Qua bốn mươi lăm chu thiên truyền dương trục độc từ thượng đỉnh chàng trai đã tỏa lên một luồng khí trắng mờ ảo, sắc diện chàng ta ửng hồng mồ hôi rịn khắp châu thân.
Thượng Quan lão nhân thu tả chưởng về, miệng nói nhanh :
– Thế là đủ, chỉ cần một viên Hoàn Kiện đơn nữa thôi.
Thái lão nhân nhoài mình qua một bên, đặt Hán Sơn ngồi dựa hẳn vào vách đá rồi lấy trong bọc ra một hoàn thuốc màu đỏ, lẹ tay bỏ vào miệng chàng trai giữa lúc Hán Sơn còn nhắm nghiền đôi mắt.
Có tiếng thở nhẹ bên cạnh cùng lời nói của Thượng Quan lão nhân :
– Xong rồi đấy, Hoàn Kiện đơn tan hết trong miệng là nó sẽ tỉnh lại bởi độc khí không còn nữa.
Đưa mắt ngắm nhìn chàng trai, Thái lão nhân chợt kêu lên :
– Ôi, Thiết Chưởng Hắc Ưng Vương Hán Đạo là người diện mạo phương phi sao con trai ông ta có dung nghi quái gở thế kia? Chắc nó mang mặt nạ giả trang rồi?
Vuốt râu mỉm cười, Thượng Quan lão nhân bảo :
– Nó mang mặt nạ da người đấy, tinh mắt như lão đệ còn phải hỏi làm gì nữa?
– Tiểu tử mang mặt nạ mà lão huynh nhận ra nó là Vương Hán Sơn à?
– Ngu huynh đã theo dõi nó, chỉ cần thấy tiểu tử xuất ngón đòn Song Chỉ Xuyên Tâm là ngu huynh nhận ra. Lạ một điều là Vương tiểu tử chỉ học được ở cha hắn một ngón võ công duy nhất nên hắn đã suýt lâm nguy trước quán rượu trong tay bọn Vạn Độc Quỷ môn…
– Lần ấy lão huynh cũng cứu tiểu tử ư?
– Ta đã chuẩn bị ra tay nhưng Tế Điên hòa thượng đã xuất thủ trước ta, Lôi Âm thần chuỗi của vị sư khùng này đã kịp thời cứu nguy cho tiểu tử.
– Lạ thật, Tế Điên hòa thượng không ra mặt tiễu trừ bọn Vạn Độc Quỷ môn nhưng ông luôn giải cứu những nạn nhân của chúng.
– Chẳng có gì lạ đâu, hẳn là nhà sư khật khùng mà võ công siêu tuyệt này còn chờ thời cơ thuận lợi như huynh đệ chúng ta thôi.
Thái lão nhân trầm giọng :
– Bây giờ lão huynh định chu toàn cho Vương tiểu tử cách nào đây?
Thượng Quan lão nhân thở dài :
– Vương Hán Đạo lâm nạn phải đưa gia quyến ẩn cư, Vương Hán Sơn chưa được truyền thụ võ công chẳng hiểu vì lý do gì nhưng lòng dạ thủy chung của hắn với Linh Phụng khiến ta quý mến. Ra chốn giang hồ mà chỉ có ngón Song Chỉ Xuyên Tâm thật là nguy hiểm. Vậy ta nên truyền cho hắn một môn công phu đủ để phòng thân, cự địch.
Thái lão nhân lắc đầu :
– Lão huynh định rút ra một bài trong Thiên Chiêu Sưu Lục đó ư? Không thể như thế được vì nếu lộ một phần bí kíp này có thể gây nguy hại khó lường cho tiểu tử và gã có thể bị tẩu hỏa nhập ma bởi không đủ công lực luyện chiêu thức đó. Ta chỉ nên truyền cho Vương Hán Sơn ba chiêu Hắc Phong chưởng vừa với công lực của tiểu tử lại gần giống Huyền khí công của Vương Đài trang, sau này Hán Sơn dễ hội nhập với võ công của gia phái.
Có vẻ hài lòng với giải pháp của người bạn già, Thượng Quan lão nhân vui vẻ nói nhanh :
– Tốt lắm, Hắc Phong chưởng cũng là môn tuyệt học của huynh đệ ta. Hán Sơn luyện được ba chiêu tạm so tài với bọn giang hồ Hắc, Bạch…
Thái lão nhân vung tay :
– Vậy ngu đệ xuất thủ nhé.
Dứt lời, Thái lão nhân liền vung hữu thủ phát động chỉ phong. Sau loạt âm thanh rèn rẹt bụi đã bay mù… Trong vài khắc trên vách hang đã hiện rõ những hàng chữ và hình vẽ ba chiêu chưởng với mấy dòng phụ chú ở phía dưới.
Gương mặt tươi vui, Thượng Quan lão nhân cười khà khà :
– Thái lão đệ hiểu ý ngu huynh đấy. Ta chỉ nên dùng hình thức bí truyền rồi giao luôn hang đá này cho tiểu tử…
Cười khà khà đắc ý, Thái lão nhân nói :
– Tất nhiên phải thế. Huynh đệ ta đâu đã ở yên một chỗ được. Trong lời dặn trên vách đá kia ngu đệ cũng yêu cầu tiểu tử bôi xóa hình tượng ba chưởng chiêu trước khi rời hang đá.
Thượng Quan lão nhân phẩy tay :
– Hay lắm, hay lắm, huynh đệ ta đi thôi, Hoàn Kiện đơn sắp tan hết nơi đầu lưỡi tiểu tử. Hắn gần tỉnh lại rồi.
Cẩn thận khoác lại tấm áo cho Hán Sơn, sửa thế ngồi thật ngay ngắn cho chàng trai rồi Thái lão nhân quay sang người bạn già :
– Lão huynh, ta lên đường…
Như hai chiếc bóng đôi bạn già phóng vụt ra khỏi hang đá trong chớp mắt.
Bên vách đá chỉ còn lại chàng trai ngồi nhắm mắt tựa một vị chân tu đang nhập định than thiền.
Trên đầu chàng mấy con dơi núi vẫn treo mình tĩnh lặng.
Thời gian chầm chậm trôi, Hán Sơn còn chưa tỉnh.