Bờ dương liễu, gió sớm trăng tàn.
Ánh trăng trắng nhợt, con đê dài trắng nhợt.
Thẩm Thắng Y toàn thân bạch y, đứng một mình giữa ánh trăng.
Người cũng gầy như dương liễu.
Gió lùa qua, liễu múa lượn, người cũng tựa như muốn lăng ba bay đi.
Người dĩ nhiên không bị gió thổi đi, sương lại theo gió phiêu phưỡng tới.
Hơi sương.
Trong hơi sương đột nhiên xuất hiện một người.
Người đó cũng toàn thân bạch y, trên đầu đội một cái nón phủ vải lưới, đè thấp dưới mi, che mất gần hết khuôn mặt.
Người đó thân thể cũng cao gầy, hữu thủ thõng xuống, tả chưởng nắm trường kiếm.
Vỏ kiếm bọc da cá lục sa, miệng vỏ dát vàng, kiếm dài sáu thước, quả thật là một thanh trường kiếm.
Người đó vừa rảo bước, dưới đất liền hiện lên hai dấu chân, một cái lỗ tròn.
Thanh kiếm đó còn là gậy chống của người đó sao?
Người đó đi rất cẩn thận, bước chân lên xuống không phát ra tới một chút âm thanh.
Người đó đi đến từ sau lưng Thẩm Thắng Y.
Thẩm Thắng Y không ngờ tựa như hoàn toàn không phát giác.
Đã đi tới bảy trượng, còn cách chưa đầy một trượng.
Một trượng đối với người khác mà nói có lẽ vẫn còn xa, đối với người đó mà nói lại đã quá đủ.
Kiếm của người khác không quá bốn năm thước.
Thanh kiếm đó, sáu thước!
Người đó lập tức thu bước.
Thẩm Thắng Y cơ hồ đồng thời quay người lại.
Xảo hợp!
Thẩm Thắng Y mỉm cười.
Người đó ngây người, tay siết chặt, vỏ kiếm cắm xuống đất một thước!
“Lục Xích kiếm…”. Mục quang của Thẩm Thắng Y lạc trên kiếm: “Cao Hoan?”.
“Quen ta?”. Giữa giọng nói băng lãnh, nón che vải lưới bay ra, để lộ bộ mặt tựa như dùng đao gọt tước thành.
“Không quen”. Thẩm Thắng Y nhấc tay, cái nón xoay vòng vòng giữa không trung, bay vào tay chàng: “Cũng không tưởng được là ngươi, chỉ bất quá…”.
“Người dám dụng Lục Xích kiếm chỉ có Cao Hoan ta, cũng chỉ có Cao Hoan ta có thể dụng Lục Xích kiếm!”.
“Đáng tiếc!”.
“Đáng tiếc cái gì?”.
“Cao Hoan một đại danh hiệp”.
“Danh hiệp cũng là người, danh hiệp cũng cần hưởng thụ!”.
“Đáng tiếc!”.
“Lần này ngươi đáng tiếc cái gì?”.
“Người biết hưởng thụ tuyệt đối không thể thành một sát thủ ưu việt”.
“Đáng tiếc!”.
“Ngươi cũng đáng tiếc?”.
“Ta vốn muốn chứng minh cho ngươi thấy, nhưng sớm hôm nay ta chỉ muốn kiếm một ngàn lượng vàng, giết một người có giá trị một ngàn lượng vàn!”.
“Người đó hai bốn hai lăm, thân người cao bảy thước, y phục trắng đeo kiếm, tóc dài ngang vai, một người như ta!”.
Cao Hoan ngẩn người.
“Vào sáng sớm, trên bờ đê dương liễu thành Đông nhất định không có ai, nhưng sáng sớm ngày mai, người đó nhất định sẽ có mặt trên bờ đê dương liễu!”.
Cao Hoan biến sắc.
“Hôm nay chính đang lúc sáng sớm, ở đây chính là bờ đê dương liễu thành Đông”.
Thẩm Thắng Y cười: “Ở đây chỉ có một mình ta!”.
“Người đó là ngươi?”.
“Ngươi đã sớm nghĩ tới, ngươi chỉ là cố làm như không biết”.
Cao Hoan cười lạnh hai tiếng.
“Ngươi cố giả vờ không biết, sau đó mới thừa dịp ta không phòng bị”.
Cao Hoan cười lạnh hai tiếng.
“Sát thủ mười người hết chín là không thấy mặt, quỷ quỷ quyệt quyệt là chuyện đương nhiên, không trách được ngươi”.
“Ngươi nói xong chưa?”.
“Vội vã muốn kiếm một ngàn lượng vàng?”.
“Không vội, nhưng ngươi nói thiếu một điểm, tựa hồ chỉ có một biện pháp”. Cao Hoan đè cổ tay, vỏ kiếm lại đâm vào đất thêm một thước: “Chém đầu ngươi!”.
“Hảo biện pháp!”. Thẩm Thắng Y cười lớn: “Ngươi khẳng định người phải giết sáng sớm hôm nay nhất định là ta?”.
“Nhất định là ngươi!”.
“Người muốn giết ta ngươi có biết là ai không?”.
“Là ai cũng không quan hệ”.
“Ngươi có muốn biết không?”.
“Ai?”. Cao Hoan cũng có tâm hiếu kỳ.
“Ta!”.
“Ngươi?”. Cao Hoan lại ngây người, cười lạnh: “Ngươi gàn bướng muốn đem đầu mình ra làm trò chơi cũng không phải không thể!”.
“Có muốn biết nguyên nhân không?”.
Cao Hoan trầm mặc.
“Bắt đầu từ bảy năm về trước, trên giang hồ có mười ba chức nghiệp sát thủ hợp thành một đội, cùng làm nghề kinh doanh sát nhân, Thập tam sát thủ đó chia nhau trú ở mười ba địa phương khác nhau, liên lạc tin tức với nhau, người bị giết không cần biết là đi đến tỉnh nào trong Nam thất Bắc lục mười ba tỉnh, trước sau cũng có người chực chờ lấy thủ cấp của hắn, khó tránh khỏi chết!”.
“Ngoại lệ cũng có thể có!”.
“Nhưng vô luận ra sao, hiệu suất công tác của Thập tam sát thủ đó đã tới mức chưa từng có trước giờ, tiếng đồn gần xa, mối lái đương nhiên không ít!”.
“Nhân gian có bao nhiêu là cừu hận, ai có thể trách được?”.
“Nhưng bảy năm nay, người bị Thập tam sát thủ đó giết thật đã quá nhiều, người muốn truy cứu, muốn ngăn trở không phải không có, vấn đề là thân phận lai lịch của Thập tam sát thủ đó là một dấu hỏi”.
Cao Hoan chợt xen miệng hỏi một câu: “Ngươi cũng muốn truy cứu, muốn ngăn trở?”.
Thẩm Thắng Y gật đầu.
“Ngươi đang tìm chết!”.
“Ta đã không thích thú gì sống nữa!”.
“Ta sẽ thành toàn cho ngươi”. Vỏ kiếm của Cao Hoan lại chui vào đất thêm một thước: “Lẽ nào ta là người đầu tiên ngươi tìm?”.
“Không phải là ngươi!”.
“Ai?”.
“Liễu Triển Cầm!”.
“Tư vị của Đoạn Kim Thủ Lưu Vân Tụ ra sao?”.
“Ta còn sống đây!”. Thẩm Thắng Y chỉ nói một câu đó đã đủ.
Mục quang của Cao Hoan đột nhiên co thắt: “Vậy Liễu Triển Cầm nhất định đã chết?”.
“Người sống ở đất Ngô đích thị là Liễu Triển Cầm, còn người sống ở đất Chiết lại là ai? Ta đã phí hết hai mươi tám ngày trời, dùng mười bốn phương pháp mới tìm ra người trung gian tiếp đón, dến giờ phút này, mới biết là Cao Hoan ngươi!”.
“Mối này đến quá đột ngột, quá dễ dàng, ta đã sớm hoài nghi bên trong tất có nhiêu khê, nhưng ta vẫn đến!”.
Thẩm Thắng Y thốt: “Một ngàn lượng vàng không phải là một con số nhỏ!”.
“Huống hồ ta chưa từng biết xu hướng tránh né!”.
“Ngươi tự phụ tất thắng?”.
“Mười lăm năm nay ta đã trải qua chín mươi sáu trận chiến lớn nhỏ, giết một trăm hai mươi ba người!”. Cao Hoan ưỡn ngực.
“Liễu Triển Cầm không ít hơn ngươi”.
“Ta không phải là Liễu Triển Cầm”.
“Chỉ vì ngươi còn sống”.
“Ngươi bỏ ra một ngàn lượng vàng thỉnh ta đi lấy đầu ngươi, tịnh không phải để nghe ngươi nói tầm phào!”.
“Ta không quên”. Mục quang của Thẩm Thắng Y lạnh buốt: “Cho dù là nói tầm phào, cũng chỉ còn có một câu”.
“Nói đi!”.
“Ngoại trừ ngươi và Liễu Triển Cầm ra, còn có mười một sát thủ, là ai?”.
“Ngươi có thể tiếp tục dùng phương pháp của ngươi mà truy tra, nếu quả ngươi còn sống được qua hôm nay!”.
“Lần này là không có đường lựa chọn, không có ai để hỏi, phương pháp ta dùng không đơn giản hữu hiểu như hỏi từ chính miệng ngươi”. Thẩm Thắng Y ngưng giọng một chút: “Ta thích chọn phương pháp đơn giản hữu hiệu!”.
“Đáng tiếc!”.
“Lần này là lần thứ hai nói đáng tiếc!”.
“”Lưỡi trong miệng ta, lời nói trong lòng ta, ngươi tịnh không còn đất chọn lựa!”.
“Vị tất!”.
“Hà huống trước hết ngươi còn phải hỏi…”.
“Mũi kiếm sáu thước trong tay ngươi?”.
Cao Hoan cười lớn: “Ngươi thật là người thông minh!”. Vỏ kiếm chấn xuống, lại lọt xuống đất thêm một thước, đã bốn thước!
Lực cổ tay kinh người.
Lực cổ tay của gã nếu không kinh người, cũng không sử được trường kiếm sáu thước đó.
Gã liền buông bàn tay nắm vỏ kiếm, thò tay rút trong mình ra một vuông lụa trắng, lau nhẹ cán kiếm.
Thẩm Thắng Y không nói gì, chỉ đưa đôi mắt lãnh đạm liếc nhìn.
“Soẹt” một tiếng, Lục Xích kiếm đột nhiên vọt ra khỏi vỏ.
Thẩm Thắng Y cả động cũng không động.
Lụa trắng lau nhẹ lên lưỡi kiếm.
Lưỡi kiếm sáng ngời lại càng ngời sáng.
Kiếm quang như nước mùa thu trong suốt, cả trăng tàn bên trời nhất thời cũng thất sắc.
“Đáng tiếc!”. Cao Hoan lại lên tiếng.
“Lần thứ ba”.
“Một vuông lụa trắng đẹp như vầy chỉ có thể dùng hai lần”. Cao Hoan thở dài một hơi.
Lần đầu là để lau lưỡi kiếm, lần thứ nhì tất nhiên là lau máu.
Lụa trắng nhuộm máu còn có thể dùng nữa sao?
Không trách gì Cao Hoan tiếc.
Gã nhét vuông lụa trắng vào lòng, búng nhẹ lên lưỡi kiếm.
Kiếm ngâm rền rỉ.
“Hảo kiếm!”. Thẩm Thắng Y thoát miệng tán thưởng.
Cao Hoan dựng đôi mày: “Làm bạn với ta suốt mười lăm năm, giết một trăm hai mươi ba người, lưỡi kiếm còn chưa khuyết một nào, đương nhiên là kiếm tốt!”.
“Kiếm là kiếm tốt, chỉ không biết kiếm thuật như thế nào?”.
“Ngươi muốn biết vẫn không phải dễ!”.
Thẩm Thắng Y không nói gì, mục quang càng lạnh.
Cao Hoan vừa buông tay, kiếm chợt lại lọt vào vỏ, sát cơ trong tròng mắt lại thiểm động: “Ta giết người luôn luôn không hỏi họ tên của đối phương, lần này ngoại lệ, quý tính?”.
“Họ Thẩm, Thẩm Thắng Y!”.
“Thẩm… Thắng…Y!”. Cao Hoan ngập ngừng, trong mắt bảy phần hoài nghi, ba phần kinh hoàng.
“Chính thị Thẩm Thắng Y!”.
“Thẩm Thắng Y dụng Tả Thủ Kiếm?”.
“Thiên hạ chỉ có một Thẩm Thắng Y!”.
“Người mới mười tám tuổi đã cùng?Nhất Nộ Sát Long Thủ? Tổ Kinh Hồng đánh ngang tay là ngươi?”.
“Là ta!”.
“Người đánh bại Kim Ty Yến, Liễu My Nhân, Tuyết Y Nương, Mãn Thiên Tinh, Ủng Kiếm công tử cũng là ngươi?”.
“Cũng là ta!”.
“Được!”. Cơ thịt nơi khóe mắt Cao Hoan giật giật: “Không trách Liễu Triển Cầm chết dưới tay ngươi, không trách ngươi có hào khí như vậy, không trách ngươi có cái gan như vậy!”.
“Còn mười một sát thủ kia là ai?”. Thẩm Thắng Y chợt hỏi nữa.
Cao Hoan bần thần, chợt ngửa mặt cười lớn: “Bằng vào ba tiếng Thẩm Thắng Y ngươi nghĩ liền có thể làm cho ta cúi đầu nghe mệnh? Làm cho ta cải biến ý định ban đầu?”.
Thẩm Thắng Y không đáp.
“Nói như vậy, ngươi cũng không để Cao mỗ ta vào mắt, không sai”. Sắc mặt Cao Hoan sa sầm: “Thẩm Thắng Y ngươi danh tiếng trong giang hồ không phải tầm thường, nhưng thanh danh của Cao mỗ ta cũng không phải dễ dàng có được”.
Thẩm Thắng Y chỉ còn nước ngậm miệng.
“Cao Hoan hai mươi tuổi thành danh giang hồ, đi khắp Đại Giang Nam Bắc, mười lăm năm nay chừng từng gặp địch thủ!”.
Thẩm Thắng Y cũng tin đó là sự thật.
“Hôm nay giờ này cho dù người đến là Tổ Kinh Hồng, ta cũng phải đánh một trận với y, huống hồ là Thẩm Thắng Y ngươi…”.
“Thì sao?”.
“Chỉ cần ngươi có gan dám xuất thủ, ta sẽ phụng bồi!”.
“Ngươi không nói ta nhất định phải xuất thủ!”.
“Ta nhất định không nói!”.
“Ta nhất định phải xuất thủ!”. Song nhãn của Thẩm Thắng Y dần dần co thắt lại, nhíu thành một kẽ, trong kẽ mắt mục quang loang loáng.
Mục quang loang loáng còn lạnh buốt hơn cả kiếm quang, còn hung mãnh hơn cả kiếm quang.
Mục quang của Cao Hoan cũng lạnh lẽo, cũng hung mãnh, gân xanh trên lưng bàn tay chợt vồng lên, siết kiếm càng chặt!
Trăng càng lặn mình nơi trời tây, gió thổi càng gấp.
Liễu lung lay dìu dịu.
Sương nhuộm càng đậm đặc.
Sát khí cũng nồng đượm như hơi sương!
Một tiếng thét dài thình lình vang lên, hơi sương mù trời bay loạn!
Thân người cao gầy của Cao Hoan như một mũi tên bắn lên không, kiếm đồng thời rút ra như ánh chớp, đánh xuống như ánh chớp!
Thẩm Thắng Y mỉm cười, nón rũ vải lưới thoát khỏi tay, thân hình lại bắn ra!
Nón nghênh đón kiếm quang trong sát na đó, toét làm hai đoạn, bốn mảnh, tám miếng, bay bắn ra!
Cao Hoan một chiêu lăng không đó không ngờ ẩn tàng đến ba thức biến hóa, bảy nước sát cơ!
Thanh kiếm sáu thước không ngờ có thể thi triển kiếm thuật phức tạp thần tốc như vậy, thanh danh của Cao Hoan quả nhiên không phải dễ dàng đạt được!
Kiếm thế không ngờ còn chưa dứt, như cầu vồng ép bức thân hình Thẩm Thắng Y!
Thân hình Thẩm Thắng Y nhất biến, tái biến, tam biến!
Kiếm thế cũng ép liền tam biến!
Mỗi một biến, mỗi một kiếm đều hàm ẩn lực lượng chí mạng, uy vũ quyết sát!
May là thân hình của Thẩm Thắng Y luôn luôn nhanh hơn một chút.
Kiếm của chàng còn trong vỏ.
“Bạt kiếm!”. Cao Hoan quát nhẹ một tiếng, kiếm thế lại tam biến tái biến!
Thẩm Thắng Y nhoáng người tránh khỏi, xoay cổ tay, kiếm chung quy đã rút trên tả thủ.
Thứ chàng dùng chỉ bất quá là một thanh trường kiếm bình thường.
“Hoàn thủ!”. Cao Hoan lại quát nhẹ một tiếng, kiếm thế lại tái biến, bay đâm lên yết hầu của Thẩm Thắng Y!
Mũi kiếm còn chưa đến, kiếm khí đã bức sát mi mày!
Thẩm Thắng Y lần này không nghe lời, Tả Thủ Kiếm đè thấp, thoái lùi nhanh như một mũi tên!
Cao Hoan cười lạnh, vận kiếm truy kích!
Nhân kiếm hợp nhất, không ngờ tựa như muốn hóa thành một đạo cầu vồng!
Thẩm Thắng Y thoái càng gấp hơn!
Trong hơi sương chỉ thấy hai bóng người như phi yến kinh hồng, đan dệt giữa bóng liễu lòa xòa bên bờ đê dài.
Bông liễu rơi rụng như mưa, còn chưa đụng đất lại bị kiếm phong hất văng lên, lai bị kiếm phong quạt phạt nát tan!
Nát tan giống như con tim trọng thương, nát tan giống như dòng lệ cay đắng.
Từng mảng, từng tơ.
Tuy đã cuối xuân, liễu còn xanh đậm, màu lục chỉ nồng đậm sắc sầu, nếu thêm đỏ, không phải trở thành vết thương xuân lệ sao?
Thân hình Thẩm Thắng Y bay lượn, vượt qua nếu chưa tới một trăm gốc cây thì cũng đã chín mươi chín rồi.
Bờ đê rộng rãi, liễu xếp hàng dọc hai bên, bất quá cũng có ngoại lệ.
Đằng sau ót Thẩm Thắng Y không ngờ tựa như có mắt, thoái lùi tuy nhanh, sau lưng nếu có cây liễu ngăn đường, luôn có thể kịp thời lách người, lướt qua sát bên.
So với chàng, Cao Hoan có vẻ mệt nhọc hơn, cật lực hơn.
Trong mắt gã, liễu hai bên giống như những chiếc cánh dài, từng chiếc từng chiếc lăng không phật tới, nhắm ngay mặt gã mà đập!
Ai nếu phi ngựa trên bờ đê dài liễu xanh giáp đường, không tránh khỏi sinh xuất cảm giác đó.
Thân hình của Cao Hoan giờ này đang nhanh như ngựa phi!
Gã làm sao lại là ngoại lệ cho được!
Chết nữa là gã còn sử kiếm ngược gió.
Gió ngược như đao nghênh hướng ánh mắt gã!
Mắt người luôn luôn mẫn cảm hơn những chỗ khác.
Cao Hoan cũng là người.
Gã dần dần cảm thấy mắt mình bắt đầu cay, đau rát.
Gã vẫn không buông bỏ, gã chỉ hy vọng thân hình của Thẩm Thắng Y cũng có lúc chậm lại.
Đối với gã mà nói, chậm một chút là xong.
Chỉ tiếc thân hình của Thẩm Thắng Y thủy chung như cũ!
Lúc thì chàng bay lên ngọn cây, làm bầy chim đang ngủ bay tứ tán mù trời, lúc thì chàng lại lướt bên dòng nước dưới cây, khiến lũ ếch nhái đang nghỉ ngơi quanh đó cũng giật mình phóng ra.
Lại nhoáng một cái, người chàng đã xuyên qua giữa hai thân cây.
Giữa hai thân cây còn có một cây liễu thứ ba.
Cây liễu này cách không tới năm sáu thướng, thân hình Thẩm Thắng Y như làn chớp, thấy rõ phải đập mình lên cây, giữa chớp mắt điện quang hỏa thạch, hữu thủ của chàng đột nhiên lật ra, vỗ lên thân cây, thân hình mượn lực bay sát ra!
Cao Hoan đuổi sát, gã cũng nhìn thấy cây liễu thứ ba kia.
Gã cũng biết tùy cơ ứng biến.
Tâm ý của gã tuyệt đối không trì trệ hơn Thẩm Thắng Y.
Bất hạnh là kiếm gã dùng thật quá dài, tâm ý của gã vừa động, mũi kiếm đã đụng vào thân liễu!
Kiếm vốn lừa thế tung ra, lúc này lập tức như mũi tên rời khỏi dây cung, vừa phát ra là không thể thu thập lại!
Một kiếm đó đâm phập vào thân cây!
Kiếm sáu thước không ngờ đã xuyên qua hơn năm thước!
Một kiếm đó thật có thể vỡ bia nát đá!
Có thể sử xuất một kiếm đó e rằng không có mấy ai!
Có thể thu hồi kiếm đó càng hoàn toàn không có!
Cao Hoan không khỏi thất thần tại đương trường!
Thẩm Thắng Y cũng đã trụ thế, mặt vẫn nở nụ cười.
Nụ cười đó lọt vào mắt Cao Hoan lại có tư vị giống như vừa bị người ta chém một đao tàn độc.
Khóe miệng gã co giật, vận kình vào cổ tay phải gắng sức rút kiếm!
Thẩm Thắng Y không tưởng được cũng là một người một khi đắc thế quyết không dung tha, mau mắn bức bách Cao Hoan, liên tục mười một kiếm!
Tả thủ của chàng giống như hoàn toàn không có xương cốt, linh hoạt đến cực điểm, kiếm đầu vừa đâm ra, kiếm thứ hai đã lựa thế chờ đợi, biến chiêu hoán thức liền liền sau mỗi một sát na, cơ hồ không cần xoay cổ tay!
Cao Hoan luôn luôn tự hào kiếm của mình nhanh như chớp, đến hôm nay gã mới biết kiếm nhanh như chớp thật ra là sao.
Gã tới giờ mới thất kinh, nhìn ra kiếm thế, nhảy, phóng, bay, lướt, công phu tránh né đem ra dùng hết một hơi.
Gã làm sao dám chậm trễ.
Chỉ tiếc Thẩm Thắng Y xuất thủ không phải để cho gã có thể nhìn ra.
Gã liên tục hoán đổi mười bốn thứ thân pháp, nhưng mười một kiếm của Thẩm Thắng Y vẫn bức gã lùi sáu thước, trên bạch y của gã đã bị đâm lủng ba lỗ!
Không có máu, trên mặt Cao Hoan càng không còn một chút máu!
Trong ba kiếm đó tối thiểu có một kiếm có thể đâm sâu nửa thước, lủng ngực gã!
Một kiếm đó cho dù gã có thể tránh né, kiếm thứ mười hai của Thẩm Thắng Y vừa xuất thủ tất cũng có thể dồn gã vào tử địa!
Gã thoái tới bên bờ, gã đã không thể tránh né nữa!
Kiếm thứ mười hai của Thẩm Thắng Y tịnh không xuất thủ.
Mười một kiếm đâm xong, kiếm liền thu hồi, kiếm liền lọt vào vỏ.
Chàng đưa mắt nhìn Cao Hoan, trên mặt vẫn còn đeo một nụ cười.
Cao Hoan rùng mình, y phục sau lưng đã đẫm mồ hôi lạnh.
Nụ cười của Thẩm Thắng Y chỉ càng làm cho gã khó chịu.
Gã luôn nghĩ chỉ có bộ mặt sắt đá mới có thể khiến cho người ta sợ, không tưởng được một gương mặt cười cợt cũng có thể làm cho người ta kinh tâm động phách.
Tiếu lý tàng đao có phải càng làm cho người ta có phòng cũng phòng không nổi?
Trong nụ cười của Thẩm Thắng Y tịnh không có tàng đao.
Mục quang của chàng lại còn hung mãnh hơn cả đao!
“Ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay!”. Chàng tiến tới một bước!
“Ta biết!”. Cao Hoan đứng đờ ra tại đương trường, cũng căn bản không còn chỗ lùi :
“Nhưng kiếm của ta nếu còn trong tay…”.
“Cũng vậy, đánh bại ngươi hay giết ngươi chỉ là vấn đề sớm muộn!”. Trong giọng nói của Thẩm Thắng Y tràn ngập tự tin, bước tới bước thứ nhì: “Ta thích chọn phương pháp đơn giản hữu hiệu!”.
“Ngươi đã có nói qua”.
“Trước khi ngươi đến, ta đã quan sát kỹ càng hoàn cảnh xung quanh, thiên thời địa lợi, nằm hết trong tâm ta, cho dù kiếm thuật và công lực của ngươi có bằng được ta đi nữa, ta vẫn chắc thắng!”.
Bước thứ ba!
“Huống hồ ta căn bản không bằng…”. Cao Hoan thở dài.
Đối với một địch nhân cả thiên thời địa lợi cũng cộng dụng hết, đáng sợ như vậy, gã thật chỉ còn nước chịu thua.
“Hỏi lại ngươi, mười một sát thủ kia là ai?”.
Bước thứ tư, giọng nói của Thẩm Thắng Y đầy sát khí!
Cao Hoan cười thảm, chợt thè lưỡi giữa đôi môi!
“Ngươi muốn chết, có thể tự đoạn tâm mạch, đâu cần phải nhọc sức thè lưỡi, cắn lưỡi tự tận chỉ bất quá là trò chơi của con gái thôi!”. Trong mắt Thẩm Thắng Y thoáng hiện vẻ chế giễu, bước thứ năm: “Ngươi còn trẻ, ngươi đã kiếm được rất nhiều tiền, ngươi cũng chưa hưởng thụ đủ, ngươi sao lại buông thả hết mà chết!”.
Sắc mặt Cao Hoan không khỏi càng lúc càng tái nhợt.
Lời nói của Thẩm Thắng Y đã đánh trúng chỗ yếu hại của gã!
“Ngươi nếu bày hết ngọn ngành, ngươi nếu lập thệ từ nay rửa tay không can dự nữa, kẻ gặp xui chỉ còn mười một sát thủ, nếu không nhất định là mười hai!”.
Bước thứ sáu, đã gần quá rồi!
Sắc mặt của Cao Hoan tái nhợt như đã chết, miệng ngậm chặt, không nói gì.
“Nói!”. Bước thứ bảy, Thẩm Thắng Y chợt vung quyền!
Cao Hoan không tưởng được Thẩm Thắng Y lại dụng quyền đầu, đến lúc gã tưởng đến, một quyền của Thẩm Thắng Y đã đập lên má gã.
Lực đạo của một quyền đó thật không nhỏ.
Miệng Cao Hoan phún một ngụm máu tươi, toàn thân bay lên, nặng nề rơi bịch dưới một gốc liễu.
Máu so với nước mắt còn khó nếm hơn.
Máu mình càng không muốn nếm.
Bắp thịt trên mặt Cao Hoan méo mó, trong mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ, cũng tràn đầy vẻ sợ hãi.
Vẻ sợ hãi còn nồng đậm hơn vẻ phẫn nộ.
Gã luôn luôn nghĩ gã vẫn là gã của mười lăm năm trước, đến nay gã mới biết không phải như vậy.
Gã của mười lăm năm trước đơn giản không biết cái gì gọi là sợ, nhưng hôm nay gã không chỉ biết, mà còn cảm thấu được thật thâm sâu.
Một người quen hưởng thụ làm sao còn có thể ngược đãi mình? Làm sao có thể không quý trọng sinh mệnh?
Gã vùng vẫy đứng dậy, liền phát giác Thẩm Thắng Y đã đến trước mặt.
Vẻ khủng bố trong mắt gã càng đậm đặc.
“Ta biết ngươi rất anh hùng!”. Giọng nói của Thẩm Thắng Y còn bén hơn tên, còn lạnh hơn băng.
Cao Hoan chợt có cảm giác muốn cười.
Anh hùng? Gã còn có một chút bộ dạng anh hùng sao? Còn một tia khí khái anh hùng sao?
“Chỉ tiếc ta đối phó anh hùng tối thiểu cũng có một trăm phương pháp!”. Thẩm Thắng Y bổ sung thêm một câu.
Trong mắt Cao Hoan đã ngập nét kinh hoàng, thân người bất giác thoái lùi ra sau.
Đằng sau là thân cây.
“Ta có thể bẻ từng đốt xương trên mình ngươi, lại bẻ sửa trở lại, giữ cho ngươi không chết!”. Thẩm Thắng Y miệng nói, người lại bước lên.
Cao Hoan co rục người muốn né ra sau thân cây.
Một trong Thập tam sát thủ, ý chí khí lực giờ phút này đều tựa như đã hoàn toàn băng hội.
Biết hưởng lạc, có thể hưởng lạc, thật không phải là một chuyện xấu, chỉ bất quá đừng quên lối sống thoải mái dễ dàng làm tiêu ma hùng tâm tráng chí của một người nhất.
Ngoại lệ đương nhiên cũng có.
Đáng tiếc Cao Hoan tịnh không phải là một ngoại lệ.
Thẩm Thắng Y nhìn ra, chàng làm sao có thể bỏ qua cho được, chàng làm sao có thể buông tha cho được.
Chàng ép sát từng bước!
“Nói!”. Một tiếng như phích lịch vang lên đằng sau cây.
Sau cây lập tức truyền ra hai tiếng gào thê thảm cùng cực của Cao Hoan!
Người gã liền gập lại giống như một con tôm, ôm lấy bụng, loạng choạng bước ra.
Không ai biết gã đã gặp khổ nạn gì đằng sau thân cây.
Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, thứ khổ nạn đó nhất định không nhẹ nhàng.
Đó chỉ là một trong số một trăm thứ phương pháp của Thẩm Thắng Y, còn có chín mươi chín thứ nữa.
Chín mươi chín thứ! Tim Cao Hoan đang co thắt.
“Đó là loại thứ nhất!”. Thẩm Thắng Y bước theo ra: “Tới loại thứ hai”.
Chàng còn chưa tới gần, Cao Hoan đã nhảy dựng vài bước, khản giọng gào: “Ta nói, ta nói”.
“Ngươi đâu cần khốn khổ như vậy, ngươi đáng lẽ cả loại thứ nhất đó cũng đâu cần phải thử”. Thẩm Thắng Y dừng bước, mỉm cười: “Nói người đầu tiên xem!”.
Cao Hoan mấp máy môi, tựa hồ còn do dự.
“Nói!”.
“Bất Liễu!”. Cao Hoan bị tiếng hét làm văng tiếng nói ra.
“Hòa thượng Không Xong của Bách Tuế Cung?”.
“Chỉ có một Bất Liễu đó thôi”.
“Hòa thượng đó nghe nói văn võ song toàn”.
“Cho nên gã không phải là hòa thượng, là cao tăng”.
“Cao tăng?”.
“Chỉ tiếc cao tăng cũng là người”.
“Ta nghĩ không ra cao tăng cũng có lý do để liều mạng kiếm tiền”.
“Gã có thê thiếp chín phòng, so với ta còn nhiều hơn năm phòng”.
Thẩm Thắng Y chỉ còn nước cười khổ.
“Trong số chín thê thiếp của gã, người thứ sáu là một danh kỹ biết hưởng thụ”.
Thẩm Thắng Y đã minh bạch.
“Cao tăng, danh kỹ vốn đối nhau…”. Cao Hoan giống như đột nhiên nghĩ tới sự tình gì buồn cười, nhịn không được cười khổ.
Thẩm Thắng Y biết Cao Hoan đang cười cái gì, chàng cũng là một nam nhân.
Chàng tịnh không cười. Cao Hoan làm sao còn cười được nữa?
“Người thứ nhì?”.
“Biên Bức tiên sinh”.
Thẩm Thắng Y không khỏi hít một hơi lạnh.
“Người thứ ba là…”.
“Bộ Yên Phi!”.
“Còn có?”.
“Ôn Bát, Phong Lâm, Trương Phượng!”.
“Còn có?”.
“Còn có Tào Kim Hổ, Ân Khai Sơn, Phóng Thiên Long, Thường Tam Phong…”.
“Chỉ còn một người, coi chừng!”.
Tiếng la “coi chừng” của Thẩm Thắng Y thật không phải chậm chạp gì, chỉ bất quá đạo cầu vồng đột nhiên nhoáng lên đằng sau mình Cao Hoan thật quá nhanh.
Cao Hoan mới ngây người, cầu vồng đã đâm lên người gã!
Một lưỡi kiếm dài năm thước!
Kiếm đâm phập từ sau lưng Cao Hoan, đâm xuyên ra phía trước, còn dư lòi ra!
Cao Hoan há hốc miệng, đầu hướng về phía Thẩm Thắng Y!
Thân hình Thẩm Thắng Y cơ hồ đồng thời bay lên, vượt qua đỉnh đầu Cao Hoan, bắn về phía một cành cây bên bờ không xa mấy!
Kiếm là từ chỗ đó bay sang!
Người còn giữa không trung, một chiếc thuyền lá đã như một mũi tên bắn ra khỏi bóng cây, rạch phá mặt nước, rạch phá sương sớm!
Thẩm Thắng Y hú lên một tiếng dài giữa khoảng không, hai tay ép sát mình hướng về đằng sau, thân hình càng phóng nhanh!
“Quác quác”, hai con quạ kinh hoảng bay ra!
Thẩm Thắng Y đã hạ mình trên ngọn cây!
Chiếc thuyền lá đã vọt ra ngoài bảy trượng trên mặt nước!
Một thanh y nhân tay chèo một đoạn tre dài, đứng thẳng người như ngọn tiêu thương trên thuyền lá!
Thanh y nhân tựa như đang quay đầu lại.
Sương sớm mê ly, thanh y nhân cũng mơ hồ trong vùng hơi sương!
Khói nước trỗi hợp, người và thuyền trong một sát na cũng hòa mình!
Thẩm Thắng Y gắng sức nhìn xa, trong đầu thoáng qua bảy tám ý niệm.
Chỉ cần có một con thuyền lá, chàng tin mình có thể rượt theo!
Thuyền ở đâu mà ra?
Thẩm Thắng Y cười khổ, nhảy xuống ngọn cây, quay lại.
Chàng chỉ mong Cao Hoan còn chưa tắt thở.
Chỉ cần Cao Hoan còn một hơi, có thể nói ra người cuối cùng trong số Thập tam sát thủ.
Giết Cao Hoan nhất định là người cuối cùng đó!
Cũng chỉ có người cuối cùng mới cần giết người bịt miệng!
Chỉ tiếc chàng phải thất vọng.
Cao Hoan cả một nửa làn hơi cũng đã phì hết.
Đâm ngập tới cán kiếm!
Kiếm chỉ là kiếm bình thường!
Vuông lụa trắng trong mình Cao Hoan lại đã nằm trong tay.
Vuông lụa đó lau lần thứ hai quả nhiên là máu, là máu của chính Cao Hoan.
Vết thương từ sau lưng ra tới trước ngực, kỳ quái là hữu thủ của Cao Hoan cũng dính đầy máu.
Thì ra máu trên vuông lụa trắng không phải là lau, mà là gã dùng ngón tay lưu lại.
Về kiếm gã cũng có thể coi là thiên tài, về vẽ gã thật nên che giấu sự vụng về. Chỉ tiếc gã không thể không dùng tới sức kém của mình.
Gã không còn đường lựa chọn.
Một nhúm máu, lại chia ra, có mắt, có chân, không ngờ chừng như còn có một đôi càng.
Thẩm Thắng Y nhìn một hồi mới đoán ra được đó là vật gì.
“Cua!”. Chàng liền động dung: “Vô Trường quân!”.
Trong khói nước tựa như có tiếng cười hồi ứng.
Khói nước thê mê, người ở đâu?
* * * * *
Đã qua canh tư, sắp tới canh năm.
Sương ẩm ướt, sương đậm đặc.
Sương sớm trong núi đậm đặc hơn sương bờ đê.
Bách Tuế Cung lờ mờ phiêu diêu giữa hơi sương, giống như cung điện trên trời vậy.
Trong sương không ngờ còn có tiếng ca!
Đáng tiếc lại là tiếng ca của nam nhân.
May là tiếng ca đó không khó nghe.
Ai trứ kháo trứ vân song đồng tọa,
Ôi trứ bão trứ nguyệt chẩm song ca,
Thính trứ sổ trứ sầu trứ phạ trứ tảo tứ canh quá,
Tứ canh quá, tình vị túc,
Tình vị túc, dạ như thoa,
Thiên na, canh nhuận nhất canh nhân phương thập yêu?
Tạm dịch:
Dựa cửa mây cùng ngồi,
Ôm gối trăng cùng ca,
Buồn sợ canh tư sớm qua,
Canh tư qua, tình chưa đủ,
Tình chưa đủ, đêm như con thoi,
Trời cao, thêm một canh có gì đâu?
Một khúc Hồng Tú Hài thướt tha làm sao.
Tiếng ca còn nấn ná trong sương sớm, nam nhân xướng ca đang bước xuống những nấc thang của tiểu lâu.
Nam nhân đó không ngờ lại là một hòa thượng.
Một mặt xin trời cho thêm một canh giờ, một mặt lại rời khỏi vườn, hòa thượng đó tựa hồ không thành thật.
Hòa thượng toàn thân vận cà sa trắng phong độ hơn người, niên kỷ cỡ khoảng ba mươi.
Xuân tuy đã tận, hoa trong vườn còn chưa rơi rụng hết.
Một đóa hạnh hoa lung lay tron gió, trong sương.
“Hạnh hoa!”. Hòa thượng mừng rỡ đi đến gần, ngắt hạnh hoa, lại xướng ca.
Tiểu danh nhân khiên quải tại tâm đầu,
Tổng dục đâu thời chẩm tiện đâu,
Hồn như thôn khước tuyến hòa câu,
Bất đông bất dương thường phao đậu,
Chích lạc đắc nhất lũ tương tư vạn lũ sầu [1]…
Tạm dịch:
Tên ai phảng phất mãi trong đầu
Muốn quên nhưng lòng sao quên nổi
Như nuốt phải dây với lưỡi câu
Không ngứa không đau nhưng kéo mãi
Chỉ còn một sợi tương tư vạn sợi sầu…
Hòa thượng không lẽ quen một cô gái tên Hạnh Hoa?
Trong gió chợt truyền lại tiếng cười lạnh, còn có tiếng người nói: “Ta vốn nghĩ hòa thượng chỉ có niệm kinh, thì ra hòa thượng còn có thể xướng ca, còn có thể rên rỉ tương tư”.
Hòa thượng nghe tiếng quay đầu lại.
Một người đứng một mình dưới hoa hải đường, y phục trắng như tuyết.
Thẩm Thắng Y!
Hòa thượng mỉm cười: “Hòa thượng cũng là người, hòa thượng còn trẻ, người trẻ tuổi không phải luôn thích rên rỉ tương tư sao?”.
“Hòa thượng không tránh khỏi đa tình?”.
“Người trẻ tuổi làm sao có thể không đa tình?”. Hòa thượng thở dài, chợt hỏi :
“Thẩm Thắng Y?”.
Thẩm Thắng Y ngây người: “Hòa thượng không đơn giản!”.
“Con người vốn tuyệt không đơn giản”.
“Bất Liễu?”. Thẩm Thắng Y hỏi ngược.
“Bách Tuế Cung chỉ có một hòa thượng”.
“Hòa thượng cho nên nhất định là Bất Liễu”. Mục quang của Thẩm Thắng Y chớp chớp: “Nơi đây không nhỏ”.
“Có thể chứa một trăm hòa thượng, nguyên cũng có chín mươi chín hòa thượng khác, chỉ tiếc hòa thượng không phải là thái giám”.
“Làm thái giám đương nhiên không cần làm hòa thượng nữa”.
“Hòa thượng có chín thê thiếp, rất nhiều khi hòa thượng không có ở nhà, hòa thượng thật không an tâm”.
“Hòa thượng khác chỉ còn nước bỏ đi?”.
“Không đi”.
“Ở đây chỉ có một hòa thượng?”.
“Sau miếu lại có chín mươi chín mộ phần”.
“Thủ đoạn của hòa thượng tàn độc làm sao!”.
“A di đà Phật, ngã Phật từ bi!”.
“Hòa thượng không sợ xuống địa ngục?”.
“Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục?”.
“Giỏi cho hòa thượng!”.
“Giỏi cho Thẩm Thắng Y!”.
“Không giỏi cũng không thể đến!”.
“Không giỏi làm sao có thể phá Đoạn Kim Thủ, Lưu Vân Tụ, Lục Xích kiếm?”.
“Hòa thượng biết hết?”.
“Hòa thượng vừa nhận được phi cáp truyền thư, vốn định đến chỗ con dơi, cùng mọi người thương lượng xem dùng biện pháp nào để tiếp đãi ngươi, không tưởng được ngươi đã tìm đến, hòa thượng cũng chỉ còn nước phụng bồi ở đây!”.
“Mọi người lúc này đều đang ở chỗ con dơi?”. Thẩm Thắng Y tròng mắt chợt sáng lên.
“Không mau như vậy”.
“Còn phải đợi bao lâu?”.
“Từ đây đến chỗ con dơi phải mất hai chục ngày đường”.
“Biên Bức ở Dực thành?”.
“Ngươi cũng đã dò thám được”.
“Danh khí của Biên Bức luôn luôn rất lớn, không phải là chuyện khó”. Thẩm Thắng Y trầm ngâm: “Từ đây đi Dực thành, tất phải đi ngang qua Lạc Dương, Vô Trường quân ở Lạc Dương?”.
“Vô Trường quân?”. Bất Liễu ngẩn người.
“Ta nếu lên đường trước khi trời tối, mười lăm ngày tất sẽ đến Lạc Dương, Vô Trường quân tốt nhất là chưa đi!”.
“Chưa đi thì sao?”.
“Chiến dịch Dực thành, ta đỡ phải đánh thêm một người nữa!”.
Bất Liễu cười, nụ cười thần bí làm sao.
Thẩm Thắng Y không để ý tới, chỉ hỏi: “Hòa thượng còn có gì để nói không?”.
“Ngươi không hỏi, hòa thượng căn bản không có gì để nói”.
“Buông hết?”.
“Không buông cũng phải buông”.
“Không Xong cũng phải xong?”.
“Không ngờ ngươi cũng là một tay khéo miệng”. Bất Liễu cười lớn.
“Một lát nữa, ngươi sẽ cảm thấy ta thật rất không thú vị”.
“Một lát nữa? Còn phải đợi một lát nữa?”.
“Người còn vội hơn ta?”.
“Hòa thượng không vội gì, ngươi thích nói chuyện, đợi ba ngày ba đêm, hòa thượng cũng vẫn phụng bồi”.
“Ba ngày ba đêm? Ta hiện tại đang mong gặp người ở Lạc Dương, ở Dực thành!”.
“Vậy cứ an tâm, một cái đầu người không nặng lắm, hòa thượng nhất định sẽ đưa đi giùm ngươi”.
“Hòa thượng thì ra tịnh không khiêm tốn”.
“Hòa thượng chỉ thành thật thôi”.
“Ồ?”. Thẩm Thắng Y ngước mắt nhìn xa.
Vùng núi xa xăm đã nhuộm màu trời xanh.
“Thời gian không còn sớm nữa”.
“Không còn sớm”. Bất Liễu lẩm bẩm, hạnh hoa trong tay rơi xuống đất.
Không nói gì nữa.
Gió vẫn đang thổi, trong gió chừng như có mùi máu.
Trong tay Bất Liễu đã có thêm một thanh kiếm, kiếm vừa rút khỏi vỏ, mùi máu đã xộc ra.
Kiếm vừa rút khỏi vỏ, Bất Liễu không có chút nào giống hòa thượng nữa.
Thanh kiếm đó quả thật đã uống không ít máu, hòa thượng đó thật đã giết không ít người.
Thẩm Thắng Y nhíu nhíu mũi: “ta thấy ngươi không giống hòa thượng chút nào, nhưng có người không ngời lại nói ngươi là cao tăng”.
“Người đó không nói sai”.
“Ta hoài nghi về đường học vấn, ngươi hiểu biết được bao nhiêu”.
“Đủ để làm một cao tăng có thừa”. Bất Liễu cười lạnh: “Nhưng một khi kiếm trong tay, ta chỉ biết một chuyện!”.
“Thỉnh giáo…”.
“Sát nhân!”.
Chữ “sát” vừa ra khỏi miệng, kiếm đã đâm ra, chữ “nhân” vừa thoát ra, mùi máu nồng nặc đã bức tới yết hầu của Thẩm Thắng Y!
Một kiếm đó nhanh làm sao!
Một kiếm đó không chỉ đơn thuần là nhanh, mà còn độc, mà còn chuẩn!
Gã luôn luôn chủ trương tốc chiến tốc thắng.
Kiếm pháp gã luyện tịnh không phức tạp, cũng không xảo diệu, càng không quỷ quái, chỉ có nhanh, chỉ có độc, chỉ có chuẩn!
Đó đã đủ quá rồi!
Nhanh, độc, chuẩn, ý tứ cộng lại là tử vong!
Gã chỉ muốn đối thủ tử vong!
Xuất đạo mười năm, sát nhân mười năm, đến giờ này phút này gã vẫn sống còn.
Điều đó chứng minh phương pháp dụng kiếm của gã tịnh không tệ.
Phương pháp không tệ đương nhiên có thể dùng đi dùng lại.
Cho nên gã một mực không đổi thay.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Chỉ tiếc lần này người gã đụng phải là Thẩm Thắng Y!
Chữ “sát” vừa lọt vào tai, kiếm của Thẩm Thắng Y cũng đã rút ra khỏi vỏ, chữ “nhân” còn chưa đến, kiếm của Thẩm Thắng Y đã đâm về phía yết hầu của Bất Liễu!
Đó mới là kiếm nhanh!
Một kiếm đó càng độc hơn, càng chuẩn hơn!
Trong một sát na, hai đạo cầu vòng giữa đường giao kích nhoáng lên, thấy rõ sẽ đâm lên yết hầu của song phương!
Bất Liễu đột nhiên rên hừ một tiếng, đầu ngửa lên, tay run run, một kiếm đâm ra đã mất đi độ chuẩn xác!
Kiếm không chuẩn, có nhanh cũng vô dụng, có độc cũng vô dụng!
Cầu vồng chợp tắt, máu bắn phún giữa không trung!
Máu của Bất Liễu!
Máu từ trên yết hầu phún ra!
Bất Liễu đè cổ tay, kiếm cắm dưới đất: “Ta không làm sai!”.
Một câu đó vừa nói xong, người của gã đã gục ngã.
Gã đích xác không làm sai, nếu nói sai, chỉ là gã không nên đụng phải Thẩm Thắng Y.
Thẩm Thắng Y lại tự mình tìm đến.
“Người thứ ba!”. Thẩm Thắng Y rung cổ tay, máu trên mũi kiếm rơi rãi trên cà sa trắng của Bất Liễu, lục tục nở từng đóa từng đóa huyết hoa.
Hòa thượng cuối cùng đã chết dưới hoa.
Người thứ ba, đó chỉ là người thứ ba, còn mười người nữa!
Thẩm Thắng Y khóe miệng mỉm cười, trong mắt lại không có một chút nét cười.
Một người nếu biết trước mặt mình đang có mười sát thủ đáng sợ chực chờ, mười thanh trường kiếm sắc bén chực chờ, làm sao có thể cười trong lòng cho được?
Thẩm Thắng Y còn có thể hé môi mỉm cười đã là rất khó rồi. Nụ cười đó chỉ là nói lên: chàng có lòng tin, chàng tịnh không sợ!
Một người chỉ cần có lòng tin, đừng nói là mười, cho dù trước mặt có một trăm thanh trường kiếm bén nhọn, cũng không hề sợ sệt.
Kiếm cũng đích xách tịnh không đáng sợ, đáng sợ chỉ là người.
Kiếm là do người dùng!