Tiểu Quỹ Bá Đạo

Chương 4 - Thiên Vương Chi Vương Thi Triển Tuyệt Kỹ

trước
tiếp

CNhu Di vỗ tay cười bảo :

– Hay lắm, hay lắm! Hương vị của ngược đãi tinh thần nhất định là ngon lắm, ngươi hãy nếm từ từ chớ.

Tiểu Thiên Sứ nghe vậy vội nói :

– Vậy thì ta cũng muốn nếm thử mùi vị của ngược đãi tinh thần.

Chợt nghe cốp…

Tiểu Lạc đưa tay ký vào đầu Tiểu Thiên Sứ, đoạn cười bảo :

– Bộ ngươi tưởng muốn nếm cái mùi vị ngược đãi tinh thần dễ lắm hay sao? Chỉ sợ rằng mi có muốn nếm cũng không được đâu.

Tiểu Thiên Sứ thật thà bảo :

– Chỉ cần bán ta lấy mười lạng bạc là được thôi mà.

Tiểu Lạc nhăn mặt :

– Để làm cái gì? Mi có bị bệnh tâm thần không vậy? Ngươi đâu phải là kỹ nữ mà cứ muốn bán rẻ thân mình, thiệt là khùng.

Nhu Di thoáng nhíu mày :

– Nè, Tiểu Lạc, cái miệng của ngươi phải sạch sẽ một chút, cớ sao lại ăn nói thô tục như vậy mà không biết ngượng.

Tiểu Lạc vội đổi giọng :

– Xin tuân lệnh lão bà đại nhân.

Nhu Di đưa mắt liếc xéo Tiểu Lạc.

Thanh âm của lão già gầy đét chợt vang lên :

– Đặt tiền bạc xuống lẹ lên đi.

Mọi người đều đặt tiền vào ô điểm lẻ chỉ có Vu Phong đặt số bạc vào ô điểm chẳn, bởi vì lão đã biết ván này sẽ ra đúng mười tám điểm. Quả nhiên khi cái bát sứ được mở ra bên trong là ba hột một điểm, ba hột năm điểm không sai.

Tiếng thóa mạ chửi rủa vang lên không ngớt :

– Con bà nó! Hừ! Hôm nay lão gia gặp phải quỷ xui xẻo rồi, chín ván đều điểm lẻ giờ lại lắc ra điểm chẳn, thiệt là số mạt rệp rồi.

Một hán tử ảo não nói tiếp :

– Nếu như ván này ta đặt vào ô chẳn thì chắc chắn là ăn rồi.

Mọi người đều ân hận tại sao không cố gắng đợi thêm chút nữa để đặt bạc vào ô chẳn, tại sao mà lại nóng vội đến thế. Một gã trung niên ăn vận theo lối thương buôn, thân hình mập mạp, cười tỏ vẻ thán phục, quay sang nói với Vu Phong :

– Lão huynh có thần nhãn phi hộ, nên đặt đâu trúng đó, thiệt là hên.

Vu Phong chỉ mỉm cười lặng yên không đáp.

Lão già gầy lại bê cái bát lên định lắc tiếp.

Vu Phong lập tức đưa tay ngăn lại :

– Khoan đã! Nếu như chỉ lắt điểm chẳn điểm lẻ thì không có hứng, chi bằng chúng ta hãy chơi cách khác, lắc điểm số to hay nhỏ để phân định thắng bại, được không?

Mọi người từ nãy giờ chơi chẳn lẻ thua nhiều thắng ít, cũng có ý muốn thay đổi cách chơi, nên cũng phụ họa theo.

Lão già gầy điểm nụ cười lạt đáp :

– Các vị đã nói như vậy thì thay đổi cách chơi cũng được, chúng ta hãy so sánh số điểm.

Vu Phong liền hỏi :

– Không biết lớn điểm thắng hay là điểm nhỏ thắng?

Lão già vội đáp :

– Điểm ai lớn thì kẻ đó thắng.

Tiếng ồn ào chợt nổi lên :

– Đừng có nói nhiều nữa, tránh ra lẹ lên.

– Đúng đó, tránh ra lẹ lẹ đi.

Lão già giơ tay chụp lấy sáu hột xí ngầu rồi lại ném nhẹ lên trên mặt bàn.

Sáu hột xí ngầu không ngừng chuyển động, xoay tròn một hồi xong từ từ ngừng lại.

Trên bàn hiện ra hai hột sáu điểm, ba hột năm điểm, một hột bốn điểm, tất cả là ba mươi mốt điểm.

Có một số thấy điểm lớn nên vội rút tay về không dám đổ nữa, chỉ có một hán tử không phục, đặt xuống bàn mười lạng bạc rồi vươn cánh tay chụp sáu hột xí ngầu.

Sáu hột xí ngầu lại quay tròn, lúc dừng lại trên bàn hiện ra ba hột sáu điểm, hai hột bốn điểm, tổng cộng là ba mươi sáu điểm, chỉ còn lại một hột sau cùng vẫn không ngừng quay.

Nếu như hột này được sáu điểm, thì hán tử sẽ thắng, còn như được năm điểm hoặc dưới năm điểm kể như là hán tử đại bại. Hán tử nọ mặt đỏ rực, miệng lẩm bẩm như điên :

– Sáu, sáu, sáu coi.

Lão già gầy nhếch mép cười nhạt :

– Chỉ e rằng nó bốn điểm mà thôi.

Tiếng “điểm” vừa thoát ra khỏi miệng, hột xí ngầu lập tức dừng lại và lộ ra bốn chấm màu đỏ.

Hán tử nọ cực kỳ thất vọng vì lại thua thêm mười lạng bạc nữa. Vu Phong thoáng kinh ngạc, thủ pháp lắc xí ngầu của lão gầy kia tuy không có gì đặc biệt, nhưng ngay lúc lão vừa nói vừa vận nội công, khi vừa hô dứt tiếng “điểm”, lập tức công lực phát ra làm cho hột xí ngầu dừng lại, công phu này người tầm thường khó mà có được.

Vu Phong đưa tay vỗ nhẹ vào vai hán tử nọ, an ủi hắn :

– Nè, tiểu lão đệ đừng có ủ rũ như vậy, nếu như ngươi tin ta hãy đặt xuống bàn mười lạng bạc nữa đi ta sẽ giúp ngươi lấy lại mười lạng bạc lúc nãy.

Hán tử nọ lúc này không còn để ý đến mười lạng bạc, song bởi vì gã cứ bị thua liên tục nên trong lòng hết sức chán nản. Nay có người giúp mình, gã bèn lấy ra hai mươi lạng bạc thấy lên trên bàn cao giọng nói :

– Lão huynh à, ta tin lão mà, đặt hai mươi lạng bạc.

Vu Phong cười ha hả nói :

– Được lắm, có khí phách đó, ngươi đã tin ta như vậy thì ta bảo đảm sẽ kiếm số bạc lại cho ngươi, nhất định ta phải thắng mà.

Nói xong lão đặt xuống bàn thêm hai mươi lạng nữa, đoạn giơ tay cầm lấy sáu hột xí ngầu.

Mọi người đều nhìn Vu Phong trong lòng hy vọng lão sẽ lắc ra điểm số lớn thắng cái lão già gầy đét đáng ghét kia.

Không ngờ Vu Phong hơi nghiêng tay một cái, một hột lọt qua kẽ tay rơi xuống bàn.

Cạch!

Hai chấm đen hiện ra trên bàn.

Lão già gầy thấy vậy lên tiếng :

– Cái này coi như không tính, ngươi có thể đổ lại.

Vu Phong lắc đầu :

– Không cần, không cần. Hai điểm là hai điểm, chẳng lẽ gương vỡ lại lành được sao?

Hãy xem những hột còn lại.

Mọi người đều bảo :

– Hột thứ nhất đã đổ thành hai điểm, thì trừ phi lão có đổ ra năm hột còn lại đều sáu điểm mới mong thắng được, bằng không thì coi như thua chắc rồi. Nhà cái đã cho đổ lại mà còn không chịu, cái lão này thật là cứng đầu quá.

Hán tử nọ lo lắng khẽ giật vạt áo Vu Phong :

– Lão huynh đừng nên làm như vậy, bộ lão không muốn thắng?

Vu Phong khẽ bảo hắn :

– Ngươi cứ yên tâm đi, coi ta nè.

Nói rồi Vu Phong thổi nhẹ vào lòng bàn tay rồi thảy năm hột xí ngầu lên trên mặt bàn.

Năm hột xí ngầu không ngừng xoay tròn trên mặt bàn.

Vu Phong chỉ nhìn lên bàn, miệng lẩm bẩm :

– Sáu, sáu, sáu…

Bốn hột xí ngầu dừng lại để lộ ra hai mươi bốn chấm đen.

Còn một hột xí ngầu cũng quay chậm dần lúc sắp ngừng lại bỗng nhiên nghe lão già la lớn :

– Năm điểm!

Hột xí ngầu tựa như muốn ngừng lại trên mặt bàn nghiêng nghiêng hiện ra năm chấm đen.

Hầu như ngay lúc đó, Vu Phong nhìn vào hột xí ngầu miệng quát :

– Sáu!

Tiếng quát vừa phát ra, lập tức hột xí ngầu xoay nhẹ qua rồi dừng lại không chuyển động nữa để lộ ra mặt sáu.

Những kẻ đứng xung quanh đó đồng thanh la lên vui sướng.

Lão già gầy cực kỳ kinh hãi, tiếng quát của Vu Phong tiềm ẩn một nội lực kháng cự lại lực đạo của lão. Lão già gầy biết rằng công lực đối phương cao hơn mình, lão tự biết mình không phải là đối thủ nên không nói gì thêm, vội móc ra bốn mươi lạng bạc đưa cho Vu Phong, rồi bảo :

– Lão huynh kỷ xảo cao siêu, ta không phải là đối thủ. Nếu như huynh đài có hứng thú, ta xin mời huynh đài cùng với Cao tổng quản của chúng tôi chơi vài ván, không rõ ý huynh đài ra sao?

Lão già không nói Vu Phong đổ kỹ cao siêu mà lại nói là kỹ xảo cao cường, lão lại nói là mời Cao tổng quản xuất hiện, lúc đó hai bên đều tỉ thí nội lực chớ không phải vận may, đến đó thì Vu Phong có thua cũng không sao nói gì được.

Vu Phong thừa biết điều đó, bèn mỉm cười thu số bạc lại rồi đưa cho đại hán nọ bốn mươi lạng bạc xong quay sang nói với lão già gầy :

– Được lắm! Ta đang vô cùng hứng chí đây, chỉ phiền một điều là khó gặp được đối thủ.

Nghe khẩu khí ngươi nói, Cao tổng quản chắc cũng chẳng phải tầm thường, vậy thì ngươi mau mời hắn ra đây.

Lão già gầy liền bảo :

– Phiền lão huynh đợi một chút.

Chẳng bao lâu Cao tổng quản xuất hiện.

Khuôn mặt Cao tổng quản hồng nhuận không hề có một nếp nhăn, hai mắt nhỏ dài, mũi hơi lớn, cằm nhọn, mặt luôn luôn như muốn mỉm cười làm cho người ta có một cảm giác thân thiết dễ chịu.

Cao tổng quản là nhân vật có danh tiếng ở thành Trấn Gian, đương nhiên danh tiếng của y không gì khác là tài đổ bác.

Chỉ cần sòng bạc có đổ khách lợi hại thì lập tức y xuất hiện, từ trước đến giờ chưa hề thua ai một lần nào cả.

Còn như ứng phó với loại đổ khách bình thường thì không cần đến y xuất hiện.

Vu Phong tuy chỉ mới ăn được ba mươi lạng bạc mà đã phải mời Cao tổng quản xuất đầu lộ diện chỉ vì lão gầy biết rõ Vu Phong không phải là hạng đổ khách bình thường, mà là hạng có công phu thật sự đáng nể sợ.

Cao tổng quản cũng thuộc loại có công phu siêu quần mới được lão già gầy trọng vọng như vậy.

Cao tổng quản nhìn Vu Phong, mỉm cười, đoạn gật đầu ngồi xuống. Vu Phong nhìn hắn mỉm cười gật đầu song vẫn đứng im.

Cao tổng quản đưa tay đoạn mời Vu Phong ngồi.

Vu Phong lắc đầu đáp :

– Ta không đủ vốn đánh bạc.

Rồi lão đưa tay chỉ vào Tiểu Lạc :

– Đây là tiểu đồ đệ của ta, trong mình hắn có nhiều bạc lắm.

Cao tổng quản ngạc nhiên :

– Nếu như vậy cớ sao ngươi lại nói không đủ vốn?

Vu Phong liền bảo :

– Số bạc trên mình đồ đệ ta, đồ đệ tuy là của ta, song số bạc thì không thuộc về ta.

Cao tổng quản hỏi :

– Như vậy là ngươi không chợi sao?

Y cho rằng Vu Phong sợ mình nên phải tự thoái lui.

Mục đích của Cao tổng quản là nói cho khách tự biết phận mà rút lui, nếu không cho họ có cơ hội thắng nhiều bạc nữa.

Mỗi sòng bạc đều kiếm một hai người như vậy, tuy bản lĩnh cao thấp khác nhau, song mục đích đều giống nhau cả.

Nếu bản lĩnh của người này càng cao thì sòng bạc càng phát tài. Sòng bạc Như Ý kiếm được số bạc nhiều như vậy đều có một phần công lao của Cao tổng quản.

Nếu như Vu Phong tự ý rút lui thì coi như Cao tổng quản đã đạt được mục đích của mình.

Chỉ tiếc rằng Vu Phong lại không dễ dàng rút lui như vậy, lão lắc đầu nói với Cao tổng quản :

– Ta cũng chơi mà.

Cao tổng quản không được minh bạch, đã muốn chơi tại sao cứ đứng đó, lại còn nói không có vốn nữa chứ?

Vu Phong thấy vậy liền giải thích :

– Ta để cho tiểu đồ đệ đánh với ngươi một ván để lấy chút tiền vốn vậy.

Cao tổng quản trong lòng thoáng bất mãn, thầm nghĩ mình lại đi chơi với một tiểu đồng, há chẳng phải là mất mặt lắm sao?

Vu Phong dường như đã đoán được ý nghĩ trong đầu y, bèn nói :

– Ngươi đừng có coi thường đồ đệ của ta, hắn có biệt hiệu là Thiên hạ đệ nhị đổ vương, một khi đã ngồi vào bàn chơi là chỉ có ăn mà thôi, chứ chưa hề thua bao giờ.

Cao tổng quản vẫn không thay đổi sắc mặt :

– Ồ, thất kính, thất kính! Nhưng không rõ thiên hạ đệ nhất đổ vương là ai?

Tiểu Lạc tuy bị sư phụ kéo vào đặt sòng, trong lòng vẫn còn tức, nghe Cao tổng quản hỏi liền bực bội đáp :

– Hừ! Ngay cả thiên hạ đệ nhất đổ vương mà ngươi cũng không biết hật là kém quá, kém quá.

Cao tổng quản nói :

– Ta chỉ nghe nói trong thành Tô Châu có Đổ Thần Trương Năng còn cái gì thiên hạ đệ nhất đổ vương là ai ta chưa nghe thấy.

Tiểu Lạc liền khinh miệt bảo :

– Ngươi quả là kến thức hẹp hòi quá, để ta dạy ngươi một chút nghe. Thiên hạ đệ nhất đổ vương là Vu Phong, chính là gia sư ta đó.

Cao tổng quản mỉm cười nói :

– Hóa ra đổ kỹ của nhị vị là thiên hạ vô địch?

Trong lòng hắn lại nghĩ thầm :

– Hừ! Cái đồ cuồng vọng quá đáng, đợi lát nữa gia gia đây sẽ cho bọn mi biết thế nào là lợi hại.

Tiểu Lạc đắc ý đáp :

– Há chẳng phải vậy sao? Chúng ta đây không những là thiên hạ vô địch mà cho dù đổ thánh, Đổ Thần đội mồ sống lại cũng chưa chắc thắng được chúng ta đâu.

Cao tổng quản cười rồi nói tiếp :

– Như vậy thì trước tiên bổn nhân xin lãnh giáo tuyệt kỹ của thiên hạ đệ nhị đổ vương, lát nữa sẽ lại lãnh giáo công phu của thiên hạ đệ nhất đổ vương.

Giọng y lộ rõ vẻ châm chọc khinh thường khi nói đến mấy chữ thiên hạ đệ nhất và thiên hạ đệ nhị đổ vương.

Tiểu Lạc không thèm để ý tới lời mỉa mai của hắn :

– Nếu vậy thì ta cũng miễn cưỡng chơi với ngươi một ván để ngươi khai nhãn giới một bữa.

Rồi Tiểu Lạc lại nói tiếp :

– Ta là khách, ngươi là chủ, vậy chơi cách nào thì tùy ý ngươi định đoạt.

Cao tổng quản liền bảo :

– Cứ như cũ, ai lớn điểm là thắng, còn nếu như bằng điểm là kể như hòa, nhị vị thấy thế nào?

Tiểu Lạc gật gù :

– Được lắm!

Tiểu Lạc lấy số bạc ra để lên bàn rồi lên tiếng :

– Cái này là đồ nhi đi lấy tiền vốn về cho sư phụ nên cũng chẳng cần đặt nhiều làm chi, cứ tạm thời dùng hai trăm lạng bạc thôi, sư phụ thấy có được không?

Khẩu khí của Tiểu Lạc cực kỳ thoái mái đối với hai trăm lạng, dường như chỉ đáng chút bạc vụn mà thôi, lại còn tỏ vẻ đắc thắng nữa là khác.

Cao tổng quản thản nhiên :

– Tùy ý ngươi, hai trăm lạng thì hai trăm lạng.

Nhưng trong lòng hắn thầm nhủ :

– Hừ! Đợi đến lúc thua, xem mi có còn cuồng ngạo được không?

Tiểu Lạc bảo hắn :

– Cao tổng quản à, ngươi đổ trước đi.

Cao tổng quản liền đáp :

– Để ngươi đổ trước thì hay hơn.

Nhưng trong bụng y nghĩ thầm :

– “Đối phó với tiểu đầu quỷ này thì chẳng cần chi đến chân công phu cho phí sức.”

Cho nên hai tay y khoanh trước ngực, ngồi im lìm bất động không thèm nói thêm lấy nửa lời.

Tiểu Lạc thấy vậy liền nói :

– Vậy thì ta không khách khí đâu.

Nói đoạn, liền cầm lấy sáu hột xí ngầu, chẳng buồn chú ý cứ vung tay thảy chúng nhẹ nhàng lên trên mặt bàn.

Cao tổng quản ung dung không thèm liếc nhìn Tiểu Lạc, nghĩ thầm :

– “Cho dù mi đổ ra mấy điểm, ta chỉ cần thi triển một ít thủ pháp để hơn một điểm mà thôi. Lúc đó coi mi có còn kiêu ngạo được hay không?”

Trong bụng hắn đang mải suy tính, chợt nghe Tiểu Lạc la lên :

– Ngừng lại!

Sáu hột xí ngầu tựa như biết nghe lời Tiểu Lạc, liền nhất tề ngừng lại ngay lập tức.

Cao tổng quản đưa mắt nhìn, bất giác phải giật mình kinh ngạc, trong sáu hột dừng lại có năm hột sáu điểm, chỉ còn có một hột là năm điểm mà thôi, quả là lớn quá rồi còn gì. Gã tiểu quỷ này thật là có bản lĩnh, chỉ còn chừa cho y có một điểm một thôi. Nếu như đối phương đổ ra ba mươi lăm điểm thì coi như hòa, còn muốn thắng thì phải có ba mươi sáu điểm mới được.

Cao tổng quản trong lòng tuy khâm phục Tiểu Lạc, nhưng không hề sợ hãi chút nào.

Bởi vì Cao tổng quản là cao thủ của sòng bạc, chuyển đổ ra ba mươi sáu điểm với y chẳng phải là điều khó khăn gì cho lắm.

Cao tổng quản có đổ kỹ cao siêu có thể nói là muốn bao nhiêu điểm thì đổ ra bấy nhiêu điểm. Từ trước đến giờ chưa lần nào sai, cho nên y không hề sợ bất cứ ai, y tin rằng mình không thể nào thua được.

Vả lại tuyệt kỹ của Cao tổng quản không chỉ khống chế được điểm của chính mình mà còn có thể kiểm soát được điểm số của đối phương nữa, về sau nhất định y sẽ không cho đối phương đổ ra con lục nữa.

Tiểu Lạc đẩy số bạc từ mé tay trái sang mé tay phải của bàn, miệng lải nhải không ngớt với đống bạc :

– Ngân bảo bối của ta, các ngươi nằm lâu trên bàn chắc lạnh rồi hả? Đừng có nóng nảy mà, đợi lát nữa ta sẽ bỏ ngươi vào trong túi cho ấm mà.

Rồi Tiểu Lạc lại nhìn vào đống bạc của Cao tổng quản lẩm bẩm :

– Các ngươi cũng là bảo bối của ta nữa, lát sau túi này cũng không mất phần các ngươi đâu, đừng có sợ mà.

Mọi người nghe vậy đều cười khoái chí.

Cao tổng quản không thèm để ý đến những câu nói hồ đồ của Tiểu Lạc, trong lòng y thầm nhủ :

– “Hừ! Tiểu quỷ mi muốn làm ta rối loạn tâm tư sao? Mi mừng hơi sớm đó đồ nhóc con ạ.”

Y không hề lo lắng, nhẹ nhàng cầm sáu hột xí ngầu khẽ ước chừng cân lượng, rồi thảy lên trên bàn, miệng lẩm bẩm quát :

– Lên núi đánh lão hổ, lão hổ không đánh hết, lại gặp gã mập kia đang đánh cô nương, đầu bị u một cục.

– Dừng!

Mỗi câu y hát xong có một hột xí ngầu dừng lại, khi sáu câu vừa hát xong, quả nhiên sáu hột xí ngầu ngừng lại đang lúc mọi người tấm tắc khen hắn hay. Cao tổng quản chợt há hốc miệng, trợn mắt lặng im không thốt nên lời.

Sáu hột xí ngầu có năm hột sáu và có một hột hai điểm, tất cả là ba mươi hai điểm, thế là Cao tổng quản thua.

Cao tổng quản cơ hồ như không tin vào mắt mình nữa, y lấy tay dụi mắt mấy lần, nhìn kỹ lại, hai chấm đen hột xí ngầu tựa như hai con mát không ngừng chằm chằm nhìn y nhạo báng.

Cao tổng quản thực là không hiểu thủ pháp của mình tinh diệu như vậy, đâu có chỗ nào khuyết thiếu, rõ ràng hột xí ngầu phải là sáu điểm, tại sao lại biến thành hai điểm?

Tiểu Lạc điềm nhiên nói :

– Cao tổng quản, ngươi thua rồi, đẩy đống bạc về đây cho ta.

Cao tổng quản đành đưa cho Tiểu Lạc hai trăm lạng bạc.

Tiểu Lạc nói :

– Cao tổng quản, ngươi nhất định là không ngờ nổi cái vụ thua này phải không?

Rồi Tiểu Lạc lại nói tiếp :

– Kỳ thực cái này không có gì kỳ quái đâu, thủ pháp của ngươi tuy xảo đó, song chỉ vì dùng không đúng mà thôi.

Tiểu Lạc nói rồi đưa tay chỉ vào xí ngầu hai điểm :

– Ngươi nhìn coi phía dưới hột xí ngầu này đã bị nghiêng dù thủ pháp của ngươi có tinh diệu đến đâu đi nữa, thì xí ngầu cũng không chịu nghe lời của ngươi đâu, bởi vì…

Cao tổng quản đưa mắt nhìn kỹ, phát hiện thấy trên mặt bàn chỗ hột xí ngầu hai điểm hơi bị lõm xuống, tuy chỉ lõm một chút nhưng nó cũng khiến cho hột xí ngầu bị ảnh hưởng, cho nên sự chuyển động của nó không được hoàn toàn chuẩn xác.

Đương nhiên nếu Cao tổng quản thi triển tuyệt kỹ thì cũng có thể khống chế được hột xí ngầu nọ.

Chỉ tiếc rằng y không quan sát kỹ, lại thêm quá khinh thường mới bị Tiểu Lạc làm cho mất mặt.

Cái bàn sở dĩ bị lõm là do Tiểu Lạc gây ra, lúc Tiểu Lạc để số bạc lên bàn đã ngầm vận nội công làm cho chiếc bàn bị lõm. Sau khi Tiểu Lạc đổ xí ngầu xong bèn cố ý lảm nhảm những điều hồ đồ, dời chỗ đống bạc khiến y bị mắc lừa.

Cao tổng quản không ngờ hôm nay lại bị trúng phải độc kế của một tiểu nhi làm trò cười cho mọi người.

Ai bảo hắn không cẩn thận, nếu như chỉ cần quan sát mặt bàn, tất nhiên sẽ không bị mất mặt đến thế.

Tiểu Lạc cười hì hì đứng dậy đẩy số bạc đến trước mặt Vu Phong :

– Sư phụ à, đến phiên người rồi đó, đồ nhi kiếm vốn cho người rồi, đợi lát nữa ăn thêm nhiều nhiều, sư phụ cho ăn ngon một bữa nghe.

Vu Phong nháy mắt cười đáp :

– Cái đó là phải rồi, ngươi đừng lo mà.

Cao tổng quản trong lòng cực kỳ tức giận, nghe hai sư đồ Vu Phong nói như là coi y là đồ phế vật không đáng giá gì cả.

Từ trước đến giờ y chưa từng bị khinh thường đến mức như vậy, nên cắn răng tức tối, nghĩ thầm :

– “Hừ, các ngươi chớ nên đắc ý vội, lát nữa ta sẽ cho các ngươi thua đến phải lột quần ra mới thôi.”

Song ngoài mặt y vẫn thản nhiên như không, chỉ khẽ phẩy tay ra hiệu cho Vu Phong đặt số bạc xuống.

Vu Phong lấy hai trăm lạng bạc mới được của Cao tổng quản đặt ra.

Cao tổng quản thấy vậy liền lên tiếng :

– Lão huynh không hề có đến một đồng bạc làm vốn, nay quý đồ đệ đã kiếm được hai trăm lạng, nếu như lão đặt xuống hết há chẳng phải là chịu ra về tay không hay sao?

Vu Phong cười đáp :

– Ta một khi đã ngồi bàn đổ bác thì chỉ thắng chớ không thua, nếu không thì làm sao dám xưng danh là thiên hạ đệ nhất đổ vương, huống hồ hai trăm lạng bạc này cũng không phải là vốn của ta, nếu như thua cũng không thể là về sạch không được.

Cao tổng quản gật đầu :

– Không sai, lão huynh nói đúng lắm, vậy ván này ta phải lấy số bạc của mình về lại mới được.

Nói rồi hắn chụp lấy sáu hột xí ngầu thảy lên trên mặt bàn.

Lần này hắn không còn khách khí, quyết chí đổ ra ba mươi sáu điểm để chiếm lấy tiên cơ nên hắn không thèm hát nữa. Hai bàn tay áp chặt vào cạnh bàn, mắt nhìn vào sáu hạt xí ngầu đang quay trên bàn không chớp.

Hóa ra hắn đang âm thầm thi triển tuyệt kỹ võ công “cách vật truyền công”, lấy công lực của hắn truyền qua bàn để khống chế điểm số của sáu hột xí ngầu.

Công phu này Cao tổng quản đã chuyên tâm tinh luyện suốt mấy chục năm trời, chưa lần nào bị thất bại cả.

Song lần này công phu của hắn đã hết linh nghiệm.

Ba hột xí ngầu dừng lại hiện ra sáu điểm, hột thứ tư lại biến thành hai điểm.

Cao tổng quản kinh ngạc mắt nhìn Vu Phong chằm chằm không chớp “Thiệt là quỷ mị”.

Cao tổng quản chửi thầm một câu rồi lại hấp tấp thi triển công lực điều khiển hai hột xí ngầu còn lại. Nhưng mà hai hột xí ngầu còn lại dường như cứng đầu vẫn không chịu nghe lời sai khiến của hắn, một hột ba điểm, còn hột kia hai điểm.

Tiểu Lạc cười chế nhạo :

– Sao mà có hai mươi lăm điểm à? Như vậy mà còn đòi làm phách.

Cao tổng quản đỏ mặt :

– Câm cái mồm của mi lại mau.

Tiểu Lạc thấy vậy càng khoái chí hơn giả bộ nhăn mặt cãi :

– Rõ ràng hai mươi lăm điểm, là nhỏ quá rồi, tại sao ngươi lại cấm ta nói hả?

Cao tổng quản lặng im không đáp, miệng thở hổn hển ra vẻ tức tối.

Vu Phong chợt bảo :

– Ngươi đã đổ ra hai mươi lăm, vậy hãy xem ta đổ ra bao nhiêu điểm nè.

Cao tổng quản tức giận đáp :

– Ngươi cũng chẳng hơn ta được đâu.

Vu Phong cười đáp :

– Đâu có thể như vậy được, ít ra cũng phải hơn ngươi một điểm chớ.

Nói rồi lão nhón lấy sáu hột xí ngầu, ném nhẹ lên mặt bàn.

Cao tổng quản áp hai tay vào cạnh bàn âm thầm vận công để khống chế sáu hạt xí ngầu của Vu Phong thành hai mươi lăm điểm.

Lúc này thắng hay thua mấy trăm lạng bạc đối với Cao tổng quản không còn nghĩa lý gì, điều quan trọng là danh tiếng của hắn mà thôi. Năm hột xí ngầu của Vu Phong dường như biết nghe lời Cao tổng quản quay tròn rồi dừng lại để lộ ra bốn hột năm điểm, một hột hai điểm. Lúc này năm hột xí ngầu trên bàn, tổng cộng là hai mươi hai điểm, nếu như hột cuối cùng lại là ba điểm thì coi như hai bên đồng điểm, tất nhiên là phải hòa rồi.

Cao tổng quản âm thầm phát ra âm kình định làm cho hai xí ngầu cuối cùng hiện lên ba điểm.

Đáng buồn là hột xí ngầu này lại không tuân theo ý nguyện của hắn, nó xoay nhẹ mấy vòng rồi dừng lại để lộ ra bốn chấm đỏ chói.

Cao tổng quản lại bị thua nữa, mà thua sát điểm mới tức chớ.

Hắn không hiểu tại sao hôm nay lại thất thủ tệ hại đến như vậy. Nếu nội công của hắn quá kém thì có đánh chết hắn cũng không tin được, lẽ nào công phu khổ luyện suốt mấy chục năm mà lại nói là kém cỏi cho được.

Còn như nói Vu Phong giỏi trò gian lận thì thiệt là vô lý. Bởi vì Vu Phong vẫn ngồi đàng hoàng trên ghế, ngay cả tà áo cũng không hề đụng tới mép bàn thì làm sao có thể giở trò gian trá, trừ phi hôm nay hắn đã gặp phải đại đầu quỷ.

Cao tổng quản đang đau đầu nghĩ ngợi, Tiểu Lạc đứng bên liền vỗ tay cười lớn :

– Sư phụ à, hóa ra người cũng không hơn mấy cái lũ hạ lưu.

Tiểu Lạc thiệt là to gan, dám chọc quê sư phụ mình.

Vu Phong liền mắng :

– Đồ nhi không được ăn nói hàm hồ, sư phụ đây rõ ràng là đại hiệp, tại sao ngươi dám nói là hạng hạ lưu hả?

Tiểu Lạc nói :

– Sư pụ lúc hành sự thì đương nhiên là đại hiệp, song lúc vào sòng bạc ngồi xuống bàn kiếm tiền thì tất nhiên chẳng khác nào hạng hạ lưu.

Quả thực bất cứ kẻ nào mê trò đổ bác đều có thể nói là thuộc hạng hạ lưu bởi vì thiên hạ thường nói “cờ gian bạc lận” đó sao?

Vu Phong cảm thấy thú vị gật gù bảo chàng :

– Ngươi nói tuy không sai, nhưng mà sư phụ lâu lâu mới đến đây kiếm ít bạc vụn chi dùng, thì đâu có gì xấu hổ.

Tiểu Lạc vốn không chịu buông tha :

– Lâu lâu mới đến hả. Hừ tháng ba mươi ngày thì sư phụ đã có mặt tại sòng bạc gần hai mươi chín ngày, như vậy mà dám nói là “lâu lâu” được hả?

Vu Phong không biết nói sao đành quay sang bảo Cao tổng quản :

– Nè, ngươi hai mươi lăm, ta hai mươi sáu, vậy là thua rồi, đưa số bạc cho ta.

Nghe nói Vu Phong mê đổ bác đến thế, ai nấy đều há hốc trợn mắt kinh ngạc cực độ.

Mỗi lần đổ xí ngầu, mặc dù ai đổ trước đổ sau, Vu Phong vẫn được hai mươi sáu điểm còn Cao tổng quản chỉ có hai mươi lăm điểm mà thôi, ván nào cũng vậy.

Sắc mặt của Cao tổng quản càng lúc càng đỏ rực lên đến sau cùng bỗng trở nên tím ngắt.

Vu Phong mỗi lần thắng được bao nhiêu đều gom hết ra đặt xuống bàn, đến ván thứ tám lão đã ăn được hai vạn năm ngàn sáu trăm lạng bạc mà vẫn là hai mươi sáu điểm ăn hai mươi lăm như cũ.

Đến ván thứ chín, Vu Phong đẩy hết đống ngân phiếu hơn hai vạn lạng bạc ra trước mặt chơi tiếp.

Đột nhiên…

Rầm…

Một thanh âm trầm đục vang lên, Cao tổng quản bất ngờ ngã nhào xuống đất.

Mọi người kinh hãi hốt hoảng dìu Cao tổng quản ngồi lên, rồi kẻ thì chạy đi kiếm nước lạnh, khăn ướt, kẻ thì xoa ngực. Một lúc sau Cao tổng quản mới từ từ tỉnh dậy, sắc mặt vừa tím ngắt lúc nãy, giờ đã trở nên nhợt nhạt trắng bệch, không còn chút huyết sắc giống như xác chết vậy Nguyên là Cao tổng quản gặp phải kình địch quá lợi hại trong lúc cực kỳ căng thẳng, nộ khí bốc lên làm hắn phải bất tỉnh.

Vu Phong lắc đầu bảo :

– Nè, thật là mất hứng quá, không ngờ đường đường là một Tổng quản của sòng bạc Như Ý mà mới có tám ván đã hôn mê bất tỉnh rồi, thật là yếu cơ quá.

Vu Phong chợt buông tiếng thở dài :

– Khắp thiên hạ không biết đâu mới gặp được đối thủ của Thiên hạ đệ nhất đổ vương. Ôi thật là chán quá.

Cao tổng quản cố nuốt hận, vòng tay ôm quyền nói :

– Các hạ có đổ kỹ cao siêu quá, tại hạ xin bái phục, nếu như chơi nữa thì tại hạ lại thua, hay là chúng ta kết thúc ở đây.

Vu Phong cao giọng :

– Hừ, có đánh nữa cũng mất hứng, ta cứ thắng hoài thật là chán không sao tưởng nổi.

Cao tổng quản lần này thua cực kỳ thảm hại, điều nhục nhã là hắn không biết mình thua đối phương bằng cách nào, bây giờ hắn mới hiểu thế nào là vỏ quýt dày và móng tay nhọn.

* * * * *

Vu Phong và bốn người rời khỏi sòng bạc, ngoài trời vẫn còn sớm nếu như lập tức quay về khách điếm nghỉ ngơi thì không có gì thú vị nên Vu Phong liền bảo :

– Từ lâu ta đã nghe nói Kim Sơn à khu phong cảnh tái danh ở thành Trấn Giang, chúng ta tại sao không tận dụng cơ hội đi đến đó du ngoạn một chuyến.

Bốn người đồng thanh đáp :

– Hay lắm, xin tuân lệnh tiền bối.

Năm người liền trực chỉ theo hướng Kim Sơn thẳng tới.

Pháp Hải thiền sư đời nhà Đường, lúc khai sơn gặp được kim ngân tại đây, nên đặt tên cho nó là Kim Sơn rồi xây Kim Sơn tự vô cùng độc đáo, điện thờ, tăng viện cùng với đình đài lầu các đều theo thế dựa vào sườn núi nơi sơn đỉnh cao chót vót là Tử Thọ tháp, thân pháp có tám mặt phân thành bảy tầng, lối khắc họa trên tháp tinh xảo, thế đứng cực kỳ vững chắc.

Trên đỉnh Diệu Cao phong có Lưu Vân đình, đứng dậy nhìn ra xa, sông nước mây trời hòa lẫn vào nhau, khí thế tráng lệ vô cùng. Gần một chút phong cảnh thành Trấn Giang thu gọn vào trong tầm mắt.

Phía dưới Diệu Cao phong là Diệu Cao đài, tương truyền nơi đây là chỗ Tô Đông Pha đứng thưởng nguyệt.

Phía nam Kim Sơn là Lăng Gia đài, còn giữa sơn tự là thạch động Pháp Hải, Bạch Long, Triều Dương, Tiên Nhân, còn mặt tây có Trung Lãnh tuyền được người trong Trung Nguyên xưng tụng là Thiên hạ đệ nhất thủy tuyền.

Vu Phong kiến thức uyên thâm, học vấn sâu rộng nên vừa du ngoạn phong cảnh vừa đem kinh điển ra nói thao thao bất tuyệt, lại đem thêm những chuyện thần kỳ ra kể làm cho bốn thiếu niên nam nữ say sưa lắng nghe miệng không ngớt trầm trồ thán phục.

Thời gian trôi qua như bay bóng, đêm dần dần phủ xuống, lúc đó cả năm người mới chịu quay về.

Khi về đến Hằng Xuân khách điếm, hai cô nương Ôn Di và Nhu Di ở chung một phòng, còn Tiểu Thiên Sứ và Tiểu Lạc cùng lên một phòng. Vu Phong thấy vậy cười bảo :

– Tiểu Thiên Sứ, xem ra ngươi và tiểu đồ đệ của ta có cơ duyên nên mới quen biết nhau có một ngày mà đã thân thiết đến như vậy.

Tiểu Thiên Sứ nghe lầm hai chữ “cơ duyên” thành “đầu tròn” nên vội nói :

– Đầu tròn hả? Đúng rồi đầu của hai chúng tôi tròn lắm, nhưng mà đã là người thì đầu tròn, điều đó đâu có gì lạ!

Mọi người bật cười nghiêng ngả.

Tiểu Lạc cười bảo :

– Đúng đó, đúng đó đâu có gì là lạ nhưng mà đầu của ngươi chẳng những tròn mà còn bự lại trọc lóc nữa chớ.

Ôn Di nhịn cười mắng :

– Nè, Tiểu Lạc, ngươi bớt nói một chút có được không?

Nhu Di cũng lên tiếng :

– Đúng rồi, ngươi chuyên môn ăn hiếp người thật thà, thiệt là đồ không ra gì.

Tiểu Lạc lại biện bạch :

– Hừ, cái gì mà ăn hiếp người thật thà, ta chỉ đùa vui thôi, làm gì mà các ngươi lại ầm ĩ như vậy?

Rồi Tiểu Lạc nheo mắt nhìn Nhu Di nói tiếp :

– Các ngươi nói ta ăn hiếp người thật thà, thiệt là đã không ra gì, vậy ta thử ăn hiếp các ngươi coi nó có ra gì không?

Ôn Di và Nhu Di nhất tề nạt ngang :

– Ngươi dám…

Tiểu Lạc lè lưỡi đoạn nói :

– Không dám, không dám, nhị vị tiểu muội muội ngày mai gặp lại.

Nói xong liền kéo tay Tiểu Thiên Sứ lôi về phòng.

– Khoan đã.

Nhu Di nắm tay Tiểu Lạc lôi lại trợn mắt quát :

– Hừ, ngươi vừa gọi ta là cái gì?

Tiểu Lạc vội lùi ra sau, co người lại, miệng la thất thanh :

– Bỏ tay ta ra mà, lẹ lên, nam nữ thọ thọ bất thân, nàng nắm tay ta làm gì vậy?

Nhu Di chợt đỏ bừng mặt, buông tay Tiểu Lạc ra.

Tiểu Lạc mân mê tay áo đoạn hạ giọng nói :

– Ôi, y phục tội nghiệp của ta suýt chút nữa là bị ma trảo cào rách rồi.

Lúc nói hai chữ “ma trảo” thanh âm của Tiểu Lạc thật nhỏ nên Nhu Di không sao nghe thấy được.

Song Tiểu Thiên Sứ thính giác cực kỳ linh mẫn liền hỏi :

– Đại ca, ma trảo là cái giống gì vậy?

Tiểu Lạc vội xua tay :

– Đâu có gì, đâu có gì, chúng ta lên phòng nghỉ ngơi đi

Nhu Di chợt nghe thấy, bất giác giận điên người :

– “Hừ, cái tên tiểu quỷ khả ố này dám gọi tay của mình là ma trảo.”

Nàng nắm chặt tay lại, mắt đỏ ngầu, trợn trừng nhìn Tiểu Lạc.

Tiểu Lạc cất tiếng châm chọc :

– Hai con mắt nàng sao giống mắt trâu bò quá vậy, mà tại sao lại trợn ngược làm cái gì, bộ muốn ăn thịt ta hả?

Nhu Di tức tối vung cước đá Tiểu Lạc một cái, đoạn cất tiếng thóa mạ :

– Tiểu quỷ chết tiệt kia, ngươi dám nói mắt ta là mắt trâu bò hả? Ta thấy mi mới là cái đồ mắt bò mắt heo, tai lừa mắt ngựa, mỏ vịt đầu trâu đó.

Tiểu Lạc nghiêm giọng :

– Nè, nàng phải lịch sự lễ độ một chút, chớ đừng có tỏ ra vô lễ vô giáo dục như vậy.

Nhu Di chu mỏ nói :

– Tại ngươi không lễ độ trước mà còn nói hả?

Tiểu Lạc nhăn mặt hỏi lại :

– Ta làm sao mà không biết lễ độ.

Nhu Di tức tối đáp :

– Tại sao ngươi lại thóa mạ ta là đồ mặt trâu bò?

Tiểu Lạc vội bảo :

– Đừng có chửi oan đó nghe, ta kêu nàng là đồ mắt trâu mắt bò lúc nào vậy?

Nhu Di nổi giận :

– Hừ, ngươi vừa mới nói xong mà còn chối hả, thiệt là đồ không biết xấu hổ?

Tiểu Lạc nói :

– Nàng có nghe lầm không đó, ta vừa mới nói mắt nàng giống như mắt trâu mà thôi.

Rồi y đọc luôn một hơi :

– Giống tức là không phải, không phải tức là giống, giống không phải là phải, phải không phải là giống, giống tức là giống, không phải tức là không phải, không giống tức là phải, phải tức là không giống, phải tức là phải, không phải tức là không phải, mấy cái này không thể nói lộn xộn được, nàng hiểu chưa?

Nhu Di nghe Tiểu Lạc nói một hơi giống với không giống, phải rồi không phải, lung tung khiếng đầu óc nàng trở nên hồ đồ, nàng chỉ ước gì có được một cục phân bò nhét vào miệng y để y câm miệng lại đừng có lảm nhảm lung tung nữa.

Vu Phong lấy hai tay bịt chặt tai lại rồi hạ giọng năn nỉ :

– Nè, Tiểu Lạc, ta xin ngươi đừng có nói nữa mà, ngươi mà nói nữa chắc cái đầu ta nổ tung liền đó.

Rồi lão quay lưng bỏ chạy, vừa chạy vừa lẩm bẩm nói :

– Mắt không thấy là yên, tai không nghe là đỡ phiền, ta đi ngủ trước đây, mặc kệ chuyện của các ngươi.

Ôn Di cũng lên tiếng :

– Thôi trễ rồi, chúc nhị vị an giấc điệp, sáng mai gặp lại.

Nói xong, nàng kéo Nhu Di về phòng.

Nhu Di vừa vào phòng liền tức tốc đưa tay xô cửa.

Rầm…

Cánh cửa bị xô mạnh liền đóng sầm lại.

Tiểu Lạc cười thầm trong bụng. Nhu Di bị hắn chọc tức ít nhất phải hai tiếng nữa mới mong ngủ được.

Tiểu Lạc và Tiểu Thiên Sứ cũng đi vào phòng của mình.

Căn phòng này hết súc rộng rãi, bên trong kê hai cái giường, trên giường có đầy đủ nệm, chăn, mùng, gối. Tất cả đều cực kỳ sạch sẽ, một cái bàn vuông, hai cái ghế, rồi bồn rửa mặt, chậu rửa chân, khăn giấy đều có. Trên vách lại treo một cái gương đồng sáng bóng để soi mặt.

Hai người tắm rửa xong xuôi, Tiểu Lạc vươn vai mấy cái rồi nằm phịch xuống giường, mắt híp lại :

– Tiểu Thiên Sứ, ta mệt quá, sắp ngủ rồi đây.

Tiểu Thiên Sứ gật đầu, miệng thoáng điểm nụ cười, bộ dạng như đang đóng kịch, lấy tay rờ quanh người mình rồi lại đến đầu giường Tiểu Lạc, loay hoay làm gì đó, đoạn quay về giường mình cũng làm y như vậy.

Bỗng nhiên thân hình Tiểu Thiên Sứ hơi chồm tới trước, cả người đã lơ lửng trên không trung, nằm yên bất động.

Tiểu Lạc thất kinh la lên một tiếng đoạn ngồi bật dậy, vội vàng tông cửa chạy ra ngoài trốn.

Bởi vì người làm sao có thể nằm lơ lửng trên không, nhất định trong phòng này có ma quỷ rồi.

Tiểu Thiên Sứ cũng hấp tấp bật đứng dậy, rồi đuổi theo miệng gọi :

– Đại ca, đại ca làm gì mà chạy dữ vậy hả? Quay lại đi mà!

Tiểu Lạc dừng lại quay đầu nhìn Tiểu Thiên Sứ, ánh mắt lạ lùng tựa như vừa gặp phải quái vật.

Tiểu Thiên Sứ bước tới bảo :

– Đại ca à, ngươi về phòng đi.

Nói rồi chàng giơ tay như muốn kéo Tiểu Lạc về phòng.

Tiểu Lạc co rúm người lại, Tiểu Thiên Sứ bước tới một bước, Tiểu Lạc lại lùi ra sau một bước, đôi môi mấy máy hỏi :

– Ngươi… ngươi đừng có bước lại nữa, ngươi là người hay là quỷ?

Tiểu Thiên Sứ lấy làm lạ song cũng đáp :

– Ta là người thật mà.

Tiểu Lạc hỏi tiếp :

– Lúc nãy ngươi làm cái trò quái quỷ gì vậy?

Tiểu Thiên Sứ ngơ ngác :

– Lúc nãy ta đâu có làm cái gì.

Tiểu Lạc nghiêm giọng :

– Lúc nãy tại sao thân hình mi lại lơ lửng trên không?

Tiểu Thiên Sứ chợt hiểu ra mọi chuyện, chàng bảo Tiểu Lạc :

– Ồ! Hóa ra là đại ca sợ cái đó hả?

Tiểu Thiên Sứ đưa tay gãi gài cái đầu trọc rồi nói tiếp :

– Đại ca đi xem với ta là biết à, kỳ thực cái đó cũng đâu có gì là cổ quái.

Tiểu Lạc chầm chậm đi theo Tiểu Thiên Sứ về phòng.

Tiểu Thiên Sứ chỉ vào giữa hai cái giường, đoạn lên tiếng :

– Đại ca nhìn xem ở giữa nó có một đường dây đó.

Tiểu Lạc đưa mắt nhìn kỹ, quả nhiên ở giữa hai chiếc giường có một sợi tơ trong suốt màu xanh nhạt, nếu như không để ý thì khó mà nhận ra nó.

– Hóa ra là như vậy.

Tiểu Lạc tức quá liền tặng cho Tiểu Thiên Sứ một cái tát tai giọng vẫn còn hậm hực :

– Hừ, cái đồ quỷ sứ, ta nói cho ngươi biết, đại ca đây không sợ trời không sợ đất, nhưng mà chỉ hơi sợ ma một chút thôi. Ngươi lại bày trò hí lộng quỷ thần để nhát ma ta, bộ ngươi muốn hãm hại ta sao?

Tiểu Thiên Sứ lắp bắp :

– Đại ca, ta… ta đâu có… có muốn hại đại ca.

Tiểu Lạc đưa tay kéo thử sợi đây ngạc nhiên hỏi :

– Ủa, quái lạ, sợi dây này là cái giống gì, nhỏ như vậy mà sao nó dai chắc quá sá vậy?

Tiểu Thiên Sứ liền đáp :

– Cái này là Thiên tầm ty của lão ma đầu cho ta đó.

Tiểu Lạc nghe vậy bèn hỏi :

– Lão ma đầu là ai? Phải chăng là sư phụ của ngươi?

Tiểu Thiên Sứ ngơ ngác hỏi :

– Sư phụ là cái gì vậy?

Tiểu Lạc đáp :

– Sư phụ chính là người dạy võ công đó.

Tiểu Thiên Sứ nói :

– Vậy thì lão không phải là sư phụ của ta rồi, lão đâu có dạy võ công cho ta.

Tiểu Lạc hơi ngạc nhiên :

– Vậy thì võ công của ngươi là học của ai vậy?

Tiểu Lạc cảm thấy kỳ quái vô cùng, hắn biết Tiểu Thiên Sứ không hề nói dối, vậy thì ai truyền thụ cho hắn cái chiêu “Hắc Hổ Đào Tâm” mà công lực lại phi phàm, uy lực lại kinh khiếp đến như vậy?

Tiểu Lạc thủ thế đánh ra chiêu Hắc Hổ Đào Tâm rồi hỏi :

– Cái chiêu thức võ công này do ai dạy ngươi?

Tiểu Thiên Sứ tròn mắt hỏi lại :

– Ủa, cái đó gọi là võ công?

Tiểu Lạc gật đầu.

Tiểu Thiên Sứ liền nói :

– Như vậy thì lão ma đầu là sư phụ của ta đó.

Tiểu Lạc chợt hiểu nhưng lại hỏi :

– Tại sao ngươi lại gọi sư phụ là lão ma đầu?

Tiểu Thiên Sứ đáp :

– Tại vì lão kêu ta gọi như vậy mà.

Tiểu Lạc liền giải thích :

– Lão ma đầu là tiếng để thóa mạ người ta, sau này ngươi đừng có gọi như vậy nữa, hiểu chưa?

Tiểu Thiên Sứ ngơ ngác :

– Tại sao vậy?

Tiểu Lạc nói :

– Tại vì cái danh hiệu đó xú uế, khó nghe lọt tai lắm, ngươi đừng có kêu ai như vậy nghe chưa?

Tiểu Thiên Sứ nhăn mặt :

– Vậy thì sau này ta phải gọi lão ma đầu là gì?

Tiểu Lạc bảo chàng :

– Sau này ngươi cứ gọi lão là sư phụ.

Tiểu Thiên Sứ vui mừng, gật đầu ra chiều đã hiểu.

Tiểu Lạc lại cất tiếng hỏi tiếp :

– Ngươi làm sao mà sống chung với sư phụ ngươi hả?

Tiểu Thiên Sứ đáp :

– Ta cũng không biết nữa, từ lúc lớn lên đến giờ ta cứ sống bên cạnh lão ma đầu.

Tiểu Lạc nghe vậy vội bảo :

– Nè, ta nói ngươi đừng có gọi là lão ma đầu nữa, mà ngươi lại quên rồi.

Tiểu Thiên Sứ lúng túng đáp :

– Ồ, xin lỗi đại ca nghe, để ta sửa ngay lại.

Tiểu Lạc lại hỏi :

– Vậy sư phụ ngươi có dạy ngươi võ công nào khác không?

Tiểu Thiên Sứ hỏi :

– Võ công có giống bản lĩnh không?

Tiểu Lạc thoáng ngẩn người, nhưng cũng đáp :

– Cũng gần giống như vậy đó.

Tiểu Thiên Sứ vui vẻ nói :

– Vậy thì lão sư phụ dạy ta nhiều võ công lắm.

Tiểu Lạc nói :

– Ngươi còn biết được võ công gì nữa?

Tiểu Thiên Sứ đáp liền :

– Ta biết leo cây, bắt cá, đánh heo rừng, đuổi bắt thú hoang, rồi còn…

Tiểu Lạc nghe vậy suýt phì cười, vội cắt ngang lời Tiểu Thiên Sứ :

– Được được rồi, ta không hỏi ngươi những thứ võ công đó đâu.

Tiểu Thiên Sứ hỏi :

– Vậy thì võ công là cái thứ gì ghê gớm vậy?

Tiểu Lạc đành phải giải thích :

– Võ công là cái mà người ta luyện tập để đánh nhau, hiểu chưa?

Tiểu Thiên Sứ càng ngơ ngác hơn :

– Võ công để đánh nhau hả, vậy thì ta không biết, ta và sư phụ ở nơi sơn cốc lẽ nào ta lại đi đánh với sư phụ.

Tiểu Lạc bèn nghĩ ra một cách liền nói :

– Nè, Tiểu Thiên Sứ, tối hôm qua ngươi đánh với bọn Hồ Tác Phi Vi, tại sao ngươi chỉ sử dụng có một chiêu “Hắc Hổ Đào Tâm”?

Tiểu Thiên Sứ trố mắt ngạc nhiên :

– Ủa, cái chiêu đó gọi là “Hắc Hổ Đào Tâm” sao? Cái này thì ta không biết.

Tiểu Lạc lại hỏi :

– Chẳng lẽ sư phụ ngươi chỉ dạy cho ngươi một chiêu thức đó hay sao?

Tiểu Thiên Sứ gật đầu :

– Phải đó, lão chỉ dạy ta một chiêu độc nhất, nói là nhiêu đó cũng đủ dùng rồi.

Tiểu Lạc kinh ngạc :

– Tại sao có một chiêu mà nói là đủ dùng?

Tiểu Thiên Sứ vội giải thích :

– Sống trong sơn cốc, săn bắn thú hoang để sinh sống chỉ nhờ vào một chiêu đó thôi là ta có thể săn được nhiều thú rừng, heo rừng, tuy hung dữ, song chỉ cần hai quyền là ta đánh nó chết tươi à.

Hóa ra cái lão ma đầu nọ dạy Tiểu Thiên Sứ một chiêu là để tiện việc săn thú mà thôi.

Tiểu Lạc lại hỏi :

– Sư phụ ngươi đối xử với ngươi có tốt không?

Tiểu Thiên Sứ đáp :

– Sư phụ ta đối với ta tốt lắm, lão lo sau này ta bị người ăn hiếp nên mới cho ta hạ sơn đi khắp thiên hạ để học thêm kinh nghiệm.

Tiểu Lạc bảo chàng :

– Sư phụ ngươi tự xưng là lão ma đầu chắc phải là nhân vật có bản lĩnh trong giang hồ, tại sao lão lại không dạy cho ngươi một chút bản lĩnh hả?

Tiểu Thiên Sứ vội cãi lại :

– Sư phụ dạy cho ta nhiều bản lĩnh lắm đó.

Tiểu Lạc giọng ngờ vực :

– Chẳng phải là lão chỉ dạy ngươi có một chiêu “Hắc Hổ Đào Tâm” hay sao?

Tiểu Thiên Sứ đáp :

– Ngoài cái đó ra ta còn biết chạy nữa, mà chạy rất nhanh, khó có ai đuổi kịp được ta đâu.

Tiểu Lạc gật gù bảo :

– Như vậy nhất định là sư phụ ngươi đã chỉ giáo môn khinh công cho ngươi rồi.

Tiểu Thiên Sứ bất ngờ nhảy bổng lên không trung.

Chợt nghe…

Bịch…

Cái đầu của Tiểu Thiên Sứ đụng vào trận nhà một cái.

Tiếp đó…

Bịch…

Tiểu Thiên Sứ ngã phịch xuống đất.

Tiểu Lạc hoảng hồn la lớn :

– Tiểu Thiên Sứ, ngươi làm cái gì vậy?

Tiểu Thiên Sứ lấy tay xoa xoa lên cái đầu trọc, rồi cười bảo :

– Ta muốn làm cho đại ca xem thử cái động tác này có phải là khinh công hay không, ai ngờ cái trần nhà thấp quá, vừa mới nhảy nhẹ một cái đã đụng trần rồi.

Hóa ra là như vậy.

Tiểu Lạc nói :

– Phải rồi, cái đó là khinh công nhưng mà sau này đừng có tự nhiên làm ẩu như vậy, ta có bệnh tim ngươi làm như vậy ta sợ muốn bể tim luôn đó.

Tiểu Thiên Sứ thật thà nói :

– Nếu như tim không tốt thì đổi lấy trái tim khác không được sao?

Tiểu Lạc vội ôm lấy ngực :

– Không, khỏi cần, dù tim có bịnh cũng không thể đổi trái tim khác được. Nhưng mà nếu tim ngươi bị bịnh thì ta có thể giúp ngươi đổi một trái tim khác được.

Tiểu Thiên Sứ cao hứng :

– Nhưng mà hiện giờ tim ta đâu bó bịnh gì, tạm thời đâu có cần đổi, nếu mà vạn nhất có bịnh gì có đổi cũng không muộn mà.

Tiểu Lạc thấy Tiểu Thiên Sứ thật thà nên không nỡ chọc chàng nữa bèn đổi giọng nói :

– Tiểu Thiên Sứ, ngươi cứ một mực gọi ta là đại ca, ta sẽ không để ngươi thiệt hại đâu, sau này ta sẽ cho ngươi cơm rượu no say.

Tiếng say chưa kịp dứt bỗng nghe

Vút… Vút…

Tiếng ám khí xé gió lao tới. Tiểu Lạc vội lách mình tránh qua một bên, liền đó một vệt ngân quang xẹt tới cắm phập vào cửa phòng.

Cùng lúc đó Tiểu Thiên Sứ “hự” lên một tiếng rồi đứng bất động nguyên tại chỗ. Hiển nhiên là chàng đã trúng phải ám khí.

Tiểu Lạc la lớn :

– Đồ chuột nhắt phương nào dám đến đây lén ám toán ta, mau ra đây cho ta điểm mặt coi.

Vu Phong cùng với Ôn Di vào Nhu Di cô nương ở trong phòng nghe tiếng hét của Tiểu Lạc vội mở cửa phòng chạy tới, đồng thanh lên tiếng hỏi :

– Tiểu Lạc, có chuyện gì xảy ra vậy?

Chưa kịp nghe tiếng trả lời đã thấy ngoài góc lầu xuất hiện năm bóng đen mặt bịt một chiếc khăn đen rồi một giọng cười lạnh lùng vang lên :

– Hừ, tiểu tặc này thiệt là tai mắt linh mẫn đã tránh được Thấu cốt đinh của đại gia. Hắc hắc…chỉ đáng tiếc rằng tránh không nổi độc thủ của ta đâu, nếu khôn hồn thì hãy tự thúc thủ chịu trói.

Vu Phong trợn mắt nói :

– Nè, tại sao mi lại gọi đồ đệ của ta là tiểu tặc hả? Vậy ta là cái gì mi thử nói rõ cho ta nghe coi!

Gã bịt mặt nổi giận :

– Hừ, lão tặc tử dám thóa mạ lão gia, ta coi bộ mi chán sống rồi đó, dám vuốt râu hùm sao?

Lời chưa dứt gã bịt mặt bỗng thấy trước mắt hoa lên, rồi mặt hắn lãnh trọn hai cái tát tai nảy lửa.

Nhìn lại Vu Phong thấy lão vẫn đứng nguyên vị, một tay chắp sau lưng, một tay chỉ vào mặt gã mắng chửi :

– Cái đồ không có mắt lại dám nói đến chữ “lão” trước mặt ta, ta xem mi mới là đồ chán sống hơn ta đó.

Gã bịt mặt chưa bao giờ bị người khác hạ nhục đến như vậy, bèn giận dữ chửi rủa :

– Lão già chết bầm kia dám giở trò yêu thuật, hôm nay ta không lột da mi, không rút gân mi, thì lão gia đây không phải họ Hà nữa.

Vu Phong cười lạt :

– Hóa ra cái tên tiểu tử chết tiệt nhà mi họ Hà.

Tiểu Lạc cũng vỗ tay hét lớn :

– Hôm nay nhà mi không chịu khai rõ mọi chuyện thì đừng hòng thoát khỏi nơi đây.

Gã bịt mặt họ Hà cười hăng hắc nói :

– Chạy hả? Không thu dọn xong mấy cái mạng các ngươi thì chúng ta làm sao có thể chạy được?

Vu Phong cười nhạt :

– Hừ, không biết các ngươi muốn thu dọn ta như thế nào?

Gã bịt mặt họ Hà nói :

– Các ngươi cứ thực thà xuôi tay chịu trói ngoan ngoãn đi theo đại gia, đợi sau khi đại gia hỏi thăm xong, nếu đại gia hứng chí sẽ tha mạng thả các ngươi về khách điếm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.