Huyết Yên Kiếp

Chương 22 - Lấy Đức Báo Oán

trước
tiếp

Cánh rừng bạch dương ẩm thấp thâm trầm, không khí không chỉ ẩm thấp lạnh lùng, mà bao trùm lên tất cả là một bầu không khí đầy sát cơ, đầy vẻ chết chóc. Ngôi miếu Thành Hoàng hoang phế đổ sụp hết gần một nửa nằm khép nép ở một góc rừng, tượng Ngưu Đầu, Mã Diện sụp xuống rơi rụng, chỉ còn lại là hai cây trụ lở lói, bức tượng Diêm La đằng sau hương án cũng chịu chung số phận, quyển sổ sinh tử trên tay Phán Quan cũng biến mất từ lâu.

Đỉnh miếu rách nát lỗ chỗ, ánh sáng qua các lỗ hổng chiếu xuống nền đất ẩm lạnh tạo thành những vệt trắng đen xen kẻ loang lỗ khắp nơi, lại thêm tư bề nhện giăng bụi phủ, dáng vẻ của nó trông càng hoang phế.

Mấy chục bóng người từ bốn phía lẳng lặng tiến vào cánh rừng bạch dương tạo thành một vòng vây khép kín mà tâm điểm chính là ngôi miếu Thành Hoàng. Nhìn vẻ mặt và cử động của họ, có thể thấy rõ ai nấy đều rất thận trọng cảnh giác, bước đi nhẹ nhàng trông như người đi trên lớp băng mỏng phủ trên mặt hồ vậy.

Dẫn đầu toán người này có Ngao Trường Thanh, Thôi Công Đức, Mã Lương Quân, một lão nhân mập mạp mặt đỏ như Quan Công và một hán tử chân thọt mặt mày chằn chịt vết sẹo trông xấu xí và rất hung ác. Xem ra bọn Ngao Trường Thanh lại mời được thêm hai trợ thủ mới.

Mấy mươi người này tiến đến sát miếu Thành Hoàng, đứng thành hình vòng tròn vây kín xung quanh miếu. Sau một lúc lâu đứng yên lặng quan sát động tĩnh, Thôi Công Đức giơ tay làm hiệu, bảy tên đại hán lập tức quát lớn một tiếng thị uy rồi từ bảy hướng khác nhau xông vào trong miếu, bọn người này ai nấy đều binh khí tuốt trần, gương mặt đằng đằng sát khí.

Trong miếu hoàn toàn vắng lặng, không có tiếng binh khí va chạm nhau, không có tiếng người quát tháo, không có cả tiếng rú thảm mà bất kỳ ai cũng đều đoán trước nó sẽ vang lên một khi bọn đại hán xông vào trong miếu. Tất cả đều im lặng, sự trầm lặng đè nặng trên tâm khảm mọi người.

Trong đám đại hán xông vào trong miếu, có một tên thò đầu ra nhìn Thôi Công Đức lớn tiếng bẩm báo :

– Thôi lão gia, trong miếu đến cả một bóng ma còn chẳng có, lấy đâu ra có người sống ở đây?

Lẩm bẩm chửi đổng mấy câu, Thôi Công Đức lại đưa tay làm hiệu, lão nhân mập mạp đứng ngay bên cạnh gật đầu tỏ ý, sau đó thân hình “vù” một tiếng bay vọt lên không, đừng thấy thân hình lão nặng nề đồ sộ mà lầm, động tác của lão không hề nặng nề, chẳng những không nặng nề mà còn nhẹ nhàng như lưu thủy hành vân, chỉ một bước nhảy thân hình đã vọt lên cao ba trượng, sau đó dang rộng hai tay như đôi cánh nhẹ nhàng lướt tới, nhẹ nhàng đáp lên đỉnh miếu, thân hình vừa đáp xuống đỉnh miếu, lão nhân nhanh chóng đảo quanh một vòng, sau đó cũng bằng một thân pháp tuyệt mỹ phi thân bay trở về chỗ cũ.

Thôi Công Đức vội bước lên đón lão nhân, nóng lòng hỏi :

– Thế nào Hoàng công? Trên đỉnh miếu có người không?

Hồng diện lão nhân nhún vai lắc đầu, nói :

– Cũng giống như tên tiểu tử khi nãy đã nói, cả một bóng ma cũng không có, lấy đâu ra người sống?

Thôi Công Đức hơi ngẩn người một thoáng, liền đó nổi cơn thịnh nộ, nghiến răng kèn kẹt mắng :

– Mẹ nó, cái tên Nhậm Sương Bạch này đúng là đồ chó má, cả gan lấy lời cuồng ngông để hý lộng lão tử hắn!

Ngao Trường Thanh đứng bên cạnh vẫn thản nhiên như không, trầm ngâm một thoáng, nói :

– Theo những gì diễn ra hôm trước, có thể thấy lòng cừu hận của hắn rất thâm sâu, lẽ ra hắn phải rất nóng lòng báo cho xong sư cừu mới chịu ngừng tay, vì lẽ đó hắn mới để lại nơi trú thân để chúng ta chủ động tìm đến giải quyết dứt điểm vụ việc, theo ta thấy, việc hắn không có mặt ở đây có thể là có nguyên nhân khác chứ không phải cố ý hý lộng chúng ta.

Thôi Công Đức lại nóng nảy nói :

– Vậy thì tại sao hắn lại trốn chui trốn nhủi ở một xó nào đó chứ không chịu ở đây giáp mặt chúng ta?

Ngao Trường Thanh vẫn trầm tĩnh lắc đầu nói :

– Hiện thời chúng ta vẫn chưa biết được dụng ý của hắn, nhưng chắc chắn là có nguyên do, trông cá tính của hắn có vẻ như hắn không phải là kẻ hành sự vòng vo, hành động này của hắn tất nhiên là có lý do riêng.

Thôi Công Đức nhíu mày hỏi :

– Vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ?

Ngao Trường Thanh khoát tay làm một cử chỉ hết cách giải quyết, nói :

– Tạm thời lui binh rồi từ từ tính nữa!

Hồng diện lão nhân giờ mới chen lời :

– Có cần lục soát một vòng trong rừng không?

Ngao Trường Thanh thở dài nói :

– Công Đức, ngươi thấy thế nào?

Không ngờ Thôi Công Đức lại lắc đầu nói :

– Đệ thấy chẳng cần làm như vậy cho tốn công, lúc nãy chúng ta từ bên ngoài vây bọc bốn phía tiến vào rừng, từng đó cặp mắt lẽ nào không phát hiện ra hắn được? Tên tiểu tử này mười phần chắc cả mười là không có mặt ở đây.

Ngao Trường Thanh lại thở dài nói :

– Vậy thì lui binh, có lưu lại đây cũng vô ích thôi.

Hồng diện lão nhân gật đầu đồng tình nói :

– Chúng ta cứ trở về, nghiên cứu xem ý đồ của hắn ra sao rồi thương nghị phương sách đối phó, từng này người chẳng lẽ lại để một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu dắt mũi dẫn đi? Nhất định phải giành lấy thế chủ động!

Thôi Công Đức vẻ đầy oán hận nói :

– Nhớ lại tình hình trên Cố Thạch cương bị hắn bức cho phải ôm đầu bỏ chạy trối chết ta cứ tức đến ói máu mà chết. Mẹ nó, tên tiểu tử này không lột da lóc thịt hắn, băm thây hắn thành muôn đoạn thì sao tiêu được nỗi uất hận trong lòng ta!

Mã Lương Quân từ đầu đến giờ chẳng nói câu nào, khẽ vỗ vỗ vai Thôi Công Đức nói :

– Còn giữ được mạng đến giờ này coi như cũng còn phước rồi, ngươi trông Cưu bà bà kìa, sống đến từng đó tuổi đầu, võ nghệ cũng đâu phải kém, lại phải chết một cái chết thê thảm đến như vậy…

Không khí lập tức trầm hẳn xuống, gương mặt ai nấy đều có một lớp hàn sương phủ dày, không khí cô đặc lại, quyện thành một thắt nút chẹn ngang họng, chẳng ai nói thêm được lời nào nữa.

* * * * *

Ngay sát cạnh cánh rừng bạch dương về phía tây có một ngọn núi nhỏ, núi tuy nhỏ nhưng trên núi cây cối um tùm rập rạp lại phần lớn đều là loài tòng bách chẳng sợ âm hàn. Từ trên ngọn núi nhỏ này nhìn xuống, toàn cảnh cánh rừng bạch dương đều ở trong tầm mắt, đương nhiên, những gì diễn ra xung quanh miếu Thành Hoàng cũng cũng có thể thấy rõ mồn một. Với rừng bạch dương là đích, ngọn tiểu sơn này là một đài quan sát thiên nhiên tuyệt hảo, cũng là một nơi vừa ẩn thân vừa nghe ngóng tốt nhất.

Nhậm Sương Bạch đúng là đang ẩn thân trên ngọn tiểu sơn này, chàng dùng nhánh tòng và mượn thế núi kết qua loa thành một chiếc lều nhỏ. Chàng không có nhiều thời gian dành cho công việc này, vì vậy làm càng nhanh gọn càng đơn giản càng tốt, cốt chỉ để tạm lánh phong hàn mà thôi. Bên trong lều trải một lớp vải dầu, thêm một chiếc chăn da dê đủ lớn, thế là có được một nơi ẩn thân. Sở dĩ chàng chọn nơi này để ẩn thân, chẳng phải là cố ý tự hành hạ mình, kiểu như Câu Tiễn nằm gai nếm mật, nguyên nhân là vì đây là nơi tốt nhất để có thể nghe thấy tình hình bên dưới rừng bạch dương, đồng thời lại đủ kín đáo để chàng có thể nghe thấy đối phương mà đối phương thì không thể nhìn thấy chàng. Tri bỉ tri kỷ, giành lấy tiên cơ để chế địch, chàng hiểu yếu quyết ấy và đã thực hiện được!

Tại sao chàng chẳng ở ngay bên trong miếu Thành Hoàng chờ đối phương đến tàn sát chúng để sớm giải quyết cho xong chuyện này? Làm như vậy chẳng phải là nhanh gọn và dễ dàng hơn không? Đương nhiên Nhậm Sương Bạch cũng rất muốn làm như vậy, chàng trở về đây chỉ với một mục đích duy nhất là báo cừu, làm như vậy mới hợp lẽ. Nhưng vấn đề ở chỗ, hiện trạng công lực của chàng không được tốt, chàng muốn phải dưỡng thương trước, chờ cho công lực phục hồi đến mức chàng có thể vận dụng như ý mới bắt đầu ra tay hành động, chàng không muốn để cho cừu nhân có cơ hội chạy thoát lần thứ hai, sau mỗi lần hành sự bất thành, thì khả năng thành công lại giảm xuống vài phần, đây là điều mà chàng biết rất rõ!

Trên tấm vải dầu chất đầy gói to gói nhỏ chứa thực phẩm và thuốc trị thương, đây là những thứ mà trước khi lên núi Nhậm Sương Bạch đã cụ bị sẵn, chàng hy vọng sau vài ngày ngồi yên một chỗ tĩnh dưỡng, thương thế sẽ mau chóng bình phục, cũng chẳng cần bình phục hẳn, chỉ cần đủ để giết cừu nhân là chàng lập tức đại khai sát giới.

Bọn Ngao Trường Thanh và Thôi Công Đức nhẹ nhàng tiến vào rừng, cũng như tất cả những gì diễn ra tiếp theo, chàng đều nghe hết, ghi nhớ hết, không chừa một chi tiết nhỏ nào. Nhưng chàng chỉ ngồi yên một chỗ phân tích, đánh giá tình hình chứ không có bất kỳ phản ứng nào. Chàng đoan chắc, sau một lần tấn công bất thành, sớm muộn gì chúng cũng sẽ quay trở lại.

Chàng không muốn mất thêm công sức để lựa chọn một nơi quyết chiến khác, cánh rừng bạch dương ngay dưới chân núi kia rất thích hợp làm nơi quyết chiến cuối cùng, thành công đương nhiên là tốt, thất bại thì đây cũng là một nơi phong thủy tốt để làm đất táng thân.

Thuốc kim sang mua được ở chỗ gã lang y trong một ngõ tối trong trấn, xem ra cũng khá hiệu nghiệm, cộng thêm mấy đơn hoàn của chàng mang theo dùng để uống, hôm nay mới là ngày thứ bảy mà vết thương đã bắt đầu liền miệng, không còn chảy nước vàng ra nữa. Nhậm Sương Bạch tin chắc chỉ cần dăm bữa nữa là chàng đã có thể vận dụng cân cốt tùy ý.

Trời không mây, nhưng đâu đâu cũng chỉ có một màu xám xịt, như một mái vòm bằng chì nặng nề cứ chực sụp xuống đầu, gió lạnh lại bắt đầu nổi dậy, cảnh sắc lạnh lẽo tiêu điều, tình hình này xem ra sẽ có tuyết rơi, trú thân ở một nơi như thế này lại gặp phải thời tiết như vầy, thật chẳng dễ gì mà chịu đựng nổi.

Nhậm Sương Bạch nằm cuộn người co ro trong chiếc lều tạm, chiếc chăn da dê quấn chặt quanh người, rét đến độ hai hàm răng chàng cứ va vào nhau cồm cộp, giá mà có một đống lửa để sưởi cho bớt rét. Thật ra không phải Nhậm Sương Bạch không làm được điều đó, chỉ vì chàng không dám làm, đốt lửa tất phải sinh khói, chỉ cần có khói bốc cao, ở cách xa mấy dặm cũng có thể nhìn thấy, làm như vậy chẳng khác nào thông báo cho cừu gia biết chàng đang ẩn thân nơi đây.

Không thể đốt lửa để sưởi, thôi thì ăn chút gì cho đỡ lạnh, bánh bao lạnh ngắt khô cứng, cả nhân bánh cũng lẫn đầy băng, nhai bánh mà có cảm giác như nhai sáp. Nhậm Sương Bạch thở dài, không lẽ bất kỳ thiên tướng nào trước khi nhận trọng trách đều phải trải qua một cuộc khảo nghiệm nhục thể tàn khốc như vầy?

Trời đất âm trầm nên bóng đêm ập đến rất nhanh, giờ này cùng lắm chỉ vào giấc hoàng hôn, một lớp sương mù đặc sệt đã bao phủ khắp núi rừng, chỉ qua một lát, tất cả đều chìm vào bóng tối.

Đã không thể đốt lửa thì chẳng thể thắp đèn, Nhậm Sương Bạch nằm co ro trong lều, chẳng có việc gì để làm, chàng trùm kín đầu cố tìm giấc ngủ, nhưng trời quả là lạnh, muốn ngủ mà cái rét cứ cứa vào người, chui vào tận nội phủ, người nằm đó mà hai mắt cứ mở thao láo, không tài nào dỗ được giấc ngủ.

Đêm dài không ngủ được, người ta càng dễ rơi vào trạng thái đầu óc suy nghĩ lung tung, trong thời khắc này, điều Nhậm Sương Bạch suy nghĩ chẳng phải là mối sư cừu chưa báo xong, cũng chẳng phải là những tháng ngày khổ ải học nghệ với Khuất Tịch, mà lại là chiếc sập đắp bằng đất bên dưới có đốt than ấm hừng hực, một chiếc nệm dày êm ái, một hồ rượu trắng lưu niên, một nồi cải trắng hầm với xương và đậu phụ. Nhậm Sương Bạch không khỏi bật cười trước dòng tâm tưởng kỳ lạ của mình, chàng đang nghĩ đến những thứ mà nếu không rơi vào hoàn cảnh hiện tại chắc không bao giờ chàng nghĩ tới.

Tâm thần vẫn còn đang phiêu diêu với nồi canh hầm bốc khói và hồ rượu trắng ấm nóng, bỗng Nhậm Sương Bạch nghe thấy vài âm thanh lạ, à, tiếng thở nặng nề chen lẫn với tiếng rên khe khẽ, âm thanh được phát ra ở cách chàng khá xa nghe lúc có lúc không, nếu không phải là chàng thì không thể nào nhận ra được những âm thanh yếu ớt ấy giữa nhiều âm thanh hỗn tạp của rừng đêm. Đồng thời, Nhậm Sương Bạch cũng nhận ra rằng, những âm thanh ấy càng lúc càng tiến gần hơn về phía này.

Nhậm Sương Bạch nằm bất động, không có bất kỳ một cử động nhỏ nào, cả hơi thở cũng thật nhẹ nhàng, thật đều đặn. Chàng lắng tai nghe ngóng, chẳng mấy chốc, chàng đã nhận ra đúng là tiếng thở nặng nề xen lẫn tiếng rên khẽ, hơn nữa đó là âm thanh của nữ nhân, ngoài ra còn có thêm một người nữa dường như đang dìu nữ nhân kia bước đi. Căn cứ vào độ nặng nhẹ của tiếng bước chân có thể đoán được rằng, người còn lại là một nam nhân.

Nhậm Sương Bạch bất động, nhưng những âm thanh kia cứ mỗi lúc một tiến gần, men theo lối mòn chật hẹp khúc khuỷu và gồ ghề tiến tới. Nhậm Sương Bạch hơi nhíu mày, kẻ nào lại có hứng thú xuất hiện ở một nơi như thế này, trong thời khắc và thời tiết như thế này? Ngay sau đó chàng lập tức nhận ra rằng, với tiếng hơi thở nặng nề cùng tiếng rên khe khẽ, rõ ràng hai người này chắc chắn chẳng có được cái nhã hứng du sơn ngoạn thủy, mà chính là bị bức vào đường cùng phải chạy qua đây.

Bị bức thì đúng rồi, nhưng bức như thế nào? Bị ai bức và tại sao lại bức?

Nhậm Sương Bạch toàn thân bất động, nhưng đầu óc thì xoay chuyển như điện, chàng thầm mong cho đối phương cứ theo đường mòn đi thẳng đừng phát hiện ra chiếc lều tạm của mình cho qua chuyện, chàng thật sự không mong trước khi cùng cừu gia quyết chiến lại phải gặp chuyện rắc rối không đâu.

Qua một lúc, niềm hy vọng của Nhậm Sương Bạch tắt ngấm, chàng đã nghe thấy giọng nữ nhân đầy vẻ mệt mỏi chen lẫn mừng vui, kêu lên :

– Nhìn kìa, Thanh Nguyên, mau nhìn kìa, ở đây có một chiếc lều nhánh tòng, hay dở gì chúng ta cũng cứ nghỉ chân lại đã, ta không cất chân nổi nữa rồi!

Thanh Nguyên? Nhậm Sương Bạch đang nằm cuộn tròn trong chiếc chăn da dê cũng không khỏi ngạc nhiên ngẩn người. Thanh Nguyên? Trời đất ạ, không lẽ một trong hai người kia là “Vô Nhĩ” Sở Thanh Nguyên?

Tiếp đó giọng nam nhân cất lên :

– Bọn chúng đang theo sát ở sau lưng, tuy rằng trong mười dặm đường trước đây chẳng thấy bóng dáng của bọn chúng, nhưng chưa hẳn là chúng ta đã thoát khỏi sự truy sát của bọn chúng, Lệ Thi, theo ta thì nàng nên cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, đi đến sáng rồi hãy tìm chốn nghỉ ngơi!

Lệ Thi? Nhậm Sương Bạch nở một nụ cười như mếu, thật không may, sự suy đoán của chàng đã trúng, đôi nam nữ này chính là “Vô Nhĩ” Sở Thanh Nguyên và “Ma Linh” Nghê Lệ Thị Người ta thường nói oan gia hẹp lộ quả không sai chút nào!

Lại nghe giọng Nghê Lệ Thi tức tối gắt gỏng :

– Người ta đã không giở nổi chân lên nữa rồi, Thanh Nguyên, ngươi biết lưng ta bị trúng một chùy đó nặng đến chừng nào không? Tên ác tặc đáng chết dưới vạn đao phân thây Tư Đồ Vệ ấy hạ thủ tuyệt tình tuyệt nghĩa, âm hiểm vô song, nếu ta không nhanh chân né được, một chùy đó đã đập trúng đầu vỡ sọ mà đi rồi. Mẹ nó, ta mặc kệ chúng có còn đuổi theo ở phía sau hay không, dù gì cũng phải nghỉ lại đến sáng rồi tính nữa. Giữa chốn hoang lương lại gặp phải thời tiết thế này, bọn người thô thiển ấy làm gì tìm ra chúng ta mà sợ!

Hơi thở nặng nề, Sở Thanh Nguyên chừng như chẳng mấy yên tâm, nói :

– Khoảng cách còn gần quá, chưa đủ an toàn, Lệ Thi, nàng ráng chịu đựng thêm một chút nữa, chờ đi xa hơn rồi nghỉ ngơi cả đời cũng chẳng hại gì!

Giờ thì Nghê Lệ Thi không nhịn được nữa, quát lớn :

– Thứ đồ vô lương tâm! Chưa biết chừng ta còn bị nội thương, chạy thêm vài bước nữa sẽ thổ huyết mà chết, ngươi cũng chẳng biết thương tiếc, chẳng biết tội nghiệp cho ta! Hừ, không chừng ngươi còn trông cho ta chết sớm để ngươi còn đi kiếm đứa khác chứ gì? Sở Thanh Nguyên, lấy hết cốt khí của ngươi ra làm một nam tử hán đại trượng phu cho ta coi thử coi. Ngươi đừng có làm bộ dạng rùa đen rụt cổ cho ta nhờ một chút có được không?

Sở Thanh Nguyên thở dài nói :

– Ngươi ăn nói cứ nghĩ sao là nói vậy, chẳng biết lựa lời gì cả, nói hoài nói mãi mà vẫn chứng nào tật ấy! Nơi đây là nơi nào? Lúc này là lúc nào lại đi nói những lời như vậy? Hai ta giờ đã ra nông nổi này ngươi vẫn còn ăn nói như vậy mà nghe được sao? Lệ Thi à, ta làm gì nghĩ gì cũng đều là vì sự an nguy lợi hại của cả hai chúng ta, phải biết nhìn xa trông rộng một chút mới có thể đứng được trong giang hồ!

Nghê Lệ Thi nghiến răng nói :

– Chẳng cần phải nhìn xa trông rộng cái chó gì cho mệt xác, ngươi không dừng chân nghỉ ngơi, đi thêm mấy bước nữa ta thổ huyết chết thẳng cẳng, ngươi nhìn xa trông rộng thì được cái gì chứ?

Không khí im lặng được một thoáng, chẳng cần nhìn thấy hai người cũng có thể đoán biết Sở Thanh Nguyên đã khuất phục trước bà vợ tánh tình và cả mồm mép đều dữ dằn này. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Sở Thanh Nguyên thở dài nói :

– Thôi được, thôi được rồi, thì làm theo lời nàng vậy, nhưng nếu lỡ bị bọn chúng đuổi tới thì cũng đừng trách ta không nói trước.

Nghê Lệ Thi trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ còn tức giận, nói :

– Nếu chúng có đuổi tới, thì cùng lắm là chúng ta trở thanh đôi đồng mệnh uyên ương chứ có gì phải sợ? Sao? Ngươi không chịu à?

Sở Thanh Nguyên lắc đầu, gượng cười nói :

– Việc gì mà nàng muốn thì ta đâu còn nói gì đến chịu hay không chịu nữa? Dù sao thì ta và nàng cũng giống như hai con kiến bị buộc chặt lại với nhau rồi, nàng chẳng bứt đi được mà ta cũng vô phương chạy trốn!

Nghê Lệ Thi lại rên lên khe khẽ, giận dỗi nói :

– Ngươi hiểu được điều đó thì tốt!

Lúc này thì Sở Thanh Nguyên bắt đầu đưa mắt quan sát chiếc lều trước mặt, chừng như y vẫn chưa hoàn toàn tán thành việc trú chân lại, giọng càu nhàu nói :

– Trời đất rét mướt, giữa chốn hoang sơn cùng cốc lại dựng một chiếc lều thế này để làm gì kia chứ? Tư bề trống hốc trống hoác, có ngăn chặn được gió tuyết gì đâu? Bên trong đã ẩm lại lạnh, còn chẳng có đèn lửa chi hết, chui vào chỗ này có khác chi chui đầu vào hỏa ngục để chịu khổ!

Nghê Lệ Thi hừ lạnh nói :

– Ông chủ ơi là ông chủ, tình cảnh này mà ông còn đòi ở lầu son các tía chăng? Có được chiếc lều này ở tạm qua cơn gió rét đã là quý lắm rồi, ít ra nó cũng che được gió tuyết, nằm xuống để tay chân được thong thả chút ít, được như vậy còn quý gấp ngàn lần nằm phơi mình trong gió tuyết. Ta chịu được không lẽ ngươi không chịu được hay sao?

Sở Thanh Nguyên gượng cười gật đầu lia lịa, nói :

– Được, đương nhiên là được rồi!

Lại nghe tiếng Nghê Lệ Thi hối thúc :

– Vậy thì ngươi mau vào bên trong đó dọn dẹp trước một chút đi, chưa biết chừng bên trong có xà trùng ác thú gì ẩn thân thì sao? Dọn cho sạch sẽ ta mới vào nghỉ ngơi được chứ!

Sở Thanh Nguyên thở dài nói :

– Được rồi, được rồi, làm gì mà quýnh quáng lên như vậy? Ta vào trong đó xem trước đây!

Tiếp đó có tiếng bước chân tiến đến sát chiếc lều, tiếng vạch lá tòng nghe xào xào.

Nhậm Sương Bạch vẫn nằm cuộn tròn bất động, nhưng chàng biết chắc mình chẳng còn nằm được bao lâu nữa, gian lều chỉ to bằng bàn tay, chỉ cần đưa mắt nhìn vào là chẳng còn gì có thể che giấu được nữa, cũng bởi bây giờ trời đã tối, nếu không chẳng cần phải vạch lá, đứng cách xa hơn trượng là đã có thể nhìn thấy hết bên trong rồi.

Xảy nghe Sở Thanh Nguyên kinh hãi kêu lên một tiếng, nhảy ngược về phía sau, hai cổ tay lật ra một cái, đôi đoản mâu đã đưa ra phía trước phòng vệ.

Nghê Lệ Thi trông thấy dáng điệu Sở Thanh Nguyên thì không khỏi ngạc nhiên nói :

– Ngươi điên hay sao vậy? Làm gì mà phải lấy cả binh khí ra?

Song mục Sở Thanh Nguyên vẫn nhìn chằm chằm về phía chiếc lều, giọng căng thẳng nói :

– Hình như bên trong có người!

Nghê Lệ Thi lập tức bước lui một bước, đứng thủ thế chuẩn bị ứng chiến, giọng nói cũng không còn vẻ tự nhiên như lúc đầu nữa, nói :

– Có người? Ngươi nhìn thấy rõ ràng chứ không phải trông gà hóa cuốc đấy chứ? Đừng hù dọa ta…

Sở Thanh Nguyên bước lên một bước, thật cẩn trọng đưa chiếc đoản mâu vén mấy cành tòng lòa xòa bên ngoài, miệng lẩm bẩm nói :

– Ta không tin mắt mình lại kém đến nỗi chẳng nhận ra là người hay là thứ gì khác… rõ ràng là có người nằm quấn chăn ở trong lều. Dù rằng tình thế hiện thời chẳng mấy thuận lợi, nhưng cũng đâu đến nỗi hoảng loạn đến độ đó…

Khi chiếc đoản mâu vén mấy nhánh tòng lên, Nhậm Sương Bạch chậm rãi ngồi thẳng người dậy, cất giọng lười nhác nói :

– Sở huynh, đúng là giữa chúng ta có nhân duyên từ kiếp trước! Đi đến đâu rồi cũng lại gặp nhau. Dạo này nhị vị thế nào rồi?

Vừa thấy bóng người ngồi dậy, Sở Thanh Nguyên lập tức nhảy ngược về phía sau một lần nữa, đứng thủ thế nghe hết lời của đối phương, gương mặt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, hỏi lại :

– Ngươi… ngươi là ai? Tại sao ngươi lại nhận ra ta?

Nhậm Sương Bạch quấn chặt chiếc chăn da dê quanh người, giọng trầm trầm nói :

– Mới chia tay cách đây không lâu, vậy mà Sở huynh đã không còn nhận ra giọng của tại hạ nữa rồi sao? Tại hạ họ Nhậm, Nhậm Sương Bạch, cách đây ít lâu chúng ta đã từng có duyên diện kiến trong gian Thổ Linh đường giữa rừng hoang ấy mà!

Trợn trừng song mục, Sở Thanh Nguyên tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, nói :

– Sao? Ngươi là Nhậm Sương Bạch? Ngươi quả thật là Nhậm Sương Bạch sao?

Trong gian lều vang lên tiếng “tách”, mồi lửa được bật lên, huơ qua huơ lại hai lượt rồi tắt ngấm, nhưng chỉ cần như vậy cũng quá đủ để Sở Thanh Nguyên nhận ra Nhậm Sương Bạch. Quả nhiên không sai, người đang bó gối ngồi co ro kia không phải là Nhậm Sương Bạch thì còn là ai nữa?

Nuốt khan đánh ực một tiếng, Sở Thanh Nguyên lẩm bẩm nói :

– Không sai, chính là ngươi, Nhậm Sương Bạch!

Nỗi kinh hoàng và cuồng nộ, cộng thêm sự đau đớn và mệt mỏi của thể xác, khiến cho Nghê Lệ Thi gần như mất hết lý trí, cất cao giọng gào lên :

– Thanh Nguyên! Gã họ Nhậm lén lén lút lút ở cái xó này để làm gì? Phải chăng hắn định nhân cơ hội đánh chó bị rơi xuống nước? Đứng trên miệng giếng ném đá người lỡ chân rơi xuống giếng? Thiên hạ làm gì có chuyện xảo hợp đến như vầy? Không chừng giữa hắn và bọn Đường Bách Nhẫn, Tư Đồ Vệ liên thông cấu kết với nhau, bảo hắn đến đây phục kích chờ chúng ta!

Trong nhất thời, Sở Thanh Nguyên cũng chẳng biết thật ra giữa Nhậm Sương Bạch và bọn cừu gia đang truy sát hai người có liên hệ gì hay không, người đang bị bức vào bước đường cùng, khó tránh khỏi việc tâm thần bị bấn loạn, vẻ trầm tĩnh vốn có thường ngày của y đã biến mất, nghe Nghê Lệ Thi nói vậy cũng cảm thấy rất có khả năng, liền nghiến răng nói :

– Nhậm Sương Bạch! Ngươi đột ngột xuất hiện ở chốn núi non hoang vắng này, e rằng chẳng phải là chuyện xảo hợp! Ngươi đã kết cấu với bọn ác nhân đáng chết vạn lần dưới thiên đao vạn kiếm Đường Bách Nhẫn, Tư Đồ Vệ từ khi nào? Các ngươi nhất định phải đuổi tận giết tuyệt mới cam lòng sao?

Nhậm Sương Bạch cất giọng thật ôn hòa, nói :

– Sở huynh, tại sao tại hạ ẩn thân ở chốn này đương nhiên là tại hạ có đầy đủ lý do để làm như vậy, điều đó thiết nghĩ chẳng có liên hệ gì đến nhị vị. Còn bọn người Đường Bách Nhẫn, Tư Đồ Vệ gì gì đó tại hạ càng không quen không biết chúng, làm gì có chuyện liên thông cấu kết với chúng được? Tại hạ vẫn còn nhớ lần trước gặp mặt, đầu óc Sở huynh rất tỉnh táo sáng suốt, suy nghĩ hành sự rất cẩn mật, hợp tình hợp lẽ, mới cách biệt không lâu sao Sở huynh lại có thể thay đổi đến như vậy?

Sở Thanh Nguyên cố trấn tĩnh tinh thần, để đầu óc tỉnh táo nhìn lại tình hình trước mắt, bất giác hai má nóng bừng. Y cất tiếng ho khan mấy tiếng, giọng đã hòa hoãn đi đôi chút, nói :

– Nhậm Sương Bạch, ngươi nói thật lòng đó chứ? Giữa ngươi và bọn người kia đúng là không có liên hệ gì thật sao?

Nhậm Sương Bạch gật đầu, giọng chắc nịch nói :

– Hoàn toàn không! Nếu tại hạ có ý bất thiện với nhị vị thì hôm ở Thổ Linh đường tại hạ đã chẳng hạ thủ lưu tình như vậy, việc gì phải chờ đến hôm nay để chịu khổ sở như vầy phục kích nhị vị?

Sở Thanh Nguyên gật đầu liền liền, nói :

– Nói cũng phải! Nói cũng phải!

Phía bên kia Nghê Lệ Thi vẫn còn hận Nhậm Sương Bạch, cất giọng phẫn hận nói :

– Ngươi đúng là một tên to đầu, Thanh Nguyên! Ngươi đã quên mất nỗi khuất nhục mà gã họ Nhậm kia đã giáng lên đầu chúng ta rồi sao? Vết thương mới lành miệng chưa lâu ngươi đã quên mất cái đau đớn rồi sao? Hắn chặt đứt tài lộ của chúng ta, bôi tro trát trấu lên mặt chúng ta, hắn là cừu nhân của chúng ta, lời nói của cừu nhân mà ngươi cũng dám nghe dám tin sao?

Sở Thanh Nguyên vội xua tay nói :

– Những lời nói của Nhậm huynh rất hợp lẽ phải, giữa y và bọn Đường Bách Nhẫn, Tư Đồ Vệ có câu kết hay không chúng ta chỉ suy đoán chứ không biết đích xác, nhưng có một điều rất rõ ràng, giả như y muốn gia hại chúng ta, trong Thổ Linh đường hôm ấy chúng ta làm gì được toàn mạng mà sống đến bây giờ? Y đâu có lý do gì để đợi đến hôm nay mới đón lỏng chúng ta ở đây? Giờ thì chúng ta có thể nhận định, Nhậm huynh chẳng có liên hệ gì với bọn cừu nhân của chúng ta, y đâu có lý do gì để lấy mạng chúng ta chứ? Lệ Thi, những việc này chỉ cần chịu khó suy nghĩ một lát là thấy ngay mà …

Nghê Lệ Thi nổi điên mắng :

– Đồ chết bằm, ngươi nói đầu ta chỉ toàn là đậu phụ thôi sao?

Sở Thanh Nguyên cười giả lả nói :

– Ta đâu dám nói nàng như vậy, chẳng qua là ta muốn nhắc nàng, phàm làm việc gì cũng phải cẩn thận suy trước nghĩ sau, không nên cứ làm theo cảm tính.

Đưa mắt nhìn vào trong lều, giọng Nghê Lệ Thi chẳng chút thiện cảm nói :

– Cứ nghĩ đến bộ mặt lạnh lùng kiêu ngạo của gã họ Nhậm là ta lại tức anh ách, giờ hắn đang ở ngay trước mặt, nỗi oán hận này làm sao ta có thể nuốt trôi được?

Sở Thanh Nguyên nghe nói thì giật mình, hạ thấp giọng nói :

– Lệ Thi, nàng ăn nói cũng phải biết cân nhắc khinh trọng một chút, đừng tự rước thêm phiền phức vào người, sau lưng chúng ta còn có truy binh, tiền đồ mang mang chưa biết hung cát thế nào, ta thì sức cùng lực kiệt, nàng thì mình mang thương tích, chừng đó thôi đã đủ mệt rồi, lại còn gây sự nữa thì làm sao kham nổi? Chẳng phải ta nói để trượng chí khí đối phương mà diệt oai phong của mình, bản lãnh của Nhậm Sương Bạch đâu phải là kẻ mà chúng ta có thể trêu tới được? Y chẳng nghĩ đến chuyện xích mích cũ, không gây sự với chúng ta đã là may mắn lắm rồi, nàng còn đòi nhổ răng cọp nữa sao? Bộ hết muốn sống rồi chắc?

Im lặng một lúc lâu, Nghê Lệ Thi vùng vằng nói :

– Cũng tại ngươi chẳng có chút cốt khí của nam tử hán đại trượng phu, đi với ngươi riết rồi đến ta cũng phải xấu mặt!

Sở Thanh Nguyên bỗng nghiêm giọng nói :

– Đó là ta biết thức thời, biết nhìn xa trông rộng, đâu giống như ngươi, gặp việc gì cũng cứ nhắm mắt làm bừa! Đâu ngươi nghĩ lại coi, mấy năm qua ngươi đã gây nên biết bao phiền toái? Có lần nào mà không phải ta đứng ra dàn xếp cho ngươi?

Nghê Lệ Thi bí lời, vội vàng kiếm chuyện khác nói lảng đi :

– Ngươi đừng có ở đó mà lên giọng dạy đời, còn nhắc lại chuyện cũ để làm xấu mặt ta. Giờ thì ta hỏi ngươi, phải làm sao đây? Trong lều thì đã có người chiếm cứ rồi, lại là kẻ chẳng có tâm, còn thân ta thì vừa mệt vừa đói, xương cốt trong người đều sắp rời hết ra rồi, một bước chân cũng không đi được nữa, giờ ngươi tính sao thì tính đi!

Chẳng chờ Sở Thanh Nguyên đáp lời, từ bên trong lều, Nhậm Sương Bạch đã cất giọng ôn tồn nói vọng ra :

– Nghê cô nương, xin hãy bớt giận mà nghe tại hạ một lời, tại hạ đã không có ác ý từ trước, thì giờ đây chẳng việc gì mà không mở rộng lòng đón nhị vị. Dân gian có câu, oan gia nên giải không nên kết, không có hiềm khích thì tốt hơn là có, có thêm một bằng hữu là bớt đi một kẻ đối đầu. Giữa chốn hoang lương như vầy, đường trong thiên hạ chẳng thiếu mà nhị vị lại chọn đúng nơi này để đi qua, chứng tỏ giữa chúng ta đã có thiện duyên từ kiếp trước. Chiếc lều nhỏ này tuy chật hẹp tạm bợ, nhưng cũng đủ để ba người chúng ta chen chân tránh gió tuyết, trời này không chừng lát nữa sẽ có tuyết rơi, ít ra thì nơi này cũng còn hơn là phải ngồi giữa trời tuyết lạnh, không biết nhị vị có muốn lưu lại đây qua đêm không?

Nghê Lệ Thi còn đang do dự, Sở Thanh Nguyên đã vội vàng quay sang Nghê Lệ Thi nói :

– Nhậm huynh nói rất phải, trời này xem ra sẽ có tuyết rơi trong đêm nay, trong vòng mấy chục dặm quanh đây chẳng có nhà cửa chi cả, nếu nàng có thể gắng gượng đi tiếp được thì ta sẽ dìu nàng đi tiếp, còn nếu đi không nổi nữa thì hãy lưu lại đây nghỉ ngơi cho sớm.

Nghê Lệ Thi đưa mắt nhìn khắp xung quanh, đúng là tư bề tối mịt, chẳng thấy đèn lửa, dấu hiệu chứng tỏ có con người sinh sống; nhìn lên trời mây đen phủ kín, gió lạnh cứ từng đợt từng đợt thổi qua. Nghê Lệ Thi rùng mình, chí khí lập tức tiêu tan, hạ giọng nói :

– Thôi được … tình thế bức bách, xem ra chỉ còn đường này có thể đi mà thôi!

Hai người cúi đầu bước vào trong lều, ngồi xuống tấm vải dầu trải dưới đất, Nhậm Sương Bạch kéo tấm chăn da dê nhường bớt hơn phân nửa cho đôi giang hồ tình lữ suốt ngày cãi vã nhưng xem ra rất khắng khít này. Ba người chen mình trong một tấm chăn da dê, tuy có hơi chật chội nhưng thân nhiệt của ba người tỏa ra làm tăng thêm chút hơi ấm, ít ra thì trong cảm giác, không khí không còn âm lạnh như lúc nãy nữa.

Nửa dưới người được phủ kín bởi chiếc chăn, hai chân cảm thấy ấm áp vô cùng, luồng hơi ấm từ hai chân dần dần lan tỏa khắp châu thân, một cảm giác ấm áp dễ chịu miên man khắp nội thể, so với lúc còn bôn ba chạy trốn sự truy sát của kẻ địch đúng là sự cách biệt giữa thiên đàng và địa ngục. Nghê Lệ Thi thầm mừng là hai người đã có một quyết định đúng đắn, tuy quyết định này khiến lòng nàng vẫn còn hơi uất ức, nhưng trong tình thế hiện tại có thể nói không còn con đường nào tốt hơn để mà lựa chọn nữa!

Ba người im lặng một lúc lâu, cuối cùng thì Nhậm Sương Bạch với vai trò là “chủ nhân” cũng lên tiếng phá tan sự tịch mịch, nói :

– Chắc nhị vị còn chưa dùng bữa tối?

Sở Thanh Nguyên ngượng ngập nói :

– Chẳng dám giấu Nhậm huynh, sáng sớm hôm nay bọn tại hạ đã bị địch nhân chặn đường, song phương quyết đấu một trận, bọn chúng người nhiều thế mạnh, bọn tại hạ địch không lại chúng phải mở đường tháo chạy, suốt từ đó đến giờ mải miết vừa trốn vừa chạy, lấy đâu ra thời gian để dừng lại ăn uống? Có thể nói suốt ngày nay bọn tại hạ chưa được ăn uống gì …

Nghê Lệ Thi nghe Sở Thanh Nguyên nói thẳng đuột tình cảnh của hai người, chẳng chút giấu diếm gì thì có hơi ngượng, cảm thấy quá mất mặt, vội vàng nói đỡ :

– Thật ra thì cũng chẳng nghiêm trọng đến như vậy, lúc đi ngang Sa gia trang, ta đã nhắc ngươi dừng lại ăn uống nghỉ ngơi, chỉ tại ngươi sợ đến vãi cả đái ra quần nên chẳng dám dừng chân, qua khỏi Sa gia trang thì gặp toàn là đồng không mông quạnh, đến nỗi phải để bụng đói mà đi đến bây giờ. Muốn trách thì phải trách ngươi trước chứ chẳng nên trách người khác!

Sở Thanh Nguyên chẳng còn hơi sức đâu để mà tranh biện với Nghê Lệ Thi, hơn nữa trước mặt Nhậm Sương Bạch, càng nói chỉ tổ càng xấu mặt thêm ra chứ chẳng ích gì, Sở Thanh Nguyên gượng cười nói :

– Đúng đúng, chỉ tại ta dốt tính, nếu nghe theo lời nàng thì tốt biết mấy.

Nhậm Sương Bạch cố nhịn cười, một tay cầm hai chiếc bánh bao, một tay cầm bầu nước đưa ra trước mặt, mỉm cười nói :

– Nhị vị dùng tạm mấy thứ này lót dạ, bao tử là tên chủ nợ khắc nghiệt nhất, không trả nợ cho nó là không xong đâu. Nơi đây chẳng có món gì tốt hơn để đãi khách, trời lạnh thế này bánh bao cũng hóa thành nước đá mất rồi, nhưng có chút gì vào bụng cũng thấy đỡ lạnh hơn.

Đôi giang hồ tình lữ chia nhau thức ăn nước uống, Nghê Lệ Thi cầm chiếc bánh bao trong tay ngượng ngùng nói :

– Thật ngại quá, đã vào tranh chỗ trú chân của ngươi, lại còn tranh giành phần ăn và nước uống của ngươi…

Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :

– Chẳng cần phải khách sáo, chúng ta gặp lại ở đây chính là ý trời, là có duyên tiền kiếp, cùng là kẻ lưu lạc giang hồ với nhau cả, xin nhị vị cứ tự nhiên.

Cắn một miếng bánh bao cứng ngắc lạnh tanh, nhưng Sở Thanh Nguyên cảm thấy tất cả các món sơn hào hải vị ngày thường khó bì được với hương vị bánh bao nguội trong lúc này. Y không khỏi cười thầm nghĩ bụng, thật đúng là có đói mới biết thức ăn ngon.

Nghê Lệ Thi vừa nhấm nháp bánh bao vừa lưu ý đến ý vị trong câu nói của Nhậm Sương Bạch, bỗng buột miệng nói :

– Nhậm Sương Bạch, ngươi xưa nay tiêu diêu tự tại, hầu như chẳng có việc gì mà ngươi không làm được, chỉ có người như bọn ta mới than thân trách phận, chứ người như ngươi mà cũng than là lưu lạc sao? Việc gì khiến cho ngươi phải ta thán như vậy?

Nhậm Sương Bạch trầm ngâm nói :

– Con người dù cho tài ba đến mấy, không phải lúc nào cũng luôn được như ý, nói chi tại hạ chỉ là một kẻ phàm phu tục tử. Thời tiết như thế này nhị vị thử nghĩ xem tại sao tại hạ chẳng tìm một nơi ấm cúng dễ chịu để nghỉ ngơi mà lại chui đầu vào chiếc lều này để chịu lạnh chịu ướt khổ sở đến như vầy?

Nghê Lệ Thi vội vàng gật đầu nói :

– Đúng rồi! Nãy giờ ta cũng lấy làm lạ, tại sao ngươi lại làm như vậy chứ? Ngươi chờ đợi cái gì ở chốn này?

Giọng Nhậm Sương Bạch trầm trầm nói :

– Tại hạ đang dưỡng thương.

Nuốt vội miếng bánh đang nhai trong miệng, hớp một ngụm nước thấm giọng, Sở Thanh Nguyên ngạc nhiên hỏi lại :

– Dưỡng thương à? Dưỡng thương cũng chẳng cần phải chui rúc ở đây như vầy, tại sao ngươi chẳng vào trong trấn nghỉ ngơi an dưỡng có phải tốt hơn không?

Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói :

– Không thể nghỉ ngơi an dưỡng ở đó được, cừu gia của tại hạ ở ngay trong trấn, mà lại rất có thế lực!

Sở Thanh Nguyên vẫn không hiểu, nói :

– Vậy thì đi khỏi nơi này chứ có khó khăn gì? Thiên hạ thiếu gì chỗ có thể dưỡng thương?

Nhậm Sương Bạch chép miệng nói :

– Chính vì không thể đi khỏi nơi đây tại hạ mới buộc phải làm như vậy. Tại hạ cần phải ẩn thân ở đây để nghe ngóng động tĩnh ở khu rừng bạch dương bên dưới.

Càng nghe Sở Thanh Nguyên càng không hiểu, hỏi lại :

– Rừng bạch dương? Rừng bạch dương nào?

Nhậm Sương Bạch kiên nhẫn giải thích, nói :

– Đó là một cánh rừng nhỏ ở ngay dưới chân núi, đi quá chiếc lều này một chút, vượt qua con đường mòn là có thể nhìn thấy. Đối với người sáng mắt các vị, đứng từ chỗ đó nhìn xuống thì rất tiện lợi để quan sát tình hình trong rừng, còn chỗ này tại hạ chọn để có thể nghe ngóng tình hình bên dưới nhưng người bên dưới thì chẳng thể nhìn thấy tại hạ.

Sở Thanh Nguyên hơi do dự một thoáng rồi nói thẳng ý nghĩ trong đầu :

– Nhậm huynh, mắt huynh không nhìn thấy gì cả, vậy làm thế nào huynh có thể khẳng định như vậy?

Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :

– Rất đơn giản, đây là nơi mà mười năm trước tại hạ thường hay lui tới, địa hình địa vật nơi đây tại hạ vẫn còn nhớ được đôi phần, thông thường thì các vật kiến trúc mới thường bị con người thay đổi, còn với sông núi thì, khoảng thời gian mười năm chưa đủ dài để có thể bị đổi thay, đặc biệt ở một nơi hoang lương như vầy, vài chục năm, thậm chí vài trăm năm, núi rừng này cũng chưa chắc đã nhìn thấy sự thay đổi. Tuy nhiên, trước khi quyết định chọn nơi này tại hạ cũng đã kiểm tra lại một lần nữa, quả đúng là địa hình vẫn giữ nguyên trạng như năm xưa. Còn việc làm sao chọn được một chỗ ẩn thân kín đáo, tại hạ nhờ vào những âm thanh thay đổi bên ngoài, nhờ tiếng lá cây xào xạc, nhờ nhận định hướng gió thổi, nhờ các mùi vị lãng đãng trong không khí để đoán biết những điểm chi tiết của địa hình. Ngoài ra, trong đó còn phải kể đến một thứ bản năng, một thứ phản ứng từ tâm linh, những thứ mà chỉ có người mù mới có được. Bằng vào tất cả những điều kiện đó hợp lại, mắt có nhìn thấy hay không, đối với tại hạ đã không còn quan trọng nữa.

Há hốc mồm nghe Nhậm Sương Bạch giải thích, Nhậm Sương Bạch đã dừng lời một lúc lâu, Sở Thanh Nguyên mới thở hắt ra, nói :

– Trời đất ạ, tại hạ dù có nằm mộng cũng chẳng thể tưởng tượng nổi, hỗ trợ cho đôi mắt bị khiếm khuyết của huynh lại có nhiều thứ kỳ ảo xảo diệu đến như vậy, thảo nào mà nhất cử nhất động của huynh, còn gọn gàng nhanh nhẹn hơn cả người sáng mắt nữa là khác.

Nhậm Sương Bạch cất giọng đều đều nói :

– Cạnh tranh sinh tồn mà, Sở huynh, kẻ nào thích ứng được với hoàn cảnh mới có thể sống được, để có thể tồn tại, tại hạ buộc phải chuẩn bị các điều kiện cần thiết.

Sở Thanh Nguyên gật đầu nói :

– Nhưng để làm được điều đó, chắc chắn phải trải qua một thời gian dài tập luyện, trải qua biết bao lần thể nghiệm, trải qua biết bao gian nan khó nhọc mới luyện thành một khả năng phi thường như vậy. Nếu không phải là người có một nghị lực kinh nhân, có một đức tính kiên nhẫn tuyệt vời thì làm sao luyện được những công phu này?

Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói :

– Người ta một khi bị bức vào bước đường cùng ấy, buộc phải làm những việc mà người thường chỉ nghĩ đến thôi đã rùng mình, nếu không, chỉ còn mỗi con đường chết.

Än hết mẩu bánh còn lại trong tay, Sở Thanh Nguyên tỏ rõ sự mừng vui vì cái may mắn của mình, nói :

– Ngay trong đêm chúng ta gặp nhau trong Thổ Linh đường, tại hạ đã nhận ra rằng kết oán với huynh chẳng phải là việc làm thông minh, đến giờ này nghĩ lại mới thấy đó là một chọn lựa rất hợp thời, nếu không giờ này tại hạ đã không có chỗ nghỉ chân, chưa biết chừng lại còn bị ăn đao nữa là khác.

Nghê Lệ Thi tức tối nói :

– Này, Thanh Nguyên, ngươi làm ơn nói ít đi vài câu, giữ gìn chút thể diện cho ta nhờ có được không? Ngươi hay nói ta ăn nói chẳng biết lựa lời, ta thấy ngươi mới chính là hạng người chẳng biết che giấu cái xấu, có bao nhiêu cái xấu cứ đem khoe hết ra cho thiên hạ ngắm nhìn.

Sở Thanh Nguyên khoát tay, tỏ vẻ bất cần nói :

– Lời thật thì dễ nói, nhưng lại khó nghe, việc xảy ra trong Thổ Linh đường đêm ấy, Nhậm huynh còn lạ gì nữa mà giấu với dếm? Nàng còn định dát vàng lên mặt để che giấu cái xấu chăng? Che giấu cái xấu đương nhiên là phải làm, nhưng cũng phải coi đối tượng, vải thưa mà che mắt thánh sao đặng?

Nghê Lệ Thi cũng ăn hết phần bánh của mình, lắc mạnh đầu thở dài nói :

– Đi theo một nam nhân chẳng có chút cốt khí như ngươi, tráng tâm nhuệ khí của ta cũng phải lụn bại dần chứ chẳng không.

Hừ lạnh một tiếng, Sở Thanh Nguyên đang định lên tiếng phản bác, Nhậm Sương Bạch đã chen lời nói :

– Nhị vị thần tiên quyến thuộc, chỗ tại hạ đây còn rất nhiều thức ăn, hay là nhị vị ăn thêm chút gì nữa cho chặt bụng?

Sở Thanh Nguyên vội dẹp bỏ cơn sân si trong lòng, gượng cười nói :

– Nữ nhân trước sau vẫn là nữ nhân, đầu óc nông cạn hẹp hòi, nói năng bất cẩn, xin Nhậm huynh chớ chê cười.

Nhậm Sương Bạch thản nhiên nói :

– Hai cái miệng mà, tránh sao khỏi chuyện tranh cãi đôi co? Hai hàm răng đôi khi còn cắn nhằm lưỡi nữa là, đầu giường rầy lộn cuối giường giảng hòa thế mới là phu phụ ân ái mặn nồng chớ!

Nghê Lệ Thi chớp chớp đôi mắt, đôi môi hé mở thể hiện một nụ cười mê hồn, nói :

– Nhậm Sương Bạch, có đôi lúc ta nhận thấy ngươi thông tình đạt lý, nhìn nhận thế sự một cách rất thấu đáo. Ngươi đã có thê tử chưa?

Nhậm Sương Bạch nhếch mép cười nói :

– Ai dám về làm thê tử tại hạ? Làm thê tử một tên mù suốt ngày lăn lộn trong máu lửa hận thù? Nghê cô nương lại nói chơi rồi!

Nghê Lệ Thi nghiêm nghị nói :

– Chưa hẳn đã như lời ngươi nói, nữ nhân chọn phu quân chẳng để ý đến việc tàn khuyết, mà chỉ coi trọng cái tài của nam nhân và cái tình của người ấy dành cho mình. Có thể ngươi chưa gặp, hoặc giả gặp rồi mà chưa hay, chẳng hạn như, ta thấy Dịch Hương Trúc cũng rất ngưỡng mộ ngươi, ngươi không cảm nhận được điều đó sao?

Nhậm Sương Bạch khẽ nhếch mép, vẻ tự trào nói :

– Đó là việc còn tệ hơn cả mò trăng đáy nước, Nghê cô nương, giữa tại hạ và Dịch Hương Trúc có thể nói chẳng có chút dây dưa gì, nàng ta không bao giờ để ý đến tại hạ, với nàng ta tại hạ cũng cảm thấy xa lạ vô cùng.

Nghê Lệ Thi bật cười phì thành tiếng, dáng điệu tỏ ra rất sành sõi, nói :

– Mới vừa khen ngươi thông tình đạt lý, ngươi lại cho thấy ngươi là kẻ chẳng hiểu chút gì tâm dạ của nữ nhân, cũng giống như nhìn con cua đang bò vậy, thấy nó đi về phía mình thực ra là càng lúc càng xa, ngược lại thấy nó đi ra xa nhưng lại mỗi lúc một gần hơn, hờn giận thẹn thùng tất cả đều là làm bộ làm tịch hết, lòng để ý tới ai thì bề ngoài cứ lạnh lùng như băng giá, nhưng mỗi một cử chỉ ánh mắt đều có tình ý miên man ẩn tàng bên trong. Đừng nhìn bề ngoài, Nhậm Sương Bạch, ngươi phải thâm nhập vào bên trong để thể nghiệm, ngươi cũng đừng quên, với nàng ta ngươi còn có ân cứu mạng!

Quá hiểu bản tánh của Nghê Lệ Thi, nếu để nói dằng day một hồi chưa biết chừng Nghê Lệ Thi còn đòi làm nguyệt lão cho Nhậm Sương Bạch và Dịch Hương Trúc nữa thì khổ, Sở Thanh Nguyên vội vàng nói lảng sang chuyện khác :

– Nhậm huynh, huynh vẫn chưa nói cho bọn tại hạ biết, vì sao mà huynh phải ẩn thân ở đây nghe ngóng tình hình cánh rừng bạch dương bên dưới chân núi.

Nhậm Sương Bạch thấy chẳng cần phải che giấu, liền đem chuyện oán cừu giữa mình và bọn Ngao Trường Thanh Thôi Công Đức ra kể lại một lượt, lại còn vắn tắt thuật lại diễn biến của cuộc chiến mấy hôm trước, kể xong còn cất một tiếng thở dài thật nặng nề.

Ngẩn ngơ một lúc lâu, Sở Thanh Nguyên tỏ vẻ thông cảm với cảnh ngộ của Nhậm Sương Bạch, nói :

– Thật không ngờ Nhậm huynh lại nặng mang trên người một mối oán cừu thâm sâu như vậy. Trời đất lạnh lẽo như vầy, mình mang đầy thương tích, lại thêm đôi mắt của huynh… Nhậm huynh, thật khổ cho huynh quá.

Nhậm Sương Bạch bình thản nói :

– Những việc phải giải quyết sớm muộn gì cũng phải đối mặt nó, giải quyết càng sớm càng nhẹ gánh lo, Sở huynh.

Dứt lời, chàng lại lấy hai chiếc bánh bao đưa cho Sở Thanh Nguyên.

Sở Thanh Nguyên cũng chẳng khách sáo, lẳng lặng đón nhận, xong chia cho Nghê Lệ Thi một chiếc. Cầm chiếc bánh bao trong tay, thần thái kích động, Nghê Lệ Thi căm hận nói :

– Nhậm Sương Bạch, bọn ta nhất định giúp ngươi một tay đòi lại công đạo!

Sở Thanh Nguyên nghe nói thì giật thót người, nói :

– Lệ Thi, nàng lại ăn nói bừa bãi nữa rồi, đương nhiên là ta cũng như nàng, muốn lấy chút tài hèn sức mọn ra giúp Nhậm huynh một tay, nhưng vấn đề ở chỗ, chúng ta lực bất tòng tâm, sau lưng chúng ta còn truy binh chưa biết khi nào thì đuổi tới, người nàng lại đang mang thương tích, đi đứng còn khó, chúng ta có giữ được tánh mạng hay không còn chưa dám nói trước, lấy gì để trợ giúp cho Nhậm huynh?

Nghê Lệ Thi trừng mắt nói :

– Thì có bao nhiêu cứ dốc hết ra mà đấu với chúng chứ có gì phải lo? Nhiều lắm cũng đến mất mạng là cùng chứ gì? Bình sinh ta rất ghét nghe câu nói “lực bất tòng tâm” đó, kẻ nói câu này vừa muốn lấy lòng người nghe lại vừa chẳng muốn ra tay tương trợ! Đã có tâm thì còn ngại gì mà không hành động?

Nhậm Sương Bạch khoát tay nói :

– Đa tạ nhị vị đã không nhớ đến mối hận cũ lại còn coi Nhậm Sương Bạch này là chí giao bằng hữu, muốn chung vai gánh vác mối tư cừu của tại hạ. Nhưng mối thịnh tình của nhị vị, tại hạ xin được tâm lãnh!

Ngỡ rằng lời nói có ý thoái thác của Sở Thanh Nguyên làm cho Nhậm Sương Bạch không vui, Nghê Lệ Thi tức tối đưa tay véo một nhát thật mạnh nơi hông Sở Thanh Nguyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.