Hãy nói về Sở Thiên Vân, chàng thi triển hết tốc lực khinh công, mong đuổi kịp Vạn Phương Tà Tôn, hạ sát y diệt trừ đại họa.
Theo chàng suy đoán, Vạn Phương Tà Tôn đã thọ trọng thương, dù nhờ có Âm Sơn tứ tú sĩ dìu đỡ thì cũng khó có thể đi nhanh, ắt sẽ đuổi kịp trong vòng mười dặm.
Nhưng chàng đuổi một mạch hơn trăm dặm đường mà vẫn chẳng thấy họ đâu cả chàng thất vọng chững bước, thầm nhủ :
– “Chả lẽ họ không đi theo con đường này, đây chỉ là một âm mưu nhằm đánh lạc hướng, ngõ hầu đào tẩu theo hướng khác ư?”
Nghĩ vậy, chàng bất giác có phần hối hận, cõi đời bao lâu, đuổi theo một cách mù quáng thế này thì sao thể đuổi kịp? Đồng thời kịch độc mình đã trúng phải, có thể chịu đựng được bao lâu không phát tác?
Đưa mắt nhìn, thấy không xa là một thị trấn, lúc này đang là giữa trưa, Sở Thiên Vân thầm tính toán, hãy vào trong trấn ăn uống nhân tiện nghe ngóng tin tức rồi hẳn liệu.
Thế là chàng cất bước đi tiếp, nhưng vừa cất bước, chàng bất giác giật mình kinh hãi, thì ra đôi chân như nặng ngàn cân, bước đi rất khó khăn.
Chàng bất giác trĩu lòng, thầm nhủ :
– “Có lẽ độc tố đã phát tác rồi”.
Sở Thiên Vân lòng vô cùng đau xót, cố gắng lê bước tiến tới.
Mặc dù chàng cố hết sức bước nhanh nhưng mỗi lúc càng cảm thấy nặng nề và tê nhức, khiến chàng chỉ có thể bước đi như người bình thường, rất lâu mới đến được thị trấn.
Thị trấn này có tên là Hoàng Diệp, nằm dưới chân núi, dân cư không nhiều, chỉ có vài tiệm buôn, hết sức tiêu điều.
Nhưng trước cửa một ngôi miếu sơn thần ở đầu thị trấn lại có một bàn bói toán, một vị tiên sinh tuổi trạc ngũ tuần đang ngồi sau bàn uống rượu và ăn thịt chó.
Vị tiên sinh thầy bói này dáng người gầy guộc, gương mặt xương xẩu và vàng ệch, dáng vẻ rất nghèo khổ, chiếc bàn bói toán cũng rất cũ nát, chỉ có mỗi mình lão ngồi đó, xem chừng rất hiếm khi có khách đến chiếu cố.
Nhưng bên cạnh bàn bói toán lại có một tấm bảng viết “Chuyên trị trật khớp gãy xương và các chứng độc sương”.
Sở Thiên Vân không để tâm đến điều ấy, bởi chàng biết những y bốc lang trong giang hồ chắc chắn không đủ khả năng điều trị độc thương cho mình, nên chỉ nhìn lướt qua rồi bỏ đi ngay.
Nhưng lão thầy bói đã đặt ly rượu xuống, cất tiếng gọi :
– Khách quan hãy dừng bước.
Sở Thiên Vân đành dừng bước hỏi :
– Tiên sinh định bói cho tại hạ một quẻ ư?
Thì ra chàng cho đây là một thủ đoạn gạ gẫm khách của lão thầy bói.
Nhưng lão thầy bói lắc đầu nói :
– Lão ô tuy sinh sống bằng nghề bói toán nhưng không bao giờ cưỡng ép khách, ai thích thì đến thôi.
Sở Thiên Vân ngạc nhiên :
– Vậy tiên sinh có điều chi chỉ giáo?
Lão thầy bói ngắm nhìn chàng từ đầu đến chân :
– Lão ô chỉ là nhận thấy khách quan có điều khả nghi mới lên tiếng hỏi, khách quan là người luyện võ phải không?
Sở Thiên Vân gật đầu :
– Vâng, tại hạ quả có luyện võ.
Lão thầy bói chau mày :
– Vậy thì lạ thật, khách quan thần trong trí sáng, nội công rất là thâm hậu, nhưng đôi chân lại trì trệ nặng nề, vì sao vậy?
Sở Thiên Vân thở dài :
– Chẳng giấu gì tiên sinh, tại hạ trót trúng kịch độc, dồn xuống kinh mạch hai chân, hiện độc tố đã bắt đầu phát tác…
Lão thầy bói vỗ bàn reo lên :
– Thật là một sai lầm lớn, kịch độc xâm nhập vào người sao có thể dồn xuống hai chân?
Sở Thiên Vân lại thở dài :
– Tại hạ cũng biết điều đó là sai lầm, nhưng vì lúc ấy định dồn đẩy ra ngoài nên mới ra nông nổi này… chẳng hay tiên sinh có thể chữa khỏi cho tại hạ không?
Lão thầy bói ngẫm nghĩ :
– Khách quan bị trúng loại kịch độc gì vậy?
Sở Thiên Vân lắc đầu :
– Tại hạ không rõ.
Lão thầy bói chau mày :
– Hãy để lão ô xem xét thử…
Đoạn từ bên cạnh kéo ra một chiếc ghế tre, nói tiếp :
– Mời khách quan ngồi.
Sở Thiên Vân y lồi ngồi xuống :
– Nếu tiên sinh chữa khỏi được cho tại hạ, tại hạ sẽ thù đáp trọng hậu.
Lão thầy bói xua tay :
– Lão ô chữa khỏi được hay không cũng chưa dám chắc, khách quan bất tất nói đến chuyện tiền bạc… Xin khách quan hãy vén ống quần lên.
Sở Thiên Vân y lời kéo ống quần lên, lão thầy bói tỉ mỉ xem xét một hồi, đoạn lắc đầu nói :
– Sắc độc không lộ ra ngoài, da vẫn bình thường, độc tố này quả là bá đạo… Khách quan cảm thấy đau nhức hay là tê ngứa?
– Trong đau nhức có tê ngứa.
Lão thầy bói lại vỗ bàn nói :
– Thôi rồi, lão ô không đủ khả năng chữa trị.
Sở Thiên Vân lặng người :
– Tiên sinh có nhận ra độc tố không?
Lão thầy bói gật đầu :
– Chỉ chất độc của loài mòng xanh mới lợi hại đến vậy… Hẳn là khách quan đã bị người ám toán phải không?
Sở Thiên Vân gật đầu :
– Vâng, tại hạ quả là bị người ám toán, tiên sinh thấy tại hạ không thể cứu chữa được nữa ư?
– Chất độc của loài mòng xanh này là tuyệt độc, đừng nói lão phu vô phương, e rằng trên đời hiếm ai chữa trị được.
Sở Thiên Vân chau mày :
– Vậy khi độc tố phát tác thì hậu quả sẽ ra sao?
Lão thầy bói cười áo não :
– Xin thứ cho lão ô nói thẳng, một khi độc tố phát tác thì rất khó có hy vọng chữa khỏi, sẽ bắt đầu ung thối, hết đôi chân rồi lan dần lên lưng bụng, cho đến khi chết.
Sở Thiên Vân gật đầu :
– Đa tạ tiên sinh đã chỉ điểm cho.
Đoạn thò tay vào lòng lấy ra một đính bạc, nhẹ đặt lên bàn nói tiếp :
– Tại hạ xin cáo từ.
Dứt lời liền toan đứng lên bỏ đi.
Lão thầy bói vội đặt tay lên vai chàng nói :
– Khách quan hãy khoan.
Sở Thiên Vân đành ngồi trở xuống hỏi :
– Tiên sinh còn gì chỉ điểm nữa vậy?
– Lão ô chưa trị liệu cho khách quan, đâu thể nhận tiền bạc nhiều như thế này, xin hãy thu về cho.
Sở Thiên Vân cười :
– Tiên sinh không chữa cho tại hạ là vì độc thương của tại hạ quá nghiêm trọng, không thể chữa được, nhưng thành ý của tiên sinh cũng rất xứng đáng cảm kích, ít tiền bạc này chẳng qua chỉ để tỏ chút thành ý mà thôi.
Lão thầy bói cười :
– Khách quan thật là người tốt trên giang hồ, rất tiếc là chẳng may lại thọ độc thương thế này…
Sở Thiên Vân thản nhiên :
– Sự sống chết là do số mệnh, chẳng còn cách nào hơn, đa tạ tiên sinh đã quan tâm.
Lão thầy bói nghiêm giọng :
– Không, lão ô phải nghĩ cách mới được.
Đoạn quả nhiên nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
Sở Thiên Vân dễ thường không mong mình chữa được độc thương, nghe vậy lòng lại lóe lên một tia hi vọng, lẳng lặng chờ đợi.
Lão thầy bói ngẫm nghĩ hồi lâu, bỗng vỗ tay reo lên :
– Có rồi.
Sở Thiên Vân vội hỏi :
– Có gì vậy?
– Gần đây có một vị kỳ nhân có thể chữa được độc thương của khách quan…
– Người ấy ở đâu?
Lão thầy bói đưa tay chỉ :
– Theo hướng bắc đi chừng mười dặm có một ngôi Tam Quan miếu, trong miếu có một vị là Liệp Đạt đạo nhân, người này y thuật cao minh, rất có thể y có cách cứu chữa cũng nên.
Sở Thiên Vân vui mừng nói :
– Mười dặm đường có lẽ tại hạ còn đi đến được, đa tạ tiên sinh đã chỉ điểm, tại hạ đi ngay đây, thử thời vận xem sao.
Đoạn đứng lên định bỏ đi, nhưng lão thầy bói lại từ trong gói vải kế bên lấy ra hai miếng thuốc cao, dùng lửa hơ nóng rồi dán vào huyệt Dũng Tuyền trên đôi chân Sở Thiên Vân, sau đó mỉm cười nói :
– Hai miếng thuốc cao rút độc này tuy không giúp gì được cho thương thế, nhưng có thể khiến khách quan đi đứng dễ dàng hơn… Ngoài ra lão ô cũng phải cho khách quan biết một điều, Liệp Đạt đạo nhân ấy tính tình rất quái dị, chẳng dễ cầu xin chữa trị…
Sở Thiên Vân mỉm cười :
– Việc cầu xin gì cũng chẳng dễ, tại hạ sẽ hết sức lựa lời dịu ngọt cầu khẩn.
– Nhưng Liệp Đạt đạo nhân này khác hẳn với mọi người, có thể kể được là một người xấu tính nhất trên đời, y thuật tuy giỏi nhưng rất ít người biết đến, có lẽ chính vì tính nết quá xấu mà ra.
– Tiên sinh có sự qua lại với ông ấy chăng?
Lão thầy bói lắc đầu :
– Chỉ quen biết sơ thôi, chưa kể được có giao tình.
– Nếu ông ấy mà hỏi tại hạ, tại hạ có thể nói là do tiên sinh giới thiệu được chăng.
Lão thầy bói vội xua tay :
– Tuyệt đối không nên, nếu nhắc đến lão ô, dứt khoát y sẽ không chịu chữa trị cho khách quan.
– Vì sao vậy?
– Thành thật mà nói, lão ô với y có thể nói là bạn rượu, bởi y cũng giống lão ô, rất thích rượu và thịt chó… Nhưng y rất keo kiệt, lần nào cũng đều do lão ô khao đãi, y không bao giờ bỏ tiền ra, riết rồi lão ô cũng bực tức, ba hôm trước, hai người đã trở mặt nhau.
– Vì việc ăn uống ư?
– Đúng vậy, hôm ấy y lại định ăn không uống bòn, bị lão ô chỉ trích cho một trận, do đó đã trở mặt thành thù, không thèm đếm xỉa đến nhau nữa.
Sở Thiên Vân cười :
– Vậy thì tại hạ đem đến rượu và thịt chó, hẳn có thể được chữa trị.
Lão thầy bói xua tay :
– Vậy càng không thể được.
– Vì sao?
– Y quái dị chính là ở điểm ấy, mặc dù y thích ăn không uống bòn, nhưng nếu biếu cho thì y lại không nhận, và sẽ nói là khách quan thương hại, gây nên thâm thù đại hận.
– Ra vậy, tại hạ sẽ hết sức thận trọng.
Lão thầy bói ngẫm nghĩ một hồi, bỗng nói :
– Lão ô vừa nghĩ ra một cách, có thể thử xem.
– Tiên sinh vừa nghĩ ra cách cao minh gì vậy?
– Khách quan hãy chuẩn bị một ít rượu thịt chó thật ngon, giả vờ không biết trong Tam Quan miếu có người, cứ thản nhiên ăn uống, khiến cho y thèm thuồng rồi tùy cơ ứng biến.
Sở Thiên Vân mừng rỡ :
– Kế sách ấy quả thần diệu, tại hạ sẽ theo như vậy.
– Khách quan hãy đi mau đi.
Sở Thiên Vân lại cảm tạ lần nữa rồi đứng lên bỏ đi.
Sau khi được dán vào hai miếng thuốc cao, hai chân chàng quả nhiên dễ chịu hơn nhiều, tuy vẫn còn cảm giác tê ngứa nhưng sự đau nhức đã giảm khá nhiều, bèn với lòng tràn trề hi vọng, đi vào thị trấn.
Trong thị trấn chỉ có một tiệm bán thịt chó, Sở Thiên Vân chọn mua lấy một giỏ mây tre to thịt ngon và một hủ rượu hảo hạng, sau đó vội vàng đi về hướng Tam Quan miếu.
Đi được chừng mười dặm, quả thấy một ngôi miếu nhỏ đổ nát nằm trên một ngọn đồi và trong khu rừng.
Lúc này mặt trời đã ngã về tây, nắng chiều soi vào trong rừng, quang cảnh có phần tiêu điều thê lương.
Sở Thiên Vân thận trọng đi vào trong rừng, chỉ thấy ngôi miếu nhỏ này đã bị bỏ hoang từ lâu, cửa cổng nghiêng ngả, vách đổ tường xiêu, và khắp nơi mọc đầy cỏ dại.
Chàng đi vào miếu, ngồi bệt xuống đất trong thiền điện, đặt rượu và thịt chó ở trước mặt, mở hũ rượu ra, mùi rượu thơm lập tức lan tỏa tứ phía, hòa với mùi thịt thơm thật cực kỳ quyến rũ.
Theo lời lão thầy bói, Sở Thiên Vân biết Liệp Đạt đạo nhân ở trong chính điện, ngoài việc ăn uống chỉ là ngủ vùi. Suy theo thời gian và tình hình trong miếu, Liệp Đạt đạo nhân hẳn là đang ngủ say.
Thế là, chàng bắt đầu ăn uống, lúc lúc lại tặc lưỡi khen ngon.
Lát sau, bỗng có tiếng bước chân vang lên, lại có người từ ngoài đi vào miếu.
Sở Thiên Vân ngạc nhiên, định thần nhìn thấy người đi vào không phải là đạo sĩ, mà là một lão nhân.
Lão nhân ấy vác trên vai một chiếc túi to, chẳng rõ vật gì, tay cũng xách một chiếc giỏ tre đựng rượu, vừa thấy Sở Thiên Vân, lão nhân thoáng ngẩn người, song liền lẹ làng đi vào một gian thiền điện khác, cũng bày rượu thịt ra trước mặt, sau đó, cởi chiếc túi trên vai xuống.
Sở Thiên Vân bây giờ mới trông thấy rõ, trong chiếc túi là một nữ nhân, xem ra đã mắc bệnh từ lâu ngày.
Sở Thiên Vân liền hiểu rõ mọi sự, người này đến đây cũng là để cầu y, có lẽ để chữa bệnh cho nữ nhân kia, thực nực cười là không trước không sau, hai người lại đến cùng một lúc.
Trong chính điện vẫn chẳng chút động tĩnh, chẳng rõ Liệp Đạt đạo nhân đang say ngủ hay là đã đi đâu rồi.
Sở Thiên Vân chẳng những nóng lòng mà còn có phần lo âu, tình thế trước mắt hiển nhiên khá rắc rối, lão nhân kia với mình đều có rượu và thịt chó, Liệp Đạt đạo nhân chỉ có một cái bụng, chỉ cần ăn uống của một người là đủ, nếu ông ta chọn đối phương thì mình sẽ hết hy vọng còn gì?
Lúc này chàng đã thấm hơi men, lòng ngổn ngang trăm mối, đau xót khôn tả. Chàng tuy không sợ chết, song huyết thù chưa báo. Vạn Phương Tà Tôn chưa trừ diệt, bao ân oán chưa giải quyết, chết thế này thì thật khó thể nhắm mắt.
Chàng lại đưa mắt nhìn lão nhân trong gian phòng đối diện, chỉ thấy mặt ông ta đầy vẻ ưu sầu, đầu tóc xoăn tít, ít ra cũng hơn một tháng chưa chải rửa. Nữ nhân được quấn bằng vải mềm, chỉ lộ ra mái tóc rối bời, không trông thấy mặt mũi, không rõ lài gì của lão nhân, chỉ thấy ông ôm chặt nữ nhân vào lòng, những ngón tay run run thỉnh thoảng lại vuốt nhẹ lên tóc nữ nhân trông thật tội nghiệp.
Nữ nhân nãy giờ không chút động đậy, hiển nhiên bệnh tình hết sức trầm trọng.
Bỗng chàng tiếp xúc với ánh mắt của lão nhân khiến chàng bất giác rúng động cõi lòng, trong ánh mắt ấy ẩn chứa vẻ ưu sầu, bi thương giữa hi vọng với tuyệt vọng.
Sở Thiên Vân rất hiểu, lão nhân ấy cũng như mình, sợ Liệp Đạt đạo nhân sẽ trở thành khách của đối phương.
Màn đêm kéo đến, trong và ngoài miếu dần dần tối đen, trong chính điện vẫn im lìm không một tiếng động, và cũng chẳng có thắp đèn nến gì cả.
Sở Thiên Vân ngưng thần lắng nghe, chàng có thể nghe được tiếng chuột chạy rắn bò, song lại không nghe được tiếng người ngủ thở. Chàng bất giác cảm thấy chút thất vọng, bởi chàng đã xác định Liệp Đạt đạo nhân đi khỏi chưa về.
Nhưng điều khiến chàng thật sự lo lắng là lão nhân và nữ nhân bệnh nặng kia, nếu Liệp Đạt đạo nhân mà trở thành khách của họ thì mình có lẽ chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Bỗng dưng lòng chàng nảy sinh một ý nghĩ tàn bạo, chàng phải giết chết lão nhân kia, sinh mạng của chàng quá quan trọng, chàng phải báo thù cho song thân, tru diệt Vạn Phương Tà Tôn, giải quyết cho xong bao ân oán, chàng không thể chết được.
Mặc dù chàng bị trúng kịch độc, nhưng dồn xuống hai chân, võ công và nội lực vẫn còn, việc hạ sát lão nhân kia có lẽ chẳng đến đỗi bất thành.
Ý nghĩ ấy quay vòng trong đầu óc chàng hồi lâu vẫn không sao quết định dứt khoát được.
Chừng canh hai, bổng có tiếng bước chân chệnh choạng vang lên bên ngoài miếu.
Sở Thiên Vân hồi hộp đưa mắt nhìn đối diện, chỉ thấy lão nhân kia cũng hồi hộp tột cùng. Lát sau, tiếng bước chân đã qua khỏi cổng miếu, qua tướng mạo, thoáng nhìn cũng đủ biết đó chính là Liệp Đạt đạo nhân.
Chỉ thấy chiếc đạo bào y mặc trong mình rất là dơ bẩn, chẳng còn phân biệt được là màu gì và vá chằng vá đụp, tướng mạo nghèo nàn thiểu não, búi tóc đạo sĩ rối bời, hai tay thọc vào trong ống tay áo, bước đi loạng choạng ngả nghiêng, rõ ràng đã say bí tỉ.
Sở Thiên Vân nghe lòng trĩu sâu xuống, bởi Liệp Đạt đạo nhân đã no say, chưa chắc đã thèm thuồng rượu thịt ngon gì nữa, nếu y mà đi thẳng vào chính điện ngủ vùi thì mình kể như hết hi vọng.
Quả nhiên, Liệp Đạt đạo nhân không hề chú ý đến trong hai bên thiền điện có người, chân xiên chân vẹo đi thẳng vào chính điện.
Sở Thiên Vân khẽ thở dài thầm nhủ :
– “Có lẽ định số của mình đã như vậy, nếu chờ đến khi Liệp Đạt đạo nhân ngủ một giấc thức dậy, e rằng mình đã bị độc phát chết mất rồi”.
Bỗng, trước chính điện một bóng người thấp thoáng, Liệp Đạt đạo nhân lại đi trở ra nhưng chỉ mấy bước đã ngồi phệt xuống trước điện.
Sở Thiên Vân hết sức hồi hộp, chỉ thấy, Liệp Đạt đạo nhân mũi ngửi lia ngửi lịa, liếm môi chép miệng liên hồi, hiển nhiên đã bị mùi rượu thịt cám dỗ, dù đã say khướt mà vẫn thèm thuồng.
Thế nhưng, y vẫn ngồi yên tại chỗ, Sở Thiên Vân tuy nóng lòng nhưng không lên tiếng, chỉ điềm nhiên tiếp tục ăn uống một mình.
Nhưng bỗng lão nhân kia với giọng khản đặc nói :
– Đạo gia… đạo… gia!
Liệp Đạt đạo nhân đứng lên, chệnh choạng đi về phía lão nhân kia.
Sở Thiên Vân thấy vậy rất lấy làm hối hận, tại sao mình không chịu lên tiếng trước, để cho lão nhân kia gọi Liệp Đạt đạo nhân sang đó rồi.
Chỉ nghe Liệp Đạt đạo nhân với giọng rè rè nói :
– Thí chủ… gọi bần đạo phải không?
Lão nhân càng thêm kích động, rung giọng :
– Tiểu lão chính là.. chào hỏi… đạo gia.
Liệp Đạt đạo nhân cười như chiêng vỡ :
– Lạ thật, bần đạo sống tới từng tuổi này rồi chỉ nghe mọi người gọi là lão đạo, không thì là lão mũi trâu, chưa từng nghe ai gọi là đạo gia bao giờ, sao thí chủ lại gọi bần đạo là đạo gia?
Lão nhân ấp úng :
– Tiểu lão kính mộ đạo gia, nên.. nên…
– Tiểu thí chủ biết bần đạo ư?
– Tiểu lão ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Liệp Đạt đạo nhân cười vang :
– Thí chủ biết bần đạo danh tánh là gì nào?
Lão nhân ngớ người :
– Ơ… ơ…
Nhưng ngập ngừng mãi không sao trả lời được.
Liệp Đạt đạo nhân ngáp dài, nói :
– Ngay cả bản thân bần đạo cũng không biết mình danh tánh là gì, thú thật có lẽ bần đạo không hề có danh tánh, bằng không đâu có đến ở trong ngôi miếu hoang tà này.
Lão nhân vội tâng bốc :
– Đó là đạo gia nhàn vân dã hạc, xuất trần bất bá…
Liệp Đạt đạo nhân lắc đầu cười to :
– Đừng bợ đỡ, bần đạo tự hiểu mình rất rõ, không một ai xem trọng bần đạo, bần đạo mặc một chiếc đạo bào rách rưới này chỉ để tiện bề hóa duyên, kiếm miếng cơm ăn, chẳng khác nào khiếu hóa.
Lão nhân bối rối :
– Không phải vậy đâu.. đạo gia quá khiêm tốn…
Liệp Đạt đạo nhân xua tay :
– Thôi, không nói vấn đề ấy nữa, thí chủ gọi bần đạo chi vậy?
Lão nhân ấp úng :
– Tiểu lão có chuẩn bị rượu hảo hạng và thịt chó tươi nhất, định hiếu kính đạo gia…
Liệp Đạt đạo nhân lúc lắc đầu :
– Vậy thì lạ quá, trông thí chủ mặt đầy phong sương, hoàn cảnh cũng chẳng khá hơn gì bần đạo là bao, hơn nữa chúng ta không phải thân thích mà cũng chẳng quen biết, vì sao thí chủ lại mang rượu thịt đến đây hiếu kính bần đạo?
– Đó… chỉ là tôn kính đạo gia…
Liệp Đạt đạo nhân lắc đầu :
– Ăn của người ta khó lòng lắm, bần đạo không mắc lừa đâu, thí chủ tưởng bần đạo không biết vì sao thí chủ mời bần đạo ăn uống hay sao?
Đưa tay chỉ nữ nhân trong lòng lão nhân nói tiếp :
– Hẳn là muốn nhờ bần đạo chữa bệnh chứ gì? Bần đạo đâu dễ mắc lừa, không ăn uống rượu thịt của thí chủ đâu.
Đoạn liền loạng choạng bỏ đi.
Lão nhân hốt hoảng :
– Đạo gia, van đạo gia hãy cứu… cứu…
– Xí, đừng hòng, bần đạo không mắc lừa đâu.
Đoạn liền quay người loạng choạng đi về phía Sở Thiên Vân.
Sở Thiên Vân liền tràn trề hy vọng, xem ra Liệp Đạt đạo nhân muốn làm khách của mình rồi.
Quả nhiên, Liệp Đạt đạo nhân liếm môi chép miệng. đầy vẻ thèm thuồng nhìn Sở Thiên Vân nói :
– Thí chủ… sao cũng đến ngôi miếu hoang này ăn uống vậy?
Qua cuộc nói chuyện vừa rồi giữa Liệp Đạt đạo nhân với lão nhân kia, Sở Thiên Vân đã rút kinh nghiệm, nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó, bèn mỉm cười nói :
– Có lẽ ngôi miếu này không phải của đạo trưởng chứ?
Liệp Đạt đạo nhân thoáng ngẩn người, song liền tức cười nói :
– Lẽ đương nhiên, bần đạo chỉ tạm náu thân tại đây thôi.
Sở Thiên Vân lạnh lùng :
– Vậy tại hạ ăn uống ở đây có lẽ không dính dáng gì đến đạo trưởng chứ?
Tuy chàng nói năng lạnh lùng, nhưng lòng hồi hộp đến cực độ, chàng tỏ thái độ như vậy chẳng qua chỉ là một thủ đoạn, thật ra chàng rất sợ Liệp Đạt đạo nhân tức giận bỏ đi.
Liệp Đạt đạo nhân liếm môi nói :
– Đương nhiên, đương nhiên, nhưng… nhưng bần đạo chỉ lấy làm lạ là…
Sở Thiên Vân cười to :
– Lạ gì nào?
Liệp Đạt đạo nhân ngẫm nghĩ :
– Ngôi miếu hoang này hẻo lánh bẩn thỉu, ngoài bần đạo ra, rất ít ai muốn đến đây, vì sao thí chủ không đến nơi nào khác mà lại đến đây, lại còn mang theo rượu thịt thơm ngon thế này?
Sở Thiên Vân vẫn cười cười :
– Chẳng giấu gì đạo trưởng, ngoài rượu và thịt chó ra, tại hạ không còn sở thích nào khác, bất luận đi đến đâu cũng chẳng thể thiếu được hai món đó. Còn về vấn đề gì mà tại hạ đến đây thì đó là bởi nhất thời bất đắc dĩ…
Liệp Đạt đạo nhân ngạc nhiên :
– Có gì bất đắc dĩ vậy?
Sở Thiên Vân khẽ thở dài :
– Tại hạ du lịch đến đây, vốn định nghĩ chân tại Hoàng Diệp trấn, nhưng khách điếm trong thị trấn này quá nhỏ hẹp, dơ bẩn và ồn ào, chi bằng đến ngôi miếu hoang này thanh tịnh hơn…
Liệp Đạt đạo nhân cười hề hề :
– Thí chủ thật là một người cao nhã, bần đạo rất thích kết giao với những người như vậy…
Liếm liếm môi, nói tiếp :
– Thí chủ uống rượu một mình không cảm thấy buồn sao?
Sở Thiên Vân cố nén nỗi vui mừng trong lòng, vờ vĩnh nói :
– Đạo trưởng nói vậy nghĩa là sao?
– Thật không giấu diếm, bần đạo cũng rất là ưa thích rượu và thịt chó…
Sở Thiên Vân cười :
– Giá mà đạo trưởng chưa uống rượu thì có lẽ tại hạ cũng mời đạo trưởng cùng uống vài ly, nhưng rất tiếc là đạo trưởng đã uống quá nhiều rồi.
Liệp Đạt đạo nhân vội xua tay lia lịa :
– Dù uống ngàn ly bần đạo cũng không say, vả lại khi nãy là rượu dở thịt thối chứ không phải thơm ngon như rượu thịt của thí chủ.
Sở Thiên Vân giờ đã yên tâm, bèn mỉm cười nói :
– Tại hạ thật chẳng tiện cự tuyệt, nếu đạo trưởng vẫn còn hứng thú, tại hạ cũng chẳng tiếc gì một bữa rượu thịt…
Liệp Đạt đạo nhân mừng rỡ, lập tức đi vào trong thiền điện, ngồi xuống đối diện với Sở Thiên Vân.
Sở Thiên Vân bưng hũ rượu lên toan rót, song tình cờ lại tiếp xúc với ánh mắt của lão nhân kia, lòng tưởng chừng như bị một nhát dao đâm vào, bất giác ngồi thừ ra.
Ánh mắt ấy ngập đầy vẻ tuyệt vọng, hai giọt lệ trào ra nơi khóe mắt, khiến Sở Thiên Vân lòng bừng dậy niềm thương xót, suýt nữa đã rơi lệ.
Đồng thời, hai tay chàng rã rượi, hũ rượu suýt nữa rơi xuống đất. Trong khoảnh khắc ấy, lòng chàng nảy sinh một ý niệm rất mãnh liệt, nghiêm khắc tự trách mình sao lại quá ích kỷ thế này, suýt nữa đã gây ra một điều khiến lương tâm trọn đời ray rứt.
Liệp Đạt đạo nhân thấy chàng bỗng ngồi thừ ra, thắc mắc hỏi :
– Thí chủ sao thế này:?
Sở Thiên Vân bừng tỉnh quay về thực tại, mắt đảo quan một vòng rồi đặt mạnh hũ rượu xuống.
Liệp Đạt đạo nhân tay cầm chiếc ly không, chờ Sở Thiên Vân rót rượu, thấy vậy cười hề hề nói :
– Chúng ta là nhất kiến tri kỷ, bần đạo tự rót lấy cũng được.
Đoạn liền với tay toan bưng hũ rượu.
Song Sở Thiên Vân đã đè tay lên, trầm giọng nói :
– Hãy khoan, tại hạ đã đổi ý rồi.
Liệp Đạt đạo nhân sửng sốt :
– Đổi ý gì vậy?
– Rượu này không cho đạo trưởng uống được.
Liệp Đạt đạo nhân trố mắt thắc mắc :
– Sao vậy? Mới vừa rồi đây chúng ta rất tâm đầu ý hợp kia mà. Đường đường một đấng nam nhi, sao lại tráo trở nhanh thế này?
Sở Thiên Vân đanh giọng :
– Đạo trưởng muốn nói gì thì nói, khoát rượu này không thể cho đạo trưởng uống được.. Thú thật là tại hạ đã thịt no rượu đủ mặc dù thừa thãi cũng không cho đạo trưởng được.
Đoạn liền vung tay, một chưởng vỗ xuống hũ rượu, bùng một tiếng, hũ rượu vỡ nát nửa hũ rượu ngon chảy lênh láng.
Sở Thiên Vân lại tiếp tục vung tay, một giỏ thịt chó cũng bay vào góc điện, rơi vãi trên mặt đất, dính đầy cát bụi.
Liệp Đạt đạo nhân tức giận đỏ mặt quát :
– Tiểu tử thật ngông cuồng, dám làm nhục lão đạo này hả?
Sở Thiên Vân cười khẩy :
– Cứ kể như làm nhục đạo trưởng thì sao nào?
Liệp Đạt đạo nhân hét to?
– Ngươi hãy xem thử lão đạo sĩ này có rượu uống hay không?
Sở Thiên Vân cười khinh miệt :
– Nếu có thì cũng chỉ là rượu dở thịt thối, chính đạo trưởng đã nói khi nãy?
Liệp Đạt đạo nhân hậm hực :
– Ngươi cũng biết rõ là lão già kia đã hết lời năn nỉ mời mọc bần đạo, rượu thịt của ông ta cũng đâu kém gì của ngươi.
Sở Thiên Vân cười to :
– Nhưng rất tiếc là đạo trưởng không đủ có thể can đảm để uống.
Liệp Đạt đạo nhân tức tối :
– Láo, ông ta luôn miệng đạo gia này đạo gia kia, tại sao bần đạo không đủ có thể đảm uống kia chứ?
– Chính miệng đạo trưởng đã nói là ăn của người ta khó lòng, sợ chữa bệnh cho người khác.
– Chữa bệnh chỉ là chuyện nhỏ nhặt, bất kỳ nghi nan tạp chứng gì, bần đạo cam đoan dễ dàng chữa khỏi hết thảy, chẳng tốn bao nhiêu công sức.
– Vậy sao khi nãy không ăn uống của ấy, sang đây làm chi vậy?
Liệp Đạt đạo nhân nghiến răng :
– Vì bần đạo tưởng ngươi là bằng hữu, ai ngờ ngươi là một tên khốn kiếp điên khùng.
Sở Thiên Vân cười khẩy :
– Lão đạo chớ huyênh hoang khoác lác, theo tại hạ thì lão đạo chẳng qua chỉ là túi cơm hũ rượu, một kẻ vô dụng không hơn không kém.
Liệp Đạt đạo nhân giận đến nhảy cẫng lên hét to :
– Lão đạo này sẽ làm cho ngươi thấy, để xem lão đạo này có uống rượu ngon, ăn được thịt ngon hay không, có chữa được trọng bệnh, khởi tử hồi sinh hay không cho biết?
Đoạn sải bước đi nhanh sang thiên điện phía đông.
Sở Thiên Vân thở phào nhẹ nhõm, lòng chàng trống trải, đầu óc cũng trống trải, nhưng chàng cảm thấy hài lòng vô cùng.
Mặc dù chàng có được cơ hội khả dĩ không chết, nhưng chàng đã dễ dàng bỏ qua. Chàng đã từ chối thần hạnh phúc, chấp nhận lao vào vòng tay tử thần, nhưng chàng không chút hối tiếc, bình thản ngồi chờ thần chết đến rước đi.
Đến trước thiên điện phía đông, Liệp Đạt đạo nhân vịn tay vào thành cửa nói :
– Lão bằng hữu có còn vui lòng đón tiếp bần đạo nữa không?
Lão nhân giọng như chiêng vỡ :
– Dĩ nhiên… rất là vui lòng…
Giọng nói chẳng những run rẩy mà còn rất là không tự nhiên, có pha lẫn chút áy náy.
Liệp Đạt đạo nhân nghiêm giọng :
– Chúng ta cứ thẳng thắn nói cho rõ ràng, bần đạo không ăn uống không của thí chủ, thí chủ cần nhờ bần đạo gì nào?
Lão nhân ấp úng :
– Chẵng giấu gì đạo gia, tiểu nữ ngọa bệnh đã ba năm nay, giờ đã hấp hối gần chết, nếu đạo trưởng…
Liệp Đạt đạo nhân xua tay ngắt lời :
– Nói ngắn gọn thôi, lệnh ái đã mắc bệnh gì, hãy để cho bần đạo xem xét trước đã.
Lão nhân vội mở túi vải, ôm chặt trong lòng ra một chút, lộ ra gương mặt một thiếu nữ tiều tụy vàng vọt.
Thiếu nữ ấy mắt nhắm nghiền hai mắt, hơi thở yếu ớt, người gần như đã chết.
Liệp Đạt đạo nhân đi vào cửa, chau mày nói :
– Hãy kéo một tay ra cho bần đạo thăm mạch xem.
Lão nhân vội kéo tay thiếu nữ ra một cách khó khăn, chỉ thấy cánh tay thiếu nữ hệt như một khúc củi khô.
Liệp Đạt đạo nhân vươn những ngón tay như vuốt gà đặt lên huyệt mạch môn nơi cỗ tay thiếu nữ, nhắm mắt ngưng thần một hồi lâu mới buông tay ra, lắc đầu buông tiếng thở dài thậm thượt.
Lão nhân hồi hộp run giọng nói :
– Bệnh tình… tiểu nữ… thế nào?
Liệp Đạt đạo nhân nghiêm giọng :
– Gan phổi của lệnh ái đã xơ cứng như sắt đá, huyết khí đều cô đặc, hẳn ít nhất đã ba hôm không ăn uống gì được rồi phải không?
Lão nhân gật đầu nghẹn ngào :
– Đúng vậy, tiểu nữ… có còn cứu chữa được chăng?
Liệp Đạt đạo nhân lắc đầu :
– Hết cứu chữa được rồi, có lẽ trên đời này không ai chữa trị được tuyệt chứng này.
Lão nhân bật khóc :
– Tội nghiệp cho con gái của cha quá… số phận con thật là…
Liệp Đạt đạo nhân la to :
– Lệnh ái chưa chết, thí chủ khóc gì kia chứ?
Lão nhân ngưng khóc, ngước mắt nói :
– Đạo trưởng chẳng bảo là…
– Bần đạo nói là trên cõi đời này không ai cứu chữa được, nhưng đâu có kể bần đạo.
Lão nhân lại ngập đầy hy vọng :
– Vậy đạo trưởng muốn nói…
– Đừng ấp a ấp úng, thú thật theo lẽ thì bần đạo cũng không chữa trị được chứng bệnh của lệnh ái…
Đưa tay chỉ Sở Thiên Vân, nói tiếp :
– Nhưng tiểu tử kia đã làm cho bần đạo tức giận, bần đạo đã nói với hắn là có khả năng khởi tử hồi sinh, nếu bần đạo mà không cứu chữa được một người chưa chết thì tấm tức lắm. Do đó con gái của thí chủ kể như là may phúc…
Lão nhân vội quỳ xuống, khích động nói :
– Đa tạ đạo gia, đa tạ đạo gia…
Liệp Đạt đạo nhân xua tay :
– Đừng lải nhải lôi thôi, bần đạo không thích trò này đâu.
Lão nhân đứng lên, rụt rè hỏi :
– Chẳng hay đạo gia… chữa trị bằng cách nào vậy?
Liệp Đạt đạo nhân thò tay vào lòng mò tìm hồi lâu mới lấy ra một chiếc lọ sành nói :
– Rất đơn giản, uống vào một viên dược hoàn là xong.
Đoạn vặn mở nắp lọ, thận trọng trút ra một viên dược hoàn màu đỏ, chỉ to cỡ hạt đậu nành.
Lão nhân vội đón lấy trong tay, bán tín bán nghi hỏi :
– Chỉ một viên dược hoàn này là chữa được khỏi trọng bệnh của tiểu nữ ư?
Liệp Đạt đạo nhân lại thận trọng vặn chặt nắp lọ, nghe vậy xẵng giọng nói :
– Thí chủ chớ xem thường dược hoàn này, có biết bần đạo đã phải tốn bao nhiêu thời gian và tâm huyết để luyện chế không? Thành thật cho thí chủ biết, bần đạo đã phải mất mười lăm năm hái thuốc, ba mươi năm luyện chế, cả thảy là bốn mươi lăm năm, tổng cộng chỉ luyện được ba viên…
– Ồ… Vậy thì biết bao trân quí, thật hết sức cảm tạ đạo gia…
Liệp Đạt đạo nhân lúc lắc chiếc lọ trong tay nói :
– Nếu không phải vì tức giận tên tiểu tử kia, bần đạo không bao giờ lấy hoàn thuốc này cho thí chủ. Ba viên dược hoàn này, bần đạo tự uống một viên, giờ cho lệnh ái một viên, chỉ còn lại một viên…
Vừa nói vừa cất chiếc lọ trở vào lòng, nói tiếp :
– Hãy mau cho lệnh ái uống đi, còn chờ gì nữa?
Lão nhân vâng dạ lia lịa, lập tức giải khai huyệt đạo kết hầu cho con gái, thận trọng bỏ viên dược hoàn vào trong cổ họng, sau đó cởi túi nước bên lưng ra, đổ vào miệng thiếu nữ hai ngụm.
Liệp Đạt đạo nhân vẻ thị uy đưa mắt nhìn Sở Thiên Vân nói :
– Lão bằng hữu có biết phương pháp Thôi Cung Quá Huyệt không?
Lão nhân vội nói :
– Tiểu lão là người luyện võ, dĩ nhiên là biết.
Liệp Đạt đạo nhân cười :
– Vậy thì tốt, áp dụng phương pháp thôi cung quá huyệt có thể giúp lực vận hành nhanh hơn…
Liếm liếm môi, nói tiếp :
– Có lẽ thí chủ không còn thời gian ăn uống nữa, vậy thì rượu thịt này để một mình bần đạo hưởng thụ được rồi.
Lão nhân vội nói :
– Đương nhiên… đương nhiên.. mời đạo trưởng…
Liệp Đạt đạo nhân chẳng chút khách sáo ngồi xuống, lập tức ngấu nghiến ăn uống. Lối ăn uống của y rất khiếm nhã, không dùng ly rót, mà bưng cả hũ rượu đưa lên miệng mà nốc, thịt chó cũng chẳng nhai, từng miếng đưa vào miệng nuốt chửng, chỉ trong thoáng chốc rượu thịt đều hết sạch.
Trong khi ấy lão nhân ngưng thần tịnh khí dùng phương pháp thôi cung quá huyệt thúc đẩy dược liệu vận hành mau chóng.
Liệp Đạt đạo nhân đã say đến chín phần, giọng lè nhè nói :
– Lệnh… ái… đã như thế nào rồi?
Lão nhân giọng khích động :
– Khí sắc đã hồng hào đôi chút, và hơi thở cũng mạnh hơn nhiều.
– Vậy thì tốt, thí chủ hãy tiếp tục xoa bóp, khi nào… trên trán có mồ hôi… là bệnh đã khỏi…
Đoạn lảo đảo đứng lên, miệng nghêu ngao một khúc hát gì đó nghe không rõ, chân xiêu chân vẹo đi ra khỏi thiền điện, trở vào trong chính điện. Lát sau, từ trong vọng ra tiếng ngày như sấm rền, hiển nhiên đã ngủ say.
Lão nhân tiếp tục xoa bóp cho con gái, chừng sau một bữa cơm, lão ngưng tay cất tiếng gọi :
– Văn nhi, Văn nhi…
Tiếng gọi ngập đầy vẻ vui mừng hớn hở.
Gương mặt gầy gò của cô thiếu nữ giờ đây quả rất hồng hào, trên trán cũng ướt đẫm mồ hôi. Nàng mở mắt ra nói :
– Phụ thân…
Lão nhân nước mắt lã chã, song mừng rỡ reo lên :
– Văn nhi đã nói được rồi, đã khỏi bệnh rồi…
Hai tay ôm lấy thiếu nữ khóc sướt mướt.
Thiếu nữ ngơ ngẩn hỏi :
– Phụ thân, đây là chốn âm gian hay trong mộng mị…
– Không phải là âm gian mà cũng chẳng phải mộng mị, bệnh của Văn nhi đã khỏi rồi.
– Bệnh của nữ nhi sao lại khỏi, phụ thân không dối gạt nữ nhi chứ?
Hoàn toàn không, vừa rồi ngươi đã uống vào một viên tiên đơn, quả nhiên khỏi bệnh ngay.
– Thật vậy hả? Tiên đơn từ đâu có vậy?
– Ngươi hãy khoan nói, ngươi bệnh nặng mới khỏi, còn phải nghỉ ngơi một hồi, bây giờ ngươi có đói, có khát không?
Thiếu nữ lắc đầu :
– Nữ nhi không chút cảm thấy đói khát, chỉ thấy khắp người dồi dào sức lực như thể chưa từng bệnh bao giờ.
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
– Phụ thân hãy nhìn xem, nữ nhi chẳng đã đứng lên được rồi là gì?
Đoạn quả nhiên đứng thẳng lên một cách dễ dàng.
Lão nhân trố mắt thừ ra nhìn nàng, hồi lâu mới lẩm bẩm nói :
– Tiên đơn… quả nhiên là tiên đơn…
Thiếu nữ lại sà vào lòng lão nhân, hay tay run run vuốt lên má ông, bùi ngùi nói :
– Phụ thân đã phải quá cực khổ vì nữ nhi, nữ nhi thật là bất hiếu…
Lão nhân rung giọng :
– Miễn là ngươi khỏi bệnh là tốt rồi, phụ thân dù có cực khổ hơn nữa cũng chẳng đáng kể… Văn nhi, ngươi đã hoàn toàn khỏi bệnh thật ư?
– Vâng, bây giờ bảo nữ nhi cưỡi ngựa bắn tên cũng chẳng thành vấn đề.
– Vậy hãy mau cùng phụ thân đến bái tạ ân nhân đã cứu mạng ngươi.
Đoạn liền đứng lên, cùng thiếu nữ đi ra khỏi thiên điện.
Sở Thiên Vân nhìn thấy rõ tất cả, chàng không khích động mà cũng chẳng bi ai, trái lại chàng hết sức bình thản, ít ra chàng cũng không hổ thẹn với trời đất.
Lão nhân bảo thiếu nữ đến bái tạ ân nhân cứu mạng, hẳn nhiên là Liệp Đạt đạo nhân, nên Sở Thiên Vân vẫn ngồi yên, nhắm mắt chờ chết.
Thế nhưng, thật không ngờ, hai cha con đi đến trước cửa thiên điện, cùng co chân quỳ sụp xuống.
Chỉ nghe lão nhân cung kính nói :
– Tiễu lão Liên Giang Bình cùng tiểu nữ Liên Như Văn xin khấu tạ thâm ân cứu mạng của ân công.
Sở Thiên Vân sửng sốt :
– Xin mau đứng lên. Hẳn nhiên là tiền bối mừng rỡ đến lẩn thẩn rồi, cứu chữa cho lệnh ái là Liệp Đạt đạo nhân chứ đâu phải tại hạ.
Liên Giang Bình nghiêm nghị :
– Không sai, linh đơn quả đúng là do đạo trưởng kia, nhưng lại do thiếu hiệp ban cho nên tiểu lão phải khấu tạ thiếu hiệp…
– Tiền bối sao lại nói vậy? Tại hạ không tiên đỡ hai vị, xin đứng dậy mau cho.
Nhưng Liên Giang Bình không đứng lên nói tiếp :
– Tiểu lão có thể thỉnh giáo thiếu hiệp cao danh quý tánh không?
– Tại hạ là Sở Thiên Vân…
Liên Giang Bình nghiêm giọng :
– Tiểu lão không có gì để báo đáp, chỉ đành trọn đời phụng thờ trường sinh linh vị của Sở thiếu hiệp…
Sở Thiên Vân xua tay :
– Vậy tại hạ không gánh nhận nỗi đâu.
Liên Giang Bình ngẫm nghĩ :
– Sở thiếu thiệp đến đây không phải có điều cần nhờ Liệp Đạt đạo nhân chứ?
Sở Thiên Vân cười giòn :
– Đương nhiên là không. Khi nãy tại hạ và Liệp Đạt đạo nhân đã nói với nhau những gì, hẳn tiền bối đã nghe rõ, sự thật đúng là như vậy.
– Vậy thì tiểu lão xin cáo từ…
Liên Giang Bình đảo quanh mắt, nói tiếp :
– Sở thiếu hiệp… có điều gì cần tiểu lão ra sức chăng?
Sở Thiên Vân cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi lâu, đoạn cười áo não nói :
– Thôi cũng được, nếu tiền bối dọc đường mà gặp người của Cái bang thì hãy nhắn giùm tại hạ một điều.
– Miễn là người của Cái bang là được ư?
Sở Thiên Vân gật đầu :
– Vâng, miễn là người của Cái bang là được, nhờ họ truyền tin cho một vị tên là Cuồng Tăng Cổ Ba… bảo là…
Bỗng ngưng lời, nhất thời không nói tiếp được nữa.
Liên Giang Bình thăm dò :
– Bảo thế nào?
– Bảo là tại hạ hiện tại đang ở trong ngôi miếu này là được rồi.
Liên Giang Bình chau mày :
– Sở thiếu hiệp định ở lại đây một thời gian ư?
Sở Thiên Vân giọng thiếu tự nhiên :
– Vâng, tại hạ định ở lại đây một thời gian, vì… vì thích nơi đây thanh tĩnh.
Liên Giang Bình gật đầu :
– Vậy thì tiểu lão sẽ nói đúng như những lời thiếu hiệp vừa dặn bảo, thiếu hiệp hãy bảo trọng.
Đoạn đứng lên, nắm tay con gái Liên Như Văn đi ra ngoài miếu.
Sở Thiên Vân trông theo bóng dáng hai người, lại khẽ buông tiếng thở dài.
Liên Giang Bình và Liên Như Văn ra khỏi miếu, nhưng đi không xa, dừng lại sau một ngọn cây to cách ngôi miếu chừng mười mấy bước.
Liên Như Văn thắc mắc hỏi :
– Việc này thật ra như thế nào?
Liên Giang Bình bèn đại khái thuật lại mọi sự.
Liên Như Văn xúc động nói :
– Thật không ngờ trên cõi đời lại có một người tốt đến như vậy, hy sinh bản thân mình thành toàn cho người khác. Phụ thân, e rằng y cũng là đến đây nhờ trị bệnh.
– Hẳn nhiên rồi. Y nhờ phụ thân truyền tin, đó là tin chết, phụ thân sớm đã nhận thấy, khi nãy y không hề động đậy, nếu không phải bị trọng thương hay trọng bệnh gì đó thì khi phụ thân cùng ngươi khấu tạ, chắc chắn y đã đứng lên đỡ…
Liên Như Văn tiếp lời :
– Một người tử tế như vậy, chúng ta không thể bỏ rơi, phải tìm cách cứu y mới được.
Liên Giang Bình gật đầu :
– Hẳn nhiên, phụ thân cùng ngươi ra đây chính là để bàn bạc với ngươi.
– Phụ thân đã có cách rồi ư?
– Cách tuy có, nhưng thiếu đạo đức một chút, song vì cứu mạng cho Sở thiếu hiệp, cũng đành chấp nhận thôi!
– Cách như thế nào?
– Chỉ có cách là nhắm vào Liệp Đạt đạo nhân, linh đơn cứu chữa cho ngươi, ông ấy còn một viên…
– Vậy thì rất dễ dàng, ông ấy đang ngủ say như chết, hãy vào lục tìm là xong.
– Phụ thân cũng nghĩ như vậy, cho dù ông ta có thức giấc thì với võ công của phụ thân cũng rất dễ đối phó, nhưng hành động này có phần tổn hại đến nhân cách của hai cha con ta.
Liên Như Văn kiên quyết :
– Vì cứu giúp ân công, cho dù nữ nhi phải làm đạo tặc cũng không quản ngại huống hồ chỉ là việc nhỏ nhặt thế này.
Liên Giang Bình hớn hở :
– Vậy thì chúng ta hành động mau.
Ngay khi hai cha con vừa định trở vào trong miếu, bổng nghe một giọng khoan thai trong trẻo nói :
– Hai vị hãy khoan.
Hai cha con Liên Giang Bình giật mình kinh hãi, vội quay phắt lại nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ áo trắng phất phơ như tiên nữ đã đến sau lưng cách đấy không xa.
Liên Giang Bình ngạc nhiên nói :
– Cô nương đây là…
Thiếu nữ áo trắng mỉm cười :
– Tiểu nữ là Bạch Mai.
Liên Giang Bình chau mày :
– Bạch cô nương đêm khuya đến đây gọi lão ô lại, chẳng hay có việc gì vậy?
Bạch Mai thở dài :
– Hảo ý của hai vị, tiểu nữ nghe rất rõ, nhưng tiểu nữ có cách tốt hơn, không khiến hai vị bị tổn hại thanh danh.
Liên Giang Bình thắc mắc :
– Nhưng Bạch cô nương…
Bạch Mai khúc khích cười :
– À, tiểu nữ quên nói rõ, Sở Thiên Vân chính là vị hôn phu của tiểu nữ.
– À, ra vậy, lão ô thật thất kính.
Liên Giang Bình dứt lời liền vòng tay xá dài.
Liên Như Văn tiếp lời hỏi :
– Bạch cô nương có cách khiến cho Liệp Đạt đạo nhân tự động trao ra linh đơn ư?
Bạch Mai gật đầu :
– Đúng vậy.
Liên Giang Bình vẻ không tin :
– Có lẽ cô nương không biết Liệp Đạt đạo nhân là người rất bủn xỉn, e rằng không được đâu.
Bạch Mai mỉm cười :
– Có lẽ tiểu nữ có thể khiến ông ta trở thành một người khẳng khái, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn là sẽ trở lại như trước.
Liên Giang Bình nóng lòng giục :
– Cô nương đã có diệu pháp thì hãy mau thi thố, xem ra Sở thiếu hiệp dường như thương thế chẳng nhẹ.
Bạch Mai gật đầu :
– Tiểu nữ biết.
Đoạn thò tay vào lòng lấy Ly Hồn tiêu ra.
Hai cha con Liên Giang Bình hết sức thắc mắc, chẳng hiểu vì sao trong lúc này Bạch Mai lại lấy ra một ngọn tiêu để làm gì?
Bạch Mai ung dung đưa tiêu lên miệng thổi, âm thanh bi thiết nghẹn ngào lập tức trỗi lên.
Thì ra trong tiếng tiêu nghẹn ngào bi thiết còn hòa lẫn khí khái hào sảng, hệt như liệt phụ tuẫn tiết, tráng sĩ ngọa tử, khiến nhiệt huyết trong lòng sục sôi dữ dội.
Đột nhiên, Liệp Đạt đạo nhân từ trong chính điện xông ra, ngửa mặt gào to :
– Đây hẳn là Đạo Lăng tổ sư hiển linh, tiếng tiêu này sao lại khiến ta bồn chồn bứt rứt thế này?
Lát sau, lại lẩm bẩm :
– Ta phải hỏi tên tiểu tử kia mới được, khi nãy rõ ràng là hắn đã khích ta, có lẽ hắn rất cần sự giúp đỡ của ta, song vì tội nghiệp cho lão già kia nên mới cố tình khích ta qua đó, bằng không tại sao hắn lại cũng mang rượu thịt đến đây?
Bạch Mai tiếp tục thổi, nhưng tiếng tiêu đã trở nên rất thấp. Song vẫn khiến tâm huyết dao động không ngớt.
Liệp Đạt đạo nhân tự lẩm bẩm một hồi, bổng chạy thẳng đến trước cử gian thiên điện nơi Sở Thiên Vân nói :
– Tiểu tử, hẳn là ngươi đến đây xem bệnh phải không?
Sở Thiên Vân sớm đã nghe thấy tiếng tiêu và tiếng lẩm bẩm một mình của Liệp Đạt đạo nhân, bèn gượng cười nói :
– Đạo trưởng đã hỏi thì tại hạ cũng không giấu giếm, tại hạ quả thật bị trúng độc.
Liệp Đạt đạo nhân cười :
– Biết mà, ngươi bị trúng độc gì vậy?
– Theo lời một vị bằng hữu thì đây là kịch độc của loài mòng xanh.
Liệp Đạt đạo nhân đưa tay vỗ trán :
– Thế là hết, thế là hết…
Sở Thiên Vân chau mày :
– Đạo trưởng muốn nói là hết cứu phải không?
Liệp Đạt đạo nhân lắc đầu :
– Không phải độc thương của ngươi hết cứu, mà là ba viên Vạn Hoa linh đan của ta phen này kể như hết sạch rồi.
Đoạn thò tay vào lòng lấy chiếc lọ sành chỉ còn lại một viên dược hoàn duy nhất ra, vung tay ném đến trước mặt Sở Thiên Vân.
Sở Thiên Vân vội đưa tay đón lấy nói :
– Đạo trưởng đây là…
Liệp Đạt đạo nhân ngắt lời :
– Chẳng đây là đó là gì cả, trong ấy hãy còn một viên Vạn Hoa linh đan, chỉ cần uống vào, bất kể ngươi kịch độc mòng xanh, mòng đỏ, chắc chắn sẽ giải trừ được ngay tức khắc.
– Đây là vật cực kỳ trân quí, sao đạo trưởng lại khẳng khái thế này?
Liệp Đạt đạo nhân lắc đầu :
– Chẳng còn cách nào khác hơn, dùng dược vật thông thường không thể giải trừ được kịch độc mòng xanh, đành phải tặng ngươi viên Vạn Hoa linh đan cuối cùng này thôi.
Sở Thiên Vân nghiêm giọng :
– Nhưng tại hạ không thích ép buộc người khác, nếu đạo trưởng không phải tự nguyện, tại hạ dứt khoát không?
– Thôi hãy mau uống vào đi, còn lải nhải gì nữa?
– Vậy thì xin đa tạ đại đức cứu nhân độ thế của đạo trưởng.
Sở Thiên Vân dứt lời, liền mở nắp lọ trút ra viên dược hoàn còn lại, bỏ vào miệng nuốt ngay.
Liệp Đạt đạo nhân trầm giọng nói :
– Hãy mau vận tức hành công để giúp dược lực tản ra nhanh hơn.
Sở Thiên Vân liền y lời vận công điều tức, chừng sau một tuần trà đã cảm thấy kinh mạch đôi chân thông suốt, độc tố đã được đẩy hết ra ngoài.
Sở Thiên Vân vươn vai đứng dậy, vòng tay xá dài nói :
– Xin đa tạ đạo trưởng đã ban cho linh dược.
Ngay khi ấy tiếng tiêu bỗng ngừng bặt.
Liệp Đạt đạo nhân như vừa tỉnh cơn mê, ngơ ngẩn nói :
– Việc gì thế này?
– Tại hạ xin đa tạ đạo trưởng đã ban cho linh dược, giúp tại hạ giải trừ độc tố trong người, tại hạ đã hoàn toàn bình phục.
Liệp Đạt đạo nhân kinh ngạc :
– Ta đã ban cho ngươi linh dược gì?
Sở Thiên Vân ngạc nhiên :
– Đạo trưởng sao chóng quên thế này? Mới vừa rồi đạo trưởng chẳng đã tặng cho tại hạ một viên Vạn Hoa linh đan cuối cùng là gì?
– Vạn Hoa linh đan ư?
Liệp Đạt đạo nhân thò tay vào lòng, la to :
– Vạn Hoa linh đan của ta đâu?
Sở Thiên Vân cười :
– Đạo trưởng mới vừa cho tại hạ rồi, chỉ còn chiếc lọ trống thôi.
Đoạn đưa tay chỉ lọ sành nằm dưới đất.
Liệp Đạt đạo nhân như nổi điên, nhặt chiếc lọ trống lên, lắc qua lắc lại nói :
– Tiệu tử ngươi hẳn biết yêu thuật, đã lừa mất linh đơn của ta, thật tức chết đi được.
– Tiếng tiêu… có lẽ là do tiếng tiêu đã gây ra.
Bỗng thấy Bạch Mai cùng hai cha con Liên Giang Bình sải bước đi vào. Bạch Mai tay cầm Ly Hồn tiêu tủm tỉm cười nói :
– Tiếng tiêu chính là do bổn cô nương đã thổi ra đấy.
Liệp Đạt đạo nhân giận dữ quát :
– Yêu nữ… trả linh đơn lại cho ta.
Đoạn liền tung mình lao bổ tới.
Bạch Mai buông tiếng cười khẩy, lại đưa tiêu lên miệng thổi, tiếng tiêu vẫn nghẹn ngào tha thiết.
Liệp Đạt đạo nhân liền tức chững người, cúi đâu suy tư chừng nữa tuần trà sau, bỗng trầm giọng buông tiếng thở dài, lẩm bẩm :
– Ôi, đời người thật quá bi thảm, người như mình còn sống làm gì nữa chứ?
Lại buông tiếng thở dài mạnh, hét to :
– Chết đi thôi, chỉ chết đi mới có thể giải thoát.
Đoạn quay người, tung mình đâm đầu vào vách đại điện.
Song tiếng tiêu đã ngưng kịp lúc, Liệp Đạt đạo nhân lại chững người đứng lại.
Chỉ thấy y lẩm bẩm nói :
– Việc gì thế này? Thật là quái lạ.
Bạch Mai khẽ cười nói :
– Sự việc mới vừa qua đi mà đạo trưởng đã quên rồi ư? Để bổn cô nương nhắc lại cho, vừa rồi đạo trưởng đã tự nói là người như đạo trưởng chỉ chết đi mới có thể giải thoát, nên đạo trưởng đã định đâm đầu vào vách mà chết.
Liệp Đạt đạo nhân nghiến răng.
– Không sai, đây rõ ràng lại là do tiếng tiêu của ngươi tác quái. Nha đầu, hẳn ngươi biết yêu thuật phải không?
Bạch Mai mỉm cười :
– Đây không phải là yêu thuật mà là âm công thượng thừa, bây giờ hẳn đạo trưởng đã hiểu rõ, tiếng tiêu của bổn cô nương có thể tùy ý thao túng sự sống chết của đạo trưởng và điều khiển đạo trưởng làm bất kỳ việc gì, đạo trưởng không sao cưỡng lại được.
Liệp Đạt đạo nhân hậm hực :
– Bất kể ngươi là yêu thuật hay âm công gì thì ta cũng căm hận ngươi thấu xương.
Bạch Mai thản nhiên mỉm cười :
– Nếu bổn cô nương mà không có ý lưu tình thì đạo trưởng đã chết từ lâu rồi, đạo trưởng nên cảm tạ bổn cô nương mới phải chứ.
Liệp Đạt đạo nhân quát to :
– Ta phải giết ngươi.
Đoạn rút nhanh ra một ngọc chủy thủ, lại lao bổ vào Bạch Mai.
Song tiếng tiêu của Bạch Mai lại trỗi lên, Liệp Đạt đạo nhân giật bắn người như phải điện, bỗng ném bỏ chủy thủ đi, như điên dại gào to :
– Ta thật đáng chết, sao lại có ý định giết người thế này?
Tiếng tiêu bỗng đỗi âm điệu, trở nên êm ả như dòng nước chảy, Liệp Đạt đạo nhân lại gào to :
– Ta thật đáng đánh, ta thật đáng đánh.
Rồi thì hai tay vung động, tự tát tai lia lịa.
Tiếng tiêu của Bạch Mai không ngừng, Liệp Đạt đạo nhân cũng mỗi lúc càng tát mạnh thêm.
Chừng bảy tám mươi cái, Sở Thiên Vân không dằn lòng được nữa, bèn nói :
– Mai muội…
Tiếng tiêu lại biến đổi, trở nên hết sức chói lói.
Liệp Đạt đạo nhân liền ngưng tát tai, ngã lăn ra bất tỉnh.
Bạch Mai nhoẻn cười nói :
– Vân ca van xin giùm ông ta phải không?
Sở Thiên Vân cười :
– Dẫu sao ông ta cũng kể được là ân nhân cứu mạng của ngu huynh, Mai muội không nên hành hạ ông ta như vậy.
– Lão đạo sĩ này rất đê tiện độc đoán và keo kiệt quái dị, lão ta có y thuật thần thông mà lại không chịu trị bệnh cứu người, nếu tiểu muội mà không dùng tiếng tiêu sai khiến lão thì đời nào lão lại chịu tặng cho Vân ca viên Vạn Hoa linh đan.
Sở Thiên Vân gật đầu :
– Không sai, lão đạo sĩ này quả là quái đản, nhưng cũng không nên hành hạ lão ta làm gì, thật ra lão cũng rất đáng tội nghiệp.
Đoạn lại đưa mắt nhìn hai cha con Liên Giang Bình đang đứng sau lưng Bạch Mai hỏi :
– Hai vị sao chưa rời khỏi nơi đây vậy?
Liên Như Văn thành khẩn đáp :
– Sở thiếu hiệp, tinh thần hy sinh bản thân cứu người của thiếu hiệp khiến tiểu nữ với gia phụ vô vàn cảm kích và kính phục, tiểu nữ phải với đại lễ khấu tạ thiếu hiệp một lần nữa.
Đoạn liền khom mình co chân quì xuống.
Sở Thiên Vân hoảng kinh nói :
– Tuyệt đối không nên như vậy, Mai muội hãy đỡ Liên cô nương đứng dậy mau.
Bạch Mai mỉm miệng cười, vâng lời ngăn đỡ Liên Như Văn lại vài nói :
– Liên cô nương không cần phải đa lễ như vậy.
Sở Thiên Vân quay người sang Liên Giang Bình cười nói :
– Việc nhỏ nhặt không đáng bận tâm, đây chỉ là bổn phận phải làm của người trong giang hồ, hẳn là tiền bối đang nóng lòng trở về quê nhà, bây giờ khởi trình được rồi.
Liên Giang Bình cười cởi mở :
– Chẳng giấu gì Sở thiếu hiệp, lão ô vì chữa bệnh cho con gái, đã lìa bỏ quê nhà từ mấy năm qua. Vả lại, lão thê đã qua đời từ hồi mười năm trước, nhà không còn gì lưu luyến nữa, có nhà cũng như không.
Đảo quanh mắt, đoạn lại nói tiếp :
– Lão ô là người trong giới võ lâm, biết khá tường tận về việc thiếu hiệp đối kháng với Vạn Tà môn. Do đó, lão ô cùng tiểu nữ thâm nguyện được theo cùng Sở thiếu hiệp, tận chút sức mọn cho giới võ lâm giang hồ.
Sở Thiên Vân vội xua tay :
– Không nên, Vạn Tà môn chỉ có Vạn Phương Tà Tôn cùng một số người đào thoát, thực lực đã rất suy kém, có thể không cần phải làm phiền đến tiền bối và Liên cô nương, hai vị…
Liên Giang Bình ngắt lời :
– Hẳn Sở thiếu hiệp hiểu lầm lão ô võ công tầm thường, chỉ làm vướng bận thêm cho thiếu hiệp chứ gì?
Đoạn nghiêm giọng nói tiếp :
– Chẳng phải lão ô tự phụ, cha con lão ô tuy không có tiếng tăm gì trên giang hồ, nhưng tự tin kể được là hạng cao thủ bậc nhất võ lâm.
Sở Thiên Vân vội nói :
– Tiền bối hiểu lầm rồi, tại hạ…
Liên Giang Bình thành khẩn :
– Cho dù lão ô không đủ sức đối kháng với Vạn Phương Tà Tôn, nhưng ít ra cũng có thể đi lại truyền tin, nào phải chẳng dùng vào đâu được.
Bạch Mai mỉm cười nói tiếp :
– Tiền bối đã thành khẩn như thế này, Vân ca cũng không nên khước từ, hiện Vạn Phương Tà Tôn chưa trừ, đang phải dùng người rất nhiều.
Đảo mắt một vòng, đoạn nói tiếp :
– Chúng ta hãy bàn về việc chính là hơn.
Lúc này Liệp Đạt đạo nhân vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Sở Thiên Vân chau mày, khẽ thở dài nói :
– Ngu huynh không muốn ở đây lâu, hãy làm cho đạo sĩ này hồi tỉnh, chúng ta sớm rời khỏi đây là hơn.
Bạch Mai lắc đầu cười :
– Đâu được, lão đạo sĩ này rất là hữu dụng, chúng ta cần phải thu phục lão ta cùng đi.
Sở Thiên Vân thoáng chau mày :
– Lão đạo sĩ này tính nết rất quái đản, mặc dù y thuật thần thông, nhưng đưa lão đi cũng rất là phiền phức.
Bạch Mai giọng nghiêm túc :
– Tiểu muội có cách thu phục lão tao. Vả lại, việc tru diệt Vạn Phương Tà Tôn cần phải có lão ta mới được.
Sở Thiên Vân ngạc nhiên :
– Lão chẳng qua chỉ y thuật cao minh mà thôi, vì sao lại phải cần phải có lão mới tru diệt được Vạn Phương Tà Tôn?
– Có lẽ Vân ca chưa hay biết những gì đã xảy ra về sau.
– Ngu huynh quả là chưa biết, Mai muội…
– Tiểu muội phụng mệnh sư phụ, dùng tiếng tiêu dẫn dụ bọn Vạn Phương Tà Tôn lên núi, sau đó tiểu muội lại rời khỏi Nam Mang sơn, đến nơi do sư phụ chỉ định chờ đợi lão nhân gia ấy, vốn ra dự định là hôm sau lão nhân gia sẽ đến, nhưng chờ đến qua giờ thìn vẫn chẳng thấy lão nhân gia ấy đâu cả… Vì vậy, tiểu muội đành rời khỏi nơi hẹn định, đi tìm kiếm sư phụ và Vân ca.
– Vậy Mai muội đã gặp Cổ Ba lão thiền sư chưa?
– Gặp rồi.
– Lão nhân gia ấy đã nói gì, hiện đã đi đâu, tình hình Nam Mang sơn ra sao, có tin tức gì của Vạn Phương Tà Tôn hay không?
Bạch Mai chau mày :
– Vân ca hỏi tới tấp như vậy, làm sao tiểu muội trả lời được.
Sở Thiên Vân bật cười :
– Ngu huynh nóng ruột quá, vậy Mai muội hãy thư thả nói đi.
– Trước hết tiểu muội nói về tình hình trong Nam Mang sơn, gia sư đã phân công cho Tam Tùy thần ni cùng với quần hùng các phái xử lý những sự việc chưa xong và tìm bắt Võ Đang Tam Thanh, những việc ấy Vân ca có thể yên tâm, còn về gia sư…
– Lão nhân gia ấy đã đi đâu rồi?
– Gia sư cùng Tâm Long nhị ma đã phát hiện hang động nơi vách núi, bèn theo sau đuổi theo Vân ca…
Sở Thiên Vân kinh hãi :
– Trong sơn động ấy đã bị bọn Vạn Phương Tà Tôn rải đầy kịch độc mòng xanh, nếu họ đi vào đấy là bị trúng độc rồi còn gì?
Bạch Mai nhếch môi cười :
– Gia sư đâu có dại như Vân ca, lão nhân gia ấy vừa đến cửa động là đã phát giác trên mặt đất có kịch độc, dĩ nhiên đâu bị trúng độc.
Sở Thiên Vân đỏ mặt :
– Đó là ngu huynh thiếu kinh nghiệm và quá khinh suất, nếu không nhờ Mai muội đến kịp lúc, có lẽ ngu huynh đã bị độc phát chết rồi.
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
– Nhờ đâu mà Mai muội biết ngu huynh ở đây vậy?
Bạch Mai khẽ thở dài :
– Đó có thể nói là do ý trời, sau khi được gia sư cho biết, tiểu muội liền chia tay lão nhân gia ấy, may thay đã gặp một lão thầy bói lại trước Hoàng Diệp trấn, chính ông ấy đã chỉ bảo cho tiểu muội đến đây.
– Không sai, chính ông ấy cũng đã chỉ bảo cho ngu huynh đến đây, ông ấy thật là một người tốt, hôm nào nhất định phải đáp tạ ông ấy thật trọng hậu mới được.
Bạch Mai nhoẻn cười :
– Những điều ấy đều không quan trọng, hãy lo bàn đại sự trước là hơn.
– Cổ Ba lão thiền sư và Tâm Long nhị ma không đi cùng Mai muội ư?
– Tiểu muội chẳng đã nói rồi là gì? Tiểu muội với gia sư chia đường mà đi, và gia sư với Long Tâm nhị ma cũng mỗi người một ngã chia nhau truy tìm Vân ca, có lẽ họ đã hút mất rồi.
– Bọn họ đã đuổi đến Âm Sơn rồi ư?
Bạch Mai gật đầu :
– Không sai, họ không đuổi gặp Vân ca, có lẽ đã đến Âm Sơn rồi.
Sở Thiên Vân chau mày :
– Ngu huynh hoài nghi Vạn Phương Tà Tôn không phải đến Âm Sơn.
– Vì sao?
– Vạn Phương Tà Tôn đã thọ trọng thương, theo lẽ không bao giờ đi nhanh đến như vậy, ngu huynh đuổi theo sau, ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy, nên hoài nghi đó chỉ là nhằm đánh lạc hướng mà thôi.
Bạch Mai lắc đầu cười :
– Điều trọng yếu nhất tiểu muội vẫn chưa nói đến, Vạn Phương Tà Tôn tuy thọ trọng thương, nhưng sau khi ra khỏi hang động là đã hoàn toàn bình phục.
– Không thể như vậy được, thương thế y rất nghiêm trọng, sao thể bình phục nhanh như vậy được, trừ khi y cũng có một viên Vạn Hoa linh đan uống vào.
– Y không có Vạn Hoa linh đan, nhưng lại có một lọ Bách Độc Chi Tinh, lúc sắp chết y đã uống vào một lọ Bách Độc Chi Tinh, chẳng những cứu vãn tính mạng mà còn giúp y thương thế bình phục hoàn toàn, võ công lại trở lại như trước.
Sở Thiên Vân sửng sốt :
– Vậy là y đã trở thành một độc nhân rồi ư?
Bạch Mai gật đầu :
– Đúng vậy!
Đưa tay chỉ Liệp Đạt đạo nhân nằm dưới đất, nói tiếp :
– Cho nên tiểu muội mới bảo thu phục người này rất là hữu dụng.
Sở Thiên Vân chau mày :
– Chỉ sợ ông ta không thật tâm ra sức vì võ lâm đó chứ.
Bạch Mai nhoẻn cười :
– Điều ấy Vân ca không phải lo, tiểu muội có cách khiến ông ấy ngoan ngoãn vâng lời.
Đoạn cúi người điểm vào tả hữu huyệt Kiên tĩnh của Liệp Đạt đạo nhân, sau đó lấy Ly Hồn tiêu ra, thổi lên một điệu đơn âm cao vút.
Liệp Đạt đạo nhân liền tức đứng phắt dậy, mở bừng mắt, nhưng hai tay buông rũ, không sao cất lên được, y thất thanh nói :
– Ta sao lại thế này, hai tay ta…
Bạch Mai cười tiếp lời :
– Bổn cô nương đã điểm tả hữu hai huyệt Kiên Tĩnh của đạo trưởng, lẽ dĩ nhiên là hai tay cũng như tàn phế rồi.
Liệp Đạt đạo nhân nghiến răng căm hờn :
– Bần đạo có thù oán gì với cô nương mà cô nương lại hành hạ bần đạo thế này?
Bạch Mai ung dung cười :
– Không oán thù gì cả, bổn cô nương chỉ muốn bàn với đạo trưởng chút việc thôi.
– Bàn việc cũng chẳng có cách thức như vậy, hãy mau giải huyệt cho bần đạo, hôm nay thật là xui rủi hết mức.
– Nói chuyện với nhau như vậy tiện hơn, đạo trưởng hãy chịu khuất tất một chút đi thôi.
Rõ là cường đạo thổ phỉ, có gì nói mau đi.
– Đạo trưởng cũng kể được là nhân vật giang hồ, có từng nghe nói đến lão ma đầu Vạn Phương Tà Tôn chưa?
– Dĩ nhiên có nghe, sao nào?
– Nếu đạo trưởng có lòng cứu nhân độ thế thì nên hợp tác với chúng tôi, chung sức tru diệt Vạn Phương Tà Tôn.
Liệp Đạt đạo nhân lắc đầu :
– Không được đâu, bần đạo còn muốn sống thêm vài năm nữa, không muốn bị chết dưới tay lão ma đầu ấy.
Bạch Mai cười :
– Đạo trưởng sợ chết lắm sao?
– Chết kiên cường không bằng sống bám víu, chỉ cần có rượu và thịt chó là bần đạo sẽ sống sướng như tiên, vì lẽ gì mà lại phải đâm đầu vào đao kiếm chứ?
– Đạo trưởng đã sợ chết đến như vậy thì bổ cô nương xin đề cập đến một người… chẳng hay đạo trưởng biết hay không?
– Ai vậy?
– Tam Dương Chân Quân.
Liệp Đạt đạo nhân thoáng ngạc nhiên :
– Chẳng những biết mà còn là bạn thân nữa, nhưng đã lâu không gặp nhau rồi.
– Nhưng ông ấy rất khinh thường đạo trưởng.
– Vì sao cô nương lại đề cập đến ông ấy, chả lẽ cô nương lại quen biết ông ấy hay sao?
Bạch Mai cười dài :
– Thật không giấu diếm, ông ấy chính là vị ân sư đầu tiên của bổn cô nương.
Liệp Đạt đạo nhân tức giận :
– Hay lắm, vậy là bần đạo có thể tìm đường trả thù rồi, bần đạo sẽ lập tức đi tìm ông ta, hỏi xem ông ta đã dạy dỗ đồ đệ bằng cách nào?
Bạch Mai cười khẩy :
– Đừng vội, phải biết tính mạng của đạo trưởng hiện đang nằm trong tay của bổn cô nương.
Liệp Đạt đạo nhân kinh hãi :
– Cô nương… định lấy mạng bần đạo thật ư?
Bạch Mai lạnh lùng :
– Bây giờ bổn cô nương chưa quyết định dứt khoát, gia sư võ công tuy không cao thâm, nhưng có một môn công phu độc đáo, đạo trưởng có biết không?
Liệp Đạt đạo nhân lúng búng :
– Cô nương muốn nói Tam Dương Bế Kinh Thuật phải không?
Bạch Mai cười nhạt :
– Đạo trưởng đã biết tên thì hẳn cũng rõ sự lợi hại của môn công phu ấy, chẳng hay kẻ bị sử dụng Tam Dương Bế Kinh Thuật, đạo trưởng giải được hay không?
Liệp Đạt đạo nhân lắc đầu nguầy nguậy :
– Tam Dương Bế Kinh Thuật là một môn công phu thần kỳ, không như Ngũ Lao Thất Thương, Bát Trùng Thập Độc, bần đạo tuy giỏi y thuật, nhưng cũng không cách nào giải được.
Đoạn cười giả lả thăm dò :
– Hẳn là cô nương đã làm điều bội nghịch lệnh sư, bị Tam Dương Chân Quân áp dụng Tam Dương Bế Kinh Thuật phải không?
Bạch Mai khanh khách cười to :
– Đạo trưởng nghĩ đến đâu vậy? Gia sư chẳng những không từng sử dụng Tam Dương Bế Kinh Thuật với bổn cô nương, trái lại còn truyền thụ cho nữa.
Đoạn trầm giọng nói tiếp :
– Bây giờ bổn cô nương sẽ áp dụng môn công phu ấy lên người đạo trưởng, để xem đạo trưởng giải được hay không?
Liệp Đạt đạo nhân hoảng hốt la to :
– Không, đừng làm vậy, bất kỳ việc gì bần đạo cũng chấp nhận hết, xin đừng dùng Tam Dương Bế Kinh Thuật hành hạ bần đạo.
Đoạn liền quay người bỏ chạy, song vì chưa tỉnh rượu hẳn, mới chạy được ba bước đã ngã lăn ra đất.
Bạch Mai lẹ làng bước đến, vung chỉ liên tiếp điểm vào lưng Liệp Đạt đạo nhân hơn hai mươi chỗ, sau đó vỗ giải hai huyệt Kiên Tĩnh cho y.
Liền sau đó, Liệp Đạt đạo nhân bỗng khóc thét lên, vẻ như bi thương tột cùng.
Bạch Mai cười lạnh lùng nói :
– Đạo trưởng khóc gì kia chứ?
Liệp Đạt đạo nhân nghiến răng :
– Không khóc sao được? Bần đạo đã bị Tam Dương Bế Kinh Thuật phong bế kinh mạch, mười ngày ắt chết, sao thể không khóc kia chứ?
Nói đến đó nước mắt đã ràn rụa, nói tiếp :
– Tội nghiệp bần đạo tinh thông y thuật mà lại bị chết bởi Tam Dương Bế Kinh Thuật, thật không cam tâm chút nào.
Bạch Mai lắc đầu :
– Nếu đạo trưởng mà biết diệu dụng của Tam Dương Bế Kinh Thuật, có lẽ cũng biết mình không thể chết được.
Liệp Đạt đạo nhân trố mắt :
– Cô nương muốn nói mỗi cách bảy hôm sẽ thông kinh cho bần đạo một lần chứ gì?
Bạch Mai cười :
– Đúng vậy, bởi chúng tôi rất cần sự giúp đỡ của đạo trưởng, chỉ cần đạo trưởng không muốn chết thì chúng tối cũng không bao giờ để cho đạo trưởng chết.
– Các vị muốn bần đạo giúp sức trù diệt Vạn Phương Tà Tôn phải không?
Bạch Mai gật đầu :
– Đúng vậy.
Liệp Đạt đạo nhân lắc đầu :
– Bần đạo chỉ tinh thông y thuật, võ công rất tầm thường, e chẳng giúp gì được đâu.
– Chúng tôi chính là muốn nhờ đạo trưởng giúp về y thuật.
Liệp Đạt đạo nhân thắc mắc :
– Bần đạo chẳng hiểu gì cả, chả lẽ các vị định là sau khi bị Vạn Phương Tà Tôn đả thương, nhờ bần đạo chữa trị hay sao?
– Đạo trưởng rõ là hay nghĩ vớ vẩn, chúng tôi không tính toán chi li đến vậy đâu.
– Vậy chứ cần dùng bần đạo vào việc gì?
– Thú thật với đạo trưởng, Vạn Phương Tà Tôn hiện đã trở thành một độc nhân, bởi uống vào Bách Độc Chi Tinh.
– Độc nhân ư? Vậy thì bất luận ai chạm vào y đều sẽ bị trúng kịch độc, biến thành một vũng nước đen.
Bạch Mai nghiêm giọng :
– Chính vì vậy nên mới cần nhờ đạo trưởng.