Sau vài lần hỏi thử khơi chuyện và không nghe Giang Cửu Linh đáp trái lại chỉ thấy Giang Cửu Linh tiếp tục vận dụng khinh công tột đỉnh để lao đi, Hứa Thần Chung chợt hiểu vì thế cứ dần thêm lo lắng chẳng thể đoán biết Khúc Thụy đang và sau này sẽ còn gây thêm nhiều hậu quả như thế nào.
Và kể từ đó cũng đến lượt nàng rơi vào trạng thái trầm tư không còn nghĩ gì nữa ngoài điều mong muốn duy nhất là sớm đến được nơi cần đến ắt cũng là trạng thái lúc này của Giang Cửu Linh.
Giang Cửu Linh vẫn tận lực lao đi tợ hồ biết rõ phương hướng là điều nhất định nhân vật đệ tử Cái bang lúc nãy xuất hiện chỉ báo bấy nhiêu đó là đủ.
Vù…
Cuối cùng thì cũng đến, Hứa Thần Chung thầm kêu như vậy khi phát hiện Giang Cửu Linh quả thật đang lơi dần cước lục.
Tuy nhiên thay vì ngay lập tức xuất hiện bởi theo Hứa Thần Chung nhìn thấy thì xa xa ở phía trước quả nhiên có dấu hiệu của những trận giao phong thì Giang Cửu Linh đột ngột lôi nàng cùng phi ẩn ngay vào giữa một tàng cây thật cao.
Vút.
Và ở đây Giang Cửu Linh cũng không mở miệng phát thoại bất kỳ lời nào chỉ đau đáu dán mắt nhìn về phía trước xuyên qua từng tán lá, là dấu hiệu cho Hứa Thần Chung hiểu, một là đừng vội gây bất kỳ tiếng động nào và hai là cứ nên nhìn ra phía trước, mọi hư thực ắt tự tỏ bày.
Hứa Thần Chung đành lẳng lặng giương mắt nhìn và tuy chưa thể nghe gì vì khoảng cách còn khá xa nhưng nàng vẫn đủ mục lực thấy ở đó giữa một khoảng trống tọa lạc trước một ngôi cổ tự cơ hồ sắp đổ nát vì quá cũ kỹ rêu phong là một vòng người gồm các đệ tử Cái bang đều lặng lẽ ngồi kín xung quanh, chỉ giữa họ là hai nhân vật đang đứng hoàn toàn đối lập nhau về mọi phương diện.
Hai nhân vật đó gồm một trẻ một già, một y phục tươm tất với một y phục rách bươm và còn một sự đối lập nữa, nếu nhân vật trẻ tuổi mặc y phục tươm tất đang giữ thái độ lạnh lùng và điềm tĩnh lạ thì lão nhân ăn mặc rách rưới đối diện lại có vẻ lo lắng đầy xúc nộ.
Cả hai đang còn gườm gườm nhìn nhau là cơ hội cực tốt cho Hứa Thần Chung lập tức thì thào vào tai Giang Cửu Linh :
– Như Khúc Thụy còn mãi đấu khẩu với lão Cuồng Cái, họ nói những gì?
Thân thủ của muội dĩ nhiên không thể sánh với Cửu Linh huynh, mau cho muội biết họ đang đấu khẩu điều gì?
Thật lạ Giang Cửu Linh không màng đáp dù chỉ nửa lời.
Hứa Thần Chung hiểu lại thì thào nữa :
– Theo muội đoán những đệ tử Cái bang không phải ngẫu nhiên ngồi kín xung quanh, vì nếu sắp xảy ra động thủ giữa Khúc Thụy và lão Phong Trần Cuồng Cái thì chỉ an toàn nhất cho họ là phải mau giãn ra, còn nếu toan lập trận chỉ đối phó một mình Khúc Thụy, cách họ ngồi vừa không thành trận vừa bất lợi cho họ. Giống như họ đã bị trúng độc thì đúng hơn nghĩa là Khúc Thụy đã ra tay chủ ý là sớm loại bỏ họ khỏi vòng chiến, muội muốn lẻn đến gần hơn, để vạn nhất sinh mạng họ lâm nguy, chỉ muội cứu họ mới mong giảm thiểu hậu quả dù do Khúc Thụy gây ra nhưng hệ luỵ nhiều nhất vẫn là Cửu Linh động của muội.
Cửu Linh huynh thấy thế nào?
Giang Cửu Linh chợt nhắm mắt lại đồng thời nhờ kém theo một lượt gật đầu dù nhẹ vẫn đủ cho Hứa Thần Chung hiểu Giang Cửu Linh ưng thuận tán đồng.
Nàng liền nhẹ nhàng ly khai và nhờ nội lực đã phục nguyên lại thêm không phải phí lực dù đã trải qua chặng đường dài – do đã có Giang Cửu Linh quan tâm đưa nàng cùng đi – thế nên trong thoáng chốc nàng đã có thể tiến lại gần hơn tha hồ ẩn thân nghe ngóng và không ngại bị Khúc Thụy cùng lão Phong Trần Cuồng Cái hoặc bất luận ai ngẫu nhiên phát hiện.
Cả hai quả thật vẫn còn đối thoại và in Khúc Thụy đang lạnh lùng lên tiếng :
– Như đã nói Khúc mỗ chỉ muốn cùng Cuồng Cái lão công bằng quyết đấu thanh toán mọi cừu thù từng có trước kia giữa lão và gia nội tổ Khúc Quân, chứ nếu chẳng phải thế và sự thật đúng như lão nghĩ về Khúc mỗ, cho Khúc mỗ khi đã tiếp nhận hết chân truyền của gia tổ, chủ ý xuất hiện là để mưu đồ độc xưng bá võ lâm thì liệu những đệ tử quý bang quanh đây liệu có toàn mạng mãi đến lúc này chăng? Nhân thể cũng cho lão hay bởi Khúc mỗ không muốn nhược bằng khi đã muốn thì chuyện Khúc mỗ độc bá võ lâm chỉ dễ như trở bàn tay, lão tin chăng?
Lão Phong Trần Cuồng Cái vẫn xúc nộ :
– Đừng nghĩ lão phu dễ dàng tin ngươi là hạng người biết hành động quang minh lỗi lạc, thôi chẳng nhiều lời nữa, nếu hôm nay là ngày đại bất hạnh của bổn bang thoạt tiên là hiểm họa xảy đến cho Phân đà này thì lão phu dù mất mạng vẫn quyết ngăn không để điều đó xảy ra. Nếu muốn tận diệt trước hết ngươi phải bước qua xác của lão phu, xuất thủ đi để xem sau bốn mươi năm tự thoái ẩn tuyệt tích, lão Độc Vương có thêm bản lĩnh gì lợi hại và đã chân truyền y bát cho ngươi được bao nhiêu phần.
Khúc Thụy vẫn chẳng vội xuất thủ :
– Sao lão vẫn quả quyết Khúc mỗ đến là có ý gây cảnh tàn sát? Được lắm, để lão tin, đây, hãy nhận lấy lọ giải dược này ắt sẽ giúp đệ tử quý bang tạm chi trì thêm ít nhất là hai canh giờ hoàn toàn đủ để lão có thời gian tận dụng toàn bộ sở học trước khi cam nhận bại vì không là đối thủ của Khúc Thụy này.
Đưa tay như thể toan đón lấy lọ giải dược được Khúc Thụy ném qua lão Phong Trần Cuồng Cái chợt cười và hất kình đẩy về một bên tợ hồ xem đó là phế vật :
– Từ xưa nay hễ là hảo ý của lão Độc Vương lão phu chỉ luôn tâm lĩnh và chẳng một lần dám động tay đến. Ngươi là hậu sinh của lão ấy, hảo ý của ngươi càng nên đề phòng, nào hãy ra tay đi chớ nhiều lời nữa, ha ha…
Khúc Thụy cũng cười :
– Khúc mỗ đã cạn lời tin hay không tùy lão, còn việc động thủ là điều vô khả tránh. Mau tiếp chiêu, ha ha…
Ào…
Lão Phong Trần Cuồng Cái lập tức xuất thủ đối phó ngờ đâu phát hiện Khúc Thụy đột ngột thu kình lại còn giẫm chân bất chợt nhảy vọt lên cao, lão giận dữ lao theo :
– Ngươi thật độc ác, muốn từ trên cao chỉ vãi tung một lượt độc phấn là tiêu diệt tất cả ư? Đừng mong toại nguyện, đỡ.
Ào…
Khúc Thụy vẫn cười và ung dung từ giữa không trung tug một kình đỡ thẳng vào chưởng lực của lão Phong Trần Cuồng Cái :
– Cứ để xem rồi Khúc mỗ có được toại nguyện hay không, đỡ này ha ha…
Ầm.
Dư kình chấn chạm làm Khúc Thụy dù lơ lửng vẫn bị đẩy bay.
Lão Phong Trần Cuồng Cái cũng bị dao động chực rơi xuống, nhưng thật không hổ danh Phong Trần Cuồng Cái, bằng khinh công Cuồng Phong Tảo Bộ tột cùng ảo diệu, lão bất chợt lăng không đảo bộ và lập tức tự uốn người lao vút theo Khúc Thụy :
– Hay lắm, ra được chỗ thoáng đãng thế này lão phu chẳng còn gì úy kỵ nữa. Mau tiếp chiêu.
Ào…
Khúc Thụy hạ thân xuống và lập tức bật xuất một đợt kình uy mảng :
– Đấy cũng là chủ ý của Khúc mỗ, kẻo lão thảm bại lại bảo vì úy kỵ sợ hệ luỵ đồ tử đồ tôn nên chẳng thể tận lực. Xem chiêu.
Vù… ầm…
Vù… ầm…
Lão Phong Trần Cuồng Cái bật cười một lần nữa nhờ Cuồng Phong Tảo Bộ nên chủ động xuất chiêu chiếm lấy tiên cơ :
– Thật chăng ở ngươi cũng có hảo ý? Vậy đa tạ nha nhất là vì ngươi đã để mất lợi thế lá điều ắt khiến ngươi hối hận. Đỡ này ha ha…
Ào…
Cùng lúc này Hứa Thần Chung vì thấy có cơ hội lập tức lao vọt ra thoạt tiên là nhặt lọ giải dược vừa rồi đã bị lão Phong Trần Cuồng Cái vì không tin Khúc Thụy nên quyết không nhận.
Nàng vừa đưa lọ giải dược lên mũi ngửi, chợt có tiếng thét lanh lảnh cơ hồ xuất phát ngay cạnh tai nàng :
– Mau đưa đây cho ta.
Và có một luồng gió kình vụt phớt qua người nàng.
Vù…
Kinh tâm Hứa Thần Chung vì quyết thu giữ lọ giải dược nên bật người thoái bộ thật nhanh :
– Thật to gan toan cướp giải dược ư? Đỡ.
Ầm.
Hứa Thần Chung đang hồi bộ nhờ kịp xuất lực và chạm kình, khiến dư kình tác động giúp nàng lùi nhanh hơn.
Nhưng tiếng chạm kình và sự xuất hiện của Hứa Thần Chung làm lão Phong Trần Cuồng Cái ngay khi phát giác lập tức nghĩ khác, lão quát giận dữ :
– Bọn ngươi thủ đoạn khá lắm, dùng Khúc Thụy cầm chân lão phu để tiểu liễu đầu Hứa Thần Chung và đồng đảng mặc tình gây thảm sát ư? Lão phu tuy trúng kế nhưng quyết bọn ngươi để chuộc lại, đỡ.
Ào…
Ào…
Khúc Thụy cũng nhìn thấy Hứa Thần Chung :
– Đa tạ trời Phật, Thiếu chủ nhân vẫn vô sự lại đến rất đúng lúc. Nhưng còn ai vừa vào cổ tự? Nếu không là bằng hữu Thiếu chủ nhân mau mau giúp Khúc mỗ ngăn lại chớ để kẻ đó lạm sát Cái bang là điều lão Phong Trần Cuồng Cái cứ nhất mực ngờ oan cho Khúc mỗ. Lão cũng nên mau dừng tay, không khéo tất cả cùng bị trúng kế của đệ tam nhận thì khốn. Mau dừng tay nào.
Ầm! Ầm!
Lão Phong Trần Cuồng Cái đang cuống nộ Khúc Thụy thì mãi nói thiếu mọi ứng phó cần thiết khiến hậu quả đưa đến là Khúc Thụy bị kích lùi :
– Hự.
Hứa Thần Chung lo lắng vội hỏi :
– Khúc đại ca không sao chứ?
Hỏi xong với cảm nhận không cần chờ nghe Khúc Thụy đáp lời, Hứa Thần Chung lập tức bật người lao ngay vào cổ tự, là nơi quả thật vừa có một bóng nhân ảnh đã lao vào, cũng là nhân vật vừa cùng Hứa Thần Chung bất thần chạm kình :
– Được, để muội vào xem.
Vút.
Hành vi của Hứa Thần Chung càng khiến lão Phong Trần Cuồng Cái thêm cuồng nộ, lão giao chiêu bất tận tấn công vào Khúc Thụy :
– Đỡ chiêu, xử lý ngươi xong, lão phu sẽ tính đến ả kia, đỡ.
Ào… ào…
Khúc Thụy quyết lần này không thất thế liền quát :
– Lão thật đa nghi quá đáng, nhưng e lão chưa đủ tư cách như vừa nói. Đỡ này.
Vù… ầm…
Ào… ầm…
Chợt có bóng Hứa Thần Chung xuất hiện trở lại :
– Bên trong không có ai ngoại trừ một ít đệ tử Cái bang vẫn đang tự điều trị chữa thương, Khúc đại ca đã hạ độc đệ tử Cái bang ngôi quanh đây thật sao?
Khúc Thụy chợt cười :
– Kể cả Thiếu chủ nhân cũng nghĩ như thế sao? Nếu vậy, được, do Khúc mỗ thực hiện đấy miễn sao có cơ hội thay gia tổ báo phục mối hận xưa cùng lão Phong Trần Cuồng Cái là đủ. Đỡ chiêu, ha ha…
Ào… ào…
Lão Phong Trần Cuồng Cái vẫn luôn nghi ngờ dù đối với Hứa Thần Chung cũng vậy :
– Hay lắm bọn ngươi kẻ tung người hứng ngỡ qua mắt được lão phu sao? Đã vậy để xem ngươi có tư cách báo hận chăng? Xem chưởng.
Vù… ầm…
Ào… ầm…
Trận giao đấu giữa Khúc Thụy và lão Phong Trần Cuồng Cái cứ diễn khai đến chiêu thứ mười nhưng kỳ thực chưa hề trọn vẹn, bởi vẫn luôn có tiếng Hứa Thần Chung xen vào dù diễn tiến ngày càng tăng nghi ngờ cơ hội cả hai thì sát khí vẫn chưa tăng đến đỉnh điểm vì cả hai cùng bị phân thần. Như lúc này chẳng hạn, Hứa Thần Chung lại lên tiếng sau khi xem xét kỹ lo giải dược của Khúc Thụy từng hảo ý phó giao cho lão Phong Trần Cuồng Cái. Nàng kinh ngạc kêu :
– Đây thật là giải dược? Không ai tiên hạ độc sau đó tự ý trao tặng giải dược, Khúc đại ca mau nói đi các đệ tử Cái bang bị ai hạ độc và tại sao?
Khúc Thụy vụt gắt :
– Khúc mỗ không biết huống hồ dù nói ra chẳng ai tin. Vậy hà tất hỏi mãi Khúc mỗ làm gì, có chăng Khúc mỗ chỉ biết mỗi một chuyện là đòi lão Phong Trần Cuồng Cái phải trả mối hận đã vay. Đỡ.
Vù… vù…
Lão Phong Trần Cuồng Cái dù sao cũng bắt đầu mơ hồ hiểu phần nào sự thật, vì thế thay vì gầm quát nữa, lão vừa chuyên tâm chuyên chú giao đấu với Khúc Thụy vừa thi thoảng liếc nhìn để xem Hứa Thần Chung đang làm gì mà cứ mãi loay hoay cạnh các đệ tử Cái bang mãi ngồi như trước. Và lão nghe Hứa Thần Chung lại kêu, dĩ nhiên chỉ để hỏi Khúc Thụy :
– Kẻ hạ độc không là Khúc đại ca, vì đây là loại độc tuy không phát tác tức thời nhưng dường như càng để kéo dài càng tăng thêm độc tính, muội chưa thấy bao giờ. Vậy liệu lọ giải dược của Khúc đại ca có thu hiệu quả chăng một khi đây là cách hạ độc hoàn toàn hữu biệt? Muội thật không thể mạo hiểm, ý Khúc đại ca thế nào?
Lần này Khúc Thụy không đáp chỉ chăm chăm vào mỗi việc chí ít phải đả bại lão Phong Trần Cuồng Cái thì mới nghe :
– Đỡ chiêu, một chiêu nữa này.
Ào…
Vù…
Phần lão Phong Trần Cuồng Cái thì càng lúc càng khó thể bỏ qua từng câu nói và từng cử chỉ động thái của Hứa Thần Chung, lão bị phân thần bắt đầu bị Khúc Thụy dồn ép đến lúc dần nóng mặt. Lão quát :
– Lão phu sợ ngươi sao? Đỡ thì đỡ, xem đây.
Ào… ầm…
Vù… ầm…
Chợt nghe Hứa Thần Chung reo :
– Cửu Linh huynh đến là tốt rồi, muội đang ngại lại có địch nhân xuất hiện, làm muội nãy giờ không dám chuyên chú nghĩ cách giải độc cho họ.
Lão Phong Trần Cuồng Cái thầm nhẹ thở phào vì quả nhiên thấy có Giang Cửu Linh vừa đến, và thêm phấn khích lão cũng reo :
– Hảo tiểu tử, hãy chịu khó để tâm đến lũ đồ tử đồ tôn hộ lão phu, có thế lão phu mới rảnh tay cho gã họ Khúc này nếm mùi lợi hại. Mau tiếp chiêu.
Ào… ào…
Khúc Thụy thì càng thêm lầm lì vì thế càng thêm dốc lực quyết phân thắng phụ cùng lão Phong Trần Cuồng Cái :
– Chưa biết ai sẽ nếm mùi lợi hại ải ai, đỡ.
Vù… ầm…
Ào… ầm…
Phần Giang Cửu Linh thoạt xuất hiện thay vì để Hứa Thần Chung lo việc nhận định cũng như nghĩ cách giải độc cho các đệ tử Cái bang thì lại vẫy tay gọi Hứa Thần Chung cùng đứng qua một bên :
– Có một sự thật huynh khuyên muội nên cân nhấc, thứ nhất Khúc Thụy quả nhiên chẳng phải kẻ hạ độc, thứ hai vì mối hận đời trước, Khúc Thụy không thể không tìm đến Cái bang quyết cùng Phong Trần Cuồng Cái lão tiền bối phân cao hạ. Thứ ba tuy huynh chưa biết công phu Cửu Linh Hồ Điệp chưởng như thế nào nhưng dường như Khúc Thụy thủy chung chưa từng dùng đến. Tóm lại ý huynh muốn nói, Khúc Thụy chưa phải hạng nhân vật đáng cho chúng ta đề phòng như muội từng nghĩ. Tuy nhiên, Khúc Thụy như là hạng người bẳn tính, rất dễ bị khích nộ khi gặp điều bất như ý thế nên điều huynh khuyên muội cân nhấc, chính là tính khí này của Khúc Thụy. Đừng vì nghi ngờ mà đề quyết bất kỳ điều gì cho Khúc Thụy nhất là khi chẳng hề có bằng chứng. Do vậy điều tốt nhất lúc này là cứ để cả hai mặc tình giao phong, muội cũng chớ nên tỏ ra quá thân mật với huynh. Có thấy không vừa có thêm huynh xuất hiện, Khúc Thụy như mất hẳn kềm chế tuy vẫn tiếp tục giao đấu nhưng cách xuất chiêu tợ hồ như chỉ muốn mạng đổi mạng.
Nói xong Giang Cửu Linh không chờ Hứa Thần Chung hoặc nói hoặc tỏ lộ bất kỳ phản ứng gì, Giang Cửu Linh tự ý tách khai tìm một chỗ trống gần đó và ngồi xuống thật ung dung như thể bản thân chẳng có gì lo toan ngoài mỗi một việc được một phen quan chiến mãn nhãn.
Hứa Thần Chung đương nhiên lắng nghe không sót bất kỳ lời nào của Giang Cửu Linh và có thêm một sự thật mà nàng không thể không thừa nhận, đó là khi Giang Cửu Linh tự ý tách khai ngồi ra một chỗ hữu biệt so với nàng thì lạ thay đấu pháp của Khúc Thụy cũng thay đổi, xuất chiêu ổn định hơn và tợ hồ không dùng đến nữa những chiêu được Giang Cửu Linh nhận định là mạng đổi mạng.
Sự thật này làm nàng hoang mang chợt đứng yên, mắt nhìn vào trận chiến và chẳng ai rõ nàng có nhìn thấy gì hay không, hoặc giả vì nàng mãi ngẫm nghĩ mọi lời của Giang Cửu Linh vừa nhận định nên dù nhìn vẫn như không nhìn.
Phần Khúc Thụy và lão Phong Trần Cuồng Cái lúc này mới thực sự toàn tâm toàn ý xuất lực giao chiêu với nhau, vận dụng hết mọi biến ảo cũng như mọi sở trường trong toàn bộ mọi sở học của mỗi người.
Được một lúc lão Phong Trần Cuồng Cái dù ngạc nhiên nhưng vẫn kêu thán phục.
– Khá đấy, quả là hậu sinh khả úy ngươi hơn hẳn lão Độc Vương khi xưa khiến lão phu không thể không nghi xuất xứ võ học của ngươi chẳng hoàn toàn do lão Độc Vương chỉ điểm, có đúng như thế chăng Khúc tiểu tử? Đỡ này.
Ào…
Khúc Thụy càng trấn tĩnh thì càng thêm có vẻ lạnh lùng lúc đầu :
– Cho dù thế nào từng chiêu từng thức được Khúc mỗ vận dụng vẫn là sở học tổ truyền của Khúc gia. Lão sợ thảm bại toan tìm cách biện minh ư? Vậy sao không nhận bại ngay đỡ phí thời gian cơ hội cả hai? Tiếp chiêu này.
Vù… ầm…
Lão Phong Trần Cuồng Cái bật cười :
– Lão phu phát hiện ngoài toàn bộ sở học ngươi đã đạt toàn bộ chân truyền của lão Dộc thì cả về miệng lưỡi cay độc ngươi cũng tiếp nhận đầy đủ chẳng kém. Rất tiếc cũng như nội tổ ngươi trước kia, nếu muốn tìm cách khích nộ lão phu thì chỉ hoàn toàn vô dụng. Và nhờ đó ha ha… năm xưa lão phu mới hơn nội tổ ngươi, ắt bây giờ ngươi cũng vậy thôi. Đỡ ha ha…
Ào…
Ngờ đâu họ Khúc cũng cười :
– Ý lão toan khích nộ lại Khúc mỗ thì phải? Vậy thì lầm rồi, bởi gia tổ năm xưa chỉ vì trúng kế khích nộ của lão nên nhất thời cam nhận bại. Phần Khúc mỗ lão tin chăng nếu không vì một cấm kỵ vô khả vượt qua thì chẳng quá ba chiêu lão ắt đã thảm bại. Tuy nhiên có kéo dài trận đấu thế này cũng thuận lợi vì nhờ đó nỗi nhục bại tất phải đến sẽ ngày càng ngấm sau khiến lão đau hơn là chết. Hãy đỡ ha ha…
Vù… ầm…
Ào… ầm…
Rốt cuộc lão Phong Trần Cuồng Cái là người bị khích nộ, lão giận dữ quát vang :
– Bình sinh chẳng một ai dám quả quyết chỉ ba chiêu là đả bại lão phu, ngươi tư cách gì? Thật ngông cuồng tự phụ, muốn đả bại lão phu hử? Đỡ này, muốn lão phu đau hơn là chết ư? La ngươi thì có, đỡ này.
Ào… ầm…
Vù… ầm…
Nhưng thân thủ bản lĩnh của Khúc Thụy hầu như chưa lần nào hiển lộ hết thực lực, và nếu trước kia ở Thiên Sơn, Khúc Thụy vì sự xuất hiện đột ngột của Hứa Thần Chung phân thần và suýt bị Đổng Duy Khôi đoạt mạng thì lúc này đây bất luận lão Phong Trần Cuồng Cái với bản lĩnh cao minh hơn họ Đổng, dù tận lực thế mấy vẫn chưa thể chiếm thượng phong bất kỳ một mảy may nào dù nhỏ đối với Khúc Thụy.
Bản lĩnh của Khúc Thụy khiến Giang Cửu Linh lần đầu bật quát đồng thời cũng tự đứng lên can ngăn họ :
– Đủ rồi nhị vị nên mau dừng tay nếu không e chẳng kịp thời gian giải độc cứu nguy cho các đệ tử Cái bang đã do kẻ khác hạ thủ.
Ngờ đâu Khúc Thụy vẫn mãi giao chiến :
– Chưa phân thắng phụ chớ mong Khúc mỗ dừng. Hãy đỡ.
Ào…
Lão Phong Trần Cuồng Cái không thể không đối phó :
– Nếu muốn lão phu sẳn sàng hầu chiến nhưng trước tiên không thể không lo giải độc cứu người. Ngươi quyết không dừng ư, vậy hãy đỡ.
Ầm.
Song phương cùng lảo đảo.
Vừa lúc đó chợt có một bóng nhân ảnh từ xa lao vút vào thật nhanh.
Vù…
Giang Cửu Linh phát hiện càng quát to hơn :
– Mau đề phòng Ma Hoa Vô Ảnh Thủ.
Cùng lúc này bỗng vang lên tiếng Hứa Thần Chung kêu thất thanh :
– A! Ối…
Giang Cửu Linh quay phắt lại vừa vặn thấy lại thêm một bóng nhân ảnh nữa đã bất thần lao vồ vào Hứa Thần Chung và phần Hứa Thần Chung có vẻ vì mãi ngẩn ngơ ngẫm nghĩ nên khi phát giác thì quá muộn chẳng hề có phản ứng nào khác ngoài tiếng kêu thất thanh.
Lập tức Giang Cửu Linh tung người bật lao đến mong kịp tiếp ứng và cứu nguy cho Hứa Thần Chung :
– Kẻ nào to gan?
Nhưng nhanh hơn Giang Cửu Linh Khúc Thụy như bóng một con chim cắt vụt lao đến và bật lên tiếng gầm kinh thiên động địa :
– Thiếu chủ nhân chớ lo, Khúc mỗ đến đây, khai xuất.
Ào… ào…
Hai lực đạo giang rộng từ hai tay của Khúc Thụy liền ào đến khiến Giang Cửu Linh không thể không bị hệ luỵ đành bất thần tự bật thoái thật nhanh về phía sau.
Khi đó lão Phong Trần Cuồng Cái chợt gầm quát :
– Sao chưa chiến đã tẩu? Không xong rồi, Giang tiểu tử ngươi nên cẩn trọng.
Giang Cửu Linh ngoảnh mặt nhìn lại thì thấy bóng nhân ảnh xuất hiện đầu tiên cứ ngỡ là lao đến là để đối phó hoặc hạ thủ lão Phong Trần Cuồng Cái thì lúc này lại đột ngột bật lao vù vù vào Giang Cửu Linh, còn phía sau thì có lão Phong Trần Cuồng Cái đang cố sức lao theo bén gót.
Vù…
Nói thì lâu kỳ thực mọi việc xảy ra thì như một cái chớp mắt, đến độ Giang Cửu Linh vừa ngoảnh mặt lại chỉ kịp nhìn có thể là đã bị một lực đạo nặng tợ núi Thái quật áp xuống ngay ở đỉnh đầu.
Ào…
Giang Cửu Linh thất kinh vội dốc toàn lực hất ngược cả hai tay lên không, tung xuất cùng lúc cả hai lực đạo cả thể :
– Đỡ.
Ầm! Ầm!
Giang Cửu Linh lảo đảo mặt tái nhợt, chợt khuỵu xuống với miệng thì bất giác để thổ huyết ra ồng ộc.
Dù vậy Giang Cửu Linh vẫn nghe dư âm cực to của một loạt chạm kình nữa.
Ầm.
Liền sau đó là tiếng Hứa Thần Chung gào thét :
– Ôi… Cửu Linh huynh, Khúc đại ca xin mau ứng cứu giải nguy không thôi Cửu Linh huynh e nguy mất.
Chỉ nghe đến thế là ngay sát cạnh Giang Cửu Linh liền vang động lên một tiếng chạm kình thật kinh hoàng.
Ầm.
Dư kình hất Giang Cửu Linh ngã lăn quay và đó là lúc toàn bộ mọi nhận thức đều lìa xa, Giang Cửu Linh bất tỉnh nhân sự, hồn bất phụ thể chẳng còn hay biết gì cả.
* * * * *
Có tiếng quát nạt làm Giang Cửu Linh mơ hồ lai tỉnh :
– Sao không mau nhượng lối? Bổn Giáo chủ đến là có thành ý quyết cứu Giang Cửu Linh, nếu chư vị mãi hồ đồ liệu đối phó được chăng với nhiều giáo đồ bổn giáo đã vây hãm khắp nơi? Mau tránh.
Giang Cửu Linh mơ hồ nhìn thấy Hứa Thần Chung đang khăng khăng cản lối Tây Môn Nghi :
– Như đã nói tiểu nữ từng thọ ân quyết không nghi ngờ nếu Tây Môn Nghi giáo chủ thành ý chỉ đến một mình, đằng này chỉ sau một giờ Giang huynh bị nội thương nghiêm trọng, lập tức Giáo chủ và đầy đủ các giáo đồ quý giáo xuất hiện. Tin tức quá nhanh của Giáo chủ khiến tiểu nữ không thể không nghi ngờ.
Nhận thức dần trở lại giúp Giang Cửu Linh càng nghe rõ hơn và ngẫu nhiên bắt gặp thanh âm của lão Phong Trần Cuồng Cái tựa như đang lào thào nửa hỏi nửa thúc hối Khúc Thụy :
– Ngươi là y bát truyền nhân của lão Độc Vương há lẽ mãi bó tay với chất độc đang càng lúc càng hành hạ lũ đồ tử đồ tôn của lão phu? Mau lên, hay là phiền ngươi giúp lần nữa, cùng lão phu giải cứu Giang tiểu tử?
Giang Cửu Linh đành lên tiếng và thất sắc vì phát hiện thanh âm giọng nói của bản thân sao thật khó nghe :
– Xin đừng ngăn cản Tây Môn Nghi giáo chủ.
Hứa Thần Chung giật mình quay phắt lại :
– Cửu Linh huynh đã tỉnh? Nhưng sao bảo đừng ngăn một khi chính Cửu Linh huynh từng không tin họ?
Tây Môn Nghi giật mình vội xạ mục quang nhìn Giang Cửu Linh :
– Thiếu hiệp lại nghi ngờ ta? Vì sao?
Giang Cửu Linh lắc đầu và nhăn mặt vì kể cả một cử chỉ nhỏ là lắc đầu cũng có cảm giác đau thật đau :
– Bỏ đi và tại hạ nguyện tiếp nhận mọi thành ý nếu có của Giáo chủ, giả như được Giáo chủ chấp thuận giải độc cho đệ tử Cái bang.
Tây Môn Nghi lại giật mình :
– Sao? Giải độc? Nhưng sao lại nhờ ta?
Hứa Thần Chung cũng bán tín bán nghi :
– Minh Nguyệt giáo cũng tinh thông thuật dụng độc ư? Sao muội chưa nghe Cửu Linh huynh đề cập bao giờ?
Dù vẫn khó khăn Giang Cửu Linh cũng phải nói :
– Có một bóng nhân ảnh từng lao vào cổ tự này và toan đoạt lo giải dược ngay trên tay Hứa Thần Chung, tại hạ mạo muội đoán đấy là Tây Môn giáo chủ và có vẻ vì Giáo chủ chưa thỏa nguyện điều gì đó nên dù ly khai nhưng vẫn chưa thực sự bỏ đi. Là nguyên do khiến Giáo chủ xuất hiện trở lại quá nhanh, như nghi vấn Hứa cô nương vừa nêu. Vậy tại hạ đoán tiếp Giáo chủ đến đây lần này đích thực là vì thành ý và thêm nữa là vì cần tại hạ nghĩa là lại thương lượng thỏa mãn và đáp ứng lẫn nhau, đúng không Giáo chủ?
Tây Môn Nghi thoáng ngập ngừng rồi đành gượng cười :
– Ta thừa nhận ngoài thành ý cũng có chuyện cần nhờ đến thiếu hiệp, và để thương lượng đáp ứng đúng như thiếu hiệp vừa đoán, ta cũng sắp đặt xong chỗ cho thiếu hiệp dưỡng thương, thiếu hiệp có ưng thuận cùng ta đi chăng?
Giang Cửu Linh vẫn với sắc diện tột cùng mệt mỏi tợ hồ kiệt quệ chợt thở hắt ra và nhẹ hỏi một câu hàm ý khẳng định hơn là hỏi :
– Giáo chủ nhất quyết không giúp đệ tử Cái bang giải độc?
Tây Môn Nghi lập tức cau mày hỏi gặng lại :
– Sao lại là ta?
Không để phí thời gian Giang Cửu Linh nhắm mắt lại hỏi như không hề hỏi ai :
– Có thể cho biết ngôi cổ tự này vốn dĩ có danh xưng là như thế nào chăng?
Do nhắm mắt nên Giang Cửu Linh dĩ nhiên không thấy phản ứng của Tây Môn Nghi là thế nào dù đang nghe lão Phong Trần Cuồng Cái là nhân vật duy nhất ứng tiếng đáp ngay câu Giang Cửu Linh vừa hỏi :
– Sao ngươi quan tâm đến điều này? Chuyện quái quỷ gì liên can đến Phổ Quang cổ tự?
Hứa Thần Chung bỗng kêu :
– Sao? Đây là cổ tự Phổ Quang? Có nghĩa là…
Giang Cửu Linh bỗng mở bừng đôi mắt :
– Đủ rồi. Tại hạ nói đủ, Tây Môn Nghi giáo chủ có tán thành chăng? Hay muốn tại hạ nói rõ hơn độc chất chậm phát tác đang công phạt đệ tử Cái bang nhất định là có liên quan đến Mê Tâm tuyền?
Nhờ mở mắt nên Giang Cửu Linh thấy Tây Môn Nghi đang có sắc diện thay đổi liên tục từ ngỡ ngàng sang hoang mang, sao chuyển thành nét nghi hoặc và dần hóa giận chực phát tác.
Tuy nhiên mọi biến chuyển trên gương mặt Tây Môn Nghi cũng lập tức tiêu tan khi nghe Giang Cửu Linh chợt đề xuất :
– Giáo chủ xin chớ đa nghi, tất cả đều do tại hạ tự đoán ra và biết rõ điều Giáo chủ đang cần là thế nào. Hãy nhớ, tại hạ bình sinh nói lời quyết không nuốt lời, được xin hứa sẽ thành toàn theo đúng ý nguyện của Giáo chủ, miễn được chấp thuận hai đề xuất nho nhỏ này thôi. Một là xin ban cho một ít giải dược và hai là hãy cho tại hạ một thời gian tạm ấn định là năm ngày. Trong thời gian đó hiển nhiên là toàn bộ người của quý giáo phải triệt thoái tất cả nhược bằng không chấp thuận dù chỉ là một đề xuất nào bất kỳ, mọi thương lượng kể như hủy bỏ, Giáo chủ muốn định đoạt thế nào tùy ý. Phần tại hạ dù chết quyết không thay đổi.
Nói xong Giang Cửu Linh nhắm mắt lại và sau đó bất luận Tây Môn Nghi hoặc nói gì hoặc có phản ứng nào, vì không thấy Giang Cửu Linh có lời nào ừ hử, mọi người kể cả Tây Môn Nghi cùng vỡ lẽ, Giang Cửu Linh đã lại hôn mê, vì không còn nhận thức nên đâu thể hay biết hay dõi theo những gì vẫn tiếp diễn.
Tây Môn Nghi chồm ào đến :
– Giang thiếu hiệp.
Hứa Thần Chung cũng biến sắc lo cho Giang Cửu Linh thì có lo nhưng vẫn sợ mọi phản ứng bất lợi có thể có từ Tây Môn Nghi thế nào cũng dành cho Giang Cửu Linh. Nàng lại ngăn cản Tây Môn Nghi :
– Đứng lại, há lẽ chỉ mới đó Giáo chủ đã quên những gì Giang huynh vừa đề xuất? Vậy nếu chấp thuận hãy mau mau triệt thoái, không có Giáo chủ bọn tiểu nữ vẫn thừa năng lực lo cho Cửu Linh huynh vẹn toàn.
Tây Môn Nghi đành miễn cưỡng tự lấy ra một lọ giải dược sau một thoáng ngẫm nghĩ :
– Được nhưng trong đề xuất của Giang Cửu Linh không ám chỉ cả ta cũng phải triệt thoái. Vậy nếu ta nguyện ý lưu lại thì sao?
Hứa Thần Chung giật mình :
– Sao lại thế? Điều này… tiểu nữ không có tư cách tác chủ, hay là Giáo chủ nên tạm lui nhược bằng vẫn muốn toại nguyện lưu lại Giáo chủ có dám để tiểu nữ khống chế huyệt đạo không?
Lúc này Khúc Thụy mới lên tiếng :
– Xem ra Tây Môn Nghi giáo chủ ngoài thành ý như còn tâm ý nào khác với Giang Cửu Linh? Nếu vậy sao Thiếu chủ nhân không an tâm phó giao Giang Cửu Linh và cứ tin Tây Môn Nghi giáo chủ quyết chẳng nỡ gây bất lợi nào dù nhỏ?
Tây Môn Nghi chợt đổi ý vội đặt lọ giải dược xuống đất và bỏ đi ngay :
– Được ta chấp nhận chủ ý của Hứa cô nương nhưng xin nhắc Giang Cửu Linh luôn giữ đúng lời nếu không năm ngày nữa sẽ có hậu quả khó lường mà kể cả Giang Cửu Linh dù thần công cái thế vẫn đừng mong xoay chuyển cục diện.
Vút.
Và chỉ một thoáng có tiếng lão Phong Trần Cuồng Cái nhẹ thở phào :
– Minh Nguyệt giáo thoắt ẩn thoắt hiện thật lợi hại khó lường, dù tất cả đã triệt thoái nhưng cũng chớ xem thường lời ả vừa hăm doạ, phần lão phu chỉ cần có cách bảo toàn cho lũ đồ tử đồ tôn đừng bị độc chất hoành hành nữa là đủ. Sau đó dù Giang tiểu tử chưa phục nguyên lão phu cứ đưa gã cùng đi là xong, hà…
Phần Hứa Thần Chung sau khi nhặt lọ giải dược do Tây Môn Nghi lưu lại, nàng ngửi qua và đành đưa cho Khúc Thụy :
– Khúc đại ca am tường hơn muội, vậy hãy nhận định xem sao.
Khúc Thụy không đưa tay đón nhận chỉ dửng dưng bảo :
– Đối phương đã chứng tỏ có thành ý, định đoạt như thế nào phục hay không phục dược là tùy vào lão Phong Trần Cuồng Cái. Liên can gì đến Khúc mỗ chứ?
Hứa Thần Chung gượng cười :
– Cũng vì định kiến khiến Phong Trần Cuồng Cái lão tiền bối không thể không ngộ nhận, chuyện qua rồi há lẽ Khúc đại ca mãi để tâm?
Khúc Thụy vẫn dấm dẳng, chợt quay mặt chỗ khác :
– Gia tổ thành danh là nhờ độc thì sao nào? Chỉ là nhờ độc môn công phu, đau phải độc là độc ác? Huống hồ dù bất luận ai có định kiến cũng không sao, kể cả Thiếu chủ nhân cũng không tin Khúc mỗ, bất chấp đã cùng nhau cận kề nào phải chỉ vài ba năm. Vậy hà tất hỏi gì ở Khúc mỗ.
Hứa Thần Chung càng bối rối, may sao lúc nàng chưa biết phải giải thích như thế nào thì chợt nghe từ phía Giang Cửu Linh phát ra tiếng kêu rên.
Nàng lập tức quay lại.
– Cửu Linh huynh không sao chứ?
Ngờ đâu thay vì đáp lời nàng Giang Cửu Linh thoạt lai tỉnh chỉ nhìn và nói với Khúc Thụy :
– Như tại hạ chưa có cơ hội nói lời đáp tạ vì đã được Khúc nhân huynh tiếp ứng cứu mạng kịp lúc?
Khúc Thụy quay lại nhìn Giang Cửu Linh :
– Đừng khách sáo vì Khúc mỗ chỉ muốn đáp lại ân tri ngộ thuở nào dù chỉ là bình thủy tương phùng, lần đầu gặp nhau nhưng lại được Giang thiếu hiệp ân cần tiếp đãi. Huống hồ Khúc mỗ ra tay chỉ nhờ may, bởi đâu dễ gặp lúc Giang thiếu hiệp với bản lĩnh thần thông chợt mang nội thương, tạo cơ hội hãn hữu cho Khúc mỗ kỳ thực có bản lĩnh chẳng thể so bì.
Giang Cửu Linh gật đầu :
– Nhưng ân cứu mạng là điều có thật, tại hạ đáp tạ cũng thật tâm, tuyệt nhiên không hề khách sáo. Tuy nhiên nếu Khúc nhân huynh đã nói vậy tại hạ cũng không miễn cưỡng cho dù bản lĩnh của Khúc nhân huynh như chẳng hề kém tại hạ.
Khúc Thụy chợt cười lạt :
– Nếu muốn nhờ Khúc mỗ dùng mọi am hiểu về chất độc để nhận định sự giả chân của lọ giải dược này thì cứ nói, hà tất hết người này đến người khác cứ liên tục cho Khúc mỗ ăn bánh vẽ hoặc nuốt những lời mật ngọt thuận tai.
Giang Cửu Linh chợt lắc đầu :
– Tại hạ đâu cần nhờ Khúc nhân huynh thực hiện bất kỳ lời gì thế nên cũng không hề có những lời đầu môi chót lưỡi càng không là bánh vẽ như Khúc nhân huynh hoài nghi.
Khúc Thụy tái mặt :
– Hay cho những lời không hề thốt từ đầu môi chót lưỡi, vậy Giang thiếu hiệp đã có cách giải độc cho những đệ tử Cái bang vì thế tuyệt nhiên không cần nhờ đến Khúc mỗ?
Giang Cửu Linh gật đầu :
– Tại hạ chỉ nghĩ thế nào nói thế ấy, xin chớ ngộ nhận cho tại hạ xem thường Khúc nhân huynh với bản lĩnh dụng độc kỳ thực đã đạt mức độc nhất vô nhị. Nói cách khác, tại hạ vì chưa thể tin vào thành ý của Tây Môn Nghi thế nên cũng không dám tin vào lọ giải dược. Tại hạ sẽ dùng chính máu huyết bản thân giải độc cho đệ tử Cái bang. Nào Phong Trần Cuồng Cái lão tiền bối xin mau tìm đến đây một vò rượu.
Hứa Thần Chung biến sắc :
– Nhưng với thể trạng của Cửu Linh huynh lúc này việc trích huyết là điều không thể.
Giang Cửu Linh cười cười và nào biết đó là nụ cười quá nhợt nhạt :
– Tây Môn Nghi đã ưng thuận cho hạn kỳ những năm ngày, nhất định đủ cho Giang Cửu Linh này tự khôi phục công phu, nào nhanh lên. Chỉ một ít máu huyết nữa thì có sá gì.
Lão Phong Trần Cuồng Cái đưa đến một vò rượu :
– Theo lũ đệ tử đưa tin, lão phu biết máu huyết của ngươi còn là huyết dược từng giúp bọn quân binh hóa giải chất độc tẩm trên Thanh Mao châm của Thanh Hải hội. Vậy lão phu tin vào huyết dược của ngươi hơn là tin vào lọ giải dược kia thật chẳng biết sẽ đưa đến những hậu quả khó lường nào nữa.
Tiếp đó bất luận Hứa Thần Chung ngăn cản thế nào lão Phong Trần Cuồng Cái vẫn cứ giúp Giang Cửu Linh tự trích huyết cho chảy vào vò rượu, lập tức Giang Cửu Linh ngã vật ra hôn mê.