Thánh Tâm Ma Ảnh

Chương 28 - Kỳ Tích Đột Hiện

trước
tiếp

Bạch Như Băng nói :

– Chân nhân, dù ta có tai nghe mắt thấy bất kỳ âm mưu nào của Kim Ngọc Dung, nhưng do quan hệ của ta và Hạ Hầu gia như vậy nên bây giờ ta không tiện nói gì nữa…

Thiên Nguyên chân nhân nói :

– Bần đạo đa tạ phu nhân lần nữa!

Bạch Như Băng mỉm cười nói :

– Chân nhân hà tất phải đa lễ!

Nói đoạn, bà quay người sang một bên và bế khẩu.

Thiên Nguyên chân nhân nhìn qua Hạ Hầu Lam và nói :

– Thí chủ, đến hiện tại vẫn không thể chứng minh Kim thí chủ là…

Hạ Hầu Lam nhướng mày nói :

– Thế này thì không thể khiến chư vị tin được rồi, nếu tại hạ không hạ thủ bức cung thì e rằng càng không thể làm cho chư vị tin!

Thiên Nguyên chân nhân vừa gật đầu thì Kim Ngọc Dung đã nói :

– Hạ Hầu Lam, ngươi sai rồi, chuyện không phải do ta làm thì dù ngươi có giết ta ta cũng không thể thừa nhận, đại trượng phu dám làm dám chịu, ngươi hà tất…

– Kim Ngọc Dung! – Hạ Hầu Lam quát lớn – Câm miệng lại, dù lão gian ngoan giảo quyệt nhưng lão không tránh được một thương này, hà có thể tránh được đao kia…

Kim Ngọc Dung nói :

– Kim Ngọc Dung ta chết cũng chẳng lấy gì làm tiếc, nhưng chân lý phải là chân lý!

Hạ Hầu Lam chau mày nói :

– Được, được…

Chàng nhìn qua Đại Thống thượng nhân và nói tiếp :

– Đại hòa thượng tại hạ đã không muốn nói gì nữa, nhưng tại hạ tự vấn lòng không hổ thẹn, nếu các môn phái vẫn muốn tìm tại hạ trả thù thì tại hạ đồng ý tiếp nhận!

Cao thủ của các đại môn phái lập tức sôi động, Kim Ngọc Dung chớp thời cơ kêu lên :

– Chư vị nghe thấy không? Như vậy là quá đủ rồi!

Đồng Uyển Nhược, không, bây giờ nên gọi nàng là Hạ Hầu Trinh, nàng vội nói :

– Đại ca, người không thể làm như vậy, làm thế là trúng kế của lão ta…

Hạ Hầu Lam thản nhiên nói :

– Tiểu muội ngoài việc ta đưa tay tiếp nhận thì còn đường nào khác để đi đâu?

Hạ Hầu Trinh nhìn qua Đại Thống thượng nhân và nói :

– Đại hòa thượng, đây là kế một mũi tên bắn chết hai con chim của Kim Ngọc Dung.

– A di đà Phật! – Đại Thống thượng nhân nói – Trên thực tế Hạ Hầu thí chủ không có cách gì để chứng minh…

Hạ Hầu Trinh lớn tiếng nói :

– Còn phải chứng minh nữa sao, lẽ nào đại hòa thượng lão nhìn không ra…

Chợt nghe Thiên Nguyên chân nhân xen vào :

– Sự thực đã phơi bày rõ ràng trước mắt, nữ thí chủ không cần nói nhiều nữa!

Hạ Hầu Trinh biến sắc, nàng quay sang nói với Bạch Như Băng :

– Phu nhân, lẽ nào người…

Bạch Như Băng khẽ lắc đầu nói :

– Hài tử, Hạ Hầu Lam nói rất đúng, tình thế hôm nay, ngoài việc hắn đưa tay tiếp nhận ra thì không còn đường nào khác để đi, ta có thể bức chư đại môn phái thối lui, nhưng theo đạo nghĩa mà nói, ta không thể làm như vậy, vì bọn họ là…

– Tại sao không thể? – Hạ Hầu Trinh nói – Phu nhân thừa biết không phải đại ca của tiểu nữ…

Bạch Như Băng gật đầu nói :

– Hài tử, cố nhiên là ta biết rõ, nhưng ta không thể khiến người ta tin, ta chỉ có thể lấy sự thực chứng minh, song lại không thể ra tay…

– Phu nhân! – Hạ Hầu Trinh nói – Phu nhân cũng nghĩ rằng làm như vậy là đúng sao?

Bạch Như Băng nói :

– Hài tử, bằng vào chút thực lực của chư đại môn phái thì không làm gì được hắn đâu?

Hạ Hầu Trinh nói :

– Nhưng phu nhân, hắn không thể ta tay giết người nếu không thì sự hiểu lầm này càng thêm sâu, cũng có thể phải gánh lấy tội danh thật.

Bạch Như Băng nói :

– Hài tử, hắn có thể đi, không phải là đi không được!

Hạ Hầu Lam tiếp lời :

– Tiền bối tại sao tại hạ phải đi chứ?

Giọng của Bạch Như Băng bỗng nhiên lạnh lùng, bà nói :

– Vì bản thân ngươi!

Hạ Hầu Lam thản nhiên nói :

– Đi không phải là biện pháp, nếu tại hạ đi thì càng chứng tỏ tại làm sai sợ người khác biết, sự hiểu lầm này sẽ vĩnh viễn không có cơ hội giải thích!

Bạch Như Băng lạnh lùng nói :

– Đi hay không là tùy ngươi, ta chỉ kiến nghị thôi!

Hạ Hầu Lam nói :

– Đa tạ kiến nghị của phu nhân!

Nói đoạn chàng quét mục quang nhìn các cao thủ của ngũ đại môn phái!

Đột nhiên nghe Thượng Quan Phụng lên tiếng :

– Lam ca, còn có muội nữa!

Lời vừa dứt thì nàng tung người lướt đến cạnh Hạ Hầu Lam.

Hạ Hầu Trinh cũng nói :

– Đại ca, tiểu muội cũng góp sức!

Nói xong nàng cất bước đi đến.

Bạch Như Băng vội nói :

– Hài tử, thương thế của ngươi chưa lành, không thể…

Hạ Hầu Trinh thản nhiên nói :

– Phu nhân, hắn là đại ca của tiểu nữ là phúc hay họa tiểu nữ cũng nguyện cùng hắn hưởng chịu!

Bạch Tố Trinh máy môi định nói nhưng lại thôi!

Điều này không lọt qua mắt Bạch Như Băng, bà liền hỏi :

– Trinh nhi lẽ nào ngươi cũng muốn đi?

Bạch Tố Trinh kinh hoảng, nhưng nàng liền gật đầu nói :

– Đúng vậy, mẫu thân!

Bạch Như Băng gượng cười nói :

– Vậy thì ngươi qua đó đi, ta không cản!

Bạch Tố Trinh sững sờ, nàng chăm chú nhìn mẫu thân của mình mà không nói gì.

Bạch Như Băng nói tiếp :

– Ta nói thật đấy, lời của tỷ tỷ ngươi khiến ta phải hổ thẹn?

Bạch Tố Trinh vô cùng cảm động, nàng nói :

– Đa tạ mẫu thân!

Lời chưa dứt thì nàng đã phi thân như bay đến chỗ Hạ Hầu Lam

Hạ Hầu Lam cũng không giấu được cảm động, chàng nói :

– Tiểu muội, ba người định làm gì thế?

Hạ Hầu Trinh nói :

– Đại ca, chẳng lẽ bọn muội làm không đúng sao?

Hạ Hầu Lam mỉm cười, chàng nhìn qua Đại Thống thượng nhần rồi nói :

– Đại hòa thượng, nếu chư vị chưa thay đổi tâm ý thì xin động thủ thôi!

Đại Thống thượng nhân hơi do dự, lão không để ý đến Hạ Hầu Lam mà nhìn sang Bạch Như Băng và nói :

– Phu nhân…

Bạch Như Băng cắt lời nói :

– Xin đại hòa thượng yên tâm, bản thân ta tuyệt đối không chọc tay vào, dù tiểu nữ chết hay sống thì đó là do cô ta tự tìm lấy, ta không một lời trách oán chư vị!

Đại Thống thượng nhân nhẹ người, lão chấp tay nói :

– A di đà Phật! Phu nhân khiến người ta kính phục, bần tăng xin thay Chưởng môn sư huynh nói lời đa tạ!

Lời vừa dứt thì lão đứng thẳng người lên, tay áo bào khai triển định chụp tới trước!

Trong mắt Kim Ngọc Dung lấp lánh dị sắc, trên môi nở nụ cười đắc ý.

Lúc này, bỗng nhiên có tiếng niệm Phật hiệu từ xa truyền tới :

– Vô lượng thọ Phật, xin thượng nhân dừng tay!

Một bóng lam bào từ ngoài trăm trượng đang phi thân đến, đó là một lam bào lão nhân bị cụt một tay, mặt đeo mạng che mặt màu đen, tóc dài buông xõa!

Lão ta đến trước Thiên Nguyên chân nhân và cúi đầu nói :

– Tham kiến chủ trì sư huynh!

Thiên Nguyên chân nhân ngạc nhiên nói :

– Thí chủ là…

Quái nhân một tay nói :

– Sư huynh, tiểu đệ là Thiên Phong!

Lời này vừa xuất thì quần hào đều chấn động tâm can, Thiên Nguyên chân nhân buột miệng kêu lên :

– Ngươi… ngươi là Thiên Phong. Chẳng phải ngươi đã…

Quái nhân một tay nói :

– Thiên Phong được tổ sư gia phù trì che chở đại mạng nên chưa chết, sư huynh không thấy tiểu đệ bị cụt một tay sao, nó đã thay tiểu đệ nằm lại trong nước mắt và máu ở Kim Lăng La gia!

Râu tóc Thiên Nguyên chân nhân không gió mà rung, thân hình cũng run bần bật lão khẽ niệm mấy câu Phật hiệu rồi nói :

– Vậy sư đệ đến đây là…

Quái nhân một tay nói :

– Thiên Phong đến đây để chỉ ra chân hung cho các đại môn phái!

Thiên Nguyên chân nhân sững người lão nói :

– Sư đệ biết chân hung là ai sao?

Quái nhân một tay nói :

– Đương thời tiểu đệ nằm trong máu và nước mắt, nghe được sự thừa nhận của chân hung với Bạch phu nhân vì thế nên biết chân hung đó là ai!

Kim Ngọc Dung liên tục biến sắc!

Hạ Hầu Lam mỉm cười, ba vị cô nương đứng cạnh chàng cũng lộ vẻ mừng rỡ trên mặt!

Thiên Nguyên chân nhân vội hỏi :

– Sư đệ mau nói xem, chân hung là ai?

Quái nhân một tay nói :

– Cho phép tiểu đệ nói với Hạ Hầu thí chủ một câu đã…

Lão gật đầu chào Ha Hầu Lam rồi nói :

– Thiên Phong thay mặt toàn bộ đệ tử Võ Đang xin lỗi Hạ Hầu thí chủ!

Hạ Hầu Lam vội đáp lễ và nói :

– Không dám, cũng may là đạo tổ linh thiêng khiến chân nhân đến kịp thời hóa giải được sự hiểu lầm này, giải cứu Hạ Hầu Lam ra khỏi biển oan, tại hạ đa tạ chân nhân mới phải!

Quái nhân một tay nói :

– Bần đạo có một túi gấm trong túi có nửa trang Tàng Chân đồ, bần đạo không dám động lòng tham xin hoàn lại nguyên chủ!

Hạ Hầu Lam kinh ngạc, chàng nói :

– Thì ra chân nhân là người được hai cha con Lý lão gia cứu giúp…

Quái nhân một tay nói :

– Chính là bần đạo!

Hạ Hầu Lam mỉm cười nói :

– Đa tạ chân nhân, tại hạ cũng có một vật trả lại cho nguyên chủ!

Nói đoạn chàng lấy phiến ngọc bội từ trong thắt lưng ra, sau đó bước đến trao cho quái nhân một tay. Lão này cũng lập tức lấy ra một chiếc túi gấm trao cho Hạ Hầu Lam.

Hạ Hầu Lam mang túi gấm trao cho Hạ Hầu Trinh, nhưng Hạ Hầu Trinh mỉm cười nói :

– Đại ca cất giữ cũng vậy thôi?

Ha Hầu Lam không nói nhiều, chàng mỉm cười rồi cất túi gấm vào trong người.

Lúc này Thiên Nguyên chân nhân lại nói :

– Xin sư đệ mau chỉ ra chân hung!

Quái nhân một tay chỉ Kim Ngọc Dung và nói :

– Chân hung chính là người này?

Cao thủ của ngũ đại môn phái lại thêm một phen sôi động.

Thiên Nguyên nhân nhân liền niệm Phật hiệu :

– Vộ lượng thọ Phật, tổ sư linh thiêng, may là sự hiểu lầm kịp thời hóa giải, Kim thí chủ còn gì để nói không?

Kim Ngọc Dung vội kêu lên :

– Chân nhân, khoan đã, làm sao biết người này là lệnh đệ Thiên Phong của chân nhân?

Quái nhân một tay nói :

– Bần đạo dựa vào tín phù này, lẽ nào còn chưa đủ?

Kim Ngọc Dung cười cười nói :

– Mọi người đương trường đều thấy rõ ràng đó là vật do Hạ Hầu Lam trao cho ngươi, làm sao biết ngươi không phải là đồng bọn của Hạ Hầu Lam? Sao ngươi không lấy mạng che mặt xuống cho đệ tử Võ Đang nhận diện?

Quái nhân một tay nói :

– Ngươi thật là giảo hoạt, thừa biết dung diện của bản đạo đã bị hủy, diện mục không còn nguyên hình…

Đột nhiên nghe Thiên Nguyên chân nhân cao giọng nói :

– Sắc tức thị không, không tức thị sắc, chân truyền của nhà Phật!

Quái nhân một tay tiếp lời :

– Vô lao nhĩ hình, vô dao nhĩ tinh, là yếu quyết của đạo gia!

Thiên Nguyên chân nhân lại nói :

– Trong Thượng Thanh cung người nào cao nhất?

Quái nhân một tay nói :

– Sư huynh, đó là lời nói đùa của sư huynh với bọn sư đệ đấy thôi!

Thiên Nguyên chân nhân nói :

– Vô lượng thọ Phật, đúng là Thiên Phong sư đệ của bần đạo rồi…

Lão nhìn qua Bạch Như Băng và gật đầu nói tiếp :

– Phu nhân, bần đạo xin phu nhân chuẩn thuận cho một thỉnh cầu…

Bạch Như Băng cắt lời nói :

– Phải chăng chân nhân muốn hỏi ta đòi Kim Ngọc Dung?

Thiên Nguyên chân nhân gật đầu, nói :

– Đúng vậy, nếu phu nhân…

Bạch Như Băng lại cắt lời nói :

– Chân nhân nên biết giữa hắn và ta cũng có thù oán riêng tư!

Thiên Nguyên chân nhân nói :

– Ý của phu nhân là…

Bạch Như Băng tiếp lời :

– Nếu chư vị có thể đợi thì trong khoảng một thời gian ngắn ta sẽ dâng Kim Ngọc Dung lên Thiếu Lâm tự, điều này có lẽ chư vị tin tưởng ta ư được chứ?

Thiên Nguyên chân nhân hơi do dự, lão nhìn qua Đại Thống thượng nhân như muốn dò hỏi ý kiến Đại Thống thượng nhân liền nói :

– Phu nhân đã nói vậy thì bọn lão nạp đâu dám bất tuân, bọn lão nạp xin đa tạ trước và cáo biệt tại đây! Sư môn của Thiếu Lâm luôn mở rộng cửa, bọn lão nạp chờ đại giá của phu nhân!

Nói đoạn lão cúi người chào rồi soái lãnh cao thủ của ngũ đại môn phái rút lui.

Bon họ đến rất nhanh nhưng đi cùng rất nhanh, chớp mắt đã mất hút tung tích!

Bạch Như Băng nhìn qua Kim Ngọc Dung và nói :

– Kim Ngọc Dung, âm mưu của ngươi bất thành rồi, điều này thật ứng với câu “nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai” bây giờ ngươi còn gì để nói không?

Kim Ngọc Dung mặt mày xám xịt nhưng lão vẫn gượng cười nói :

– Còn đấy, không biết ngươi và Hạ Hầu Lam, ai sẽ hạ thủ giết ta?

Bạch Như Băng thản nhiên nói :

– Tự nhiên là ta rồi.

Hạ Hầu Lam vừa chau mày thì Hạ Hầu Trinh liền khẽ nói :

– Đại ca, tiểu muội có cách đòi lão ta lại!

Hạ Hầu Lam mỉm cười rồi bế khẩu không nói gì!

Kim Ngọc Dung lại nói :

– Chỉ không biết Hạ Hầu Lam có đồng ý hay không?

Bạch Như Băng lạnh lùng nói :

– Điều này e rằng không do hắn quyết định, giữa ta va hắn vẫn còn chuyện chưa giải quyết đấy!

Kim Ngọc Dung lắc đầu cười cười, nói :

– Ta thấy không dễ dàng như vậy…

Bạch Như Băng cắt lời nói :

– Ngươi không thấy hắn chẳng nói gì đó sao? Đừng mong khiêu khích ly gián, thi triển độc mưu của ngươi nữa, hãy trả lời ta một câu, nhi tử của Sài tỉ tỉ ta đang ở đâu?

Mục quang của Kim ngọc Dung liền sáng lên, lão ta cười cười nói :

– Bạch Như Băng, ngươi muốn đòi nhi tử của Sài Ngọc Hà chăng? Điều đó rất dễ, ta có một điều kiện, chỉ cần ngươi gật đầu đồng ý.

– Đừng phí lời – Bạch Như Băng nói – Có điều kiện gì ngươi nói đi!

Kim Ngọc Dung trầm ngâm một lát rồi nói :

– Bạch Như Băng ta dùng nhi tử của Sài Ngọc Hà để trao đổi với ngươi một người – Ngươi muốn đổi ai?

– Chính ta!

– Kim Ngọc Dung, ngươi đừng nằm mơ!

– Bạch Như Băng, tùy ngươi vậy, ta nói cho ngươi biết, nhi tử của Sài Ngọc Hà chỉ có một, lần này nếu ngươi không muốn thì không thể có lần sau, mà ta thì…

Lão cười cười rồi nói tiếp :

– Không được lần này thì lần sau ngươi vẫn có thể tìm được ta!

Bạch Như Băng nói :

– Kim Ngọc Dung ta thừa nhận là ngươi nói có lý nhưng ta không tin là ngươi có thể xem trọng nhi tử của Sài tỷ tỷ ta hơn sinh mạng của ngươi?

Kim Ngọc Dung cười ha ha một tràng rồi nói :

– Trên thực tế, chỉ cần ta nắm chắc hắn thì sinh mạng của ta tất sẽ còn, một khi ta nói ra hắn đang ở đâu thì sinh mạng của ta cũng sẽ tiêu tán, theo ngươi nghĩ xem liệu ta có thể nói ra không?

Bạch Như Băng cười nhạt nói :

– Ta có cách buộc ngươi phải nói!

Kim Ngọc Dung cười nhạt nói :

– Vậy thì ngươi cứ thử xem! Dù ngươi lột da rút gân của ta thì ta cũng không thể nói, nhưng ta phải nói trước cho ngươi biết ngươi giở trò gì với ta thì nhi tử của Sài tỷ tỷ ngươi cũng sẽ bị trò đấy hành hạ, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ?

Bạch Như Băng hơi biến sắc, nhưng bà lập tức gật đầu, nói :

– Được, Kim Ngọc Dung…

Chợt nghe Hạ Hầu Trinh kêu lên :

– Bạch phu nhân, tiểu nữ định thay đại ca của tiểu nữ hỏi phu nhân.

Bạch Như Băng tiếp lời :

– Đòi Kim Ngọc Dung phải không?

Hạ Hầu Trinh không phủ nhận, nàng mỉm cười, hỏi :

– Phu nhân có thể đáp ứng không?

Bạch Như Băng lắc đầu nói :

– Hài tử ta không thể đáp ứng rồi!

– Nếu tiểu nữ học cách của Kim Ngọc Dung dùng ca ca của tiểu nữ đòi lấy Kim Ngọc Dung thì sao?

– Hài tử, sao ngươi có thể làm như vậy?

– Phu nhân cho rằng tiểu nữ không nên làm thế chăng?

– Hài tử ngươi nghĩ rằng ngươi nên làm như vậy à?

Hạ Hầu Trinh từ từ lắc đầu và nói :

– Tiểu nữ không cho rằng có gì là không đúng, nếu không tiểu nữ đã chẳng khai khẩu với phu nhân!

Bạch Như Băng trầm ngâm một lát rồi nói :

– Hài tử ta không nói nên hay không nên, ta chỉ hỏi ngươi đòi lão ta để làm gì?

Hạ Hầu Trinh nói :

– Tất nhiên là giao lão ta cho vị đại ca này của tiểu nữ!

Bạch Như Băng lại hỏi :

– Hạ Hầu Lam đòi lão ta làm gì?

Hạ Hầu Trinh nói :

– Đương nhiên là báo thù cho tiên phụ!

Bạch Như Băng lắc đầu nói :

– Hài tử, ta nói thẳng một câu nhé, báo thù cho phụ thân ngươi thì không cần, còn rửa hận cho mẫu thân ngươi thì đó là lý sở đương nhiên, nhưng điều này đã có ta tự lo…

Hạ Hầu Trinh nói :

– Phu nhân cũng xin cho phép tiểu nữ nói thẳng một câu, đó là cách nhìn của phu nhân, đứng trên lập trường của tiểu nữ mà xét thì thù hận song thân đều nên báo trả cả!

Bạch Như Băng gật đầu nói :

– Hài tử, người nói có lý đấy nhưng cách nhìn của mỗi người khác nhau, ta nguyện đưa ngươi cùng đến trước mộ của mẫu thân ngươi để rửa hận cho bà ta thay ngươi, nhưng tuyệt đối ta không muốn giao Kim Ngọc Dung cho Hạ Hầu Lam để hắn báo thù cho phụ thân ngươi.

Hạ Hầu Trinh nói :

– Phụ thân, dù tiên phụ có chỗ không phải, nhưng chuyện đã cách nhiều năm, con cái đều đã trưởng thành, vả lại người cũng đã khứ thế, còn có thù hận gì không thể hóa giải…

Bạch Như Băng cắt lời, nói :

– Hài tử, ta thừa biết tính tình của phụ thân ngươi, ta không cho rằng lão ta đã…

Hạ Hầu Trinh nói :

– Phu nhân, không nói những chuyện này nữa, tiếu nữ chỉ hỏi phu nhân có muốn tìm ca ca của tiểu nữ hay không thôi?

Bạch Như Băng gật đầu nói :

– Đương nhiên là muốn, ta bôn tẩu giang hồ nhiều năm qua, hơn nữa nguyên nhân là vì huynh muội các ngươi!

Hạ Hầu Trinh nói :

– Đa tạ phu nhân, tiểu nữ xin nhắc phu nhân một câu, nếu muốn tìm được ca ca của tiểu nữ thì không thể không giao Kim Ngọc Dung cho vị đại ca này của tiểu nữ!

Bạch Như Băng ngạc nhiên hỏi :

– Nói vậy ngươi biết ca ca của ngươi đang ở đâu à?

– Có thể nói như vậy, phu nhân

– Vậy thì ta yên tâm rồi chỉ cần ngươi biết ca ca của ngươi đang ở đâu thì ta không cho rằng, vì ta không giao Kim Ngọc Dung mà ngươi không đi cứu hắn.

– Phu nhân lầm rồi, sở dĩ tiểu nữ nói mình biết ca ca đang ở đâu là muốn biểu thị rằng, tiểu nữ có biện pháp buộc Kim Ngọc Dung phải nói ra, chứ không phải tiểu nữ đã biết!

– Thật thế sao hài tử?

– Tiểu nữ không có gan trời để lừa dối phu nhân, lát nữa phu nhân sẽ thấy.

Bạch Như Băng gật đầu nói :

– Hài tử, vậy thì ngươi phải khiến lão ta nói trước…

Hạ Hầu Trinh nói :

– Nhưng phu nhân vẫn chưa đồng ý là giao lão ta cho tiểu nữ mà!

Bạch Như Băng trầm ngâm một lát rồi nói :

– Hài tử nếu Kim Ngọc Dung không chịu nói thì sao?

Hạ Hầu Trinh gượng cười, nói :

– Điều đó chứng tỏ tiểu nữ vô năng, không có biện pháp khiến lão nói ra những điều chúng a muốn biết, tiểu nữ sẽ lập tức trả lại lão ta lại cho phu nhân, có lẽ phu nhân không sợ tiểu nữ bội tín đào thoát đấy chứ?

– Hài tử, điều này ta tin ngươi…

– Vậy còn có gì khiến phu nhân phải do dự?

– Được rồi, hài tử ta đồng ý…

– Đa tạ phu nhân thành toàn, đại ca!

Hạ Hầu Lam hiểu ý nên cũng nói :

– Tại hạ cũng đa tạ Bạch tiền bối!

Bạch Như Băng lạnh lùng nói :

– Chuyện giữa ngươi và ta vẫn chưa giải quyết, không cần phải khách khí với ta.

Bà quay sang nói với Hạ Hầu Trinh :

– Hài tử, Kim Ngọc Dung ở đây, ngươi bảo lão ta nói đi!

Hạ Hầu Trinh “vâng” một tiếng nhưng nàng không hỏi Kim Ngọc Dung mà lại nhìn Bạch Như Băng mà mỉm cười hỏi :

– Phu nhân đã từng gặp vị ca ca đó của tiểu nữ chưa?

Bạch Như Băng lắc đầu nói :

– Ta chỉ nghe nói Sài tỷ tỷ của ta có một nam một nữ nhưng chưa từng gặp.

Hạ Hầu Trinh nói :

– Vậy thì phiền phức rồi rồi, nếu Kim Ngọc Dung tùy tiện nói ra một người nào đó…

Bạch Như Băng cắt lời nói :

– Hài tử, lão ta không qua mặt ta được đâu, trên người của ca ca ngươi có đặc trưng…

Hạ Hầu Trinh liền hỏi :

– Phu nhân có đặc trưng gì?

Bạch Như Băng chậm rãi nói :

– Trên cổ tay trái của ca ca ngươi có một cái bớt son to bằng đầu ngón tay!

Hạ Hầu Lam rùng mình chàng vội kêu lên :

– Tiểu muội…

Hạ Hầu Trinh cắt lời, nói :

– Đại ca có chuyện gì chờ lát nữa hãy nói…

Nàng quét mục quang nhìn qua Kim Ngọc Dung rồi hỏi :

– Kim Ngọc Dung lão cũng biết trên người ca ca ta có đặc trưng như vậy chứ?

Kim Ngọc Dung gật đầu nói :

– Đương nhiên hắn luôn ở trong tay ta có lý nào ta lại không biết?

Hạ Hầu Trinh cười nhạt, nói :

– Kim Ngọc Dung lão bớt chơi trò cơ trí đi thôi.

Nàng nhìn qua Bạch Như Băng tiếp lời :

– Phu nhân, ca ca của tiểu nữ xa tận chân trời nhưng ngay gần trước mắt!

Bạch Như Băng sững sờ biến sắc, bà buột miệng kêu lên :

– Hài tử, ngươi nói là Hạ Hầu Lam…

Hạ Hầu Trinh gật đầu nói :

– Không sai phu nhân đoán đúng rồi!

Kim Ngọc Dung bật cười nói :

– Bạch Như Băng sao ngươi dễ bị lừa thế?

Bạch Như Băng không để ý đến lão, bà nhìn Hạ Hầu Lam và hỏi :

– Hạ Hầu Lam trên người ngươi có đặc trưng này không?

Hạ Hầu Lam gật đầu rồi hỏi Hạ Hầu Trinh :

– Tiểu muội, sao muội biết trên tay trái của ta có…

Ha Hầu Trinh cắt lời nói :

– Đại ca còn nhớ những ngày ở Đông Lai khách điếm không? Tiểu muội đã lưu ý và phát hiện…

Hạ Hầu Lam nói :

– Tại sao lúc đó muội không…

Hạ Hầu Trinh nói :

– Đặc trưng của đại ca là do mẫu thân nói cho muội biết trước lúc lâm chung, nhưng khi ở Đông Lai khách điếm muội vẫn còn tin mấy phần những lời của Kim Ngọc Dung…

Hạ Hầu Lam hỏi :

– Bây giờ thì tiểu muội hiểu rõ rồi chứ?

Hạ Hầu Trinh nói :

– Muội đã hiểu rõ từ lúc rời Đông Lai khách điếm, nếu không…

Hoa Ngọc tiếp lời :

– Nếu không thì Hạ Hầu cô nương đã chẳng dúi mảnh giấy vào tay tại hạ.

Hạ Hầu Trinh gật đầu nói :

– Hoa thiếu hiệp nói rất đúng!

Hạ Hầu Lam chau mày nói :

– Nhưng tại sao ân sư lại không nói cho ta biết?

Thượng Quan Phụng xen vào :

– Chẳng phải Lam ca nói rằng khi Hạ Hầu tiền bối nghe tiếng khóc trẻ con trong lúc vô cùng bi thống…

Hạ Hầu Lam gật đầu nói :

– Đúng vậy, Phụng muội?

Thượng Quan Phụng tiếp lời :

– Vậy thì có khả năng ngay cả bản thân Hạ Hầu tiền bối cũng không biết!

Bạch Như Băng cười nhạt nói :

– Có thể như vậy sao? Lão ta đã là thân sinh của Hạ Hầu Lam thì có lý nào lại không biết trên mình của con cái mình có đặc trưng gì, theo ta thấy thì nhất định là lão ta đã biết!

Hạ Hầu Lam nói :

– Nhưng tại sao người nói tại hạ là một cô nhi và chỉ nhận tai hạ làm nghĩa tử? Lẽ ra người không có lý do gì để làm như vậy cả!

Bạch Như Băng nói :

– Nhưng rốt cuộc thì lão ta đã làm như vậy.

Hạ Hầu Lam chau mày tự hỏi :

– Tại sao chứ, tại sao chứ?

Hạ Hầu Trinh nói :

– Có thể người có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ nào đó!

Bạch Như Băng lạnh lùng nói :

– Trinh nhi nói đúng đấy, nỗi khổ tâm đó không thể nói cho người khác biết.

Hạ Hầu Trinh nói :

– Phu nhân cho rằng…

Bạch Như Băng cắt lời, nói :

– Điều đó chỉ có thể hỏi chính lão ta thôi!

Hạ Hầu Lam gượng cười, nói :

– Nhưng người dã khứ thế nhiều năm, sợ rằng vĩnh viễn không có ngày hiểu được.

Bạch Như Băng cười nhạt, nói, :

– Ai nói thế, ngươi vẫn cho rằng lão ta đã chết ư?

Hạ Hầu Lam nói :

– Tiền bối, sao lại khổ thế, tại hạ tận mắt trông thấy.

Bạch Như Băng cắt lời nói :

– Nhưng theo ta biết thì lão ta tuyệt đối không có dũng khí hoành kiếm tự vẫn?

Hạ Hầu Lam hơi biến sắc, chàng nói :

– Tiền bối, sao người…

– Ta thế nào? – Bạch Như Băng lạnh lùng nói – Ta hiểu lão ta nhiều hơn ngươi!

Hạ Hầu Lam nói :

– Nhưng tại hạ, tận mắt trông thấy người hoành kiếm tự vẫn, lẽ nào chuyện này không đúng?

Bạch Như Băng trầm mặc một lúc rồi nói :

– Vì sợ ta tìm lão thanh toán nên là cố ý để ngươi trông thấy lão hoành kiếm tự vẫn như vậy há chẳng phải giúp lão che mắt thiên hạ sao?

Hạ Hầu Lam nói :

– Tiền bối tại hạ nguyện lấy sinh mạng của mình bảo đảm!

Bạch Như Băng hơi biến sắc, bà nói :

– Vậy thì có thể lão ta có dũng khí làm chuyện đó thật, nhiều năm qua, ta đưa Trinh nhi bôn tẩu khắp giang hồ nén đầy bụng chua xót, bi phẫn và thù hận để tìm cho được lão ta, không ngờ…

Bà gượng cười một cách bi oán rồi nói tiếp :

– Xem ra nỗi bi phẫn trong lòng ta khó tiêu trong kiếp này rồi.

Chợt nghe Hạ Hầu Trinh nói :

– Bạch dì dì, phụ mẫu của bọn tiểu nữ tuy đã khứ thế, nhưng thân nhân hàng trưởng bối vẫn còn dì dì đấy!

Hạ Hầu Lam cũng nói :

– Đúng vậy, Bạch dì dì, huynh muội Lam nhi nguyện coi dì dì như mẫu thân của mình!

Bạch Như Băng run người, mắt lệ rưng rưng, bà cất giọng run run nói :

– Hài tử, cả đời dì dì chưa một lần rơi lệ, vậy mà hôm nay… Dì dì cảm ơn hai người!

Hạ Hầu Trinh mỉm cười :

– Dì dì, không chỉ tiểu nữ và ca ca mà còn một người nữa đấy!

Bạch Như Băng hơi sững người, nhưng bà liền ngộ ra, bà nhìn qua Thượng Quan Phụng và nói :

– Cô nương, khó khăn cho cô nương rồi, Lam nhi phải gánh ma danh trên người…

Thượng Quan Phụng lắc đầu nói :

– Tiền bối, nhưng chàng có một trái tim thần thánh và một tấm lòng nhân hiệp!

Bạch Như Băng gật đầu nói :

– Nói không sai, xem ra hai ngươi quả nhiên tâm đầu ý hợp.

Bà ngước nhìn ra xa rồi nói tiếp :

– Lam nhi nói cũng phải, người chết thì trăm sự đều hết, lão ta đã chết thì ta cũng đành vậy thôi. Từ nay trở đi, ta cho Trinh nhi mang họ cha, cải danh thành một chữ “Khiết”!

Hạ Hầu Lam vội nói :

– Đa tạ dì dì!

Bạch Như Băng khoát tay nói :

– Đừng đa tạ ta…

Bà thở dài một hơi rồi nói tiếp :

– Lão ta là một người như vậy, nhưng chẳng ngờ lại có ba hài tử thế này…

Ba huynh muội Ha Hầu Lam bất giác nhìn nhau rồi cùng quét mục quang nhìn qua Kim Ngọc Dung.

Bạch Như Băng lại nói :

– Trinh nhi, mẫu thân ngươi táng ở đâu?

Hạ Hầu Trinh nói :

– Dì dì, mộ phần của tiên mẫu nằm trên Tử Kim sơn – gần Kim Lăng trước tiên.

Bạch Như Băng gật đầu nói :

– Vậy thì chúng ta đưa Kim Ngọc Dung đến trước mộ phần của mẫu thân hai ngươi.

Bà nhìn qua Hạ Hầu Lam rồi hỏi :

– Lam nhi, phụ thân của ngươi thì sao?

Hạ Hầu Lam liền đáp :

– Trên Nhạn Đãng sơn!

Bạch Như Băng gật đầu nói :

– Được, chúng ta đi Kim Lăng trước, sau đó trở lại Nhạn Đãng sơn, ở đây hiện có xe mà không ngựa ta bảo Hiên Viên Cực đi tìm mua hai con ngựa rồi chúng ta lên đường.

Bà ta định phất tay ra lệnh cho Hiên Viên Cực thì đột nhiên có tiếng vó ngựa từ xa truyền lại!

Mọi người kinh ngạc nhìn lên thì thấy ngoài trăm trượng có người đang đi tới.

Đó là một hắc y lão nhân diện mạo xanh xao, tay dắt con ngựa ô, chính là con ngựa kéo xe đã bỏ chạy trước đây!

Mọi người còn đang kinh ngạc không thôi thì hắc y lão nhân đã nhẹ nhàng lướt tới, bước chân như bay là là trên mặt đất.

Gần tới đương trường thì lão dừng bước và khai khẩu :

– Lão khiếu xin hỏi con ngựa này có phải là của chư vị?

Lão nhân này có tướng mạo khá tốt, mắt phụng mày ngài, nhãn thần tiềm ẩn uy lực, râu dài tới ngực, sắc diện tuy xanh xao nhưng cước bộ khá vững vàng!

Bạch Như Băng chăm chú nhìn vị khách không mời mà đến và nói :

– Không sai các hạ là…

Hắc y lão nhân mỉm cười, nói :

– Lão khiếu là người qua đường, thấy con ngựa này ăn cỏ ngoài bìa rừng lại thấy chư vị có cỗ xe không nên nghĩ có lẽ là ngựa của chư vị.

Bạch Như Băng nói :

– Đa tạ các hạ xin hỏi cao danh quý tánh của các hạ xưng hô thế nào?

Hắc y lão nhân cười cười nói :

– Phu nhân không cần bận tâm lão khiếu chỉ là khách qua đường thuận tiện dắt ngựa trả cho chư vị thôi!

Rõ ràng là lão ta có tránh né!

Bạch Như Băng thành danh đã nhiều năm, há chẳng nhìn ra chỗ khác thường của đối phương?

Bà ta cũng chẳng chịu buông nên hỏi tiếp :

– Các hạ cũng là người trong võ lâm?

Hắc y lão nhân mỉm cười nói :

– Có thể miễn cưỡng nói như vậy!

Bạch Như Băng truy vấn :

– Nói thế nghĩa là sao?

Hắc y lão nhân nói :

– Phu nhân,lão khiếu chỉ là người thích võ, có thế thôi!

Bạch Như Băng trầm giọng hỏi :

– Các hạ là người qua đường thật đấy chứ?

Hắc y lão nhân mỉm cười nói :

– Không dám giấu phu nhân, lão khiếu phụng mệnh đến võ lâm Trung Nguyên này tìm một người!

– Võ lâm Trung Nguyên? Các hạ đến từ…

– Lão khiếu đến từ Vân Qúy!

– Vậy các hạ muốn tìm ai?

– Ngọc Diện Du Long Lạt Thủ Thần Ma Hạ Hầu đại hiệp!

Bọn Hạ Hầu Lam nghe vậy thì sững người, Bạch Như Băng ngạc nhiên hỏi :

– Các hạ có biết hắn không?

Hắc y lão nhân nói :

– Chỉ hận phúc mỏng duyên bạc, xưa nay không có duyên tương ngộ, nhưng lão khiếu biết rằng hiện tại lão khiếu đã tìm được Hạ Hầu đại hiệp!

Bỗng nhiên nghe Hạ Hầu Lam lên tiếng hỏi :

– Các hạ tìm Hạ Hầu Lam là…

Hắc y lão nhân nhìn qua Hạ Hầu Lam và mỉm cười nói :

– Hạ Hầu đại hiệp, lão khiếu tìm đai hiệp là để đòi một người!

Hạ Hầu Lam giật thót người, chàng buột miệng hỏi :

– Ai?

Hắc y lão nhân nói :

– Là Kim Ngọc Dung đang ở trong tay hai vị kia!

Bạch Như Băng, Hạ Hầu Trinh, Hạ Hầu Khiết nghe vậy thì đều biến sắc.

Hạ Hầu Lam lại thản nhiên nói :

– Các hạ phụng mệnh…

Hắc y lão nhân tiếp lời :

– Phụng mệnh Cuồng – Ngốc nhị lão mà đến!

Hạ Hầu Lam đưa tay ra và nói :

– Các hạ có…

Hắc y lão nhân cắt lời, nói :

– Đã phụng mệnh mà đến thì đương nhiên phải có…

Lão thò vào tay áo lấy ra nửa phiến tín phù, đoạn bước tới đưa cho Hạ Hầu Lam!

Hạ Hầu Lam cũng lấy ra nửa phiến tín phù khác rồi ghép lại, quả nhiên không sai một ly.

Hạ Hầu Lam nhìn qua Bạch Như Băng, chàng chưa kịp nói thì bà ta đã hỏi :

– Lam nhi, chuyện thế nào vậy?

Hạ Hầu Lam đành theo sự thật thuật lại một lượt chuyện trên Thái Bạch lâu.

Nghe xong Bạch Như Băng ngạc nhiên nói :

– Cuồng – Ngốc nhị quái? Đông Phương Sóc và Ngãi Trì chăng?

Hạ Hầu Lam gật đầu, nói :

– Đúng vậy dì dì!

Bạch Như Băng càng ngạc nhiên bà nói :

– Không ngờ hai lão này vẫn còn tại thế, nhưng bọn họ đòi Kim Ngọc Dung để làm gì?

Hạ Hầu Lam lắc đầu, nói :

– Hài nhi không biết, bọn họ giải huyệt, phục hồi công lực cho hài nhi chỉ với một điều kiện, đó là giao Kim Ngọc Dung cho bọn họ!

Bạch Như Băng nhìn sang hắc y lão nhân và hỏi :

– Các hạ có biết không?

Hắc y lão nhân gật đầu nói :

– Đương nhiên, Kim Ngọc Dung bỏ rơi thê tử của lão ta, mà thê tử của lão ta lại là cao đồ của Cuồng – Ngốc nhị lão…

Bạch Như Băng cắt lời nói :

– Ta hiểu rồi, hóa ra cảnh ngộ cũng giống ta, vì vậy nên Cuồng – Ngốc nhị quái đòi Kim Ngọc Dung để trút giận thay cho đồ đệ của hai lão.

Hắc y lão nhân gật đầu nói :

– Đúng vậy, phu nhân!

Bạch Như Băng lại hỏi :

– Thế tại sao hai lão đó không tự mình ra tay?

Hắc y lão nhân nói :

– Nếu nhị lão ra tay bắt Kim Ngọc Dung thì việc dễ như thò tay vào túi lấy đồ, nhưng nhị lão cũng hiểu rằng, Kim Ngọc Dung còn kết không ít thù oán bên ngoài.

Bạch Như Băng cắt lời nói :

– Ý các hạ muốn nói là hai lão đó cũng có phần kiêng kỵ?

– Sự thực là như vậy phu nhân?

– Nhưng nếu bây giờ các hạ đưa Kim Ngọc Dung đi…

– Về điểm này, ngày trước nhị lão đã có thỏa thuận với Hạ Hầu Lam đại hiệp, xin phu nhân cứ hỏi Hạ Hầu Lam đại hiệp thì ắt biết!

Bạch Như Băng nhìn qua Hạ Hầu Lam, Hạ Hầu Lam không chờ hỏi mà nói ngay :

– Dì dì, Lam nhi hứa với bọn họ là chỉ phế công lực của Kim Ngọc Dung, còn người thì giao cho bọn họ xứ trí!

Bạch Như Băng hỏi :

– Vậy mối thù của phụ thân ngươi thì sao?

Hạ Hầu Lam nói :

– Lam nhi đã nghĩ rồi, chỉ cần trừ được Kim Ngọc Dung thì ai xử trí cũng vậy thôi, vả lại Lam nhi cũng là người tự tay phế võ công của lão ta mà!

Bạch Như Băng trầm ngâm một lát rồi quay sang hỏi Hạ Hầu Trinh :

– Trinh nhi, ngươi nói thế nào đây?

Hạ Hầu Trinh nói :

– Đại ca nói rất đúng, huống hồ, hai lão đó có ân với đại ca và đại ca cũng đã gật đầu!

Bạch Như Băng gật đầu, nói :

– Thôi được vậy thì ta cũng không tiện nói gì nữa!

Hạ Hầu Lam nói :

– Đa tạ đì dì…

Chàng quay sang nói tiếp với hắc y lão nhân :

– Xin mời các hạ theo tại hạ!

Nói đoạn chàng cất bước đi đến chỗ Kim Ngọc Dung…

Đến gần chàng cách không xuất chỉ điểm lên người Kim Ngọc Dung…

Lão ta vốn đang được Hiên Viện Cực và Lãnh Thiên Trì đỡ hai bên, đầu cúi xuống nhưng chỉ phong vừa chạm vào người thì lão bất giát rùng mình, ngẩng đầu lên nói :

– Hạ Hầu Lam, ngươi…

Hạ Hầu Lam chằng để ý đến lão, chàng nói với hắc y lão nhân :

– Các hạ có thể đưa lão ta đi rồi đấy!

Hắc y lão nhân mỉm cười gật đầu, Kim Ngọc Dung biến sắc, lão kêu thất thanh:

– Hạ Hầu Lam, ngươi… Đây là… Hắn là ai…

Hắc y lão nhân mỉm cười nói :

– Các hạ, chờ khi gặp mặt thì các hạ sẽ biết!

Nói đoạn lão xuất chỉ điểm huyệt Kim Ngọc Dung rồi đưa tay đỡ lấy lão ta và mỉm cười nói :

– Hạ Hầu đại hiệp là người tín nghĩa khiến thiên hạ phải khâm phục.

Lão quay sang chào Bạch Như Băng, đoạn cắp Kim Ngọc Dung bên hông và tung người phóng đi như bay!

Nhìn hắc y lão nhân đi xa dần, Bạch Như Băng buột miệng nói :

– Thân thủ người này không thấp, trong đương kim võ lâm phải được liệt vào hàng đệ nhất, chỉ có điều không biết là nhân vật nào…

Đột nhiên nghe Hiên Viên Cực nói :

– Phu nhân, thuộc hạ biết!

Bạch Như Băng “à” một tiếng rồi nói :

– Ngươi biết lão ta là ai à?

Hiên Viên Cực nói :

– Người này họ Tây Môn, đơn danh một chữ “Vọng” tự hiệu là Nam Hải Kỳ Kình Khách…

Bạch Như Băng chợt động thần sắc, bà nói :

– Không lẽ là Nam Hải Kỳ Kình Khách trong Tam tiên năm xưa ở ngoài biển?

Hiên Viên Cực gật đầu nói :

– Đúng vậy hiện giờ Tam tiên chỉ còn lại một Nam Hải Kỳ Kình Khách!

Bạch Như Băng gật đầu, nói :

– Thảo nào thân thủ lại cao cường như vậy…

Bà chau mày và tỏ vẻ ngạc nhiên nói tiếp :

– Sao Tây Môn Vọng này lại đi chung với Cuồng – Ngốc nhị quái, nghe khẩu khí thì hình như lão ta ở dưới trướng của Cuồng – Ngốc nhị quái…

Hiên Viên Cực lắc đầu nói :

– Điều này thuộc hạ không biết!

Bạch Như Băng trầm ngâm hồi lâu rồi nói :

– Bất luận nói thế nào thì hiện giờ lão ta cùng đã đưa người đi, chúng ta chỉ đành tay không đến viếng mộ phụ mẫu các ngươi thôi, Hiên Viên Cực giong xe đi!

Hiên Viên Cực “vâng” một tiếng rồi cùng Lãnh Thiên Trì đi giong xe, một lát sau xa mã đã chuẩn bị xong, mọi người lần lượt lên xe, Hiên Viên Cực và Lãnh Thiên Trì cùng ngồi trước đánh xe.

Trong lúc xe đi, bên trong xe yên tĩnh dị thường, chỉ vì Bạch Như Băng luôn chau mày suy nghĩ trầm mặc không nói một lời!

Hồi lâu sau, chợt nghe Hạ Hầu Trinh hỏi :

– Dì dì đang nghĩ gì vậy?

Bạch Như Bàng khẽ lắc đầu nói :

– Ta cứ cảm thấy sự tình có vẻ không đúng!

Hạ Hầu Trinh ngạc nhiên nói :

– Thế nào, dì dì?

Bạch Như Băng nói :

– Tỷ như nói sao lão ta lại biết bọn ta bắt được Kim Ngọc Dung? Và tại sao không sớm không muộn mà lại xuất hiện đúng lúc như vậy?

Hạ Hầu Trinh gật dầu nói :

– Dì dì nói không sai, điều này khiến người ta không thể không lấy làm kỳ quái…

Nàng nhìn qua Hạ Hầu Lam rồi hỏi :

– Đại ca có thể giải thích điều này không?

Hạ Hầu Lam lắc đầu nói :

– Tiểu muội, ta cũng đang nghĩ, đang kỳ quái đây, nhớ lại lần trước khi ta giết kẻ giả mạo Kim Ngọc Dung thì không có ai xuất hiện, mà lần này…

Hạ Hầu Trinh nói :

– Rõ ràng là bọn họ biết được thật giả…

Hạ Hầu Lam gật đầu, nói :

– Còn nữa trước đây Cuồng – Ngốc nhị quái từng nói bất luận khi nào ở đâu, một khi ta bắt được Kim Ngọc Dung thì người của bọn họ tất sẽ xuất hiện kịp thời.

Bỗng nhiên Bạch Như Băng trầm giọng hỏi :

– Lam nhi, Cuồng – Ngốc nhị quái ở đâu, bọn họ đưa Kim Ngọc Dung đến nơi nào?

Hạ Hầu Lam nói :

– Bọn họ đưa Kim Ngọc Dung đến Ôn Nhu cung ở Nam Hoang!

Bạch Như Băng nghe vậy thì sững người, chợt nghe Tiểu My nói :

– Hạ Hầu đại hiệp, ngài vừa nói người đó từ Ôn Nhu cung đến chăng?

Hạ Hầu Lam nhìn qua Tiểu My rồi gật đầu nói :

– Tiểu My cô nương, lẽ nào không phải?

Tiều My đầy vẻ ngạc nhiên nàng lắc đầu nói :

– Vậy thì quái lạ, người của Ôn Nhu cung tiểu nữ đều biết, nhưng chưa gặp người này bao giờ, mà căn bản cũng chưa từng nghe nói đến cái gì Cuồng – Ngốc nhị quái!

Hạ Hầu Lam càng ngạc nhiên, bỗng nghe Bạch Như Băng nói :

– Tiểu My, thê tử của Kim Ngọc Dung là…

Tiểu My cắt lời, nói :

– Kim Ngọc Dung có rất nhiều nữ nhân trong Ôn Nhu cung, nhưng đều không thể gọi là thê tử của lão ta!

Hạ Hầu Trinh nói :

– Tiểu My, sao ngươi không nói sớm?

Tiểu My nói :

– Vừa rồi Hạ Hầu đại hiệp căn bản không nhắc đến Ôn Nhu cung, tì nữ làm sao biết được?

– Không sai, điều này chẳng trách nàng được!

Đột nhiên nghe Bạch Như Băng, quát lớn :

– Hiên Viên Cực, quay lại!

Ngoài xe, nghe Hiên Viên Cực đáp một tiếng, sau đó mọi người cảm thấy xa mã quay đầu lại, Hạ Hầu Lam ngạc nhiên hỏi :

– Tại sao quay lại?

Bạch Như Băng nói :

– E rằng ngươi mắc lừa người ta rồi, ta phải truy theo Nam Hải Kỳ Kình Khách đó mới được!

Hạ Hầu Trinh nói :

– Dì dì, nếu lão ta lừa chúng ta thì tất sẽ không thể theo hướng vừa rồi mà đi, vậy dì dì biết lão ta ở đâu mà tìm?

Bạch Như Băng “hừ” một tiếng rồi nói :

– Ngươi không nghe người ta nói sao? Đi thì thần đi chứ miếu không thể đi, tìm ở nơi khác không gặp thì chúng ta truy đến Nam Hải chân trời góc bể cũng phải tìm cho được lão ta!

Hạ Hầu Trinh trầm mặc không nói gì nữa Hạ Hầu Lam gượng cười nói :

– Tất cả chỉ tại Hạ Hầu Lam này…

Bạch Như Băng nói :

– Chuyện này cũng không trách ngươi được đương thời, nếu ngươi không đồng ý thì hai lão quái đó sao có thể giải huyệt và phục hồi công lực cho ngươi?

Chợt nghe vị Vạn Hoa công chúa đã cải danh thành Hạ Hầu Khiết nói :

– Mẫu thân có một điểm mà chúng ta có thể yên tâm?

Bạch Như Băng hỏi :

– Ngươi nói ra xem?

Hạ Hầu Khiết nói :

– Cuồng – Ngốc nhị quái không thể là đồng bọn của Kim Ngọc Dung!

Bạch Như Băng truy vấn :

– Làm sao biết?

Hạ Hầu Khiết nói :

– Mẫu thân thử nghĩ xem, nếu hai lão đó là đồng bọn của Kim Ngọc Dung thì sao có thể không hại đại ca mà còn giải huyệt và giải độc cho đại ca?

Bạch Như Băng gật đầu nói :

– Không sai, cũng có khả năng giữa Kim Ngọc Dung và bọn họ có oán thù.

– Dì dì – Hạ Hầu Trinh nói – Theo hài nhi biết thì chỉ có thuốc giải độc môn của Kim Ngọc Dung mới có thể giải được độc mà đại ca trúng phải?

Bạch Như Băng nói :

– Trinh nhi, ý của ngươi là…

Hạ Hầu Trinh nói :

– Nếu bọn họ không phải là đồng bọn của Kim Ngọc Dung thì thuốc giải ở đâu ra?

Bạch Như Băng ngớ người, nhất thời chẳng nói nên lời!

Chợt nghe Hiên Viên Cực ở ngoài xe nói :

– Bẩm phu nhân xe đã đến chỗ cũ rồi!

Bạch Như Băng quát :

– Theo hướng Tây Môn Vọng đã đi mà truy theo, mau lên!

Hiên Viên Cực đáp một tiếng rồi ra roi giục ngựa, xa mã lại chạy như bay

Bất chợt nghe Thượng Quan Phụng nói :

– Dù bọn họ là đồng bọn của Kim Ngọc Dung cũng không sao, toàn thân công lực của Kim Ngọc Dung đã bị phế, lẽ nào bọn họ còn có thể giúp lão ta hồi phục?

Bạch Như Băng lắc đầu nói :

– Điều đó thì không thể rồi!

Thượng Quan Phụng tiếp lời :

– Vậy còn sợ gì nữa?

Bạch Như Băng nói :

– Cô nương, không phải là sợ, mà là nguyên hung đã đến tay, tại sao lại để người ta lừa cướp đi một cách dễ dàng như vậy?

Thượng Quan Phụng bế khẩu, đỏ mặt. Hạ Hầu Trinh nói :

– Bạch dì dì, thật lòng mà nói đó không thể gọi là lừa, mà là trao đổi có điều kiện, bọn họ chẳng có chỗ nào không phải với chúng ta cả!

Bạch Như Băng nói :

– Trinh nhi nói không sai, nhưng lẽ ra lão ta không nên nói là người của Ôn Nhu cung?

Hạ Hầu Trinh gật đầu nói :

– Cũng phải, tại sao không nói rõ ra.

Bỗng nghe Hạ Hầu Khiết lên tiếng :

– Sợ rằng bọn họ còn có nỗi khổ tâm mà không muốn cho người khác biết, từ quan hệ giữa Tây Môn Vọng và Cuồng – Ngốc nhị quái mà suy thì nội tình chuyện này tuyệt đối không đơn giản!

Hạ Hầu Trinh nói :

– Tam muội thử nói rõ xem.

Hạ Hầu Khiết nói :

– Muội chỉ căn cứ vào sự thực mà phân đoán đúng hay không đúng chẳng dám nói…

Ngừng một lát nàng nói tiếp :

– Mẫu thân vừa nói Tây Môn Vọng là một trong tam tiên năm xưa, ba người đó luôn ẩn cư ngoài Nam Hải, xưa nay ít qua lại với võ lâm Trung Nguyên, luận về thân phận và thanh danh ba người đó tuyệt không dưới nhị quái, vậy tại sao bây giờ lại ở dưới Nhị quái, lại nói là phụng mệnh nhị quái mà hành sự?

Hạ Hầu Trinh gật gật đầu. Bạch Như Băng nói :

– Khiết nhi nói tiếp đi!

Hạ Hầu Khiết nói tiếp :

– Bây giờ lại xét đến bản thân Nhị quái hai người này, một giả cuồng một giả ngốc, nửa đời du hí phong trần xem thường danh lợi không màng thế sự, điều đó ai ai cũng biết. Nhưng từ sự thực hôm nay mà suy đoán xem ra bọn họ còn có người ở trên mình…

Hạ Hầu Trinh liền hỏi :

– Tam muội, làm sao biết được?

Hạ Hầu Khiết nói :

– Tây Môn Vọng nói sở dĩ Nhị quái đòi Kim Ngọc Dung là muốn trả thù cho đồ đệ của bọn họ nhưng bây giờ qua sự chứng thực của Tiều My, trong Ôn Nhu cung không có một nữ nhân như vậy, nhị tỷ thử nghĩ xem đây có phải là biểu hiện của việc bọn họ còn có người ở trên mình?

Hạ Hầu Trinh trầm ngâm một lát rồi nói :

– Có vẻ giống nhưng không chính xác!

Hạ Hầu Khiết gật gật đầu, nàng định nói nữa nhưng Bạch Như Băng đã cắt lời:

– Không nhắc đến chuyện này nữa, bọn họ có người ở trên hay không là chuyện của bọn họ, chúng ta chỉ cần truy tìm Kim Ngọc Dung

Hạ Hầu Trinh lắc đầu nói :

– Dì dì, nếu Cuồng – Ngốc nhị quái có người ở trên thì người đó nhất định không tầm thường.

Bạch Như Băng cười nhạt nói :

– Không tầm thường thì sao nào?

Hạ Hầu Trinh nói :

– Dì dì nên biết rằng như vậy sẽ không dễ đối phó!

Bạch Như Băng bật cười rồi nói :

– Trinh nhi không phải dì dì tự phụ, nhưng dì dì không cho rằng đương thế võ lãm còn có nhân vật nào khó đối phó hơn đại ca của ngươi!

Hạ Hầu Lam đỏ mặt, chàng gượng cười, nói :

– Dì dì quá khen…

Bạch Như Băng nói :

– Các ngươi đi khắp võ lâm hỏi xem có ai phủ nhận câu này của dì dì không?

Hạ Hầu Lam lắc đầu mà không nói gì. Hạ Hầu Trinh nói :

– Dì dì, dù người và đại ca liên thủ có thể đối phó toàn bộ võ lâm, và dù người ở trên Cuồng – Ngốc nhị quái không đáng lo, nhưng bọn họ đòi Kim Ngọc Dung để làm gì, chuyện này nhất thời khó có thể đoán ra được!

Bạch Như Băng nói :

– Điều đó cũng chẳng khó hiểu, chỉ cần truy theo hỏi Tây Môn Vọng thì lo gì không biết bọn họ đòi Kim Ngọc Dung để làm gì?

Hạ Hầu Lam xen vào :

– Theo ta thấy sở dĩ bọn họ đòi Kim Ngọc Dung là không phải vì để cứu lão ta!

Bạch Như Băng hỏi :

– Làm sao biết được?

Hạ Hầu Lam nói :

– Nếu bọn họ muốn cứu Kim Ngọc Dung thì không thể để Lam nhi tự do phế công lực của lão ta, dì dì nghĩ có đúng không?

Bạch Như Băng lắc đầu, nói :

– Điều đó rất khó nói, cũng có khả năng bọn họ tự biết không thể dùng võ lực đoạt Kim Ngọc Dung trong tay ta và ngươi nên đành phải hy sinh thân công lực của Kim Ngọc Dung để dùng biện pháp đó cứu lão ta đi!

Hạ Hầu Trinh gật đầu nói :

– Không sai, đại ca, cách nói của dì dì cũng rất có khả năng!

Bạch Như Băng nói tiếp :

– Ta thấy chúng ta không cần phí tâm trí đoán già đoán non nữa, một khi đuổi kịp Tây Môn Vọng thì mọi nghi vấn tất sẽ được giải đáp thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.