Thiên Đăng

Chương 1 - Đại Lôi Âm Tự

trước
tiếp

Trăng lạnh, sao thưa, gió não nùng.

Lù lù một khối đen che hẳn tầm mắt, đó là một ngọn núi cao ngất bao gồm cả khu vực tới mấy trăm dặm, hiểm trở dị thường.

Lúc này ngay ở bình nguyên còn chìm trong giấc ngủ thì ở chốn hoang sơn tuyệt cốc lại càng vắng lặng.

Thỉnh thoảng vẳng lên vài tiếng cú kêu đêm rồi tất cả chìm sâu vào tịch mịch.

Ở nơi heo hút sâu giữa trái núi hoang rợn này, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống một ngôi cổ tự khá lớn với sơn môn cao lớn, mấy dãy cư phòng, một tòa lầu và gác chuông cao vút.

Sơn môn đã hư nát, hai cánh cổng gỗ rất lớn đã không còn nguyên vẹn, mái che trên cổng cũng đã dột nát, tường bao quanh cổ tự đổ nhiều mảng lớn, còn phần lớn lỗ chỗ và đầy rêu phong.

Trên cửa treo một tấm hoành phi lớn đã tróc hết sơn nhưng nhờ ánh trăng vẫn đọc được bốn chữ: Đại Lôi Âm tự .

Cơn gió thổi qua làm lay động những tấm mạng nhện đóng thành từng lớp quanh tấm hoành phi và bên dưới mái che mục nát.

Chỉ cần nhìn quang cảnh trước ngôi cổ tự cũng biết nơi đây đã từ lâu không được ai tu bổ và vắng người hương khói.

Vào tư môn tới tiền viện rộng, tiếp đến Đại Hùng bảo điện.

Dưới ánh trăng, chợt thấy ngay trên bậc thềm trước bảo điện có một hắc y nhân đang quỳ ở đó, không biết đã bao nhiêu lâu.

Người này tóc tai rũ rượi, y phục bê bết máu, xem không rõ diện mục nên không phân biệt được đó là nam hay nữ.

Thậm chí khó có thể khẳng định đó có phải là người hay yêu ma trong núi thẳm?

Cũng có thể là oan hồn trong cổ tự này?

Người đó ôm bọc gì trước ngực nhưng không ai nhìn rõ, tư thế bất động mặt hướng vào Đại Hùng bảo điện.

Nếu không có những cơn gió làm mái tóc bay lòa xòa thì tưởng nhầm đó là pho tượng đá.

Trăng dịch về hướng Tây, bóng người quỳ trước bảo điện dài dần.

Đột nhiên có một âm thanh quái dị phát ra giữa rừng đêm làm người đang quỳ phía trước điện giật nảy mình.

Nhưng âm thanh đó vừa vang lên đã tắt ngay.

Ngôi cổ tự lại chìm vào cảnh thức tĩnh chết chóc như trước.

Bỗng từ trong Đại Hùng bảo điện tối om có hai ánh chớp lóe lên, tiếp đó nghe có tiếng thở dài rất khẽ và tiếng người nói :

– Đó là nghiệt chướng, nghiệt chướng! Thôi được! Hãy ẵm nó vào đây. Còn ngươi không được đến tìm ta nữa. Chuyện đêm nay tuyệt đối không được tiết lộ cho ai biết một chữ, mười tám năm sau ta sẽ hoàn trả nó cho ngươi.

Không biết người nào ở trong bảo điện nói ra những lời bí hiểm đó và nói với ai?

Chỉ thấy hắc y nhân quỳ trước điện vẫn không nhúc nhích.

Bất ngờ từ vòm cây tối om mé bên phải tiền viện vang lên giọng nói lạnh lùng :

– Hòa thượng! Lòng từ bi của ngươi đâu rồi? Cửa tam bảo ngươi dành cho ai? Nói đi! Nói nhanh lên và hãy giải thích rõ. Nếu không ta sẽ đốt Đại Lôi âm tự này của ngươi!

– A Di Đà Phật!

Tiếng niệm Phật sang sảng như chuông vang lên từ Đại Hùng bảo điện và tiếng trả lời :

– Năm năm không gặp, thí chủ vẫn khang kiện như xưa!

Giọng lạnh lùng từ vòm lá tiếp lời :

– Hẳn ngươi không ngờ ta vẫn chưa chết! Hòa thượng! Đừng quanh co nữa! Mau giải thích vì sao ngươi lại giả câm giả điếc như vậy?

Người trong bảo điện trả lời :

– Thí chủ, bần tăng không có lý do nào đáng nói!

Giọng nói lạnh lùng của người kia vang lên đầy đe dọa :

– Nếu vậy ta sẽ phóng hỏa!

– Thí chủ cứ làm việc theo ý mình! Đại Lôi Âm tự này là cổ tích của Phật môn chứ không phải là tài sản riêng của bần tăng.

– Ngươi dám thách ta sao? Ta chẳng cần lưu tâm là cổ tích của Phật môn hay không. Ngay cả phủ Ngọc Hoàng Đại Đế hay Linh Tiêu điện ta cũng đốt…

Người trong Đại Hùng bảo điện không đáp.

Người trong vòm lá tức giận gầm lên :

– Hòa thượng! Ngươi điếc ư?

– Bần tăng không điếc!

– Vậy ngươi nói ta nghe.

– Tính khí của thí chủ vẫn như năm xưa…

– Ngươi chỉ nói câu đó thôi sao? Chẳng lẽ tu luyện chừng ấy năm ngươi chỉ thu được có bấy nhiêu thành quả sao?

– Thí chủ muốn bần tăng phải nói gì?

– Ngươi nói câu gì nghe lọt tai là được!

Tiếng người trong điện trả lời :

– Thí chủ! Xưa nay cho dù khi còn tại gia hay đã xuất gia bần tăng chưa nói được câu gì mà người khác nghe lọt tai cả!

– Vậy thì tối nay ta cần ngươi phá lệ một lần!

– Cái đó thí chủ hãy chờ đến khi nào mặt trời mọc lên từ hướng Tây đã!

Người trong vòm cây phẫn nộ quát to :

– Con lừa trọc kia, ngươi dám ư? Ngươi cho rằng ta không dám đốt Đại Lôi âm tự này sao?

Tiếng người trong bảo điện trả lời :

– Thí chủ danh lừng tứ hải, uy chấn tám phương, ngay cả quỷ thần cũng phải kinh, có gì mà không dám? Bần tăng nguyện tĩnh tọa ở ngay Đại Hùng bảo điện này xem thí chủ phóng hỏa!

– Được lắm hòa thượng! Ngươi nói lời phải biết giữ lời. Nếu ngươi ra tay ngăn cản ta hoặc định cứu hỏa thì không phải là…

Lời nói chưa dứt đã thấy ánh hỏa quang lóe lên.

Dưới ánh chớp chỉ thấy một tăng nhân trong bộ cà sa màu nâu ngồi tĩnh tọa trên góc Đại Hùng bảo điện!

Lập tức một tia lửa bắn thẳng vào bảo điện.

Thế nhưng khi tia lửa mới chạm tới nóc điện thì chớp lên một cái rồi vụt tắt.

Người trong vòm cây tức giận nói :

– Hòa thượng! Thì ra ngươi chỉ là kẻ bẻm mép!

-Thí chủ đổ oan cho bần tăng rồi! Với tu vi của thí chủ, chẳng lẽ bần tăng có xuất thủ hay không vẫn không biết?

Người trong lùm cây ngỡ ngàng hỏi :

– Nếu vậy vì sao…

Tiếng người trên bảo điện ngắt lời :

– Thí chủ! Trên có trời, dưới là Phật ngã Như Lai hiển linh.

Người trong vòm cây hừ một tiếng hỏi :

– Hòa thượng! Ngươi cho rằng đó là thiên ý hay Như Lai hiển linh?

– Chỉ cần biết bần tăng không động là được.

– Hừ! Dù có là quỷ thần can thiệp thì đó là việc của ngươi. Ta bình sinh không bao giờ tin vào những điều nhảm nhí đó vì ta cũng chính là thần linh!

Lại thấy một tia hỏa quang nữa, nhưng lần này bắn sang nóc tiểu điện ở phía bên phải Đại Hùng bảo điện cách chỗ tăng nhân đang tĩnh tọa tới ba trượng.

Với khoảng cách đó, người có bản lĩnh cao cường đến đâu cũng không cứu được.

Thế nhưng tình hình vẫn như lúc trước, tia lửa vừa chạm tới mái điện đã tắt ngay.

Từ vòm cây có tiếng kêu kinh ngạc.

Người trong điện hỏi :

– Thí chủ đã tin trên có trời, dưới có Phật ngã Như Lai rồi chứ?

– Hắc hắc! Hòa thượng! Ngươi làm ta sợ đến phát run!

– Thí chủ minh giám! Điều làm cho thí chủ sợ đến phát run không phải là bần tăng…

Người trong vòm cây lặng thinh hồi lâu mới nói :

– Hòa thượng! Xem ra mãi đến tận bây giờ ta vẫn không thắng được ngươi!

– Xin thí chủ xét kỹ! Không phải thí chủ không thắng được bần tăng. Đó là chữ chính! Từ cổ chí kim không ai có thể thắng được chữ này.

– Hừ, được lắm! Hòa thượng, cứ cho là ngươi chính, ta tà. Chung quy ngươi muốn ta dẹp bỏ việc phóng hỏa chứ gì?

– Thí chủ thành danh mấy chục năm, tung hoành bốn cõi, khét tiếng giang hồ. Chẳng lẽ những tội nghiệt mà thí chủ phải gánh trên mình còn chưa đủ hay sao? Xin nói thật điều này, nếu tối nay thứ tà hỏa đó đốt cháy Đại Lôi Âm tự thì bần tăng dám chắc rằng thí chủ không thể ra khỏi ngọn núi này đâu.

– Hòa thượng ngươi trở thành độc ác từ khi nào thế? Chính ngươi đã nói ngôi cổ tự này không phải là tài sản riêng của mình mà?

– Thí chủ hiểu lầm ý bần tăng rồi! Bần tăng dù thế nào cũng vẫn ở đây một chỗ…

Người trong vòm cây ngắt lời :

– Vậy thì ai có thể giữ ta lại không cho đi khỏi ngọn núi này?

Người trong điện trả lời một tiếng :

– Trời!

Người trong vòm cây chợt cất lên một tràng cười ghê rợn khiến chim chóc giật mình bay xao xác, chấn thanh làm rung cả ngôi cổ tự, những mảng tường bong ra rơi xuống rào rào.

– Hòa thượng! Ngươi khiến ta không tin mà sởn gáy, không lạnh mà run! Thôi được, đừng dọa nữa!

– Thí chủ vẫn không tin rồi…

Người kia đanh giọng :

– Thôi đừng quanh co nữa. Ta có tin hay không là việc không quan trọng. Ta chỉ cần nghe lý do vì sao ngươi lòng gan dạ đá như vậy?

– Thí chủ, bần tăng đã nói qua không có lý do nào đáng nói.

Người kia nghiến răng ken két :

– Hòa thượng! Ta nín nhịn đủ rồi, đừng bức ta phát hỏa… Đối với ngươi như vậy là quá khoan dung rồi. Ngươi đã từng nghe nói ta chịu nhường nhịn ai đâu?

– Quả thật bần tăng chưa hề nghe nói. Tuy nhiên… bần tăng có câu không được lọt tai lắm muốn phụng cáo thí chủ…

– Nói đi!

– Đừng nói rằng thí chủ phát hỏa mà cho dù thí chủ có nổi trận lôi đình, đem Đại Lôi Âm tự san thành bình địa hay thiêu thành tro tàn, bần tăng vẫn không có gì để nói.

– Hòa thượng… ngươi… thôi được! Ta sẽ nhớ chuyện hôm nay. Tung hoành trong giang hồ mấy chục năm, ta chưa từng cúi đầu thêm một lần nữa! Chỉ vì ngươi cứng rắn hơn ta…

Rồi chợt dịu giọng :

– Thế này, hòa thượng! Chúng ta hãy thương lượng một chút. Ngươi hãy cho ta thứ mà ngươi không cần.

– Thí chủ muốn nói tới chuyện gì?

– Hòa thượng! Ngươi đừng làm ra vẻ hồ đồ nữa!

Người trong bảo điện à một tiếng nói :

– Bần tăng hiểu rồi. Thí chủ muốn nói tới tội nghiệt trước mắt đây chứ gì?

– Ngươi cho đó là tội nghiệt, nhưng ta lại không nghĩ thế.

– Thí chủ có thể không nghĩ như thế. Nhưng bần tăng là người xuất gia đệ tử của Phật môn, không thể tùy tiện…

– Sao ngươi không nói thẳng là vì ta mà nghĩ?

– Thí chủ biết rõ nỗi khổ tâm của bần tăng là được.

– Ta biết rõ và cảm kích về điều đó nhưng ta không sợ. Những tội nghiệt ta gánh trên người đã chồng chất, nay dù tăng thêm một tội lỗi nữa cũng thế thôi!

– Thí chủ! Chỉ cần thêm một tội là đủ hãm thân vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không siêu thoát…

Người trong vòm cây cười nhạt ngắt lời :

– Hòa thượng! Tội ta làm ta chịu. Nếu mười tám tầng địa ngục chưa đủ thì nay có thể làm riêng một tầng nữa cho ta, cải thành mười chín tầng địa ngục cũng được.

– Nếu thí chủ đã nói thế, bần tăng không còn lời nào…

– Không! Ngươi phải thừa nhận.

– Bần tăng không thể, và cũng không dám thừa nhận!

– Thôi được! Vậy thì ta sẽ nói thẳng vậy, bóc trần hành vi của ngươi…

Người trong vòm cây dừng một lúc, nói tiếp :

– Hòa thượng! Ngươi trả lời ta nghe, vì sao ngươi không nhận sớm mà chờ đúng khi ta xuất hiện mới chịu chấp nhận?

Người trong điện trả lời :

– Thì ra thí chủ nói về việc đó. Thí chủ đổ oan cho bần tăng rồi! Đó chỉ là ngẫu nhiên…

– Hừ! Ngẫu nhiên ư? Thế ngươi có biết ta đến không?

– Nếu thí chủ không nói thì bần tăng đâu biết.. có lẽ già rồi, tai mắt không được việc gì nữa…

Người trong vòm cây quát lên :

– Nói láo! Trọc hòa thượng! Ngươi là thứ nham hiểm, dối trá không bằng kẻ tà ma như ta đây…

– A Di Đà Phật! Thí chủ muốn nhục mạ bần tăng thế nào…

– Hòa thượng! Ta không biết ngươi là thứ mặt dày thế nào nữa! Mang danh đệ tử Phật gia, lòng dạ từ bi, thế nhưng dám làm mà không dám nhận, còn bắt người khác quỳ suốt đêm chảy đến giọt huyết hận cuối cùng…

– Thí chủ nói gì?

– Ngươi mù hay sao? Nếu ngươi có đôi tròng mắt mà không trông thấy sự việc diễn ra trước mũi thì khoét nó đi!

Chợt từ trong Đại Hùng bảo điện một nhân ảnh màu xám nhanh như vật sao băng lướt xuống hành lang đứng lại trước mặt hắc y nhân vẫn quỳ bất động trước bậc thạch cấp.

Người vừa xuất hiện là một trung niên hòa thượng bận tăng y màu xám, người dong dỏng, diện mạo tuấn mỹ tuyệt luân.

Trung niên hòa thượng đứng nhìn người đang quỳ một lúc, bỗng nhiên toàn thân run lên, gọi khẽ :

– Ngọc nương…

Vừa lúc ấy lại một ánh trăng lóe lên giữa tầng không ngang qua tiền viện rồi sà xuống bên dưới bậc thềm.

Vầng trăng lại sáng lên chiếu rõ bóng trắng vừa xuất hiện là một người bận hắc y, đứng đối diện với trung niên hòa thượng ngay sau lưng hắc y nhân đang quỳ.

Đó là một lão nhân tầm vóc trung bình, diện mạo cổ quái, mình bận nho bào màu trắng, đầu đội khăn kiểu văn sinh, chân đi giày mũi cong, thắt lưng buộc chiếc đai lấp lánh không biết làm bằng chất liệu gì.

Dưới cặp mi dày của bạch y lão nhân là một đôi mắt tuy nhỏ nhưng phát ra tinh quang như hai mũi dao sắc khiến không ai dám nhìn thẳng vào đó.

Lão nhân chú mục vào trung niên hòa thượng, đanh giọng hỏi :

– Hòa thượng! Ngươi gọi ai là Ngọc nương?

Trung niên hòa thượng sửng sốt hỏi :

– Ngọc nương ư? Ai là Ngọc nương?

Bạch y lão nhân cười nhạt nói :

– Hay thật! Ta hỏi ngươi, ngươi bây giờ lại hỏi ngược ta .

– Bần tăng không hiểu thí chủ nói gì?

– Nếu vậy chắc ta nghe nhầm!

– Nhưng không hiểu thí chủ nghe thấy gì vậy?

Bạch y lão nhân tức giận quát :

– Hòa thượng! Ngươi đừng giả vờ giả vịt nữa! Nói đi, ngươi vừa rồi gọi Ngọc nương, đó là ai vậy?

Trung niên hòa thượng lắc đầu :

– Thí chủ lại đổ oan rồi! Vừa rồi tới đây bần tăng chưa hề hé môi, sao bảo gọi ai là Ngọc nương được?

Bạch y lão nhân hai mắt dựng ngược, hai mắt ti hí mở to, phát ra những tia sáng sắc lạnh nhìn rất đáng sợ.

Thế nhưng trung niên hòa thượng làm như không nhìn thấy, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường.

Lát sau vẻ đáng sợ của lão nhân dần dần mất đi, lấy lại trầm tĩnh chậm chạp nói :

– Hòa thượng! Ngươi có gọi Ngọc nương hay không thì ngươi thừa biết. Và Ngọc nương đó là ai, trong lòng ngươi cũng biết rõ. Ta không nói đến chuyện đó nữa. Nhưng hãy biết rằng để cô ta quỳ suốt đêm trước điện và nhỏ đến giọt máu cuối cùng, ngươi nên là kẻ nhẫn tâm nhất trên đời. Nếu sau này ngươi không bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, ta nhất định phá hủy Đại Lôi âm tự này, khoét đôi mắt mù quáng của pho tượng Phật trong bảo điện để người đời hết tin vào chuyện nhảm nhí…

Trung niên hòa thượng đưa tay hợp thập nói :

– Thiện tai! Thiện tai! Thí chủ báng bổ thần Phật sẽ chuốc không ít tội nghiệt. Nên biết đây là Lôi Âm cổ tự, bần tăng quyết không để bất cứ ai có hành động nào làm hại đến Phật môn!

Bạch y lão nhân hừ một tiếng hỏi :

– Hòa thượng ngươi sẽ làm gì ta chứ?

– Nếu thí chủ dám đối với Phật tổ nói thêm một câu bất kính, bần tăng sẽ trục xuất ra khỏi Đại Lôi Âm tự này.

Bạch y lão nhân râu vểnh ngược nói :

– Hòa thượng! Mấy chục năm nay chưa có ai dám buông câu đại ngôn như thế trước mặt ta…

– Nhưng bần tăng dám. Thí chủ cứ thử xem?

– Được lắm! Hòa thượng, tối nay ta nhất định cần xem mấy năm khổ tu của ngươi đã đạt thành tựu thế nào, có bao nhiêu bản lĩnh…

Trung niên hòa thượng không đáp chiếu đôi mắt như ánh điện nhìn thẳng vào lão nhân

Bạch y lão nhân trong lòng có phần chấn động nói :

– Hòa thượng! Chẳng trách gì ngươi dám cuồng ngông như thế không coi ta vào đâu… Thì ra ngươi đã đạt được…

Chưa hết câu, lão giẫm mạnh chân

Chỉ thấy trên thạch cấp bằng đá khối lún xuống sâu đến mấy tấc, vết chân hằn rõ như nét khắc

Lão nhân nhìn trung niên hòa thượng nói tiếp :

– Hòa thượng! Ta lượng tình vị cố nhân của ngươi, lượng tình vật mà cô ta ôm trong vòng tay nên lùi trận chiến hôm nay thêm mười tám năm nữa. Sau đó hai chúng ta sẽ phân cao hạ.

– Thí chủ vì sao phải nể tình vị nữ thí chủ này và vật trong tay cô ta?

– Vì ta muốn chia sẻ một nửa trách nhiệm!

– Thì ra thí chủ do tự nguyện… Nhưng bần tăng lại không muốn san sẻ một nửa với thí chủ.

Bạch y lão nhân trừng mắt quát :

– Hòa thượng! Ngươi dám ư?

Trung niên hòa thượng thản nhiên đáp :

– Thí chủ hiểu lầm ý của bần tăng…

Bạch y lão nhân ngạc nhiên hỏi :

– Hiểu lầm thế nào?

– Nếu thí chủ muốn thì cứ đem tất đi, bần tăng sẽ không phản kháng một lời!

– Thế nào? Ngươi không cần, giao hết cho ta ư?

– Đúng thế, thí chủ.

– Hòa thượng! Ngươi nên biết vật trong tay cố nhân của ngươi có thiên chất thế gian hiếm thấy, thậm chí không thể tìm được vật thứ hai…

Trung niên hòa thượng lắc đầu :

– Người xuất gia không có lòng tham, không tranh bảo vật của nhân thế. Cho dù đó là vàng khối ngọc châu, bần tăng cũng chỉ xem như phấn thổ.

Bạch y lão nhân biến sắc nhưng vẫn trấn tĩnh lại ngay cười nhạt nói :

– Hừ, ngươi cho ta không biết ý đồ thâm hiểm của ngươi sao? Trước khi ta đến, ngươi ngồi tỉnh rụi trong Đại Hùng bảo điện như gỗ đá, nhắm mắt làm ngơ trước nỗi đau khổ và cơn hấp hối của cố nhân. Vừa thấy ta đến, ngươi liền chấp nhận. Rõ ràng ngươi sợ ta đoạt đi báu vật đó, sợ nó nhiễm phải tà khí của ta… Thế mà nay ngươi làm bộ bàng quang hào phóng…

Trung niên hòa thượng lắc đầu cười đáp :

– Thí chủ chớ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử! Thực tế bần tăng vẫn bàng quan. Thí chủ cứ việc đưa thứ tội nghiệt đó đi, bần tăng sẽ không hề nhíu mày.

Nói xong quay lưng vào Đại Hùng bảo điện.

Bạch y lão nhân liền quát to :

– Trọc hòa thượng đứng lại!

Trung niên hòa thượng từ từ quay lại hỏi :

– Thí chủ còn việc gì nữa?

Bạch y lão nhân trầm giọng hỏi :

– Thế nào? Một nửa ngươi cũng không cần hay sao?

– Bần tăng đã nói rõ…

Bạch y lão nhân bỗng nghiến răng nói :

– Thật là đồ lừa trọc vô lương tâm, lòng dạ hiểm độc hơn rắn rết! Ta hận không thể bóp nát thân ngươi! Ngươi đã quá rõ ta ưu ái vật trong tay cố nhân của ngươi, không muốn để nó cuốn vào đường ma đạo nhiễm phải tà khí mới cần chia với ngươi một nửa, mong nhờ vào chính khí Phật gia mà tẩy đi sự ô uế, lớn lên thân sẽ kiêm hai nhà…

Trung niên hòa thượng ngắt lời :

– Thí chủ tính như thế ư?

– Ngươi đã hiểu rõ còn giả bộ hồ đồ ..

– Nói như thế thí chủ nhất định muốn phân đôi với bần tăng?

– Đúng thế

– Nghĩa là thí chủ muốn nó ăn chay nằm đất, chịu mọi nỗi khổ ở Đại Lôi Âm tự này chín năm…

– Sao lai chín năm?

– Bần tăng nhận mười tám năm, nay chia một nửa chẳng phải là chín năm ư?

– Ngươi nói thế cũng đúng. Nhưng phần ta, chẳng lẽ cứ nhất thiết phải ở Đại Lôi âm tự này?

– Thí chủ định thế nào?

– Ta sẽ mang nó đi, chín năm sau sẽ mang nó trở lại đây là được chứ gì?

– Không được!

– Vì sao?

– Bần tăng không thể nói lý do. Nhưng nhất định trong chín năm đó thí chủ phải ở lại đây. Có nguyện ý hay không là tùy thuộc ở thí chủ.

Bạch y lão nhân nhíu mày nói :

– Sao ngươi làm khó ta thế?

– Thí chủ sai rồi! Bần tăng hoàn toàn không phải làm khó… Thí chủ cũng biết để một người đạt đến võ học thành tựu tuyệt đỉnh thì phải chịu đựng gian khó và tận lực truyền thụ và bản thân khổ luyện đến thế nào. Càng chịu khổ mới càng mau đạt được thành tựu…

Bạch y lão nhân nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu :

– Thôi được, ta chấp nhận nhưng có một điều kiện…

– Người đưa điều kiện phải là bần tăng chứ không phải thí chủ!

– Vì sao?

– Vì thí chủ yêu cầu bần tăng chia sẻ một nửa với thí chủ chứ không phải bần tăng yêu cầu.

– Ngươi thử nói điều kiện của mình xem!

– Thứ nhất, thí chủ sẽ tiếp nhận chín năm đầu.

– Vì lý do gì?

– Thí chủ muốn nhận chín năm sau cũng được. Nhưng sau chín năm đầu tiên tình hình thế nào bần tăng không dám đảm bảo.

Bạch y lão nhân trừng mắt quát :

– Hòa thượng! Ngươi đúng là kẻ vô lại!

Trung niên hòa thượng thản nhiên nói :

– Thí chủ muốn nhục mạ thế nào cũng được. Nhưng thế sự không ai dám đoán trước sẽ thế nào nên cần phải xác định như vậy để tránh phiền phức sau này, đồng thời cũng khỏi làm ảnh hưởng đến mối giao tình giữa chúng ta!

– Hừ! Chẳng trách gì ngươi buộc ta ở lại nơi quỷ quái này suốt chín năm. Hóa ra ngươi cũng sợ…

Trung niên hòa thượng khinh khỉnh nói :

– Đối với người khác không thể không đề phòng!

– Hòa thượng! Ngươi mới thật lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử! Nói tiếp điều kiện thứ hai đi!

– Bần tăng tuân lệnh! Bần tăng sẽ sắp xếp để thí chủ ở lại trong hậu viện. Trong chín năm, bần tăng sẽ không bén mảng tới hậu viện, và thí chủ cũng cùng vật trong vòng tay thí chủ cũng không được bước vào tiền viện một bước.

– Có điều kiện nào khác không?

– Điều kiện thứ ba là trong mười tám năm, cả thí chủ lẫn bần tăng đều phải dốc tận lực, tuyệt đối không được giữ lại chút bản lĩnh nào.

Bạch y lão nhân cười đáp :

– Cái đó không thành vấn đề, cũng là điều kiện mà ta muốn đưa ra từ trước.

– Thí chủ đó là tất cả điều kiện của bần tăng.

– Được rồi ta chấp nhận!

Trung niên hòa thượng không nói gì đưa hai tay phất một cái. Lập tức cái bọc mà hắc y nhân ôm trước ngực bay thẳng đến tay hòa thượng

Trung niên hòa thượng thở dài nói :

– Tay của bần tăng từ nay đã nhuốm máu tanh rồi!

Đúng thế!

Cái bọc mà hắc y nhân ôm trước ngực đẫm máu, làm sao hai tay vị hòa thượng không bị dính máu được?

Bạch y lão nhân cười nhạt nói :

– Không ai đến thì không cần phải tránh. Đã có người thượng môn thì muốn tránh cũng không được. Đại Lôi Âm tự của ngươi cách xa nhân thế. Cô ta tìm đến đây không thể không coi đó là thiên ý. Hòa thượng! Ngươi hãy gắng sức vì kiếp nạn này!

Trung niên hòa thượng lại thở dài lần nữa :

– Ài!… người chết xuống đất là xong! Cứ để nữ thí chủ này an nghỉ ở đây. Tay bần tăng đang bận, xin phiền thí chủ một chút!

Bạch y lão nhân hỏi :

– Chẳng lẽ ngươi không nói gì với vị cố nhân này?

Trung niên hòa thượng lưỡng lự một lát rồi cúi xuống thân thể bất động của hắc y nhân vẫn ở tư thế quỳ như trước đây mấy canh giờ, chép miệng nói :

– Xin nữ thí chủ cứ yên tâm mà đi! Vật mà thí chủ nâng niu cho đến chết sẽ được bần tăng và vị thí chủ này chiếu cố chăm sóc, mười tám năm sau sẽ xin đem nó đến trước mặt nữ thí chủ, xin hãy yên lòng mà nhắm mắt!

Hắc y nhân vẫn bất động, quả nhiên người đó đã chết!

Bạch y lão nhân cười nhạt hỏi :

– Sao ngươi không gọi một tiếng Ngọc nương?

Trung niên hòa thượng cau mày :

– Thí chủ…

– Ta chỉ nhắc vậy thôi. Gọi hay không là tùy ngươi!

Trung niên hòa thượng mấp máy môi nhìn hắc y nhân một lúc rồi thở dài nói :

– Thí chủ, bần tăng không nhận ra người này có gì quen, việc gì phải gọi như thế? Xin thí chủ động thủ đi!

Bạch y lão nhân gật nhẹ đầu rồi cúi xuống xuất chỉ vạch mấy đường bên cạnh chân mình rồi dụng lực hút mạnh, chỉ một lúc đã kéo lên được một khối đá rất lớn tới gần trượng vuông

Lão lại dùng chỉ lực tách đôi phiến đá thành hai phần đều nhau, sau đó dùng hai tay để khoét cả hai nửa thành một huyệt động.

Thế là một chiếc quan tài bằng đá đã hoàn thành.

Bạch y lão nhân bế hắc y nhân vẫn quỳ ở tư thế cũ đặt vào quan tài vừa làm xong rồi sửa cho thẳng người ra.

Bấy giờ mới nhận rõ hình dáng và dung mạo của người đó.

Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt của một thiếu phụ còn rất trẻ, gầy đét giờ đây đã trắng như sáp, còn giữ lại nỗi đau thương có lẽ mang xuống tận tuyền đài vẫn còn chưa tan. Tuy thế, vẫn còn nhận ra những nét diễm lệ tuyệt trần trên bộ mặt trắng nhợt, gầy đét và đau khổ đó .

Trung niên hòa thượng bỗng run rẩy toàn thân, may mà bạch y lão nhân không nhận thấy.

Ngực áo của thiếu phụ trễ ra như kiểu người ta cho con bú, nhưng ngay ở ngực trái bên dưới núm vú có một lỗ thủng nhỏ bằng ngón tay, máu từ lỗ thủng đó vẫn còn tiếp tục ứa ra.

Lại nhìn kỹ, thấy cái bọc mà trung niên hòa thượng đang ôm trên tay là một đứa bé bọc trong lớp vải đen đang ngủ say, miệng nhỏ xíu đầy máu.

Chẳng lẽ vừa rồi thiếu phụ cho con bú bằng chính máu của mình cho đến chết?

Bạch y lão nhân lắc đầu thở dài cất giọng bi thương nói :

– Trên thế gian trừ người mẹ, ai còn có thể lấy máu của mình… Ai… cứ xem nó ngủ ngon như thế hẳn đã no…

Nói chưa hết câu, lão cẩn thận sửa lại thi thể cho thiếu phụ rồi úp nửa kia phiến đá lại, dùng tay miết một lúc chiếc quan tài bằng đá dính liền lại với nhau.

Sau đó lão nhân đặt tảng đá trở lại vị trí lúc đầu, khoảng sân liền lại như cũ, không ai biết rằng bên dưới lại vừa táng một người.

Trung niên hòa thượng thốt lên :

– Xin thí chủ nhận lấy và đưa đến hậu viện!

Bạch y lão nhân cẩn thận nhận lấy bọc vải và quay người bỏ đi.

Nhưng mới được hai bước lão quay lại hỏi :

– Hòa thượng! Ta quên hỏi ngươi, rốt cục là chuyện gì đã xảy ra vậy?

Trung niên hòa thượng lắc đầu :

– Bần tăng chỉ biết đó là ma, là nghiệt. Ngoài ra mọi việc khác cũng như thí chủ không biết gì thêm.

– Hòa thượng, ta không tin. Nhất định cô ta đã nói với ngươi .

– Không! Từ khi nữ thí chủ đó đến cho tới bây giờ không nói câu nào cả.

– Hòa thượng! Nếu cô ta không nói gì, có nghĩa là ngươi đã biết rõ mọi chuyện nếu không chẳng có lý do gì mà cô ta chịu im lặng. Ngươi cần gì phải giấu ta chứ?

– Đúng thế! Bần tăng không cần phải giấu giếm thí chủ làm gì, chẳng qua là không biết thật.

Bạch y lão nhân nhìn sâu vào mắt đối phương một lúc nhưng không hỏi thêm gì nữa mà quay người bỏ đi.

Trung niên hòa thượng đứng trầm mạc hồi lâu rồi bỗng quay người đến trước khối đá mà bạch y lão nhân vừa táng thiếu phụ vào đó đăm đăm nhìn xuống đó, trên mặt hiện lên nét gì không sao tả được.

Một lúc, chiếc quan tài bằng đá lại được đưa lên khỏi mặt sân…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.