Ngọc Tiêu Lang Quân lạnh lùng nói:
– Phái Võ Đang chỉ có hư danh, tự xưng đứng đầu năm kiếm phái lớn, nhưng thực ra mấy kiếm chiêu của họ chưa vào hạng tuyệt kỷ, chỉ hăm dọa được bọn ngu muội.
Gã ngửa mặt lên thở phào nói tiếp :
– Còn Cái Bang ư ? Lại càng tệ hại hơn nữa. Một đống hỗn tạp, một đoàn quân ô hợp rách rưới. Nhân số của chúng tuy nhiều mà không chịu nổi một đòn.
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt nghĩ thầm:
– Thằng cha này khoác lác quá chừng. Đến Thẩm Mộc Phong còn chưa dám khoa trương như vậy.
Ngoài miệng chàng thủng thẳng nói:
– Các hạ đã quá coi thường Cái Bang và Võ Đương dĩ nhiên bản lãnh cũng phải kinh người. Nhưng tiểu đệ cùng đi với người ta đem lòng kính trọng. Vì thế phải thương lượng với họ trước rồi sau mới quyết định được.
Ngọc Tiêu Lang Quân đáp :
– Tại hạ chỉ cần Tiêu huynh ưng thuận dời khỏi nơi đây. Còn ngoài ra kẻ nào không chịu đi thì tự rước lấy đau khổ.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
– Bây giờ tại hạ sẽ về thương lượngvới hai vị kia rồi sẽ trở lại phúc đáp.
Chàng không để Ngọc Tiêu Lang Quân nói thêm liền trở gót đi ngay.
Người áo xanh tay sắt trong lòng rất lấy làm bất mãn. Hắn dặng hắng một tiếng muốn rượt theo nhưng bị Ngọc Tiêu Lang Quân cản lại.
Tiêu Lĩnh Vu ra khỏi phòng chạy đến trước Thương Bát đưa thuốc cho hắn nói :
– Thương huynh đệ uống viên thuốc này đi.
Xà đầu truy hồn tiển quả nhiên âm độc vô cùng. Thương Bát bị trúng độc chưa bao lâu đã không chống nổi nữa. Mặt hắn xanh xám, mồ hôi toát ra đầm đìa. Nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, hắn đón lấy viên thuốc uống ngay.
Tiêu Lĩnh Vu thấy Thương Bát ra chiều đau khổ vô cùng thì trong lòng cực kỳ kinh hãi nghĩ thầm :
– Xà đầu truy hồn tiến quả nhiên lợi hại phi thường. Không hiểu thứ thuốc giải quả có công hiệu như lời Ngọc Tiêu Lang Quân nói không ?
Lúc này chàng nóng ruột nhất về thương thế của Thương Bát. Chàng mong hắn mau lành bệnh nên chăm chú nhìn vào người hắn để theo dõi diễn biến.
Quả nhiên Thương Bát uống thuốc trong khoảnh khắc đã thấy công hiệu, trên đầu không toát mồ hôi lạnh nữa.
Tiêu Lĩnh Vu thở phào khẽ bảo Đỗ Cửu :
– Đỗ huynh đệ đưa y đến một nơi yên tĩnh để y vận khí điều dưỡng. Theo lời người cho thuốc trong vòng một giờ là y khỏi hẳn.
Thương Bát liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu muốn nói nhưng lại thôi. Hắn để Đỗ Cửu dìu đến gốc cây lớn rồi ngồi xếp bằng điều dưỡng.
Tôn Bất Tà chờ cho Thương Bát đi khỏi rồi mới hỏi Tiêu Lĩnh Vu:
– Tiêu huynh đệ gặp người đó rồi chứ ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Tại hạ gặp cả hai chủ bộc.
Vô Vi đạo trưởng hỏi :
– Bọn bần đạo nhìn thấy một người mặc áo lam tay cầm ống tiêu di vào nhà….
Tiêu Lĩnh Vu nói :
– Đấy là chủ nhân, còn một tên nô bộc mình mặc áo xanh, cánh tay trái bằng sắt. Thương huynh đã bị người áo xanh bắn độc tiêu thành thương.
Vô Vi đạo trưởng chau mày nói:
– Tùy bộc đã lợi hại như vậy thì bản lãnh của chủ nhân tất còn cao thâm hơn.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:
– Không những bản lãnh cao thâm hơn mà tính tình còn kiêu ngạo nhất đời. Hắn chẳng coi phái Võ Đương và Cái Bang vào đâu. Nhưng mình nói thật hết thì làm mất thể diện cho lão.
Chàng đành nhẫn nại đáp:
– Chủ nhân võ công ra sao tại hạ chưa được biết rõ, nhưng đã động thủ với người áo xanh thì quả nhiên lợi hại.
Tôn Bất Tà hỏi :
– Tiêu huynh đệ đã hỏi tên họ gã chưa ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Y chưa nói rõ họ tên nhưng đã cho biết ngoại hiệu là NgọcTiêu Lang Quân.
Tôn Bất Tà lẩm bẩm một mình :
– Ngọc Tiêu Lang Quân ! Ngọc Tiêu Lang Quân ! Cái danh hiệu này mình chưa được nghe qua.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
– Coi y bất quá mới 25 tuổi….
Chàng trầm ngâm nói tiếp :
– Nếu tại hạ không lầm thì Ngọc Tiêu Lang Quân đó chính là người đã thổi tiêu mà chúng ta nghe thấy lúc ở trong từ đường nhà họ La.
Vô Vi đạo trưởng nói :
– Y đã là bạn hữu thì chúng ta nên ra đó nói chuyện.
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :
– Không nên ! Y bản tính cao ngạo e rằng chẳng muốn nói chuyện với chúng ta.
Chàng ngẫm nghĩ rồi tiếp :
– Y ngầm ngầm giúp đỡ chúng ta chắc cũng có nguyên nhân. Hỡi ơi ! Ngọc Tiêu Lang Quân đối xử với tại hạ còn có phần lịch sự nhưng tên nô bộc áo xanh thì lại coi như kẻ thù hằn. Cặp mắt hắn gườm gườm như muốn giết người cho hả giận.
Tôn Bất Tà lắc đầu nói :
– Lão tiền bối bôn tẩu giang hồ đã gặp không biết bao người có tính tình quái gở nhưng chưa thấy ai vừa là địch thủ vừa là bạn như trong trường hợp này.
Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng nói :
– Còn nhiều chuyện tại hạ không sao hiểu được, chắc bên trong có nhiều chuyện ngoắt nghéo.
Tôn Bất Tà hỏi :
– Chuyện chi ngoắt nghéo?
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
-Vu này e rằng có liên quan đến Tiểu San tỷ tỷ. Mình chưa rõ nội tình không nên nói ra.
Chàng liền hàm hồ đáp :
– Hiện giờ nội vụ khó mà lường được. Cần phải chờ ít lâu nữa mới biết.
Vô Vi đạo trưởng thấy Tiêu Lĩnh Vu có điều khó nói liền ra hiệu cho Tôn Bất Tà đừng hỏi nữa.
Tiêu Lĩnh Vu lảng sang chuyện khác :
– Lúc Ngọc Tiêu Lang Quân tặng thuốc có đưa ra một điều kiện.
Vô Vi đạo trưởng hỏi :
– Điều kiện gì ?
Tiêu Lĩnh Vu nói :
– Y muốn chúng ta rời khỏi nơi đây.
Nhất trận Phong Bành Vân hỏi :
– Tại sao vậy ? Nơi đây có thuộc quyền sở hữu của y đâu ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Y muốn dùng nơi đây để tiếp một người bạn mà không có chúng ta ngăn trở.
Vô Vi đạo trưởng nói :
– Theo bần đạo chúng ta nên rời khỏi nơi đây.
Tôn Bất Tà hỏi :
– Tiêu huynh đệ đã nhận lời với y chưa ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Tại hạ không dám quyết định, phải trở về thương lượng với hai vị lão tiền bối đã.
Tôn Bất Tà nói :
– Bất luận bản lãnh Ngọc Tiêu Lang Quân cao cường đến đâu chúng ta cũng không thể rút lui như vậy.
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt bụng bảo dạ :
– Lão khiếu hóa này vẫn còn tính hiếu thắng có khi hơn hẳn bọn trẻ.
Chàng liền nói:
– Ngọc Tiêu Lang Quân tuy lịch sự nhưng rất kiên quyết. Nếu chúng ta không sợ e rằng sẽ xảy ra cuộc giao tranh.
Tôn Bất Tà nói :
– Nếu hắn bắt buộc mà mình chịu rút lui chẳng hoá ra khiếp nhược ư ?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
– Theo tiền bối thì sao ?
Tôn Bất Tà cười ha hả nói :
– Hắn phải có lời giao ước thế nào mới được.
Câu này thanh âm rất lớn dường như có ý để bao nhiêu người trong tòa nhà này nghe thấy.
Quả nhiên thanh âm của Ngọc Tiêu Lang Quân từ trong nhà vọng ra hỏi:
– Người nào dám ăn nói vô lễ thế ?
Lại nghe Tôn Bất Tà đáp :
– Lão khiếu hoá nói đó !
Lại nghe tiếng cười lạt nổi lên. Ngọc Tiêu Lang Quân vẻ mặt lạnh lùng đằng đằng sát khí đi tới.
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :
– Hỏng bét ! Xem chừng bữa nay khó lòng tránh khỏi cuộc chiến đấu.
Tuy chàng chưa động thủ với Ngọc Tiêu Lang Quân nhưng đã biết võ công của người áo xanh rất cao thâm thì dĩ nhiên phải là cao thủ tuyệt thế. Chàng sợ Ngọc Tiêu Lang Quân ra tay đột ngột đả thương Tôn Bất Tà liền đứng chắn trước mặt của lão nói :
– Huynh đài hãy bớt giận.
Ngọc Tiêu Lang Quân nói :
– Tiêu huynh ! Phải chăng Tiêu huynh muốn đứng ra thay thế cho lão ?
Tiêu Lĩnh Vu tuy trong lòng tức giận nhưng ngoài mặt thủng thẳng nói:
– Vừa rồi tại hạ đã nói một mình không thể quyết định được còn phải thương lượng với mấy vị. Việc thương lượng chưa xong huynh đài đã sừng sực đến ngay. Như vậy há chẳng phải huynh đài khinh người thái quá ư ?
Ngọc Tiêu Lang Quân biến sắc nói :
– Tại hạ không muốn làm khó dễ Tiêu huynh. Hay hơn hết là Tiêu huynh đứng ngoài đừng can thiệp vào vụ này.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
– Huynh đài bức bách như vậy nhưng Tiêu mỗ đứng ngoài thế nào được.
Ngọc Tiêu Lang Quân xẳng giọng nói :
– Tiêu huynh nhất định can thiệp ư ?
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu :
– Vì tình thế bắt buộc tại hạ đành phải tiến ra.
Ngọc Tiêu Lang Quân thay đổi sắc mặt mấy lần, hiển nhiên trong lòng rất bị kích động. Cặp mắt gườm gườm nhìn Tiêu Lĩnh Vu như muốn động thủ ngay tức khắc.
Tiêu Lĩnh Vu cũng thủ thế đề phòng chờ đợi.
Hai bên giữ thế đối lập trong khoảnh khắc. Sau đó Ngọc Tiêu Lang Quân không nhịn được nói :
– Vì nể mặt nàng tại hạ để các hạ thương lượng thêm chút nữa. Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm mà các vị chưa rời khỏi nơi đây thì đừng trách tại hạ vô lễ.
Gã dứt lời chưa chờ Tiêu Lĩnh Vu trả lời đã trở bước đi.
Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi :
– Y bảo nể mặt nàng. Nàng là ai ? Phải chăng là Tiểu San tỷ tỷ ?
Bây giờ chàng đã xác định Ngọc Tiêu Lang Quân là người thổi tiêu đêm qua.
Theo tình trạng chàng thấy đêm qua thì cả Lam Ngọc Đường và Tiêu Lang Quân này đều đem lòng yêu Tiểu San vì thế mà hai gã tiểu huynh tiểu đệ coi nhau như lửa không dung nạp nhau được.
Bỗng nghe Tôn Bất Tà lẩm bẩm một mình :
– Quả là ống Ngọc tiêu kia….
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi :
– Lão tiền bối nhìn thấy ống ngọc tiêu đó rồi, tuy đã cách đây mười mấy năm song lão khiếu hoá vẫn còn nhớ rõ lắm. Chỉ có người cầm ống tiêu là khác thôi.
Tiêu Lĩnh Vu toan hỏi tiếp bỗng nghe Vô Vi đạo trưởng thở dài nói :
– Nội công của y rất tinh thâm.
Tiêu Lĩnh Vu cúi đầu nhìn xuống thấy chỗ Ngọc Tiêu Lang Quân vừa đi qua để lại những vết chân thấy rõ. Những vết chân này lại in sâu xuống đều như một bước. Chàng ngấm ngầm kinh hãi bụng bảo dạ :
– Người này ngấm ngầm thi triển nội lực mà sao luồng lực đạo lại đều như vậy ?
Rồi chàng tự nhủ :
– Tôn Bất Tà đã biết rõ lai lịch của ống Ngọc tiêu thì việc dò hỏi thân thế của Ngọc Tiêu Lang Quân không khó gì.
Chàng đảo mắt ngó Tôn Bất Tà, thấy lão ngửa mặt lên trời không hiểu có tâm sự gì, chàng khẽ hỏi :
– Lão tiền bối ! Phải chăng lão tiền bối quyết tâm ở lại đây ?
Tôn Bất Tà đáp :
– Không cần nữa ! Lão khiếu hóa đã nhìn thấy ống Ngọc tiêu kia, dĩ nhiên chúng ta đi thôi.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng :
– Té ra lão chọc giận Ngọc Tiêu Lang Quân là có dụng tâm muốn ngó thấy ống Ngọc tiêu .
Chàng lại hỏi :
– Vậy lão tiền bối quyết định ra đi ư ?
Tôn Bất Tà đáp :
– Phải rồi! Chúng ta đã thấy cây Ngọc tiêu kia thì lão khiếu hóa có ở lại đây cũng bằng vô dụng.
Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi :
– Té ra lão này thâm mưu thật. Chỗ dụng tâm của lão chứng thực lão nghĩ gì. Lại còn việc đêm nay có người hẹn đến gặp Ngọc Tiêu Lang Quân, chẳng hiểu có phải Tiểu San tỷ tỷ không ?
Trong lúc nhất thời chàng cảm thấy lòng dạ rối bời, không biết làm thế nào cho phải.
Vô Vi đạo trưởng đã thấy chỗ khó nghĩ của chàng liền thở dài hỏi :
– Phải chăng Tiêu đại hiệp muốn ở lại đây ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Ngọc Tiêu Lang Quân gia hạn cho chúng ta trong vòng một giờ phải rời khỏi nơi đây. Nếu chúng ta nghe lời gã bỏ đi thì không khỏi tiếng khiếp nhược, mà quyết định ở lại e rằng không tránh khỏi một trận quyết đấu. Trước tình trạng này tại hạ không biết làm sao cho phải.
Vô Vi đạo trưởng trầm ngâm một lát rồi nói:
– Theo bần đạo thì nên dùng chính sách trung dung.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
– Chính sách trung dung là như thế nào ?
Vô Vi đạo trưởng đáp :
– Nếu tranh đua để ở lại trong viện trạch này thì hai bên đều đi đến chỗ động thủ liều mạng. Thế là chuyện nhỏ thành ra chuyện lớn, nếu chịu bỏ đi thành ra khiếp nhược. Theo bần đạo thì chúng ta cũng y hẹn rút lui. Nhưng lúc ra đi Tiêu đại hiệp cũng biểu lộ vài chiêu tuyệt kỷ để họ trông thấy.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
– Thuyết này quả là nghe được. Mình phải diễu võ dương oai một lúc rồi y ước rút lui. Thế là hai bên đều giữ được thể diện.
Vô Vi đạo trưởng cười nói :
-Người kia cầm ống tiêu cất bước để vết lại tất nhiên võ công của họ rất cao cường, nhưng bần đạo tin là Tiêu đại hiệp quyết chẳng chịu thua họ.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Con người bất cứ là ai dù tài nghệ siêu quần cũng chẳng thể học hết mọi võ công đến trình độ xuất thần nhập hóa. Có cái sở trường tất có chỗ sở đoản. Tiêu đại hiệp bỏ chỗ sở đoản dùng cái sở trường là được.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp :
– Được rồi !
Vô Vi đạo trưởng quay đầu lại ngó Triển Diệp Thanh nói :
– Sư đệ hãy dẫn bọn đệ tử rời khỏi ngôi nhà này trước đi.
Triển Diệp Thanh trong lòng không muốn nhưng vì nể sư huynh nên không nói gì dẫn bọn đệ tử phái Võ Đương ra đi.
Tôn Bất Tà nhìn Nhất Trận Phong Bành Vân nói :
– Bành huynh đệ cũng nên rút lui đi thôi.
Bành Vân dạ một tiếng rồi từ từ đi ra.
Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt nhìn Thương Bát đang ngồi vận khí điều dưỡng dưới gốc cây, nghĩ thầm :
– Đây tuy chỉ là phô trương tuyệt kỷ nhưng cũng có thể vì tình thế bắt buộc mà xảy ra cuộc động thủ. Thương thế của Thương Bát rất trầm trọng, để y ở đây có điều không ổn. Vạn nhất xảy ra tỷ đấu, mình chẳng thể chiếu cố cho y được. Nhưng hiện giờ y đang vận công điều dưỡng không nên kinh động, biết làm thế nào đây ?
Tôn Bất Tà thấy Tiêu Lĩnh Vu lộ vẻ băn khoăn đã đoán ra tâm sự chàng nên mỉm cười nói :
– Lúc Tiêu huynh đệ phô trương tuyệt kỷ, bất tất phải phân tâm đến chuyện khác. Lão khiếu hóa và Vô Vi đạo trưởng chắc có đủ bản lĩnh để bảo vệ cho Thương Bát được an toàn.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Hay lắm ! Vậy vãn bối xin trông đợi ở hai vị.
Quãng thời gian khoảng ăn xong bữa cơm thoắt cái đã hết. Bọn Tiêu Lĩnh Vu vừa sắp đặt xong thì thanh âm của Ngọc Tiêu Lang Quân từ căn phòng phía tây cất lên hỏi :
– Thời gian sắp hết rồi các vị tính sao đây ?
Hắn nói câu này thanh âm không lớn mà lọt vào tai mọi người nghe rất rõ.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng nói :
– Hai vị bất tất phải viện trợ tại hạ….
Rồi chàng lớn tiếng :
– Tiêu mỗ có điều muốn thỉnh giáo.
Ngọc Tiêu Lang Quân nói :
– Các hạ có việc gì nữa ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Mời huynh đài ra ngoài để cùng nhau hội ngộ được chăng ?
Ngọc Tiêu Lang Quân đáp :
– Tại hạ trước nay đã nói câu gì cũng coi nặng nằng non. Nãy đến giờ ước hẹn mà các vị vẫn không chịu đi thì chỉ còn con đường chết. Tiêu huynh muốn thuyết phục tại hạ thì chỉ uổng công mà thôi.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng tức giận lạnh lùng nói :
– Bọn tiểu đệ đã định ra rồi, nhưng các hạ nói vậy nên lại muốn biến đổi chủ định.
Ngọc Tiêu Lang Quân hỏi :
– Biến đổi chủ định bằng cách nào ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Bọn tại hạ có muốn cũng ở lại thêm trong khoảng thời gian ăn xong bữa cơm nữa.
Ngọc Tiêu Lang Quân cười lạt nói :
– Tiêu Lĩnh Vu ! Thế là tại hạ đã nhường ông bạn quá nhiều rồi.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Trong đời tại hạ, đây cũng là lần đầu tiên phải nhẫn nại đến cùng cực.
Ngọc Tiêu Lang Quân nói :
– Tại hạ nhắc lại chỉ còn khoảng thời gian cạn tuần trà là đến hẹn rồi đó.
Tiêu Lĩnh Vu dắng hặng một tiếng không nói gì với Ngọc Tiêu Lang Quân nữa. Chàng quay lại nhìn Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng nói :
– Người ta cuồng ngạo quá chừng, thật khó lòng mà nhẫn nại được. Xem chừng bọn ta phải lưu lại nơi đây.
Vô Vi đạo trưởng lên tiếng :
– Không nhịn được điều nhỏ mọn thì hư việc lớn. Hiện giờ uy thế của Thẩm Mộc Phong lan tràn như lửa cháy. Chúng ta phải đối phó với hắn mà lại còn chuyện rắc rối ở đây thì làm sao chiếu cố cả hai nơi. Tội gì đại hiệp gây thêm đại địch.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
– Đạo trưởng nói vậy là phải. Chúng ta đành nhượng bộ một bước nữa.
Vô Vi đạo trưởng liếc mắt nhìn Tôn Bất Tà nói :
– Chúng ta nên đi trước một bước nên chăng ?
Tôn Bất Tà nói :
– Được lắm ! Lão khiếu hóa già rồi cũng không còn nóng tính nữa.
Tiêu Lĩnh Vu gọi bọn Thương Bát lại toan giục họ ra đi thì đột nhiên có tiếng cười lạt nổi lên và tiếng người nói :
– Các vị muốn tự tử hay muốn tại hạ phải động thủ….
Tôn Bất Tà quay đầu nhìn lại thấy Ngọc Tiêu Lang Quân tay cầm ống tiêu đứng cách chừng hơn trượng, mặt lộ đầy sát khí. Người áo xanh đứng đằng sau gã.
Luc này người áo xanh đã bỏ tấm mặt nạ xuống để lộ chân tướng. Hắn ra chiều tức giận đến cực điểm. Tuy hắn không để râu nhưng trạc tuổi đã ngoài ba mươi.
Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt nhìn Tôn Bất Tà thấy lão cũng đầy vẻ tức giận. Hiển nhiên thái độ đầy kiêu ngạo của hắn đã làm cho lão nổi đóa lên.
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt hỏi :
– Theo các hạ thì bọn tại hạ nên tự tử đi ư ?
Ngọc Tiêu Lang Quân nói :
– Nếu tại hạ động thủ thì e rằng các vị phải chịu thêm một phen đau khổ chứ chẳng ích gì.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
– Các hạ quên câu : “ Bậc đại trượng phu giết đi thì được chứ làm nhục thì không xong ” rồi hay sao ?
Ngọc Tiêu Lang Quân hững hờ nói :
– Phải chăng các vị thà chịu chết chứ không chịu nhục ?
Tiêu Lĩnh Vu nghiêm nghị đáp :
– Nhưng bọn tại hạ cũng không muốn tự tử.
Ngọc Tiêu Lang Quân hỏi :
– Các hạ muốn chết cách nào thì tự chọn lấy.
Tiêu Lĩnh Vu nghe giọng đối phương mỗi lúc một thêm cuồng ngạo, trong lòng không khỏi bực tức nghĩ thầm :
– Dù bọn ta không thể địch lại hắn thì cũng khó mà nhịn được cái tức này. Bất luận thắng hay bại cũng phải chiến đấu với hắn một trận đã.
Trong lòng xoay chuyển, ngoài miệng chàng lạnh lùng đáp :
– Bọn tại hạ không muốn tự tử dĩ nhiên muốn các hạ ra tay.
Ngọc Tiêu Lang Quân biến sắc mặt nói :
– Chưa thấy quan tại chưa đổ lệ. Trong các vị ai muốn chết trước ?
Tiêu Lĩnh Vu phưỡn ngực ra nói :
– Tại hạ nguyện xung phong trước.
Ngọc Tiêu Lang Quân chau mày hỏi :
– Các hạ là người đầu tiên đòi chết ư ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Tại hạ chỉ biết động thủ trước, còn chết hay không thì khó nói quá….
Chàng dừng lại một chút rồi tiếp :
– Cũng có khi tại hạ ngẫu nhiên lỡ tay đả thương các vị thì sao ?
Ngọc Tiêu Lang Quân lạnh lùng đáp :
– Ai cũng bảo Tiêu Lĩnh Vu là con người kiêu ngạo tự phụ. Bữa nay gặp mặt mới biết là đúng. Các hạ đã tự tìm lấy cái chết thì tại hạ phải thành tâm giúp.
Gã nói câu này tức là bảo chàng nếu xảy ra cuộc động thủ thì nhất định chàng phải chết chứ không nghi ngờ gì nữa.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Ai chết về tay ai lát nữa sẽ rõ. Các hạ bất tấ phải khoe khoang làm chi.
Ngọc Tiêu Lang Quân đột nhiên nhảy vọt lại phóng chiêu nhằm đánh vào trước ngực Tiêu Lĩnh Vu. Đồng thời gã quát lớn :
– Nằm ra !
Tiêu Lĩnh Vu đã động thủ với người áo xanh, biết chắc bản lĩnh của Ngọc Tiêu Lang Quân còn cao hơn gã, nên chàng đã đề phòng từ trước. Vừa thấy ống tiêu điểm đến tay phải chàng quét ngang một cái và lạng người sang một bên. Miệng chàng đáp :
– Cái đó chưa chắc.
Chàng vừa dứt lời đột nhiên cảm thấy một luồng ám khí kình đánh trúng ngực.
Tiêu Lĩnh Vu đã ngấm ngầm vận cương khí hộ thân, ngón tay đối phương điểm tới đột ngột cùng bị luồng cương khí ngăn cản nên chàng chưa bị thương.