Đối diện họ lúc này là một tăng nhân đầu cạo trọc, vận tăng bào và đi đứng bằng hai chân trần.
Thôi Phi Hoàn rúng động, hỏi tăng nhân :
– Có phải đại sư vừa lên tiếng?
Tăng nhân cười cười :
– Thất sứ giả xin đừng quá kinh ngạc. Trái lại hãy xem vật này thì rõ.
Mộ Dung Xuân cau mày nhìn tăng nhân đang đưa ra một mũi tiễn Xuyên Vân lệnh giống về hình dạng và thật nhỏ về kích thước :
– Dùng Xuyên Vân Thượng Tiễn để đường đột lộ diện hiện thân, bất chấp mọi quy ước bảo mật cần tuân giữ, phải chăng Đại sứ giả có ý thu hồi khẩn lệnh vừa ban hành hoặc vì nảy sinh nhị tâm nên cố tình vi kháng thượng lệnh, toan bội phản?
Tăng nhân thu cất ngay mũi thượng tiễn Xuyên Vân vào người :
– Không như Thất – Cửu nhị sứ giả vì đã một lần hiệp lực thực hiện sứ mạng do đích thân Lệnh chủ phó giao nên kể từ đó đến nay luôn được xuất hiện cạnh nhau. Ta và những sứ giả còn lại thì bị ngăn cấm, không được phép trực diện tiếp xúc cho dù có biết rõ về nhau đều là người của Xuyên Vân lệnh. Ý ta muốn nói, điều này tạm thời sẽ thay đổi, chí ít là đối với ta và nhị vị. Còn nguyên do tại sao có thay đổi này. Thất sứ giả là người am hiểu có lẽ đã phần nào tự minh bạch.
Thôi Phi Hoàn giật mình :
– Ta hiểu sao được nếu chưa được Đại sứ giả hạ cố chỉ giáo?
Tăng nhân nhìn qua Mộ Dung Xuân :
– Hay là Cửu sứ giả đã hiểu?
Mộ Dung Xuân cười lạt :
– Đại sứ giả nên tự giải thích thì hơn. Nếu không đừng trách ta đành tự hiểu đây là cách uy hiếp không hoàn toàn rõ nguyên do của Đại sứ giả. Và đã vậy, Đại sứ giả cũng không thể oán trách một khi ta và Thất sứ giả buộc phải tuân theo môn quy, hành xử với Đại sứ giả như một kẻ bội phản.
Tăng nhân vỗ tay cười :
– Hóa ra Cửu sứ giả đã tự hiểu. Nhưng xin đừng vội quy kết đây là hành vi uy hiếp, trái lại chỉ là những đề xuất nho nhỏ trong phạm vi ba người chúng ta mà thôi. Ằt nhị vị sử giả muốn nghe?
Thôi Phi Hoàn kịp ngăn lại khi phát hiện Mộ Dung Xuân toan có phản ứng với tăng nhân. Và họ Thôi bảo tăng nhân :
– Thậm chí có dùng hai chữ uy hiếp cũng không sao. Vì rằng ta đang tự hỏi, ở ta hoặc ở Cửu sứ giả đã để lộ lỗi lầm gì khiến Đại sứ giả vì phát hiện nên có ý dùng đó để uy hiếp ngược lại hai ta?
Tăng nhân nhăn nhó :
– Đã bảo ta không có ý định uy hiếp, sao Thất sứ giả cứ… mà thôi, để minh bạch thì ta xin nói thẳng vậy. Thoạt tiên xin hỏi nhị vị định đi đâu?
Thôi Phi Hoàn đáp :
– Như ta đã phúc lệnh hồi bẩm, qua dấu hiệu lưu trên lệnh tiễn, vì chưa hoàn thành sứ mạng truy tìm Sầm Phong cùng Lăng Kim Phụng nên trong thời gian chờ đợi thực hiện khẩu lệnh khẩn mới tiếp nhận, hai ta chỉ muốn tiếp tục truy tìm Sầm Phong.
Tăng nhân lại gặng hỏi :
– Tìm ở đâu?
Thôi Phi Hoàn có ý bực :
– Đương nhiên là phải tìm ở những chỗ tiểu tử họ Sầm có thể bất chợt xuất hiện.
Tăng nhân cười cười :
– Như nhị vị đang đi về hướng tổng đàn Vạn Xà giáo thì phải?
Mộ Dung Xuân tự ý xen vào :
– Lăng Kim Phụng là tam tiểu thư Vạn Xà giáo. Bọn ta có ý tìm Sầm Phong ở quanh quẩn Vạn Xà giáo tổng đàn thì đã sao? Có gì không đúng chăng?
Tăng nhân gật gù :
– Sẽ không có gì không đúng nếu lúc nãy Cửu sứ giả đừng để ta phát hiện đã vận dụng khinh công chỉ những ai có bối phận cực cao ở Vạn Xà giáo mới am hiểu. Ý ta thế nào nhị vị đã rõ.
Một lần nữa Thôi Phi Hoàn kịp ngăn lại trước khi để Mộ Dung Xuân phát tác :
– Dùng công phu không phải của Xuyên Vân là có tội sao? Nếu vậy, xin được hỏi, Đại sứ giả đã bao lâu rồi không vận dụng lại công phu Thiên Long tự?
Tăng nhân có ý ngờ :
– Thất sứ giả nhận biết ta nguyên là cao đồ Thiên Long tự? Từ lúc nào?
Thôi Phi Hoàn cười lạt :
– Nếu ta bảo đã biết từ lâu, thế nào cũng bị Đại sứ giả khép tội là đã lẻn dò xét lúc Đại sứ giả thay Lệnh chủ tống đạt mệnh lệnh. Ta không dại đâu. Và câu đáp của ta sẽ là Đại sứ giả vì xuất hiện với nguyên dạng thế này khiến ta thoạt nhìn cũng dư biết xuất xứ lai lịch.
Tăng nhân thở dài :
– Kinh lịch của Thất sứ giả ngay lập tức khiến ta không còn gì để phản bác. Nhưng vì vậy ta mới bảo ở đây không hề có chuyện uy hiếp, trái lại chỉ là một vài thỏa thuận giữa chúng ta.
Mộ Dung Xuân hồ nghi :
– Đại sứ giả nói rõ ra xem.
Tăng nhân bảo :
– Ta là Tuệ Không, hiện là đại đệ tử có bối phận cao nhất ở Thiên Long tự, kể từ khi sư phụ Thiên Khởi vì tiến vào Hồng Ma bảo nên đã thất tung. Nhất nhật vi sư, bán nhật vi sư. Đó là nguyên do khiến mấy năm qua lúc nào ta cũng canh cánh lo cho số phận của sư phụ Thiên Khởi. Nhờ vậy, hoàng thiên bất phụ khổ nhân tâm, ta cuối cùng cũng khám phá vài bí ẩn có liên quan đến sự thất tung của sư phụ. Ta nguyện ý tiết lộ nếu nhị vị sứ giả thuận tình đứng về phe Tuệ Không này.
Mộ Dung Xuân động tâm :
– Những bí ẩn gì?
Thôi Phi Hoàn vì cẩn trọng nên vội đính chính ngay câu hỏi đã tỏ ra quá vồ vập của Mộ Dung Xuân :
– Đừng vội hỏi đến những bí ẩn đó. Thay vì thế, Cửu sứ giả nên tìm hiểu ẩn ý của Đại sứ giả, đứng về cùng phe là ý làm sao?
Tuệ Không gật gù thán phục :
– Thất sứ giả quả có tâm cơ thận mật. Vì kỳ thực ta cũng chẳng tiết lộ nếu chưa rõ chủ ý thật của nhị vị sẽ là thế nào.
Mộ Dung Xuân nôn nóng :
– Vậy còn chờ gì nữa? Đại sứ giả hãy mau giải thích thì hơn.
Tuệ Không vụt nghiêm giọng :
– Nếu có thêm nhị vị nữa thì trong chín sứ giả Xuyên Vân, kể ra chúng ta có sự đồng thuận của đến bảy. Lực lượng này xem ra cũng đáng kể đấy chứ?
Mộ Dung Xuân giật mình :
– Có những bảy ư? Lệnh chủ biết không?
Thôi Phi Hoàn ngắt lời :
– Đã bảo đấy là lực lượng đáng kể, là phải hiểu đáng kể đối với ai. Vậy làm sao họ dám để Lệnh chủ phát giác?
Tuệ Không cau mày :
– Nói như thế, chủ ý của Thất sứ giả là phản kháng chuyện này?
Thôi Phi Hoàn cười lạt :
– Bậc quân tử không thể hai lòng, là hiền thần chỉ có một chân chủ. Những lời của Đại sứ giả hôm nay, ta xin quyết giữ kín. Xin đừng nói gì thêm, cũng đừng đề cập đến nếu sau này gặp lại. Còn bây giờ, thật thất lễ, kiếu.
Dứt lời, Thôi Phi Hoàn lập tức ra hiệu cho Mộ Dung Xuân cùng đi.
Nhưng cả hai chợt bị Tuệ Không chận lại :
– Chậm đã.
Mộ Dung Xuân biến sắc :
– Đại sứ giả muốn diệt khẩu?
Tuệ Không gượng cười :
– Một chống hai, ta dù mang thân phận Đại sứ giả vẫn tự lượng sức là không đối phó nổi nhị vị. Ý ta chỉ cầu xin, mong nhị vị lập thệ, giữ kín mãi chuyện này.
Thôi Phi Hoàn cau mặt :
– Ta phải làm gì để Đại sứ giả hết lo ngại?
Tuệ Không miễn cưỡng bảo :
– Chỉ có một cách.
Mộ Dung Xuân hỏi ngay :
– Cách nào?
Tuệ Không chợt xuất thủ chộp vào Mộ Dung Xuân :
– Là cách này.
“Vù…”
Mộ Dung Xuân thất kinh lùi lại :
– Đại sứ giả?
Thôi Phi Hoàn cũng xuất thủ tấn công Tuệ Không :
– Đại sứ giả muốn giữ Cửu sứ giả bên mình, lấy đó làm điều kiện để uy hiếp, khiến ta dù muốn cũng không dám tiết lộ chuyện bội phản của Đại sứ giả? Xin đừng ép người quá đáng. Dừng tay mau!
Nhờ cả hai hiệp lực và phản ứng khá nhanh nên Tuệ Không buộc phải lùi về, chấp nhận thất bại. Tuy vậy, Tuệ Không lại đột ngột cười vang :
– Nhị vị có thể dừng tay được rồi. Đồng thời đừng quá lo hoặc hoang mang. Vì đây là ta được Lệnh chủ giao phó, dùng cách này để dò xét lòng trung của nhị vị sứ giạ bây giờ vì tất cả đã minh bạch, nhị vị quả đáng cho Lệnh chủ tin tưởng phó giao nhiều đại sự sau này. Ta phải quay về phục lệnh đây. Cáo biệt. Ha ha…
Nhưng Thôi Phi Hoàn vội gọi giật lại, trước khi Tuệ Không kịp bỏ đi :
– Đại sứ giả nói thật chứ? Xin chịu khó lưu lại và giải thích thêm được không?
Tuệ Không dừng lại và vẫn cười :
– Tất cả đều là một. Nếu không, ta dù có bản lãnh nghiêng trời lệch đất cũng đâu dám chưa gì đã để lộ một câu nói khiến Thất sứ giả thoạt nghe đã hiểu ngay và gây thành mối họa sát thân cho chính ta sau này? Và nếu cần, Thất sứ giả sau này một khi gặp cứ hỏi ngay Lệnh chủ thì rõ. Bảo trọng. Ha ha…
Nhưng Thôi Phi Hoàn một lần nữa lại gọi giật ngược Tuệ Không :
– Còn điều này nữa, Đại sứ giả.
Tuệ Không quay lại ngay :
– Điều gì?
Thôi Phi Hoàn bất ngờ xuất thủ :
– Là điều này. Đỡ!
“Ào…”
Tuệ Không giật mình, vội tránh chiêu :
– Thất sứ giả?
Thôi Phi Hoàn lại lướt đến, lần này quyết liệt xuất thủ hơn :
– Nạp mạng!
“Ào…”
Tuệ Không tái mặt :
– Hư Vô chỉ? Ngươi không là Thôi Phi Hoàn? Cả hai ngươi đều là giả, không phải chỉ có một như ta đã hồ nghi? Thật đáng chết! Đỡ!
“Ầm! Ầm!”
Mộ Dung Xuân cũng lập tức xuất thủ :
– Ngươi đã nghi? Khá lắm, vậy thì nạp mạng thôi.
Nhưng Thôi Phi Hoàn chợt vội vàng ngăn cản Mộ Dung Xuân :
– Cứ để ta. Nàng mau tìm quanh. Ta chưa quyết chắc chỉ có một mình kẻ phản đồ này. Hãy hạ thủ ngay nếu phát hiện có thêm kẻ khả nghi. Còn Tuệ Không, hãy đỡ!
“Ào…”
Mộ Dung Xuân lao đi ngay, tai chợt nghe Tuệ Không ngỡ ngàng kêu, hỏi Thôi Phi Hoàn :
– Thiên Long Mê Tung Bộ? Ngươi đích thực là ai? Sao tinh thông bộ pháp này vốn là sở học Thiên Long tự?
“Ầm! Ầm!”
Tiếng chấn kình vang vọng làm Mộ Dung Xuân phần vì đi đã khá xa nên không nghe được câu đáp của Thôi Phi Hoàn đối với nghi vấn của Tuệ Không.
Chỉ khi không phát hiện điều gì khả nghi, Mộ Dung Xuân mới quay lại và thấy Tuệ Không đã bị Thôi Phi Hoàn chế ngự.
Thôi Phi Hoàn nhìn Mộ Dung Xuân :
– Ổn chứ?
Mộ Dung Xuân hoài nghi :
– Tuệ Không là Đại sứ giả, bản lãnh kém thế sao? Còn chuyện kia, ổn cả. Không có ai lảng vảng quanh đây.
Tuệ Không hậm hực phản bác, nhưng thanh âm giọng nói không hiểu sao đã yếu đi đầy bất ngờ :
– Nếu không nhờ bộ pháp Mê Thiên Bộ Thiên Long, y đâu thể bất ngờ phế bỏ toàn bộ võ công của ta? Hừ! Nhưng dám giả làm sứ giả Xuyên Vân, trước sau gì bọn ngươi cũng chuốc hậu quả khốc liệt.
Thôi Phi Hoàn cười khinh khỉnh :
– Ngươi có bất phục hay không cũng vậy. Vì đây là bộ pháp do đích thân sư phụ ngươi chỉ điểm cho ta, với thỏa thuận là thay sư phụ ngươi thanh lý môn hộ.
Tuệ Không giật thót người :
– Ngươi đã gặp lão Thiên Khởi? Bao giờ?
Thôi Phi Hoàn nhún vai :
– Ngươi sẽ tỏ tường hư thực nếu cho ta biết, ngoài ngươi, Lệnh chủ còn sai phái thêm ai đi cùng ngươi?
Tuệ Không thở dài :
– Ta là Đại sứ giả, Lệnh chủ cần gì phái thêm người hỗ trợ ta? Ngươi đã gặp lão Thiên Khởi thật sao?
Thôi Phi Hoàn kinh ngạc :
– Vì sao ngươi quá quan tâm đến sự kiện này?
Tuệ Không đột ngột hỏi :
– Lão có cho ngươi biết chỗ cất giấu kinh thư Thiên Long?
Thôi Phi Hoàn đáp ngay :
– Không. Sao?
Tuệ Không chợt hậm hực khác thường :
– Lão cũng không tin ngươi? Lão là vậy, không tin ai cả ngoài bản thân. Vậy thì ngươi hà cớ gì cứ tuân lệnh lão? Thanh lý môn hộ làm gì cho một lão Thiên Khởi vô thủy chung, bất tình bất nghĩa?
Thôi Phi Hoàn vỡ lẽ :
– Vì thế, cho dù bốn năm trước chính Xuyên Vân lệnh đối đầu và gây đủ khó khăn cho sư phụ ngươi, trái lại, khi được Lệnh chủ thu dụng, ngươi vẫn sẵn sàng phản lại sư phụ ngươi?
Tuệ Không phì cười :
– Chim khôn lựa cành mà đậu, người khôn chọn chủ để theo. Chẳng phải đó là ý ngươi lúc nãy đã nói sao? Ta trung thành làm gì với một lão Thiên Khởi mà đến cả bản thân cũng không tự lo nổi?
Thôi Phi Hoàn hồ nghi :
– Ngươi muốn ám chỉ điều gì khi bảo sư phụ ngươi không đủ bản lãnh tự lo cho thân?
Tuệ Không nhún vai :
– Ngươi nếu thật sự đã gặp lão, ắt đã tự rõ, hà tất bảo ta cung khai.
Thôi Phi Hoàn bảo :
– Ta gặp lão bốn năm trước, sau đó lão mới tiến vào Hồng Ma bảo và thất tung.
Tuệ Không cười :
– Nếu là vậy, ngươi đừng mong ta sẽ bảo cho ngươi biết lúc này lão như thế nào.
Thôi Phi Hoàn cười giễu cợt :
– Nghĩa là theo ta đoán, không chỉ một mình lão tăng Thiên Khởi dù được biết đã thất tung sau khi tiến vào Hồng Ma bảo nhưng kỳ thực hôm nay vẫn vô sự, theo một nghĩa nào đó. Mà trái lại, tất cả những nhân vật từng lâm cảnh tương tự như thế ắt số phận cũng giống như nhau, đúng không? Vậy là tuy bảo không nói nhưng với cách này kể như ngươi đã nói, đúng không? Hừ!
Tuệ Không biến sắc, quát phẫn nộ :
– Giết ta đi. Đừng mong biến ta thành kẻ bội phản.
Thôi Phi Hoàn lại châm chọc :
– Thật ư? Ngươi đã không bội phản sư phụ ngươi đó sao?
Tuệ Không không nao núng, càng quát nhiều hơn :
– Ngươi không có quyền so sánh như thế. Vì Lệnh chủ luôn ưu ái, đối xử thật trọng hệ với ta, khác với lão hẹp lượng Thiên Khởi, đến Thiên Long Mê Tung Bộ cũng không ưng thuận truyền thụ vì luôn miệng chê ta không đủ tư chất luyện. Ta chỉ có duy nhất một sư phụ, một chủ nhân, chính là Lệnh chủ.
Thôi Phi Hoàn nghi ngờ :
– Lệnh chủ chỉ mới hứa lời hay đã thật sự thu nhận ngươi làm đệ tử? Ngươi đừng ngộ nhận, nghĩ hai điều này là một nha.
Tuệ Không bàng hoàng :
– Ý ngươi bảo Lệnh chủ cũng chỉ muốn lợi dụng ta?
Thôi Phi Hoàn nhún vai :
– Ta không bảo như thế, chỉ là muốn ngươi dễ phân biệt thôi. Còn suy nghĩ và tin như thế nào, là phần của ngươi.
Tuệ Không bị dao động :
– Lẽ nào ngươi đoán đúng? Mà này, ngươi là ai? Có thể mạo nhận thành Thôi Phi Hoàn và Mộ Dung Xuân giống như thật, thiết nghĩ, ắt hẳn ngươi là Sầm Phong?
Thôi Phi Hoàn cười cười :
– Nếu phải thì sao? Không đúng thì sao?
Tuệ Không đưa mắt nhìn lần lượt Thôi Phi Hoàn và Mộ Dung Xuân :
– Ngươi đúng là Sầm Phong rồi. Nhưng ta chưa tin lắm nếu chưa nhìn thấy Bích Linh tiểu xà.
Mộ Dung Xuân ứng tiếng :
– Tiểu xà đang do ta giữ. Ngươi có ý gì khi tỏ ra vui mừng vì biết trước mặt ngươi là Sầm Phong?
Tuệ Không chú mục nhìn Thôi Phi Hoàn :
– Ta chưa thể nói nếu không do ngươi tự miệng thừa nhận lai lịch thật.
Thôi Phi Hoàn miễn cưỡng thố lộ :
– Không phải ta còn ai am hiểu dị dung thuật để cải dạng thành hai nhân vật khiến cả ngươi cũng nhận lầm vì không phát hiện sơ hở?
Tuệ Không gật nhẹ đầu :
– Ta tin rồi. Vì lời này quả thật đã đủ thuyết phục. Và hẳn ngươi rất quan tâm nếu ta nói rằng đứng đằng sau Lệnh chủ Xuyên Vân lệnh còn một nhân vật nữa rất có liên quan đến ngươi?
Sầm Phong – Thôi Phi Hoàn chấn động :
– Ngươi sẽ cho ta biết mối liên quan đó?
Tuệ Không đặt điều kiện :
– Ngươi cũng sẽ cho ta biết hai điều. Một là giết hay dung tha ta, hai là lão tăng Thiên Khởi có hay không có điềm chỉ chỗ lão giấu kinh thư Thiên Long cho ngươi?
Sầm Phong – Thôi Phi Hoàn đáp ứng cả hai :
– Ngươi sẽ toàn mạng, ta hứa chắc như thế. Còn điều thứ hai, tuy không chắc lắm, nhưng dường như ta có thể đoán biết kinh thư Thiên Long được cất giấu ở đâu?
– Ở đâu?
– Ai đứng sau Lệnh chủ?
Tuệ Không vì biết ý Sầm Phong đã quyết nên đành nhượng bộ :
– Ta có giữ một vật, đủ để ngươi vừa thoạt nhìn liền biết nhân vật đó là ai?
– Vật đó đâu?
– Thiên Long kinh thư được cất ở đâu?
Đến lượt Sầm Phong nhượng bộ :
– Ở một mật thất đâu đó trong Thiên Long tự.
– Vậy là ngay bên trong tịnh thất của lão tăng Thiên Khởi? Đúng chứ?
– Ta đang cần nhìn vật kia.
Tuệ Không thở dài :
– Hãy tìm ngay dưới thắt lưng của ta.
Thôi Phi Hoàn nghi ngờ :
– Sao ngươi không tự lấy?
Tuệ Không bảo :
– Ta ngỡ ngươi muốn tự tay lấy. Vì ngại ta có thể giở trò bất ngờ?
Mộ Dung Xuân liền bảo :
– Y nói như thế cũng phải. Cẩn tắc vô ưu, thà để thiếp tự tìm lấy hơn là để y có cơ hội giở trò.
Và Mộ Dung Xuân tìm, lần mãi cho đến tận phía sau lưng của Tuệ Không :
– Sao không thấy?
Tuệ Không bảo :
– Thắt lưng của ta có hai lớp. Tìm như ngươi không phát hiện cũng phải.
Mộ Dung Xuân liền tìm lại. Và bất ngờ Mộ Dung Xuân bị Tuệ Không túm chặt :
– Ngươi…
Thôi Phi Hoàn thất kinh :
– Ta…
Nhưng Tuệ Không vụt nảy lên :
– Hự!
Và khi đổ ngang, miệng của Tuệ Không dù sôi bọt đàm, chết thảm nhưng vẫn cười đắc ý.
Thôi Phi Hoàn ngỡ ngàng nhìn mãi thi thể và nhất là cái cười của Tuệ Không :
– Hóa ra vì muốn “được” Bích Linh tiểu xà đoản mạng, y mới bịa ra chuyện có cất giấu một vật không hề có.
Mộ Dung Xuân thật sự bàng hoàng :
– Nếu vậy y cần gì bảo trong thắt lưng có hai lớp?
Thôi Phi Hoàn thở dài :
– Thoạt tiên y cố tình nói khích để được nàng tự chạm tay vào là sẽ được Bích Linh tiểu xà hóa kiếp ngay. Nào ngờ, điều đó không xảy ra, buộc y phải hiểu chỉ tấn công nàng mới mong thu kết quả. Và y đã toại nguyện.
Mộ Dung Xuân kiểm tra lại bằng cách mở tung dải thắt lưng của Tuệ Không :
– Chỉ có một lớp. Quả thật y chỉ muốn tìm chết.
Thôi Phi Hoàn gật đầu :
– Đó là lý do khiến y vờ hỏi trước đó, để biết giữa hai ta ai đang giữ Bích Linh tiểu xà.
Mộ Dung Xuân vỡ lẽ, chợt hỏi thêm :
– Thiếp vẫn chưa hiểu vì sao phu quân đột ngột tấn công, lẽ ra cứ để y đi khi đã tin chúng ta đều là Thôi Phi Hoàn và Mộ Dung Xuân thật?
Thôi Phi Hoàn cười nhẹ :
– Ta ắt đã làm như vậy nếu lúc nãy y đừng bất ngờ giả vờ muốn bắt giữ nàng, kỳ thực là để dò xét phản ứng của nàng.
Mộ Dung Xuân hiểu ngay :
– Có phải vì thiếp lúc khẩn trương đã bộc lộc ngay võ công Vạn Xà giáo? Và phu quân vì biết mọi chuyện đã bại lộ nên dù y mấy lần cáo từ bỏ đi đều gọi giật lại, quyết giết y diệt khẩu?
Thôi Phi Hoàn thở dài :
– Bọn họ, ai cũng lắm mưu mô thủ đoạn. Nếu nàng trách ta nỡ độc ác thì đừng quên chính Tuệ Không tự ý tìm chết, trước cả lúc ta hạ thủ y.
Mộ Dung Xuân lắc đầu :
– Thiếp nào dám trách phu quân, chỉ cảm thấy hoang mang là cho đến lúc này thật sự thiếp chưa hiểu được mấy về người hiện là phu quân thiếp.
Thôi Phi Hoàn phì cười :
– Nàng muốn ám chỉ Thiên Long Mê Tung Bộ và lần gặp gỡ giữa ta cùng lão tăng Thiên Khởi? Đừng vội, ắt sẽ có lúc ta dành trọn một ngày để kể tất cả cho nàng nghe.
Đổi lại, ta cũng muốn biết người hiện là phu nhân ta thật ra có những gì bí ẩn mà cho đến tận lúc này ta vẫn chưa được nghe thố lộ.
Mộ Dung Xuân đỏ mặt :
– Thiếp làm gì có bí ẩn đang giấu phu quân? Có chăng thì vì chưa có thời gian nên thiếp chưa kể cho phu quân nghe về cuộc đời của thiếp thôi.
Thôi Phi Hoàn nheo mắt :
– Vậy còn bí ẩn về hai chữ hoan lạc thì sao? Tại sao cả Thái Phi Nguyệt lẫn nàng đều mắng nhau là vô sỉ, trái lại cứ đề cập đến hai chữ này đều đỏ mặt?
Thôi Phi Hoàn nói xong, đang nôn nóng chờ nghe Mộ Dung Xuân đáp lời, nào ngờ lại nghe nàng kêu, tỏ vẻ rất lo :
– Nguy tai, trời sắp tối rồi. Nếu chúng ta không đi ngay e muộn mất. Lại còn phải vùi lấp thi thể Tuệ Không để xóa bỏ dấu vết nữa. Chao ôi, muộn thật đấy.
Dù biết đây là cách để nàng khỏa lấp nhưng vì trời đã về chiều thật, muộn thật, nên Thôi Phi Hoàn đành thuận theo nàng.
Chôn cất Tuệ Không xong, để lấy lại thời gian đã mất, họ lại tiếp tục đi ngay.
* * * * *
Sầm Phong nghiêm giọng căn dặn Lăng Kim Phụng :
– Hãy nhớ đấy. Từ lúc này trở đi, ta chỉ là một nữ tỳ của nàng, của Tam tiểu thư Vạn Xà giáo. Có nhiều việc nàng phải tự định đoạt, không thể mỗi lúc mỗi hỏi nữ tỳ chỉ là hạ nhân dưới quyền.
Lăng Kim Phụng vẫn che miệng nhịn cười :
– Phu quân cải dạng nữ nô còn xinh đẹp hơn cả thiếp. Ngữ này chúng ta đành phải lẻn tiến vào tổng đàn Vạn Xà giáo bằng lối hậu thì hơn, kẻo lũ giáo đồ háo sắc một khi phát hiện cạnh thiếp có một nữ nô xinh đẹp, chúng cứ quấn lấy mãi thì khó bề đối phó.
Sầm Phong đành thay đổi cách dị dung :
– Thêm một vài nét rỗ hoa ở đây, ở đây nữa. Nàng còn cho ta xinh đẹp nữa thôi?
Lăng Kim Phụng nhăn mặt kinh tởm :
– Thà như lúc này vẫn hơn, chớ thế này thì nhìn khiếp quá. Thiếp quyết định rồi, lần này chúng ta đến tổng đàn không phải để lo chuyện đối đầu hoặc tranh giành cương vị Giáo chủ. Trái lại, việc đầu tiên cần thực hiện là phải giúp phu quân vượt qua cho kỳ được Độc Long trì. Sau đó, chỉ khi hoàn thành, phu quân nghiễn nhiên đã là Giáo chủ Vạn Xà giáo, chúng ta sẽ dùng uy quyền này thu phục giáo chúng, bắt giữ và xử tội phản nghịch của Ngọc Giao. Muốn vậy chúng ta buộc phải đột nhập theo lối hậu, phu quân cũng không cần lo chuyện dị dung đẹp hay xấu.
Sầm Phong cau mày nhíu mặt :
– Ta cứ ngỡ chuyện ai sẽ là Giáo chủ Vạn Xà giáo cả hai chúng ta đã quyết định rồi. Sao bây giờ nàng lại miễn cưỡng ta?
Lăng Kim Phụng thở dài :
– Muốn vượt qua Độc Long trì cần có ba điều kiện, không thể thiếu dù chỉ một.
Sầm Phong gật đầu :
– Nàng nói đi.
Lăng Kim Phụng kể :
– Điều kiện tiên quyết là phải có Bích Linh tiểu xà luôn ở bên mình hộ thân.
Sầm Phong bảo :
– Bích Linh tiểu xà hiện nàng đang giữ. Đâu phải ta.
Lăng Kim Phụng không bàn cãi, chỉ kể tiếp :
– Điều thứ hai là dũng khí, phải thật nhiều. Vì Độc Long trì vốn chính là một đầm nước có lúc nhúc toàn là độc xà, có đến hàng vạn. Nếu kém dũng khí, hoặc không dám bước qua, hoặc có bước qua nửa chừng rồi khựng lại vì sợ. Đó là điềm báo trước cho biết kẻ vượt qua không sớm thì muộn cũng bị bỏ mạng ngay tại Độc Long trì vì bị vạn xà phân thây.
Sầm Phong không lo :
– Nàng nếu có Bích Linh tiểu xà bên mình, ắt vạn xà tự vẹt lối cho nàng qua, không đủ dũng khí cũng thành có đủ.
Lăng Kim Phụng lắc đầu :
– Vì có đến vạn xà nên sẽ là điều hiển nhiên nếu đột ngột chúng vì bị kinh động sẽ có nhiều phản ứng khó lường. Khi đó, giả như có cùng lúc đến hàng mấy mươi độc xà đồng loạt lao đến tấn công, chỉ cần phu quân kém đởm lược, ngại Bích Linh tiểu xà không đủ áp lực trấn áp, buộc phu quân phải có cử động như là phát chưởng kháng lại lũ độc xà, thì điều tất yếu là lũ độc xà bị kích động, cả vạn con sẽ nhất tề nhào đến, lúc đó tính mạng của phu quân kể như đã bị định đoạt.
Sầm Phong giật mình :
– Vậy ta phải hành động thế nào?
Lăng Kim Phụng cười gượng :
– Thế mới bảo cần có nhiều dũng khí. Nghĩa là phu quân phải làm ra vẻ không thấy, không biết có một lũ độc xà cùng ào ào lao đến. Chúng sẽ tự lui lúc đến quá gần và phát hiện nhân vật chúng định tấn công luôn có Bích Linh tiểu xà bảo vệ. Điều đáng nói ở đây là bất luận ai nếu muốn toàn mạng vượt qua thì phải có định lực trầm ổn, vững như núi thái. Không được hoảng hốt cũng không nên có bất kỳ phản ứng nào khiến vạn xà bị kích động. Thiếp cam chịu, không thể nào có được định lực cần thiết.
Sầm Phong vỡ lẽ :
– Ngọc Giao thì sao?
Lăng Kim Phụng thán phục :
– Đại tỷ ư? Dù núi sập ngay trước mặt, đại tỷ quyết không động dung. Đó là nhân vật có thể bảo đủ tư cách làm Giáo chủ bổn giáo.
Sầm Phong gật gù :
– Nhưng chỉ tiếc một điều là Lăng Ngọc Giao dù bằng cách nào cũng không thể khiến Bích Linh tiểu xà khuất phục, chịu theo sát bên mình.
Lăng Kim Phụng gật đầu :
– Dưỡng mẫu Thái giáo chủ từng nói, Bích Linh tiểu xà vì có tính linh nên cương vị Giáo chủ phần nào cũng là do Bích Linh tiểu xà tự chọn. Thế là từ đó, vì thấy Bích Linh tiểu xà chỉ tuân lệnh thiếp, đại tỷ bắt đầu sinh đố kỵ.
Sầm Phong gạt ngang :
– Còn điều kiện thứ ba?
Lăng Kim Phụng đáp :
– Võ công. Phải đủ cao minh để sau khi vượt qua Độc Long trì và tìm thấy bí kíp Độc Long, người vượt qua mới mong có đủ bản lãnh để luyện công theo bí kíp mà không sợ giữa chừng bị nghịch hành chân khí và vong mạng.
Sầm Phong hoài nghi :
– Thái Phi Nguyệt từng nhận ra rằng nàng đã luyện qua công phu Độc Long? Vậy thì còn bí kíp Độc Long nào nữa?
Lăng Kim Phụng giải thích :
– Đấy là những công phu không chỉ một mình thiếp mà còn có đại tỷ Ngọc Giao và nhị ca Thừa Võ cũng được dưỡng mẫu Thái giáo chủ trao truyền. Tuy vậy, đấy chỉ là những công phu tầm thường, sẽ khó lòng phục chúng nếu Giáo chủ không đạt được bản lãnh đệ nhất giáo. Vì thế mới có chuyện cần phải vượt qua Độc Long trì để mong đạt bản lãnh tối thượng.
Sầm Phong chợt hỏi :
– Nàng cần ư? Nếu không tội gì vừa mạo hiểm đến tính mạng vừa tự gánh lấy trọng trách vào người cho cực thân?
Lăng Kim Phụng gượng cười :
– Thiếp không cần và ắt hẳn cũng không miễn cưỡng phu quân nếu như đây không là chuyện bất đắc dĩ.
– Bất đắc dĩ thế nào?
Lăng Kim Phụng lo âu :
– Dưỡng mẫu đột nhiên bặt tăm. Công hoạn dưỡng thiếp chưa có một lần báo đáp, nếu không minh bạch điều gì đã xảy ra cho dưỡng mẫu, thật lòng thiếp không bao giờ an tâm.
– Nàng nghi ngờ do Ngọc Giao gây ra?
Lăng Kim Phụng gật đầu :
– Thiếp có lý do để nghi. Và phu quân biết chăng, chính nhân vật đang đứng đằng sau đại tỷ Ngọc Giao lúc này cũng đã từng gặp và đề xuất với dưỡng mẫu điều tương tự, nghĩa là xóa bỏ đối đầu với Xuyên Vân để cùng Xuyên Vân hợp với nhân vật đó mưu đồ đại sự. Nhưng dưỡng mẫu đã khước từ.
Sầm Phong giật mình :
– Nhưng lúc này Ngọc Giao lại thực hiện việc kết minh với Xuyên Vân, trái với chủ trương trước kia của Thái giáo chủ. Vậy là rõ rồi, nàng đã nghi đúng, nhất định sự thất tung của Thái giáo chủ chính là do Ngọc Giao gây ra.
Lăng Kim Phụng bảo :
– Nhưng muốn đủ bằng chứng kết tội, trước hết thiếp phải đủ lực bắt giam Ngọc Giao. Và sẽ danh chính ngôn thuận hơn, thiếp trước tiên phải làm Giáo chủ, sau đó mới tra xét, cuối cùng thì xử trị. Tiếc thay thiếp tự lượng sức, vừa thiếu dũng khí vừa kém võ công. Nếu phu quân cũng chẳng giúp, thiếp còn biết trông nhờ ai?
Sầm Phong mỉm cười :
– Khá đấy. Nàng đã thuyết phục được ta. Không sai, là phu quân nếu ta không giúp được nàng trả nghĩa cho dưỡng mẫu, liệu ta còn đáng là phu quân của nàng nữa chăng?
Lăng Kim Phụng ngỡ ngàng :
– Phu quân đã chấp thuận?
Sầm Phong gật đầu :
– Vì nàng và cũng vì muốn làm Giáo chủ đầy uy quyền một phen, ta thuận.
Lăng Kim Phụng mừng quá, ôm ngay Sầm Phong và đặt nhiều nụ hôn tới tấp lên khắp mặt đã bị dị dung của Sầm Phong :
– Ôi… thiếp mừng quá. Đa tạ phu quân, chàng đúng là phu quân thiếp hằng mong đợi. Sau này nhất nhất mọi điều, thiếp đều tuân lệnh và chiều ý phu quân.
Đó là một cảm giác khó tả, khiến Sầm Phong dù lần đầu hưởng thụ cũng xúc động đến tận tâm can. Nhân đó Sầm Phong khẽ hỏi :
– Nàng đã có thể nói cho ta biết hoan lạc là thế nào chưa?
Lăng Kim Phụng lại lảng tránh bằng cách đặt một nụ hôn thật chậm lên mặt Sầm Phong :
– Là thế nào này!
Sầm Phong lập tức thỏa mãn, với cảm giác như đang lâng lâng bay bổng chín từng mây.