Giang Cửu Linh càng thêm cảm kích khi được Trầm tướng quân ưu ái ban tặng cho chiến mã, lại còn bảo :
– Nhờ Giang tráng sĩ, chỉ mới có năm ngày bổn tướng đã có thể hạ lệnh thu quân, nhanh chưa từng thấy với trước sau cũng gần mười ác thú bị lùng sục và trừ khử, vỗ yên cho bá tánh. Hãy cùng bổn tướng quay lại trấn thành, và sau này nếu muốn Giang tráng sĩ có thể đến bản doanh tìm gặp bổn tướng bất kỳ lúc nào cũng được. Bởi bổn tướng thật lòng mến phục vừa thần lực vừa tửu lượng có một không hai của Giang tráng sĩ. Đi nào, mau thu binh.
Được tặng chiến mã lại được cùng Trầm tướng quân cưỡi ngựa chạy sóng đôi, Giang Cửu Linh bất quá chỉ biết đấy là sự ưu ái của vị tướng quân họ Trầm dành cho, chứ nào biết ngày qua ngày đã lọt vào đôi mắt tinh tường của vị tướng quân vì từng trải nên dễ dàng nhận ra đâu là ngọc và đâu là đá cùng với ý định quyết thu Giang Cửu Linh làm thuộc tướng.
Chính vì vậy thoạt phát Giang Cửu Linh chưa từng quen cỡi ngựa, Trầm tướng quân liền ân cần chỉ dẫn :
– Khác với các loại ngựa thông thường, chiến mã nào cũng trải qua giai đoạn đào luyện gian khổ, luôn tuân theo kỷ luật và nhất nhất đều tuân thủ mọi mệnh lệnh của người điều động. Giang tráng sĩ hãy nhìn đây, chỉ khẽ thúc thế này, chiến mã sẽ tự phi và biết cách giữ sao cho người ngồi bên trên không bao giờ ngã. Hoặc chỉ cần giật nhẹ dây cương về một phía chiến mã hiểu ý lập tức quay ngoặt ngay, chẳng khó lắm đâu, hãy thử xem.
Nhờ vậy Giang Cửu Linh dần quen dần với từng cung cách dù nhỏ nhặt nhất dùng để điều động chiến mã thực hiện theo ý. Đồng thời cũng nhờ đó tất cả đã nhanh chóng quay về trấn thành và được người người tiếp đón trọng thị do đã nhận tin tức lũ ác thú từng lộng hành cuối cùng cũng bị quan quân triều đình tiêu diệt.
Cùng với hai hàng dân chúng đứng ở hai bên reo hò táng tụng thì cũng có sai nha bộ đầu tiền hô hậu ủng đưa quan phủ đến đón đoàn quân binh thành sự quay về.
Khi đó Giang Cửu Linh dù miễn cưỡng vẫn phải tiếp nhận những lời nhất mực đề cao từ Trầm tướng quân lúc dẫn tiến Giang Cửu Linh với viên quan tri phủ.
Đáp lại viên quan chợt cau mày vừa liếc nhìn Giang Cửu Linh vừa hạ thấp giọng nói với Trầm tướng quân :
– Tiểu quan có thể bẩm tấu riêng vài lời cùng tướng quân chăng?
Trầm tướng quân cũng cau mày :
– Có cần thiết chăng?
Viên quan phủ cúi đầu :
– Bẩm đây là điều thật hệ trọng, nếu không tiểu quan đâu dám mạo phạm hổ uy nhất là vào lúc tướng quân đắc thắng thu binh như thế này?
Trầm tướng quân hiểu ý liền gật đầu bảo Giang Cửu Linh :
– Giang tráng sĩ hãy tạm lưu lại cạnh Kha Tuệ, bổn tướng sẽ quay lại ngay.
Và Trầm tướng quân được viên quan phủ đưa đến một chỗ khuất nhưng sau một lúc nghe viên quan phủ tấu trình, Trầm tướng quân bỗng gay gắt quát :
– Không thể nào vì…
Nhưng viên quan phủ lại tấu trình thêm, bất chấp phản ứng của Trầm tướng quân và sau đó được Trầm tướng quân thở dài nhưng lại gật gù tán đồng :
– Được bổn tướng sẽ tự xem lại mọi việc. Và nếu đúng như vậy luật bất vị thân, bổn tướng xin để quý phủ tùy nghi xử lý.
Đoạn Trầm tướng quân lấy tay ra hiệu cho Kha Tuệ lại gần.
Khi nhận lệnh Kha Tuệ có phần biến sắc vẫn thuận phục chấp hành và tự quay lại với Giang Cửu Linh :
– Chủ tướng có việc cần mật đàm với quan phủ, trong thời gian chờ đợi chủ tướng có nhờ ta quan tâm sắp đặt thật ổn thỏa cho ngươi. Mau theo ta.
Ở đằng kia vì cũng nhận lệnh từ viên quan phủ, chợt có năm bảy bộ đầu chạy lại nói với Kha Tuệ :
– Ở bổn phủ luôn sẵn có chỗ nghỉ ngơi, bọn tiểu nhân đã được lệnh, xin đưa đường cho tướng quân.
Kha Tuệ dù vẫn lộ nét bất bình ra mặt nhưng vẫn đáp :
– Được rồi hãy đi trước, mỗ quyết không để chư vị thất vọng. Mời.
Điều động chiến mã để bám theo bốn bộ đầu, Giang Cửu Linh dù mơ hồ vẫn phần nào đoán hiểu nên khẽ hỏi Kha Tuệ :
– Nếu vãn bối đoán không lầm thì mọi diễn biến đang xảy ra đều xuất phát từ vãn bối?
Kha Tuệ chỉ hắng giọng mà thôi nhưng sau đó nghĩ sao không biết, Kha Tuệ chợt khẽ hỏi :
– Ta chỉ muốn nghe một lời, đã bao giờ ngươi tự gây ra điều gì đó khiến thâm tâm ngươi khó thể mãi chẳng yên chăng? Nhưng đừng đáp chỉ thể hiện qua thái độ là đủ.
Dù chấn động Giang Cửu Linh sau một lúc đắn đo vẫn quả quyết lắc đầu :
– Chưa bao giờ.
Kha Tuệ lập tức cười tươi tỉnh :
– Vậy thì tốt, vì qua mấy ngày vừa rồi được ở cạnh nhau, ta thực sự luôn tin ngươi. Nào đi thôi.
Sau khi để chiến mã ở ngoài Giang Cửu Linh cũng ung dung tương tự Kha Tuệ cùng bước vào một dinh phủ bất chấp thái độ lúc nào cũng gườm gườm của bọn bộ đầu luôn dành cho cả hai, hoặc giả chỉ dành cho Giang Cửu Linh nhưng vì luôn tin tưởng Kha Tuệ nên Giang Cửu Linh nhầm hiểu đấy là thái độ dành cho cả bản thân lẫn Kha Tuệ.
Được một lúc khi Trầm tướng quân đột ngột xuất hiện cùng viên quan phủ, một câu hỏi của Trầm tướng quân làm Giang Cửu Linh rùng mình chấn động :
– Tráng sĩ không phủ nhận tính danh đích thực là Giang Cửu Linh và cũng từng là kẻ hiện hữu lúc am Thiên Phật tự chỉ một đêm đã bị tiêu diệt và chịu phóng hỏa thiêu hủy?
Dù giật mình Giang Cửu Linh vẫn đáp :
– Không sai nhưng chớ nghĩ thảo dân là hung thủ bởi…
Viên quan phủ lập tức vỗ bàn thét :
– Người đâu, mau giữ trọng phạm. Bổn phủ nhất định sẽ tra xét ngọn nguồn và quyết không tha cho kẻ dám một đêm sát hại những hai mươi nhân mạng, còn không mau ra tay?
Kha Tuệ lập tức ngăn lại :
– Mạt tướng cũng có mấy lời muốn nói, không biết có được nể mặt chăng?
Nhưng Trầm tướng quân lại bảo :
– Quân có quân kỷ, quốc có quốc pháp, theo bổn tướng Kha Tuệ ngươi chớ nên xen vào.
Kha Tuệ liền quay qua nói với Trầm tướng quân :
– Nhưng Giang Cửu Linh như có điều muốn nói, huống hồ cũng chính hắn vừa mới lập đại công giúp chúng ta khử trừ nhiều ác thú. Ở bên trong ắt có nội tình, thật mong được chủ tướng đại lượng quan tâm.
Trầm tướng quân gật đầu :
– Tất cả những điều đó bổn tướng cũng vừa tỏ bày xong, tuy nhiên công diệt ác thú vẫn chưa đủ để chúng ta có thể khỏa lấp tội ác nếu hắn từng sát hại quá nhiều nhân mạng. Hãy để quan phủ tra xét và tùy nghi định tội. Đương nhiên trong đó cũng cân nhắc cả công vừa lập. Dù vậy bổn tướng hứa vẫn lưu tâm việc này, quyết không dung tha bất kỳ hành vi khuất tất nào hoặc giả đó là hành vi của bất luận ai. Chúng ta đi.
Viên quan phủ lại lấy mắt ra hiệu cho bọn bộ đầu, đồng thời cũng kiêng dè cúi đầu tiễn chân Trầm tướng quân :
– Tiểu quan đã nhớ mọi lời thủ dụ, xin hứa sẽ cân nhắc mọi bề và dù kết quả thế nào cũng lập tức sai người bẩm báo tường tận cùng tướng quân. Xin được tiễn chân.
Phần Giang Cửu Linh thì vì quá hoang mang lo sợ nên cam đành để bọn bộ đầu vây hãm rồi cung nhau vội áp giải Giang Cửu Linh giam ngay vào ngục thất.
Thấy Giang Cửu Linh quá ngoan ngoãn, có một bộ đầu cười mỉa mai :
– Nghe bảo hắn là nhất quyền đả hổ ta cứ ngỡ sẽ rất khó khăn mới khuất phục được hắn, ngờ đâu ha ha… nhìn vẻ mặt sợ hãi của hắn lúc này, chỉ e nhất quyền đả miêu hắn cũng chẳng đủ lực, đả gì nổi mãnh hổ? Có chăng là hổ giấy, ha ha…
Giang Cửu Linh chẳng mảy may tỏ lộ bất kỳ phản ứng nào, có lẽ vì thế, bọn bộ đầu sau một phen tha hồ cười cợt đã thản nhiên bỏ đi, chẳng màng đóng gông hoặc tra cùm vào tay Giang Cửu Linh tương tự một phạm nhân khác chẳng rõ đã bị giam lúc nào nhưng hiện đang cùng chịu giam chung một ngục với Giang Cửu Linh.
Và đêm đó sau khi tất cả đã hoàn toàn tĩnh lặng, Giang Cửu Linh vì không thể ngủ nên chợt nghe phạm nhân nọ thều thào :
– Tiểu nhai nhi ngươi sao còn trẻ lại có công phu hàm dưỡng tột cùng cao minh đến vậy? Bọn chúng ắt đã mù mới không nhận ra ngươi không những là nhất quyền đả hổ mà còn là nội gia cao thủ thâm tàng bất lộ. Liệu có cao hứng cùng lão phu suốt đêm đàm đạo, nếu không giúp ngươi khuây khỏa thì phần nào cũng khiến lão phu cảm thấy đỡ cô độc, chờ ngày thọ án tử.
Giang Cửu Linh động tâm, vội dịch lại gần và cũng thì thào lên tiếng :
– Sao lão tiền bối quả quyết là tiểu bối chính là nhất quyền đả hổ, còn nói về án tử, lão tiền bối phạm phải trọng tội gì và bao nhiêu lâu nữa thì đến ngày thọ án?
– Ngươi không cần nằm và nếu đã không buồn ngủ thì sao không ngồi cạnh lão phu?
Giang Cửu Linh ái ngại đáp :
– Lão tiền bối cũng không thể nằm? Vì với những gông cùm này quả thật nếu muốn nằm thoải mái cũng không thể. Hay là lão tiền bối cứ ngã người, tựa vào vãn bối chí ít cũng đỡ mỏi hơn.
Dưới mục lực bản thân, Giang Cửu Linh thấy phạm nhân nọ với đầu và hai tay đều bị tra vào gông, một tư thế quả thật khó thể nằm cho dù ở bất kỳ vị thế nào. Vì vậy khi nghe Giang Cửu Linh đề xuất, phạm nhân nọ chẳng hề khách khí không chỉ tựa mà thôi, trái lại còn tự xoay trở thêm một lúc nữa hầu tìm vị thế nằm thích hợp nhất, thoải mái nhất, sau cùng thì nhẹ thở hắt ra đầy cảm khái :
– Nếu không phải chiều tối mai thì chậm nhất vào ngày hôm sau lão phu có thể yên tâm giã từ cõi đời này. Còn phạm phải tội gì ư? Đó là lão phu đã nhầm lẫn sát hại lầm phu nhân của mình, một tội khó thể tha đúng không? Nhưng dù sao luật trời có vay có trả, đã gieo nhân ắt gặt quả, vì thê nhi không còn lại chẳng có ai đứng ra báo thù cho thê nhi, thế nên lão phu phần nào mãn nguyện thà để quốc pháp xử trị bản thân mới tạm vơi bao áy náy hối hận từng dày vò lão phu.
Còn tiểu nhai nhi ngươi thì sao? Ằt cũng phạm phải tội ác tày đình nên mới cam thọ hình qua thái độ luôn nhẫn nhịn cho dù bản thân dường như thừa năng lực đối phó nếu như cứ khăng khăng phản kháng?
Giang Cửu Linh cảm thấy may vì chưa đến nỗi bị đeo gông, bởi qua trạng thái cận kề quá gần với lão phạm nhân nọ, khi bị lóp gỗ cứng của cái gông cọ chạm thật sự vào thân Giang Cửu Linh cũng phần nào hiểu sự khốn khổ thế nào nếu bản thân cũng bị đeo gông. Vì thế với tâm trạng thập phần cảm thông, Giang Cửu Linh bất chợt thổ lộ hết mọi sự tình, nói tất cả cùng lão phạm nhân, tợ hồ lão phạm nhân là người thân duy nhất để Giang Cửu Linh trút bầu tâm sự :
– Thật sự đã gây ra tội cho dù nhầm lẫn lại có đủ đởm lược nhận chịu hậu quả từ tội lỗi do bản thân phạm phải, lão tiền bối quả là trang hảo hán đáng khâm phục. Nhưng khác với lão tiền bối, tiểu bối bị thế này thật oan uổng. Vì cho đến tận hôm nay bản thân tiểu bối chưa hề sát hại bất luận ai, mọi chuyện là thế này…
Khi đã thuật xong và chẳng hề che giấu dù một tình tiết nào nhưng không nghe lão phạm nhân nọ nói gì, Giang Cửu Linh đành chép miệng thở dài vừa nhắm mắt lại vừa tự lẩm bẩm :
– Có cơ hội được nằm thoải mái như thế này chẳng trách lão tiền bối chưa gì đã ngủ ngon. Phần ta a… quả thật cũng nhẹ vơi đi sau những gì vừa trút cạn. Thôi thì cứ để lão ngủ, ta chẳng nên phá giấc của lão làm gì.
Ngờ đâu lão phạm nhân lại lên tiếng :
– Thật sự ngươi không ngại nếu như lão phu cứ tựa như thế này ngủ thẳng một giấc thật ngon ư? Nhưng thôi hảo ý của ngươi lão phu chỉ xin tâm lĩnh vì kỳ thực chẳng thể nào ngủ được qua câu chuyện kể của ngươi có khá nhiều nghi vấn. Phải chăng cũng vì thế do mãi hoang mang tự vấn nên thay vì phản kháng ngươi đành để lũ bộ đầu dẫu vô dụng vẫn bắt giữ được ngươi?
Giang Cửu Linh gượng cười :
– Sao lão tiền bối không ngủ? Như vì đã hỏi tiểu bối xin đáp. Là thế này dù tiểu bối không hề hoang mang thì vì vẫn tin vào Kha Tuệ, ắt tiểu bối cũng để mặc tình quan phủ tra xét và thế nào rồi vẫn phải trả lại công đạo cho vãn bối.
– Ngươi cũng tin vào quốc pháp tương tự lão phu? Vậy khi bị tra hỏi, ngươi định đối đáp thế nào? Vì chỉ dựa vào lời cung xưng của ngươi và thuyết phục được hay không thì quan phủ mới biết và có quyết định tối hậu. Vậy ngươi định nói những gì?
Giang Cửu Linh bảo :
– Tiểu bối sẽ nói tất cả sự thật, rằng am Thiên Phật tự bị hủy diệt là không do vãn bối, bọn hung thủ chỉ là những nhân vật đến từ Trường Giang.
– Nhưng tử vô đối chứng, bọn thủy khấu Trường Giang chẳng phải theo ngươi nói đã bị kẻ khác sát hại diệt khẩu rồi sao?
Giang Cửu Linh gượng cười :
– Vẫn còn một Tây Môn Nghi.
– Ả này vì dụng tâm truy tìm bí kíp ẩn giấu ở am Thiên Phật tự lại có xuất thân từ Minh Nguyệt giáo thập phần kỳ bí nên vị tất quan phủ có thể giúp ngươi tìm ra ả và qua ả sẽ kết luận ngươi vô tội.
Giang Cửu Linh giật mình :
– Sao lão tiền bối biết rõ xuất thân của Tây Môn Nghi, là điều chẳng hề biết nên vãn bối chưa đề cập bao giờ?
– Nào phải chỉ riêng ngươi, lão phu e khắp võ lâm cũng chẳng mấy nhân vật biết rõ về sự hiện hữu của Minh Nguyệt giáo, nhưng thôi hãy trở lại chuyện của chính ngươi bởi lão phu e phen này dù ngươi vô tội e cũng khó thoát tử tội.
Giang Cửu Linh lo lắng :
– Vì như lão tiền bối vừa nói chẳng mấy ai hay biết về Minh Nguyệt giáo ư?
– Không sai đấy là chưa kể, dù tìm thấy Tây Môn Nghi, ả vị tất sẵn lòng thay ngươi nói ra sự thật, hầu giúp ngươi minh oan.
Giang Cửu Linh khẽ kêu :
– Vậy thì còn Tôn thúc thúc của vãn bối cũng là một nghi vấn duy nhất khiến vãn bối vì hoang mang nên để bọn bộ đầu bắt giữ.
– Ý muốn nói vì nghe Tây Môn Nghi đề quyết Tôn thúc thúc của ngươi là nhân vật có bản lĩnh không tầm thường nên ngươi cũng bắt đầu nảy nghi vấn về Tôn thúc thúc của ngươi?
Giang Cửu Linh lắc đầu :
– Tuy chỉ lần đầu gặp và chỉ trong thời gian ngắn nhưng vãn bối tin Tôn thúc thúc chỉ luôn muốn tốt cho tiểu bối. Điều vãn bối nghi ngờ là nhờ đâu quan phủ biết rõ tính danh của vãn bối là Giang Cửu Linh, trong khi lúc đến và tạm ngụ tại Thiên Phật tự, tiểu bối vì nghe lời Tôn thúc thúc nên phải dùng giả danh là Tôn Giang.
Lão phạm nhân nọ vụt ngồi bật dậy :
– Đúng rồi, ngươi nêu được nghi vấn này quả là lợi hại, là điều chính lão phu cũng không nghĩ đến. Cũng thật lạ, sao quan phủ lại biết rõ Tôn Giang lại chính là Giang Cửu Linh ngươi?
Và không chờ Giang Cửu Linh đáp lão phạm nhân lại kêu :
– Ngươi nghe đây, qua toàn bộ câu chuyện ta vừa nghe quả thật lão phu cảm thấy rất nghi về Tôn thúc thúc của ngươi, vì so với các nhân vật ngươi đã tuần tự chạm mặt gồm Khưu Vân Lâu chỉ là hậu nhận của một đệ tử tục gia phái Thiếu Lâm võ công không đáng kể, lại còn có đôi huynh muội Đào Khánh Sơn phái Hoa Sơn, bản lĩnh của chúng cũng kém. Duy chỉ có Tây Môn Nghi và đại sư ca của ả vì là đệ tử truyền nhân của Giáo chủ Minh Nguyệt giáo nên thân thủ mới thực sự lợi hại, dĩ nhiên là phải cao minh hơn thì ả mới dám tỏ ra xem thường bọn thủy khấu Trường Giang. Vậy nếu ả bảo bản lĩnh Tôn thúc thúc ngươi thật sự cao minh thì theo lão phu, ngươi không thể không tin.
Giang Cửu Linh hoang mang :
– Há lẽ lão tiền bối nghi chính Tôn thúc thúc đã cáo giác về vãn bối cho quan phủ? Nhưng làm vậy thì Tôn thúc thúc được lợi gì? Và cũng đừng quên, nếu Tôn thúc thúc thực sự muốn kết liễu vãn bối thì kỳ thực cũng đã có nhiều cơ hội ra tay, cần gì phải chờ đến quan phủ?
Lão phạm nhân chợt hỏi qua chuyện khác :
– Ngươi bảo đã phát hiện pho bí kíp Phổ Quang kiếm, thật không?
Giang Cửu Linh đáp với vẻ nghi ngại :
– Lão tiền bối chỉ ngày một ngày hai nữa là thọ án tử, lẽ nào cũng quan tâm đến chuyện này?
Lão bảo :
– Chính vì sắp thọ án nên lão phu mới quan tâm, nhưng để ngươi khỏi nghi ngại lão phu cũng còn một nghi vấn này vì chưa từng kể với ai nên quyết định thuật kể và nếu được thì ủy thác lại mong ngươi thay lão phu làm sáng tỏ hộ.
Giang Cửu Linh kinh nghi :
– Uỷ thác? Vạn nhất vì bị kết tội oan, tiểu bối cũng thọ án tử thì mọi ủy thác của lão tiền bối chẳng hóa ra vô ích sao?
Lão đáp :
– Chuyện chưa đến thì đừng nói trước, vả lại vì đã nghe toàn bộ câu chuyện của ngươi thì phải chăng ngươi cũng nên nghe lại câu chuyện của lão phu, chẳng là công bằng sao?
Giang Cửu Linh phì cười :
– Đã vậy, a… tiểu bối xin lắng nghe.
Buông tiếng hừ lạt lão phạm nhân nọ mới bắt đầu kể :
– Ngươi chưa từng bôn tẩu giang hồ ắt chưa có cơ hội biết đến uy danh của lão phu? Nghe đây, lão phu họ Phạm từng một thời là Trang chủ Diệp Bích trang, thanh thế quyết chẳng kém bất kỳ môn phái nào chốn võ lâm. Nhưng đó là chuyện đã qua, chẳng nhắc lại làm gì, e chỉ khiến Diệp Bích trang ắt đang do nghĩa đệ của lão phu chấp chưởng có thể hệ lụy vì hành vi bất cẩn và thiếu suy xét của lão phu làm cho suy giảm uy danh. Lão phu chỉ muốn kể ngươi nghe về một chi tiết này cũng là điều duy nhất lão phu vì nghĩ mãi không ra nên e chết cũng chẳng thể nhắm mắt do chẳng thể giải tỏa nghi vấn.
Giang Cửu Linh đã bị câu chuyện của lão họ Phạm cuốn hút :
– Là chi tiết nào?
Lão kể :
– Lão phu khác với mọi người dù có uy danh hiển hách chốn võ lâm nhưng thủy chung quyết không để thê nhi can dự. Sở dĩ như vậy là vì lão phu quá hiểu chốn giang hồ đầy hung hiểm như thế nào, ắt dễ gây tổn hại đến thê nhi chỉ là thường nhân không hề biết võ công. Do đó từ rất lâu lão phu luôn thu xếp sao cho thê nhi được hưởng một cuộc sống thanh nhàn ở tại đây, thuộc địa phương do phủ nha ở đây coi sóc. Đến một hôm thì cũng như bao lần trước, lão phu luôn quay về đột ngột và chẳng bao giờ báo trước thì ở lần này lão phu tình cờ phát hiện có dấu hiệu khả nghi cho thấy đã có sự ngoại tình vụng trộm giữa phu nhân của lão phu và ai đó, thế là…
Giang Cửu Linh bật kêu :
– Thế là lão tiền bối vì không kiềm được nóng giận nên đã…
Lão bảo :
– Không phải, lão phu đâu đến nỗi hồ đồ như vậy. Trái lại vì bắt đầu hoài nghi nên lão phu quyết ngấm ngầm theo dõi.
– Và lão tiền bối đã phát hiện đôi gian phu dâm phụ?
Lão cáu gắt hẳn lên :
– Bảo nghe thì cứ nghe sao ngươi cứ nói leo vào, lại chỉ toàn đoán bừa?
Giang Cửu Linh sợ hãi :
– Há lão tiền bối chẳng phải đã từng thổ lộ đã nhầm lẫn sát hại thê nhi ư? Nhưng thôi lão tiền bối hãy kể đi lần này vãn bối không tùy tiện nói chen vào nữa.
Lão họ Phạm thở dài :
– Quả nhiên là có phần nhầm lẫn và kỳ thực cũng chẳng phải lão phu tự tay sát hại thê nhi nhưng cái chết của nương tử lại hoàn toàn do lỗi ở lão phu. Là thế này…
Theo lời lão họ Phạm kể thì dù đã bỏ công ngấm ngầm theo dõi và vẫn không phát hiện gì thêm nhưng cũng vì thái độ tỏ ra nghi ngờ của lão khiến cho phu nhân lão quá sầu hận, trong đêm nọ đã tự sát.
Giang Cửu Linh kinh hãi :
– Nếu chỉ là tự sát thì cớ gì quan phủ lại kết tội tiền bối?
Lão thở dài :
– Trước lúc tự sát nàng có lưu di thư tuyệt mệnh dù không oán trách lão phu nhưng cũng là nguyên cớ khiến bất kỳ quan phủ nào cũng thừa lý lẽ kết tội lão phu. Tuy nhiên như đã nói, lão phu vì hối hận không thể không chấp nhận án phạt nên đối với án tử này chẳng có gì oan khiên. Có chăng lão phu chỉ nghi ngờ là chẳng hiểu tại sao quan phủ lại biết rõ về sự tồn tại của bức di thư ấy, để sau đó tìm ra và dùng để định tội lão phu.
Giang Cửu Linh dè dặt hỏi :
– Không phải tự lão tiền bối đưa ra hầu biện bạch cái chết của tôn phu nhân tuyệt vô can với lão tiền bối sao?
Lão mắng :
– Ngươi thật xuẩn ngốc, chẳng phải lão phu đã nói dù trong di thư không một lời oán trách thì cũng là nguyên cớ khiến lão phu chịu tội sao? Thế nên lão phu đâu dại tự đưa quan phủ? Không phải lão phu sợ bị định tội nhưng vì nghĩ thà suốt một đời sống trong hối hận mới đáng gọi là tự trừng trị hơn thọ nhật án tử đối với lão phu thật quá nhẹ nhàng. Thế nên lão phu đã giữ riêng bức di thư cho bản thân. Ngờ đâu chỉ một năm sau đó nhân ngày giỗ kỵ đầu tiên của nương tử, lão phu vì càng hối hận nên càng buồn, đã tự chuốc rượu đến sai mèm. Lúc tỉnh lại thì phát hiện đã bị quan phủ kiệu về đây, dùng bức di thư để định tội lão phu.
Giang Cửu Linh kinh ngạc :
– Chứng tỏ suốt thời gian qua vì vẫn nghi nên quan phủ luôn tìm cơ hội vạch trần chân tướng? Nhưng sao quan phủ biết về bức di thư? Và đâu là nguyên nhân khiến quan phủ nghi ngờ lão tiền bối?
Lạo họ Phạm thở dài :
– Ngươi hỏi lão phu thì lão phu biết hỏi ai đây? Thế nên mới bảo đó là nghi vấn khiến lão phu dù suy nghĩ rất nhiều vẫn không sao tự giải tỏa. Liệu ngươi có ưng thuận thay lão phu làm sáng tỏ điều này chăng?
Giang Cửu Linh gượng cười :
– Tiểu bối ưng thuận thì sao? Liệu có thoát khỏi tội bị kết tội oan, là điều hầu như vô khả vừa được lão tiền bối vừa nhận định chăng?
Lão bảo :
– Lão phu chỉ cần ngươi hứa còn mọi chuyện về sau thì cứ để hạ hồi phân giải.
Giang Cửu Linh bèn đáp ứng :
– Được, tiểu bối hứa mặc dù chưa biết nếu có cơ hội thì phải bắt đầu từ đâu.
Lão nói :
– Hãy bắt đầu từ nghi vấn này, tương tự lúc nãy ngươi đã nói, Tôn thúc thúc của ngươi nếu thực sự đã ra tay hãm hại ngươi thì có lợi ích gì. Ở chuyện của lão phu cũng vậy, hãy thử hỏi, nếu lão phu phải chịu án tử thì ai được lợi nhiều nhất?
Giang Cửu Linh nghe có lý :
– Phải rồi, vậy thì theo tiền bối thì ai được hưởng lợi từ sau cái chết của lão tiền bối?
Lão cười cười :
– Phần lão phu thì đã cam tâm đón nhận cái chết điều đó chẳng nói làm gì. Nhưng sau khi lão phu chết rồi thì có không ít nhân vật sẽ mặc nhiên được hưởng lợi, nhất là các cao thủ từng ôm hận vì tự năng lực bản thân họ không đủ phục hận báo thù sau khi đã bị Diệp Bích trang đả bại. Nếu mai hậu quả thực ngươi có cơ hội thực hiện lời đã hứa cùng lão phu thì hãy bắt đầu từ số nhân vật này. Và để ngươi đủ bản lĩnh thực hiện, nhân đây lão phu muốn truyền thụ một ít võ công đều là sở học đắc ý nhất của lão phu. Ngươi nghĩ sao?
Giang Cửu Linh ngơ ngẩn :
– Đã bị giam thế này lại chẳng biết bị xét xử ra sao, tiểu bối có thể tiếp nhận võ học được ư?
Lão cười cười :
– Ngươi đã may mắn tiếp nhận nhiều kỳ duyên, nếu lão phu không nói ra ắt ngươi cũng chẳng bao giờ biết bản thân đã thực sự từng gặp nhiều may mắn như thế nào. Và còn may mắn hơn cho ngươi là ngoài lão phu quyết chẳng ai khác đủ kiến văn để nhận ra các lần kỳ duyên của ngươi, kể cả Kha Tuệ từng tự phụ là Truy Phong Bộ Thập Tam Liên Hoàn Chưởng cũng vậy, hà hà…
Giang Cửu Linh ngạc nhiên :
– Hóa ra Kha tiền bối có uy danh là Truy Phong Bộ Thập Tam Liên Hoàn Chưởng? Nhưng tiểu bối đã đắc ngộ những kỳ duyên gì? Và tại sao chẳng ai phát hiện ngoài lão tiền bối?
Lão hỏi :
– Bí kíp Phổ Quang kiếm là một, ngươi không phủ nhận chứ? Và nên biết đấy là một bí kíp thượng thừa chỉ những ai hữu duyên mới có cơ hội tiếp nhận.
Nhân đây lão phu cũng dặn ngươi là đừng khinh suất thổ lộ thêm cho bất cứ ai biết về bí kíp này. Phải luôn giữ kín nhớ chưa?
Giang Cửu Linh gật đầu :
– Nhưng sở dĩ vãn bối thổ lộ là vì đã biết lão tiền bối sắp chịu nhận án tử.
Nếu không thật chẳng dễ khiến tiểu bối hở môi dù với bất luận ai. Huống hồ đó còn là bí kíp Minh Nguyệt giáo đang truy tìm.
Lão bảo :
– Ngươi cẩn trọng như vậy là tốt, nhất là đừng quá xem thường Minh Nguyệt giáo mà trước sau gì ngươi cũng chạm mặt.
Giang Cửu Linh lại kinh nghi :
– Lão tiền bối nói như thể tiểu bối phen này thế nào cũng có cơ hội thoát nạn.
Lão lắc đầu :
– Lão phu chỉ dặn những gì cần dặn, ngươi cứ ghi nhớ là đủ. Còn kỳ duyên tiếp theo của ngươi là những thứ quả cây nho nhỏ màu đỏ vì đã vô tình ăn nên khiến khắp nội thể của ngươi từng nóng bức khó chịu, có đúng như vậy chăng?
Giang Cửu Linh ngơ ngẩn :
– Đúng là có nóng bức rất khó chịu. Thế không là độc chất phát tác hay sao?
Lão lại cười cười :
– Ngươi từng kể cạnh nơi ngươi tìm thấy các quả cây nhỏ màu đỏ còn có một mạch nước ngầm tự phun lên? Cho ngươi biết chỉ từ mạch nước ngầm mới phát sinh và biến dòng suối vô hại thành Mê Tâm tuyền như ngươi đã gặp. Tuy nhiên do đạo lý vạn vật tương sinh tương khắc, mạch nước ngầm vì chứa chất độc nên cạnh đó mới nảy sinh loại cây có những quả nhỏ màu đỏ ngươi đã ăn. Loại cây ấy kỳ thực có tên gọi là Thập Bát Chu Hán Quả, cũng vì công năng diệu dụng của Thập Bát Chu Hán Quả khiến ngươi đột nhiên có thần lực, kỳ thực đấy là chân nguyên tự phát sinh và cũng là nguyên do làm lão phu vừa thoạt nhìn đã biết ngay ngươi là nội gia cao thủ. Hãy nhớ lại đi có phải trước đó ngươi chẳng hề có thần lực? Và có phải sau khi mạch nước ngầm bị phá hủy, Mê Tâm tuyền cũng đổi thay không còn tàng chứa mê dược nữa?
Giang Cửu Linh vỡ lẽ :
– Mọi kiến giải của lão tiền bối thật cao minh, vì chính tiểu bối vẫn luôn ngỡ ngàng cứ tự hỏi chẳng biết bản thân đã từ đâu có được thần lực.
Lão họ Phạm giải thích thêm :
– Chỉ vì ngươi kể như chưa từng được ai chỉ điểm công phu. Cái gọi là Tam Ma Thám Trảo vì lão phu chưa từng nghe nên có thể quả quyết đấy là công phu không đáng kể và vị tam thúc thúc nào đó của ngươi cũng chỉ là nhân vật tầm thường. Và do ngươi chưa luyện qua tâm pháp nội công nên mới không thể tự phát hiện bản thân đã đột nhiên có luồng nội lực sung mãn như thế nào. Vậy lão phu hỏi lại ngươi có muốn được lão phu chỉ điểm công phu võ học chăng? Nếu muốn hãy bái lão phu làm sư phụ, thế nào?
Giang Cửu Linh phân vân :
– Nhưng chỉ một hai ngày nữa là lão tiền bối đã thọ án, vậy thì…
Lão ngắt lời :
– Chỉ cần ngươi thành tâm bái sư, mọi việc còn lại lão phu ắt sẽ có cách định liệu, thế nào?
Giang Cửu Linh ngập ngừng :
– Không phải tiểu bối không muốn, chỉ vì ngại chưa biết lão tiền bối từng là nhân vật thế nào mà thôi.
Lão phì cười :
– Điều ngươi lo kể cũng đúng nhưng hãy yên tâm bởi lão phu tự phụ bình sinh chưa từng có hành vi tà ác nào. Huống hồ dù vô can nhưng cái chết của thê nhi cũng một phần liên quan nên lão phu mới quyết khẳng khái nhận tội. Há ngươi ngỡ với một ngục thất nho nhỏ này cùng với lũ bộ đầu vô dụng có thể giam được lão phu từng vang danh là Diệp Kiếm Trung Nhất Chưởng Phạm Uy Bá hay sao? Kỳ thực chỉ vì không muốn, nếu không lão phu hứa dù chỉ trong một hai ngày vẫn đủ để thành toàn cho ngươi nếu ưng thuận nhận bái lão phu làm sư phụ.
Giang Cửu Linh nhẹ thở ra và đáp ứng :
– Đồ nhi Giang Cửu Linh xin thành tâm bái sư, mong được sư phụ chỉ giáo. Chỉ ngại sẽ khiến sư phụ thất vọng vì chẳng biết có thoát cảnh bị chịu tội oan hay không?
Diệp Kiếm Trung Nhất Chưởng Phạm Uy Bá bỗng ngắt :
– Muốn bái sư phải hành đại lễ đâu chỉ có nói vài lời là xong?
Giang Cửu Linh dù hoang mang vô tả vẫn vội hành lễ bái sư và sau đó vỡ lẽ khi nghe sư phụ bảo :
– Hảo hài tử, và vì đã bái sư, lão phu mong hài tử ngươi nhất nhất phải thực hiện theo mọi sắp đặt sau. Thứ nhất lão phu sẽ truyền cho ngươi khẩu quyết nội công tâm pháp theo cung cách khai đỉnh đại pháp truyền công. Thứ hai ngươi chỉ cần ghi nhớ một địa điểm, để khi tìm thấy bí kíp do tự tay lão phu chôn giấu, hãy theo đó tự khổ luyện các loại công phu, chỉ lúc nào thành tựu mới được phép bôn tẩu giang hồ. Và điều sau cùng, nếu vạn nhất ngươi vẫn bị kết tội oan thì đừng ngần ngại hãy nghĩ cách vượt ngục ngay, bởi chỉ cần ngươi hoặc là tìm ra hung thủ đích thực, hoặc được ả Tây Môn Nghi ưng thuận đứng ra minh oan cho ngươi thì mọi tội của ngươi sẽ được xóa. Khác với lão phu vì cam thâm tự nguyện nên không cần vượt ngục. Ngươi rõ cả chứ?
Giang Cửu Linh chấn động :
– Nhưng vượt ngục là phạm pháp, đồ nhi nghĩ…
Nhưng đầu của Giang Cửu Linh đã bị hai tay của lão họ Phạm dù chỉ thò ra từ cái gông nhưng vẫn đủ lực ghìm ấn Giang Cửu Linh phải cúi phục xuống :
– Chớ nói nhảm, đã vô tội thì chẳng cớ gì ngươi phải chịu oan. Huống hồ vượt ngục là để tự minh chứng là ngươi vô tội. Hay ngươi vẫn muốn chết để hung thủ đích thực nhâng nhâng tồn tại, lại còn cười ngươi quá xuẩn ngốc? Chớ nhiều lời nữa mau tọa công và dẫn lưu chân khí theo khẩu quyết lão phu sắp truyền thụ. Nghe đây, mọi vật hữu vô, minh nhiên sinh khắc, tự phân nhị cực hữu âm hữu dương, nhất nhu nhất cang, nhu theo nhâm mạch, cang chuyển đốc mạch, nhị mạch thoạt khai, hậu hợp thiên đình, phân khai ý thần hợp tâm ý thần nhập chuyển trung xung, nhị dẫn khí hải, lan khắp kinh mạch đả thông bát kỳ quy hợp đan điền, trọn vòng châu thiên…
Có luồng nhiệt khí từ tay lão họ Phạm vì xộc thẳng vào Giang Cửu Linh qua Bách Hội huyệt, khiến tâm thần Giang Cửu Linh vụt minh mẫn lạ, cứ thế ghi nhớ hết toàn bộ khẩu quyết luyện tâm pháp nội công và Giang Cửu Linh theo đó không chỉ tự tọa công mà còn được một luồng chân khí từ tay sư phụ luôn dẫn đạo làm cho Giang Cửu Linh thêm dễ dàng thực hiện một cách thông thạo theo tâm pháp ấy. Và càng lúc Giang Cửu Linh càng đắm chìm dần vào vô thức quên hết mọi thực tại.
* * * * *
Có tiếng người gọi làm Giang Cửu Linh tỉnh lại :
– Dù bị giam ngươi vẫn thản nhiên ngồi tọa công ư? Kha Tuệ ta phục ngươi thật đấy!
Giang Cửu Linh mừng rỡ kêu :
– Kha tiền bối đã đến từ lúc nào?
Đứng bên ngoài chấn song Kha Tuệ lắc lắc đầu :
– Đừng vội hỏi bất kỳ gì về ta trái lại hãy nói chuyện của ngươi trước, là ngươi vô tội thật ư? Nếu không sao ngươi có thể tọa công nghe nói đã hai đêm một ngày?
Giật mình Giang Cửu Linh vội nhìn quanh và thất kinh vì chẳng thấy Diệp Kiếm Trung Nhất Chưởng Phạm Uy Bá sư phụ :
– Cùng bị giam với vãn bối còn một phạm nhân nữa là…
Kha Tuệ ngắt lời :
– Ngươi muốn ám chỉ Phạm Uy Bá? Đêm qua lão đã thọ án tử, thật tiếc cho lão chỉ vì quá đa nghi khiến uy danh một đời phải chịu vùi chôn chốn này. Tuy nhiên vì lão từng có đề xuất cũng là nguyện vọng cuối cùng của lão, quan phủ đã thuận, sẽ chẳng bao giờ để lộ tính danh của lão. Ngươi nên ghi nhớ kẻo lại bị quan phủ kết thêm tội, ngoài những tội mà dường như chỉ mỗi mình ta là tin ngươi tuyệt đối vô can. Nào nói đi toàn bộ nguyên ủy là thế nào? Và ngươi có liên can như thế nào về thảm án từng xảy ra ở am Thiên Phật tự?
Giang Cửu Linh thật sự bàng Hoàng cũng là tột cùng hối hận vì mãi tọa công đến nỗi không thể tiễn biệt Phạm sư phụ dù chỉ là lần cuối cùng. Tuy nhiên do Kha Tuệ đang hỏi, Giang Cửu Linh đành nén bi thương trong lòng, tuần tự thuật kể cho Kha Tuệ nghe nhưng vì nhớ lời sư phụ căn dặn nên đã giữ kín về bí kíp Phổ Quang kiếm, về Thập Bát Chu Hán Quả, nhất là về việc đã được Phạm sư phụ thu làm truyền nhân.
Nghe qua Kha Tuệ thất kinh :
– Câu chuyện của ngươi làm ta kinh ngạc thật đấy. Hóa ra người từng do Đoàn Đăng cưu mang, cũng truyền cho ngươi tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo. Tin ta đi Đoàn Đăng chưa bao giờ đủ bản lĩnh để gây nhiều tội ác, nhất là qua tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo kỳ thực chẳng có gì lợi hại. Nhưng ngươi quả quyết chứ bọn thủy khấu Trường Giang mới chính là hung thủ thảm sát ở am Thiên Phật tự?
Vậy sau đó ai sát hại chúng? Còn nữa, Tây Môn Nghi thuộc giáo phái nào? Cần tìm bí kíp gì ở am Thiên Phật tự? Có thật cũng Tây Môn Nghi từng thi kế khổ nhục chấp nhận thí phát quy y ẩn phục ở am Thiên Phật tự và là kẻ thứ hai sau ngươi cũng thoát chết trong trận thảm sát ấy? Hoặc nếu ta giúp ngươi tìm thấy Hoa Tiếu Vân thì liệu lời chứng của đệ tử phái Hoa Sơn có đủ thuyết phục quan phủ tin ngươi vô tội chăng?
Đến lượt Giang Cửu Linh cũng thất kinh :
– Ý Kha tiền bối muốn nói nếu phải tìm Tây Môn Nghi thì điều này là vô khả?
Kha Tuệ thở dài :
– Có lẽ ngươi chưa biết kỳ thực khắp võ lâm hiện nay chẳng hề tồn tại bất luận giáo phái nào để có thể theo đó giúp ngươi tìm thấy Tây Môn Nghi, kể cả tìm Tôn thúc thúc nào đó của ngươi cũng tương tự. Bởi ta chẳng thể nghĩ ra đâu là nhân vật ở họ Tôn nhưng có thân thủ lợi hại, nếu những nhận định của Tây Môn Nghi về vị Tôn thúc thúc của ngươi là đúng.
Giang Cửu Linh vẫn không tuyệt vọng :
– Nhưng Kha tiền bối đã biết về Đoàn Đăng, nhân vật từng cưu mang và truyền tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo cho vãn bối. Lẽ nào không thể qua đó để dò xét hầu minh bạch Đoàn Đăng từng kết nghĩa huynh đệ với những nhân vật nào hay sao?
Kha Tuệ gượng cười :
– Hãy tin ta, Đoàn Đăng chỉ là một trong những kẻ được xếp vào loại cao thủ hạng ba hạng bốn trong võ lâm, và theo đó thật không dễ tìm để mong biết Đoàn Đăng từng kết giao với những người nào. Phần ta nhờ một lần cách nay độ hai mươi năm vì tình cờ trông thấy Đoàn Đăng luyện tuyệt kỹ ấy nên biết và vẫn nhớ. Huống hồ chỗ Đoàn Đăng từng lưu ngụ luyện công thật may sao lại có cùng danh xưng với tính danh của ngươi – động Cửu Linh nên ta thoạt nghe ngươi kể liền nhớ ngay họ Đoàn.
Giang Cửu Linh dần thất vọng :
– Vậy không còn cách nào khác giúp vãn bối đừng bị kết tội oan?
Kha Tuệ chợt bảo :
– Hãy hy vọng quan phủ chịu nể mặt Trầm tướng quân, qua đó cho ta đủ thời gian tìm Tây Môn Nghi hộ ngươi, vì dù thế nào ta vẫn quyết nghĩ kế cứu ngươi. Nhân đây ta có mang cho ngươi một ít thức ăn, hễ có bất kỳ chuyển biến gì ta sẽ lập tức cho ngươi hay. Mà này Trầm tướng quân cũng có lời hỏi đến ngươi, vậy chớ làm Trầm tướng quân thất vọng. Ta đi đây.
Nhìn Kha Tuệ đi dần Giang Cửu Linh không thể không nghĩ đến Phạm sư phụ cùng những nhận định đang ngày càng tỏ ra đều đúng vì kể như Kha Tuệ cũng không hề biết về Minh Nguyệt giáo và Phạm sư phụ cũng đoán đúng khi bảo thật khó lòng tìm cách để minh chứng Giang Cửu Linh vô tội. Vì ngoài Tây Môn Nghi kể cả việc tìm Tôn thúc thúc cũng là điều thiên nan vạn nan. Bởi đó Giang Cửu Linh cũng dần nghĩ đến hạ sách vượt ngục.