Thiên Kiếm Tuyệt Đao

Chương 40 - Tìm Về Nẻo Sáng

trước
tiếp

Châu Chính nói :

– Chỉ tiếc là những tài năng trên giang hồ đều bị Thần quân thâu thập hết, dẫu cho có một vài cao nhân lọt ra ngoài lưới thì bất quá cũng như chén nước trước cái xe cháy, có ích gì cho đại cuộc?

Tuyết Quân nói :

– Vị Thần quân ấy để dành cho tiện nữ không biết bao nhiêu là tài nhân hiệp sĩ, chẳng lẽ những người này đều không dùng được sao?

Châu Chính ngẩn người nói :

– Ý nghĩ của cô nương thật quá đỗi lạnh lùng.

– Nếu như người ở trong Thánh cung ai ai cũng được như Châu đại hiệp, sớm có lòng bỏ nẻo tối tìm đường sáng thì đều được Minh chủ hoan nghênh.

Châu Chính buồn rầu nói :

– Phàm cao nhân tài sĩ trên người đều không có biết bao nhiêu thứ cầm chế, dẫu cho họ có ý tìm về nẻo sáng cũng khó lòng toại nguyện.

– Nếu họ có ý tìm về nẻo sáng là tôi có thể giải trừ hết các thứ cấm chế trên mình họ được.

Châu Chính bật cười vang nói :

– Cô nương có thể là người nhẫn nại nhưng ăn nói lớn lối như thế thực cũng khó thể nào tin được.

Tuyết Quân nói :

– Các người ở dưới sự áp bức của Thần quân lâu ngày nên coi y như thần thánh, sợ oai của y như cọp dữ, hãi sợ y như hãi sợ rắn rết. Sự thực y cũng chỉ là một con người, có khác chăng là y có võ công cao hơn một chút.

Châu Chính nhíu mày nghĩ ngợi một hồi rồi nói :

– Cô nương nói rất phải, vị Thần quân võ công tuy cao siêu nhưng chẳng qua cũng là một con người. Hiểu được như vậy thì y cũng không có gì đáng sợ.

Tuyết Quân nói :

– Còn có một việc mà các hạ chưa nghĩ ra.

Châu Chính đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên hiền hòa vòng tay nói :

– Mong được cô nương chỉ giáo.

– Con người ta chỉ có thể chết một lần duy nhất trong đời. Chết trong tay Thần quân với chết trong tay tôi không có gì khác nhau cả.

Châu Chính gật gù :

– Ôi! Cô nương nói chí lý lắm.

Tuyết Quân tiếp liền :

– Tuy cũng là một cái chết thật đấy, nhưng cái giá trị thực khác nhau xa. Một đằng thì làm việc ác hại người ngay, chết đi để lại tiếng xấu muôn thuở, một đằng thì làm việc thiện trừ ác, chết đi lưu tiếng thơm ngàn đời. Sống chết, chết sống thực đã làm người thì ai cũng phải chịu rồi, nhưng bên trong thực sự có nghĩa lý rất nhiều.

Châu Chính nhẹ thở dài nói :

– Mấy năm nay tại hạ cũng có nghĩ tới điều này, nhưng chỉ không được rõ ràng mạch lạc như cô nương nói mà thôi.

– Các hạ đã rõ đại nghĩa, tôi cũng không cần phải nói nhiều sinh nhàm nữa, xin chấm dứt nơi đây, muốn đánh muốn hàng các hạ hãy nghĩ cho kỹ.

– Cô nương nói rất phải, tuy nhiên bảo Châu Chính tôi bỗng dưng thế này mà thần phục dưới trướng của Kim Đao minh chủ trong lòng tôi không khỏi có chỗ ấm ức.

– Ý của các hạ muốn gì nào?

– Tại hạ muốn được thấy cô nương hiển lộ một chút võ công cho tại hạ được một phen kiến thức, có thể tại hạ mới khẩu phục, tâm phục. Châu Chính có quy hàng Kim Đao môn cũng không hổ thẹn với lòng.

– Phải chăng để các hạ có dịp nhận xét Kim Đao minh chủ và Thần quân tranh hùng giang hồ ai hơn ai kém, có phải thế không?

Châu Chính khẽ đằng hắng :

– Tại hạ… tại hạ…

– Các hạ muốn biết gì?

Châu Chính mạnh dạn đáp :

– Tài tuệ của cô nương, tại hạ đã được chỉ giáo rồi, giờ đây tất nhiên là về phương diện vũ nghệ.

Thiếu Bạch nghe nói cũng đâm lo thay, chàng nghĩ bụng :

– “Hỏng rồi, Phạm cô nương võ công rất tệ, người này gian ngoan muốn được coi võ công của cô nương”.

Trong lúc ấy, Tuyết Quân vẫn thản nhiên như không nói :

– Thần trí của các hạ lúc này hoàn toàn tỉnh hẳn, nhưng sức khỏe chưa hồi phục hẳn, chỉ sợ không thể động thủ với tôi được.

Châu Chính thử vận khí rồi đáp :

– Trong người tại hạ bây giờ khỏe lắm.

– Nếu các hạ không tin thì cứ ra một chưởng mà coi, chất rượu của tôi tuy có thể giải trừ được hết các chất độc ở trong nội phủ các hạ, nhưng cũng khiến các hạ vô tình mất hết võ công.

Châu Chính mỉm cười nói :

– Nếu quả thật có chuyện này thì y đạo của cô nương hơn hẳn Thần quân.

Vừa nói, y vừa quật liền ra một chưởng.

Bỗng nhiên y hốt hoảng rụng rời. Vì có động thủ Châu Chính mới hay chính y đã mất hết võ công. Mặt đang tươi tỉnh bỗng chốc sa sầm xuống trên rất thảm đạm.

Tuyết Quân cười nhạt hỏi :

– Thế nào? Các hạ đã tin chưa?

Châu Chính thở dài :

– Một đời Châu mỗ gặp được không biết bao nhiêu kỳ nhân, biết bao nhiêu nhân vật võ công cao tuyệt, nhưng đến như Thần quân và cô nương là nhất.

– Các hạ gặp phải Thánh Cung Thần Quân đâm ra mê lú quên mất mình đi, bao nhiêu danh vọng tạo được trong võ lâm đều buông trôi theo giòng nước hết. nhưng được gặp tôi, lại khiến các hạ khôi phục được bản lãnh và khôi phục được luôn cả danh dự và tiếng tăm.

Châu Chính nhìn xuống chân buồn rầu :

– Giờ cô nương có nói cũng là vô ích, Châu mỗ đã mất võ công thì cũng như mọi người thường, đâu dám làm phiền cô nương.

Tuyết Quân thản nhiên nói :

– Tôi làm các hạ mất võ công, cũng có thể làm các hạ lấy lại được.

Châu Chính sáng mắt :

– Quả nhiên có chuyện ấy?

Tuyết Quân làm ra vẻ bí mật :

– Chỉ cần hứa với tôi một lời thì nội trong một tiếng đồng hồ tôi sẽ làm cho các hạ lấy lại được tất cả võ công các hạ có khi trước.

Phải biết là người luyện võ, ai cũng say mê võ công, xem như tính mạng. Huống gì đã cao siêu thì càng thêm quí. Nếu phải phế bỏ một thân võ công của y, chẳng thà là cho y một đao chết còn sướng hơn.

Chỉ thấy Châu Chính ngẩng mặt, lầm bầm :

– Trong có một giờ, toàn thân công lực của tại hạ sẽ được phục hồi, thế thì quả thật là một kỳ tích.

Thiếu Bạch và bọn Vạn Lương đều sững sờ nghĩ bụng :

– “Châu Chính, tay trường trải giang hồ là thế mà chỉ phút chốc đã biến thành một con người hoàn toàn khác, ngây dại thẫn thờ như nhiều tục gặp tiên. Đủ biết nàng mù mưu trí cao minh là nhường nào!”

Và hết thảy khi ấy mới thật lòng kính mộ Tuyết Quân.

Chỉ nghe Tuyết Quân nói :

– Các hạ chưa tin?

Châu Chính đáp :

– Hẳn là tin rồi, cô nương có gì xin cứ dạy.

– Các hạ có muốn quay về nẻo chính, lấy lại cái danh Châu Chính khi xưa, vì chính nghĩa giang hồ dốc hết tâm lực không?

– Cái đó, cô nương bắt ép tại hạ?

– Nếu như tôi bắt ép các hạ thì có khác gì Thánh Cung Thần Quân? Đằng này dù có chịu hay không, tôi vẫn khôi phục võ công cho các hạ. Còn việc giải trừ chất độc ở nội tạng là để cho các hạ yên tâm tỏ bày gan ruột.

Châu Chính khẽ thở dài :

– Cô nương không những tài hoa hơn người, lòng dạ lại nhân đức, bảo ai chả kính phục. Châu mỗ nếu được khôi phục võ công, nguyện sẽ dốc hết sức theo phò cô nương chuộc lỗi.

– Châu đại hiệp quá lời.

Ngừng một tí nàng bảo :

– Cho Châu đại hiệp một viên Tiểu hoàn đơn.

Ngọc Giao vội vàng rút trong người ra một bình ngọc để lấy một viên thuốc màu trắng, kính cẩn trao cho Châu Chính.

Châu Chính đón lấy, chẳng cần nhìn, bỏ ngay vào miệng nuốt.

Tuyết Quân nói :

– Bây giờ Châu đại hiệp có thể xếp bằng ngồi đấy, chừng công phu ăn xong bữa cơm sẽ khôi phục được thần công.

Châu Chính giờ đây như thể đã rất tin tưởng ở Tuyết Quân nên theo lời ngồi xuống vận khí điều tức.

Trong nhà im lặng như tờ, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ, tâm sự trùng trùng.

Thiếu Bạch nghĩ bụng :

– “Không hiểu viên thuốc kia dùng cây thuốc gì chế thành, và chẳng biết có thể khiến Châu Chính khôi phục được võ công. Nếu quả y khôi phục được võ công mà lại không chịu nghe lời điều khiển của Phạm cô nương thì sợ không tránh khỏi một trường ác chiến”.

Vạn Lương thì lại nghĩ, nếu như không thêm vào cấm chế trên người những tay nguy hiểm như Châu Chính, chỉ sợ cho y thuốc là việc quá ư mạo hiểm.

Thời gian lặng lờ trôi.

Chỉ nghe Tuyết Quân cất tiếng phá tan bầu không khí nặng nề.

– Châu đại hiệp, đủ rồi!

Châu Chính vùng dậy, tung mạnh một chưởng ra ngoài nhà.

Một luồng chưởng phong ào ạt dấy mang gió lạnh cuốn thẳng ra.

Cùng lúc, một nét mừng vui lạ lùng thoáng hiện trên gương mặt Châu Chính. Y sững sờ :

– Tại hạ đã lấy lại võ công.

Tuyết Quân điềm tĩnh :

– Tốt lắm, các hạ muốn tỷ thí với tôi cách nào?

Thiếu Bạch thầm kêu :

– “Hay chưa! Y đã quên khuấy thì thôi, sao còn nhắc lại làm gì nữa?”

Chỉ thấy Châu Chính luôn đổi sắc, hiển nhiên tâm trí đang dao động mãnh liệt.

Qua được công phu cạn chén trà, Châu Chính chợt khẽ thở dài :

– Tại hạ nguyện theo hầu cô nương, thôi khỏi tỷ thí.

Soạt một tiếng, y đã xé tung hoàng bào đang mặc trên người. Tuyết Quân vui cười :

– Châu đại hiệp biết ăn năn hối lỗi, thật là một đại hạnh cho võ lâm.

Châu Chính liếc sang bọn ba mươi sáu Hồng y kiếm thủ :

– Bọn ba mươi sáu người này cô nương xử lý ra sao?

– Ý Châu đại hiệp ra sao?

– Bọn họ võ công cao cường, ý tại hạ là nên thâu dụng.

– Được, thế thì xin nhờ Châu đại hiệp lo cho việc ấy.

– Đa tạ cô nương tin cẩn, nhưng trong số bọn họ sợ còn có kẻ không chịu qui hàng.

– Châu đại hiệp cứ quyết định, thả hoặc giết, toàn quyền xử lý.

Châu Chính cảm khái :

– Châu mỗ nguyện hết sức khuyên nhủ họ quy phục làm Kim Đao môn hạ…

Ngừng giây lâu, y bỗng hỏi :

– Dám hỏi cô nương, Minh chủ ở đâu, để tại hạ được bái kiến trước.

Thiếu Bạch hốt hoảng nghĩ :

– “Ta đang thọ thương, nằm rũ thế này sao phải là cái dáng Minh chủ uy nghi.

Tuyết Quân đỡ lời :

– Châu đại hiệp hãy cứ lo việc khuyên hàng bọn kia, sau sẽ bái kiến Minh chủ cũng chưa muộn”.

– Châu mỗ cung kính chả bằng tuân mệnh…

Thủng thẳng lão tiếp :

– Xin cô nương giải khai huyệt đạo cho bọn họ.

– Phải, Hoàng, Cao nhị vị hộ pháp giải huyệt cho họ đi!

Hoàng Vĩnh, Cao Quang nhất tề xuất thủ, lẹ như chớp giải hết huyệt đạo cho ba mươi sáu Hồng y kiếm thủ.

Châu Chính nói :

– Dám xin cô nương ban cho mỗi người một viên linh đan để họ được khôi phục võ công.

Vạn Lương lo ngại trong dạ :

– “Cách ấy hẳn là không nên, bởi nếu ba mươi sáu người đều không chịu qui phục, động thủ thì thật là phiền”.

Nhưng Tuyết Quân vẫn điềm nhiên :

– Cho họ mỗi người một viên Tiểu hoàn đan.

Vạn Lương sửng sốt, nhưng vốn biết Tuyết Quân xưa giờ nói ra là lệnh, nên chỉ đành ngầm vận công lực phòng bị.

Phút chốc, ba mươi sáu Hồng y nhân thảy đồi hồi tỉnh.

Châu Chính đằng hắng mấy tiếng nói :

– Các ngươi có nhận được bổn tòa.

Ba mươi sáu kiếm thủ nhất loạt đáp :

– Hoàng Long đường chủ.

– Phải, trong Tứ Long đường chủ, chỉ có một mình bổn tòa không thích dùng sa che mặt.

Lão vuốt râu cười tiếp :

– Vừa rồi bổn tòa nói chuyện với vị cô nương đây, chắc hẳn các ngươi đều nghe thấy hết?

Ba mươi sáu Hồng y nhân đều lẳng lặng gật đầu.

Châu Chính xẵng giọng :

– Các ngươi đã nghe, chắc đều sớm suy ngẫm lẽ thiệt hơn?

Bọn Hồng y kiếm thủ đồng thanh đáp :

– Chúng tôi đều đã xét suy.

– Hay lắm, bổn tòa đã quyết tâm thoát ly khỏi ách khống chế của Thánh Cung Thần Quân ma chướng, về qui thuận Kim Đao môn, vì chính nghĩa võ lâm dốc sức, chư vị nghĩ sao cứ việc định đoạt. Nếu nguyện ở lại theo bổn tòa nhất tề đầu nhập Kim Đao môn thì bổn tòa hoan nghinh lắm. còn nếu quyết giữ ý tùng phục Ma cung cũng chẳng sao.

Lão đột ngột thay đổi Thánh cung thành Ma cung, khiến cho ba mươi sáu Hồng y kiếm thủ đều lấm lét đưa mắt nhìn nhau im lặng.

Châu Chính thấy thế nói :

– Nếu như chư vị không chịu, bổn tòa cũng sẽ thỉnh cầu cho chư vị…

Bỗng lão ngoảnh đầu nhìn bóng lưng Tuyết Quân hỏi :

– Cô nương xưng hô thế nào?

Tuyết Quân đáp :

– Thiếp họ Phạm, trước khi chưa vào Kim Đao môn các ngươi cứ tạm gọi là Phạm cô nương cũng đủ.

Châu Chính quay lại, quét mắt nhìn khắp bọn Hồng y nhân :

– Nếu chư vị không muốn thế, bổn tòa cũng thỉnh cầu Phạm cô nương đưa chư vị ra khỏi trận an toàn.

Chỉ nghe hai Hồng y nhân ở tận mé trái đồng thanh nói :

– Nếu như Đường chủ thật lòng ở lại, thuộc hạ nguyện theo tới cùng.

Châu Chính mỉm cười :

– Dưới sự thống lãnh của Thần quân, chúng ta lừa dối nhau quen, không ai tin ai, nên chi, giờ này vẫn còn nghi ngờ lời Châu mỗ…

Nói rồi lão thò tay rút trong người ra một mũi tiểu tiễn màu vàng, dài chừng ba tấc, bẻ đôi rồi cao giọng :

– Châu mỗ qui nhập Kim Đao môn là việc tuyệt đối ngay thật, nếu có dối một chữ sẽ như mũi tên này.

Lời nói quả nhiên công hiệu lạ thường, chỉ thấy bọn Hồng y nhân thảy đều nhao nhao :

– Chúng tôi nguyện theo Đường chủ qui phục làm Kim Đao môn hạ.

Châu Chính mừng ra mặt :

– Thế thì tốt quá…

Ngừng giây lát, lão tiếp :

– Chư vị ai nguyện ở lại hãy ngồi yên. Còn ai muốn đi xin đứng dậy cho.

Liền lúc đó, thấy có tám Hồng y đại hán cũng đứng phắt dậy.

Châu Chính liếc nhanh tám người :

– Chư vị khôi phục võ công chưa?

Tám Hồng y nhân im lặng gật đầu.

Châu Chính nói :

– Tám vị đã quyết chí, tại hạ cũng không ép…

Rồi lão đảo mắt nhìn sang bọn kiếm thủ ngồi lặng dưới đất nói :

– Ở lại hay ra đi, bổn tòa quyết không ép buộc, còn vị nào đi nữa xin cứ đứng dậy.

Nói liền mấy tiếng, vẫn không có ai đứng dậy.

Châu Chính báo cáo với Tuyết Quân :

– Có tám vị muốn ra đi.

Tuyết Quân thản nhiên :

– Được, phiền Vạn hộ pháp đưa họ ra khỏi trận đi!

Châu Chính nói :

– Tại hạ muốn đích thân tống tiễn tám vị xuất trận?

Tuyết Quân sẽ gật :

– Được, Vạn hộ pháp dẫn đường cho họ.

Vạn Lương ứng tiếng :

– Tại hạ dẫn Châu đại hiệp đi!

– Dám phiền.

Nói đoạn, Châu Chính ngoái nhìn tám vị đại hán tiếp :

– Chư vị có thể đi rồi.

Tám Hồng y nhân lặng nhìn nhau, rồi rảo bước theo Châu Chính.

Vạn Lương đi trước dẫn đường, ra khỏi mao xá, lão lên tiếng :

– Trong trận biến hóa linh ảo thế nào chư vị đã được thấy, vậy nhớ đi theo sát tại hạ kẻo bước nhầm.

Châu Chính dẫn tám Hồng y nhân ra khỏi trận xong, vòng tay nói :

– Chư vị việc gặp Thần quân, khó khỏi bị trừng phạt nặng nề, vậy chư vị cứ việc đổ lỗi hết cho tại hạ, biết đâu sẽ đỡ khổ được phần nào.

Tám Hồng y nhân phóng thẳng mười sáu tia mắt sáng ngời, nhìn chằm chặp Châu Chính nhưng vẫn không ai lên tiếng.

Châu Chính đằng hắng tiếp :

– Đưa người ngàn dặm, cũng phải chia tay, chư vị nên bảo trọng, thứ cho tại hạ phải về.

Vòng tay thi lễ, lão liền quay vào trong trận với Vạn Lương.

Vạn Lương mỉm cười :

– Châu đại hiệp năm xưa được tiếng võ lâm đồng đạo trọng nể, thế mà giờ vẫn chưa mất hào khí độ nào.

Châu Chính hơi ngỡ ngàng :

– Vạn huynh quá khen.

Xong lão thở dài tiếp :

– Chả giấu Vạn huynh, tại hạ từ lâu đã bất mãn trước sự bạo tàn, ác độc của Ma quân. Chỉ vì trót mang gông nên bất đắc dĩ mới chịu để cho người sai tứ. Lần này may gặp Phạm cô nương, giải trừ cho độc chất trong nội tạng, lại còn để được tự do thì tại hạ nguyện là dốc lòng tận lực phụng sự chính nghĩa võ lâm, nghe lời Phạm cô nương chỉ dạy, có chết cũng cam.

– Nhưng xin hỏi, Thánh Cung Thần Quân là nhân vật thế nào mà có thể thâu thập được một cao nhân như Châu đại hiệp?

– Nói ra hổ thẹn lắm, tại hạ bị thâu nhập Thánh cung cũng có hai mươi năm nhưng thật chưa hề được thấy chân diện mục của Thần quân, cho nên, bọn tôi chỉ gọi trống là Thần quân.

– Thế thì lạ lùng quá.

Ngừng lại giây phút, lão tiếp :

– Châu đại hiệp chưa được thấy mặt y, nhưng chắc cũng có lần thấy qua thân hình thể thái?

Châu Chính lắc đầu :

– Cũng chưa, bởi lúc gặp mặt chúng tôi, bao giờ cũng có một bức mê liêm ngăn cách.

Vạn Lương ngạc nhiên :

– Sao gọi là mê liêm?

– Vì ấy là một tấm rèm chế kiểu rất đặc biệt, người ở ngoài rèm không sao nhìn thấy được hình thái người ở trong nhưng trái lại, người bên trong có thể trông rõ từng nét chuyển biến trên gương mặt kẻ ở ngoài.

– Thì ra như thế.

Chuyện vãn tới đây, đã về tới trước ngôi nhà tranh.

Vạn Lương lách sang bên nhường lối :

– Thỉnh Châu đại hiệp.

Châu Chính vội nói :

– Không dám.

Đi thẳng vào trong, lão cao giọng :

– Châu mỗ chờ lệnh.

Tuyết Quân hỏi :

– Bọn họ đi hết rồi à?

– Dạ, đi cả rồi. Ôi! Những người đó quá khiếp phục Thánh Cung Ma Quân, không dám sanh lòng bội phản.

– Vạn hộ pháp, xa mã sẵn sàng cả chứ?

Vạn Lương vội đáp :

– Sắp sẵn đã lâu.

– Được lắm, lúc này thực lực của ta còn mong manh, chưa đủ để quyết chiến với Thánh Cung Ma Quân, không nên chường mặt giao phong, tốt hơn chúng ta phải đi cho sớm.

– Đi đâu?

– Tiện thiếp đã có mưu định, chư vị khỏi phải lo.

Ngọc Giao suốt nãy giờ vẫn lặng thinh bỗng xen vào nói :

– Thế còn tòa Lục Giáp kỳ trận?

– Cứ để đấy cho bọn họ đến kiến thức một chút.

Vạn Lương mấp máy môi, chực nói lại thôi.

Tuyết Quân tiếp lời :

– Châu đại hiệp, trong Kim Đao môn ta chưa có phân định thứ bậc, ngoại trừ Minh chủ và tiện thiếp, hết thảy đều là hộ pháp, tạm như thế rồi sau này thế lực lớn mạnh sẽ phân ngôi bậc lại hẳn hoi.

Bỗng khẽ thở dài nàng tiếp :

– Tiện thiếp hy vọng nội trong năm nữa, Kim Đao môn ta thế nào cũng sẽ có tiếng tăm trên giang hồ, lúc ấy chúng ta sẽ gởi thiếp mời anh hùng khắp thiên hạ về chúc mừng Kim Đao minh chủ.

Câu nói chứa chan hào khí, nhiệt tình khiến mọi người đều phấn chấn, thêm tin tưởng ở tài trí của nàng.

Châu Chính nói :

– Cô nương liệu phải.

Tuyết Quân trầm ngâm giây lâu :

– Hai mươi tám vị huynh đệ mới gia nhập phái, cứ tạm gọi là Nhị thập bát tướng, đặt dưới quyền điều động của Châu hộ pháp.

Châu Chính đáp :

– Tại hạ lãnh mệnh.

– Chúng ta lên đường ngay đi, Vạn hộ pháp, Châu hộ pháp dẫn Nhị thập bát tướng ra khỏi trận trước chờ tôi.

Hai người dạ ran, dẫn bọn hai mươi tám Hồng y nhân ra khỏi mao xá.

Thiếu Bạch từ từ đứng dậy :

– Phạm cô nương!

– Minh chủ dạy chi?

– Phạm cô nương, liệu Châu Chính có thật lòng qui hàng?

– Thuộc hạ tin chắc là y thật tình.

Ngừng một tí, nàng tiếp :

– Hiện tại cao thủ trong thiên hạ hầu hết là tay sai của Thánh Cung Thần Quân, nếu như ta không thâu dụng nhân thủ trong Thánh cung thì còn lấy đâu ra cao thủ nữa?

– Cô nương thuở giờ liệu việc như thần, chắc không thể lầm.

– Chúng ta tỉa được một cao thủ của Thánh Cung Thần Quân là cường địch giảm đi một phần lực lượng, cứ thế một thêm một bớt, thì thấy ngay cái lẽ lợi hại.

– Cô nương để lại tòa Lục Giáp kỳ trận, không phải là tự cho cường địch một dịp nghiên cứu ra chỗ huyền diệu?

– Không sao, thuộc hạ sẽ cho Tuyết Nghi đi đổi cách biến hóa, di động ở vài chỗ trọng yếu, thế tất bọn họ sẽ mù tịt…

Nhẹ thở dài, nàng hỏi lo lắng :

– Minh chủ thương thế ra sao?

– Được cô nương trị liệu, đã thấy đỡ nhiều.

– Có đi lại được không?

Thiếu Bạch ngầm thử đề khí, rồi đáp :

– Bay nhảy đối địch, chắc có hơi khó, nhưng đi lại thì không hề chi.

– Thuộc hạ đã nhờ Vạn hộ pháp lo xong ba cỗ xe, Minh chủ ngồi đi đường cũng có lợi cho việc dưỡng thương.

Thiếu Bạch vội nói :

– Khỏi phải thế!

– Lúc này sự an nguy của Minh chủ có quan hệ mật thiệt đến vận mệnh võ lâm thiên hạ, vậy phải nên bảo trọng thì hơn.

Thiếu Bạch thoáng nghĩ khẽ thở dài :

– Thôi cũng được.

Tuyết Quân thấp giọng :

– Tuyết Nghi, mau sửa sơ trận thế để chúng ta còn sớm lên đường.

Phạm Tuyết Nghi lẳng lặng chạy đi.

Thấy vậy Ngọc Giao đâm cảm khái :

– Nàng này bẩm sinh dáng diễm kiều như thế tiếc nỗi phải câm, có miệng mà khôn diễn nên lời.

Thoáng chốc, Phạm Tuyết Nghi đã quay về, đi thẳng đến bên chị.

Tuyết Quân đứng dậy nói :

– Chúng ta đi thôi.

Rồi hai nàng đi thẳng ra trước.

Thiếu Bạch và bọn Hoàng Vĩnh đều lục tục nối gót theo.

Ra khỏi trúc trận, chỉ thấy hai mươi tám Hồng y kiếm thủ tay nắm lấy binh khí, vây quanh ba cỗ mã xa.

Thế trận dàn hàng thập phần cẩn mật, dù cho địch nhân có tấn công bất ngờ vào mặt nào cũng không thể xông sát vào xe được.

Châu Chính nghiêng mình nói :

– Cung thỉnh cô nương.

Tuyết Quân đã ngồi yên vị, Tuyết Nghi thuận tay buông tấm rèm xuống.

Châu Chính dõi mắt chờ cho rèm hạ mới ngoái nhìn Thiếu Bạch :

– Các hạ thọ thương cũng nên lên xe đi.

Lão chưa biết Thiếu Bạch chính là Kim Đao minh chủ, lời lẽ chả chút kính nể.

Thiếu Bạch mỉm cười bước lên xe.

Hoàng Vĩnh, Cao Quang cũng cùng tung mình lên cả xe Thiếu Bạch.

Châu Chính quay lại nhìn Ngọc Giao, nàng liền nói :

– Tất nhiên là ngồi xe rồi.

Châu Chính chưa rõ Ngọc Giao thân phận thế nào, cho nên, thấy nàng chanh chua cũng chỉ cười, lão cao giọng hỏi :

– Phạm cô nương, bao giờ lên đường?

Liền đó, có tiếng Tuyết Quân từ trong xe vọng ra :

– Đi ngay bây giờ.

Châu Chính sẽ dạ, khoát tay, hai mươi tám kiếm thủ tức thời thay đổi đội hình, chia tả, hữu, tiền, hậu, bọc kín lấy ba cỗ xe và đoàn xe bắt đầu chuyển bánh, đi lần về trước.

Ngọc Giao dáo dát nhìn quanh, mãi không thấy Ngư Tiên Tiền Bình, bất giác giận sôi. Nàng hừ nhạt vút mình lên cỗ xe cuối cùng.

Vừa vén bức rèm buông, nàng hốt giật nẩy mình, suýt buộc tiếng kêu thất thanh.

Thì ra, Ngư Tiên Tiền Bình chả rõ từ lúc nào đã thấy nằm thẳng trong xe, nhắm mắt ngủ khoèo.

Ngọc Giao buông rèm, lay lão liền mấy cái :

– Lão tới từ hồi nào thế?

Ngư Tiên Tiền bình dụi mắt, nhìn Ngọc Giao, im lặng lắc đầu.

Ngọc Giao chực nổi cơn tam bành, hốt thấy cử chỉ Tiền Bình có hơi lạ, nàng sẽ cau mày hỏi :

– Lão thọ thương hả?

Tiền Bình chỉ khẽ gật đầu rồi lại nhắm mắt ngủ.

Ngọc Giao hiểu ra Tiền Bình có thuật tu vi nội công rất là kỳ lạ, người ta điều tức dưỡng thương đều ngồi xếp bằng tròn, còn lão thì lại phải nằm, nên nàng ngồi yên không dám quấy động lão.

Xe đi ước chừng một tiếng đồng hồ, bỗng nhiên dừng lại.

Ngọc Giao đang ngồi điều tức, đột ngột xe ngừng lại làm nàng bừng tỉnh, mở mắt nhìn thì thấy Tiền Bình ban nãy nằm dưỡng thương trong xe đã biến đâu mất bóng.

Xem kỹ, thấy có một mảnh giấy trắng để lại trong xe.

Ngọc Giao vội nhặt xem, thấy bên trên viết :

“Chuyến đi này hung hiểm lắm, với sức mấy người các ngươi sợ khó lòng ứng phó nổi, vậy nên tiểu tâm”.

Vỏn vẹn có dăm câu, chả thấy lão nói việc lão có chịu xuất thủ tương trợ hoặc cho cách cự địch gì cả, khiến Ngọc Giao coi xong bèn tức ói máu, tròn mắt lẩm bẩm mắng :

– Hừ, cái lão quái vật mới hay chứ, để rồi sau này gặp lại sẽ biết tay ta.

Bỗng nghe trong xe có tiếng người đỡ lời :

– Cô nương giận ai đấy?

Ngọc Giao vén góc rèm, trông ra thấy là Sinh Tử Phán Vạn Lương liền nói :

– Tiện thiếp đang rủa cái lão Tiền Bình.

Vạn Lương biến sắc :

– Tiền đại hiệp ở đâu?

– Gì mà phải gọi đại hiệp với lão quái vật nuôi cá ấy!

Vạn Lương đảo mắt nhìn quanh quất, chợt nhìn lên rèm xa một cách nhớn nhát, chừng như muốn vén rèm nhìn vào nhưng có ý kiêng dè lại thôi :

– Thế Tiền đại hiệp đến lúc nào?

– Mới vừa hồi nãy.

Vạn Lương đỡ lời :

– Nhưng cô nương ở trong xe mà?

– Hứ, lão mới bị người đả thương, phải nấp trong xe tiện thiếp điều tức.

Vạn Lương chợt đưa tay vén rèm :

– Tại hạ Vạn Lương…

Nhìn vào trong, không thấy bóng dáng Tiền Bình đâu cả, bất giác lão sững sờ.

Ngọc Giao ngắt lời :

– Người ta đã nói hết đâu mà sao gấp thế? Lão vừa tới nhưng lại lẻn trốn đi rồi.

Vạn Lương thả rèm, nghĩ bụng :

– “Tiền Bình thân phận là thế mà a đầu này nói năng chả giữ ý giữ tứ, ngộ nhỡ lão nghe được có chết ngươi không?”

Lão nói vớt :

– Tiền đại hiệp chắc có việc phải đi.

Giọng Ngọc Giao vẫn còn tức tối :

– Cho là có việc, lão cũng phải nói rõ rồi đi chưa muộn, chứ đâu lại bỏ đi lén lút, còn gì là mặt anh hùng hiệp nghĩa, sau này mà gặp, đừng có trách ta quá tay.

Vạn Lương bấm bụng cười thầm :

– Ngươi mắng lão thế, nếu lão nghe được, chưa biết ai sẽ trách ai quá tay!

Nghĩ đoạn lão lặng thinh không nói.

Ngọc Giao chừng như nguôi giận, sực nhớ đến việc xe ngừng đột ngột thì không dừng được, hỏi :

– Tại sao không đi tiếp?

Vạn Lương ngập ngừng :

– Có lẽ đã gặp phải trở ngại, cô nương cứ ở trong xe nghỉ, để lão hủ ra đằng trước xem sao?

Quay mình lão rảo bước đi.

Ngọc Giao bỗng gọi với :

– Chậm đã!

Vạn Lương ngoảnh lại, hỏi :

– Có việc gì?

– Nếu gặp phải chuyện phiền nhiễu, đừng quên gọi cho một tiếng.

Chợt nhớ tới mảnh giấy Tiền Bình để lại, vội cầm đưa ra :

– Lão Tiền Bình có bỏ lại bức thư này, phiền mang hộ cho Phạm cô nương.

Vạn Lương nhận lấy xem qua, khẽ thở dài :

– Tiền đại hiệp xưa giờ không hề nói ngoa, đã có để lại bức thư này tất phải có việc hệ trọng. Cô nương đừng nên xem thường nó.

Ngọc Giao cười khanh khách :

– Cái lão già nuôi cá ấy, tuy quái vật thật, nhưng võ công rất cao siêu, hơn nữa, nếu xem thường nó tiện thiếp đã không nhờ tiền bối chuyển giao cho cô nương duyệt lãm.

Vạn Lương chưa biết tí gì việc xuất thân của Ngọc Giao nhưng thấy nàng quá thân mật với Tiền Bình, hơn nữa, nói một câu hai câu đều mắng loạn lên là lão quái vật này, lão quái vật nọ thế tất cũng phải thuộc vào hàng thế gia vọng tộc, rất có tiếng tăm trong võ lâm.

Nghĩ vừa dứt, hốt nghe có tiếng hú dài vọng tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.