Bưng cả vò rượu độc lên miệng tu một ngụm dài rồi mới thả vò rượu xuống bàn. Tiêu Lân buông tiếng thở dài. Chàng muốn dùng rượu để khỏa lấp sự chán nản trong mình. Nhưng chàng càng khỏa lấp thì sự chán nản kia càng dâng toàn tâm tưởng.
Cạch!
Âm thanh khô khốc từ cánh cửa phát ra buộc Tiêu Lân phải nhìn lại.
Chàng đứng bật dậy khi thấy một Hắc y nhân vận võ phục bó chẽn che mặt bằng vuông lụa đen lẻn vào.
Hắc y nhân đóng sầm cửa lại, rồi quay mặt đối diện với Tiêu Lân. Đôi mắt của Hắc y nhân sáng ngời chiếu vào Tiêu Lân. Uy quang hừng hực từ Hắc y nhân tỏa ra ập vào hai con ngươi của Tiêu Lân khiến chàng không khỏi gai lạnh cột sống.
Tiêu Lân buột miệng hỏi :
– Các hạ là ai?
Hắc y nhân dấn bộ bước đến hai bước. Y cất giọng trầm trầm nói :
– Sát thủ trong đêm.
Lời nói của Hắc y nhân đập vào thính nhĩ Tiêu Lân khiến chàng rùng mình, bất giác không làm chủ được mà thối liền hai bộ. Tiêu Lân chộp lấy rượu trên bàn. Chàng nhìn Hắc y nhân nói :
– Các hạ là sát thủ trong đêm?
– Đúng.
– Các hạ muốn gì nơi Tiêu Lân?
– Giết ngươi.
Mặt Tiêu Lân đanh lại. Chàng miễn cưỡng nói :
– Giết Tiêu Lân! Chắc các hạ có lý do để giết tại hạ chứ? Nếu tại hạ đoán không lầm các hạ định lấy lý do mà người ta gieo vào Tiêu Lân tại Dương Châu làm cái cớ để lấy mạng Tiêu Lân?
– Đó là một lý do.
– Còn lý do gì nữa?
– Tiểu tử họ Tiêu.
– Tiêu Lân họ Tiêu thì phải chết sao?
– Đúng!
Tiêu Lân từ từ thở ra. Giờ thì chàng đã lấy lại sự tĩnh tâm bình thản ban đầu. Chàng mỉm cười giả lả nói :
– Có quá nhiều lý do để thiên hạ đòi lấy mạng Tiêu thiếu gia nhưng duy có các hạ thì có thêm lý do nữa đó là tại hạ mang họ Tiêu. Bộ họ Tiêu có mối thù bất đội trời chung với các hạ à?
– Đúng!
– Mối thù gì?
– Chưa phải lúc ta nói cho tiểu tử biết.
Tiêu Lân chau mày.
– Chưa phải lúc, nghĩa là không phải lúc này?
Chàng ve cằm.
– Các hạ đột nhập vào thư phòng của Tiêu Lân với mục đích gì nào?
– Giết ngươi.
Tiêu Lân lắc đầu :
– Không phải như vậy đâu.
– Thế ta đột nhập vào đây để làm gì?
– Các hạ có mục đích khác. Nếu như các hạ muốn giết tại hạ thì hẳn đã trả lời câu hỏi vừa rồi của tại hạ. Nhưng các hạ lại nói chưa phải lúc tất các hạ chưa thể cho tại hạ biết. Hoặc các hạ hoài nghi bản thân mình không thể đủ bản lĩnh lấy mạng Tiêu thiếu gia.
– Ta lấy mạng tiểu tử dễ như trở bàn tay.
– Nói thì dễ nhưng làm khó lắm đó. Tiêu Lân là người quí mạng sống mình nên nhất định không chịu ngồi yên cho các hạ lấy mạng đâu.
Tiêu Lân nhún vai :
– Các hạ thừa biết đây là biệt phòng của Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc! Đột nhập vào thư phòng của Tiêu Lân, các hạ đã xem thường Huyền cung Cung chủ rồi.
– Nếu ta coi trọng ả dâm phụ kia thì đâu vào đây làm gì? Ả không đáng để ta nhìn tới đâu.
– Vậy sao! Nếu không đáng để các hạ nhìn tới sao các hạ lại che giấu chân diện mình? Không sợ thì cứ đường đường chính chính đến lấy mạng Tiêu Lân sao lạm dụng đến trò hành thích của bọn tiểu nhân hạ đẳng?
Đôi chân mà Hắc y nhân nhíu lại. Y gằn giọng nói :
– Chưa phải lúc ta cho thiên hạ thấy chân diện mình.
Hắc y nhân đổi giọng ôn nhu từ tốn :
– Tiêu tiểu tử! Ngươi có một cơ hội được sống nếu thuận theo ý ta.
Tiêu Lân chau mày.
– Các hạ cho tại hạ cơ hội gì và thuận theo ý của các hạ? Thế ý của các hạ là thế nào?
– Trao lại cho ta chiếc chìa khóa của Bạch Mẫu Đơn Di Tiểu Phụng đã trao cho Tiểu Cúc.
Câu nói của Hắc y nhân khiến Tiêu Lân không khỏi sờ sững cả người.
Chàng nhủ thầm :
– “Quái lạ thật! Sao y lại biết mình giữ chiếc chìa khóa vàng của đại tỷ Tiểu Cúc”.
Tiêu Lân suy nghĩ nhưng không thể nào giải đáp được câu hỏi của mình.
Chàng buột miệng hỏi :
– Các hạ biết Tiêu Lân giữ chiếc chìa khóa đó à?
– Biết.
– Sao các hạ biết?
– Tiểu tử không cần hỏi vì sao ta biết mà chỉ nên trả lời cho ta biết, ngươi có trao chiếc chìa khóa vàng đó không thôi?
Tiêu Lân ôm vò rượu một lúc rồi nói :
– Không chừng Tiêu thiếu gia và các hạ là bằng hữu với nhau?
Hắc y nhân khoát tay :
– Ta không phải là bằng hữu của ngươi. Đừng nói quanh co nữa! Hãy trao chiếc chìa khóa vàng cho ta.
Tiêu Lân nheo mày. Chàng lưỡng lự rồi nói :
– Các hạ xem chừng rất quan tâm đến chiếc chìa khóa vàng của đại tỷ Tiểu Cúc. Hẳn các hạ biết điều kiện cơ bản mà đại tỷ giao cho Tiêu Lân tìm người trao chiếc chìa khóa đó chứ?
Hắc y nhân lắc đầu :
– Ta không quan tâm đến điều kiện gì cả mà chỉ buộc tiểu tử phải trao lại chiếc chìa khóa kia cho ta.
– Nếu Tiêu Lân không trao chiếc chìa khóa đó cho các hạ?
– Tiểu tử phải chết.
– Nói như vậy con đường sống của tại hạ là phải trao chiếc chìa khóa của đại tỷ Tiểu Cúc cho các hạ?
– Đó là cơ hội duy nhất mà tiểu tử không còn sự lựa chọn nào khác.
Tiêu Lân xoay tránh. Chàng chắt lưỡi rồi hỏi :
– Tiêu Lân trao chiếc chìa khóa kia cho các hạ rồi lại có người đến đòi chiếc chìa khóa đó giống các hạ, Tiêu Lân lấy gì mà giao để giữ mạng sống của mình?
– Ngươi tự lo cho mình.
– Các hạ chỉ nghĩ đến thứ mình cần mà chẳng nghĩ đến sinh mạng của người khác?
– Đừng nhiều lời! Có giao ra không?
Tiêu Lân nheo mày. Chàng miễn cưỡng nói :
– Thôi được. Tại hạ sẵn sàng trao chiếc chìa khóa kia cho các hạ, nhưng trước khi trao, tại hạ phải thực hiện đúng điều kiện mà Tiêu Lân đã thỏa ước với đại tỷ Tiểu Cúc.
Hắc y nhân gằn giọng nói :
– Điều kiện gì?
– Các hạ phải đánh thắng Tứ Đỉnh Thiên Can hợp công.
– Hồ đồ! Ngươi đúng là đi tìm cái chết cho ngươi.
Lời còn đọng trên hai cánh môi. Hắc y nhân bất ngờ vỗ chưởng đến Tiêu Lân. Bóng ảnh chưởng đuổi chụp tới chàng.
Đã phòng bị từ trước. Tiêu Lân liền thi triển “Hành Tẩu Di Hình bộ” tránh né chưởng công của đối phương.
Hai chiếc bóng ảnh thủ đỏ au kia đập thẳng vào vách thư phòng sau lưng chàng.
Ầm!
Bức vách thư phòng kiên cố thế mà bị hai chiếc bóng ảnh thủ đánh đổ sập xuống ngay.
Rầm!
Uy lực của chưởng pháp do Hắc y nhân phát ra khiến Tiêu Lân phải giật mình hoảng hốt. Chàng vừa trụ thân thì Hắc y nhân đã chuyển bộ lướt đến, cùng với đôi trảo công đỏ au thộp vào tử huyệt Tiêu Lân. Tất cả những chiêu thức Hắc y nhân thi triển đều là sát chiêu nhất quyết lấy mạng Tiêu Lân.
Tiêu Lân lại thi triển “Hành Tẩu Di Hình” bộ tránh né.
Hai chiếc bóng trảo vỗ vào cây cột.
Rắc!
Tiêu Lân thấy cây cột bị trảo công bóc luôn một mảng to từ từ ngã dần xuống. Chàng nhìn Hắc y nhân nghĩ thầm :
– “Nếu để cho gã Hắc y nhân này vỗ trúng mình khó mà bảo toàn được mạng sống”.
Hắc y nhân nhìn lại Tiêu Lân.
– Tiểu tử! Bộ pháp ngươi vừa thi triển, thụ giáo của Khấu Đà Tử phải không?
Tiêu Lân gằn giọng đáp lời Hắc y nhân :
– Các hạ không trả lời những câu hỏi của Tiêu thiếu gia thì Tiêu thiếu gia cũng không cần thiết phải trả lời các hạ.
– Ngươi dám lộng ngôn với ta như vậy ư? Được, để ta tống tiễn ngươi về chầu Diêm chúa.
Tiêu Lân khoát tay.
– Khoan!
Hắc y nhân đang giọng nói :
– Tiểu tử Ngươi muốn gì, đã đổi ý rồi ư?
– Tiêu Lân chẳng bao giờ biết đổi ý. Các hạ đã liên thủ tập kích Tiêu Lân hai chiêu cũng vậy bây giờ đến lượt Tiêu Lân. Có như thế mới công bằng. Chỉ cần các hạ đỡ được một chưởng của tại hạ thì xem như đã có nửa chiếc chìa khóa kia rồi.
Đôi chân mày của Hắc y nhân nhíu lại :
– Tiểu tử! Ngươi làm ta quá ngạc nhiên rồi đó! Đâu! Ngươi thử giở tuyệt học của ngươi xem! Không chừng ta phải tâm phục khẩu phục?
Nghe Hắc y nhân thốt câu này Tiêu Lân nghĩ thầm :
– “Ngươi quá tự tin rồi đó. Hẳn ngươi không biết ngay cả Hàm Mô Công Lương Tống vẫn còn chạy thì với ngươi ta đây có gì để ngại”.
Tiêu Lân nghĩ vậy trang trọng nói :
– Thốt ra câu nói đó các hạ có ngại không?
– Ta chẳng có gì phải ngại cả. Xuất thủ đi!
– Nhớ đấy nhé? Đừng có né tránh như Tiêu Lân.
– Hãy xuất thúc đi!
Tiêu Lân dựa vào tâm pháp mà Khấu Đà Tử truyền thụ, nạp khí vào Đan Điền rồi từ từ ấn song thủ về phía Hắc y nhân. Chàng ngạc nhiên khi nhận ra thân pháp của Hắc y nhân như có một lớp màng huyết bao bọc. Tiêu Lân chưa biết đó là hiện tượng gì thì hai bóng ảnh thủ đỏ ối từ Hắc y nhân phát ra đón thẳng, đỡ thẳng lấy hai đạo khí kình của chàng.
Ầm!
Tiêu Lân tối tăm mặt mũi cùng với cảm giác như có quả núi đè lên ngực. Chàng bị nhấc bổng lên khỏi sàn biệt sảnh phòng quăng qua chỗ vách tường vừa sập xuống ngã nhào xuống đất.
Tiêu Lân chẳng biết chuyện gì xảy ra. Và tại sao mình lại bị quăng đi như vậy? Chàng chỏi tay xuống lớp cỏ ướt đẫm sương đêm cố đứng lên rồi rùng mình ói luôn một bụm máu.
Một chiếc bóng trắng lướt đến bên Tiêu Lân. Tiêu Lân nghĩ thầm :
– “Lần này thì ta chết chắc rồi”.
Chiếc bóng trắng đó hóa ra là Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc.
Đứng bên cạnh Tiêu Lân, Tuyết Ngọc chắp tay sau lưng nhìn Hắc y nhân. Gắt giọng nói :
– To gan! Dám xâm nhập biệt cung của bổn nương hành thích người của bổn nương.
Hắc y nhân rọi hai luồng uy nhãn vào Huyền cung Cung chủ. Y chợt ngửa mặt cười khành khạch.
Nghe Hắc y nhân phát tràng tiếu ngạo khành khạch. Tiêu Lân không thể tin vào thính nhĩ mình. Chàng nhìn Hắc y nhân nghĩ thầm :
– “Quái lạ thật! Gã Hắc y nhân này bộ không biết Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc là một trong Tứ Đỉnh Thiên Can hay sao mà tự thị cười cợt ngay trước mặt Tuyết Ngọc nương nương? Y muốn chết rồi ư?”
Ý niệm đó vừa lướt qua đầu Tiêu Lân thì Hắc y nhân nhìn lại Tuyết Ngọc cắt ngang tràng tiếu ngạo.
– Ai sợ đệ nhất dâm bà Chu Tuyết Ngọc chứ bổn nhân chẳng biết sợ là gì đâu. Bổn nhân đã đến đây thì tất phải chứng nghiệm Hấp Tinh đại pháp của đệ nhất dâm bà như thế nào rồi. Đừng có khoa trương với bổn nhân làm gì.
Nghe Hắc y nhân nói, chân diện Tuyết Ngọc đỏ bừng những tưởng như có than hồng đang nung chín. Cơn tức giận dồn nén Huyền cung Cung chủ khiến cho Cung chủ nghẹn lời không thốt được thành tiếng.
Tiêu Lân liếc trộm Tuyết Ngọc. Chàng nhìn ra sắc diện của Huyền cung Cung chủ từ đỏ biến qua xanh rờn rồi từ xanh rờn biến thành đỏ sẫm. Tiêu Lân nghĩ thầm :
– “Huyền cung chủ đang giận dữ lắm đây. Gã Hắc y nhân kia biết là Huyền cung Cung chủ như vậy sao còn khiêu khích? Rõ ràng y muốn chết rồi”.
Tuyết Ngọc rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực. Rồi mới chậm rãi lên tiếng :
– Ngươi không sợ bổn cung?
– Nếu sợ thì bổn nhân không đến biệt cung của Cung chủ đâu. Đừng hù dọa bổn nhân làm gì.
– Vậy ngươi có thể cho bổn cung thấy chân diện của ngươi không?
– Không phải lúc. Nhưng nếu Cung chủ muốn thấy chân diện của bổn nhân, có khó gì đâu. Cứ dùng tất cả tu vi nội lực của Hấp Tinh đại pháp lấy mạng bổn nhân rồi sau đó lột chiếc khăn lụa này ra tất biết bổn nhân là ai?