Vạn Độc Thần Ma Dương Sùng, thống lĩnh bọn Ma giáo Vạn Độc Quỷ môn trên ngôi vị Giáo chủ chí tôn. Lão lại dùng âm mưu độc bá võ lâm Trung Thổ nên công việc thật đa đoan. Nhưng dù điều khiển các Đường chủ xuống tới giáo chúng khẩn trương, bề bộn tới đâu lão cũng không thể quên được Huệ Tiên. Cứ ba tháng một lần, Vạn Độc Thần Ma lại tìm đến với người yêu xinh đẹp quyến rũ tuyệt vời của lão.
Đêm nay trong lều trại bên bờ suối Nhạn Sầu, Vạn Độc Thần Ma Dương Sùng thấy Huệ Tiên càng hấp dẫn đáng yêu hơn. Lão ôm nàng ngồi vào bàn tiệc.
Rượu Thiên Hoa và những món ăn cực độc đối với Vạn Độc Thần Ma lại là những thứ khoái khẩu giúp lão tăng cường sinh lực, để cuộc mây mưa trong màn gấm với mỹ nhân càng lên tột đỉnh.
Huệ Tiên nũng nịu, rên rỉ trong vòng tay Dương Sùng :
– Giáo chủ tình lang ơi, chàng biết thiếp nhớ mong chàng đến quên ăn, bỏ ngủ nên bọn thuộc hạ phải đưa thiếp ra tận bờ suối thơ mộng này để chờ nghênh tiếp chàng chăng?
Vạn Độc Thần Ma cười hềnh hệch :
– Ôi, ta biết chứ, ái thiếp không nhớ mong ta còn nhớ mong ai nữa.
Cười thầm trong bụng, Huệ Tiên lại chuốc rượu cho lão tình nhân xấu xí chỉ với mục đích hút lấy sinh lực của lão bằng Hấp Tinh đại pháp để ả ta luyện Âm Dương Bạch chân khí tới mức siêu tuyệt.
Ả lại làm bộ giận hờn :
– Thôi đi, Giáo chủ tình lang biết thiếp nhớ mong nhưng tình lang nào nhớ thiếp. Vì thế tình lang bỏ thiếp lăn lóc ở chốn thanh lâu ba tháng mới trở lại một lần.
Lão ma đầu hiểm độc nhưng lại ngây ngô trong vòng tay ả nữ nhân dâm ác, nên vội vuốt ve cô ả :
– Ái thiếp ơi, nàng hờn giận oan cho ta rồi. Đối với nàng ta muôn vàn thương nhớ lúc nào lòng cũng như lửa đốt. Nhưng ta là Giáo chủ nắm cả vận mệnh Vạn Độc Quỷ môn, lại đang bận lo thôn tính võ lâm quần hùng Trung Thổ nên lâu lâu mới buông được công việc ra để tìm đến vui say với nàng. Vân Mộng thanh lâu là giang sơn ta tạo riêng cho nàng làm chủ. Sau này đã độc bá võ lâm ta sẽ tôn phong nàng là đệ nhất ái cơ…
Vẫn lắc đầu, Huệ Tiên chu mỏ :
– Chả biết chừng nào Giáo chủ tình lang mới thôn tính xong võ lâm Trung Thổ?
Dương Sùng trừng mắt :
– Nàng lầm rồi, Thất đại phái võ lâm Trung Thổ ta tiêu diệt lúc nào mà chẳng xong. Hiện nay ta chỉ cần một việc truy tìm bằng được pho bí kíp Thiên Chiêu Sưu Lục đề phòng nó lọt vào tay các phái võ đất Trung Nguyên.
Huệ Tiên hỏi ngay :
– Việc này Giáo chủ tình lang đã giao cho Tống Phi Bằng rồi mà?
Vạn Độc Thần Ma gật đầu :
– Do khống chế được cả gia quyến của Tống Phi Bằng nên ta giao cho nó phải theo sát Thượng Quan Linh Phụng dò tìm pho bí kíp vì chưa rõ bá phụ con bé ấy giấu diếm nơi đâu. Nhưng ta chắc pho võ công ấy nằm trong tay Thượng Quan Linh Phụng mà tiểu tử Tống Phi Bằng chưa tìm ra được.
Huệ Tiên mỉm cười :
– Điều quan yếu là Phi Bằng đã chiếm trọn được tâm hồn và thể xác của Linh Phụng chưa?
Dương Sùng nói :
– Do sự sắp xếp của ta, Tống Phi Bằng có cơ hội thi ơn với Linh Phụng nên đã thu phục được cảm tình của con bé. Phi Bằng còn hứa bảo vệ Linh Phụng để tìm phụ mẫu và các đệ đệ, nên Linh Phụng không thể rời gã trai này được.
– Nhưng phụ mẫu và các đệ đệ của con bé ấy đã bị tru sát rồi còn đâu…
– Linh Phụng đâu đã biết được chuyện đó. Vì vậy Phi Bằng càng dễ gạt con nhỏ phải gắn liền với gã.
Chợt lắc đầu, Huệ Tiên bảo :
– Thiếp ngại rằng Tống Phi Bằng sẽ khó thành công.
Dương Sùng trừng mắt :
– Tại sao vậy?
Huệ Tiên đáp ngay :
– Chỉ tại Linh Phụng không bao giờ yêu Phi Bằng.
– Tại sao nàng biết?
Trước vẻ nóng nảy của Dương Sùng, Huệ Tiên vẫn khoan thai chậm rãi kể lại :
– Có một gã trai tìm đến thanh lâu Vân Mộng hỏi thăm tin tức về Linh Phụng. Gã ta tự xưng là sư huynh của con bé ấy…
Vạn Độc Thần Ma gầm ngay lên :
– Nói láo, Linh Phụng làm gì có huynh trưởng?
Huệ Tiên mỉm cười :
– Thiếp cũng đoán được là gã nói láo. Vì khi thiếp cho gã biết Linh Phụng đang phiêu bạt giang hồ với Phi Bằng thì mặt gã biến sắc ngay. Chắc hẳn gã này là người tình của Linh Phụng.
Dương Sùng quát to :
– Vậy sao không bắt lấy nó?
Đầu óc lúc nào cũng ranh mãnh, Huệ Tiên đặt chuyện được ngay :
– Thiếp đã bắt được gã chứ. Nhưng thình lình có một lão già bịt mặt xuất hiện. Lão già kỳ bí, võ công siêu tuyệt đã áp đảo được thiếp và đem gã trai đi mất.
Vạn Độc Thần Ma gầm gừ :
– Hừm, lão bịt mặt khốn kiếp.
Huệ Tiên nhíu cặp mày cong :
– Đúng, một lão khốn kiếp. Nhưng Giáo chủ tình lang biết lão là kẻ nào không?
Lão Thần Ma giáo chủ lắc đầu trầm giọng :
– Lâu nay trên chốn giang hồ xuất hiện một lão già quái gở như vậy đấy. Ta cũng chưa biết lão là ai, thuộc môn phái nào. Nhưng lão dám phá quấy nàng thì ta sẽ truy tầm lão và bắt lại gã trai trẻ nọ giết đi. Linh Phụng sẽ dễ dàng sa vào tay Phi Bằng.
Xua nhẹ bàn tay, Huệ Tiên bảo :
– Giáo chủ cần gì phải mất công như vậy. Việc lão già bịt mặt ta sẽ tính sau và gã trai kia cũng chưa cần bắt.
Dương Sùng ngạc nhiên :
– Nàng lại có mưu ma, chước quỷ gì đây?
Huệ Tiên đáp nhỏ :
– Tại sao không làm cái việc ván đã đóng thuyền là đơn giản và nhanh chóng hơn cả?
Vạn Độc Thần Ma nhăn mặt :
– Không được đâu. Việc này ta phải khôn khéo. Nếu ép buộc con bé sẽ gặp phản ứng bất lợi bởi Linh Phụng chẳng phải đứa con gái tầm thường. Cần ép buộc thì ta ra tay cũng xong đâu cần giao việc cho Phi Bằng công tử…
Lại mỉm cười, Huệ Tiên lẹ miệng :
– Giáo chủ chưa hiểu rõ ý thiếp mà…
Dương Sùng ôm Huệ Tiên sát vào mình :
– Nào, nàng hãy nói rõ cho ta nghe.
Ghé miệng vào tai Dương Sùng, Huệ Tiên nói nhỏ mấy câu. Gương mặt Vạn Độc Thần Ma tươi tỉnh hẳn, trong lúc Huệ Tiên trầm giọng :
– Ta cứ thi hành như vậy… như vậy là mưu sự hoàn thành tốt đẹp.
Giáo chủ Vạn Độc cười híp mắt :
– Ôi, ái thiếp của ta thông minh tài giỏi quá. Có vậy mà ta cũng chẳng nghĩ ra.
Dụi đầu vào bộ ngực vạm vỡ, đầy lông lá của Dương Sùng, Huệ Tiên nũng nịu ỏn ẻn :
– Nếu mưu chước nhỏ của thiếp vừa ý Giáo chủ tình lang thì chàng thưởng ngay cho thiếp một đêm ân ái nhé.
Dương Sùng khoan khoái cười hềnh hệch, lão ta ghì chặt lấy dâm phụ quỷ quái :
– Tốt lắm, tốt lắm. Nàng đòi ta thưởng như vậy thì ta thưởng được suốt đời.
Huệ Tiên kéo lão Giáo chủ vào chiếc nệm hoa nhưng trong đầu cô ả lại gợn lên ý nghĩ.
Chắc gì lão thưởng nổi suốt đời vì với Hấp Tinh đại pháp của ta có ngày lão sẽ suy kiệt sinh lực, lăn cổ chết không kịp trối…