Thiên Kiếm Tuyệt Đao

Chương 41 - Thánh Cung Hoa Tướng

trước
tiếp

Vạn Lương hốt hoảng nói nhanh :

– Cô nương ngồi yên trong xe, lão hủ chạy lại trước xem.

Khi ấy, trời vừa hưng hửng sáng, cảnh vật lờ mờ hiện ra dần.

Ngọc Giao nhớn nhát nhìn quanh, nói :

– Nhớ nghe, nếu có phải sáp chiến thì nhớ gọi cho một tiếng.

Vạn Lương gật đầu :

– Được rồi.

Xoay mình, cắm đầu đi thẳng.

Chỉ thấy Châu Chính dàn bốn Hồng y kiếm thủ, đang từ phía trước chạy quay trở lại, đến trước xe Tuyết Quân nói :

– Phạm cô nương, chúng ta lọt phải vào vòng mai phục của Thánh cung.

Trong xe vọng ra tiếng Tuyết Quân hỏi :

– Châu đại hiệp có thể án được lực lượng đối phương?

– Khó dự liệu lắm, tại hạ xem thấy thì hầu hết là cao thủ trong Bạch Long đường.

– Hai mươi tám thuộc hạ của Châu đại hiệp có thể tin được không?

– Cô nương yên tâm, bọn họ đã bội phản Ma Cung Thánh Quân thì thà là chiến tử quyết không dám sinh hai lòng.

– Xem lựa một chỗ đất có lợi cho việc phòng thủ, cùng bọn họ quyết một trường tử chiến được chứ?

– Ý tại hạ, tử thủ quyết chiến chả bằng đổi hướng đột ngột vậy?

– Cũng được, cứ theo ý Châu đại hiệp?

Ngừng một thoáng, nàng tiếp :

– Nhưng nhớ thận trọng, phòng họ tập kích mai phục.

– Cái đó cô nương khỏi lo.

Quay sang Vạn Lương, lão sẽ giọng hỏi :

– Đệ có một việc thỉnh giáo?

Vạn Lương nói vội :

– Việc gì, nếu biết tại hạ nói ngay.

– Hoàng, Cao nhị vị hộ pháp võ công thế nào?

Vạn Lương nghĩ hai người đã được Tuyết Quân truyền thọ võ công, nhưng chưa biết hiệu dụng ra sao? Nên nhất thời lưỡng lự!

– Độ… ngang tay lão hủ.

– Thánh cung nhân thủ đông, chúng ta thì ít, không hiểu có thể thỉnh lưỡng vị xuất thủ cự địch?

– Cái ấy hay nhất là nên thỉnh thị Phạm cô nương.

Chỉ nghe có tiếng Tuyết Quân vọng ra đỡ lời :

– Dám phiền Châu đại hiệp phân phối, liệu lý cả cho.

Châu Chính nói nhanh :

– Đa tạ cô nương.

Ngừng lại, lão thấp giọng hỏi Vạn Lương :

– Còn có một vị cô nương, võ công ra sao?

Vạn Lương đáp :

– Chắc phải cao hơn Hoàng, Cao lưỡng vị.

Châu Chính hơi sửng sốt :

– Thật chứ?

– Tại hạ chưa bao giờ nói sai.

– Thế thì người đang bị thương?

Vạn Lương lắc đầu :

– Cái ấy lão hủ xin chịu.

Châu Chính hơi suy nghĩ nói :

– Tri kỷ tri bỉ mới nắm chắc thắng, hà huống tình thế hiện nay biến hóa hết sức phức tạp, cho nên đệ cần hiểu rõ nội tình bên ta mới có thể liệu cách cự địch được. Vạn huynh đừng trách đệ hỏi nhiều mới phải.

Vạn Lương mỉm cười :

– Châu huynh chớ hiểu lầm, vì là võ công người ấy đệ thật tình không nói ra được.

Châu Chính lấy làm lạ :

– Tại sao?

– Đấy bởi người này võ công kỳ quái dị thường, khiến người không sao dò lường được.

– Có chuyện đó sao?

– Phải, đệ không nói dối một chữ.

Châu Chính thoáng nghĩ nói :

– Đệ muốn thỉnh giáo Vạn huynh.

– Việc gì, đệ xin rửa tai chờ nghe.

– Người ấy võ công cao siêu như thế, nếu không phải y cự địch thì không khỏi có chỗ sơ suất.

– Tự nhiên.

– Ý đệ, giờ có phái y ngăn chống cường địch ở mặt nào cũng chưa phải là lúc, chẳng bằng cứ để đấy chờ khi cấp yếu, thế địch ở mặt nào mạnh nhất, ta sẽ phái y ra đó đương cự…

Bỗng thấp lão giọng hỏi :

– Người ấy trong Kim Đao môn ta, thân phận thế nào?

Vạn Lương mỉm cười :

– Thân phận tất nhiên không thấp, nếu Châu huynh muốn biết rõ thân phận người ấy, sao không đi hỏi Phạm cô nương.

Châu Chính à lên nho nhỏ :

– Cái đó…

Hốt nghe có tiếng áo phần phật lại gần, cắt ngang câu nói bỏ dở của Châu Chính.

Ngoảnh đầu nhìn, thấy một đại hán tay cầm kiếm chạy lại hổn hển nói :

– Có bóng địch nhân xuất hiện…

Châu Chính ngắt lời :

– Ai?

– Thấp thoáng một cỗ kiệu trắng, chắc là yếu nhân trong Thánh cung.

Châu Chính giật mình hỏi mau :

– Phải đằng trước cỗ kiệu ấy có thêu đóa hoa hồng không?

– Cách quãng xa quá nên thuộc hạ chưa thấy rõ.

Châu Chính khoát tay bảo :

– Hãy đi trông chừng bọn họ!

Hồng y nhân ứng tiếng dạ, chạy đi một mạch.

Vạn Lương tò mò :

– Châu huynh có vẻ quan tâm đến cỗ kiệu ấy?

Châu Chính trầm ngâm :

– Nếu quả là y thị thì cũng phiền lắm.

– Ai?

– Thánh cung Hoa tướng.

– Mà Thánh cung Hoa tướng là ai?

– Một trong những nhân vật thân cận nhất của Thánh Cung Thần Quân.

– Võ công y thị cao lắm sao?

– Y thị được Ma quân thân truyền võ công, cao không thể tưởng…

Lão nhẹ than dài tiếp :

– Chẳng qua, lúc này chưa thể quyết chắc được có phải là y thị hay không, ôi, hôm nay chúng ta…

Bỗng nhiên lão im bặt.

Vạn Lương thắc mắc :

– Làm sao?

Châu Chính buồn bã nói :

– Nếu như là Thánh cung Hoa tướng đến thật, thì tiểu đệ chỉ còn cách chiến tử để gọi là báo đáp tấm thâm tình của Phạm cô nương.

Vạn Lương an ủi :

– Châu huynh cũng bất tất quá lo buồn, dù cho có Hoa tướng lâm trận, Ma quân tới đây, Phạm cô nương cũng có cách đối phó.

Lão biết rõ Phạm Tuyết Quân mưu trí cùng mình, nhưng võ công không cao, nói thế là nói lấy lệ thôi, nhưng đối với Châu Chính nó có tác dụng phấn chấn lạ, chỉ nghe Châu Chính nói :

– Đúng thế, đã có Phạm cô nương ở cạnh bày mưu, thì dẫu cho có Ma quân thân lâm cũng không đáng ngại.

Vạn Lương lại lo ngay ngáy :

– “Tả Thiếu Bạch thương thế chưa lành, chẳng hiểu có thể xuất thủ cự địch được không, còn Phạm Tuyết Quân thì hành sự dụng mưu, tài hoa có đấy, nhưng nếu bảo thân ngộ cảnh hiểm, động thủ phá trùng vây chỉ sợ không bằng cả Vạn mỗ”.

Nghĩ chỉ để bụng, chứ không dám nói ra.

Bấy giờ, vầng thái dương đã nhô khỏi ngọn cây, tỏa ánh sáng chan hòa khắp một vùng cỏ cây, vừa lúc, hai Hồng y kiếm thủ hấp tấp chạy lại.

Châu Chính thấp giọng :

– Cường địch đã tới sát.

Lão vừa dứt lời thì hai Hồng y kiếm thủ đã đến bên, đồng thanh nói :

– Người trong Thánh cung đã bày trận chờ ngoài hai dặm.

Châu Chính sẽ gật :

– Biết rồi…

Ngừng một thoáng, lão bảo :

– Chúng bay truyền lệnh của ta, bảo tất cả những người thám thính địch tình phải rút hết khỏi đấy.

Hai Hồng y nhân dạ ran một tiếng, ngoan ngoãn lui nhanh.

Châu Chính đưa mắt nhìn Vạn Lương hỏi :

– Vạn huynh, có phải bẩm báo với Phạm cô nương?

Vạn Lương nghĩ bụng :

– “Nếu cứ chường mặt đối địch bằng võ khí, đem sự liều mạng ra tranh đua, chỉ sợ nàng cũng chẳng có kế hay”.

Nghĩ vậy, nhưng miệng trả lời Châu Chính :

– Cũng nên như thế.

Châu Chính liền bước nhanh tới trước cỗ xe, nghiêng mình nói :

– Phạm cô nương, người của Thánh cung đã dàn hàng đợi phía trước mặt, thuộc hạ không thể quyết định, mong cô nương ra lệnh.

Trong xe vọng ra tiếng Tuyết Quân :

– Chúng ta không thể tỏ ra kém vế chúng.

– Phạm cô nương nói phải, thuộc hạ đã ra lệnh chúng sắp hàng nghênh đón đằng trước.

Tuyết Quân ngọt ngào :

– Đợi lệnh của tôi rồi hãy xuất thủ.

– Thuộc hạ xin ghi nhớ.

Quay lại Vạn Lương nói :

– Đệ xuất lãnh hai chục tướng dàn hàng tiến, Vạn huynh dẫn hai vị hộ pháp Cao, Hoàng hộ vệ xe của Phạm cô nương.

Vạn Lương nói :

– Được, xin nghe lời Châu huynh phân phó.

Thoáng cái, trước xe hai chục tướng đã từ bốn phía lục tục chạy lại đông đủ.

Châu Chính cao giọng nói :

– Phạm cô nương đã truyền lệnh cho chúng ta không được tỏ ra yếu kém trước người của Thánh cung. Cô nương tuy đã có sẵn kế hoạch trừ diệt địch trong bụng nhưng phen này ra đi, không tránh khỏi một trường ác chiến, vậy phải động thủ, chúng ta sẽ dốc hết toàn lực thi thố.

Cả hai chục Hồng y kiếm thủ đều đồng thanh đáp.

– Chúng tôi có chết cũng không dám lùi.

Châu Chính hài lòng :

– Hay lắm, hay lắm.

Nói rồi, y giục ngựa đi đầu.

Hai chục kiếm sĩ đều tuốt gươm khỏi vỏ chạy theo sau Châu Chính. Vạn Lương đi tới bên xe Tuyết Quân sẽ giọng nói :

– Phạm cô nương.

Tuyết Quân hỏi :

– Có chuyện gì?

– Nếu chúng ta gặp phải cao thủ Thánh cung, cuộc chiến chắc sẽ ác liệt lắm. Lão hủ mắt thấy dường như Châu đại hiệp rất sợ bọn người tới đây.

Tuyết Quân suy tư :

– Minh chủ thương thế ra sao?

– Cái đó lão hủ chưa có hỏi, nhưng cứ riêng ý lão hủ thì người vẫn có thể giao chiến được.

– Thắng bại trong cuộc chiến tới đối với chúng ta thập phần quan trọng, có thể Kim Đao môn nhờ trận này mà dương danh thiên hạ, nổi tiếng giang hồ, nhưng cũng có thể là sẽ đổ vỡ, suy tàn mãi mãi, không có ngày ngóc đầu dậy được.

Vạn Lương nghĩ bụng :

– “Phải đấy, hiện giờ Thánh Cung Ma Quân phái ra vô số cao thủ, truy lùng triệt hạ chúng ta. Nếu không đánh cho họ dăm lần bạt vía thì chúng ta sẽ khó lòng có được chỗ đứng trên giang hồ”.

Chỉ nghe tiếng Tuyết Quân vọng ra :

– Nếu như chúng ta không có vài trường ác chiến thảm liệt với thuộc hạ của Thánh Cung Ma Quân thì giang hồ đồng đạo cũng chưa ai biết có Chính nghĩa Kim đao xuất thế. Vậy xin phiền Vạn hộ pháp chuyển cáo cho Minh chủ một tiếng, nói người nên lợi dụng thời gian này vận khí điều tức, chờ khi cấp yếu, còn phải thỉnh người xuất thủ.

– Lão hủ nhớ rồi.

Khoát tay, ba cỗ mã xa nhất tề chạy về phía trước.

Giữa vùng nguyên dã hoang lương, trước mặt lừng lững mấy chục võ sĩ vận bạch y, tay lăm lăm trường kiếm, đứng một hàng ngang chắn ngay lối đi.

Châu Chính điều động nhị thập bát tướng sắp thành một tòa phương trận nghênh chiến.

Hai bên cách nhau không quá hai trượng nhưng đều chưa ai có ý xuất thủ, như thể còn chờ đợi một cái gì?

Tuyết Quân cho xe chạy thẳng đến trước trận, sẽ giọng hỏi :

– Châu hộ pháp, địch thế mạnh lắm không?

Châu Chính đáp :

– Đối phương đều là võ sĩ của Bạch long đường, nếu như không có hậu viện thì thế địch chưa đáng sợ.

Vừa dứt lời, hốt nghe có tiếng đàn réo rắt vọng lại, xa trông thấy mười hai thanh y nữ tỳ cầm kiếm chạy quanh một cỗ kiệu trắng đang lướt vùn vụt đi tới.

Châu Chính kinh hoàng :

– Phạm cô nương, thôi đúng là Thánh cung Hoa tướng rồi.

Khi ấy, Ngọc Giao bỗng từ cỗ xe sau cùng phóng ra, tung vèo lên xe Tuyết Quân.

Chỉ thấy, hàng bạch y kiếm sĩ nhất loạt buông thõng kiếm, rạp mình cung nghinh chiếc kiệu trắng.

Cỗ kiệu chạy thẳng tới trước mặt bọn bạch y kiếm sĩ thì dừng lại.

Cùng lúc, mười hai thanh y nữ tỳ rẽ đứng hai bên kiệu.

Trong kiệu vọng ra tiếng đàn bà thánh thót :

– Châu đường chủ.

Châu Chính giật mình, cất bước tới trước nói :

– Có Châu Chính.

Giọng người trong kiệu trở nên sắc lạnh :

– Ngươi hẳn phải biết hình pháp của Thánh cung chúng ta đối với kẻ bội phản sẽ xét xử ra sao chứ?

Châu Chính đằng hắng :

– Châu mỗ biết.

Bức rèm trước kiệu sẽ lay động, từ trong bước ra một phụ nhân toàn thân vận lục y, lạnh lùng nói :

– Châu đường chủ, ngươi biết thân phận ta rồi chứ?

– Thánh cung Hoa tướng, Châu mỗ có lý đâu không biết.

Lục y phụ nhân cười nhạt :

– Châu đường chủ đã biết thế, sao còn chưa chịu quì xuống?

Châu Chính biến sắc, nhưng sau bỗng phá lên cười ha hả :

– Nếu như Châu mỗ còn ở trong Thánh cung, cung nghinh đại giá của Hoa tướng là lẽ phải, nhưng giờ này Châu mỗ đã là người trong Kim Đao môn.

Lục y phụ nhân thoáng ngạc nhiên :

– Kim Đao môn! Chưa hề nghe nói đến…

Ngừng lại, mụ xẵng giọng :

– Ngươi nhất quyết qui phục Kim Đao môn?

Châu Chính điềm nhiên :

– Phải, Hoa tướng muốn trị tội Châu mỗ, hiện chỉ có mỗi cách.

– Dùng võ công chế phục ngươi à?

– Đúng thế, Châu mỗ ngày còn ở trong Thánh cung, từng được nghe nói Hoa tướng võ công cao cường, giờ đây nếu được lãnh giáo, thì có chết cũng nhắm mắt.

– Ngươi thật muốn kiến thức?

Châu Chính lạnh lùng khẽ gật.

Lục y phụ nhân cười nhạt :

– Được lắm!

Phất tay, bốn thanh y nữ tỳ cùng lúc phóng vút tới, bốn thanh trường kiếm nhoáng lên thẳng hướng Châu Chính.

Châu Chính hít dài một hơi, gối không rung, chân không động, nhẹ nhàng như cánh lá khô bay vèo về sau năm thước.

Thấy biến, bốn Hồng y kiếm thủ cùng quát lớn một tiếng, phóng ra chia cự với nữ tỳ, mở một trường ác chiến.

Lục y phụ nhân cười khanh khách :

– Châu Chính, ngươi giỏi thật, dám to gan cùng ta động thủ.

Châu Chính không khỏi lo lắng, vì vốn biết rõ bọn nữ tỳ của Thánh cung Hoa tướng thảy đều võ công cao cường. Kiếm chiêu do Hoa tướng chân truyền thế tất bốn kiếm sĩ khó lòng đương cự nổi họ.

Lục y mỹ phụ đứng xem quát bảo :

– Các ngươi khỏi phải thủ hạ lưu tình, cứ thẳng tay hạ độc thủ đi!

Tứ tỳ đồng thanh dạ, kiếm thế bỗng nhiên biến đổi, khởi công toàn những chiêu thức quỷ bí lạ thường.

Bốn Hồng y đại hán thoạt đầu còn cầm cự ngang tay, nhưng từ lúc tứ tỳ thình lình biến thế, tức thì thấy lúng túng, chỉ trong dăm chiêu đã đâm ra luống cuống, bối rối trước lớp lớp kiếm ảnh dậy gió của đối phương.

Châu Chính cau mày lo ngại :

– Bọn Hồng y kiếm thủ đã được gọi là những cao thủ hữu hạng, thế mà vẫn chưa phải địch thủ của đám thanh y nữ tỳ, đủ biết Hoa tướng võ công lợi hại đến mức nào.

Đang nghĩ, hốt nghe vang tiếng rú thảm.

Dõi mắt nhìn, thấy cánh tay một Hồng y kiếm thủ đã bị một thanh y nữ tỳ chém lìa từ khuỷu tay xuống.

Châu Chính nóng lòng, chực nhoáng trường kiếm xuất thủ sực nhớ đến lời Tuyết Quân dặn dò, vội chạy lại trước xe, sẽ giọng nói :

– Phạm cô nương, quả nhiên Thánh cung Hoa tướng đã tới!

Tuyết Quân ở trong xe hỏi ra :

– Động thủ chưa?

– Tình thế cấp bách quá, tại hạ không kịp thỉnh thị cô nương.

– Bên phải đã bị thương một người?

– Đúng vậy, bọn nữ tỳ dưới tay Hoa tướng võ công đều cao cường, kiếm chiêu quỷ quyệt, Nhị thập bát tướng chắc chắn là không đương cự nổi.

– Thôi được, Châu hộ pháp đi gọi Hoàng, Cao Quang nhị vị hộ pháp ra tay cầm cự thay bọn Thập nhị bát tướng đi!

Châu Chính đáp dạ, còn chưa kịp đi gọi Hoàng Vĩnh và Cao Quang bên tai đã nghe vang vọng những tiếng rú thảm, ba Hồng y đại hán còn lại, hai đã mất mạng dưới kiếm của bọn thanh y nữ tỳ, còn một người thọ thương nặng gục ngã ngay giữa đương trường.

Nhị thập bát tướng đều nóng lòng muốn xuất thủ báo thù cho đồng bạn nhưng chưa có lệnh của Châu Chính nên đành đứng trừng mắt hậm hực.

Phần bốn nữ tỳ đánh ngã cả bốn Hồng y đại hán cũng ngừng tay, chưa dám tiến công, như thể còn chờ lệnh Hoa tướng.

Lục y mỹ phụ đắc ý cười vang :

– Châu Chính, ngươi đã mở mắt chưa, mấy tên Hồng y kiếm thủ của ngươi chưa đủ để những nữ tỳ của ta hạ sát trong khắc công phu…

Châu Chính ngắt lời :

– Hoa tướng, đừng có tự phụ quá, hiện tại vẫn chưa biết được thắng bại sẽ về bên nào.

– Phải, ta dám nói Châu Chính ngươi cũng chẳng có gan bội phản Thần quân, chắc phải có nhân vật nào ở trong bóng tối điều khiển. Người ngồi trong xe kia là ai?

– Cái đó xin thứ cho khỏi đáp.

Lục y mỹ phụ cười gằn :

– Ngươi không nói chả nhẽ ta không bắt y ra xem được sao?

Vẫy tay, bảo nhỏ bốn nữ tỳ :

– Đem người trong xe ra cho ta.

Hai nữ tỳ sẽ dạ, nhanh nhẹn vút mình chạy bay đến bên cỗ xe.

Châu Chính định vung kiếm cản, hốt nghe trong xe vang vọng tiếng thánh thót của phái nữ :

– Các ngươi muốn chết?

Liền lúc đó, chỉ thấy rèm xe thoáng động, lóe vụt ra một luồng sáng bạch.

Tia sáng vừa dứt ánh ngoài cửa xe. Cùng lúc hai thanh y nữ tỳ nhất tề ngã rũ.

Châu Chính sửng sốt đứng lặng.

Lục y mỹ phụ thấy hai nữ tỳ tử thương dưới ám khí của đối phương bất giác hơi cau mày, cất bước đi tới.

Châu Chính ngầm đề chân khí, chực nhảy ra ngăn chận thì đã nghe vang một tiếng quát, từ cỗ xe thứ nhì vút ra một bóng người chặn ngang lối mỹ phụ.

Lục y mỹ phụ lạnh lùng nhìn sang Châu Chính hỏi :

– Ai thế?

Châu Chính đưa mắt nhìn, thấy là thiếu niên thọ thương mà Tuyết Quân chưa hề nói cho biết tánh danh nên nhất thời không biết phải trả lời sao, đành lẳng lặng ngoảnh đầu giả lảng.

Lục y mỹ phụ giận sôi, chẳng nói chẳng rằng, nhoáng nhanh tả thủ vút lóe tia sáng bạch bay vèo tới Châu Chính.

Cùng với giây phút lục y mỹ phụ rung tay, thiếu niên đứng chắn lối bỗng nhiên thò hữu thủ, nhanh không tưởng rút soạt trường kiếm giắt ở vai, khoa vòng sáng lạnh thẳng tới luồng sáng bạch!

Chỉ nghe tiếng khô rợn, tia sáng nhắm hướng Châu Chính lập tức bị trường kiếm đánh rơi.

Lục y mỹ phụ không ngờ đối phương rút kiếm mau lẹ như thế, bất giác ngẩn người.

Sau giây phút định thần, lục y mỹ phụ hết dám khinh địch, lạnh lùng nhìn thiếu niên trước mặt chặp lâu :

– Xem thủ pháp bạt kiếm, các hạ võ công tất không phải thường, hẳn là nhân vật hữu danh.

Thiếu niên ấy chính là Thiếu Bạch.

Thiếu Bạch chậm rãi tra kiếm vào vỏ nói :

– Tại hạ vô danh tiểu tốt, chả dám phiền ai hỏi tới.

Lục y mỹ phụ cười nhạt, đột ngột rút vù một sợi dây lưng màu xanh, khoa vòng quét vèo tới trước ngực Thiếu Bạch.

Thiếu Bạch cũng nhanh không kém, rút trường kiếm chống đỡ vừa lấy làm lạ :

– Phụ nhân này chỉ dùng một sợi quyên đới cự địch, thì thật kỳ dị, chắc là môn võ công tà đạo.

Còn đang nghĩ, trường kiếm đã chạm vào sợi dây lưng.

Chỉ nghe một tiếng vù, thanh trường kiếm trong tay Thiếu Bạch bị hút bổng, suýt vụt bay.

Thiếu Bạch kinh hãi, lòng hoang mang không hiểu binh khí gì lạ quá.

Chưa kịp định thần, lục y mỹ phụ đã triển động thế công, giăng giăng trong ánh lục cuồng phong dấy lên ào ạt tưởng chừng cả biển sóng vỗ bờ.

Thiếu Bạch vội vàng chớp lóe kiếm ảnh, sử dụng Vương đạo Cửu kiếm đón đỡ.

Mới mấy chiêu đầu chưa thấy có gì, nhưng dần sau sáu bảy hiệp, Vương đạo Cửu kiếm bắt đầu phát huy uy lực, kiếm thế dấy động lớp lớp, chụp kín lục y mỹ phụ trong vùng kiếm ảnh trùng trùng.

Châu Chính nằm mộng cũng không ngờ được thiếu niên thọ thương ấy kiếm thế lại tuyệt diệu như vậy, bất giác sững sờ.

Lục y mỹ phụ nhoáng lên mấy chiêu kỳ học đều vẫn không tài nào phá vỡ màn kiếm mịt mùng của đối phương thì bàng hoàng, kêu thất thanh.

– Đại Bi kiếm pháp!

Châu Chính quá đỗi lạ lùng :

– Đại Bi kiếm pháp là tuyệt học giang hồ của Thiên Kiếm Cơ Đồng năm nào, thiếu niên ấy làm sao học được?

Nghĩ đến đấy, hốt thấy bốn thanh y nữ tỳ nhất tề vung kiếm nhảy xông vào trợ chiến.

Ra là bọn nữ tỳ theo hầu thấy chủ nhân khó bề thắng được Thiếu Bạch cho nên vội xuất thủ tương trợ.

Châu Chính thấy thế, quát to :

– Đường đường là một Thánh cung Hoa tướng cũng cậy đông thủ thắng nữa sao?

Lão toan rút kiếm ra nghinh chiến chợt thấy Thiếu Bạch chớp động thế kiếm loang mau màn kiếm ảnh chụp luôn đối phương bốn thanh y tỳ nữ vào giữa.

Nên biết cái hay của Thiên kiếm là ở chỗ dùng ít địch đông, khí thế vẫn không giảm, đối phó với một người oai lực là thế mà đối phó với hai người hay mười người cũng vậy.

Châu Chính rút kiếm cầm tay rất muốn xuất thủ tương trợ, nhưng thấy Thiếu Bạch kiếm thế càng lúc càng mạnh mẽ, rộng loang ánh sáng lạnh khắp chu vi mười trượng, khiến cho chủ tớ của Thánh cung chỉ còn cách ngăn chống cầm chừng nên đành đứng yên theo dõi.

Hai bên ác chiến đã ngoài hai mươi hiệp, Hoa tướng và bốn thanh y tỳ nữ càng thêm luống cuống trong ánh kiếm đợt đợt bủa vây kín mít của Thiếu Bạch, tình thế mỗi lúc mỗi hiểm nghèo.

Mười nữ tỳ hộ giá cho Thánh cung Hoa tướng, ngoại trừ đã mất hết hai, bốn xuất thủ trợ chiến cho chủ nhân, còn lại sáu người, mắt thấy bốn tỷ muội và chủ nhân bị kiếm thế đối phương vây khổn, đâm trái quét phải, vùng vẩy cách nào cũng không thoát khỏi trùng kiếm dầy đặc, bất giác đều rút soạt kiếm.

Châu Chính đứng một bên thấy thế vung kiếm nhảy tới trợ chiến nhưng khổ nổi bị màn kiếm lớp lớp gió rít ào ạt của Thiếu Bạch chắn ngang như một bức tường thành, không sao vượt qua được.

Chỉ thấy Thiếu Bạch chớp lóe kiếm quang, quét một vùng áp lực, dấy lên những đợt cuồng phong đổ ào xuống màn kiếm quang, nhấp nhoáng khởi công sáu thiếu nữ mới nhập trận.

Mười ả nữ tỳ hộ giá cộng thêm Thánh cung Hoa tướng, cả thảy mười một người vẫn không thể nào đảo được cục diện, trái lại còn bị vây kín trong vùng kiếm ảnh gió dấy mù trời của Thiếu Bạch.

Thiếu Bạch kiếm chiêu quả là ảo diệu, mênh mông như vùng biển cả không bờ, đối với một người như thế, thêm có mười người cũng vậy.

Châu Chính càng xem càng kính phục, nghĩ bụng :

– “Người này kiếm thuật thần kỳ nhường ấy, cho là Ma quân đích thân lâm trận cũng vị tất đã thắng được y. Kim Đao môn có cao thủ như thế thì việc tranh hùng với Thánh Cung Ma Quân cũng chẳng phải ngại”.

Bỗng nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu, lão sực nhớ tới lời Tuyết Quân :

– Phạm cô nương có nói Kim Đao minh chủ thần thông cả hai tuyệt học Thiên kiếm, Tuyệt đao. Người này kiếm pháp kỳ ảo quá, nếu không phải là Thiên kiếm thì ở cõi thế này còn có pho kiếm pháp nào lợi hại như vậy, hay ấy là Kim Đao minh chủ…

Đảo mắt nhìn quanh, thấy đội Hồng y kiếm thủ đứng giăng hàng nét mặt đều tươi tỉnh, phấn chấn, khác hẳn cái dáng sợ sệt, lo lắng lúc mới gặp Thánh cung cùng Hoa tướng.

Cuộc chiến thêm mười phần ác liệt nữa, Thánh cung Hoa tướng và mười ả nữ tỳ bắt đầu cảm thấy chân tay rã rời, choáng váng, hết cả sức cầm cự.

Đang khi thập phần nguy hiểm, lục y mỹ phụ thình lình quát lớn, thâu chiêu lùi nhanh lại.

Bọn mười ả nữ tỳ cũng đồng loạt ngừng tay lui về.

Thánh cung Hoa tướng nhìn sững Thiếu Bạch hỏi :

– Các hạ phải là truyền nhân của Thiên Kiếm Cơ Đồng?

Thiếu Bạch xẵng giọng :

– Phải thì sao?

Lục y mỹ phụ quay người nhìn Châu Chính :

– Ngươi đừng tưởng nương nhờ dưới kiếm của truyền nhân Cơ Đồng là mạng được bảo toàn. Thần quân sau bao năm trường tĩnh tâm khổ cứu đã tìm ra được môn võ công đủ đối phó lại Thiên kiếm. Cả đến Đoạn Hồn Nhất Đao của Hướng Ngao, người cũng đã có cách phá giải rồi, ta nói thế không phải chỉ dọa dẫm đâu.

Châu Chính nói :

– Đa tạ Hoa tướng có lòng mách bảo, Châu mỗ chỉ biết cảm kích…

Rồi lão hốt ngẩng mặt cười vang :

– Hoa tướng theo phò Ma quân chưa chắc có tình thực, nếu lúc nào có giác ngộ cứ việc tìm đến Châu mỗ, tại hạ sẽ cầu Phạm cô nương giải cho chất độc trong người.

Lục y mỹ phụ cười nhạt, quay nhìn mười tỳ nữ bảo :

– Chúng ta đi!

Xoay mình, mỹ phụ vút lên kiệu cùng với mười nữ tỳ hộ giá bỏ đi một nước.

Đám bạch y nhân đón đường cũng vội thâu binh khí, chạy nhanh theo về.

Thiếu Bạch dõi mắt nhìn theo cỗ kiệu và bóng bạch y nhân đã chạy sau cùng mất biến ở mãi xa, mới thở phào một hơi, ngã lăn ra đất.

Vạn Lương, Châu Chính vội vàng chạy lại đỡ Thiếu Bạch dậy, hỏi dồn :

– Thọ thương à?

Thiếu Bạch lắc đầu :

– Không, vết thương cũ lại vỡ, nghỉ một lát sẽ khỏi ngay.

Ra là lúc quyết chiến với Thánh cung Hoa tướng, vết thương cũ chưa lành lại rách miệng, đau nhức khôn tả nhưng chàng vẫn cắn răng cầm cự cho tới khi đẩy lui được đối phương.

Chàng biết rõ chỉ cần mình ngã quỵ là bọn Hoa tướng, nữ tỳ và mấy chục bạch y nhân sẽ xông lên tàn sát, nên chi, cố vận khí chờ cho bọn họ đi mất bóng, hết còn gượng được nữa mới loạng choạng ngã sấp.

Đúng lúc đó, rèm khẽ lay động, Ngọc Giao tung vút ra, trong tay cầm một bình ngọc, lo lắng nói :

– Trong bình có ba viên hoàn đơn, cách độ hai giờ thì uống một viên, xong nằm yên trên xe nghỉ cho khỏe.

Thiếu Bạch cầm lấy bình ngọc :

– Đa tạ cô nương.

Trương Ngọc Giao bật cười :

– Ấy là thuốc của Phạm cô nương nhờ tiện thiếp chuyển giao, chứ có liên quan gì tới tiện thiếp đâu mà cảm ơn.

Vạn Lương dìu Thiếu Bạch vào trong xe, thuận tay buông rèm xuống.

Trong cỗ xe đi đầu có tiếng Tuyết Quân vọng ra :

– Thượng lộ.

Châu Chính ứng tiếng dạ, đưa tay khỏi đầu đảo một vòng, bọn Hồng y kiếm thủ đứng xếp hàng liền phân tán đi bọc quanh ba cỗ xe.

Thấy Vạn Lương đi sát bên, Châu Chính sẽ giọng hỏi :

– Hiện nay cao thủ trên giang hồ phần đông đã quy phục Thánh cung, số còn lại nếu không phải đệ tử của Cửu đại môn phái, cũng là người trong Tứ môn, Tam hội, Lưỡng đại bang, thì cái việc tìm cao thủ bổ sung thêm xem chừng không dễ.

Vạn Lương trầm ngâm :

– Việc này chắc Phạm cô nương đã dự liệu.

– Trừ tài nghệ của Phạm cô nương ra, trong đám đương kim võ lâm, sợ không có người thứ hai đủ sức chống lại Thánh cung.

Vạn Lương hơi do dự :

– Châu huynh đã quy phục Kim Đao minh chủ, chúng ta kể là người đồng đạo, đệ có vài điểm nghi vấn nói ra, mong Châu huynh đừng chấp.

– Vạn huynh cứ nói, ngại nỗi đệ hiểu biết có hạn, sợ không giải đáp hết được.

Vạn Lương mỉm cười :

– Châu huynh ở trong Thánh cung cũng là một Đường chủ, chắc rất được Thần quân tín nhiệm.

Châu Chính đỡ lời :

– Đệ tuy được Thánh Cung Ma Quân cho nhậm chức Hoàng Long đường chủ, nhưng việc trong Thánh cung đệ chỉ biết phần nào. Ôi! Kỳ thực đâu có riêng đệ, Ngũ Long đường chủ chỉ sợ cũng giống như đệ, chúng tôi vâng lệnh hành sự mà thôi.

– Không lẽ Châu huynh đầu nhập Thánh cung trong hơn hai mươi năm trường vẫn chưa lần nào được gặp Thánh Cung Ma Quân sao?

– Thật ra có lẽ cũng được gặp, nhưng y hóa thân mỗi lần một khác, khiến cho người ta khó mà biết.

– Gọi là Thánh Cung Ma Quân thì sự thực Thánh cung ấy ở đâu?

– Trong Võ Di sơn.

– Trong Võ Di sơn núi non trùng điệp hàng ngàn dặm, không hiểu nó ở quãng nào?

Châu Chính suy nghĩ giây lát :

– Có lẽ ở khu vực giáp giới hai tỉnh Mân, Cống.

– Nói thế Châu huynh cũng chưa tới Thánh cung?

– Không, đi nhiều rồi, nhưng Thánh Cung Ma Quân mưu trí đa đoan. Phàm là người được gọi đến Thánh cung đều phải dừng lại ở vùng giáp giới, tập trung lại rồi bị điểm huyệt, bịt mắt xong sẽ được lên xe đi vào núi, khi mở mắt ra là đã tới Thánh cung.

– Thánh Cung Ma Quân võ công cao cường, lại hóa thân khi gặp người, thì sao lại còn phải dựng nên cái cung thần bí như thế, không phải vẽ rắn thêm chân sao?

– Đúng vậy, đệ cũng ngờ là chả có Thần quân gì cả, Thánh Cung Thần Quân ấy chỉ là ngẫu tượng hóa danh được tung ra bịp người.

– Nếu thế lạ quá, vì người đó không có thật làm sao có thể thống lãnh bao nhiêu võ lâm cao thủ?

– Ý tại hạ muốn nói là có một hay hai kẻ nào đó lợi dụng cái tên Thần quân để âm mưu độc bá thiên hạ.

– Chưa hẳn, đệ thấy thì người ấy phải bịa ra cái danh hiệu Thần quân, kiến tạo tòa Thánh cung huyền bí kia là có dụng tâm gây nên bầu không khí thần kỳ ma quái khiến người mê hoặc tai mắt, cũng là để giấu đi tên họ thật. Nếu đệ đoán không sai, người đó hẳn là người võ lâm ai cũng biết.

Châu Chính ngẫm nghĩ, đỡ lời :

– Đúng lắm, Vạn huynh nói nghe chí lý.

Vạn Lương nói :

– Nếu người ấy không tạo ra một căn cứ ma quái và tung ra một tên Ma quân ghê gớm, cứ dùng tên thật thì dẫu cho võ công có cao cường đến đâu chưa chắc đã sai khiến được một người có danh tiếng như Châu đại hiệp chẳng hạn.

– Nếu quả đúng như lời Châu huynh nói thì người đó không khó gì đoán ra tung tích.

– Cứ xét cho kỹ khoảng ba chục năm trở lại đây, nhân vật trên giang hồ lừng lẫy nhất phải kể đến Thiên Kiếm Cơ Đồng và Bá Đao Hướng Ngao là số một, nhưng hai vị này đã vượt qua Sinh Tử kiều, quy ẩn chưa ra, vậy thì không kể hai bậc ấy.

Châu Chính nói :

– Thứ đến phải kể đến Chính Nghĩa lão nhân.

– Không có thể.

– Tại sao?

– Chính Nghĩa lão nhân đã chết rồi, và phần mộ của ông ta đã được chúng tôi phát hiện, ngoài ra chúng tôi còn lấy được cây Kim đao, di vật của ông.

– Phải đấy, Kim Đao môn của chúng ta là lấy cớ có ngọn Kim đao.

Vạn Lương nói :

– Ý chính còn là lấy hai chữ Chính nghĩa, trong giang hồ phần đa số là không thấy mặt Chính Nghĩa lão nhân, nhưng đại danh người có thể nói không ai không biết. Cái chính khí lồng lộng người để lại vẫn bàng bạc và số nhân vật chịu ơn người không làm sao tính hết. Mượn ngọn Kim đao để thành Chính nghĩa lẽ đâu không phải là việc danh chính ngôn thuận.

Châu Chính gật đầu :

– Đúng vậy, dùng Kim đao để lay tỉnh Chính nghĩa võ lâm đang bị chôn vùi.

– Và cũng mượn dịp gợi dậy lòng chiến đấu chống kẻ thù chung của những nhân vật từng chịu ơn Chính Nghĩa lão nhân.

Châu Chính trầm ngâm giây lâu nói :

– Ngoài Thiên Kiếm, Bá Đao và Chính Nghĩa lão nhân ra, đệ thực không nghĩ ra được nhân vật nào lại có tâm cơ ghê gớm như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.