Cờ Rồng Tay Máu

Chương 84 - Cởi Chuông Phải Kiếm Người Cột Chuông

trước
tiếp

Phi Quỳnh nói tiếp :

– Cụ lầm rồi. Vi trang chủ không có tội lỗi gì cả, nhưng chàng là một kỳ nam tử, cái thế anh hùng vô song, chàng cứ nhận tội lỗi vào người và muốn nhờ tay của cụ để giải thoát.

Trà Lôi đỡ lời :

– Như vậy càng hay.

Phi Quỳnh vừa cười vừa nói tiếp :

– Cụ có hận Vi trang chủ không?

Trà Lôi đáp :

– Đổng cô nương hà tất phải hỏi như vậy, không riêng gì lão già gù này mà tất cả đệ tử của Bát động ai cũng tức hận y, chỉ muốn moi ruột, moi gan y ra nuốt chửng mới hả dạ.

Phi Quỳnh lại nói tiếp :

– Cụ đã tức hận chàng ta như thế, sao lại còn để cho chàng thoát được? như vậy đâu có phải là trừng phạt? Trái lại, cụ đã giúp chàng ta thì đúng hơn. Kết quả có phải là cụ đã lầm rồi không?

Là người thô lỗ, Trà Lôi không biết dùng mưu trí, nghe thấy Phi Quỳnh nói có lý liền ngẩn người ra giây lát rồi hỏi :

– Như vậy lão phu phải làm…

Phi Quỳnh vội đỡ lời :

– Sao cụ không bắt chước cách của Sương muội, không thèm đụng đến một chân lông, kẽ tóc, để cho Hiểu Lam suốt đời bị lương tâm khiển trách. Như vậy có phải là đau khổ hơn không? Cụ nên rõ, sự trừng phạt này mới thực lợi hại.

Trà Lôi trầm ngâm không nói năng gì, hiển nhiên lời nói ấy của Phi Quỳnh đã có công hiệu. Nhưng Hiểu Lam lại bỗng trợn to đôi mắt lên, nói :

– Đa tạ cô nương…

Nghe thấy thế, Trà Lôi biến sắc mặt và hỏi :

– Lão già gù này không biết dùng mưu trí, sao cô nương lại…

Hiểu Lam lớn tiếng cười ha hả nói tiếp :

– Đại trượng phu dám làm dám chịu, muốn giết thì giết, hà tất phải nói nhiều như thế?

Trà Lôi càng tức giận thêm, không thèm trả lời chàng ta mà chỉ nhìn vào Phi Quỳnh nói tiếp :

– Cô nương đã nghe thấy chưa? Việc này không thể trách cứ già gù này chứ?

Phi Quỳnh tủm tỉm cười đáp :

– Sao cụ lại hồ đồ đến như thế? Người ta muốn cầu được giải thoát không xong, nên mới nói khích để cụ ra tay. Cụ chớ nên mắc hởm người ta.

Trà Lôi lại ngẩn người ra, Hiểu Lam lại nói tiếp :

– Cô nương dùng hết tâm trí để cứu tại hạ, ơn đức này kiếp sau Hiểu Lam mới có thể đền bù được. Tội của Hiểu Lam đáng chết lắm, cô nương còn ra tay cứu mà làm chi?

Không đợi chờ Phi Quỳnh nói, chàng đã quay lại nhìn Trà Lôi cười khẩy nói tiếp :

– Việc này không thể hoàn toàn trách cứ Vi Hiểu Lam được. Sau khi giết tại hạ xong, các hạ nên hỏi qua Tư Đồ Sương, vì nàng cũng có một nửa lỗi lầm. Vả lại, còn nhiều…

Phi Quỳnh cuống lên, không kịp nói thêm thì Trà Lôi đã trợn tròn đôi mắt, mặt lộ sát khí, giơ con dao bén nhọn chỉ vào trước ngực Hiểu Lam giận dữ quát lớn :

– Câm mồm! Khi nào Sương nhi của ta lại để cho ngươi nói nhục như vậy? Đêm nay ta thề phải giết chết tên dâm đồ vạn ác ngươi.

Y vừa nói vừa đưa dao sang đâm luôn. Hiểu Lam tủm tỉm cười, nhắm nghiền hai mắt lại.

Ra tay nhanh như điện chớp, Phi Quỳnh dùng hai ngón tay ngọc kềm chặt lấy lưỡi dao, tha hồ công lực của Trà Lôi thâm hậu đến đâu cũng không sao rung động được.

Y liền biến sắc mặt và hỏi :

– Cô nương làm như thế này có ý gì?

Phi Quỳnh tủm tỉm cười và đáp :

– Tôi sợ cụ mắc hỡm.

Trà Lôi nói tiếp :

Lão phu đành mắc hỡm vậy.

Phi Quỳnh lại nói tiếp :

– Nhưng tôi không chịu trông thấy cụ bị mắc hỡm người ta như thế.

Trà Lôi lại hỏi tiếp :

– Có phải cô nương nhất định không cho lão già gù này giết y phải không?

– Tôi không dám. Nhưng vì cụ với Sương muội mà tôi phải ngăn cản.

– Cô nương nói như thế là nghĩa lý gì?

– Giết y, của với Sương muội thế nào cũng ân hận suốt đời. Ta không giết bá nhân, nhưng bá nhân lại vì ta mà chết, Sương muội đã đau khổ lắm rồi, cụ phải nên nghĩ hộ Sương muội mới được.

Trà Lôi lớn tiếng cười ha hả nói tiếp :

– Lời nó của cô nương, lão già này thật chưa nghe thấy ai nói tới bao giờ.

Phi Quỳnh vội hỏi lại :

– Cụ thử nghĩ xem, tại sao Sương muội lại không giết y, mà tôi có hề ngăn cản Sương muội đâu?

Trà Lôi ngẩn người ra giây lát rồi đáp :

– Người trên thiên hạ này không ai biết rõ bụng dạ của Sương nhi bằng lão già gù này.

Phi Quỳnh tủm tỉm cười đỡ lời :

– Xin cụ đừng có quên việc này liên can đến sự thanh bạch cả một đời của một người con gái.

Trà Lôi không sao trả lời được. Ngẫm nghĩ giây lát, y vẫn cương quyết nói tiếp :

– Dù sao lão già gù này cũng phải giết chết được y mới thôi.

Xếch ngược đôi lông mày liễu lên, Phi Quỳnh đỡ lời :

– Nói thật cho cụ biết, với tài ba sở trường của tôi, muốn cứu chàng ta không ai có thể ngăn cản nổi. Nhưng tôi không làm như thế.

Trà Lôi biến sắc mặt hỏi tiếp :

– Già gù này tự biết tài ba còn kém cô nương xa. Nếu cô nương còn ngăn cản thì hãy giết già này trước. Đêm nay già gù đã thề không đội trời chung với y rồi.

Lời nói của Trà Lôi khiến vị giai nhân tuyệt sắc khó nghĩ thật, vì nàng biết rõ tính nết của Trà Lôi rất cương trực. Y đã nói như thế nào là phải làm cho kỳ được mới thôi. Trà Lôi không thể chết được, và cả Vi Hiểu Lam cũng thế, nhưng nàng không thể vì cứu Hiểu Lam mà không nghĩ đến người cha nuôi của nghĩa muội. Nhưng không cứu Hiểu Lam không được? Việc này khiến nàng khó xử thực.

Phi Quỳnh rất băn khoăn liền nghĩ bụng :

“Đến giờ vẫn chưa thấy tung tích của Sương muội đâu cả? Không hiểu Tiểu Ngọc có kiếm thấy cô ta không? Nếu kiếm được cô ta và cô ta về kịp lúc này có phải việc gì cũng giải quyết xong xuôi ngay không? Nếu Tiểu Ngọc chưa kiếm thấy, hay đã kiếm thấy cô ta rồi nhưng chưa về tới đây kịp thời thì sao?”

Nàng là người có trí tuệ tuyệt cao, có công lực cái thế, nhưng cục diện trước mặt đây khiến nàng phải thúc thủ chịu thua chứ không nghĩ ra được cách gì để cứu vãn tình thế này nữa.

Tuy trong lòng rất lo âu mà bề mặt nàng vẫn làm ra vẻ thản nhiên. Nàng đứng ngẩn người ra giây lát, buông thỏng hai ngón tay lúc nào không hay.

Trà Lôi cười khẫy một tem rút thanh đao lại, xoay tay định đâm tiếp và đâm vào chỗ yếu huyệt ở trước ngực của Hiểu Lam. Nếu để yên cho y đâm trúng thì Hiểu Lam thể nào cũng toi mạng ngay.

Hai người đứng cách nhau có hơn thước. Những người có mặt tại đó đều yên trí phen này một kỳ nam tử, anh hùng của đương thời thể nào cũng bị lưỡi dao đâm thủng ngực, máu vải khắp Bát động, xác nằm ở Mân Tây ngậm hờn mà chết chứ không sai.

Đang lúc ấy bỗng có giọng rất thánh thót ở trên không vọng xuống và nói rằng :

– Trà tiền bối hãy ngừng tay.

Phi Quỳnh nghe thấy tiếng nói ấy vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, nhưng vẻ mặt đã hết lo âu.

Hai bóng người một đen, một đỏ, vừa mảnh khảnh vừa xinh đẹp ở trên không nhẹ nhàng nhảy xuống trước hương án.

Mọi người đã nhận ra hai người đó chính là Tư Đồ Sương với Tiểu Ngọc.

Đệ tử của Bát động vội vái chào và tiến lên cung kính nghênh đón Động chủ của chúng.

Trà Lôi giật mình đến phắt một cái, liền có tiếng kêu coong, mũi dao nhọn đã rớt xuống đất, chân tay mình mẫy đều run lẩy bẩy, từ từ tiến lên một bước, với giọng khàn khàn kêu gọi :

– Con nhãi đã về đấy à?

Tuy đã chán sự đời, lúc này Tư Đồ Sương cũng không sao cầm lòng được, nước mắt nhỏ ròng xuống như mưa và vội ngã ngay vào lòng Trà Lôi.

Một già một trẻ ôm nhau khóc lóc khiến ai cũng phải cảm động vô cùng.

Phi Quỳnh cũng mủi lòng, vội quay mặt đi lấy tay áo chùi nước mắt.

Một lát sau, hai người mới nín khóc. Với bàn tay run run, Trà Lôi khẽ vuốt mái tóc mây của Tư Đồ Sương và nói rằng :

– Tội nghiệp cho con nhỏ, đã khốn khổ biết bao nhưng lão cũng lo âu đến chết đi được…

Tư Đồ Sương ngửng đầu lên cười khì một tiếng rồi đỡ lời :

– Cụ xem Sương nhi chả rất lành mạnh là gì?

Trà Lôi lắc đầu thở dài nói tiếp :

– Con nhỏ đừng có an ủi già này như thế, sao già lại không biết?

Tư Đồ Sương lại tủm tỉm cười rồi đỡ lời :

– Thưa đấy, trong những ngày gần đây Sương nhi đã hiểu rõ những cái gì mà từ trước đến nay mình đã u mê không hiểu biết gì hết, và cũng đã nhận xét rõ những cái gì từ trước mình đã nhận xét lầm. Nếu cụ không tin thử hỏi Quỳnh tỷ thì sẽ biết ngay.

Trà Lôi giật mình đến thót một cái vội hỏi lại :

– Nếu vậy con nhỏ ngươi…

Nói tới đó vẻ mặt ông thay đổi và nói tiếp :

– Xem như vậy già này đáng ra phải sung sướng vì nhỏ ngươi đã sáng suốt…

Tư Đồ Sương vừa cười vừa đỡ lời :

– Khỏi cần cụ phải dặn bảo. Sương nhi đã tự biết nên xử sự như thế nào rồi.

Trà Lôi lại nói tiếp :

– Nếu vậy già này mới yên tâm.

Tư Đồ Sương quay đầu lại nhìn Hiểu Lam và nói tiếp :

– Tất cả mọi việc Tiểu Ngọc đã nói cho Sương nhi hay rồi. Vi trang chủ quả thực không có tội, bây giờ Sương nhi đã về tới, đừng có ai trách cứ Vi trang chủ nữa. Nếu trách thì chỉ nên trách số của Sương nhi bạc bẻo mà nên. Thôi cụ để cho Vi trang chủ đi đi.

Trà Lôi lại biến sắc mặt và vội hỏi lại :

– Sao, cả con nhỏ này cũng nói như vậy ư?

Tư Đồ Sương lạnh lùng đáp :

– Quỳnh tỷ đã nói hết rồi, Sương nhi không muốn nói thêm nữa. Đã bảo Vi trang chủ không có tội, đừng có ai trách cứ chàng ta. Tại sao cụ lại cứ muốn khiến Sương nhi phải đau đớn khổ sở và ăn năn suốt đời nữa.

Trà Lôi im lặng không nói gì, một lát sau bỗng nghiến răng mím môi hỏi tiếp :

– Lão bao công khó nhọc và nuôi nấng nhỏ ngươi đến ngày nay, già không mong mỏi gì hết, chỉ mong nhỏ ngươi lấy được người chồng vừa ý để sau này hai vợ chồng đưa ma cho già này, ngờ đâu… câu chuyện này xảy ra như thế này, nếu già không giết y, nguôi sao được cơn hận.

Tư Đồ Sương vội đỡ lời :

– Sương nhi hiểu ý của cụ lắm, nhưng không thể trách y được.

Trà Lôi lắc đầu cương quyết :

– Con nhỏ đừng có can thiệp…

Tư Đồ Sương vội nói tiếp :

– Nếu cụ cứ cương quyết đòi giết y Sương nhi không cản trở. Nhưng cụ phải giết Sương nhi trước, lương tâm đau khổ quá Sương nhi không sao chịu nổi, thà chết sớm đi còn hơn.

Trà Lôi cũng biết Tư Đồ Sương đã nói được là phải làm được nên giật mình kinh hãi và càng khó xử thêm, liền cau mày lại hỏi :

– Con nhỏ này cứ thích cưỡng lại ý định của già như thế làm chi?

Tư Đồ Sương đứng yên không trả lời.

Hiểu Lam bỗng trợn tròn đôi mắt lên quát hỏi :

– Sương cô nương! Cô nương làm như thế thử hỏi Vi Hiểu Lam tôi hà…

Vừa nói tới đó, chàng đã phất bàn tay một cái, con dao nhọn đang nằm ở trên mặt đất đã bay nhanh lên, chàng bắt luôn, đưa tay trái đâm mũi dao vào ngực.

Chàng ra tay nhanh quá, lại không ai ngờ, các đệ tử của Bát động yên trí Vi Hiểu Lam không sao thoát chết được.

Tuy chàng nhanh nhưng lại có người nhanh hơn.

Phi Quỳnh đứng ở đằng xa, giơ tay lên cách không búng một cái, lưỡi dao chưa đụng chạm vào ngực của chàng đã kêu cắc một tiếng, đã gãy làm đôi. Nàng lạnh lùng hỏi :

– Vi trang chủ, chị em chúng tôi chẳng quản ngàn dặm xa xôi tới Mân Tây này để làm chi. Có phải Trang chủ định dồn chúng tôi, nhất là Sương muội vào chỗ bất nghĩa phải không?

Hiểu Lam nghe nói vẻ mặt rầu rĩ, đôi môi rung động, vứt dao, cất tiếng thở dài một tiếng nhưng không nói gì.

Trà Lôi trợn mắt ngắm nhìn Hiểu Lam một hồi, rồi bỗng phẩy tay trầm giọng quát bảo :

– Các người đưa Vi trang chủ vào trong sảnh băng bó vết thương.

Thấy ông già gù nói như vậy Phi Quỳnh mới yên tâm, nhìn mặt ông ta lộ vẻ thán phục.

Tứ đại hộ pháp vâng lời, đi trước cung kính mời Vi Hiểu Lam vào trong đại sảnh.

Hiểu Lam khẽ xua tay trái một cái, rồi quay lại chắp tay vái Trà Lôi, Tư Đồ Sương và Phi Quỳnh rồi cất tiếng nói :

– Đa tạ hảo ý của các vị, vết thương của tại hạ không nghĩa lý gì hết, Vi Hiểu Lam không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa. Xin cáo biệt. Ba vị chữa thương, bảo vệ, cứu giúp và buông tha cho tại hạ như vậy, Vi Hiểu Lam này không bao giờ dám quên những ơn đức ấy, nay mai thể nào Vi Hiểu Lam này cũng xin đền bù lại. Thôi, xin cáo từ.

Nói xong chàng phi thân nhảy lên trên cao và đi mất dạng ngay. Chàng đi khỏi là tất cả thù hằn đều tiêu tan hết.

Tư Đồ Sương với Phi Quỳnh tay bắt mặt mừng, chuyện trò rất thân mật và nồng nhiệt. Tư Đồ Sương nói :

– Đa tạ Quỳnh tỷ đã vì tiểu muội bôn ba. Tiểu muội không những rất cảm ơn Quỳnh tỷ và còn không biết lấy cái gì đền bù cho phải, nên tiểu muội càng cảm thấy không yên lòng.

Phi Quỳnh vội đỡ lời :

– Mới xa nhau có mấy ngày sao tiểu muội đã có vẻ khác lạ và bỡ ngỡ như vậy rồi.

Chúng ta là chị em với nhau sao tiểu muội lại khách sáo như thế?

– Sau khi chia tay đến giờ Sương muội vẫn mạnh giỏi đấy chứ, Tiểu Ngọc kiếm thấy Sương muội ở đâu?

Tư Đồ Sương gật đầu tủm tỉm cười và đáp :

– Tiểu muội vẫn được mạnh giỏi như thường và gặp Tiểu Ngọc ở trên bờ hồ Ba Dương.

Tiếp theo đó nàng bèn kể chuyện sau khi lạc ở Mịch La và gặp Lê Hạo, Trung Điền tứ lang, bị chúng bắt giữ, sau được Độc Cô Ngọc cứu, nhất nhất kể hết cho Phi Quỳnh nghe. Nói xong nàng rầu rĩ thở dài và nói tiếp :

– Quỳnh tỷ chờ tới khi tiểu muội tỉnh lại thì không thấy chàng đâu cả, bằng không tiểu muội thế nào cũng nghĩ cách thuyết phục, giữ chàng ở lại để đến tết Trung Thu này…

Phi Quỳnh mỉm cười đỡ lời :

– Điểm này Sương muội khỏi cần quan tâm tới, hiện giờ chàng đang ở đằng nhà và đang ngủ say chưa tỉnh.

– Quỳnh tỷ nói gì thế, chẳng lẽ…

Phi Quỳnh mặt đỏ bừng vừa cười vừa nói tiếp :

– Chàng đến Động Đình kiếm ngu tỷ bị ngu tỷ dùng mê hồn dược của Hạ Ngũ môn làm cho chàng ta mê màn bất tỉnh, mỗi ba ngày còn sai bảo Tỷ Quyên cho chàng uống một viên Thái Bạch Túy, như vậy ngu tỷ cam đoan trong ba mươi ngày chàng không thể nào lai tỉnh được.

Trà Lôi bỗng xen lời hỏi :

– Thái Bạch Túy, cái tên nghe hơi quen quen, không biết có phải là của Gia Cát Ngọc ở Động Đình…

Phi Quỳnh mỉm cười đỡ lời :

– Cụ thực không hổ thẹn là danh tửu của tửu trung chi tiên.

Trà Lôi nhếch mép cười và nói :

– Khéo nói lắm, nhưng cái trò ấy lợi hại lắm, uống một viên vào bụng là phải say ba ngày. Phen này thằng nhỏ ấy đã được say sướt mướt một phen.

Tư Đồ Sương cũng vội lên tiếng :

– Quỳnh tỷ bảo chàng say sưa ba mươi ngày, mà cụ bảo uống một viên lại say ba ngày, nếy vậy Quỳnh tỷ phải có mười viên Thái Bạch Túy mới có thể làm cho chàng ngủ say lâu như thế?

Phi Quỳnh gật đầu nói :

– Phải, Quỳnh tỷ có đúng mười viên.

Tư Đồ Sương cau mày lại hỏi tiếp :

– Từ nay đến Tết Trung Thu còn hơn ba mươi ngày, mười viên Thái Bạch Túy như thế thì làm sao đủ dùng?

Phi Quỳnh đáp :

– Không đủ cũng không còn cách gì nữa, bắt buộc đến lúc ấy phải điểm vào huyệt ngủ của chàng vậy.

Tư Đồ Sương lại nói tiếp :

– Quỳnh tỷ, đây không phải là trò chơi đâu, bị điểm huyệt quá lâu sẽ bị nội thương. Quỳnh tỷ là người thông minh như thế, chắc thế nào cũng nghĩ ra được cách gì hoàn hảo hơn?

Phi Quỳnh cau mày lại gượng cười đáp :

– Sương muội phải biết, vì không có cách gì hoàn hảo hơn nên ngu tỷ phải dùng đến hạ sách ấy.

Tư Đồ Sương rầu rĩ đỡ lời :

– Tiểu muội hiểu rồi, Quỳnh tỷ làm như vậy là chỉ muốn tận nhân sự của mình thôi, chứ sự thành bại thì đành phải phú thác cho trời.

Trà Lôi khẽ vỗ tay và xen lời nói :

– Thằng nhỏ ấy thực là không bằng một khúc gỗ, nếu gặp mặt lão phu phải tát cho một cái mới được. Lão phu không hiểu bốn anh em tên Âu Dương Vĩnh Án đã ban ơn gì cho họ Độc Cô, mà khiến y phải tin phục đến thế?

Tư Đồ Sương cười khảy đáp :

– Nhân, nghĩa, nhưng giả nhân giả nghĩa, tiếc thay chàng không hay biết một tí gì, đến nay vẫn còn u mê mà chúng ta lại không có cách gì chứng minh để cho chàng trông thấy rõ sự thực.

Trà Lôi tức giận thêm, nghiến răng mím môi nói tiếp :

– Bốn tên khốn nạn ấy xảo trá ác độc lắm, thế nào cũng có một ngày lão phu bắt gặp chúng, để lão phu xem trái tim của chúng làm bằng gì và Đổng cô nương với chúng có thù hằn gì…

Hiển nhiên Trà Lôi đã biết rõ thân phận của Phi Quỳnh rồi, cho nên ông ta nói tới đó, bỗng ngắt lời hỏi :

– Cô nương không có thù hằn với chúng, nếu có là chỉ lệnh sư thôi, cô nương có biết lệnh sư có thù hằn gì với chúng?

Phi Quỳnh lắc đầu đáp :

– Từ khi hiểu biết việc đời đến giờ tiểu bối không hề thấy gia sư lai vảng với một người nào, trước kia lại không thấy gia sư nói tới nửa câu nên quả thực tiểu bối không biết một tí gì.

Tư Đồ Sương xen lời nói :

– Sao Quỳnh tỷ không về núi hỏi sư phụ xem?

Phi Quỳnh đáp :

– Ngu tỷ cũng định như thế nhưng chắc không ăn thua gì. Tính nết của gia sư như thế nào hẳn tiểu muội cũng biết, nhất là trong lúc gia sư đang bế quan thì có khi nào gia sư lại thốt ra nửa lời.

Tư Đồ Sương thấy Phi Quỳnh nói như thế không biết nói năng ra làm sao nữa, nhưng đột nhiên Trà Lôi lại lên tiếng hỏi :

– Cô nương, chả hay lệnh sư là vị nào thế?

Phi Quỳnh vội ngắt lời :

– Xin cụ lượng thứ cho, khi tiểu bối xuống núi gia sư đã ra nghiêm lệnh là bất cứ nói với ai, hay dưới tình hình nào cũng không thể tiết lộ tên tuổi của gia sư.

Trà Lôi lắc đầu không nói năng gì.

Tư Đồ Sương lại nói tiếp :

– Hiện giờ có một cách này có thể giải quyết được, quý hồ trong một thời gian ngắn, cố bắt cho được một trong bốn người của nhóm Thanh Thành tứ hữu, thì mọi việc gì cũng có thể…

Phi Quỳnh gượng cười lắc đầu đỡ lời :

– Sương muội nghĩ như vậy rất chính xác, nhưng đã có nhiều lần rồi có phải chúng ta không làm như thế đâu. Nhưng lần nào cũng cho chúng tẩu thoát. Dụng tâm của chúng ta như thế nào chúng đều biết hết, nên lúc này muốn tìm kiếm chúng đâu có phải là chuyện dễ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.