Lý Tồn Hiếu nhìn theo bọn họ cười nhạt nói :
– Đi nhanh thật!
Lãnh Ngưng Hương nhìn chàng một cái thâm sâu nói :
– Huynh khiến bọn chúng khiếp hồn!
Lý Tồn Hiếu lắc đầu cười nói :
– Chúng chẳng phải sợ tôi, mà chính là sợ cô nương.
– Huynh chỉ trát vàng lên mặt tôi, thực ra huynh thụ nghiệp nghệ sư môn là ai, không nói được với chúng nhưng có thể nói cho tôi biết chứ?
Lý Tồn Hiếu mỉm cười nói :
– Trời tối lắm rồi, chúng ta về khách điếm thôi.
Dứt lời, chàng quay người bước đi ngay.
Lạnh Ngưng Hương trên mặt hiện nét u oán.
Trương Viễn Đình bước ngang qua người nàng thấp giọng nói :
– Lý thiếu hiệp thân mang huyết cừu, cô nương xin thông cảm tha thứ, tôi dám đảm bảo sớm muộn gì thiếu hiệp cũng nói với cô nương.
Lãnh Ngưng Hương hai má muốn ửng hồng ấp úng nói :
– Đa tạ tiền bối.
Về đến khách điếm, trong thành Kim Hoa đâu đâu cũng đã lên đèn sáng rực, bọn họ ngồi với nhau trong khách điếm, Trương Viễn Đình nhìn Lý Tồn Hiếu quan tâm nói :
– Thiếu hiệp hôm nay đã bại Tả hữu hộ pháp của Lãnh Nguyệt môn, theo như tôi biết thì trong Lãnh Nguyệt môn ngoài Cơ bà bà ra thì chẳng còn ai là đối thủ của thiếu hiệp. Bà ta tất nhiên sẽ nhanh chóng tìm đến thiếu hiệp, thiếu hiệp phải cẩn thận.
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói :
– Đa tạ tiền bối nhắc nhở.
– Cơ bà bà tôi chưa từng gặp qua, thực ra trong võ lâm thiên hạ cũng chẳng có mấy người nhìn thấy mặt bà ta, cho nên người bà ta như thế nào thì chẳng biết. Nhưng theo như lời tương truyền thì bà ta là một trong số ít cao thủ thuộc hàng bậc nhất, bà ta lãnh đạo “Lãnh Nguyệt môn” gần như xưng bá võ lâm, đến ngay như Hàn Tinh môn hùng mạnh mà vẫn còn phải khiếp sợ vài phần, đương nhiên chẳng phải không có lý do!
Lãnh Ngưng Hương chen vào nói :
– Tiền bối nói không sai, đừng nói là bản thân bà ta, chỉ nói bốn vị tỳ nữ tâm phúc theo bà ta mấy mươi năm nay, người nào cũng thuộc hàng cao thủ nhất lưu. Nghe nói bản lĩnh của bốn người này ngang ngửa với chưởng môn các môn phái lớn, theo tôi nghĩ nói thế e còn hơi khiêm tốn!
Trương Viễn Đình gật đầu nói :
– Bốn tỳ nữ tâm phúc của Cơ bà bà đúng là cao thủ nhất lưu đương kim võ lâm.
Lý Tồn Hiếu nhún vai cười khổ nói :
– Tiền bối cũng biết tôi chẳng có ý muốn gây thù gây hấn khắp nơi, nhưng bức bách quá thì cũng đành chịu!
Trương Viễn Đình lại gật đầu nói :
– Điều này thì tôi biết, tôi chỉ nhắc nhở thiếu hiệp thận trọng.
Lý Tồn Hiếu nói :
– Lãnh Nguyệt môn nếu như là chân chính môn phái, thì tôi chẳng tiếc gì hai tay dâng tặng bức “Tàng Bảo đồ” cho họ. Thế nhưng chỉ quan sát mấy ngày hôm nay, hành vi hoạt động của họ chẳng khác gì bọn cường đạo, cho nên tôi quyết toàn lực bảo hộ bức “Tàng Bảo đồ” chứ không để nó rơi vào tay Lãnh Nguyệt môn hay Hàn Tinh môn!
Lý Tồn Hiếu nói :
– Nhắc đến Hàn Tinh môn tôi mới nhớ Ôn nhị cô nương, tiền bối cho rằng lời của Vạn Hầu Cao đáng tin không?
Trương Viễn Đình lắc đầu nói :
– Khó tin, có lẽ Ôn nhị cô nương có dụng tâm gì khác!
– Tiền bối cho rằng…
Trương Viễn Đình lắc đầu nói :
– Điều này tôi không biết, nhưng tôi nghĩ nếu như Ôn nhị cô nương tự nguyện ở lại trong Lãnh Nguyệt môn tất có dụng tâm nào khác…
Lý Tồn Hiếu chẳng nói gì thêm.
Trương Viễn Đình ngưng mắt nhìn Lãnh Ngưng Hương nói :
– Nếu đúng như lời Vạn Hầu Cao nói, cô nương chấp nhận trao giải dược cho chúng?
Lãnh Ngưng Hương gật đầu nói :
– Cho, sao lại không cho? Tôi xưa nay nói một là một, quyết không thực ngôn bội tín.
– Cô nương khiến người ta kính phục.
– Không dám, tiền bối cũng chớ nên khách khí, thực ra tôi thả một mà bắt hai, chẳng thiệt vào đâu!
Trương Viễn Đình ngơ ngác hỏi :
– Sao, Lãnh cô nương đã…
Lãnh Ngưng Hương hỏi lại :
– Chẳng phải tiền bối cần tôi bắt thêm vài tên sao?
– Đúng, thế nhưng…
Lý Tồn Hiếu nói :
– Xem ra lần này Lãnh Nguyệt môn thiệt nặng!
Lãnh Ngưng Hương nói :
– Đúng như huynh nói, nếu không cho chúng biết lợi hại, thì chúng chẳng biết thế nào là trời cao đất rộng!
Vừa lúc ấy bên ngoài hành lang nghe tiếng bước chân đi vội, rồi một giọng nữ nhân hỏi vọng vào :
– Có vị Lý gia nghỉ ở đây không?
Lý Tồn Hiếu nghe giọng người này rất quen, nhưng nhất thời không nhận ra là giọng người nào, bấy giờ bước ra cửa xem.
– Họ Lý là tôi đây!
Ngay trước hành lang một vị tiểu cô nương thân hình mảnh khảnh trong bộ y phục màu vàng, khuôn mặt sáng sủa thông minh.
Chỉ nghe cô ta reo lên :
– Lý tướng công, đúng là tướng công rồi!
Lý Tồn Hiếu nhìn cô ta thoáng chút ngờ ngợ, rồi chợt nhận ra buộc miệng nói :
– Thúy cô nương, là cô?
Không phải sao, hoàng y cô nương chính là tiểu tỳ theo hầu bên cạnh Lệnh Hồ Dao Cơ.
Tiểu Thúy bước nhanh đến trước mặt chàng khép người thi lễ nói :
– Tiểu Thúy bái kiến Lý tướng công.
Lý Tồn Hiếu vội vàng ôm quyền hoàn lễ nói :
– Không dám, cô nương vẫn khoẻ!
Tiểu Thúy nói :
– Đa tạ tướng công, tỳ nữ có lời vấn an tướng công.
Lý Tồn Hiếu nói :
– Cô nương chớ nên khách sáo, mời vào trong ngồi.
Chàng quay người đi trước.
Tiểu Thúy mắt tròn xoe hỏi lại :
– Tiện chứ?
– Trong phòng là mấy vị bằng hữu của tôi, có gì không tiện.
Tiểu Thúy khi ấy mới theo chàng vào trong phòng, Lý Tồn Hiếu giời thiệu mọi người với nhau, Tiểu Thúy thân phận tỳ nữ nên đều dùng lễ chào hỏi với mọi người.
Duy đối với Lãnh Ngưng Hương thì có khác, cô ta hành lễ rồi ngưng mắt nhìn Lãnh Ngưng Hương từ đầu đến chân nói :
– Tỳ nữ nghe nói cô nương đến, nay được gặp cô nương thật là phúc lớn. Hai ngày nay, Lãnh Nguyệt môn bị “Vô hình độc” của cô nương hù khiếp sợ!
Lãnh Ngưng Hương mỉm cười nói :
– Thúy cô nương, tôi chỉ là bất đắc dĩ.
Tiểu Thúy gật đầu nói :
– Tỳ nữ biết, cô nương vì Ôn cô nương. Tỳ nữ nói một câu thực lòng, cô nương dùng “Vô hình độc” đối với Liễu Ngọc Lân như thế còn phúc cho hắn, con người hắn thối tha bẩn thỉu từ đầu đến chân!
Trương Viễn Đình không nhịn được bật cười thành tiếng nói :
– Thúy cô nương nói chuyện hóm hỉnh thật!
Lãnh Ngưng Hương nói :
– Đa tạ Thúy cô nương.
Lý Tồn Hiếu mời Tiểu Thúy ngồi xuống.
Tiểu Thúy ngồi xuống xong, Lãnh Ngưng Hương hỏi tiếp :
– Thúy cô nương, Ôn nhị cô nương thế nào?
Tiểu Thúy nói :
– Chuyện này thì cô nương cứ yên tâm, Ôn nhị cô nương tuy bị Lão Thần Tiên giam lỏng, thế nhưng Lão Thần Tiên đối đãi với cô ta rất tốt, như đãi một vị thương khách.
Rồi quay sang Lý Tồn Hiếu nói tiếp :
– Lý tướng công biết chứ, Lão Thần tiên sở dĩ giam lỏng Ôn nhị cô nương chỉ là muốn đổi lấy cô nương tôi từ “Hàn Tinh môn” trở về.
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói :
– Tôi biết, Trương tiền bối đã tính được chuyện này?
Tiểu Thúy nói :
– Hiện tại thì ổn rồi, Ôn gia nhị lão để mừng thọ Lão Thần Tiên đã cho người tiễn hồi cô nương tôi về Kim Hoa, Lão Thần Tiên cũng giao Ôn nhị cô nương cho Ôn gia nhị lão.
Lý Tồn Hiếu ngớ người nói :
– Sao, Lệnh hồ cô nương đã về Kim Hoa?
– Đúng thế, vừa đến trưa hôm nay.
– Người của Hàn Tinh Ôn gia cũng đến?
– Vâng, ngoài Ôn gia nhị lão còn có Ôn thiếu chủ.
Lý Tồn Hiếu nhíu mày nói :
– Chỉ e Ôn gia và Lãnh Nguyệt môn chẳng nói chuyện thân thiện vui vẻ với nhau được!
Tiểu Thúy nói :
– Không, thì sao?
– Nghe nói Liễu Ngọc Lân hiện tại là cháu rể của Cơ bà bà, Cơ bà bà định đem Lệnh Hồ cô nương gả cho hắn?
Tiều Thúy nghe thì giật mình chấn động thốt lên :
– Sao tướng công biết ư?
Lý Tồn hiếu cười nói :
– Chính hai vị “Truyền lệnh đồng tử” của Lãnh Nguyệt môn nói, mà trên thực tế thì Lãnh Nguyệt môn cũng không tiếc sức lực bảo hộ cho Liễu Ngọc Lân.
Tiểu Thúy mặt sạm lại, cúi thấp đầu nói :
– Cô nương tôi sao khổ thế?
Bình tĩnh lại, cô ta nói tiếp :
– Cô nương tôi nhân nghe nói có một người trẻ tuổi họ Lý đả thương hai vị Hộ pháp, thực tình trong thiên hạ có thể đả thương hai vị Hộ pháp Lãnh Nguyệt môn chẳng có được mấy người, cô nương lo lắng là tướng công. Vì thế lệnh tiểu tỳ đến xem có đúng là tướng công không, nếu đúng là tướng công cô nương bảo tiểu tỳ cầu xin tướng công nhanh rời khỏi Kim Hoa này.
Lý Tồn Hiếu chau mày hỏi :
– Vì sao phải nhanh rời khỏi Kim Hoa?
– Tướng công còn chưa biết, Ôn gia nhị lão và Lão Thần Tiên liên thủ đối phó tướng công, đoạt cho được bức “Tàng Bảo đồ”!
Lý Tồn Hiếu bật cười mấy tiếng nói :
– Lý Tồn Hiếu nào được vinh hạnh thế, cùng lúc “Hàn Tinh môn” và “Lãnh Nguyệt môn” liên thủ đối phó với một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi, quả là một chuyện chẳng phải tầm thường chút nào!
Tiểu Thúy giọng tha thiết nói :
– Lý tướng công, cô nương tôi van xin tướng công đi ngay.
Trương Viễn Đình đột nhiên chen vào nói :
– Thúy cô nương, chuyện của Lý thiếu hiệp ở Kim Hoa này đã xong, sẽ đi ngay thôi.
Tiểu Thúy tròn mắt hỏi lại :
– Thật sao?
Lý Tồn Hiếu muốn nói, nhưng bị Trương Viễn Đình đánh mắt cản lại, lão nói :
– Đương nhiên là thật, chuyện rất quan trọng, lẽ nào lại dối Thúy cô nương.
Tiểu Thúy trầm ngâm một lúc nói :
– Thế thì tốt, tiểu tỳ sẽ hồi báo phục mệnh…
Cô ta đứng lên nói tiếp :
– Lý tướng công, tiểu tỳ đi đây. Tiểu tỳ không thể lưu lại đây lâu, vạn nhất để Lão Thần Tiên biết được thì mạng tiểu tỳ chẳng còn, lại liên lụy đến cô nương tôi…
Rồi lại nhìn Lãnh Ngưng Hương nói :
– Lãnh cô nương, tiểu tỳ van cầu cô nương đừng cho Liễu Ngọc Lân giải dược.
Lãnh Ngưng Hương gật đầu nói :
– Thúy cô nương yên tâm, chỉ cần một lời này của Thúy cô nương, ta nhất định không bao giờ cho Liễu Ngọc Lân thuốc giải.
Tiểu Thúy đột nhiên quỳ sụp xuống dưới chân Lãnh Ngưng Hương nói giọng xúc động :
– Lãnh cô nương không cho Liễu Ngọc Lân thuốc giải, ân lớn như cứu lấy mạng cô nương tôi, tiểu tỳ bái tạ!
Nói rồi dập đầu mà lạy.
Lãnh Ngưng Hương vội vàng đỡ cô ta lên nói :
– Thúy cô nương, cô làm gì thế.
Tiểu Thúy hai mắt đỏ hoe nói :
– Lãnh cô nương không biết, chuyện này cô nương tôi chẳng bao giờ đồng ý, thế nhưng đã là lệnh của Lão Thần Tiên thì cô nương tôi chẳng dám kháng cự. Chỉ còn một cách là…
Lãnh Ngưng Hương vỗ tay nhè nhẹ lên lưng Tiểu Thúy an ủi :
– Thúy cô nương yên tâm, ta cũng là thân nữ nhi như Lệnh Hồ cô nương, ta đương nhiên hiểu được nỗi thống khổ khi bị ép buộc lấy một người mình chẳng thương, đồng thời lại là một người bỉ ổi như Liễu Ngọc Lân. Cứ về bẩm báo lại với Lệnh Hồ cô nương, chúng ta thâm giao đã lâu, chỉ cần điều gì ta làm được nhất định ta sẽ làm.
Tiểu Thúy nước mắt lưng tròng nói :
– Lãnh cô nương, tiểu tỳ ghi nhớ ân này của cô nương, tiểu tỳ cáo từ!
Cúi đầu thi lễ lần nữa rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Lãnh Ngưng Hương nhìn Lý Tồn Hiếu nói :
– Huynh nên tiễn chân Thúy cô nương.
Lý Tồn Hiếu thoáng chút do dự, nhưng rồi cũng bước chân ra ngoài.
Ra khỏi khách điếm, đi một lúc tới một gốc cây hoè bên đường, Tiểu Thúy bỗng ngừng chân đứng lại, quay người nhìn chàng nói :
– Tướng công ra đây thật hay, tiểu tỳ chính đang muốn gọi tướng công một mình ra ngoài này…
Lý Tồn Hiếu hỏi :
– Thúy cô nương có chuyện gì sao?
Tiểu Thúy nhìn chàng giọng trách móc.
– Lý tướng công thật là bạc bẽo, cô nương thì ngày đêm nhớ tướng công, thế mà tướng công thì chẳng đoái hoài đến cô nương đang bị giam lỏng trong Hàn Tinh môn thế nào!
Lý Tồn Hiếu mặt nóng lên, cảm thấy hổ thẹn nói :
– Thúy cô nương, tôi cứ ngỡ cô ta đã là người của Ôn gia.
Tiểu Thúy nói :
– Tướng công sao có thể nghĩ thế chứ, cô nương chẳng phải là người như thế, cô nương một khi đã đem trái tim mình trao cho tướng công, thì trọn đời là người của tướng công. Ai cũng không thể đoạt được ý chí cô nương!
Lý Tồn Hiếu nén tiếng thở dài nói :
– Tôi không tốt, tôi rất hổ thẹn với Lệnh Hồ cô nương. Thực tế thì Thúy cô nương cũng biết, tôi suýt chút nữa thì chết bởi ngọn độc châm của Liễu Ngọc Lân hôm ấy…
Rồi chàng đem hết mọi chuyện kể sơ lược cho Tiểu Thúy nghe.
Nghe xong, Tiểu Thúy cúi đầu nói :
– Tướng công xin chớ trách tội, Tiểu Thúy đã trách nhầm tướng công…
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
– Thúy cô nương không trách nhầm tôi, thực ra sau khi tôi giải độc xong thì nên đi tìm Lệnh Hồ cô nương mới phải, thế nhưng tôi đã không đi. Trong đầu tôi cứ nghĩ Lệnh Hồ cô nương đã…
Tiểu Thúy ngước mắt nhìn chàng cắt lời nói :
– Chuyện đã trở thành quá khứ, tướng công cũng không nên tự trách mình. Tiểu tỳ chỉ muốn tướng công biết cô nương đối với tướng công là trái tim chân tình, mãi mong đợi tướng công mà thôi.
– Thúy cô nương, tôi hổ thẹn với Lệnh Hồ cô nương…
“Đừng nhắc nữa!” Tiểu Thúy cắt ngang lời chàng nói :
– Chuyện trước mắt làm thế nào tướng công hẳn có biện pháp.
– Ý Thúy cô nương nói là…
– Cô nương sợ tổn thương đến tướng công, nên chỉ mong tướng công nhanh rời khỏi đây, thế nhưng tiểu tỳ thì mong tướng công khoan vội đi, nếu có đi thì mang cô nương đi cùng. Chỉ có tướng công mới cứu được cô nương, tướng công không biết cô nương hiện tại bị Lão Thần Tiên giam lỏng, chẳng có cách nào ra được. Còn tên Liễu Ngọc Lân thì tiểu tỳ chỉ hận không giết được hắn, Lão Thần Tiên xưa nay hết mực yêu thương chiều chuộng cô nương, chẳng hiểu sao lần này quỷ thần hôn ám tâm khiếu…
Lý Tồn Hiếu hỏi :
– Thúy cô nương bảo tôi cứu Lệnh Hồ cô nương chư thế nào đây?
– Chuyện này tướng công nên có chủ ý.
Lý Tồn Hiếu trần ngâm suy nghĩ một lúc nói :
– Cơ bà bà có biết Lệnh Hồ cô nương với tôi…
Tiểu Thúy không đợi chàng hỏi hết câu, gật đầu đáp :
– Lão Thần Tiên biết, chính cô nương nói với Lão Thần Tiên. Nhưng vô ích, chẳng hiểu thế nào mà Lão Thần Tiên lại thích tên vô lại Liễu Ngọc Lân kia!
– Thúy cô nương có thể gặp Lệnh Hồ cô nương chứ?
– Đương nhiên, tiểu tỳ hiện tại vẫn hầu bên cạnh cô nương.
Lý Tồn Hiếu nói :
– Vậy thì Thúy cô nương về báo cho Lệnh Hồ cô nương một tiếng, tôi chẳng tiếc bất cứ điều gì, nhất quyết sẽ cứu cô ta ra…
Tiểu Thúy mừng đến bật khóc thành tiếng, nói :
– Tiểu tỳ biết cô nương chẳng hề nhìn nhầm người, tiểu tỳ bái tạ tướng công!
Nói rồi cứ quỳ ngay bên đường mà lạy.
Lý Tồn Hiếu vội ngăn cô ta nói :
– Để người ta nhìn thấy không hay, Thúy cô nương nhanh trở về đi!
Tiểu Thùy nói qua nước mắt :
– Tiểu tỳ… về đây!
Rồi cúi đầu bước nhanh.
Lý Tồn Hiếu đứng dưới gốc hòe lẳng lặng một hồi lâu lòng chàng mới bình tĩnh lại, Lệnh Hồ Dao Cơ, Ôn Phi Khanh, Lãnh Ngưng Hương đều chân tâm si tình với chàng, làm sao đây?
Đột nhiên chàng buông tiếng thở dài, cố nén tình cảm dâng lên trong lòng bước chân trở lại khách điếm.
Vào phòng chẳng thấy cha con Trương Viễn Đình đâu, chỉ một mình Lãnh Ngưng Hương ngồi bên bàn, nhìn chàng cười nói :
– Thúy cô nương đi rồi?
Lý Tồn Hiếi nói :
– Vâng. Trương tiền bối và Trương cô nương đâu?
– Nghỉ ở phòng bên kia, huynh ngồi xuống đi, tôi muốn nói chuyện với huynh.
Lý Tồn Hiếu do dự ngồi xuống nói :
– Cô nương muốn nói chuyện gì với tôi?
– Tôi trước tiên mốn nói, Phi Khanh thư thư đã nói chuyện giữa huynh với Lệnh Hồ cô nương cho tôi biết.
Lý Tồn Hiếu nghe thì mặt nóng lên, có chút áy náy “A” lên một tiếng khe khẽ.
Lãnh Ngưng Hương nói tiếp :
– Tôi biết Lệnh Hồ cô nương đối với huynh bằng trái tim chân tình, là thân nữ nhi với nhau tôi cảm thấy kính phục Lệnh Hồ cô nương…
Lý Tồn Hiếu ho khan một tiếng nói :
– Cô nương như đã biết, tôi cũng chẳng giấu gì mà nói với cô nương thêm một điều, Lệnh Hồ cô nương mãi vẫn coi tôi là người trong tâm.
Lãnh Ngưng Hương chớp động ánh mắt nói :
– Tôi cũng biết, tôi đồng tình với Lệnh Hồ cô nương, cũng như thế tôi nghĩ rằng Lệnh Hồ cô nương cũng thương hại cho tôi!
Lý Tồn Hiếu chấn động trong lòng, im lặng không nói.
Lãnh Ngưng Hương nén tiếng thở dài nói :
– Tôi đã nhận ra, trước mặt tôi và Trương tiền bối, Trương cô nương, Thúy cô nương có nhiều điều không tiện nói, cho nên tôi mới muốn huynh ra ngoài. Hẳn Thúy cô nương chẳng muốn huynh bỏ đi, ở lại cứu Lệnh Hồ cô nương?
Lý Tồn Hiếu không khỏi kinh ngạc trước tâm trí của vị cô nương này, gật đầu thừa nhận :
– Đúng, cô nương.
– Huynh đồng ý chứ?
– Nghĩa bất dung từ.
Lãnh Ngưng Hương cười nói :
– Thế mới đúng, Lệnh Hồ cô nương đối với huynh bằng trái tim chân tình, cho nên vô luận thế nào huynh cũng phải cứu cô ta…
Nàng ngừng lại nhìn chàng rồi giục hỏi :
– Huynh định thế nào?
Lý Tồn Hiếu thoáng nghĩ nhanh đáp :
– Dù thế nào, tôi cũng phải cứu cô ấy.
– Tôi định trước tiên tiễn cha con Trương tiền bối đi, huynh thấy thế nào?
– Còn cô nương?
– Tôi không đi, tôi ở lại giúp huynh!
– Tôi nghĩ rằng…
– Lý lang!
Lãnh Ngưng Hương bỗng nhiên nhìn chàng thay đổi khẩu khí gọi chàng bằng hai tiếng thân thiết nhất, rồi nói tiếp :
– Huynh hiện tại rất cần trợ thủ, xin chớ cự tuyệt muội. Lẽ nào huynh nhẫn tâm…?
Lý Tồn Hiếu đã biết trước chuyện này, nhưng giờ nghe chính nàng nói thế chẳng khỏi chấn động trong lòng, sau phút im lặng mới nói :
– Cô nương, Lý Tồn Hiếu chỉ là kẻ phàm phu tục tử…
Lãnh Ngưng Hương cắt ngang lời chàng :
– Đừng nói gì cả, muội chỉ cần huynh gật đầu.
– Cô nương, tôi… tôi chẳng thể chối cãi, trước tiên là Lệnh Hồ cô nương, kế đến Ôn nhị cô nương…
Lãnh Ngưng Hương nói ngay :
– Muội nguyện đứng thứ ba!
Lý Tồn Hiếu đầu óc như tối sầm lại, trong lòng run lên lắp bắp nói :
– Lý Tồn Hiếu nào có phúc phần lớn thế!
– Nếu như huynh cho rằng đây là phúc phần thì nên gật đầu!
Lý Tồn Hiếu biết thế chẳng còn cách thoái thác, chỉ trách mình sao lại đào hoa, nén tiếng thở dài, gật đầu.
– Lý lang, đa tạ huynh!
Lý Tồn Hiếu nói :
– Tôi định đi đến Lãnh Nguyệt môn, cô nương nên ở lại khách điếm với cha con Trương tiền bối…
– Không, muội định trước tiên tiễn chân cha con Trương tiền bối rời khỏi đây, sau đó cùng huynh đến Lãnh Nguyệt môn.
– Cô nương định tiễn họ rời khỏi Kim Hoa ngay bây giờ?
Lãnh Ngưng Hương gật đầu nói :
– Chỉ cần cả hai chúng ta cùng tiễn chân họ, người của Lãnh Nguyệt môn nhất định chẳng dám vọng động.
Lý Tồn Hiếu nghĩ nhanh rồi nói :
– Thôi được.
Vừa lúc ấy bên ngoài nghe tiếng Trương Viễn Đình :
– Thiếu hiệp, đây là chủ ý của tôi. Cha con tôi có ở lại Kim Hoa này chẳng những không giúp gì được thiếu hiệp, ngược lại còn làm vướng tay vướng chân thiếu hiệp.
Nói xong thấy lão dẫn Trương Triệu Lan bước vào.
Lý Tồn Hiếu nhìn họ hỏi :
– Trương tiền bối thu xếp xong hết rồi chứ?
Trương Viễn Đình nhún vai cười nói :
– Hai chân gánh chiếc miệng, ngoài mấy bộ áo quần cũ cha con chúng tôi có gì đáng sắp xếp, nói đi là có thể đi ngay.
Lý Tồn Hiếu xúc động nói :
– Ở cùng tiền bối một thời gian tôi lĩnh hội rất nhiều điều, hiện tại chia tay thực lòng tôi không đành.
Trương Viễn Đình nói :
– Thiếu hiệp tính tình giản dị cận nhân, xa rời tôi cũng không đành, nhưng như thiếu hiệp đã nói… trên đời này chẳng có cuộc tiệc nào không tàn, chúng ta chỉ là tiểu biệt, tương lai còn gặp lại nhau mà!
– Vậy thì xin tiền bối bảo trọng, thâm tình của tiền bối tôi xin vĩnh viễn không quên.
– Thiếu hiệp sao lại nói thế, ân thiếu hiệp xem như giờ tôi đã trả được, lòng tôi mới thấy nhẹ đi. Thiếu hiệp cũng nên thận trọng trong mọi hành động, nhất là đối với những nhân vật lão luyện trong giang hồ này.
Ngừng lại giây lát lão nói tiếp :
– Trước khi chia tay tôi chỉ có một lời cùng nhị vị, thiếu hiệp cùng Lãnh cô nương tuy đếu là cao thủ thượng thặng đời nay, nhưng Lãnh Nguyệt môn và Hàn Tinh môn liên thủ thì uy lực chẳng thể nói hết được, hành động cần tiến thủ đúng tiết, không được trí lực sất phu, bản lĩnh dụng độc của Lãnh cô nương cần lợi dụng nhiều.
– Đa tạ tiến bối chỉ giáo.
– Tôi cũng chẳng có gì ngoài một lời khuyên như thế, hy vọng thiếu hiệp sớm rửa được huyệt cừu, thần tiên quyến thuộc mỉm cười nơi chín suối!
Lý Tồn Hiếu hai mắt cay cay, chẳng nói gì được.
Lãnh Ngưng Hương mặt cũng nóng bừng, cúi đầu lí nhí nói :
– Đa tạ Trương tiền bối.
Trương Viễn Đình cười nói :
– Giờ thì phiền nhị vị tiễn chân cha con chúng tôi một đoạn.
Nói rồi lão nắm lấy tay Trương Tiêu Lan bước ra cửa.
Bốn người rời khách điếm, Lý Tồn Hiếu và Lãnh Ngưng Hương đều nhận ra người của Lãnh Nguyệt môn lảng vảng rất nhiều, nhưng họ làm như không hề nhìn thấy mà cũng chẳng cần nhìn chúng lần nào.
Đến cửa thành, Lý Tồn Hiếu và Lãnh Ngưng Hương ngừng bước, Trương Viễn Đình nói :
– Thiếu hiệp, Lãnh cô nương, tôi cũng chỉ một câu vừa rồi, cần lấy trí để thắng, chớ nên dùng dũng lực!
Lý Tồn Hiếu nói :
– Đa tạ tiền bối, hai chúng tôi ghi nhận.
Trương Viễn Đình nhìn xa về phía sau lưng Lý Tồn Hiếu nói :
– Thiếu hiệp, chúng theo đến kìa!
Lãnh Ngưng Hương nói :
– Hai vị cứ việc đi, chúng tôi ở đây cản chúng.
Trương Viễn Đình ôm quyền nói :
– Thiếu hiệp, chúng ta chia tay, hẹn ngày gặp lại!
Lý Tồn Hiếu vội vàng thi lễ, nói :
– Tiền bối bảo trọng.
Trương Tiêu Lan trên hoa dung biểu hiện khác thường, đôi môi mấp máy một hồi mới bật thành mấy tiếng :
– Thiếu hiệp bảo trọng.
Trương Viễn Đình hơi chấn động trong lòng, vội nói :
– Lan nhi, tương lai chúng ta còn gặp lại nhau, không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi!
Nói rồi kéo tay Trương Tiêu Lan đi, Trương Tiêu Lan chẳng nói thêm tiếng nào chỉ cúi đầu lẳng lặng theo chân cha.
* * * * *
Lãnh Ngưng Hương ngưng mắt nhìn theo bóng cha con Trương Viễn Đình khuất dần trong màn đêm.
Lý Tồn Hiếu lặng người trước cửa thành, ánh mắt chàng cũng dõi nhìn theo bóng họ, trên mặt tuy không chút biểu hiện, nhưng trong lòng tất nhiều đợt sóng trào gợn lên.
Qua một hồi, Lãnh Ngưng Hương lên tiếng phá tan im lặng nói :
– Đi xa rồi, chúng ta về thôi!
Lý Tồn Hiếu lẳng lặng gật đầu, từ từ quay người lại giọng lành lạnh nói :
– Bất tất lén lén lút lút thế kia, ra nhanh đi!
Lập tức nhìn thấy trong bóng tối bên đường một người áo vàng xuất hiện, trên mặt không chút biểu hiện.
Lý Tồn Hiếu nói :
– Ta cùng Lãnh cô nương “Phỉ Thúy cốc” định đến Lãnh Nguyệt môn, các hạ dẫn đường!
Hoàng y nhan không khỏi ngạc nhiên nói :
– Sao, các hạ định đến Lãnh Nguyệt môn?
– Không sai!
Hoàng y nhân nhìn chàng bằng ánh mắt khác thường, một lúc nói :
– Khi Lão Thần Tiên muốn gặp ngươi, ngươi không thể không đến, nhưng khi Lão Thần Tiên còn chưa muốn gặp ngươi, ngươi muốn gặp cũng chẳng được!
Lý Tồn Hiếu nhướn mày nói :
– Ngươi tự nghĩ xem ngươi so với Tả Hữu hộ pháp thì thế nào?
Hoàng y nhân mặt trắng bệt ra, chẳng dám nói thêm tiếng thứ hai, quay người bước đi.
Lãnh Ngưng Hương cười nhạt nói :
– Hắn rất hiểu biết, cũng rất cơ trí!
Hoàng bào nhân đi trong đêm tối nhưng đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đưa họ đến một nơi, đình đài lầu viện rất nguy nga tráng lệ, quả nhiên khuôn viên so ra còn lớn hơn khu vườn hoang Hoa gia rất nhiều.
Tường gạch hồng bao quanh cao hơn cả trượng hùng vỹ bề thế, hai cánh cửa gỗ sơn đỏ với một đôi sư tử đá chầu hai bên càng tôn thêm nét uy quyền quý phái của một môn hộ nổi danh trong giang hồ này.
Trước cửa còn có bốn gã hoàng bào tráng hán chấp đao canh giữ, thần thái uy nghiêm lẫm lẫm.
Hoàng bào nhân đi trước dẫn đường, đến trước cửa thì dừng chân quay lại nói :
– Hai vị xin chờ một lúc, tôi vào trong thông báo.
Nói rồi đi vào bên trong.
Lãnh Ngưng Hương cười nhạt nói :
– Không thẹn danh gia thế phiệt, quả thuộc hàng bá vương trong thiên hạ!
Lý Tồn Hiếu chẳng nói gì.
Sau một hồi, từ bên trong một người áo vàng khác đi ra, nhìn thì nhận ngay chính là vị tổng quản Ba Sĩ Kiệt.
Ba Sĩ Kiệt dừng lại ngoài một trượng, ôm quyền thi lễ nói :
– Nhị vị có gì chỉ giáo?
Lý Tồn Hiếu hoàn lễ nói ngay :
– Xin tổng quản thông báo chúng tôi cần bái kiến Cơ bà bà.
Ba Sĩ Kiệt ngớ người hỏi lại :
– Các hạ muốn bái kiến Lão Thần Tiên?
– Không sai.
Ba Sĩ Kiệt trên mặt hiện nét hồ nghi, ngưng mắt nhìn chàng một hồi lâu nói :
– Nhị gặp Lão Thần Tiên có chuyện gì chăng?
– Chuyện rất quan trọng.
– Nhưng… không biết là chuyện quan trọng gì?
– Người ta muốn gặp là Cơ bà bà!
Ba Sĩ Kiệt ôm quyền nói :
– Đã khuya lắm rồi, Lão Thần Tiên giờ đã an giấc nghỉ ngơi, nhị vị có chuyện gì cứ nói tôi cũng được.
Lý Tồn Hiếu chaước mày nói :
– Ngươi làm chủ được mọi chuyện?
– Tại hạ là Tổng quản “Lãnh Nguyệt môn”!
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
– Tôi không có ý khinh thị một vị Tổng quản như các hạ, thế nhưng chuyện này chỉ e các hạ chẳng làm chủ nổi.
– Cứ nói thử xem!
– Ta muốn đòi một người trong Lãnh Nguyệt môn.
Ba Sĩ Kiệt thoáng chút ngạc nhiên nói :
– Là Ôn nhị cô nương?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
– Không, người ta muốn là Lệnh Hồ cô nương.
Một câu này khiến Ba Sĩ Kiệt ngờ, ấp úng hỏi lại :
– Ngươi nói gì?
Lý Tồn Hiếu chẳng nhắc lại, hỏi :
– Ngươi làm chủ chuyện này được không?
Ba Sĩ Kiệt cười nhạt nói :
– Ngươi nên nhìn cho rõ, đây là nơi nào chứ?
– Ta đã đến, thì dù là Diêm La địa phủ cũng thế thôi, ngươi nhanh vào trong thông báo cho ta!
Ba Sĩ Kiệt cất tiếng cười kha khả nói :
– Diêm La địa phủ ngươi cũng có thể buông lời cuồng ngạo, thế nhưng trong Lãnh Nguyệt môn này thì ngươi nên thận trọng…
“Vù” Ba Sĩ Kiệt nói còn chưa hết câu, thân hình Lý Tồn Hiếu nhanh như tia chớp xẹt tới, hắn chưa kịp trở tay thì bả vai trái hắn đã bị chàng chộp cứng.
– Dẫn đường cho ta!
Ba Sĩ Kiệt muốn tránh cũng không kịp, chỉ thấy mắt hoa lên là bả vai đã bị tay trảo Lý Tồn Hiếu chộp cứng như một gọng kìm, hắn giật mình muốn vùng nhưng chẳng vùng thoát ra nổi.
“Hắc hắc” Ba Sĩ Kiệt cất tiếng cười mấy tiếng vẻ khinh ngạo nói :
– Ngươi nhìn nhầm rồi, Ba Sĩ Kiệt chẳng chịu khuất phục trước ngươi!
Lý Tồn Hiếu cười lạnh lùng nói :
– Ngươi cứ thử xem rồi nói!
Nói rồi chàng vận kình lực vào tay trảo, Ba Sĩ Kiệt “Ái” nhẹ một tiếng, rồi cắn răng chịu đựng. Nhưng chỉ trong nháy mắt trán hắn toát mồ hôi như tắm đủ thấy hắn đau đớn như thế nào rồi.
Hoàng y nhân đứng bên ngoài thấy thế liền quay người chạy nhanh vào trong.
Lý Tồn Hiếu làm như chẳng hề nhìn thấy, nhìn vào mặt Ba Sĩ Kiệt gằn giọng :
– Ngươi chịu rồi chứ! Dẫn đường!
Vừa nói chàng vừa thúc Ba Sĩ Kiệt, hắn lúc này mới chịu ngoan ngoãn bước đi.
Bốn tên hoàng y tráng hán ôm đao thủ giữa ở đại môn chẳng chút hành động.
Lý Tồn Hiếu thúc Ba Sĩ Kiệt đi trước, Lãnh Ngưng Hương đi phía sau vào trong đại môn. Qua khỏi cửa mới thấy hết sự nguy nga bề thế của Lãnh Nguyệt môn. Đình đài lầu cát có đến mươi dãy, trước mặt là một khuôn viên rộng lớn trống trải, chánh viện nằm ngay giữa mặt hướng về phương Nam khí thế vô cùng.
Vừa lúc ấy bỗng nghe tiếng người quát dài :
– Đứng lại!
Lý Tồn Hiếu ngước mắt nhìn mới thấy từ trong cánh cửa “Nguyệt hình” một người bước ra, thật bất ngờ vì không phải là người của Lãnh Nguyệt môn, mà chính là Ôn Thiếu Khanh dẫn theo “Hàn Tinh Sứ Tứ”, gã hoàng y nhân vừa rồi đi ngay sau Ôn Thiếu Khanh. Hiển nhiên chính hắn vào thông báo cho Ôn Thiếu Khanh.
Lý Tồn Hiếu vừa nhìn thấy Ôn Thiếu Khanh, cười điềm nhiên nói :
– Thì ra là Ôn thiếu chủ “Hàn Tinh môn”!
Ôn Thiếu Khanh lãnh đạm nói :
– Mạng ngươi thật lớn, mà cũng thật to gan!
Lý Tồn Hiếu nhún vai cười nhạt nói :
– Khéo nói.
Rồi chàng thét vào tai Ba Sĩ Kiệt :
– Dẫn đường!
Ba Sĩ Kiệt rên khẽ một tiếng, ngoan ngoãn bước đi trước.
Lập tức bóng người loáng thoáng, bọn “Hàn Tinh tứ sứ” phi ra cản đường.
Lý Tồn Hiếu chau mày nói :
– Ôn Thiếu Khanh, ngươi làm thế này là sao?
Ôn Thiếu Khanh nói :
– Trước tiên coi lại ngươi đang làm gì!
– Ta muốn gặp Cơ bà bà…
Ôn Thiếu Khanh cất tiếng cười dài nói :
– Bằng ngươi mà cũng dám vào gặp Cơ bà bà?
– Không sai, chỉ bằng một mình ta!
– Nói ta biết, ngươi muốn gặp Cơ bà bà làm gì?
Lý Tồn Hiếu lạnh lùng nói :
– Đó là chuyện giữa ta và Lãnh Nguyệt môn, không liên can gì đến Hàn Tinh môn ngươi!
– Chỉ e ngươi còn chưa biết, Hàn Tinh môn và Lãnh Nguyệt môn đã liên minh với nhau.
– Nói vậy ngươi định cản ta?
– Muốn ta không ngăn cản ngươi cũng được, trao bức “Tàng Bảo đồ” ra đây, ta mang ngươi đi bái kiến Cơ bà bà.
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
– Sau khi gặp Cơ bà bà, ta sẽ tự mang bức “Tàng Bảo đồ” ra!
Ôn Thiếu Khanh ngớ người ngạc nhiên hỏi :
– Sao, sau khi ngươi gặp Cơ bà bà ngươi sẽ tự đem bức “Tàng Bảo đồ” ra?
– Chính vậy!
– Nói thế ngươi đến là để giao bức “Tàng Bảo đồ” cho Cơ bà bà?
– Có thể nói như vậy!
Ôn Thiếu Khanh cười nhạt nói :
– Không ngờ ngươi lại hiểu biết đến thế, rất biết điều!
Lý Tồn Hiếu nhún vai nói :
– Còn xem chuyện như thế nào.
Ôn Thiếu Khanh chau mày hỏi :
– Ngươi vì chuyện gì?
– Đó là chuyện của ta với Lãnh Nguyệt môn.
– Nếu đã là chuyện của Lãnh Nguyệt môn, thì cũng có nghĩa là chuyện của Hàn Tinh môn.
Lý Tồn Hiếu lạnh lùng buông rõ từng tiếng :
– Ta chỉ biết Lãnh Nguyệt môn, chẳng biết Hàn Tinh môn!
Ôn Thiếu Khanh nghe một câu này thì chẳng giữ được bình tĩnh, gằn giọng nói :
– Nếu như ta trước tiên muốn ngươi giao bức “Tàng Bảo đồ” ra thì sao?
– Không làm được!
– Ta nhất định phải làm bằng được!
Lý Tồn hiếu mặt lạnh lại nói :
– Thử xem!
Dứt lời, tay vận lực nhấc nổi cả người Ba Sĩ Kiệt hươ mạnh vào hướng bọn “Hàn Tinh tứ sứ”.
“Hàn Tinh tứ sứ” nằm mộng cũng không ngờ chàng ra chiêu này, dù thế nào bọn chúng cũng không dám đả thương đến Ba Sĩ Kiệt, nên thấy thế vội vàng nhảy thoái lùi sau.
Lý Tồn Hiếu cườ nhạt nói :
– Hạng bại quân mà cũng dám cản ta, nhanh tránh đường!
Nói rồi lại nhấc người Ba Sĩ Kiệt lần nữa.
Ôn Thiếu Khanh nhảy người đến quát lớn :
– Ngừng tay!
– Ngươi muốn gì?
Ôn Thiếu Khanh chỉ tay vào Ba Sĩ Kiệt nói :
– Nhân vật anh hùng chớ nên làm thế, ngươi có giỏi thì ra tay động thủ với Hàn Tinh tứ sứ một trận.
Lý Tồn Hiếu “hừ” một tiếng nói :
– Ngươi chớ khích ta.
Dứt lời thúc mạnh một cái khiến cả người Ba Sĩ Kiệt chúi nhủi về trước, suýt nữa thì đâm sầm vào người Ôn Thiếu Khanh.
Ôn Thiếu Khanh thấy thế liền phất tay hạ lệnh :
– Ba tổng quản cứ lùi sau, để ta xử lý tên cuồng đồ này!
Ba Sĩ Kiệt như được ân xá, cúi người thi lễ rồi chuồn nhanh lui sau.
Ôn Thiếu Khanh ánh mắt ngưng lại nhìn chằm chằm Lý Tồn Hiếu nói :
– Họ Lý kia, ngươi quả là một anh hùng hào kiệt, ta nói thêm một lần nữa, ngươi nhanh giao bức “Tàng Bảo đồ” ra…
Lý Tồn hiếu lạnh lùng nói :
– Ôn Thiếu Khanh, ngươi sao còn chưa chịu thôi nghĩ điều ngươi không làm nổi!
“Được” Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “hắc hắc” cười hai tiếng lạnh lùng chết người, rồi phất mạnh tay thét lên :
– Sát!
Sau tiếng “Sát” bọn “Hàn Tinh tứ sứ” liền đồng loạt xông vào, bát chưởng hợp bích thế như vũ bão ập tới người Lý Tồn Hiếu.
Chỉ thấy Lý Tồn Hiếu cười nhạt một tiếng, chân nhún nhẹ thân hình tung lên không, tiếp liền “bình bình” mấy tiếng, “Hàn Tinh tứ sứ” thân hình chao đảo thoái ngược về sau từng tên ngã phịch trên đất.
Ôn Thiếu Khanh mặt xạm như gan lợn tức giận thét lên :
– Ngươi… ngươi dám đả thương Hàn Tinh tứ sứ của ta…
Lý Tồn Hiếu thân hình bình ổn như không có gì xảy ra, cười điềm nhiên nói :
– Chì vì ngươi không biết tự lượng mình, tướng tồi binh kém mà cũng dám cản người!
Ôn Thiếu Khanh giận đến phát thành tiếngiường cười gằn nói :
– Ta há chỉ muốn cản ngươi thôi sao!
Nói rồi định hảy tới, nhưng vừa lúc ấy trong viện bóng người loáng thoáng, từ trong phóng ra có đến mười mấy người, chính là bọn Tả hữu hộ pháp và Bát tuần sát của “Lãnh Nguyệt môn” cùng với “Hàn Tinh bát vệ”.
Lý Tồn Hiếu hai mày nhíu lại quát :
– Sao, các ngươi định quần đấu?
Ôn Thiếu Khanh “Hừ” một tiếng nói :
– Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh xưa nay hành động chẳng khác gì nhau, đấu với cường địch chẳng kể thủ đoạn.
Ôn Thiếu Khanh vừa nói dứt câu thì mười tám tay cao thủ của cả Hàn Tinh môn và Lãnh Nguyệt môn đều đã tuốt binh khí ra lăm lăm trong tay, mắt người nào cũng đằng đằng sát khí chực nhảy vào phanh thay đối phương.
Ôn Thiếu Khanh cười lớn đắc chí nói tiếp :
– Chỉ cần ta hạ lệnh một tiếng, bọn họ có thể băm ngươi ra như tương. Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn giao bức “Tàng Bảo đồ” ra thì hơn!
Lý Tồn Hiếu chẳng đáp, Lãnh Ngưng Hương bỗng nhiên bước chân tiến lên đứng bên cạnh Lý Tồn Hiếu nói :
– Ôn thiếu chủ muốn bức “Tàng Bảo đồ” kia sao?
Ôn Thiếu Khanh ánh mắt ngưng chú nhìn Lãnh Ngưng Hương nói :
– Ngươi là…
Ba Sĩ Kiệt liền ghé sát tay hắn thì thầm mấy câu.
Ôn Thiếu Khanh trong ánh mắt sáng rực lên, vội ôm quyền thi lễ nói :
– Ai da, thứ tội tôi có mắt không tròng, chẳng nhìn ra Lãnh cô nương trước mặt!
Lãnh Ngưng Hương cười điềm nhiên, nói :
– Ôn thiếu chủ bất tất khách khí.
Ôn Thiếu Khanh hai mắt nhìn chăm chăm vào người Lãnh Ngưng Hương, cười nói :
– Lãnh cô nương liệt danh trong đương kim “Tứ đại tuyệt sắc”, Ôn Thiếu Khanh ngưỡng mộ đã lâu, chỉ tiếc trước giờ vẫn chưa có duyên diện kiến…
– Ôn thiếu chủ khéo khen, hiện tại thì tôi đã đứng ngay trước mặt Ôn thiếu chủ đây.
– Có thể cho phép tôi làm tiếp khách!
Lãnh Ngưng Hương cười thầm, nhưng bên ngoài vẫn giữ nét điềm nhiên nói :
– Ôn thiếu chủ định tiếp đãi khách thế nào đây?
Ôn Thiếu Khanh hai tay xoa xoa vào nhau, nhìn nhanh Lý Tồn Hiếu nói :
– Xin Lãnh cô nương rời khỏi người họ Lý kia đến bên này, Ôn Thiếu Khanh sẽ lập tức tiếp cô nương vào sau hậu viện chiêu đãi.
– Đa tạ hảo ý của Ôn thiếu chủ, nhưng thịnh tình này tôi nhận không nổi!
– Lãnh cô nương không muốn…
Lãnh Ngưng Hương chẳng đợi hắn nói hết câu, lắc đầu nói :
– Chẳng phải thế, chỉ có một điều là tôi không muốn rời khỏi vị bằng hũu của mình.
Ôn Thiếu Khanh ánh mắt đầy đố kị và gian giảo liếc nhìn nhanh Lý Tồn Hiếu một cái nói :
– Anh ta không xứng gọi là bằng hữu của Lãnh cô nương?
Lãnh Ngưng Hương giọng thản nhiên đáp :
– Anh ta không xứng thì ai xứng? Với tôi nhìn thấy thì chỉ duy nhất một mình anh ta là xứng nhất.
Ôn Thiếu Khanh chép miệng lắc đầu nói :
– Đáng tiếc, thật đáng tiếc!
– Ôn thiếu chủ đáng tiếc điều gì?
Ôn Thiếu Khanh nhìn nàng nói :
-“Phỉ Thúy cốc” trong võ lâm giang hồ danh dự đứng ngang hàng với “Lãnh Nguyệt môn”, “Hàn Tinh môn” và “Quỳnh Dao cung” mà Lãnh cô nương cũng được liệt vào trong “Tứ đại tuyệt sắc”, với thân phận và địa vị như Lãnh cô nương quyết chẳng thể nào có bằng hữu là một người như hắn!
Lãnh Ngưng Hương nhìn hắn cười mỉa nói :
– Ôn thiếu chủ khiến cho tôi lâng lâng bay bổng lên, nói thế thì ai mới xứng với tôi?
– Chí ít là người của Lãnh Nguyệt môn, Hàn Tinh môn hay Quỳnh Dao cung.
Lãnh Ngưng Hương nói :
– Cũng như nhau, Ôn thiếu chủ quá đề cao tôi đấy thôi.
Ôn Thiếu Khanh gật đầu nói :
– Đương nhiên, trong mắt Ôn Thiếu Khanh thì cô nương là một vị tiên thiên giáng trần!
– Đa tạ Ôn thiếu chủ.
Ôn Thiếu Khanh mặt làm vẻ nghiêm túc nói :
– Lãnh cô nương, mỗi lời nói của tôi đều xuất từ chân tâm.
– Nếu thế thì xin vì tôi mà nhanh ra lệnh bãi trận này đi.
Ôn Thiếu Khanh chẳng khỏi ngớ người, ấp úng nói :
– Điều này…
– Chẳng lẽ tôi không đáng?
– Chẳng phải thế, được thì được nhưng phải có điều kiện…
Lãnh Ngưng Hương chau mày hỏi :
– Ôn thiếu chủ có điều kiện gì?
Ôn Thiếu Khanh cười cười nói :
– Xin Lãnh cô nương rời khỏi người hắn đến bên này.
Lãnh Ngưng Hương cười điềm nhiên nói :
– Chuyện ấy có gì không được, tôi qua ngay đây.
Nói rồi thong thả bước chân đến phía Ôn Thiếu Khanh.
Ba Sĩ Kiệt vừa nhìn thấy thì mặt biến sắc, vội ghé sát tai Ôn Thiếu Khanh nói liền mấy câu.
Ôn Thiếu Khanh vừa nghe xong thì mặt đổi sắc, trong lòng chấn động xua tay nói :
– Lãnh cô nương… xin chờ một chút.
Lãnh Ngưng Hương ngừng chân lại mỉm cười hỏi :
– Sao thế Ôn thiếu chủ?
Ôn Thiếu Khanh lúng túng, gượng cười nói :
– Ôn Thiếu Khanh bạc phúc lắm, xin Lãnh cô nương cứ trở lại bên người hắn.
Lãnh Ngưng Hương ngớ người ngạc nhiên nói :
– Ôn thiếu chủ, sao lại như thế? Ôn thiếu chủ chẳng phải muốn tôi đến bên cạnh người thiếu chủ sao?
Ôn Thiếu Khanh mặt nhăn nhó cười chẳng ra cười nói :
– Điều này… điều này…
Lãnh Ngưng Hương mỉm cười nói :
– Như thế là chính Ôn thiếu chủ tự bỏ điều kiện, xin nhanh lệnh cho bọn họ tản ra đi!
Ôn Thiếu Khanh lại càng lúng túng khó xử hơn nữa, sau chút trầm mặc hắn âm trầm nói :
– Cũng được, nói hắn giao “Tàng Bảo đồ” ra.
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu nói :
– Làm sao được, anh ta chính muốn đem nó giao cho Cơ bà bà.
Ôn Thiếu Khanh nhún vai nói :
– Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh giờ đã một nhà, giao cho ai chẳng được.
Lãnh Ngưng Hương lại lắc đầu nói :
– Tôi thì không dám tin Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh là một nhà, theo tôi thấy thì Lãnh Nguyệt môn chính đang ngấm ngầm mâu thuẫn xung khắc với nhau, chỉ là lợi dụng nhau mà thôi!
Ôn Thiếu Khanh nghe một câu này thì mặt trắng bệt ra, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại cười cười nói :
– Lãnh cô nương chớ nên khích bác tình cảm hai nhà Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh…
Lãnh Ngưng Hương nói :
– Ôn thiếu chủ, tôi khích bác thế nào thì trong lòng hiểu rõ, đúng chứ? Lấy một thí dụ để thấy, tôi nghe nói Ôn thiếu chủ và Lệnh Hồ cô nương trước nay tình cảm cũng không tệ, vậy mà Liễu Ngọc Lân giờ đây nhiễm nhiên trở thành cháu rể của Cơ bà bà…
Ôn Thiếu Khanh vừa nghe thì trong hai mắt long lên dữ dội, nhưng vẫn cất tiếng cười khùng khục nói :
– Lãnh cô nương nhầm rồi, tình cảm giữa tôi và Lệnh Hồ cô nương chỉ giới hạn huynh muội, tình thâm giao hai nhà mười mấy năm nay khiến tôi luôn xem mình là một vị huynh trưởng đối với một vị muội muội mà thôi. Thực tế, việc Cơ bà bà hứa gả cho Liễu Ngọc Lân, kẻ tan nát tim phải chính là người hiện đang đứng ngay bên cạnh Lãnh cô nương kia!
Lãnh Ngưng Hương mỉm cười nói :
– Ôn thiếu chủ, sai nhầm chính ở ngươi, chẳng ai có thể đoạt được ý chí trái tim cô ta. Không giấu gì Ôn thiếu chủ, anh ta đến đây chính là đón Lệnh Hồ cô nương.
Ôn Thiếu Khanh nghe thì ngẩn người, ánh mắt dị thỏa kinh ngạc nhìn nhanh qua Lý Tồn Hiếu nói :
– Sao? Hắn đến đây…
Lãnh Ngưng Hương vẫn điềm nhiên nói lại :
– Tiếp Lệnh Hồ cô nương. Theo ta biết thì Lệnh Hồ cô nương trái tim chân tình đã dành hết cho anh ta, lúc này cô ấy bị nạn, anh ta không thể bỏ cô ấy được!
Ôn Thiếu Khanh càng nghe thì mặt càng biến sắc, trong họng như có gì nghẹn lại một lúc mới nói được :
– Họ Lý, ngươi quả ăn nhầm gan trời mới dám xông vào Lãnh Nguyệt môn đòi người, ta quả thực có chút khâm phục ngươi đấy!
Lý Tồn Hiếu khi ấy mới lên tiếng nói :
– Ta không dám!
Ôn Thiếu Khanh đôi ngươi đảo nhanh trong hố mắt, nhìn xéo Lãnh Ngưng Hương hỏi :
– Hắn đến tiếp người, vậy còn cô nương đến làm gì?
Lãnh Ngưng Hương khẳng khái đáp :
– Ta đến giúp anh ta.
– Như vậy nghĩa là sao?
– Chẳng giấu gì Ôn thiếu chủ, cả ta cũng là vị hôn thê của anh ta.
Ôn Thiếu Khanh như chai lại vì mất cảm giác, cố gượng một nụ cười nói :
– Xem ra trên đời này bao nhiêu diễm phúc đều bị hắn chiếm hết rồi. May mà chỉ một “hắn”, nếu như mà có thêm vài “hắn” thì có lẽ bọn đàn ông chúng ta suốt đời ở không!
Lãnh Ngưng Hương mỉm cười tự nhiên nói :
– Điều này cũng chẳng trách, ai bảo anh ta sinh ra là một đấng nam nhi trượng phu đỉnh thiên lập địa, tâm trường đầy nghĩa khí!
Câu này chẳng khác gì ngược lại chửi hắn là tiểu nhân bất nghĩa. Ôn Thiếu Khanh đương nhiên nghe ra một câu này, mặt tái như gan lợn giọng lạnh băng nói :
– Ta vốn đã muốn giết hắn, giờ thì chẳng để hắn sống. Sát!
Mười tám tay cao thủ của hai môn phái chỉ chờ một tiếng của Ôn Thiếu Khanh thì lập tức xông lên, ánh đao ánh kiếm loang loáng thành rừng.
Lý Tồn Hiếu đầu mày kiếm nhíu lại, tay hơi giơ lên chuận bị ra tay đối phó.
Lãnh Ngưng Hương đột nhiên giơ tay ngọc chộp vào tay chàng giữ lại. Lý Tồn Hiếu thân hình chấn động, Lãnh Ngưng Hương nói :
– Chú ý, độc!
Vừa nói cánh tay còn lại nàng phất lên, mười tám tay cao thủ xông vào nhanh mà lui càng nhanh hơn, tên nào tên nấy mặt đều thất sắc nhảy lùi về sau.
Lãnh Ngưng Hương lại cười như không chuyện gì xảy ra nói :
– Đi, chúng ta vào trong gặp Cơ bà bà!
Miệng nói tay kéo Lý Tồn Hiếu bước đi, trước mặt chính là bọn Bát đại tuần sát của Lãnh Nguyệt môn, nhưng chẳng ai dám ngăn cản.
Chính tại lúc này hai bóng áo vàng lướt nhanh đến trước mặt bọn Bát đại tuần sát, chính là hai vị “Truyền lệnh đồng tử” Hoàng y đồng tử bên trái tay nắm ngọn cờ tam giác phất lên hô lớn :
– Lão Thần Tiên hạ giá, nhị vị xin lưu bước!
Bên này Hoàng y đồng tử vừa truyền lệnh thì trong kia cánh cửa chính viện mở lớn xuất hiện một đoàn người bước ra.
Một chiếc kiệu trần do bốn tay hoàng y tráng hán gáng, bên trên ngồi một lão phụ nhân tóc hạc da mồi, mắt sâu mày bạc, nhưng đôi nhãn tinh đầy thần lực khiến người ta nhìn không khỏi khiếp sợ.
Hai bên kiệu, mỗi bên hai vị hoàng y phụ nhân theo hầu, sau lưng mỗi phụ nhân nhô lên một chuôi kiếm tua vàng, đi ngay trước kiệu bên trái còn có thêm một người hai tay cung kính nắm một thanh “Ô đầu trượng” đen bóng.
Theo ngay sau kiệu là một đôi trung niên phu phụ thân vận ngân bào, nam thanh nữ tú, nhìn thì nhận ra ngay chính là Hàn Tinh môn chủ và phu nhân, bọn họ bộ hành tháp tùng theo kiệu.
Điều này cũng không đáng ngạc nhiên phu phụ họ bộ hành, tuy vai vế giang hồ thì có thể gọi là tương đương, nhưng luận bối phận giang hồ thì phu phụ họ nhỏ hơn Cơ bà bà một thế hệ.
Đi ngay bên cạnh họ còn có thêm một người, mặt mày ủ dột, thần thái không vui, chính là Ôn Phi Khanh.
Một đoàn người vừa đi ra, bên này bọn thuộc hạ của Hàn Tinh môn và Lãnh Nguyệt môn đều dạt ra đứng nghiêm túc cúi đầu hai bên.
Lãnh Ngưng Hương nắm tay chàng bóp chặt hơn, nhỏ giọng nói :
– Cơ bà bà đấy, thận trọng!
Lý Tồn Hiếu nói nhanh :
– Đa tạ cô nương!
Chiếc kiệu đi rất nhanh, chỉ nói với nhau hai câu thì đã đến trước mặt.
Cơ bà bà ngồi trên kiệu thấy giơ nhẹ tay lên, bốn gã hoàng bào hán tử liền ngừng chân đặt kiệu xuống, rồi đứng ra hai bên cúi đầu nghiêm túc.
Cơ bà bà ngưng ánh mắt đầy thần lực nhìn Lãnh Ngưng Hương từ đầu đến chân, cất giọng trầm lãnh nói :
– Cô là nhi nữ của Lãnh Vô Cấu.
Cơ bà bà quả nhãn lực khác người.
Lãnh Ngưng Hương hơi chấn động trong lòng. Mỉm cười nói :
– Hậu bối là Lãnh Ngưng Hương!
Cơ bà bà gịong vẫn lành lạnh nói :
– Cô từ nhỏ đã ăn vận như thế này rồi sao.
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu đáp :
– Không, hậu bối trước giờ vận trang phục nữ nhi. Nhân khi rời cốc, gia mẫu căn dặn người trong giang hồ hiểm ác, nơi nào cũng có hạng người gian tà bỉ ổi, hậu bối ghi nhớ như vậy nên mới cải nam trang để dễ đi lại thôi!
Cơ bà bà “Hừ” một tiếng nói :
– Lãnh Vô Cấu thực có gia giáo!
Lãnh Ngưng Hương nói :
– Gia mẫu xưa nay quản giáo hậu bối rất nghiêm.
– Thế ư!
Lãnh Ngưng Hương chẳng để ý giọng mỉa mai bà ta, nói tiếp :
– Gia mẫu quản giáo không giống như người khác, điều gì cũng yêu cầu khắc khe, một tiểu tiết cũng không được bỏ qua. Hậu bối xưa nay nhất cử nhất động, mỗi hành vi đều không dám vượt qua…
Cơ bà bà “Hư” một tiếng nói :
– Lãnh Vô Cấu còn dạy cho ngươi cái miệng lém lỉnh thế sao?
Lãnh Ngưng Hương vẫn điềm nhiên nói :
– Chuyện liên quan đến gia giáo họ Lãnh chúng tôi, hậu bối chẳng thể không tranh biện!
Lãnh Ngưng Hương quả thực là một vị cô nương vừa thông minh vừa lợi khẩu, Cơ bà bà vốn định lấy uy của kẻ lão bối uy hiếp tinh thần nàng, không ngờ ngược lại từng lời bị Lãnh Ngưng Hương bức ép.
Bà ta mặt đanh lại, chẳng thèm nhìn đến Lãnh Ngưng Hương, chuyển ánh mắt ngưng nhìn Lý Tồn Hiếu hỏi :
– Ngươi là Lý Tồn Hiếu?
Lý Tồn Hiếu đỉnh lập hiên ngang đáp :
– Không sai, kẻ hậu học chính là Lý Tồn Hiếu!
Cơ bà bà chớp động đôi nhãn châu nói :
– Ngươi nghiệp nghệ thụ môn phái nào, ai là sư thừa của ngươi?
Lý Tồn Hiếu nói :
– Hậu học là kẻ cô nhi, xuất thân bần hàn, vô gia vô nghiệp!
Cơ bà bà cười nhạt nói :
– Thế thì chẳng trách, hạng xuất thân như ngươi mà cũng định lấy cháu gái ta ư?
– Sang hèn bần phú chẳng phải một đời, hậu học xuất thân chẳng có gì đáng thẹn với ai!
– Hắc! Với ta thì hạng xuất thân trong Lãnh Nguyệt môn còn chưa xứng.
Lãnh Ngưng Hương mỉm cười chen vào nói :
– Cơ bà bà, thế mà trong mắt Lệnh Hồ cô nương thì anh ta còn hơn bất cứ người nào hết, thực tế thì anh ta là một đại trượng phu đỉnh thiên lập địa!
Cơ bà bà “Hừ” một tiếng cười nhạt nói :
– Lời này của ngươi nên đem nói với Lãnh Vô Cấu.
Lãnh Ngưng Hương nói :
– Có một ngày anh ta sẽ đến Phỉ Thúy cốc, khi ấy sẽ là thượng khách của Phỉ Thúy cốc!
Cơ bà bà giọng đanh lại nói :
– Đây là Lãnh Nguyệt môn, chẳng phải Phỉ Thúy cốc.
Lãnh Ngưng Hương nói :
– Nơi chốn tuy có khác nhau, thế nhưng tôi và Lệnh Hồ cô nương đều chẳng phải là hạng nữ nhi tham giàu sang phú quý, chẳng mơ xa hoa loè loẹt, chỉ cầu có được một vị lang quân như ý. Nếu cương vị của một trưởng bối mà cản trở tử tôn lãnh vực này thì chẳng đáng, với gia mẫu cách nhìn hẳn khác với Cơ bà bà!
– Hừ! Cháu ta là của ta…
– Điều này thì hậu bối biết. Chính vì Lệnh Hồ cô nương là ái tôn nữ của Cơ bà bà, cho nên hậu bối mạnh dạn nói những lời chân thành tuy khó nghe. Phàm chuyện gì cũng không thể cưỡng ép, nhất là trong chuyện tình cảm, Lệnh Hồ cô nương tuy có thể khuất phục được. Chuyện hôn sự là đại sự chung thân của một người con gái, sướng khổ đều khiến cho trưởng bối quan tâm, tôi biết Cơ bà bà làm vậy cũng chỉ vì yêu thương tôn nữ của mình nhưng cái “yêu” ấy sai nhầm rồi. Giả sử nhi nữ nhận thấy thế nào mới là hạnh phúc của mình, làm trưởng bối sao không nghe theo tự nhiên…
Cơ bà bà im lặng nghe Lãnh Ngưng Hương nói một hồi, rồi hất hàm hỏi :
– Ngươi nói xong chưa?
Lãnh Ngưng Hương nói tiếp :
– Hậu bối còn có một câu, nếu như Cơ bà bà qúa cố chấp độc đoán, thì tương lai sẽ ân hận, đến lúc ấy thì chẳng kịp…
Nghe một câu này Cơ bà bà đại nộ thét lớn :
– Ngươi bao nhiêu tuổi đầu mà dám dạy ta? Trước hết bắt nha đầu vô lễ ngươi rồi ta tìm đến hỏi tội Lãnh Vô Cấu.
Dứt lời bà ta vỗ mạnh tay vào thành kiệu, lập tức hai vị hoàng y phụ nhân khoát bộ tiên ra.
Ôn Thiếu Khanh đột nhiên nhảy tới cười nói :
– Bà bà xin bớt cơn thịnh nộ, để tôn nhi xử lý giúp bà bà.
Nói rồi bước thẳng tới Lãnh Ngưng Hương.
Lý Tồn Hiếu muốn động, nhưng Lãnh Ngưng Hương giơ tay cản lại, mắt nhìn Ôn Thiếu Khanh chẳng chút nhấp nháy, cười khinh bạc nói :
– Ôn thiếu chủ muốn học theo Liễu Ngọc Lân chăng? Vậy thì đơn giản thôi.
Ôn Thiếu Khanh vốn định ra mặt trận đầu lấy lòng Cơ bà bà, chẳng ngờ nghe Lãnh Ngưng Hương nhắc lại chuyện Liễu Ngọc Lân trúng độc thì vội vàng ngừng bước, bất giác rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, khiến hắn ngượng ngùng chưa biết xử trí như thế nào.
May mà lúc ấy nghe Hàn Tinh môn chủ lên tiếng nói :
– Thiếu Khanh, còn nhỏ sao không giữ lễ trước mặt nhị vị cô nương, còn không nhanh thoái lui sao.
Ôn Thiếu Khanh vừa lui thì hai vị hoàng bào phụ nhân sấn tới.
Nhưng Cơ bà bà chẳng hiểu nghĩ sao lại thét :
– Lui.
Hai vị hoàng bào phụ nhân nghe lệnh liền thâu thế lùi sau.
Hiển nhiên Cơ bà bà cũng ngại bản lĩnh dụng độc thành danh của Lãnh Ngưng Hương.
Cơ bà bà ngưng mắt nhìn Lãnh Ngưng Hương chậm rãi nói tiếp :
– Lãnh Nguyệt môn và Phỉ Thúy cốc tuy xưa nay ít đi lại với nhau, nhưng giữa hai nhà vốn bình an vô sự chưa hề có thù hiềm với nhau, ngươi biết chứ?
Lãnh Ngưng Hương gật đầu nói :
– Điều này thì tôi biết rất rõ, Phỉ Thúy cốc xưa nay người không phạm ta, ta không phạm người, giữ môn quy rất nghiêm.
Cơ bà bà nhẹ gật đầu nói :
– Môn quy của Phỉ Thúy cốc thế sao?
– Đúng.
Cơ bà bà ngước mắt, chỉ tay vào Lý Tồn Hiếu hỏi :
– Hắn là người của Phỉ Thúy cốc ngươi?
– Trước mắt còn chưa phải.
Cơ bà bà gật đầu nói :
– Thế thì tốt…
Lãnh Ngưng Hương cười cười nói :
– Anh ta là bằng hữu của tôi, chúng tôi lại cùng nhau đến Lãnh Nguyệt môn này, đương nhiên có nhiệm vụ bảo vệ cho nhau. Có điều chỉ cần chuyện không quá đáng thì tôi quyết chẳng bao giờ nhúng tay vào!
Cơ bà bà “À” lên một tiếng, gật đầu nói :
– Ta sẽ cho ngươi xem không có gì quá đáng.
Ánh mắt chuyển động rồi ngưng lại trên mặt Lý Tồn Hiếu nói tiếp :
– Ngươi nói đi, đến đây để làm gì?
Lý Tồn Hiếu nói :
– Hậu học đến đón Lệnh Hồ cô nương.
Lãnh Ngưng Hương tiếp liền một câu :
– Là vị hôn thê của anh ta.
Cơ bà bà ngớ người, hai mắt mở tròn nhìn Lý Tồn Hiếu nói :
– Sao?
Lãnh Ngưng Hương lại nói :
– Chẳng lẽ Cơ bà bà còn chưa biết Lệnh Hồ cô nương đã nguyện chung thân trao trọn cho anh ta.
Cơ bà bà trên mặt các thớ thịt giật giật liên hồi, rít lên :
– Thật to gan, lại dám đi tư tình…
Ôn Thiếu Khanh chen vào nói :
– Bà bà, xin chớ nghe lời ả, Lệnh Hồ cô nương nhất thời nghe miệng lưỡi tên họ Lý này mà mê mẩn tâm thần…
– Ta biết!
Hàn Tinh môn chủ phu nhân bỗng nhiên lên tiếng :
– Khanh nhi nói không sai, chuyện này tôi có hỏi Dao Cơ, Dao Cơ nói vốn chẳng thích gì hắn.
Cơ bà bà ậm ừ rồi hỏi lại :
– Chuyện này Dao Cơ nói với bà sao?
Hàn Tinh Phu nhân nói :
– Đúng vậy, tôi nào dám dối bà bà, không tin cứ hỏi bản thân Dao Cơ.
Cơ bà bà ngưng mắt nhìn Lãnh Ngưng Hương nói :
– Ngươi nghe rồi chứ.
Lãnh Ngưng Hương nói :
– Hậu bối nghe rất rõ.
Cơ bà bà lại nhìn Lý Tồn Hiếu nói :
– Ngươi cũng nghe đấy chứ?
Lý Tồn Hiếu chẳng đáp, nghe Lãnh Ngưng Hương nói tiếp :
– Cơ bà bà, hậu bối có một ý kiến thế này…
– Nói đi.
– Bà bà chẳng hại gì cứ cho gọi Lệnh Hồ cô nương ra đây, ở đây đủ mọi người ba mặt bảy lời cứ hỏi thẳng Lệnh Hồ cô nương, tùy cô ấy lựa chọn. Chỉ cần Lệnh Hồ cô nương đáp một chữ “không” với anh ta, thì chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi đây ngay…
– Chủ ý hay lắm!
Hàn Tinh phu nhân gật đầu tán một câu, rồi cười nói tiếp :
– Lãnh cô nương, thế nào đi nữa thì với Phỉ Thúy cốc vô can!
Lãnh Ngưng Hương mỉm cười nói :
– Ôn phu nhân, Cơ bà bà đã hứa gả Lệnh Hồ cô nương cho Liễu Ngọc Lân, nhị vị hẳn cũng cần nên tranh thủ một cơ hội này chứ?
Một câu này khiến Hàn Tinh phu nhân mặt ửng đỏ lên nói :
– Dao Cơ là tôn nữ của Cơ bà bà, Cơ bà bà muốn gả cô ta cho ai thì chẳng ai ngăn cản được.
“Không sai!” Lãnh Ngưng Hương gật đầu cười nói :
– Tôi quên mất là nhị vị đã không còn cơ hội. Thế nhưng Lệnh Hồ cô nương sẽ gởi thân mình cho vị bằng hữu của tôi mãi mãi, anh ta có quyền yêu cầu bà bà để cho Lệnh Hồ cô nương đương nhiên lựa chọn.
Hàn Tinh phu nhân giọng lạnh lại nói :
– Thực tế thì tất cả đều là ngươi nói.
– Lời tôi nói cũng là lời trong lòng anh ta muốn nói.
– Nếu như Cơ bà bà không chấp nhận thì sao?
Lãnh Ngưng Hương cười nhạt nói :
– Phu nhân định đại diện Cơ bà bà nói lời này đấy sao?
Hàn Tinh phu nhân cứng mồm, may lúc ấy Cơ bà bà lên tiếng đỡ lời :
– Không sai, Hàn Tinh và Lãnh Nguyệt đã là một nhà, lời Ôn phu nhân cũng là ý của ta!
Trên mặt Ôn phu nhân mới thấy một nụ cười đắc ý.
Lãnh Ngưng Hương chẳng để ý bà ta, nhìn Cơ bà bà nói :
– Nói vậy, Cơ bà bà không chấp nhận?
Cơ bà bà nói :
– Không sai, cháu là cháu của ta, ta muốn gả cho ai thì gả.
– Thế thì chuyện Lệnh Hồ cô nương nguyện chung thân trao cho anh ta thì sao?
– Nó còn ấu trĩ tự ý làm chủ, điều này gia cương không cho phép.
Lãnh Ngưng Hương niêm sắc mặt nói :
– Cơ bà bà, Lệnh Hồ cô nương trong lòng đã thế mà bà bà vẫn cố chấp làm theo ý mình, cách làm này chẳng khác gì với kiểu “ép hôn”!
Cơ bà bà tức giận vỗ thành kiệu thét lớn :
– Ta không mang cháu ta gả cho hắn, vì sao ngươi dám nói là “ép hôn”!
Lãnh Ngưng Hương lãnh đạm nói :
– Bà bà cho rằng không, nhưng Lệnh Hồ cô nương thì…
Hàn Tinh phu nhân đột nhiên cắt ngang nói :
– Ngươi nói Dao Cơ nguyện y đem chung thân gởi cho hắn?
Lãnh Ngưng Hương gật đầu khẳng định :
– Điều này chẳng giả chút nào.
Hàn Tinh phu nhân gật đầu nói :
– Tốt, đã có lời hứa chung thân với nhau thì phải có vật tín, vật tín đâu?
Lãnh Ngưng Hương quay đầu nhìn Lý Tồn Hiếu, Lý Tồn Hiếu im lặng không nói.
Lãnh Ngưng Hương cực kỳ thông minh, làm gì không hiểu. Đột nhiên mỉm cười, nhìn Hàn Tinh phu nhân nói :
– Phu nhân, chúng tôi chẳng phải là hàng tục tử, đã không phải là hàng tục tử thì chẳng câu chấp tục lễ, đính ước với nhau một câu thề ước là đủ…
Hàn Tinh phu nhân nghe thì bật cười thành tiếng nói :
– Đính ước thề hẹn chung thân mà chẳng có tín vật thì còn tin nổi chăng? Hừ!
Lãnh Nguyệt môn là chốn nào mà dung chứa hạng vô lại lang thangười ngoài đường này, đuổi hắn ra khỏi đây!
Lời tuy là lời của bà ta, nhưng người Hàn Tinh môn chẳng nhúc nhích.
Cơ bà bà vỗ tay mạnh thành kiệu, hai hoàng bào phụ nhân lại nhảy ra.
Lãnh Ngưng Hương cười nói :
– Ép hôn mới là vô lại, bảo mời Lệnh Hồ cô nương ra đây thẳng mặt một lời lại không chịu, nói không chừng chúng ta đành cưỡng đoạt tân nương!
Lãnh Ngưng Hương bên này nói dứt câu thì hai vị hoàng bào phụ nhân nhảy đến trước mặt Lý Tồn Hiếu, mỗi người tung ra một chưởng nhằm vào hai vai chàng thế rất dũng mãnh.
Lãnh Ngưng Hương vội la lên :
– Tứ nữ hầu tâm phúc Cơ bà bà rất lợi hại, huynh cẩn thận!
Lý Tồn Hiếu chỉ đáp một tiếng “biết”, nhưng chàng không hề né tránh cứ mặc cho hai vị hoàng bào phụ nhân đánh vào.
Hai vị hoàng bào phụ nhân tấn công cực nhanh, chớp mắt thấy hai chưởng sắp chạm vào người đối phương, đột nhiên nghe tiếng cười nhạt nói bên tai :
– Tại hạ đắc tội!
Song thủ vung lên, tay nào cũng xuất ra trung chỉ điểm thẳng vào giữa chưởng tâm đối phương, thế nhanh không tưởng.
Hai vị hoàng bào phụ nhân cũng chẳng phải tầm thường, thấy biến thì hơi đổi sắc. Tay phải thâu chưởng tránh chiêu, đồng thời tay trái tiếp liền ra trảo chộp vào uyển mạch trên hai tay chàng.
Hai người liên thủ tấn công thế như nước cuộn, chiêu chưa tới mà kình phong dậy khởi, đến Lãnh Ngưng Hương đứng bên cạnh cũng thấy rát.
Thế nhưng Lý Tồn Hiếu coi như không, chẳng hề thấy chàng biến chiêu, cũng không thấy chàng xuất thủ thế nào, nhưng lại nghe “Bốp, bốp” hai tiếng. Hai vị hoàng bào phụ nhân thân hình khựng lại rồi bật lùi ra sau, mặt người nào người nấy đỏ lên như gấc.
Nên biết bốn vị tỳ nữ tâm phúc của Cơ bà bà nhập môn khi còn nhỏ, thân phận tuy là nữ hầu của Cơ bà bà, nhưng thực ra địa vị chẳng hề nhỏ hơn Ba Sĩ Kiệt. Lại nói võ công hấp thụ chân truyền từ võ công “Lãnh Nguyệt môn”, trong võ lâm giang hồ xưa nay ít gặp đối thủ, có thể nói “Lãnh Nguyệt môn” đỉnh danh giang hồ một nửa là nhờ vào công bốn người này. Vậy mà hôm nay chỉ mới chiêu đầu đã bị một thiếu niên như Lý Tồn Hiếu hạ đài quả là một chuyện không tưởng nổi.
Nhị vị hoàng bào phụ nhân mỗi người trúng một quyền của Lý Tồn Hiếu vào tay thì rất hổ thẹn và kinh ngạc, Cơ bà bà hai mắt mở trừng trừng như cũng không tin nổi, chỉ nghe bà ta giọng trầm lạnh vang lên :
– Bốn người cùng lên cho ta!
Tiếp liền thêm hai vị hoàng bào phụ nhân nhảy ra tham chiến. “Koong” một tiếng cả bọn liền đồng loạt rút phắt trường kiếm ra lăm lăm trong tay, bốn thanh kiếm chỉa thẳng ra ngoài còn chưa động.
Hành gia trong nghề chỉ nhìn thì biết ngay bốn vị hoàng bào phụ nhân chính đang ngưng công tự khí quán chú vào kiếm chuẩn bị ra chiêu.
Lãnh Ngưng Hương chân hơi di động đến bên người Lý Tồn Hiếu.
Lý Tồn Hiếu trầm trầm nói :
– Cô nương xin thoái lui, tôi có thể đối phó được.
Cơ bà bà ngưng mắt nhìn chằm chằm vào Lãnh Ngưng Hương, tuy không nói nhưng trong ánh mắt ấy đủ thấy bà ta rất ngại Lãnh Ngưng Hương ra tay thi triển độc.
Lãnh Ngưng Hương cười điềm nhiên, lập tức thoái bước, nhưng chỉ nửa bước mà thôi.
Chỉ nghe hoàng bào phụ nhân đứng bên phải lên tiếng nói :
– Nhanh rút binh khí của ngươi ra!
Lý Tồn Hiếu xoay xoay nhẹ hai bàn tay cười nói :
– Tại hạ chỉ hai bàn tay trần này lĩnh giáo bốn vị vài chiêu!
– Ngươi muốn chết!
Một câu của chàng khiến cho bốn vị hoàng bào phụ nhân tức giận, đồng thanh hét lên.
Cơ bà bà cũng gằn giọng :
– Tiểu tử, ngươi thật cuồng ngạo!
Lý Tồn Hiếu nhún vai cười nói :
– Hậu học xưa nay là thế, một chiêu không thắng, huyết đổ đương trường, hoàng thây tán địa cũng chẳng ân hận!
Cơ bà bà mặt xanh như thiết, chỉ “Hừ” một tiếng lạnh lùng không nói gì, nhưng trong ánh mắt bà ta thì long lên sòng sọc như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống chàng.
Một vị hoàng bào phụ nhân lên tiếng nói tiếp :
– Cơ bà bà đã hạlệnh, ngươi chuẩn bị rồi chứ, bốn chúng ta sắp ra chiêu!
Lý Tồn Hiếu ánh mắt lơ đãng nói :
– Tại hạ chuẩn bị xong, các vị xin cứ ra chiêu tự nhiên!
Chàng vừa nói dứt lời, chỉ nghe “vù vù” tiếng kiếm rít lên trong không khí, bốn vị hoàng bào phụ nhân ra chiêu công tới.
Bốn vị hoàng bào phụ nhân tuy mỗi người một thanh trường kiếm, thế nhưng khi ra kiếm thì biến hóa khiến người nhìn như hàng chục thanh kiếm, kiếm ảnh linh động như những con mãnh xà tập trung nhằm vào các đại huyệt trên người Lý Tồn Hiếu.
Lý Tồn Hiếu vẫn đỉnh lập bất động, nhưng đột nhiên chỉ nghe “kong kong…” vang liền bốn tiếng tạo thành một chuỗi ngắn ngủn, bao nhiêu ánh kiếm thâu liễm còn lại bốn thanh kiếm bắn ngược ra ngoài, bốn vị hoàng bào phụ nhân thân hình cũng lảo đảo thoái lùi sau.
Chỉ mới một chiêu mà đánh lùi “Tứ tỳ” thành danh giang hồ của Lãnh Nguyệt môn.
Hàn Tinh môn chủ và phu nhân mặt điều biến sắc.
Cơ bà bà ngồi trên kiệu thân hình tung lên không rồi rơi xuống lại, miệng thét “Lui!”, bà ta kịp thời ngăn cản bốn vị hoàng bào phụ nhân vừa bị đẩy ra chuẩn bị lao vào trí mạng.
Rồi nhìn Lý Tồn Hiếu chăm chăm đến ổi hai tròng mắt như muốn bật ra ngoài hố mắt, giọng đanh lại đi nói :
– Tên hậu sinh kia, ngươi vừa rồi ra một chiêu chính là “Ma Chữ”!
– Ma Chữ!
Gần như cùng lúc phu phụ Hàn Tinh môn chủ thất thanh la lên khi nghe Cơ bà bà nhắc tới hai tiếng này.
Lý Tồn Hiếu nói :
– Cơ bà bà nhận ra “Ma Chữ” sao?
Cơ bà bà nói :
– Quả nhiên là “Ma Chữ”, nói mau, ngươi là gì của Độc Cô Trường Minh?
Lý Tồn Hiếu nói :
– Ông ấy là một trong hai vị ân sư của tại hạ.
Cơ bà bà vừa nghe thì thân hình chấn động mạnh kêu lên :
– Sao, hậu sinh, ngươi là đệ tử của Độc Cô Trường Minh?
– Không sai!
Cơ bà bà chẳng nói gì, ánh mắt cứ như dán vào mặt Lý Tồn Hiếu một hồi lâu mới thốt kên được :
– Vậy thì còn một người sư phụ của ngươi là ai?
Lý Tồn Hiếu nói :
– Lão nhân gia pháp hiệu Thượng Khô Hạ Tâm!
“Khô Tâm!” Cơ bà bà lại thất thanh buộc miệng la lên :
-“Đại Lôi Âm tự”!
Lý Tồn Hiếu gật đầu đáp :
– Chính thế.
Cơ bà bà phút chốc mặt trắng bệch như tờ giấy, phu phụ Hàn Tinh môn chủ mặt cũng không còn giọt máu, đồng thới chẳng ai bảo ai tự thoái về sau một bước.
Nhưng chỉ sau một lúc thì Cơ bà bà lấy lại sắc mặt bình thường, bà ta lên tiếng giọng nói như người bị bệnh có khí vô lực :
– Thanh niên kia, ngươi phúc phần quả cực lớn, quả là vô tiền khoáng hậu. Ngươi đi đi, ta không dám đối địch với truyền nhân của cùng lúc hai nhân vật đỉnh danh như Độc Cô Trường Minh và Khô Tâm đại sư.
Lãnh Ngưng Hương bước đến bên Lý Tồn Hiếu nói nhỏ :
– Lý lang, bà ta đã sợ, huynh không thể rút lui tay không.
Lý Tồn Hiếu gật đầu hiểu rõ, nhìn Cơ bà bà nói :
– Bà bà, hậu học đã đến Lãnh Nguyệt môn, chẳng thể đi như thế này được!
“Đúng” Lãnh Ngưng Hương liền tiếp lời chàng nói :
– Đã nhập bảo sơn. Lý nào trở về tay không!
Cơ bà bà chẳng để ý, giọng yếu nhỏ nói :
– Thanh niên nhân, ngươi muốn gì chứ?
Lý Tồn Hiếu nói :
– Hậu học không dám nói mang Lệnh Hồ cô nương đi, thế nhưng chỉ mong bà bà có thể cho cô ấy tự mình có cơ hội lựa chọn.
Cơ bà bà lắc đầu nói :
– Thanh niên nhân, điều này thì ta không thể chấp nhận.
Lý Tồn Hiếu nói :
– Bà bà phải chăng muốn bức “Tàng Bảo đồ”!
Cơ bà bà nghe hỏi thì ngẩn người nói :
– Thanh niên nhân, ngươi hỏi là…
– Chỉ cần bà bà không ép gả Lệnh Hồ cô nương cho Liễu Ngọc Lân, tại hạ chấp nhận mang bức “Tàng Bảo đồ” tặng cho bà bà.
Phu phụ Hàn Tinh môn vừa nghe thì mắt đều rạng lên nét bần tham, thế nhưng trong tình hình này chẳng dám động sắc ra mặt, cũng không lên tiếng nữa câu.
Cơ bà bà ngớ người, một lúc nói :
– Thanh niên nhân, ý ngươi định đem “Tàng Bảo đồ” đổi lấy Dao Cơ nhi?
– Có thể nói như vậy.
Cơ bà bà nhìn chàng một hồi lâu nói :
– Thanh niên nhân, cháu gái ta chẳng phải là hàng hóa, trong mắt ta thì nó quý giá hơn bất cứ điều gì trên đời này!
Lý Tồn Hiếu nói :
– Đồng ý hay không là do Cơ bà bà, tại hạ không cưỡng ép. Cứ nghe như bà bà vừa nói thì yêu thương cô ta hết mực, nhưng nếu gả cô ấy cho Liễu Ngọc Lân thì chẳng khác gì đẩy cô ấy vào con đường khổ ải!
Cơ bà bà nói :
– Thanh niên nhân, Liễu Ngọc lân có gì không tốt chứ? Nó ngoại trừ sở học không có duyên như ngươi, còn những mặt khác đều chẳng kém ngươi.
Lãnh Ngưng Hương nói :
– Kém xa. Cơ bà bà, điều này chẳng thể mang ra so sánh được.
Cơ bà bà nói :
– Ta chẳng nhìn thấy hắn chỗ nào kém bằng hữu ngươi, nói gì thì Liễu Ngọc Lân cũng đã ở đây với ta mấy ngày, còn bằng hữu ngươi thì chỉ mới gặp lần đầu.
Lãnh Ngưng Hương nói :
– Thế thì Cơ bà bà sao chẳng nhìn anh ta nhiều hơn rồi luận!
Cơ bà bà ngước mắt nhìn trời nói :
– Không được, ta đã quyết định. Giờ thì toàn Lãnh Nguyệt môn trên dưới đều biết ta hứa gả cháu ta cho Liễu Ngọc Lân rồi!
Lãnh Ngưng Hương cười nói :
– Tôi thấy chẳng có gì quan trọng, làm thế vừa gả được cháu bà cho người cô ấy thích, đồng thời bà thu được báu vật mà người trong võ lâm đều mộng tưởng. Bà vui mà Lệnh Hồ cô nương cũng vui, đó là việc làm hết sức toàn mỹ, bà sao lại không vui chứ?
Đương nhiên mọi chuyện cuối cùng cũng là quyết định của bà bà.
Cơ bà bà trầm mặc không nói.
Lúc này Hàn Tinh phu nhân di bộ đến bên kiệu cúi đầu nói nhỏ gì với Cơ bà bà mấy câu.
Chỉ thấy Cơ bà bà gật gật đầu, xua tay nói :
– Ta tự có chủ trương, ta tự có chủ trương!
Hàn Tinh phu nhân cúi người thi lễ rồi thoái lui nguyên vị.
Cơ bà bà ngước mắt nhìn Lý Tồn Hiếu nói :
– Thanh niên nhân, ngươi chỉ yên cầu ta không cưỡng bức Dao Cơ thôi đúng chứ?
Lý Tồn Hiếu chưa đáp thì Lãnh Ngưng Hương đã lên tiếng :
– Đương nhiên, nhưng bức “Tàng Bảo đồ” mà người người ngày đêm mơ tưởng kia cũng chẳng khi nào tặng không, mà phải có điều kiện, bà bà thấy đúng chứ?
Cơ bà bà chẳng để ý gì đến Lãnh Ngưng Hương, nhìn Lý Tồn Hiếu nói tiếp :
– Thanh niên nhân, ngươi thế nào chứ?
Lý Tồn Hiếu nói :
– Tại hạ muốn dùng bức “Tàng Bảo đồ” này đổi lấy Lệnh Hồ cô nương.
Cơ bà bà “A” lên một tiếng nói :
– Chẳng phải chính ngươi nói chỉ cần ta không cưỡng ép Dao Cơ, thì ngươi sẽ giao bức “Tàng Bảo đồ” cho ta sao?
Lãnh Ngưng Hương chen vào nói ngay :
– Nguyên là như thế, nhưng vừa rồi đã động thủ, nhỡ như bà bà không giữ lời thì chẳng hóa ra anh ta mất cả chì lẫn chài sao? Chẳng bằng cứ để Lệnh Hồ cô nương theo cùng anh ta thì mới yên tâm.
Cơ bà bà như đã ngán cái miệng của Lãnh Ngưng Hương, nên chẳng để ý nghe cứ nói :
– Thanh niên nhân, đây cũng là chủ ý của ngươi sao?
Lý Tồn Hiếu cắn răng nói :
– Đúng.
Cơ bà bà trên môi hiện một nét dị dạng nói :
– Vạn nhất tôn nữ không đồng ý theo ngươi thì sao?
Lãnh Ngưng Hương nói :
– Nếu đúng như thế thì đành thôi vậy!
Hàn Tinh phu nhân khi ấy mới lên tiếng chen vào nói :
– Lãnh cô nương nên biết chuyện này không liên gì đến “Phỉ Thúy cốc”!
Lãnh Ngưng Hương cười cười nói :
– Ôn phu nhân, nói thế “Hàn Tinh môn” cũng là người ngoài đấy chứ?
Hàn Tinh phu nhân mặt biến sắc nói :
– Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh tham giao như thủ tục, ta nói được!
Lãnh Ngưng Hương cười nhạt nói :
– Ôn phu nhân hẳn cũng quên mất, tôi là bằng hữu của anh ấy!
Hàn Tinh phu nhân mặt hiện nét giận dữ gằn giọng :
– Lãnh cô nương như thế là tự rước phiền toái cho Phỉ Thúy cốc.
– Sao chứ?
Lãnh Ngưng Hương bật cười phá lên nói :
– Nếu như Lệnh Hồ cô nương cùng anh ấy thành đôi bạn lữ, Lệnh Hồ cô nương cũng là bằng hữu chúng ta thì Phỉ Thúy cốc còn gì phiền toái chứ?
Hàn Tinh phu nhân chỉ biết im lặng chẳng nói được gì.
Bấy giờ lại nghe Cơ bà bà nói :
– Đây là chuyện của Lãnh Nguyệt môn với Lý công tử, bất cứ người nào cũng chẳng chen vào được. Thanh niên nhân, thế nào chứ?
Lý Tồn Hiếu nói :
– Ý lão bà bà là…
Cơ bà bà nói :
– Ngươi muốn dùng “Tàng Bảo đồ” đổi lấy tôn nữ của ta, nếu như nó không chịu đi theo ngươi thì bức “Tàng Bảo đồ”…
Lý Tồn Hiếu nói ngay :
– Chỉ cần Lệnh Hồ cô nương có cơ hội lựa chọn, dù thế nào hậu học cũng mang “Tàng Bảo đồ” tặng cho bà bà.
Cơ bà bà nghe lời này không khỏi kinh ngạc nói :
– Thanh niên nhân, lời này tự miệng ngươi nói đấy chứ!
Lý Tồn Hiếu gật đầu khẳng khái nói :
– Điều này bà bà cứ yên tâm, hậu học xưa nay chưa từng nói hai lời.
Cơ bà bà khi ấy mới gật đầu nói :
– Được, thanh niên nhân, chúng ta nhất định một lời như thế.
Rồi bà hạ lệnh :
– Hai người nào nhanh vào trong mời cô nương ra đây.
Hai vị hoàng bào phu nhân bên kiệu ứng thanh dạ một tiếng, rồi quay người đi nhanh vào trong.
Chỉ chốc lát, hai vị hoàng bào phụ nhân từ nội viện bước ra, theo sau chính là Lệnh Hồ Dao Cơ và Tiểu Thúy đi bên cạnh đỡ người nàng.
Lệnh Hồ Dao Cơ thân hình yếu nhược, nét mặt u buồn, chân đi như vô lực thoạt nhìn ai cũng nghĩ nàng vừa qua một cơn bệnh nặng. Nhưng mấy ai biết được nàng bị một chữ “tình” dằn vặt.
Khi còn ở xa, thoáng nhìn thấy Lý Tồn Hiếu, Lệnh Hồ Dao Cơ khẽ run lên, hẳn trong lòng nàng xúc động mạnh.
Lý Tồn Hiếu cũng thế, nhìn thấy lại nàng lòng chàng cũng xôn xao gợn sóng, quả thực duy nhất một người khiến cho chàng xao xuyến như thế này chỉ có một mình Lệnh Hồ Dao Cơ.
Khi đến gần, Lệnh Hồ Dao Cơ nét mặt trở nên bình tĩnh hơn.
Lãnh Ngưng Hương nhìn thấy Lệnh Hồ Dao Cơ thì bất giác buột miệng khẽ thốt lên :
– Cô ta đúng là đương thế đệ nhất giai nhân, ta chẳng bằng…
Không biết Lý Tồn Hiếu có nghe thấy không, nhưng chẳng nghe chàng nói gì.
Lệnh Hồ Dao Cơ được Tiểu Thúy đỡ đến trước mặt Cơ bà bà, nàng khép người thi lễ thốt lên :
– Bà bà…
Nàng chỉ khe khẽ thốt hai tiếng, nhưng hai tiếng vừa yếu nhược vừa trong trẻo khiến nao nao lòng người.
Cơ bà bà trên mặt chẳng chút biểu hiện, ậm ừ một tiếng nói :
– Nhanh ra mắt Ôn bá bá và Ôn bá mẫu.
Lệnh Hồ Dao Cơ nghe lời đến thi lễ phu phụ Hàn Tinh môn chủ.
Hàn Tinh phu nhân vội xua tay cản lại nói :
– Bà bà thật là, gặp nhau cả ngày sao còn nhiều lễ khách sáo. Nào, Dao Cơ, nhanh đến bên người bá mẫu đây.
Vừa nói bà ta vừa nắm tay Lệnh Hồ Dao Cơ đến bên cạnh người mình.
Lệnh Hồ Dao Cơ ngoan ngoãn nghe theo, Tiểu Thúy trong lòng tuy chán ghét bà ta, nhưng trước mặt Cơ bà bà nên không dám tỏ ra thái độ gì.
Đột nhiên Cơ bà bà giọng lạnh như băng nói :
– Ngươi gây họa lớn, giờ người ta tìm đến đây, ngươi nói xem có quen biết gã thanh niên họ Lý này không?
Lệnh Hồ Dao Cơ rất hiếu thuận nhưng không mềm yếu, đôi mắt nàng thâm sâu ngưng nhìn Lý Tồn Hiếu, trong lòng nỗi tương tư bấy lâu dồn nén giở như chực bộc phát.
Cuối cùng nàng gật đầu đáp :
– Có quen!
Cơ bà bà nói :
– Nghe nói ngươi đem lòng thương yêu hắn, còn nguyện suốt đời gởi thân cho hắn, có chuyện này không?
Lệnh Hồ Dao Cơ còn chưa đáp, thì Hàn Tinh phu nhân đã lên tiếng vẻ thân thiết quan tâm nói :
– Dao Cơ, chuyện rất trọng đại, cô phải hết sức thận trọng, chớ để bà bà giận.
Ngừng lại một chút, nàng nói tiếp :
– Đúng, đây là sự thực, con thích anh ấy, con nguyện ý theo anh ấy suốt đời và chỉ có anh ấy mới xứng cho con gởi tấm thân này.
Một câu khiến cho toàn trường chấn động, nhất là phu phụ Hàn Tinh môn chủ thì ngượng ngập.
Cơ bà bà mặt lạnh lại nói :
– Hiện tại hắn đến tìm ngươi, ngươi có muốn đi theo hắn không?
Lệnh Hồ Dao Cơ không chút do dự đáp :
– Muốn.
Hàn Tinh phu nhân hai mắt mở lớn nhìn nàng như vô cùng kinh ngạc, la lên :
– Dao Cơ, chuyện hệ trọng cả đời, cô cần thận trọng suy nghĩ. Trước mặt có bà bà làm chủ, cô nghĩ lại vẫn còn kịp.
Lệnh Hồ Dao Cơ lòng như đã quyết, nàng không cưỡng lại tiếng gọi của con tim.
– Đa tạ, suốt đời tôi nếu như không theo anh ấy thì chẳng bao giờ theo ai khác.
Hàn Tinh phu nhân tái mặt, cố gượng một nụ cười nói :
– Tôi nghĩ tốt cho cô nương, nếu cô nương ý đã quyết như thế thì thôi.
Lệnh Hồ Dao Cơ chẳng nói thêm tiếng nào.
Chỉ nghe giọng Cơ bà bà trở nên lạnh như băng nói :
– Nói vậy ngươi bảo ta hối hôn với Liễu Ngọc Lân.
Lệnh Hồ Dao Cơ nói :
– Chuyện này do bà bà đặt ra, chẳng phải là ý nguyện của con.
Cơ bà bà tức giận vô cùng mặt xanh lại, một lúc nghiến răng nói :
– Thôi được, Dao Cơ, ta phải nói cho rõ, ngươi muốn theo hắn ta không cần cản nữa, nhưng từ nay ngươi không còn là người của Lãnh Nguyệt môn, mà cũng đừng bao giờ đặt chân lại nhà họ Lệnh Hồ này!