Hán Sơn buông mình ngồi xuống tảng thạch bàn.
Chàng thở dài :
– Chán thật, việc mình lo chưa xong lại bị rơi xuống lòng vực hoang vu này…
Cẩm Tiên hừ một tiếng :
– Nguyên nhân cũng tại Vương ca lọt vào mắt xanh của dâm nữ Huệ Tiên nên mới ra nông nỗi, còn trách ai đây?
Nàng trầm giọng tiếp :
– Muội còn phải đến Trường Sa báo phục mối gia thù. Chỉ vì lời hứa với Vương ca mà phải mắc kẹt nơi vực thẳm, chẳng biết ngày nào mới thoát ra được.
Hán Sơn đập tay xuống tảng thạch bàn, miệng gầm lên :
– Nhất định ta phải vượt thoát khỏi vực thẳm này và sẽ có ngày giết chết ả Huệ Tiên cho hả giận.
Vội nắm lấy cánh tay chàng trai, Cẩm Tiên bảo :
– Ôi, nắm đấm Vương ca rướm máu rồi kìa… Muốn rửa hận thì chờ gặp Huệ Tiên, sao lại đấm vào đá để mình phải đau đớn vô ích?
Cẩm Tiên ve vuốt cánh tay Hán Sơn khiến chàng dịu bớt cơn giận dữ.
Bỗng nàng nhìn sững vào chiếc vòng sừng nơi cổ tay chàng, giọng cô gái có vẻ ngạc nhiên :
– Vương ca, tại sao huynh có chiếc vòng này?
Ánh mắt Hán Sơn đượm buồn, ngắm chiếc vòng sừng.
Chàng chậm rãi đáp :
– Chiếc vòng này của ái muội tặng tiểu huynh đấy.
Cẩm Tiên kêu lên :
– Ôi, ái muội của Vương ca lại là Thượng Quan Linh Phụng sao?
Hán Sơn giật mình :
– Muội cũng biết Thượng Quan Linh Phụng à?
Câu hỏi đồng thời cũng là lời xác nhận của Hán Sơn làm Cẩm Tiên trợn tròn đôi mắt.
Nàng lắp bắp những gì trong miệng, đôi môi run run rồi chợt nói thật to :
– Thượng Quan Linh Phụng là bạn thân thiết của muội, toàn gia đã bị bọn Vạn Độc tru sát ở Thượng Quan sơn trang. Nàng ta chỉ có hai đứa đệ đệ, chẳng có người sư huynh nào cả.
Lời nói của Cẩm Tiên làm Hán Sơn lúng túng, chàng chưa biết nói sao thì Cẩm Tiên lại nhíu cặp chân mày :
– Vương ca nói dối, Vương ca không phải là sư huynh của Thượng Quan tiểu thư.
Qua một khắc bối rối, Hán Sơn bảo :
– Thì Cẩm muội cũng chẳng phải là bạn của Linh Phụng…
Cẩm Tiên nói nhanh :
– Muội chẳng phải là bạn của Linh Phụng, tại sao lại nhận ra chiếc vòng sừng trên cổ tay Vương ca? Cô ấy cũng có chiếc vòng giống y như vậy đó.
Vẫn thản nhiên, Hán Sơn nói :
– Chiếc vòng sừng Linh Phụng luôn đeo trên cổ tay, ai chẳng nhìn thấy. Còn bạn chí thiết của Linh Phụng thì nàng đã nói cho tiểu huynh biết. Nàng chỉ có một bạn gái thân từ ngày học võ với sư mẫu… Người ấy là Miêu Khả Tú, Linh Phụng chẳng bao giờ nói tới Cẩm Tiên.
Vừa nói chàng vừa nhìn xoáy vào đôi mắt người con gái đối diện.
Nhưng Cẩm Tiên đã lớn tiếng :
– Muội chính là Miêu Khả Tú ở Miêu gia bảo nơi Hoàng Thạch Xuyên đây. Vì mối gia thù nên muội phải đổi tên, luyện cả ma công để mong rửa hận…
Hán Sơn bàng hoàng nhìn cô gái :
– Thật vậy sao Cẩm muội, tiểu huynh được một ân nhân báo tin rằng Linh Phụng có thể chạy tới Hoàng Thạch Xuyên với Miêu Khả Tú. Nhưng lúc tiểu huynh đến được Miêu gia bảo thì quang cảnh nơi này cũng tan hoang bởi bàn tay bọn Vạn Độc Quỷ môn y như Thượng Quan sơn trang, Tống Linh võ đường cũng vậy…
Những giọt lệ ứa tràn nơi khóe mắt, Cẩm Tiên run giọng :
– Tứ đại pháp vương của Vạn Độc Quỷ môn đã tru sát toàn gia… lúc ở ngoài núi trở về muội đã kịp chôn cất thân nhân rồi lên đường giang hồ chờ ngày phục hận. Bọn Tứ đại pháp vương là hàng giáo phẩm thứ hai của Vạn Độc Quỷ môn, chỉ dưới quyền Giáo chủ Dương Sùng. Bốn tên ác ma này hiện ở trong Khô Cốt điện trên đất Trường Sa.
Chàng trai gật gù :
– Vậy thì tiểu huynh đã hiểu vì sao Cẩm muội nhất quyết tìm đến Trường Sa báo phục mối gia thù…
Cẩm Tiên nhếch mép :
– Còn muội cũng hiểu ra, Vương ca chẳng phải thân huynh của Thượng Quan Linh Phụng như vương ca từng nói…
Hán Sơn đành phải trả lời :
– Phải, tiểu huynh chính là người yêu của Thượng Quan tiểu thư, bởi vậy cái vòng sừng này là kỷ vật của mối tình giữa huynh và nàng.
Cô gái ngắm nhìn gương mặt xấu xí của Hán Sơn, trong đầu thầm nghĩ: “Quái lạ, tại sao Linh Phụng lại có thể yêu một chàng trai có gương mặt kỳ dị này?”
Nàng lại suy tư thêm: “Hừm, Hán Sơn tuy có dung mạo xấu xí nhưng âm hồn cao đẹp và chung tình. Chính ta lúc đầu cũng chỉ muốn dùng bộ mặt xấu xí của chàng làm đối tượng luyện Sử Nữ âm kình cho khỏi bị phân tâm. Thế mà ta lại đã có cảm tình ngày càng sâu nặng với chàng, bởi sự đáng yêu của chàng không thể giải thích được. Vậy có lẽ Thượng Quan Linh Phụng cũng yêu Hán Sơn vì tâm hồn và bản lĩnh của chàng ta?”
Nghĩ tới đây trong đầu Cẩm Tiên tức Miêu Khả Tú không thể tránh được nỗi buồn xa vắng bâng khuâng…