Cửu Uyên bỗng thấy Tiểu Hồng cúi đầu trầm ngâm, liền mỉm cười hỏi:
– Nghiêm lão đệ nghĩ ngợi gì thế?
Vì nhớ tới chủ nhân Lệnh Hồ Sở Sở, Tiểu Hồng muốn sớm kết liễu công việc ở nơi đây để đi Thiên Tâm Cốc xem sao, nên nàng thấy Cửu Uyên hỏi vậy liền đáp:
– Nghiêm Mộ Lăng tôi lo ngại có một việc xẩy ra ngoài ý muốn cúa chúng ta, không biết có nên báo cáo thẳng để Long tiền bối biết hay không?
Lúc đó hai người đã đi tới trước dại sảnh, Cửu Uyên một mặt mời khách vào.
trong sảnh, một mặt mỉm cười đáp:
– Mời Nghiêm lão đệ hãy vào trong khách sảnh ngồi chơi, có chuyện gì thư thả nói sau cũng chưa muộn.
Thấy chủ nhân ung dung như vậy, Tiểu Hồng đành phải đì theo vào trong đại sảnh, ngồi xuống, nhưng hai mắt của nàng cứ để ý nhìn nơi ngang lưng của Cửu Uyên xem có thấy cây Thiên Long Vạn Kiếp Tiên hay không?
Đại Sảnh của Cửu Uyên bầy biện thực xa hoa, không khác gì là nhà của một phú ông ở các đô thị, chứ không có vẻ gì là nhà của một người quy ẩn ở chốn sơn lâm.
Tiểu Hồng với Cửu Uyên ngồi xuống hai cái ghế thái sư thật lớn, liền có tiểu đồng bưng nước ra mời uống ngay. Cửu Uyên một mặt mời khách xơi nước, một mặt mỉm cười hôi:
– Vừa rồi Nghiêm lão đệ nói có chuyện ngoài ý muốn định nói với Long mỗ phải không?
Tiểu Hồng gật đầu đáp:
– Thưa Long tiền bối, sở dĩ Nghiêm Mộ Lăng tôi không quản ngại nghìn dặm xa xôi tới đây là muốn báo cáo cho tiền bối biết một hung tin.
Cửu Uyên nghe nói giật mình, vẻ mặt có ý hoài nghi, ngơ ngác hỏi:
– Nghiêm lão đệ, có hung tin gì thế? Việc này liên quan đến ai?
Tiểu Hồng làm ra vẻ rầu rĩ, thở dài một tiếng. lắc đầu đáp:
– Việc đó liên quan đến Ngải Thiên Trạch lão tiền bối Cửu Uyên vội đứng dậy, lớn tiếng hỏi tiếp:
– Nghiêm lão đệ nói mau, Ngãi tam đệ cua mỗ đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Trông cau mày lại, gượng cười đáp:
– Xin lão tiền bối hãy trấn tĩnh tâm thần trước, bằng không Nghiêm Mộ Lăng tôi không dám nói ra cho tiền bối hay đấy.
Bất đắc dĩ Cửu Uyên phải ngồi phịch xuống ghế, nhìn Tiểu Hồng thở dài nói tiếp:
– Nghiêm lão đệ nói mau cho lão phu hay đi, Long Cửu Uyên này nóng lòng sốt ruột lắm rồi.
Tiểu Hồng lại thở dài một tiếng rồi mới nói tiếp:
– Ngải Thiên Trạch lão tiền bối đã bị người ta giết chết ở trong rừng rậm tại núi Ai Lao rồi.
Cửu Uyên nghe tới đó, mặt lộ hung quang, lại đứng dậy lần nữa giơ hai tay lên nắm lấy hai vai của Tiểu Hồng, với giọng run run quát hỏi tiếp:
– Nghiêm lão đệ nói mau. Ngải… tam đệ của mỗ đã bị ai giết hại thế?
Tiểu Hồng một mặt đỡ Cửu Uyên đang rất kích động từ từ ngồi xuống ghế, một mặt nàng thừa cơ đụng tay vào ngang lưng của đối phương, quả thấy ngang lưng của Cửu Uyên có cuốn một vật gi vừa cứng vừa mềm.
Cửu Uyên dùng tay áo chùi nước mắt, nghẹn ngào hỏi:
– Nghiêm lão đệ, tam đệ của mỗ bị ai giết hại thế? Sao lão đệ làm như có việc khó nói mà không muốn nói cho mỗ nghe như vậy?
Sực nghĩ ra được một kế, Tiểu Hồng lắc đầu thở dài đáp:
– Việc này nói ra lão tiên sinh cũng không ngờ được đâu. Ngải tiên sinh lãi chết trong tay của Công Tôn Vi Ngã, thế mới lạ lùng chứ.
Nghe nàng nói như vậy, Cửu Uyên đờ người ra, ngồi phịch xuống ghế chứ không nói lên được lời nào.
Tiểu Hồng thấy vậy cười thầm. Cửu Uyên ngồi ngẩn người ra một hồi rồi lắc đầu nói tiếp:
– Tam đệ khổ công tìm kiếm môn hạ cho Công Tôn Vi Ngã vậy mà cuối cùng lại chết trong tay lão tặc ấy. Nghiêm lão đệ kể lại cho mỗ nghe đầu đuôi đi.
Tiểu Hồng làm ra vẻ hổ thẹn thở dài nói:
– Tại họa này thực là từ Nghiêm mỗ mà ra.
Cửu Uyên nghe vậy lại càng không hiểu ngơ ngác hỏi tiếp:
– Nghiêm lão đệ đừng có nói quanh nói quẩn như vậy nữa, mau thuật rõ câu chuyện cho mỗ nghe đi. Mỗ nhận thấy Vi Ngã không có lý do nào để hạ độc thủ với tam đệ cả.
Tiểu Hồng lắc đầu nói:
– Việc thiên hạ thường thường xảy ra trái ngược với suy nghĩ của người ta. Có lẽ Long lão tiên sinh không ngờ được chuyện Vi Ngã đã thu đồ đệ trước khi chúng tôi đến đó phải không?
Cửu Uyên ngạc nhiên hỏi:
– Thật ta không ngờ, Vi Ngã đã bán thân bất toại như vậy thì làm sao mà thâu đồ đệ? đồ đệ của y là ai?
Tiểu Hồng đáp:
– Câu trả lời chắc lại làm cho lão tiên sinh kinh ngạc thêm. Đồ đệ của Vi Ngã mới thâu lại là La Tinh Thạch mà Ngải tiên sinh tìm mỏi mắt không thấy.
Cửu Uyên kêu ủa một tiếng lắc đầu hỏi:
– Sao lại có chuyện ngẫu nhiên như thế?
Tiểu Hồng thở dài đáp:
– Vì có sự ngẫu nhiên ấy mới có sự thảm khốc xảy ra. Cụ thử nghĩ xem, cụ họ Ngải không biết La Tĩnh Thạnh đã thành đồ đệ của Công Tôn Vi Ngã rồi, lại còn đem tại hạ đến trước mặt Công Tôn Vi Ngã mà bảo đã kiếm được La Tĩnh Thạch tới. Công Tôn Vi Ngã nghe thấy cụ họ Ngải nói dối y như vậy, thử hỏi còn kết quả gì nữa.
Cửu Uyên nhanh nhẩu đáp:
– Tuy Ngải đệ nói dối y thực, nhưng sự nói dối đó là có thiện ý, Công Tôn Vi Ngã nghe xong chỉ cười ha hả thôi, chứ có khi nào lại nổi giận được?
Tiểu Hồng gật dầu đỡ lời:
– Cụ nói rất phải, nếu là người thường, trước tình hình ấy thì quả thực chỉ có cười ha hả thôi. Nhưng Công Tôn Vi Ngã là quái nhân cho nên y cười the thé mấy tiếng xong, liền giở võ công độc đáo của y ra là Khảm Ly Chân Khí, xuất kỳ bất ý dùng chỉ điểm ngã Ngải lão tiền bối luôn.
Cửu Uyên nghiến răng mím môi hỏi tiếp:
– Chả lẽ lão tam đệ không có dịp biện bạch mà bi giết chết ngay hay sao?
Làm bộ thương tiếc thở dài một tiếng, Tiểu Hồng lắc dầu đáp:
– Nếu được như thế thì đâu đến nỗi Ngải lão tiền bối phải chết một cách thảm khốc như vậy?
Cửu Uyên trợn mắt lên quát hỏi tiếp:
– Nghiêm lão đệ nói mau, Ngải tam đệ chết như thế nào?
Tiểu Hồng thở dài nói:
– Thực là thảm khốc, cả xương lẫn thịt không còn lại một mảnh, Ngải lão tiền bối đã bi Công Tôn Vi Ngã lão quái vật ăn sống nuốt tươi mất.
Cửu Uyên vội giơ hai tay lên bịt tai không đang tâm nghe, với giọng run run hỏi tiếp:
– Nghiêm lão đệ, Công Tôn Vi Ngã đã… ăn sống nuốt tươi Ngải tam đệ của mỗ ư? Thế sao y lại để yên cho lão đệ đào tẩu như thế?
Tuy Tiểu trông thấy Cửu Uyên đã tìm thấy chỗ sơ hở trong lời nói của mình, nhưng nàng ung dung trả lời ngay:
– Công Tôn Vi Ngã có ý buông tha cho tại hạ được trở về, là muốn tại hạ chuyển lời báo cáo cho các chị em kết minh của cụ họ Ngải. Y bảo mùi thịt của Bánh Tý Ương Thần ngon lành lắm, ngon hơn rắn rết chim chóc ở rừng nhiều, mong anh em của Thiên Trạch đến đó báo thù, thì y lại được nếm mùi thịt của Vương Mẫu, máu của Thương Long, xương của Lam Ưng, da bụng của Di Lặc, tâm thế của Cưu Bàn, gan ruột của Vũ Sĩ và óc cùng xương tủy của U Minh vân vân… Những mùi vị đó thật là hiếm có trên thế gian này..
Nàng nói lếu láo bịa đặt rất khéo léo, khiến Cửu Uyên nghe thấy cũng nghĩ là thật. Y càng nghe càng tức giận đến chân tay run lẩy bẩy râu tóc đều dựng ngược.
Nhưng dù sao Của Uyên cũng là một kẻ gian xảo, trong lúc tíc giận, y lại nghi ngờ, mắt lộ hung quang nhìn thắng vào mặt Tiểu Hồng trầm giọng hỏi:
– Lời nói của Nghiêm lão đệ đây có hoàn toàn là thực không?
Tiểu Hồng nghe nói trống ngực hơi đập mạnh, nhưng nàng nghĩ bụng:
– “Trong những lời lẽ bịa đặt đó không hề có sơ hở chút nào”.
Nàng lại thản nhiên đáp:
– Sao cụ lại nghi ngờ Mộ Lăng này nói dối như thế? Nếu cụ không tin tại hạ còn có chứng cớ hẳn hòi.
Cửu Uyên ồ một tiếng hỏi tiếp:
– Nghiêm lão đệ còn có bằng cớ gì, sao không sớm đưa ra cho Cửu Uyên này xem?
Tiểu Hồng móc túi lấy cái ống Liệt Hỏa Tử Mẫu Hoàn ra đưa cho Cửu Uyên rầu rĩ nói tiếp:
– Đây cụ xem, có phải là vật tùy thân của cụ Thiên Trạch không?
Cửu Uyên cầm lấy cái ống ứa nước mắt ra, gật đầu đáp:
– Phải, đây chính là ám khí độc đáo của Ngải tam đệ của lão phu thực.
Tiểu Hồng lại thở dài một tiếng, lắc đầu nói tiếp:
– Khi cụ ấy bi lão quái vật nắm chặt cánh tay liền móc túi lấy cái ống này ném cho tại hạ và dặn tại hạ đem về đưa cho cụ, mong cụ triệu tập tất cả anh chị em lại đi núi Ai Lao để trả thù cho việc cụ ấy đã bị ăn sống nuốt tươi như vậy.
Cửu Uyên giơ cái ống ám khí độc đáo ấy lên cười khẩy la lớn:
– Nghiêm lão đệ, việc này đã là sự thực, chúng ta phải đi ngay khu rừng rậm ở núi Ai Lao trả thù cho Ngải tam đệ của mỗ luôn.
Tiểu Hồng vẫn cố ý làm ra vẻ lo ngại, cau mày lại hỏi:
– Cụ tự tin có thể giết nổi Công Tôn Vi Ngã hay sao?
Cửu Uyên cười như điên như khùng đáp:
– Chỉ thị bản lãnh với công lực không thôi, mỗ chưa chắc hạ nổi lão quái vật bán thân bất toại ấy. Nhưng có Thiên Long Vạn Kiếp Tiên đem theo, thì dù cho hai chân của y có đi được, người của y có hoạt động được như thường, cũng không sao thoát hỏi tai kiếp.
Tiểu Hồng thấy nói đến vấn đề chính rồi, mừng thầm, nhưng giả bộ dửng dưng hỏi tiếp:
– Cụ nói Thiên Long Vạn Kiếp Tiên ấy là môn khí giới gì thế? Môn ấy lợi hại như thế nào mà có thể hạ nổi Công Tôn Vi Ngã như vậy?
Nhìn lại Tiểu Hồng, Cửu Uyên cười giọng quái dị hỏi lại:
– Tam đệ đi chung với lão đệ lâu như thế mà không nói gì cho lão đệ hay sao?
Khi nào Tiểu Hồng chiu tiết lộ vấn đê đó, nên chỉ mỉm cười đáp:
– Mộ Lăng tôi chưa được nghe thấy tên của môn khí giới ấy, nhưng chỉ cảm thấy công lực của lão quái vật ấy đã luyện tới mức thượng thừa rồi, cụ muốn thị một cây roi như thế chưa chắc đã giết nổi y đâu. Y ra tay độc ác và tàn nhẫn lắm, đã có bài học của của Thiên Trạch rồi, xin cụ nên thận trọng chút thì hơn.
Cừu Uyên cười như điên như khùng, nói tiếp:
– Cây roi Thiên Long Vạn Kiếp của mỗ đến Đại La Thiên Tiên cũng không thoát chết được thì Công Tôn Vi Ngã chịu đựng sao nổi mà lão đệ lại sợ mỗ không giết nổi y.
Tiểu Hồng làm ra vẻ không tin, cau mày lại hỏi:
– Dù cây Thiên Long Vạn Kiếp có lợi hại như cụ nói…
Cửu Uyên lại cười như điên như khùng, ngắt lời nàng, nói tiếp:
– Lão đệ đừng có hoài nghi gì hết. Mỗ đã tổn công biết bao nhiêu tâm huyết mới chế tạo nổi, dám tự khoe thật là cái thế vô song. Đây để mỗ lấy nó ra cho lão đệ kiến thức thử xem.
Tiểu Hồng thấy đối phương đã mắc hợm mình, mừng rỡ đến trống ngực cũng phải đập mạnh.
Cửu Uyên nói xong, quả nhiên y thò tay vào trong áo rút ra một cái đã có một cây roi dài hình rồng vàng chóe mắt xuất hiện trước mắt Tiểu Hồng luôn.
Tiểu Hồng thấy thế thất thanh khen ngợi rằng:
– Ối chà! Cụ khéo tay thật. Sao lại làm ra được cây roi đẹp đẽ lộng lẫy như thế này.
Mặt lộ vẻ đắc trí, chỉ tay vào bốn miếng vẩy ở chỗ đằng đuôi con rồng vàng, Cửu Uyên cười như điên như khùng nói tiếp:
– Nghiêm lão đệ, dù sao cũng hãy còn ít tuổi, chỉ thấy cái đẹp của nó thôi.
Nếu chỉ xem vẻ đẹp ở bên ngoài của nó thì có ích lợi gì đâu? Cây Thiên Long Vạn Kiếp Tiên này của mỗ oai lực kỳ diệu của nó đều ở bốn cái vẩy rồng chỗ đằng đuôi này đây.
Tiểu Hồng cố ý hỏi tiếp:
Có phải bốn cái vẩy có thể rời khỏi cây roi để đả thương người đấy không?
Hay là chất độc thấy máu là phong hầu ngay?
Cửu Uyển cười nói:
– Nghiêm lão đệ nói sai hết, bốn cái vẩy đó chỉ là then chốt để mở cơ quan bắn ra bốn thứ ám khí lợi hại thôi Tiểu Hồng nhìn cây roi lắc đầu nói:
– Cụ nói khoác đấy chứ, một cây roi thì làm gì chứa nhiều ám khí đến thế được?
Cửu Uyên mỉm cười đáp:
– Nếu ta không nói rõ thì Nghiêm lão đệ chắc sẽ không tin.
Nói đoạn y liền giải thích cho Tiểu Hồng nghe, cũng giống như những gì mà Thiên Trạch đã nói với nàng vậy.
Tiểu Hồng làm ra vẻ lắng tai để ý nghe, chờ lão nói xong nàng liền thất thanh thở dài nói:
– Không ngờ cụ có thể chế tạo ra được võ khí lợi hại đến thế.
Cửu Uyên rất đắc trí nói:
– Bây giờ Nghiêm lão đệ có thể yên tâm cùng mỗ đi núi Ai Lao rồi chứ?
Tiểu Hồng gật đầu đáp:
– Có võ khí lợi hại như thế này thì cho dù Công Tôn Vi Ngã có ba đầu sáu tay cũng không thể thoát khỏi tai kiếp, huống chi y lại bị bại liệt. Nhưng không biết cụ có thể cho Nghiêm mỗ mượn xem cây dị bảo võ lâm đó để mở rộng tầm mắt một chút được không?
Nàng nghĩ mình đã tâng bốc như vậy thì việc mượn roi không thành vấn đề, nào ngờ Cửu Uyên rất giảo hoạt, lại quý cây roi như sinh mạng nên y vội lắc đầu nói:
– Xin lão đệ lượng thứ, cây roi này quan trọng vô cùng, đừng nói lão đệ là người mới quen, ngay cả anh chị em trong nhóm mỗ cũng không dám cho ai mượn đấy.
Tiểu Hông nghe nói thất vọng vô cùng, bụng chửi thầm đối phương giảo hoạt.
Nhưng bề ngoài vẫn phải làm ra vẻ gượng cười nói tiếp:
– Cụ đã quý báu cây roi như vậy thì tất nhiên phải đặc biệt giữ gìn cẩn thận.
Xin tha thứ cho Nghiêm mỗ đã đường đột như thế.
Cửu Uyên cười ha hả đỡ lời:
– Nghiêm lão đệ, dù sao chúng ta là bạn mới quen biết, chờ kết giao thời gian khá lâu, lúc ấy đã hiểu biết nhau nhiều rồi, thể nào lão phu cũng đưa lão đệ mượn chơi và còn sẽ cho lão đệ một môn khí giới tinh diệu khác.
Tiều Hông chắp tay xá một lạy, mỉm cười đáp:
– Đa tạ cụ. Chúng ta đinh tới ngày nào mới đi núi Ai Lao giết Công Tôn Vi Ngã để trả thù cho cụ Ngải đây?
Sở dĩ Tiểu Hồng thúc dục Cửu Uyên đi núi Ai Lao như vậy là vì thấy đối phương dã tin tưởng mình rồi. Nàng định trong khi đi đường sẽ tìm cơ hội chế phục Cửu Uyên thì cây roi Vạn Kiếp sẽ về tay nàng ngay.
Nàng suy nghĩ kỹ rồi, nàng không muốn ra tay kiềm chế đối phương ngay là vì nơi đó là sào huyệt của địch, nhờ có sự gì thất thố thì không những là hỏng hết cơ mưu mà còn chết oan là khác.
Nàng đã tính toán như vậy, mới lên tiếng thúc dục Cửu Uyên để mong làm xong công việc ở nơi đây, chiếm được cây roi Vạn Kiếp rồi nàng đi ngay Thiên Tâm Cốc để xem chủ nhân đấu với Âm Tố Mai kết quả thế nào.
Kế hoạch của nàng rất hay rất chu đáo, nhưng Cửu Uyên lại trả lời rằng:
– Nghiêm lão đệ, chúng ta không đi núi Ai Lao thì thôi, đã đi phải nắm chắc phần thắng mới nên đi. Lão đệ có biết ngoài cây roi này mỗ còn được một thứ nữa có thể kìm chế được Công Tôn Vi Ngã không?
Tiểu Hồng mỉm cười hỏi:
– Cái gì thế, có phải là khí giới lợi hại khác không?
Cửu Uyên lắc đầu đáp:
– Không phải là khí giới, mà là một nhân vật rất lợi hại, Liệt Hỏa Thần công của người ấy đã luyện thành cũng đủ thiêu chết được Công Tôn Vi Ngã thành đống tro ngay.
Tiểu Hồng cả kinh vội hỏi tiếp:
– Vị cao nhân nào thế?
Cửu Uyên mỉm cười đáp:
– Y là bạn chí giao lâu năm của lão, hiện ở trong một tĩnh thất phía sau khách sảnh này.
Tiểu Hồng không ngờ trong võ lâm đương thời lại còn có người mà công lực hơn được Công Tôn Vi Ngã như vậy, nên nàng vừa kinh hãi vừa hoài nghi và hỏi tiếp:
– Vị cao nhân ấy tên hiệu là gì thế?
Cửu Uyên vừa cười vừa đáp:
– Y không thích cho ai biết tên hiệu, nên tự xưng là Vô Danh Quái Tẩu (ông già quái dị không có tên tuổi) nhưng y lại rất ưa những thiếu niên có căn cốt ưu tú, Nghiêm lão đệ có muốn gặp y không?
Tất nhiên Tiểu Hồng muốn biết người đó là ai, liền gật đâu đáp:
– Mộ Lăng tôi có duyên được làm quen cao nhân như vậy thì còn gì hân hạnh bằng, xin cụ đưa tại hạ vào giới thiệu hộ.
Cửu Uyên liền đứng dậy đưa Tiểu Hồng đi vào trong hậu sảnh, vừa đi vừa mỉm cười nói:
– Người bạn già của mỗ không thích hỏi đến chuyện đời nhưng lại là bạn thận của Ngải tam đệ, thế nào cũng phải mô tả cái chết của Ngải tam đệ càng thảm khốc bao nhiêu thì càng làm cho Vô Danh Quái Tẩu tức giận bấy nhiêu, như vậy y mới chịu đi Ai Lao với chúng ta để kiếm Công Tôn Vi Ngã thanh toán.
Tiểu Hồng gật đầu, hai người vừa đi vào tới một thạch thất rất lớn rộng, tường xây bằng đá rất dầy. Thạch thất ấy ngăn ra làm hai, ở giữa có một vách đá, trên vách đá chỉ mở một cánh cửa nho nhỏ thôi.
Cửu Uyên đi tới trước cửa đá liền ngừng bước khẽ bảo Tiểu Hồng rằng:
– Nghiêm lão đệ làm ơn đợi chờ ở ngoài cửa này một chút, để tôi vào nói cho Vô Danh Quái Tẩu biết trước. Bằng không tính nết của y quái dị lắm, xưa nay không ưa tiếp người lạ mặt bao giờ.
Tiểu Hồng gật đầu mỉm cười. Ngờ đấu Cửu Uyên vừa đẩy cửa đá vào trong nội thất một cái, thì Tiểu Hông bỗng nghe thấy tiếng kêu “ùm ùm”, thạch thất chỗ nàng đang đứng bỗng biến hóa rất lớn, tất cả cửa ngõ đã tự động phong bế hết.
Nàng biết là nguy tai vội chấn nhiếp tâm thần để chuẩn bị đối phó hết thảy.
Vách đá ở phía trước mặt bỗng có hai cái lỗ hổng nho nhỏ hiện ra, ánh sáng mặt trời xuyên qua lỗ hổng đó chiếu vào.
Ngoài hàng lỗ hổng bỗng có tiếng cười đắc trí, tất nhiên tiếng cười đó là của Long Cửu Uyên, ngươi đã dùng xảo kế dụ Tiểu Hồng vào trong cạm bẫy.
Tiểu Hồng tự nhận thấy mình không có sơ hở gì hết, nên vẫn không thay đổi cách xưng hô mà làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi:
– Cụ đối xử với Nghiêm Mộ Lăng này như vậy là có dụng ý gì thế?
Cửu Uyên lạnh lùng đáp:
– Tạ Tiểu Hồng, ngươi còn dám tự xưng là Nghiêm Mộ Lăng phải không, quả thực ngươi khinh thi Long Cửu Uyên này quá.
Nghe thấy đối phương gọi mình là Tiểu Hồng, nàng biết không san dấu diếm được nữa, nhưng vẫn thắc mắc hỏi:
– Cửu Uyên, sao ngươi lại biết ta là Tạ Tiểu Hồng?
Cửu Uyên cười giọng quái dị đáp:
– Tuy ta không nhận ra được ngươi, nhưng ta có một người bạn thân đã nhận biết người rõ lắm, có thể nói là đi sâu vào trong tận đáy lòng tương tư ngươi đến chết đi được.
Tiểu Hồng càng thắc mắc không hiểu, vội hỏi tiếp:
– Người bạn lâu năm của ngươi là ai thế?
Cửu Uyên cười như điên khùng đáp:
– Vấn đê này lão phu không muốn trả lời, tốt hơn hết ngươi đi đến trước cái lỗ hổng thử nhìn vào trong nội thất sẽ vỡ nhẽ ngay và còn hoảng sợ đến chết giấc ngay tại chỗ là khác.
Tiểu Hồng trợn ngược đôi lông mày lên kiêu ngạo đỡ lời:
– Long Cửu Uyên kia ngươi đừng có nói khoác, Tạ Tiểu Hồng này theo chủ nhân Lệnh Hồ Sở Sở cô nương từ khi du hiệp giang hồ tới giờ, đã phá phách không biết bao nhiêu đầm rồng hang hổ, thì ta sợ gì người bạn thân của ngươi?
Nàng vừa nói vừa theo lời Cửu Uyên đi tới trước vách ngó qua lỗ hổng nhìn vào trong thạch thất.
Nàng không nhìn thì không sao, vừa đưa mắt nhìn vào đó tuy chưa đến nỗi bị hoảng sự đến chết giấc ngay tại chỗ, nhưng cũng khiến nàng ngơ ngác như đang trong giấc mơ vậy.
Thì ra trong thạch thất đó lớn rộng hơn thạch thất bên này nhiều, có hai kẻ hung ác đang ngồi đối ẩm với nhau. Một người là Long Cửu Uyên, còn một người nữa khiến Tiểu Nông trông thấy không khác gì thấy một u hồn vậy. Thì ra chính y là Ngải Thiên Trạch mà đã bị nàng đánh nát hai xương đùi và vứt ở trong núi Ai Lao rồi.
Dù Tiểu Hồng thông minh đến đâu, cũng không sao ngờ được, rồi nàng bỗng thấy người như mê man, rút cục mềm nhũn ngã lăn ra đất chết giấc. Không phải là nàng quá hoảng sợ mà chết giấc, mà là bị ngửi phải một thứ thuốc mê nên chết giấc đấy thôi.
Thì ra Cửu Uyên vừa ra khỏi thạch thất đó đã bấm chốt máy móc phun sương mù mê ra khiến Tiểu Hồng bị mê man như vậy.
Chờ tới khi thấy hai mũi cay cay, Tiểu Hồng lên mở mắt ra nhìn, thấy mình đã bị đưa vào trong nội thất, Cửu Uyên với Thiên Trạch vẫn ngồi đối ẩm với nhau, nhưng lúc này dưới áo của Thiên Trạch, hai ống quần thòng lõng như không có chân, hiển nhiên y đã tự chặt đùi rồi. Còn Tiểu Hồng thì bị bốn cái vòng gang cột chặt hai tay hai chân như hình chữ Đại treo ở trên vách đá thực dầy ở chỗ cách Cửu Uyên với Thiên Trạch chừng hơn năm thước.
Ngoài bốn cái vòng gang xích chặt lấy tay chân của nàng ra, lại còn cái vòng nhỏ khóa lấy cổ, không để cho nàng tự ý quay đầu quay mặt chỗ khác.
Thiên Trạch nâng chén rượu lên mời Cửu Uyên rồi mỉm cười nói:
– Long nhị ca biểu diễn tấn hài kịch với con tiện tỳ này ở ngoài khách sảnh thực là tuyệt diệu, tuy lời lẽ bịa đặt của nó rất hợp tình hợp lý không có một chút sơ hở nào cả, nhưng khi bị nhị ca nghe nó nói xong, lúc kinh hãi, lúc giận dữ, lúc khóc, lúc cười thần thái biến hóa thực là giống hệt, khiến không ai có thể biết được là giả tạo chút nào. Nên con tiện tỳ vạn ác kia mới mừng rỡ tưởng là đắc kế rồi, nhưng sự thực nó có biết đâu nó đã bị chúng ta dụ đi dần vào trong lồng sắt và bước vào trong địa ngục mà không hay biết.
Tiểu Hồng nghe nói mới hay Thiên Trạch đã tới trước mình, đặt xảo kế đợi chờ mình tới mà lập mưu bắt giữ mình, thế mà mình cứ đắc trí, lại cứ đặt điều nói dối hoài để cho y núp ở trong bóng tối cười vỡ bụng mà cũng không hay biết một tý gì.
Nghĩ tới đó nàng hổ thẹn vô cùng hai má đỏ bừng ngay.
Uống xong nữa chén rượu, mắt lộ hung quang, Thiên Trạch nhìn Tiểu Hồng bị khóa ở trên vách, không cử động được mà cười khẩy nói:
– Chắc Tạ cô nương nằm mơ cũng không ngờ được chúng ta lại gặp nhau ở trong Bàn Long Giáp này, Ngải Thiên Trạch này còn đích tai nghe cô nương biểu diễn thiên tài nói dối, đặt câu chuyện mỗ bi Công Tôn Vi Ngã nuốt sống như thế nào. Thực là khéo léo quá!
Tiểu Hồng không sao trả lời được, chỉ còn một cách là làm thinh thôi.
Thiên Trạch cười khẩy một tiếng hỏi tiếp:
– Tạ Tiểu Hồng, ngươi đừng có nên câm miệng như thế, Ngải Thiên Thạch này còn một việc muốn thỉnh giáo ngươi.
Tiểu Hồng nghe nói quát lớn:
– Ngải Thiên Thạch nói nhiều vô ích, Tạ Tiểu Hồng này đã lọt vào tay ngươi rồi, ngươi cứ việc giở thủ đoạn thực ác độc ra mà trả thù huyết hận đi.
Thiên Trạch mỉm cười nói tiếp:
– Lão phu nghe ngươi nói dối xong, nhận thấy ngươi quả thực có thông minh, cho nên muốn thỉnh giáo ngươi nghĩ hộ một thủ đoạn thảm khốc và rất mới mẻ, để lão phu từ từ dầy vò ngươi chí chết, như vậy lão phu mới nguôi cơn hận được.
Tiểu Hồng ngạc nhiên hỏi:
– Người bảo ta nghĩ cách để tự dầy vò ta ư?
Thiên Trạch gật đầu cười khẩy đáp:
– Lão phu cảm thấy phương pháp ấy rất hứng thú, có lẽ là đặc biệt nhất từ cổ chí kim, không bao giờ lại có như vậy cả.
Tiểu Hồng kêu hừ một tiếng quát bảo tiếp:
– Dưới hoàn cảnh này, ngươi muốn giết ta thực là dễ như trở bàn tay, nhưng muốn bảo ta tự nghĩ cách để dầy vò ta chí chết thì khó…
Nàng chưa nói dứt, Thiên Thạch đã cười khẩy đỡ lời:
– Không khó chút nào, lão phu đoán biết ngươi thế nào cũng phải nghe lời lão phu mà nghĩ ra được một cách rất kỳ diệu.
Tiểu Hồng hỏi lại:
– Tại sao ngươi lại tự tin như vậy?
Thiên Trạch rất ung dung, tiếp tục uống rượu với Cửu Uyên và lạnh lùng đáp:
– Cổ nhân đã nói là vua không bao giờ điều khiển lính đói bụng, ta sẽ có một điều kiện rất lời để trao đổi với ngươi.
Tiểu Hồng gượng cười nói tiếp:
– Ta không tin lại có điều kiện gì mà có thể khiến ta vui lòng trao đổi mưu kế mà ta tự nghĩ ra để dầy vò ta đến chí chết cả.
Thiên Trạch lạnh lùng nguýt nàng một cái rồi nói tiếp:
– Ngươi không tin phải không? Được, để ta nói cho ngươi nghe. Nếu ngươi tự nghĩ cách dầy vò mình chí chết, tuy tâm thần và xác thịt bi đau khổ thực, nhưng còn có thể chết một cách trong sạch. Bằng không ta sẽ khiến ngươi làm ma rồi mà cũng phải mặt đỏ.
Nói tới đó, y quay mặt lại nói với Long Uyên rằng:
– Long nhị ca, nếu con nhãi này không tuân theo mệnh lệnh của đệ, thì xin nhị ca lôi nó ra luyện võ trường, cho tất cả đầy tớ già trẻ hãm hiếp nó đến chí chết mới thôi.
Dù bướng bỉnh đến đâu, nghe thấy đối phương nói như thế Tiểu Hồng cũng phải hoảng sợ đến mất hồn vía mà khóc sướt mướt ngay.
Thiên Trạch rất đắc trí cười ha hả nói tiếp:
– Tạ Tiểu Hồng, ngươi có nhớ khi ở núi Ai Lao ngươi ám hại lão phu rồi, thái độ đắc trí và ngông cuồng của ngươi như thế nào không? Không ngờ ngày nay ngươi lại lọt vào tay của lão phu và phải ứa nước mắt ra như vậy.
Y nói tới đó bỗng thét lớn:
– Khóc làm gì, có mau trả lời không? Muốn được chết sạch sẽ một chút thì phải ngoan ngoãn nghe theo lời lão phu. Bằng không, lão phu sẽ cho thi hành…
Tiểu Hồng biết Thiên Trạch thù hằn mình quá nỗi. Bây giờ không còn hy vọng gì may mắn thoát chết cả, đành phải nghiến răng mím môi la lớn:
Ngải Thiên Trạch, Tiểu Hồng này chiu đầu hàng ngươi rồi, bằng lòng tự nghĩ cách để dày vò lấy bản thân mình..
Thiên Thạch hớn hở cười, uống nửa chén rượu, rồi lạnh lùng nói tiếp:
– Lão phu biết trước ngươi thể nào cũng phải đầu hàng. Bây giờ trước khi ngươi tự nghĩ cách dầy vò lấy mình, thì phải theo ba điều kiện của lão phu đặt ra mới được, rồi ngươi suy nghĩ kỹ, bất cứ ngươi nghĩ cách gì cũng được, quý hồ lão phu gật đầu, thì lúc ấy lão phu sẽ cho theo kế của ngươi mà hành sự. Nếu ngươi còn muốn lợi dụng cơ mưu để mong thoát thân, hay là làm cho lão phu không hài lòng, thì hậu quả sẽ ra sao, lão phu cũng không cần phải nói rõ vội.
Bất đắc dĩ Tiểu Hồng nghiến răng mím môi hỏi:
– Ta đã nhận lời làm theo ý muốn của ngươi rồi, không khi nào ta lại còn hối hận. Ngươi hãy nói ba điều kiện của ngươi cho ta nghe đi?
Thiên Trạch cười giọng xảo trá, nói tiếp:
– Điều kiện thứ nhất, ngươi phải chịu đựng đau khổ một cách kỳ lạ rồi chết dần. Thời gian dó phải từ ba cho đến bẩy ngày. Như vậy mới đủ thì giờ để cho lão phu hàng ngày được nâng chén xem ngươi bị dầy vò. Có thế mới nguôi cơn giận.
Cửu Uyên nghe nói vỗ tay cười như điên như khùng và tán thành nói:
– Điều kiện thứ nhất này của Ngải tam đệ thật là khéo léo. Để ngu huynh thử xem người thông minh tuyệt đỉnh như Tạ cô nương này sẽ làm thế nào để phải chiu đựng đau khổ một cách kỳ lạ và kéo dài dai dẳng từ ba đến bẩy ngày mới chết.
Tiểu Hồng không thèm đếm xỉa tới lời nói của Cửu Uyên chỉ căm hờn nhìn vào mặt Thiên Trạch, với giọng lạnh lùng hỏi tiếp:
– Điều kiện thứ hai là gì?
Thiên Thạch rất ung dung, thư thả đáp:
– Điều kiện thứ hai, là nơi mà ngươi phải chiu đau đớn khổ sở đó phải là chỗ ai ai cũng có thể trông thấy được, và bất cứ ai định ra tay cứu ngươi cũng không thể nào toại nguyện được, hễ đụng vào cứu là ngươi bi chết thảm khốc ngay.
Tiểu Hồng thấy đối phương có ý nghĩ vừa chu đáo vừa ác độc như thế, trong lòng lại càng căm hờn thêm, nghiến răng mím môi nuốt nước mắt vào trong bụng, và tiếp tục quát hỏi Thiên Trạch:
– Ngải Thiên Thạch, ta phục ngươi đã có ý ác độc như vậy. Thế còn điều kiện thứ ba là gì, ngươi nói mau đi để ta còn nghĩ cách tự dầy vò mình như thế nào để thích hợp với mấy điều kiện yêu cầu của ngươi chứ.
Thiên Trạch vừa cười vừa thủng thẳng nói tiếp:
– Điều kiện thứ ba giản dị lắm. Tuy ngươi bị chiu đựng đau đớn, khổ sở như thế, nhưng trên người của ngươi không được thấy có thương tích và máu mủ gì cả.
Tiểu Hồng lẳng lặng nghe xong, nhanh nhầu hỏi tiếp:
– Ngải Thiên Trạch, trước khi ta chưa nghĩ ra được cách gì để dầy vò ta, ngươi có thể trả lời ta một câu hỏi nầy không?
Thiên Trạch trợn to đôi mắt lên, đôi ngươi sáng thư điện, cười như điên khùng và hỏi lại:
– Tạ Tiểu Hồng kia, lão phu đã đoán biết ý nghĩ của ngươi rồi. Có phải ngươi muốn hỏi lão phu, hai chân đã bi phế rồi, làm sao lại thoát khỏi được khu rừng rậm ở núi Ai Lao và còn về tới đây nhanh hơn ngươi như thế phải không?
Tiểu Hồng hậm hực đáp:
– Ngươi đoán đúng đấy, nếu ta chưa biết rõ được vấn đề này thì dù có chết ta cũng không cam tâm.
Thiên Thạch gật đầu, vừa cười vừa nói tiếp:
– Được để ta nói cho ngươi biết, vì ngươi đã phạm phải hai lỗi lầm, nhờ vậy lão phu mới được trông thấy lại mặt trời mà trở về được Bàn Long Giáp này để trả thù huyết hận ngươi như ngày hôm nay.
Tiểu Hồng ngạc nhiên hỏi:
– Ta đã phạm phải hai lỗi lầm gì?
Thiên Trạch đắc trí, vừa cười vừa đáp:
– Việc lỗi lầm thứ nhất, là ngươi đã ám hại lão phu thì nên cắt cỏ nhổ rễ, giết chết lão phu ngay tại chỗ, chứ đừng có nghĩ chút tình hương hỏa cùng đi với nhau một quãng đường khá dài, và nghĩ tới lời huấn thị của Lệnh Hồ Sở Sở chủ nhân ngươi, nên chỉ phế hai chân lão phu thôi, chứ không phế hai tay và võ công của lão phu.
Nói tới đó, y lại uống hai hớp rượu, đắc trí cười the thé nói tiếp:
– Lỗi lầm thứ hai của ngươi, tuy ngươi đã hủy hết ám khí của lão phu đi rồi, nhưng ngươi quên lấy hết vàng bạc châu báu của lão phu.
Tiểu Hồng ngạc nhiên hỏi:
– Như vậy cũng là lỗi lầm ư? Ta có phải là cường đạo hướng mã đâu, thì ta lấy vàng bạc châu báu của ngươi làm chi? Huống hồ cử chỉ này có liên hệ gì đến việc thoát nạn của ngươi đâu?
Thiên Trạch cười ha hả đáp:
– Sao lại không? Lão phu nhờ hai tay đào tẩu ra khỏi được khu rừng rậm, nhờ có tiền bạc cháu báu ở trong người, mới về tới Bàn Long Giáp này nhanh hơn ngươi là thế..
Cửu Uyên ngồi cạnh nghe, gật đầu, vừa cười vừa xen lời nói:
– Nếu Ngải tam đệ của lão phu không tới đây trước, thì có lẽ lão phu cũng bị mắc hợm con bé điêu ngoa khôn ngoan này, và bị đánh lừa lấy mất cây Thiên Long Vạn Kiếp Tiên cũng nên?
Tiểu Hồng vẫn thắc mắc không hiểu, hỏi tiếp:
– Ngươi thị hai tay đào tẩu ra khỏi rừng rậm, chả lẽ người bò đi hay sao?
Dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng, Thiên Trạch lắc đầu đáp:
– Lão phu chưa hề dùng tới chữ bò ấy, là vì lão phu đã nghĩ ra được hai cách khác.
Tiểu Hồng hậm hực hỏi tiếp:
– Ngươi làm gì có lắm biện pháp như thế?
Thiên Trạch vừa cười vừa nói tiếp:
– Vì trong đời lão phu chưa hề bị ai làm nhục mình như thế bao giờ cho nên ngọn lửa phục thù ở trong đáy lòng bốc cháy, làm cho trí óc của lão phu đặc biệt sáng suốt mà nghĩ ra được mưu kế kỳ lạ như thế.
Vừa hiếu kỳ, vừa nóng lòng, Tiểu Hồng lên tiếng hỏi tiếp:
– Ngải Thiên Thạch, ngươi dừng có tự khoe khoang như thế nữa, mau nói nốt ngươi làm cách gì thoát thân đi?
Thiên Trạch đáp:
– Thoạt tiên lão phu bắt chước những người mãi võ lộn ngược người lên đi bằng hai tay.
Kêu ồ một tiếng, Tiểu Hồng nói tiếp:
– Lấy tay làm chân như vậy kể cũng khôn ngoan đấy nhưng tiếc thay không thể duy trì được lâu.
Thiên Thạch gật đầu kể tiếp:
– Ngươi nói rất đúng, đi cách đảo lộn như vậy không thể nào đi lâu được, nhưng nếu cứ đi một lúc lại nghỉ một lúc tất nhiên phải hao tốn rất nhiều thì giờ, và không thể nào đi tới Bàn Long Giáp này trước ngươi được. Như vậy, Long nhị ca thể nào cũng bị ngươi dùng mưu kế đánh lừa để lấy mất cây roi Thiên Long Vạn Kiếp chứ không sai.
Nói tới đó, y lại từ từ uống một hớp rượu thủng thẳng nói tiếp:
– Lão phu đi bằng hai tay như vậy vừa mệt nhọc vừa nhức đầu hoa mắt, trong lòng chán nản vô cùng thì bỗng thấy mấy con khỉ vượn đang nhẩy nhót trên cành cây, lão phu mừng rỡ khôn tả, vì như thế mà đã nghĩ ra được một mưu kế.
Tiểu Hồng cau mày hỏi:
– Mấy con khỉ vượn làm cho ngươi nghĩ ra được một mưu kế gì?
Thiên Trạch đáp:
– Lão phu bắt chước chúng, nhún hai tay một cái phi thân lên trên cao, chộp luôn một cành cây và cũng đu như chúng một cái đế phi được mấy trượng xa.
Cửu Uyên nâng chén lên khen ngợi:
– Tam đệ thông minh thực.
Thiên Trạch cũng nâng chén lên nói tiếp:
– Nhờ cách đu như thế, không bao lâu lão phu đã ra khỏi được khu rừng rậm.