Vô Ảnh Trích Tinh

Chương 30 - Kim Cương Bất Hoại Thân Tuyệt Công Phu - Lai Lịch Hé Lộ Đầy Mâu Thuẫn

trước
tiếp

Nhị vị là ai? Sao dám mạo hiểm, nhờ đó kịp ứng cứu Bạch Thừa Thắng vô tài vô đức và thật vô dụng này?

La Từ Thông đang khẩn trương truyền lực hầu giữ cho Bạch minh chủ thương thế càng chậm phát tác càng tốt. Thế nên thay vì đáp lời Bạch minh chủ, La Từ Thông lại nói với La Tận Mệnh dưỡng phụ :

– Gia gia, phần ngoại thương của Bạch minh chủ hài nhi kể như thúc thủ, tự biết không thể giúp được gì. Về phần nội thương, phiền gia gia lấy hộ hài nhi một ít Sâm Vương Vạn Niên. Chỉ hy vọng nếu nội thương sớm bình phục thì biết đâu có thể giúp Bạch minh chủ tạm chi trì, đủ thời gian để tìm và nhờ bậc thần y nào đó có bản lãnh vãn hồi sinh mạng.

Nhưng đang khi lão La Tận Mệnh loay hoay lấy từ người của La Từ Thông ra bọc vải có chứa Sâm Vương Vạn Niên thì Bạch minh chủ lại vội lên tiếng ngăn lại :

– Xin thâm tạ hảo ý và thành ý của thiếu hiệp. Nhưng Sâm Vương Vạn Niên là dược vật chí báu, sẽ rất uổng phí nếu miễn cưỡng dùng cho Bạch mỗ kỳ thực sinh mạng đã hỏng rồi. Huống hồ…

La Từ Thông vẫn quả quyết bảo dưỡng phụ La Tận Mệnh :

– Võ lâm vẫn cần một nhân vật đầy bản lãnh và khẳng khái cương trực như Bạch minh chủ. Gia gia xin cứ thực hiên theo ý hài nhi và nhanh nhanh cho. Vì nếu hài nhi đoán không lầm, đây là điều hài nhi chỉ vừa sực nghĩ đến, thì trận thế kỳ môn hiện chúng ta đang tạm ẩn đây e không đủ ngăn cản cách ly và sinh cầm mụ hung ác Mộng Cô.

Bạch Thừa Thắng khẽ kêu :

– Phụ tử của nhị vị cũng am tường Kỳ Hoàng thuật? Nhưng vì sao lại bảo trận thế kỳ môn không thể ngăn cản Vân Mộng Thần Nương đích thực là chẳng am hiểu trận thế?

La Tận Mệnh đã bẻ một mẩu Sâm Vương Vạn Niên và đang đặt kề vào miệng Bạch Thừa Thắng minh chủ :

– Mỗ là hạng vô lại bất tài, làm gì đủ tư cách để có một nhi tử cốt nhục vừa tài hoa vừa đầy bản lãnh như vị thiếu hiệp đang tận lực cố chi trì sinh mạng cho Minh chủ. Nhưng thôi, đây là một mẩu Sâm Vương Vạn Niên, Minh chủ xin đừng phụ lòng Hoàng thiếu hiệp.

Bạch Thừa Thắng vì đôi mắt đã hỏng nên dĩ nhiên không thể nhìn được lư sơn chân diện mục của La Từ Thông :

– Thiếu hiệp cũng ở họ Hoàng?

La Từ Thông lại bỏ qua, không đáp câu hỏi của Bạch minh chủ :

– Gia gia, ngũ quan của Bạch minh chủ đã như thế này, e khó thể tự phục đan dược vào người. Gia gia mau dụng lực, nếu được thì nên dùng Tam muội chân hỏa, tự làm cho Sâm Vương Vạn Niên tan thành nước, cho chảy ngay vào miệng Bạch minh chủ thì tốt hơn.

Lão La giật mình, giật luôn cả cánh tay đang đặt mẩu Sâm Vương Vạn Niên kề miệng Bạch minh chủ về :

– Này, ngươi đùa sao? Lão La ta làm gì đủ bản lãnh thực hiện như ngươi vừa bảo?

Bạch Thừa Thắng cũng giật mình :

– Thì ra là Tam Thủ Khinh Hoạt Cước La thần thâu, đúng như khi nãy Bạch mỗ có nghe Mộng Cô kêu phát giác?

La Từ Thông vùng biến sắc :

– Suỵt… mụ Mộng Cô đã nghe tiếng, sẽ lần tới bây giờ. Hài nhi thật lầm lẫn, lập trận để đối phó người đã hỏng hai mắt như mụ chỉ uổng công vô ích. Vì mọi ảo giác phát sinh trong trận kỳ thực hoàn toàn vô tác dụng đối với những ai chẳng còn thị giác.

Và hạ thật thấp giọng, La Từ Thông vội bảo lão La Tận Mệnh :

– Hài nhi vì không thể ngưng truyền chân lực cho Bạch minh chủ, cũng không thể phân thân, vừa truyền lực vừa vận dụng Tam muội chân hỏa. Gia gia mau đặt một tay lên huyệt Mệnh Môn của hài nhi, tay còn lại thì cứ kề sẵn Sâm Vương Vạn Niên vào miệng Bạch minh chủ. Hài nhi sẽ phóng xuất chân nguyên nội lực, truyền qua nội thể gia gia, đưa nội khí đã hóa thành Tam muội chân hỏa, tác động và làm cho Sâm Vương Vạn Niên tan thành nước. Nào, nhanh lên, hài nhi bắt đầu đây.

Lời của La Từ Thông khiến Bạch Thừa Thắng không thể không kêu sửng sốt :

– Hoàng thiếu hiệp nếu thực hiện điều vô khả này, há lẽ bản thân đã kiêm luyện Âm Dương nhị khí, chân nguyên nội lực có thể tự tách khai thành hai ngã hữu biệt?

La Từ Thông không cần đáp, chỉ nhỏ nhẹ đọc một câu, trong khi đó mắt vẫn nhìn từng giọt tinh dược Sâm Vương Vạn Niên từ từ nhỏ thẳng vào miệng Bạch minh chủ :

– Thập Nhị Tứ Tiểu Đài – Âm Dương Thập Nhị Lộ – Mãn Khai Vô Cực Giới – Tuyệt Nhất Kỳ Ngọc Hoa.

Đọc xong cũng là lúc Bạch minh chủ đã phục dược xong, La Từ Thông từ từ thu kình về, ở cả hai ngã đang dẫn truyền là từ La Tận Mệnh và từ Bạch minh chủ :

– Thời gian đang rất vội, thế nên ngay sau đây dưỡng phụ của tại hạ là La thần thâu sẽ lập tức đưa Bạch minh chủ ly khai, khẩn trương tìm ngay một y phu đại tài. Phần tại hạ sẽ có cách đối phó mụ Mộng Cô. Tuy nhiên…

Bạch Thừa Thắng lên tiếng :

– Đã vậy tất cả hãy cùng đi. Vì đối với Kim Cương Bất Hoại Thân thì kể cả Bạch mỗ cũng vô khả đả bại, và nhất thời cũng vô phương nghĩ được cách đối phó.

La Từ Thông cười nhẹ :

– Về việc này, sao Bạch minh chủ không tin tưởng, cứ phó giao cho tại hạ lo liệu? Huống hồ, như tại hạ còn đang nói thì Bạch minh chủ vì quá quan tâm ưu tư nên ngắt lời, ý tại hạ muốn được nghe càng ngắn gọn càng tốt về nguyên ủy đã giúp mụ Mộng Cô vô tình luyện được Kim Cương Bất Hoại Thân. Nhưng để Bạch minh chủ khỏi phải phân vân đắn đo, tại hạ xin nói luôn. La tại hạ cũng đã có may mắn lọt vào Quỷ Phủ biệt điện, đã tận mắt mục kích tấm thân Kim Cương Bất Hoại của mụ lợi hại như thế nào, đến cả Tróc Sơn Phong Lôi đạn do mụ không nhận biết nên tự làm cho chấn nổ thế mà cũng không khiến mụ vong mạng. Tương tự, tại hạ cũng tìm thấy và đắc thủ một vật, hiện đã giao hoàn xong cho phái Thanh Thành. Tại hạ nói như vậy Bạch minh chủ yên tâm chưa? Giờ thì đến lượt tại hạ xin chờ nghe Bạch minh chủ hạ cố chỉ giáo. Và biết đâu qua đó tại hạ sẽ nghĩ được kế khả thi, đủ bản lãnh đối phó Kim Cương Bất Hoại Thân của mụ Mộng Cô?

Bạch Thừa Thắng chợt hỏi :

– Thiếu hiệp kỳ thực đã giao hoàn vật gì cho phái Thanh Thành?

La Từ Thông vụt nhẹ thở ra :

– Bạch minh chủ vẫn chưa đủ tin ở tại hạ? Đó là toàn bộ kinh văn phần thượng của Bát bảo tuyệt kỹ phái Thanh Thành.

Bạch Thừa Thắng thì thở phào nhẹ nhõm :

– Xin lượng thứ vì Bạch mỗ không thể không cẩn trọng hỏi lại thiếu hiệp một câu như vậy. Và đúng như thiếu hiệp vừa tinh tường nhận định, Bạch mỗ vì đã tin nên bây giờ có thể thổ lộ được rồi. Thứ nhất, chủ nhân của Quỷ Phủ biệt điện cũng là nhân vật có diện mạo xấu xí có phần tệ hơn diện mao của Bạch mỗ đây. Thứ hai, nhưng vì võ học của chủ nhân Quỷ Phủ là tột cùng lợi hại thế nên càng thêm cô độc do chẳng ai dám cận kề hoặc có chăng là cận kề chỉ để thủ lợi cho những hạng người có mưu toan lợi dụng Quỷ Phủ chủ nhân. Thế nên đây là điều thứ ba, Quỷ Phủ chủ nhân đã thật sự đạt hạnh phúc khi cuối cùng cũng có một nữ nhân tiếp nhận và sẵn sàng cùng nhau chung sống đến khi tóc bạc răng long. Nữ nhân đó chính là bậc kỳ nữ, cũng là hạng tài hoa bậc nhất mà phái Thanh Thành từng có.

La Từ Thông giật mình :

– Phái Thanh Thanh chợt mất đi phần thượng của Bát bảo Tuyệt Kỹ, và sau đó chỉ nhờ một nhân vật anh tài phái Thanh Thành nghĩ ra yếu quyết Bế Tinh công nên mới có thêm phần tạm thay vào, phải chăng chính là bậc kỳ nữ đang đề cập? Và đã vậy phải chăng thiên tình sử giữa bậc kỳ nữ cùng chủ nhân Quỷ Phủ đã xảy ra trắc trở?

Bạch Thừa Thắng thở dài cảm khái :

– Nhưng khác với Bạch mỗ. Chủ nhân Quỷ Phủ không hề bị ý trung nhân lừa tình hay lang tâm phụ bạc. Trái lại, khi được sự thuận tình của bậc kỳ nữ, cả hai mới cùng kiến tạo Quỷ Phủ biệt điện, mong biến nơi tối tăm đó thành tổ uyên ương. Ngờ đâu sự việc vỡ lở, chủ ý của họ bị Chưởng môn phái Thanh Thành phát hiện. Bậc kỳ nữ thì bị phái Thanh Thành cấm túc, phần chủ nhân Quỷ Phủ thì bị phái Thanh Thành phóng hạ chất độc vào dòng Hắc tuyền, ý của phái Thanh Thành là muốn phân khai cả hai, không chấp thuận duyên tình hầu như là chẳng thuận mắt chút nào của họ.

La Từ Thông vỡ lẽ :

– Thế là bậc kỳ nữ phản kháng, bằng cách vẫn lao vào Quỷ Phủ và còn cố tình mang theo phần thượng của kinh văn Bát bảo, ý muốn trừng trị ngược lại phái Thanh Thành?

Bạch Thừa Thắng lắc đầu :

– Thiếu hiệp đoán như thế tuy cũng kể là khá, nhưng đấy là đoán theo thói thường, thế nên lại không đúng với hai nhân vật này đều là bậc kỳ tài như nhau. Vì bậc kỳ nữ do tôn sư trọng đạo nên nào dám phản kháng. Trái lại, do Quỷ Phủ chủ nhân ngộ nhận, ngỡ đã bị phản tình, bèn liều lĩnh vượt qua Hắc tuyền, gây náo loạn phái Thanh Thành, quyết tìm cho kỳ được kẻ phụ bạc. Nhưng khi gặp, biết rõ sự thật là bản thân đã ngộ nhận, chủ nhân của Quỷ Phủ dù hối cũng đã muộn, thân đà vương độc, vô khả vãn hồi, đành quay lại Quỷ Phủ, quyết táng thân ở đấy. Chỉ tiếc một điều là Quỷ Phủ chủ nhân do vội nên quên trả lại một vật đã tự tay chiếm đoạt của phái Thanh Thành. Sự thể chỉ như vậy thôi.

La Từ Thông hồ nghi :

– Nhưng tại sao Bạch minh chủ biết quá tường tận về việc này?

Bạch Thừa Thắng giải thích :

– Là Bạch mỗ được chính truyền nhân của bậc kỳ nữ thuật lại nên biết. Và mọi việc bắt đầu từ một vật gọi là Hắc Ngọc Thánh Thủy.

Lão La Tận Mệnh nôn nao :

– Sự việc như thế nào?

La Từ Thông lại biến sắc :

– Gia gia lại lớn tiếng nữa rồi. Lần này e thế nào mụ cũng nghe.

Bạch Thừa Thắng cũng lo, lập tức hạ thấp giọng lại :

– Hãy kể đến sự việc phái Thanh Thành phát giác bị mất kinh văn phần thượng. Họ quy lỗi cho bậc kỳ nữ, khiến bậc kỳ nữ phải đổi lại bằng cả sinh mạng do đã dồn toàn bộ tinh lực lẫn trí lực nghĩ ra yếu quyết Bế Tinh công để tạm thay cho phần kinh văn bị mất. Và khi bậc kỳ nữ yếu mạng tạ thế, họ đã miễn cưỡng đại lượng, ban cho bậc kỳ nữ nếu khi sống không được chung nhà thì lúc đã chết cũng cần cho chung mộ với tình lang. Họ đưa bậc kỳ nữ vào Quỷ Phủ. Ngờ đâu ở đây họ bị độc khí tự phát sinh ngăn cản. Họ đành lui lại, nhưng trước đó chớt tình cờ phát hiện lọ Hắc Ngọc. Trong lọ có một vài chữ nghuệch ngoạc do chính Quỷ Phủ chủ nhân trước khi độc phát thân vong cố lưu lại và ném ra ngoài cho họ. Nhưng họ không phát hiện những di tự đó. Họ chỉ ngẫu nhiên nhặt nên cứ thế thản nhiên lưu giữ. Cho đến khi họ lại tình cờ để mất lọ Hắc Ngọc, bèn sai người truy tìm. Nhân vật được họ sai đi chính là truyền nhân của bậc kỳ nữ. Và nhân vật này khi tìm được hạ lạc của lọ Hắc Ngọc thì lọ đó đã lọt vào tay một nhân vật cao thủ sau này tự xưng là Bắc Quỷ. Vì liên tưởng danh xưng này phải có can hệ Quỷ Phủ chủ nhân, đệ tử của bậc kỳ nữ mới tìm đến và nhờ Bạch mỗ chủ trì công đạo. Bạch mỗ tìm và đả bại Bắc Quỷ, sau đó có tra hỏi mới biết Bắc Quỷ nhờ phát hiện di tự của Quỷ Phủ chủ nhân, trong đó có lưu một pho võ học uyên thâm, khiến Bắc Quỷ nhờ đó vang danh thiên hạ.

La Từ Thông lại hỏi :

– Nhưng Quỷ Phủ chủ nhân có dụng ý gì khi ném họ Hắc Ngọc ra ngoài cho phái Thanh Thành?

Bạch Thừa Thắng thở dài :

– Bắc Quỷ đã đọc hết di tự đó, có nói Quỷ Phủ chủ nhân lưu lại thêm một câu thật khó hiểu. Đó là “Vạn vật hữu sinh hữu khắc, có Hắc Ngọc tất vô ngại Hắc tuyền”. Thiếu hiệp hiểu gì chăng?

La Từ Thông thở dài :

– Tại hạ hiểu. Đấy là mỹ ý của Quỷ Phủ chủ nhân quyết giao hoàn kinh văn phần thượng cho phái Thanh Thành. Nhưng rất tiếc, độc đã phát, mệnh sắp chung vong, sức lực của Quỷ Phủ chủ nhân chỉ còn đủ để ném lọ Hắc Ngọc từ dưới đáy Vô Đề cốc lên, chứ nào đủ để ném phần kinh văn kỳ thực là vật quá nhẹ. Thật tiếc thay là phái Thanh Thành vì vô tâm nên đã tự bỏ lỡ biết bao nhiêu thời gian do không thể thu hồi kinh văn võ học đã mất. Vậy còn Kim Cương Bất Hoại Thân thì sao?

Bạch Thừa Thắng giải thích :

– Hắc tuyền lạnh, lại tọa lạc ở một nơi tột cùng tăm tối, vô hình chung hợp với nữ nhân có thể chất thuộc âm. Vân Mộng Thần Nương, theo Bạch mỗ đoán, tuy đã bị độc khí ngăn cản nhưng vẫn tiếp tục xông vào Quỷ Phủ biệt điện, nhất định đã bị ngã và lẽ ra phải chịu táng thân ở đáy Hắc tuyền. Ngờ đâu, dĩ độc công độc, Hắc tuyền có độc, tự hóa giải độc khí, giúp Vân Mộng Thần Nương bảo lưu sinh mạng. Đã vậy, vì bị dầm mình dưới đáy Hắc tuyền, thể chất thuần âm đã được địa linh và thủy linh thuần âm bổ trợ, tình cờ có được tấm thân không chỉ bách độc bất xâm mà kể cả vạn đao thương cũng bất nhập. Thật có khác nào hổ dữ được chấp thêm cánh. Còn may là đôi mắt đã bị mù. Nếu không…

Chợt La Từ Thông vùng đứng bật dậy, nói thật nhanh :

– Mụ đến được rồi. Gia gia hãy đưa Bạch minh chủ đi mau, đi đâu cũng được. Nhanh lên và đừng chờ hài nhi.

Bạch Thừa Thắng giật mình :

– Hoàng thiếu hiệp định đối phó thế nào?

La Từ Thông cười đắc ý :

– Mụ muốn trở thành Minh chủ, tại hạ sẽ dẫn dụ mụ đến gặp và đối đầu cùng nhân vật cũng có dã tâm tương tự. Hãy để nhị hổ tranh lâm. Tại hạ thì ngư ông đắc lợi. Đi nào, ha ha…

La Từ Thông dùng tiếng cười làm lạc hướng mụ Mộng Cô.

Vừa lúc đó, vì mụ xuất hiện thật nên dĩ nhiên chỉ lưu tâm vào mỗi một chỗ đang phát ra tràng cười.

Lão La Tận Mệnh vội đưa Bạch Thừa Thắng đi.

Mụ Mộng Cô thì lao đến chỗ La Từ Thông đang cố tình dẫn dụ mụ. Mụ quát hỏi :

– Ai?!

La Từ Thông cười và hỏi ngược lại :

– Mắt ngươi đâu? Không nhìn thấy lão phu Hải Ma Tinh Tử ư? Lúc nãy lão phu có hỏi kỹ họ Bạch rồi. Được biết nghịch đồ là do yêu nữ ngươi lung lạc sau đó sát hại, đúng không? Và cũng được biết ngươi đã luyện Kim Cương Bất Hoại Thân, đúng chăng? Vậy thì, nếu ngươi đủ bản lãnh đối phó và nhất là thoát chết dưới chiêu Nhất Kiếm Phá Tam Tinh – Hải Ma Lưu Huyết Sát của lão phu thì nhân vật đầu tiên thán phục và tán thành ngươi trở thành Minh chủ Võ lâm Trung Nguyên chính là lão phu.

Mụ cảnh giác dừng lại :

– Nhưng họ Bạch đâu? Kể cả lão La thần thâu nữa, họ đâu?

La Từ Thông không đáp :

– Lão phu từ thuở tiến nhập Trung Nguyên chợt có một hỗn danh là Đông Ma. Vậy theo ngươi, Đông Ma lão phu phải xử trí thế nào với kẻ đã lập trận và ước thúc sinh cầm lão phu ở quanh Lãnh Đại lâm?

Mụ cười lạnh :

– Nghĩa là Bạch Thừa Thắng đã chết? Là do một chiêu kiếm của ta, chứ đâu phải do lão, đúng không?

Lần này La Từ Thông mới chịu đáp lời mụ :

– Nếu chẳng có chiêu kiếm đó, lão phu làm sao biết ngươi có can hệ đến nghịch đồ Cát Đằng Lãnh Tử để vội vàng dò hỏi cho thật minh bạch ở họ Bạch. Nào, bây giờ ngươi tiếp nhận sự khiêu chiến của lão phu chăng? Nếu tiếp nhận, hừ, thoạt tiên phiền ngươi giao trả thanh ấn kiếm Minh chủ Đông Doanh cho lão phu trước đã. Hay ngươi sợ, lão phu nếu có kiếm thì ngươi sẽ vong mạng?

Mụ vụt thoát lên cười the thé :

– Ta đã có tấm thân đao thương bất nhập thì sợ gì bất kỳ loại báu kiếm nào. Duy có điều, ta có một đề xuất, muốn cùng lão đánh cược. Đấy là ai bại phải tuân theo mệnh lệnh của kẻ chiến thắng, thế nào?

La Từ Thông thủ vai Hải Ma Tinh Tử sư phụ thật giống :

– Hừ! Lão phu thanh danh là Minh chủ Đông Doanh, há lẽ cam tuân nghe theo mệnh lệnh ngươi. Chớ nói nhảm, hãy mau giao kiếm đây, hư thực thế nào lão phu đây sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại.

Mụ càng nghe càng the thé cười :

– Tuy nhiên, cược thì cược, vạn nhất lão bại, ha ha…, ta vẫn để lão làm Minh chủ Đông Doanh, chỉ phiền lão thuận tình giúp ta đắc thành sở nguyện. Ta chỉ muốn trở thành Minh chủ Võ lâm Trung Nguyên, quyết chẳng động chạm đến Đông Doanh của lão. Hay là lão sợ bại? Thì thôi vậy.

La Từ Thông quát :

– Thôi sao được, một khi lão phu chưa thể báo thù thay nghịch đồ?

Mụ cũng quát :

– Vậy sao không nhận đánh cược, thuận theo đề xuất của ta? Lão vẫn toại nguyện khi đả bại được ta kia mà? Có chăng, nếu lão bại, chỉ vì ta cần lão nên hứa sẽ không gây tổn hại cho lão. Đâu có thiệt gì cho lão?

La Từ Thông cười phá lên :

– Nhưng lão phu chẳng bao giờ bại. Được lắm, cược thì cược. Kiếm của lão phu đâu?

Mụ ném kiếm của mụ cho La Từ Thông :

– Hãy dùng tạm thanh kiếm này của ta. Dĩ nhiên không phải kiếm của Đông Doanh lão. Nhưng dù sao cũng vẫn là một bảo kiếm. Nào, bắt đầu đi.

La Từ Thông lập tức thủ kiếm :

– Lão phu không muốn chiếm tiện nghi. Mắt ngươi đã hỏng, hãy xuất thủ trước đi.

Mụ bật người lao đến :

– Ta không khách khí đâu. Tiếp chiêu!

“Ào…”

La Từ Thông muốn dò xét chân nguyên nội lực của mụ trước :

– Để xem chân lực ngươi được bao nhiêu hỏa hầu. Hãy nhận một chưởng của lão phu.

La Từ Thông thủ kiếm bên tay tả, dùng hữu chưởng phát kình đối phó mụ:

“Vù…”

“Ầm!!”

Mụ bị kích dội :

– Hảo nội lực. Quả không hổ danh Đông Ma với công phu tu vi xấp xỉ ngang bằng niên kỷ của lão. Nhưng nếu lão trông chờ ta bị lão chưởng thương thì lầm rồi. Vì chẳng có công phu gì đủ uy lực dù là gây nội thương cho ta. Mau tiếp chiêu.

“Ào… Ào…”

Biết mụ có nội lực không thật thâm hậu, La Từ Thông lập tức thu kiếm cất vào người, dùng song thủ thi triển Thiên Thủ Vô Ảnh chưởng :

– Một kích nếu vô hiệu thì vài trăm kích há lẽ cũng vô khả đả thương ngươi? Tiếp chiêu!

“Vù… Ầm!!”

“Vù… Ầm!!”

La Từ Thông xuất kình liên tu bất tận, thân thủ thì vô ảnh, thế nên tha hồ quật liên hồi kỳ trận vào mụ từ mọi phương hướng và công kích vào mọi bộ vị trên thân mụ.

“Ào… Ầm!!”

“Vù… Bùng Bùng!!”

Mụ thật lợi hại, dù bị công kích đến thất điên bát đảo vẫn vô sự bình yên. Có chăng, vì bị thất lợi do mắt chẳng nhìn thấy gì nên mụ ra chiều phẫn nộ :

– Lão Đông Ma thật chẳng biết tự lượng sức. Sao chẳng để ta có cơ hội hoàn thủ? Được rồi, ta cho lão đánh thả sức. Chờ khi lão mệt, ắt lão sẽ biết thủ đoạn lợi hại của ta. Hừ, đánh đi, muốn đánh đâu thì đánh, tùy lão. Hừ, hừ!

Cứ mỗi lần mụ “hừ” là mỗi lần bản thân mụ bị La Từ Thông quật cho từng chiêu chưởng nên thân.

“Ào… Ầm!!”

“Vù… Bùng!!”

Thế nhưng thủy chung mụ vẫn chẳng suy suyễn, cứ như La Từ Thông chỉ phí lực một cách vô ích, tương tự hạng ngu xuẩn cứ toan san bạt Thái Sơn chỉ bằng hai cánh tay nhu nhược của người thế trần.

Thế nên, tuy không ngại sẽ bị cản kiệt chân lực, do nội lực của La Từ Thông lúc này cực sung mãn, nhưng vì cảm thấy vô khả gây nguy hiểm cho mụ. La Từ Thông đành bạt kiếm :

– Lão phu đang muốn báo thù cho nghịch đồ, cớ sao phải nhân nhượng hoặc cho ngươi có cơ hội hoàn thủ? Thật nhảm nhí. Không chỉ vậy, giờ là lúc lão phu xuất kiếm đây. Cho ngươi biết trước để khỏi oán thán hoặc trách lão phu ỷ sáng mắt chiếm tiện nghi của kẻ mù mắt. Đỡ!

“Viu…”

Mụ vội nhảy tránh :

– Chờ đã, vì dường như lão không thật sự là Đông Ma. Nói mau, lão là ai?

La Từ Thông phát hoảng, đành thu kiếm về và mắng gắt mụ :

– Chớ nói nhảm. Trừ khi ngươi sợ lão phu đoạt mạng nên nói vậy chăng? Vì ngoài lão phu chẳng một ai dám nhận là Đông Ma.

Mụ cảnh giác :

– Vậy sao lão chẳng thi triển kiếm pháp Đông Ma?

La Từ Thông bật cười :

– Hóa ra chỉ vì thế, ngươi nghi ngờ thân phận Đông Ma của lão phu? Dù sao cũng thừa nhận ngươi tuy mù mắt nhưng chỉ với thính lực không thôi vẫn có nhận định khá tinh tường. Tuy nhiên, nếu ngươi quả thật chỉ muốn chết vì sở học Đông Doanh thì lão phu sẽ cho ngươi toại nguyện. Có điều, lão phu cần bảo trước, kiếm pháp Đông Doanh không phải chỉ có vỏn vẹn một chiêu Nhất Kiếm Phá Tam Tinh mà thôi. Ngươi đã tỏ tường điều này bao giờ chưa? Có nghe Cát Đằng Lãnh Tử tỏ lộ gì chưa? Rằng kiếm pháp Đông Doanh còn có thêm ba chiêu hữu biệt nữa chỉ có Minh chủ Võ lâm Đông Doanh mới có đặc quyền am hiểu tham luyện? Hoặc ngươi có bao giờ nghe nói đến chưa, ngoài Nhất Kiếm Phá Tam Tinh thì tiếp đó sẽ là Nhất Phá Tâm Khẩu và cuối cùng là Nhất Phá Hầu Khẩu? Ngươi sắp được toại nguyện nếm mùi lợi hại của Tam Tuyệt Phá đấy. Ha ha…

Mụ rùng mình, phần nào úy kỵ kiêng dè :

– Đấy là Tam Tuyệt Phá trấn áp Đông Doanh, trừng trị phản đồ. Một chiêu phá vỡ bụng gọi là Phúc Khẩu. Một chiêu phá tâm thất chính là Phá Tâm Khẩu. Chiêu cuối cùng hủy nát thủ cấp, toàn thân tội đồ chỉ còn lại phần hầu lộ mở thật rộng để phún xuất huyết trào. Tam Tuyệt Phá này kỳ thực ta chỉ được nghe nhưng tiếc thay chưa có cơ hội mục kích. Vậy cho hỏi, sau ba chiêu này, gia dĩ Kim Cương Bất Hoại Thân của ta lợi hại hơn, sinh mạng vẫn toàn vẹn, thì liệu lão tâm phục khẩu phục, tuân thủ mệnh lệnh đúng như thoạt đầu đã thỏa thuận đề xuất chăng?

La Từ Thông cũng rùng mình :

– Nếu kết quả thật sự sẽ xảy ra như vậy, được, lão phu tâm phục khẩu phục, đành để người sai khiến, quyết chẳng thực ngôn bội tín. Tuy nhiên…

Mụ dè dặt cân phân :

– Còn gì nữa?

La Từ Thông đắn đo :

– Lão phu cần hỏi cho biết sau đó ngươi sẽ có những hành động như thế nào hoặc độ bao lâu là ngươi sẽ đắc thành sở nguyện, trở thành Minh chủ Võ lâm Trung Nguyên?

Mụ chợt phấn khích, cười ngạo nghễ :

– Khắp võ lâm thiên hạ, ngoài Tứ đại kỳ nhân và Minh chủ họ Bạch, kỳ thực từ lâu nay bản thân ta nào còn phải kiêng kỵ thêm ai. Nhưng nay họ Bạch cũng bị ta khuất phục thì hành sự tiếp theo của ta sẽ là đối phó Tam đại kỳ nhân còn lại, một mụ Tây Miêu Quái Bất Tử cùng hai lão Bắc Quỷ, Nam Thần. Chỉ ngần ấy cũng giúp đủ ta ung dung tọa vị ở ngôi cao rồi. Hay lão hỏi như vậy vì có phải ngại Nam Thần – Bắc Quỷ – Tây Quái?! Kém vậy sao? Ha ha…

La Từ Thông cứ để mụ cười, chỉ sau đó mới chợt hỏi :

– Lão phu có nghe về hội Thần Minh…

Mụ nạt cắt ngang :

– Ta quên chưa cho lão hay, Hội chủ hội Thần Minh có xuất thân nguyên ủy là từ Bắc Quỷ Nam Thần. Ta đoán chắc như thế vì từng thấy thủ hạ hội Thần Minh có kẻ thi triển Huyết Phong Thần Minh chưởng, có kẻ thì vận dụng Quỷ Trảo Nhiếp Hồn, cả hai đều là tuyệt kỹ thành danh của Nam Thần Bắc Quỷ. Vậy thì phần lão đã trở nên nhẹ nhàng hơn, chỉ cần đưa ta đến gặp Hội chủ Thần Minh hội là không phải phí công tìm chi hai lão Nam Thần Bắc Quỷ.

La Từ Thông ngấm ngần cười đắc ý, trong khi đó chợt giả vờ hỏi :

– Lúc nãy lão phu có nghe ngươi quát hỏi, đề cập đến một gã La giảo hoạt nào đấy. Ý ngươi như rất ngại gã thì phải?

Mụ kêu thét be be :

– Cớ chi ta ngại một gã chẳng có bản lãnh gì lợi hại ngoại trừ bản tánh giảo hoạt?

La Từ Thông cười khà khà :

– Vẫn có câu minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Và lão phu xem ra ngươi vì càng hận gã bao nhiêu thì nên chăng ngươi cũng đã nếm mùi giảo hoạt của gã gây điêu đứng đến bấy nhiêu, đúng chăng?

Mụ động nộ thét vang :

– Đó cũng là phần hành nữa của lão. Phải giúp ta tìm cho được tiểu tử giảo hoạt khả ố đó.

La Từ Thông hừ lạnh :

– Lão phu vẫn chưa buộc phải tuân lệnh ngươi. Hạ lệnh sớm thế này, ngươi có quá tự tin chăng?

Mụ giật mình chợt tự nhớ lại cục diện quả thật chưa ngã ngũ. Nhân đó, mụ chợt hỏi :

– Này, sao lão đột nhiên nhắc đến gã họ La?

La Từ Thông phì cười :

– Vì lão phu kể như cũng có cơ duyên, tình cờ gặp gã một lần. Nhân đó có điểm hóa thêm cho gã về thuật ẩn thân Đông Doanh, đổi lại gã cũng nhận lời giúp lão phu dò la về tung tích nghịch đồ Cát Đằng Lãnh Tử. Thế nên có nghe gã nói qua về Mộng Cô ngươi.

Mụ quan tâm :

– Gã nói những gì?

La Từ Thông chợt nghe nôn nao lạ :

– Gã nói từ khi còn bé đã bị ngươi rắp tâm chia tình cốt nhục với song thân. Điều này là đúng chăng?

Mụ cười the thé :

– Không sai, rồi sao?

La Từ Thông lắc đầu và chợt nhớ mụ không thấy gì nên nói :

– Ngươi hành sự như thế ngay khi gã còn bé, điều này tuy ác độc nhưng xét lại thì dường như tâm tính ngươi vốn dĩ đã là vậy. Vì chẳng qua khi nãy lão phu đã được nghe, ngươi cũng hành sự tương tự, đối với cốt nhục của Hoàng giáp chủ nào đó. Hai trường hợp này quá giống nhau chăng?

Mụ cười đắc ý hơn :

– Nào chỉ giống nhau. Vì gã chính là…

Chợt mụ khựng lại :

– Có phải lão đang dò la thân thế hộ cho tiểu tử La giảo hoạt?

La Từ Thông vụt quát :

– Tại sao lão phu phải bỏ công dò la hộ kẻ khác? Thật hoang đường. Hừ, huống hồ điều đó có can hệ gì đến lão phu? Có chăng, lão phu chỉ cảm thấy lạ, kỳ thực thì hết sức quái đản. Vì bởi dường như cốt nhục của họ Hoàng cũng chính là cốt nhục của ngươi? Hay ngươi phủ nhận lời lão phu đoán không thể nào là sự thật? Rằng lão phu đã hiểu sai lời như có ngụ ý của họ Bạch?

Mụ rúng động, nhưng rồi cũng quát :

– Nhảm nhí. Ngữ ta làm gì có cốt nhục tương tự gã họ La. Đừng nhiều lời nữa, có bao nhiêu tuyệt kỹ thì giở ra. Hãy động thủ thay cho động khẩu.

La Từ Thông phẫn nộ bạt kiếm :

– Nhất Kiếm Phá Tam Tinh đây. Đỡ!

“Ào…”

Mụ dù đang giận, dù vừa thách thức, nhưng vẫn phần nào úy kỵ, nào dám đứng yên, đem nhục thể bản thân ra làm đối tương cho đối phương thử kiếm báu. Mụ lách tránh.

“Vù…”

La Từ Thông thi triển Thiên Thủ Vô Ảnh thần tốc lao áp theo mụ :

– Ngươi chạy thì làm sao biết kiếm chiêu của lão phu lợi hại? Trúng!!

Mụ bị bất ngờ, vội thi triển thân pháp Xúc Địa Thành Thốn nhất mực lợi hại, vừa vội tránh vừa co cong cả người, thu kín phần đầu vào giữa hai tay và hai chân.

“Keng!! Keng!!”

Kiếm của La Từ Thông bị chấn dội, tê chồn cả hộ khẩu. Ngược lại, mụ cũng bị kiếm kình hất cho ngã lăn chiêng.

Tuy nhiên, mụ bung mở toàn thân và bật nhảy thốc lên thật nhanh. Mụ cười :

– Bảo kiếm cũng chẳng làm gì được ta. Kim Cương Bất Hoại Thân quả là võ công chí thượng. Ha ha…

Đoạn mụ ung dung hạ thân đứng thẳng người, tuy chẳng thật sự đứng đối diện La Từ Thông nhưng lời mụ thốt ra nếu chẳng nói với La Từ Thông thì còn ai vào đây.

– Nào lão lại đây. Ta sẵn sàng đứng thế này cho lão thi triển Tam Tuyệt Phá. Vì giờ ta thật sự vô ngại rồi.

Nhìn mụ, đích thực chính La Từ Thông cũng kiêng dè.

Và khi La Từ Thông còn dụ dự bất quyết thì từ xa xa vẫn vang vọng đến một chuỗi tiếng kêu thét…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.