– Sao lại lao vào Thiên Băng Mãn Địa tự tìm chết? Đấy là nơi vô khả xuất nhập, hãy mau quay lại đây. Ôi, muộn rồi.
Cùng một lúc với tiếng kêu khiếp đảm mà tai Giang Cửu Linh đã nghe thì vùng mặt hồ trong vắt và thật cứng trước mắt Giang Cửu Linh cũng bất chợt bị trũng xuống, khiến bốn vó của Tuyết Mã ngay khi chạm gõ xuống vì bất ngờ gặp chỗ trũng dốc nên lập tức chao đảo và trượt dài dĩ nhiên vẫn với vị thế đang chao đảo và ngả nghiêng cùng với tốc độ cứ lao đi ào ào như sẵn có.
Ào…
Giang Cửu Linh kinh tâm động phách nhưng lúc này dù muốn tự tách khai với Tuyết Mã quả thật đã muộn.
Không những thế, tợ hồ với bản năng tự có Giang Cửu Linh ngay lúc này mới hoàn toàn không vì bản thân trái lại do đã có chung cảm nhận với Tuyết Mã, thế nên Giang Cửu Linh chỉ lo nghĩ cách sao cho cùng thoát nguy với Tuyết Mã. Và trong một chừng mực nào đó phản ứng tự gượng lại hầu kháng lại trạng thái đang trượt cùng Tuyết Mã thì việc nghiêng qua đảo lại của Giang Cửu Linh cũng phát sinh hiệu quả.
Tuyết Mã đã gượng lại được và đang cố gượng lại bốn vó xuống mặt hồ trong vắt và cứng, lúc này thì Giang Cửu Linh cũng đã biết đây là nơi được gọi là Thiên Băng Mãn Địa, mặt hồ cứng và trong vắt chỉ là mặt băng, với niềm hy vọng mỗi lúc mỗi giảm dần là có thể kìm hãm lại phần nào đà đang bị trượt ngày càng nhanh trên mặt băng vừa cứng vừa dốc chùi xuống một trũng mông mênh trong vắt.
Ào…
Tuy vậy Tuyết Mã vẫn hí :
– Hi… í…
Điều đó làm Giang Cửu Linh như tự tìm lại dũng lực lúc nãy đã phần nào tan biến do lâm hiểm cảnh quá bất ngờ, vì thế Giang Cửu Linh chợt quát :
– Đừng lo lắng, ta đã có cách giữ lại không cho trượt nữa. Xem đây.
Giang Cửu Linh vận lực vào chưởng tay và giáng một kình thật uy mãnh xuống vùng băng cứng trước mặt.
Ầm.
Chấn kình phá vỡ mặt băng cũng tạo một phản kình làm Tuyết Mã khựng lại.
Ngờ đâu ngay khi được khựng lại, Tuyết Mã chợt chụm bốn vó lại lấy đà và vù một tiếng, đã bất thần bật bay toàn thân mang theo cả Giang Cửu Linh lướt qua hố băng vừa do Giang Cửu Linh tung kình tạo ra.
Ào…
Giang Cửu Linh hốt hoảng toan quát mắng Tuyết Mã thì lại một phen bất ngờ khi thấy Tuyết Mã lúc hạ thân xuống lại tiếp tục lấy đà và cứ thế vùn vụt phi như bay.
Ào…
Đến khi Giang Cửu Linh vỡ lẽ tất cả đều là chủ ý của Tuyết Mã thì đột ngột vùng băng trước mặt Giang Cửu Linh chợt xuất lộ nhiều vết rạn nứt thật kỳ quái và xa hơn một chút cũng xuất hiện một hố băng thật to, đấy cũng là lúc Tuyết Mã chợt hí vang lên một chuỗi tiếng kêu thật bi thương :
– Hi… í…
Đồng thời Tuyết Mã cũng tự phi như bay vào vùng băng rạn, lao thẳng vào hố băng thật to Giang Cửu Linh vừa nhìn thấy.
Lớp băng vỡ răng rắc dưới chân Tuyết Mã, cuối cùng thì nứt khai, sau đó nuốt chửng cả Tuyết Mã và Giang Cửu Linh vào một vùng nước băng sâu thăm thẳm ngỡ không có đáy.
Vù…
Thế là hết.
Thiên Băng Mãn Địa quả là nơi vô khả xuất nhập, Tuyết Mã và Giang Cửu Linh kể từ đó hoàn toàn biệt dạng.
* * * * *
Tuyết vẫn tiếp tục rơi, đã vậy còn thêm các đợt gió kéo ào ào xuống từ phía Bắc khiến những bông tuyết vốn nhẹ cũng dần trở thành các vật cản ngại liên tiếp quật xối xả vào một nhân vật đang cố chống chọi để khẩn trương tiến vào vùng tuyết mênh mông trắng.
Vì vậy nhân vật này thoáng mừng khi phát hiện có bóng người vùn vụt lao ngược qua :
– Các hạ như từ Thiên Sơn ngược xuống? Tại hạ họ Khúc có thể cho hỏi thăm…
Người đi ngược chiều liền dừng lại :
– Ngươi muốn đến Thiên Sơn? Như chỉ mới đi lần đầu đúng không? Vậy muốn tìm ai, ở chỗ nào trong vùng Thiên Sơn rộng lớn này?
Họ Khúc tỏ vẻ cẩn trọng :
– Sao các hạ biết Khúc mỗ chỉ mới đến đây lần đầu? Đâu thể vì đột ngột ngỏ lời thăm hỏi, các hạ lập tức quả quyết như thế?
Nhân vật nọ ước trạc ngũ tuần chợt cười theo vẻ kẻ cả :
– Ngươi không đáp cũng chẳng sao, cũng đừng hỏi han ta điều gì. Dù vậy hãy nghe ta khuyên một câu, mau tự tìm một tấm choàng mặt kẻo chưa đến Thiên Sơn ngươi đã trở thành một thi thể vô danh và chết một cách vô vọng như bao thi thể khác từng vùi lấp dưới tuyết vì dám dấn thân vào vùng gió tuyết như ngươi. Ha ha Họ Khúc vỡ lẽ vội cất tiếng gọi khi thấy nhân vật nọ chực bỏ đi :
– Chờ đã và cũng xin lượng thứ nếu vừa rồi Khúc mỗ tỏ ra đa nghi không cần thiết, nơi Khúc mỗ muốn tìm đến là Thiên Sơn cửu động mong được các hạ chỉ giáo.
Nhân vật nọ khựng lại :
– Ngươi tìm ai? Lão Chân Quân, Động chủ Thiên Sơn cửu động ư?
Họ Khúc hớn hở gật đầu :
– Nhưng nhân vật Khúc mỗ thật sự quan tâm muốn tìm chính là Chân Quân Thiếu động chủ, như các hạ am hiểu khá nhiều về Thiên Sơn cửu động?
Nhân vật nọ cười cười :
– Ngươi cũng đến tiếp trợ cho ả Mộc Lê Chân ư? Nếu vậy ngươi có thể quay về được rồi, vì ả đã thành sự. Huống hồ nếu muốn ngươi có thể quay về cùng ta.
Họ Khúc giật mình :
– Thành sự? Là ý gì? Không lẽ Chân Quân Thiếu động chủ Khúc mỗ đang tìm lại là một nữ nhân?
Nhân vật nọ cũng giật mình :
– Sao? Ngươi chưa hề biết Chân Quân Thiếu động chủ là Mộc Lê Chân? Vậy nói mau ngươi là ai? Tìm ả để làm gì?
Họ Khúc vội thu bộ hồi cước :
– Các hạ cũng vậy, hãy mau xưng danh và lập tức cho Khúc mỗ tỏ tường hư thực giữa ả Thiếu động chủ Thiên Sơn cửu động và các hạ từng có mưu toan gì? Phải chăng là mưu toan bất lợi cho Giang Cửu Linh? Nói mau.
Nhân vật nọ vùng cười ha hả :
– Ngươi ở họ Khúc? Lại quan tâm Giang Cửu Linh tiểu tử, ta nhớ rồi và cũng hoàn toàn minh bạch rồi, cùng đi với ngươi còn một tiểu tử nữa, như ở họ Hứa thì phải. Bọn ngươi thật đáng chết, và đúng là ma đưa lối quỷ dẫn đường khiến ta ngẫu nhiên gặp ngươi ở đây. Ha ha… hãy mau nạp mạng đi thôi, ha ha…
Họ Khúc cũng cười vang sau một thoáng ngỡ ngàng :
– Thật thất lễ vì nếu Khúc mỗ đoán không lầm và có phần muộn thì các hạ đây ở họ Đổng, là Trang chủ Diệp Bích trang, một Đổng Duy Khôi vừa bất tài vô dụng vừa khiếp nhược, phải lụy theo mưu ma chước quỷ của nhân vật nhiều tâm cơ thủ đoạn cho dù tự phụ đã luyện qua tuyệt sát chiêu Ma Hoa Vô Ảnh Thủ, đúng không? Ha ha… nếu vậy kẻ may mắn nào phải họ Đổng ngươi, là Khúc Thụy này mới đúng ha ha…
Nhân vật nọ động dung chợt để lộ sát cơ và bật lao vào họ Khúc :
– Giang tiểu tử đã tiêu mạng, nếu ngươi quan tâm bổn Trang chủ sẵn sàng tiễn ngươi vào Quỷ Môn Quan gặp gã. Mau nạp mạng.
Ào…
Khúc Thụy cũng xuất thủ :
– Giang Cửu Linh sống hoặc chết kỳ thực ta chẳng quan tâm nhưng ả Mộc Lê Chân dám giở trò, họ Đổng ngươi lại đồng mưu cùng ả, cả hai đều đáng chết. Xem chưởng.
Vù…
Giữa vùng gió tuyết vốn dĩ đã có nhiều bông tuyết phấp phới bay, nay lại có thêm một trận giao chiến động thủ càng khiến chúng bay tán loạn.
Ầm.
Tiếng chạm kình vang dội cũng chẳng làm song phương quan tâm vì sau một kích có phần bình thủ, cả Khúc Thụy và Đổng Duy Khôi như càng thêm khích nộ, lập tức cùng lao ập trở lại vào nhau :
– Họ Khúc ngươi khá lắm nhưng bất luận thế nào vì ngươi và Giang tiểu tử làm bao mưu sự Đổng mỗ dùng bao tâm huyết vun đắp đều bị hỏng, hôm nay ngươi phải chết, ha ha…
Và lập tức Đổng Duy Khôi vụt hóa thành hai ba bóng nhân ảnh vừa hữu biệt vừa cùng lúc lao vào vây đánh Khúc Thụy.
Ào…
Khúc Thụy động tâm cũng lập tức thay đổi đấu pháp mong kịp đối phó với công phu quái lạ của họ Đổng vừa thi triển :
– Hảo công phu nhưng họ Đổng ngươi chớ vội đắc ý trái lại hãy xem đây.
Thân hình Khúc Thụy chợt tự cất lên cao khỏi mặt đất độ một tấc và đôi tay đưa ra cũng thần tốc quật ra liên tiếp nhiều loạt kình xuất phát từ cả hai tay và phân khai thành hai phương vị.
Ầm. Ầm.
Chân không chạm đất nghĩa là không thể trụ bộ vì thế hai loạt chấn kình đã lập tức đã đẩy thân hình của Khúc Thụy vụt bay bắn về phía sau.
Vù…
Tuy nhiên tợ hồ vẫn vô sự Khúc Thụy bật cười và ngang nhiên lắc vai lao ngược trở lại tiến đnáh Đổng Duy Khôi :
– Họ Đổng ngươi đã biết thế nào là lợi hại chưa? Vậy hãy mau nạp mạng ha ha…
Đổng Duy Khôi biến sắc nhất là vì tiên cơ chiếm chủ động đã bất ngờ bị Khúc Thụy dành quá dễ dàng, chợt gầm vang :
– Khúc Thụy ngươi có xuất xứ từ môn phái nào? Hãy mau cung xưng vì Đổng Duy Khôi ta không muốn kết liễu hạng vô danh. Huống hồ nếu hận bị ả Mộc Lê Chân lừa thì như chưa phải nguyên do đích thực để ngươi tỏ ra quá quyết liệt đối phó ta, hãy dừng tay lại nào.
Tuy gầm quát nhưng Đổng Duy Khôi nào dám không đối phó vì thế bóng nhân ảnh này càng tỏ ra mờ mịt và biến ảo hơn, nhờ nhanh nên kịp cùng Khúc Thụy chạm kình.
Vù… ầm…
Ào… ầm…
Khúc Thụy vẫn cười thái độ thật ngạo nghễ :
– Đừng nhiều lời vì ngươi là Đổng Duy Khôi, đã đủ nguyên do để Khúc Thụy ta khó thể bỏ qua, xem chưởng ha ha…
Công phu của Khúc Thụy thật lạ dù toàn thân luôn cất cao khỏi mặt đất nhưng dường như chính vì thế nên thêm lợi hại.
Ào…
Đổng Duy Khôi động nộ chợt lao cất lên cao và từ trên đó hóa thành hai ba bóng nhân ảnh cùng lúc lao xuống Khúc Thụy thật thần tốc :
– Ta đã tạo cơ hội ngươi lại cố ý bỏ qua, vậy là Khúc Thụy ngươi muốn chết.
Tiếp chiêu.
Vù…
Đúng lúc này chợt xa xa có tiếng nữ nhân lo lắng gọi đến :
– Khúc đại ca.
Có lẽ vì thế Khúc Thụy bị phân thần, toàn thân bỗng khựng lại làm chân cũng chạm đất khiến công phu đang lợi hại chợt mất linh hoạt, là cơ hội Đổng Duy Khôi lần đầu chiếm ưu thế.
Ầm…
Bùng.
Khúc Thụy bị chấn bay, toàn thân chao đảo với sắc diện phừng đỏ lạ và vụt trở thành nhợt nhạt khi Khúc Thụy chợt nghiêng người há miệng thổ huyết :
– Oẹ…
Từ xa có bóng một nữ nhân bật lao đến, đồng thời nữ nhân cũng cất tiếng gọi giọng hoảng hốt ngẫu nhiên cho biết nữ nhân này vì vừa nãy đã gọi nên làm Khúc Thụy quá mau chóng chuốc bại :
– Khúc đại ca mau lùi lại vì nếu lão là Đổng Duy Khôi, Khúc đại ca không phải là đối thủ. Lão thất phu mau nạp mạng cho Hứa Thần Chung ta.
Hứa Thần Chung nhờ cật lực lao vào nên xuất hiện và kịp tung kình đúng lúc trước khi để Khúc Thụy đại ca bị Đổng Duy Khôi tung sát thủ kết liễu.
Ào…
Đổng Duy Khôi cười ngạo mạn, lại hóa thành hai ba bóng nhân ảnh đối phó Hứa Thần Chung :
– Nói như vậy liễu đầu ngươi có thân thủ lợi hại hơn Khúc Thụy? Nhưng liệu ngươi qua được mấy chiêu của Đổng Duy Khôi ta, ha ha…
Bùng…
Không như Khúc Thụy lúc nãy, Hứa Thần Chung chỉ sau loạt chiêu đầu chấn chạm cùng họ Đổng bỗng để lộ hỏa hầu còn quá kém, nhưng dù bị chấn lùi Hứa Thần Chung vẫn liều lĩnh tự tìm cách xông trước vào họ Đổng :
– Đỡ chiêu.
Ào…
Đổng Duy Khôi vẫn ung dung thi triển tuyệt kỹ Hư Vô Thân Ảnh một hóa hai ba cùng Hứa Thần Chung chạm kình.
Ầm…
Hứa Thần Chung lại bị kích lùi lần này còn xuất hiện hai vệt máu rỉ ở cả hai khóe miệng. Dù vậy người bật xông vào trước để tiến chiêu công vẫn lại là Hứa Thần Chung :
– Mau đỡ.
Ào…
Cung cách của Hứa Thần Chung khiến kẻ tạm đứng ngoài là Khúc Thụy dần bàng hoàng :
– Thiếu chủ nhân như đang muốn cùng Đổng Duy Khôi liều mạng? Vì sao vậy?
Hứa Thần Chung đáp lại bằng tiếng thét đầy bi thảm :
– Khúc đại ca không thấy lão từ Thiên Sơn quay về sao? Giang Cửu Linh đã chết, Hứa Thần Chung này không thể không liều chết báo thù, a…
Chợt nàng kêu lên vì bị Đổng Duy Khôi quật cho một kình cơ hồ chí mạng.
Ầm.
Hứa Thần Chung bị chấn bay về phía sau.
Vù…
Khúc Thụy kinh hãi vội lao đến để đưa tay đón đỡ nàng :
– Thiếu chủ nhân.
Ngờ đâu Đổng Duy Khôi vẫn lừng lững lao ào đến với nụ cười thật độc ác :
– Cả hai mau nạp mạng ha ha…
Ào…
Chưởng lực của họ Đổng vừa nhanh vừa lợi hại, chỉ thoáng mắt là đã cuộn ập vào Khúc Thụy khiến Khúc Thụy có một sát na bối rối, như thể chẳng biết đối phó thế nào với hiện trạng là vẫn còn Hứa Thần Chung vừa đón đỡ vào tay và đang cần Khúc Thụy bảo vệ.
Tuy nhiên chỉ một sát na sau đó, toàn thân Khúc Thụy kể cả Hứa Thần Chung ở trong tay vẫn bất chợt tự cất lên khỏi mặt đất một ít. Chứng tỏ Khúc Thụy lại thi triển công phu kỳ quặc lúc nãy, đương nhiên phải vận toàn lực sau lần bị kích một chưởng thổ huyết. Và điều này thể hiện rõ qua đôi hàm răng chợt nghiến chặt của Khúc Thụy, không những thế đôi mắt của Khúc Thụy cũng bật tóe hung quang, như thể rất phẫn nộ chỉ chực chờ phát tác.
Ngờ đâu cũng cùng lúc này bất chợt từ giữa thinh không vang lên một loạt tiếng chấn động :
– Dừng tay.
Tiếng quát hiển hiện quá đột ngột lại tràn đầy uy lực là nguyên nhân khiến có những hai nhân vật cùng lúc giật mình.
Đổng Duy Khôi là một, vì nếu vì giật mình khiến họ Đổng không thể không có phần nào chùn nhẹ chiêu công thì tương tự phản ứng giật mình cũng làm cho Khúc Thụy đang vận công toàn lực tự cất bỗng thân hình lên lại bất ngờ bị hạ xuống như người lâm cảnh trạng tự thoát lực.
Vì thế cả Khúc Thụy và Hứa Thần Chung đành hứng chịu thêm kình này nữa của Đổng Duy Khôi.
Ầm.
Cả hai bị chấn dội thoái hậu và chỉ suýt chút nữa Khúc Thụy đã tụt tay và để rơi Hứa Thần Chung nếu như không có một nhân vật kịp thời xuất hiện từ phía sau dụng lực chạm vào giúp Khúc Thụy mau chóng ổn định cước bộ, không còn lảo đảo lùi nữa. Đồng thời nhân vật vừa giúp Khúc Thụy cũng bất chợt lên tiếng hỏi Khúc Thụy :
– Ngươi và ả trong tay cùng là bằng hữu của Giang Cửu Linh? Và nếu lúc nãy ta nghe không lầm đối phương của bọn ngươi là Đổng Duy Khôi? Nhưng đừng tự hao phí thêm chân nguyên chỉ cần gật hoặc lắc đầu là đủ, thế nào?
Khúc Thụy hoang mang quay lại nhìn và khi chỉ vừa vặn kịp nhìn thấy đấy là một nhân vật hoàn toàn vô khả nhận ra ai là ai, do đã có tấm choàng kéo lên che kín toàn bộ diện mạo thì Khúc Thụy đã nghe họ Đổng quát :
– Các hạ là ai? Hà phương hà xứ? Há tánh hà danh? Nếu muốn tìm Đổng Duy Khôi thì ta đây, cũng hãy nói mau tìm ta là có ý gì?
Nhân vật choàng kín mặt liền buông Khúc Thụy ra và thản nhiên tiến về phía họ Đổng :
– Bình sinh ta chỉ quen sống và lưu ngụ quanh vùng tuyết trắng bao phủ chưa một lần du hạ Trung Nguyên. Thế nên thiết nghĩ dù có hài rõ tính danh chỉ e họ Đổng ngươi thật chẳng thể nào biết nhưng ngược lại, qua Giang Cửu Linh ta lại am hiểu khá rõ về ngươi, đừng vội phủ nhận. Huống hồ ta đâu đã hài tội ngươi lúc này, vậy hãy nhân khi còn cơ hội ngươi hãy cho ta hỏi thăm về một nhân vật được chăng?
Đổng Duy Khôi bật cười :
– Hỏi tội ta? Ngươi bảo đã từng gặp tiểu tử Giang Cửu Linh? Vậy ta hỏi đúng chứ, ngươi toan thay tiểu tử họ Giang muốn ta trả lại công bằng cho Phạm Uy Bá, sư phụ hắn? Nhưng ngươi đủ tư cách chăng? Ngươi tự phụ có thừa bản lĩnh đối đầu với Đổng Duy Khôi ta chăng? Hay lại thêm ngươi nữa tương tự Khúc Thụy và ả họ Hứa kia, toàn là những kẻ luôn có những giấc mơ hão huyền? Ha ha…
Thái độ ngạo mạn của Đổng Duy Khôi cơ hồ vô tác dụng vì để đáp lại, nhân vật choàng kín mặt chỉ khẽ khàng nêu câu hỏi :
– Như đã nói ta đâu vội hài tội Đổng Duy Khôi ngươi lúc này, vậy sao không đáp lời ta? Vì nhân vật ta toan hỏi là kẻ có tính danh là Công Tôn Toại, ngươi biết chứ?
Khúc Thụy đang tìm chỗ đặt Hứa Thần Chung ngồi xuống, nàng tuy chưa mê man bất tỉnh nhưng thương thế thật nghiêm trọng, và khi nghe nhân vật choàng kín mặt chợt hỏi về Công Tôn Toại, Khúc Thụy chưa kịp căn dặn hoặc hỏi han Hứa Thần Chung điều gì thì vì giật mình nên tự bật đứng lên ngay :
– Sao tôn giá hỏi về Đại Tài Chủ Công Tôn Toại, một nhân vật từ lâu cơ hồ được mọi người xưng tụng là Mạnh Thường Quân tái sinh?
Đổng Duy Khôi cũng tỏ ra kinh ngạc :
– Ngươi vì sao quan tâm Đại Tài Chủ Công Tôn Toại? Do từng có ân oán gì chăng? Vạn nhất nếu là có oán ha ha… Đổng Duy Khôi ta dù có mất gì cũng nghe theo, bởi Công Tôn Toại từng tự phụ tuyên cáo: bản thân chưa hề gây bất cứ oán cừu gì với bất luận ai, và ngược lại đối với những nhân vật nào từng lỡ gây hiềm khích thì Đại Tài Chủ Công Tôn Toại nhờ có nhiều đại lượng nên hứa mãi mãi bỏ qua, chẳng bao giờ truy cứu. Tóm lại Công Tôn Toại hầu hết chỉ có ân và vô oán đối với mọi người. Hay ngươi cũng từng thọ ân nên hỏi để mong tìm cơ hội báo đáp? Ha ha…
Nhân vật choàng kín mặt chợt đưa tay lên tự kéo bỏ phần chéo của tấm choàng, để lộ một diện mạo thật khủng khiếp :
– Ba mươi năm trước nhờ thọ ân của Công Tôn Toại nên ta mãi mãi mang diện mạo này, nhưng đó là một Công Tôn Toại vừa tham lam vừa hẹp hòi đố kỵ, lại luôn sẵn sàng hành sự bất chấp thủ đoạn miễn sao đạt mục đích. Thật khó tin cũng Công Tôn Toại đó lai?trở thành nhân vật đại từ đại lượng như ngươi vừa nói, liệu có cách nào để minh bạch chăng?
Đổng Duy Khôi tái mặt và dần nhăn nhó, là thái độ tỏ ra quá gớm tởm khi bất chợt mục kích một diện mạo không gì khủng khiếp bằng :
– Nếu vậy ngươi nên tự đi tìm hiểu, sao lại bảo ta phải nghĩ cách giúp ngươi minh bạch?
Nhân vật nọ lại choàng kín mặt như cũ và chợt cười vang :
– Vì nếu ngươi giúp ta, ha ha… ta hứa sẽ không để ngươi chết thê thảm, ngược lại hãy xem đây, ha ha…
Bằng tràng cười thập phần ngạo mạn, tợ hồ tự tin hoàn toàn đủ năng lực để định đoạt bất kỳ sinh mạng của bất luận ai, phong thái của nhân vật choàng kín mặt tương tự tử thần, và để minh chứng cho điều đó, dù chỉ một phần, ngay khi nhân vật choàng kín mặt bảo “hãy xem đây” thì lập tức từ khắp xung quanh chợt xuất hiện lỗ chỗ nhiều đụn tuyết cứ tự nhô lên cao mãi, để rồi đột ngột khi các đụn tuyết tự rã ra thì thay thế cho các đụn tuyết trắng là nhiều thật nhiều những nhân vật mặt y phục tuyền đen, có tấm choàng che kín mặt cùng màu đen, kể cả những mũ lông đội chụp trên đầu cũng có cùng màu đen.
Đổng Duy Khôi giật mình :
– Khoan đã, sao chưa gì đã vội vây hãm kín chung quanh ta? Kỳ thực bọn ngươi là ai?
Cũng nhân vật choàng kín mặt khi nãy lên tiếng :
– Ngươi có nghe đến Hắc Phong Phỉ bao giờ chưa? Tuy nhiên chớ vội lo, vì ta vẫn chưa hỏi xong về Công Tôn Toại, thật mong Đổng Duy Khôi ngươi bây giờ đừng để ta thất vọng. Trái lại như ngươi đã nói, tự ta nên tìm hiểu kỹ về hai nhân vật có thể vì trùng tính danh Công Tôn Toại nên cũng là một chăng? Vậy hãy nghe ta hỏi, giữa Công Tôn Toại được ngươi đề cập và nhân vật Phạm Uy Bá từng sử thanh Liễu Diệp kiếm liệu đã lần nào xảy ra giao thủ vì hiềm khích chưa?
Đổng Duy Khôi động tâm :
– Sao ngươi lại hỏi chuyện này? Phải chăng sự việc từng xảy đến cho diện mạo của ngươi không chỉ liên can Công Tôn Toại mà còn có cả Phạm Uy Bá?
Nhân vật nọ đáp :
– Lẽ ra ta đã mất mạng nếu đúng lúc đó không có người kịp xuất hiện, cũng nhờ đó, ta chỉ biết nhân vật xuất hiện ở họ Phạm thì ngược lại, may thay ta lại nghe nhân vật họ Phạm gọi rõ tính danh của kẻ thù là Công Tôn Toại. Ngươi nghĩ sao?
Điều Đổng Duy Khôi đang nghĩ sẽ chẳng ai biết ngoài bản thân, riêng ở ngoài miệng thì họ Đổng chỉ tìm cách dò hỏi :
– Ta không thể phủ nhận giữa Công Tôn Toại và Phạm Uy Bá quả thật từng xảy ra vài trận chiến sinh tử, nhưng đó là điều bình thường luôn xảy ra đối với các nhân vật võ lâm và những lần giao thủ này khắp giang hồ đều hay biết. Tuy nhiên giữa hai nhân vật ngươi nói và hai nhân vật ta đề cập vị tất phải là một. Vì nhân vật Đại Tài Chủ Công Tôn Toại có bản lĩnh rất xuất phàm luôn bỏ qua cho Phạm Uy Bá, cho rằng Phạm Uy Bá chỉ do một ngộ nhận nào đó mới khiến cứ mấy phen dốc toàn lực toan kết liễu Công Tôn Toại nhưng thực lực vẫn luôn bất tòng tâm. Thử hỏi nếu là Công Tôn Toại ngươi nói thì thời điểm đó đâu dễ gì Phạm Uy Bá cứu được ngươi? Nhất định ở ngươi đã có sự nhầm lẫn, trừ phi ngươi hãy cho ta biết đâu là nguyên nhân khiến Công Tôn Toại lần đó toan giết ngươi và ngẫu nhiên để một nhân vật họ Phạm vị tất là Phạm Uy Bá phát hiện?
Ngờ đâu mọi lời nói của Đổng Duy Khôi lại khiến nhân vật choàng kín mặt cười toại nguyện :
– Ngươi bảo Công Tôn Toại hiện nay đã có thân thủ bất phàm? Vậy thì đúng rồi, hay lắm, còn Phạm Uy Bá ngươi nói có phải cũng là nhân vật họ Phạm từng sử thanh Liễu Diệp kiếm chăng? Khắp võ lâm có mấy thanh Liễu Diệp kiếm tương tự? Phải chăng chỉ có một và hiện nay đang do Giang Cửu Linh sở hữu vì được Phạm Uy Bá trao truyền? Cho ngươi hay ha ha… sở dĩ Công Tôn Toại sớm có thành tựu về võ học vì đã từng chiếm đoạt một bí kíp kỳ thực từng do ta phát hiện. Còn Phạm Uy Bá ngươi nói lại chính là ân công của ta. Ngươi đã bất nghĩa bất trung vu hại nghĩa huynh vào vòng lao lý, cũng chính ngươi mượn tay triều đình, hại chết ân công của ta. Như đã hứa với Giang Cửu Linh, ta sẽ cho ngươi chết chẳng toàn thây, mau lập trận Loan Đao Hắc Phong. Ha ha…
Vừa cười nhân vật choàng kín mặt vừa thần tốc lùi xa, thay vào đó là các nhân vật choàng kín mặt khác – chính là bọn Hắc Phong Phỉ – lập tức khai diễn thế trận, vây kín Đổng Duy Khôi.
Ào…
Đổng Duy Khôi cũng bật cười và bất thần bật tung người lên cao :
– Nếu muốn báo thù cho Giang tiểu tử thì cứ tùy tiện, sao lại nhầm lẫn bịa chuyện ta từng mưu hại ân công nào đó của bọn ngươi mong khỏa lấp hành vi thị chúng hiếp cô chẳng quang minh lỗi lạc và chỉ là thủ đoạn hèn nhát khiếp nhược này? Nhưng không dễ đâu ha ha…
Vù…
Thân pháp của Đổng Duy Khôi thật lợi hại, chỉ trong chớp mắt suýt vượt thoát phạm vi uy lực trận Hắc Phong Loan đao chỉ vừa mới triển khai. Tuy nhiên từ tay nhân vật choàng kín mặt nọ chợt xé gió lao ra một vật cũng thần tốc xạ ập vào thân hình Đổng Duy Khôi đang tận lực lăng không lao thoát :
– Chỉ ngươi mới không dễ thoát thì có. Đỡ.
Vù…
Ngờ đâu dù đang lăng không, thân hình Đổng Duy Khôi vẫn bất thần tự hóa thành hai ba bóng nhân ảnh hoàn toàn hữu biệt nhưng lại cùng nhau ngang nhiên hợp lực đối phó một vật được đối phương ném đến :
– Khai! Xuất!
Ầm.
Vật nọ bị một kích chấn bay.
Choang.
Nhân vật choàng kín mặt động nộ quát đồng thời cũng bật lao người vào họ Đổng :
– Hư Vô Thân Ảnh, khá khen cho ngươi lại ngẫu nhiên là kẻ tiếp nhận chân truyền sở học từ lão Cung chủ Hư Vô thần cung, đại thù nhân truyền đời của bổn Phong chủ Lãnh Thiên phong. Tội ngươi càng đáng chết, đỡ.
Nhân vật Phong chủ không những lao đến nhanh mà còn xuất lực cũng cực nhanh, lập tức quật ra một chiêu kình cuộn thốc ào ào toàn lãnh khí lạnh giá.
Ào…
Đổng Duy Khôi thất kinh vội hạ xuống :
– Lãnh Thiên phong? Mau dừng tay vì ta chỉ tình cờ phát hiện võ học Hư Vô, tuyệt đối không cùng xuất thân Hư Vô thần cung. Mau dừng lại.
Nhưng Đổng Duy Khôi khi buông người hạ xuống là tự hãm thân vào trận Loan Đao Hắc Phong luôn chờ sẵn.
Bọn Hắc Phong Phỉ lập tức tự xoay chuyển phương vị vừa chạy vừa hú lên những loạt thanh âm man rợ :
– Loan đao Tử Hắc Phong, khai trận.
– Hú… ú…
– Đệ nhất chiêu Loan Phi Đao, giết.
– Hú… ú…
Trên tay các nhân vật Hắc Phong Phỉ cùng nhất loạt xuất hiện những lợi khí giống hệt nhau vừa cong quắp vừa cắt khía tạo nên các răng nhọn lởm chởm. Và có vài vật như vậy bắt đầu xạ bay vào nhưng tạm thời chỉ vần vũ loạn đảo quanh Đổng Duy Khôi.
Vù…
Vù…
Đổng Duy Khôi biến sắc lập tức tự dịch chuyển bộ vị biến thành những bóng nhân ảnh hữu biệt hầu hợp nhau cùng lo đối phó các thanh Loan đao đang vần vũ chực chờ :
– Mau lùi lại, đỡ. Bay này.
Vù… ầm…
Ào… bùng…
Những thanh Loan đao bị chấn bay.
Viu.
Và vì trận Loan Đao Hắc Phong vẫn còn nên xuất hiện thêm vài thanh Loan đao khác tiếp tục vần vũ lao vào :
– Hú… ú…
– Loan Phi Đao nhị chiêu loạn kích, đánh.
– Hú… ú…
Vù…
Ào…
Đổng Duy Khôi dần trấn tĩnh nhờ đó bóng nhân ảnh dù vẫn phân khai nhưng dịch chuyển linh hoạt và lợi hại hơn :
– Nếu chỉ dựa vào những thanh Loan đao vô dụng này, bọn ngươi chớ mong toại nguyện. Trái lại ta sẽ cho bọn ngươi biết thế nào là công phu Hư Vô thần cung lợi hại, xem chiêu. Đỡ.
Ào…
Cách ứng phó của Đổng Duy Khôi lần này lại làm cho các thanh Loan đao phải bị chấn bay.
Ầm.
Choang… vù…
Không những thế với công phu xuất xứ từ Hư Vô thần cung lợi hại, Đổng Duy Khôi càng dụng lực thì càng khiến các bóng nhân ảnh thêm biến ảo mờ mịt, làm cho bọn Hắc Phong Phỉ dù vẫn lập trận vây kín xung quanh nhưng tuyệt nhiên không thể đoán biết đâu là phương vị thật và phương vị nào chỉ là hư ảnh của họ Đổng.
Tuy nhiên Hắc Phong Loan đao trận đâu dễ bị phá, bọn Hắc Phong Phỉ vẫn vừa dịch chuyển vừa hú vang :
– Đúng lúc rồi, đệ tam chiêu Loan Phi Đao quyết tử, đánh.
– Hú… ú…
– Quyết tử Loan Phi Đao khai.
– Hu… ú…
Toàn bộ mọi thanh đao đều được bọn Hắc Phong Phỉ nhất loạt ném cả ra.
Viu.
Chúng tha hồ vần vũ vừa đảo lượn vừa tìm cách thu hẹp dần phạm vi uy hiếp.
Ào…
Nhiều thanh Loan đao cùng chen nhau trong một phạm vi hẹp thì không thể tránh việc tự chạm nhau.
Choang…
Tuy nhiên chạm thì chạm những thanh Loan đao cơ hồ càng vì thế nên càng đảo lượn vần vũ nhanh hơn, chỉ chực chờ một sơ hở dù thật nhỏ của đối phương cũng sẽ là cơ hội cho các thanh Loan đao đắc thủ.
Vù…
Đổng Duy Khôi vẫn tự hóa thành vài ba bóng nhân ảnh tự phân khai để cùng lúc đối phó với quá nhiều các thanh Loan đao.
Tuy nhiên như đã nói ở đệ tam chiêu quyết tử Loan Phi Đao lần này tợ hồ các thanh Loan đao càng bị chấn chạm thì như càng tăng thêm uy lực khiến Đổng Duy Khôi lần đầu tiên phải bật kêu khiếp đảm :
– Trận thế quả lợi hại, nhưng tất cả chỉ do nhầm lẫn. Phong chủ các hạ nếu muốn vang danh võ lâm, muốn đủ thực lực đối phó và báo thù Công Tôn Toại thì hãy mau triệt thoái Hắc Phong trận, hợp lực cùng ta, cần thiết thì kết nghĩa huynh đệ, hai ta sẽ là bá chủ võ lâm. Hãy mau thu trận ngay.
Vừa kêu Đổng Duy Khôi vừa bất thần tự cất người lên cao, cũng thu hồi công phu Hư Vô Thân Ảnh chỉ để hiển hiện còn lại một bóng nhân ảnh duy nhất chính là hình thật bóng thật.
Vút.
Với cách đó Đổng Duy Khôi dù mạo hiểm vẫn kịp lao thoát và vượt hẳn trên phạm vi uy lực của Loan Phi Đao quyết tử, khiến các thanh Loan đao buộc phải chạm vào nhau vì mất đối tượng và tự hóa giải lẫn nhau, để rồi cùng thi nhau lần lượt rơi xuống lả tả.
Choang…
Thở trút ra một hơi nhẹ nhõm, Đổng Duy Khôi để toàn thân rơi xuống.
Vù…
Ngờ đâu bọn Hắc Phong Phỉ vẫn còn ào ào tự dịch chuyển và luôn phát ra những tiếng hú man rợ nên chính lúc này họ cũng nhất loạt gầm lên :
– Đối phương đã tự tìm chết.
– Đây mới là chiêu tối hậu.
– Mau nạp mạng.
– Báo thù cho Phạm ân công của Phong chủ.
– Đánh. Hu… ú…
– Hú… ú…
Trên hai mươi nhân vật cao thủ cùng đồng loạt lao vào và hợp lực tấn kích, quả là một áp lực không gì sánh nổi.
Ào…
Vù…
Tiếng họ hú cũng hợp nhau tạo nên cung bậc chót vót như thể tiếng gào thét đòi mạng của bao lũ ngạ quỷ chợt đội mồ sống dậy từ khu mộ tràng.
– Hu… ú…
Đổng Duy Khôi đang nhẹ thở ra, hoàn toàn không thể nào kịp đổi hơi hoặc hít vào để lấy đà, vì thế khi phát hiện tử cảnh, Đổng Duy Khôi chỉ còn mỗi một phản ứng duy nhất là hoàn toàn biến sắc, hai mắt trợn to, miệng cũng há ra nhưng không thể thốt ra bất kỳ âm thanh nào.
Khi đó toàn bộ các đạo chưởng kình hợp lực cũng đến lúc vỗ ập vào cùng chấn chạm thật mạnh vào Đổng Duy Khôi.
Ầm.
Thân hình Đổng Duy Khôi cứ thế đứng sựng lại nhưng chỉ một thoáng sau tự vỡ vụn ra hóa thành từng lớp nhục thể và máu huyết lùng nhùng đổ vào nhau, rùn dần xuống cuối cùng thì chỉ còn là đống nhầy nhụa nằm trên mặt tuyết trắng và ngự trị ngay trên đống nhầy nhụa là thủ cấp của họ Đổng vẫn còn nguyên vẹn.
Rào…
Toàn trường theo đó vụt tĩnh lặng như trân trọng một sự xuất hiện dù chỉ là thoáng qua của tử thần, để tất cả vụt vỡ ra khi có tràng cười của nhân vật Phong chủ Lãnh Thiên phong bất thần vang cất lên :
– Vong linh của Phạm ân công xin toại nguyện yên nghỉ nhưng cũng phù hộ để Mộc Lê Quan này dùng trận Hắc Phong đối phó thù nhân sao cho Công Tôn Toại cũng phải nhận hậu quả tột cùng thảm hại hơn bội phần, ha ha…
Cùng lúc đó Mộc Lê Quan Phong chủ Hắc Phong Phỉ – cũng là Phong chủ Lãnh Thiên phong – chợt vẫy tay và toàn bộ các nhân vật Hắc Phong Phỉ lập tức triệt thoái, họ lui thật nhanh chẳng khác nào lúc họ xuất hiện cũng nhanh tương tự.
Vút! Vút!…