Đảo mắt nhìn Xà Lang Nguyễn Vy Quan và bọn Thất Quân Tử, Yến Thiết Y cười lạnh, thốt :
– Với số nhân thủ đó, bằng hữu định làm chuyện lớn nổi sao?
Nguyễn Vy Quan hừ một tiếng :
– Ngươi cho là chưa đủ?
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Thiếu! Thiếu nhiều! Trở về đi, bằng hữu, khi nào có một lực lượng hùng mạnh hãy trở lại đây, bằng hữu đến lúc nào, Thanh Long xã hoan nghinh lúc đó.
Nguyễn Vy Quan trầm giọng :
– Sáu năm trước, bên bờ sông Đại Kim Hà, Thanh Long xã dàn trận với những cao thủ thượng đỉnh, ta còn nhớ, hầu hết các thuộc hạ cao cường của ngươi đều có mặt, cho nên Song Xà giáo phải bại. Chứ còn, hiện tại, lực lượng của ngươi có nghĩa quái gì với một vài tay múa rối, kèm sau lưng một phường bị thịt, chờ đồ tể hạ đao?
Yến Thiết Y mỉm cười :
– Bằng hữu quên là Yến Thiết Y đang có mắt! Có Yến Thiết Y, là có tường đồng vách sắt, bằng hữu đừng nuôi hy vọng chiếm tiện nghi. Không có gì khổ bằng vỡ mộng đấy Nguyễn huynh ơi!
Nguyễn Vy Quan hét :
– Ngươi đúng là một tên ngông cuồng!
Yến Thiết Y điềm nhiên :
– Động thủ đi, Nguyễn huynh! Chẳng lẽ Nguyễn huynh đến đây để đấu khẩu?
Nguyễn Vy Quan lại hét :
– Rồi ngươi sẽ hối hận!
Yến Thiết Y hỏi :
– Đấu pháp như thế nào? Quần chiến ồ ạt, hay độc chiến?
Nguyễn Vy Quan gằn giọng :
– Bất chấp mọi đấu pháp, miễn là ta tận diệt được các ngươi thì thôi.
Thấy Nguyễn Vy Quan chưa chịu động thủ mà cứ kéo dài cuộc đối thoại nhì nhằng, Yến Thiết Y đâm bực, trầm giọng bảo :
– Nguyễn Vy Quan! Ngươi làm mất nhiều thì giờ lắm rồi! Có viện thủ ẩn nấp đâu đó, ngươi cứ gọi đến đây. Ta rất ghét cái thói nấp lấp ló vô cùng!
Nguyễn Vy Quan lộ vẻ thẹn, đáp gượng :
– Giả như ta có viện thủ, song chưa phải lúc viện thủ xuất hiện, thì cần gì ta gọi?
Yến Thiết Y bĩu môi :
– Vậy ngươi xuất thủ đi, ta chấp ngươi phát động thế công trước đó.
Vũ khí của Nguyễn Vy Quan là ngọn Đoạt Mạng Xà Mâu, dài độ ba thước, hình thức rất cổ quái, trông như con rắn vặn mình, uốn khúc.
Xà Mâu, người ta chỉ dùng một ngọn thôi, nhưng Nguyễn Vy Quan lại dùng đến một cặp.
Hắn khoát đôi Xà Mâu một vòng tròn, ánh thép chớp sáng ngời.
Yến Thiết Y điểm một nụ cười :
– Sáu năm rồi, ta mới được hân hạnh trông thấy đôi Xà Mâu của ngươi! Chắc là trong sáu năm qua, ngươi luyện mâu pháp cực tinh vi? Có vậy ngươi mới dám tìm đến ta chứ, phải không? Ta cứ tưởng đôi Xà Mâu không bằng đôi đũa bếp gạt lửa, bằng cớ là ngày trước nó chẳng giúp ngươi được gì, và tưởng ngươi đã đổi vũ khí rồi! Không ngờ, ngươi cứ vẫn còn dùng vật cũ! Cũng như ngày xưa thôi, Nguyễn Vy Quan, ngươi sẽ không làm được chi hơn!
Nguyễn Vy Quan tức giận hét :
– Vũ khí của ngươi …. (mờ không đọc được) … nhiệm không thể tái hiện với ngươi được nữa. Nếu ngươi hiểu rõ đạo lý đó, hẳn ngươi phải vất bỏ thanh kiếm của ngươi rồi.
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Không! Ta sẽ không bao giờ bỏ. Kiếm của ta là thần vật, giúp ta chiến thắng trường kỳ, thắng mãi mãi, sáu năm trước thắng, sáu năm sau vẫn thắng luôn!
Chàng vừa buông dứt câu, song Mâu đã bay sang, ánh thép chớp sáng sát mặt chàng.
Điểm một nụ cười, chàng vung tay.
Thái A kiếm lóe lên, đồng thời chân nhích tới, Yến Thiết Y nhẹ lách mình độ năm tấc, tay vươn ra.
Mâu chưa đến đích, kiếm đã đến mình, Nguyễn Vy Quan cấp tốc lui lại ba bước.
Yến Thiết Y quay một vòng tròn, theo đà quay, kiếm chớp loang loáng, kiếm quang tạo thanh một mảng lưới, phủ quanh Nguyễn Vy Quan.
Xà Mâu dài hơn kiếm, dù sao thì Nguyễn Vy Quan cũng day trở khó khăn khi địch nhập nội, hơn nữa, lưỡi kiếm phủ trùm, ngăn chận mọi cử động thích nghi. Hắn lúng túng trong vùng lưới kiếm thấy rõ, chỉ mong tìm cách tháo ra chứ chẳng hy vọng phản công.
Thất Quân Tử tản hàng, tạo ngay vòng vây bên ngoài.
Vòng vây tròn rồi, bảy người cùng hướng mặt vào trung tâm, cùng vung vũ khí lướt vô.
Nhưng Thái A kiếm mở rộng lưới, mạng lưới lan ra nhanh chóng, lưới kiếm thoáng cái, đã chụp xuống đầu Thất Quân Tử.
Bảy người kinh hãi, cấp tốc thu vũ khí về, rồi nhào lộn người trở lại, xa hơn vị trí cũ.
Bảy người không còn cơ hội trở vào nữa, bởi Hùng Đạo Ngươn đã hét lên một tiếng, vung đôi đoản thương chận hai người.
Đồng thời, Bát Tý Kim Cương Tôn Tam Năng tiến lên đón ba người. Vũ khí của y là đôi Kim Trảo chùy, đôi chùy quay vùn vụt rít lên như cuồng phong nổi dậy, biểu thị một khí thế cực kỳ hùng mãnh.
Còn lại hai người, thì Tiền Mộ Cương lãnh phần thu thập.
Thế là Yến Thiết Y rảnh tay, đối phó độc một Nguyễn Vy Quan. Chàng múa Thái A kiếm loang loáng, luôn luôn bức dồn Nguyễn Vy Quan lùi mãi, lùi mãi.
Gặp Yến Thiết Y, Nguyễn Vy Quan hết phương giở trò gì nổi, y chỉ có thủ chứ không công.
Sáu năm dài trôi qua, tài nghệ y vẫn như cũ, không mảy may tiến bộ.
Yến Thiết Y cười lớn, thốt :
– Quỷ vô thường bịt mắt dẫn ngươi đến đây phải không? Với bản lãnh đó mà ngươi dám trở lại đây, đòi báo phục hận thù, nếu không điên thì ngươi cũng tới số chết rồi.
Nguyễn Vy Quan tức uất vô cùng, song bận lo chống đỡ một trăm chín mươi nhát kiếm thiếu điều hụt hơi, nên không mắng trả.
Đánh với Nguyễn Vy Quan, Yến Thiết Y còn thừa sức, chàng rắp tâm đem cái sức thừa thải đó, ban bố ra cho một vài “Quân tử” thị oai.
Điểm một nụ cười, thừa thế thuận tiện, chàng vung tạt ra một nhát kiếm.
Một trong hai Quân tử đang giao đấu với Tiền Mộ Cương, chợt thấy ánh sáng lóe lên trướt mặt. Mắt vừa hoa, hắn liền bị bắn đi xa ngoài năm thước.
Nơi ngực hắn, có sáu lổ, Thái A kiếm chọc đúng sáu lổ nơi đó, máu phun ra như vòi.
Còn lại một tên đứng cặp với hắn, hoảng quá, ngã nhào xuống sát mặt đất, lăn luôn mấy vòng.
Nhưng giờ táng mạng của hắn đã điểm, hắn lăn nhanh, đôi chùy của Tiền Mộ Cương càng nhanh hơn.
Một quả chùy từ bên trên giáng xuống.
Chiếc đầu của hắn nát nhừ, mường tượng vụt biến mất, hay chui vào lòng đất, chỉ còn chiếc cổ và thân hình dãy đành đạch một chút rồi bất động.
Cuộc chiến vừa bắt đầu, Nguyễn Vy Quan đã thấy bất lợi rồi.
Vừa sợ, vừa giận, hắn quát tháo ầm ĩ, nhảy tung tăng, như con chó điên dẫm phải than hồng, múa đôi Xà Mâu vung vít bất chấp quy củ.
Hắn rít lên :
– Yến Thiết Y! Ta liều mạng với ngươi!
Yến Thiết Y cười hì hì :
– Ngu! Liều mạng với ta là chết.
Tràn qua, đảo lại mấy lượt, chẳng rõ từ lúc nào, Yến Thiết Y rút thanh Chiếu Nhật đoản kiếm cài trước ngực, quét qua Nguyễn Vy Quan nhanh như chớp, rồi chàng thu về cùng với tốc độ đó.
Cái hay của chàng ở chỗ rút kiếm xuất kiếm, cài kiếm vào nơi cũ, mà đối phương không hề phát hiện kịp thời.
Không phát hiện kịp thời, nên Nguyễn Vy Quan lãnh trọn nhát kiếm đó.
Kiếm chém xả một đầu vai của hắn, máu tuôn như xối, hắn loạng choạng lùi lại, mặt xanh dờn.
Yến Thiết Y bĩu môi :
– Còn non lắm, Nguyễn Vy Quan. Ngươi chưa phải là đối thủ của ta. Quăng xà mâu đi, đầu hàng thì ta tha chết cho!
Nguyễn Vy Quan đứng tại chỗ, quắt mắt nhìn chàng trừng trừng.
Yến Thiết Y tiếp :
– Trước khi động thủ, ta từng để cho ngươi một lối thoát, là bỏ hết các sự thù cừu, trở về căn cứ mà sống nốt chuỗi ngày tàn. Ngươi không nghe, toan làm cái việc lấp biển dời non, hậu quả ra sao, do ngươi tự tạo, đừng trách ta tàn nhẫn đấy nhé! Bây giờ thì muộn rồi, ngươi sẽ biến thành oan hồn vất vưỡng tại dinh Sở Giác Lãnh này, ngày ngày chờ ta bố thí cho chút thức ăn thừa, thức uống cạn…
Nguyễn Vy Quan toan mắng lại, song một tiếng rú thảm não làm cho hắn hãi hùng, há miệng ra rồi mà không buông thoát một lời nào cả.
Tiếng rú thảm từ bên cạnh hắn vọng đến.
Một trong ba tên Quân tử đang giao đấu với Tôn Tam Năng, bị họ Tôn đánh văng đi xa, ra ngoài một trượng.
Nguyễn Vy Quan rít lên :
– Súc sanh…
Yến Thiết Y tặc lưỡi :
– Giả như ngươi có viện thủ, thì hãy gọi họ đến đi, đã đến lúc rồi đó nhé, bọn ngươi lỳ lợm sính tài chỉ tổ thiệt thân thôi, chứ không hy vọng xoay chiều cục diện được đâu!
Nguyễn Vy Quan hét :
– Chưa chắc là ngươi thắng được bọn ta, cuộc chiến nào đã kết thúc đâu mà ngươi sớm đắc ý?
Vừa lúc đó, nhiều tiếng quát tháo hò hét ầm lên từ bên trong vòng tường Tổng đường vang vọng đến.
Có tiếng vũ khí chạm nhau chen lẫn lộn trong tiếng hét, tiếng quát.
Hiển nhiên, nơi đó có một cuộc chiến đang khai diễn.
Và, không còn nghi ngờ gì nữa, cuộc chiến đó hẳn là khai diễn giữa đám người của Thanh Long xã có phận sự bảo vệ căn cứ, và vây cánh của Song Xà giáo.
Rồi, lửa đỏ bốc cao ngọn, không lâu lắm, một tiếng nổ kinh hồn vang lên, tiếng của một tòa kiến trúc vĩ đại sụp đổ dưới trận lửa hồng.
Ngửa mặt lên không bật cười ha hả, Nguyễn Vy Quan cao giọng thốt :
– Bây giờ mới là lúc chiến dịch chánh thức mở màn đó, Yến Thiết Y! Giả như ngươi còn cười được, thì cứ cười, cười to lên cho ta nghe đi nào!
Bên trong, tiếng người hét la hỗn loạn, tiếng chân chạy rầm rập, tuy mặt trận cách bên ngoài khá xa, nhưng mọi tiếng động đều nghe rõ, bởi tiếng động do hằng trăm người gây lên.
Tiếp nối, một đại hán từ bên trong vọt nhanh ra cửa, còn cách xa mà hắn vẫn gọi oang oang :
– Bẩm Khôi Thủ! Có năm gian tế đột nhập vào nội địa, phóng hỏa, đốt nhà, giết người… Năm tên đó có võ công cực cao…
Tiền Mộ Cương lướt tới, chận đầu đại hán, hét to như sấm :
– Khôi Thủ đang bận đối phó với địch, ngươi đui rồi sao mà chẳng thấy gì hết, lại kêu gọi vang ầm lên, không sợ làm phân tâm Khôi Thủ à? Rõ là cái thứ ăn hại!
Đại hán kinh hãi, khựng người lại.
Lúc đó, hai đại hán khác từ bên trong chạy ra đến nơi cũng dừng chân luôn.
Một tên thốt :
– Nhưng… Tiền đại ca… Bọn thuộc hạ không ai ngăn chận chúng nổi…
Yến Thiết Y đã nghe rõ hết, chàng bình tĩnh bảo :
– Tiền Mộ Cương, Tôn Tam Năng, hai ngươi trở vào Tổng đường tiếp trợ chúng.
Các việc tại đây cứ để cho ta liệu lý.
Tiền Mộ Cương kêu lên :
– Vậy là lực lượng của mình giảm sút quan trọng? Một mình Khôi Thủ…
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Không sao! Ta thừa sức thu thập bọn này. Hai ngươi yên trí, cứ vào trong tiếp trợ chúng, đừng để địch tunh hoành phá hoại cơ sở.
Tiền Mộ Cương gọi to :
– Lão Tôn! Mình đi gấp!
Y vọt mình đi trước, Tôn Tam Năng phóng chân chạy theo sau.
Tiền và Tôn đi rồi, đám Quân tử mất đối tượng, chúng quay lại Nguyễn Vy Quan.
Thấy mình Nguyễn Vy Quan nhuộm máu đỏ ngời, một tên thất thanh kêu to :
– Nhị giáo chủ! Nhị giáo chủ thọ thương?
Nguyễn Vy Quan trấn an chúng :
– Không quan hệ!
Liếc nhanh mắt sang Yến Thiết Y, hắn thấp giọng hỏi thuộc hạ :
– Sao chưa thấy Đại giáo chủ và Tài Ông tới?
Mấy tên Quân tử đồng quay nhìn về khu rừng gần đó. Chúng có vẻ khẩn trương rõ rệt.
Thấy bộ tịch của bọn Song Xà giáo, Yến Thiết Y hiểu ngay sự tình.
Chàng điểm một nụ cười, thốt :
– Đừng quýnh quáng, Nguyễn Vy Quan. Ta không giết ngươi ngay đâu. Ngươi cứ thong thả sai một thuộc hạ, chạy đến khu rừng đó, hối thúc đám viện thủ của ngươi gấp đến đây. Ta muốn ra tay trù diệt nội bọn các ngươi một lần, tiện hơn là phải giết từng tên một.
Rồi chàng cười mỉa, tiếp :
– Lạ quá, đáng lẽ bọn họ phải ra mặt gấp chứ, chẳng lẽ họ đợi cho các ngươi chết hết rồi mới chịu chường mặt?
Nguyễn Vy Quan cũng lấy làm lạ như chàng. Hắn tự hỏi, thấy hắn thọ thương nặng như thế nầy, đáng lẽ họ phải ra mặt ngay, tại sao họ còn dần dà?
Nhưng, hắn không phải lo hảo nữa, bởi lúc đó, một âm thinh khàn khàn từ ven rừng vọng lại :
– Yến Thiết Y! Ngươi ngông cuồng quá!
Nghe âm thinh, bọn Song Xà giáo đều lên tinh thần, gương mặt hốc hác vì khiếp sợ phút chốc đã tươi sáng lên.
Nhưng, Yến Thiết Y thản nhiên đến lạnh lùng, dù biết rằng địch có viện thủ là chàng thêm vất vả. Tuy nhiên, chàng không hề nao núng, vẫn bình tĩnh như chẳng có gì.
Thinh âm dứt, một bóng người xuất hiện bên ngoài ven rừng.
Người đó có thân vóc lùn, mập, mặt đỏ, màu đỏ của rượu thịt quá thừa, dáng dấp là một phú ông hơn là một nhân vật trong võ lâm! Trong mười ngón tay, có đến bốn ngón mang phao vàng, bảo vệ móng. Trông người đó có vẻ khôi hài, đáng buồn cười.
Song, thấy người đó rồi, Yến Thiết Y không cười, trái lại thần sắc của chàng ngưng đọng, thái độ nghiêm lạnh.
Mường tượng chàng có giật mình.
Con người đó, không lạ đối với chàng.
Chàng không tưởng là Song Xà giáo tái thỉnh được một viện thủ cỡ đó.
Y có cái tên là Trần Khởi Tài, song người ta quen gọi là Trần Thiên Lượng.
Trần Khởi Tài là một nhân vật quái đản nhất trong võ lâm, có thể bảo y là một ác quỷ cũng không quá đáng. Bởi y độc ác hơn loài rắn rết.
Con người đó là cả một nghi vấn cho khách giang hồ, mãi đến nay, không ai biết y xuất xử từ môn phái nào, không ai biết lai lịch của y.
Như vầng thái dương vừa lên, làm cả bầu trời sáng lạn, y vừa chường mặt trên giang hồ là thinh danh của y nổi như cồn, có một thời gian, y làm mưa làm gió khắp nơi, hầu như khuynh đảo toàn thể võ lâm vậy.
Đến, không ai biết từ đâu đến. Đi, không ai biết đi về đâu. Y như hồn ma thoạt hiện, thoạt ẩn, hành tung kỳ bí ngụy dị khôn lường!
Cái gì nơi y cũng tích cực cả, võ công cực cao, hiếm trá cực độ, tàn bạo vô tưởng, y không thường xuất hiện trên chốn giang hồ mấy lúc sau này, nhưng nếu y xuất hiện là có đổ máu, thây rơi, có tang tóc liền.
Tự y, y chẳng có việc gì làm, nhưng y lại thích làm hộ cho người khác. Mỗi lần làm họ, là y nhận lãnh một số thù lao, và thù lao được ấn định sẵn trong cái mức tối thiểu một ngàn lượng, dĩ nhiên là lượng bạc.
Do đó mà có cái hiệu Trần Thiên Lượng.
Cái hiệu nghe tanh hơi đồng quá!
Sau lưng Trần Khởi Tài, là Đại giáo chủ Song Xà giáo, họ Phí tên Minh Tâm.
Trần Khởi Tài và Phí Minh Tâm từ từ đi tới.
Yến Thiết Y vẫn đứng yên, gương mặt lạnh lùng, hai tay khoanh lại trước ngực, bàn tay đặt nơi chuôi thanh kiếm Thái A.
Trần Khởi Tài nhìn quanh cục diện, lướt ánh mắt trên mấy xác chết, đoạn tặc lưỡi, lắc đầu, kêu lên :
– Thảm! Thảm ghê! Ta chỉ ngồi nghỉ một chút trong khu rừng, mà tại đây lại xảy ra một sự thê thảm như thế này!
Nguyễn Vy Quan rít hận :
– Tài Ông! Bảy Quân tử chỉ còn lại hai, tại hạ cũng mất một vai, tất cả đều do bàn tay ác độc của tên chúa tể Thanh Long xã! Nếu Tài Ông ra mặt sớm một chút, thì kết quả đâu đến nỗi như thế đó!
Bật cười ha hả, Trần Khởi Tài tỏ vẻ dửng dưng, đáp :
– Ngươi nghĩ sai! Sai bét! Ta từng nói với ngươi là ta thích một mình bay nhảy, múa may, chứ không khoái cái lối quây quần hỗn loạn. Giả như có một cuộc chiến, nếu ngươi để cho mình ta ứng phó thì được, chứ còn hòa vào như bầy chó, chồm chồm nương đám đông mà sủa dọa, thì không bao giờ ta can thiệp. Các ngươi chưa chết hết, thì ta xuất hiện sớm làm cái quái gì? Nếu sư huynh ngươi không thúc dục, ta cũng chưa rời khu rừng đâu!
Phí Minh Tâm đứng phía sau y, nháy mắt ra hiệu cho Nguyễn Vy Quan, bảo hắn dằn cơn giận, đừng nói làm cho Trần Khởi Tài phát cáu, rồi mà hỏng việc lớn.
Nguyễn Vy Quan giận đến rung người, dám bất kể ám hiệu của Phí Minh Tâm lắm, song hắn nghĩ, nếu trở mặt với nhau, thì thiệt mình, lợi địch. Vả lại, hắn tự lượng sức, biết không làm gì nổi Yến Thiết Y.
Trần Khởi Tài hướng qua Yến Thiết Y, nhếch đôi môi đầy thịt, cười hì hì, thốt :
– Yến lão ca! Tuy chúng ta mới hội ngộ lần đầu, song xem chừng như có thần giao từ lâu lắm rồi, phải không?
Yến Thiết Y cười nhẹ, gật đầu :
– Tại hạ có cảm giác đó, Trần bằng hữu!
Trần Khởi Tài xoa xoa đôi tay, cười tiếp :
– Đối phó với lão ca, thực ra, tại hạ không nắm chắc phần thắng, bởi lão ca là con người khó chơi nhất trần đời. Phàm ai bôn tẩu giang hồ cũng đều hiểu như vậy. Nhưng, cái đám huynh đệ Song Xà giáo khẩn cầu quá, gia dĩ số bạc thù lao lại to, cho nên, tại hạ khó từ khước! Ai dại gì chối bỏ một số bạc lớn, hở lão ca? Do đó, tại hạ có mặt tại đây, trong phút giây này. Không rõ ma nào ngày xưa thốt ra một câu để đời “Nhân vị tài tử, điểu vị thực vong”! Câu nói đó chí lý ghê! Chỉ cần thấy bạc là ai ai cũng híp mắt. Lão ca nghĩ, vàng bạc làm gì chẳng giục con người động tâm, phải không?
Yến Thiết Y điểm một nụ cười :
– Đúng lý, song chưa phải là chân lý. Chân lý là, sanh mạng quý hơn tiền tài!
Trần Khởi Tài tặc lưỡi :
– Nếu mình biết là nhận bạc mà chẳng nguy hiểm đến bản thân, thì cũng nên nhận chứ?
Giọng hơi trầm, y hỏi luôn :
– Lão ca cho rằng, tại hạ nhận bạc mà đến đây, là đi vào cõi chết?
Yến Thiết Y cao giọng :
– Trần Khởi Tài, giữa chúng ta, từ xa xưa, không hề có oán, có thù, đường ai nấy đi, nghề ai nấy làm, cơm ai nấy ăn, tại sao vì một số bạc nhỏ mọn, các hạ lại mạo hiểm? Xứng đáng cho các hạ đem sanh mạng làm vật thử thách chăng?
Trần Khởi Tài lắc đầu :
– Làm sao hơn được, lão ca? Cái nghề của tại hạ là gánh vác việc đời, để mà nhận thù lao, để mà sống, cái nghề đó đâu có bắt buộc tại hạ đắn đo xem đối tượng có thù có oán hay không? Nếu mỗi việc đều đắn đo, thì tại hạ đói rã thây từ lâu rồi còn gì? Phải biết, Song Xà giáo bằng lòng trả cho tại hạ năm vạn lượng đấy, để giúp cho họ báo cái mối thù Đại Kim Hà ngày trước. Trời ơi! Năm vạn lượng đâu phải ít, lão ca! Có lẽ qua cái vụ nầy rồi, tại hạ phải đổi hiệu lại là Trần Vạn Lượng! Ngoại hiệu cũ nghe sao nghèo quá!
Yến Thiết Y mỉm cười :
– Chỉ sợ cái vụ này, các hạ phải chấm dứt nghề nghiệp luôn! Và, sau này, nếu có ai nhắc nhở đến các hạ, người ta sẽ gọi các hạ là Trần Vô Lượng!
Trần Khởi Tài trợn tròn đôi mắt, gằn giọng :
– Lão ca muốn chọc tức tại hạ?
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Tại hạ từng bị những tay cao cường hơn các hạ hăm dọa, nhưng rốt cuộc rồi, chính kẻ hăm dọa sợ ngược lại tại hạ!
Bật cười hắc hắc, Trần Khởi Tài thốt :
– Một tay kiêu bá ăn nói có khác!
Sợ Trần Khởi Tài chùn lòng, Phí Minh Tâm chen vào :
– Tài Ông! Mối huyết hải thâm thù của Song Xà giáo, toàn nhờ vào oai lực của Tài Ông đó, có báo phục được hay không, cũng do Tài Ông. Huynh đệ tại hạ đã chi cho Tài Ông phân nửa số thù lao rồi đấy.
Trần Khởi Tài cau mày :
– Hối thúc phải không? Hay sợ ta bỏ cuộc, giật luôn số bạc?
Phí Minh Tâm vội vuốt ve :
– Tại hạ đâu dám nghĩ thế! Tài Ông nói quá lời!