Thiên Kiếm Tuyệt Đao

Chương 53 - Bắt Chưởng Môn Nhân

trước
tiếp

Quần tăng vừa huy động binh khí thì chất độc lại phát tác tức khắc trong bụng đau buốt như kiếm châm, đều phải ngồi xụp cho bớt cơn đau nhức.

Thiếu Bạch tả thủ điểm luôn huyệt đạo bọn họ, xong lại cất bước đi.

Khi ấy, cách quãng đường mấy trượng xa vẫn còn hàng vài tăng lữ, mắt thấy đám sư huynh đệ đều ngồi ôm bụng rên rỉ, đâm hoảng vía :

– Người này lợi hại thật, có thể tích tắc phá vỡ La Hán trận xưa giờ đã vùi thây không biết bao anh hùng thiên hạ.

Đành lòng để mặc cho Thiếu Bạch dẫn chị em họ Phạm ung dung đi qua.

Thiếu Bạch tới trước đại điện, thấy có hai tăng lữ lăm lăm binh khí trong tay đứng canh ở cửa, bèn nói :

– Cho hỏi một tiếng, Phương trượng quí tự Nhất Sĩ hiện giờ ở đâu?

Nhị tăng đã hờm sẳn chờ đánh ập Thiếu Bạch, nhưng thấy chàng nói năng hiền hòa, đều đưa mắt nhìn nhau, lặng một lúc, tăng nhân đứng bên trái bỗng hỏi :

– Các hạ tìm Phương trượng tệ tự có việc chi?

– Suốt một ngày đêm ác chiến, hai bên đều bị thương vong nên chúng tôi tuyệt không có ý đối địch với quí tự, chỉ muốn gặp Phương trượng quí tự có chuyện cần bàn gấp.

Hòa thượng nói :

– Cứ đi về phía đông mười trượng rồi rẽ sang hướng Bắc.

Thiếu Bạch vòng tay :

– Đa tạ chỉ giáo.

Rồi chàng đi theo y lời chỉ.

Tuyết Quân dặn :

– Chúng ta sắp vào giữa vòng vây, Minh chủ nên dè dặt.

– Cô nương tích tắc chế phục được đám tăng lữ ấy, chắc tin đã truyền đến tai Nhất Sĩ.

Chuyện vãn mấy chốc đã đi được mười trượng đường, ngẩng nhìn, thấy trên một sân cỏ có một hòa thượng vận cà sa vàng ngồi xây lưng về ba người, nên không thấy được diện mạo lão.

Thiếu Bạch dừng bước, nghĩ bụng :

– “Đây rõ ràng là một cạm bẫy, chả có lẽ bọn ta mắc mưu?”

Nhất thời chàng đang phân vân thì Tuyết Quân thấy thế, sẽ giục :

– Cứ đi đi, chúng ta phải tương kế tựu kế mới mong gặp được Nhất Sĩ, y thấy thất bại mấy trận liền, chắc sớm đề phòng nghiêm mật, ta chả dễ tìm y được đâu.

Thiếu Bạch miễn cưỡng cất bước về phía hòa thượng mà lòng thấp thỏm không yên. Tuyết Quân lại bảo :

– Không nên đi quá nhanh, chậm chậm thì hơn.

Thiếu Bạch hồi hộp, nghĩ quanh :

– “Hòa thượng này rõ là một con mồi nhử cho ta phải chui đầu vào rọ, nhị vị cô nương võ công non kém, đến lúc ấy ta làm sao bảo hộ cho được”.

Vừa lúc chỉ còn cách hòa thượng đó lối một trượng.

Chỉ thấy tăng lữ xoay lại, lạnh lùng hỏi :

– Ba vị muốn tìm gặp Phương trượng tệ tự?

Thiếu Bạch nhìn quanh hòa thượng, thấy tuổi chưa quá ba mươi, rõ chả phải Nhất Sĩ, thì bốc giận xẵng giọng :

– Đúng thế, lão ở đâu?

– Các vị muốn gặp, phải bỏ hết binh khí xuống trước.

– Đành bắt đại sư dẫn lộ.

Sấn tới, trường kiếm nhoáng vèo ra.

Tuyết Quân nói nhanh :

– Khoan đã.

Tuyết Nghi động tác mau lẹ khôn tả. Thiếu Bạch vừa nhấc bước nàng đã bấm tay cho chị biết.

Thiếu Bạch thâu kiếm, lùi về hai bước hỏi :

– Sao vậy?

– Chúng ta đã lâm vào giữa vòng vây, Minh chủ có giết y cũng vô ích.

Thiếu Bạch dáo dát nhìn, chỉ thấy khắp bốn mặt sân vắng tanh, tuy có rừng cây cách đó năm trượng, cho có cường địch nấp ở trong ấy cũng còn đủ thì giờ rút lui mà.

Tuyết Quân hai mắt mù, nhưng nhất cử nhất động của chàng đều được em cho biết rõ, thấy chàng do dự liền bảo :

– Cứ nghe lời y, bỏ binh khí đi!

Thiếu Bạch hậm hực làm theo. Hòa thượng cười nhạt :

– Hình như còn cây đơn đao trên lưng các hạ?

Thiếu Bạch soạt đao, ném xuống đất.

Hòa thượng bấy giờ mới bảo :

– Chư vị theo bần tăng.

Rồi tăng nhân cất bước đi trước.

Thiếu Bạch lo lắng nhìn hai món binh khí vất trên đất :

– Cổ đao là tặng vật của Hướng Ngao lão tiền bối, vất thế kia trông sao đành dạ. Phạm cô nương chả hiểu sâu xa, bảo ta bỏ hết đao kiếm, ngộ lỡ phải động thủ, chỉ còn mỗi đôi tay thịt này làm sao cự địch đây?

Hòa thượng dắt ba người vào trong một gian điện, thấy tăng lữ đứng đông nghẹt, Nhất Sĩ đại sư ngồi chễm chệ trên một chiếc kỷ, lạnh lùng nhìn hòa thượng mặc cà sa vàng :

– Ngươi chưa chết à?

Hòa thượng đáp :

– Đệ tử bắt y ném bỏ binh khí, y răm rắp tuân theo nên đệ tử chưa có dịp hạ thủ.

Thiếu Bạch chợt hiểu :

– À! Thì ra y ngồi ngoài ấy là chờ hạ thủ ta, nhưng một mình y khó mong nên việc.

Nhất Sĩ bảo :

– Thôi được, ngươi đi nghỉ đi.

Hòa thượng ứng tiếng dạ, bỏ đi liền.

Nhất Sĩ nhìn ba người :

– Ba vị có chuyện gì cứ nói.

Tuyết Quân chậm rãi :

– Quí tự cao thủ quá đông, chúng tôi quả bất địch nên chúng tôi xin thỉnh đại sư…

– Phải chăng tự biết khó thoát nên các hạ mới tìm đến bổn tòa cầu hòa?

Thiếu Bạch mắt thấy đám tăng lữ đứng vây quanh đông có đến mấy chục người, tăng nhân nào cũng đều hờm hờm binh khí, thì hiểu ngay cuộc thế nếu phải động võ, bại sẽ về mình là cái chắc. Chỉ nghe Tuyết Quân hỏi :

– Đại sư chịu nhận lời?

Nhất Sĩ cười khảy :

– Chư vị muốn bảo toàn tính mạng chỉ còn mỗi phương cách.

– Một người như các hạ chỉ cần giữ được mạng thì có gì không dám làm.

– Thức thời là tuấn kiệt, đã không mong chống cự được nữa thì khỏi phí sức nhiều lời.

– Nói thế, nếu đặt ở hoàn cảnh chúng tôi, đại sư sẽ làm sao?

– Buông binh khí bó tay chịu trói.

Tuyết Quân hốt đổi giọng :

– Đúng, thế thì chư vị buông binh khí chịu trói đi là vừa!

– Nữ thí chủ điên không đấy?

– Không đâu, giờ phút này các ngươi đã mất sức phản kháng, nếu không buông binh khí chỉ còn cách ngồi chờ chết.

– Nữ thí chủ không láo.

– Đại sư chưa tin, cứ vận khí thử xem, ta đã muốn có dịp nói chuyện búng ra độc phấn không mùi không sắc.

– Nếu thật thế, ba vị cũng phải trúng độc?

– Bọn ta trước khi đến đây đã uống thuốc giải rồi.

– Tiện tỳ thâm độc thật.

– Một nước nhầm lỡ, bại cả bàn cờ, đại sư đã sa cơ, nên hàng đi cho phải lẽ.

Nhất Sĩ không thèm để ý đến Tuyết Quân, lẳng lặng vận khí thử, nào dè quả thật thế, trong bụng cảm thấy nhói đau như phải kiến cắn.

Quần tăng bấy giờ cũng nhận thấy trúng chất kịch độc, đều nín lặng. Thiếu Bạch xem tình hình đã thay đổi hẳn, quần tăng người nào cũng đứng thừ người ra liền nghĩ :

– “Không lẽ bọn này đều trúng độc thật rồi sao?”

Tuyết Quân thấy im phăng phắt, tiếp lời :

– Các vị đã tin tôi chưa?

Quần tăng lặng bặt, mấy chục con mắt cùng đổ về Nhất Sĩ chờ lệnh. Nhất Sĩ buồn thiu :

– Phải, bọn tôi trúng độc thật.

– Kể như lần đấu trí các vị đã thua.

– Cô nương muốn gì?

– Chúng tôi phiền đại sư hạ lệnh cho tất cả tăng lữ vây quanh chùa phải rút đi hết, chờ các vị trưởng lão trong quí tự xuất quan.

– Được, bổn tòa hạ lệnh ngay.

Rồi lão ngừng lại hỏi :

– Thuốc giải đâu?

– Đừng cuống, thuốc độc tôi dùng tuy mạnh, nhưng chỉ cần các đại sư đừng vận khí động thủ, thì nó chả sẽ bao giờ phát tác.

– Ý nữ thí chủ muốn nói, bần tăng phải hạ lệnh cho tăng chúng ngoài chùa rút lui, còn nữ thí chủ khỏi cần trao thuốc giải độc đúng không?

– Tôi chỉ muốn đại sư đi với chúng tôi một thể, cho đến khi các vị trưởng lão trong quí tự khai quan, tôi sẽ đưa thuốc giải cho đại sư.

– Nữ thí chủ xem bổn tòa là hạng người nào?

– Không cần biết, nếu đại sư không sợ chết, thì khỏi phải chấp thuận nữa…

Bỗng nàng cao giọng :

– Cho họ xem đi!

Thiếu Bạch nhoáng cái, đánh vù một chưởng về một tăng nhân hòa thượng.

Lão này lật đật vung hữu chưởng đón đỡ. Bình một tiếng, hai chưởng chạm nhau nghe vang dội, liền lúc hòa thượng rú thảm, ngồi bệt xuống ôm bụng rên xiết.

Nhất Sĩ liếc nhìn, thấy hòa thượng mồ hôi trán vã ra giọt, bất giác hoảng hồn.

Quần tăng thấy thảm cảnh, đồng loạt hoang mang :

– Xem chừng, chả phải y thị dọa không đâu.

Tuyết Quân cười nhạt :

– Đại sư trông thấy chưa?

– Thấy rồi.

– Hay lắm, thân mình lo chưa xong, tất khó mong nghĩ việc cứu người khác.

Nhất Sĩ liếc nhanh hai hòa thượng đứng cạnh hộ vệ, lặng thinh.

Tuyết Quân tức bực :

– Chắc đại sư chưa tin hẳn, thử thêm chưởng nữa cho họ xem!

Thiếu Bạch đột ngột bước nhanh tới hai bước, sát bên cạnh Nhất Sĩ.

Hai hòa thượng đứng bên hộ vệ vội vã bước ra ngăn chặn.

Thiếu Bạch tung ngay hai chưởng chia công nhị tăng. Hai lão này vừa rồi thấy sư huynh đón chưởng đối phương liền lăn ra vật vã trong bụng đã khiếp sợ, nhưng Thiếu Bạch xuất thủ quá mau bèn phải vung chưởng đón đỡ.

Bình vang một tiếng, chỉ thấy nhị tăng bật lùi lại ba bước, cũng ngồi phệt xuống đất.

Tuyết Quân lạnh lùng bảo :

– Giờ đây, dược tính đã lan đi khắp, nếu vận khí để nó phát tác thì ruột gan sẽ quặn lên, sẽ tha hồ mà đau dớn, có là người mình đồng da sắt thật cũng mong đừng chịu nổi, chư vị đại sư còn ai chưa tin nữa cứ đứng ra thử xem.

Hốt nghe có tiếng rên ối, một hòa thượng bỗng dưng ôm bụng ngồi bệt xuống. Lạ điểm lão này chưa có đối chưởng với Thiếu Bạch, vô duyên vô cớ hóa ra như thế làm cho quần tăng đều tròn mắt sững sờ. Tuyết Quân giải thích :

– Vị đại sư ấy không tin lời tôi, ngầm vận khí thử, mới khiến dược tính phát tác, chả hiểu có đúng thế không?

Hòa thượng đau bụng như xé, nói không lên tiếng, chỉ lia lịa gật đầu. Thấy vậy quần tăng hoảng quá, chỉ còn biết nhìn về Nhất Sĩ dò ý.

Tuyết Quân đằng hắng :

– Có câu bắt giặt bắt tướng, chém rắn chém đầu. Quí tự giới lệnh nghiêm ngặt, thiên hạ đều biết, cũng vì vậy, chư vị hiểu rõ cái chức vị Chưởng môn của Phương trượng quí tự hiện thời lai lịch có chỗ mờ ám đáng ngờ, nhưng chả một ai dám ho hết dị nghị…

Xẵng giọng nàng tiếp :

– Lúc này, cả thảy đều bị trúng độc thật đấy, nhưng nếu chưa có lệnh Phương trượng hẳn không dám bỏ binh khí hàng phục, vậy cách hay nhất đành phải cho Phương trượng quí tự nếm chút khổ sở mới biết…

Quay sang Thiếu Bạch :

– Minh chủ cho Nhất Sĩ đại sư hai chiêu xem sao?

Qua lớp sa đen, nàng nói năng rành rẽ như chính mắt trông thấy khiến quần tăng vẫn không tài nào biết được ấy lại là một cô gái mù.

Thiếu Bạch nhanh nhẹn phóng vụt tới Nhất Sĩ.

Quần tăng hiểu rõ không mong động thủ được, nhưng trước cảnh cấp bách đành phải tràn cả lên đứng bọc quanh lão. Thiếu Bạch thầm khen :

– Thiếu Lâm môn qui quả nhiên nghiêm ngặt, rõ biết không cự nổi vẫn phải bảo hộ cho Phương trượng.

Chàng quát vang :

– Chư vị có nhất loạt xuất thủ cũng khó chống nổi một chưởng.

Hữu chưởng đánh vèo về Nhất Sĩ.

Hốt thấy một tăng lữ trung niên xẹt ngang hai bước, đưa cả thân hình xương thịt chắn trước mặt Chưởng môn Phương trượng. Ra là lão tự biết không thể vận khí xuất thủ đành đưa thân chịu chưởng.

Chỉ nghe bình một tiếng, chưởng thế Thiếu Bạch đã trúng ngay ngực hòa thượng, lão tức thời ôm bụng rên xiết.

Tuyết Quân thở dài :

– Ôi! Chư vị đại sư nghĩ lầm rồi, đừng tưởng làm thế mà chất độc không phát tác, trái lại nó càng làm cho đau đớn hơn là khác.

Thiếu Bạch quát to :

– Nếu chư vị không chịu tránh, đừng trách tại hạ vô tình.

Nhất Sĩ thấy tình thế đã quá nguy ngập, cho hết thảy tăng lữ trong điện có liều chết cũng chẳng thể cứu mình bèn bảo :

– Các ngươi lui ra.

Quần tăng cùng dạ dạt ra.

Nhất Sĩ nhìn chằm chặp Thiếu Bạch :

– Các vị muốn sao?

– Phạm cô nương đã nói rõ, đại sư phải đi theo chúng tôi vào rừng.

– Ví bổn tòa không đi!

– Thì đành phải cho đại sư nếm mùi độc phát.

Yên lặng chặp lâu, Nhất Sĩ từ từ đứng dậy :

– Lão nạp đi với các vị vậy.

Tuyết Quân khẽ bảo :

– Minh chủ đòi binh khí lại mau.

Thiếu Bạch sực nhớ, bảo nhanh :

– Đại sư cho người lấy trả đao, kiếm cho tại hạ trước đã.

– Cái đó lão nạp không biết.

– Không biết cũng phải biến, nếu chưa chịu làm mau, tại hạ sẽ điểm vào ngũ âm huyệt cho đại sư nếm mùi hành huyết phản tập một lượt với độc tính phát tác.

Nhất Sĩ tuy bề ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thực đã hoảng sợ, ngoái cổ nói nhỏ với một tăng lữ đứng sau vài câu.

Giây lâu thấy một tiểu sa di tay cầm đao, kiếm của Thiếu Bạch chạy vào. Tiểu sa di đi đứng cũng nhanh nhẹn, hiển nhiên chưa bị trúng độc.

Tiểu sa di ấy đến trước mặt Thiếu Bạch hỏi :

– Đao, kiếm này phải là của thí chủ?

– Phải.

Y dâng trả binh khí cho Thiếu Bạch :

– Thí chủ xem lại có nhầm không?

Thiếu Bạch đỡ đao nhìn thoáng bảo :

– Đúng rồi.

– Thí chủ coi lại trường kiếm chưa?

– Khỏi cần.

Tiểu sa di ấy chắp tay nghiêng mình bỏ đi. Thiếu Bạch có được binh khí trong tay vững dạ hỏi :

– Ta dẫn một mình y đi thôi à?

Tuyết Quân đáp :

– Một mình y làm con tin là đủ.

Thiếu Bạch lạnh lùng quay sang Nhất Sĩ :

– Đại sư sao chưa đi, chả lẽ đợi tại hạ phải kính thỉnh nữa à?

Nhất Sĩ quét nhìn đám tăng nhân, đứng dậy :

– Cô nương bắt lão nạp đi đâu?

– Vào trong rừng kia…

Ngừng một tí, Tuyết Quân nói tiếp :

– Chúng tôi không muốn thương nhân nhiều quá, nên mới mượn đại sư ngăn cản thế công của tăng lữ trong chùa.

– Bổn tòa rất bội phục, chẳng qua…

– Chẳng qua sao?

– Từ lúc vào đến giờ cô nương vẫn che mặt kín mít, không hiểu có dụng tâm gì?

– Chả mắc mớ chi đại sư phải hỏi.

Nhất Sĩ lặng thinh bước đi. Thiếu Bạch thắc mắc chẳng hiểu bỗng dưng lão hỏi câu đó có dụng ý gì, chợt nghe Tuyết Quân giục :

– Đi theo lão.

Thiếu Bạch vội vàng rảo bước theo, Tuyết Quân cũng vịn vai em nối gót.

Quần tăng vây bốn chung quanh có trên mấy chục người, thấy Chưởng môn Phương trượng bị người dẫn đi, chỉ biết đứng ngây người ngó theo.

Dọc đường tuy gặp rất nhiều tăng lữ, nhưng vì lẽ liệng chuột bể đồ, họ sợ không dám xuất thủ bừa bãi.

Đi tới trước tòa đại điện, Nhất Sĩ bỗng dừng bước, ngước nhìn trời :

– Thanh thiên bạch nhật, chắc có sao thần xuất hiện.

Thiếu Bạch ngẩng nhìn, thấy vòn trời bao la một màu xanh ngắt thì nghĩ bụng :

– “Sao thần nào đâu, hòa thượng này điên mất rồi”.

Hốt nghe Tuyết Quân hỏi :

– Đại sư muốn thấy Bạch nhật tinh?

– Nữ thí chủ nói sao?

– Đại sư chưa hiểu à?

– Đúng thế.

– Nhật nguyệt luân chuyển, cảnh vật đổi dời, việc thế gian đâu có lý nào bất biến.

– Ý thí chủ muốn nói…

– Tôi nói chuyện đời luôn mới, mọi cái đều thay đổi theo thời gian.

Nhất Sĩ ngoái nhìn Thiếu Bạch :

– Vị thí chủ đây…

Tuyết Quân ngắt vội :

– Tháng ngày còn dài, hà tất phải gấp gáp nhất thời?

Thiếu Bạch ngơ ngác chả hiểu hai người nói gì mà câu trên chuyện trăng sao, câu dưới đã rơi xuống việc người cõi thế, thì nàng đã nói :

– Chúng ta vào rừng mau thôi, kẻo bọn họ chờ lâu sốt ruột.

Thế là họ đi nhanh chân vào rừng.

Mấy người vừa vào rừng vừa lúc bọn Nhàn Vân cũng đang kéo nhau ra nghênh đón, nhác thấy ba người trở về vô sự lại dắt thêm cả Nhất Sĩ, thảy đều kinh dị. Vạn Lương khẽ đằng hắng :

– Thiếu Lâm Chưởng môn Phương trượng tất có hộ vệ trùng trùng, mấy vị sao dễ dàng bắt được y về đây thế?

Thiếu Bạch mỉm cười :

– Phạm cô nương hiển lộ chút thủ đoạn chấn khiếp quần tăng, buộc Chưởng môn hòa thượng phải vào đây.

Chỉ thấy chị em họ Phạm dẫn Nhất Sĩ đến dưới một gốc cây bảo lão ngồi xếp bằng ở đây rồi to nhỏ chuyện trò lúc lâu, nhưng vì tiếng nói sẽ quá, khiến bọn Thiếu Bạch chả nghe được gì, sau đó Tuyết Quân lại bỏ đi.

Khi ấy, Ngọc Giao và Hoàng Vĩnh vẫn nhớn nhát dõi chừng tứ phía xem có bóng địch sẽ cấp thời báo cho quần hào biết để nghênh chiến.

Thì ra quần hào chờ quá lâu không thấy tăng lữ tấn công vào lại thay phiên canh chừng, còn những người khác cũng mượn dịp nghỉ ngơi.

Tuyết Quân đi tới bên Vạn Lương nói :

– Chúng ta đã có con tin, không lo đối phương đánh tràn nữa, bảo họ cứ việc đi nghỉ!

Thấy Nhất Sĩ ngồi một mình dưới gốc cây, Thiếu Bạch đâm lo :

– Phạm cô nương để lão hòa thượng ấy ngồi riêng ở xó kia, không sợ lão lẻn trốn à?

– Chả sao, lão đang có chỗ lo nghĩ, trước khi chưa chứng thực, không thể bỏ trốn.

– Tại hạ còn một việc thỉnh giáo?

– Xin Minh chủ cho biết?

– Ban nãy ở dọc đường, cô nương với lão nói chuyện gì thế?

– Minh chủ nghe thấy rất kỳ quái phải không?

– Quái lạ chẳng nói, mà không hiểu tí gì là khác.

– Ấy là một cách liên lạc bằng bí ngữ, thuộc hạ cũng chưa biết.

– Thế cô nương nói chuyện gì với lão?

– Thuộc hạ muốn từ cửa miệng lão dò hiểu lối mật ngữ liên lạc ấy?

– Gọi là mật ngữ, tất phải đặc định theo một qui cách đặc biệt, cô nương chưa hiểu nội tình, làm sao nói chuyện rành rẽ với lão được?

Tuyết Quân im bặt, qua vuông lụa đen không sao thấy được những phản ứng trên gương mặt nàng lúc ấy, nhưng thoáng trông cô em Tuyết Nghi bỗng nhoẻn miệng cười.

Nàng ngày đêm bám sát Tuyết Quân như hình với bóng, mọi việc tai nghe mắt thấy đều bấm tay cho chị biết. Rồi như con chi chi nàng lủi thủi lặng lẽ đi bên chị không một cử chỉ biểu lộ, thành thử dần rồi chả ai nhắc nhỡ đã động tới nàng, chỉ lờ mờ cảm thấy cạnh Tuyết Quân còn có một hóa thân nữa mà thôi.

Giây phút này, nàng chợt mỉm cười gây chú ý cho cả quần hào. Thiếu Bạch cho là chuyện lạ, thầm nghĩ :

– “Ả này ví miệng nói thành tiếng, chắc hẳn cũng là một bông hoa cõi tục”.

Tuyết Quân thấp giọng nói :

– Lão ta khôn khéo lắm, nói chuyện cả hồi lâu, thuộc hạ vẫn chưa dò ra manh mối nào.

Thiếu Bạch nói lảng :

– Bây giờ phải xử trí với lão ra sao?

– Ý Minh chủ?

– Tại hạ ban đầu ý muốn rửa mối thù sâu cho phụ mẫu nhưng hiện giờ lại có ý nghĩ khác.

– Khác là sao?

– Luận cuộc thế hiện tại, cừu gia của tại hạ hình như có liên hệ mật thiết với đại sự giang hồ, thế nên tại hạ chưa vội báo mối gia cừu.

– Minh chủ hiểu vậy là hay lắm.

– Đối phó với cuộc diện trước mặt, ý cô nương thế nào?

– Ta sẽ đàm phán với các trưởng lão trong chùa.

Vừa lúc đó, Vạn Lương và bọn Ngọc Giao đi lại, Tuyết Quân dịu dàng nói :

– Trương cô nương vất vả quá.

– Đa tạ Phạm cô nương quan hoài.

– Vạn hộ pháp, tôi có một việc thỉnh giáo?

Vạn Lương đáp liền :

– Không dám, cô nương chỉ dạy.

– Nếu đôi bên là thù địch, bất luận thủ đoạn nào cũng có thể dùng được, đúng không?

– Giang hồ phong ba hiểm trá thế nào, nếu đã là thù địch hẳn nhiên khỏi cần nói đến hai chữ đạo nghĩa.

– Phải lắm, chờ một lát sẽ nhờ hộ pháp hạ thủ.

– Việc gì?

– Điểm huyệt đạo Nhất Sĩ.

– Cô nương ý bảo lão hủ sẽ bất thần điểm yếu huyệt lão?

– Đúng thế, chúng ta bắt sống Chưởng môn nhân của Thiếu Lâm tự, các trưởng lão trong chùa dẫu cho sớm bất mãn đối với lão cũng không thể khoanh tay bỏ mặc, tất sẽ xuất quân cứu…

Ngừng giây lâu, nàng tiếp :

– Mấy ngày hôm nay ác chiến, ta toàn chạm với bọn tăng nhân hạng nhị, tam lưu trong chùa. Vì có động thủ với các trưởng lão của họ, mới có thể biết được cái tinh hoa, kỳ ảo của võ học Thiếu Lâm, vậy chư vị cũng nên đi nghỉ mệt một lúc đi.

Thiếu Bạch lòng lo ngay ngáy đến việc Nhất Sĩ có thể vùng dậy trốn chạy, nên chi, mắt vẫn hé mở coi chừng từng cử động của lão. Dè đâu, việc xảy ra ngoài sự tưởng tượng, Nhất Sĩ không người canh giữ vẫn ngồi yên tại chỗ, dáng bình thản như không. Đang khi lạ lẫm hốt thấy vèo mấy tiếng, tăng lữ với thân pháp mau lẹ cùng phóng về phía Nhất Sĩ, rõ là họ định mạo hiểm cứu thoát lão.

Thiếu Bạch đứng bật dậy, soạt kiếm toan vút ra ngăn chận thì đã có tiếng Tuyết Quân ngồi cạnh đấy khẽ bảo :

– Cứ ngồi xuống để lặng xem.

– Bọn họ muốn cứu thoát Nhất Sĩ!

– Nếu lão Nhất Sĩ có ý chạy, giờ này Minh chủ cũng không còn cản kịp.

Thiếu Bạch đành lẳng lặng ngồi xuống dõi trông.

Chỉ thấy Nhất Sĩ đại sư mở mắt nhìn hai tăng lữ tới trước mặt, môi mấp máy nói vài câu gì đó, hai hòa thượng nghe xong bỗng nghiêng mình thi lễ lui đi.

Hiển nhiên, Nhất Sĩ đã cự tuyệt sự cứu viện của nhị tăng.

Thấy vậy, Thiếu Bạch ngạc nhiên quay nhìn Tuyết Quân :

– Không hiểu nàng dùng cách nào khiến cho Nhất Sĩ phải nghe lời răm rắp như thế.

Tuyết Quân như biết ý, sẽ hỏi :

– Minh chủ chắc lấy làm lạ lắm?

– Phải, tại hạ mỗi lúc một thêm hoang mang.

– Gia sư lúc sinh tiền thường giảng giải cho thuộc hạ những nhược điểm tâm lý con người. Đại khái có ba loại, chỉ cần nắm được những nhược điểm đó thì chế phục lão rất dễ dàng.

– À, ra thế, chắc lão sợ độc tính phát tác hết phương cứu giải nên mới không dám bỏ trốn?

– Minh chủ mới chỉ nói đúng một nửa, Thiếu Lâm tự đâu có thiếu thuốc giải độc, lão là Phương trượng, muốn lấy lúc nào chả được, đã có hy vọng sống sót một nửa rồi, lẽ nào lão không dám thử vận?

Thiếu Bạch ngỡ ngàng :

– Nàng nói đúng.

Chàng hỏi liền :

– Thế thì nguyên nhân nào lão chưa dám bỏ trốn?

– Lão sợ thế lực Thánh cung.

– Thiếu Lâm tự xưa nay hùng mạnh, chả lẽ không cự lại người trong Thánh cung sao?

– Cự lại thì cự lại đấy, nhưng lão chỉ sợ là người trong Thánh cung phơi bày chân tướng lão, chẳng những sẽ mất chức Chưởng môn Phương trượng, lại còn biến thành một phản đồ cho tăng chúng nguyền rủa nữa.

– Nói thế, cô nương làm sao khiến lão phải vâng lời răm rắp?

– Một là lão sợ độc tính phát tác hết cách cứu chữa, hai là lão ngờ thuộc hạ là người trong Thánh cung nên mới không dám trái lệnh.

– Vậy thì sao cô nương còn bảo Vạn lão anh hùng đi điểm huyệt lão?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.