Tư Mã càn gật đầu . Y bước đến bên Tiêu Lĩnh Vu nói:
– Tiêu huynh bất tất phải hoang mang. Tiểu đệ đã coi tướng , lão phu nhân phúc lộc rất thâm hậu, quyết không xảy ra chuyện gì phi thường.
Tiêu Lĩnh Vu quay lại nhìn Tư Mã Càn đáp:
– Tư Mã huynh nói phải lắm.
Chàng đặt mẫu thân xuống, lau nước mắt nói tiếp:
– Gia mẫu vẫn hôn mê bất tỉnh, vị nào quen thuộc đường lối, cảm phiền đi mời thầy lang đến cho.
Tiêu đại nhân từ từ bước lại nhìn lão phu nhân một cái rồi nói:
– Vu nhi . Ngươi bất tất phải lo ngại.
Tiêu Lĩnh Vu khom lưng nói :
– Gia gia có điều chi dạy bảo?
Tiêu đại nhân nói:
– Sau khi ngươi đi rồi, mẫu thân ngươi đêm ngày mong nhớ lo buồn mà thành bệnh. Gia gia khuyên giải hoài mà mẫu thân ngươi không lúc nào lấy lại được vẽ mặt tươi vui như trước…
Tiêu Lĩnh Vu nói:
– Hài nhi bất hiếu khiến mẫu thân lo âu, thật tội đáng muôn thác.
Tiêu đại nhân mỉm cười nói:
– Khi bọn người Bách Hoa Sơn Trang đến thôn Đan Quế, ta đã nhìn thấy chỗ sơ hở của họ và phát giác ra hành động rất khả nghi, nhưng mẫu thân ngươi tin là chuyện thực, mụ hớn hở tươi cười. Ta không nỡ nói rõ nội tình, cứ theo bọn họ lên đường. Chúng ta tới Bách Hoa Sơn Trang, tuy chưa nếm mùi đau khổ là gì , nhưng ở trong phòng tối tăm không thấy ánh mặt trời cũng khó chịu vô cùng.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
– Hài nhi đã không hầu hạ dưới gối lại làm phiền đến song thân, trong lòng hối hận muốn chết?
Tiêu đại nhân nói:
– Mẫu thân ngươi vừa tức uất, vừa nhớ con, lại ở trong phòng tối mà nhiễm bệnh. Đây là mụ kinh hãi mà ngất đi, ngươi bất tất phải hoang mang, chờ mụ tỉnh lại, nhận ra ngươi là bệnh tật giảm đi phân nữa.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
– Gia gia nói đúng lắm !
Ngọc Lan đứng bên nghiêng mình nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:
– Trong thành Quy Châu có một vị danh y. Tiểu tỳ xin hoá trang trà trộn vào thành mời y.
Bỗng nghe trên sườn núi , trong bụi cỏ xanh có tiếng cười rộ nói:
– Bất tất phải như thế. Danh y trong thiên hạ không ai bì kịp lão phu. Cái bệnh nhỏ xíu đó, lão phu tự tin đủ tài diệu thủ hồi xuân, chỉ châm cứu một phát là lệnh mẫu tỉnh lại ngay .
Quần hào ngẩng đầu nhìn lên thấy trên tảng đá lớn cách đó mấy trượng có một lão già đứng sửng. Lão này mặc áo đen, người nhỏ và khô đét.
Lão chính là Độc Thủ Dược Vương.
Quần hào vì thấy Tiêu phu nhân chết giấc, mê man bất tỉnh nên tai mắt đều mất linh mẫn, không hiểu Độc Thủ Dược Vương đã đến đây từ hồi nào?
Thương Bát cười lạt nói:
– Lão đã tới đây thì đừng hòng trở về nữa?
Hắn vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho Đổ Cửu . Hai người vội lướt qua mé tả ngăn chặn đường rút lui.
Độc Thủ Dược Vương cười hô hố nói:
– Lão phu mà sợ không đường về thì đã chẳng theo hút các vị tới đây.
Nói rồi tung mình nhảy xuống.
Tiêu Lĩnh Vu vội bước lại ngăn chặn trước mặt Tiêu phu nhân, lạnh lùng nói:
– Nếu bữa nay mà các hạ có ý đồ độc ác thì nơi đây là mồ chôn các hạ đó ?
Độc Thủ Dược Vương hai mắt nhìn đăm đăm Tiêu Lĩnh Vu nói:
– Công tử hoá trang thành Mã Thành , lão phu đã khám phá ra ngay từ lúc còn ở Bách Hoa sơn trang.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
– Giả tỷ lúc đó các hạ tiết lộ cho Thẩm Mộc Phong hay thì có khi bọn tại hạ khó mà ra khỏi Bách Hoa sơn trang.
Độc Thủ Dược Vương đáp:
– Đúng thế . Nếu Thẩm Mộc Phong nhận ra công tử tất đã đem toàn lực trong trang ra liều mạng với công tử.
Tiêu Lĩnh Vu cười nói:
– Đáng tiếc Thẩm Mộc Phong đã để lỡ cơ hội, thành ra không giết được tại hạ.
Độc Thủ Dược Vương đáp:
– Lão phu không chịu tiết lộ thân phận của công tử chẳng phải vì lòng dạ từ bi, sở dĩ muốn lưu tính mạng lại cho công tử là để mượn huyết dịch cứu mạng cho tiểu nữ.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
– Chúng ta chưa đến trình độ thân mật như vậy. Tại hạ khuyên các hạ nên thủ tiêu ý niệm đó đi.
Độc Thủ Dược Vương nói:
– Lão phu chỉ có một đứa con gái. Nếu không đạt được mục đích quyết chẳng chịu thôi.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày nói:
– Các hạ ở trong tình trạng này mà còn nói vậy thì thật cuồng vọng quá?
Độc Thủ Dược Vương ngữa mặt lên trời cười rộ nói:
– Trong võ lâm còn ai không biết Độc Thủ Dược Vương? Lão phu cuồng vọng hay tự phụ thái quá há còn để đến lượt công tử nói ra?
Hướng Phi đột nhiên xen vào:
– Tiêu huynh . Hành tung chúng ta đã bị bại lộ. Chỉ còn biện pháp duy nhất là giết lão đi để bịt miệng. Tiêu huynh phí lời tranh luận với lão làm chi cho uổng công?
Tiêu Lĩnh Vu xua tay đáp:
– Hướng huynh khoan hãy động thủ.
Chàng đảo mắt nhìn Độc Thủ Dược Vương hỏi:
– Các hạ dùng cách nào để lấy máu trong mình Tiêu mổ đặng cứu mạng cho lệnh ái?
Độc Thủ Dược Vương đáp:
– Y thuật của lão phu khắp thiên hạ không ai bằng, võ công cũng không chịu đi sau kẻ khác. Đó là điều kiện để lấy máu trong mình công tử.
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:
– Nếu tại hạ không để lão có cơ hội chống đối thì e rằng lão chết cũng không nhắm mắt. . .
Độc Thủ Dược Vương ngắt lời:
– Lão phu tin rằng một ngày kia sẽ bức bách công tử phải tự nguyện lấy máu mình cứu mạng cho tiểu nữ.
Tiêu Lĩnh Vu hơi biến sắc nói :
– Lệnh ái là người biết phải trái , lại bản tính lương thiện mà sao lại có người cha tàn nhẫn như lão, thật làm nhơ nhuốc tấm lòng thanh bạch của cô ta…
Chàng dừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Lão ỷ mình võ công cao cường bắt Tiêu mổ phải hàng phục. Vậy Tiêu mổ để lão có cơ hội chống đối. Bây giờ chúng ta lấy một chọi một. Ai nấy trông vào võ công để phân thắng bại. Nếu lão thắng, tại hạ bó tay chịu trói để lão lấy máu cứu ái nữ. Nhưng nếu lão thất bại dưới tay Tiêu mổ thì sao?
Độc Thủ Dược Vượng cười lạt đáp:
– Lão phu hành dộng chỉ mong thành công, không cần lựa chọn thủ đoạn. Lão phu đã làm thì ai cười mặc ai, không muốn hứa lời một cách khinh xuất. Nếu bữa nay không thắng thì hậu nhật còn dài, rút cục lão phu vẫn có cách kiềm chế công tử.
Độc Thủ Dược Vương miệng thốt ra những lời hèn hạ một cách tự nhiên, không hổ thẹn chút nào.
Tiêu Lĩnh Vu ngẩn người ra lẩm bẩm:
– Một người có địa vị trong võ lâm như Độc Thủ Dược Vương mà dám nói như vậy thật khiến Tiêu mổ vô cùng kinh ngạc.
Độc Thủ Dược Vương đảo mắt nhìn Tiêu phu nhân nằm trong bụi cỏ liền hỏi sang chuyện khác:
– Bệnh thế của lệnh đường rất trầm trọng, nếu không điều trị cho lẹ thì e rằng sau này muốn cứu vãn cũng khó. Công tử tính sao?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:
– Phải chăng lão muốn chữa khỏi bệnh cho gia mẫu để bắt Tiêu mổ đền nợ bằng cách hiến máu đặng cứu lệnh ái?
Độc Thủ Dược Vương cười đáp:
– Nếu được vậy lão phu rất vui lòng.
Tư Mã Càn xen vào:
– Bệnh thế tầm thường của Tiêu thái phu nhân bất tất phải phiền đến đại giá các hạ.
Rồi hắn lấy kim hoàn trong bọc ra chắn trước mặt Tiêu phu nhân.
Độc Thủ Dược Vương đảo mắt nhìn quần hào một lượt rồi hỏi:
– Công tử muốn cùng lão phu chiến đấu một trận thật ư?
Lão quả là người thâm trầm, quỷ kế đa đoan. Lúc Tiêu Lĩnh Vu khiêu chiến thì lão lảng sang chuyện khác. Bây giờ chính lão lại đưa ra lời thách đấu.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong dạ:
– Lão này lòng dạ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, giúp sức cho Bách Hoa sơn trang rất nhiều. Ta mượn cơ hội này diệt trừ lão đi cũng là một việc hay. Nhưng làm vậy không khỏi có điều ân hận với cô con gái lão. Biết tính sao bây giờ?
Chàng xoay chuyển ý nghĩ rồi cười lạt nói:
– Bất luận lão đưa ra đường lối thế nào, tại hạ cũng xin bồi tiếp.
Độc Thủ Dược Vương đáp:
– Lão phu là con người không ưa bị hạn chế. Nếu công tử muốn tỷ thí với lão phu thì chúng ta chẳng cần để lề luật giang hồ câu thúc. Bất luận thủ đoạn nào, hoặc dùng ám khí, độc dược hay thủ đoạn gì cũng chẳng sao. Hễ ai thắng được là cao.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
– Hay lắm ? Lão nói trước ra như vậy cũng còn là có chút khí phách anh hùng .
Độc Thủ Dược Vương đáp:
– Công tử quá khen rồi .
Thần thâu Hướng Phi đột nhiên lên tiếng :
– Có một điều Dược Vương quên chưa nói.
Độc Thủ Dược Vương hỏi:
– Điều chi?
Hướng Phi đáp:
– Quần đã quần công, dùng nhiều thắng ít.
Độc Thủ Dược Vương cười ha hả đáp:
– Lão phu đã không chịu để quy cũ võ lâm trói buộc thì dĩ nhiên các vị cũng chẳng cần hạn chế.
Tư Mã Càn cầm cây Kim hoàn giơ ra nói:
– Tại hạ xin lĩnh giáo trước.
Bỗng nghe Ngọc Lan kêu thét lên.
– Phu nhân!
Rồi cô quỳ xuống ôm Tiêu phu nhân dậy.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn lại thấy mẫn thân chân tay run lên bần bật, mặt đầy mổ hôi, hai mắt nhắm nghiền, dường như đau đớn vô cùng . Bất giác chàng tan nát ruột gan, nước mắt tuôn ra như mưa.
Độc Thủ Dược Vương cười ha hả nói :
– Chân tay co quắp là triệu chứng trúng gió. Nếu để chậm thì danh y đương thời cũng không cứu trị nỗi, hay ít ra toàn thân tê liệt thành người tàn phế.
Mấy câu này như dao kiếm đâm vào tim Tiêu Lĩnh Vu.
Chàng giơ tay lên lau nước mắt thủng thẳng nói:
– Lão tiền bối chữa trị cho gia mẫu được chăng?
Độc Thủ Dược Vương đáp:
– Lão phu mà ra tay thì lập tức hết bệnh.
Tiêu Lĩnh Vu chắp tay xá dài nói:
– Vậy phiền lão tiền bối thi triển diệu thủ cho.
Độc Thủ Dược Vương cười nói:
– Việc trị bệnh rất dễ dàng. Có điều lão phu đòi trả giá đắt, e rằng công tử không chịu nổi.
Kim Toán Bàn Thương Bát đột nhiên xen vào:
– Chỉ cần lão đưa điều kiện ra thì bất cứ thứ gì như cổ ngoạn ngọc khí, danh hoạ, châu báu…tuỳ ý lão muốn lấy thứ gì , Thương mổ quyết chẳng so kè.
Độc Thủ Dược Vương lạnh lùng nói:
– Không phải những thứ đó. Vàng bạc châu báu hay đồ cổ ngoạn ngọc gì lão phu cũng coi như cỏ rác.
Thương Bát hỏi:
– Vậy lão muốn lấy thứ gì?
Độc Thủ Dược Vương mắt đăm đăm nhìn Tiêu Lĩnh Vu đáp:
– Lão phu chỉ cần máu trong mình công tử để cứu mạng cho tiểu nữ.
Quần hào đều ngẩn người ra không biết nói thế nào.
Độc Thủ Dược Vương cười lạt nói tiếp:
– Lão phu đòi giá rất đắt nhưng không phải làm khó dễ cho người. Công tử có muốn lão phu trị bệnh cho lệnh mẫu hay không là tuỳ công tử.
Tiêu đại nhân từ nãy tới giờ đứng yên coi diễn biến, đột nhiên lên tiếng :
– Vu nhi ! Mẫu thân ngươi đã ngoài năm chục, có chết cũng chẳng non yểu gì. Ngươi đang tuổi thanh niên, mình mang trọng nhiệm chẳng thể hy sinh để cứu mụ được
Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên vén áo quỳ xuống trước mặt phụ thân nói:
– Xin gia gia tha thứ cho hài nhi trái lệnh nghiêm đường. Công sinh dưỡng của từ mẫu cao sâu như trời biển, dù hài nhi có muôn thác cũng chưa đủ báo đền. Khi nào kẻ làm con lại để từ thân chịu chết mà không giải cứu?
Quần hào thấy đây là việc trọng đại nên đều đứng ngây người ra không dám dúng miệng vào.
Tiêu đại nhân trầm mặc hồi lâu rồi đáp:
– Ngươi đứng dậy đi. Ngươi đã vì lòng hiếu thảo, ta không tiện nói nhiều. Để tuỳ ngươi tự chủ.
Tiêu Lĩnh Vu khấu đầu rồi đứng dậy. Chàng chú ý nhìn Độc Thủ Dược Vương rồi nói:
– Tại hạ ưng thuận cứu mạng cho lệnh ái.
Độc Thủ Dược Vương mỉm cười đáp lời:
– Đó là công tử tự nguyện, chứ chẳng phải do lão phu bức bách.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
– Tiêu mổ đã hứa lời quyết không thay đổi. Phải chăng tiên sinh chưa đủ tín nhiệm?
Độc Thủ Dược Vương đáp:
– Lão phu tin lắm chứ.
Lão bước về phía Tiêu phu nhân ẩn mình. Miệng lão lạnh lùng quát:
– Tránh ra .
Nguyên Hướng Phi cùng Tư Mã Càn sóng vai đứng chắn phía trước Tiêu phu nhân, chuẩn bị ngăn cản lão. Nhưng lúc này tình thế biến đổi, hai người đành đứng tránh sang một bên.
Độc Thủ Dược Vương đi tới bên Tiêu phu nhân nhìn qua sắc mặt bà rồi nhảy lên cười nói:
– Các vị hãy coi thủ đoạn của đệ nhất thần y đương thời ra sao.
Ngọc Lan đứng bên cạnh Tiêu phu nhân đột nhiên lạnh lùng nói:
– Y đạo của tiên sinh đã đến trình độ thông thần, nhưng thủ đoạn dùng độc cũng ít người sánh kịp. Tiểu tỳ từng nghe Thẩm Mộc Phong nói tiên sinh có tài mượn vật khác để truyền độc.
Độc Thủ Dược Vương đáp:
– Đúng thế! Lão phu quả có làm vậy, nhưng chẳng đến nỗi dùng nó để gia hại một bà già tuyệt không chút năng lực kháng cự.
Ngọc Lan nói:
– Nếu vậy thì e rằng bệnh thế của lão phu nhân không đến nỗi nghiêm trọng như lời tiên sinh nói. Tiên sinh cố ý bịa chuyện phi thường để uy hiếp Tiêu tướng công lấy huyết cứu mạng cho lệnh ái.
Độc Thủ Dược Vương lấy trong bọc ra một mũi kim, thản nhiên nói:
– Lão phu chỉ chích mũi kim một cái là bà ta tĩnh lại ngay lập tức.
Tiêu Lĩnh Vu trầm giọng ngắt lời:
– Độc Thủ Dược Vương . Nếu tiên sinh ngấm ngầm hạ độc vào người gia mẫu thì tiên sinh sẽ biết tại hạ đối phó với tiên sinh bằng cách nào.
Độc Thủ Dược Vương hửng hờ đáp:
– Chắc công tử chẳng thể gia hại lão phu được.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
– Tại hạ giết lệnh ái trước để tấm lòng hoài bảo trị bệnh của tiên sinh trong mười năm biến thành uổng phí. Tiên sinh còn phải nếm mùi đau khổ vì mất đứa con bảo bối.
Độc Thủ Dược Vương buông tiếng thở dài nói:
– Hoặc giả công tử có thể làm như vậy, những kẻ khác thì không thể hăm doạ được lão phu.
Tiêu Lĩnh Vu từ từ vươn tay ra khẽ bảo Kim Lan :
– Cô cho ta mượn thanh bảo kiếm.
Kim Lan nghe lời, rút kiếm cung kính đưa lại.
Tiêu Lĩnh Vu đảo cặp nhãn quang nhanh như điện nhìn thẳng vào mặt Độc Thủ Dược Vương thủng thẳng nói:
– Độc Thủ Dược Vương! Tiên sinh có muốn coi kiếm thuật của Tiêu mổ một chút không?
Độc Thủ Dược Vương tay cầm kim châm giơ lên đáp:
– Lão phu đem thuật châm cứu tuyệt thế ra trị bệnh để đổi lấy một chiêu kiếm của công tử.
Bầu không khí trong trường bỗng trở nên khẩn trương vô cùng. Bao nhiêu con mắt đổ dồn cả vào tay Tiêu Lĩnh Vu, nhưng sắc mặt mọi người đều lộ vẽ bi thương đau đớn.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn ra cây tùng ở vách núi cách đó chừng ba trượng nói :
– Hay lắm! Tiên sinh đã chuẩn bị chưa?
Chàng ngấm ngầm vận khí, bao nhiêu chân lực dồn cả vào cánh tay mặt.
Bỗng thấy chàng từ từ giơ trương kiếm trong tay lên, cổ tay đột nhiên rung động, thanh trường kiếm vuột tay bay ra thành một làn sáng bạc xoay chuyển. Kiếm khí mịt mờ theo tiếng rít vù vù lên cao đến bốn năm trượng.
Kiếm thế xoay chuyển không gian, quay hai vòng rồi đột nhiên bắn xuống cây tùng thấp lùn. Một làn ngân quang bay quanh thân cây, cành lá tung bay tới tấp.
Làn ngân quang thu lại, thanh trường kiếm hiện nguyên hình. Cây cổ tùng ở vách núi chỉ còn trơ thân cây, trụi hết cành lá.
Quần hào coi phép ngự kiếm thuật này đều trợn mắt, thộn mặt ra. Lát sau mới vang lên những tiếng thở dài cùng ca tụng.
Độc Thủ Dược Vương gật đầu nói:
– Lão phu còn nhớ năm chục năm trước trong võ lâm có bốn tay luyện được phép kiếm thuật này. Ba người kia bị hãm vào trong cung cấm, chỉ còn lại một người không biết lạc lõng nơi đâu?
Lão ngừng lại một chút rồi đột nhiên cất cao giọng hỏi:
– Công tử xưng hô Trang Sơn Bối bằng gì?
Tiêu Lĩnh Vu thấy lão gọi đích danh Trang Sơn Bối thì biết lão cũng hiểu thuật ngự kiếm này, chàng không khỏi ngẩn người, nhưng vẫn lạnh lùng nói:
– Tại hạ kêu lão nhân gia bằng sư phụ.
Độc Thủ Dược Vương thở dài nói:
– Công tử còn nhỏ tuổi mà đã thành tựu đến thế là trái với võ học thường quy. Nếu lão phu đoán không nhầm thì ngoài Trang Sơn Bối ra công tử còn gặp những kỳ tích khác nữa.
Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi nghĩ thầm:
– Lão này quả nhiên lợi hại? Chẳng lẽ ta ăn được thứ nấm ngàn năm mà lão cũng nhận ra?
Chàng không trả lời câu hỏi, lảng sang chuyện khác:
– Kiếm thuật tại hạ như vậy hếu có cướp được sinh mạng lệnh ái không?
Độc Thủ Dược vương trầm ngâm một lát rồi nói:
– Cái đó thì có thừa, nhưng vị tất công tử đã hại được lão phu.
Lão vừa dứt lời, mũi kim trong tay dã dâm vào trước ngực Tiêu phu nhân.
Thuật châm cứu của Độc Thủ Dược Vương quả nhiên thần diệu phi thường.
Mũi ngân châm đâm trúng huyệt, Tiêu phu nhân bỗng nhiên thở hộc lên một cái.
Tiêu Lĩnh Vu khen rằng:
– Y thuật của tiên sinh quả có chỗ độc đáo, không hổ là Độc Thủ Dược Vương.
Độc Thủ Dược Vương mỉm cười đáp:
– Dưới tay lão phu quyết khộng có bệnh nhân nào là không trị được.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:
– Giọng lưỡi lão này khoác lác thiệt.
Lại thấy Độc Thủ Dược Vương đâm kim xuống. Chỉ trong khoảnh khắc, lão đã đâm vào mười hai huyệt đạo trên mình Tiêu phu nhân.
Sau khi đã rút hết những mũi ngâm châm ra rồi, lão thò tay vào bọc lấy ra một cái bình ngọc, liệng về phía Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu đón lấy bình ngọc hỏi:
– Đây là thuốc gì? Cách dùng thế nào?
Độc Thủ Dược Vương cười mát nói:
– Lão phu mà muốn gia hại thì lúc này công tử đã trúng kỳ độc rồi.
Lão đảo cặp mắt nhìn quần hào, bỗng bật cười khanh khách nói tiếp:
– Nhưng công tử cứ yên tâm, lão phu còn lấy máu công tử đặng cứu mạng cho tiểu nữ.
Tiêu Lĩnh Vu biết lão có tài truyền độc qua các vật khác nên lẵng lặng chẳng nói gì.
Lại nghe Độc Thủ Dược Vương nói tiếp:
– Trong bình này có năm viên thuốc, chẳng những có công hiệu bổ khí ích thần mà còn gia thêm tuổi thọ. Lệnh đường mỗi ngày uống một viên. Uống hết năm viên là có thể phục hồi thanh xuân như hai chục năm trước. Công tử nên giữ gìn lấy .
Tiêu Lĩnh Vu chắp tay nói:
– Đa tạ tiên sinh ban linh đan.
Độc Thủ Dược Vương đáp:
– Muốn chứng thực lời nói của lão phu không phải là giả dối, năm ngày sau lão phu mới dẫn tiểu nữ đến đây.
Mắt lão lộ nỗi khát vọng vô biên, chăm chú nhìn Tiêu Lĩnh Vu. Thái độ của lão vừa từ ái vừa nóng nẫy.
Tiêu Lĩnh Vu thở phào một tiếng đáp:
– Lời hứa của bậc trượng phu coi nặng bằng non. Dược Vương cứ yên tâm. Nếu sau năm ngày gia mẫu quả được như lời Dược Vương thì tại hạ nhất định bó tay cho Dược Vương lấy máu cứu lệnh ái.
Độc Thủ Dược Vương nói:
– Hay lắm . Lão phu tin lời công tử.
Đoạn lão tung mình nhảy ra xa hai trượng rồi chạy nhanh như biến.
Thương Bát nhìn sau lưng Độc Thủ Dược Vương cho tới khi mất hút, đột nhiên hắn chắp tay xá Tiêu Lĩnh Vu nói:
– Đại ca ơi ? Đại ca định lấy máu cứu con gái Độc thủ Dược Vương thật ư ?
Tiêu Lĩnh Vu cười mát đáp:
– Ta đã hứa với y thì còn lừa gạt thế nào được ?
Đổ Cửu vội nói:
– Hiện nay đại ca là người có quan hệ cho cuộc an nguy trong thiên hạ, đâu có thể tự khinh thân mình như thế được ?
Thần Thâu Hướng Phi cũng nói theo:
– Lão thâu nhi cũng tin Tiêu huynh đã hứa lời quyết không thay đổi. Nhưng hiện nay Tiêu huynh ở vào hoàn cảnh khác thường, dù có huỷ bỏ lời hứa vẫn được anh hùng thiêu hạ kính trọng.
Tiêu Lĩnh Vu xua tay gạt đi:
– Thịnh tình các vị tiểu huynh xin tâm lãnh mà thôi. Chúng ta đừng bàn đến chuyện đó nữa.