Thiên Kiếm Tuyệt Đao

Chương 59 - Thân Cừu Xuất Hiện

trước
tiếp

Thiếu Bạch gạn hỏi :

– Ý đại sư phải chăng không muốn tại hạ nhúng tay vào?

Tứ Giới khẽ gật đầu :

– Dám mong Tả thí chủ dám lượng cho.

Ngọc Giao lạnh lùng :

– Hứ! Chắc là đại sư phòng xa, sợ người trong Kim Đao môn chúng tôi thừa nước đục thả câu, cướp đoạt những cuốn bí kíp võ công ấy chứ gì?

Tứ Giới đỏ mặt :

– Lão nạp tuyệt không có ý đó.

Ngừng một thoáng, lão tiếp :

– Mà vì biến cố này là việc sĩ nhục của bổn môn, nếu như để người ngoài giúp sức mới lấy lại được thất bảo thì đệ tử Thiếu Lâm còn mặt mũi nào đối với tổ sư bổn môn nữa.

Thiếu Bạch trầm ngâm :

– Phải, nể mặt đại sư, Kim Đao môn chúng tôi tạm không xen vào việc này, nhưng vạn nhất có gặp lại Nhất Sĩ, tại hạ sẽ không tha y đâu.

– Đa tạ thạnh tình của thí chủ.

Tuyết Quân chợt hỏi :

– Nhất Sĩ phản bội Thiếu Lâm dắt theo bao nhiêu thủ hạ tâm phúc?

– Hơn năm mươi người, trong số bảy người là đệ tử hàng chữ Nhất, còn lại đều là đệ tử đời thứ ba.

– Thế quí tự đã phái bao nhiêu người đi bắt tên phản đồ?

– Ra đi lớp sóng người, quyết không dưới số ngàn.

Giọng buồn, lão tiếp :

– Mấy vị huynh đệ của lão nạp đều nhận ra việc biến ở Thiếu Lâm vừa rồi là cội rể của trường sát kiếp võ lâm, mà tên Thánh Cung Thần Quân kia thấy động hẳn sẽ phát động âm mưu thôn tính các môn phái, thống trị thiên hạ võ lâm sớm hơn cho xem.

Thiếu Bạch đỡ lời :

– Chúng tôi cũng nghĩ thế.

– Tứ Không sư huynh lão nạp bảo chư vị không phải cường địch mà lại có chí cả muốn cứu vãn nạn cho võ lâm, thành thử nguyện dẫn dắt toàn thể Thiếu Lâm phái bước theo sau lưng chư vị ủng hộ hết lòng.

– Thiếu Lâm là Thái Sơn Bắc Đẩu võ lâm, đã quyết chí chung lo đại sự thì Kim Đao môn phải đứng sau ngọn cờ chính nghĩa mới phải.

– Kim Đao môn người khí độ, kẻ tài hoa đều là những anh hùng nghĩa hiệp trăm năm chưa có, lại một lòng dốc sức phục vụ chính nghĩa võ lâm quả là đại phúc cho giang hồ.

– Đại sư quá khen.

Tứ Giới khẽ thở dài :

– Chẳng riêng lão nạp, mà mấy vị huynh đệ cũng có cùng cảm nghĩ ấy, tiếc nỗi việc xảy ra quá bất ngờ, tên nghịch đồ Nhất Sĩ ôm bảo vật bỏ trốn là món vật vô giá của bổn phái truyền qua bao đời, vạn nhất từ nay thất lạc thì đệ tử Thiếu Lâm có vạn tử cũng không đủ chuộc tội, thế nên tạm gác đại cuộc võ lâm, lo dốc toàn lực đuổi bắt phản đồ, thâu hồi bảo vật trước.

– Ấy cũng là việc phải vậy.

– Được thí chủ lượng xét, lão nạp yên tâm nhiều…

Lão khẽ đằng hắng nói tiếp :

– Có điều tệ phái cũng không hẳn khoanh tay đứng ngoài cuộc.

– Xin đại sư cho biết rõ hơn.

– Tứ Không sư huynh dặn lão nạp theo bên thí chủ giúp cần trong những khi xông gió vào bão.

– Cái ấy sao dám nhận.

– Đấy là lệnh sư huynh, lão nạp khó trái lời, hơn nữa sư huynh còn bảo ngày nào sóng gió chưa tan, Thần quân chưa bị diệt thì ngày ấy lão nạp vẫn còn là thuộc hạ của Kim Đao môn.

– Đồng tâm hiệp lực, tảo trừ cường địch vẫn là việc nên làm nhưng tại hạ tài đức đâu dám giữ đại sư.

– Sư quyền bất chuyên, hiệu lệnh bất nhất, không thể nên việc…

Ngừng lại, lão thành khẩn nói :

– Lão nạp nguyện ý tham gia Kim đao, tâm khẩn như nhất, tuyệt không có ý gian dối.

Thiếu Bạch chực khước từ, Tuyết Quân đã cướp lời :

– Ấy là việc tốt, vì mưu cầu đại sự, thuộc hạ dám xin Minh chủ đừng nên câu nệ tiểu tiết.

Tứ Giới xoay đứng đối diện với Thiếu Bạch, chắp tay nói :

– Phạm cô nương thông đạt sự lý, rất hiểu lòng dạ lão nạp.

Rồi lão nghiêm giọng :

– Thuộc hạ Tứ Giới xin tham kiến Minh chủ.

Thiếu Bạch đành vòng tay lại đáp lễ, ôn tồn nói :

– Đại sư có hảo ý ấy, tại hạ cảm kích lắm, có điều để tránh cho đồng đạo giang hồ sanh lòng hoang mang, cho rằng Kim Đao môn cũng như Thánh Cung Thần Quân đều mưu đồ thôn tính võ lâm, đại sư nên giữ kín thân phận mình là hơn.

– Minh chủ nói phải, lão nạp nguyện ghi nhớ kỹ, nhưng sẽ không quên còn là thuộc hạ của Kim Đao môn.

Thiếu Bạch vừa mừng vừa lo, mừng là có thêm được một trợ thủ đắc lực, lo là cuộc thế đến hồi quyết liệt, không hiểu có hoàn thành được tâm nguyện không, ngẩn ngơ chập lâu, chàng mới hỏi :

– Chúng ta từ nay sẽ đi về đâu, trong chư vị ai có cao kiến.

Vạn Lương đề nghị liền :

– Chúng ta quyết ý náo Trung Nguyên, thì theo thiển ý lão hủ tạm thời dời quân về Nam thưởng ngoạn cảnh sắc Giang Nam.

Tuyết Quân mỉm cười đỡ lời :

– Vạn lão hộ pháp có ý rất hay, Kim Đao môn về Nam nuôi ngựa, tiện thiếp bảo đảm sẽ thu hoạch to.

Tứ Giới góp lời :

– Võ Đang sơn cách đây không mấy xa, chúng ta về Nam sao không thử kinh lý xem tình thế Võ Đang phái luôn thể.

– Quả là cao kiến, sao đại sư không cho biết sớm để chúng ta khỏi mất thời giờ bàn tán?

Thiếu Bạch cũng tán đồng :

– Cửu đại môn phái và Tứ môn, Tam hội, Lưỡng đại bang thì Võ Đang phái kể là đại phái thứ hai sau Thiếu Lâm phái, nay chúng ta đi thăm rồi tùy cơ hành sự cũng là việc bổ ích, nên đi đi là vừa.

Thế là quần hào lục tục kéo nhau ra xe.

Xe lăn bánh. Trên đường thỉnh thoảng lại bắt gặp dăm ba đệ tử Thiếu Lâm ủ rủ qua lại, thấy Tứ Giới đại sư đều chắp tay thi lễ, nhưng Tứ Giới cũng chỉ im lặng hoàn lễ.

Một ngày qua mau, xe đã đi vào địa phận Lâm nha, không còn thấy bóng đệ tử Thiếu Lâm lai vãng.

Hôm ấy vào khoảng xế trưa, Thiếu Bạch đang ở trong xe trông nom bệnh tình cho Hoàng Hạc Châu Chính bỗng nhiên xe dừng lại.

Và Cao Quang từ đằng trước hấp tấp chạy trở về, gọi to :

– Minh chủ ra phía trước xem mau!

Thiếu Bạch vội hỏi :

– Gặp cường địch à?

– Vạn hộ pháp đã ngăn một nhóm nhân vật võ lâm, người dẫn đầu là một trong những cừu nhân sát phụ Minh chủ.

– Kim Chung đạo trưởng phải không?

Chàng nóng lòng nhảy xuống xe.

Cao Quang đáp liền :

– Không, Phi Tẩu Hồ Mai.

Thoáng mắt, hai người chạy tới trước hàng xe.

Chỉ thấy Hoàng Vĩnh và Vạn Lương đứng giữa đường ngăn chận một toán nhân vật võ lâm. Đối phương có độ mười hai, mười ba người, đi đầu là một lão già thấp bé, mũi nhọn râu lưa thưa, tả thủ cầm một tấm thiết bài, tay phải lăm lăm ngọn đoản đao, đang quát tháo om sòm. Nhưng Vạn Lương chỉ ngước mắt nhìn trời làm ngơ.

Thiếu Bạch nhác thấy lão già, nhớ ngay đến cảnh tượng bên Sinh Tử kiều, tức thời bốc giận, soạt tiếng khô khan, rút liền thanh bảo kiếm trên vai.

Lão già thấp bé chính là Phi Tẩu Hồ Mai, một cao thủ trong Bát Quái môn. Thiếu Bạch nhận ra lão, lão cũng nhận ra được Thiếu Bạch. Hai người đều sửng sốt nhìn nhau, không ngờ ngoài chốn hoang dã này lại tình cờ gặp mặt.

Hồ Mai bỗng ngẩng mặt, phá cười vang.

Vạn Lương hừ nhạt :

– Lão thất phu, đừng có giả bộ lấy tinh thần.

Hồ Mai quét cặp mắt ma trơi đảo nhanh từ Vạn Lương sang Thiếu Bạch :

– Thiếu Bạch, gần đây giang hồ đồn đại là ngươi đã tổ chức Kim Đao môn, có đúng thế không?

– Chả phải đồn, mà thật thế.

– Còn Sinh Tử Phán Vạn Lương, chắc hẳn là môn hạ của Kim Đao?

Vạn Lương ngạo nghễ :

– Lão phu là một trong những hộ pháp của Kim Đao.

Hồ Mai nhìn về Tứ Giới :

– Nếu Hồ mỗ chưa loạn mắt, thì vị đại sư kia phải là cao tăng Thiếu Lâm, Tứ Giới đại sư, một trong Tứ đại hộ pháp kim cương.

Tứ Giới thản nhiên :

– Phải, chính là lão nạp.

– Đại sư là Phật môn cao tăng, sao cũng hạ mình vào làm môn hạ Kim Đao?

Lời vừa dứt, hốt nghe Thiếu Bạch quát vang :

– Hồ Mai!

Hồ Mai giật nẩy mình :

– Có gì chỉ giáo?

– Năm xưa trong giới võ lâm nhân vật vây đánh nhà họ Tả, đúng là đã có cả ngươi. Và nếu ta nhớ không lầm, thì ngươi đã đâm một đao vào lưng mẫu thân ta, có đúng thế không?

Hồ Mai cảm thấy một luồng hơi lạnh buốt len nhanh trong huyết quản, bất giác run lên bần bật.

Thiếu Bạch trầm giọng băng giá :

– Đại ca ta Tả Kế Bạch bị ngươi chém phăng hai đoạn rơi hút dưới tuyệt cốc chưa nói, còn tỷ tỷ ta Tả Văn Quyên bị ngươi bắt sống, phải tính sao đây?

Hồ Mai ngơ ngác :

– Tả Văn Quyên quả có bị ta bắt được, nhưng…

– Bị ngươi giết rồi à?

– Không có.

– Thế thì ở đâu?

– Chỗ hạ lạc của Tả Văn Quyên trên cõi đời này chỉ có một mình Hồ mỗ biết, có điều, nếu ngươi không biểu lộ chút bản lãnh cho Hồ mỗ tâm phục khẩu phục, thì đừng mong hỏi nhiều.

Rõ là tay xảo trá, lão thấy thế nguy mới dùng cách dĩ tiến vi thoái, hòng mong hòa hoãn tìm dịp thoát thân.

Cao Quang nổi dóa :

– Lão nói bậy, không đáng tin.

Hoàng Vĩnh góp lời :

– Xin đại ca lùi lại để cho tiểu đệ ra chút công mọn giết lão già này an ủi vong linh của bá phụ đại nhân.

Nhìn đối phương chàng tiếp :

– Kẻ nào vô can, hãy lùi xa năm bước!

Hồ Mai lạnh lùng :

– Tả Giám Bạch là công địch của võ lâm, làm gì có chuyện vô can.

Thiếu Bạch giận sôi :

– Nhị vị hiền đệ đứng bên lượt trận, để ngu huynh đối phó cũng đủ.

Chẳng nói chẳng rằng, nhất kiếm đâm vụt tới.

Hồ Mai cũng nhanh nhẹn không kém, Thiết bảng đảo tròn đón đỡ liền.

Thiếu Bạch hừ nhạt, xoáy lốc hai chiêu vây chặt đối phương trong màn kiếm ảnh tức thời.

Hồ Mai hoảnh hốt, vung vội Bát quái bài gắng gượng ngăn chống được hai kiếm, hữu thủ chưa kịp xuất đao đã bị kiếm ảnh Thiếu Bạch lớp lớp ập tới.

Hồ Mai vốn định đem toàn lực dốc công với tuyệt kỹ Phiên vân bát thức trong Bát Quái môn miễn sao cầm cự ngang tay sẽ tính kế đào tẩu sau. Nào dè chiêu thế hiểm độc Bài trung tàng của y hoàn toàn thất bại trước kiếm thế ào ạt, dậy sóng đợt đợt đổ tới của đối phương.

Thoáng mắt, Hồ Mai mồ hôi đã nhỏ giọt đẫm trán, thân hình lùn xủn của y cuống cuồng lạng tránh sau tấm thiết bài vung đỡ mỗi lúc một bối rối, trông mới thảm hại làm sao! Hốt nghe vang vang tiếng quát, bốn tên tay cầm thiết bài đoản đao nhất tề xông vào vòng chiến.

Cứ xem binh khí của bọn họ, cũng biết ngay là người trong Bát Quái môn, trong số có một sư đệ của Hồ Mai và ba tên kia đều là sư điệt, mắt thấy Hồ Mai lúng túng, nguy ngập quá mới đành liều rút đao tương trợ.

Nhưng Thiếu Bạch chỉ đảo kiếm loang mau ánh lạnh thêm vòng áp lực nữa đã phủ chặt lấy cả bốn trong một chiêu giao thủ.

Thiếu Bạch từ ngày xuất đạo đến nay đã bao trường ác chiến, thành thử công lực hỏa hầu tăng tiến thấy rõ, đối phó với năm cao thủ trong Bát Quái môn vẫn ung dung như không.

Bốn tên mới nhảy vào bị vây liền trong kiếm thế chẳng khác bùn tan trong biển, đã không cứu nổi Hồ Mai thoát nguy lại phải lo cuống lo cuồng chống đỡ, luôn có cảm giác thương vong trong đường tơ kẽ tóc.

Phút chốc, trong bóng kiếm, ánh đao rợn mờ đã nghe vẳng thấy tiếng thở phì phò nặng nhọc.

Bốn đệ tử Bát Quái môn ấy cảm thấy rã rời cầm cự hết nổi rồi, nhưng vì qui giới sư môn lâm trận đầu hàng kể là tử tội ám ảnh, đành phải cắn răng, cố đánh được đến đâu hay đến đấy.

Hốt nghe tiếng Tuyết Quân :

– Năm tên này chả phải hạng lương thiện, lại còn là kẻ sát phụ cừu nhân của Minh chủ, khỏi cần nhẹ tay, cứ giết tận lực.

Bọn Hồ Mai đang dốc sức cầm cự, không hiểu Tuyết Quân đã tới sát trường chiến tự hồi nào, nghe nàng nói, càng thêm sợ hãi, ngoái cổ nhìn.

Liền lúc đó, chỉ nghe tiếng gió kiếm rít rợn người, mũi kiếm Thiếu Bạch đã vèo tới những chỗ yếu hại trước ngực năm người.

Bọn Hồ Mai quá đỗi hãi hùng, vội vàng vung thiết bài đón đỡ nhưng đã muốn, chỉ nghe vang tiếng rú thảm. Trong giây phút kiếm quang lóe lạnh không kịp thấy, thanh đoản đao trong tay một tên đã bất thần văng bắn phập vào lưng một đồng bọn, tóe phụt vòi máu thắm.

Tên đệ tử Bát Quái môn ấy bị đồng môn đâm trúng thọ thương, buông keng ngọn thiết bài, đoản đao, ôm vết thương ngã qụy.

Hồ Mai thấy thế, nghĩ ngay đến cuộc thảm chiến bên Sinh Tử kiều năm nào đã ghi sâu trong tâm não Thiếu Bạch, mình lại là kẻ chủ hung, cho có qui hàng cũng chỉ ngồi chờ chết, nên chi đang hoang mang sợ chết, thiết bài trong tay y bỗng dồn hết sức quật vù một chiêu, cùng lúc tung chân đá bổng tên đệ tử xấu số.

Phần Thiếu Bạch còn ngần ngừ, chưa biết có nên rút đao chấm dứt cuộc chiến hay không thì Tuyết Quân đã nói :

– Nếu Minh chủ muốn để lại hoạt khẩu, hãy để lại cho Hoàng, Cao nhị vị hộ pháp xuất thủ.

Cao Quang buột miệng nói liền :

– Phải lắm, Minh chủ nghỉ mệt để tiểu đệ bắt sống tên này cho!

Thiếu Bạch đỏ mặt, bốc cao hào khí :

– Coi kiếm…

Lời chưa dứt, nghe liền tiếng leng keng rợn lạnh, bọn Hồ Mai tức thời cảm thấy cổ tay tê buốt, buông rơi bốn tấm thiết bài. Nhìn ngón tay út bên hữu thủ của bốn người đã bị đứt lìa, máu tươi nhỏ giọt.

Cao Quang đắc chí :

– Kiếm pháp hay lắm!

Rồi xăm xăm chạy tới, vút chỉ điểm ngay vào Hồ Mai.

Hồ Mai nhảy xa hơn trượng né tránh, miệng la :

– Cậy đông lấn áp, sao gọi anh hùng?

Cao Quang giận dữ :

– Lão thất phu cứ nhặt binh khí lên đi!

Hồ Mai gian giảo, biết có đánh nữa cũng vô vọng, đổi vẻ hào kiệt :

– Hồ mỗ đã chịu thua, ngươi còn chờ gì nữa?

Lão nói mấy tiếng, Thiếu Bạch vẫn ngẩn người đứng yên, hình như có việc gì nghĩ lung lắm.

Thì ra, Đại Bi kiếm pháp xưa giờ hiền hòa khoan dung, nay bất chợt bị Tuyết Quân nói khích nên Thiếu Bạch nhất thời tức giận, phát luôn một kiếm, hớt gọn bốn ngón tay của bốn người. Rõ ràng trong kiếm giờ đã có cái bạo tàn của Bá đao, dung hợp đến một cảng giới võ công khác biệt, thành thử đứng ngẩn ngơ nửa mừng nửa sợ.

Tưởng là đối phương lịch duyệt giang hồ kém, đắc thủ một chiêu đứng thừ ra đấy, Hồ Mai tính nhanh một nước :

– Hồ mỗ thua là phải lẽ, non xanh không đổi, nước biếc còn dài, ơn một kiếm sau này có báo!

Nhặt thiết bài, đoản đao toan bỏ chạy.

Hốt nghe Thiếu Bạch quát vang :

– Đứng lại!

Hồ Mai giựt mình đứng khựng :

– Ngươi muốn nghe dò chỗ hạ lạc của Tả Văn Quyên?

Thiếu Bạch lạnh lùng :

– Ta chỉ muốn lấy mạng ngươi.

Trường kiếm liền lúc vãch thẳng bốn lằn sáng vèo về trước ngực Hồ Mai.

Bốn kiếm đi nhanh không tưởng, Hồ Mai chưa kịp vung thiết bài hộ thân, ngay ngực đã liền bốn vạch kiếm giao thoa hình ô vuông, chỉ sâu chừng tám, chín tấc, nhưng máu tươi tóe ra cũng đủ nhuộm đẫm vạt áo bào của gã.

Nhanh trong tích tắc, ba đệ tử Bát Quái còn lại nhặt vội thiết bài toan chạy, nhưng Thiếu Bạch kịp thời phát giác, chớp kiếm xoay liền hai chiêu phủ chặt.

Hồ Mai nhịn đau, gượng vung thiết bài hợp lực xây lưng vào ba đồng môn chia nhau ngăn chống kiếm thế dấy lạnh khắp bốn mặt.

Thiếu Bạch rú dài, vi vút tiếng rít rợn nhấp nhoáng trong kiếm quang, bốn tiếng leng keng vang lên liền lúc, bốn tấm thiết bài tức thời buông rơi loảng xoảng.

Bốn kiếm thế xuất thủ quá kỳ ảo, khiến bọn Hồ Mai nhất thời đều thảng thốt, bàng hoàng.

Thiếu Bạch dường như đã biến thành một con người khác, sát khí hiện rõ trên khuôn mặt, kiếm lại dấy lên đâm vèo tới Hồ Mai.

Hồ Mai thất sắc, hữu thủ không kịp ném bỏ đoạn đao, vội đưa cả hai tay lên trời :

– Hãy khoan!

Thiếu Bạch thâu kiếm bảo :

– Có gì thì nói mau đi rồi chịu chết!

– Tả Văn Quyên là chị ruột của ngươi, ngươi thật chả ngó ngàng?

– Ngươi định gạt ta mong tìm đường tẩu thoát, thật chẳng khác nằm mộng.

Trường kiếm lại giăng sẵn trước mặt đối phương.

Chỉ nghe Hồ Mai rú tiếng thảm, một tia máu thắm theo mũi kiếm tóe ra thành vòi.

Thấy thế, Tứ Giới khẽ niệm Phật hiệu rảo tới trước mặt Thiếu Bạch chắp tay nói :

– Minh chủ bớt nóng, cho lão nạp được hỏi y vài câu.

Thiếu Bạch lẳng lặng thâu kiếm lùi lại hai bước, Tứ Giới quay sang Hồ Mai :

– Là nhân vật thành danh giang hồ, Hồ thí chủ nên biết điều một chút.

Lão tức thời thò tay điểm liền vào mấy huyệt cầm máu.

Hồ Mai hổn hển nói :

– Đa tạ thâm ân đại sư giải vây.

– Lão nạp chả phải giải vây, thí chủ khỏi cần cảm tạ.

– Vậy đại sư có chi chỉ giáo?

– Xin hỏi, Tả Văn Quyên, Tả cô nương hiện ở đâu?

Biết có nói dối cũng không được, Hồ Mai ra chiều hổ thẹn :

– Bên Sinh Tử kiều năm nào, Hồ mỗ quả có bắt được Tả cô nương nhưng khổ nỗi cò ngao tranh nhau, ngư ông đắc lợi, ngay khi ấy Tả cô nương đã bị một kẻ khác cướp đi rồi.

– Kẻ ấy là ai mà bản lãnh lợi hại thế?

– Kẻ đó họ Tề, rất có tiếng tăm trên giang hồ.

Tứ Giới ngước mắt trầm tư :

– Nhân vật thành danh trên giang hồ… Hay là Phong Vân hội chủ Tề Tử Hào.

– Đại sư đoán đúng lắm, vậy khỏi cần tại hạ nói nhiều.

– Thế thí chủ có biết y bắt Tả cô nương đi đâu không?

– Cái ấy ngoài Tề Tử Hào chắc không một ai biết được.

Tứ Giới quay nhìn Thiếu Bạch thành khẩn, mấp máy môi muốn nói lại thôi. Hiểu tâm ý ông, Thiếu Bạch khoát tay bảo :

– Phiền Cao hiền đệ bắt hộ bốn tên này.

Cao Quang liền đáp :

– Tuân lệnh.

Chàng liền xông tới.

Biết chống cự vô ích, Hồ Mai để mặc cho Cao Quang điểm huyệt ngã lăn, thêm mấy cái vung tay nữa, Cao Quang dễ dàng điểm hết ma huyệt của ba tên còn lại.

Hoàng Vĩnh chạy lại giúp Cao Quang quăng luôn cả bốn vào trong xe.

Cùng đi với Hồ Mai còn bảy tên nữa, từ đầu đến cuối vẫn khoanh tay lặng xem, thấy thế nguy đưa mắt nhìn nhau thật nhanh, rồi lẳng lặng chực chuồn êm. Nhưng Tứ Giới đã quát bảo :

– Chư vị thí chủ dừng bước, lão nạp có đôi lời.

Giọng nói trầm trầm vang bên tai người nghe chát chúa, rõ là môn công phu Sư Tử Hống thượng thừa, bảy người giật nảy mình đứng khựng lại.

Tứ Giới hỏi lạnh :

– Lão nạp ngu muội, không hiểu mấy vị thí chủ là anh hùng môn phái nào?

Trong số bảy người, một lão già vận hắc bào, thân hình gầy rọp, cặp mắt sâu hoắm sắc lạnh, vòng tay nói :

– Lão hủ Âm Sơn Hồ Diên Báo.

– Ra là Bích Lân Tiễn Hồ Diên Báo lão anh hùng của Âm Sơn phái, thất kính!

Quắc mắt nhìn thẳng về một nam tử vận tăng bào tuổi độ ngũ tuần, lưng dắt đơn tiêu. Nam tử này bắt gặp ánh mắt của Tứ Giới chột dạ thố lui một bước liền :

– Kẻ mạt học hậu tiến là Thanh Thành Khương Thành Hiệp.

– Thì ra là Nhất Tiên Đoạn Lưu Khương thí chủ.

Đảo nhìn một lão già mặt mũi hồng hào, râu cằm tua tủa tiếp :

– Nếu lão nạp không đoán nhầm, thì thí chủ phải là Trịnh lão anh hùng trong Côn Luân phái, Ải Côn Luân Trịnh Mãnh.

Hồng diện lão cười nhạt :

– Đại sư tinh mắt thật.

Chỉ vào hai người đứng cạnh lão tiếp :

– Đây là hai sư điệt của Trịnh mỗ.

Tứ Giới lại nhìn về một kình trang nam tử mặt béo nũng giắt Khảm sơn đao :

– Vị này…

Kình trang nam tử bình tĩnh đáp :

– Phan Bá, thường được gọi là Ác Đồ Phu.

Tứ Giới cau mày nghĩ ngợi :

– Phan thí chủ chắc là hảo hán trong Thiết Đảm hội.

– Đúng thế.

– Còn vị thí chủ kia, hẳn là nhân vật thành danh giang hồ.

Trung niên nam tử còn lại diện mục âm trầm, thoáng nghe Tứ Giới hỏi mình, tức thời cười khảy :

– Tại hạ Vũ Văn Thành, kẻ vô danh tiểu tốt, đâu dám nhận gọi anh hùng.

Tứ Giới cảm thấy ngờ ngợ :

– Vũ Văn thí chủ phải chăng là người trong Cửu đại môn phái, hoặc Tứ môn, Tam hội, Lưỡng đại bang?

Vũ Văn Thành lắc đầu :

– Học nhà được vài chiêu thức, chả phải là người trong môn phái nào.

Tứ Giới lạnh lùng quét nhìn khắp bọn bảy người :

– Thứ cho lão nạp tò mò, chư vị thí chủ kết bạn họp đám, như thế chắc định đến Tung Sơn?

Bảy người thoáng biến sắc, nhưng không ai trả lời. Tứ Giới ngạc nhiên :

– Trong chư vị ai là người dẫn đầu?

Cả bảy người đưa mắt nhìn nhau, người tên Vũ Văn Thành thản nhiên nói :

– Tình cờ gặp đi chung thế thôi, làm sao có người dẫn đầu.

– Vậy thì lão nạp xin hỏi Vũ Văn thí chủ có phải muốn tới Thiếu Lâm?

– Tại hạ không đi quí tự.

– Còn Trịnh thí chủ?

Ải Côn Luân Trịnh Mãnh nghe hỏi, hơi giật mình :

– Trịnh mỗ chỉ có ngưỡng danh Thiếu Lâm, chứ không hề có qua lại thì đi làm chi?

– Thế Phan thí chủ? Lão nạp xem chắc là muốn đến Thiếu Lâm.

Phan Bá vốn tánh nóng, chỉ vì khiếp oai của Thiếu Bạch đứng bên mới không dám phát tác, nhưng đến giây phút này không dừng được :

– Lão hòa thượng hỏi gì mà kỹ quá thế?

Tứ Giới lạnh lùng lặp lại :

– Lão nạp hỏi thí chủ, có phải muốn đi Thiếu Lâm?

– Nếu tại hạ từ chối không đáp.

– Thì đành mời thí chủ quay lại.

Phan Bá ngẩng mặt cười vang :

– Những tưởng trong thiên hạ chỉ có Phan Bá ta cường lương bá đạo, chẳng dè lại còn lão hòa thượng Thiếu Lâm cố chấp!

Văn Thanh góp lời :

– Đại sư làm khó dễ như thế vì vâng lệnh Kim Đao minh chủ hay vì Chưởng môn Thiếu Lâm sai phái?

Tứ Giới lúng túng chưa biết trả lời sao, đành quay nhìn Thiếu Bạch.

Bỗng nghe Tuyết Quân hỏi :

– Lão thiền sư có việc gì khó nghĩ?

Tứ Giới nói liền :

– Cô nương tài huệ hơn người, chắc cũng đoán biết bọn người này kéo đám tụ đoàn hẳn phải có nguyên nhân bên trong.

– Đúng rồi! Tiện thiếp đoán chắc cái tin Thiếu Lâm mất bảo vật đã truyền ra ngoài. Bọn họ nghe phong thanh mới tìm đến thừa cơ cướp đoạt.

– Nhưng lão nạp có điểm thắc mắc là trước sau không quá hai ngày trời, làm sao tin đồn lại nhanh như thế?

– Tin đi như gió, nội một hai ngày ấy là cũng đủ lắm rồi.

– Cô nương có chỗ không biết là mấy vị sư huynh của lão nạp đã đi suốt ngày đêm chặn đường tên Nhất Sĩ, sau sẽ đi vòng lại vây bắt, hơn nữa, tin tức được giấu nhẹm, cho có bị tiết lộ cũng không mau thế được.

Ngần ngừ một chập, Tứ Giới quay sang Thiếu Bạch :

– Minh chủ thứ tội, lão nạp vâng lệnh sư huynh đi theo chư vị là có tư tâm.

– Đại sư là bậc cao tăng, cho có việc ấy cũng chả sao.

– Tấm lòng nhân hậu của Minh chủ càng khiến lão nạp thêm hổ thẹn.

Khẽ thở dài, lão tiếp :

– Đệ tử Thiếu Lâm giờ này đang dốc toàn lực bắt tên phản đồ. Mấy vị sư huynh của lão nạp sợ chư vị nhúng tay vào, cho nên mới phái lão nạp mượn cớ theo giúp giật mà kỳ thực là ngầm dò xét hành động của chư vị.

Tuyết Quân mỉm cười chen lời :

– Chắc mấy vị đại sư ấy sợ chúng tôi thừa dịp mưu đoạt bảo vật?

– Chưa nói chuyện cướp đoạt vội, mà chỉ cần Kim Đao môn bắt Nhất Sĩ lấy lại bảo vật trả cho Thiếu Lâm, cũng là một mối sĩ nhục khó quên đối với môn hạ Thiếu Lâm.

Ngừng một tí, Tứ Giới tiếp :

– Thật ra Phạm cô nương tài huệ như biển, thế nào mà chả nhận được việc lão nạp xin gia nhập Kim Đao môn.

– Cũng chưa chắc.

– Khốn nỗi bị bắt buộc, lão nạp đành chỉ biết áy náy, có điều chư vị thí chủ…

Hốt đảo mắt nhìn về bọn Phan Bá, lão nín bặt.

Tuyết Quân mỉm cười :

– Đại sư khỏi cần giải thích, tiện thiếp cũng hiểu bọn người này tụ tập đi như thế hẳn phải có mưu đồ.

– Lão nạp xin nghe chỉ thị.

– Thảm án Bạch Hạc môn, tội trạng của Cửu đại môn phái, Tứ môn, Tam hội và Lưỡng đại bang đã rành rành, Kim Đao môn cũng khỏi phải khách khí với bọn họ.

– Ý cô nương…

– Cứ việc bắt sống hết rồi hãy tính.

Bọn bảy tên lo sợ nhìn nhau, bỗng nhiên Vũ Văn Thanh lặng quay đầu bỏ chạy, đám còn lại thấy thế, không hẹn mà cùng ù té chạy.

Tứ Giới vác thiền trượng toan đuổi theo, thì Tuyết Quân đã ngăn :

– Đại sư chậm đã.

Day mặt về hướng Đông, nghe ngóng giây lâu nàng tiếp :

– Đại sư nghe xem ấy là tiếng gì?

Không riêng Tứ Giới, mọi người đều ngạc nhiên lắng tai nghe, trong số phải kể Tứ Giới nội công thâm hậu nhất.

Tứ Giới thoạt nghe thấy có tiếng ầm ầm như sấm văng vẳng ở mãi xa, dồn dập chẳng khác tiếng thiên binh vạn mã tràn ra trận tiền.

Thiếu Bạch cũng nhận thấy thế :

– Hình như là tiếng chân ngựa.

Tứ Giới cau mày :

– Nghe kỹ, ít chắc cũng có cả trăm con…

Tuyết Quân hỏi nhanh :

– Về phía Đông địa hình ra sao?

– Gò đống nhấp nhô.

– Có thể đi được không?

– Người tạm đi được, nhưng ngựa khó qua.

– Xá muội bảo ở cái gò thứ hai về mé phải xa mã có thể lên được.

Tứ Giới ngoảnh nhìn nói liền :

– Đúng! Mặt ấy đi được đấy!

Thiếu Bạch bảo :

– Chúng ta lên cái gò ấy trước hẳn tính!

Tuyết Nghi nhanh nhẹn dìu chị lên xe, Hoàng Vĩnh, Cao Quang cũng nhảy theo, ra roi cho xe đi về hướng đó.

Về mé trái của quan đạo gò đống ngổn ngang, cỏ dại mọc cao đến tận đầu gối, Thiếu Bạch và Tứ Giới lựa chỗ đất tương đối bằng phẳng băng đi trước dẫn lộ.

Chừng công phu bữa cơm, xe đã đi đến gò đất, nhưng không thể cho lên đến tận đỉnh, Hoàng Vĩnh gọi to :

– Phạm cô nương, chúng ta cần phải đi bộ một đỗi rồi.

Lời chưa dứt, Tuyết Quân đã vịn vai bước xuống xe, đi xăm xăm lên gò.

Khi ấy, tiếng vó ngựa nổi lên nghe rõ mồn một, nhưng vang vọng mơ hồ như vẫn còn ở xa lắm.

Chớp mắt, đoàn người đã leo lên đỉnh gò, thoạt đưa mắt nhìn, ai nấy đều giật nẩy mình.

Thì ra, sau dãy gò núi nhấp nhô trùng điệp ấy là một vùng hoang dã mênh mông, rợp mờ cỏ hoang, thê lương lạnh lẽo không một bóng người.

Bấy giờ xa tăm tắp ở về phía Đông nam của vùng hoang dã lờ mờ có cả hàng trăm thớt ngựa đang lướt vùn vụt về hướng Tây bắc.

Gò đất này ở mặt trái trông không cao, nhưng so với vùng hoang dã bao la ở mé phải thì địa thế kể cũng là cao lắm, quần hào đứng ở trên gò, xem thấy cảnh vật trong vùng hoang dã rất rõ, chỉ có đoàn ngựa kia còn ở xa mút tầm mắt, thành thử, cố gắng nhìn cũng chỉ thấy một khối đen vạch trên miền đất phẳng một vệt dài :

– Ôi, đất đâu rộng bát ngát thế này, cho có cả thiên quân vạn mã cũng có thể mở được một trường đại chiến.

Cao Quang tán đồng :

– Vạn lão hộ pháp nói đúng lắm, chốn này dùng làm địa chiến thật tốt quá!

Tuyết Quân động lòng :

– Về phía Đông nam vùng đất, có phải là sơn lĩnh liên miên bất tuyệt!

– Đúng thế.

– Cao hộ pháp xem xem có phải về mé trái, gò đất thứ ba là cao nhất?

– Thật vậy, sao cô nương hiểu rõ quá thế?

– Thôi đúng rồi, chốn này khi xưa là một chiến trường nổi tiếng, vào năm cuối nhà Đông Hán…

Hốt nghe Thiếu Bạch la hoảng :

– Chư vị nhìn xem bọn người trên ngựa kìa.

– Có chỗ nào lạ?

– Bọn họ đều bịt khăn đen, chỉ chừa hai mắt.

Tứ Giới dõi nhìn, quả thấy thế thật, giật mình liền nói :

– Bọn Mông diện nhân này đúng là phản đồ của Thiếu Lâm rồi.

Ngọc Giao nhạc nhiên :

– Đại sư sao biết?

– Bởi vì đa số họ hầu hết đều vận tăng bào xám tro.

Quay sang Thiếu Bạch lão hỏi tiếp :

– Minh chủ xem họ đeo binh khí ấy, chả phải là thiền trượng và Phương tiện sản là gì?

Thiếu Bạch đáp :

– Đúng lắm, có điều, số còn lại ăn mặc phức tạp quá, không giống là tăng lữ.

– Ôi! Chỉ đáng bực là chưa hiểu trong ấy có tên nghịch đồ Nhất Sĩ không?

Khi đó, đoàn người ngựa đang lướt nhanh về hướng Tây bắc, một là khoảng cách quá xa, hai là cát bụi bốc mù, Vạn Lương không sao trông rõ, đến Cao Quang, Hoàng Vĩnh, Ngọc Giao lại càng lờ mờ hơn.

Tuyết Quân chợt hỏi :

– Truy kỵ ở phía sau đã thấy xuất hiện chưa?

Tứ Giới đáp :

– Chưa thấy gì.

Lặng đi giây lâu, hốt nghe Thiếu Bạch kêu to :

– Truy binh xuất hiện rồi.

Quần hào giật mình, dõi mắt về hướng đông nam, qua lớp khói bụi bốc mờ ở mãi đằng xa, quả nhiên thấy có bóng người di động. Vạn Lương nhẩm tính nói :

– Truy binh có chừng ngót ba chục người.

Tuyết Quân hỏi Tứ Giới :

– Đại sư chưa tìm ra Nhất Sĩ?

– Chưa thấy.

– Nhất Sĩ là đầu lãnh, nếu không dẫn đầu toàn đội, chắc chắn sẽ đi sau áp trận, đại sư xem xem.

Tứ Giới ngưng thần nhìn chập lâu, buồn bã lắc đầu :

– Khoảng cách quá xa, bụi đất mù trời, không thể phân biết người trên ngựa.

Nhàn Vân bỗng nói to :

– Ủa! Chư vị mau xem, bọn người đuổi theo sau đầu cũng bịt vải đen.

Mọi người nhìn kỹ, quả nhiên thấy mấy chục thớt ngựa chạy sau người nào cũng bịt khăn đen. Tứ Giới động lòng, quan sát kỹ, thấy bọn họ phục sức lại bất nhất, rõ chả phải đệ tử Thiếu Lâm, càng kinh dị.

– Phạm cô nương, đám người đuổi phía sau chẳng phải đệ tử bổn môn.

– Thế hai đám người ấy cách nhau bao xa?

– Độc chừng hai dặm.

– Bọn họ đều bịt vải đen, đúng là đồng đảng rồi.

Nghe Tuyết Quân nói, lão thêm hoang mang, dõi mắt về hướng Đông nam chập lâu :

– Đáng lẽ đệ tử Thiếu Lâm đuổi theo tên Nhất Sĩ phải xuất hiện rồi.

– Đại sư ý muốn xông ra ngăn chận bọn họ?

– Phải, là môn hạ Thiếu Lâm, có lý đâu lão nạp làm ngơ trông phản đồ chạy qua trước mắt…

Thiếu Bạch chậm rãi bảo :

– Đại sư cứ việc hành động, bọn tôi ở đây chờ.

– Đa tạ Minh chủ, lão nạp phải chận trước nếu chờ đệ tử Thiếu Lâm đuổi tới chắc không kịp.

Tuyết Quân khẽ thở dài :

– Cả hàng trăm thớt ngựa chạy như thác lũ, một mình đại sư làm sao ngăn nổi?

– Lão nạp đành cố vậy chứ sao?

– Thế hướng Tây bắc địa hình có giống đây không?

– Cũng một vùng hoang dã, cỏ mọc um tùm.

– Lúc này gió Tây đang thổi mạnh, đại sư chạy về hướng Tây bắc cho thật nhanh tung lửa may ra chận được bọn họ chờ truy binh tới là vừa.

– Đa tạ cô nương chỉ kế.

Dứt lời, người lão đã bốc ra ngoài sáu, bảy trượng.

Quần hào đứng trên gò đất chỉ thấy một bóng xám nhanh như cơn lốc lướt thẳng xuống mất hút trong đám cỏ rậm rạp.

Khi ấy, đoàn người ngựa kia đã tiến về hướng chính Bắc, tiếng vó ngựa vang lên ròn rã trong lớp bụi cuốn tròn mù mịt.

Thình lình từ đầu phương Tây bắc ngùn ngụt xông lêen một đám khói đen mù, bùng loang nhanh thành một vùng đỏ rực.

Vạn Lương lẩm bẩm :

– Tứ Giới đại sư ra tay thật lẹ.

Lời dứt, lại thấy trong miền đồng cỏ hoang vừa bốc cao bốn, năm cuộn lửa nữa.

Trong vùng hoang dã cỏ hoang mọc khắp chốn, bây giờ gió tây lại đang thổi mạnh, cỏ bắt lửa lại cháy bùng trong gió, chớp mắt, khói đen cuốn ngọn lửa hồng ngùn ngụt bốc mù trời.

Ngọn lửa bắt từ hướng Tây bắc lan dần xuống phía nam, ngọn cao lãnh, thuận theo chiều gió tạt sang mé đông hừng hực lướt trên mặt cỏ khô bốc cháy dữ dội.

Đoàn người ngựa đang chạy vùn vụt, bất thần gặp đám lửa chận đường liền rẽ nhanh sang mé Nam.

Dưới ánh lửa chỉ thấy hơn trăm tân mông diện giắt binh khí ngồi trên yên ngựa đang hò hét, gọi nhau cuống cuồng.

Đoàn ngựa dạt về phía mé Nam thì vừa gặp lúc ngọn lửa thuận gió cháy ào tới, ngươi trên ngựa thấy hết đường thoát, vội vàng quay đầu ngựa trở lại.

Thoáng mắt, đoàn ngựa đã vạch một vòng tròn trong đám lửa ngất trời chạy trở về hướng Đông nam nhắm thẳng gò đất. quần hào đứng trên gò phút này đã có thể trông rõ người trên ngựa mồn một. Quả nhiên trong số trăm người già nửa đều vận tăng bào, tay nắm binh khí mà những tăng nhân thường dùng như thiền trượng, giới đao, kim cương ngọ, số còn lại phục sắc hỗn tạp, kẻ mặc theo lối nho sinh, người thì vận kình trang, nhưng đều bịt khăn đen, chỉ chừa hai con mắt sáng quắc.

Đoàn ngựa chạy trước, đám lửa theo sau, thoáng cái đã đến dưới gò, quần hào dõi xem thật kỹ vẫn chẳng thấy tung tích tên Nhất Sĩ.

Nhàn Vân bỗng chỉ tay về phương Đông :

– Truy binh xuất hiện kìa!

Mọi người giật mình, đưa mắt nhìn theo, ở tận chân trời lúc ấy quả nhiên hiện ra vô số bóng người, bọn người này chia làm mười toán nhỏ, giăng một hàng ngang băng phóng về hướng Tây.

Hốt nghe vụt một tiếng, Tứ Giới đã trở về như một bóng ma.

Giây phút ấy, người lão thấm mồ hôi, ông tay áo tăng bào đã cháy xém một góc, thở hổn hển từng cơn.

Thiếu Bạch báo tin :

– Đại sư nhìn xem, truy binh đã đến rồi kìa.

Tứ Giới thẫn thờ nhìn về hướng đông gật gù quay sang Tuyết Quân :

– Ơn tương trợ của cô nương, đệ tử Thiếu Lâm nguyện suốt đời không quên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.