Hồng Bất Phát nói:
– Ðã có nhiều người đi trước chúng ta và đều là những nhân vật võ công rất cao cường.
Lý Hàn Thu hỏi:
– Vừa rồi có tiếng quát vọng lại chắc hai vị cũng nghe rõ chứ?
Hồng Bất Phát đáp:
– Cái đó chứng minh bọn họ không đi lầm đường và đã gặp người coi giữ linh chi. Hai bên đã động thủ thì dĩ nhiên khó lòng tránh khỏi chuyện thương vong.
Lôi Phi nói:
– Có lý! Chúng ta đi coi cũng chẳng hề gì.
Lý Hàn Thu không tiện nói cho hai bạn biết mình đã gặp Quyên nhi. Chàng liền lẳng lặng không nói thêm gì.
Hồng Bất Phát lại lên tiếng:
– Tại hạ không tin rằng người coi giữ cây linh chi giết hết được những tay cao thủ các phái Võ Ðương, Thiếu Lâm. Không chừng họ lấy được linh chi rồi cũng nên. Chúng ta đã định đi thì lẹ lên một chút.
Rồi hắn không chờ Lôi Phi cùng Lý Hàn Thu trả lời đã lao mình đi như tên bắn chạy nhanh về phía trước.
Lý Hàn Thu không sao được liền khẽ dặn Lôi Phi.
– Lôi huynh, chúng ta cần phải cẩn thận một chút mới được.
Lôi Phi vừa băng mình rượt theo Hồng Bất Phát vừa hỏi:
– Sao? Lý đệ thấy điều chi khả nghi chăng?
Lý Hàn Thu đáp:
– Tiểu đệ càng nghĩ càng lấy làm kỳ về những tiêu chí kia. Không chừng đó là người ta bày đặt ra để dụ người vào bẫy.
Lôi Phi nói:
– Lý đệ nghĩ vậy cũng phải. Nhưng bất cứ việc gì trong võ lâm đều mấy phần nguy hiểm. Vậy chúng ta phải đề phòng đặng kịp thời đối phó. Dù có gặp mai phục, cũng không đến nỗi bị nguy hiểm ngay.
Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:
– Trừ phi mình nói rõ nội tình, xem chừng không còn cách nào thuyết phục họ nữa. Ta đành chờ lúc gặp việc sẽ cảnh tỉnh họ để họ đề phòng cẩn thận là xong.
Quyết định chủ ý rồi, chàng không nói gì nữa. Chạy theo hai người Hồng Bất Phát đi trước chạy nhanh quá thành ra Lôi Phi và Lý Hàn Thu cũng phải gia tăng cước lực để theo.
Ba bóng người lướt băng băng như sao sa tên bắn, khác nào cơn gió thoảng thổi qua giữa lúc đêm khuya.
Ba người chạy một mạch đến sáu, bảy dặm đường thì tới trước một khu rừng cây.
Lý Hàn Thu vội nói:
– Lôi huynh! Kêu Hồng huynh đừng chuồn vào rừng cây.
Chàng chưa dứt lời thì Hồng Bất Phát đã tự động đứng lại ở ngoài rừng.
Lôi Phi cùng Lý Hàn Thu lướt nhanh tới.
Hồng Bất Phát chuyển động mục quang nhìn kỹ khu rừng rồi hỏi:
– Lôi huynh! Lôi huynh thử ngó khu rừng này với những khu rừng khác có chỗ nào bất đồng không?
Lý Hàn Thu chú ý nhìn vào thì thấy khu rừng rậm rạp quá chừng. Ðừng nói trong đêm tối mà ngay giữa ban ngày có người ẩn mình bên trong cũng không thấy rõ.
Bỗng nghe Lôi Phi đáp:
– Khu rừng này hình như có luồng sát khí âm thầm!
Hồng Bất Phát nói:
– Ðúng thế!
Hắn trầm ngâm một lúc rồi tiếp:
– Lôi huynh cứ ngửi thấy mùi gì không?
Lôi Phi đáp:
– Dường như có mùi máu tanh.
Hồng Bất Phát tủm tỉm cười nói:
– Ðúng thế! Một mùi máu tanh phảng phất đủ chứng minh trước đây chưa lâu đã xảy ra một cuộc chiến đấu kịch liệt và có người bị trọng thương.
Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:
– Họ là tay lão luyện giang hồ có khác. Ðang lúc chạy vội vàng mà vẫn để ý từng ly từng tý. Mình mà không được Quyên cô nương cảnh cáo trước e rằng đã xông vào rừng.
Lý Hàn Thu nói:
– Xem chừng trong khu rừng rậm này họ bố trí mai phục quyết không sai nữa.
Còn đang nói chuyện thì đột nhiên trong khu rừng rậm có ánh lửa lóe lên.
Hồng Bất Phát cười ha hả nói:
– Họ định dẫn dụ chúng ta tiến vào thì chúng ta nhất định không để họ được mãn nguyện.
Hắn dừng một chút rồi cất cao giọng:
– Các vị đặt mai phục trong rừng đã bị bọn tại hạ khám phá ra rồi. Thế là quý vị uổng phí một phen tầm cơ mà chẳng được ích gì. Nếu các vị vui lòng ra khỏi khu rừng để cùng nhau tương hội thì tại hạ cùng vui lòng giới thiệu thêm mấy ông bạn.
Trong rừng vẫn im lặng như tờ. Chẳng có người ra mà cũng không có tiếng đáp lại.
Hồng Bất Phát chau mày nói:
– Lôi huynh! Bọn người trong rừng xem ra rất trầm tĩnh.
Lôi Phi vẻ mặt nghiêm trọng đáp:
– Hồng huynh! Tiểu đệ có tiên cảm không tốt.
Hồng Bất Phát hỏi:
– Tiên cảm thế nào?
Lôi Phi đáp:
– Bao nhiêu cao thủ võ lâm vừa đến đây lúc trước không chừng đã gặp chuyện bất trắc rồi.
Hồng Bất Phát hỏi lại:
– Phải chăng Lôi huynh muốn nói bọn họ đều bị người ta giết chết hết?
Lôi Phi đáp:
– Nếu họ không bị giết chết thì ít ra là bị bắt rồi.
Hồng Bất Phát nói:
– Ðêm tối, thị tuyến nhìn không rõ thì bất luận người bản lãnh cao cường đến đâu cũng khó lòng tránh khỏi bị ám tiễn tập kích.
Lôi Phi quay lại nhìn Lý Hàn Thu hỏi:
– Lý đệ có cao kiến gì không?
Lý Hàn Thu nghĩ thầm:
– Quyên cô nương đã hai ba lần cảnh cáo mình thì chắc trong rừng có bố trí mai phục cực kỳ hiểm độc, rất không nên dấn thân vào.
Chàng liền đáp:
– Ðã có chuyện nguy hiểm phi thường, tưởng ta chẳng nên mạo hiểm.
Hồng Bất Phát lẩm bẩm như nói để mình nghe:
– Kể ra cũng có biện pháp bức bách họ phải xuất hiện.
Lôi Phi hỏi:
– Biện pháp gì?
Hồng Bất Phát đáp:
– Phóng hỏa đốt khu rừng này thì họ còn ẩn thân vào đâu được mà chẳng chạy ra?
Lý Hàn Thu để ý nhìn kỹ khu rừng này rất rộng lớn nhìn không hết được. Nếu phóng hỏa đốt rừng thì e rằng lửa cháy tới một phạm vi mấy chục dặm.
Chàng liền nói:
– Nếu cây linh chi trong khu rừng này mà phóng hỏa đốt rừng thì e rằng nó cũng bị thiêu rụi.
Hồng Bất Phát tủm tỉm cười nói:
– Lý huynh nói đúng đấy…
Rồi hắn đưa mắt nhìn Lôi Phi hỏi:
– Lôi huynh có cao kiến gì không?
Lôi Phi đáp:
– Phóng hỏa đốt rừng là một hành động tàn ác quá, vả lại làm cháy cả linh chi. Kế này khó xuôi lắm. Còn chúng ta mà tiến vào rừng sục tìm thì lại mạo hiểm quá cỡ. Người trong rừng tất là những ta cao thủ chuyên dùng chất độc làm sao đề phòng cho xiết được. Theo ý tại hạ thì chúng ta đứng chờ đây cho đến sáng sẽ vào rừng lục soát cũng chưa muộn.
Hồng Bất Phát khẽ nói:
– Chờ sáng mới vào hay vào ngay bây giờ tưởng cũng chẳng khác nhau mấy tí.
Lôi Phi nói:
– Thanh thiên bạch nhật, thị tuyến rõ ràng. Chỗ nào đồ chừng có người mai phục thì còn có thể chuẩn bị được…
Hồng Bất Phát ngắt lời:
– Tại hạ còn có một kế, không hiểu ý kiến hai vị thế nào?
Lôi Phi hỏi:
– Xin Hồng huynh cho nghe.
Hồng Bất Phát nói:
– Hai vị ở ngoài này chờ, tại hạ vào rừng trước có được không?
Lôi Phi sửng sốt hỏi lại:
– Hồng huynh nhất định muốn tiến vào ư?
Hồng Bất Phát đáp:
– Ðúng thế! Tại hạ mà không vào coi thì thiệt không thể dằn lòng được. Trời ơi! Nếu bọn người kia tìm thấy chỗ trồng linh chi thì sao?
Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:
– Cha này đã tham tâm đến thế thì khó lòng ngăn trở y được.
Lôi Phi nói:
– Hồng huynh chuyên dùng Thiết liên tử…
Hồng Bất Phát ngắt lời:
– Tại hạ đã chuẩn bị đầy đủ. Bây giờ trong túi cũng còn đến trăm trái Thiết liên tử. Ðối phương mà phóng ám khí tập kích thì tại hạ ăn miếng trả miếng với chúng.
Lôi Phi hỏi:
– Tiểu đệ cùng Lý đệ chờ ngoài này hay sao?
Hồng Bất Phát đáp:
– Phải rồi! Xin hai vị cứ chờ ở ngoài. Nếu có đủ thì giờ tại hạ sẽ ra đón hai vị. Bằng không ra được sẽ báo hiệu bằng ba tiếng còi ngắn để hai vị tự tiến vào.
Lôi Phi ngần ngừ đáp:
– Xem chừng khó lòng ngăn cản được Hồng huynh mất rồi!
Hồng Bất Phát nói:
– Bây giờ đành thế này vậy. Nếu trong vòng nửa giờ mà tại hạ không ra được cũng không có tiếng còi báo hiệu tức là tại hạ bị nạn rồi đó. Hai vị đừng ở lại đây nữa, mà nên quay về thành Kim Lăng.
Lý Hàn Thu dặn:
– Nếu Hồng huynh gặp phải kình địch không đối phó nổi thì xin tìm cách báo cho bọn tiểu đệ biết.
Hồng Bất Phát nói:
– Ðược rồi! Nếu tại hạ có thì giờ báo hiệu hay lên tiếng được cũng xin tuân mệnh.
Lôi Phi cũng dặn:
– Nếu Hồng huynh thấy thế địch mạnh thì đừng nên mạo hiểm thái quá.
Hồng Bất Phát nói:
– Tại hạ nhớ rồi.
Ðoạn hắn nghiêng mình vọt vào trong rừng.
Lý Hàn Thu thấy hắn lạng người đi thì đồng thời thò hai tay vào bọc. Hiển nhiên hắn lấy ra một nắm ám khi.
Lôi Phi đưa mắt ngó Lý Hàn Thu ngập ngừng nói:
– Dường như tiểu huynh chưa nhắc Lý đệ…
Lý Hàn Thu ngắt lời:
– Ðiều chi?
Lôi Phi đáp:
– Câu chuyện có liên quan đến ám khí của Hồng huynh.
Lý Hàn Thu nói:
– Tiểu đệ chưa được nghe qua.
Lôi Phi nói:
– Theo chỗ tiểu huynh biết thì về phương diện dùng ám khí Hồng huynh là một nhân vật phi thường. Chẳng những hai tay y đồng thời phóng Thiết liên tử ra được mà còn có thể liên tục phóng liền một lúc cả trăm trái. Về phương diện phân biệt ám khí tưởng cũng ít tay cao thủ bì kịp y.
Lý Hàn Thu nói:
– Chắc y ỷ vào tài nghệ vô song này nên mới đòi mạo hiểm vào rừng.
Lôi Phi thở dài nói:
– Sinh ư nghệ tử ư nghệ. Những người chết đuối thường là những tay lội nước rất giỏi. Nhưng chúng ta chẳng thể điềm nhiên tọa thị mà phải nghĩ cách giúp y một tay mới được.
Lý Hàn Thu đáp:
– Phải rồi! Chúng ta làm được đến đâu cần phải hết sức đến đó.
Bỗng nhiên nghe mấy tiếng kim thanh rít lên lanh lảnh như xé bầu không khí vọng ra.
Lôi Phi nói:
– Ðây chính là thủ pháp phóng Thiết liên tử của Hồng Bất Phát.
Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:
– Té ra y ỷ vào thủ pháp phóng ám khí mà hạ thủ trước.
Tiếng ám khí rít lên một hồi rồi đột nhiên im bặt không thấy gì nữa.
Hai người lắng tai hồi lâu vẫn không nghe tiếng binh khí giao đấu. Hiển nhiên Hồng Bất Phát chưa gặp phải cường địch và chưa động thủ.
Trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, trong rừng vẫn im phăng phắc tuyệt không thấy động tĩnh gì.
Lôi Phi tắc lưỡi nói:
– Tiểu huynh xem chừng tình hình có điều khác lạ.
Lý Hàn Thu hỏi:
– Sao?
Lôi Phi đáp:
– Nếu gặp cường địch thì tất chúng ta ở ngoài này phải nghe tiếng binh khí giao phong. Từ lúc y vào đã quá nửa giờ mà tuyệt nhiên không thấy tin tức gì lọt ra ngoài…
Y buông tiếng thở dài nói tiếp:
– Trước tình hình này chỉ có hai giả thuyết được đặt ra. Một là Hồng Bất Phát bị hại rồi. Hai là y đã tìm thấy linh chi.
Lý Hàn Thu cười hỏi:
– Nếu y lấy được linh chi mà không lên tiếng hô hoán là sợ chúng ta dây máu ăn phần hay sao?
Lôi Phi đáp:
– Nhưng giả thuyết thứ hai rất ít hy vọng. Mười phần có đến tám là y bị điểm huyệt một cách bất ngờ hay bị tử thương rồi.
Lý Hàn Thu chau mày nói:
– Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Lôi Phi đáp:
– Phải vào rừng coi xem thế nào. Có điều lúc này tình hình chưa rõ, chúng ta chưa nên mạo hiểm quá đỗi.
Lý Hàn Thu hỏi:
– Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng đây chờ mãi được ư?
Lôi Phi ngửng đầu trông chiều trời đáp:
– Lý đệ! Lý đệ hãy giữ ở ngoài rừng để tiểu huynh vào coi. Nếu trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm mà không thấy tin tức gì thì Lý đệ nên quay về thành Kim lăng thôi.
Lý Hàn Thu hỏi:
– Lôi huynh cùng tiểu đệ trước kia chưa từng quen biết mà ở Hội Võ Quán Lôi huynh đã thẳng thắn đứng ra viện trợ. Bây giờ tiểu đệ bỏ mặc Lôi huynh, một mình trở về Kim Lăng thì yên tâm thế nào được?
Lôi Phi cất giọng buồn buồn nói:
– Cứ tình hình này mà xét thì cục diện trong khu rừng rậm này cực kỳ hiểm ác, kỳ bí khiến người ta thật khó mà lường được. Lý đệ có vào cũng là bỏ mạng một cách vô ích. Hỡi ôi! Lý đệ còn nhỏ tuổi mà thù lớn chưa trả…
Lôi Phi chưa dứt lời thì đột nhiên có tiếng bước chân loạng choạng vọng ra cắt đứt câu chuyện y đang nói dở.
Lý Hàn Thu cùng Lôi Phi đồng thời cảnh giác đưa mắt nhìn ra thì thấy một bóng người từ trong rừng rậm chạy tới.
Lôi Phi nhảy vọt lại. Lý Hàn Thu cũng băng người theo sau cất tiếng gọi:
– Hồng huynh…
Hai người nhìn kỹ thì thấy người kia mình mặc võ phục lưng đeo trường kiếm. Y không phải là Hồng Bất Phát.
Lôi Phi vươn tay ra đỡ lấy người kia hỏi:
– Huynh đài! Huynh đài bị thương có nặng lắm không?
Lý Hàn Thu thấy người này miệng ứa máu tươi không ngớt. Chân đứng không vững, hơi thở thoi thóp. Dường như y không còn đủ sức trả lời Lôi Phi, miệng ú ớ hai tiếng, y chỉ kịp trỏ tay về khu rừng rậm rồi bỗng nhắm mắt lại.
Lôi Phi đưa tay chẩn mạch thấy trái tim đã ngừng đập, y tắt thở chết rồi.
Lý Hàn Thu nhìn kỹ lại một lượt thì người này trạc ngoài ba mươi. Diện mạo đoan chính không có vẻ là người tàn ác. Bất giác chàng buông tiếng thở dài hỏi:
– Lôi huynh có biết người này không?
Lôi Phi lắc đầu đáp:
– Tiểu huynh không biết.
Lý Hàn Thu nói:
– Toàn thân y không có vết thương mà sao lại chết? Thanh kiếm sau lưng chưa rút khỏi vỏ đủ chứng minh y chưa cùng người động thủ.
Lôi Phi gật đầu nói:
– Tình trạng y bi thảm tử khá đặc biệt, dường như bị thủ pháp nội gia rất trầm trọng làm chấn động mạnh tổn thương đến nội phủ.
Lý Hàn Thu hỏi:
– Y vào rừng rậm tìm kiếm kẻ địch mà tay không cầm kiếm. Con người tự tin đến thế thì võ công quyết nhiên không phải tầm thường, khi nào còn để địch nhân đến gần phóng chưởng đả thương?
Lôi Phi trầm ngâm một lúc rồi hỏi lại:
– Phải chăng theo ý Lý đệ thì y đã chết về tay đồng bạn?
Lý Hàn Thu lắc đầu đáp:
– Không phải thế. Theo ý tiểu đệ không chừng người này chết vào lúc y không biết gì nữa nên không có cơ hội để trả đòn. Còn y chết về tay ai thì tiểu đệ không sao hiểu được.
Lôi Phi gật đầu nói:
– Lý đệ nói rất có lý, trong vụ này hoặc giả có điều chi ngoắt ngoéo.
Bỗng lại nghe có tiếng sột sạt. Một bóng người khác từ trong rừng cây xông ra.
Lý Hàn Thu nhảy vọt về phía bóng người kia.
Lôi Phi cũng chạy theo sau.
Lý Hàn Thu lướt mình đi cực kỳ thần tốc. Người chưa tới nơi tay phải chàng đã đưa ra nắm lấy mạch huyệt người kia. Ðồng thời tay trái chàng để trước ngực chuẩn bị đánh tới.
Ngờ đâu diễn biến lại xảy ra khác hẳn với sự tiên liệu của Lý Hàn Thu. Tay phải chàng nắm lấy huyệt mạch người kia một cách rất nhẹ nhàng. Chàng chú ý nhìn thì thấy miệng mũi y máu me đầm đìa. Miệng làm nhảm la:
– Ma quỉ…
Vừa nói được một tiếng đã lăn ra mà chết.
Lôi Phi tra xét chỗ tử thương của người này rồi lắc đầu nói:
– Cũng hệt như người trước. Y bị thủ pháp nội gia đánh nặng vào sau lưng. Nội phủ bị chấn động mà chết.
Lý Hàn Thu hỏi:
– Lôi huynh có nghe y nói câu sau cùng không?
Lôi Phi đáp:
– Tiểu huynh nghe rõ rồi nhưng không thể tin được. Mình đã qua lại giang hồ mấy chục năm mà chẳng thấy ma quỉ bao giờ.
Lý Hàn Thu phấn khởi tâm hồn khẽ nói:
– Lôi huynh! Xem chừng chúng ta phải vào rừng coi mới được.
Lôi Phi hỏi:
– Dường như Lý đệ đã có chủ ý rồi thì phải?
Lý Hàn Thu đáp:
– Không hẳn thế, tiểu đệ nghĩ rằng có người ăn mặc quái dị xuất hiện một cách đột ngột khiến cho y hoảng hồn rồi có người khác ra tay tập kích đột ngột…
Lôi Phi động tâm nói:
– Ðánh một đòn trí mạng không phải là chuyện dễ dàng.
Ðoạn y cúi lom khom kéo áo người kia ra nhìn kỹ lại thì thấy sau lưng y có một vết tím bầm hình tròn và dài.
Lý Hàn Thu hỏi:
– Vết thương này không phải bị chưởng đánh.
Lôi Phi nhìn kỹ vết thương một hồi rồi nói:
– Ðây là vết thương của một thoi quyền.
Lý Hàn Thu hỏi:
– Quyền pháp này tựa hồ rất ác độc. Nhưng trong võ lâm thường thường chỉ có người luyện độc chưởng, tiểu đệ chưa nghe nói ai luyện độc quyền bao giờ thì biết thế nào mà đoán?
Lôi Phi ngưng thần ngẫm nghĩ một lúc rồi lẩm bẩm tự hỏi mình:
– Chẳng lẽ là y cũng ở đây?
Lý Hàn Thu nghe tiếng khẽ hỏi lại:
– Lôi huynh nói ai vậy?
Lôi Phi đáp:
– Lưu Tinh Thần Quyền…
Lý Hàn Thu hỏi:
– Lưu Tinh Thần Quyền là ai?
Lôi Phi đáp:
– Trương Bá Tuấn.
Lý Hàn Thu hỏi:
– Lưu Tinh Thần Quyền là thế nào?
Lôi Phi đáp:
– Ðây là một thứ võ công rất kỳ quái, nó tương tự như “Bách Bộ Thần Quyền” nhưng không giống hẳn. Quyền phong rất lợi hại có thể đả thương trong vòng năm bước. Vòng này có buộc dây nên có thể dùng làm binh khí khiến cho người ta thật khó mà đề phòng. Sau này nếu Lý đệ có gặp người đó phải cẩn thận lắm mới được.
Lý Hàn Thu khẽ thở dài nói:
– Xem thế này thì đủ biết Giang Nam Song Hiệp có tiềm lực rất lớn trong võ lâm.
Lôi Phi nói:
– Cục diện bữa nay e rằng không giản dị thế đâu. Theo chỗ tiểu huynh biết thì Trương Bá Tuấn là người rất kiêu ngạo. Giang Nam Song Hiệp tuy lừng lẫy tiếng tăm, nhưng chẳng tài nào mời được y đến trợ quyền. Trong vụ này chắc có nội tình đặc biệt.
Lý Hàn Thu trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
– Nếu vậy thì Trương Bá Tuấn cũng chỉ vì cây linh chi mà tới đây hay sao?
Lôi Phi đáp:
– Tình hình đêm nay rất quái lạ. Nếu tiểu huynh đoán không lầm thì hai người chết về Trương Bá Tuấn, nhưng y tới đây dường như không phải để cướp linh chi.
Lý Hàn Thu hỏi:
– Vậy y đến đây để làm chi?
Lôi Phi đáp:
– Dường như y là một người mai phục trong khu rừng rậm này…
Y ngừng lại một chút rồi thấp giọng xuống hỏi:
– Sao Lý đệ biết Giang Nam Song Hiệp đã bố trí mai phục ở đây?
Lý Hàn Thu đáp:
– Tiểu đệ nghe một người bạn nói thế.
Lôi Phi hỏi:
– Người bạn đó có thể tin cậy được không?
Lý Hàn Thu đáp ngay:
– Ðáng tin cậy lắm! Tiểu đệ dám quyết không thể sai trật.
Lôi Phi lấy làm kỳ hỏi:
– Lý đệ nói chuyện với ông bạn đó hồi nào, sao tiểu huynh không biết chi hết.
Lý Hàn Thu đáp:
– Sự thật là như vậy. Tiểu đệ có nói chuyện với y, tuyệt không có ý lừa bịp hay thêu dệt câu chuyện kinh người.
Lôi Phi biết chàng không muốn nói rõ nội tình cũng không hỏi nữa, liền lảng sang chuyện khác:
– Bất luận Trương Bá Tuấn có phải Giang Nam Song Hiệp mời đến hay không, nhưng y ở trong đám người mai phục là chuyện không thể sai được.
Lý Hàn Thu nhìn thi thể người nằm cạnh đó hỏi:
– Hồng huynh vào rừng khá lâu rồi, không hiểu tình trạng thế nào? Sao không thấy động tĩnh gì? Chỉ mong y được vô sự.
Lôi Phi thở dài nói:
– Ðây là kế hoạch mà tiểu huynh đã bàn định với y nhất định tiểu huynh không thể tự thủ bàng quan được.
Lý Hàn Thu cũng nói:
– Dĩ nhiên là thế. Chúng ta phải cố gắng tìm cách cứu y.
Lôi Phi nói:
– Lý đệ không nên đi. Ðể một mình tiểu huynh vào coi đã.
Lý Hàn Thu nói:
– Không được! Chúng ta cùng vào cả để còn chiếu cố cho nhau.
Lôi Phi không sao hiểu được liền hỏi:
– Lý đệ nhất định đi cũng được, nhưng có chịu nghe lời tiểu huynh không?
Lý Hàn Thu đáp:
– Dĩ nhiên tiểu đệ nhất nhất tuân theo.
Lôi Phi lột lấy bộ quần áo của xác chết cầm tay rồi khẽ bảo Lý Hàn Thu:
– Lý đệ chống kiếm giữ mình đi!
Lý Hàn Thu không sao được, liền theo lời rút trường kiếm ra.
Lôi Phi nói:
– Lý đệ hãy đi theo sau tiểu huynh. Trừ trường hợp tiểu huynh đồng ý, còn ngoài ra Lý đệ chớ có vọng động.
Lý Hàn Thu đáp:
– Tiểu đệ ghi nhớ rồi.
Lôi Phi cất bước tiến vào rừng vừa nói:
– Lý đệ không được vượt lên trước mặt tiểu huynh mà chỉ theo sau đi vào rừng sâu.
Lý Hàn Thu tự hỏi:
– Nếu trong khu rừng này quả có mai phục mà sao đến giờ vẫn chưa thấy phát động?
Lý Hàn Thu ở trong rừng rậm lại giữa lúc đêm tối nên thị quang chàng không nhìn thấy rõ.
Vừa rồi chàng xoay tay kiếm gạt rớt được lưỡi phi đao là hoàn toàn ỷ vào thính giác minh mẫn nghe tiếng gió mà phân biệt phương vị. Chàng vung kiếm chiêu một cách cực kỳ thần tốc và chuẩn đích.
Bỗng nghe Lôi Phi thở dài nói:
– Thất Tuyệt Ma Kiếm quả nhiên danh bất hư truyền!
Lý Hàn Thu lấy trường kiếm khều lưỡi Trúc Ðiệp phi đao, vừa rớt xuống đất lên nhìn kỹ lại rồi nói.
– Lưỡi đao này không có chất độc.
Rồi tay trái chàng nắm giữ lưỡi phi đao.
Lôi Phi hỏi:
– Lý đệ cũng thông thạo về các môn ám khí ư?
Lý Hàn Thu đáp:
– Trên chốn giang hồ người ta chỉ biết gia sư kiếm pháp tinh kỳ ít kẻ bì kịp nhưng ít ai hiểu lão nhân gia cũng rất tinh thâm về nghề này. Có điều người không thèm sử dụng mà thôi.
Lôi Phi lại hỏi:
– Nếu vậy thì Lý đệ cũng tinh thâm về thủ thuật phóng ám khí?
Lý Hàn Thu đáp:
– Thủ pháp phóng ám khí của tiểu đệ e rằng không được thạo bằng thủ pháp đỡ gạt ám khí. Vả lại tình thế mỗi nơi mỗi khác. Bọn họ ẩn trong bóng tối sử dụng ám khí đánh lén. Còn chúng ta chỉ cần đỡ gạt. Thứ ám khí kia mà ở gần không đầy một trượng thì khó lòng nghe rõ thanh âm, phân biệt phương hướng. Hơn nữa, họ được đêm tối yểm trợ mình không sao nhìn thấy họ nấp chỗ nào. Như vậy, chúng ta kém rất nhiều phương diện.
Lôi Phi hỏi:
– Lý đệ muốn ăn miếng trả miếng tức là chúng ta cũng dùng ám khí đối với bọn họ không?
Lý Hàn Thu đáp:
– Tiểu đệ quả có ý như vậy.
Lôi Phi lắc đầu nói:
– Chúng ta không nên mạo hiểm hơn nữa, mà phải sớm rút lui khỏi khu rừng rậm này.
Lý Hàn Thu ngạc nhiên hỏi:
– Chúng ta đang định đi kiếm Hồng Bất Phát sao lại bỏ dở quay về?
Lôi Phi đáp:
– Họ dùng những món ám khí lúc phóng ra có kim phong rít trên không như phi nhận, kim tiêu thì mình hoặc giả có thể đối phó được. Nếu họ dùng loại ám khí êm ru như mai hoa châm thì thật khó mà đỡ gạt.
Lý Hàn Thu hỏi:
– Lôi huynh nói phải đó nhưng Hồng Bất Phát còn ở trong này chẳng lẽ chúng ta bỏ mặc y sao?
Lôi Phi đáp:
– Cường địch ở trong rừng rậm này đã bố trí mai phục. Khắp nơi đều có cạm bẫy, mỗi bước mỗi gặp gian nguy chứ không phải chuyện trông vào võ công để chiến đấu với người. Trường hợp này muốn cầu sinh thì trí kế cần hơn võ công. Hồng Bất Phát chắc nhiều lắm y chỉ bị thương là cùng…
Lý Hàn Thu ngắt lời:
– Nếu y thụ thương chúng ta cũng nên tìm đến y rồi sẽ cùng nhau trở ra.
Lôi Phi nói:
– Mạo hiểm như vậy không được. Bây giờ chúng ta hãy dời khỏi nơi đây chờ đến lúc trời sáng hãy vào cũng chưa muộn.
Lý Hàn Thu nói:
– Ðược rồi! Lôi huynh đã tính toán như vậy thì chúng ta ra ngoài rừng nghỉ ngơi một lúc đợi trời sáng sẽ trở lại.
Lôi Phi nói:
– Bây giờ tiểu huynh mở đường cho.
Dứt lời, y theo đường cũ từ từ ra khỏi khu rừng.
Lý Hàn Thu chống kiếm theo sau.
Hai người lúc rút lui khỏi rừng rậm, không đi tập kích nữa lắng tai nghe thì bốn bể yên lặng như tờ, tuyệt nhiên không một tiếng, tựa hồ vũ trụ chìm đắm vào giấc ngủ mê ly.
Lôi Phi quay đầu nhìn lại khu rừng lần nữa rồi nói:
– Lý đệ! Chúng ta ngồi nghỉ quanh đây lấy sức đặng sáng mai đi tìm Hồng Bất Phát xem y lạc lõng nơi đâu.
Lý Hàn Thu nói:
– Xin tuân lời Lôi huynh.
Chàng nghĩ thầm trong bụng:
– Ban đêm vào chốn rừng sâu đầy rẫy nguy hiểm. Người võ lâm đã có câu: “Gặp rừng chớ vội xông vào”. Thế mà Hồng Bất Phát biết rồi khu rừng nguy hiểm cũng liều lĩnh chuồn vào là vì lòng tham quá độ che lấp thông minh, mới mạo hiểm như vậy.
Bỗng thấy Lôi Phi khẽ thở dài:
– Xem chừng cuộc phân tranh đêm nay sẽ đưa đến kết quả đáng buồn là sẽ gây nên một cuộc xung đột toàn diện võ lâm sau này. Nếu những đệ tử các phái Thiếu Lâm, Võ Ðương bị tử thương nhiều, thì hai phái lớn này quyết nhiên chẳng khi nào chịu bỏ qua.
Lý Hàn Thu động tâm nghĩ thầm:
– Ta muốn báo mối đại cừu của song thân, ỷ mình có kiếm pháp tuyệt diệu của ân sư truyền cho đã làm tổn thương nhiều nhân vật dính líu đến vụ này rồi cũng thành chuyện oan oan tương báo. Thù oán liên miên không bao giờ hết.
Nghĩ tới đây lửa hận chàng nuôi trong lòng mười mấy năm nay đột nhiên giảm đi rất nhiều.
Chàng thủng thẳng nói:
– Ðêm nay chúng ta là người đã được trông thấy mọi cuộc diễn biến… Nếu sau này mà võ lâm nhân vụ này mà gây nên một trường huyết kiếm thì chúng ta nên thẳng thắn đứng ra để thuyết minh mới phải.
Lôi Phi đưa ra mục quang chú nhìn Lý Hàn Thu ra chiều kinh dị. Hiển nhiên câu nói của chàng khiến cho y phải ngạc nhiên.
Lý Hàn Thu tủm tỉm cười hỏi:
– Tiểu đệ thấy việc như vậy thì theo lẽ phải làm thế. Hay là Lôi huynh nhận thấy lời tiểu đệ có chỗ nào không đúng?
Lôi Phi đáp:
– Lý đệ nói rất đúng nhưng tiểu huynh thấy có chút kỳ lạ.
Lý Hàn Thu hỏi:
– Phải chăng lời nói của tiểu đệ có chỗ khác với ngày thường?
Lôi Phi đáp:
– Ðúng thế! Theo nhận xét của tiểu huynh thì bữa nay Lý đệ đã vượt khỏi vòng ân oán cá nhân, quan tâm rộng ra đến việc của thiên hạ với một lòng nhân hiệp.
Lý Hàn Thu đáp gọn lỏn:
– Lôi huynh quá khen rồi!
Ðoạn chàng không nói gì nữa.
Hai người đi tới bên một bụi cỏ rậm.
Lôi Phi nói:
– Chúng ta ngồi nghỉ chỗ này có thể nhìn thấy những người trong rừng qua lại.
Lý Hàn Thu đáp:
– Xin theo ý Lôi huynh.
Lôi Phi ngồi xuống trước nói:
– Chúng ta chia phiên canh gác. Lý đệ hãy nghỉ trước đi!
Lý Hàn Thu nghĩ tới mai vào rừng chắc phải chiến đấu chàng cần dưỡng sức nên không khiêm nhượng gì nữa, ngồi nhắm mắt vận khí điều hòa hơi thở.
Lý Hàn Thu cùng Lôi Phi thay phiên nghỉ ngơi cho tới lúc phương đông hừng sáng.
Ðột nhiên có hai bóng người song song đi tới.
Lôi Phi khẽ kéo Lý Hàn Thu ẩn vào trong bụi cỏ rậm.
Hai bóng người kia đi sát qua bụi cỏ chạy thẳng vào trong rừng.
Lý Hàn Thu nhìn rõ một người chính là Quyên Nhi.
Còn người nữa là một gã thiếu niên anh tuấn vào trạc tuổi 21, 22 tuổi. Lòng chàng đang bình tĩnh bỗng nhiên xúc động. Một mối giận hờn thoáng nổi lên trong tâm trí.