Vút! Vút! Vút!
Nhìn những nhân vật vừa xuất hiện, họ gồm năm người và đều cài đại đao ngang lưng, Tiểu Thiên chưa kịp hỏi đã nghe tiếng A Hạ lầm bầm :
– Không Động phái! Họ đến để làm gì?
Cũng một ý như vậy, ở phía trước có tiếng của A Xuân cố tình nói ra trầm trầm cho phù hợp với lốt cải trang, là một vị xa phu :
– Tệ chủ nhân đang trên đường hồi trang, cho hỏi, chư vị huynh đệ Không Động phái có hành động này là hàm ý gì?
Nhân vật ra dáng đầu lãnh của nhóm người mới xuất hiện, chợt ném về phía A Xuân cái dò xét.
– Bổn phái nếu có gì thất lễ mong huynh đài bỏ quả cho! Chẳng hay quý chủ nhân là người thuộc trang nào trong Tam trang?
Nhìn qua rèm Tiểu Thiên thấy A Xuân dùng chiếc roi da chỉ vào thành xe bên tả :
– Đây là tiêu ký của tệ trang, chư vị hà tất phải giả vờ như không biết!
Nhân vật nọ cười lớn :
– Thanh Trúc trang? Ha… Ha… Chứng tỏ tin tức bọn ta nhận được hoàn toàn không lầm!
A Xuân biến sắc :
– Thế nào là không lầm?
Nhân vật nọ quắc mắt :
– À ngươi chứ không phải ta đang giả vờ! Trên giang hồ ai lại không biết Thanh Trúc trang chính là tai mắt của Ngũ Hành bang và hiện nay Ngũ Hành bang đang xảy ra chuyện gì, không lẽ ngươi không biết?
Tiểu Thiên bàng hoàng khi nghe nhân vật nọ khẳng định như vậy! Và nó đang cố tránh Ngũ Hành bang nhưng do quỷ thần xui khiến nó lại tự đâm đầu vào một nói được xem là tai mắt của Ngũ Hành bang!
Nhưng Tiểu Thiên phải hoang mạng thập bội khi nghe A Hạ vừa giục ngựa tiến lên vừa nói lời phản bác :
– Thanh Trúc trang là Thanh Trúc trang, không liên can gì đến Ngũ Hành bang như các hạ nói. Một đàng thì ở tận Giang Nam; một bên thì ở mãi Động Đình hồ! Lời của các hạ xem ra không có căn cứ!
Nhận vật nọ lại cười :
– Có căn cứ hay không, chờ khi bọn ngươi gặp Chưởng môn bổn phái sẽ rõ! Bọn ngươi muốn thế nào? Tự ý đi theo ta hay chờ ta ra tay động thủ?
A Xuân khẽ rít :
– Giữa bổn trang và quý phái tuy không phải thân thiện nhưng cũng chưa bao giờ xảy ra hiềm khích! Hành vi này của các hạ phải chăng thật sự muốn cùng bổn trang đối đầu?
Choang!
Nhân vật nọ bằng thân thủ lợi hại đã bất ngờ bạt đạo đưa ra phía trước!
Y còn quát :
– Tư Mã Thanh này bình sinh chỉ biết tuân theo lệnh dụ của những Chưởng môn nhân hành sự! Nếu phải đối đầu, đao của ta chưa bao giờ tỏ ra ngần ngại. Bọn ngươi đi hay không đi? Nói!
A Hạ vùng cười lên :
– Các hạ đã không ngần ngại có lý nào đao của bổn cô nương lại chịu thua kém? Xem đao?
Choang!
Vù…
Vẫn ngồi trên lưng tuấn mã, A Hạ vừa bạt đao vừa cho ngựa phóng ào về phía Tư Mã Thanh!
Tự Mã Thanh có phần kinh ngạc khi nghe A Hạ trong võ phục nam trang nhưng khi tự xưng lại tự nhận là nữ nhân :
– Tam Phong đao pháp. Bọn ngươi không phải người Thanh Trúc trang?! Càng tốt! Đỡ!
A Xuân bật cười lảnh lót :
– Không sai! Và bọn ngươi sẽ biết thế nào là sự lợi hại của bổn trang Huỳnh Phong? Xem chưởng!
Vút!…
A Xuân từ cỗ xe bỗng bật người lao vút vào những nhân vật Không Động phái còn lại. Khi đến đúng tầm, từ tâm chưởng của A Xuân liền xuất hiện một luồng cuồng phong uy mãnh!
Phe đối phương lập tức khoa đao và gầm lên vang dội :
– Tam Phong chưởng ư? Hãy xem đao pháp của bổn phái!
Choang!…
Vù!…
Choang!…
Vù!…
Không hiểu A Đông từ phía sau đã tiến lên phía trước từ lúc nào, ngay khi bốn nhân vật Không Động phái định tiến hành việc vây hãm một mình A Xuân, A Đông bất ngờ hất mạnh trường kiếm :
– Bốn người đánh một, bọn võ sĩ các ngươi không thấy thẹn sao? Xem kiếm!
– Véo!… Véo…
Đã từng đọc qua khẩu quyết Tam Phong chưởng và Tam Phong đao; ngay khi Tiểu Thiên minh bạch bọn người A Xuân không phải là người của Thanh Trúc trang, nghĩa là không liên quan đến Ngũ Hành bang nó hoàn toàn yên tâm và thật sự hớn hở vì được dịp quan sát từng chiêu từng thức do A Xuân và A Hạ đang thi triển!
Cùng một lúc với những quan sát này. Tiểu Thiên không thể không nhìn thấy lợi thế của A Hạ! Ngồi trên lưng ngựa, tầm đao của A Hạ vô hình chung càng có thêm uy lực, khiến người đứng ở phía dưới là Tư Mã Thanh ngay chiêu đầu đã tỏ ra kém thế!
Nhưng lợi thế của A Hạ không chỉ do ngồi ở trên cao, bản lãnh của A Hạ dường như thật sự cao cường hơn Tư Mã Thanh!
Bằng chứng, như Tiểu Thiên đang nhìn sang phía khác, một mình A Xuân, tay không tấc sắt, vẫn nghiễm nhiên bình thủ với đối phương hai người đều có đại đao trong tay! Như thế cũng đủ biết Tam Phong chưởng hoặc Tam Phong đao đều có sự lợi hại nhất định! Càng nhìn Tiểu Thiên càng phấn khích! Và hoàn toàn dễ hiểu khi Tiểu Thiên vừa nhìn vừa bắt đầu hoa tay múa chân!
Ngồi ngay bên cạnh, những cử động của Tiểu Thiên đương nhiên đều được Hà Như Thủy nhìn thấy!
Thoáng mỉm cười, Hà Như Thủy khẽ chạm vào Tiểu Thiện :
– Như Giang huynh đã lĩnh hội ít nhiều công phu Tam Phong?
Tiểu Thiên giật mình và đỏ mặt nhìn Như Thủy :
– Xem ra việc luyện công cũng không có gì là khó khăn! Hà muội đừng cười tiểu huynh!
Hà Như Thủy lắc đầu :
– Giang huynh không những thông tuệ mà ngộ tánh cũng cao, muội mừng không hết đâu lý nào lại cười huynh?
Chợt đưa tay chỉ ra ngoài, Hà Như Thủy hỏi :
– Bọn đối phương năm người, chúng ta cũng năm người, Giang huynh có ngại việc động thủ không?
Biết Như Thủy muốn nói gì, Tiểu Thiên ái ngại lắc đầu :
– Tiểu huynh chưa từng cùng ai động thủ việc này…
Chộp vào tay Tiểu Thiên, Hà Như Thủy vừa lôi vừa bảo :
– Đây là dịp tốt để Giang huynh lĩnh hội hết mọi biến hóa của công phu vừa luyện, đừng bỏ lỡ cơ hội! Chúng ta cùng đi nào!
Bằng khinh thân pháp mà Tiểu Thiên không ngờ là Như Thủy lại có, Như Thủy lôi Tiểu Thiên lao ra khỏi cỗ xe như một cơn gió lốc!…
Vút!…
Lúc đến khá gần A Xuân, Hà Như Thủy lên tiếng :
– Xuân tỷ hãy nhường một người cho Giang huynh nào.
Dứt lời, Hà Như Thủy trước khi buông tay còn xô mạnh vào người Tiểu Thiên!
Điều đó khiến cho Tiểu Thiên phải diện đối điện với một trong hai nhân vật đang giao chiến với A Xuân!
Còn đang lúng túng chưa biết phải làm gì Tiểu Thiên bỗng nghe một tiếng quát kèm theo đó là một vệt đao loang loáng cuốn thẳng vào Tiểu Thiên :
– Tiểu oa nhi muốn chết ư? Mau tránh, bằng không thì nạp mạng!…
Ào… ào…
Kinh tâm động phách, Tiểu Thiên định nhảy lùi thì nghe tiếng A Xuân đề tỉnh :
– Chớ vội kinh hoàng! Tránh sang tả một chút! Được rồi, phát chiêu đi?
Đến lúc này Tiếu Thiên mới biết nếu chỉ học thuộc khẩu quyết không thôi vẫn chưa đủ! Điều cần yếu là khi lâm sự phải có những phản ứng cấp thời và chuẩn xác!
Đây là điều Tiểu Thiên chưa đạt được!
Do đó, đang lúc Tiểu Thiên còn lập cập cho việc phát kình thì đao của nhân vật nọ đã đến lúc cuộn đến.
Thất kinh, Tiểu Thiên chỉ biết kêu :
– Xuân tỷ…
A Xuân vẫn nhìn chừng về phía Tiểu Thiên, tiếng kêu của nó có phần làm cho A Xuân hài lòng Do vậy khi A xuân dịch người về phía Tiểu Thiên, vừa phát hiện đỡ hộ chiêu đao cho Tiểu Thiến, A Xuân vừa bảo :
– Cần phải thật bình tâm! Kể cả việc phát chiêu cũng không cần phải câu nệ; cứ thuận chiêu phát chiêu là hay nhất! Giang huynh đệ cứ xem đây! Rõ! Đỡ!…
Ào… ào…
Ầm!…
Lĩnh hội được phần nào qua cái gạt tay thoạt trông thì nhẹ nhàng của A Xuân nhưng khi biến thành chưởng lực thì kết quả thật lợi hại, Tiểu Thiên hiểu chiêu thức chỉ là hình thức, điều trọng yếu chính là tùy thuộc vào nội lực thâm hậu hay không thâm hậu!
Do đó, ngay khi phát hiện có mộ nhân vật đang len lén da đao về phía A Xuân, ngỡ A Xuân mải phát chiêu nên không thể hay biết. Tiểu Thiên lập tức phát kình theo phản ứng tự nhiên :
– Định ám toán ư? Không được rồi! Đỡ!
Vù… Vù…
Nhìn chưởng phong thật sự phát ra từ tâm chưởng, Tiểu Thiên phấn khích đến phải tự mỉm cười…
Đang ngấm ngâm quật đao vào A Xuân, nhân vật nọ phát hiện có chưởng từ phía Tiểu Thiên lao đến! Y lập tức hồi đao và quay người thật nhanh về phía Tiểu Thiên :
– Tiểu oa nhi muốn chết! Đỡ!
Ào…
Đao phong cuồn cuộn và thân đao lấp loáng ánh dương quang làm cho Tiểu Thiên vừa kinh khiếp vừa thêm lóa mắt! Điều đó khiến cho Tiểu Thiên quên đi việc phát chưởng!
Thay vào đó theo bản năng tự nhiên, Tiểu Thiên co rúm người và thu hai tay ở trước mặt như muốn nhờ đó sẽ ngăn cản được chiêu đao quá uy mãnh của đối phương?
A Xuân đã phát hiện chiêu đao ám toán của đối phương nên đã quay lại.
Nhìn Tiểu Thiên đang phát chưởng giữa chưởng bỗng bỏ dở đã thế còn bị đao pháp của đối phương đe dọa sinh mạng; A Xuân bật thét lên thịnh nộ :
– Ngươi muốn chết! Mau buông!
Bằng thủ pháp bất phàm, A Xuân khẽ vẫy tay, phát ra một tia kình mảnh như sợi chỉ, lao thẳng vào thân đao của đối phương!
Viu… Viu…
Choang!
Là tia kình tuy mảnh nhưng khi chạm vào thân đao, uy lực của tia kình liền hiện rõ! Nhân vật nọ vừa bị chấn bay thanh đào vừa bị chấn động khiến hổ khẩu tay phải rách toạc, mau tuôn ra ướt đẫm ống tay áo! Y kinh hoàng kêu thất thanh :
– Tàn Hồn chỉ!? Ngươi là…
A Xuân bật lao đến với sát khí ngợp tràn :
– Câm! Mau nạp mạng!
Viu!… Viu!…
Lại một tia kình thật mảnh xuất hiện cuộn xoáy đúng vào tâm thất của nhân vật kia!
Như nhận ra lai lịch và sự lợi hại của công phu này, nhân vật còn lại từ nãy giờ vẫn giao chiên với A Xuân vội vàng lao đến cứu nguy cho đồng bọn :
– Hóa ra bọn ngươi không thực thụ là người Huỳnh Phong trang!
– Khoan hãy đắc ý! Tiếp đao!
Ào… ào…
Thản nhiên nhìn ngọn đao cuộn đến đủ gần, xuất kỳ bất ý A Xuân phát xạ thêm một tia kình mỏng mảnh nữa!
Viu… Viu…
Như vậy đồng một lúc A Xuân đã thi triển những hai tia kình và chúng phân ra nhắm vào phe đối phương đủ hai người.
Tiểu Thiên chỉ còn biết trố mắt nhìn bản lãnh thật sự quá cao minh của A Xuân!
Và khi kết quả xảy ra, lần đầu tiên Tiểu Thiên mới biết thế nào là cảm giác bàng hoàng khi phải chứng kiến cảnh thây người ngã gục :
– Phập! Phập!…
– Oa!… Oa!…
– Phịch!… Phịch!…
Hai vòi máu cứ phun ra như suối từ hai lỗ thủng chỉ to bàng đầu ngón tay cho dù hai nhân vật kia đã hồn du địa phủ!
Với cảm giác quá đỗi bàng hoàng, toàn thân Tiểu Thiên như biến thành khúc gỗ vô tri vô giác, đến nỗi không thể nào nhìn thấy ba nhân vật Không Động phái còn lại cũng vừa bị những tia kình lợi hại do A Hạ và A Đông phát xạ để đoạt mạng họ!
Tiểu Thiên chỉ bừng tỉnh khi nghe Hà Như Thủy gọi :
– Giang huynh! Chúng ta có thể đi được rồi!
Nhìn lại cảnh quang, nơi chỉ mới đây vẫn còn diễn ra những trận thư hùng, Tiểu Thiên giờ chỉ nhìn thấy những thi thể bất động với năm cái chết hoàn toàn giống nhau!
Như người mất hồn, Tiểu Thiên tuy cùng Hà Như Thủy bước vào trong cỗ xe nhưng hầu như nó không nhận ra điều đó!
Phái một lúc lâu sau đó nhịp lắc lư đều đều của cỗ xe đã phần nào giúp Tiểu Thiên hoàn hồn, thanh âm của Hà Như Thủy vang lên làm cho Tiểu Thiên hoàn toàn trở lại với thực tại :
– Giang huynh như chưa quen nhìn những cảnh trạng tương tự?
Hít một hơi thật dài để trấn tĩnh, Tiểu Thiên buột miệng hỏi :
– Tàn Hồn chỉ, đây là loại công phu gì? Tại sao mọi người phải dùng công phu đó để hạ sát hại…
Có tiếng của A Xuân từ phía ngoài vang vào :
– Bọn họ rõ ràng có ác ý với chúng ta! Ta không giết họ ắt sẽ bị họ giết! Đạo lý này có nhân vật giang hồ nào không biết!?
Tiểu Thiên lắc đầu :
– Tiểu đệ đã nghe rất rõ, họ chỉ muốn đưa chúng ta đến gặp ai đó! Nếu chúng ta không muốn đi cũng đâu cần phải giết họ!
A Xuân cất giọng thật lạnh lùng :
– Đó chỉ là cớ bọn họ đưa ra! Giang huynh đệ đừng quên bọn họ đã nói, nếu chúng ta bất tuân sẽ bị họ lấy mạng! Đấy là một đạo lý nữa, Giang huynh đệ hãy nhớ, đao kiếm hoặc quyền cước vốn không có mắt, trong lúc động thủ kẻ nào kém kẻ đó phải chết! Lúc nãy, nếu ta không kịp ứng cứu thì hiện giờ này ngoài năm thi thể kia ắt phải có một thi thể nữa, đó là thi thể của Giang huynh đệ!
Bất phục, Tiểu Thiên định tiếp tục cùng A Xuân tranh biện thì bị Hà Như Thủy đưa tay ngăn lại :
– Xuân tỷ nói rất đúng! Sau này, nếu Giang huynh thật sự cùng ai khác giao thủ nhớ không được khinh suất! Bằng không, chính Giang huynh phải trả giá bằng sinh mạng! Điều đó thật không nên không phải!
Nhìn thẳng vào mắt Hà Như Thủy, Tiểu Thiên hỏi thẳng thừng :
– Thanh Trúc trang, không phải; Huỳnh Phong trang, cũng không phải. Rốt cuộc Hà muội và mọi người có xuất xứ như thế nào? Có hay không có liên quan đến Ngũ Hành bang?
Hà Như Thủy đáp thật nhỏ nhẹ :
– Thật ra thì…
A Xuân bỗng nói xen vào :
– Chủ nhân đừng quên những cấm điếu của bổn môn!
Hà Như Thủy thoáng cau mặt :
– Xuân tỷ? Muội nghĩ muội nên nói cho Giang huynh biết! Vì điếu đó trước sau gì Giang huynh cũng biết!
Có tiếng A Xuân thở ra :
– Chủ nhân là chủ nhân! Chủ nhân muốn thế nào cũng được, thuộc hạ thật không dám ngăn cản.
Nghe thế, Hà Như Thủy thoáng ưu tư :
– Thôi được! Muội chỉ nói những gì có thể nói, Xuân tỷ đừng thở ra như vậy nữa!
Nhìn lại Tiểu Thiên, vẫn đang chờ lời giải thích, Hà Như Thủy nói thật chậm, vừa nói vừa suy nghĩ :
– Trên giang hồ, ngoài võ lâm thất đại phái và một đại bang là Cái bang, vẫn còn những môn, bang phái khác! Có một câu ca vốn được truyền tụng trên giang hồ để ám chỉ những môn bang phái này! Đó là: Nhất bang Ngũ Hành – Nhất đạo Huyền Thông – Tiểu – Trường nhị Kiếm – Tam trang xưng hùng!
Tiểu Thiên gật đầu :
– Ngũ Hành bang, Huyền Thông Linh Đạo, Tiểu – Kiếm Chưởng Trung Xuyên Bách Bộ Hàn Nam Long – Lãnh Kiếm Phi Thủ Giang hồ đệ nhất kiếm Cao Sơn – Thanh Trúc trang, Huỳnh Phong trang! Hãy còn một trang nữa là đủ với câu ca này!
Hà Như Thủy nghi hoặc :
– Giang huynh cũng nghe nói về họ?
Tiểu Thiên cố ý thở ra :
– Trên bước đường lưu lạc phần thì tiểu huynh tự nghe ngóng phần do lão nhân đã truyền nội lực cho tiểu huynh có đề cập đến! Kiến văn của tiểu huynh về giới giang hố vẫn chưa phải là nhiều! Như cái gì là võ lâm thất đại phái tiểu huynh chưa từng nghe qua!
A Xuân từ phứa trước lại xen vào :
– Giang huynh đệ có thể nói qua nhân dạng của vị lão nhân đó không?
Đã lường trước điều này, Tiểu Thiên bỗng cất giọng ai oán :
– Gọi là lão nhân vì đệ không còn cách nào khác để gọi! Thật ra khi hai bên chạm mặt, đệ phải gọi lão là quái nhân!
Hà Như Thủy kinh ngạc :
– Quái nhân? Tại sao?
– Lão bị thù nhân hãm hại, thân thể hầu như bị tàn phế toàn bộ! Mất một tay, hai chân bị hóa cốt! Ngũ quan lệch lạc do diện mạo bị hủy, lưỡi bị cắt nên muốn phát âm cũng khó!
Hà Như Thủy co rúm người :
– Nhân dạng này có gọi là quái nhân cũng phải! ái chà, không ngờ trên đời này lại có hạng người ra tay tàn độc với đồng loại như vậy!
Tiểu Thiên lại thở ra :
– Nếu tiểu huynh biết hung thủ là ai nhất định sẽ cho kẻ đó nếm đủ mùi đau khố để báo thù cho lão nhân!
A Xuân lên tiếng :
– Một nhân vật có thể bị kẻ thù đối xử như vậy ắt phải là một nhân vật có bản lãnh! Tại sao chỉ còn lại mời năm công lực để trao tặng cho Giang huynh đệ?
Để đánh tan lòng nghi kỵ của A Xuân, Tiểu Thiên giải thích đúng như sự thật :
– Có lẽ đúng như Xuân tỷ nói! Chính lão nhân khi truyền nội lực cho đệ cũng thừa nhận rằng lão chỉ còn lại khoảng mời năm công phu!
Hà Như Thủy gật đầu :
– Có lẽ lão nhân đã phải hao phí nhiều chân lực bản thân cho việc chữa trị thương thế hoặc chi trì sinh mạng, nên khi gặp Giang huynh lão chỉ còn lại bao nhiêu đó!
Ngầm coi như việc tra hỏi đã hết Hà Như Thủy thản nhiên nói tiếp chuyện lúc nãy :
– Còn một trang nữa cho đủ Tam trang, đó chính là Hắc Sát trang mà Trang chủ chính là sư phụ của muội! lúc nãy muội đã không nói thật, công phu Tam Phong của bọn Xuân tỷ là do Tam sư cô của muội dạy! Về Tam sư cô cũng chính là Trang chủ Huỳnh Phong trang?
Tiểu Thiên kêu lên :
– Như vậy Trang chủ của nhị trang Hắc Sát, Huỳnh Phong nói như vậy đều là sư huynh sư muội?
Hà Như Thủy mỉm cười :
– Chưa hết đâu, đại sư bá của muội lại là Trang chủ Thanh Trúc trang!
– Thảo nào trên cỗ xe của muội, vẫn là người Hắc Sát trang nhưng lại vẽ tiêu ký của Thanh Trúc trang! Nếu không có mối quan bệ này…
Hà Như Thủy gật đầu :
– Giữa muội và trang Thanh Trúc còn có mối quan hệ mật thiết hơn thế nữa! Gia mẫu và đại sư bá chính là bào huynh bào muội! Vậy những lúc cần phải nói chuyện trong thân tình, muội vẫn gọi đại sư bá là đại cửu cửu!
Tiểu Thiên bất giác hỏi :
– Vậy việc Thanh Trúc trang là tai mắt của Ngũ Hành bang, điều này phải hiểu như thế nào?
Hà Như Thủy chưa kịp đáp thì ở đâu đó phía ngoài bỗng có một giọng trầm trầm vang lên thật đột ngột :
– Vô lượng thọ Phật! Chư vị Thanh Trúc trang xin dừng lại!
Hà Như Thủy tái mặt :
– Võ Đang phái sao cũng đến?
Tiểu Thiên cũng phải hoang mang :
– Họ niệm Phật, Võ Đang phái cũng có người xuất gia sao?
Một lần nữa Hà Như Thủy định giải thích thì bị tiếng của A Hạ cắt ngang :
– Bọn ta là người của Hắc Sát trang! Chư vị đạo trưởng hãy mau mau nhượng bước!