Nghe có tiếng mở khóa khua loảng xoảng, Giang Cửu Linh hoang mang ngồi bật dậy :
– Sao? Há lẽ đã đến lúc đưa thảo dân đi xét xử bất kể bây giờ như đã vào tầm nửa đêm thì phải?
Nhưng chỉ có một bóng đen nhẹ lách vào qua vuông cửa vừa hé mở liền khép lại và bóng đen nọ dù một lời cũng không hé miệng lên tiếng.
Thấy vậy Giang Cửu Linh còn đang kinh nghi khôn xiết thì trước mặt vụt lên ánh kim quang, tiếp theo đó mới là tiếng rít thật khẽ và thật lạnh lùng của bóng nọ :
– Ngươi nên xuống cửu tuyền để lão Diêm Vương xét xử, còn đây là lời vĩnh biệt dành cho ngươi.
Vù…
Thất kinh Giang Cửu Linh đành theo bản năng vừa vội lách người vừa tận lực phát chiêu đánh bật vào ánh kim quang nọ.
– Ngươi là ai? Sao dám lẻn vào đây quyết kết liễu ta? Đỡ.
Ào…
Và khi nhớ việc dùng cánh tay đánh vào ánh kim quang nọ là thất sách, Giang Cửu Linh lập tức vội rụt tay về nhưng đã muộn.
Choang.
Cùng một lúc với tiếng ngân vang, tay của Giang Cửu Linh cũng nhói đau. Nhưng thay vì Giang Cửu Linh bật thét thì ngờ đâu chính bóng đen nọ lại gào thét :
– Ối…
Cũng nhờ đó, sau hàng loạt những tiếng động thật huyên náo liên tiếp phát ra, những ánh đuốc xung quanh khu ngục thất mới kịp bùng cháy lên với bọn ngục tốt hớt ha hớt hải chạy vào :
– Có thích khách.
– Mau ngăn chặn mọi lối đề phòng có người lẻn vào đây giải cứu phạm nhân.
Và chỉ một thoáng sau, mọi ngọn đuốc đều dồn cả vào gian ngục thất chỉ có duy nhất một mình Giang Cửu Linh bị giam cầm. Bọn ngục tốt lại hỏi :
– Đã xảy ra chuyện gì?
– Có phải ngươi toan vượt ngục vì cửa ngục vẫn đang mở đây này?
Giang Cửu Linh nhăn nhó nhìn vào bàn tay vẫn đang bị tuôn huyết :
– Có người lẻn vào đây toan hạ sát tiểu nhân, cũng may nhờ chư vị kịp xuất hiện, khiến kẻ đó hoảng sợ vội tẩu, chỉ có thể dùng thanh kiếm vẫn còn nằm ở đây cứa đứt vào tay thảo dân mà thôi. Riêng thảo dân dù ba đầu sáu tay vẫn quyết chẳng dám vượt ngục.
Bọn ngục tốt dĩ nhiên nhìn thấy thương tích ở tay Giang Cửu Linh, cũng nhìn thấy một thanh kiếm còn lưu lại hiện trường. Chúng hoang mang nhìn nhau :
– Là kẻ nào to gan lớn mật? Nhưng sao hắn có thể ung dung xuất nhập lại còn mở được cửa ngục? Lạ thật!
Giang Cửu Linh lại lên tiếng :
– Nhất định kẻ đó thế nào cũng quay lại, xin hãy giam thảo dân ở chỗ khác an toàn hơn. Chứ thế này thảo dân sợ lắm.
Bọn ngục tốt vội khóa cửa lại và hứa :
– Bọn ta sẽ báo quan nhưng có chuyển đổi chỗ giam cho ngươi được hay không thì bọn ta không thể hứa hoặc là tùy tiện quyết định. Thôi, quay lại ngủ tiếp đi. Mà này cho ngươi một ít thuốc dấu này, bôi vào vết thương sẽ giúp ngươi không bị tuôn huyết nữa.
Đến sáng vì vẫn lơ mơ ngủ nên thoạt nghe có tiếng bước chân nện gõ tiến lại, Giang Cửu Linh liền than :
– Đã đến lúc xét xử rồi ư. Nhưng đêm qua vì suýt bị sát hại, thảo dân nào có ngủ được. Sao không để thảo dân ngủ bù?
Nhưng vẫn có tiếng người gọi Giang Cửu Linh đầy lo lắng :
– Là bổn tướng đây, ngươi bảo sao? Đem qua có kẻ toan sát hại ngươi thật sao?
Giang Cửu Linh lập tức đứng bật dậy, thần sắc hoàn toàn tươi tỉnh không có vẻ gì là thiếu ngủ như vừa nói. Và khi nhận ra nhân vật vừa đến chính là Trầm tướng quân, Giang Cửu Linh rất ngạc nhiên :
– Sao tướng quân phải khổ cực thế này, lẽ ra chỉ cần nhờ Kha tiền bối đi thay cũng quá đủ.
Trầm tướng quân vụt cau mày nhưng lại để bật ra tiếng thở dài :
– Vì Kha Tuệ đã vong mạng khiến bổn tướng không thể không đến hỏi ngươi.
Giang Cửu Linh chấn động :
– Tướng quân bảo sao? Kha tiền bối đã chết? Vì sao? Há lẽ cũng do người sát hại? Lúc nào? Bởi lẽ chỉ mới hôm qua, thảo dân hãy còn gặp Kha tiền bối ở ngay tại đây.
Trầm tướng quân gật đầu :
– Vì được bổn tướng ưng thuận, hôm qua Kha Tuệ mới đến gặp ngươi. Nhưng ngươi đã nói những gì và sau đó Kha Tuệ đã đi những đâu để khi mọi người phát hiện và tri hô thì Kha Tuệ chỉ còn là thi thể không hồn.
Giang Cửu Linh dần nghe lạnh khắp người :
– Vậy là Kha tiền bối chẳng có cơ hội bẩm báo gì cùng tướng quân? Nhưng liệu có phải Kha tiền bối đích thực đã bị sát hại?
Trầm tướng quân lại cau mày :
– Sao ngươi vẫn chưa đáp lời bổn tướng? Phải chăng ngươi ngại rồi đây bổn tướng cũng chung số phận vì đã nghe những điều chẳng nên nghe từ ngươi, tương tự Kha Tuệ ắt cũng vì thế mới bị sát hại?
Giang Cửu Linh từ từ lùi lại :
– Không sai và thảo dân quyết không nói gì nữa ngoại trừ buộc phải cung xưng nếu được quan phủ tự thân tra hỏi.
Trầm tướng quân cũng lùi lại :
– Ngươi thực tâm vẫn lo cho bổn tướng đến vậy ư? Được rồi để bổn tướng bảo quan phủ tiến hành tra hỏi, dĩ nhiên cũng có mặt bổn tướng để nghe thử xem ngươi đã nói những gì cùng Kha Tuệ. Phần ngươi cũng nên tự bảo trọng vì thật không ngờ ở chốn công môn lại có kẻ to gan lẻn vào đây toan sát hại ngươi. Lạ thật…
Sau đó chẳng bao lâu Giang Cửu Linh được cơ hội gặp lại Trầm tướng quân do bị giải đến cho quan phủ tra xét.
Vừa nhìn thấy Giang Cửu Linh, quan phủ đã cau mày hỏi :
– Phải chăng đã có kẻ to gan toan sát hại ngươi? Hoặc giả vết thương ở tay chỉ là do ngươi tạo ra hầu phù hợp với lời hô hoán tự ngươi bịa đặt?
Giang Cửu Linh lo sợ đáp :
– Xin đại quan minh xét, bởi thảo dân dù to gan lớn mật cũng chẳng dám hủy hoại thân thể, huống hồ đâu dễ gì qua mắt đại quan?
Quan phủ chợt vỗ bàn :
– Vậy khai mau. Tại sao ngươi to gan gây thảm án ở am Thiên Phật tự?
Giang Cửu Linh như chỉ chờ cơ hội ấy vội cúi thấp đầu quyết chẳng nhìn Trầm tướng quân và bắt đầu cung xưng tất cả tương tự như đã kể cho Kha Tuệ nghe.
Tuy nhiên cũng không ít lần câu chuyện của Giang Cửu Linh phải chịu gián đoạn do bị quan phủ luôn quát nạt cắt ngang.
Dù vậy với sự hiện diện của vị tướng quân họ Trầm là thượng cấp nên quan phủ cũng không đến quá khó khăn, nhờ đó Giang Cửu Linh cũng thuật xong tất cả :
– Mong đại quan đèn trời soi xét vì quả thật thảo dân vô tội, xin hãy truy tìm hung thủ đích thực giải về đây quy án.
Quan phủ cười lạt :
– Cho dù vậy lời của ngươi bất quá bổn quan chỉ tin một phần, thế nên đừng nghĩ ngươi sẽ ngay lập tức được dung tha. Người đâu mau giam hắn lại.
Giang Cửu Linh lại bị giải đi và kịp nghe Trầm tướng quân nói với quan phủ :
– Không ngờ mọi việc lại liên can tới giới võ lâm, bổn tướng chỉ khuyên quan phủ nên cẩn trọng và có biến chuyển gì mới xin hạ cố báo cho bổn tướng hay. Cũng thú thật bổn tướng phần nào có đủ nguyên do để không thể không lưu tâm đến chuyện này, cáo từ.
Phần Giang Cửu Linh lần này chợt bị biệt giam ở một nơi thật kiên cố lại còn bị đeo gông tương tự Phạm sư phụ độ nào.
Tuy nhiên dù bị biệt giam thì đêm đó vẫn có sự biến xảy đến với Giang Cửu Linh.
Thoạt tiên là Giang Cửu Linh lại phát hiện có một bóng đen nhẹ nhàng xuất hiện nhưng thay vì mở cửa ngục để tiến vào thì bóng nọ chỉ đi qua đi lại xung quanh ngục thất. Do đó Giang Cửu Linh chẳng dám tri hô vì e sẽ không ai tin một khi nghe động bóng đen nọ đâu dại gì lưu lại mà chẳng vội bỏ đi.
Đến khi khứu giác của Giang Cửu Linh chợt ngửi được mùi khác lạ, dù chưa biết đó là mùi gì thì tất cả đã muộn. Vì lập tức có một quầng lửa vụt bùng cháy lên cực to ngay sau khi ở tay bóng đen nọ đã phát lên một vài lượt bật hỏa tập xoành xoạch.
Phừng… phừng…
Tỉnh ngộ và hiểu đây là thủ đoạn quyết dùng lửa hỏa thiêu bản thân, Giang Cửu Linh thập phần kinh tâm chỉ có mỗi một phản ứng duy nhất là há miệng gào thật to kêu thật to :
– Cháy! Có kẻ phóng hỏa quyết hại thảo dân, mau cứu hỏa. Có ai không? Mau mau đến cứu hỏa.
Nhưng phải sau đó một lúc lâu khi Giang Cửu Linh ngỡ là không thể thoát mới có một nhân vật xuất hiện và bất thần tung nhiều loạt chưởng giúp Giang Cửu Linh phá vỡ ngục thất.
Ầm.
Chưởng lực của nhân vật này thật lợi hại, ngục thất không những bị vỡ mà ngọn lửa đang phừng phừng cháy phần nào cũng bị dư kình trấn áp, nhờ đó Giang Cửu Linh mới dám chạy vượt qua.
Cùng lúc này mới thấy bọn ngục tốt thấp thoáng chạy đến :
– Cháy.
– Thật to gan, lại còn dám phóng hỏa công môn.
Nhưng thật nhanh và cũng thật lợi hại, nhân vật nọ chợt chộp và nhắc Giang Cửu Linh cùng lao thoát.
Vù…
Ngờ đâu vẫn có tiếng lũ ngục tốt hô hoán thật to vang đến tai Giang Cửu Linh :
– Kẻ phóng hỏa đã giải cứu Giang tiểu tử, mau báo quan để đuổi theo.
Giang Cửu Linh thầm lo vội lên tiếng hỏi nhân vật nọ :
– Chính tôn giá phóng hỏa ư?
Và lời đáp của nhân vật nọ làm Giang Cửu Linh hoang mang :
– Phóng hỏa để tự gây kinh động ư? Trái lại ta tự hỏi tại sao vẫn có người quyết lấy mạng ngươi chỉ là một phạm nhân đang bị sinh cầm?
Giang Cửu Linh lại hỏi :
– Xem ra tôn giá xuất hiện để giải cứu tại hạ, có thể cho biết vì nguyên do nào chăng?
Nhân vật nọ vẫn tiếp tục đưa Giang Cửu Linh lướt đi băng băng trong màn đêm :
– Ta hỏi ngươi, có phải cùng bị giam chung với ngươi còn có một nhân vật nữa như ở họ Phạm thì phải?
Giang Cửu Linh vì nhớ lời của Kha Tuệ nên chỉ đáp mập mờ :
– Phải thì sao? Và nếu không phải thì sao?
Nhân vật nọ bật cười và bất ngờ dừng lại :
– Ngươi không ngại vì cứu ngươi được thì ta cũng có thể kết liễu ngươi được ư? Hãy ngoan ngoãn đáp lại từng lời của ta thì hơn? Ha ha…
Nghe loạt cười quá to do nhân vật nọ bật phát, Giang Cửu Linh thập phần chấn động nhất là nhớ bản thân vẫn còn bị đeo gông :
– Được rồi, đích thực tại hạ có bị giam chung một ngục với lão nhân họ Phạm, tôn giá hài lòng chưa?
Qua màn đêm đôi mục quang của nhân vật nọ chợt phát sáng xạ chiếu thẳng vào mắt của Giang Cửu Linh :
– Nghe bảo lão họ Phạm đã thọ án tử, đúng không? Vậy trước đó lão có nói gì với ngươi chăng?
Giang Cửu Linh thêm khiếp đảm vội quay đầu và chẳng dám nhìn vào mắt của nhân vật lợi hại nọ :
– Không sai, nhưng sao tôn giá quả quyết tại hạ phải nghe một điều gì đó?
– Vì bất luận ai một khi đã biết trước tử kỳ thì thế nào cũng có nhu cầu cần tỏ bày cùng ai đó về một điều gì đó, có hay không?
Sợ sẽ gặp nguy, Giang Cửu Linh đành gật đầu và thổ lộ :
– Nhưng lão chỉ nói về những hối hận luôn dày vò vì đã khiến thê nhi tự sát.
– Không còn gì nữa ư? Như về quá khứ và tính danh của lão chẳng hạn?
Giang Cửu Linh rung động :
– Tuy cũng còn nhưng chỉ là lời ủy thác mong tại hạ nếu có cơ hội thì xuân thu nhị kỳ hãy thay lão bái tế vong linh phu nhân lão, riêng về tính danh thì tại hạ chỉ loáng thoáng nghe như lão có tính danh là Phạm Bá Uy thì phải.
– Phạm Uy Bá. Trừ phi ngươi cố tình đọc chệch đi toan che giấu điều gì nữa phải không?
Giang Cửu Linh chợt lùi lại :
– Tôn giá là ai? Sao quá quan tâm đến một phạm nhân đã thọ án tử?
– Nhưng tại sao ngươi lùi? Nghe đây, tính danh của ngươi là Giang Cửu Linh đúng không, một kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi, nếu muốn ta chỉ cất tay một lượt là ung dung kết liễu. Vậy thì đừng tìm cách hoặc qua mặt hoặc tẩu thoát khỏi tay ta, cũng đừng hỏi điều gì ngươi chẳng tư cách hỏi.
Giang Cửu Linh hít vào một hơi thật dài, chân thì vẫn lùi tiếp :
– Sao ngăn cản không cho tại hạ hỏi? Há chẳng phải vì quan tâm đến kẻ đã thọ án tử tôn giá mới cứu tại hạ sao? Vậy thì trừ phi tôn giá chịu đáp lời, nếu không thì đừng mong hỏi thêm ở tại hạ bất kỳ điều gì nữa.
Nhân vật nọ cười vang :
– Ngươi thật to gan, vậy có muốn ta giao ngươi lại cho quan phủ chăng? Vì đó là điều rất dễ dàng. Ta chỉ cần điểm trụ huyệt đạo và vất bỏ ngươi lại đây thì với bộ dạng của ngươi, bất luận ai nhìn thấy thì cũng thừa biết ngươi không thể không là kẻ vượt ngục. Trái lại nếu tỏ ra ngoan ngoãn ta không những giải thoát ngươi mà biết đâu vì cao hứng sẽ thu ngươi làm thuộc hạ của ta. Ngươi định thế nào? Ha ha…
Giang Cửu Linh vẫn lùi :
– Chỉ có thể thu nhận làm thuộc hạ nếu tôn giá đang là bá chủ một phương? Vậy sao chẳng xưng danh? Trừ phi tôn giá đang nói dối và ngỡ dễ dàng phỉnh lừa được tại hạ.
Nhân vật nọ bật rít :
– Ngươi quyết không nói? Có biết đó là hành động sẽ khiến ngươi ngay lập tức mất mạng?
Giang Cửu Linh lùi nữa, nhưng lúc toan quay đầu chực chạy thì Giang Cửu Linh chợt nghe một âm thanh từ xa xa vang đến ngày càng rõ :
– Các hạ thử ra tay xem? Đừng ngỡ hễ là Đại trang chủ của Diệp Bích trang thì tha hồ tự cao tự đại. Trái lại, sao không đảo mắt nhìn quanh để biết các hạ đang lâm cảnh gì? Hừ…
Nhân vật nọ chợt quát :
– Bọn ngươi là ai? Sao vô cớ can dự vào việc của ta?
Vừa lúc đó Giang Cửu Linh vì phát hiện quả thật đang dần có nhiều bóng đen chợt đến từ khắp xung quanh nên lập tức lao đi.
Vù…
Nhân vật nọ lập tức lao đuổi theo :
– Tiểu tử muốn chết? Mau đứng lại.
Những bóng đen mới xuất hiện cũng ào ào đuổi theo Giang Cửu Linh.
– Mau giữ tiểu tử lại vì hắn chính là kẻ bổn giáo đang truy tìm. Chớ để hắn thoát.
Và lập tức cũng có một bóng đen xuất hiện chặn lối Giang Cửu Linh :
– Ngươi đừng mong chạy thoát, hà hà…
Giang Cửu Linh toan phản ứng thì bóng đen nọ vừa lùi tránh vừa quát phẫn nộ :
– Các hạ quyết đối đầu cùng bổn giáo thật sao? Vậy đừng trách bọn ta độc ác. Đỡ.
Ào…
Qua đó Giang Cửu Linh phát hiện nhân vật từng giải thoát mình khỏi ngục quả thật đang xuất thủ quật vào bóng đen ắt chỉ muốn Giang Cửu Linh không lọt vào tay ai khác ngoài nhân vật nọ.
Thế là chưởng của song phương chạm nhau, do quá gần nên dư kình làm Giang Cửu Linh lảo đảo suýt ngã.
Ầm.
Nhưng vì không ngã nên Giang Cửu Linh nhân đó liền tiếp tục bỏ chạy.
Vù…
Lại có bóng đen khác liền xuất hiện chộp vào Giang Cửu Linh :
– Tiểu tử ngươi thật may mắn, bỗng dưng trở thành đối tượng thật quan trọng khiến ai ai cũng mong chiếm đoạt. Chỉ tiếc là bổn giáo vẫn nhanh tay hơn. Mau ngoan ngoãn nằm xuống nào. Hà hà…
Nhân vật nọ vì vẫn bị bóng lúc nãy cản lại nên lúc này quả thật Giang Cửu Linh chẳng dám mong sẽ có bất kỳ ai chợt xuất hiện giải cứu. Vì thế để tự cứu Giang Cửu Linh bất giác tự bật gầm thật to :
– Khai.
Chiếc gông đang tròng qua đầu và hai tay của Giang Cửu Linh chợt vỡ khai tạo cơ hội cho Giang Cửu Linh xuất quyền quật vào bóng vẫn quyết chộp Giang Cửu Linh :
– Đỡ.
Ào…
Bóng đen nọ lập tức bật lùi :
– Chao ôi, hắn không phải ngẫu nhiên được gọi là nhất quyền đả hổ. Thần lực của hắn quả lợi hại. Ôi…
Giang Cửu Linh sau một quyền bị hụt thì lúc nào cũng sẵn có tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo kèm theo, vì thế chỉ với một lượt bật chồm đến, chiêu Tam Ma Thám Trảo của Giang Cửu Linh đã tiếp cận bóng đen nọ :
– Trúng.
Chợt xuất hiện một lực đạo từ phía sau quật ngay vào hậu tâm Giang Cửu Linh :
– Chớ vội đắc y,?trái lại chính ngươi phải nằm xuống.
Ầm.
Giang Cửu Linh bị trúng chưởng, dù vậy ngay khi toàn thân vừa bị chao đảo, cũng trước lúc bị dư lực chấn bay thì Tam Ma Thám Trảo của Giang Cửu Linh vẫn kịp chạm đích, chộp vào huyệt Hầu Lộ của bóng đen đang giao đấu cùng Giang Cửu Linh. Bóng đen gào thét thất thanh nhưng bằng giọng đã bị bóp nghẹn :
– A… ặc…
Nhưng cũng may cho bóng đen ấy, Giang Cửu Linh vì bị chấn bay nên chiêu Tam Ma Thám Trảo cũng tụt khỏi cổ của hắn, cùng lúc là tiếng kêu đau đớn do chính Giang Cửu Linh thốt ra :
– Hự.
Đang lúc bị chấn bay, Giang Cửu Linh càng thêm kinh tâm táng đởm khi bất chợt phát hiện lại có bóng đen chẳng rõ lúc nào đã bất thần hiện thân và chực chờ sẵn ở hướng Giang Cửu Linh sẽ bay đến.
Vù…
Và quả nhiên bóng đen nọ tung kình xuất thủ, ngay lúc Giang Cửu Linh chỉ còn cách y đúng một tầm chưởng :
– Lưu giữ ngươi là bổn giáo vì cần và chỉ muốn tốt cho ngươi, sao ngươi không tự lượng sức lại còn hung hăng, chỉ suýt nữa gây phương hại đến sinh mạng huynh đệ ta. Ngươi dù được tha tội chết vẫn chớ mong thoát khỏi tội sống. Đỡ.
Ào…
Thập phần kinh hoảng, Giang Cửu Linh bật gào và nhân đó quyết tận lực cố oằn người sao cho hướng đang bị bay đến nếu bất chợt được đổi phương thì mới mong toàn mạng :
– Ôi… ta không muốn chết… a… a…
Và thật may, toàn thân Giang Cửu Linh vụt đảo ngoặt giữa thinh không khiến ngọn chưởng của bóng đen nọ vì hụt nên chỉ lao sượt qua và mất tác dụng.
Ào…
Phần Giang Cửu Linh vì quá mừng cứ lo nhìn theo kình vừa kịp thoát nên không chú tâm đến bản thân, cũng không có cơ hội quan sát xem phương hướng khi chuyển đổi sắp bay về đâu, để khi nghe một tiếng quát khác thật to thì đối với Giang Cửu Linh cơ hồ đã muộn :
– Tiểu tử khá thật nhưng vẫn đừng mong thoát. Xem chiêu.
Ào…
Phát giác bản thân lại bị một đạo kình lực uy hiếp, Giang Cửu Linh biết đã muộn nên chỉ còn mỗi một phản ứng duy nhất là quyết liều cùng đối phương. Thế là từ giữa thinh không, Giang Cửu Linh động nộ quật tung song quyền bất kể khoảng cách giữa song phương lúc này hoàn toàn vượt ngoài tầm phát quyền của Giang Cửu Linh :
– Dù ta không thoát thì chỉ cần trúng một quyền của ta, ngươi cũng mất mạng. Đỡ.
Ngờ đâu chiêu quyền của Giang Cửu Linh lúc này không chỉ bật lên tiếng rú rít kỳ lạ mà còn tự phát tỏa uy lực vượt trước tầm của tay quyền.
Vù…
Bóng đen nọ tức thì khựng lại và bất chợt tự hồi bộ thu chiêu, chứng tỏ chỉ muốn tránh, chẳng dám để chiêu kình chạm vào dù chỉ là quyền phong của Giang Cửu Linh. Hắn còn khẽ kêu :
– Ôi… hảo thần lực.
Nhờ đo,?dù thất vọng vì hụt chiêu Giang Cửu Linh vẫn phấn khích để ngay khi hai chân chạm đất lập tức tung người chạy nữa vì bóng đen nọ khi hồi bộ cũng đã mở sinh lộ ngay trước mặt Giang Cửu Linh.
Vù…
Và lần này Giang Cửu Linh cật lực chạy bất kể phía sau ngay lập tức có rất nhiều những loạt hô hoán quát bảo nhau chạy đuổi theo Giang Cửu Linh :
– Chớ để tiểu tử thoát.
– Mau đuổi theo.
– Tiểu tử ngươi dù chạy lên trời cũng đừng mong thoát.
Chạy được một lúc, Giang Cửu Linh nghe có tiếng người gọi ngay bên tai :
– Mau theo hướng này chuyển qua phía tả ngay.
Tiếng gọi chỉ làm Giang Cửu Linh giật bắn thân mình nên không thể không bị khựng lại.
Lập tức từ phía sau có tiếng quát kèm theo một chiêu kình cuộn thẳng đến lưng Giang Cửu Linh :
– Mau nạp mạng.
Ào…
– Không xong rồi.
Giang Cửu Linh đang thầm kêu thì phát hiện chợt bị một bàn tay tuy mềm mại nhưng lại quả quyết vừa chộp vừa lôi Giang Cửu Linh ngả chúi qua một bên.
Do bất ngờ nên Giang Cửu Linh đành để bàn tay đó kéo suýt ngã nhưng lập tức kịp trấn tĩnh liền mở miệng toan quát hỏi xem kẻ đó là ai. Ngờ đâu mọi âm thanh chưa kịp phát ra thì cạnh bên thân Giang Cửu Linh liền có cảm giác nóng giãy, nhìn lại thì kịp thấy một chiêu kình và suýt nữa đã quật vào bản thân nếu vẫn đứng nguyên vị trí cũ.
Ào…
Vì thế khi nghe cũng âm thanh lúc nãy lại lọt thẳng vào tai, bảo Giang Cửu Linh mau chạy ngay thì lần này Giang Cửu Linh không còn bị giật mình nữa, trái lại lập tức chạy và theo hướng vừa được bàn tay mềm mại nọ kéo qua, ám thị là phươg hướng cần chạy.
Và vừa chạy Giang Cửu Linh vừa nghe từ phía sau chợt vang lên câu quát hỏi tỏ ý phẫn nộ :
– Ngươi là ai? Nếu dám tùy tiện can thiệp vào chuyện kẻ khác thì sao không đủ đởm lược chường mặt thật, trái lại cứ che giấu chân diện?
Liền tiếp theo sau là vài ba loạt chạm kình, loạt sau vang xa và nhỏ hơn loạt trước.
Ầm…
Ầm…
Nhờ đó Giang Cửu Linh tự hiểu chí ít đối với bản thân lúc này dường như mọi nguy hiểm đã trôi qua, tương tự mọi náo loạn ngay sau lưng cũng đang xa dần so với phương hướng Giang Cửu Linh vẫn tiếp tục cật lực chạy.
Sau đó khá lâu, âm thanh nhỏ bé lúc nãy mới có cơ hội tái xuất hiện, vẫn lọt thẳng vào tai Giang Cửu Linh :
– Đủ rồi, đừng chạy nữa, có lờ mờ thấy khu trang viện trước mặt chăng? Ở bên cạnh còn có một chỗ thật tối, thấy chưa? Mau chạy vào đó, hãy tin ta vì chẳng còn chỗ nào an toàn hơn nếu ngươi muốn náu thân chờ mọi nguy hiểm qua đi. Nào chạy vào đấy đi chứ?
Giang Cửu Linh dù không muốn vẫn chạy chui vào chỗ tối và phát hiện đấy là chỗ có địa hình dù chỉ dần trũng xuống nhưng một khi đã ngồi xuống khuất dạng thì quả thật kể cả bản thân cũng không thể hướng mục quang nhìn đi đâu, nghĩa là ngược lại cũng chẳng ai có thể thấy dưới chỗ trũng tối lại có người đang ẩn náu.
Nhưng ngay khi Giang Cửu Linh vừa ngồi phục xuống thì lập tức ngay bên cạnh cũng có một bóng đen cùng ngồi. Chợt hiểu đấy là nhân vật vừa mấy phen không những đã nói vào tai chỉ điểm cho Giang Cửu Linh nẻo thoát thân mà dường như còn là nhân vật cũng mấy lượt cùng những cao thủ lúc nãy chạm kình, khiến họ chẳng thể nào kịp đuổi theo. Giang Cửu Linh vội thì thào hỏi :
– Đa tạ những ứng cứu của các hạ nhưng cho hỏi, tại sao không chạy thoát xa khu trang viện thế nào cũng là đối tượng nếu họ quyết sục tìm?
Đáp lại Giang Cửu Linh chỉ nghe nhân vật suỵt khẽ mấy lượt thật khẩn trương :
– Đừng lên tiếng, trái lại ngay cả hô hấp cũng bế kín, mau.
Cùng lúc này tự tai Giang Cửu Linh cũng bắt đầu nghe thoạt tiên chỉ là vài tiếng bước chân nôn nóng chạy, sau thì khựng lại và đổi thành tiếng hô hoán gọi í ới :
– Mau đến đây, trang viện này rất khả nghi.
Tiếp đó là nhiều tiếng bước chân cùng chạy đến chứng tỏ có nhân vật thế nào cũng bắt đầu tiến hành lùng sục khắp trang viện.
Nhưng rồi Giang Cửu Linh cũng nhẹ vơi đi nỗi lo khi nhận ra dù khu trang viện có bị lùng sục kỹ đến đâu thì hầu như chẳng ai quan tâm hoặc phát hiện chỗ trũng tối Giang Cửu Linh đang náu ẩn.
Kể cả lúc có nhiều tiếng đối thoại đột ngột cất lên cơ hồ ngay bên cạnh chỗ trũng tối thì liền sau đó mẩu đối thoại cứ xa dần và đến lúc chẳng còn nghe gì nữa.
Thán phục, Giang Cửu Linh khẽ thì thào :
– Chọn chỗ này tuy mạo hiểm nhưng thật cao minh, vậy có nên ẩn tiếp chăng? Vì tại hạ chẳng muốn bị rơi vào tay ai lúc này.
Nhưng đáp lại Giang Cửu Linh, lần này lạ thay, chỉ là sự yên lặng thật khó hiểu của nhân vật nọ.
Tự hiểu có thể mọi nguy hiểm vẫn chưa qua và thái độ của nhân vật ấy ắt chẳng có gì khác ngoài tự ý bảo Giang Cửu Linh chớ manh động, Giang Cửu Linh vì thế cũng ngồi yên.
Đó là khoảng thời gian dù xung quanh tĩnh lặng nhưng lại tạo ra nhiều ngột ngạt khó chịu cho Giang Cửu Linh. Vì thế ngay khi phát hiện thời khắc của vầng dương ló dạng cũng dần đến, Giang Cửu Linh đành lên tiếng :
– Tại hạ đang vô tình trở thành đối tượng cho nhiều thế lực cứ luôn truy đuổi, thật chẳng an tâm nếu mãi lưu lại đây, nhất là chưa tìm được chỗ náu thân an toàn. Xin lượng thứ tại hạ phải ly khai, ân cứu viện đêm qua tại hạ nguyện có ngày đáp trả. Cáo từ!
Thật lạ là nhân vật nọ vẫn mãi ngồi yên, là nguyên do khiến Giang Cửu Linh dù đang vội vẫn lo lắng nhìn kỹ nhân vật nọ :
– Các hạ đã bị nội thương? Chết thật nếu thế này, đi thì không đành nhưng lưu lại càng lâu thì tại hạ càng lo âu. Làm thế nào bây giờ?
Chỉ như thế nhân vật nọ mới lên tiếng :
– Nếu muốn thì ngươi cứ đi, đừng lo cho ta. Vì chỉ cần tọa công một chút là ta sẽ… oẹ!
Lớp lụa đen che mặt của nhân vật nọ lập tức bị thổ loang ra cả một mảng ướt sũng khiến Giang Cửu Linh bàng hoàng khẽ kêu :
– Chao ôi nếu bị thổ huyết thế này, nội thương của các hạ thật nghiêm trọng. Dù vậy nếu muốn trị thương cần phải tìm cho các hạ một chỗ thật kín đáo. Thật tiếc vì tại hạ chưa từng đến đây lần nào, địa hình xa lạ e khó thể tìm bất kỳ chỗ nào kín đáo hợp ý.
Ngờ đâu nhân vật nọ dù bị thương vẫn tiếp tục phát thoại, dĩ nhiên bằng giọng yếu dần :
– Ta nghe nói ngươi từng bị giam chung với một tử tội họ Phạm? Gia trang của kẻ đó từ lâu đã bị bỏ hoang, kể cả dân cư ngụ quanh vùng vì khiếp ngại nên cũng chẳng mấy khi đặt chân đến. Nếu ngươi có thể giúp ta tạm ẩn thân ở đấy thì kể như ân đã đủ đền rồi.
Giang Cửu Linh giật mình :
– Các hạ là ai? Sao biết rõ về tại hạ như vậy? Mà thôi các hạ chẳng cần đáp vội, trái lại hãy mau cho biết chỗ các hạ vừa nói cách đây bao xa và phải đi như thế nào?
Thanh âm của nhân vật nọ nhỏ nữa, nhỏ mãi nhưng may cũng kịp điềm chỉ rõ địa điểm trước lúc cho Giang Cửu Linh chẳng thể nghe được gì thêm.
– Hãy đi theo hướng đông… chỉ cần vòng qua một khu mộ địa là sẽ thấy được một cơ ngơi được lớp trúc dày bao bọc. Đó chính là… gia trang của họ Phạm… hự!
Giang Cửu Linh chỉ biết thở dài khi thấy nhân vật chợt khuỵu ngang nhưng cũng tự thở hắt ra vì phát hiện lúc này bầu trời chưa kịp sáng, là thời khắc tốt nhất nếu Giang Cửu Linh quyết đưa nhân vật nọ cùng đến gia trang họ Phạm.
Vì thế chẳng mảy may chậm trễ, Giang Cửu Linh vội xốc nhân vật nọ lên, đặt nằm ngang trên tay và lập tức theo hướng đông thẳng tiến. Chỉ khi đi vòng qua khu mộ địa thì trời mới mờ sáng càng thuận tiện cho Giang Cửu Linh không những vội tiến thẳng vào gian nhà lấp ló sau rặng trúc mà còn thêm an tâm thực hiện những gì cần thực hiện.
* * * * *
Trong một chỗ thật kín đáo, Giang Cửu Linh đang thừ người ngồi như pho tượng với một vật tợ quyển kinh phổ cũ kỹ nằm trên tay, chợt Giang Cửu Linh giật mình và tỉnh hồn, vừa vội đưa tay lên nhẹ lướt qua mặt vừa cất giọng kinh ngạc hỏi :
– Đã tỉnh rồi ư? Tại hạ nên gọi là sư thái như trước hay đổi lại là cô nương cho hợp với mái tóc đang dần được nuôi dài nhưng chưa toại nguyện? Nhưng thôi điều cần biết lúc này là tại sao đêm qua Tây Môn Nghi cô nương ra tay cứu tại hạ? Khác với bao lần trước chỉ muốn kết liễu Giang Cửu Linh này?
Hướng theo ánh mắt Giang Cửu Linh đang nhìn và hỏi là một nữ lang sắc diện hãy còn nhợt nhạt thì vẫn chính là Tây Môn Nghi được Giang Cửu Linh từng biết độ nào. Tây Môn Nghi đang gượng tự ngồi lên :
– Chuyện trước kia đừng nhắc lại làm gì, cũng may ta kịp nhớ có lần ngươi phủ nhận bảo tính danh không phải Tôn Giang, thế nên được tin bổn giáo quyết đối phó để bắt giữ một Giang Cửu Linh nào đó, dù bất ngờ ta vẫn quyết chẳng bỏ qua. Nhờ đó ta đã có cơ hội phần nào hả dạ, nhưng đây là đâu? Và tại sao ta vừa phát hiện có vẻ như ngươi đang trong tâm trạng bi thương, như vừa mới sa lệ thì phải?
Giang Cửu Linh cười lạt :
– Chỉ vì một bí kíp nào đó, thật đa tạ vì tại hạ luôn được quý giáo quan tâm. Kể cả chuyện tại hạ bị giam chung với một tử tội họ Phạm cũng chẳng thể qua được mắt quý giáo. Chỉ tiếc một điều quý giáo chỉ biết một chẳng biết hai, vì thế ắt sẽ chẳng bao giờ ngờ tại hạ đã bái tử tội họ Phạm làm sư phụ nên bây giờ mới có cơ hội náu thân ở đây, một mật thất thật an toàn và ở ngay bên dưới gia trang họ Phạm. Nhân đây cũng cho cô nương phần nào tỏ tường, sở dĩ tại hạ đã sa lệ vì nhờ thấy quyển kinh phổ võ học này do sư phụ lưu lại, tại hạ mới minh bạch là đã được sư phụ ưu ái dùng thuật Khai Đỉnh Đại Pháp cơ hồ trút truyền toàn bộ chân nguyên nội lực suốt một đời cho tại hạ. Vì dù tại hạ chưa kịp luyện võ học công phu có trong quyển kinh phổ này nhưng với nội thương chưa khôi phục, cô nương hãy tin chắc tại hạ hoàn toàn đủ tư cách đoạt mạng nếu cô nương dám giở trò.
Tây Môn Nghi hoang mang :
– Nói sao? Tử tội họ Phạm mà cũng là một cao thủ võ lâm ư? Và ngươi đã thực sự được sư phụ trao truyền nội lực? Thảo nào đêm qua ta cứ luôn bỡ ngỡ với nội lực quả thật khá thâm hậu do ngươi thể hiện, vậy có thể cho ta biết lệnh sư từng là nhân vật như thế nào? Và vì sao thay vì cứ để mặt ta một mình lưu lại Phạm gia trang bên trên, ngươi lại đưa ta cùng xuống mật thất này? Tại sao chứ?
Giang Cửu Linh chợt châm quyển kinh võ học vào ngọn lửa thắp bằng dầu lạc, vừa nhìn quyển kinh phổ cháy dần, Giang Cửu Linh vừa giải thích :
– Có hai nguyên do, thứ nhất tại hạ muốn qua cô nương cho quý giáo biết kể từ lúc này trở đi Giang Cửu Linh tại hạ hoàn toàn đủ tư cách cùng quý giáo đối đầu, nếu vẫn muốn quấy rầy tại hạ. Và nguyên do thứ hai, như đã nói tại hạ muốn minh bạch vì sao đêm qua cô nương lại giúp tại hạ, không giống như thái độ của những nhân vật khác cùng cùng xuất thân với cô nương?
Tây Môn Nghi thở ra :
– Với nội lực của ngươi thể hiện đêm qua mà nói quả thật cũng tạm đủ để thốt lời tự phụ. Dù vậy ngươi yên tâm, đối với ta lúc này chỉ cần phá hỏng mưu sự của bổn giáo một thì ta hả dạ một, phá mười mừng mười, ngươi có biết nguyên nhân chăng?
Giang Cửu Linh cũng hả hê xoa hai tay vào nhau vì quyển kinh phổ võ học đã bị thiêu hủy trọn vẹn :
– Xin được nghe, nhưng nhớ cho đừng cho là tại hạ dễ tin sau khi đã mấy phen bị cô nương hại suýt chết.
Tây Môn Nghi cười cười :
– Thì hại ngươi không được ta mới bị hại ngược lại. Ngươi còn nhớ ta đã từng vì mê dược ở Mê Tâm tuyền đã để ngươi tẩu thoát? Cũng có nghĩa là mọi mưu toan ta quyết tìm thấy bí kíp võ học đưa về phục bẩm Giáo chủ bổn giáo cũng bị hỏng. Dĩ nhiên sau đó ta bị truy nã, lại còn chịu hàm oan là đã tự thủ đắc bí kíp một mình. Cũng may do đã quá biết bổn giáo sẽ cư xử tuyệt tình như thế nào đối với bất luận ai chẳng hoàn thành sứ mạng, ta ngay lập tức ẩn thân, chỉ đêm qua quyết xuất đầu lộ diện, không phải vì cứu ngươi mà chỉ luôn mong tìm cách phá hỏng càng nhiều mưu dự của họ càng tốt. Nếu ngươi vẫn chưa tin thì một là cứ tùy tiện hành xử ta hoặc hai là hãy tống khứ ta đi, thử xem sau đó có ai đến đây tìm ngươi chăng, miễn sao chỗ này đủ kín đáo và đúng như lời ngươi quả quyết.
Giang Cửu Linh cũng cười cười :
– Chớ lo vì sẽ có lúc tại hạ sẽ phải tống khứ cô nương nhưng chưa phải lúc này, bởi để ân đền đủ ân tại hạ quyết định chờ đến khi cô nương bình phục. Vậy hãy mau tọa công điều thương. Xin lượng thứ vì tại hạ cũng cần yên tĩnh để tiến hành khởi luyện công phu của sư phụ.
Dứt lời, Giang Cửu Linh liền tìm chỗ ngồi xuống, bảo là luyện công nhưng kỳ thực chỉ ngồi một chỗ, nhắm mắt lại để chiêm nghiệm hay nghiền ngẫm một điều gì đó.
Tây Môn Nghi thấy vậy cũng lo tọa công điều thương. Thi thoảng nếu buộc phải mở mắt vì nghe tiếng động thì hầu như Tây Môn Nghi lúc nào cũng thấy Giang Cửu Linh tuy vẫn ngồi nhưng chẳng biết từ lúc nào hai tay cứ nhẹ huơ qua huơ lại trước mặt, không hẳn thành chiêu thức võ học nhưng cũng không thể quả quyết đấy không phải là chiêu thức võ công. Một cách luyện võ công kỳ lạ.