Tiểu Lạc lúc này đã rút Thấu Cốt đinh ra khỏi vai Tiểu Thiên Sứ rồi giải khai huyệt đạo cho chàng.
Tiểu Thiên Sứ không biết chuyện gì xảy ra, lúc này đang mơ màng lại nghe gã bịt mặt nói đại gia mà chàng nghe lầm là đại nha mà đại nha là răng bự, gã nói luôn miệng đại nha chẳng lẽ răng gã lớn lắm hay sao?
Đoạn chàng há miệng để lộ hàm răng của mình rồi nói với gã bịt mặt :
– Nè, ta bự con hơn ngươi nhiều, răng của ta nhất định lớn hơn mi rồi, không tin mi cứ há miệng coi răng ai lớn nè.
Gã bịt mặt họ Hà cho rằng Tiểu Thiên Sứ chọc tức mình nên không thèm để ý đến chàng, quay sang nói với Vu Phong giọng hách dịch :
– Thế nào, ngươi muốn động thủ với đại gia sao?
Vu Phong nghe thấy gã bịt mặt họ Hà cứ luôn miệng xưng hô “đại gia, đại gia”, trong lòng không khỏi bực bội. Lúc này lão đã không nén được nộ khí bốc lên ngùn ngụt, cất tiếng nạt lớn :
– Cái đồ xú tiểu tử, không biết hay dở cứ lảm nhảm đại gia đại lợi để ta coi răng mi bao lớn mà dám phách lối hả?
Nói đoạn thân hình lão nhích động nhẹ nhàng, phất tay đánh tới.
Gã bịt mặt họ Hà thất kinh định lách mình tránh khỏi, song đã không còn kịp nữa.
Liền nghe…
Bốp…
Gã họ Hà há miệng “hộc” lên một tiếng, nhổ ra một búng máu tươi cùng với hai cái răng.
Tiểu Thiên Sứ hiếu kỳ vội bước tới nhìn kỹ hai cái răng ở dưới đất giọng tỏ vẻ cực kỳ thất vọng :
– Ồ, hai cái răng này nhỏ quá, ta tưởng nó lớn lắm, nào ngờ nó chỉ nhỏ hơn cái đầu đinh mà thôi.
Vu Phong liền bảo chàng :
– Đây là răng hàm trái của hắn, răng hàm phải của hắn chắc phải lớn hơn một chút, để ta giúp ngươi lấy ra coi tiếp.
Vu Phong nói xong khẽ nhích tay định đánh tiếp.
Gã bịt mặt họ Hà hoảng hốt lùi ra sau một bước, lấy tay ôm mặt lắp bắp nói :
– Không… không phải, răng hai bên hàm của ta giống hệt nhau mà, không cần phải xem làm chi.
Vu Phong thản nhiên nói :
– Cái đó thì chưa chắc đâu.
Gã bịt mặt họ Hà gật đầu lia lịa :
– Phải, phải mà, răng hai bên ta bằng nhau mà.
Gã bịt mặt khác có cái họng to bỗng la lớn :
– Đại ca, đừng có lôi thôi với bọn chúng làm gì. Chỉ cần bắt được mấy gã này là coi như chúng ta làm xong việc rồi.
Gã họ Hà thầm nghĩ :
– “Hừ, mọi việc đâu có dễ dàng như ngươi nghĩ, nếu như muốn bắt được lão già này ít nhất phải lãnh hơn chục cái tát mà chưa chắc đã xong việc.”
Gã bịt mặt họ Hà không thèm đếm xỉa đến lời nói của gã kia, hắn hạ giọng cung kính nói với Vu Phong :
– Đàn chủ của chúng tôi có việc muốn thỉnh giáo lão tiền bối cho nên mới phái năm người chúng tôi đến đây đón tiếp, nếu như có điều gì chưa được chu đáo kính mong tiền bối lượng thứ.
Đây quả thật là thủ đoạn của hạng giang hồ lão luyện, vừa thấy thế nguy vội đổi hướng, khẩu khí đang ương bướng chợt trở nên mềm dẻo nhu hòa để mong đạt được mục đích, còn chuyện hạ hồi sẽ tính sau.
Vu Phong thừa biết điều đó liền cao giọng nói :
– Cái gì mà Đàn chủ hồ chủ gì đó, có hồ rượu thì bê đến đây còn chuyện khác thì miễn bàn.
Gã bịt mặt họ Hà vội giải thích :
– Đó là Đàn chủ của chúng tôi chớ không phải cái hồ đựng rượu.
Tiểu Lạc tức tối thóa mạ :
– Cái gã Đàn chủ chó má gì vậy, ta thấy bọn mi là một lũ bất lương thì cái gã Đàn chủ gì đó nhất định không phải là người đàng hoàng.
Gã bịt mặt to mồm nghe vậy trong lòng cực kỳ bất mãn liền cãi lại :
– Chúng ta đâu phải là một lũ bất lương, tại sao ngươi lại ăn nói hàm hồ bậy bạ vậy chớ?
Tiểu Lạc điềm nhiên vặn lại :
– Bọn mi lén phóng ám khí ám toán chúng ta, lại dùng khăn đen che cái bản mặt chó lại, nếu không phải là cái lũ bất lương thì là cái giống gì?
Gã bịt mặt nọ liền nói :
– Cái đó là Đàn chủ phân phó cho chúng ta..
Gã chưa nói hết câu đã bị tên bịt mặt họ Hà quát nạt :
– Câm mồm!
Rồi gã lại nói với Vu Phong :
– Dù nói gì đi chăng nữa, hiện giờ chúng tôi cũng thành tâm thành ý cung thỉnh tiền bối giá lâm đến bản đàn.
Vu Phong điềm nhiên bảo :
– Nếu như chúng ta không có võ công, bị các hạ bắt đi thì e rằng các hạ đối với chúng ta không có khách khí như vậy đâu, đúng không?
Gã bịt mặt họ Hà đáp :
– Dạ, không dám, tại hạ không dám có ý đó.
Tiểu Lạc chợt xen vào :
– Các ngươi không cần phải hạ mình như vậy, hiện giờ bọn ngươi võ công đã không bằng chúng ta thì ta muốn hỏi lai lịch của bọn ngươi đó.
Gã bịt mặt họ Hà cao giọng đáp :
– Lai lịch của chúng ta tất nhiên có thể nói cho ngươi biết, nhưng mà nói chúng ta võ công kém hơn ngươi thì ta không hề đồng ý.
Tiểu Lạc cười hỏi :
– Như vậy là bọn ngươi còn chưa phục ta phải không?
Gã bịt mặt họ Hà thản nhiên đáp :
– Tự nhiên là không phục rồi.
Tiểu Lạc thoáng nổi giận :
– Được lắm, mi không chịu phục thì chúng ta cùng tỉ thí phân cao thấp một lần cho biết.
Gã bịt mặt họ Hà thầm nhủ :
– “Nếu như y là một đại hán thì ta không chắc thắng còn đây chẳng qua chỉ là một tiểu nhi, cho dù nó luyện công từ trong bụng mẹ cũng bất quá chẳng thể nào đánh bại được, ta làm gì mà phải sợ.”
Nghĩ vậy, gã bèn đáp :
– Tỉ thí thì tỉ thí, nếu như mi thua thì phải theo chúng ta về gặp Đàn chủ nghe chưa?
Vu Phong gật đầu :
– Tất nhiên rồi, nếu như mi thắng được tiểu đồ đệ của ta thì ta cũng đi với hắn một chuyến để gặp Đàn chủ của mi, còn nếu mi thua?
Gã bịt mặt họ Hà vội đáp :
– Nếu như ta thua ta đương nhiên phải nghe lời tiền bối phân phó.
Vu Phong gật đầu chợt nghe Tiểu Lạc lên tiếng :
– Nói thì phải nói cho rõ ràng, mi còn phải nghe theo lời tiểu tiền bối này phân phó nữa nghe chưa?
Gã họ Hà gật đầu :
– Được rồi, ta chấp nhận.
Vu Phong quay sang bảo Tiểu Lạc :
– Đồ nhi, con hãy cho hắn nếm một chút lợi hại đi.
Tiểu Lạc hưng phấn dạ ran một tiếng rồi vung quyền bước tới.
Trong khách điếm có kẻ nghe động tĩnh liền mở cửa thò đầu ra nhìn, nhưng do nhát gan nên chỉ hé ra một chút thôi, nếu như có biến cố gì thì cũng lẹ làng đóng cửa. Còn kẻ nào to gan hơn thì đứng ra ngoài nhìn coi.
Lúc này thấy sắp sửa đánh nhau, ai nấy đều đóng cửa lại, không dám nhìn ra. Chỉ có một tiểu hài khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, chẳng những không đóng cửa mà còn mở rộng ra, chạy đến cách chỗ Vu Phong đứng chừng bốn năm thước, vẻ mặt cực kỳ hứng thú, Vu Phong thấy vậy liền bảo :
– Tiểu bằng hữu, đánh nhau đâu có gì đáng xem, ngươi hãy tránh ra xa một chút.
Hài nhi nọ vòng tay thi lễ, cất giọng cung kính nói :
– Đa tạ hảo ý của tiền bối, nhưng mà từ nhỏ đến giờ vãn bối rất khoái xem đánh nhau, có cơ hội tốt như hôm nay lẽ nào vãn bối lại chịu bỏ qua.
Vu Phong hỏi :
– Ngươi biết võ công?
Tiểu hài nhi đáp :
– Vãn bối chỉ biết chút ít mà thôi.
Vu Phong nghe vậy trong lòng cảm thấy yên tâm đôi chút.
Tiểu Thiên Sứ đột nhiên nói :
– Đánh nhau ở đây dường như không được tiện cho lắm.
Tiểu Lạc cũng phụ họa :
– Đúng rồi, đánh nhau ở đây có điều không tiện, vậy thì làm sao đây?
Gã bịt mặt họ Hà cũng không muốn động thủ trong khách điếm, thứ nhất là sợ kinh động đến quan phủ gây phiền phức, thứ nữa nếu đánh ngoài điền đã vạn nhất đánh không lại, còn có thể bỏ chạy nên cũng gật đầu nói :
– Được lắm, đi ra ngoài động thủ thì tốt hơn.
Vu Phong cũng lên tiếng :
– Không sai, không sai, vậy thì chúng ta cùng đi ra ngoài.
Lúc này đã vào đầu canh hai, khách bộ hành trên đường cực kỳ thưa thớt.
Đám người có nam có nữ, có trước có sau, lẫn trong đó còn có năm gã bịt mặt nữa.
Bọn họ chậm rãi bước trên đường.
Tiểu hài nhi khoái xem đánh nhau ở trong khách điếm cũng đi theo Vu Phong, mặt tươi vui hớn hở vô cùng.
Bọn người Vu Phong không hề vội vã.
Năm gã bịt mặt đương nhiên cũng không có gì là vội vã.
Tiểu hài nhi nọ cũng từ từ bước theo không có ý hấp tấp vội vàng. Chỉ có người đánh nhau và được xem thì có trễ hay sớm một chút cũng đâu có gì quan trọng.
Đoàn người đi qua hết con đường quan đạo rộng rãi liền gặp ngay một khu rừng nhỏ mà tối qua cũng đã có chuyện không hay xảy ra.
Khu rừng này quả là số xui xẻo mạt vận, hễ có chuyện bại hoại là đều tìm đến đây để giải quyết, còn việc hảo sự thì không bao giờ có.
Vầng trăng tối nay sáng và tròn vô cùng, đang treo lơ lửng trên bầu trời.
Bởi vì hôm nay đã là ngày mười bốn âm lịch.
Ánh trăng sáng bạc như một tấm lụa mỏng từ trên không trung bao trùm lên toàn bộ thảo mộc trong khu rừng.
Làn gió mát đêm hè vi vu thổi làm cho mọi người cảm thấy sảng khoái vô cùng. Tiếng côn trùng kêu lên ri rỉ trong đêm không ngớt.
Bất ngờ!
Tiếng bước chân vang lên khiến cho bọn côn trùng sợ hãi lặng yên không kêu nữa, đâu đó phảng phất có tiếng hơi thở khẩn trương vọng tới.
Tiểu Thiên Sứ là kẻ đầu tiên phá tan bầu khí trầm mặc :
– Ủa, tại sao lại đến chỗ này nữa rồi?
Gã bịt mặt họ Hà liền hỏi :
– Trước đây mi đã đến đây rồi sao?
Tiểu Thiên Sứ liền trả lời :
– Phải mà, tối hôm qua…
Tiểu Lạc vội cướp lời :
– Tối qua y đã đến đây xả ra một bãi nước tiểu.
Gã bịt mặt há mồm ngạc nhiên :
– Ngươi xả nước đái ra đây sao?
Tiểu Thiên Sứ gật đầu đáp :
– Không sai.
Gã bị mặt họ Hà biết rằng lại bị đùa cợt chọc tức nên đổi giọng bảo :
– Ta muốn lãnh giáo tuyệt chiêu của thiếu hiệp ngay tại đây, không biết ý ngươi thế nào?
– Được lắm, ở đây cũng không sao.
Gã họ Hà đứng thủ thế, song chưởng từ từ đưa lên trước ngực, đoạn trầm giọng bảo :
– Xin mời!
Xem ra võ công của gã trầm ổn, ngay cả thế đứng cũng kín đáo dị thường, không để lộ ra kẽ hở nào hết.
Tiểu Lạc song thủ bình thản chắp lại sau lưng, mỉm cười hì hì nhìn gã, luồng nhãn quang tựa như một con khỉ đột đang làm trò khỉ.
Gã bịt mặt họ Hà lại nói thêm lần nữa.
– Xin mời!
Tiểu Lạc cau mày :
– Xin mời, mời cái gì?
Gã họ Hà vẫn không đổi sắc :
– Mời ngươi xuất chiêu.
Tiểu Lạc cười chết nhạo :
– Mời ta xuất chiêu hả? Lẽ nào ngươi lại cần ta xuất chiêu giáo huấn dạy dỗ ngươi mới được sao? Vậy… vậy thì xấu hổ quá trời. Hí hí…
Gã bịt mặt họ Hà giọng thản nhiên :
– Ai giáo huấn ai thì đừng có nói trước, ngươi cũng không cần khách kí bởi vì khi động thủ ta không bao giờ khách khí.
Tiểu Lạc gật đầu :
– Được lắm!
Thanh âm còn vang vọng chưa dứt đã thấy Tiểu Lạc lướt mình xông tới, hữu thủ vung quyền nhắm giữa mặt gã họ Hà đánh tới.
Gã bịt mặt họ Hà đâu có ngờ Tiểu Lạc nói động thủ là động thủ, trong lúc hoảng loạn, gã giơ tay chặn được quyền của đối phương. Không ngờ Tiểu Lạc đánh ra chiêu này chỉ là hư chiêu, chiêu quyền còn chưa đi hết đã lập tức hạ xéo xuống đánh lẹ vào bụng gã bịt mặt.
Gã bịt mặt cũng lập tức biến chiêu cực kỳ lanh lẹ, trầm khuỷu tay xuống khóa chặt nơi yếu huyệt Đan điền và Khí Hải.
Nào ngờ đây cũng là hư chiêu của Tiểu Lạc.
Thấy cánh tay gã hạ xuống dưới, bàn tay của Tiểu Lạc lại đổi hướng lẹ như điện xẹt nhằm ngay giữa mặt gã đánh tới.
Gã bịt mặt lúc này không kịp biến chiêu đối phó.
Chỉ nghe…
Bựt…
Hữu thủ của Tiểu Lạc đang từ quyền đột ngột biến thành trảo xẹt tới giật phắt miếng khăn đen che mặt của gã họ Hà xuống.
– À, hóa ra là ngươi.
Gã bịt mặt họ Hà hóa ra chính là lão già gầy cầm cái trong sòng bạc Như Ý.
Sắc mặt của lão già họ Hà tím ngắt, lão không ngờ công phu khổ luyện võ công suốt mấy chục năm lại không chống nổi một chiêu thức tầm thường của một tiểu hài nhi nhỏ tuổi như vậy.
Đồ đệ mà đã lợi hại như vậy thì sư phụ khỏi phải nói. Xem sự việc hôm nay của bọn hắn khó mà thành công.
Lão tự nhiên không chịu buông tay thúc thủ dễ như vậy, lão cũng không hề tin là công phu võ công của Tiểu Lạc có thể mạnh hơn mình. Chẳng qua chỉ vì tiểu tử kia lanh chân lẹ tay mà thôi, còn luận về công lực đương nhiên không tài nào hơn lão được. Cho nên lão tức tối gầm lên một tiếng xuất chiêu “Điện Lôi Giao Gia” nhằm ngay Tiểu Lạc đánh tới.
Lão họ Hà đã vận hết mười thành công lực vào chiêu này khí thế mãnh liệt vô cùng, quyết tâm đánh cho Tiểu Lạc bị trọng thương.
Trong chớp mắt Tiểu Lạc thi triển thân pháp tuyệt luân “Dị Hình Hoán Vị” di chuyển cực kỳ lanh lẹ ra sau lưng gã họ Hà.
Tiếp đó mông đít lão lãnh trọn một cước của Tiểu Lạc.
Gã họ Hà chúi đầu tới trước loạng choạng mấy bước, thân hình mới đứng vững được, liền tức khí chửi mắng ầm ĩ :
– Tiểu tử thối tha kia, tại sao mi lại không đứng yên?
Tiểu Lạc cười hề hề đáp :
– Lẽ nào ta lại đứng yên để đợi ăn đòn của mi hả lão già ngu muội.
Tiểu hài nhi khoái xem đánh nhau nọ cũng xen vào :
– Binh pháp có nói tránh thực đánh hư, chẳng lẽ mi không hiểu sao, đánh nhau cũng vậy có gì là lạ.
Lão họ Hà cứng họng không biết đối đáp ra sao.
Vu Phong nghe thấy khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ :
– “Hài nhi này xem ra cũng không phải tầm thường, y nói chính xác. Tiểu Lạc tuổi còn nhỏ công lực đương nhiên không thể thâm hậu bằng gã họ Hà kia nên lấy cách tránh thực đánh hư là đúng rồi.”
Tiểu Lạc quay đầu lại nói với tiểu hài nhi nọ :
– Tiểu đệ đệ à, ngươi nói có lý lắm đó, nhưng mà nói với lão cũng vô ích, bởi vì đầu lão già này ngu đần không sao tưởng nổi, làm sao lãnh hội được cao kiến của ngươi, há chẳng phải là đàn gảy tai trâu sao?
Hài nhi lắc đầu bảo :
– Đàn gảy tai trâu thì quả không sai nhưng mà có điểm còn chua được lọt tai cho lắm.
Tiểu Lạc cười bảo :
– Cái gì mà lọt tai với không lọt tai?
Tiểu hài nhi nọ liền đáp :
– Ngươi đâu có hỏi ta bao nhiêu tuổi mà tự nhiên gọi ta là tiểu đệ, lẽ nào ngươi nhất định phải lớn hơn ta sao?
Tiểu Lạc chợt hiểu bèn cười nói :
– Thì ra ngươi không chịu làm tiểu đệ của ta chớ gì?
Tiểu hài nhi kia gật đầu :
– Không sai.
Tiểu hài nhi nọ lại đưa tay chỉ vào Tiểu Thiên Sứ :
– Cái gã lớn con này cũng gọi ngươi là đại ca, ta nghĩ nhất định là ngươi khoái làm đại ca lắm phải không?
Tiểu Lạc nghênh mặt đáp :
– Không phải ta khoái làm đại ca, mà bẩm sinh ta đã có máu đại ca trong người rồi.
Tiểu hài nhi kia giọng thoáng bực bội :
– Nói như vậy nghĩa là bẩm sinh ta đã có máu tiểu đệ trong người sao?
Tiểu Lạc cười nói :
– Ta không có ý nói như vậy đâu nghe.
Giọng tiểu hài nhi nọ có vẻ không vui :
– Vậy thì ý của ngươi nói là sao?
Tiểu Lạc thản nhiên đáp :
– Ta xem ngươi quả thật thông minh trong người cũng có máu làm đại ca, nhưng mà gặp phải ta thì đành phải chịu hạ mình làm tiểu đệ mà thôi.
Giọng của tiểu hài nhi nọ càng lộ vẻ bất mãn :
– Nói như vậy là ngươi tự cho mình là thông minh tuyệt đỉnh?
Tiểu Lạc điềm nhiên đáp :
– Không phải là tự cho mà đúng là như vậy, dù cho ngươi không muốn thừa nhận cũng không được.
Tiểu hài nhi nọ cao giọng :
– Hừ! Ngươi có vẻ kiêu ngạo quá đó.
Tiểu Lạc ôn tồn đáp :
– Làm người thì phải khiêm tốn không được kiêu ngạo, điều này lẽ nào ta không biết, nhưng mà khiêm tốn quá đáng sẽ thành giả dối, nên ta không muốn làm kẻ giả dối.
Tiểu hài nhi nọ gật gù nói :
– Ngươi nói dường như cũng có lý lắm, nhưng mà nếu chỉ nói miệng thì trên thiên hạ ai cũng thông minh hết. Lấy đâu ra kẻ ngu ngốc.
Tiểu Lạc gật đầu tựa như đồng ý, đoạn nói tiếp :
– Không sai, không sai. Ngươi nói có lý lắm, ngươi không thừa nhận ta thông minh hơn ngươi, thì cũng không sao. Chúng ta có thể tỉ thí được mà.
Tiểu Lạc lại lên tiếng nói tiếp :
– Nếu như ngươi thật sự thông minh, chẳng lẽ lại không nghĩ ra cách để tỉ thí hay sao?
Tiểu hài nhi nọ cố làm ra vẻ trầm tư, đoạn gật đầu đáp :
– Có cách rồi.
Tiểu Lạc vội hỏi :
– Ngươi nghĩ ra cách gì vậy?
Tiểu hài nhi nọ vui mừng bảo :
– Chúng ta đều là nhân vật giang hồ, ba tháng sau nếu ai làm được việc gì gây chấn động giang hồ võ lâm thì kể như kẻ đó thông minh nhất, đương nhiên kẻ đó là đại ca, ngươi cảm thấy thế nào, có được không?
Tiểu Lạc cũng cao hứng đáp :
– Đượ lắm, hay lắm! Cái này thú vị đó. Tiểu đệ à, ngươi thật lanh trí, xem ra ta đã gặp phải kình địch rồi đây.
Tiểu hài nhi nọ đang cau mà định nói điều gì thì Tiểu Lạc đã vội cướp lời y.
– Bây giờ ta tạm không gọi ngươi là tiểu đệ nữa, nhưng mà tên ngươi là gì?
Tiểu hài nhi nọ liền đáp :
– Ta tên là Tiêu Dật.
Tiểu Lạc cũng lên tiếng :
– Ta là Tiểu Lạc họ Tập, học nhi thời…
Nhu Di đứng bên cạnh vội cướp lời :
– Tập trong “Tập sai không đúng”, Tiểu trong “Tiểu nhân khí đoản”, còn Lạc trong “Lạc cực sinh bí”.
Tiểu Lạc giận điên người vội quay sang nạt Nhu Di :
– Nàng đừng có đứng một bên quấy rầy làm phiền ta, người ta thường nói “phu xướng phụ tùng”, chồng kêu vợ dạ, còn nàng phu xướng phụ phá rối, bộ nàng không muốn sống chung với ta phải không?
Nhu Di thẹn thùng, sắc mặt đỏ bừng, song trong lòng vừa bực vừa có cảm giác ngọt ngào khó tả.
Tiêu Dật cười hì hì nói :
– Nè Tiểu Lạc, ngươi phải tên là Đại Lạc mới đúng, có một cô nương thiên kiều bá mỵ như vậy làm vợ, lẽ nào lại không phải là đại lạc sao?
Sắc mặt Nhu Di đỏ bừng hơn. Ôn Di thấy vậy vội nói với Tiêu Dật :
– Ngươi đừng có nghe lời Tiểu Lạc ăn nói hồ đồ, chuyên môn gạt người ta, ngươi đừng có tưởng là thiệt nghe chưa.
Tiểu Lạc vội cãi lại :
– Ta đâu có ăn nói hồ đồ, tự nàng thừa nhận, bây giờ tại sao lại chối?
Nhu Di tức muốn phát khóc lên, giọng nghẹn ngào :
– Ta.. ta thừa nhận lúc nào? Ngươi… ngươi mới thiệt là hàm hồ.
Tiểu Lạc thấy nàng như muốn khóc, vội nói :
– Thôi, thôi mà. Coi như ta ăn nói hồ đồ vậy.
Nhu Di cười hì hì ra vẻ đắc ý.
Xem ra cách đối phó với Tiểu Lạc tốt nhất là dùng cách nhõng nhẽo mà thôi.
Từ xưa đến giờ chỉ cần nữ nhân làm bộ nhõng nhẽo là nam nhân lập tức xuống mức năn nỉ mà thôi.
Tiêu Dật nói với Tiểu Lạc :
– Vậy thì ngươi gọi ta là Tiêu Dật, còn ta gọi ngươi là Tiểu Lạc, đợi ba tháng sau thì ngươi gọi ta là đại ca đó nghe.
Tiểu Lạc nói :
– Ba tháng sau ngươi phải gọi ta là đại ca, chớ không phải ta đâu.
Tiêu Dật điềm nhiên đáp :
– Vậy thì hãy đợi xem ai hơn ai?
Tiểu Thiên Sứ nghe lộn Tiêu Dật thành Tiểu Diệp, nên thắc mắt hỏi :
– Gọi ngươi là Tiểu Diệp không rõ là Trúc Diệp, Liễu Diệp hay là cái diệp tử gì gì đó.
Tiêu Dật nghe vậy chợt ngẩn người ra một lát, rồi bật cười lên một tràng dài thích thú, đoạn đáp :
– Có lúc thì là Trúc Diệp, có lúc thì Liễu Diệp, cũng có lúc thì Lục Diệp hay là cái giống diệp tử cũng được, còn ngươi tên gì?
Tiểu Thiên Sứ cao giọng đáp :
– Ta tên là Tiểu Thiên Sứ.
Tiêu Dật thoáng kinh ngạc :
– Tiểu Thiên Sứ hả? Tiểu Thiên Sứ, ha ha ha…
Tiêu Dật không nhịn được bật cười ha hả.
Tiểu Thiên Sứ vẫn cao giọng nói :
– Vậy thì ta gọi ngươi là Tiểu Diệp còn ngươi gọi ta là Tiểu Thiên Sứ, đợi ba tháng sau thì ngươi gọi ta là đại ca đó nghe.
Mọi người bất giác phá lên cười ầm ĩ, bởi vì Tiểu Thiên Sứ bắt chước điệu bộ giống hệt như Tiểu Lạc, trông hết sức tức cười.
Tiểu Lạc vội nói với chàng :
– Ngươi muốn Tiểu Diệp gọi ngươi là đại ca, chẳng lẽ ngươi cũng muốn tham dự “Tỉ thí thông minh” cùng với chúng ta hay sao?
Tiểu Thiên Sứ gật đầu :
– Đúng đó, đại ca làm cái gì thì ta làm cái đó.
Tiểu Lạc ôn tồn giải thích :
– Ngươi trung thành với ta lắm, nhưng mà chỉ có một người được làm đại ca mà thôi. Ngươi đã gọi ta là đại ca, thì ngươi không thể làm đại ca hiểu chưa?
Tiểu Thiên Sứ thật thà hỏi :
– Nếu như không được làm đại ca thì ta làm cái gì?
Tiểu Lạc cười đáp :
– Nếu mà ngươi thông minh hơn Tiểu Diệp thì ngươi làm nhị ca, còn thua thì đành làm tiểu đệ vậy.
Tiêu Dật bảo Tiểu Thiên Sứ :
– Tỉ thí tài thông minh chứ không phải tỉ thí nội lực cao thấp, ta xem tứ chi ngươi phát triển còn cái đầu ngươi đơn giản quá, e chỉ có thể làm tiểu đệ mà thôi.
Giọng Tiểu Thiên Sứ bực tức :
– Ngươi cho rằng ta ngu lắm phải không?
Tiêu Dật vội bảo :
– Kỳ thực ngươi không có ngu, nhưng mà so với ta thì ngươi còn kém xa, hy vọng ngươi cố lên.
Nhu Di chợt nói :
– Thấy các ngươi ai cũng tự nhận mình thông minh, nhưng ta không tin các ngươi có được mấy thông minh đâu.
Tiểu Lạc cao giọng :
– Trừ phi nàng cũng không tự lượng sức khiêu chiến với ta.
Nhu Di làm bộ hỏi lại :
– Cái gì gọi là không tự lượng sức?
Giọng Tiểu Lạc có vẻ khinh thường :
– Ngay cả không tự lượng sức mà cũng không hiểu, thiệt là kém quá! Ta nói cho nàng biết, không tự lượng sức chính là không biết chính xác sức mình, tự đề cao mình thái quá, giống như châu chấu đá xe vậy đó. Mà nàng có hiểu châu chấu đá xe là cái gì không, để ta nói cho nàng nghe…
Nhu Di vội vàng cắt ngang :
– Hừ! ngươi cứ cố ý làm ra vẻ ta đây có học thức, có mấy chữ đó cũng giải thích lôi thôi cả ngày, ta xem ngươi không có học vấn mấy mà cũng đòi làm phách.
Tiểu Lạc nói :
– Vì nàng hỏi cái gì là không tự lượng sức, cho nên ta mới giải thích như vậy, cớ sao nàng trách ta?
Nhu Di nói :
– Ta hỏi ngươi thế nào là không tự lượng sức chứ đâu cần ngươi nói ý nghĩa của nó.
Tiểu Lạc cười bảo :
– Nàng quá kém thông minh hơn ta một bậc rồi mà cứ đòi tỉ thí vớit a, há chăng phải là nàng không tự lượng sức đó sao?
Nhu Di cau mày :
– Đồ mèo khen mèo dài đuôi, ngươi dựa vào đâu mà nói ta ngu hơn ngươi?
Tiểu Lạc lại dùng kế khích tướng chọc nàng :
– Không tin thì nàng cứ tỉ thí với ta.
Nhu Di quả nhiên lại trúng kế :
– Tỉ thí thì tỉ thí, chẳng lẽ bản cô nương lại sợ sao?
Tiểu Lạc gật gù bảo :
– Được rồi, nàng thua ta thì gọi ta là đại ca, còn ta thắng thì cũng vậy.
Tiểu Lạc nói đi nói lại cũng không sao thua được. Nhu Di thua phải gọi là đại ca, còn Tiểu Lạc thắng thì đương nhiên Nhu Di cũng phải gọi hắn là đại ca, nhưng hắn không nói mình thua thì phải gọi nàng ra sao.
Ôn Di phát giác ra mưu kế của Tiểu Lạc, nên vội truy hỏi :
– Tiểu Lạc, nếu như ngươi thua thì sao?
Tiểu Lạc làm bộ không nghe thấy, quay sang hỏi Vu Phong :
– Sư phụ à, năm gã này chúng ta nên tính sao đây?
Vu Phong biết rõ tính khí của đồ đệ mình, nên liền bảo :
– Mi đừng có giả bộ làm lơ, mi hãy trả lời câu hỏi của Lê cô nương trước đã.
Nói rồi lão ngửa mặt nhìn vầng trăng đang chiếu sáng lơ lửng trên không, trông trời đêm cực kỳ tĩnh lặng.
Nhu Di hấp tấp nói :
– Đúng đó, nếu như ngươi thua thì sao?
Tiểu Lạc thấy khó mà trốn được đành phải nói :
– Nếu thua thì ta phải gọi nàng là tiểu thơ thơ.
Trong lòng Tiểu Lạc bực tức thầm nghĩ :
– “Xấu hổ quá, ta tự xưng là đệ nhất thông minh, mà còn thua cái con nha đầu áo vàng này, thiệt là…”
Nhu Di hớn hở nói :
– Hừ, ngươi nhớ kỹ nhé, sau này không được chối nghe chưa?
Tiểu Lạc miễn cưỡng gật đầu.
Trong lúc Tiểu Lạc đang cùng với Tiêu Dật và Nhu Di, Ôn Di và Tiểu Thiên Sứ mải mê tranh cãi thì lão già gầy họ Hà đang nghỉ ngợi tìm cách thoát thân.
Lão đã lãnh giáo võ công của Tiểu Lạc, đương nhiên biết Vu Phong phải lợi hại hơn bội phần, chỉ cần hai người thôi, bọn lão cũng đủ mệt rồi.
Còn hai thiếu nữ kia võ công cũng không phải tầm thường, lại có tiểu hài nhi khoái xem đánh nhau cũng có võ công không tệ. Nếu như động thủ thì khó mà có thể chiếm thế thượng phong, chứ nói chi đến việc thắng được.
Chỉ cần thoát thân được về kiếm thêm mấy gã đồng bọn nữa thì mới mong có thể thu phục được mấy nhân vật này.
Nghĩ đến đây lão đưa mắt ngầm ra hiệu cho bốn tên kia cùng bỏ chạy để bảo toàn tính mạng rồi sẽ liệu kế sau.
Gã bịt mặt mồm to không hiểu, thấy vậy bèn lớn tiếng bảo :
– Đại ca làm gì mà chúng ta phải bỏ chạy?
Lão già họ Hà thấy đồng bọn ngu ngốc, tức tối trợn mắt nhìn hắn rồi nạt lớn :
– Ngậm ngay cái mõm của mi lại coi.
Vu Phong cười bảo :
– Mi muốn chạy hả? Tại sao kêu hắn ngậm mõm heo lại?
Tiểu Thiên Sứ lộ vẻ kinh ngạc :
– Ủa mõm heo hả? Người tại sao lại có mõm heo.
Tiểu Lạc cười hì hì nói :
– Ta muốn coi thử cái mõm heo trên mặt người có đẹp không?
Nhu Di nhếch môi điểm nụ cười :
– Ngươi cứ lấy kiếng soi vào cái mỏ của ngươi là thấy liền à!
Tiểu Thiên Sứ thấy lạ bèn hỏi :
– Tại sao vậy?
Nhu Di hất hàm ra hiệu về phía Tiểu Lạc rồi bảo :
– Ngươi cứ hỏi y là biết.
Tiểu Lạc vội lên tiếng :
– Tiểu đệ đừng có nghe lời nàng, nếu như ngươi muốn thấy mõm heo thì cứ nhìn miệng gã kia là biết ngay.
Tiểu Thiên Sứ biết Tiểu Lạc muốn ám chỉ cái gã bịt mặt mồm ta liền lên tiếng đáp :
– Đại ca không được đâu, mặt hắn bịt khăn kín mít, ta đâu có nhìn thấy.
Tiểu Lạc cao giọng nói :
– Ngươi không biết kêu hắn lột khăn bịt mặt xuống hả?
Tiêu Dật chợt xen vào :
– Nếu như y không muốn ta có thể lột xuống giùm y, nhưng mà quân tử không bức kẻ khốn cùng, y không chịu lột khăn đi nhất định là mặt y xấu xí lắm nên mắc cỡ không dám cho ngươi xem, ngươi cũng không nên bức bách hắn làm gì.
Tiểu Thiên Sứ chợt hỏi :
– Quân tử là cái đồ gì vậy?
Tiêu Dật liền đáp :
– Quân tử không phải là “cái đồ gì vậy” mà là người, người tốt đó.
Tiểu Thiên Sứ liền nói :
– Vậy thì ta muốn làm quân tử, không bức bách kẻ khốn cùng.
Nói rồi chàng lại quay sang bảo gã bịt mặt :
– Nè, ngươi có chịu bỏ miếng vải đen xuống cho ta coi mặt không vậy.
Gã bịt mặt mồm to nổi giận quát :
– Đồ thối tha, tại sao ta phải cho mi xem mặt. Hừ!
Tiểu Thiên Sứ hạ giọng bảo :
– Ai là đồ thối tha, ngươi không muốn cho ta nhìn mặt thì thôi, hà tất phải ăn nói thô tục như vậy?
Tiểu Lạc “hừ” lạnh một tiếng :
– Ngươi bỏ qua, nhưng mà đại ca không bỏ qua đâu. Hôm nay bọn mi phải lột hết khăn bịt mặt xuống để ta coi trên mặt bọn mi có cái gì trên đó, mõm heo mõm chó, mõm ngựa, trâu bò gì đó cũng được, song quyết không để bọn mi thoát thân được đâu.
Gã bịt mặt lạnh lùng :
– Hừ, e rằng mi không đủ bản lĩnh đó.
Tiểu Lạc thản nhiên :
– Có bản lĩnh hay không thì lát nữa sẽ biết.
Đoạn quay sang nói với Tiểu Thiên Sứ :
– Tiểu đệ ngươi thử lên xem hắn có phân lượng bao nhiêu?
Tiểu Thiên Sứ bối rối đáp :
– Đại ca, ở đây đâu có cân nên làm sao biết hắn phân lượng bao nhiêu. Nhưng mà nhìn bên ngoài ta đoán chắc phải gần hai trăm cân đó.
Tiêu Dật liền bảo :
– Tiểu Lạc đâu có cần ngươi cân gã nặng bao nhiêu, mà kê ngươi giao chiến với gã để coi gã có tuyệt kỹ võ công gì không?
Tiểu Lạc gật đầu :
– Đúng đó, ngươi bước tới lột miếng khăn đen xuống là coi như ngươi thắng, còn nếu như hắn lấy được đồ vật gì trên mình ngươi, coi như ngươi thua.
Tiểu Thiên Sứ lúng túng đáp :
– Chẳng phải “quân tử không bức bách kẻ khốn cùng” hay sao, hắn không chịu lột khăn bịt mặt thì thôi, tại sao lại phải bức bách hắn?
Tiểu Lạc vội bảo :
– “Quân tử không bức bách kẻ khốn cùng” chỉ để dành cho người quân tử mà thôi, còn đối phó với lũ tiểu nhân thì không thể dùng thủ đoạn quân tử được, nếu không ngươi sẽ bị thiệt thòi đó.
Tiểu Thiên Sứ liền nói :
– Đại ca nói phải lắm.
Đoạn chàng đi về phía gà bịt mặt mồm to nọ :
– Xin lỗi nhe, ta đành phải đắc tội với ngươi.
Nói rồi chàng giơ tay định lột cái miếng khăn đen xuống.
Tiểu Lạc vội ngăn lại :
– Khoan đã, khoan đã. Trước khi động thủ cần phải tự giới thiệu danh hiệu của mình mới được, sau đó lại thỉnh giáo danh hiệu của đối phương. Như vậy mới có phong độ của hiệp khách giang hồ.
Tiểu Thiên Sứ liền hỏi :
– Vậy thì ta phải nói như thế nào?
Tiểu Lạc liền lên tiếng :
– Ngươi hãy nói danh hiệu của mình ra trước. Ủa, mà ngươi chưa có danh hiệu, vậy thì ta đặt cho ngươi là “nhất chiêu vô địch Tiểu Thiên Sứ”, rồi sau đó ngươi nói “thỉnh giáo các hạ tôn tính đại danh”, đợi đối phương nói danh hiệu xong ngươi lại tiếp “nghe đại danh đã lâu như sấm nổ bên tai, thất kính thất kính” rồi sau đó mới được động thủ.
Nghe cái danh hiệu Nhất chiêu vô địch Tiểu Thiên Sứ ai nấy cũng đều tức cười.
Tiểu Thiên Sứ gật gù :
– Hóa ra là như thế!
Đoạn chàng đến trước mặt gã bịt mặt lên tiếng :
– Tại hạ Nhất chiêu vô địch Tiểu Thiên Sứ, thỉnh giáo các hạ tôn tính đại danh?
Gã bịt mặt cười ha hả :
– Giỏi cho mi Nhất chiêu vô địch Tiểu Thiên Sứ, nói cho mi biết ta là Bán chiêu sát địch đại ma đầu.
Tiểu Thiên Sứ lập lại như con vẹt :
– Nghe đại danh đã lâu như sấm nổ bên tai, thất kính thất kính.
Nói xong chàng định động thủ, song lại chợt nghĩ lại rồi lớn tiếng hỏi :
– Mi là đại ma đầu, sư phụ của ta là lão ma đầu, chẳng lẽ mi lại là con của sư phụ ta sao?
Chàng đâu biết là gã bịt mặt nọ chỉ khoác lác hồ đồ nên mới hỏi như vậy.
Gã bịt mặt chấn động tâm thần, tự nhủ :
– “Sư phụ của gã Tiểu Thiên Sứ này tự xưng là lão ma đầu, e rằng là một ác đồ nên mới có danh hiệu đó? Đợi đến lúc động thủ ta cũng phải thận trọng nếu không e nguy đến tính mạng.”
Nghĩ vậy gã cười lên một tràng dài :
– Ha ha ha… lão ma đầu chỉ là hài tử của ta mà thôi.
Tiểu Thiên Sứ thoáng cau mày :
– Không thể như vậy được.
Gã bịt mặt ngạc nhiên :
– Tại sao vậy?
Tiểu Thiên Sứ từ tốn đáp :
– Sư phụ ta tuổi cao lắm rồi làm sao mà có thể làm con ngươi được, nhất định là ngươi lầm rồi.
Ôn Di thấy vậy chợt nói xen vào :
– Tiểu Thiên Sứ, ngươi làm sao mà thật thà như vậy, gã lừa ngươi đó.
Tiểu Thiên Sứ tức giận :
– Ngươi là người xấu, tiểu nhân, tại sao ngươi lại lừa ta?
Tiểu Lạc vội nói :
– Sao ngươi nói nhiều vậy, động thủ lẹ lên chớ. Tiến lên!
Tiểu Thiên Sứ liền vung quyền đánh tới, cuồng phong nổi lên ào ào, song vẫn chỉ độc nhất một chiêu “Hắc Hổ Đào Tâm”.
– Vô lễ!
Gã bịt mặt thét lên một tiếng, song thủ nhất tề phóng ra đánh mạnh về hướng Tiểu Thiên Sứ.
Bùng!
Gã bịt mặt thất kinh la lên một tiếng, thoái lui ra sau mấy bước, hai cánh tay tê buốt như muốn rũ xuống, nhấc lên không nổi.
Lão già gầy họ Hà vội la lên :
– Hồ ngũ đệ không được nghênh tiếp đối phương, mau dùng Mê Tung bộ và Lục Dương Thủ tấn công hắn.
Gã họ Hồ khoa chân bước sang mé tả một bước rồi nghiên bên hữu một bước, thân hình phiêu hốt bất định, song thủ hữu trước tả sau, chưởng lực phát ra liên miên không ngừng công kích Tiểu Thiên Sứ.
Còn Tiểu Thiên Sứ thủy chung chỉ sử dụng độc nhất một chiêu “Hắc Hổ Đào Tâm” bức bách gã họ Hồ phải li ra không dám đến gần.
Tiêu Dật đứng một bên thấy vậy lắc đầu bảo :
– Chiêu “Hắc Hổ Đào Tâm” này của Tiểu Thiên Sứ uy lực có dư, song không đủ linh hoạt, nếu như được phối hợp với bộ pháp thân pháp thì uy lực tăng thêm gấp bội, dư sức đánh bại gã họ Hồ kia, còn bằng hữu họ Hồ kia sử dụng Lục Dương Thủ của Dương gia chưa đến nơi đến chốn, hiển nhiên không phải là đích truyền, chắc là chỉ học lõm vài chiêu mà thôi, cước pháp di động theo lối Mê Tung bộ của Hắc gia vùng Hà Nam cũng tạm được, chỉ vì không đủ công lực lại thêm quá chậm nên không đủ uy lực khắc chế đối phương.
Tiêu Dật ngừng lại một lát rồi lại nói tiếp :
– Phàm một người có võ công, chiêu thức tuyệt diệu đến đâu nếu như không có công lực thâm hậu làm cơ bản thì cũng vô dụng. Hơn nữa sử dụng đồng thời hai loại võ công khác nhau, nếu không phối hợp lẫn nhau thì khó có cơ thủ thắng. Huống hồ hắn chân một đường, thân một ngã, lại không chịu phối hợp thì uy lực kém cõi cũng là lẽ đương nhiên, chẳng có gì là lạ.
Mọi người ngầm gật đầu thán phục.
Gã họ Hồ càng thêm kinh hãi, quả thực Lục Dương Thủ mà hắn thi triển đúng là tuyệt kỹ của Dương gia ở Sơn Tây, tình cờ hắn học lõm được, còn Mê Tung bộ thì quả là do phú hào Hoắc Bách Vạn ở Hà Nam đích thân truyền thụ.
Gã không ngờ võ công của mình lại bị một tiểu hài nhi phát giác ra hết, bất giác gã phải rùng mình ớn lạnh.
Tiểu Lạc cũng khâm phục kiến thức võ công của Tiêu Dật, liền lên tiếng khen :
– Không ngờ Tiêu huynh kiến thức uyên bác quá.
Tiêu Dật vội nói :
– Không dám, Tập huynh quá khen đó thôi
Miệng tuy nói vậy, song trong bụng y cực kỳ đắc ý.
Ôn Di liền bảo :
– Cứ như vậy thì biết bao giờ mới phân thắng bại, Tiêu Dật à, ngươi nên chỉ điểm cho Tiểu Thiên Sứ một chút đi.
Tiêu Dật cười đáp :
– Được, được mà. Cô nương cứ yên tâm.
Nói xong, y quay sang lớn tiếng bảo Tiểu Thiên Sứ :
– Tiểu Thiên Sứ, hãy nghe theo ta nè, đầu tiên dùng chiêu “Bàn Long Đảo Bộ”, rồi dùng “Kim Lý Xuyên Ba”, sau đó dùng chiêu “Di Hình Hoán Vị”, rồi sau cùng dùng chiêu “Hắc Hổ Đào Tâm”, gã họ Hồ nhất định sẽ đo đất liền.
Y chỉ điểm ba chiêu cước đều là bộ pháp cực kỳ công hiệu đối phó với Mê Tung bộ, chỉ tiếc rằng Tiểu Thiên Sứ đâu biết võ công, nên tên của những chiêu thức võ công chàng cũng không biết luôn, chỉ tội cho Tiêu Dật tốn công la hét, càng làm cho chàng lúng túng hơn, không biết xuất thủ ra sao.
Gã họ Hồ thừa cơ vung chưởng nhằm giữa ngực Tiểu Thiên Sứ đẩy tới, khí thế mãnh liệt vô cùng.
Tiểu Thiên Sứ sắp bị lâm nguy, Tiêu Dật liền quát lớn :
– Bước sang mé tả một bước.
Vù!
Song chưởng của gã họ Hồ lướt qua mé phải cách ngực Tiểu Thiên Sứ gần năm tấc.
Tiểu Thiên Sứ thất kinh thuận tay vung đại ra một chưởng.
Bốp!
Gã họ Hồ cảm thấy cánh tay trái của y đau đớn như muốn thấu đến tận xương tủy, chịu không nổi bèn thét lên một tiếng thê thảm, cánh tay mềm nhũn rũ xuống, trông thảm hại vô cùng.
Hóa ra trong lúc bất ngờ, cánh tay trái của gã đã lãnh trọn một chưởng của Tiểu Thiên Sứ.
Tiêu Dật gật gù :
– Được lắm! Chiêu “Hoành Đoạn Vân Phong” sử dụng không tồi, phương vị tuyệt đối chính xác, khá lắm!
Kỳ thực Tiểu Thiên Sứ đâu có biết cái gì là “Hoành Đoạn Vân Phong”, chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
Gã họ Hồ trợn mắt nhìn Tiểu Thiên Sứ, ôm cánh tay trái rên rỉ không thôi.
Tiểu Thiên Sứ thấy mình đột nhiên đắc thủ, cũng ngây người đứng yên tại chỗ.
Lúc còn ở trong sơn cốc, chiêu “Hắc Hổ Đào Tâm” dùng để săn heo rừng bắt thỏ, đều bách phát bách trúng, tại sao động thủ với người ta lại không có tác dụng.
Lần trước lúc động thủ với bọn Hồ Tác Phi Vi cũng không thấy công hiệu, lần này giao đấu với gã họ Hồ cũng không hề chiếm được thượng phong, mà bây giờ chỉ vung tay loạn xạ lại có tác dụng.
Kỳ thực chiêu “Hắc Hổ Đào Tâm” của Tiểu Thiên Sứ đã đạt được đủ uy lực, nhưng vì chiêu thức quá tầm thường, ai ai cũng biết. Vả lại không phối hợp với thân pháp bộ vị, cho nên không có tác dụng gì cả. Điều này Tiểu Thiên Sứ đâu hề hay biết.
Tiểu Lạc thấy Tiểu Thiên Sứ còn đứng ngơ ngác, liền lên tiếng khẽ nhắc nhở :
– Nè, Tiểu Thiên Sứ, ngươi hãy lột miếng vải bịt mặt gã xuống lẹ lên.
Tiểu Thiên Sứ ứng tiếng “dạ” rồi giơ tay định lột miếng khăn che mặt của gã họ Hồ xuống.
Gã họ Hồ hấp tấp thoái lui ra sau, mắt trừng trừng nhìn Tiểu Thiên Sứ. Tiểu Thiên Sứ bảo hắn :
– Ngươi đừng có động đậy, ngươi động đậy thì ta làm sao lấy được miếng khăn che mặt của ngươi?
Gã họ Hồ càng thêm tức tối, lớn tiếng chửi bới :
– Lấy cái con bà nhà mi! Ta không động đậy, chẳng lẽ lại để cho mi đến động thủ hả?
Tiểu Thiên Sứ ngơ ngác :
– Nè, ngươi làm sao mà đòi lấy bà của ta, hơn nữa bà ta đâu còn sống, chẳng lẽ ngươi đòi lấy người chết hả? Nè, không được đâu. Nếu ngươi cứ chạy lung tung, lỡ ta móc lộn vào mắt ngươi thì sao? Ngươi mà không có mắt thì làm sao mà thấy đường, như vậy thì tức lắm, thà chết đi còn hơn.
Gã họ Hồ nghe Tiểu Thiên Sứ ăn nói lung tung, có ý thóa mạ mình, gã càng tức lên, chịu không nổi nữa, gầm lên một tiếng :
– Câm mồm!
Gã quên cả thương thế, chồm tới vung song chưởng lên vận đủ mười thành công lực đánh tới quyết liều mạng với Tiểu Thiên Sứ.
Tiểu Thiên Sứ thấy gã lao tới hung hãn vô cùng, bèn la lên một tiếng, rồi quay đầu bỏ chạy.
Gã họ Hồ nâng song chưởng lên trước ngực định liều mạng với Tiểu Thiên Sứ, song chưa kịp đánh ra đã thấy trước mắt chợt hoa lên rồi không thấy bóng dáng đối phương đâu nữa. Trong nháy mắt Tiểu Thiên Sứ đã chạy ra xa hơn hai trượng. Mọi người không ngờ rằng Tiểu Thiên Sứ bỏ chạy, hơn nữa lại không ngờ chàng lại chạy lẹ đến mức như vậy.
Nhìn thấy thân pháp di động như vậy hiển nhiên thuật khinh công của Tiểu Thiên Sứ đã đạt đến mức thượng thừa, nhưng chiêu thức võ công thì lại quá kém cỏi, thủy chung chỉ sử dụng một chiêu “Hắc Hổ Đào Tâm”, tầm thường vô cùng.
Tiểu Thiên Sứ quả là một nhân vật cực kỳ quái dị.
Tiểu Lạc vội gọi :
– Tiểu Thiên Sứ, ngươi chạy làm gì vậy? Bộ ngươi sợ hắn sao?
Tiểu Thiên Sứ dừng bước không chạy nữa, bối rối đáp :
– Nhìn cái mặt hắn dữ quá ta cũng hơi sợ.
Tiểu Lạc bực bội nạt :
– Đừng có nhát gan như vậy, ngươi đánh thắng gã được mà, tiến lên đi, đừng có sợ.
Gã họ Hồ kia lại xông tới, Tiểu Thiên Sứ cũng không khách khí, hai bên lại giao chiến một trận cực kỳ dữ dội.
Tiêu Dật đứng một bên không ngừng chỉ điểm :
– Tiểu Thiên Sứ bước sang mé tả, chuyển thân thẳng tới, xoay người chuyển dịch sang bên hữu đánh ngang qua.. hụp người xuống, chồm tới, móc lên, xoay người lại lui ra sau, đánh phía dưới… Tốt lắm, chuyển sang mé tả tiến tới, hữu đánh ngay giữa mặt, tả chưởng đánh ngang ra.
Chợt nghe…
Bình!
Ngực phải của gã họ Hồ đã lãnh trọng một chưởng của Tiểu Thiên Sứ.
… Á!
Gã họ Hồ rú lên một tiếng, thân hình loạng choạng thoái lui mấy bước, rồi đứng không vững nên té ngửa trên mặt đất.
Tiểu Thiên Sứ hoảng kinh tưởng hắn bị đánh chết, bèn lo lắng bảo :
– Ai da không xong rồi, đánh chết người ta bây giờ phải làm sao đây?
Lão già gầy họ Hà vội chạy tới đỡ hắn lên giọng lo lắng :
– Ngũ đệ, ngươi có sao không?
Gã họ Hồ đáp :
– Không… không sao đâu…
Tiểu Thiên Sứ thấy gã chưa chết, vội nói :
– Thì ra ngươi còn chưa chết, đã không chết tại sao cứ nằm dưới đất. Hừ, làm ta suýt nữa là sợ chết đi rồi.
Gã họ Hồ tức giận chửi thầm :
– “Hừ! Cái đồ xú tiểu tử, nếu mi không đánh ta thì làm sao ta nằm dưới đất. Con bà mi! Nếu để ta đánh mi một chưởng xem, thử mi có phải nằm dưới đất không? Tổ bà mi! Bây giờ lại còn chọc tức ta nữa.”
Gã đâu biết rằng Tiểu Thiên Sứ không biết qui củ giang hồ, thành tâm lo lắng cho gã.
Lão họ Hà đi đến trước mặt Vu Phong, vòng tay thi lễ :
– Võ công của chúng tôi thiển bạc, tự biết không phải là đối thủ của các vị, nhưng mà Đàn chủ chung tôi quả thật thành tâm kính thỉnh các vị hạ giá giáng lâm, đương nhiên nếu tiền bối không hứng thú thì chúng tôi cũng không dám cưỡng ép, chỉ mong tiền bối tha thứ.
Lão họ Hà thiệt không hổ danh là lão luyện giang hồ, thừa cơ tự hạ mình ăn nói có tình có ý như vậy há lại sợ Vu Phong nổi giận hay sao, hơn nữa đây là đất của hắn, làm sao lại sợ Vu Phong có thể trốn thoát, dù cho có mọc cánh đi nữa.
Vu Phong gật đầu điềm nhiên bảo :
– Ta cũng muốn coi mặt cái nhân vật Đàn chủ của các ngươi là người nào mà lại đòi gặp chúng ta? Hiện giờ ta cũng cảm thấy hứng thứ, nhưng mà hắn phải đến gặp chúng ta trước, chứ không phải ta cần gặp hắn.
Lão họ Hà nói :
– Đã như vậy thì chúng tôi xin cáo lui để về bẩm báo với Đàn chủ.
Vu Phong lạnh lùng :
– Bọn ngươi lén lút đến đây rồi cũng định âm thầm chuồn đi hay sao? Hừ, thiên hạ đâu có chuyện dễ dàng như vậy được.
Tiểu Lạc cũng phụ họa :
– Phải rồi, nếu như các ngươi không để lộ chân diện mục mà muốn chuồn đi thì đâu có được.
Lão già họ Hà vẻ mặt không vui, bực tức đáp :
– Bản mặt của ta các vị đã thấy rõ rồi, tại sao các vị đòi hỏi bọn ta phải để lộ chân diện mục nữa làm chi?
Tiểu Lạc thản nhiên đáp :
– Nếu như không phải là ta động thủ giựt cái khăn bịt mặt của mi xuống thì chưa chắc mi đã chịu để lộ cái bản mặt của mi ra đâu. Hơn nữa, chúng ta đã biết mặt mi rồi, còn mấy tên kia thì ta đâu biết, nhất là vị Hồ lão huynh.
Tiểu Lạc chỉ vào gã bịt mặt họ Hồ rồi nói :
– Cái miệng hắn có phải là mõm heo hay không thì ta không rõ, giá như ta không nhìn rõ thì làm sao hết nghi ngờ được?
Gã họ Hồ tức khí quát lớn :
– Tiểu tử đừng có ăn nói hồ đồ, mi mới là đồ mõm heo đó.
Tiểu Lạc giả vờ ngạc nhiên hỏi :
– Ủa? Cái này thiệt là kỳ quái, ta đâu có phải họ Hồ thì làm sao có thể ăn nói hồ đồ được, mi mới đúng là họ Hồ, hơn nữa rõ ràng cái miệng ta là miệng người đàng hoàng, tại sao mi nói miệng ta là mõm heo. Chẳng lẽ mắt mi cũng biến thành mắt heo sao?
Ôn Di thấy hai bên cứ nói hoài, liền nóng nảy giục :
– Nè, Tiểu Lạc, ngươi đừng có nói nhiều, nếu muốn coi cái mỏ heo của gã thì hãy động thủ lẹ lên đi chớ.
Tiểu Lạc gật đầu :
– Đúng đó, ta phải động thủ mới được.
Nói rồi bước đến gần gã họ Hồ định giơ tay giựt miếng khăn bịt mặt xuống.
Gã họ Hồ ngầm vận công song chưởng từ từ đưa lên chuẩn bị nghênh chiến, đôi mắt gã lộ vẻ căm tức cực độ.
Lão già họ Hà vội ngăn y lại :
– Ngũ đệ, ngươi cứ cho hắn xem, miệng ngươi đâu có phải mõm heo đâu mà sợ. Nếu ngươi cứng đầu thì e rằng thiệt hại cho ngươi đó.
Tiểu Lạc hài lòng gật đầu :
– Nếu bọn ta biết điều ngay từ trước thì há chẳng phải đỡ nhọc công chúng ta phải động thủ hay sao?
Lão già họ Hà chợt bảo :
– Kỳ thực mấy vị huynh đệ này, các vị đều không quen biết thì hà tất phải đòi xem mặt làm gì.
Tiểu Lạc nhăn mặt cau mày, nạt lớn :
– Đừng có lôi thôi, các ngươi có chịu bỏ khăn bịt mặt xuống cho ta không hả?
Lão già họ Hà quay lại nói với bốn gã bịt mặt :
– Tứ vị huynh đệ hãy bỏ khăn bịt mặt xuống đi.
Bốn tên y lời lần lượt tháo bỏ khăn bịt mặt ra.
Vu Phong định thần nhìn kỹ thấy bốn gã này quả là lạ mặt, lão chưa từng gặp qua bao giờ.
Vu Phong liền cất tiếng hỏi :
– Bọn ngươi thuộc phái nào? Đàn chủ của các ngươi là ai?
Lão già họ Hà vội đáp :
– Bẩm tiền bối, chúng tôi là người của Thần Long bang, thuộc hạ của Hắc Long đàn, Đàn chủ là ai tiền bối gặp rồi sẽ biết.
Bốn gã này quả là người của Hắc Long đàn, một Phân đàn của Thần Long bang, lão đại là Hà Đại, lão nhị Ngọa Bình, lão tam Mạnh Lập, lão tứ Dư Phi, lão ngũ Hồ Quyết.
Vu Phong ngạc nhiên :
– Thần Long bang? Ta chưa hề nghe qua.
Hà Đại thản nhiên đáp :
– Tệ bang chưa công khai xuất danh trên giang hồ, tiền bối chưa nghe nói đến thì cũng là chuyện đương nhiên, chẳng có gì là lạ.