Thanh Hư lạnh lùng đáp :
– Anh em bần đạo có ý muốn ấy thực…
Độc Cô Ngọc trợn ngược đôi lông mày kiếm lên đang định xen lời nói thì văn sĩ đã xua tay, không để cho chàng nói, rồi vừa cười vừa hỏi hai đạo sĩ tiếp :
– Đạo trưởng nhanh nhẩu lắm, rất đáng kính đáng phục. Sự thực vấn đề ấy rất hợp lý. Hai vị đạo trưởng nhất định muốn thử thách tại hạ không dám nói nhiều nữa.
Chỉ xin hỏi hai vị câu này trước, thử thách xong hai vị sẽ định đoạt ra sao?
Thanh Hư lạnh lùng đáp :
– Thử xong dù sao anh em bần đạo cũng bỏ đi ngay.
Văn sĩ kêu ồ một tiếng, gật đầu hỏi tiếp :
– Có phải ý của đạo trưởng nếu Đỗ huynh bị đánh bại thì đử chứng minh không phải là người đã ra vào trọng địa của năm phái thì hai vị sẽ buông tay rút lui ngay.
Nếu hai vị nhường nhịn nương tay cho Đỗ huynh thì hai vị nhất định cho Đỗ huynh chính là kẻ trộm đã lấy vật báu của quí phái rồi. Nhưng bất đắc dĩ, hai vị vẫn phải bỏ đi luôn không?
Thanh Hư lão đạo sĩ gật đầu đáp :
– Thí chủ cao minh lắm, quả thực anh em bần đạo có ý định như thế đấy.
Văn sĩ nọ trầm ngâm giây lát nói tiếp :
– Ý kiến ấy hay thực, nhưng tại hạ không dám nhận lời!
Hai đạo sĩ hơi biến sắc mặt :
– Thí chủ nói như thế là nghĩa lý gì?
Văn sĩ vừa cười vừa đáp :
– Tuy tại hạ mới gặp Đỗ huynh lần đầu, nhưng mới gặp nhau đã ý hợp tâm đầu liền. Hơn nữa, lúc này Đỗ huynh đang là tân khách của tại hạ, chả lẽ chủ nhân lại để cho khách phải nếm mùi lưỡi kiếm sắc bén của hai vị hay sao?
Hai đạo sĩ nghe nói mặt càng biến sắc thêm, trầm giọng hỏi tiếp :
– Xin thí chủ cho biết cao kiến?
Văn sĩ xua tay, hớn hở cười và lớn tiếng đáp :
– Không dám, theo ngu kiến của tại hạ thì chi bằng để hai bàn tay của tại hạ đại diện Đỗ huynh, chắc hai vị không phản đối chứ?
Độc Cô Ngọc giật mình đến thót một cái, vội tiến lên một bước, và đỡ lời :
– Việc này đâu dám phiền tới huynh đài…
Văn sĩ đột nhiên cười khì một tiếng và đáp :
– Sao Đỗ huynh lại khách sáo như thế? Họ hai người làm mất tửu hứng của chúng ta thì đệ không bực mình sao được? Họ là người của danh môn chính phái, không biết thói thị phi thì chớ, lại còn bướng bỉnh kiêu ngạo, như vậy không trừng trị họ thì chịu sao nổi. Hơn nữa, Đỗ huynh là người quân tử, lễ phép, nho nhã, văn vẻ như thế, hà tất phải bực mình với bọn võ phu làm chi, cho nên…
Văn sĩ ấy ngông cuồng thực, chàng ta hình như không coi Võ Đang song thần kiếm danh chấn võ lâm vào đâu cả. Hành động ấy của chàng khiến Độc Cô Ngọc rất cảm động. Nhưng khi nào Độc Cô Ngọc lại chịu để cho người ta vì mình mà gây thù oán với đại môn phái như thế nên chàng không đợi chờ văn sĩ ấy nói dứt, đã vội đỡ lời :
– Tiểu đệ rất cảm ơn thịnh tình của huynh đài nhưng…
Văn sĩ nọ lại xua tay, nghiêm nghị ngắt lời chàng mà nói tiếp :
– Tiểu đệ đã sớm nghe nói người của các đại môn phái có tuyệt nghệ siêu nhân, chỉ hận chưa dịp may nào được lãnh giáo. Ngày hôm nay khi nào đệ lại chịu bỏ lỡ một dịp may hiếm có này. Huynh với đệ mới gặp nhau đã thành bạn thân, ngay đệ còn muốn chúng ta thân nhau hơn nữa nên mới dám đường đột nhận đại diện cho Đỗ huynh như thế. Nếu Đỗ huynh không chịu chắc Đỗ huynh cho tiểu đệ là kẻ tục tằn thường tục không thèm kết giao thì tiểu đệ xin rút lui ngay.
Chàng ta nói như thế Độc Cô Ngọc còn biết nói năng ra làm sao nữa nên chủ hơi ngẫm nghĩ một chút rồi nghiêm nghị đáp :
– Tiểu đệ không dám nó cảm ơn nữa mà chỉ xin tuân lệnh thôi.
Nói xong chàng vái một vái rồi lui về phía sau ngay.
Chàng vừa rút lui xong thì Võ Đang song thần kiếm đã tức giận đến suýt vỡ bụng.
Thanh Hư liền cười khẩy nói :
– Đỗ thí chủ có bạn tốt như vậy thực khiến ai cũng phải hâm mộ.
Nói tới đó, y lại đưa mắt nhìn văn sĩ trầm giọng hỏi :
– Thí chủ nhất định can thiệp vào việc này ư?
Văn sĩ lạnh lùng đáp :
– Hai vị đạo trưởng hà tất phải hỏi nhiều như thế làm chi?
– Anh em bần đạo tái thỉnh đại danh của thí chủ?
– Tại hạ Đái Vân sơn trang Vi Hiểu Lam.
Võ Đang song thần kiếm nghe nói giật mình đến thót một cái, mặt liền biến sắc.
Ngọc Hư vội vái một vái và nói tiếp :
– Thế ra hiệp giá của Ngọc Diện Thần Long Vi trang chủ ở đây, anh em bần đạo Ngọc Hư này có mắt không ngươi nên mới thất lễ như vậy.
Đái Vân sơn trang Ngọc Diện Thần Long Vi Hiểu Lam tiếng tăm lừng lẫy khắp võ lâm, võ công tuyệt cao, oai không kém gì các chưởng môn của các đại môn phái, như vậy hai người đạo sĩ nghe thấy tên tuổi của chàng ta không phải kinh hãi sao được!
Hiểu Lam tủm tỉm cười và đáp :
– Không dám! Hiểu Lam này chỉ là một võ phu ở rừng núi, một hậu học tiểu bối, đâu dám nhận lời quá khen ngợi ấy của đạo trưởng.
Ngọc Hư cười gằn một tiếng nói tiếp :
– Trang chủ là rồng thần trong đám người công lực cái thế, hiệp danh lừng lẫy khắp mọi nơi, anh em bần đạo ngưỡng mộ đã lâu, ngày hôm nay mới được chiêm ngưỡng phong thái, thực là hân hạnh vô cùng.
Hiểu Lam chỉ tủm tỉm cười thôi chứ không nói năng gì nữa.
Ngọc Hư khẽ ho một tiếng nói tiếp :
– Đỗ thí chủ lấy vật báu của người ta, gây hấn với năm đại môn phái, Vi trang chủ xưa nay ẩn dật ở trên núi Đái Vân, không tranh chấp với người đời, hà tất phải dây dưa vào việc này. Anh em bần đạo thừa lệnh dụ của chưởng môn, bất đắc dĩ mới phải tới đây thi hành nhiệm vụ, xin Trang chủ nghĩ lại mà giúp đỡ cho anh em bần đạo một tay.
Lời nói này của y có cả cứng lẫn mềm. Một mặt lấy năm đại môn phái ra uy hiếp, một mặt thì yêu cầu Hiểu Lam lượng thứ cho nỗi khổ tâm của họ mà giúp cho họ.
Hiển nhiên họ đã sợ oai vọng của Ngọc Diện Thần Long rồi.
Xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, Hiểu Lam lạnh lùng đáp :
– Đa tạ đạo trưởng đã nhắc nhở cho như vậy, vì bạn mà dù hai bên hông có bị hai nhát dao cắm ngập cán, Đái Vân sơn trang cũng không hối tiếc chút nào. Nhưng thiết nghĩ muốn làm động lòng Đái Vân sơn trang cũng không phải là chuyện dễ.
Tại hạ chỉ biết nói như vậy thôi, nếu hai vị không chịu nghe lời khuyên bảo của tại hạ thì cứ việc ra tay đi, đừng có dây dưa làm mất thời giờ của Hiểu Lam uống rượu với bạn thân.
Song thần kiếm nổi danh đã lâu năm, tuy biết đối phương không phải là người dễ đối phó, nhưng chỉ nghe đối phương nói mấy lời mà đã rút lui ngay thì sai này còn mặt mũi nào ló ra ngoài giang hồ nữa, đồng thời oai danh của phái Võ Đang cũng vì thế mà bị ảnh hưởng rất lớn. Huống hồ lời nói của Ngọc Diện Thần Long lại rất lợi hại.
Hai đạo sĩ liền biến sắc mặt, Thanh Hư bỗng trầm giọng nói tiếp :
– Anh em bần đạo chỉ kính danh dự hiệp nghĩa của thí chủ thôi chứ không phải là sợ bốn chữ Ngọc Diện Thần Long đâu.
Hiểu Lam trợn mắt lên nhìn Thanh Hư lớn tiếng cười ha hả và đỡ lời :
– Khéo nói lắm! Khéo nói lắm! Võ Đang song thần kiếm oai chấn võ lâm. Vi Hiểu Lam này dù có gan lớn tày trời cũng không dám có hy vọng quá đáng như thế.
Mong hai vị đừng có nói nhiều, mau mau rút kiếm ra đi.
Chàng ta đã nói như vậy, dù người đất cũng phải nổi giận. Ngọc Hư liền trợn mắt lên nói tiếp :
– Nếu Vi trang chủ nhất định chỉ giáo thì anh em bần đạo đành phải tuân lệnh.
Nói xong y rút ngay Thần kiếm ra.
Võ Đang song thần kiếm thực danh bất hư truyền, chỉ động tác rút kiếm một cách nhanh nhẹn như vậy người thường cũng khó mà bì kịp.
Y giơ kiếm lên ngang hông, lại vái một vái rồi nói tiếp :
– Mời Trang chủ rút kiếm ra.
Nói xong y đứng sừng sững như một khoảng núi, thực không hổ thẹn là một kiếm thuật danh gia. Hiểu Lam tủm tỉm cười đáp :
– Không phải là tại hạ táo gan ngông cuồng gì đâu. Sự thực suốt đời tại hạ không dùng khí giới bao giờ, xin đạo trưởng cứ việc ra tay tấn công.
Ngọc Diện Thần Long quả thực là ngông cuồng khôn tả. Kiếm thuật của phái Võ Đang đã nổi danh hơn trăm năm rồi, người trong võ lâm ai ai cũng biết kiếm thuật của Võ Đang quả thực hơn hết kiếm thuật của các môn phái khác mà Võ Đang song thần kiếm lại là hai cao thủ có hạng của phái Võ Đang. Pho Phi Phong kiếm pháp của họ đã lợi hại lại còn thêm tuyệt kỹ chấn sơn của phái Võ Đang là Phong Lôi tam thức lại còn bát đại huyền ảo thêm, khi sử dụng tới tuyệt kỹ này ít có ai có thể địch nổi.
Ngọc Hư đứng yên tại đó không có gió mà bộ râu dài của y rung động, rõ ràng là y tức giận đến thế nào. Đồng thời y còn xếch ngược đôi lông mày kiếm lên cười gằn mấy tiếng và nói :
– Trang chủ ngông cuồng đến khiến người ta phải chịu phục, bần đạo xin thất lễ trước.
Nói xong y giơ tay phải ra khẽ rung động một cái, thanh kiếm của y đã biến thành ba bông hoa kiếm nhằm ba nơi đại huyệt của Hiểu Lam tấn công luôn. Kiếm khí kêu vù vù nhanh không thể tưởng tượng được. Y chỉ ra tay có một kiếm cũng đủ thấy kiếm pháp của y lợi hại như thế nào rồi.
Hiểu Lam thấy đối phương vừa ra tay đã sử dụng thế kiếm lợi hại như thế liền nổi giận cười khẩy đáp :
– Xem vậy đạo trưởng có ý muốn giết tại hạ mới cam tâm đấy. Thế mà cũng đòi là danh môn chính phái, thực là đáng tiếc!
Chàng vẫn đứng yên không hề cử động chút nào và coi thế kiếm nhanh như điện của đối phương không ra gì cả. Chờ lưỡi kiếm của địch sắp đâm tới người, chàng mới thét lớn một tiếng, giơ tay phải ra nhằm thân kiếm của địch chộp luôn.
Ngọc Hư không ngờ đối phương lại dám liều lĩnh đến như thế, trong lòng rất kinh hoảng vội lớn tiếng nói :
– Trang chủ thực không hổ thẹn là một vị cao nhân, xin tiếp thế kiếm thứ hai của bần đạo.
Y vừa nói vừa trầm kiếm xuống, hất kiếm lên nhằm yếu huyệt ở cánh tay của Hiểu Lam điểm luôn.
Hiểu Lam vừa cười vừa đáp :
– Đạo trưởng cứ quá khen đấy thôi, kiếm thế tuyệt diệu của đạo trưởng mới khiến người ta khen ngợi và kính phục.
Tuy bề ngoài chàng vẫn hớn hở tươi cười nhưng trong lòng đã quyết tâm phải cho lão đạo sĩ Ngọc Hư này nếm chút mùi đau khổ mới đành dạ. Vì thấy đối phương mới ra tay đã sử dụng kiếm thế quá độc ác như vậy.
Chàng ta vẫn đứng yên như trước, chỉ hơi trầm cổ tay xuống, chìa năm ngón tay ra chộp thân kiếm của Ngọc Hư tiếp.
Ngọc Hư lão đạo sĩ có phải là kẻ tầm thường đâu, khi nào y chịu để cho đối phương chộp trúng thân kiếm. Y liền cười khẩy một tiếng xoay sang thế kiếm khác liền.
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã đấu với nhau được mười hai thế kiếm tức thì.
Hiểu Lam vẫn đứng yên tại chỗ, không hề xê dịch nửa bước, chỉ sử dụng hai cánh tay áo trắng như tuyết mà đối phó với kiếm pháp tuyệt học của đối phương thôi.
Mọi người bỗng nghe thấy Hiểu Lam quát lớn :
– Buông tay ra.
Ngọc Hư cũng lạnh lùng đáp :
– Chưa chắc.
Hiểu Lam cười ha hả và nói tiếp :
– Chưa chắc cũng phải chắc.
Chàng ta vừa nói dứt thì kiếm khí và hàn quang đã cũng biến mất, không hiểu tại sao trường kiếm của Ngọc Hư đã đổi chủ. Hiểu Lam cầm thanh trường kiếm tủm tỉm cười đứng yên tại chỗ, còn Ngọc Hư thì mặt tái mét, áo đạo bào hơi rung động mà cúi đầu im lặng chứ không dám nói năng gì.
Hiểu Lam tủm tỉm cười và nói :
– Thần kiếm của đạo trưởng quả thực danh bất hư truyền. Hiểu Lam nhất thời lỡ tay, mong đạo trưởng lượng thứ cho.
Thanh Hư bỗng giận dữ thét lớn một tiếng, ở phía sau nhảy xổ lên, nhưng Ngọc Hư bỗng đã trợn to đôi mắt quát bảo :
– Tài của mình đã không bằng người thì phải chịu nhận là thua kém đi, sử dụng không được vô lễ như thế.
Thanh Hư hậm hực nguýt Hiểu Lam một cái rồi lẳng lặng lui về phía sau.
Hiểu Lam thấy vậy chỉ gật đầu thầm, nhưng vẻ mặt rất nghiêm trang và nói tiếp :
– Tại hạ đã nói từ trước kia rồi, vì bạn mà dù hai bên hông có bị cắm hai lưỡi dao cũng đành chịu. Vi Hiểu Lam đường đường là một trượng phu, làm việc gì cũng phải có đầu đuôi chứ không bao giờ lại bỏ dở hết. Phiền đạo trưởng về nói cho năm vị đại chưởng môn hai việc này : quả thực Đỗ Ngọc bị oan và Vi Hiểu Lam đã hoàn toàn nhận hết chuyện đó, lúc nào Đái Vân sơn trang cũng đợi chờ các vị ấy đến chỉ giáo.
Nói xong y cầm trường kiếm bằng hai tay trao trả cho đạo sĩ.
Ngọc Hư đỡ lấy trường kiếm đột nhiên thốt ra một tiếng cười rất não nùng và bỗng rung động cánh tay một cái, thanh kiếm đã gẫy thành từng khúc một. Còn lại cán kiếm thì bay xuyên qua đỉnh quán rượu mà đi, rồi y mới chắp tay vái mto vái, nghẹn ngào đáp :
– Trang chủ tuyệt học cái thế, Ngọc Hư này thua một cách tâm phục. Câu chuyện ngày hôm nay anh em bần đạo không dám nhắc nhở tới nữa, nhưng cũng từ nay trở đi Trang chủ là kẻ thù chung của năm đại môn phái…
– Câm mồm.
Độc Cô Ngọc quát lớn một tiếng rồi trợn ngược lông mày lên nói tiếp :
– Việc này do Đỗ Ngọc tôi mà nên, năm môn phái chỉ nên kiếm Đỗ Ngọc thôi.
Tại hạ xin nói trước nếu Đái Vân sơn trang mà bị tổn thương một cây một cỏ thì sau này đừng có trách tại hạ sẽ phá năm đại môn phái không còn một miếng ngói miếng gạch nào lành lặn.
Ngọc Hư nghe nói mặt liền biến sắc cười khẩy và đỡ lời :
– Thí chủ nói hăng quá…
Nhưng y vừa nói đến đó đã trông thấy Độc Cô Ngọc mặt lộ sát khí liền rùng mình hãi sợ liền đổi giọng nói tiếp :
– Nếu thí chủ không trao trả vật báu của các môn phái có lẽ các môn phái sẽ không quản ngại phái người truy vong.
Độc Cô Ngọc càng tức giận thêm, đang định nói tiếp thì hai ông già áo xám đã cười khẩy xen lời nói :
– Đạo sĩ kia, ngươi đừng có cho năm đại môn phái là lợi hại, thiên hạ không ai địch nổi. Nhưng hai người phải biết Đái Vân sơn trang không coi năm đại môn phái ra gì đâu. Việc này kể như đã xong rồi, từ ngày hôm nay trở đi các ngươi muốn gì thì cứ việc lên Đái Vân sơn trang, lúc này hai người còn không đi chẳng lẽ lại đợi chờ hai anh em lão phu ra tay đuổi mới đi hay sao?
Ngọc Hư thấy hai ông già nói như thế mặt liền biến sắc trầm giọng hỏi :
– Hai vị là ai?
Hiểu Lam vừa cười vừa đỡ lời :
– Hai vị này là Tả Hữu lưỡng hộ trang của bổn trang mà người ta gọi là Tuyết Sơn nhị lão đấy.
Hai đạo sĩ nghe thấy cái tên đó đều hoảng sợ đến mặt biến sắc, thở dài một tiếng, dậm chân một cái đi ra khỏi tửu quán, nhảy lên ngựa phóng đi ngay.
Hiểu Lam thấy hai đạo sĩ ngậm hờn bỏ đi mỉm cười quay lại nói với Độc Cô Ngọc rằng :
– Chúng ta đang tửu phòng tri kỷ, chuyện trò vui vẻ với nhau có ngờ đâu lại bị hai tục vật bỗng dưng phá khuấy nửa ngày thực là bực mình quá. Thôi mời Đỗ huynh ngồi vào bàn cho.
Ngọc Diện Thần Long quả thực là người phong lưu, tao nhã vừa đấu một trận như thế mà lúc nào trông cũng rất tao nhã chứ không có vẻ gì là một người giỏi võ cả.
Lúc này Độc Cô Ngọc không những rất chịu phục người bạn mới quen biết mà lại rất cảm ơn là khác nên vừa ngồi xuống đã chắp tay vái chào và nói :
– Vừa rồi tiểu đệ không biết Vi trang chủ với hai vị lão tiền bối…
Hiểu Lam vội đỡ lời :
– Sao Đỗ huynh lại nói như thế. Chúng ta nhất vi kiến Hiểu Lam đã quyết tâm muốn kết bạn với huynh, chẳng lẽ Đỗ huynh lại hiềm tiểu đệ là người thường tục mà huynh không thèm kết giao hay sao?
Độc Cô Ngọc cuống lên, đang định trả lời thì Hiểu Lam đã cười khẩy, nâng chén lên nói tiếp :
– Tuy chúng ta gặp gỡ nhau ở giữa đường và mới quen biết không lâu, nhưng Đỗ huynh chắc thể nào cũng đã nhận thấy rõ tính tiểu đệ phóng đảng, không câu nệ tiểu tiết. Thôi chúng ta cùng nâng chén lên uống đi, đừng để phí rượu ngon ở trong hũ này.
Nói xong chàng ta cầm chén lên uống cạn luôn.
Độc Cô Ngọc nghe thấy Hiểu Lam nói như vậy cũng phải hổ thẹn thầm và quyết định không nhắc nhở đến những lời nói khách sáo với cảm ơn nữa. Vả lại, người ta hào phóng như thế mà mình cũng là một đấng nam nhi, có khi nào lại còn có thái độ nhỏ nhen như vậy. Vì thế chàng cũng hớn hở cười và đỡ lời :
– Chỉ có danh sĩ mới biết phong lưu. Vi huynh quả thực là vị anh hùng kiêm danh sĩ, tiểu đệ không dám làm mất hứng thú thưởng rượu của Vi huynh nữa.
Nói xong chàng cũng nâng chén lên uống cạn luôn.
Hiểu Lam đập bàn một cái la lớn :
– Khoan khoái thay, thực là uổng sống hơn hai mươi năm cho tới nay mới được gặp tri kỷ. Vi Hiểu Lam này hân hạnh biết bao.
Nói tới đó chàng ta nghiêm nét mặt lại nói tiếp :
– Đã là tri kỷ thì chúng ta phải thực thà với nhau. Đỗ huynh, xưa nay đệ vẫn tự cho mình có nhân phẩm hơn người nên lúc nào cũng tự kiêu tự đại, nhưng ngày hôm nay gặp Đỗ huynh, tiểu đệ mới cảm thấy mình như chú đom đóm đứng trước mặt trăng vừa sáng vừa tròn. Quả thực là một trời một vực, đệ rất lấy làm hổ thẹn.
Độc Cô Ngọc cũng cảm thấy hổ thẹn đến mặt đỏ bừng, đỡ lời :
– Vi huynh đừng có nói như thế khiến tiểu đệ càng hổ thẹn thêm. Vi huynh mới thực là nhân phẩm siêu quần, võ học cái thế. Dù Phan An, Tống Ngọc có phục sinh cũng không thể nào so sánh với huynh được. Đệ thực là một kẻ dung tục, học sách không thành, quay sang học võ…
Hiểu Lam nghiêm mặt lại ngắt lời Độc Cô Ngọc và nói tiếp :
– Xin Đỗ huynh đừng có quá khiêm tốn như thế. Tiểu đệ gặp người đã nhiều, tuy không dám tự phụ mình có đôi mắt sắc bén như thần nhưng cũng không bao giờ lại tự coi rẻ mình. Theo sự nhận xét của tiểu đệ, nếu nói về nhân phẩm thì Đỗ huynh hơn đệ ba phần vì Đỗ huynh có một khí chất khiến người ta không sao hình dung nổi mà tiểu đệ không thể nào bì kịp. Khí chất đó là do trời sinh, người ta không thể nào tạo nên nổi. Nếu nói về võ học thì quả thực Đỗ huynh không bằng tiểu đệ nhưng Đỗ huynh là người có căn bản rất đặc biệt, trong võ lâm ít có người có được phẩm chất như huynh, nếu gặp được danh sư thì lúc ấy tiểu đệ không đáng đếm xỉa tới.
Độc Cô Ngọc không biết nói năng gì nữa, chỉ mượn chén rượu lấp hổ thẹn của mình và có ý muốn xoay sang chuyện khác, liền hỏi :
– Có phải Vi huynh với hai vị tiền bối định đi du ngoạn Mân Tây đấy không?
Ngờ đâu chàng vừa nhắc nhở tới câu đó thì Hiểu Lam đang vui vẻ tươi cười mặt bỗng rầu rĩ ngay.
Độc Cô Ngọc thấy thế rất ngạc nhiên, chàng chưa kịp suy nghĩ không biết lời nói của mình sai lầm ở đâu đã thấy Hiểu Lam thở dài một tiếng và nói :
– Đỗ huynh đã là tri kỷ duy nhất của Hiểu Lam, tất nhiên Hiểu Lam không dám giấu diếm Đỗ huynh một chuyện gì. Quả thực chuyến đi Mân Tây này của tiểu đệ chả qua chỉ vì chữ tình mà nên…
Độc Cô Ngọc chỉ biết nói được một tiếng ồ thôi, chứ nhất thời không nghĩ ra được lời lẽ gì để an ủi chàng nọ.
Hiểu Lam đã thở dài một tiếng nói tiếp :
– Nói ra thì rất hổ thẹn, tiểu đệ bình sinh rất tự phụ, coi hồng phấn của thiên hạ như cỏ rác, nhưng đặc biệt đối với một vị tuyệt đại hồng phấn, cân quốc kỳ nữ này thì lại ái mộ vô cùng…
Nói tới đó chàng uống cạn một chén, đột nhiên cười khì một tiếng rồi nói tiếp :
– Nói ra thực là không ai dám tin, vị tuyệt đại kỳ nữ ấy lại không thèm đếm xỉa tới đệ…
Độc Cô Ngọc không sao nhịn được, lại kêu ồ một tiếng và nghĩ bụng :
“Một người đàn ông đẹp trai hiếm có như thế này, không hiểu thiếu nữ đó là ai mà lại tự phụ một cách quá…”
Hiểu Lam gượng cười tiếp :
– Không phải là vì vấn đề gì hết, mà chỉ vì nàng ta đã sớm có ý trung nhân rồi…
Độc Cô Ngọc buột miệng đỡ lời :
– Tiểu đệ không tin ý trung nhân của nàng ta lại hơn được Vi huynh.
Hiểu Lam vẫn gượng cười lắc đầu đáp :
– Tiểu đệ đoán chắc người đó thể nào cũng hơn tiểu đệ. Bằng không tại sao nàng ta lại không thèm đếm xỉa đến tiểu đệ như thế? Nhưng chữ tình huyền ảo lắm, quả thực khiến người ta khó hiểu vô cùng. Nàng ta hết sức yêu người nọ, nhưng người nọ lại không yêu nàng, đúng như lời nàng đã nói : Sự tao ngộ của chúng ta đều như nhau, đều là con tầm tự nhã tơ ra trói chặt lấy mình. Nàng cũng dùng lời lẽ khuyên tiểu đệ, nhưng thương hải và Vu Sơn…
Một tiếng thở dài của chàng ta đã bao quát thiên ngôn vạn ngữ, đầy sầu cảm và đau đớn.
Độc Cô Ngọc thấy thế cũng phải thở dài thêm và nghĩ bụng :
“Từ xưa tới nay ít có người nào qua nổi cửa ái tình. Một kỳ nam tử cái thế đang hào phóng biết bao, bây giờ chỉ vì một chữ tình mà mất hết anh khí, trông thểu não như vậy rồi. Ma lực của chữ tình quả thực lợi hại…”
Hiểu Lam lại gượng cười rầu rĩ nói tiếp :
– Tiểu đệ cũng biết mình không hy vọng gì và cố hết sức muốn gạt bỏ ma chướng của tình yêu đi. Nhưng càng muốn làm như thế bao nhiêu thì càng cảm thấy mình càng đau khổ bấy nhiêu. Nàng ta cũng đã nói rồi, nếu nàng không kết duyên được với người nọ là sẽ cắt tóc đi tu. Tiểu đệ cũng thề ở trước mặt nàng ta là nếu không lấy được nàng thì tiểu đệ cũng dứt bỏ cuộc đời tục lụy mà cắt tóc đi tu. Xem như vậy đệ với nàng ta thể nào cũng có một người ẩn tích ở nơi cửa phật. Nhưng chưa biết chừng cả hai người cũng cùng một số mệnh ấy cũng nên!
Độc Cô Ngọc cũng biết việc này không thể khuyên giải được và cũng không biết nên nói lời lẽ gì mới phải. Chàng chỉ bất bình thầm hộ người bạn mới kết giao này thôi và bụng bảo dạ rằng :
“Ta thử hỏi xem cân quốc kỳ nữ đó là ai mà lại khiến chàng ta phải say mê như vậy?”
Nghĩ đoạn chàng liền hỏi :
– Không hiểu vị tuyệt đại hồng phấn ấy là vị cân quốc anh thư nào thế?
Vẻ mặt bỗng sáng ngời, Hiểu Lam hớn hở đáp :
– Nàng là Tư Đồ Sương, Động chủ của Mân Tây bát động.