Tổng đàn Vạn Độc Quỷ môn sừng sững trên núi Mạc Phù.
Bao quanh Tổng đàn lúc nào cũng có nhiều toán giáo chúng mặc áo xám với hình con nhện độc đen thui thêu trên ngực. Gươm giáo luôn sẵn sàng tuốt trần trên tay, bọn lâu la này canh phòng Tổng đàn hết sức cẩn mật. Với nhiều vòng cương tỏa từ ngoài vào trong, có lẽ một con kiến cũng không qua mắt được đám thuộc hạ đứng tựa ruồi nhặng của Vạn Độc Quỷ môn.
Nhưng riêng Giáo chủ Dương Sùng thì mọi sự xuất nhập của lão ta chẳng một tên lâu la nào nhìn thấy. Bởi lão có hành tung kỳ ảo như một luồng khói mỏng, ra vào Tổng đàn chẳng khác một bóng ma.
Hôm ấy khi Vạn Độc Thần Ma đưa Phi Bằng vào đến đại sảnh, Tổng đàn chủ Trương Chu Lục mới nhìn thấy.
Lão ta lên tiếng :
– Kính mừng Giáo chủ hồi giá.
Dương Sùng đặt gã trai xuống sàn gạch, buông gọn một tiếng :
– Nó đấy…
Trương Chu Lục hỏi ngay :
– Bẩm Giáo chủ đưa nó về từ Âm Phong cốc?
Vạn Độc Thần Ma bật cười :
– Chứ còn đâu nữa. Ta vốn biết tính khí thằng này. Cứ cho nó thấy dấu tích của Bách Độc mê hương là nó sẽ tới Âm Phong cốc. Mượn tay bọn thuộc hạ Vưu Hồn đánh nó bất tỉnh, ta đưa về đây là xong việc.
Trương Tổng đàn chủ vòng tay cúi đầu :
– Giáo chủ tính việc như thần, bọn tiện nhân xin bái phục.
Dương Sùng phẩy tay :
– Khỏi cần khen. Ta chỉ muốn biết con bé ấy ra sao rồi?
Trương Chu Lục vội đáp :
– Bẩm Giáo chủ, thuộc hạ tuân theo pháp chỉ, đã đưa Thượng Quan Linh Phụng xuống mật thất và cho uống Mê Tâm đơn…
Vạn Độc Thần Ma gật gù :
– Tốt lắm.
Rồi lão ta trỏ Phi Bằng đang nằm thiêm thiếp :
– Ngươi hãy dùng Phục Thần Hồi Lực đại pháp cứu tỉnh gã này. Cho nó uống Hưng Dương tửu rồi tống nó vào mật thất với con bé Linh Phụng nhé…
Tổng đàn chủ Trương Chu Lục mỉm cười :
– Thưa Giáo chủ, vậy là chuyện ấy sẽ diễn ra?
Dương Sùng tru lên cười hăng hắc :
– Tất nhiên, tất nhiên. Đó là ý muốn của ta, nên mới bắt cả hai đứa về đây.
Trương Chu Lục nhìn Giáo chủ của lão với ánh mắt thán phục :
– Bẩm Giáo chủ, ngài nghĩ rằng bí kíp Thiên Chiêu Sưu Lục có liên hệ đến thân thế Linh Phụng tiểu thư?
Vạn Độc Thần Ma gật nhanh :
– Chắc chắn như vậy, chẳng phải nghĩ ngợi gì nữa. Ta đã tru sát toàn bộ gia đinh Thượng Quan Kỳ Phùng, lục soát thân thể và khắp nơi trong Thượng Quan sơn trang mà chẳng thấy dấu vết pho bí kíp ấy. Như vậy nó phải nằm ở Thượng Quan Linh Phụng. Đưa hẳn Phi Bằng vào đời sống vợ chồng với Linh Phụng, nó sẽ dễ dàng phát hiện bí kíp nơi con bé này.
Tru lên tràng cười lạnh tanh, Dương Sùng tiếp :
– Cho Linh Phụng uống Mê Tâm đơn, cho Phi Bằng uống Hưng Dương tửu. Việc ấy nhất định xảy ra. Ha ha ha…
Trương Chu Lục chợt cúi đầu :
– Bẩm Giáo chủ. Nhưng ta phải coi chừng có kẻ ra tay cản trở mưu định của chúng ta.
Vạn Độc Thần Ma trừng mắt :
– Kẻ nào ba đầu sáu tay dám can dự vào công việc của bản môn?
Tổng đàn chủ trầm giọng :
– Quái nhân bịt mặt, hắn đã nhúng tay vào nhiều việc quan hệ đến bản môn, và hành tung của hắn xuất quỷ nhập thần, vô cùng cao cường kỳ lạ.
Nổi nóng, Dương Sùng xua tay :
– Đừng nói nữa, lão quái bịt mặt ấy vừa xuất hiện trên chốn giang hồ, ta sẽ truy lùng triệt hạ lão.
Thấy Giáo chủ nổi giận, Trương Chu Lục vội nín khe. Gã vực Phi Bằng dậy, vác lên vai đưa ra ngoài và thi hành theo lệnh Dương Sùng.
Vạn Độc Thần Ma nhìn theo Trương Chu Lục, sự bực dọc về quái nhân bịt mặt bỗng tiêu tan. Nghĩ đến việc sắp xảy ra trong mật thất, lão ma mỉm cười khoái trí và vỗ tay luôn ba cái. Sáu nàng mỹ nữ lập tức khoát rèm bước ra cùng một lũ nhạc công ôm đủ bộ đàn sáo. Hai ả thị tỳ cũng sẵn sàng dâng rượu. Vạn Độc Thần Ma cần hưởng lạc thú một buổi cho tâm thần thêm hưng phấn.
Người đẹp cùng áp má, nhịp đàn tiếng sáo dìu dặt bên tai, Dương Sùng thả hồn theo men rượu lâng lâng, phơi phới.