Thiếu Hoa chắp tay đi tới đi lui trong thư phòng. Xương Uy ngồi bên bàn dõi mắt nhìn theo những bước chân của Thiếu Hoa. Y vừa bưng chén rượu toan trút vào miệng thì Thiếu Hoa bất ngờ quay lại nhìn Xương Uy nói :
– Lại lão bộc đừng uống.
Chén rượu vừa áp vào miệng, Xương Uy lại đặt xuống bàn nhìn chàng.
Thiếu Hoa bước đến bên Xương Uy :
– Theo Lại lão bộc thì có hai viên Dạ minh châu không?
Xương Uy lắc đầu :
– Làm gì có. Nếu có hai viên Dạ minh châu thì hóa ra xâu chuỗi Chuyển Luân thần châu có những mười ba viên à?
Thiếu Hoa gật đầu :
– Thế với kinh nghiệm từng trải giang hồ của Lại lão bộc… Lại lão bộc đoán xem… Tại sao Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân lại có một viên Dạ minh châu. Lại còn có viên thứ hai là báu vật trấn tam bảo của Tuệ Giác đại hòa thượng. Chẳng lẽ có một viên giả thật sao?
Xương Uy nhìn chén rượu, nhíu mày nghĩ ngợi rồi nhìn lên Thiếu Hoa :
– Thiếu gia có chắc Dạ minh châu của Mã Trân Trân là viên thật chứ?
Thiếu Hoa gật đầu :
– Chắc chắn là thật.
– Nếu viên Dạ minh châu của Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân là thật thì viên Dạ minh châu trấn tam bảo của Tuệ Giác đại lão hòa thượng là giả.
Thiếu Hoa xụ mặt, gắt giọng nói :
– Nói như Lại lão bộc là quá thừa. Ai chẳng biết điều đó.
Xương Uy chép lưỡi nhìn chén rượu.
Thiếu Hoa nói :
– Lại lão bộc có thể nhìn ra uẩn khúc trong hai viên Dạ minh châu này không?
Xương Uy chỉ vào chén rượu :
– Thiếu gia cho Lại lão bộc dùng chén rượu này chứ?
Thiếu Hoa cau mày. Chàng lưỡng lự rồi nói :
– Khi nào Lại lão bộc lý giải đều Thiếu Hoa thắc mắc, thì Thiếu Hoa cho Lại lão bộc uống. Nhất định với kinh nghiệm giang hồ, Lại lão bộc sẽ lý giải được điều này.
Xương Uy liếm mép :
– Thiếu gia nghĩ ngợi quá nên bế tắc thôi. Phàm cái gì bế tắc thì cứ thư giãn sẽ tìm ra được câu trả lời không khó khăn gì.
– Phải chăng Lại lão bộc muốn uống rượu. Đồng thời sẽ có lời lý giải…
Xương Uy gật đầu.
Thiếu Hoa nheo mày, mím mội :
– Thôi được rồi…. Thiếu Hoa với Lại lão bộc cùng uống để tìm ra câu trả lời.
Thiếu Hoa bưng bầu rượu chuốc ra chén rồi bưng lên chìa đến trước mặt Lại Xương Uy :
– Mời…
Xương Uy giả lả khách sáo nói :
– Đa tạ thiếu gia.
Thiếu Hoa nhăn mặt :
– Ở đây chỉ có Thiếu Hoa với Lại lão bộc thôi, còn khách sáo làm gì?
Hai người cùng cạn chén.
Xương Uy đặt chén xuống bàn. Lão xoa trán rồi đứng bật lên :
– Thôi rồi…
Thiếu Hoa nhìn sững Lại Xương Uy :
– Cái gì thôi rồi… Lại lão bộc phát hiện ra điều gì khác thường chăng?
Xương Uy gật đầu :
– Nhờ có chén rượu, Lại lão bộc phát hiện uẩn khúc này rồi.
– Lại lão bộc phát hiện ra uẩn khúc gì?
Xương Uy nhìn thẳng vào mắt Thiếu Hoa :
– Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân giữ viên Dạ minh châu của Tuệ Giác lão hòa thượng.
Thiếu Hoa chồm tới :
– Lại lão bộc nói vậy có ý gì?
Xương Uy gượng cười :
– Thiếu gia nghĩ xem, tại sao Dạ minh châu lại ở trong tay Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân? Không chừng Tuệ Giác đại lão hòa thượng tặng cho thị lắm.
Thiếu Hoa nhăn mặt :
– Tặng làm sao?
– Ơ… Thì nam nhân thường hay tặng báu vật cho nữ nhân đấy mà. Cũng như thiếu gia đã tặng hoa cho Cao Bội Bội tiểu thư.
Thiếu Hoa nhìn sững Lại Xương Uy, từ từ ngồi xuống chiếc đôn đôi.
Chàng ngập ngừng hỏi :
– Lại lão bộc nghĩ Tuệ Giác đại lão hòa thượng và Uyên Ương Hồ Điệp có mối quan hệ nam nữ à?
Xương Uy gật đầu :
– Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Thiếu Hoa vỗ trán mình kêu lên :
– Trời đất ơi…. Lại lão bộc đúng là có bản chất lục lâm. Cái bản chất đó ăn sâu đến độ lão nghĩ ra câu chuyện một đại lão hòa thượng như Tuệ Giác lại có thể quan hệ nam nữ với Uyên Ương Hồ Điệp.
Thiếu Hoa lắc đầu :
– Nghe Lại lão bộc nói thật là khó tin.
– Thiếu gia nghĩ thế nào?
– Thiếu Hoa nghĩ Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân đã lấy trộm báu vật của Kim Đỉnh tự.
Lại Xương Uy lắc đầu :
– Khi Dạ minh châu để trong kim tháp thì Uyên Ương Hồ Điệp có ba dầu sáu tay cũng không lấy được. Thế thiếu gia gặp Tuệ Giác đại lão hòa thượng… Thiếu gia thấy như thế nào?
– Thiếu Hoa chẳng ưa gì con người này. Cách thức tu hành xuất gia của Tuệ Giác đại lão hòa thượng khó mà đắc quả thoát khỏi vòng sinh tử luân hồi đến cõi niết bàn hầu phật tổ Như Lai.
Chàng nhứt nhứt thuật lại cảm giác của mình khi đến diện kiến Tuệ Giác.
Nghe Thiếu Hoa thuật xong, Xương Uy vỗ tay một cái :
– Lại lão bộc đoan chắc đúng như lời nói của Lại lão bộc rồi.
Xương Uy chắc lưỡi :
– Thiếu gia đoán thử xem đại lão hòa thượng Tuệ Giác kia đương nhiệm là Phương trượng Kim Đỉnh tự… Tất lão đâu còn thiếu cái gì nữa ngoại trừ một thứ.
– Thứ gì?
– Nữ nhân!
Thiếu Hoa há hốc miệng nhìn Xương Uy.
Xương Uy gượng cười nói :
– Nếu Xương Uy lỡ nói không chuẩn, mong thiếu gia bỏ qua cho.
– Thiếu Hoa muốn nghe hết ý của Lại lão bộc.
– Thiếu gia cho nói, Xương Uy mới dám nói. Lời nói thẳng thì đã mếch lòng người ta.
– Lại lão bộc nói đi.
– Thiếu gia suy đoán một chút tất sẽ hiểu ra ngay. Cái lão Tuệ Giác đại lão hòa thượng kia chẳng thiếu món gì, ngoại trừ nữ nhân. Chính vì lẽ đó mà Tuệ Giác quí nữ nhân hơn cả báu vật trấn tam bảo.
Xương Uy chắt lưỡi rồi bưng bầu rượu chuốc ra chén. Y vừa chuốc rượu vừa nói :
– May là Tuệ Giác đại lão hòa thượng chưa dâng cả tòa Kim Đỉnh tự cho Uyên Ương Hồ Điệp. Nếu lão không có viên Dạ minh châu chắc đã cúng nạp tòa Kim Đỉnh tự kia cho Mã Trân Trân rồi. Thế thiên hạ mới nói, trên đời này cái gì hiếm thì quý mà. Cũng có thể Uyên Ương Hồ Điệp đưa Tuệ Giác đại lạo hòa thượng vào lưới tình, cũng như đã từng đưa thiếu gia vào bẫy vậy.
Thiếu Hoa gãi đầu. Chàng nghĩ thầm :
– “Xương Uy nói cũng có lý. Nếu không như Lại Xương Uy nói thì sao Uyên Ương Hồ Điệp lại có được viên Dạ minh châu của lão hòa thượng kia chứ?”
Thiếu Hoa từ từ đứng lên :
– Lại lão bộc nói cũng có lý. Phàm cái gì không có người ta quý nó hơn những gì đã có trong tay mình.
Xương Uy ôm quyền :
– Đa tạ thiếu gia đã chuẩn y lời nói của Lại lão bộc.
Thiếu Hoa nhịp những ngón tay lên mặt bàn. Chàng vừa nhịp những ngón tay vừa nói :
– Thiếu Hoa tưởng đâu có một viên Dạ minh châu trên thế gian này nữa.
Không chừng viên Dạ minh châu Tuệ Giác đại lão hòa thượng đã tặng cho Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân.
– Nếu Tuệ Giác không có tất đã tặng cho Mã Trân Trân rồi.
– Cứ như Lại lão bộc nói đúng đi. Vậy hiện thời Như Băng và thần châu, còn những tám viên nữa.
– Thiếu Hoa… Vậy chỉ có mười một viên à? Chuỗi Chuyển Luân thần châu có cả thảy mười hai viên mới đủ.
– Thiếu Hoa biết. Chỉ cần mười một viên của Thiên Tống tôn giá và Như Băng, chúng ta đã có được một chuỗi Chuyển Luân thần châu rồi.
– Thiếu gia… Thế chỉ có mười một viên.
– Chẳng lẽ Thiếu Hoa phải nói với Lại lão bộc viên thứ mười hai ở đâu sao?
Xương Uy cúi mặt nhìn xuống.
Thiếu Hoa bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài hoa viên. Ánh nhật quang đang chìm lắng xuống chân trời tây chỉ để lại màn giáng chiều oi ả. Trong cảnh ráng chiều, toàn không gian Kim Đỉnh tự thật tĩnh lặng êm đềm.
Những tiếng chim hót rối rít gọi bầy về tổ càng tôn tạo sự tĩnh lặng của tỏa Kim Đỉnh tự.
Viên Minh hòa thượng từ ngoài bước vào. Viên Minh hòa thượng nhún nhường nói :
– Lại tại hạ… Hoàng thiếu hiệp… Đại lão hòa thượng thỉnh nhị vị đến trai thất dùng bữa cơm chay đạm bạc.
Xương Uy nhìn lại Thiếu Hoa.
Thiếu Hoa nói :
– Đa tạ đại sư.
Chàng hỏi Xương Uy :
– Lại lão bộc… Chúng ta đi dùng cơm chay của các vị cao tăng chiêu đãi đi.
Xương Uy lắc đầu :
– Thiếu gia cứ tự nhiên… Xương Uy không có cái thú ăn cơm chay của hòa thượng. Lại lão bộc dùng mặn quen rồi.
– Lại lão bộc ở lại đây uống rượu được rồi, thiếu gia cứ tự nhiên.
Thiếu Hoa và Viên Minh hòa thượng rời khỏi thư phòng Tri khách đường.
Còn lại một mình, Xương Uy chuốc rượu ra chén. Y bưng chén rượu nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh thiên tà.
Một cánh bướm đầy màu sắc bay vào cửa sổ. Xương Uy dỏi mắt nhìn theo cánh bướm. Cánh bướm sặc sở bay ngang trước mặt Xương Uy rồi đậu vào mép bàn.
Cánh bướm sặc sở như thể thâu tóm lấy hai luồng uy nhãn của Lại Xương Uy. Xương Uy như thể bị cánh bướm thôi miên, không dời mắt đi đâu được.
Xương Uy chỉ chực bừng tỉnh khi ngửi được mùi xạ hương tràn ngập khứu giác mình, y quay ngoắc lại, kịp thấy bóng bạch y trắng toát che kín cả tầm mắt thì chẳng còn biết gì nữa.
Thiếu Hoa quay trở lại thư phòng, chẳng thấy Xương Uy đâu, chàng nheo mày :
– “Lại Xương Uy đi đâu nhỉ?”
Một lớp phấn trên bàn đập vào mắt chàng. Chàng bước lại gần nhận ra đó là lớp phấn hoa còn thoang thoảng mùi hương.
Và ngửi mùi hương thoang thoảng, Thiếu Hoa phải lắc đầu vì cảm nhận có sự thay đổi bên trong mình.
Chàng nghĩ thầm :
– “Trong gian thư phòng này không lẽ đã bị phong tỏa bằng độc khí mê hồn?”
Ý niệm kia vừa lướt qua đầu Thiếu Hoa thì lại ngửi được mùi xạ hương.
Thiếu Hoa vội bế khí, ngồi xuống tràng kỷ.
Chàng liên lưởng đến Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân. Chàng nghĩ thầm :
– “Chắc chắn là Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân. Cô ta tìm đến mình đòi lại viên Chuyển Luân dạ minh châu.”
Ý niệm kia còn đọng trong đầu chàng thì Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân bước vào.
Thiếu Hoa nhìn sững Mã Trân Trân. Chàng gượng cười :
– Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Tại hạ và Mã phu nhân đúng là những người hữu duyên. Đi đến đâu cũng gặp nhau.
Trân Trân nhìn Thiếu Hoa điểm nụ cười mỉm :
– Thiếu Hoa công tử nói rất đúng, phàm những kẽ hữu duyên thì luôn gặp nhau. Nhưng cái duyên đó còn phải xét trên khía cạnh nào.
Mã Trân Trân chấp tay sau lưng, nhìn Thiếu Hoa nói tiếp :
– Duyên lành thì tốt. Duyên dữ xem chừng có người phải mất mạng đó.
– Thế Mã phu nhân đoán xem, tại hạ và phu nhân là duyên lành hay duyên dữ?
– Dữ hay lành còn tùy vào công tử.
Thiếu Hoa gượng cười :
– Thiếu Hoa xin được duyên lành từ Mã phu nhân.
– Vậy Thiếu Hoa hãy trao Dạ minh châu cho Trân Trân đi.
– Dạ minh châu…
Trân Trân gật đầu.
Thiếu Hoa chắc lưởi :
– Tiếc thật…. Thiếu Hoa không mang theo bên người.
Mặt Trân Trân sa sầm :
– Không mang theo bên người là sao?
– Thiếu Hoa có thể chỉ chỗ để viên thần châu đó cho Trân Trân.
Nàng nhìn thẳng vào mắt Thiếu Hoa :
– Đề nghị gì?
Thiếu Hoa gượng cười nói :
– Phu nhân thuộc về Thiếu Hoa và ngược lại Thiếu Hoa thuộc về phu nhân.
– Giờ mà Thiếu Hoa công tử còn có thể thốt ra được câu nói đó sao?
– Tại sao không đưọc chứ? Thiếu Hoa muốn lặp lại những gì đã xảy ra giữa Thiếu Hoa và Trân Trân trên lâu thuyền của nàng đó.
Trân Trân hừ nhạt rồi gắt giọng nói :
– Thiếu Hoa công tử… Những gì công tử đã làm ta thất vọng rồi.
Thiếu Hoa nhướn mày :
– Thiếu Hoa đã làm gì khiến Trân Trân thất vọng?
Đôi lưỡng quyền nàng đỏ bừng. Trân Trân gắt giọng nói :
– Ngươi còn hỏi Trân Trân nữa. Thiếu Hoa xét lại bản thân mình coi đã làm gì khiến Trân Trân thất vọng chứ?
Thiếu Hoa lắc đầu :
– Thiếu Hoa đâu có làm gì. Hay tại Thiếu Hoa bảo Trân Trân lựa chọn giữa Thiếu Hoa và Mạc Cự… Sự lựa chọn khiến Trân Trân thất vọng.
Lời nói này của Thiếu Hoa khiến sắc diện nàng đỏ bừng hơn.
Nàng miễn cưỡng gật đầu.
Thiếu Hoa chắc lưỡi :
– Hay… Trân Trân thất vọng là do Trân Trân chứ nào phải Thiếu Hoa, chính nàng chọn rồi quyết định mà.
Trân Trân nạt ngang :
– Đừng nói nữa.
Thiếu Hoa ve cằm :
– Thế Trân Trân muốn Thiếu Hoa nói gì nào?
– Ta chẳng muốn ngươi nói gì cả mà trả lại Dạ minh châu cho ta.
– Thế thì hãy thực hiện lời đề nghị của Thiếu Hoa.
Thiếu Hoa mỉm cười nhìn nàng nói :
– Hay ở đây còn có một đệ tam nhân khiến nàng ngại ngùng.
Thiếu Hoa láo liên nhìn quanh :
– Thiếu Hoa đâu có thấy ai ngoài tại hạ và Trân Trân. Hay Thiếu Hoa chẳng là một xú nam tử trong mắt Trân Trân Uyên Ương Hồ Điệp.
Chàng lắc đầu :
– Điều này Thiếu Hoa không tin.
Trân Trân gay gắt nói :
– Trân Trân không muốn đến gần Thiếu Hoa.
– Tại sao?
– Ngươi lúc này tứ chi bải hoải chẳng thể nào giở lên được thì Trân Trân còn sợ gì nữa?
Thở hắt ra một tiếng, Thiếu Hoa hỏi :
– Phải chăng Trân Trân đã phong bế độc khí vào thư phòng này?
– Đúng!
Thiếu Hoa mỉm cười nhìn Trân Trân nói :
– Đã phong bế độc phấn khiến cho Thiếu Hoa trúng độc rồi mà nàng còn sợ gì nữa?
– Ngươi quá gian trá.
Thiếu Hoa cướp lời nàng :
– Gian trá… Nàng nghĩ oan cho Thiếu Hoa rồi. Trân Trân hiểu lầm Thiếu Hoa rồi.
Trân Trân lắc đầu :
– Thiếu Hoa đừng giả vờ với Trân Trân nữa.
Thiếu Hoa gật đầu :
– Thôi được…. Thiếu Hoa chẳng bắt bí Trân Trân nữa đâu. Nàng đã muốn lấy lại minh châu thì Thiếu Hoa sẽ nói để ở đâu cho nàng đến lấy nó vậy.
Nhưng Thiếu Hoa thố lộ chỗ cất viên minh châu rồi nàng sẽ làm gì Thiếu Hoa nào?
Trân Trân lưỡng lự nói :
– Giải độc điệp phấn cho Thiếu Hoa.
– Thế thì còn gì bằng.
Thiếu Hoa chống tay gượng đứng lên. Chàng có cảm giác đôi cước pháp chẳng còn lực, chỉ muốn nhủn ra dưới sức nặng của cơ thể.
Thiếu Hoa nghĩ thầm :
– “Tình trạng này thi ta đuổi ruồi cũng không được. Còn lấy sức đâu mà đụng đến kiếm.”
Thiếu Hoa đứng lên rồi ngồi xuống tràng kỷ.
Trân Trân cười khảy nói :
– Thiếu Hoa đứng không nổi nữa à?
Thiếu Hoa thản nhiên gật đầu :
– Điệp phấn của nàng lợi hại thật. Hoàng Thiếu Hoa không nhắc nổi tứ chi làm sao bế Uyên Ương Hồ Điệp vào loan phòng được nhỉ?
Mã Trân Trân gắt giọng :
– Thiếu Hoa… Ngươi đừng nói càn rỡ nữa. Giấu Dạ minh châu ở đâu?
Thiếu Hoa lộ vẻ bất mãn trước thái độ hằn học của Trân Trân. Chàng lắc đầu nói :
– Thế mà trước đây Thiếu Hoa cứ tưởng Uyên Ương Hồ Điệp quý mình hơn viên Dạ minh châu vô giác, vô cảm đó chứ.
Đã vậy Thiếu Hoa chẳng tiếc gì Uyên Ương Hồ Điệp nữa. Nữ nhân như Trân Trân chỉ được có cái miệng đó chứ chẳng bao giờ có tấm lòng.
Chận diện Mã Trân Trân đỏ gay với những nét sượng sùng và cay độc.
Trân Trân buông tiếng thở dài, lắc đầu :
– Tất cả cũng tại Thiếu Hoa mà thôi.
– Trân Trân nên tự trách mình trước khi trách người khác. Nhưng bây giờ Thiếu Hoa cũng chẳng có gì để nói với nàng.
Thiếu Hoa chỏi tay xuống tràng kỷ, nhạt nhẽo nói :
– Giải dược điệp phấn đâu… Trao cho Thiếu Hoa… Rồi Thiếu…
Trân Trân lắc đầu nạt ngang :
– Không… Trân Trân cần Dạ minh châu trước.
Thiếu Hoa gải đầu :
– Thế thì Thiếu Hoa và Trân Trân lại không thể hiểu nhau rồi, để tìm một hồng nhan tri kỹ quả là khó.
– Hãy nói cho Trân Trân biết Dạ minh châu đang ở đâu, nhứt định Trân Trân sẽ trao giải dược cho Thiếu Hoa.
Thiếu Hoa lắc đầu :
– Không tin.
– Tại sao Thiếu Hoa không tin?
– Uyên Ương Hồ Điệp có thể giết tình lang Mạc Cự của mình tất có thể giết Thiếu Hoa.
Trân Trân cau mày dựng ngọc thủ :
– Ngay bây giờ ta cũng có thể lấy mạng Thiếu Hoa.
– Lấy mạng Thiếu Hoa rồi… Trân Trân đâu thể biết được Dạ minh châu đang ở đâu. Một xác chết thi chẳng bao giờ nói cho Trân Trân biết được những gì nàng cần biết.
Mặt Trân Trân đanh lại. Nàng đanh giọng nói :
– Thiếu Hoa… Ngươi đừng ép Trân Trân đó.
Thiếu Hoa ngẩn mặt kiêu hãnh :
– Thiếu Hoa ép Trân Trân thì đã sao nào?
Lời vừa dứt thì Trân Trân dấn đến trước một bộ. Thiếu Hoa chớp thấy móng tay nhọn hoắc hướng về yết hầu mình, chàng hốt hoảng thét lớn :
– Khoan!
Tiếng thét của Thiếu Hoa như một mệnh lệnh buộc Trân Trân rút nhanh hữu thủ về. Nàng gằn giọng nói :
– Thiếu Hoa…. Ngươi sợ hãi rồi à?
Thiếu Hoa giả lả cười :
– Thiếu Hoa chỉ thử nàng thôi.
Trân Trân hừ nhạt một tiếng :
– Thiếu Hoa đừng bởn cợt với Uyên Ương Hồ Điệp. Khi Trân Trân đã nóng thì chẳng chùng tay đâu.
– Thiếu Hoa đâu có ý bởn cợt nàng.
– Vậy Dạ minh châu của Thiếu Hoa ở đâu?
Ngập ngừng một lúc, Thiếu Hoa nói :
– Viên Chuyển Luân thần châu tại hạ trao lại cho Tuệ Giác đại lão hòa thượng. Bởi vì viên thần châu đó là báu vật trong tam bảo Kim Đỉnh tự.
Thiếu Hoa vừa dứt câu thì Tuệ Giác từ ngoài cửa bước vào. Lão nhìn Thiếu Hoa bằng thứ ánh mắt khắc khe như mắt cú vọ cay cú nhìn con mồi.
Mặc dù nhìn Thiếu Hoa bằng thứ ánh mắt chẳng chút từ tâm nhưng miệng lão lại niệm Phật hiệu. Cứ như câu Phật hiệu đã trở thành thói quen phải thốt ra trên miệng Tuệ Giác.
– A di đà Phật… Tiểu tử… Sao ngươi có thể nói được câu nói đó nhỉ?
Thiếu Hoa không màn đến câu nói của Tuệ Giác mà reo lên :
– A đại lão hòa thượng đến rồi, chắc chắn người đem Chuyển Luân dạ minh châu đến phải không?
Tuệ Giác lại chấp tay niệm Phật hiệu :
– A di đà Phật… Tiểu tử đừng có hồ đồ nói nhăn nói cuội. Ngươi trao minh châu cho bần tăng hồi nào?
Thiếu Hoa nhướng mày nhìn Tuệ Giác :
– Thế đại lão hòa thượng không giữ Dạ minh châu ư?
Lão buột miệng nạt ngang lời Thiếu Hoa :
– Không!
Thiếu Hoa cau mày nói :
– Chuyển Luân dạ minh châu là báu vật trấn tam bảo của Kim Đỉnh tự sao đại lão hòa thượng lại không giữ nó. Vậy đại lão hòa thượng trao nó cho ai?
Chân diện Tuệ Giác đại sư sượng sùng.
Thiếu Hoa nói tiếp :
– Thật ra tại hạ cũng đã biết cả rồi…. Dạ minh châu lão hòa thượng trao cho Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân. Có đúng không?
– Đúng thì đã sao nào? A di đà Phật.
Thiếu Hoa mỉm cười nhìn Tuệ Giác hòa thượng :
– Thiếu Hoa lấy Dạ minh châu của Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân là có ý đem trả lại cho Kim Đỉnh tự nên mới đến đây. Nhưng trước khi tại hạ trả nó cho đại hòa thượng, tại hạ muốn biết tại sao nó lại ở trong tay Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân phu nhân.
Sắc diện của Tuệ Giác đại lão hòa thượng đỏ bừng, lão ngượng ngùng nói :
– A di đà Phật… Tiểu tử… Chuyện riêng của lão nạp, ngươi muốn biết để làm gì?
Thiếu Hoa dửng dưng đáp lời lão :
– Vãn bối sợ trao lầm người.
– A di đà Phật… Giờ tiểu tử không lầm nữa. Hãy trao cho bần tăng.
– Tất nhiên vãn sinh sẽ trao cho đại hòa thượng, nhưng vãn sinh tò mò muốn biết viên Chuyển Luân dạ minh châu, báu vật trấn tam bảo của Kim Đỉnh tự sao lại ở trong tay Uyên Ương Hồ Điệp?
Thiếu Hoa rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực :
– Vãn sinh phải biết chứ, bởi vãn sinh có tính ích kỹ và ghen tuông nữa.
Thiếu Hoa vừa nói vừa liếc nhìn qua Mã Trân Trân.
Nàng cắn răng trên vào môi dưới biểu lộ sự bất nhẫn lẫn ngượng ngùng khi nghe Thiếu Hoa thốt ra câu này.
Uyên Ương Hồ Điệp nói :
– Thiếu Hoa công tử thật sự muốn biết ư?
Thiếu Hoa gật đầu :
– Rất muốn biết.
– Được… Bổn nương sẽ nói.
Tuệ Giác nhìn sang nàng :
– A di đà Phật…
Trân Trân chau mày nhìn lão :
– Chẳng có gì phải dấu cả.
Nhìn lại Thiếu Hoa, Trân Trân nói :
– Tuệ Giác đại lão hòa thượng Kim Đỉnh tự là tình lang của Mã Trân Trân đó… Ngươi nghe rõ rồi chứ?
Thiếu Hoa buột miệng buông một câu cộc lốc :
– Thảo nào.
Tuệ Giác đỏ mặt miễn cưỡng nói :
– Thiếu Hoa tiểu tử… Ngươi có ý nói gì?
– Cổ nhân có nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nay tại hạ có thể thêm một câu, hòa thượng cũng bị lưới tình níu bước. ã, không chừng đại lão hòa thượng còn muốn đem cả Kim Đỉnh tự làm lễ vật cầu hôn với Trân Trân cô nương.
Tuệ Giác gắt giọng quát :
– Ngươi…
Lão vừa thốt ra câu nói đó vừa toan dựng chưởng, nhưng Trân Trân đã cản lại.
Nàng nhìn Thiếu Hoa :
– Ngươi đã biết rồi sao còn chưa nói ra chỗ giấu dạ minh thần châu ở đâu?
Thiếu Hoa cười khảy nói :
– Thiếu Hoa còn muốn có một điều nữa.
Trân Trân nhíu mày :
– Muốn biết gì nữa?
Chàng giả lả nói :
– Khi đại lão hòa thượng tặng Dạ minh châu cho Trân Trân đã nói những lời gì? Sau đó đại lão hòa thượng đã làm gì?
Nghe câu này sắc diện của Trân Trân đỏ rần vì thẹn.
Nàng miễn cưỡng nói :
– Thiếu Hoa… Ngươi có ý gì?
– Thiếu Hoa chẳng có ý gì đâu, mà chỉ muốn tẩm chứng Uyên Ương Hồ Điệp là con người như thế nào, cũng như đại lão hòa thượng kia là người như thế nào thôi.
Chàng khoác tay :
– Thôi được rồi… Không cần Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân hay đại lão hòa thượng nói thì Thiếu Hoa cũng có thể đoán ra mà.
Tuệ Giác gắt giọng đối với chàng :
– Đoán ra rồi ngươi không tò mò thắc mắc nữa chứ?
Thiếu Hoa cười khảy :
– Tại hạ còn.
Tuệ Giác tròn mắt nhìn Thiếu Hoa :
– Ngươi còn thắc mắc điều gì nữa?
Thiếu Hoa ve cằm, ôn nhu nói :
– Thiếu Hoa nghe nói chuỗi Chuyển Luân thần châu có tất cả mười hai viên. Vốn nó là vật sở hửu của Khai Lộ Sứ Hàn Thiết Quân. Đại lão hòa thượng Tuệ Giác có một viên Dạ minh châu, tất có tham gia vào cuộc cướp đoạt xâu chuỗi Chuyển Luân thần châu năm xưa.
Tất nhiên hòa thượng biết chuyện gì xảy ra.
Tuệ Giác cau mày :
– Tiểu tử… Ngươi hỏi để làm gì?
– Thiếu Hoa thắc mắc sao mười hai viên Chuyển Luân thần châu mà giờ chỉ còn mười một viên. Lại chỉ có một người giữ, vậy còn viên thần châu thứ mười hai đâu? Chẳng lẽ đại lão hòa thượng giữ hai viên à?
– Nói càn…. Lão nạp chỉ nhận được một viên Dạ minh châu thôi.
– Vậy chỉ cần đại lão hòa thượng cho vãn sinh biết viên thứ mười hai đang ở đâu… Thiếu Hoa sẽ chỉ ngay chỗ cất Dạ minh châu của đại lão hòa thượng ngay. Viên Chuyển Luân thần châu thứ mười hai thuộc về ai?
Người đó hẳn có gia nhập vào cuộc cướp đoạt năm xưa.
Nghe chàng hỏi câu này, chân diện Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân đanh hẳn lại. Trân Trân gằn giọng nói :
– Thiếu Hoa…. Công tử hỏi về viên Chuyển Luân thần châu thứ mười hai có ý gì? Phải chăng Thiếu Hoa công tử cũng muốn hợp nhất xâu chuỗi Chuyển Luân?
Thiếu Hoa nhìn Trân Trân :
– Trân Trân… Thiếu Hoa không hỏi nàng mà hỏi lão đại hòa thượng. Chỉ cần lão đại hòa thượng trả lời câu hỏi của Thiếu Hoa… thì tại hạ sẽ chỉ ngay viên Dạ minh châu đang ở đâu.
Chàng nhìn lại Tuệ Giác hòa thượng :
– Đại lão hòa thượng… Câu hỏi của tại hạ chắc chắc lão hòa thượng trả lời được chứ. Bởi vì đại lão hòa thượng có tham gia vào cuộc cướp thần châu năm xưa.
– Nếu lão nạp không trả lời câu hỏi đó thì Thiếu Hoa công tử sẽ không trao lại Dạ minh châu cho lão nạp?
Thiếu Hoa thản nhiên :
– Đúng rồi!
Chấp tay niệm Phật hiệu, Tuệ Giác hòa thượng nhìn Thiếu Hoa hỏi :
– Vậy công tử có thể cho lão nạp biết tại sao công tử cần biết viên thần châu thứ mười hai?
– Đại lão hòa thượng là người trong cuộc còn hỏi Thiếu Hoa câu đó. Vãn sinh vốn từ nhỏ đã được song đường nắn cho cái tính tò mò. Vãn sinh nghĩ Thiên Tống tôn giá nói xâu chuỗi Chuyển Luân thần châu có tất cả mười hai viên, thiếu một viên cũng không kết thành sâu chuỗi Chuyển Luân được.
Chàng chắc lưỡi rồi nói tiếp :
– Giờ thì thiên hạ chỉ biết có mười một viên. Thiên Tống tôn giá cũng chỉ biết có mười một viên. Nếu như có hợp nhất mười một viên cũng vô dụng.
Nên vãn sinh muốn biết viên thứ mười hai để có được một xâu chuỗi đó mà.
Tuệ Giác vuốt râu nheo mày suy nghĩ rồi hỏi :
– Thiên Tống sai Thiếu Hoa thí chủ đến đây?
Thiếu Hoa khoác tay :
– Ậy… Nếu Thiên Tống tôn giá phái Thiếu Hoa đến thì Thiếu Hoa đã không hỏi đại lão hòa thượng về thần châu thứ mười hai.
Chàng liếm mép :
– Tuệ Giác đại lão hòa thượng tin Thiếu Hoa đi.
Tuệ Giác nhìn Thiếu Hoa bằng ánh mắt dò xét pha trộn hoài nghi :
– Thiếu Hoa công tử nói nghe cũng có lý, nhưng lão nạp tự hỏi, không biết Thiếu Hoa công tử có phải vì tò mò hay không mà khăng khăng đòi biết viên thần châu thứ mười hai.
A di đà Phật… Cuộc đoạt châu năm xưa có rất nhiều người tham gia, không chỉ riêng lão nạp… Sao công tử không đòi hỏi những người đó mà lại nhằm bần tăng mà hỏi?
Thiếu Hoa phá lên cười.
Nghe chàng cười, Tuệ Giác hòa thượng lẫn Uyên Ương Hồ Điệp phải cau mày.
Tuệ Giác gắt giọng hỏi :
– Thiếu Hoa công tử cười cái gì?
– Tại hạ cười bởi vì đại lão hòa thượng hỏi câu hỏi thừa.
– Hỏi thừa là sao?
– Thiếu Hoa không hỏi những người kia bởi vì Thiếu Hoa biết chỉ tin vào đại lão hòa thượng mà thôi.
Mã Trân Trân buột miệng hỏi chàng :
– Sao Thiếu Hoa công tử chỉ tin vào một Tuệ Giác đại sư thôi?
Chàng nhìn hai người, mỉm cười nói :
– Vì chỉ có Tuệ Giác đại lão hòa thượng là người xuất gia đầu phật không được nói dối. Đại lão hòa thượng Tuệ Giác giữ thân phận của một trưởng lão Kim Đỉnh tự, nhất định không nói dối tại hạ.
Tuệ Giác hòa thượng chấp tay niệm Phật hiệu :
– A di đà Phật…
Thiếu Hoa cướp lời Tuệ Giác khi lão vừa dứt câu Phật hiệu.
– Đại lão hòa thượng… Tại hạ nói đúng chứ?
Sắc diện Tuệ Giác sượng sùng. Những nét sượng sùng đó biểu lộ sự hổ thẹn vừa mắc cở bởi câu nói của Thiếu Hoa.
Tuệ Giác hòa thượng chấp tay toan mở miệng niệm Phật hiệu thì một giọng nói thanh tao cất lên ngay ngoài ngưỡng cửa.
– Lão hòa thượng thúi đó là kẻ nói dối và gian trá nhất trên đời này. Sao lão có thể trả lời được những thắc mắc của Hoàng Thiếu Hoa.
Mọi người cùng nhìn ra ngoài.
Người vừa thốt câu nói kia chính là Như Băng, nàng xuất hiện không phải bằngvào xiêm y của một tiểu thư đài các, mà lại vận chiếc áo thụng đỏ ối, có mũ trùm lên đầu.
Thiếu Hoa buột miệng nói :
– Như Băng…
Trong khi Thiếu Hoa thốt ra tục danh của nàng thì Tuệ Giác đại lão hòa thượng lại nói khác :
– Thiên Sứ Bóng Tối!