Đột nhiên có một tiếng sáo rất kỳ lạ và rất đinh tai vọng tới. Độc Cô Ngọc giật mình đến thót một cái vội mở mắt ra nhìn kỹ lại và chàng càng ngạc nhiên hơn.
Thì ra hai đàn rắn ở trước và sau chỉ đi tới chỗ cách chàng chừng bảy tám thước thôi chứ không tiến lên nữa, chúng đều nằm phục một chỗ không cử động.
Độc Cô Ngọc định thần xong liền nghĩ bụng :
“Sao lại có tiếng sáo lạnh lùng vọng tới một cách đột ngột như thế? Xem tình hình này thì hình như hai đàn rắn thể nào cũng có người ngấm ngầm chỉ huy. Nếu quả thực như vậy, lát nữa chỉ cần trông thấy người chỉ huy đàn rắn ta sẽ dùng lời lẽ giải thích thì may ra có thể vô sự.”
Nghĩ tới đó chàng mới hơi yên tâm, chỉ đợi chờ người thổi sáo đó xuất hiện.
Đột nhiên lại có tiếng rú kêu rất khẽ vọng tới. Tiếng rú kêu này nghe cũng rất đinh tai váng óc. Chàng rùng mình luôn mấy cái. Thoạt tiên tiếng rú vừa nổi lên, đàn rắn ở phía bên trái chàng đã tự động tránh ra một con đường nhỏ rộng chừng ba thước.
Độc Cô Ngọc thấy thế đang ngạc nhiên thì lại thấy trong bóng tối ở phía bên trái bỗng có hai cái bóng trắng lờ mờ xuất hiện. Chàng nhìn kỹ mới hay đó là hai cái bóng người đang từ từ đi tới, nhưng chân của họ lại lơ lửng ở trên không, cách mặt đất chừng nửa thước, trông như là hai u hồn vậy.
Độc Cô Ngọc giật mình đến thót một cái, vội lùi về phía sau một bước, vận sẵn công lực lên hai cánh tay để đề phòng.
Hai cái bóng người màu trắng nhạt ấy mới thấp thoáng trông tưởng đi rất chậm, nhưng sự thật lại rất nhanh, trong nháy mắt đã đi tới cạnh đàn rắn và ngừng chân lại.
Trông thấy rõ mặt hai cái bóng người ấy, Độc Cô Ngọc lại toát mồ hôi lạnh ra và nghĩ bụng :
“Không hiểu hai người này là người hay là ma…”
Thì ra hai cái bóng người đó là hai người mặt áo trắng, tóc dài xuống tận vai, mặt nhợt nhạt như tờ giấy trắng, không có một chút sắc máu nào cả. Đôi mắt xanh biếc cứ hau háu nhìn thẳng vào chàng khiến chàng càng thêm hoảng sợ thêm.
Độc Cô Ngọc nghiến răng mím môi, cố trấn tĩnh tâm thần, chắp tay vái chào và nói :
– Tại hạ Đỗ Ngọc lỡ bước đi vào quý địa, mong hai vị tiền bối lượng thứ cho.
Hai quái nhân áo bào trắng cứ trố mắt lên nhìn chàng mà chả nói chả rằng.
Độc Cô Ngọc ngẩn người ra giây lát, lại chắp tay vái và hỏi tiếp :
– Hai vị tiền bối quý tính là gì, xin cho tại hạ được biết để tiện xưng hô?
Hai quái nhân ấy cứ đứng yên không động gì cả và hình như cũng không nghe thấy chàng nói gì.
Độc Cô Ngọc càng ngạc nhiên thêm và nghĩ bụng :
“Chả lẽ đêm nay ta đã gặp một đôi người điếc chăng? Nếu quả thực như vậy thì biết làm sao giải thích nổi?”
Đột nhiên quái nhân đứng bên trái cất tiếng lạnh lùng nói :
– Anh em lão phu không câm không điếc, mấy lời nói của ngươi vừa rồi anh em lão đã nghe thấy cả.
Giọng nói của người ấy lạnh lùng khôn tả, hình như không có một tình cảm nào hết. Độc Cô Ngọc nghe nói cau mày lại đồng thời cũng thở nhẹ một tiếng và nghĩ tiếp :
“Quý hồ hai người không câm điếc thì việc này dễ xử lắm…”
Nghĩ tới đó, chàng lại lẳng lặng đứng yên đợi chờ quái nhân nọ nói tiếp. Ngờ đâu hai người đó cứ đứng yên, không nói năng gì nữa. Chàng không sao nhịn được, suy nghĩ giây lát, đang định lên tiếng nói thì người bên trái lại lạnh lùng hỏi :
– Sao tiểu quỷ không nói năng gì?
Độc Cô Ngọc càng ngạc nhiên thêm, bụng bảo dạ rằng :
“Lạ thực, ta đã lên tiếng nói năng gì đâu mà chưa chi y đã trách cứ như thế?”
Bất đắc dĩ chàng lại chắp tay vái một vái và hỏi tiếp :
– Hai vị quý tính đại danh xưng hô ra sao?
Quái nhân bên trái lạnh lùng đáp :
– Trên thiên hạ này chưa chắc đã kiếm ra được một người nào có tư cách hỏi tới tên họ của anh em lão phu. Tiểu quỷ ngươi lại càng khỏi nói tới. Hơn nữa, đã lâu năm anh em lão phu không dùng đến tên hiệu rồi nên cũng quên cả họ tên của mình là gì.
Ngẩn người ra giây lát, Độc Cô Ngọc nói tiếp :
– Nếu vậy tại hạ không dám hỏi nữa. Vừa rồi tại hạ đã nói là lỡ bước đi lầm vào quý địa, mong hai vị chỉ điểm lối thoát cho…
Quái nhân đứng bên trái bỗng thốt tiếng cười như quỷ khóc sài lang hú, rất khó nghe và lạnh lùng hỏi tiếp :
– Tiểu quỷ muốn sống sót ra khỏi Mê hồn cốc này của anh em lão phu ư?
Nghe thấy đối phương nói như vậy trong lòng chàng rất hoảng sợ nhưng Độc Cô Ngọc vẫn làm ra vẻ không hiểu biết gì, gật đầu đáp :
– Vâng! Tại hạ lạc lối đi lầm vào quý địa, mong hai vị lượng thứ cho.
Ông già bên trái cười khẩy một tiếng đáp :
– Xưa nay anh em lão phu không biết cái gì là lạc lối hay đi lầm cả. Và cũng không hiểu câu lượng thứ là nghĩa lý gì. Chỉ biết ngươi đi vào trong Mê Hồn cốc này, đó là ý trời để cho hôm nay anh em lão phu cũng được húp no một bữa óc và máu tươi… và đàn rắn cũng như anh em lão phu cũng được no nê một bữa nữa.
Độc Cô Ngọc nghe nói rùng mình rợn tóc gáy, đang định lên tiếng nói thì quái nhân đứng bên phải bỗng lên tiếng :
– Đó là cấm lệ của anh em lão phu đã định từ lâu năm, không ai có thể thay đổi được, tiểu quỷ ngươi đừng nói nhiều vô ích.
Độc Cô Ngọc ngẫm nghĩ giây lát lại hỏi tiếp :
– Tại hạ dám bạo gan hỏi câu này, chả lẽ người nào cũng vậy, cứ đi lầm và quý địa là đều bị giết hết chứ không còn cách gì cứu vãn nữa hay sao?
Quái nhân đứng bên phải cười khẩy một tiếng đáp :
– Tiểu quỷ hỏi thừa như thế làm chi?
Quái nhân bên trái lại lên tiếng ngắt lời quái nhân kia và nói tiếp :
– Có một con đường nữa, nhưng con đường này hy vọng rất ít, có cũng như không, vì mười mấy năm nay không một người nào may mắn thông qua được, tiểu quỷ ngươi đừng có mơ tưởng làm chi nữa.
Độc Cô Ngọc vội hỏi :
– Tại hạ tình nguyện thử thách chứ không chịu thúc thủ đợi chết. Xin tiền bối cứ cho hay rõ đi?
Quái nhân đứng bên trái cười khẩy đáp :
– Tiểu quỷ ngươi phải nên suy nghĩ kỹ lại thì hơn. Phải biết con đường ấy tuy là hy vọng duy nhất có thể ra khỏi được sơn cốc này, nhưng nếu thất bại thì lại còn chết thảm khốc hơn là đứng bó tay chịu chết.
Độc Cô Ngọc cương quyết đáp :
– Đằng nào cũng chết, tại hạ không sợ cái chết thảm khốc ấy, xin lão tiền bối cứ chỉ giáo cho tại hạ đi.
Quái nhân bên trái lại cười the thé nói tiếp :
– Đây là ngươi cam tâm tình nguyện chứ không thể oán trách được anh em lão phu độc ác. Ngươi hãy nghe kỹ đây, đó là con đường sống duy nhất, nghĩa là ngươi làm thế nào chống đỡ nổi ba thế võ của anh em lão phu liên tay.
Độc Cô Ngọc nghe nói cả kinh và nghĩ bụng :
“Xem như vậy ta khó mà hy vọng ra khỏi sơn cốc này. Hai người vừa rồi có thân pháp quái dị, chưa hề trông thấy bao giờ như thế, đừng nói họ liên tay tấn công một thế ta cũng khó mà chống đỡ nổi…”
Chàng vừa nghĩ tới đó thì quái nhân đứng bên trái lại cười lầm lì và nói tiếp :
– Nếu ngươi không bằng lòng thì hối cũng còn kịp mà?
Độc Cô Ngọc muốn thay đổi ý kiến nhưng nghĩ lại cải hai điều kiện cũng đều phải chết hết, đứng yên để cho họ giết chết thì thà giở toàn lực ra liều mạng một phen, dù bị chết cũng chết một cách oanh liệt.
Chàng nghĩ như vậy liền nghiến răng cương quyết đáp :
– Tuy tại hạ cũng biết không hy vọng gì sống còn, nhưng quyết không chịu để cho ngươi tùy ý chém giết mình như thế đâu. Tại hạ đành giở toàn lực ra chống đỡ ba thế của hai vị.
Quái nhân áo bào trắng cười the thé một hồi, rồi nói tiếp :
– Tiểu quỷ này kiêu ngạo thực, chắc ngươi chưa trông thấy quan tài chưa chịu ứa nước mắt ra đâu. Thôi được, để anh em lão phu giúp người xuống dưới âm báo danh vậy.
Nói xong, y cười khẩy một tiếng và bảo người nọ rằng :
– Lão nhị… ra tay!
Nói xong không thấy y với quái nhân kia cử động gì cả mà đã tiến tới gần, giơ chưởng lên nhằm ngực và bụng của Độc Cô Ngọc chộp luôn vừa nhanh vừa huyền ảo khôn tả.
Độc Cô Ngọc không dám trì hoãn, vội quay người sang bên, hữu chưởng khuyên một vòng, vừa tung một cái, sử dụng thế Quế Tử Phiêu Hương, nhằm hai cổ tay của quái nhân tấn công luôn.
Thấy chàng giở thế võ ấy ra, hai quái nhân nọ đồng thanh kêu ủa một tiếng và vội lui ngay về phía sau. Quái nhân đứng bên trái trợn tròn xoe mắt lên quát hỏi :
– Tiểu quỷ, ngươi là người thế nào của Hoàng Phủ Mộng Chân thế?
Độc Cô Ngọc thấy mình vừa ra tay có một thế đã đẩy lui được hai quái nhân, đang cảm thấy mừng thầm và kinh ngạc thì đã thấy đối phương hỏi như vậy nên chàng cũng phải ngẩn người ra giây lát rồi mới trả lời rằng :
– Hai vị chả thách tại hạ đấu ba thế để quyết thắng bại là gì, hà tất hai vị phải hỏi nhiều như thế làm chi?
Quái nhân đứng bên trái đột nhiên cất tiếng cười vừa khó nghe vừa đinh tai và nói tiếp :
– Tiểu quỷ đừng có ở trước mặt anh em lão phu giả bộ giả tịch như thế nữa. Ba năm nay anh em lão phu tìm kiếm mãi mà không thấy y đâu hết, ngày hôm nay tiểu quỷ ngươi tự dẫn thân tới đây thì còn gì bằng. Mau nộp mạng đi.
Hai quái nhân ấy lại múa bốn chưởng xông lên nhắm cùng khắp các nơi đại huyệt của Độc Cô Ngọc tấn công tiếp.
Độc Cô Ngọc thấy thế biết là nguy tai và thấy hai quái nhân vừa tiến tới gần, đã có một luồng hàn khí dồn tới, khiến chàng giá lạnh thấu xương nên chàng không dám dùng những miếng võ của Thanh Thành tứ hữu truyền thụ cho nữa mà chỉ thét lớn một tiếng, giở thế Hồi Không Thất Toàn Trảm ra đánh liều xông lên phản công luôn.
Thấy chàng giở thế võ này ra, hai quái nhân vội kêu ủa một tiếng rồi họ lại vội nhảy lui về phía sau luôn.
Quái nhân bên trái trố mắt lên nhìn Độc Cô Ngọc một hồi rồi mới trầm giọng hỏi tiếp :
– Nhỏ kia, thế võ của ngươi vừa sử dụng có phải là Hồi Không Thất Toàn Trảm, võ công độc đáo Vũ nội của ông già họ Trà đấy? Chả hay lai lịch của ngươi như thế nào, ngươi mau nói cho anh em lão phu nghe đi?
Thấy đối phương đang gọi mình là tiểu tử mà bây giờ đã quay sang gọi là nhỏ kia, giọng nói dịu hơn trước nhiều, nên chàng nghĩ bụng :
“Nếu ta nhìn nhận thế võ này là của ông già họ Trà truyền thụ cho thì may ra ta còn có hy vọng sống sót cũng chưa biết chừng? Nhưng khi dạy võ, ông già đã dặn đi dặn lại, bảo chớ có nhắc nhở đến tên hiểu xưa của ông ta cho ai hay.”
Vì lý lẽ ấy, và hơn nữa chàng là người rất kiêu ngạo, không muốn lâm trận mà van lơn ai hết, nên chỉ hơi suy nghĩ một chút, chàng đã cương quyết đáp :
– Hai vị hỏi lai lịch của tại hạ ư? Sự thực tại hạ cũng không biết gì như hai vị nhưng tại hạ cũng có thể nói cho hai vị biết Hoàng Phủ tiền bối mà hai vị vừa hỏi thì tại hạ có quen biết, còn Hồi Phong Thất Toàn Trảm là của một ông cụ không biết tên tuổi truyền thụ cho. Chỉ có thế thôi chứ tại hạ không còn biết thêm gì mà thưa cùng nữa.
Quái nhân đứng bên trái cười khẩy một tiếng nói tiếp :
– Theo ngươi nói thì Hoàng Phủ Mộng Chân không phải là sư môn của ngươi phải không?
Độc Cô Ngọc đáp :
– Vâng, nhưng tại hạ với ông ta có liên quan rất mật thiết.
Quái nhân nọ trầm giọng hỏi tiếp :
– Liên quan mật thiết như thế nào? Ngươi thử nói cho anh em lão phu nghe xem?
Độc Cô Ngọc trả lời :
– Ba thế võ chưa đấu xong, tại hạ không có ý muốn nói rõ chuyện đó.
Quái nhân đứng bên phải bỗng xen lời quát lớn :
– Tiểu tử muốn chết phải không?
Y giơ chưởng lên định chộp, quái nhân bên trái vội giơ tay ra ngăn cản và khuyên rằng :
– Lão nhị không nên nóng nảy như thế, để chờ hỏi cho rõ đã.
Y quay đầu lại lạnh lùng hỏi Độc Cô Ngọc tiếp :
– Từ xưa tới nay, bất cứ anh em lão phu hỏi ai cũng không một người nào dám trả lời như vậy cả. Ngươi là người thứ nhất dám táo gan như thế đây. Nhưng ngươi đừng tưởng táo gan như thế trước khi chưa phân thắng bại là hòng sống sót ra khỏi sơn cốc này. Lão phu hãy hỏi ngươi câu này nữa, hình dáng của ông già ấy như thế nào?
Độc Cô Ngọc không do dự gì hết, nhanh nhẩu đáp :
– Ông già ấy là một người gù…
– Đủ rồi!
Quái nhân khẽ quát bảo như vậy và hỏi tiếp :
– Xin thứ lỗi, tại hạ không thể thưa rõ được vì sự thực tại hạ cũng không biết nơi đó là đâu.
Quái nhân bên trái lại nổi giận quát lớn :
– Tiểu quỷ muốn sống thì nên nói rõ sự thực.
Độc Cô Ngọc vẫn khăng khăng trả lời như trên :
– Quả thực tại hạ chỉ biết có thế thôi.
Quái nhân đứng bên trái lại quát hỏi tiếp :
– Có phải tiểu quỷ muốn chết nhanh hơn một chút phải không?
Nghiến răng mím môi, Độc Cô Ngọc cương quyết đáp :
– Đại trượng phu sống cũng không lấy gì làm vui, chết cũng không lấy gì làm sợ.
Hai vị cứ việc ra tay đi, không bao giờ tại hạ lại chịu bị uy hiếp như thế đâu.
Mớ tóc dài bỗng dựng đứng, cái áo trắng không có gió mà tự nhiên rung động, quái nhân đứng bên trái trợn tròn xoe đôi mắt xanh biếc lên nhìn thẳng vào Độc Cô Ngọc chẳng nói chẳng rằng, tất nhiên y đã tức giận đến cực độ rồi.
Độc Cô Ngọc thấy thế cũng kinh hãi thầm, nhưng bên ngoài vẫn làm ra vẻ thản nhiên. Một lát sau, quái nhân bên trái mới nguôi cơn giận và cười khẩy một tiếng :
– Tiểu quỷ này bướng bỉnh thực, nhưng lão phu lại ưa những kẻ bướng bỉnh như ngươi. Nhưng cái đó cũng vô ích, cùng lắm lão phu chỉ có thể để cho xác của ngươi được nguyên vẹn thôi.
Độc Cô Ngọc nghe nói giật mình đến thót một cái và đỡ lời :
– Hai vị chớ nên quên tại hạ đã may mắn đỡ được hai thế rồi.
Quái nhân bên phải bỗng thét lớn :
– Nói bậy!
Độc Cô Ngọc vội cướp lời :
– Chính hai vị đã nói, quý hồ tại hạ chống đỡ nổi ba thế liên tay của hai vị là coi như đã đắc thắng. Bây giờ hai vị trước sau tấn công tại hạ hai thế rồi tại hạ vẫn vô sự, chả lẽ hai thế đó hai vị lại không tính hay sao? Thiết nghĩ hai vị là tiền bối cao nhân, có khi nào lại nuốt lời…
Quái nhân bên phải lại quát hỏi :
– Tiểu quỷ này giảo hoạt và khéo ngụy biện lắm. Vừa rồi anh em lão phu mới ra tay tới lưng chừng đã rút lui ngay, nhưng vậy đâu có phải là anh em lão phu đã liên tay tấn công ngươi hai thế rồi?
Độc Cô Ngọc trợn ngược đôi lông mày lên cãi luôn :
– Nếu hai vị không nhìn nhận đã tấn công hai thế thì tại hạ cũng đành chịu vậy. Hai vị nên nhớ, trong khi hai vị ra tay tại hạ có bảo hai vị phải thâu tay lại đâu?
Quái nhân bên phải lại hỏi tiếp :
– Tiểu quỷ, có phải ngươi cho anh em lão phu thị tài hà hiếp ngươi phải không?
Độc Cô Ngọc nhanh nhẩu đáp :
– Tại hạ không dám, nhưng tại hạ cảm thấy bất bình thôi.
Quái nhân bên trái lại cười khẩy và bảo quái nhân bên phải rằng :
– Lão nhị, y nói rất phải. Hai thế võ vừa rồi là tự anh em chúng ta thâu tay lại, nhờ vậy y mới bình yên vô sự và tất nhiên phải coi như y may mắn đã tránh thoát được.
Độc Cô Ngọc nghe nói mới yên tâm, nhưng quái nhân bên trái lại cười khẩy và nói tiếp :
– Tiểu quỷ, ngươi chớ nên đắc chí vội. Tuy ngươi đã tránh được hai thế, nhưng còn thế thứ ba nữa. Lão phu có thể nói cho ngươi biết trước, thế cuối cùng này không khi nào anh em lão phu lại để cho ngươi được may mắn tránh né được đâu, như vậy rút cục ngươi vẫn phải chết một cách thảm khốc.
Độc Cô Ngọc hăng hái đáp :
– Như vậy thì hay lắm, tại hạ có chết cũng không ân hận chút nào. Mời hai vị ra tay đi.
Nói xong chàng vội nghênh khí liệm thần, vận công lực vào hai cánh tay, nghiến răng mím môi để đợi chờ.
Quái nhân đứng bên trái lại cười khẩy, dặn bảo tiếp :
– Tiểu quỷ đừng có hồi hộp như thế vội, lão phu còn chưa hỏi xong đâu.
Độc Cô Ngọc ngẩn người ra giây lát rồi hỏi lại :
– Hai vị muốn hỏi gì thì cứ việc hỏi đi?
Quái nhân bên trái hỏi tiếp :
– Sao ông cụ gù không biết tên tuổi đó lại chịu truyền thụ cho ngươi pho võ công độc đáo vũ nội của ông ta như vậy?
Độc Cô Ngọc thủng thẳng đáp :
– Vấn đề này hỏi cụ ấy mới có thể biết được, vì tại hạ chỉ biết là khi ông truyền thụ cho võ học ấy là ông ta tự nguyện chứ không phải tại hạ đòi hỏi gì cả.
Quái nhân bên trái cười khẩy một tiếng hỏi tiếp :
– Như vậy ông ta đã rất mến chuộng cũng phải không?
Độc Cô Ngọc đáp :
– Tại hạ chỉ dám nói cụ ấy không ghét tại hạ lắm, có thế thôi.
– Mồm mép của thằng nhỏ này sắc bén thực, xem như vậy chắc chắn ngươi với ông già ấy có liên quan rất mật thiết?
– Chưa chắc.
– Tại sao?
– Không bị ông ta ghét thôi chứ chưa đã là có liên quan mật thiết với ông ta. Cũng như tiền bối vừa rồi chẳng hạn, chính tiền bối đã nói là có thiện cảm với tại hạ mới cam tâm, cho nên…
– Thế ông cụ gù ấy có định giết ngươi không?
– Tiền bối chớ có hiểu lầm như vậy, từ lúc mới gặp cụ ấy cho đến lúc chia tay, cụ ấy đối xử với tại hạ lúc nào cũng rất hiền từ nhân hậu.
Quái nhân bên trái gượng cười nói tiếp :
– Tài chửi đổng người của nhỏ ngươi khá cao minh đấy, chả lẽ ngươi cho anh em lão phu đối xử với ngươi rất tàn nhẫn hay sao?
Độc Cô Ngọc trợn ngược đôi lông mày lên đáp :
– Tại hạ đâu dám nói như thế. Tại hạ chỉ nói trên thiên hạ này không ai lại bảo người sắp giết mình là hiền từ được.
– Nhỏ nói như thế là lầm rồi. Nếu lúc này có người nào có thể giết được anh em lão phu thì anh em lão phu lại cho là người ấy nhân từ số một ở trên đời này.
– Tại hạ không hiểu tiền bối nói như thế là có ý nghĩa gì?
– Ngươi không hiểu và cũng chả cần phải hiểu, nhưng ngươi chớ nên hiểu lầm anh em lão phu tự mình muốn chết đâu!
– Lời nói này của tiền bối huyền ảo quá!
– Huyền ảo ư? Nếu nói trắng ra thì thực không đáng một đồng xu nhỏ. Ví dụ như lúc này có người có thể giết nổi anh em lão phu thì không những cứu được ngươi, mà lại còn có thể cứu được rất nhiều người sau này khỏi phải chết oan. Như vậy người đó chả là người hiền từ nhất thiên hạ là gì?
– Tại hạ hiểu rồi. Nhưng tại hạ lại càng không hiểu thêm?
– Nhỏ kia, ý nghĩa huyền diệu chân chính của vấn đề đó lại là lời mà ngươi vừa nói đó.
Độc Cô Ngọc quên mất mình đang ở đâu, mỉm cười đỡ lời :
– Lời nói này của tại hạ nói trắng ra cũng không đáng một đồng xu nhỏ. Tiền bối đã biết giết người là tàn nhẫn thì sao lại cứ thích giết người, như vậy chả khiến người ta không hiểu nổi là gì?
– Vấn đề này không những nhỏ ngươi hiểu hết. Tuy biết giết người là tàn nhẫn, nhưng nếu không giết người thì lại ăn ngủ không yên. Chắc đó là thiên tính mà người ta vẫn thường nói đây.
Độc Cô Ngọc nghe thấy quái nhân ấy nói như vậy cũng phải rùng mình và nghĩ bụng :
“Đó có phải là thiên tính đâu, mà rõ ràng là thói quen thì đúng hơn! Người trên thiên hạ này làm gì có ai lại vừa ra đời đã thích giết người như thế đâu?”
Nghĩ tới đó, chàng cương quyết đáp :
– Người ta vẫn thường nói: Nhân chi sơ tính bản thiện, còn sự ưa thích và thị hiếu là do tâm tiêm nhiễm việc đời mà trúng phải cá tính và mọi ý niệm thiện ác là đều do tâm mà ra cả. Cho nên, phục ma thì phục tâm trước, tâm đã phục ma sẽ trốn tránh ngay. Hai vị cho lời nói của tại hạ có đúng không?
Quái nhân bên trái hỏi lại :
– Theo lời nói của nhỏ ngươi thì tính giết người của anh em lão phu không phải là do thiên tính mà nên, mà là do tập quán của hậu thiên gây thành và đó còn là con ma của trái tim phải không?
Độc Cô Ngọc đánh liều đáp :
– Phải, theo thiển kiến thì đúng như thế đấy.
Quái nhân ấy vái chàng một vái rồi nói tiếp :
– Nhờ có lời chỉ bảo của nhỏ ngươi lão phu mới tỉnh ngộ và mới biết lỗi lầm của mình. Từ nay trở đi xin cố gắng sửa đổi tập quán xấu ấy để diệt trừ tâm ma đi.
Nhưng đang sống trong giấc mơ, Độc Cô Ngọc ngẩn người ra giây lát, mới nghiêm nghị đáp :
– Một lòng hướng thiện, hậu phước sẽ vô cùng. Cổ nhân vẫn thường dạy: Bỏ dao đồ tể xuống sẽ trở thành phật ngay. Tại hạ xin kính mừng hai vị tiền bối.
Quái nhân bên trái bỗng xầm nét mặt lại, lạnh lùng nói tiếp :
– Nhỏ kia, hãy khoan mừng như thế vội. Phải biết anh em lão phu đã quyết tâm bỏ tập quán giết người xấu xa kia đi, nhưng phải bắt đầu từ sau khi giết chết nhỏ ngươi chứ không phải bắt đầu ngay từ lúc này đâu.
Độc Cô Ngọc nghe nói rất ngạc nhiên, cứng cả đầu lưỡi lại, không biết nói năng ra làm sao nữa.