Thêm một dấu hiệu nữa ở Khương Vũ khiến Tiểu Thiên ghi nhận với tất cả một trời hoài nghi.
Đồng thời Tiểu Thiên không hề ngạc nhiên khi nghe Trương Đống bộc lộ sự khích động :
– Tôn giá vì Tam trang, quyết cùng thất đại phái đối đầu?
Tiểu Thiên chậm rãi đáp :
– Trương chưởng môn lầm rồi! Giữa tại hạ và Tam trang hoàn toàn không có liên quan!
Trang Hồi Nhạn gầm lớn :
– Đã hai lần tôn giá vì Tam trang xuất lực! Đây là lần thứ ba không lẽ không phải?
Tiểu Thiên vụt trầm giọng :
– Tại hạ đã minh định rồi, tại hạ không vì Tam trang, Trương chưởng môn hà tất phải nghi ngờ!
– A di đà Phật! Thí chủ thật sự là ai? Cố ý xuất hiện muộn màng như thế này, thật ra thí chủ có ý gì?
Tiểu Thiên gật nhẹ đầu, biểu thị lòng tôn kính đối với Thiện Nhân đại sư phương trượng Thiếu Lâm phái, một phái có uy thế lớn nhất nếu so với thất đại phái.
– Vì một ẩn tình khiến tại hạ chưa thể xuất đầu lộ diện, cũng không thể xưng danh, những mong phương trượng lượng thứ! Còn ý của tại hạ…
Tiểu Thiên chưa dứt lời, một nhân vật đã từng lớn tiếng hô hoán, gọi môn hạ thất đại phái truy đuổi môn nhân Tam trang, bỗng xua tay cắt ngang :
– Bất luận như thế nào, các hạ không vì Tam trang thì cũng vì Ngũ Hành bang! Và đã như thế, các hạ cũng là công địch của thất đại phái! Thiên bất lai, lai giả bất thiện! Các hạ nếu có đủ bản lãnh thì cứ ngăn cản bọn ta, còn như không có, cút!
Tiểu Thiên quắc mắt nhìn nhân vật đó :
– Người có lời lẽ huênh hoang như các hạ ắt không phải hạng vô danh?
Nhân vật nọ cười khinh khỉnh :
– Miêu Bất Nhận, Chưởng môn nhân Điểm Thương phái! Đến tính danh của ta các hạ còn chưa am tường, hai chữ huênh hoang kia hóa ra chỉ là lời võ đoán, không có căn cứ?
Tiểu Thiên hừ mũi :
– Có huênh hoang hay không, tại hạ sẽ có cách chứng minh! Chỉ cần các hạ lập lại một lần nữa, thử bảo tại hạ cút xem nào!
Miêu Bất Nhận bất tung người lao đến :
– Ta bảo cút là nhẹ! Bằng không, chính ngươi phải nạp mạng! Đỡ!
Vút!
Vù… Vù…
Đã hết nhẫn nại, Tiểu Thiên trầm người xuống và trụ bộ, hất mạnh hữu thủ :
– Để xem ai sẽ là người cút đi! Đỡ!
Ào… Ào…
Ầm!
Chấn động khắp người, Miêu Bất Nhận bật lùi lại, sắc mặt lập tức xuất hiện vẻ kinh hoàng.
Đồng thời, có tiếng của Thiện Nhân đại sư vang lên :
– A di đà Phật! Hóa ra thí chủ là hậu nhân của Cửu Trùng lão quái hai trăm năm trước!
Thất kính! Thất kính!
Tiểu Thiên lập tức kêu lên bàng hoàng :
– Cửu Trùng lão quái!
Thiện Nhân đại sư bỗng hít mạnh một hơi :
– Hoặc thí chủ không biết hoặc người truyền thụ công phu Cửu Trùng cũng chưa từng biết đến danh xưng này nên không thể cho thí chủ biết! Tóm lại thí chủ đã xuất hiện là tốt rồi!
Tiểu Thiên hoang mang :
– Tại sao lại tốt! Đại sư có thể nói rõ hơn không?
Thiện Nhân đại sư tiến dần ra :
– Có một đoạn công án cần nghe thí chủ giải thích! Tệ phái Thiếu Lâm có một vị tiền bối hai trăm năm trước đã cùng một lúc thất tung với Lão Quái Cửu Trùng! Thí chủ hẳn phải biết rõ chuyện này?
Hỏi mà như áp đặt, thái độ của Thiện Nhân đại sư như muốn nói, Tiểu Thiên biết hay không biết gì cũng mặc, phải có lời giao phó rõ ràng với phái Thiếu Lâm. Bằng không, hậu quả như thế nào, tự Tiểu Thiên có thể đoán ra.
Tiểu Thiên hốt hoảng thật sự :
– Một vị tiền bối của quý phái ư? Tại hạ… Tại hạ…
Bất chợt Du Hạc đạo trưởng cũng bước ra :
– Còn nữa, Chưởng môn nhân đời thứ hai mươi sáu của bổn phái cũng thất tung đúng vào thời điểm đó. Bần đạo hy vọng tôn giá cáo tri cho một ít tin tức.
Nỗi kinh hoàng của Tiểu Thiên vào lúc này, có thể nói là không bút mực nào tả xiết!
Với những gì Tiểu Thiên vừa nghe cứ như tiếng sấm động giữa trời quang.
Cũng may, Tiểu Thiên chưa kịp nói gì thì nghe Du Hạc đạo trưởng nói tiếp với tâm trang thật sự nôn nao :
– Vô lượng thọ Phật! Vị Chưởng môn nhân đó của tệ phái đã có thời được quần hùng biết đến qua danh xưng Tiên Kiếm.
– Tiên Kiếm?!
Tiếng kêu của Tiểu Thiên tuy không hề biểu lộ một ý gì rõ ràng nhưng cũng đủ làm cho Du Hạc đạo trưởng kêu lên đầy hy vọng :
– Hình như tôn giá có biết?
Tiểu Thiên gật đầu.
Chỉ là một cái gật đầu thôi nhưng tác dụng của nó là một điều gì đó thật lớn lao, vượt quá mức mong đợi của Du Hạc và cũng là sự chờ đợi của những ai đang đương diện.
Du Hạc hỏi dồn :
– Tôn giá biết như thế nào? Tiền nhân của tệ phái vì sao lại thất tung? Có liên quan gì với sự thất tung của Cửu Trùng lão quái? Phải chăng là do Cửu Trùng lão quái đã hạ…
Định nói luôn chữ thủ nhưng Du Hạc kịp nhớ lại và ngưng ngay câu hỏi. Bởi hỏi như thế có khác nào chưa gì đã đề quyết Tiểu Thiên chính là hậu nhân của một nhân vật đã từng hãm hại người mình muốn hỏi?
Giả như đúng, giả như tiếp đó Tiểu Thiên phủ nhận, Du Hạc sẽ bằng cách nào để biết rõ nguyên nhân sự thất tung của Tiên Kiếm?
Hiểu rõ tâm trạng của Du Hạc, Tiểu Thiên không trách. Nhưng thay vì đáp ngay như sự mong đợi của Du Hạc, Tiểu Thiên bình thản quay trở lại với Thiện Nhân đại sư :
– Phương trượng cho hỏi, vị tiền bối của quý phái trước khi thất tung đã được gọi như thế nào?
Thiện Nhân nghi hoặc :
– Pháp hiệu của vị tiền bối đó là Vong Ngã!
– Vong Ngã?!!
Nghi ngờ thật nhiều về pháp hiệu này, Tiểu Thiên hỏi tiếp :
– Tuy tại hạ chưa bao giờ được nghe đến pháp hiệu này, nhưng xin phương trượng chớ quá nôn nóng. Hãy cho tại hạ biết thêm về những gì có liên quan đến vị tiền bối kia?
Thiện Nhân đại sư cau mày :
– Thật ra ý của thí chủ là thế nào? Sao thí chủ muốn biết thêm về những gì có liên quan đến vị tiền bối của tệ phái?
Tiểu Thiên thở hắt ra một hơi :
– Rồi tại hạ sẽ giải thích nếu phương trượng đáp ứng lời thỉnh cầu của tại hạ!
Câu chuyện bỗng trở nên huyền hoặc khiến Trương Đống cảm thấy bị bỏ quên.
Lão bước đến :
– Muốn biết rõ mọi việc, sao chư vị không cùng tiến lên khống chế gã? Một khi đã khống chế rồi, chư vị lo gì việc y sẽ không giải thích tất cả?
Tiểu Thiên khẽ chớp mắt nhìn Trương Đống :
– Tại hạ đã từng lĩnh giáo Thần Minh chưởng của Trương chưởng môn! Lời này của Chưởng môn phải chăng là hàm ý, muốn cho tại hạ thưởng thức đao pháp của quý phái Không Động?
Trương Đống như chỉ chờ có thế liền huơ đao :
– Đừng vội miệt thị như vậy. Đỡ!
Choang! Vù…
Chộp tay vào lưng, Tiểu Thiên bật nhanh thanh liễu kiếm :
– Xem kiếm!
Soạt! Véo…
Bất thần, Du Hạc đạo trưởng kêu thất thanh :
– Đúng là Liễu kiếm và Lưu Thủy Hành Vân Phi Lạc kiếm pháp rồi!
Choang! Choang! Choang!…
Những tiếng chạm vang lên bất tận nhưng vẫn không át đi tiếng kêu có phần nào ngưỡng mộ của Khương Vũ đang khe khẽ vang lên :
– Tại sao ta không nghĩ ra kìa? Quả nhiên là Phi Lạc kiếm, chiêu liền chiêu, thức liền thức, có gọi là Lưu Thủy Hành Vân cũng không sai!
Thu kiếm về, Tiểu Thiên chầm chậm nhìn Trương Đống rồi qua Du Hạc đạo trưởng :
– Cùng với Cửu Trùng công phu, Phi Lạc kiếm cũng là một trong sở học của tại hạ.
Du Hạc biến sắc :
– Cửu Trùng lão quái đã chiếm đoạt công phu này sau khi hạ thủ Tiên Kiếm?
Tiểu Thiên nghiêm giọng :
– Đạo trưởng nói sai rồi! Phải nói tại hạ là di mệnh truyền nhân đồng thời của Tiên Kiếm và Cửu Trùng lão quái!
– Đồng di mệnh? Các hạ nói dối!
Tiểu Thiên cao giọng :
– Tại hạ không hề nói dối! Có chăng nguyên ủy sự việc như thế nào, đạo trưởng chưa rõ đấy thôi!
Quay qua Thiện Nhân đại sư, Tiểu Thiên tiếp :
– Và nếu tại hạ đoán không lầm, vị tiền bối của quý phái Thiếu Lâm phải là một trong bốn nhân vật đã lưu lại tuyệt học cho tại hạ!
Thiện Nhân đại sư giật mình :
– Thí chủ hãy nói rõ hơn nào!
Tiểu Thiên đưa ra bốn ngón tay :
– Tiên – Thần – Thánh – Nhân. Bốn nhân vật này khi lưu tự đã dùng bốn chữ này để ám chỉ cho mỗi người: Tiên là Tiên Kiếm, Nhân chính là Cửu Trùng lão quái. Duy còn hai chữ Thần, Thánh kia…
Thiện Nhân bật kêu :
– Người của tệ phái ngoài công phu võ học còn rất am tường y học!
Tiểu Thiên kêu còn lớn hơn :
– Đích thị là Thánh Y!
– Thánh Y?
Tiểu Thiên gật đầu :
– Những nhân vật này vì có một lý do riêng nên không một ai chịu lưu lại tính danh thật sự! Riêng Thánh Y, tại hạ bây giờ mới hiểu tại sao Thánh Y chỉ lưu lại y thuật và một môn khinh công, không lưu thêm võ học nào khác như ba nhân vật kia!
Thiện Nhân dần trấn tĩnh :
– Khinh công như thế nào? Thí chủ liệu có thể phô diễn cho bần tăng xem?
Tiểu Thiên vội hớp một hơi thanh khí và vận dụng khinh công do Thánh Y lưu lại!
Vút!
Nhìn cách Tiểu Thiên treo lơ lửng thân hình ở giữa không trung, Thiện Nhân bàng hoàng :
– Đăng Bình Bát Bộ! A di đà Phật! Thiện tai, thiện tai! Rốt cuộc bần tăng cũng biết chút ít tin tức về Vong Ngã!
Hạ thân xuống, Tiểu Thiên cao giọng :
– Có lẽ do giới luật quá thâm nghiêm của quý phái nên Thánh Y không dám lưu lại sở học vốn là của Thiếu Lâm.
Du Hạc bất giác gầm gừ :
– Môn quy của tệ phái cũng không kém phần nghiêm ngặt, kể từ nay các hạ vừa phải giao hoàn liễu kiếm và kiếm quyết Phi Lạc cho tệ phái, vừa không được phép dùng Phi Lạc Kiếm để đối địch!
Tiểu Thiên kinh ngạc :
– Giao thì tại hạ phải giao rồi, nhưng còn việc không được vận dụng…
Du Hạc quát lớn :
– Các hạ không cần phải hỏi đến nguyên do! Bần đạo đã nói thế nào thì cứ thế ấy thực hiện. Trừ phi các hạ tự xem là kẻ thù của tệ phái Võ Đang.
Tiểu Thiên như bị chấn động :
– Đạo trưởng đã quyết ý?
– Không sai!
Tiểu Thiên nói chậm và sẵn sàng chờ đón những điều xấu nhất có thể xảy ra :
– Tiếp nhận di học là tiếp nhận luôn di mệnh của người lưu lại võ học! Trong di mệnh đó, tại hạ không hề bị buộc phải giao lại bất kỳ cái gì hoặc vật gì cho Võ Đang! Đạo trưởng muốn đối xử với tại hạ như thế nào cũng được!
Tiểu Thiên không phải chờ đợi lâu, Du Hạc bật tung người lao đến :
– Các hạ dám ư? Đỡ!
Vút!
Véo… Véo…
Tiểu Thiên khẽ dịch người :
– Nghĩ tình Tiên Kiếm cũng một thời là người Võ Đang, tại hạ nhường cho đạo trưởng chiêu này!
Vút! Vù…
Bị hụt chiêu, Du Hạc bẽ mặt quát lớn :
– Dù sao các hạ cùng là người có liên quan đến Ngũ Hành bang, chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ cho bần đạo phái tận lực! Xem kiếm!
Véo… Véo…
Tiểu Thiên lại lạng tránh :
– Nếu nói về Ngũ Hành bang, tại hạ muốn biết đạo trưởng vì sao chỉ muốn hủy diệt?
Vút! Vù…
Bị hụt chiêu lần nữa, Du Hạc thật sự động nộ :
– Đâu riêng gì Võ Đang muốn hủy diệt toàn Bang Ngũ Hành? Cả Thất đại phái cũng vậy! Đỡ!
Véo… Véo…
Tiểu Thiên lùi nhanh về phía sau, tay đưa liễu kiếm ra phía trước :
– Dừng tay!
Vút!
Du Hạc thở hồng hộc vì sau ba lần tận lực vẫn không thể làm gì Tiểu Thiên, cho dù chỉ chạm vào chéo áo :
– Thất đại phái ở cả đây, các hạ đừng mong có sự buông tha!
Quả nhiên Trang Hồi Nhạn và Trương Động cùng bước đến :
– Hoa Sơn và Không Động…
Miêu Bất Nhận tiến lên :
– Có Điểm Thương phái nữa! Bất kỳ ai có liên quan đến Ngũ Hành bang đều đáng tội chết.
Phát hiện Thiếu Lâm, Nga My có phần dụ dự, riêng Côn Luân phái Khương Vũ thì cứ như người mất hồn. Tiểu Thiên bỗng quát :
– Chư vị hãy nói rõ xem nào! Chư vị vì oán thù hay vì manh tâm muốn chiếm đoạt công phu Càn Khôn như Tam trang đang muốn?
Có nhiều người sẵn sàng trợ lực, Du Hạc lập tức lướt đến :
– Ngươi không được nói bừa! Công phu tà môn của Ngũ Hành bang đâu đáng để quan tâm? Đỡ!
Véo… Véo…
Trương Đống với mối hận hai lần nhục bại cũng xông ra :
– Đã nhiều năm gã Bang chủ đã phát cuồng của Ngũ Hành bang đã thất tung, ta tin chắc ngươi phải có liên quan đến gã! Đỡ!
Vụt! Vụt!
Miêu Bất Nhận rất muốn xông vào nhưng do ngại điều tiếng thị phi nên phải ấm ức đứng ngoài nhìn vào.
Cũng vậy, Trang Hồi Nhạn cứ luôn dõi mắt nhìn và chờ xem thái độ của Thiếu Lâm Thiện Nhân đại sư!
Phát hiện rõ và cũng e ngại chính điều đó, Tiểu Thiên không muốn ngay lúc này làm mất đi chút hòa khí hiếm hoi với thất đại phái.
Do đó, tránh sử dụng Lưu Thủy Hành Vân Phi Lạc Kiếm, Tiểu Thiên thu giữ kiếm vào thắt lưng và lập tức phát chưởng :
– Nhị vị đã bức ép tại hạ phải ra tay! Hãy xem Cửu Trùng đệ tam thức!
Vù… Vù…
Ào… Ào…
Ầm! Ầm!
Đao và kiếm của Trương Đống và Du Hạc không thể lọt qua lớp sóng kình tầng tầng lớp lớp của chưởng Cửu Trùng. Cả hai lùi lại và đưa mắt nhìn nhau. Thật nhanh, cả hai lại xông lên với người bên hữu, người bên tả :
– Tiếp kiếm!
– Xem đao!
Véo… Véo…
Vụt! Vụt!
Tiểu Thiên sau lần giao thủ vừa rồi có cảm nhận nội lực bản thân không đủ cùng một lúc chế ngự hai tay đại cao thủ và đều là những nhân vật nhất môn chi chủ!
Thấy họ lại xông đến với đấu pháp tả hữu hiệp công, kín như tường đồng vách sắt, Tiểu Thiên cả giận :
– Nhị vị chớ bức người thái quá! Xem đây!
Ào… Ào…
Vù! Vù!
Cùng một lúc thi triển hai chiêu, phân khai ra để đối phó với hai phía, Tiểu Thiên đã quá liều lĩnh.
Nhận ra điều đó, nửa như hữu ý, nửa như vô tình, Tiểu Thiên nghe Khương Vũ lẩm bẩm :
– Nội lực không bằng, dùng cứng chạm cứng là hạ sách.
Tiếng chạm chiêu đã vang lên.
Ầm! Ầm!
Đúng là hạ sách như Khương Vũ bảo, Tiểu Thiên phải khó khăn lắm mới không bị đao và kiếm của họ chạm vào!
Nhận ra sự thật, Tiểu Thiên đành phải bạt kiếm :
– Tại hạ xin thất lễ! Xem kiếm!
Véo… Véo…
Du Hạc gầm vang :
– Ngươi dám dùng Phi Lạc Kiếm thật ư? Vậy đừng trách sao bần đạo không nhân nhượng. Đỡ!
Véo… Véo…
Trương Đống cũng bực tức hét vang :
– Khương chưởng môn sao lại giúp người ngoài? Thất phu, Đỡ!
Vụt! Vụt!
Choang! Choang! Choang!
Kiếm liền kiếm, chiêu liền chiêu, nhờ Phi Lạc Kiếm, Tiểu Thiên xuất thủ như Lưu Thủy Hành Vân, ngăn chặn hầu hết kiếm chiêu và đao pháp của họ!
Hậm hực, Trang Hồi Nhạn quắc mắt nhìn Khương Vũ :
– Khương chưởng môn có ý gì khi cố ý lên tiếng điểm chỉ cho đối phương?
Không muốn Khương Vũ phải khó xử, Tiểu Thiên cố ý gầm to :
– Tại hạ nào chỉ có Phi Lạc Kiếm! Hãy xem đây!
Véo… Véo…
Kiếm pháp của Tiểu Thiên bỗng thay đổi, tạo ra một loại kiếm pháp nửa lạ nửa quen với quần hùng!
Có tiếng Du Hạc thịnh nộ :
– Là Tam Phong kiếm của Huỳnh Phong trang ư? Đỡ!
Véo…
Nhưng Trương Đống lại nói khác :
– Cũng là Phi Lạc Kiếm bị y cố tình đánh khác đi! Hãy đỡ!
Vụt… Vụt…
Trong khi đó, do có chút hờn vì mãi vẫn không nghe Khương Vũ lên tiếng đáp lại, Trang Hồi Nhạn vụt kêu :
– Hóa ra y cũng biết Liên Hoàn Thất Tuyệt Kiếm của phái Côn Luân?
Choang! Choang! Choang!
Trong khi mỗi người đoán mỗi phách, kiếm của Tiểu Thiên bất ngờ lia ra, nhanh như tia chớp.
Véo…
Tiểu Thiên dừng kiếm chỉ cách huyệt hầu lộ của Du Hạc độ nửa gang tay, miệng cười lạnh một tiếng :
– Đạo trưởng nghĩ sao? Tại hạ đâu cần Phi Lạc Kiếm vẫn có thể…
Lời của Tiểu Thiên chưa dứt, bỗng có một tràng những tiếng vỗ tay vang lên.
Bốp! Bốp! Bốp!
Đồng thời cũng vang lên tiếng tán dương :
– Hảo kiếm pháp! Bổn Đạo chủ chưa từng thấy ai có kiếm pháp nhanh như vậy!
Mọi người rúng động…
Tiểu Thiên kêu to :
– Huyền Thông Linh Đạo? Lão đạo Linh Hóa?
Đúng lúc đó, lần lượt có chín bóng người xuất hiện.
Vút! Vút! Vút!
Mọi người được dịp kêu lên náo loạn :
– Chính là Huyền Thông Linh Đạo!
– Sao lại có Thất tinh cùng đi?
– Lão Hỷ Khúc Đới Lập?! Quả nhiên là Thất tinh sáu năm qua đã tuyệt tích?
Riêng Tiểu Thiên một lần nữa phải kêu trong sự kinh ngạc tột cùng :
– Hóa Thông? Phải chăng ngươi chính là Hóa Thông?
Trong chín nhân vật mới xuất hiện, tuy tất cả đều mặc đạo bào, kể cả Thất tinh như mọi người vừa nhận diện, nhưng có một nhân vật với niên kỷ chỉ độ đôi mươi!
Đạo nhân này nhìn sững Tiểu Thiên :
– Các hạ là ai? Sao lại biết rõ Hóa Thông ta?
Đạo thủ Huyền Thông Linh Đạo xạ tia mắt rợn người vào Tiểu Thiên :
– Ngươi biết bổn Đạo chủ, bổn Đạo chủ không lạ! Nhưng việc ngươi biết tiểu đạo Hóa Thông, xem ra ngươi không phải hạng người đơn giản!
Khẽ hất mặt, lão đạo Linh Hóa trầm giọng :
– Hãy lột bỏ lớp che mặt của hắn, Hóa Thông!
Hóa Thông ứng tiếng đáp :
– Đồ nhi tuân lệnh!
Vút!
Y lao đến và chộp nhanh vào mặt Tiểu Thiên :
– Trúng!
Vù…
Từ lúc hiện thân, lời lẽ của lão đạo Linh Hóa luôn hàm ý khinh miệt, điều đó càng khiến Tiểu Thiên dễ nhớ lại chuyện đã xảy ra sáu năm trước ở Huyền Thông Linh Đạo!
Đương nhiên Tiểu Thiên cũng phải nhớ đến Hóa Thông, với những gì y đã nói, và sau này, khi lão quái nhân nghe chuyện đã đề quyết Hóa Thông không hề có thật tâm trong việc giúp Tiểu Thiên trốn chạy!
Sự xuất hiện của Hóa Thông ngay bên cạnh lão đạo Linh Hóa đã khiến cho Tiểu Thiên ngờ vực.
Với sự ngờ vực đó, Tiểu Thiên chợt có ác cảm với Hóa Thông, nhất là khi thấy y tuân theo mệnh lệnh của lão Đạo chủ và ra tay thật quyết liệt.
Tiểu Thiên nghiêng đầu, muốn tránh cái chộp của Hóa Thông!
Nào ngờ, Hóa Thông cười dòn dã :
– Các hạ lầm kế của ta rồi! Xem đây! Ha… Ha…
Uốn cổ tay, Hóa Thông vuốt nhẹ xuống người Tiểu Thiên.
Bằng động tác này Hóa Thông vô hình chung khống chế toàn bộ những yếu huyệt quan trọng ở phần trước thân của Tiểu Thiên.
Thán phục và thất kinh trước chiêu thức vừa lợi hại vừa quá độc ác của Hóa Thông, Tiểu Thiên dợm chân nhảy lùi.
Vút!
Hóa Thông lại cười, khi tung người nhảy phốc qua đầu Tiểu Thiên và hạ thân ngay phía sau lưng :
– Hãy lột bỏ lớp che mặt nào! Ha… Ha…
Biết Hóa Thông nhờ quỷ quyệt nên chiêu thức và lối biến chiêu đã đạt mức biến ảo lợi hại, khiến Tiểu Thiên nhận định rõ hơn sở học của Huyền Thông Linh Đạo!
Từ phía sau, bàn tay của Hóa Thông hầu như sắp chạm vào vuông lụa che mặt của Tiểu Thiên.
Bất ngờ, ở Tiểu Thiên tuy không hề có bất kỳ dấu hiệu nào của sự dụng lực nhưng toàn thân bỗng không lại bốc thẳng lên cao, vượt ngoài sức tưởng tượng của Hóa Thông.
Vút!
Tay của Hóa Thông đang ngang mặt Tiểu Thiên, do động tác này, tay của y khi chụp vào chỉ là chụp vào phần ngực của Tiểu Thiên mà thôi.
Tưởng đắc thủ, nào ngờ thất bại, Hóa Thông giận dữ, dồn kình vào tay, vỗ mạnh vào tâm thất Tiểu Thiên :
– Các hạ tránh được nữa sao?
Vù…
Đã lường trước phản ứng này của Hóa Thông, khi vận dụng khinh công thượng thừa để tự bốc thân hình lên cao, Tiểu Thiên cũng đã hợm sẵn tả chưởng.
Ngay khi biết Hóa Thông, vỗ chưởng vào muốn sát hại, tả thủ của Tiểu Thiên từ sát lồng ngực liền được đẩy bật ra :
– Chiêu thức quả ác độc! Đỡ!
Ào…
Ầm!
Tả chưởng của Tiểu Thiên chạm vào hữu kình của Hóa Thông, kết quả của chấn kình làm cho hữu thủ của Hóa Thông bị đẩy bật ra ngoài, cũng làm cho thân hình của Hóa Thông ở phía sau phải bị nhích động, xoay về phía tả của Tiểu Thiên.
Hai phen thất bại khiến Hóa Thông chợt lạnh giọng rít lên :
– Nạp mạng!
Soạt!
Trên tả thủ của Hóa Thông bỗng xuất hiện một thanh tiểu kiếm. Y đâm thẳng vào phía tả thân hình của Tiểu Thiên.
Vụt!
Với khoảng cách quá gần và trên tay của Hóa Thông lại có thêm lợi khí, mọi người ở phía ngoài nhìn thấy đều tin chắc Tiểu Thiên phen này khó toàn mạng!
Họ bật kêu không tự chủ :
– Nguy tai!
– Ồ!
– Chiêu thức quá hiểm độc…
Kể cả Tiểu Thiên cũng phải cảm nhận điều đó, vì Tiểu Thiên dù có nằm mơ cũng không thể ngờ Hóa Thông có thể xuất kỳ bất ý dùng lợi khí để hạ độc thủ!
Thân mình vẫn đang bốc cao, Tiểu Thiên chợt hét lớn :
– Lên!
Lập tức, thân hình của Tiểu Thiên lại tự bốc cao thêm một tầng nữa, vừa đủ cho tiểu kiếm của Hóa Thông phải chọc thẳng vào thắt lưng của Tiểu Thiên.
Với diễn biến này, ai ai đứng quanh đó cũng phải tự hỏi :
“Y làm như thế có ích gì? Lợi khí của gã kia đằng nào cũng đâm vào y. Không lẽ bị đâm vào thắt lưng là khác với việc bị đâm vào những vị thế khác? Đâm vào đâu cũng là đâm. Vô Danh Nhân lần này đúng là vô phương thoát mạng!”
Cũng nghĩ như thế, Hóa Thông lập tức đâm mạnh tiểu kiếm vào vùng thắt lưng của Tiểu Thiên.
Vù…
Cũng như mọi người. Hóa Thông đã quên trên tay Tiểu Thiên hãy còn thanh kiếm! Mà kiếm đó nào phải loại kiếm thông thường? Đó chính là Liễu kiếm, một loại kiếm có những tính năng khác xa những thanh kiếm khác.
Khi vận dụng khinh công thượng thừa để tự bốc lên cao một lần nữa, Tiểu Thiên nào phải ngẫu nhiên đưa vùng thắt lưng cho Hóa Thông đâm vào? Với toan tính chuẩn xác, thanh Liễu kiếm trên tay Tiểu Thiên bất ngờ uốn vòng quanh thân và uốn đúng chỗ có thắt lưng.
Đây là động tác Tiểu Thiên thường vận dụng mỗi khi thu giữ và cất giấu thanh Liễu kiếm trong người.
Do đã quen tay, sự xuất hiện của thanh Liễu kiếm ở quanh thắt lưng ngay lập tức tạo một kết quả bất ngờ!
Choang!
Tiểu kiếm của Hóa Thông thay vì cắm ngập vào người Tiểu Thiên thì bị sự uốn vòng của thanh Liễu kiếm chặn đứng.
Hóa Thông sững người vì không thể hiểu tại sao gã che mặt kia lại có thể có một động tác xuất quỷ nhập thần đến như vậy!
Nhân cơ hội này, thân hình của Tiểu Thiên cứ là là bay ra ngoài, vượt thoát khỏi tầm khống chế quá ác độc của Hóa Thông.
Vút!
Lão đạo Linh Hóa không thể không buột miệng kêu lên một tiếng thán phục :
– Đăng Bình Bát Bộ quả nhiên lợi hại, thủ pháp còn lợi hại hơn!
Đã lên tiếng được, tức lão đạo Linh Hóa đã kịp trấn định! Lão cười khanh khách :
– Hóa Thông! Ngươi gặp kỳ phùng địch thủ rồi đó! Ha… Ha…
Vừa giận vừa hiểu rõ ẩn ý của sư phụ, Hóa Thông nhanh như tia chớp lao ập vào Tiểu Thiên :
– Các hạ chỉ nhờ may thôi! Lần này đừng hòng thoát! Đỡ!
Vút!
Vù… Vù…
Đang lúc Hóa Thông quyết cùng Tiểu Thiên tranh hơn kém, lão đạo Linh Hóa bất ngờ phất tay, ra hiệu lệnh :
– Đã đến lúc rồi, chư vị Thất Tinh Hóa Đạo hãy mau thu thập tất cả, không chừa một ai!
Bảy nhân vật đã một thời được mọi người biết đến với danh Thất tinh, từ khi hiện thân cho đến giờ vẫn im hơi lặng tiếng. Đến lúc nghe hiệu lệnh của lão đạo Linh Hóa, bọn họ với danh xưng mới là Thất Tinh Hóa Đạo bỗng động thân lao đến thẳng những vị Chưởng môn nhân!
Họ phân khai, mỗi người tự chọn cho mình một vị Chưởng môn nhân làm đối tượng!
Do bất ngờ nên Trương Đống phải quát lên kinh ngạc :
– Hành động này là có ý gì, Linh Đạo chủ?
Miêu Bất Nhận thì kêu sững sờ :
– Từ lúc nào Huyền Thông Linh Đạo có ý đối đầu với thất đại phái chúng ta?
Thiện Nhân đại sư như mơ hồ hiểu, bỗng chép miệng kêu như than :
– Chư vị vẫn chưa hiểu sao? Huyền Thông Linh Đạo đâu phải vô cớ xuất hiện lúc này?
Du Hạc đạo trưởng bàng hoàng :
– Đây là hành vi muốn độc bá võ lâm, thu phục quần hùng chăng?
Lão đạo Linh Hóa cười lớn :
– Vậy là chư vị đã hiểu! Ha…Ha… Nghịch ta thì chết, thuận ta thì sống! Chỉ có một con đường cho chư vị chọn lựa thôi. Ha… Ha…
Thất Tinh Hóa Đạo thủy chung không nói một lời. Họ bảy người đối mặt với bảy vị Chưởng môn nhân và cứ ngang nhiên xuất thủ.
Vù.. Vù..
Ào… Ào…
Buộc phải giao chiến, Trang Hồi Nhạn gầm vang :
– Lão Lạc! Hạng như lão mà dám đối đầu với bổn Chưởng môn sao? Đỡ!
Vù… Vù…
Vị sư thái Nga My phái cũng phải thốt lên câu giận dữ :
– Hồng Thu Nhân! Bần ni thật không nỡ tuyệt tình, nhưng như thế này thì… Đỡ!
Du Hạc đạo trưởng loang kiếm như mưa sa bão táp :
– Lão Nộ Quách Phú! Xem kiếm cho biết lợi hại!
Véo… Véo…
Có nhiều tiếng quát cùng vang lên, tất cả đều có chung một ý nghĩ :
Những vị Chưởng môn không thể nào ngờ bọn Thất tinh dám cùng họ đối chiêu! Vì từ thuở nào, bản lĩnh của Thất tinh nếu so với thất đại phái thì chỉ như ánh sáng minh nguyệt so với ánh sáng của vầng dương!
Và đương nhiên họ không tin bọn Thất tinh có thể bình thủ với họ, đó là chưa nói đến việc có thể chế ngự họ, thu thập họ như lão đạo Linh Hóa đã nói!
Thế nhưng sự thật lại khác!
Những tiếng chạm kình đã vang lên.
Ầm! Ầm!
Choang! Ầm!
Vù… Ầm!
Kéo theo những tiếng chạm kình là những tiếng kêu đầy kinh ngạc của những vị Chưởng môn :
– Hừ? Hảo công phu!
– Uý! Lão Ô ngươi sao có bản lãnh này?
– A di đà Phật! Công phu quả thật lợi hại!
* * * * *
Từ lúc Thất tinh xuất hiện và xuất hiện cùng với lão đạo Linh Hóa, Tiểu Thiên đã có nhiều nghi ngờ!
Sự nghi ngờ đó càng tăng cao khi Thất tinh được lão đạo Linh Hóa gọi bằng danh xưng khác: Thất Tinh Hóa Đạo.
Và Tiểu Thiên không thể không nhớ đến những thứ bậc khá kỳ lạ của Huyền Thông Linh Đạo, trong đó bậc thấp nhất là Đạo nô gồm toàn những người hoặc do bẩm sinh hoặc do bị hại mà họ đều bị câm và điếc, những Lung Á nô bộc rất trung thành!
Như vậy, liệu Thất Tinh Hóa Đạo cũng có chung cảnh ngộ như bọn Đạo nô?
Vì thế, khi nghe những vị Chưởng môn nhân lần lượt kêu lên, bảo công phu của Thất tinh bây giờ đã quá khác lạ, quá lợi hại so với công phu của chính họ trước kia, Tiểu Thiên càng thêm nghi ngờ.
Nhảy tránh một chưởng của Hóa Thông, Tiểu Thiên loang kiếm, bức Hóa Thông phải lui về thế phòng thủ :
– Công phu của Thất tinh đã khác trước, phải chăng đó là lý do khiến họ bi gán thêm hai chữ Hóa Đạo vào danh xưng vốn dĩ của họ?
Càng giao đấu, Hóa Thông càng nhận ra muốn thắng Tiểu Thiên không phải dễ!
Y bất phục, vì thế, y chuyên chú vào việc tìm cách hóa giải những chiêu kiếm của Tiểu Thiên!
Y nạt to :
– Họ đã là môn nhân của Huyền Thông Linh Đạo, việc của họ, các hạ bất tất phải hỏi đến! Đỡ!
Vù… Vù…
Chưởng lực của Hóa Thông cứ man mác, như có như không, uyển chuyển len vào từng kẽ hở trong kiếm chiêu của Tiểu Thiên. Điều đó khiến Tiểu Thiên vì kinh ngạc phải tỏ ra cẩn trọng :
– Huyền Thông Linh Đạo vốn nổi danh nhờ công phu Huyền Thông Đồng Nguyên Công? Chưởng này của các hạ phải chăng chính là công phu đó?
Đẩy nhanh chiêu thức, Tiểu Thiên ra chiêu liên miên bất đoạn làm cho kiếm chiêu thật sự trở nên Lưu Thủy Hành Vân.
Véo… Véo…
Như đã phát hiện chỗ có thể công kích, chưởng lực của Hóa Thông liền hội tụ, quật thẳng vào màn kiếm quang của Tiểu Thiên :
– Các hạ biết khá nhiều đấy! Rất tiếc hây còn thiếu sót nhiều! Trúng!
Ào… Ào…
Ầm!
Vầng kiếm quang của Tiểu Thiên chợt khựng lại! Những tưởng sẽ tắt ngấm nào ngờ vầng kiếm lại bộc phát còn dữ dội hơn trước!
Tiểu Thiên quát :
– Đâu dễ như vậy?! Xem chiêu!
Véo…
Hóa Thông tuy bất ngờ vì Tiểu Thiên vẫn chưa thúc thủ nhưng lập tức y quát lên :
Đối với ta vẫn là dễ! Đỡ!
Vù… Vù…
Ào… Ào…
Ầm!
Bị chấn kình làm cho kiếm chiêu hết linh hoạt, Tiểu Thiên cười dòn dã :
– Hảo công phu! Còn chưởng này thì sao? Đỡ! Ha… Ha…
Ào… Ào…
Hóa Thông gầm gừ :
– Cửu Trùng chưởng? Được! Xem đây!
Vù… Vù…
Ầm!
Tiểu Thiên vừa thu kiếm vòng quanh lưng vừa hất mạnh song chưởng :
– Đỡ!
Ào… Ào…
Vù… Vù…
Hóa Thông bỗng dưng tung chếch người lên cao, sau đó thần tốc xà xuống :
– Tiếp chiêu!
Vù… Ầm!
Ào… Ầm!
Mơ hồ nhận ra cách phát chiêu của Hóa Thông, Tiểu Thiên buột miệng nói ra thành lời :
– Là Thất Cầm Tuyệt Hóa khúc?
Sắc mặt của Hóa Thông vụt thay đổi! Y lại bốc người lên cao, quát dội xuống :
– Các hạ quả nhiên biết nhiều hơn ta tưởng! Hãy đỡ!
Vút!
Vù… Vù…
Chính lúc đó có tiếng lão đạo Linh Hóa rít lên :
– Phải khống chế y, Hóa Thông! Ta thật sự muốn biết y là ai!
Tiểu Thiên lập tức vận dụng chưởng Cửu Trùng, cố mình trêu chọc lão đạo Linh Hóa :
– Muốn biết ta là ai ư? Không dễ đâu! Hãy xem Cửu Trùng đệ ngũ thức!
Vù… Ầm!
Ào… Ầm!
Hóa Thông nương theo chấn kình, vụt lạng nhanh về phía sau lưng Tiểu Thiên.
– Nằm xuống nào!
Vút!
Vù… Vù…
Tiểu Thiên cho toàn thân bốc cao theo khinh công thượng thừa Đăng Bình Bát Bộ, miệng cười ngặt nghẽo :
– Chính Hóa Thông ngươi phải nằm xuống thì đúng hơn! Đỡ!
Vút!
Ào… Ào Ầm! Ầm!
Kết quả thật bất ngờ, Hóa Thông do kém nội lực nên bị chưởng kình của Tiểu Thiên đẩy lùi và lảo đảo cước bộ!
Như cũng không ngờ điều đó, đích thân lão đạo Linh Hóa lao vào :
– Xem ra bổn Đạo chủ đã đánh giá ngươi quá thấp! Tiếp chiêu!
Vút!
Vù… Vù…
Khác xa so với Hóa Thông, chưởng lực của lão đạo Linh Hóa cứ cuồn cuộn. mang theo uy lực lấp biển dời non.
Tiểu Thiên thoáng bàng hoàng, đành phải liều mình tiếp đỡ :
– Thảo nào lão không có dã tâm độc bá võ lâm! Công phu quả thâm hậu! Đỡ!
Vù… Vù…
Ào… Ào…
Ầm!
Tiểu Thiên bị chấn động đến phải lùi xa hơn trượng! Lão đạo lao đến :
– Còn chưa thúc thủ ư? Đỡ!
Ào… Ào…
Nguyên khí chưa kịp ổn định, chưởng của lão đạo làm cho Tiểu Thiên bối rối, phải dịch người định tránh.
Vút!
Nhưng lão đạo đã kịp nhận ra ý định của Tiểu Thiên :
– Chạy đâu cho thoát? Đỡ!
Vù… Vù…
Bị phong tỏa lối chạy, Tiểu Thiên mạo hiểm dốc toàn lực vào song chưởng :
– Ta sợ lão sao? Đỡ!
Hự!
Tiểu Thiên bị chấn kình làm cho lảo đảo nhiều hơn, đúng là cảnh thuyền nan bé nhỏ bị sóng dữ nhồi lắc!
Lão Đạo cười ngạo nghễ :
– Ngươi đâu phải đối thủ của bổn Đạo chủ! Nằm xuống! Ha… Ha…
Vù… Vù…
Biết nguy, Tiểu Thiên vờ quát lên :
– Hãy xem tuyệt học của ta!
Vù… Vù…
Nhận ra chiêu chưởng của Tiểu Thiên, lão Đạo càng cười nhiều hơn :
– Tam Phong chưởng?! Thật nực cười! Ha… Ha…
Ầm!
Tràng cười của lão bỗng ngưng bặt khi phát hiện Tiểu Thiên kịp thu chiêu đúng lúc và nhân sóng kình đưa đẩy, Tiểu Thiên cả người lẫn bóng đều lao đi.
Vút!
– Chạy đi đâu?
Tiếng quát của lão rốt cuộc chỉ rơi vào khoảng không vô định, vì Tiểu Thiên đã lẩn khuất vào những cơ ngơi trùng điệp vốn là Tổng đàn Ngũ Hành bang.
Phẫn nộ, lão đạo Linh Hóa quay qua trút giận vào những vị Chưởng môn nhân đang bị Thất Tinh Hóa Đạo đánh cho thất điên bát đảo :
– Kẻ nào không thuận phục, giết!
Tiếng gầm của lão đạo Linh Hóa còn đang âm vang thì mơ hồ có một tràng cười theo gió đưa đến tận tai lão :
– Nhất đạo Huyền Thông – Tiểu Trường nhị kiếm! Lão muốn giết ai vậy, Linh Hóa? Ha… Ha…
Đã thế, một tràng cười khác lại vang lên tiếp nối :
– Thông thường thì Đạo Vượng Ma Tiêu nhưng sao trong câu nói kia, lão cái ta chỉ nghe toàn là sát khí? Không có lẽ ta đoán sai? Ha.. Ha…
Lão đạo Linh Hóa biến sắc…