Vô Danh Chưởng

Chương 10 - Kỳ Duyên Lại Gặp Được Sâm Vương

trước
tiếp

Trong lúc nguy cấp Hùng Văn vẫn bình tĩnh rất nhanh :

– Ta dù chết cũng phải giết được các ngươi.

Trong chớp mắt, chàng thi triển thập thành công lực Vân Hải chân kinh. Lập tức chưởng phong bùng lên ào ào, kình khí tuôn như sóng, chia làm hai chưởng đạo quật vào hai gã ác ôn.

– “Ầm… Ầm…”

Hai tiếng nổ chấn động dữ dội, kèm theo tiếng rú thê thảm, cả một vùng bị rung chuyển như một cơn động đất.

Rồi bãi chiến trường đột nhiên im ắng rợn người.

Đã Nhân Tăng phun máu có vòi, ngã lăn ra mặt đất chết tươi. Phía bên kia thì Bá Khí Hắc Tâm Triệu Vũ văng ra cả hai búa, ngã ngồi trên mặt đất. Luồng gió nóng đã tan biến tự lúc nào…

Hùng Văn phấn khởi thầm nghĩ trong đầu :

– Công lực của ta đã tăng tiến lạ lùng. Hạm Không lão tổ, phen này ta có thể chống nổi tám thành công lực của ngươi. Chỉ có một chiêu mà ta đã giết được cả hai tên Hắc Y bang sừng sỏ…

Nhưng chàng lại bâng khuâng tự nghĩ, không hiểu sao Xích Lân chưởng tàn khốc như vậy mà sao chẳng tác động được đến chàng?

Vừa lúc đó Hùng Văn bỗng buồn nôn, muốn ói mửa, làm chàng hiểu ra một sự thật ghê gớm, liền than thầm :

– Thôi đúng rồi, Vạn Tà Sát Mạch lại bộc phát trong ta… Xích Lân chưởng không xâm phạm được ta, nhưng nó cũng làm hại ta rồi…

Chàng đã suy nghĩ đúng, sau khi chàng nuốt được Kim Lý đơn là món thuốc quý thuộc “âm” đã ép Vạn Tà Sát Mạch xuống. Nay chàng trúng Xích Lân chưởng là độc tố dương tính, có tác dụng kích thích Vạn Tà Sát Mạch bùng lên. Thế là Xích Lân chưởng không xuyên thấu Vân Hải chân kinh để sát tử được Hùng Văn, nhưng nó kích thích Vạn Tà Sát Mạch cho tính đa sát của chàng nổi dậy thì cũng khổ lắm.

Bá Khí Hắc Tâm Triệu Vũ khi ấy đang ngồi bệt trên mặt đất. Hắn đã thất tán toàn bộ chân khí bởi chưởng lực của Hùng Văn. Bây giờ đang ngồi vận công, mong tập trung được chân khí tản lạc.

Hùng Văn bỗng cảm thấy trong tâm đang đầy sát vong, trên mặt chàng cũng đằng đằng sát khí. Chân bước ngay tới chỗ Triệu Vũ, nhưng bỗng quay nhìn vì nghe tiếng nhạc reo vang… Quyên Quyên công chúa đang dong ngựa tới.

Nhìn thấy Hùng Văn đã giương song chưởng phía trước Triệu Vũ, Công chúa hiểu ý liền kêu to :

– Văn ca ca, không nên giết hắn.

Hùng Văn ngẩn mặt ra, vội hỏi :

– Tiểu muộn sợ nhìn thấy ca ca giết người sao?

Quyên Quyên bảo :

– Ca ca không cần giết hắn, mà có thể dùng hắn truyền tin cho Bang chủ của hắn và Hạm Không lão tổ biết sự hiện diện của Hùng Văn.

Nghe lời Công chúa, Hùng Văn nhớ ra, chàng gật gù :

– Phải rồi, ta đã quên Hạm Không lão tổ có liên hệ mật thiết với Hắc Y bang. Ta đang cần cho lão ma ấy biết ta chưa hết.

Nghĩ như vậy, rồi chàng cười lạt, gọi Triệu Vũ :

– Này gã kia, lẽ ra ta đã giết chết ngươi. Nhưng ngươi là Phó đường chủ Hắc Y bang, ta cho ngươi sống sót về báo lại với Bang chủ truyền đạt lời ta đến Hạm Không lão tổ. Hãy bảo cho lão ta biết, thứ mà lão đoạt của ta là ta sẽ lấy lại. Hẹn trong vòng một tháng nữa, ta sẽ tìm lão ở chỗ cũ, trên bờ hồ Tây. Ta cũng nhắn với Hắc Y Độc Tâm của Hắc Y bang rằng chỉ nửa năm nữa là ta sẽ tìm hắn để rửa mối thù hắn giết phụ thân ta. Tốt nhất là hắn hãy chuẩn bị sẵn một cái hòm để chôn xác hắn.

Bá Khí Hắc Tâm Triệu Vũ lúc nãy gần như đã phục hồi chân khí, nghe những lời của Hùng Văn thì biến sắc mặt. Hắn buột miệng nói :

– Hừm, ngươi dám đối địch với Hạm Không lão tổ?

Trong đầu hắn nghĩ tiếp :

– Xem ra mối thù bị đánh một chưởng này ta khó lòng trả nổi. Tên tiểu tử này đã gặp Hạm Không lão tổ mà không chết, thì hắn quả là nhân vật khá phi thường…

Đúng lúc đó, Thương Tứ Tài bỗng lên tiếng :

– Vương thiếu hiệp, cái hẹn của thiếu hiệp với Hạm Không lão tổ có thể dời lại được không? Thương mỗ có người nhờ yêu cầu thiếu hiệp giúp đỡ.

Bá Khí Hắc Tâm Triệu Vũ bỗng “hứ” một tiếng, gương mặt tái xanh, khiến Vương Hùng Văn biết điều Thất Tinh Kiếm Thương Tứ Tài sắp nói ra hết sức quan trọng…

Chàng quay lại bảo :

– Thỉnh Thương tiền bối cứ nói, Vương Hùng Văn nếu làm được sẽ không dám kiếu từ.

Thất Tinh Kiếm Thương Tứ Tài mừng rỡ, liền lấy Ngọc Hoàn Ngũ Sắc trong mình ra, rồi nói :

(mất hai trang)

Hùng Văn gật đầu, quyết tâm làm việc nghĩa, cứu người hiền. Nhưng chàng bỗng cau mày khi nhìn lại Quyên Quyên công chúa.

Trong đầu chàng suy nghĩa nhanh :

– Đây là việc khẩn cấp, ta cần đi nhanh, nhưng làm sao ta có thể bỏ nàng…

Thương Tứ Tài cũng tỏ vẻ lo lắng, lão biết Quyên Quyên công chúa là một cô nương không có võ công. Hùng Văn đi khỏi nơi này, Hắc Y bang sẽ đón chàng ta ở chỗ khác. Làm sao chàng dám mạo hiểm đem theo Công chúa?

Vốn thông minh, Quyên Quyên hiểu ngay sự việc.

Nàng liền nói :

– Văn ca ca, xin cứ đi ngay vì việc nghĩa. Hãy lo cho mình. Những việc khác muội tự thu xếp được.

Tuy nói cứng, nhưng trên gương mặt Công chúa vẫn lộ vẻ bịn rịn, không muốn rời Hùng Văn.

Trong lòng Hùng Văn lại xao xuyến, chàng suy nghĩ :

– Nàng đối với ta là tình cảm sâu sắc, hơn nữa đã là phu thê, ta sao đành bỏ nàng cho đành?

Hiểu rằng sự lưu luyến của mình sẽ làm mềm lòng Hùng Văn, nên Công chúa Quyên Quyên bình tĩnh trở lại, tỏ ra cứng rắn :

– Ca ca suy nghĩ làm gì nhiều thế? Chỉ cần làm tốt mọi việc, đừng lo cho tiểu muội…

Sự lo lắng của Hùng Văn dịu bớt bởi những lời can đảm của Quyên Quyên vừa nói. Chàng cũng biết Công chúa rất thông minh biết cách quyền biến. Hẳn xa nhau ít lâu cũng không đến nỗi nào.

Chàng liền quay nhìn Bá Khí Hắc Tâm Triệu Vũ gằn giọng :

– Về thông báo của ta với Hạm Không lão tổ, ngươi cứ nói rằng trong vòng kỳ hạn tháng sau, ta hẹn gặp hắn ở Thiên Trì Trường Bạch.

Triệu Vũ cười lạt :

– Ta sẽ nói lại rõ ràng với Lão tổ. Tin chắc rằng ta với ngươi cũng còn gặp lại trong ngày gần đây.

Vừa dứt lời, hắn đã đứng lên phóng đi biệt dạng.

Hùng Văn ôm hôn Quyên Quyên công chúa và nói lớn :

– Thôi ta đi đây. Muội muội cố gắng bảo trọng nhé.

Chàng lại quay sang Thương Tứ Tài :

– Tiền bối, chúc thượng lộ bình an.

Thế là trong phút chốc, rừng lá nhọn trở lại không khí tĩnh lặng ngàn năm. Vì mỗi người đi một ngả.

Trời đã sang xuân, nhưng trên đỉnh Trường Bạch tuyết vẫn phủ trắng. Dưới ánh sáng mặt trời, tuyết trắng lung linh màu ngũ sắc. Nơi đây lạnh lẽo với những vạt rừng thông, nhưng phong cảnh đẹp vô cùng. Không khí trên đỉnh Trường Bạch bao giờ cũng tĩnh lặng, vắng vẻ hoang sơ.

Hôm ấy, đột nhiên có một chấm di động từ phía chân trời bay gần tới sườn núi tuyết.

Chấm màu trắng ấy chỉ nhỏ bằng hạt đậu, nhưng phút chốc đã lớn dần, cho thấy đó là người áo trắng đang di chuyển rất nhanh, với trình độ khinh công thượng thặng.

Người ấy chính là Vương Hùng Văn.

Chỉ còn cách khu rừng thông là tới Trường Bạch Thiên Trì nơi môn hộ của phái Trường Bạch.

Vẫn hoàn toàn vắng lặng, nhưng khi Hùng Văn đến ngang rừng thông thì có tiếng vang lên :

– Tiểu tử nào đến đây quấy rầy thế?

Tiếng nói vừa dứt thì bóng người đã vùn vụt trong rừng thông phóng ra ngoài.

Đó là ba tên đại hán mặc áo màu nhũ bạc.

Liếc mắt nhìn bọn người trước mặt, Hùng Văn nghĩ nhanh trong đầu :

– Sư phụ Vân Hải Tiên Quân không nhắc tới phái Trường Bạch này, đã lâu nay Trường Bạch phái cũng chưa đụng tới võ lâm Trung Nguyên. Đây là lần đầu xảy ra chuyện Bang chủ Cái bang rắc rối với Trường Bạch phái. Võ công của ba người này coi bộ chẳng phải tay vừa, ta phải cẩn trọng.

Phái Trường Bạch đã thành một phái riêng. Ba người này là Trường Bạch tam lang thuộc hàng các nhân vật đệ nhất của phái Trường Bạch, chỉ kém vị Chưởng môn Thiên Trì lão quân Lôi Hỏa Mộc và hai người nữa.

Lão đại Bạch Mao Lang Nhi lên tiếng :

– Tiểu tử, sao ngươi dám xông bừa vào đây? Ngươi là người của phái nào?

Hùng Văn không thèm khai lý lịch, chỉ hỏi lại :

– Bang chủ Cái bang và Cùng Thần Công Đỗ Tứ Hải lão tiền bối đang ở đâu?

Lão nhị Hỏa Lang Đính Xuân cười lạnh tanh :

– Thì ra lão Đỗ nhắn ngươi đến đưa tang đó hả?

Bị xúc phạm, Hùng Văn nói thầm :

– Ý trời sao cay nghiệt. Ngày nay trong thiên hạ, bọn người ác độc quá nhiều. Đỗ lão tiền bối, tại hạ đến quá muộn, xin tiền bối tha lỗi. Tại hạ sẽ nhất quyết báo thù cho tiền bối.

Thầm nói chưa dứt, Hùng Văn bỗng giật mình vì Vạn Tà Sát Mạch đã bộc phát dữ dội. Sắc mặt Hùng Văn đỏ lên như máu, rồi chàng cười sằng sặc…

Trường Bạch tam lang thấy vậy đều ngạc nhiên. Hỏa Lang Đinh Xuân tính nóng như lửa, liền nghĩ thầm :

– Tiểu tử này nhất định có liên quan sâu sắc với lão Khiếu Hóa. Bởi vậy ta vừa nói gạt lão đã chết thì hắn đã xúc động kinh khiếp đến thế. Mà không hiểu lão Khiếu Hóa giấu Hóa Huyết tà kiếm của bổn bang nơi đâu. Nếu nó tái hiện thì Chưởng môn nhân của ta dễ dàng giết lão Khiếu Hóa. Nhưng thằng tiểu tử này thật ngu, không chịu lên Thiên đàng mà tới đây lao đầu xuống Địa ngục…

Hùng Văn đâu đã biết chuyện thật về vụ này. Nguyên do Bang chủ Cái bang và Cùng Thần Đỗ Tứ Hải nghe nói Quan Ngoại có bảo kiếm xuất hiện nên rủ nhau xuất quan.

Hai người nhặt được cây Hóa Huyết tà kiếm, biết rõ kiếm này rất hung ác. Người nào giữ kiếm sẽ sinh ra sát khí. Nếu để lọt vào tay kẻ ác thì chẳng biết bao nhiêu người trong thiên hạ phải bị đầu rơi, máu chảy. Hai lão nhân đều biết rõ chuyện phái Trường Bạch đã câu kết với Hắc Y bang nên quyết không trả lại bảo kiếm, bèn giấu đi. Không may của sự kiện này là Bang chủ Cái bang và Cùng Thần Công Đỗ Tứ Hải đều không thắng nổi Chưởng môn phái Trường Bạch là Thiên Trì lão quân Lôi Hỏa Mộc. Cuối cùng cả hai vị tiền bối võ lâm bị giam giữ ở Trường Bạch Thiên Trì.

Hùng Văn đã thôi cười, mặt đằng đằng sát khí, gằn giọng bảo :

– Phái Trường Bạch các ngươi cả gan hạ độc thủ với Bang chủ Cái bang và lão tiền bối Cùng Thần Công Đỗ Tứ Hải, vậy hôm nay là ngày cuối cùng của các ngươi rồi.

Hỏa Lang Đinh Xuân cười ngạo mạn :

– Tiểu tử, ngươi tự đi tìm chết. Ta cũng sinh phúc hóa kiếp cho ngươi.

Dứt lời lướt nhanh tới xuất chiêu.

Hùng Văn bình tĩnh tán thưởng :

– Hừm, bộ pháp này rất giống Xúc Thần Bộ của Hạm Không đảo, chắc bọn các ngươi cùng một phe.

Thế của đối phương vừa nhanh mạnh, vừa nham hiểm, chiêu thức tân kỳ, chưởng chiêu vừa xuất, kình lực đã ầm ầm xô tới. Hùng Văn vội né tránh, dịch ngang hơn một trượng. Hỏa Lang Đinh Xuân đắc chí cười lớn, thừa thế truy tiếp, chiêu thức và kình đạo càng ác liệt hơn. Bạch Mao Lang Nhi và Băng Tuyết Lang Hà của phái Trường Bạch đều la lên :

– Đinh huynh đã thi triển Lục Trụ thần công…

Bọn chúng cùng tâm đắc, trong khi bên kia song chưởng của Hùng Văn chỉ hơi chuyển động.

Đột nhiên vang lên một tiếng “Bình” chuyển núi. Bạch Mao Lang Nhi và Băng Tuyết Lang Hà hoảng hốt thét lên và xốc tới. Nhưng đã muộn, Hỏa Lang Đinh Xuân vì khinh địch chưa kịp thi triển hết Lục Trụ thần công thì đã trúng nhằm chưởng lực của Hùng Văn. Hắn bị tung lên hơn mười trượng, dộng đầu xuống đất phọt óc, chết không kịp trối.

Bạch Mao Lang Nhi và Băng Tuyết Lang Hà tập trung kình lực, đẩy nhanh Lục Trụ thần công, chưởng đạo như con mãng xà quật thẳng vào Hùng Văn như phá núi.

Lúc ấy chưởng phong vùn vụt, Hùng Văn cảm thấy toàn thân bị bao vây, tập kích khủng khiếp, kình lực ghê gớm tưởng chừng không tài nào đỡ nổi.

Hùng Văn nghĩ rất nhanh :

– “Thân pháp và chiêu thức của phái Trường Bạch thật lạ lùng, hung hiểm. Phen này nếu ta để lỡ thời cơ thì hậu quả sẽ khốc liệt vô cùng”.

Vừa nghĩ xong, chưởng chiêu của chàng đã xuất ra kịp lúc. Chàng sử dụng chiêu thức vừa thủ vừa công của Hải Vân Chân Kinh, đón đầu lực đạo của đối phương để đánh chính diện…

– “Ầm…”

Một tiếng khủng khiếp, lực đạo đôi bên giao nhau tóe lửa.

Hùng Văn lảo đảo, bị đẩy lùi mấy bước.

Bạch Mao Lang Nhi nói lớn :

– Tiểu tử, công lực của ngươi khá đấy.

Băng Tuyết Lang Hà phụ họa :

– Ngươi học võ công giữa phái Thiếu Lâm với Kiếm Tiên. Hừm, có giỏi cứ thi triển mấy chiêu nữa thử cho ta xem.

Dứt lời cả hai tên cùng xông tới, xuất luôn chiêu Diệp Lạc Phi Sương, như sương rơi lá rụng, một chiêu uy lực mạnh nhất trong Hồi Phong độc chưởng tuyệt nghệ của phái Trường Bạch.

Trong chớp mắt, tứ chưởng vun vút, kình phong vèo vèo.

Tằng hắng một tiếng, Hùng Văn bình tĩnh phản chiêu, xuất liên tiếp luôn sáu chưởng, kình khí mù trời.

Phóng xong lục chưởng, tuy chận đứng được kình đạo của đối phương, nhưng Hùng Văn chột dạ nghĩ thầm :

– Hình như công lực của chúng nó càng lúc càng mạnh hơn?

Băng Tuyết Lang Hà và Bạch Mao Lang Nhi nói nhỏ với nhau :

– Thằng tiểu tử không biết sự diệu kỳ Phản Khí Hồi Công của chiêu Lục Trụ thần công tuyệt học của bổn phái, cho nên cứ liều mạng đánh càng với chúng ta. Phen này Diêm Vương đang gọi nó. Tiểu tử khó sống đến canh năm.

Bạch Mao Lang Nhi xầm xì :

– Để ta chọc giận cho nó đánh hăng thêm, càng tới gần chỗ chết.

Rồi hắn rống họng kêu lớn :

– Tiểu tử, ta tưởng ngươi có hỏa hầu dữ dội lắm, không ngờ chỉ được dăm ba đường võ vẽ. Hãy xem huynh đệ ta báo thù…

Cả hai nháy mắt làm ám hiệu cho nhau, rồi cùng thay đổi chiêu thức, thi triển Ngũ Phong Thập Vũ, chiêu lợi hại trong Hồi Phong Chưởng.

Kình lực của đối phương vừa tuôn ra, Hùng Văn đã nhận biết chiêu này rất ghê gớm, vừa mạnh, vừa hiểm, luôn buộc chàng phải đấu sức trực diện và mãnh liệt. Sự thật uy lực lớn nhất của Lục Trụ thần công là ở chiêu này nhằm tiêu hao công lực của đối phương.

Đánh vã mồ hôi, Hùng Văn chợt hiểu :

– Hừm, mình bị trúng kế rồi. Thì ra chẳng phải công lực của chúng càng đánh càng mạnh mà chính là do công lực của mình bị tiêu hao. Trong lúc chúng dựa vào Lục Trụ thần công để bảo toàn hỏa hầu…

Biết làm sao đây, vì tình thế lúc này buộc Hùng Văn khi xuất chiêu đều rất mạnh, chân khí sẽ suy kiệt mất, chàng thở dài :

– Không lẽ mình sắp đi dần tới chỗ chết, không phương cứu gỡ?

Tuy vậy, chàng vẫn tiếp tục xuất chiêu.

– “Bình… Bình… Bình…”

Chưởng lực gặp nhau phát nổ kinh hồn, hoa tuyết rụng lả tả.

Bỗng nhiên… Từ xa có tiếng cười lạt vọng tới.

Bạch Mao Lang Nhi tươi nét mặt hỏi :

– Huynh đệ có nghe thấy gì không?

Băng Tuyết Lang Hà đáp :

– Nhị công tử đến rồi. Để công tử không cướp công của chúng ta, cần phải đánh chết thằng này trước đã.

Thì ra tiếng cười báo hiệu người đang đi tới chính là nhị công tử Lôi Tiêu, con của Thiên Trì lão quân Lôi Hỏa Mộc, Chưởng môn nhân Trường Bạch phái.

Sau một tiếng cười dài, nhị công tử Lôi Tiêu liền hỏi :

– Huynh đệ các ngươi giao đấu với nhân vật nào mà lâu thế?

Giọng nói với âm thanh càng lúc càng gần, làm hai tên kia hoảng hốt, sợ không còn dịp lập công.

Băng Tuyết Lang Hà thét lên rùng rợn :

– Tiểu tử, nạp mạng…

Cả hai tên dốc công lực, cùng nhất loạt tiến đánh.

Hùng Văn nghĩ thầm :

– Hai thằng liên thủ, phen này ta mệt đây.

Ý nghĩ vừa qua trong đầu thì chàng “hự” một tiếng…

– “Ầm…”

Chưởng lực giao nhau, Hùng Văn bị đẩy xa ba trượng, thân hình lảo đảo, suýt ngã lăn ra đất.

Chuyện bất ngờ, vì lúc Hùng Văn “hự” một tiếng là chàng đã xuất một chiêu mãnh liệt, với công lực ghê hồn…

Bạch Mao Lang Nhi và Băng Tuyết Lang Hà như còn nụ cười trên môi, nhưng mặt đã biết sắc, cùng rú lên một tiếng thảm thiết, ngã lăn ra chết không kịp trối trăng Vừa lúc ấy, một bóng người lướt tới, chính là nhị công tử Lôi Tiêu.

Hắn đưa mắt nhìn qua hai xác chết, rồi gằn giọng :

– Tiểu tử, ngươi dám giết người của bản môn?

Dứt lời hắn liền xuất chiêu tập kích, kính khí tuôn ra như rồng rắn, âm thanh chuyển động rầm rầm.

Hùng Văn thầm nghĩ :

– Công lực của gã này thật ghê gớm, chân khí của ta đã bị tiêu hao, làm sao chống đỡ…

Chàng nổi giận quát to :

– Ta cùng liều sống chết với ngươi.

Tả thủ xuất chưởng đỡ, hữu thủ chàng vung ống tay áo. Chỉ nghe những âm thanh vèo vèo, rồi hai luồng sáng xanh vút tới. Đó chính là hai viên ám khí độc môn Truy Kích Cửu Trảo mà chàng đã đổi Bích Thủy bảo châu cho lão Truy Kích Ma Quân.

Chính hồi nãy hai tên Bạch Mao Lang Nhi và Băng Huyết Lang Hà bị chết trong chớp mắt cũng do chàng xuất chiêu bắn ra hai viên ám khí độc môn ấy. Hùng Văn cũng sử dụng hai viên Truy Kích Cửu Trảo để kết thúc nhanh trận đấu, nhằm giữ lại chân khí bớt tiêu hao Nhị công tử Lôi Tiêu vừa nhìn qua đã biến sắc, nghĩ nhanh trong đầu :

– Lạ thật, đây là Truy Kích Cửu Trảo rất nguy hiểm, sao thằng này có trong tay? Ta không thể xem thường.

Thế là hắn vội thu chưởng, bay mình lách qua một bên, tránh đường phóng của hai viên ám khí.

Vừa tránh xa sáu trượng, Lôi Tiêu vừa theo dõi. Hắn thấy hai viên Truy Kích Cửu Trảo bám theo hắn đến khoảng bốn trượng mới hết lực rơi xuống đất. Lúc đó, hắn mới trụ bộ, thở phào.

Hùng Văn vừa mừng rỡ, vừa kinh ngạc nghĩ thầm :

– Truy Kích Cửu Trảo quả thật là lợi hại, có thể xuyên qua được chưởng lực, còn chịu sự điều khiển của người truy kích địch nhân. Nếu Lôi Tiêu không kịp nhảy tránh xa sáu trượng thì tiêu mạng rồi…

Chợt chàng giật mình nghĩ tiếp :

– Gã công tử này biết sự lợi lại của Cửu Trảo Truy Kích. Hẳn là có liên quan với lão Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân. Nếu hắn khắc chế được loại ám khí này thì sẽ khó khăn cho ta lắm.

Lúc đó, Lôi Tiêu cũng đang suy nghĩ mông lung, chợt lên tiếng hỏi rổn rảng :

– Tiểu tử, ngươi là…

Không để cho đối phương hỏi hết câu, Hùng Văn đã phóng tiếp một viên Truy Kích Cửu Trảo luồng sáng xanh lướt đi vèo vèo.

Nhị công tử Lôi Tiêu nghiêm mặt nói thầm :

– Phụ thân, con đành phải vi phạm điều cấm kỵ của phụ thân…

Thì ra giữa Thiên Trì lão quân Lôi Hỏa Mộc cùng Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân đã từng xảy ra xung đột.

Sự kiện ấy đã diễn ra cách tám mươi năm trước, trong một trận giao đấu quyết tử. Lần đó Thiên Trì lão quân Lôi Hỏa Mộc bị thua nửa chiêu, nên thề rằng lão chờ lấy được Hóa Huyết tà kiếm mới tìm Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân đấu lại. Bởi thế lão ta cấm thuộc hạ và các con không được đấu với người của Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân trước khi lão ra tay. Nhưng bây giờ tiểu tử kia đã liên tiếp sử dụng ám khí thì…

Lôi Tiêu chợt thét lớn :

– Tiểu tử, bộ ngươi tưởng có thể tung hoành được với chín viên Truy Kích Cửu Trảo ấy sao?

Như ánh chớp, hắn lướt xa sáu trượng, tránh được ám khí, rồi quay lại ngó Hùng Văn bật cười :

– Khà khà, mấy cái ám khí đầu lâu ấy chẳng làm gì được ta đâu.

Hắn toan nói câu này để khích Hùng Văn bắn ra cho hết chín viên Cửu Trảo. Khi đó hắn sẽ ra tay.

Hùng Văn không thèm đáp, chỉ thấy trong ống tay áo của chàng lại bắn ra một luồng sáng xanh màu ngọc bích, đó là viên Cửu Trảo thứ năm, kèm theo âm thanh vù vù lạnh gáy.

Lôi Tiêu búng mình né khỏi, Hùng Văn phóng viên thứ sáu..

Viên thứ bảy…

Viên thứ tám…

Đột nhiên chàng thét lớn :

– Chết này…

Một luồng kình đạo tuôn theo viên ám khí thứ tám, chẳng khác con rồng lửa hừng hực công thẳng vào Lôi Tiêu.

Kinh khiếp vô cùng…

Lôi Tiêu né được viên Cửu Trảo thứ tám, vừa trụ vững thì đạo kình phong của Hùng Văn đã lướt tới.

Gã công tử thét vang, tung chưởng đón đỡ. Kình lực của hắn như vũ bão, vượt xa Trường Bạch tam lang.

Chưởng đạo giao nhau ầm ầm, đôi bên cùng dội ngược bắn xa mấy trượng.

Lôi Tiêu vừa trụ vững đã nghĩ :

– Mình cũng bị dội ngược, xem ra phải dùng công pháp độc đáo mới mong thắng nó…

Còn Hùng Văn lại nghĩ :

– Phải đánh phủ đầu vài chưởng cho nó giảm bớt uy phong…

Thân hình đang bị đẩy ra xa, chàng bèn nương đà, đảo mình vận Vân Hải chân kinh quật ngược một luồng kình đạo sấm sét.

Công tử Lôi Tiêu quát lớn :

– Tiểu tử khá đấy, nhưng ngươi chẳng phải đối thủ của ta đâu.

Lôi Tiêu nói như vậy, vì hắn là nhân vật số ba của phái Trường Bạch. Hắn chỉ thua cha hắn là Lão quân Lôi Hỏa Mộc và anh hắn là Lôi Bưu đại công tử…

So với đại công tử Lôi Bưu thì công lực của Lôi Tiêu không bằng, nhưng hắn lại nóng nảy kiêu ngạo hơn hẳn anh hắn.

Trong chớp mắt, Lôi Tiêu vận mười thành công lực, thi triển tuyệt chiêu Lôi Công Băng Hồn Trảo phối hợp với Lục Trụ thần công quật thẳng vào đối phương như triều dâng, thác đổ.

– “Ầm… Ầm…”

Trong một lúc Lôi Tiêu sử dụng luôn cả mười chiêu liên hoàn theo chưởng pháp phái Trường Bạch, sức công phá long trời lở đất.

Lúc đó Hùng Văn vẫn bình tĩnh đối phó bằng Vân Hải chân kinh kết hợp thế chưởng với thế kiếm, hàm chứa mười thành công lực phản kích lại Lôi Tiêu. Đôi bên cùng ngang tài cân sức, qua lại hàng trăm chiêu vẫn không phân thắng bại.

Thình lình có tràng cười nổi lên, rồi một bóng người lướt tới. Thân hình chưa rõ mà tiếng nói đã oang oang :

– À, à… Tiểu tử, sao ngươi lại đến đây. Kiều thê của ngươi bị người bắt đi rồi, không lo đi tìm kiếm? Ngươi bắn Cửu Trảo Truy Kích vương vãi thế kia, ta cần phải thu lại…

Bóng người mới đến chẳng ai khác hơn là Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân.

Nghe tiếng hỏi, Hùng Văn đáp ngay :

– Tại hạ cần phải diệt được tên này mới rảnh tay. Nhưng tiền bối vừa nói điều gì vậy?

Bởi Hùng Văn để kiều thê Quyên Quyên ở chốn xa xôi, nên vừa nghe tin nàng, Hùng Văn đã hỏi :

– Lão tiền bối vừa nói điều gì thế?

Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân trả lời nhanh :

– Ta nói kiều thê của ngươi đã bị bắt rồi.

Vừa nói vừa trổ thuật Đạm Ánh Phân Hình lướt trên bãi chiến trường, thu tám viên ám khí vào túi gấm.

Hùng Văn vừa đánh vừa ngoái nhìn :

– Kẻ nào bắt kiều thê Quyên Quyên của tại hạ?

Bất ngờ Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân đáp :

– Chính ta bắt đấy.

Hùng Văn kêu lên :

– Tiền bối bắt à? Vậy thì hãy chờ đấy. Tại hạ còn phải tru sát gã công tử độc ác này trước đã.

Cửu Trảo Truy Kích Ma Quần gật gù :

– Ngươi hãy coi chừng chiêu Băng Hồn chưởng của hắn đấy.

Nhìn lại, Hùng Văn thấy Lôi Tiêu dựng song chưởng như đao kiếm, chuẩn bị phát chiêu Phân Thi Toái Cốt, một chiêu dữ dội trong Băng Hồn chưởng. Chiêu này đã từng sử dụng trong cuộc giao đấu giữa Thiên Trì lão quân Lôi Hỏa Mộc và Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân năm xưa.

Bởi Lôi Tiêu nghe hai người nói chuyện đã yên tâm là Hùng Văn không phải môn hạ của Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân nên quyết định quật một chiêu ác hiểm giữa lúc Hùng Văn đang có việc phân tâm.

Thoáng chốc kình lực của Băng Hồn chưởng chuyển động, phát ra hàng loạt âm thành ong ong, điếc tai, nhức óc.

Áp khí của chưởng đạo khiến Hùng Văn như ngộp thở. Chàng vội vận dụng Vân Hải chân kinh phòng hộ, và tìm chưởng thức phản công…

Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân vốn đã biết uy lực của chiêu này, nên thầm nói với mình :

– Tội nghiệp Hùng Văn. Nhưng ta không thể cứu ngươi, bởi đã có lời giao kết với Thiên Trì lão quái. Nhưng ta sẽ bảo vệ kiều thê của ngươi trả thù cho ngươi. Ta đã cá với Kiếm Tiên trong một năm sẽ rèn luyện cho Quyên Quyên trở thành vô địch thiên hạ.

Sau những lời nói thầm ấy, Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân thi triển thân pháp Đạm Anh Phân Hình bỏ đi biệt dạng.

Lúc đó thì kình lực của Hùng Văn phát ra chạm chưởng đạo của nhị công tử Lôi Tiêu…

– Bình… Bình…

Tiếng nổ kèm theo tiếng rú khủng khiếp của Lôi Tiêu. Chỉ là tiếng rú cuối cùng của gã công tử cao thủ này. Hắn đã bị chưởng lực của Hùng Văn đánh tan xác.

Nhìn thân xác bầy nhầy của kẻ địch, Hùng Văn ngẩn người… Chàng không nhớ mình xuất chiêu gì ghê gớm thế? Chàng có biết đâu trong cơn nguy cấp, đã vô tình đánh một chiêu trong Tam kiếm Thập nhị chưởng là võ công tuyệt học quần hùng hắc bạch lưỡng phái đều đổ xô đi tìm kiếm.

Vì chưa học được khẩu quyết nên Hùng Văn không nhớ ra…

Chàng cứ lẩm bẩm…

– Chẳng biết ta sử dụng chiêu gì nhỉ?

Chợt chàng nhìn quanh không thấy ai, liền gọi lớn :

– Cửu Trảo tiền bối, ngài đâu rồi?

Chỉ có tiếng vang đáp lại nên Hùng Văn biết lão quái đã đi rồi. Chàng bèn nhắm chừng phương hướng rồi phóng vút theo, may ra có thể tìm được lão để hỏi tin tức về Quyên Quyên.

Thuật khinh công của Hùng Văn thuộc hàng cao thủ, vậy mà chàng phi hành quá lâu vẫn không thể phân biệt được Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân đã đi theo con đường nào.

Cứ đi mãi, Hùng Văn bỗng nghe trên không trung có tiếng thét :

– Kẻ nào dám giết con trai yêu quý của ta?

Khi ấy trước mặt Hùng Văn là một ghềnh băng, chẳng biết sâu mấy trượng, chỉ thấy vách băng cao ngất chắn cả lối đi.

Phía sau, tiếng hỏi của lão nhân nào đó, mỗi lúc một gần :

– Kẻ nào giết nhi tử và đồ đệ của ta, hãy mau xuất đầu lộ diện.

Hùng Văn giật mình nghĩ thầm :

– Thôi, đích thị là lão Thiên Trì Quân Lôi Hỏa Mộc rồi. Lão ta thấy cái chết của Lôi Tiêu và Trường Bạch tam lang nên truy đuổi tới đây.

Chàng bật nói :

– So tài với lão cũng hay, nhưng đây là trận đấu long trời mà công lực hết sức chênh lệch.

Chàng chuẩn bị tư thế chờ sẵn. Nhưng lại nghe Lão quân Lôi Hỏa Mộc cười lạt, cùng câu nói :

– Hừm, không ngờ lại là người của Hạm Không đảo.

Ngước mắt nhìn lên, Hùng Văn quả nhiên trông thấy từ xa có bóng người đang lướt tới bằng khinh công Xúc Thần Bộ của Hạm Không đảo. Người ấy chỉ mới là cái chấm bằng hạt đậu, nhưng lão ma đầu đã nhìn ra. Tất nhiên thị lực của Hùng Văn cũng thấy rõ.

Chàng nghĩ nhanh :

– Ta có hẹn trong một tháng, Hạm Không lão tổ tới núi Trường Bạch gặp ta. Bóng người kia hẳn là lão rồi…

Quả thật người đang thi triển Xúc Thần Bộ lướt tới chính là Đảo chủ Hạm Không lão tổ.

Sự xuất hiện của lão thì Hùng Văn đã biết nguyên do, nhưng Thiên Trì lão quân Lôi Hỏa Mộc lại nghi ngờ :

– À à… Hay là chính lão này giết chết con trai và đệ tử của ta?

Lão nghi cũng phải, vì kẻ giết được Lôi Tiêu và Trường Bạch tam lang phải có võ công thâm hậu, mà lão chưa phát hiện ra Hùng Văn dưới ghềnh băng.

Thế là Lôi Hỏa Mộc phóng tới đón đầu. Trong lòng lão sôi sục hờn căm.

Nhưng vừa thấy Lôi Hỏa Mộc, Hạm Không lão tổ lại tươi nét mặt hỏi han rất nồng nhiệt :

– Kính chào Lôi lão huynh, lâu ngày mới gặp, chắc lâu nay sức khỏe và võ công đều thăng tiến?

Lôi Hỏa Mộc ngẩn người, đầu óc lưỡng lự phân vân :

– Hừ, xem ra lão này chẳng biết gì về cái chết của Lôi Tiêu và bọn Trường Bạch tam lang. Nhưng nếu y không giết thì kẻ nào đủ sức giết?

Lão liền hỏi lớn :

– Hạm Không đảo Chủ, ông đến đây làm gì?

Tới lượt Hạm Không lão tổ ngẩn ngơ :

– Có kẻ hẹn ta tới đây? Vậy không phải kẻ đó nhờ lão huynh ra đón ta à?

Lôi Hỏa Mộc trợn mắt ngạc nhiên, sao lại có chuyện rắc rối thế? Hạm Không lão tổ và Lôi Hỏa Mộc đã từng quen biết trong dịp Hạm Không lão tổ mời Lôi Hỏa Mộc cùng chủ trì Hắc Y bang. Nhưng lúc đó Lôi Hỏa Mộc không đồng ý, nên mãi sau này mới liên kết với Hắc Y bang, tạo mối tương quan cùng phái Trường Bạch.

Thiên Trì lão quân Lôi Hỏa Mộc liền bảo :

– Ông hỏi ta chẳng hiểu gì hết.

Hai lão liền xáp vào đàm đạo.

Cuối cùng, Hạm Không lão tổ vỗ đùi hét lên :

– Thế thì chính Vương Hùng Văn rồi. Nó hẹn ta đến đây, và chính hắn đã giết người của phái Trường Bạch.

Thiên Trì lão quân Lôi Hỏa Mộc đảo mắt, quét tia hung quang nhìn dáo dác, rồi quát to :

– Dưới ghềnh băng kia đang có một tiểu tử.

Hạm Không lão tổ cười rú lên :

– Chính hắn đó, chính hắn đó.

Hai lão cùng lướt tới ghềnh băng như hai tia chớp.

Hùng Văn trông thấy, giật thót mình :

– Ôi, không ngờ hôm nay trong một lúc ta phải đương đầu với hai lão ma độc địa nhất. Nhưng cũng đành sống chết một phen thôi.

Cặp mắt cú vọ của Hạm Không lão tổ đã chiếu thẳng vào Hùng Văn :

– Tiểu tử, lão phu đã đến đúng hẹn.

– Thằng ranh kia, phải ngươi đã giết con trai và ba thuộc hạ của ta rồi định trốn đó chăng?

Hùng Văn cứng cỏi đáp :

– Chính ta giết những tên độc ác ấy, và ta cũng không trốn, bởi ta đang chờ gặp Hạm Không lão tổ.

Lôi Hỏa Mộc gầm lên :

– Tiểu tử ngông cuồng. Ngươi có được bao nhiêu hỏa hầu mà dám lộng hành tác quái. Hôm nay đã tới ngày tận số của ngươi rồi.

Vẫn bình tĩnh, Hùng Văn hỏi :

– Trong hai người, kẻ nào xuất thủ trước?

Không để Hùng Văn dứt lời, Lôi Hỏa Mộc thét :

– Tiểu tử hôi thối, mau nạp mạng.

Nói dứt lời, lão đã vận thập thành công lực, bóng chưởng xòe to, xuất chiêu như sóng vỗ, chưởng đạo quật thẳng vào Hùng Văn, cây cối hai bên ngã rạp, và những tảng băng rơi xuống ầm ầm.

Hạm Không lão tổ buột miệng khen :

– Hảo công phu, chưởng lực của lão huynh thật ghê gớm, tiểu tử hôi thối đừng mong chống đỡ.

Không ngờ mới xuất thủ mà Lôi lão đã ra chiêu quá độc, Hùng Văn cũng phải vận đủ thập thành công lực phản chiêu.

– Ầm ầm…

Sức dội của hai đạo chưởng phong rung động toàn thân, Hùng Văn chỉ “hự” một tiếng đã bị bắn đi xa lắc…

Phía sau là ghềnh băng.

– Phụp…

Chàng bị rơi xuống ghềnh băng sâu hun hút, chẳng còn dấu vết. Trên mặt ghềnh băng trắng toát chỉ còn một vũng máu tươi đỏ sẫm do Hùng Văn ộc ra, chứng tỏ chàng đã bị trọng thương.

Thiên Trì lão quân Lôi Hỏa Mộc đắc chí nói :

– Hừm, thằng tiểu tử to gan đã chết rồi.

Nhưng Hạm Không lão tổ lại nghĩ khác.

Nhớ chuyện cũ, Hạm Không lão tổ suy nghĩ :

– Lần trước ta đánh thằng tiểu tử này rớt xuống hồ, nó không chết. Phen này rơi xuống ghềnh băng kia chưa chắc nó đã chết. Từ khi ta nắm được Thánh kiếm trong tay, vẫn chưa tìm được ra bí kíp Tam kiếm Thập nhị chưởng. Vậy nên mau trở về tiếp tục truy tầm bí kíp là hơn.

Nghĩ vậy thế rồi lão vòng tay cáo từ Lôi Hỏa Mộc lướt đi như gió.

Lão Thiên Trì Lôi Hỏa Mộc ngắm nhìn ghềnh băng và thốt :

– Con và đệ tử chết dưới tay gã tiểu tử này, ta đã bắt nó đền tội bằng cái chết… Kể như xong.

Lão quay mình trở về động phủ, bỏ lại ghềnh băng hoang vắng lạnh lẽo với gió thổi tuyết rơi…

Trời tối dần…

Mây đen bỗng ùn ùn kéo tới che kín núi Trường Bạch.

Dưới ghềnh băng tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại có tảng băng nứt, phát ra tiếng kêu răng rắc.

Khung cảnh hết sức thê lương.

Hùng Văn rơi xuống ghềnh băng nhưng không chết, bởi có một lớp tuyết dày như đệm. Chàng lại có Vân Hải chân kinh hộ thân, mà vết thương không đến nỗi trầm trọng.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Hùng Văn hồi tỉnh. Cơ thể chấn thương nên chàng không thể vận dụng khinh công, đành bò theo dốc tuyết để lên khỏi ghềnh.

Trên nên trời mây đen đã tan hết, ánh trăng đã lộ ra.

Hùng Văn bỗng nghe một tràng tiếng leng keng vang động đâu đây. Âm thanh ấy do các vật bằng sắt thép va chạm nhau, mà rõ ràng là tiếng thép tốt của gươm đao quý báu.

Lạ thật, dưới ghềnh băng làm gì có ai đánh nhau? Sao lại có tiếng đao kiếm va chạm?

Chàng liền bò về phía có tiếng động. Lạ thật, âm thanh kia phát ra từ dưới lớp băng, và còn di động được nữa. Hùng Văn bò theo âm thanh di động, và một lúc sau nó ngừng lại ngay dưới chân chàng. Hùng Văn ghé sát xuống nghe ngóng. Mũi chàng bỗng ngửi thấy mùi thơm kỳ lạ và mùi máu rất tanh. Quả là hiện tượng ly kỳ, khiến Hùng Văn dùng hai tay bươi nhanh lớp tuyết, để thấy được khoảng trống bên dưới…

Một cảnh tượng lạ lùng diễn ra trước mắt chàng…

Trong khoảng trống, một tiểu nhân màu đỏ như máu, cao chừng một thước, đang đánh nhau với một cây kiếm nằm trong vỏ. Mùi thơm tỏa ra từ cơ thể thằng bé ấy, còn mùi tanh của máu phát ra từ cây kiếm. Tiếng leng keng là do kiếm cho vào vỏ không chắc, nên thân kiếm va vào vỏ phát kêu. Điều quái lạ là dù không ai điều khiển kiếm vẫn đánh nhau được.

Thằng nhỏ đỏ như máu vừa thấy Hùng Văn đã sợ hãi định bỏ trốn, làm chàng giật mình thầm nghĩ :

– Đây có phải Sâm Vương như truyền thuyết nhiều lần nói tới chăng?

Chàng liền chộp lấy đầu thằng nhỏ màu đỏ máu ấy.

Thằng nhỏ liền nhảy tránh, nhưng Hùng Văn quá nhanh tay đã chụp được, chỉ nghe tiểu nhân đỏ hỏn ấy “hự” một tiếng rồi biến dạng thành một củ sâm hình người, dài khoảng một thước, trông chẳng khác một hài nhi. Tiếng leng keng hồi nãy cũng mất, vì cây kiếm đã nằm im.

Hùng Văn không nén được vui mừng, kêu lên :

– Ta gặp họa mà được phúc nên đã bắt được Sâm Vương.

Hồi ở Vân Hải tiên phủ dưới đáy biển, Hùng Văn đọc sách đã hiểu rõ về Sâm Vương, trải qua mấy ngàn năm, ăn vào tăng sinh lực, tuổi thọ và chân khí dồi dào hơn mấy mươi năm tu luyện. Đây là ân phước ly kỳ cao quý nhất ở chốn nhân gian.

Thế là Hùng Văn bỏ củ sâm đỏ hỏn vô miệng nhai ngấu nghiến. Chàng nhận ra vị ngọt lẫn chua chát, mùi thơm lạ lùng, phút chốc tinh thần và cơ thể đều sảng khoái lâng lâng.

Mọi ưu phiền chàng quên đi tất cả, chỉ còn lắng nghe những khoái cảm đi dần vào từng thớ thịt đường gân.

Trời sáng hẳn.

Vầng thái dương lên cao, tỏa ánh nắng hồng xuống nhân gian, và những tảng băng tan dần, nhấp nhoáng dưới tia mặt trời như ngàn viên kim cương tuyệt đẹp.

Hùng Văn ngồi vận khí chu thiên, thấy kinh mạch lưu thông điều hoà. Các vết thương trong phút chốc đã lành hẳn. Chàng thử tung mình lên cao, phát một chưởng vào không khí rồi vui mừng nói lớn :

– Ôi, công lực của ta lại tăng tiến lạ kỳ. Hạm Không lão tổ, rồi đây ngươi sẽ biết tay ta.

Cái nhảy vọt của Hùng Văn cao đến hai mươi trượng, vừa xuất chưởng đã bạt bằng một khối băng cao như quả núi nhỏ, những hoa tuyết bay tơi tả dưới ánh sáng mặt trời.

Chàng không ngờ hiệu quả của Sâm Vương ly kỳ đến thế, và chợt nhớ tới thanh kiếm có mùi máu đánh nhau với Sâm Vương, liền nói nhỏ :

– Cây kiếm ấy nhất định phải là bảo kiếm. Ta tìm ra thật đúng lúc, vì đang cần một lưỡi kiếm trong tay.

Bước đến lõm tuyết kia, Hùng Văn cúi lượm cây kiếm, bỗng cảm thấy trong tim nhói lên, bèn hoảng hốt nghĩ thầm :

– Hình như Vạn Tà Sát Mạch lại đang bộc phát trong ta?

Ý nghĩ vừa qua trong trí, thì chàng đã thấy muốn chém giết, nên nghiến răng ken két rồi thốt ra :

– Thiên Trì lão quân Lôi Hỏa Mộc thật đáng ghét, ta phải giết chết hắn.

Sát khí dần dần bốc lên ngùn ngụt, chàng vung kiếm la lên :

– Không phải một mình lão, mà tất cả mọi người đều đáng ghét, ta sẽ giết hết, giết hết…

Hùng Văn cười lên sằng sặc, vọt mình lên, chỉ nhấp nhô hai lần đã bay khỏi ghềnh băng. Đó chính là công lực của Sâm Vương đã đem đến cho chàng… Và chàng phóng thẳng tới Thiên Trì Trường Bạch.

Sát khí bị kích động, Hùng Văn đã như điên dại, chỉ còn muốn được chém giết…

Chàng cười như phát khùng.

Cứ thẳng hướng phóng đi, Hùng Văn lao tới Băng Thiên cung. Nơi đây là chỗ ở của Thiên Trì lão quân Lôi Hỏa Mộc và các môn nhân phái Trường Bạch, đã nổi tiếng hàng trăm năm.

Lúc này ở trong Băng Thiên cung, Thiên Trì lão quân Lôi Hỏa Mộc đang ngồi trên ghế thái sư, bên cạnh có một thiếu niên tuấn tú đứng đầu, chính là Lôi Bưu đại công tử.

Trước mặt Lôi Quân có tấm thảm, lúc ấy là chỗ ngồi của vị lão hiệp, chính là Cùng Thần Công Đỗ Tứ Hải, lão Khiếu Hóa, Bang chủ Cái bang.

Lão Quân Lôi Hỏa Mộc lạnh lùng lên tiếng :

– Này lão Khiếu Hóa, hôm nay là ngày cuối cùng. Nếu ngươi không khai chỗ giấu Hóa Huyết tà kiếm của bản môn, thì giờ Thìn sắp đến ta không giải Băng Đằng trên Tì Bà Cốt của ngươi. Toàn bộ công lực của ngươi sẽ tiêu tán hết. Qua giờ Dậu là giờ chết của ngươi. Vậy ngươi có chịu cung khai hay không?

Cùng Thần Công Đỗ Tứ Hải thầm nghĩ :

– Mình vì Trung Nguyên, là chính phái, đâu chịu khuất phục lão ma. Đành phải hy sinh thôi.

Tì Bà Cốt của Đỗ Tứ Hải bị Băng Đằng là kiểu khóa đặc biệt của phái Trường Bạch khóa chặt, công lực toàn thân không thể nào thi triển nổi. Im lặng một lúc, Đỗ Tứ Hải mới nói :

– Con người ai chẳng có lúc phải chết. Nhưng chết cho xứng đáng, đừng mang nhục. Lão Khiếu Hóa này là Bang chủ một phái, có địa vị trong võ lâm quần hùng, lẽ nào khuất phục nhà ngươi. Vậy hắc đạo các ngươi muốn làm gì thì làm, ta chẳng sợ đâu, chớ khủng bố tinh thần vô ích.

Lời nói cứng rắn của lão hiệp Đỗ Tứ Hải làm đại công tử Lôi Bưu nổi cơn thịnh nộ.

Gã gầm lên :

– Phụ thân, con xin chặt bớt một cánh tay của lão.

Dứt lời, hắn bay mình tới sát Bang chủ Cái bang. Nhưng Lão quân Lôi Hỏa Mộc cản lại.

– Khoan đã Bưu nhi, để ta cho hắn nếm thử Thực Cốt Tán Tâm Thủ của bản phái, xem hắn còn cứng được tới mức nào.

Đã coi cái chết nhẹ như lông hồng, Cùng Thần Công Đỗ Tứ Hải nhếch mép cười khinh thị :

– Đã lâu ta nghe nói Thực Cốt Tán Tâm Thủ là hình phạt tuyệt độc của phái Trường Bạch nhằm tra khảo người ta. Nay lão Khiếu Hóa này trải qua một phen cũng hay lắm.

Lôi Hỏa Mộc giận dữ “hừm” một tiếng, rồi quát :

– Bưu nhi, hạ thủ đi.

Đại công tử Lôi Bưu phóng tay ra điểm ngay vào ba huyệt đạo, chỉ bằng ba cái búng.

Lập tức lão Khiếu Hóa Đỗ Tứ Hải thét lên :

– Ôi, độc ác quá… Ôi… Ôi…

Lão hiệp cắn vào môi đến chảy máu, nhưng vẫn không chịu đựng nổi thuật tra khảo khủng khiếp của lão ma…

Cùng Thần Công Đỗ Tứ Hải đã bị khóa Băng Đằng khống chế, nên có đau đớn cũng không thể vận công chống cự, mà với thủ pháp Thực Cốt Tàn Tâm Thủ của phái Trường Bạch thì chẳng phải vận công là kháng cự được. Thậm chí càng vận công càng đau đớn hơn như bị siết vòng sắt vào trái tim mình.

Bởi vậy, sau tiếng thét, Đỗ Tứ Hải ngã lăn ra đất, hôn mê luôn.

Đại công tử Lôi Bưu liền vỗ vào Hoạt huyệt của Bang chủ Cái bang, ông thở hắt ra, rồi từ từ tỉnh lại.

Thiên Trì lão quân Lôi Hỏa Mộc mỉm cười hiểm ác, và hỏi :

– Lão Khiếu Hóa thấy mùi vị của món này ra sao? Có chịu khai không?

Đỗ Tứ Hải cắn chặt hàm răng, bỗng phun ra một búng máu, bắn thẳng vào mặt Chưởng môn Trường Bạch phái và quát to :

– Đừng mong ta khai mà uổng công.

Lão Quân Lôi Hỏa Mộc nghiêng đầu né tránh, rồi quay sang con trai :

– Làm lại đi, hay nhẹ tay, để lão đau đớn mà đừng hôn mê liền. Như vậy lão ta mới thấm thía.

Lôi Bưu liền bước tới.

Bỗng bên ngoài có tiếng một tên thuộc hạ quát vang :

– Kẻ nào dám xông vào môn hộ của bản phái?

Chỉ nghe một tràng cười sằng sặc và câu trả lời :

– Bọn bay muốn chết hả?

Tiếng nói vừa dứt lại nghe năm tiếng rú thảm thiết đến rùng mình. Thì ra kẻ mới đến chỉ dùng một chiêu đã giết chết năm tên đệ tử Trường Bạch toan cản lối.

Lão Quân Lôi Hỏa Mộc biến sắc mặt, còn đại công tử Lôi Bưu thì nói :

– Phụ thân để con ra xem thử…

Vừa dứt lời là lướt mình ra Hộ pháp Sảnh.

Lôi Hỏa Mộc gọi với theo :

– Võ công của người đó khá thâm hậu. Bưu nhi nên thận trọng. Ta sẽ ra với con ngay.

Lời dặn của lão chưa dứt, Lôi Bưu đã ra đến trước Băng Thiên cung.

Hắn thấy người mới tới có thân pháp nhanh như chớp, vừa cười gằn vừa nhào tới.

Đại công tử Lôi Bưu thét to :

– Gã kia, đứng lại…

Người mới đến không thèm để ý đến tiếng quát của Lôi Bưu, chỉ tằng hắng, rồi dựng hữu thủ phóng ra một chiêu. Lập tức có một luồng hồng quang vạch không gian xẹt tới, mang theo cả tiếng kiếm khí vèo vèo.

Lôi Bưu giật mình thầm nghĩ :

– Gã này lợi hại thật…

Nghĩ thế rồi thi triển Đi Nạp Bộ của phái Trường Bạch, tránh được luồng chưởng đạo trong gang tấc.

Người nọ lại quát :

– Hừm, ngươi muốn thoát chết à?

Tả thủ của chàng ta lại phát tiếp một chiêu sấm sét.

Không thể lách tránh, Lôi Bửu đành phải dốc toàn lực ra phản chiêu. Một đạo kình khí tuôn ra dữ dội :

– Ầm…

Chưởng lực đôi bên va chạm khủng khiếp, công tử Lôi Bưu rú lên một tiếng, bị đẩy bay đi rớt xuống mặt đất. Hắn ộc ra một vòi máu, chỉ giãy được vài cái là chết.

Chàng trai mới đến giết xong Lôi Bưu thì lướt thẳng vào trong. Hữu chưởng giương lên, kiếm trong tay tạo thành những đường hào quang như cầu vồng. Trong chớp mắt, Thiên Trì lão quân Lôi Hỏa Mộc đã lao vút tới, miệng la oang oang :

– Ngươi dám giết con ta?

Lão vừa thét vừa xuất chưởng, thi triển đến thập thành công lực đánh tới như bão táp.

Chàng nọ thật kiêu ngạo, to gan, như chẳng coi Lôi Hỏa Mộc ra gì, chỉ lật tay đã phản chiêu tức khắc.

Chưởng lực giao nhau “Bình” một tiếng, rung chuyển núi non.

Cả hai đối thủ đều bật lùi, thân hình chao đảo như con thuyền trên sóng.

Lão Quân Lôi Hỏa Mộc vừa trụ vững thì chàng trai kia cũng xoay mình quay mặt lại chiếu tia nhãn quang vào mặt lão.

Lôi Hỏa Mộc lúc ấy mới nhận ra chàng trai.

Lão căm giận hét to :

– Thì ra là ngươi?

Chàng nọ bật cười :

– Khà khà, ta đây thì đã sao? Ta là Vương Hùng Văn đây…

Thiên Trì lão quân Lôi Hỏa Mộc nhìn thấy cây kiếm trên tay Vương Hùng Văn thì xanh mặt, quát lớn :

– Hóa Huyết tà kiếm vật báu của bản môn. Ngươi hãy đưa ngay cho ta.

Thì ra cây kiếm Hùng Văn lấy được dưới ghềnh tuyết, chỗ Sâm Vương, lại chính là Hóa Huyết tà kiếm, bất luận ai cầm nó trên tay đều nảy ý muốn giết người. Hèn chi Hùng Văn vừa cầm lấy nó là đã chạm Vạn Tà Sát Mạch, và sát khí bốc lên ngùn ngụt. Chỉ trong một lúc chàng giết năm tên thuộc hạ của Trường Bạch và đại công tử Lôi Bưu.

Quả thật tạo hóa trớ trêu, Hùng Văn đang khổ vì Vạn Tà Sát Mạch biến chàng thành Sát Nhân Vương, bây giờ còn lấy được Hóa Huyết tà kiếm, máu đa sát càng tăng thêm dữ dội.

Hùng Văn chưa biết sự tà ác của Hóa Huyết tà kiếm. Lúc này sát khí đang bốc cao, liền gầm lên :

– Đừng hòng, ta chẳng những không đưa, mà còn dùng kiếm này giết ngươi nữa.

Chàng vung cây kiếm, hồng quang tỏa sáng, xuất ngay chiêu Loạn Thạch Băng Vân uy lực nhất của Hải Vân kiếm pháp, hàm chứa thập thành công lực, kiếm khí vù vù.

Do mới ăn Sâm Vương, công lực của Hùng Văn tăng gấp bội. Hóa Huyết tà kiếm lại hung hiểm, bá đạo, khát máu kinh hồn.

Thiên Trì lão quân Lôi Hỏa Mộc thuộc hàng tiền bối cao thủ trong thiên hạ, liếc qua đã biết tình hình, liền nghĩ nhanh trong đầu :

– Lạ thật, chỉ qua một buổi mà công lực của tiểu tử này tăng tiến ghê gớm, hắn lại có cây Hóa Huyết tà kiếm trong tay rất nguy hiểm. Ta không thể coi thường.

Lão liền rút kiếm đối địch.

Do Chưởng môn nhân đời trước của phái Trường Bạch đã mất Hóa Huyết tà kiếm, nên đã rèn luyện Lục Trụ thần công phòng khi phải chống với cường địch. Chính lúc này Lôi Hỏa Mộc cần đem ra sử dụng. Lão vận thần công vào kiếm pháp, trên tay loang loáng ánh hào quang.

Phía bên kia, Hóa Huyết tà kiếm của Hùng Văn cũng vũ lộng uy lực kinh người, kiếm khí giao nhau phát ra những tiếng “Cảng Cảng” tóe lửa đến chói mắt.

Hùng Văn cười lớn :

– Khá lắm, nhưng ngươi rồi cũng được gặp hai con ngươi ở địa ngục thôi.

Dứt lời, chàng chuyển chiêu Thạch Phá Thiên Kinh tấn công liên tiếp, không cho kẻ địch ngơi tay.

Thiên Trì lão quân Lôi Hỏa Mộc nổi giận gầm lên :

– Tiểu tử, ngươi thật là đệ nhất cao thủ trong lớp trẻ hiện nay, nhưng so với lão thì…

Lão chưa nói dứt câu, kiếm chiêu của Hùng Văn đã tới, nên vội vàng vung kiếm nghênh chiến.

Trong chớp mắt đôi bên đều khoái công, khoái tả, hơn hai mươi chiêu đã qua thật nhanh chóng.

Vù vù kiếm phong, ngút trời kiếm khí, cả hai một trẻ, một già song đã ngang sức ngang tài.

Bỗng nhiên…

Tâm thần của Hùng Văn dần dần rối loạn. Đó là vì tác dụng hung hiểm của Hóa Huyết tà kiếm. Khi sử dụng nó mà chưa giết ngay được đối thủ thì hung tính của nó càng trở nên ác liệt.

Chỉ lát sau, gương mặt Hùng Văn đã đỏ lựng như nhuốm máu, Vạn Tà Sát Mạch bị kích thích tột độ. Chàng đánh như điên, tận dụng nội lực, chẳng kể gì tổn hao chân khí.

Lôi Hỏa Mộc ngạc nhiên, nhưng lại mừng rỡ nghĩ thầm :

– Gã tiểu tử này không biết đặc tính kỳ lạ của Lục Trụ thần công, đối thủ càng tận lực thì càng tiêu hao chân khí, chết vì suy kiệt.

Lão liền tìm lời nói khích :

– Tiểu tử, công lực của ngươi chỉ có bấy nhiêu à? Ngươi dám công kích trực diện với ta bằng nội lực không?

Hùng Văn quát lại :

– Lão già gần chết, có gì mà ta không dám?

Chàng lập tức vận dụng thập thành công lực đánh như điên, chân khí dồn cả vào đường kiếm.

Bốn mươi chiêu nữa lại qua…

Khí thế thật ghê người, kiếm phong ầm ầm như trời long đất lở.

Đã gần trăm chiêu, Thiên Trì lão quân Lôi Hỏa Mộc cứ cầm cự, với ý đồ hiểm độc là tiêu hao chân khí của Hùng Văn.

Song lão ngạc nhiên nghĩ thầm :

– Quái lạ, sao thằng quỷ này vẫn còn dai dẳng thế? Công lực của hắn như vô tận vậy?

Lão đâu biết rằng Hùng Văn vừa ăn được Sâm Vương nên có công lực tiềm tàng, lúc nãy tuôn ra để bù số công lực tiêu hao, nên chàng cứ phản chiêu triền miên như sóng vỗ.

Hùng Văn không biết mình đang trúng nhằm quỷ kế của lão ma đầu. Vạn Tà Sát Mạch trong cơ thể nổi lên cùng tính hung hiểm của Hóa Huyết tà kiếm cứ đẩy chàng hăng máu đánh tới. Thần trí mơ màng, chàng chỉ còn muốn chém giết, và phải giết bằng được lão già trước mặt.

Chàng cười lên sằng sặc, thanh kiếm trên tay vũ lộng ào ào, bao nhiêu nội lực tuôn ra không tiếc.

Lôi Hỏa Mộc khoái ngầm trong bụng, lão ta thầm nghĩ :

– Hừm, thằng ranh con ngu ngốc, rốt cuộc ngươi cũng không thoát nổi uy lực kỳ diệu của Lục Trụ thần công, càng tận lực càng chóng chết.

Để Hùng Văn không phát hiện được thâm ý của mình, lão giảm bớt công lực cho ngang với Hùng Văn để kéo dài trận đánh.

Lão biết đặc tính Phản Khí Hồi Công của Lục Trụ thần công, thu hút công lực đối thủ đến suy kiệt rồi sẽ tru sát đối thủ… Làm sao Hùng Văn ngờ được điều này, nên lão khích tiếp :

– Hay lắm, giỏi lắm, tiểu tử hãy cùng ta liều chết một phen.

Thật ra lão không cần khích thì Vạn Tà Sát Mạch và Hóa Huyết tà kiếm cũng đã làm sát khí trong Hùng Văn bốc cao, chàng dồn sức đánh dữ dội, cây kiếm loang loáng trên tay như không hề biết mệt mỏi :

Chàng đã lầm quỷ kế của lão ma đầu.

Lôi Hỏa Mộc kêu thầm :

– Hỡi Trường Bạch tam lang, hỡi các con Lôi Tiêu, Lôi Bửu, ta sắp giết được thằng tiểu tử ngông cuồng kia để báo thù cho các ngươi rồi.

Ôi, thật là nguy hiểm cho Hùng Văn.

Trước mắt là nhờ ăn được Sâm Vương, chàng còn sung sức. Song công lực nào còn mãi cho Lục Trụ thần công thu hút đến tận cùng.

Một trang nam tử dũng mãnh hào hoa, đến nơi đây vì việc nghĩa lại sắp táng mạng dưới tay quần ma này sao?

Hùng Văn mặt vẫn đỏ bừng, tay vung Hóa Huyết tà kiếm, vận dụng công lực tối đa giao chiêu liên tục với Lôi Hỏa Mộc.

Dường như nội khí của chàng đã suy giảm dần.

Lão Quân Lôi Hỏa Mộc sáng mắt lên, thét lớn :

– Tiểu tử, có giỏi xuất thêm năm mươi chiêu nữa, lão phu có chết cũng vui, vì gặp đối thủ xứng đáng.

Lão khích thêm như vậy là vì đã nhận ra nội lực của chàng trai không còn sung mãn, ý đồ của lão sắp đạt rồi.

Hùng Văn đỏ mặt quát lại :

– Lão ma đầu, muốn chết theo các con thì ta sẵn lòng hóa kiếp cho lão.

Chàng lại tận lực giao tranh mà không hề nghĩ đến tử thần đang rình rập bên mình.

Thương thay một chàng trai nghĩa hiệp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.