Vạn Lưu Quy Tông

Chương 20 - Những Công Phu Thất Truyền

trước
tiếp

Mục Cổ Mỹ Kỳ lao đến với tiếng thét uy hiếp :

– Quỷ môn quan vô nẻo ngươi lại tự ý tìm vào, càng giúp ta đỡ phải tìm kiếm ! Hãy mau theo ta vể Hắc Thạch Đảo !

Vù !

Mạnh Đạt Nhân hiểu rõ ý đồ của mụ. Vậy là thêm một nhân vật nữa đã biết việc Mạnh Đạt Nhân am hiểu võ học thất truyền của các phái và muốn Mạnh Đạt Nhân cung xưng tiết lộ.

Mạnh Đạt Nhân xoay người hất tay :

– Muốn bắt ta theo mụ ư ? Không dễ dâu !

Vù…

Ầm !

Mụ ngây người nhìn Mạnh Đạt Nhân chỉ khẽ lảo đảo rồi thôi :

– Ngươi đã có nội công khác xưa ? Phải chăng là nhờ bí kíp Vạn Lưu Quy Tông ?

Mạnh Đạt Nhân không để phí thời gian, vụt chuyển người, dùng Bát Quái Du Hình Bộ dịch chuyển về phía sau Tôn Bằng :

– Người có tâm địa bằng loài cầm thú như lão phải chết ! Đỡ !

Vút ! Vù…

Tôn Bằng cũng xoay người và bằng bộ pháp biến ảo hơn bộ pháp của Mạnh Đạt Nhân :

– Nếu biết trước có ngày nay, năm xưa ta thà giết ngươi như đã giết Mạnh nhị thúc của ngươi thì hơn ! Đỡ !

Vù… Ầm !

Tôn Bằng lảo đảo thối lui, đủ cho Mạnh Đạt Nhân cơ hội lao đến :

– Hóa ra Mạnh nhị thúc cũng đã bị lão sát hại ? Lão càng đáng chết ! Đỡ !

Vù…

Mụ Cổ Mỹ Kỳ kịp xen vào :

– Tiểu tử chớ ngông cuồng ! Xem chiêu !

Vù…

Ầm !

Và lần này mụ đắc ý nhìn Mạnh Đạt Nhân phải thất thủ :

– Công phu của bổn viện Cửu U Quỷ đâu để ngươi có cơ hội tung hoành ?

Đỡ !

Vù…

Mạnh Đạt Nhân nghiến răng ken két hất mạnh hữu thủ :

– Chớ khoa trương quá đáng. Hãy xem tuyệt kỹ này của ta. Ào… Ào…

Mụ Cổ Mỹ Kỳ bất giác kêu lên :

– Quả nhiên là Hồi Phong Tuyệt Thức của phái Côn Luân !

Ầm !

Dù đã tận lực bình sinh nhưng vẫn chưa đạt mức bình thủ, Mạnh Đạt Nhân hiểu bản thân nội lực dù đã có Thiên Niên Hà Thủ Ô tiếp trợ vẫn chưa thể so với mụ Cổ Mỹ Kỳ đã ngoài hai mươi năm tham luyện công phu Cửu U Quỷ Viện. Nương theo đà chao mình, Mạnh Đạt Nhân vận dụng Bát Quái Du Hình Bộ tìm cách tiếp cận Tôn Bằng.

Vút !

Tôn Bằng đã một lần mục kích thân thủ của Mạnh Đạt Nhân, sự dịch chuyển của Mạnh Đạt Nhân ngay lập tức bị Tôn Bằng phát hiện :

– Ta là đại cửu của ngươi, đừng bao giờ ngươi quên điều đó và có hành động mạo phạm bậc trưởng thượng.

Vút !

Tôn Bằng kịp tránh thoát trược khi Mạnh Đạt Nhân phát kình.

Chợt lúc này có tiếng mụ Cổ Mỹ Kỳ gầm gừ ngay phía sau :

– Tiểu tử sao không biết tự lượng sức ? Vậy đừng trách ta phải nặng tay.

Vù…

Hai chữ nặng tay của mụ làm Mạnh Đạt Nhân phẫn nộ.

Mạnh Đạt Nhân đang vận sẵn chưởng kình, lièn quay ngược lại :

– Là mụ đã sát hại gia mẫu ? Đáng chết !

Ào… Ào…

Ầm !

Đang cơn phẫn hận, Mạnh Đạt Nhân liều lĩnh xông bừa vào mụ :

– Nạp mạng !

Vù…

Mụ Cổ Mỹ Kỳ cười lạnh :

– Muốn ta nạp mạng, rõ ràng ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày. Đỡ !

Ào…

Mạnh Đạt Nhân đột nhiên thu kình, rùn thấp người và từ dưới hất lên một chiêu vô lực.

Viu…

Mụ phát hiện hành vi khả nghi của Mạnh Đạt Nhân :

– Ngươi…

Mụ chợt đổi giọng :

– Là Nhu Công Võ Đang ? Kỳ thực, ngươi am hiểu bao nhiêu tuyệt kỹ thất truyền ?

Và mụ đổi bộ tránh chiêu.

Vút !

Có cơ hội chiếm giữ tiên cơ, Mạnh Đạt Nhân vận dụng bộ pháp, lén tiến về bên tả mụ :

– Vẫn không nhiều hơn những gì mụ đã biết ! Đỡ !

Ào… Ào…

Nhìn kình khí được Mạnh Đạt Nhân tuôn ra ào ạt, uy hiếp nhị mạch bên mé tả của mụ, miệng mụ bật tiếng kêu kinh nghi :

– Thần Long Bái Vỹ, tuyệt học Cái Bang ? Ngươi… ! Đỡ !

Mụ hươ loạn hai tay, để từ đó phát ra lớp nhu kình mềm mại, định hóa giải chiêu công của Mạnh Đạt Nhân.

Vù…

Cảm nhận nếu để chưởng kình chạm nhau, tiên cơ không những mất đi mà còn dễ bị mụ uy hiếp, Mạnh Đạt Nhân bất ngờ thoái người hồi bộ và xuất kỳ bất ý phát xạ trở lại một tia chỉ kình.

Vụt…

Song thủ lỡ phát ra nhu kình, mụ liền điều động để ngăn đỡ chỉ kình do Mạnh Đạt Nhân phát xạ :

– Ngươi…

Nhưng một lần nữa mụ phải thu kình và dổi giọng :

– Nhất Xạ Chỉ Hoàn, công phu Nga My ? Thì ra toàn bộ bí kíp Vạn Lưu đã vào tay ngươi ?

Chưa thể đả bại mụ, Mạnh Đạt Nhân thịnh nộ lao đến :

– Chớ nhiều lời ! Đỡ !

Lần này đến lượt Mạnh Đạt Nhân hươ loạn hai tay, tả thủ nâng lên thì hữu thủ hạ xuống, song thủ bất giác vạch thành hình thái cực tạo một nhu kình cùng xô ập vào mụ Cổ Mỹ Kỳ.

Ào…

Vù…

Mục quang mụ lập tức loang loáng, bắn ra những tia nhìn vừa kinh ngạc vừa giận dữ :

– Có vẻ như càng lưu ngươi lại càng tự lưu họa sau này ! Hãy xem Cửu U Quỷ Vô Thường tam thức của ta.

Tả thủ mụ chợt khoằm lại và từ tâm chưởng lập tức xuất hiện một đốm đen. Đốm đen to dần, sau đó lan nhanh theo kình lực, quật thẳng vào nhị chiêu nhị thức cương nhu của Mạnh Đạt Nhân.

Ào…

Ầm ! Ầm !

Mạnh Đạt Nhân rúng động toàn thân.

Mụ Cổ Mỹ Kỳ mỉm miệng cười độc ác :

– Để xem thêm một chiêu nữa ngươi có bị độc phát thân vong hay không.

Xem đây !

Lần này mụ dùng hữu thủ để vẫy xạ chưởng kình Cửu U Quỷ Vô Thường với một đốm đen mang theo khí độc.

Ào…

Nghe đến độc, Mạnh Đạt Nhân thật sự nao núng.

Vừa định xoay người tìm cách tránh chiêu, Mạnh Đạt Nhân chợt nghe giữa không trung vang lên tiếng một nữ nhân đề tỉnh :

– Mạnh thiếu hiệp chớ xem thường độc khí Cửu U của mụ. Mau lùi lại, nhường mụ cho tiểu nữ đối phó.

Và một bóng nhân ảnh chợt xuất hiện xen vào giữa Mạnh Đạt Nhân và mụ Cổ Mỹ Kỳ.

Mạnh Đạt Nhân kịp nhận ra nữ nhân nọ :

– Là Trầm cô nương đó sao ? Mụ chính là viện chủ…

Nữ nhân họ Trầm vừa xuất hiện liền lên tiếng hô hoán :

– Tiểu nữ đã biết mụ là ai rồi. Mạnh thiếu hiệp chớ quá lo cho tiểu nữ. Xem chưởng !

Vù…

Ầm !

Vẫn còn lo lắng cho Trầm Bội Uyển, người đã từng gặp Mạnh Đạt Nhân dưới đáy vực tại Tam Điệp Cốc, nên Mạnh Đạt Nhân cứ đứng yên chờ nhìn kết quả một chiêu so tài giữa nàng và mụ Cổ Mỹ Kỳ.

Nàng bình thủ với mụ, điều này làm cho Mạnh Đạt Nhân thất kinh.

Mụ Cổ Mỹ Kỳ cũng kinh tâm :

– Tiểu liễu đầu, ngươi là ai ? Sao tự ý xen vào việc của bổn viện chủ ?

Trầm Bội Uyển cũng đắc ý sau lần bình thủ này nên cười nhẹ :

– Bổn cô nương ở họ Trầm, còn nói rõ hơn vị tất mụ đã…

Hai mắt mụ Cổ Mỹ Kỳ quắc lên :

– Vậy sao ? Đỡ !

Vù… ! Vù… !

Mạnh Đạt Nhân thất sắc, vì nhận ra mụ hỏi chỉ là cớ để Trầm Bội Uyển phân tâm. Và khi Trầm Bội Uyển chưa kịp nói hết lời, mụ đã xuất kỳ bất ý hạ thủ với nhị kình mang độc của Cửu U Quỷ Vô Thường.

Mạnh Đạt Nhân do lo lắng nàng nên không còn nhớ gì đến độc khí, lạng người lao đến :

– Thủ đoạn thật đê tiện ! Mụ…

Đúng lúc này, ngay hậu tâm của Mạnh Đạt Nhân bỗng có một kình quật chạm vào :

– Nghiệt chủng họ Mạnh mau nạp mạng ! Ha… ha…

Toàn thân lạnh giá, Mạnh Đạt Nhân hiểu đó là hành vi ám toán của Tôn Bằng sau một lúc khá lâu bị Mạnh Đạt Nhân sơ tâm bỏ qua.

Cũng lúc này, Trầm Bội Uyển như nhìn thấy hành vi định tiếp trợ của Mạnh Đạt Nhân, nàng lập tức kêu ngăn lại :

– Đó là độc chưởng, Mạnh thiếu hiệp chớ liều lĩnh. Tiểu nữ đối phó được.

Xem chiêu !

Ầm ! Ầm !

Bùng !

Bị mụ Cổ Mỹ Kỳ chiếm mất thượng phong, Trầm Bội Uyển vì xuất chiêu chậm hơn nên bị chấn kình của mụ bức lùi.

Ngược lại, một kình tập kích của Tôn Bằng tuy không đủ lấy mạng Mạnh Đạt Nhân, do trước đó Mạnh Đạt Nhân đã cố tình lướt người về phía trước nên ngẫu nhiên làm cho một kích của Tôn Bằng phải giảm thiểu uy lực, nhưng vô tình lại đẩy Mạnh Đạt Nhân về phía trước, suýt phải lao thẳng vào mụ Cổ Mỹ Kỳ.

Đã lỡ vận kình, Mạnh Đạt Nhân liền nhân cơ hội này toàn lực quất vào người mụ họ Cổ :

– Xem chiêu !

Vù…

Mụ Cổ Mỹ Kỳ cũng nhìn thấy và cũng hiểu vì sao Mạnh Đạt Nhân lao đến.

Mụ cười lạnh với nhị kình độc chưởng cùng xuất hiện :

– Ngươi tự ý tìm chết ! Hừ !

Ào… Ào…

Đang bị chấn lùi, nguyên khí chưa kịp ổn định, Trầm Bội Uyển nhác thấy Mạnh Đạt Nhân lâm vòng nguy hiểm vì độc chưởng vội dịch bắn người lao đến :

– Đừng quên đó là độc chưởng. Hãy mau tránh !

Nàng cũng xuất kình dù muộn.

Vù…

Ầm !

Ầm ! Ầm !

Thoạt tiên tiếng chấp kình làm Mạnh Đạt Nhân lảo đảo, sau đó do chạm phải một kình kịp ập đến của Trầm Bội Uyển, đến lượt Cổ Mỹ Kỳ cũng bị chấn lùi. Cũng lúc này, không hiểu vì sao Trầm Bội Uyển bỗng khuỵu xuống, ngay trước mắt Mạnh Đạt Nhân.

Cố ổn định cước bộ, Mạnh Đạt Nhân đưa tay ra, định đỡ lấy thân hình Trầm Bội Uyển.

Bất ngờ, từ phía sau có tiếng cười hăng hắc của Tôn Bằng vang lên :

– Mạnh tiểu tử, hãy mau nhận lấy số phận dành sẵn cho ngươi. Ha… ha…

Và một luồng kình ập vào hậu tâm Mạnh Đạt Nhân.

Vù…

Mạnh Đạt Nhân thật sự rúng động. Nếu bị kích trúng thêm một kình nữa, dù Mạnh Đạt Nhân không chết thì trước sau gì cũng bị mụ Cổ Mỹ Kỳ chớp lấy cơ hội lao đến đả tử.

Nhưng thật lạ, có lẽ theo bản tính thường tình của nam nhi đại trượng phu, ngay lúc này Mạnh Đạt Nhân không hiểu sao không mảy may lo sợ cho bản thân. Trái lại, Mạnh Đạt Nhân vẫn cố tình vươn tay để đón đỡ thân hình Trầm Bội Uyển sáp khuỵu xuống chạm đất.

Ngọn kình của Tôn Bằng từ phía sau vẫn lạnh lùng ập đến.

Vù…

Chợt tình thế bỗng có biến chuyển, một tiếng quát thịnh nộ đã bất ngờ vang lên :

– Dùng thủ đoạn ám toán người, thật vô sỉ ! Đỡ chiêu !

Vù…

Ầm !

Mạnh Đạt Nhân hiểu ra ngay tình thế, vậy là vừa có người xuất hiện, giúp Mạnh Đạt Nhân hóa giải chiêu công tập kích của Tôn Bằng.

Mạnh Đạt Nhân định quay lại xem nhân vật đó là ai, bỗng nghe mụ Cổ Mỹ Kỳ gầm phẫn nộ :

– Lại là bọn Thần Môn ? Ngươi đến thật đúng lúc. Hãy đỡ !

Và mụ bật lao qua đầu Mạnh Đạt Nhân để quật một kình vào nhân vật vừa xuất hiện.

Vút !

Ào…

Lần thứ hai, Mạnh Đạt Nhân định quay đầu nhìn nhân vật đó thì lại nghe tiếng Trầm Bội Uyển gượng kêu lên :

– Người của Thần Môn đã đến, Mạnh thiếu hiệp, hãy mau giúp tiểu nữ rời bỏ nơi này. Nhanh lên, đừng chần chờ nữa !

Mạnh Đạt Nhân chợt hít vào một hơi thật dài và vận toàn lực đưa Trầm Bội Uyển lao đi.

Vút !

Nào ngờ, nhân vật Thần Môn đó tuy phải giao chiến với mụ Cổ Mỹ Kỳ vẫn cất tiếng gọi Mạnh Đạt Nhân :

– Mạnh huynh đệ ! Là ta đây ! Hãy chạy đến cách nơi này năm dặm chờ ta.

Ta có chuyện cần thương lượng với Mạnh huynh đệ.

Mạnh Đạt Nhân giật mình, là Bạch Quan Nhật, bào huynh của Bạch Quan Nguyệt.

Cũng muốn gặp lại Bạch Quan Nhật, Mạnh Đạt Nhân liền tăng cước lực, quyết chạy đến và chờ Bạch Quan Nhật ở chỗ hẹn.

Vút !

Nhưng khi vừa vượt qua khỏi chân núi, Mạnh Đạt Nhân vô tình nhìn xuống và thấy Trầm Bội Uyển đã hôn mê.

Lo lắng, Mạnh Đạt Nhân tìm chỗ dừng lại và đặt nàng nằm xuống.

Nhờ có thời gian là môn nhân của Tuyết Nhân Môn, Mạnh Đạt Nhân biết cách làm cho Trầm Bội Uyển nhất thời tỉnh lại.

Dùng một ngón tay khẽ day day vào huyệt nhân trung của nàng, Mạnh Đạt Nhân gọi :

– Trầm cô nương ! Trầm cô nương…

Biện pháp tuy đơn giản nhưng tỏ ra kiến hiệu, Trầm Bội Uyển tỉnh lại, giương ánh mắt thất thần nhìn quanh :

– Chúng ta đi vẫn chưa xa ?

Mạnh Đạt Nhân thật sự bồn chồn :

– Cô nương bị chưởng thương ? Liệu có cách nào giúp cô nương mau bình phục ?

Trầm Bội Uyển vẫn chưa có dấu hiệu khởi sắc, chứng tỏ đối với câu hỏi của Mạnh Đạt Nhân nàng hầu như không thể đáp lời, hoặc kịp nghĩ ra biện pháp nào khả thi.

Nàng vụt thở hắt ra :

– Tiểu nữ cần phải hồi sơn ngay, chỉ có gia gia mới có thể giúp tiểu nữ.

Mạnh thiếu hiệp có thể…

Mạnh Đạt Nhân nói ngay :

– Tại sẽ đưa cô nương đi. Lệnh tổ ở nơi nào ?

Trầm Bội Uyển khép dần đôi mắt, đã quá mệt mõi :

– Hãy đến Thủy Bạch Cốc, cạnh Mã Bình Sơn.

Mạnh Đạt Nhân cố lập lại :

– Mã Bình Sơn ư ?

Trầm Bội Uyển đang chập chờn cạnh ngưỡng cửa hôn mê :

– Phải rồi… Phải đi thật nhanh… kẻo… không… kịp…

Mạnh Đạt Nhân bất lực nhìn Trầm Bội Uyển lả dần với một nỗi lo lắng mơ hồ chợt đến :

“Bạch Quan Nhật đang chờ gặp ta, làm sao bây giờ ?” Nhưng chỉ sau một thoáng suy nghĩ, lấy việc cứu người làm trọng. Mạnh Đạt Nhân đành thất hẹn với Bạch Quan Nhật.

Nâng nhẹ Trầm Bội Uyển trên tay, Mạnh Đạt Nhân vội vã kiên trình.

Vút !

Hướng đã hẹn với Bạch Quan Nhật là hướng Bắc, và để đưa Trầm Bội Uyển đến Mã Bình Sơn, Mạnh Đạt Nhân lại phải xuôi Nam. Vậy mà không bao lâu sau đó Mạnh Đạt Nhân lại nghe thanh âm của Bạch Quan Nhật chạy đuổi theo :

– Mạnh huynh đệ đang có việc gì vội đến nỗi không kịp chờ gặp ta ?

Thầm mừng vì đã có cơ hội gặp Bạch Quan Nhật, Mạnh Đạt Nhân liền lên tiếng trong khi chân vẫn không chậm cước trình :

– Trầm cô nương, bằng hữu của tại hạ, bị chưởng thương nghiêm trọng, cần phải điều trị ngay. Thế cho nên…

Vút !

Bạch Quan Nhật đuổi kịp Mạnh Đạt Nhân. Y vừa chạy song đôi vừa đưa mắt nhìn qua Trầm Bội Uyển :

– Nếu là chưởng thương, ta sẽ đưa ngươi đến gặp một người. Người này có phần nào tinh thông y thuật, nhất định sẽ có cách cứu nàng.

Mạnh Đạt Nhân cả mừng :

– Vậy thì hay quá, tại hạ đỡ phải đến Mã Bình Sơn xa xôi. Nhân vật Bạch huynh vừa nói, hiện ở đâu ?

Bạch Quan Nhật liền chuyển hướng di chuyển :

– Ở cách chỗ ta hẹn gặp Mạnh huynh đệ không xa. Đi nào…

Mạnh Đạt Nhân dừng lại :

– Phải quay lại một đỗi đường ư ? Việc này…

Bạch Quan Nhật cũng dừng lại khi phát hiện Mạnh Đạt Nhân không chạy theo :

– Chỉ quay lại một đỗi đường, đó đâu phải là lý do khiến Mạnh huynh đệ ngần ngại ?

Mạnh Đạt Nhân nhăn nhó :

– Tại hạ chỉ ngại nếu nhân vật đó không đủ y thuật để chữa trị cho Trầm cô nương, hành trình để tại hạ đưa nàng đến Mã Bình Sơn vậy là phải kéo dài.

Tại hạ thật khó mạo hiểm.

Thái độ của Bạch Quan Nhật chợt thay đổi, y cười nửa miệng :

– Mạnh huynh đệ thật tâm lo lắng cho Trầm cô nương hay đó chỉ là cách Mạnh huynh đệ thoái thác, không muốn gặp lại ta ?

Mạnh Đạt Nhân cau mày :

– Không muốn gặp lại Bạch huynh ? Tại sao chứ ?

Bạch Quan Nhật vẫn giữ nụ cười nửa miệng :

– Nguyên nhân thế nào, Mạnh huynh đệ hãy tự hiểu lấy. Còn bây giờ…

Mạnh Đạt Nhân chợt động tâm :

– Dường nhu Bạch huynh có ý trách tại hạ ? Phải chăng lệnh muội Bạch Quan Nguyệt, đã gặp chuyện gì bất ổn ?

Bạch Quan Nhật sa sầm nét mặt :

– Tuyệt đối không có chuyện liên quan đến gia muội ở đây. Muốn biét rõ sự thật, phiền Mạnh huynh đệ theo ta đến chỗ đã nói.

Mạnh Đạt Nhân vụt nghiêm mặt :

– Bạch huynh mau nói thật đi. Nhân vật đang chờ tại hạ Ở đó liệu có hay không có năng lực chữa trị thương thế cho trầm cô nương ?

Bạch Quan Nhật không hề che dấu ý định :

– Việc đó thật khó nói một khi người đó vẫn chưa biết nàng ta bị loại chưởng thương gì.

Mạnh Đạt Nhân chợt gật gù :

– Nói tóm lại, ý Bạch huynh chỉ muón tại hạ đến đó, còn chữa trị cho Trầm cô nương được hay không Bạch huynh hoàn toàn không quan tâm ?

Bạch Quan Nhật đáp lại thẳng thừng :

– Việc Mạnh huynh đệ di theo ta, nói không sợ quá đáng thì đó là việc có liên quan đến sinh mạng của không ít người. Còn việc nàng kia có được chữa hay không, bất quá chỉ là một sinh mạng, không đáng kể.

Mạnh Đạt Nhân liền ném cho Bạch Quan Nhật cái nhìn phẫn nộ :

– Bạch huynh đã thay đổi hay từ lâu sinh mạng của bất kỳ ai không quan hệ với Bạch huynh đều không đáng kể ?

Bạch Quan Nhật lẩn tránh cái nhìn của Mạnh Đạt Nhân :

– Ta không có thì giờ nói lý lẽ với Mạnh huynh đệ. Nếu Mạnh huynh đệ thật sự quan tâm đến sinh lmạng của nàng ta, đừng để phí thời giờ nữa, hãy mau theo ta đến gặp một người.

Mạnh Đạt Nhân chợt hít vào một hơi thật dài :

– Tại hạ đành để Bạch huynh thất vọng thôi. Hẹn sau này gặp lại vậy.

Dứt lời, Mạnh Đạt Nhân tiếp tục đưa Trầm Bội Uyển theo phương hướng đã đi.

Vút !

Bạch Quan Nhật tung người cản lại :

– Nếu Mạnh huynh đệ thật sự chưa làm điều gì sai quấy, cớ sao không dám theo ta đến gặp một người như ta vừa dề cập ?

Mạnh Đạt Nhân đoán biết trước thái độ của Bạch Quan Nhật nên kịp thời dùng Bát Quái Du Hình Bộ vòng thoát khỏi Bạch Quan Nhật :

– Không phải tại hạ không dám. Nhưng việc cứu người là trọng, tại hạ đã bảo lần sau sẽ gặp.

Vút !

Lần thứ hai Bạch Quan Nhật xuất hiện ngăn lối :

– Có thấy bộ pháp của Mạnh huynh đệ ta mới nhớ, người này chính là ân nhân đã giúp ta giải nguy cho đại trưởng lão. Mạnh huynh đệ đến gặp ân nhân của ân nhân, không lẽ vẫn chưa đủ lý do ?

Mạnh Đạt Nhân tiếp tục vòng tránh :

– Việc đại trưởng lão gặp nguy, sau đó được Bạch huynh vì tình đồng môn giải cứu, tại hạ có nghe và thật lòng cảm kích. Nhưng lúc này tại hạ không thể gặp bất kỳ ai, trừ phi nhân vật đó thật sự tinh thông y thuật, có thể chữa trị thương thế cho Trầm cô nương. Nếu không thể đoan chắc, Bạch huynh xin đừng ngăn lối tại hạ nữa.

Vút !

Lần thứ ba Bạch Quan Nhật xuất hiện với nét mặt sa sầm :

– Mạnh huynh đệ vẫn tam phen từ chối, phải chăng sự nghi ngờ của đại trưởng lão là đúng, rằng Mạnh huynh đệ vẫn lưu giữ và luyện theo bí kíp Vạn Lưu, tự biến thành kẻ đối đầu với bổn môn ?

Mạnh Đạt Nhân vỡ lẽ, vừa vòng tránh, vửa giải thích :

– Tại hạ vẫn minh định bí kíp Vạn Lưu gì đó tại hạ chưa hề nhìn thấy. Còn việc tại hạ có hay không có luyện qua công phu của các phái đã thất truyền nào có liên quan gì đến chuyện đối đầu hay không đối đầu Thần Môn ?

Nếu có cơ hội gặp lại, đích thân tại hạ sẽ giải thích cho đại trưởng lão rõ.

Cáo biệt !

Sau lần vòng tránh này, với quyết tâm phải đưa Trầm Bội Uyển về Mã Bình Sơn, Mạnh Đạt Nhân bất ngờ bật cao lên không trung, để từ đó lăng không hai lượt, bật lao đi vun vút.

Vút ! Vút !

Bạch Quan Nhật do bất ngờ nên để Mạnh Đạt Nhân vụt xa hơn mười trượng.

Y giận dữ đuổi theo :

– Là thuật Phi Mã Thượng Hành, khinh thân pháp đã thất truyền của phái Hoa Sơn, Mạnh Đạt Nhân ! Ngươi không đi theo ta không được !

Vút !

Nghe thế, Mạnh Đạt Nhân vỡ lẽ. Hóa ra những công phu gần đây Mạnh Đạt Nhân luyện được, dù chưa đủ thập thành, đều là công phu thất truyền của các phái. Tóm lại, những dấu vết có lưu lại ở vách động Tam Điệp Cốc nếu được Mạnh Đạt Nhân chiêm niệm và phối hợp đúng với từng tư thế của từng thi thể không đầu bị vùi dưới lớp bùn, sẽ cho Mạnh Đạt Nhân phân biệt từng loại công phu của từng phái.

Đã có Hồi Phong Tuyệt Thức của phái Côn Luân, có Nhu Công trong Lưỡng Nghi Nhị Nguyên của phái Võ Đang, mới đây lại đưọc Nhất Xạ Chỉ Hoàn của Nga My do mụ Cổ Mỹ Kỳ cáo giác, giờ lại có thuật Phi Mã Thượng Hành của Hoa Sơn như Bạch Quan Nhật vừa hô hoán, Mạnh Đạt Nhân có cảm nghĩ bản thân như vừa đạt điều gì đó ngoài ý nguyện.

Bảo đó là nhờ bí kíp Vạn Lưu thì hoàn toàn không đúng, nhưng Mạnh Đạt Nhân vẫn cảm thấy công phu sở học hiện có lại hoàn toàn phù hợp với bốn chữ Vạn Lưu Quy Tông, một người kiêm luyện võ công của muôn nhà. Và điều này, thật khó nói, cớ sao người của Thần Môn hễ thấy ai có liên quan đến bí kíp Vạn Lưu đều tỏ ra có dịch ý ? Hay là trong công phu của Vạn Lưu Quy Tông không bao gồm võ học của Thần Môn, đó là nguyên nhân khiến họ đố kỵ ?

Mạch nghĩ của Mạnh Đạt Nhân bị cắt đứt bởi tiếng quát lúc đuổi kịp của Bạch Quan Nhật :

– Do ngươi chọn thái cực đối đầu, đừng trách Bạch Quan Nhật ta trở mặt.

Tiếp chiêu !

Vù !

Với mặc cảm bản thân không là đối thủ của Bạch Quan Nhật, và điều cần yếu là phải bảo toàn tính mạng cho cả hai – Mạnh Đạt Nhân và Trầm Bội Uyển – Mạnh Đạt Nhân đành chọn lối tránh chiêu làm đối sách ứng phó.

Vút !

Bạch Quan Nhật đoán ý đồ của Mạnh Đạt Nhân, gầm vang :

– Ngươi liệu lẫn tránh được bao lâu ? Đỡ !

Vù…

Cũng giống lần ở Hắc Thạch Đảo, Mạnh Đạt Nhân cần bảo toàn nguyên khí nên thủy chung không đáp lời. Và Mạnh Đạt Nhân dốc toàn lựv vào bộ pháp Bát Quái Du Hình Bộ, vừa lo tránh chiêu, vừa tháo chạy mỗi khi có dịp.

Vút !

Đối sách của Mạnh Đạt Nhân tỏ ra thích hợp, Bạch Quan Nhật tuy vẫn bám theo như hình với bóng và vẫn tìm cách quấy phá ý định của Mạnh Đạt Nhân nhưng dù sao y cũng nhận ra y đã bị Mạnh Đạt Nhân dẫn đi một khoảng khá xa.

Y phát cuồng nộ :

– Ngươi đừng buộc ta phải tuyệt tình, làm mất hòa khí đã có giữa ta và ngươi. Xem chưởng !

Vù…

Nhìn cung cách xuất thủ lần này của Bạch Quan Nhật – không khác gì những chiêu công phu Cửu Trùng mà Mạnh Đạt Nhân đã từng nhìn thấy đại trưởng lão Hoàng Kim Hoán vận dụng để đối phó với Vô Cực Lão Nhân Côn Kuân phái – Mạnh Đạt Nhân biết Bạch Quan Nhật đã tới hồi quyết liệt.

Có phần nào lo sợ, Mạnh Đạt Nhân bật lên câu oán trách :

– Bạch huynh quyết dùng công phu Cửu Trùng để ngăn cản tại hạ sao ? Tại hạ đã đắc tội gì với Bạch huynh ?

Mạnh Đạt Nhân cố lẩn tránh.

Câu oán trách quá lớn của Mạnh Đạt Nhân vô tình làm Trầm Bội Uyển giật mình hồi tỉnh, vừa nhìn thấy Bạch Quan Nhật, nàng gượng kêu :

– Lại là người Thần Môn với công phu Cửu Trùng ? Mạnh thiếu hiệp, tả nhị hữu tam, hãy lấy thoái làm tiến, mau.

Biết Trầm Bội Uyển tỉnh lại đã là điều đáng mừng, nghe nàng chỉ điểm có phần đúng với tình thế đang bị chiêu công của Bạch Quan Nhật dồn ép, Mạnh Đạt Nhân càng mừng hơn.

Mạnh Đạt Nhân lập tức chuyển dịch theo như Trầm Bội Uyển chỉ điểm.

Ào…

Thật may, Mạnh Đạt Nhân kịp đưa Trầm Bội Uyển thoát chiêu do Bạch Quan Nhật đánh ra trong gang tấc.

Bạch Quan Nhật phẫn nộ bám theo :

– Tiếp chưởng !

Vù…

Dù không chủ tâm Mạnh Đạt Nhân vẫn nghe Trầm Bội Uyển thầm thì:

– Đó là Cửu Trùng đệ nhị thức. Lần này thì ngược lại, tả tam, hữu nhị, sau đó tiến qua tả để thoát đi.

Mạnh Đạt Nhân lấy làm lạ, Trầm Bội Uyển như rất am hiểu công phu Thần Môn ?

Mạnh Đạt Nhân làm theo.

Ào…

Lại thoát, có cơ hội, Mạnh Đạt Nhân vội hỏi nàng :

– Thương thế của cô nương đã đỡ được mấy phần ?

Nàng đáp, làm cho Mạnh Đạt Nhân bàng hoàng :

– Tiểu nữ không bị chưởng thương. Là độc khí của mụ họ Cổ gây nên.

Trúng độc ? Mạnh Đạt Nhân định hỏi nàng, không phải nàng từng căn dặn Mạnh Đạt Nhân đừng khinh suất, cớ sao nàng lại khinh xuất để vướng độc ? Hoặc không phải nàng đã tỏ ra không ngại độc đó sao ? Vậy tại sao…

Tiếng quát của Bạch Quan Nhật làm Mạnh Đạt Nhân không có cơ hội hỏi những câu như thế :

– Mạnh Đạt Nhân ! Đỡ !

Vù…

Vẫn như hai lần vừa rồi, Trầm Bội Uyển lại kịp lên tiếng chỉ điểm cho Mạnh Đạt Nhân cách tránh chiêu.

Ào…

Nghĩ đến việc không thể chậm trễ giúp Trầm Bội Uyển giải độc, sau lần tránh thoát này, Mạnh Đạt Nhân tận lực bỏ đi.

Vút !

Bạch Quan Nhật vẫn dai dẳng bám theo. Tuy nhiên, mỗi khi y đuổi kịp và phát kình, nếu là những chiêu y từng vận dụng thì Mạnh Đạt Nhân cứ y cách đã biết để lẫn tránh. Chỉ khi nào dùng chiêu khác lạ, may sao Trầm Bội Uyển vẫn còn tỉnh, nàng lại chỉ điểm cách tránh chiêu cho Mạnh Đạt Nhân.

Ào…

Cứ thế, vừa đuổi theo vừa đánh, Bạch Quan Nhật thì dần kiệt lực, ngược lại, Mạnh Đạt Nhân như có nguồn chân khí vô tận, vẫn ung dung bỏ đi với khinh thân pháp và bộ pháp linh hoạt.

Vút !

Sau đó thật lâu, khi biết Bạch Quan Nhật đã bỏ cuộc, Mạnh Đạt Nhân lên tiếng nói với Trầm Bội Uyển :

– Cách tránh chiêu do cô nương điềm chỉ quả lợi hại ! Tại hạ có cảm nghĩ đó phải là bộ pháp thượng thừa, chứng tỏ lệnh sư phải là…

Và Mạnh Đạt Nhân chợt dừng lời. Vì Trầm Bội Uyển lúc này đã hôn mê với sắc diện có phần nào u ám.

Kinh nghi, không lẽ độc chất sớm đến kỳ phát tác, Mạnh Đạt Nhân càng thêm hối hả lao đi.

Vút !


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.