Mảnh trăng non lơ lửng buông ánh trăng mờ nhạt. Bên sườn núi vắng vẻ, một bóng người mặc áo bạc, lầm lũi hướng về phía Tảo Vân tịnh xá Nhạn Phong tự.
Ma Diện công tử Y Mộng Lăng với chiếc thân cô độc, mang đầy tâm sự u buồn, chàng hy vọng chỉ trong chốt lát đây sẽ đến tịnh xá, và chàng cũng hy vọng tịnh xá ở mãi tận nơi thật xa xăm nào đó.
Chàng hy vọng Bạch Y lão tăng sẽ cho chàng biết hung thủ đã sát hại cha chàng là Thiên Ma Y Dật. Nhưng chàng lại hồi hộp lo âu có cảm giác như hung thủ sẽ là người làm cho chàng khó lòng mà hạ thủ trả thù. Chàng ngần ngừ. Nhịp bước từ từ chậm lại.
Trong một thời gian vài giờ ngắn ngủi, chàng đã thâm cảm bởi sự đào luyện của Bạch Y lão tăng, chàng đã nhận ra sự chém giết thù hằn, quanh quẩn bao giờ dứt…
Nhưng thù cha không trả, thì còn mặt mũi nào sống ở trên đời nữa. Lương tâm, thù hận đã vò xé tâm can chàng…
Trong tịnh xá, một ngọn đèn tàn, tỏa ánh sáng vàng nhạt xuyên qua cửa sổ. Y Mộng Lăng tìm đến tịnh xá để tìm hiểu và liệu giải bước đường khó khăn trên chốn giang hồ sau này. Không biết còn bao nhiêu cảnh máu tanh đang chờ đợi chàng, trên bước đường phục hận.
Máu tanh! Lúc này Y Mộng Lăng quả đã ngửi thấy mùi máu tanh…
Như một trận gió, Y Mộng Lăng chạy bay vào bên trong tịnh xá, ngọn đèn tàn bên mặt bàn vẫn còn lay động. Nhưng Bạch Y lão tăng đã khí tuyệt nằm bất động trên giường tự bao giờ. Trong tịnh xá, chẳng có dấu vết gì chứng tỏ vừa xảy ra cuộc tranh đấu, mà chỉ có màu máu tươi nhuộm đỏ nền đất…
Không, không thể như thế được! Bạch Y lão tăng không thể chết hàm hồ như thế được…
Y Mộng Lăng đã đứng thẫn thờ như kẻ mất hồn, nên chàng không phát hiện phía bên ngoài tịnh xá, đang có bước chân người đi tới.
Lúc này, trong bụng chàng mang đầy sự kinh hãi, nghi hoặc…
Cái chết của Bạch Y lão tăng đã mang theo xuống lòng đất nhiều điều bí mật chưa ai biết.
Thình lình từ đằng sau Y Mộng Lăng có tiếng kêu kinh hãi.
Chàng quay lại, nhận ra là Long cô nương, xem ra đối với cái chết bất thình lình của Bạch Y lão tăng cũng lấy làm kinh hãi vô cùng.
Y Mộng Lăng vội lên tiếng :
– Long cô nương đến thật đúng lúc, Bạch Y lão tăng người đã…
Long cô nương mặt trắng như tờ giấy bạch, cất tiếng quát lạnh lùng :
– Hừ! Nhà ngươi độc ác thật!
Y Mộng Lăng vội vàng biện bạch :
– Long cô nương! Long cô nương! Hãy nghe tại hạ nói…
Cặp mắt Long cô nương xạ ra hai đạo nhỡn quang lạnh lùng, sấn tới một bước, ngắt lời chàng :
– Ta không cần nghe giải thích, ta hỏi ngươi tại sao ngươi giết “Vô Xỉ thần tăng”? Hãy trả lời ngay, tại sao?
Giọng nói của nàng lạnh lùng như băng, đượm vẻ oai nghiêm hách dịch…
Bốn tiếng Vô Xỉ thần tăng, Y Mộng Lăng mới nghe tiếng lần đầu tiên, nên chàng bất giác nói :
– Tên tuổi vị đại sư này, hiện đến bây giờ tại hạ mới rõ, tại sao cô nương lại…
Long cô nương thét giận dữ :
– Câm họng lại! Mi còn chối cãi hả?
Tiếng quát của nàng chưa dứt, bên ngoài tịnh xá chợt có tiếng cười oang oang nổi lên :
– Vô Xỉ đại sư ơi! Đêm nay Long mỗ đến để chứng kiến xem ai thắng ai bại đây.
Nghe tiếng bên ngoài, Long cô nương như một ánh chớp, nhảy vèo ra cửa. Y Mộng Lăng vô cớ bị mắc tiếng oan, hết sức bực tức, nên chàng cũng hùng hổ nhảy theo ra.
Bên ngoài, dưới ánh trăng, một cây đại kỳ tung bay trước gió, mặt lá cờ thêu một con vân long bằng kim tuyến, đang uốn khúc nhe nanh, múa vuốt như thực. Đứng dưới chân cờ bảy tám bóng người, người nào người nấy đều cao lớn vạm vỡ, mắt lộ hung quang sáng ngời, chứng tỏ đều là những tay võ công siêu tuyệt.
Y Mộng Lăng vừa đứng vững thân hình một lão già mặt áo chẽn màu đen bước ra lớn tiếng hỏi :
– Các hạ là ai? Ai sai các hạ đến đây sát hại Vô Xỉ thần tăng?
Y Mộng Lăng khí giận bốc lên tận đầu, chàng không ngờ, một lão già từng trải tuổi đời như thế mà vừa gặp chàng chưa phải trái ra sao đã khẳng định buộc chàng vào tội giết hại Bạch Y lão tăng, nên chàng khẳng khái lớn tiếng hỏi lại :
– Có phải mắt ông đã trông thấy sự thực không?
Lão già áo đen không ngờ Y Mộng Lăng đặt câu hỏi ngược lại, nên bất giác lão cũng ngạc nhiên, thuận lời đáp :
– Lời của Hoa nhi vừa nói đâu có thể sai được.
Long cô nương đứng bên cạnh lão già bỗng tiếp lời :
– Thưa cha trong tịnh xá vừa rồi ngoại trừ hắn ra chẳng có một người nào khác.
Y Mộng Lăng tức muốn ói máu, nhưng chỉ trong giây thoáng chàng lại bình tĩnh trở lại, và nghĩ thầm: “Chắc có người dự định vu oan giá họa cho chàng”, chàng đang định lên tiếng biện bạch, thì bất ngờ đã có một người nữa bước ra, trỏ mặt chàng lớn tiếng :
– Long tiền bối! Gã này là Ma Diện công tử Y Mộng Lăng đấy.
Bảy tiếng Ma Diện công tử Y Mộng Lăng vừa dứt, lão già áo đen đã ngửa cổ ré lên hồi cười quái dị, chòm râu bạc trước ngực không gió mà bay lất phất, oai thế thật hãi người.
Y Mộng Lăng nhìn người vừa bước ra, đã nhận diện được người này là Tả Hiệp giám Tường Vi hội Thập Nhị Kim Tiêu Cung Túc.
Chỉ thấy lão già áo đen trợn mắt ngó chàng quát lớn :
– Hay! Mi là Y Mộng Lăng hả? Phen này gặp Long mỗ, đừng hòng trốn chạy.
Y Mộng Lăng vẫn giọng khiêm tốn :
– Không rõ tại hạ cùng tôn giá có thù oán gì?
Giọng lão già áo đen như tiếng sấm nổ :
– Thù oán hả? Nhiều lắm! Nhà ngươi đã giết hại Thất Đồ Huyết Hoắc Doanh, Ngọc Kim Câu Bạch Vũ, Đạn Chỉ Thần Kiếm Chu Kỳ, Tiêm Chưởng Phong Vân Chu Tiểu Phân, Ngọc Nữ Băng Tâm Bạch Tường Vi, Thắng Tự Kỳ Tang Cửu Đồ, Vô Xỉ đại sư… Bấy nhiêu người đủ lắm rồi. Oán thù của tất cả những người ấy, lão phu đều thay họ đòi lại.
Nghe nói, Y Mộng Lăng cũng lớn tiếng :
– Tại hạ giết họ là để báo cừu huyết hận, nhưng trong số ấy Bạch Tường Vi, Chu Tiểu Phân và vị đại sư trong tịnh xá này không phải tại hạ ra tay sát hại.
Lão già áo đen lại quát :
– Dù cho mi có mọc thêm mười cái lưỡi để biện bạch, lão phu cũng không thể tin được. Nhà mi đã giết hại liệt đồ Thắng Tự Kỳ Tang Cửu Đồ rõ ràng chứng tỏ nhà ngươi chẳng coi lão phu ra gì.
Đến lúc này, Y Mộng Lăng mới rõ Tang Cửu Đồ là đồ đệ của một tay nổi danh mười tám tỉnh vùng Giang Nam Giang Bắc với danh hiệu Đại Kỳ Bất Đảo Long Trường Thắng, nên chàng vội nói :
– Tại hạ giết hại Tang Cửu Đồ không phải là cố ý, đến nay tại hạ vẫn cảm thấy bất an trong dạ. Bây giờ có mặt Long tiền bối, tại hạ thành thật có lời nhận tội xin lỗi.
Long Trường Thắng quát lớn :
– Xin lỗi… Lão phu muốn nhà ngươi phải đền mạng.
Trước đây, gặp trường hợp này, thì Y Mộng Lăng đã tuốt kiếm nói chuyện, chớ không thèm biện bạch bằng nửa lời. Nhưng bây giờ, chàng đã lãnh hội ý nghĩa của sự tranh đấu ý khí nhất thời, chẳng những không được việc gì mà còn rối rắm thêm công việc tìm kiếm kẻ thù, nên chàng quyết định dùng trí tuệ để đối phó, chàng bèn ôn tồn giảng giải :
– Long tiền bối thanh danh lừng lẩy giang hồ, chắc tiền bối cũng rõ câu “nhất ngôn cửu đỉnh” chứ? Tại hạ đã nói, Vô Xỉ thần tăng đại sư không phải tại hạ…
Y Mộng Lăng chưa dứt lời, Long Trường Thắng đã quát lớn :
– Đồ con nít, đừng có hòng khua môi múa mỏ trước mặt lão phu, lão phu không dễ mắc lừa đâu.
Y Mộng Lăng cũng nhướng mày, lớn tiếng :
– Tiền bối nên suy nghĩ đến đạo lý…
– Hừ! Đạo lý cái con khỉ, đối với những hạng như nhà ngươi, chỉ có tay chân mới biết rõ sự thật.
Đến đây, Y Mộng Lăng biết là Long Trường Thắng đã nổi máu nóng làm mờ trí suy nghĩ, dù có biện bạch thêm cũng phí lời vô ích. Nhưng đấu với ông ta cũng chẳng ra cái lý gì. Thắng thì còn có con gái ông ta là Long Đóa Hoa và bọn Cung Túc hơn mười người nữa, lại phải thêm một phen phí sức. Còn bại thì uổng mạng tại đây.
Giữa lúc chàng đang tiến thoái phân vân, thì đã nghe Long Trường Thắng quay lại quát bảo thủ hạ :
– Đem cờ đây cho ta!
Một đại hán vạm vỡ vội vàng hai tay ôm cán đại kỳ, cung kính đưa đến trước mặt Long Trường Thắng, ông ta đỡ lấy cán cờ, xoay một vòng, tỏa ra một đạo kỳ phong xoáy cuộn như cơn gió lốc.
Nhìn Long Trường Thắng triển khai kỳ pháp, so với Tang Cửu Đồ, Y Mộng Lăng nhận thấy thủ pháp của ông ta quả đã đạt mức siêu phàm.
Lá đại kỳ màu bạc không ngừng tỏa ánh sáng chói lòa với những đạo kỳ phong cương khí dũng mãnh, mỗi lúc đè nặng xuống đầu Y Mộng Lăng.
Đối với một phong trần cao thủ như Long Trường Thắng, thực tình Y Mộng Lăng cũng muốn đấu với ông ta một phen, để thâu lượm thêm kinh nghiệm, hỗ trợ cho võ công của mình không ít. Nhưng sau khi đấu xong rồi kết cuộc sẽ ra sao?
Trong giây thoáng, chàng đã quyết định…
Chàng không đợi kỳ phong tràn đến, đã giang hai cánh tay, phẩy mạnh một cái, cất tiếng rú dài, thân hình bốc lên cao với một thân pháp kinh linh tuyệt vời. Chàng đã thi triển khinh công tuyệt học vô thượng “Thiên Mã Hành Không”. Thân hình màu bạc, với hai cánh tay giang rộng như con chim đại bàng, mất hút về phía trời xa.
Đây không phải là hành động khiếp nhược, lâm trận tháo lui, mà là biểu hiện một tinh thần đại dũng.
Y Mộng Lăng đã chịu đựng được sự chê cười của Long Trường Thắng mà bỏ đi, vì chàng hiểu trận giao đấu không mang lại một giá trị gì cho chàng phải liều mạng nguy hiểm.
Ngày nay, Ma Diện công tử Y Mộng Lăng không còn là một thiếu niên bộc lộ phong mang nữa, mà là một hiệp sĩ đủ đại trí đại tuệ, kiên nghị hào hùng. Chàng có cái dũng khí chịu đựng cái điều mọi người không thể chịu đựng, có cái nghị lực làm cái việc mọi người không thể làm.
Bóng đêm mờ mờ, hình bóng màu bạc như một sợi chỉ nhỏ vượt qua Hồi Nhạn Phong.
Giòng sông Tương vẫn lờ mờ nước chảy về xuôi.
Y Mộng Lăng đứng thẫn thờ bên bờ sông, nhìn trời cao buông tiếng thở dài.
Thình lình, một tiếng cười quái dị đâu đó vang lên :
– Y Mộng Lăng! Nhà ngươi đã biết thế nào là khó khăn chưa? Nhà ngươi đã nếm mùi thống khổ rồi chứ? Hà, hà, hà… Hà, hà, hà…
Giọng cười tàn ác của Tàn Kim Huyết Tà Cổ Thượng Cửu.
Giòng sông Tương vẫn lặng lẽ chảy xuôi. Mặt nước như đã in rõ những nét xấu xa của cái giống người…