Xác Chết Loạn Giang Hồ

Chương 74 - Trong Ðống Rơm Có Người Nhãy Ra

trước
tiếp

Tiêu Lĩnh Vu tức khí đầy ruột, đầu óc hoang mang. Chàng không phân biệt phương hướng, chạy càn chạy ẩu ra thẳng bờ sông mới dừng bước lại.

Kim Lan cùng Ngọc Lan biết lòng chàng đang phiền não không dám nói gì chỉ lảo đảo theo sau. Khu bờ sông này rất đổi hoang lương. Trên sông không thấy một chiếc thuyền chài nào.

Tiêu rmll VU nh~ìn giòng nước chảy cuồn cuộn, ngơ ngẩn xuất thần. Trong

khoảng thời gian chừng ăn xong bửa cơm chàng không nói nửa lời.

Kim Lan khẽ bảo Ngọc Lan :

– Dường như thần trí Tam gia có vẻ mê loạn. Chúng ta phải tìm cách nào làm cho Tam gia tỉnh táo lại mới được.

Tiêu Lĩnh Vu thở phào một cái quay lại nói :

– Ta vẫn không sao. Các cô bất tất phải nhọc lòng.

Ngọc Lan chuyển động cặp mắt nói :

– Trước tình cảnh nấy, Tam gia phải dùng đại trí tuệ, đại định lực để đối phó với cục diện khó khăn. Mong rằng Tam gia ráng trấn tỉnh. Thời gian ba tháng không phải là ngắn ngủi, chắc thế nào cũng tìm được thượng sách để cứu thoát lão gia cùng phu nhân.

Tiêu Lĩnh Vu khẽ thở dài nói :

– Ta đã xé bào đoạn tuyệt tình nghĩa với Thẩm mộc Phong và Chu Triệu Long. Vậy từ nay các cô đừng kên ta bằng Tam gia nữa.

Kim Lan nói :

– Bọn nô tỳ gọi quen miệng rồi. Không kêu bẳng Tam gia chẳng hiểu xưng hô cách nào cho phải ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

– Các cô cứ kêu thẳng tên ta là Tiêu Lĩnh Vu quách.

Ngọc Lan lắc đầu nói :

– Bọn tỳ thiếp khi nào dám thế ?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

– Chúng ta cùng người cả, làm gì có địa vị tôn ty. Kêu Tiêu Lĩnh Vu sao lại không được ?

Kim Lan đáp :

– Kêu tên gọi họ thì bọn tỳ thiếp lớn mật đến đâu cũng không dám. Tiêu gia có lòng khoan dung thì bọn tỳ thiếp xin kêu bằng tướng công.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

– Các cô cứ tùy tiện kêu bằng gì cũng được.

Chàng từ từ ngồi xuống.

Ngọc Lan co đầu gối cất giọng ôn nhu :

– Tỳ thiếp chịu ơn lớn của tướng công. Ngày đêm lo nghĩ không có cách gì báo đáp . Nay lão gia cùng phu nhân bị hãm ở Bách Hoa Sơn Trang thiếu người săn sóc. Tỳ thiếp muốn trở về Bách Hoa Sơn Trang xin Thẩm Mộc Phong cho săn sóc lão gia cùng phu nhân. Tướng công đã có Kim Lan tỷ tỷ chiếu cố. Thực không cần đến tỳ thiếp.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

– Sao ? Cô muốn về Bách Hoa Sơn Trang ư ?

Ngọc Lan đáp :

– Ðúng thế ! Nô tỳ tình nguyện chiếu cố lão gia cùng phu nhân.

Tiêu Lĩnh vu nói :

– Cô nương bất tất phải nghĩ nhiều cho nhọc lòng. Thẩm Mộc Phong không chịu đâu.

Kim Lan nói :

– Tỳ thiếp bằng lòng để y phế bỏ võ công và nói là vâng lệnh Tam gia đến hầu hạ lão gia thì may ra y ưng thuận.

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu nói :

– Không được đâu !

Bỗng nghe có tiếng cười ha hả cắt đứt câu nói của Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu ngẩng đầu trông ra thấy một người toàn thân mặc áo đen thân mình gầy khẳng gầy kheo đứng xa chừng một trượng. Chính là Ðộc Thủ Dược Vương.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng tức giận nhẩy vọt lại quát hỏi :

– Lão thân đến đây làm chi ? Phải chăng không muốn sống ?

Ðộc Thủ Dược Vương cười mát hỏi :

– Lão phu đến đây để tính một cuộc trao đổi với ông bạn được không ?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại :

– Trao đổi chuyện gì ?

Ðôc Thủ Dược Vương đáp :

– Ông bạn hẳn muốn cứu thoát lệnh tôn cùng lệnh đường.

Tiêu Lĩnh Vu dịu giọng nói :

– Nếu các hạ cứu được song thân cho tại hạ thì tại hạ có chết cũng không đáng tiếc.

Ðôc Thủ Dược Vương cười mát hỏi :

– Ông bạn có biết hiện nay trên cõi đời này chỉ một mình lão phu là có thể cứu được ìệnh tôn và lệnh đường không ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

– Hay lắm ! Các hạ cho biết điều kiện thế nào ?

Ðộc Thủ Dược Vương nói :

– Lão phu không nói thì ông bạn cũng hiểu rồi mới phải ?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

– Có phải muốn lấy máu trong mình tại hạ để cứu trị cho lệnh ái ?

Ðộc Thủ Dược Vương đáp :

– Phải rồi. Có điều lần này lão phu điều chế cho ông bạn một ít thuốc bổ.

Một đằng lấy máu, một đằng uống thuốc bỗ, thế là vừa cứu được mạng cho tiện nữ vừa không tổn hại đến tính mạng của ông bạn. Ðồng thời lệnh tôn và lệnh đường cũng cứu ra được . Ðây là một kế nhất cử tam đắc.

Ngọc Lan đột nhiên xen vào :

– Lão tiền bối ! Tiểu tỳ có mấy câu không nói ra thì trong lòng ấm ức khó chịu.

Ðộc Thủ Dược Vương hỏi :

– Cô có điều gì thử nói nghe !

Ngọc Lan đáp :

– Dù cho lão tiền bối có cứu được Tiêu lão gia cùng Tiêu phu nhân một cách bình yên, nhưng bọn người Bách Hoa Sơn Trang lập tức sẽ mở cuộc điều tra…

Ðộc Thủ Dược Vương ngắt lời :

– Chúng ta sẽ kiếm một nơi kín đáo để dấu người không cho họ tìm thấy.

Ngọc Lan nói :

– Ẩn lánh một thời gian thì còn được chứ lâu dài quyết không xong. Lão tiền bối giáo đầu với Thẩm Mộc Phong đă bao nhiêu năm chắc hiểu rõ tính cách y rồi.

Ðộc Thủ Dược Vương đáp :

– Cái đó lão phu tự có biện pháp.

Kim Lan hỏi :

– Nếu cần máu để cứu mạng cho lệnh ái thì hà tất phải lấy huyết của Tam gia ? Tiểu tỳ tự nguyện đem huyết dịch toàn thân hiến cho lệnh ái được chăng ?

Kim Lan cũng nói theo :

– Tiểu tỳ cũng xin hiến máu.

Ðộc Thủ Dược Vương lắc đầu đáp :

– Nếu câu chuyện dễ dàng như vậy thì lão phu tìm cả chục người cũng được .

Kim Lan hỏi :

Nếu vậy thì chỉ có máu trong mình Tam gia mới được thôi ư ?

Ðộc Thủ Dược Vương đáp :

– Lão phu tìm kiếm người mấy năm, coi cả muôn ngàn người mà chỉ có máu hai người chữa được mà thôi.

Tiêu Lĩnh Vu không nhịn được hỏi :

– Một người là tại hạ, còn người nữa là ai ?

Ðộc Thủ Dược Vương đáp :

– Hiện giờ chỉ còn mình ông bạn, người kia chết mất rồi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại :

– Ai vậy ?

Ðộc Thủ Dược Vương đáp :

– Có cho ông bạn hay cũng chẳng hề chi, nhưng ông bạn nhỏ tuổi lão phu nói ra ông bạn cũng không quen biết. Người đó là Khâu vân Cô.

Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy đau lòng. Chàng thở dài nói :

– Khâu Vân Cô ư ? Bà là một nhân vật nổi danh, tại hạ kính trọng vô cùng.

Ðộc Thủ Dược Vương hắng dặng một tiếng rồi nói :

– Lão phu không thể chờ lâu được. Ông bạn có ưng chịu hay không thì quyết định mau đi !

Tiêu Lĩnh Vu vẻ mặt kiên quyết đáp :

– Tại hạ chịu rồi, nhưng cần được thấy mặt song thân trước.

Ðộc Thủ Dược Vương nói :

– Dĩ nhiên là thế ! Vào khoảng canh ba đêm nay, chúng ta lại gặp nhau ở trong tòa hoang miếu hôm trước. Lão phu sẽ nói cho ông bạn hay về cách giải cứu lệnh tôn cùng lệnh đường.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

– Hay lắm ! Vậy chúng ta cứ thế.

Ðộc Thủ Dược Vương xoay mình nhẩy một cái ra xa hơn trượng, rồi lao đi như gió, chớp mắt đã mất hút.

Ngọc Lan nhìn bóng sau lưng Ðộc Thủ Dược Vương cho đến khi mất hút mới quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng hỏi :

– Tướng công ! Tướng công chịu để cho lão lấy huyết thật ư ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

– Kẻ làm con mà không hết đạo hiếu đã là tội rồi. Huống chi song thân vì ta mà phiền lụy thì đừng nói lão chỉ lấy máu huyết trong người, dù ta có phải tan xương nát thịt để cứu song thân cũng không quản ngại…

Ngọc Lan nói :

– Ðộc Thủ Dược Vương không phải là con người tử tế…

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :

– Ta cũng biết thế. Nhưng lão muốn cứu mạng cho ái nữ chắc không thể giả dối được. Phụ tử tình thâm, việc này tưởng không nên quá lo xa.

Ngọc Lan hỏi :

– Nếu Ðộc Thủ Dược Vương lấy máu của tướng công cứu mạng cho ái nữ của lão xong rồi lại đem lão gia cùng phu nhân đưa trả vào Bách Hoa Sơn Trang thì tướng công chẳng mắc bẩy lão ư ?

Tiêu Lĩnh Vu thở dài đáp :

– Khi đó dù ta không chết thì cũng đã mất hết võ công. Thẩm Mộc Phong sở dĩ cướp song thân ta chỉ vì mục đích lợi dụng ta. Một khi ta đã mất hết võ công, chắc hắn chẳng giữ song thân ta làm gì nữa.

Ngọc Lan khẽ thở dài nói :

– Tướng công chỉ còn một hơi thở, Thẩm Mộc Phong cũng chẳng chịu buông tha hai vị lão gia đâu. Dù tướng công mất hết võ công vẫn phải chịu khuất phục, so với hiện giờ còn tệ hại hơn. Người giang hồ hiểm trá vô cùng, tướng công đừng tưởng dùng tín nghĩa đối với họ mà được.

Tiêu Lĩnh Vu dường như tỉnh ngộ hỏi :

– Theo ý cô thì làm thế nào ?

Ngọc Lan đáp :

Theo ý tiện tỳ thì lúc đến hội họp với Ðộc Thủ Dược Vương ở một nơi bí ẩn nào đó. Chúng ta ra tay giải cứu lão gia cùng phu nhân. Không hiểu tướng công tính sao ?

Tiêu Lĩnh Vu nói :

– Binh bất yếm trá, lừa gạt được chừng nào hay chừng nấy, có điều chúng ta dùng kế trá ngụy với Ðộc Thủ Dược Vương, chẳng lẽ lão lại không phòng bị ?

Kim Lan nhẹ buông tiếng thở dài nói :

– Lực lượng của chúng ta quá ít, dù cứu được lão gia cùng phu nhân cũng khó lòng bảo vệ chu toàn.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

– Ðúng thế ! Khi đó Thẩm Mộc Phong sẽ đem toàn lực đuổi bắt chúng ta.

Ngọc Lan nói :

– Người lành tất được trời giúp. Tướng công không nên nghĩ nhiều.

Tiêu Lĩnh Vu thở phào một cái nói :

– Người bị thương đã dặn chúng ta lúc mặt trời lặn sẽ trở lại tòa miếu hoang để gặp y. Một đằng Ðộc Thủ Dược Vương cũng ước hẹn đến toà miếu này vào lúc canh ba. Không ngờ toà miếu hoang lương đó lại có mối cơ duyên với Tiêu mỗ không cởi ra được.

Ngọc Lan đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi nói :

– Tướng công ! Chung quanh Bách Hoa Sơn Trang, chỗ nào cũng đặt trạm ngấm. Nhất cử nhất động của chúng tạ đều bị theo dõi. Theo ý tiện thiếp thì chúng ta nên đi quanh một vòng rộng lớn để làm loạn tai mắt bọn chúng, sau đó sẽ tìm cách lẽn vào tòa phá miếu.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

– Phải đấy ! Ta theo kế của cô nương.

Rồi chàng chuyển hướng đi về phía chính Nam.

Ba người chạy thật nhanh. Chỉ trong khoảnh khắc đã đi được mấy chục dặm.

Tiêu Lĩnh Vu dừng bước đảo mắt nhìn quanh thấy lnột căn nhà gianh cô lập giữa miền hoang dã.

Ngọc Lan mỉm cười nói :

– Tướng công ! Chúng ta vào trong căn nhà gianh kia bồi dưỡng tinh thần một lúc. Tới đây bốn mặt đồng ruộng bát ngát có thể trông rõ cảnh vật trong vòng trăm trượng. Nếu Bách Hoa Sơn Trang đặt trạm ngầm là phát hiện ra ngay.

Kim Lan nói :

– Chúng ta chỉ cần cho hai trạm ngầm để ý tới, họ sẽ đưa tin giả ra ngoài là làm hỗn loạn được tai mắt của Ðại trang chúa.

Ngọc Lan nói :

– Tiểu đệ cũng nghĩ thế.

Hai cô dần dần phấn khởi tâm thần rõ ra gan dạ.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng rất lấy làm kỳ, nghĩ thầm :

– Hai cô này trước đối với Thẩm Mộc Phong cực kỳ kinh hãi mà bây giờ dường như các cô biến thành người khác.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, bất giác chàng phải buột miệng hỏi :

– Tại sao lúc này hai cô mạnh dạn hơn nhiều.

Ngọc Lan mỉm cười nói :

– Tướng công lấy làm kỳ phải không ? .

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

– Các cô bị Thẩm Mộc Phong uy hiếp lâu ngày, vẫn sợ hắn như một vị thần minh, sao bây giờ lại có gan dám đối chọi với hắn ?

Kim Lan giải thích :

– Cái đó là tỳ thiếp thông suốt được một điều.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

-Thông suốt điều chi ?

Ngọc Lan đáp :

– Kẻ sĩ chnl chết vì người tri kỷ. Tướng công đối đãi với bọn tỳ thiếp ơn thâm nghĩa trọng, nguyện hết lòng vì tam gia, dù tan xương nát thịt cũng không đáng tiếc . Chí nguyện này khiến cho bọn tỳ thiếp can đảm lên nhiều.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

– Té ra là thế.

Ba người vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã gần đến căn nhà gianh.

Căn nhà này rất hoang lương. Trong nhà chứa toàn rơm rạ, ngoài ra không có vật gì khác.

Tiêu Lĩnh Vu rảo bước tiến vào nhà rồi nói :

– Chỗ này được lắm ! Chúng ta ở đây bồi dưỡng tinh thần chờ đến lúc mặt trời lặn sẽ trở về miếu hoang.

Ngọc Lan xoay tay lại rút thanh trường kiếm ở sau lưng ra đánh soạt một cái. Cô chú ý nhìn vào đống rơm lớn tiếng hô :

– Mau chường mặt ra đi ! Không thì ta phóng hỏa.

Tiêu Lĩnh Vu chau mày toan hỏi, bỗng thấy Ngọc Lan đưa mắt ra hiệu liền dừng lại không lên tiếng.

Kim Lan hắng dặng một tiếng nói :

– Tỷ tỷ ra đi ! Chúng ta đốt nhà lên cho hắn coi.

Hai cô một tung một hứng, dùng lời trá ngữ, nhưng trong đống cỏ vẫn không có động tĩnh gì.

Kim Lan trầm giọng nói :

– Muội muội đưa đá lửa đây ! Chúng ta đốt cả hai mặt.

Bỗng thấy đống rơm bùng lên. Một tên tiểu khiếu hóa mình trần, đầu tóc bù xù nhẩy ra. Gã đưa mắt nhìn hai cô rồi cười ha hả nói :

– Hay lắm ! Hai cô đã đánh lửa cho tiểu khiếu hóa này phải nhảy ra.

Ngọc Lan chuyển động mục quang ngắm nghía tiểu khiếu hóa từ đầu xuống gót chân, hỏi :

– Ngươi là ai ?

Tiểu khiếu hóa cười nói :

– Những kẻ ăn xin như tiểu nhân thì đâu chả có ? Sao các cô phải kinh hãi ?

Ngọc Lan lạnh lùng đáp :

– Thân thủ ngươi rất mau lẹ. Hiển nhiên là người trong võ lâm.

Tiểu khiếu hóa hỏi lại : .

– Là người võ lâm thì sao ?

Kim Lan đột nhiên xen vào :

– Ta nghe nói trên chốn giang hồ có Cái Bang là một ban hội to lớn. Ðệ tử trong bang đều ăn mặc như bọn khất cái mà tên nào võ công cũng cao cường.

Ngươi có phải trong Cái Bang không ?

Tiểu khiếu hóa hỏi lại :

– Phải chăng cô là người trong Bách Hoa Sơn Trang ?

Tiêu Lĩnh Vu vẫn đứng bàng quan không nói nửa lời.

Kim Lan, Ngọc Lan tuy được nghe nói nhiều chuyện giang hồ, nhưng hai cô ở trong Bách Hoa Sơn Trang ít khi ra ngoài nên trên thực tế chưa đủ kinh nghiệm. Hai cô nghe tiểu khiếu hóa hỏi lại liền đáp :

– Phải rồi ! Nhưng hiện giờ chúng ta không còn ở trong Bách Hoa Sơn Trang nữa.

Tên tiểu khiếu hóa tuy láu lỉnh điêu ngoa nhưng cũng không hiểu. Gã ngạc nhiên hỏi :

– Tại sao vậy ?

Ngọc Lan đáp :

– Hiện giờ chúng ta đã thoát ly Bách Hoa Sơn Trang…

Cô chợt cảm thấy có điều không ổn liền hỏi lại :

– Ngươi hỏi kỹ như vậy là có ý gì ?

Tiểu khiếu hóa cười đáp :

– Nếu cô có nói thực như vậy thì tại hạ kính mừng hai cô.

Kim Lan nói :

– Ngươi hỏi điều gì bọn ta đã nói hết rồi. Vậy câu chúng ta hỏi ngươi cũng nên nói đi !

Tiểu khiếu hóa đáp :

– Dù các vị là nhân vật ở Bách Hoa Sơn Trang, tại hạ cũng không sợ. Tại hạ đúng là người Cái Bang các vị thường nghe nói tới.

Tiêu Lĩnh Vu đã được Trang sơn Bối cho hay, hơn trăm năm trước Cái Bang là một bang lớn đệ nhất võ lâm, đệ tử đông đúc. Khắp hai miền Nam Bắc sông Ðại Giang cao thủ rất nhiều, oai danh hơn cả các môn phái lớn, khác nào sao Bắc Ðẩu, núi Thái Sơn trong võ lâm.

Nhưng từ ba chục năm nay, Cái Bang phát sinh biến cố, các vị trưởng lão tranh chấp ngôi Bang chúa, gây nên bi kịch tàn sát lẫn nhau. Bên thua lại đi cấu kết với cường địch ở ngoài, diễn ra những trường huyết chiến khủng khiếp. Mười tám vị trưởng lão Cái Bang bị thương vong hết sạch. Do đó những tuyệt kỷ trong bang thành ra thất truyền. Từ đấy trở đi uy danh sa sút, nhưng về phương diện nhân số, Cái Bang vẫn là một bang hội nhiều nhất võ lâm.

Ngọc Lan cả mừng nói :

– Ta được nghe danh Cái Bang từ lâu. Ðệ tử bang nầy đều là hiệp sĩ trung nghĩa. Nay ta gặp được cũng là nhất hạnh.

Tiểu khiếu hóa tuy áo quần lam lủ, mặt mũi lem luốt nhưng không dấu nổi tướng mạo thanh tú. Gã bị Ngọc Lan cho ăn bánh phỉnh, bất giác nổi lên tràng cười khanh khách đáp :

– Cô nương quá khen mà thôi.

Ngọc Lan đột nhiên buông tiếng thở dài, quay lại ngó Tiêu Lĩnh Vu muốn nói lại thôi.

Nguyên cô chợt nghĩ tới có người Cái Bang giúp đỡ không chừng sẽ cứu thoát được song thân Tiêu Lĩnh Vu, nhưng cô cảm thấy việc này rất quan trọng.

Vạn nhất gã nầy trá hình đệ tử Cái Bang, hoặc đưa đề nghị ra gã không ưng chịu mà việc bí mật bị tiết lộ, nên cô dừng lại không nói nữa.

Tiểu khiếu hóa từ từ đưa mắt ngó Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu chắp tay nói :

– Tại hạ đã từng nghe thinh danh của quí bang, nhưng chưa hiểu cách xưng hô huynh đài thế nào ?

Tiểu khiếu hóa đáp :

– Tiểu đệ là Bành Vân. Xin ông bạn cho biết đại danh.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

– Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu.

Bành Vân đột nhiên lấp loáng cặp mắt nói :

– Các hạ là Tam trang chúa Bách Hoa Sơn Trang. Tiểu khiếu hóa nầy được nghe đại danh đã lâu.

Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói :

– Hởi ôi ! Hiện giờ tại hạ không phải là người của Bách Hoa Sơn Trang nữa.

Bành Vân nói :

– Tiểu khiếu hóa đã được nghe tổng thủ lãnh bốn tỉnh Dự, Ngạc, Tương, Cám nói cho biết đại danh của tiểu huynh.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

– Mã Văn Phi hiện có ở gần đây không ?

Bành Vân đáp :

– Y ở một chỗ với mấy vị trưởng lão tệ bang.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

– Tại hạ có việc mong được gặp mặt Mã tổng thủ lãnh, không hiểu Bành huynh có cho tại hạ địa chỉ được chăng ?

Bành Vân đáp :

– Hiện giờ y ở đâu thì tiểu đệ không hay, nhưng có thể tìm giúp Tiêu huynh được. Còn Mã tổng thủ lãnh có muốn tương hội với Tiêu huynh thì tiểu đệ chưa rõ.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

– Tiểu đệ chỉ mong Bành huynh thông tri cho Mã tổng thủ lãnh một tiếng là được. Còn y muốn gặp tại hạ hay không tùy y quyết định. .

Bành Vân nói :

– Ðược rồi . Trước khi mặt trời lặn, tiểu hóa tử sẽ có hồi âm cho Tiêu huynh.

Tiêu Lĩnh Vu sực nhớ tới lời ước hẹn với người bị thương trong tòa hoang miếu liền hỏi :

– Ðêm nay tiểu đệ có chút việc riêng. Vậy để trưa mai chúng ta sẽ gặp nhau ở đây có được chăng ?

Bành Vân trầm ngâm một chút rồi đáp :

– Ðược rồi ! Chúng ta cứ thế…

Gã ngừng lại một chút rồi tiếp :

– Nơi đây tạm nhường lại cho ba vị.

Dứt lời gã tung mình vọt đi chạy nhanh như cơn gió thoảng, chớp mắt đã mất hút.

Tiêu Lĩnh Vu ngó tên tiểu khiếu hoá đi xa rồi mới quay lại hỏi Ngọc Lan :

– Tại sao cô biết có người ? .

Ngọc Lan mĩm cười giơ tay trỏ vào bên cửa đáp :

– Gã tiểu khiếu hóa này thích ăn uống quá.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn theo ngón tay trỏ thấy đống xương gà cao hơn tấc vứt ở bên cửa sổ, bất giác khen ngợi :

– Cô nương thật là người tinh tế !

Ngọc Lan nói :

– Tướng công qụá khen rồi !

Kim Lan đột nhiên xen vào :

– Người Cái Bang xuất hiện ở đây chắc có chuyện gì ?

Ngọc Lan đáp :

– Ðại trang chúa tái xuất giang hồ là một vụ đồn đại khắp võ lâm. Y gây thù kết oán đã nhiều. Chuyến này lại quyết ý đi riêng một mình khiến cho người võ lâm thiên hạ phải chú ý, lục tục kéo đến để tra xét tình thế. Hỡi ôi ! E rằng những ngày gần đây sẽ xẩy trường ác chiến kinh thiên động địa.

Kim Lan nói :

– Vậy chúng ta mượn cơ hội này liên thủ với anh hùng thiên hạ…

Ngọc Lan lắc đầu ngắt lời :

– Không được.

Kim Lan hỏi :

– Tại sao vậy ?

Ngọc Lan đáp :

– Trước khi chưa cứu được lão gia cùng phu nhân, chúng ta không nên xung đột thẳng vào mặt với người Bách Hoa sơn trang. Tướng công bản lãnh cao thâm trong lúc chiến đấu e rằng khó lòng giữ khỏi chuyện giết người. Nếu Thẩm Mộc Phong phẩn nộ quá chừng, e rằng hắn gia hại đến hai vị lão nhân gia .


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.