Bước theo Đơn Hiểu Thiên, Giang Hàn Thanh hỏi nhỏ :
– Dám hỏi Đường chủ chẳng hay Thái quân là ai thế?
Đơn Hiểu Thiên thấp giọng :
– Vệ thái quân.
Tuy chưa biết Vệ thái quân là ai nhưng Giang Hàn Thanh thấy chưa tiện hỏi nhiều nên hắn làm thinh bước theo rẽ sang bên trái.
Quang cảnh chợt đổi khác, đây là một dãy hành lang dài rộng, ăn thẳng ra phía sau và bên hậu viên trang hoàng thật u nhã.
Nhưng không khí ở đây thật là u tịch, không một tiếng động, u tịch đến mức vô cùng tịch mịch, cái u tịch vô cùng quạnh hiu.
Đến hiên sau là gặp ngay một cái sân rộng, so với tiền viện cũng không khác chi mấy. Ngay khung cửa chính có treo một tấm biển sơn son thiếp vàng chói lọi với bốn chữ “Vũ Tịnh Trương Huy” trông thật là sang trọng.
Bên trên có hàng chữ nhỏ: Vệ thái quân Vương thái phu nhân bát tuần chí khánh và phía sau bên này đề tên rất nhiều người có hạng trong số nhân vật lừng danh trong võ lâm về trước.
Căn cứ ngày tháng đề trên tấm khung biểu thì đã quá mười năm, như vậy vị Vệ thái quân này đã quá chín mươi tuổi rồi sao?
Tuổi đã lớn mà người chúc thọ lão toàn là nhân vật trọng vọng, như vậy Vệ thái quân này nhất định là nhân vật trọng vọng võ lâm.
Chỉ có điều hơi lạ là Giang Hàn Thanh chưa bao giờ nghe thấy.
Tên tỳ nữ áo xanh dừng lại nơi phòng khách :
– Xin nhị vị đợi ở đây để tiểu tỳ vào bẩm báo.
Đơn Hiểu Thiên đưa tay mời Giang Hàn Thanh :
– Xin mời Giang nhị công tử ngồi.
Hai người ngồi xuống hàng ghế bên trong và tên tỳ nữ áo xanh mang khay trà đến. Một phút sau, từ bên trong có tiếng rèm khua động, Giang Hàn Thanh ngẩng mặt lên thấy hai a hoàn đang dìu một bà lão đi ra.
Chỉ nhìn mái tóc trắng phau như cước thì quả nhiên lão bà này tuổi đã cao, nhưng nếu nhìn vào gương mặt hồng hào thì người ta chỉ đoán không quá năm mươi tuổi.
Vừa thấy bóng dáng bà lão là Đơn Hiểu Thiên đã cung kính đứng lên :
– Vãn bối Đơn Hiểu Thiên kính bái Thái quân.
Thấy vẻ cung kính của Đơn Hiểu Thiên, Giang Hàn Thanh lật đật đứng lên vòng tay :
– Võ lâm mạt học Giang Hàn Thanh bái kiến lão tiền bối.
Vệ thái quân đưa tay mỉm cười :
– Xin nhị vị đừng quá thủ lễ, xin mời ngồi đàm đạo.
Chờ cho Vệ thái quân ngồi vào rồi Đơn Hiểu Thiên và Giang Hàn Thanh mới cung kính ngồi theo.
Đơn Hiểu Thiên lên tiếng trước :
– Vãn bối vừa đến Hàng Châu là đã đến quấy rầy quý phủ, xin Thái quân thứ lỗi cho.
Vệ thái quân cười :
– Nhà trống bỏ không làm chi? Xin Đường chủ cứ tự nhiên đừng khách sáo…
Và bà ta hỏi liền theo :
– Con a đầu Tỉnh Cô có dễ dạy không nhỉ?
Đơn Hiểu Thiên nghiêng mình :
– Vãn bối đang định thưa với Thái quân điều ấy. Đại cô nương gia học uyên thâm, chính Cốc chủ đã trân trọng như vàng ngọc.
Vệ thái quân thở ra :
– Ôi dà, con a đầu đó vì được lão thân nuông chiều nên lười biếng lắm, các vị là bậc chú bác phải nghiêm trị nó chứ đừng để vậy rồi nó sẽ hư thân.
Đơn Hiểu Thiên thấp giọng :
– Thái quân dạy quá lời.
Quay qua Giang Hàn Thanh, Vệ thái quân mỉm cười :
– Nhị công tử là nghi biểu nhân tài thật xứng đáng là Nam Giang tập duệ, chẳng hay năm nay Nhị công tử niên kỷ được bao nhiêu?
Giang Hàn Thanh nói :
– Năm nay vãn bối vừa đúng mười tám tuổi.
Vệ thái quân khẽ liếc Đơn Hiểu Thiên :
– Tỉnh Cô cũng mười tám tuổi.
Và bà ta mỉm cười nói tiếp :
– Năm xưa lão thân thường nghe ngoại tổ mẫu của Nhị công tử bảo rằng công tử sinh ra đã bị trong cảnh tiên thiên bất túc người rất sợ… khó nuôi, khi đó ta định trao cho Đại Niên làm dưỡng tử, nhưng không may Đại Niên lại bất hạnh mà mất sớm thành ra lão thân cũng không được cái may là có một cậu cháu nội đĩnh ngộ như thế này.
Đại Niên mà Thái quân vừa nói là Vệ Đại Niên, người mà trước đây có biệt hiệu “Bát Diện Uy Phong”, chính là con trai lớn của Vệ thái quân, nhưng chuyện đó Giang Hàn Thanh không biết.
Nhưng khi nghe Vệ thái quân đề cập ngoại tổ mẫu, Giang Hàn Thanh vội hỏi :
– Như vậy là trước kia Thái quân từng gặp ngoại tổ mẫu của vãn bối?
Lão Thái quân gật đầu :
– Lão thân và ngoại tổ mẫu của Nhị công tử vốn là bằng hữu suốt mấy mươi năm, hồi Nhị công tử còn nhỏ, người thường đưa đến Nam Bình sơn, lúc đó Nhị công tử chừng ba tuổi và Tỉnh Cô nhà này cũng mới ba tuổi thôi.
Giang Hàn Thanh lật đật đứng dậy chắp tay xá thật dài :
– Vãn bối không dè Thái quân lại đồng hàng với ngoại tổ mẫu, xin lão Thái quân thứ lỗi cho!
Vệ thái quân mỉm cười :
– Chuyện công tử bái Trúc lão tiên sinh làm sư phụ cũng là do lão thân và ngoại bà của công tử nói đấy. Mới chừng một tháng trước đây, lúc lên đường đi Thiên Tâm Lãnh, sư phụ của công tử cũng có ghé qua đây.
Giang Hàn Thanh lấy làm lạ không hiểu sư phụ của mình đi Thiên Tâm Lãnh làm chi và hắn cũng không biết Thiên Tâm Lãnh ở nơi nào nhưng không tiện hỏi nên hắn cứ gật đầu vâng dạ.
Vệ thái quân lại nói :
– Trúc lão tiên sinh chuyên về thanh trúc kiếm, tuy nó không phải là thứ binh khí có được nước thép tinh ròng như những món binh khí khác, nhưng chính nó đã làm cho thiên hạ giang hồ nể mặt, chẳng hay công tử đã lĩnh hội của người đến mức nào?
Giang Hàn Thanh thấp giọng :
– Gia sư vốn là bậc thiên tài, vãn bối cố gắng lắm cũng chỉ được một đôi phần thôi.
Vệ thái quân nói :
– Trúc Kiếm tiên sinh kiếm pháp đã đến mức cái thế, công tử mà được một đôi phần của người kể cũng là quý lắm rồi.
Bà quay qua bảo tên tỳ nữ :
– Ngươi hãy lên lầu mang thanh Quỳ Long nhuyễn kiếm xuống đây cho ta.
Tên tỳ nữ vâng lời lên lầu mang thanh kiếm xuống.
Cầm thanh kiếm trên tay, Vệ thái quân cười nói với Giang Hàn Thanh :
– Thanh Quỳ Long nhuyễn kiếm này nghe nói vốn là ở trong đại ngôi từ tiên triều nhưng đến đời nhà Tống thì bị lưu lạc trong dân gian, cho đến nay đã ngót mấy trăm năm. Nó là thanh nhuyễn kiếm cho nên đòi hỏi người sử dụng phải có nội lực hùng hậu và kiếm pháp tinh thông, bởi vì không như vậy thì không làm sao sử dụng được.
Bà ta uốn uốn thanh kiếm bằng hai ngón tay và nói tiếp :
– Nhờ nó mềm mại như thế này cho nên có thể buộc ngang lưng thay cho sợi dây đai, lăn lộn giang hồ dùng nó rất tiện dụng. Lão thân cơ thể bạc nhược rồi nay xin trao tặng cho Giang nhị công tử.
Giang Hàn Thanh khẽ nói :
– Lão Thái quân có vật báu thế này làm sao vãn bối dám nhận.
Vệ thái quân cười :
– Nhị công tử đã được chân truyền của Trúc lão, và nhất là đối với một người đã có một trình độ kiếm thuật như thế rất cần có một thanh kiếm vừa tay. Ngay bây giờ không có ai xứng đáng sử dụng thanh kiếm này, huống chi lão thân và ngoại bà của công tử vốn là chỗ tỷ muội. Nói cách khác lão thân là người có tuổi, gặp được công tử không có gì làm quà nên muốn tặng công tử thanh kiếm này mà thôi.
Giang Hàn Thanh muốn từ chối nữa nhưng Đơn Hiểu Thiên đã nói vào :
– Giang nhị công tử không nên từ chối, lão Thái quân đã nói cho thì không bao giờ có chuyện thu hồi, huống chi thanh kiếm này nếu buộc vào ngang lưng rất dễ tránh được tai mắt, vậy công tử cứ thu nhận để cho lão Thái quân được vui lòng.
Vệ thái quân gật đầu :
– Đơn đường chủ nói rất đúng, lão thân đã trao ra thì không bao giờ có chuyện thu hồi, và nếu có thể thu hồi thì lão thân không bao giờ trao ra như thế. Như Trúc Kiếm tiên sinh đi đâu cũng có thanh kiếm trúc làm vật tùy thân, còn công tử cũng cần phải có vật tương đương như thế. Xin công tử cứ thu nhận chứ đừng ngại gì cả.
Biết không thể và cũng không nên từ chối, Giang Hàn Thanh đứng lên, bước lại hay tay nâng thanh kiếm :
– Lão Thái quân đã nói thế, vãn bối cung kính chi bằng tuân mạng.
Bây giờ cầm thanh kiếm trên tay Giang Hàn Thanh mới thấy nó mỏng, mềm dịu như lá lúa, chiếc bao kiếm không biết làm bằng thứ da gì mà bên ngoài có vẻ ngời ngời, cầm vào tay nghe thật mềm thật mịn. Nơi đốc kiếm có chạm hình một đầu rồng, dưới hàm rồng có gắn một hạt minh châu sáng chói và cũng là nơi hàm rồng có khoen để buộc vào mình.
Vệ thái quân nhìn Giang Hàn Thanh nở nụ cười hiền dịu :
– Thanh nhuyễn kiếm này nằm ở đây đã mấy mươi năm rồi, bây giờ nó đã gặp người chủ nhân xứng đáng.
Giang Hàn Thanh nói :
– Lão Thái quân quá khen làm vãn bối cảm thấy thẹn.
Vệ thái quân nói :
– Lão thân có một lời gởi gắm, mong sau này khi công tử gặp đứa cháu nội dại khờ của lão thân thì công tử hãy niệm tình chiếu cố dùm cho…
Giang Hàn Thanh cúi mình :
– Vãn bối xin ghi nhớ.
Đơn Hiểu Thiên ngồi một bên mỉm cười không nói…
Vệ thái quân cũng cười :
– Nhị công tử còn ở lại hàn xá nhưng lão thân không thể lo lắng được nhiều, xin phiền Đơn đường chủ thay lão thân mà tiếp đãi nhé.
Đơn Hiểu Thiên nói :
– Xin lão Thái quân yên lòng, vãn bối sẽ lo chu đáo.
Hai người bèn đứng dậy làm lễ kiếu từ.
Ra tới dãy hành lang Giang Hàn Thanh hỏi nhỏ :
– Tại hạ có điều xin thỉnh giáo, chẳng hay ở đây có người nào có dụng cụ hóa trang chăng?
Đơn Hiểu Thiên mỉm cười :
– Tại hạ đã lo chuyện ấy từ đầu hôm, sau khi phát giác Nhị công tử thì tại hạ đã cho người hóa trang y trở lại, bây giờ Giang nhị công tử cũng vẫn là Đại công tử đấy.
Giang Hàn Thanh giật mình, hắn không ngờ Đơn Hiểu Thiên lại chu đáo đến thế.
Và đến bây giờ hắn mới thấy cái sơ hở của mình, vì khi nghe người ta phát giác mà cũng không tự xem xét lại cách hóa trang.
Ra khỏi hành lang thì gặp ngay Cung Quan Võ, hắn thấy Đơn Hiểu Thiên là bước tới hỏi nhanh :
– Đường chủ đưa Nhị công tử đến tham kiến Thái quân đấy à?
Đơn Hiểu Thiên gật đầu hỏi lại :
– Có thấy đối phương động tịnh gì chưa?
Cung Quan Võ lắc đầu :
– Chưa thấy gì khả nghi cả, chỉ có điều…
Thấy Cung Quan Võ nhìn Giang Hàn Thanh ngập ngừng, Đơn Hiểu Thiên cười :
– Giang nhị công tử là người nhà, Cung phó đường chủ cứ tự nhiên.
Cung Quan Võ nói :
– Vừa rồi có mấy người du khách lảng vảng quanh đây trông có vẻ khả nghi, có lẽ chỗ của chúng ta đã bị chúng khám phá rồi… Bây giờ Lý lão trang chủ vẫn còn hôn mê, huynh đệ thấy chúng ta cần hộ tống người đi nơi khác thì có lẽ ổn hơn.
Đơn Hiểu Thiên nói :
– Chuyện này tại hạ có báo về Cốc chủ rồi, sớm muộn gì cũng sẽ có người đưa Thanh Phong đạo trưởng và Độc Tẩu Chu Tiền đến đây.
Cung Quan Võ trầm ngâm :
– Chúng ta ở nơi đây đây người có quá ít mà đối phương…
Đơn Hiểu Thiên chận ngang :
– Cung phó đường chủ sợ bọn Ngũ Phượng môn cho người tấn công nơi đây chứ gì?
Cung Quan Võ gật đầu :
– Vâng, huynh đệ chính đang lo lắng điều đó.
Đơn Hiểu Thiên nói :
– Cho dù bọn Ngũ Phượng môn có tập trung cao thủ, huynh đệ vẫn thấy rằng chúng nhất định cũng không dám gây sự với Nam Bình thế gia đâu.
Giang Hàn Thanh giật mình.
Nam Bình thế gia?
Hình như lâu lắm rồi hắn có nghe sư phụ hắn là Trúc Kiếm tiên sinh nói tới.
Đơn Hiểu Thiên nói tiếp :
– Bây giờ tại đây còn có Quách Diên Thọ, đối với người này chúng ta phải hết sức thận trọng.
Cung Quan Võ hỏi :
– Đường chủ đã thấy có điều khả nghi đối với con người ấy à?
Đơn Hiểu Thiên nói :
– Ngay bây giờ thì chưa có thể quyết đoán.
Cung Quan Võ nhận xét :
– Nhưng chính Lý lão trang chủ và Giang nhị công tử đã nhờ hắn cứu ra…
Đơn Hiểu Thiên nói :
– Tại hạ chỉ muốn đặc biệt chú ý chứ chưa thể nói người ấy như thế nào.
Cung Quan Võ nói :
– Huynh đệ đã cho người theo dõi, Trương Đắc Lộc vốn là con người cơ trí, huynh đệ sẽ cho hắn đeo sát bên ngoài đề phòng động tịnh của Quách Diên Thọ.
Đơn Hiểu Thiên lắc đầu :
– Chuyện này Cung phó đường chủ nên tự hành động chứ đừng cho Trương Đắc Lộc biết. Vì Quách Diên Thọ là lão giang hồ, cơ trí của hắn không sao lường được, nếu Trương Đắc Lộc không khéo một chút là hắn biết ngay.
Đơn Hiểu Thiên Quan lại nói với Giang Hàn Thanh :
– Chỗ phòng của Nhị công tử rất gần phòng của Quách Diên Thọ, lão phu mong Nhị công tử góp cho một tay để dò xét lão ta.
Giang Hàn Thanh nói :
– Vâng, nếu không có gì quá sức thì tại hạ nguyện cố gắng.
Gia đinh dọn xong tiệc rượu, Đơn Hiểu Thiên mời Giang Hàn Thanh và Cung Quan Võ vào bàn.
Giang Hàn Thanh nói :
– Chúng ta có cần thỉnh Quách Diên Thọ cùng ăn chăng?
Đơn Hiểu Thiên nói :
– Về lý thì hắn đã phản bội Ngũ Phượng môn nên phải cẩn thận không cho hắn lộ diện, vì thế cứ để hắn ăn nghỉ một chỗ là tốt hơn.
Giang Hàn Thanh và Cung Quan Võ vào đại sảnh, Đơn Hiểu Thiên khoát tay bảo hai tên tỳ nữ :
– Khỏi cần phải hầu, các ngươi hãy lui ra, khi nào cần ta sẽ gọi.
Xong một xong chén đầu, Đơn Hiểu Thiên cười nói với Cung Quan Võ :
– Giang nhị công tử nôn nóng muốn về Kim Lăng, nhưng lão phu thấy cần nên lưu lại để chờ động tịnh…
Cung Quan Võ ngạc nhiên :
– Có chuyện chi cần mà Giang nhị công tử lại gấp về Kim Lăng như thế?
Đơn Hiểu Thiên nói :
– Theo tin tức thu lượm được thì hình như Đại công tử còn bị chúng giam giữ tại Kim Lăng, nên Giang nhị công tử nóng lòng muốn về Kim Lăng tìm phương giải cứu.
Cung Quan Võ gật đầu :
– À… thì ra có chuyện như thế? Nhưng theo tại hạ thì chỉ cần Giang nhị công tử nắm chắc địa điểm và cho chúng tôi biết…
Giang Hàn Thanh nói ngay :
– Chúng giam gia huynh tại một ngôi mộ cổ ở Vũ Hoa đài.
Cung Quan Võ nói :
– Như thế là được rồi, chỉ cần biết chắc như thế thì công tử khỏi phải nhọc công, vì chuyện đó chúng tôi có thể chu toàn.
Đơn Hiểu Thiên nói :
– Lão phu cũng đã nói như thế, nhưng Giang nhị công tử muốn chính tay hành động. Nhưng thôi, chuyện đó hãy gác lại, chuyện chính yếu trước mắt chúng ta bây giờ là hai việc quan trọng. Thứ nhất là chờ xem đối phương có chỉ thị gì cho Nhị công tử hay không, thứ hai là phải theo dõi và khám phá cho kỳ được hành tung của Quách Diên Thọ để chúng ta có yếu tố mà quyết định.
Cung Quan Võ nói :
– Vâng, Đường chủ nói chí lý, nhưng chẳng hay chúng ta nên hành động thế nào cho ổn?
Đơn Hiểu Thiên nói :
– Đối phương vẫn tin Nhị công tử là người của chúng, nhất định chúng sẽ cho người liên lạc, chuyện đó chắc chắn là phải xảy ra như thế. Còn như Quách Diên Thọ, nếu hắn cũng là người của đối phương trà trộn vào đây là phản gián thì tự nhiên cũng có mối dây liên lạc với hắn. Chúng ta cứ kiên trì theo dõi là sẽ phát giác ra ngay.
Chuyện này rất quan trọng không thể giao cho người khác được, xin Phó đường chủ tự thân quán xuyến.
Cung Quan Võ nói :
– Xin Đường chủ hãy yên lòng, huynh đệ sẽ cố gắng làm tròn nhiệm vụ.
Và hắn đứng lên nói với Giang Hàn Thanh :
– Vừa rồi Đơn đường chủ đã có nói, mong Giang nhị công tử cố gắng giúp cho một tay.
Giang Hàn Thanh vòng tay :
– Đây là chuyện chung chứ không phải riêng của một ai, tại hạ vô cùng vinh hạnh được đóng góp.
* * * * *
Sau bữa cơm, Giang Hàn Thanh vừa trở vào phòng thì gặp ngay Hương Lan đón tiếp :
– Chẳng hay Đại công tử còn có gì sai bảo?
Giang Hàn Thanh khoát tay :
– Không, khi nào cần thì tại hạ sẽ nhờ đến cô nương.
Lên lầu đóng cửa phòng lại xong, Giang Hàn Thanh mở thanh nhuyễn kiếm rút ra khỏi vỏ và hắn bỗng giật mình…
Thanh kiếm chưa ra hết thì hơi thép lạnh đã toát ra, ánh thép ngời xanh, quả là một thanh báu kiếm…
Cho thanh kiếm trở vào vỏ Giang Hàn Thanh định lên giường vận công điều dưỡng thì hắn chợt thấy một chéo giấy ló ra dưới gối. Hắn lật đật rút ra xem thì đó là một mảnh giấy có viết mấy dòng :
“Vào Nam Bình thế gia rồi thì phải hết sức thận trọng bảo toàn bí mật, không nên tùy ý hành động, sau này sẽ nhận lệnh trực tiếp từ chỉ huy của Chu Điểu Ngũ Sứ”.
Dưới không ký tên mà chỉ in hình một con chim sẻ.
Giang Hàn Thanh ngẫm nghĩ nhớ lại lời của Cách Thiệu Ngũ đã có nói Chu Tước đàn vốn là cơ quan điều hành lãnh đạo cho cánh quân phản gián. Bất cứ ai lãnh nhiệm vụ gian tế tất cũng đều nhận lệnh từ nơi đây, như vậy hình con chim sẻ này đúng là dấu hiệu của Chu Tước đàn, nhưng hắn không biết Chu Điểu Ngũ Sứ là ai.
Hắn chợt ngờ Chu Điểu Ngũ Sứ chính là Quách Diên Thọ và hắn thấy cần thông báo ngay cho Cung Quan Võ vì sự canh phòng cẩn mật như họ Cung đã nói mà vẫn có gian tế vào đây được âu cũng là chuyện dị thường…
Giang Hàn Thanh xếp mảnh giấy bỏ vào trong túi áo rồi mở cửa bước ra.
Hương Lan nghe tiếng mở cửa, nàng lật đật bước tới vòng tay :
– Đại công tử có chuyện chi sai bảo?
Giang Hàn Thanh hỏi :
– Tại hạ có một việc muốn hỏi thăm cô nương.
Hương Lan cười thật đẹp :
– Vâng xin công tử cứ bảo.
Giang Hàn Thanh hỏi :
– Lúc tại hạ đi ra ngoài, chẳng hay ai đã vào phòng này?
Hương Lan lắc đầu :
– Không thấy, Cung phó đường chủ đã dặn tiểu tỳ, bất cứ ai cũng không được vào phòng công tử.
Như thế thì quả là quái lạ…
Giang Hàn Thanh cau mặt làm thinh.
Hương Lan chớp chớp mắt :
– Đại công tử đã bị mất vật chi à?
Giang Hàn Thanh lắc đầu cười :
– Không, tại hạ chỉ hỏi thế thôi chứ không có chuyện chi đâu, xin cô nương đừng để ý.
Giang Hàn Thanh muốn đi tìm Cung Quan Võ nhưng nhớ lại trên mảnh giấy có ghi hãy bảo toàn bí mật, không cần gấp trong chuyện liên lạc… Hắn cảm thấy chuyện cũng không có gì gấp lắm nên quay trở lại phòng đóng cửa.
Hắn lên giường định dưỡng thần, nhưng bao nhiêu chuyện lạ cứ tuôn ra làm cho hắn nghe lòng bức rức, tịnh tọa không yên.
Ngay lúc đó chợt nghe có tiếng bước chân ngoài cửa và tiếng gõ cửa liền theo.
Giang Hàn Thanh hỏi :
– Ai thế?
Tiếng bên ngoài đáp :
– Huynh đệ là Cung Quan Võ đây.
Giang Hàn Thanh tuột xuống mở cửa :
– Cung huynh đến thật là đúng lúc.
Cung Quan Võ bước vào hỏi ngay :
– Nhị công tử vừa có chuyện chi à?
Giang Hàn Thanh nói :
– Huynh đệ vừa nhận được mật lệnh của đối phương.
Cung Quan Võ kinh ngạc :
– Nhị công tử nhận được bao giờ?
Giang Hàn Thanh nói :
– Lúc nãy, khi vào đến phòng là huynh đệ bắt được ngay.
Cung Quan Võ biến sắc :
– Sao lại có thể như thế được cà? Chính huynh đệ đã căn dặn Hương Lan, khi công tử không có mặt thì không được cho ai vào phòng kia mà?
Giang Hàn Thanh nói :
– Chuyện đó mình cũng không thể trách cô ta được, vì rất có thể khi cô ta đưa tại hạ xuống tương kiến Đơn đường chủ thì có người lẻn vào.
Giang Hàn Thanh móc mảnh giấy trao cho Cung Quan Võ.
Cung Quan Võ cau mày hỏi :
– Nhị công tử có biết Chu Điểu Ngũ Sứ là ai không?
Giang Hàn Thanh lắc đầu :
– Không biết. Nhưng tại hạ có nghe Cách Thiệu Ngũ bảo rằng tất cả những người có nhiệm vụ phản gián của Ngũ Phượng môn đều do Chu Tước đàn phụ trách chỉ huy. Chu Tước Ngũ Sứ này có thể là người của Chu Tước đàn.
Cung Quan Võ băn khoăn :
– Làm sao mình có thể biết chắc như thế được?
Giang Hàn Thanh nói :
– Đây cũng chỉ là sự ước đoán của tại hạ vì cứ theo xưng danh của Chu Điểu Ngũ Sứ mà suy nghiệm thì có thể họ lấy theo Nhị Thập Bát Tú mà hướng về chính Nam là Thất Tinh. Như vậy rất có thể Chu Tước đàn có 7 người phụ trách gọi chung là Chu Điểu thất tinh.
Nói đến đây Giang Hàn Thanh chợt nhớ đến Trầm Duyên Ỷ, người thứ thiếp này của Lý Quang Trí cũng được gọi là sứ giả…
Cung Quan Võ gật đầu cười :
– Như thế đủ thấy sở học rất cần trong mọi phương diện, điều suy luận của Nhị công tử cũng có thể là xác đáng đấy. Bây giờ chúng ta còn phải tìm xem Chu Điểu Ngũ Sứ là ai…
Giang Hàn Thanh nói :
– Tại hạ đã được cho biết trước là sẽ do Chu Tước Ngũ Sứ chỉ huy thì nhất định hắn sẽ liên lạc ngay chứ không lâu lắm đâu.
Cung Quan Võ nói :
– Mật lệnh này Nhị công tử hãy giữ lại, hiện tại Đơn đường chủ đã đi có việc có lẽ đến trưa mai mới về tới. Vậy chúng ta hãy chờ Đường chủ về rồi sẽ bàn kỹ lại sau.
Hắn trầm ngâm một chút rồi nói tiếp :
– Huynh đệ cảm thấy mật lệnh này đã tăng thêm hồ nghi đối với Quách Diên Thọ.
Giang Hàn Thanh gật đầu :
– Tại hạ cũng cảm thấy như Cung huynh.
Cung Quan Võ nói :
– Đơn đường chủ đến trưa ngày mai mới về, đêm nay chúng ta ở đây không đủ người nên tại hạ đến đây là để nhờ Giang nhị công tử tiếp cho một tay trong chuyện đề phòng.
Giang Hàn Thanh nói :
– Cung huynh không nên khách sáo. Có nơi nào cần tại hạ thì Cung huynh cứ bảo thẳng cho.
Cung Quan Võ nói :
– Đơn đường chủ đã giao trọng trách giám thị Quách Diên Thọ cho hiền đệ, nhưng đêm nay không có Đơn đường chủ ở nhà, huynh đệ phải lo canh phòng phía trước. Vậy mong Nhị công tử giúp cho việc theo dõi họ Quách phía sau này.
Giang Hàn Thanh nòi :
– Cung huynh cứ an lòng lo tiền viện, chuyện Quách Diên Thọ cứ để tại hạ đảm đương.
Cung Quan Võ vòng tay :
– Xin đa tạ Nhị công tử.
Hai người chia tay, Cung Quan Võ bước vội ra ngoài.