Dị Kiếm Khách

Chương 12 - Trước Thềm Võ Lâm

trước
tiếp

Huyện lệnh Thành Chương Cao Ân chắp tay sau lưng, đứng bên cửa sổ, thỉnh thoảng lại buông tiếng thở dài nghe thật ảo não.

Lão vuốt râu, buông tiếp một tiếng thở dài nữa.

Bội Bội bước đến sau lưng lão :

– Phụ thân, làm gì mà phụ thân lo lắng như vậy?

Huyện lệnh Cao Ân nhìn lại nàng :

– Bội Bội, con không biết gì cả đâu!

Bội Bội nhìn cha mình nghiêm giọng nói :

– Phụ thân đừng dấu con! Bội Bội biết phụ thân đang lo lắng điều gì! Phải chăng chính cái chết của Nhị trại chủ Dương Trụy khiến cha lo lắng phải không?

Huyện lệnh Cao Ân buông tiếng thở dài, vuốt râu nhìn nàng nói :

– Bội Bội, con không biết gì cả!

Lão thở ra rồi nói :

– Phụ thân đã suy nghĩ rồi, suy nghĩ rất kỹ! Bội Bội phải nghe lời phụ thân!

– Cha muốn con làm gì?

Huyện lệnh Cao Ân nghiêm giọng nói :

– Phụ thân muốn con rời khỏi đây! Con hãy đến thành Trường An một thời gian!

Bội Bội lắc đầu cướp lời Huyện lệnh Cao Ân :

– Cha! Bội Bội biết rồi! Phải chăng cha sợ bọn lục lâm Lĩnh Cương trại kéo đến Thành Chương trả thù cho Nhị trại chủ Dương Trụy của chúng?

Buông tiếng thở dài, Cao Ân nói :

– Không phải cha nghĩ thôi đâu, mà đó là sự thật!

Chân diện Bội Bội nhíu lại :

– Cha chỉ nghĩ đến mỗi một mình Bội Bội thôi! Thế còn bá tánh ở huyện Thành Chương này thì sao? Phụ thân đường đường là một Huyện lệnh của huyện Thành Chương mà lại sợ bọn lục lâm Lĩnh Cương trại sao?

– Bội Bội, con không biết gì cả!

– Cha bảo con khong biết ư?

Nàng nhìn thẳng vào mắt Huyện lệnh Cao Ân, nghiêm giọng nói :

– Con biết tất cả rồi! Mặc dù cha là Huyện lệnh ở Thành Chương nhưng phải cống nạp cho Lĩnh Cương trại để mọi người ở đây được an cư lập nghiệp. Chính vì thế mà cha lúc nào cũng o ép bá tánh để có ngân lượng để cống nạp cho Lĩnh Cương trại!

Cao Ân gắt giọng nói :

– Cha đâu muốn như vậy, nhưng khốn nỗi huyện Thành Chương lại nằm trong phạm vi của Lĩnh Cương trại!

– Cha là người của triều đình, cha nói đi!

Huyện lệnh chau mày nhìn nàng.

Lão quay mặt nhìn ra cửa sổ rồi nói :

– Con không hiểu gì cả!

– Sao Bội Bội lại không hiểu! Ngay cả một Bộ đầu dưới trướng của cha còn là người của Lĩnh Cương trại thì còn gì là vương pháp chứ?

Nàng nghiêm giọng nói tiếp :

– Nếu chuyện này đến tai hoàng thượng thì sao? Phụ thân nghĩ xem hậu quả như thế nào? Bội Bội e rằng chiếc mũ ô của cha khó mà còn ở trên đầu cha đó!

Cao Ân nhìn lại nàng :

– Bội Bội…

Lão buông tiếng thở dài.

Bội Bội nhìn thẳng vào mặt Cao Ân nói tiếp :

– Cha! Bội Bội đã thỉnh mời Thiếu Hoa huynh đảm trách chức vị bộ đầu của huyện Thành Chương! Nhất định huynh ấy sẽ không để cho bọn Lĩnh Cương trại tác oai tác quái nữa đâu! Và cha cũng nắm được vương pháp, không còn cống nạp cho bọn thảo khấu đó nữa!

– Con không biết gì cả, tiểu tử Thiếu Hoa kia gặp may thôi!

– Phụ thân xem thường Thiếu Hoa huynh quá! Bội Bội tin vào huynh ấy! Cha chỉ biết tin vào gã Đàm Cối hai mặt, nếu không có Thiếu Hoa huynh thì cha biết giờ Bội Bội như thế nào không?

Nàng hừ nhạt một tiếng rồi gắt giọng nói tiếp :

– Giờ đây gã bộ đầu thân tín họ Đàm của cha đã bán đứng Bội Bội cho Nhị trại chủ Lĩnh Cương trại rồi!

Lão buông tiếng thở dài.

Bội Bội nói tiếp :

– Phụ thân, Bội Bội đã thỉnh Ngô tôn giá đến!

– Bội Bội…

Bội Bội khe khắt nói :

– Phụ thân, nếu như phụ thân vẫn cứ khăng khăng nhún nhường bọn Lĩnh Cương trại, Bội Bội sẽ lên kinh thành! Nhưng không phải để ẩn thân đâu mà bẩm tấu với hoàng thượng đó!

– Con…

Lão lắc đầu, rồi nói tiếp :

– Thôi được rồi, cha sẽ nghĩ lại chuyện này!

Lão vừa dứt lời thì Ngô Tịnh bước vào.

Y ôm quyền xá Huyện lệnh Cao Ân.

Cao Ân nhìn Ngô Tịnh rồi giả lả nói :

– Bổn huyện mời tôn giá yên vị!

– Đa tạ Huyện đại nhân!

Ngô Tịnh bước đến thản nhiên ngồi xuống bàn. Cao Ân ra dấu cho Bội Bội rồi mới đến ngồi đối diện với Ngô Tịnh. Tự tay lão rót trà ra chén.

Cao Ân bưng chén trà nói :

– Mời Ngô tôn giá!

Bưng chén trà, Ngô Tịnh từ tốn nói :

– Đa tạ tôn giá!

Hai người nhấp một ngụm trà rồi đặt chén xuống bàn.

Ngô Tịnh nhìn Cao Ân hỏi :

– Nếu thảo dân đoán không lầm, hẳn sau cái chết của Dương Trụy Nhị trại chủ Lĩnh Cương trại, Cao huyện lệnh đại nhân hẳn rất khó xử!

– Ơ… Điều đó Ngô tôn giá có thể đoán ra! Thiếu Hoa dù làm được việc tốt cho bổn huyện nhưng cũng gián tiếp gieo họa lớn cho huyện Thành Chương. Hẳn Ngô tôn giá biết thực lực của Lĩnh Cương trại như thế nào rồi! Bổn huyện thật là khó xử! Vậy Ngô tôn giá còn điều chi chỉ giáo cho bổn huyện không?

Ngô Tịnh ve cằm nhìn Cao Ân :

– Thảo dân mạo muội đến diện kiến Huyện lệnh đại nhân vì chuyện khó xử đó!

– Nói như vậy, Ngô tôn giá hẳn có cách giúp cho bổn huyện?

Ngô Tịnh ôm quyền :

– Nếu như Huyện đại nhân tin vào thảo dân!

– Ơ… Tin thì bổn huyện tin rồi, nhưng bổn huyện cũng cần biết Ngô tôn giá giải quyết chuyện này như thế nào?

Ngô Tịnh từ tốn trả lời :

– Thảo dân muốn biết chừng nào thì Lĩnh Cương trại Lại Xương Uy đến, và Huyện lệnh đại nhân đừng dấu Ngô mỗ!

Cao Ân lưỡng lự nói :

– Ngay chiều mai, Lại Xương Uy sẽ kéo thuộc hạ đến Thành Chương để trả thù cho cái chết của nhị đệ y!

Ngô Tịnh nói :

– Chắc chắn Huyện lệnh đại nhân sẽ không thể chống lại Lĩnh Cương trại với bao nhiêu nha sai ở nha môn! Chỉ một mình Đàm Cối thôi cũng có thể quét sạch nha sai của Huyện đại nhân!

Cao Ân buông tiếng thở dài rồi gật đầu :

– Đúng như vậy! Bổn huyện hỏi tôn giá, chúng ta phải làm gì để chống lại Lĩnh Cương trại?

Ngô Tịnh bưng chén trà nhấm một ngụm lấy giọng rồi nói :

– Thảo dân mạn phép hỏi Huyện lệnh đại nhân, ai là người giết Nhị trại chủ Lĩnh Cương trại Dương Trụy?

Câu hỏi của Ngô Tịnh khiến Cao Ân tròn mắt nhìn y. Cao Ân miễn cưỡng nói :

– Ngô tôn giá đã biết rồi, sao còn hỏi bổn Huyện lệnh?

– Thảo dân muốn nghe từ cửa miệng đại nhân nói!

– Thì còn ai ngoài Thiếu Hoa công tử nữa!

Ngô Tịnh mỉm cười :

– Thiếu Hoa đệ của thảo dân giết Nhị trại chủ Lĩnh Cương trại Dương Trụy! Vậy chắc chắn một điều Lĩnh Cương Trại chủ Lại Xương Uy kéo thuộc hạ đến Thành Chương để trả thù cho nhị đệ tất có ý muốn lấy mạng Thiếu Hoa đệ…

Ngô Tịnh ôm quyền hỏi :

– Huyện đại nhân, tại hạ nói như thế đúng không?

Buông tiếng thở dài, Huyện lệnh đại nhân Cao Ân gật đầu :

– Bổn huyện nghĩ như vậy!

Ngô Tịnh đứng lên ôm quyền xá :

– Thảo dân có ý như thế này…

Cao Ân cũng vội đứng lên, ôm quyền đáp lễ :

– Ngô tôn giá chỉ giáo cho bổn huyện biết được không?

Nhìn thẳng vào mắt Huyện lệnh Cao Ân, Ngô Tịnh nói :

– Thiếu Hoa đệ lấy mạng Nhị trại chủ Lĩnh Cương trại thì đại nhân cứ xem như chuyện này là chuyện riêng giữa Thiếu Hoa và người của Lĩnh Cương trại! Hãy bàng quang như kẻ ngoài cuộc để cho Thiếu Hoa tự xử chuyện này!

Cao Ân nói :

– Bổn huyện nghĩ như vậy nhưng người của Lĩnh Cương trại có nghĩ như tôn giá và bổn huyện không?

Ngô Tịnh ôm quyền :

– Huyện đại nhân! Hãy xem như đây là chuyện của người võ lâm, để cho người võ lâm giải quyết với nhau! Huyện đại nhân đứng ngoài cuộc tất sẽ rất lợi vô cùng. Nếu Thiếu Hoa chết xem như Lĩnh Cương trại trả được thù cho Nhị trại chủ. Còn bằng không Thiếu Hoa thắng, Huyện đại nhân lập công lớn với triều đình! Cả hai điều đều có lợi cho Huyện đại nhân!

Huyện lệnh Cao Ân buông tiếng thở dài :

– Bổn huyện sợ…

– Đại nhân sợ gì?

– Thiếu Hoa công tử sẽ mất mạng bởi Trại chủ Lại Xương Uy!

Ngô Tịnh mỉm cười nói :

– Đại nhân càng được lợi hơn!

– Bổn huyện được lợi gì?

– Thảo dân thố lộ chuyện này, Huyện đại nhân đừng nói với ai!

Cao Ân gật đầu :

– Bổn huyện sẽ không nói với ai!

Ngô Tịnh ve cằm nhìn Cao Ân trầm giọng nói :

– Huyện đại nhân chỉ có một ái nữ duy nhất! Cao tiểu thư là bậc cành vàng lá ngọc! Chắc chắn Cao đại nhân chẳng bao giờ muốn ái nữ Cao tiểu thư của mình có mối quan hệ tình yêu với Thiếu Hoa…

Đôi chân mày của Cao Ân nhíu lại :

– Tôn giá nói vậy là có ý gì?

Ngô Tịnh mỉm cười, từ tốn đáp lời Cao Ân :

– Từ lúc Thiếu Hoa đệ của thảo dân cứu Cao tiểu thư, thảo dân nhận ra tâm ý của Cao tiểu thư! Nếu không muốn nói lúc này Cao tiểu thư đặt nặng tình với Thiếu Hoa. Nếu như Thiếu Hoa chết bởi bọn thảo khấu Lĩnh Cương trại, vô hình trung, Huyện đại nhân không phải lo lắng về chuyện của Cao tiểu thư nữa!

Y nhún vai ve cằm nói tiếp :

– Chẳng có ai yêu một xác chết bao giờ!

Mặt Cao Ân nghiêm hẳn lại :

– Tôn giá, vậy mọi chuyện ngày mai bổn huyện giao cho tôn giá được không?

Ngô Tịnh gật đầu :

– Được! Chỉ cần Huyện đại nhân tin vào thảo dân là được rồi!

– Bổn huyện tin vào tôn giá!

– Nếu tin thì thảo dân sẽ chu toàn cho Huyện đại nhân! Ngược lại, thảo dân chỉ cầu xin Huyện đại nhân một điều…

– Tôn giá nói đi!

– Sau khi xong mọi chuyện, Huyện đại nhân cấp cho thảo dân một cỗ xe độc mã cùng lương khô và ngân lượng, thảo dân sẽ rời huyện Thành Chương!

– Tôn giá đi à?

Ngô Tịnh gật đầu :

– Nếu Thiếu Hoa thắng Trại chủ Lĩnh Cương trại thì thảo dân cũng phải ra đưa y đi để tránh cho đại nhân điều khó xử!

Cao Ân nheo mày suy nghĩ rồi gật đầu.

Ngô Tịnh mỉm cười nói :

– Nếu như Lĩnh Cương trại thắng thì thảo dân cũng không phải là người để cho Lĩnh Cương trại đối chất mà bắt bí đại nhân đâu!

– Bổn huyện hiểu!

Ngô Tịnh ôm quyền nói :

– Những gì Ngô Tịnh nói đều đã nói hết. Nếu như chiều mai đại nhân cao hứng, Ngô Tịnh cũng thỉnh người đến ngọ môn huyện đối ẩm xem cảnh hoạt náo võ lâm!

Cao Ân lưỡng lự :

– Bổn huyện…

Ngô Tịnh mỉm cười :

– Hoạt náo võ lâm hiếm khi xảy ra, Huyện đại nhân sẽ được chứng kiến cảnh hoạt náo như thế nào! Thảo dân xin cáo từ!

Y ôm quyền xá Huyện lệnh Cao Ân rồi chấp tay sau lưng ung dung chậm rãi rời gian đại sảnh biệt trang của Cao Ân. Huyện lệnh Cao Ân tiễn Ngô Tịnh ra tận cửa.

Ngô Tịnh nhìn lại Cao Ân nói :

– Huyện đại nhân! Thảo dân chỉ là một người bình thường không dám bắt đại nhân phải tiễn chân mình!

– Bổn huyện tin vào tôn giá!

Ngô Tịnh ve cằm :

– Được Huyện đại nhân tin dùng, thảo dân mãn nguyện lắm rồi! Hy vọng Huyện đại nhân cũng không còn lo lắng nữa!

Cao Ân gật đầu :

– Đa tạ tôn giá đã chỉ huấn và giúp bổn huyện. Bổn huyện không để tôn giá thất vọng!

– Đa tạ Huyện đại nhân! Cáo từ!

Y nói rồi đi thẳng một mạch ra cửa không ngoáy đầu lại.

* * * * *

Ánh nhật quang chìm xuống chân trời Tây trông tựa như một nấm mồ đỏ ối. Bầu trời chiều quang đãng. Thỉnh thoảng lại có những ngọn gió lùa đem theo những chiếc lá rơi rào rào xuống trước ngọ môn huyện Thành Chương.

Tất cả cư dân của huyện Thành Chương như thể biết sắp xảy chuyện nên tất cả mọi người đều đóng kín cửa, ẩn mình vào trong nhà.

Ngay cả nha môn của huyện Thành Chương cũng đóng cửa im ỉm. Cả trấn Thành Chương trở nên vắng lặng lạ thường. Sự vắng lặng đó biến cái trấn vốn dĩ hàng ngày rất náo nhiệt, giờ chẳng khác nào chống hoang sơ chẳng một bóng người.

Ngô Tịnh trong bộ trang phục bằng vải chàm, thứ vải dành cho những kẻ lam lũ vói công việc đồng áng, ngồi bên bàn đại yến.

Ngược lại với Ngô Tịnh, Thiếu Hoa thì phải đứng ngay giữa ngôi tam quan của Thành Chương trấn. Thanh kiếm do chàng tự rèn được đặt ngay trên giá gỗ để trước mặt án ngữ đường vào trấn Thành Chương.

Mặc dù chân diện lộ vẻ khẩn trương, căng thẳng cực kỳ nhưng không còn lớp mồ hôi rịn ra trán.

Ngô Tịnh bưng lấy bàn rượu chuốc ra chén. Chén rượu vừa được y chuốc ra đầy chén thì Bội Bội xuất hiện. Nàng bước đến Ngô Tịnh nhìn y :

– Ngô tôn giá! Người vẫn có thể uống được rượu à?

Bưng chén rượu, Ngô Tịnh nhìn vào trong chén thờ ơ đáp lời nàng :

– Với một kẻ phế nhân không tự cầm kiếm như ta thì làm gì được trong lúc này?

Bội Bội lo lắng nói :

– Ngô tôn giá, một mình Thiếu Hoa huynh thì sao chống lại bấy nhiêu người của Lĩnh Cương trại?

Dốc chén rượu trút vào miệng, Ngô Tịnh thờ ơ nói :

– Nếu Thiếu Hoa không chống lại người của Lĩnh Cương trại thì y sẽ chết! Chỉ có thế thôi!

– Ngô tôn giá, tại sao tôn giá không lo lắng gì cả?

Bưng bầu rượu chuốc ra chén :

– Tiểu thư nói Ngô Tịnh này lo gì nào?

Y dốc chén rượu vào miệng rồi nói tiếp :

– Nếu như Ngô Tịnh lo thì sẽ lo hậu sự cho Thiếu Hoa! Nhưng điều đó thì Ngô Tịnh chưa muốn lo bây giờ! Nếu như tiểu thư có cao hứng thì lo cho y đi!

Bội Bội cắn răng vào môi, buông tiếng thở dài. Nàng lắc đầu nói :

– Sao tôn giá có thể lạnh nhạt như vậy với Thiếu Hoa huynh chứ? Ngô tôn giá không nghĩ đến tình của huynh ấy đối với tôn giá sao?

– Tiểu thu muốn nghĩ sao cũng được!

Vừa nói Ngô Tịnh vừa bưng bầu rượu chuốc ra chén.

Bội Bội nhìn Ngô Tịnh chuốc rượu, nàng bất nhẫn nói :

– Bội Bội không ngờ tôn giá lạnh nhạt và vô tâm như vậy!

Nàng hừ nhạt một tiếng quay bước. Ngô Tịnh gắt giọng gọi lại :

– Cao tiểu thư!

Bội Bội miễn cưỡng quay lại nhìn Ngô Tịnh.

– Tôn giá muốn nói gì?

– Cao tiểu thư đi đâu?

– Bội Bội ra với Thiếu Hoa huynh! Thiếu Hoa huynh một thân một mình đứng ngoài ngọ môn chờ người Lĩnh Cương trại đến trong khi tôn giá thản nhiên ngồi uống rượu ở đây! Bội Bội không phải là người vô tâm như tôn giá!

Dốc chén rượu trút vào miệng, Ngô Tịnh trang trọng nói :

– Nếu Cao tiểu thư muốn Thiếu Hoa chết thì cứ ra ngoài đó với y!

Bội Bội cau mày :

– Tôn giá nói vậy là có ý gì?

– Phàm những trang tiểu thư cành vàng lá ngọc thì luôn có hành động và ý nghĩ riêng của mình mà chẳng nghĩ gì đến người khác! Sự lo lắng của tiểu thư chính là cửa tử của Thiếu Hoa đó! Hãy suy nghĩ đi!

Y buông bầu rượu dốc luôn một hơi dài rồi nhìn Bội Bội trầm giọng nói tiếp :

– Cả một trấn Thành Chương kể cả nha môn đóng cửa khi Lĩnh Cương trại đến! Một mình Thiếu Hoa đối phó với Lĩnh Cương trại chẳng khác nào đem mạng mình ra treo trên đầu sợi tóc! Nếu Thiếu Hoa thiếu sự tậo trung, còn phải lo lắng cho tiểu thư… ta e chính tiểu thư đã đưa y vào tử lộ!

Nghe Ngô Tịnh nói, Bội Bội đứng thừ người ra :

– Ngô tôn giá nói Bội Bội phải làm sao đây?

Ngô Tịnh chỉ chiếc đôn đối diện :

– Cao tiểu thư nên ngồi đây đối ẩm với ta! Điều đó tốt hơn cho Thiếu Hoa đấy!

– Bội Bội có thể bình thản vô tâm như tôn giá sao?

– Hãy tin vào điều ta nói! Tiểu thư ngồi đối ẩm với Ngô Tịnh có lợi hơn cho Thiếu Hoa! ít ra Thiếu Hoa cũng biết được sau lưng y có một trang tiểu thư cành vàng lá ngọc đặt niềm tin vào gã!

Ngô Tịnh chuốc rượu ra chén. Y bưng chén rượu ôn nhu nói :

– Niềm tin tạo ra tất cả trong cuộc đời này! Mất niềm tin xem như ta chẳng còn là ta!

Ngô Tịnh dốc chén rượu vào miệng rồi ve cằm nhìn nàng :

– Hãy ngồi xuống truyền niềm tin cho Thiếu Hoa khi tiểu thư không cầm kiếm được!

Bội Bội nhíu mày suy nghĩ rồi miễn cưỡng ngồi xuống chiếc đôn.

Nàng vừa yên vị thì tiếng vó ngựa vang lên rầm rập. Tiếng vó ngựa những tưởng là rung chuyển cả mặt đất.

Bội Bội toan quay mặt nhìn ra ngoài nhưng Ngô Tịnh đã chuốc rượu vào chén nàng :

– Tiểu thư đừng lo lắng như vậy! Nào uống với ta một chén rượu!

Nàng buông lấy chén rượu mà tay run rẩy khiến cho rượu trào ra khỏi chén.

Ngô Tịnh cau mày :

– Xem kìa, ta không thích người ta đổ rượu trước mặt mình đâu!

Y trừng mắt nhìn nàng :

– Mời!

Bội Bội cắn răng, miễn cưỡng dốc chén rượu vào miệng mình. Vị đắng của men rượu khiến nàng nhăn mặt. Bội Bội những tưởng ho sặc nhưng nàng nghiến răng nén lại tiếng ho đó.

Ngô Tịnh nói :

– Tiểu thư khá lắm!

Tiếng vó ngựa ngưng bặt. Bội Bội từ từ quay mặt nhìn ra ngôi tam quan.

Một đoàn nhân mã không dưới hai mươi người. Ai cũng vận võ phục, nai nịt như một đạo quân sắp xung trận.

Đứng trước đoàn nhân mã là một hán nhân lực lưỡng, mày râu nhẵn nhụi với cái đầu trọc lóc như những vị hòa thượng của Thiếu Lâm tự. Bên cạnh gã đó là bộ đầu Đàm Cối.

Nàng lo lắng nói :

– Ngô tôn giá, bấy nhiêu người như vậy làm sao Thiếu Hoa huynh chống cự lại?

Ngô Tịnh chau mày :

– Tiểu thư, sao tiểu thư lo lắng cho Thiếu Hoa quá vậy?

Đôi lưỡng quyền nàng ửng hồng. Nàng nhìn lại Ngô Tịnh. Bội Bội nhận ra nụ cười mỉm trên môi của Ngô Tịnh.

Nụ cười của Ngô Tịnh những tưởng một gáo nước sôi hất vào mặt nàng khiến mặt Bội Bội càng đỏ hơn.

Bội Bội buông tiếng thở dài. Nàng nhìn Ngô Tịnh nói :

– Tôn giá không biết vì sao Bội Bội lo lắng cho Thiếu Hoa huynh à?

– Nếu Thiếu Hoa chết, tiểu thư sẽ không có người bắt ngân ngư cống nạp, không còn người tặng hoa chứ gì?

Sắc diện nàng đỏ rần :

– Không như tôn giá nghĩ đâu!

– Thế thì cái gì?

– Bội Bội…

Ngô Tịnh mỉm cười khiến Bội Bội bỏ ngang câu nói như thể vừa mới định thốt ra lời lại phải nuốt vội lời nói của mình vào trong.

Ngô Tịnh nói :

– Tiểu thư không nói được à? Không nói được thì Ngô Tịnh sẽ nói dùm tiểu thư nhé?

– Tôn giá nói thử xem có đúng không?

Ngô Tịnh dốc chén rượu uống cạn, rồi trang trọng nói :

– Thiếu Hoa đã làm được một việc mà thiên hạ gọi là “anh hùng cứu mỹ nhân”. Tất nhiên mỹ nhân phải để mắt đến y chứ! Nếu xét cho cùng thì tiểu thư cũng đã để ý đến y từ trước rồi! Đến bây giờ, sau khi Thiếu Hoa cứu tiểu thư, thì tiểu thư càng để chữ tình cho gã!

Y bưng bầu rượu chuốc ra chén, chậm rãi nói tiếp :

– Tình yêu cũng có cái thú của nó đó!

Nói rồi Ngô Tịnh bưng chén uống. Trong khi Bội Bội ngượng chín cả người.

Đặt chén xuống bàn, Ngô Tịnh nói :

– Ta thích Thiếu Hoa yêu kiếm hơn yêu người!

– Tôn giá…

– Có yêu kiếm y mới sống được!

Lời còn đọng trên miệng Ngô Tịnh thì một tiếng rú cất lên ngoài cửa Ngọ môn. Tiếng rú đó khiến Bội Bội giật thoắt tim, quay ngoắt lại nhìn.

Bội Bội há hốc miệng khi thấy Đàm Cối lảo đảo. Hai cánh tay gã giờ chẳng còn mà thay vào đó là hai vòi máu tưới đỏ mặt đất. Trong khi Thiếu Hoa vẫn đứng với thanh trường kiếm hướng mũi xuống đất.

Đàm Cối chạy nhanh như con gà bị quáng chẳng còn biết nhận định phương hướng.

Y đâm bổ vào người Lại Xương Uy.

Bội Bội chỉ thấy một ánh chớp bạc nhòa lên. Đầu của Đàm Cối rơi xuống đất. Toàn thân nàng run bần bật, miệng nói :

– Hắn chết rồi…

Trong khi Bội Bội thốt ra câu nói đó thì Ngô Tịnh lại ung dung tiếp lời nàng :

– Thiếu Hoa đã biết làm chủ được kiếm! Y đúng là kẻ ta đang tìm!

Y ngửa mặt lên nhìn trời, nhỏ giọng nói :

– Trương Thiên Tống! Ngươi đã có đối thủ rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.