Lục Thừa Ân vì luyện ma công phát động dâm tính, chút xíu nữa là hại Tiểu Miêu. Nhờ đôi mắt kỳ diệu của nàng đánh thức tâm linh, khiến chàng ngã ra bất tỉnh.
Thừa Ân không biết mình mê man nằm bao lâu, chừng tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường còn Tiểu Miêu quấn chăn ngồi trong góc giường giương mắt nhìn chàng.
Khi chạm phải ánh mắt nàng Thừa Ân lại giật mình, dần dần nhớ lại những chuyện đã xảy ra khiến chàng kinh hồn táng đởm vùng dậy kêu to :
– Thật là độc ác!
Chàng hướng vào Tiểu Miêu vừa ngượng ngùng vừa ân hận nghẹn ngào nói :
– Miêu cô nương! Tiểu Ngưu mạo phạm đến người, xin cô nương cứ ra tay trừng phạt.
Chàng cúi đầu quỳ trước mặt nàng đầy vẻ thống khổ khiến Tiểu Miêu cảm động ứa nước mắt :
– Thôi, ngươi hãy đứng lên đi.
– Không! Tiểu Ngưu đáng bị trừng phạt.
Ngày còn ở với dì mỗi lần phạm lỗi, chàng cũng làm như thế. Nay trước mặt chàng, Tiểu Miêu cũng khiến chàng mến yêu và có phần tôn kính nên khiến chàng làm vậy.
Nói chàng tôn kính nàng thì hơi quá đáng, nhưng kỳ thực giữa lúc nguy nan đôi mắt của nàng đã đánh thức tâm linh chàng khiến cho chàng giờ đây không thể không tôn kính nàng.
– Người sao trẻ con thế? – Tiểu Miêu nhăn mặt – Ai bắt người phải quỳ xuống xin lỗi bao giờ.
– Cô nương không giận Tiểu Ngưu thật chứ?
– Ai thèm giận ngươi làm gì?
Chàng nhớ đến chuyện đã xảy ra thì nổi giận, mắng :
– Lão độc vật khốn kiếp! Ta từ nay không bao giờ luyện thứ tà công ấy nữa.
– Nhưng lão chắc gì chịu để yên cho người.
– Cho dù thế nào tại hạ cũng không luyện.
Tiểu Miêu biết chàng lại giở thói ương bướng, gàn dở, nhưng nghĩ lại cảnh tượng đáng sợ lúc nãy thì nàng cũng hãi hùng quá, không muốn chàng luyện tiếp thứ ma công ghê gớm đó nữa.
Thôi thì cứ mặc cho số phận.
Thừa Ân chạy ra ngoài tìm cho nàng bộ y phục khác để thay. Không ngờ trong động này người nào cũng mặc áo lông sói, ngoài ra chẳng có thứ y phục nào khác.
Tiểu Miêu sau khi mặc áo lông sói vào thì nhan sắc càng thêm xinh đẹp. Thừa Ân bây giờ được ở cạnh nàng lại cảm thấy vui sướng trong lòng, tinh thần chấn chấn hẳn lên.
Nàng không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh tài giỏi hơn người. Thừa Ân đã được dì dạy dỗ có thể nói đã trở thành nhân vật làu thông kinh sử, học vấn uyên thâm, thế mà Tiểu Miêu mỗi chuyện đều trả lời thông suốt, hơn nữa, đôi khi còn đặt ra những câu hỏi hóc búa khiến chàng không sao giải đáp được.
Hai người ở chung một phòng tâm đầu ý hợp, nói cười rất vui vẻ. Nếu không phải vì hoàn cảnh, họ ước gì cứ sống mãi thế này cũng hay.
Sáng hôm sau, Quỷ Diện Lang Nha tìm tới, thấy cả hai vẫn bình yên thì lão vô cùng ngạc nhiên. Theo lẽ thường thì người mới luyện Lang Nha thần công ma tính bộc phát, lúc đó nhất định phải giết người hãm hiếp mới hả lòng. Cũng vì lẽ ấy mà lúc chàng luyện công,lão vẫn để Tiểu Miêu kề cận bên chàng.
Đêm qua lão đã tận mắt chứng kiến Thừa Ân đến lúc phát động ma tính mới bỏ đi, tưởng đâu sáng ngày sẽ nhìn thấy một xác chết thê thảm, không ngờ sự việc lại hoàn toàn trái ngược.
Quỷ Diện Lang Nha mưu kế thâm sâu, dự định dùng Lang Nha thần công biến đổi tâm tính Thừa Ân, không ngờ bước đầu đã thất bại, nhưng lão vẫn tin tưởng một khi chàng luyện tiếp Lang Nha thần công thì sớm muộn cũng rơi vào ma tính.
Lão thấy Thừa Ân định lực thâm sâu thì càng thích chàng hơn, quyết ý phải thâu phục chàng cho bằng được. Lão chẳng đả động gì chuyện đó, chỉ bắt chàng biểu diễn chiêu Lưỡng Lang Phân Cốt.
Ba người kéo ra cánh rừng hôm qua Thừa Ân luyện võ. Thừa Ân huơ tay múa chân thoáng chốc đã biểu diễn xong một chiêu sáu thức Lưỡng Lang Phân Cốt.
Quỷ Diện Lang Nha cả đời kiêu ngạo, đối với Lang Nha bí lục là tâm huyết sở trường vô cùng đắc ý của mình. Lão tự cho rằng trên đời này trừ lão ra khó có người thứ hai tham thấu được võ công kỳ ảocủa lão.
Không ngờ Thừa Ân chẳng cần chỉ dạy trong một ngày đã luyện thành chiêu Lưỡng Lang Phân Cốt, tuy có vài chỗ sai sót nhưng được như thế đã ngoài sức tưởng tượng của lão. Bất giác, Quỷ Diện Lang Nha rừng mình sợ hãi. Lão tự nhủ :
“Tiểu quỷ này thông minh cái thế, định lực siêu phàm. Nếu ta không cải được tâm tính của nó, mà để nó luyện hết các chiêu thức trong Lang Nha bí lục thì tai hại vô cùng”.
Lão nghĩ thế nhưng không nói ra, lại bắt chàng luyện tiếp chiêu thứ hai.
Thừa Ân cùng Tiểu Miêu nghiên cứu kỹ phần thứ hai trong Lang Nha bí lục, gồm có bốn mươi chiêu, mỗi chiêu sáu thức, biến hóa kỳ ảo khôn lường. Đừng nói gì Lang Nha Thực Cốt trảo, chỉ cần luyện hết bốn mươi chiêu này đã có thể bước ra giang hồ, giương danh thiên hạ.
Lang Nha bí lục quả thật độc ác không lường. Chiêu nào cũng dạy cách xé xác phân thây, móc mắt moi tim rùng rợn không thể tưởng tượng được.
Thừa Ân trong lòng bất mãn nhưng nhờ có Tiểu Miêu động viên, nên ngày hôm đó chàng cũng luyện thành chiêu thứ hai Quần Lang Đả Hổ.
Buổi tối, Thừa Ân không dám luyện nội công nữa, Tiểu Miêu cũng có phần sợ hãi nhưng Quỷ Diện Lang Nha đâu có dễ dàng bỏ qua cho họ.
Không thấy người nhưng tiếng lão rền rĩ truyền tới :
– Tiểu tử! Ngươi chờ gì mà không luyện công đi?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Thừa Ân mím môi nói :
– Tà công ác độc của lão, ta không thèm luyện nữa.
– Ha ha… ngươi quên mất lời giao kết của chúng ta rồi sao?
Thừa Ân nghẹn lời không biết nói gì thêm. Lại có giọng Quỷ Diện Lang Nha truyền đến :
– Ngươi mà chểnh mảng luyện tập thì lão puh không giữ lời hứa cứu người, tới chừng đó ngươi đừng trách.
Thừa Ân tức giận gầm lên :
– Ma công của lão, ta không thể luyện.
– Tùy ý ngươi thôi.
Có tiếng động nhẹ bên ngoài dừng như Quỷ Diện Lang Nha bỏ đi. Tiểu Miêu thấy Thừa Ân sững sờ đâu khổ thì biết chàng vốn là người chính trực nên vì một lời đã hứa với người chết khiến chàng phải khổ sở vô cùng.
Nàng vốn thông minh lanh lợi nên cố nghĩ cách giúp chàng :
– Hôm qua trong lúc luyện công, người đã nhìn thấy những gì?
Nàng hỏi. Thừa Ân ngượng ngùng đỏ mặt nhưng cũng lần lượt cảm tượng mình đã thấy trong khi tu luyện Lang Nha thần công.
Tiểu Miêu là cô gái mới lớn, nghe những câu chuyện trăng gió diễm tình thì cũng ngượng ngùng, nhưng nàng lại có cái cứng cõi hơn người nên cố tỏ vẻ thản nhiên hỏi tiếp :
– Thế sao cuối cùng người cũng chế ngự được tinh thần?
Thừa Ân thành thật đáp :
– Lúc đó tại hạ nhìn thấy đôi mắt của cô nương.
– Đôi mắt của tôi! -Nàng kinh ngạc hỏi -Mắt của tôi làm sao?
– Tôi… tôi… không biết! Chỉ cảm thấy mình như bừng tỉnh cơn mê. Đôi mắt của cô nương… thật là khó nói.
Tiểu Miêu hai má ửng hồng, cúi đầu nhìn xuống lí nhí nói :
– Thế thì người hãy nhìn vào mắt tôi mà luyện công.
– Không được! Ngộ nhỡ tại hạ không chế ngự được ma tính làm hại cô nương thì sao?
– Mạng của tôi là do người cứu, nếu tôi chết vào tay của người thì cũng không có gì ân hận.
– Không thể được! Nếu tại hạ có luyện công thì cô nương phải tránh xa tại hạ.
Nàng bướng bỉnh đáp :
– Tôi không đi.
Thừa Ân ngẩn ngơ nhìn nàng :
– Tại sao lại thế?
– Hừ! Ngươi muốn biến thành Quỷ Diện Lang Nha thật hay sao? Ngươi không thấy con sói già đó đang muốn như thế đó sao?
Thừa Ân trong lòng rúng động, bồi hồi cảm xúc, bất giác miệng thốt lên :
– Tiểu Miêu nhi…
Tiểu Miêu cũng cảm động nhìn chàng nói :
– Chúng ta ngày hôm nay ở chung một hoàn cảnh. Ngưu ca! Tiểu Miêu nhi sẽ giúp sức đại ca, giả như có chết cũng không ân hận.
Thừa Ân được mấy lời đó của nàng thì hùng tâm tráng khí nổi lên :
– Được lắm! -Chàng khẳng khái nói – Đã thế, Ngưu huynh cũng liều một phen. Nếu trong lúc luyện công ngu huynh làm càng, Miêu nhi cứ giết chết ta. Còn giả như Ngưu huynh lỡ tay hại nàng thì nhất định sẽ tự vẫn theo nàng xuống suối vàng mà đền tội.
Tiểu Miêu cũng gật đầu mạnh mẽ :
– Được lắm! Chúng ta cứ thế mà làm.
Thừa Ân lại chiếu theo tư thế mà trong đồ hình đem nội công tâm pháp ra luyện tập tầng thứ nhất trong Lang Nha thần công.
Ngày hôm nay Tiểu Miêu ngồi trước mặt chàng, đôi mắt trong như nước hồ thu, lóng lánh ánh sáng rực như ánh trăng rằm của nàng chăm chú vào mắt Thừa Ân.
Kỳ lạ tha đôi mắt của nàng, Thừa Ân nhìn như nhìn thấy trong đáy mắt ấy thế giới tươi đẹp, khung cảnh thần tiên nơi hạ giới. Chàng thấy hoa thấy cỏ, thấy cảnh núi non hùng vĩ, hươu nai gặm cỏ nhởn nhơ, chim chóc líu lo trên cành. Rồi chàng thấy cảnh gia đình êm ấm, chồng vợ yêu thương nhau nhiệt tình trong sáng.
Trải qua ba canh giờ Thừa Ân đã luyện xong tầng thứ nhất Lang Nha thần công.
Chàng thở phào một tiếng, điều hòa tâm mạch, cảm thấy tâm thần phấn chấn, sức khỏe gia tăng một bực.
Tiểu Miêu hớn hở nhìn chàng :
– Chúng ta thành công rồi.
Chỉ nghe một tiếng hừ lạnh lẽo ở xa xa, rõ ràng Quỷ Diện Lang Nha vẫn theo dõi họ. Thừa Ân không màng để tâm đến lão, mà chỉ chăm chú nhìn Tiểu Miêu không chớp.
Tiểu Miêu dường như cũng biết tâm sự của chàng nên thẹn thùng ửng hồng đôi má.
Nàng cúi đầu lí nhí nói :
– Bây giờ có phải là lúc luyện công đâu mà Ngưu ca nhìn người ta ghê thế?
Thừa Ân thành thật nói :
– Ta tự hỏi đôi mắt của Tiểu Miêu nhi làm sao lại kỳ diệu đến thế?
– Ngưu ca đã nhìn thấy gì trong mắt Miêu nhi?
– Nhiều lắm! Tất cả đều là cảnh thái bình hạnh phúc, tình yêu trong sáng. Đôi mắt của nàng thật là kỳ diệu.
Tiểu Miêu suy nghĩ một lúc thì nói :
– Có lẽ không phải thế. Mắt của muội cũng bình thường như bao con mắt khác, chỉ vì Ngưu ca tâm chính, dạ ngay… tấm lòng của đại ca quang minh chính trực khiến tâm ma không thể xâm nhập.
– Bất luận thế nào, huynh cũng cám ơn muội.
Từ lúc đó hai người trò chuyện quên cả thời gian, đến gần sáng họ mới chợp mắt một chút.
O0o
Tính ra, Thừa Ân ở Lang Nha động đã hai mươi ngày, luyện đến chiêu thứ mười hai và tầng thứ ba trong Lang Nha bí lục.
Lang Nha bí lục chiêu sau uyên thâm hơn chiêu trước, biến hóa kỳ ảo rất khó luyện tập nên có khi Thừa Ân mất hai ba ngày mới luyện xong một chiêu. Quỷ Diện Lang Nha cũng chẳng thắc mắc gì chuyện ấy.
Về phần nội công lại càng khó khăn khổ sở hơn nhiều. Trong lúc luyện tầng thứ hai Lang Nha thần công, Thừa Ân đã mấy lần suýt hại Tiểu Miêu. Trong thời gian đó chàng tâm tính bất thường khiến cho Tiểu Miêu rất lo lắng.
Ngày đầu tiên luyện tầng thứ ba Lang Nha thần công, Thừa Ân lại một lần nữa bóp cổ, xé y phục của Tiểu Miêu, nhưng lần này Thừa Ân hồi tỉnh kịp lúc. Đó là nhờ chàng mười mấy năm tu luyện “Quy Nguyên thần công”, một pháp công huyền môn chính tông nên có nguồn nội công căn bản và định lực uyên thâm.
Tất cả những sự việc đó đều không qua được cặp mắt của Quỷ Diện Lang Nha.
Lão tin chắc một điều rằng không sớm thì muộn Thừa Ân sẽ bị tâm ma chi phối, tính tình thay đổi. Chừng đó giang hồ sẽ xuất hiện Quỷ Diện Lang Nha đời sau lưu truyền hậu thế. Nghĩ đến đó, lão vô cùng đắc ý.
Trong khoảng thời gian ngắn đó, nội công của Thừa Ân tiến bộ gấp bội, có thể nói trong hai mươi ngày luyện tập này, chàng đạt được thành tựu gần hai mươi năm tu luyện “Quy Nguyên thần công”.
Vì sao?
Không phải vì “Quy Nguyên thần công” kém hơn, lý do là bởi phương pháp tập luyện cũng như nền móng cơ bản của hai nội công thượng thừa này hoàn toàn khác nhau.
“Quy Nguyên thần công” này lấy vạn vật, chúng sanh làm gốc, hấp thụ tinh hoa tròi đất dần dần chuyển thành nội gia chân khí, có thể nói là nội công chính tông.
Ngược lại Lang Nha thần công muốn gồm thu vũ trụ, hút nguyên thần tà khí của vạn vật làm bản chủ nên sự tiến bộ rất nhanh chóng, nhưng nếu so về sức mạnh và sự vững chắc thì không thể sánh được với “Quy Nguyên thần công”.
Thừa Ân tính toán ngày tháng thì thấy chỉ còn năm ngày nửa là đến kỳ hẹn, nên buổi sáng hôm ấy chàng nhắc Quỷ Diện Lang Nha về lời hẹn ước.
Lão nghe chàng nói thì thản nhiên hỏi :
– Ngươi luyện xong tầng thứ ba Lang Nha thần công chưa?
– Lão cũng biết võ công tà dị quái gở của lão khó luyện tập, tại hạ làm sao trong thời gian ngắn có thể luyện tập nổi.
– Hừ! Chỉ vì ngoan cố cưỡng lại tự nhiên, không chuyên tâm tập luyện nên có sự chậm trễ như thế. Ngươi cứ luyện xong tầng thứ ba Lang Nha thần công lão phu sẽ dẫn ngươi đến Thanh Long tiêu cục.
Thừa Ân tức giận nói :
– Thời gian không cò kịp nữa, lão chớ có tìm cách trì hoãn cho qua chuyện.
– Lời lão phu đã nói không thể thay đổi. Ngươi cứ luyện xong tầng thứ ba hẳn hay.
Dứt lời, lão rũ tay áo bỏ đi. Thật ra, Quỷ Diện Lang Nha đã có sẵn tính toán. Thứ nhất, lão biết Thừa Ân chỉ vì lo lắng cho Thanh Long tiêu cục mới chịu tập luyện võ công Lang Nha bí lục. Một khi lão thực hiện lời hứa rồi thì không còn gì câu thúc nữa, tất chàng sẽ không nghe lời lão.
Thứ hai, lão muốn chàng phải vội vàng luyện công khiến cho tinh thần mất ổn định, bộc phát ma tâm. Chỉ cần một lần như thế là lão sẽ có cách không chế chàng.
Chừng đó coi như chàng nằm trong tay lão.
Sự tính toán của Quỷ Diện Lang Nha thâm sâu ác độc khôn lường. Từ đầu đến cuối câu chuyện này, lão luôn nắm phần chuôi, chừa cho Thừa Ân phần lưỡi.
Tuy nhiên, có một sai lầm lớn mà Quỷ Diện Lang Nha đã mắc phải, đó là lão để cho Tiểu Miêu kề cận bên Thừa Ân. Không phải lão không biết nàng giúp cho chàng ổn định tinh thần trong bấy lâu nay. Nhưng lão tự tin chỉ cần chàng luyện đến tầng thứ ba hoặc cùng lắm là tầng thứ tư Lang Nha thần công thì dù có mười Tiểu Miêu cũng không giúp được chàng.
Lão muốn nạn nhân đầu tiên của Thừa Ân chính là Tiểu Miêu, chàng càng ân hận thì sau này sẽ càng trở nên ác độc hơn. Chung quy lão muốn đào tạo Thừa Ân thành Quỷ Diện Lang Nha đặc sắc nhất trong thiên hạ.
Thừa Ân vì biết mình bị Quỷ Diện Lang Nha gạt nên buồn bực không vui. Tối đến suy nghĩ nát nước chàng nói :
– Tiểu Miêu nhi! Đại ca muốn nàng tạm thời tránh mặt đi.
– Ngưu ca định làm gì?
Thừa Ân chỉ thở dài nói :
– Đại ca chẳng còn cách nào khác, đành phải luyện nốt tầng thứ ba Lang Nha thần công.
Tiểu Miêu suy nghĩ một lúc thì kề tai Thừa Ân nói nhỏ, cốt ý để Quỷ Diện Lang Nha có rình rập cũng không nghe được.
– Đại ca luyện xong tầng thứ ba rồi thì còn đâu tính người mà nghĩ đến chuyện đi cứu Thanh Long tiêu cục nữa.
Thừa Ân nghe xong thì giật mình tỉnh ngộ. Giữa lúc tiến thoái lưỡng nan bỗng họ nghe có tiếng người vo ve bên tai nhỏ rí như tiếng muỗi kêu :
– Tiểu huynh đệ! Lão phu là Trương Tử Thông đây.
Dứt lời, đá dưới chân rúng rính, rồi một viên đá bị đẩy lên, từ lỗ hổng đó xuất hiện cái đầu to tròn như trái bí ngô. Người đó nhảy phóc lên gọn gàng đứng trước mặt hai người, đích thị là Thổ Hành Vương Trương Tử Thông.
– Tiểu huynh đệ, ta đến cứu ngươi đây.
Thừa Ân hai mắt trợn tròn như gặp phải quỷ, ấp a ấp úng hỏi :
– Tiền bối… Tiền bối chẳng phải đã chết rồi sao?
– Hì hì… lão phu đâu dễ chết như thế được.
– Nhưng chính mắt vãn bối đã nhìn thấy.
– Ngươi thấy lão phu chết chứ gì? Đến như Quỷ Diện Lang Nha mà còn bị ta lừa thì huống chi tiểu huynh đệ ngươi. Lão phu có môt môn võ công gọi là “Quy Tức đại pháp”. Có thể nín thở giả chết, thần không hay quỷ không biết.
Thừa Ân lúc này mới tin lão lùn họ Trương thật sự không chết. Nhưng chàng vẫn thắc mắc :
– Tiền bối làm sao tới được đây?
– Ngươi ngạc nhiên lắm phải không? Có gì mà trố mắt nhìn lão phu như thế?
Ngươi quên lão phu có hỗn danh là Thổ Hành Vương đó sao?
Thừa Ân xua tay nói :
– Tiền bối đừng lớn tiếng, Quỷ Diện Lang Nha mà nghe được thì khốn.
– Ngươi yên tâm, lão quỷ đó đi hưởng thụ rồi. Hì hì… lão phu tới đã mấy ngày nay nhưng phải chờ cơ hội này mới dám lên gặp ngươi.
Tiểu Miêu là người thông minh linh lợi, thoạt đầu thấy thân hình lùn tịt của Trương Tử Thông có phần kinh ngạc, nhưng sau nghe lão ăn nói lưu loát thì mừng rỡ hỏi :
– Tiền bối đến cứu chúng tôi chăng?
– Chà, chà… tiểu cô nương xinh đẹp lão phu mới được thấy đây là lần đầu. Tiểu huynh đệ xem ra trong họa được phước rồi.
Thừa Ân ngượng đỏ mặt :
– Tiền bối chớ nói đùa.
– Hì hì… lão phu mấy đêm liền ở dưới đã nghe tất cả rồi, hai người tình ý ra sao, lão già này lẽ nào chẳng đoán ra. Dù sao lão cũng có lời khen tâm địa quang minh của cô cậu đây.
Tiểu Miêu sợ lão nói huyên thuyên chuyện của hai người thêm mắc cỡ nên hỏi sang chuyện khác :
– Tiền bối đào đường hầm đến đây chăng?
– Tất nhiên rồi! – Trương Tử Thông huyênh hoang khoe – Lần trước bị lão phu đào hầm vào tận ổ, lão độc vật xảo trá sai người gài thuốc nổ khắp nơi nhưng trò trẻ con ấy làm gì được lão phu.
Rồi lão nghiêm giọng nói :
– Tiểu huynh đệ! Lần trước ngươi xả thân giữ xác cho lão phu, vì thế lão không thể không đến đây cứu ngươi.
Thừa Ân cảm động chắp tay xá lão một cái. Vì Trương Tử Thông quá lùn nên Thừa Ân phải cúi sát đất.
– Tiền bối đến đây thật đúng lúc, vãn bối đang trong lúc thập phần nguy hiểm.
– Tốt lắm! Hãy theo lão phu, nhưng phải chịu khổ một chút đấy nhé.
Thừa Ân lấy trong người ra tấm da ghi Lang Nha bí lục ném lên giường ý muốn để lại. Trương Tử Thông thấy thế thì nhảy dựng lên :
– Ấy, ấy! Sao không đem của quý đó theo luôn một thể.
– Vật không phải của mình thì giữ lại làm gì.
– Ngươi thật ngốc, Lang Nha bí lục cả võ lâm đều thèm khát, cớ sao lại bỏ đi?
Đó là vì họ Trương chưa biết, kỳ thực đây là của độc, ai có nó chỉ tổ chuốc họa vào thân.
Lời nói của Thừa Ân là lời thành thật nhưng trên đời này có ai có được cái tâm như chàng. Đối với nhân vật giang hồ thì võ công bí kíp quý còn hơn sinh mạng, nên họ đâu ngại gì họa hay phúc.
Trương Tử Thông thấy chàng nhất quyết không đem theo bảo vật lão liền xúi chàng và Tiểu Miêu chiu xuống đường hầm trước, còn lại một mình lão thuận tay quơ tấm da nhét vào bụng, tiện đó nhảy lên gỡ một mớ hạt minh châu, lớp cho vào người lớp cầm trên tay, đến khi hết mang nổi nữa lão mới chịu bỏ đi.
Vì Trương Tử Thông thân hình bé nhỏ lùn tịt nên đường hầm lão đào cũng chẳng lớn gì lắm khiến Thừa Ân và Tiểu Miêu di chuyển vô cùng vất vả. Nhờ có mấy viên ngọc Trương Tử Thông lấy của Quỷ Diện Lang Nha phát ra ánh sáng nên sự di chuyển cũng đỡ vất vả phần nào.
Đường hầm quanh qua lộn lại, theo lời Trương Tử Thông nói là do phải tránh đá ngầm, thuốc nổ gài sẳn. Dù sao thì danh hiệu Thổ Hành Vương mà giang hồ tặng cho Trương Tử Thông là độc nhất vô nhị, trên thế gian nàykhông thể có người thứ hai.
Trải qua hai canh giờ vất vả trong đường hầm, cuối cùng họ cũng thoát ra ngoài.
Chỗ đó là một bìa rừng cách Lang Nha động hơn một dặm. Thừa Ân nhìn thấy một cỗ xe song mã đậu ở đó thì lấy làm ngạc nhiên. Trương Tử Thông giải thích với vẻ đắc ý :
– Quỷ Diện Lang Nha bản lĩnh cao cường, nếu không chuẩn bị trước làm sao thoát khỏi hắn.
Nói xong, lão giục hai người trèo lên thùng xe, còn lão thì đích thân ngồi lên chỗ xà ích ra roi vụt ngựa phónh như bay. Thừa Ân không thể không thán phục tâm cơ linh mẫn của lão lùn này.
Ngồi trong cỗ xe, hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vui mừng khôn tả vì thoát được tử nạn trong Tử Vong Lâm, Lang Nha động. Họ nhìn nhau một lúc thì bất giác cùng phì cười.
Thì ra trong lúc bò lê trong đường hầm mặt mày quần áo người nào cũng lem luốc trong vừa khó coi vừa buồn cười.
Tiểu Miêu lấy ra chiếc khăn tay thẹn thùng trao cho Thừa Ân :
– Đại ca… lau mặt đi.
Thừa Ân đưa tay nhận chiếc khăn mà lòng chợt run lên, thứ cảm giác hồi bồi hồi rung động lần đầu tiên chàng có được trong đời.
Chiếc khăn phảng phất một vị hương thơm cực kỳ quyến rũ khiến Thừa Ân đưa lên mặt mà vẫn không lau. Thấy thế Tiểu Miêu ngạc nhiên :
– Sao đại ca không lau mặt đi?
– Chiếc khăn xinh xắn thế này… mà đem lau mặt thì uổng quá.
Tiểu Miêu che miệng cười khúc khích :
– Ngưu ca mới kỳ! Khăn bẩn rồi đem giặt lại sạch ngay, có gì đâu mà tiếc.
Thừa Ân bất giác ngựng ngùng đỏ mặt. Tiểu Miêu nhi làm sao hiểu thấu tâm trạng của chàng. Cỗ xe song mã do Trương Tử Thông điều khiển vẫn bon bon trên đường.
Đến một ngã ba, Trương Tử Thông bỗng ghì cương cho đôi ngựa dừng lại, lão nhảy xuống đường. Thừa Ân và Miêu Nhi cùng lồm cồm chui ra.
Trương Tử Thông nheo mắt nhìn họ hỏi :
– Thế nào đôi bạn trẻ, hai người định về đâu để lão phu đưa đi?
Câu hỏi của lão làm cả hai giật mình, biết chắc rằng giờ khắc chia tay đã đến.
Thừa Ân đưa mắt nhìn nàng không giấu được vẻ buồn bả, chàng hỏi :
– Tiểu Miêu nhi, nhà cửa ở đâu, đại ca sẽ đưa về tận nơi?
Từ lúc gặp nhau đây là lần đầu tiên chàng hỏi đến chuyện nhà của nàng. Không phải chàng không quan tâm, nhưng vì hoàn cảnh khiến chàng không thể mở lời được.
Không ngờ Tiểu Miêu nghe chàng hỏi như thế thì rớm nước mắt. Đôi mắt đẹp mê hồn của nàng mỗi lần long lanh lệ là một lần Thừa Ân lòng dạ xốn xang, đau xót vô cùng :
– Miêu Nhi…
Thấy Thừa Ân ăn nói ngập ngừng, Trương Tử Thông xen vào :
– Này, nhóc con có việc gì cứ nói, sao cứ ấp a ấp úng mãi thế?
Tiểu Miêu gạt lệ mím môi nói :
– Thôi, tiền bối với đại ca cứ lên đường, cứ để Miêu Nhi ở lại đây là được.
– Miêu Nhi! Muội có việc gì khó nói phải không?
Tiểu Miêu lắc đầu nhìn xuống, Thừa Ân lại càng thêm nóng ruột. Bấy lâu trong lòng chàng có một tâm sự không tiện hỏi, lần này chàng liền đánh bạo nói ra :
– Hôm Miêu Nhi bị bắt trên người mặc áo cô dâu, có phải vì việc này mà đau lòng không?
Tiểu Miêu đưa mắt nhìn chàng oán trách, như thể muốn nói tại sao tới giờ chàng mới hỏi đến việc đó. Thừa Ân thành thật đâu có biết, chàng thật lòng lo lắng cho nàng nên hỏi :
– Nếu Miêu Nhi lo sợ việc hôn sự thì đại ca và tiền bối sẽ đưa nàng đến nhà trai đứng ra làm chứng giải thích mọi việc, nàng thấy như thế có được không?
Tiểu Miêu quay mặt đi giận dỗi :
– Tôi không cần.
– Vậy nàng muốn sao thì cứ việc nói đi?
Tiểu Miêu gắt lên :
– Đã bảo người ta không cần, cứ để người ta ở đây là được rồi mà.
Thừa Ân ngơ ngác nhìn Trương Tử Thông cầu cứu. Không ngờ lão già tuy lùn nhưng cũng lém lỉnh tinh quái vô cùng. Lão cười hăng hắc lên rồi nói :
– Lão phu không giúp gì được cho ngươi. Tiểu huynh đệ! Ngươi tự lo lấy thân đi, lão phu đến đằng kia đứng chờ.
Lão lùn không chỉ tinh tường mà còn tế nhị để hai người tự do nói chuyện. Nhưng Thừa Ân thông minh tuy có thừa nhưng tình trường nam nữ thì kinh nghiệm lại chẳng có được chút nào.
Tiểu Miêu trong lòng lại có tình cảm sâu đậm với Thừa Ân, nhưng thân gái chẳng lẽ nói ra. Về kinh nghiệm tình trường, nàng lại kém hơn Thừa Ân. Tuy nhiên, nàng được cái thông minh lanh lợi nên bậm môi lấy hết can đảm mà nói :
– Đại ca sao không đi đi?
– Ta… ta…
– Đại ca muốn nói gì?
– Tiểu Miêu nhi! Đại ca làm sao nỡ bỏ nàng bơ vơ ở đây được.
Cuối cùng, chàng cũng nói được một câu ra hồn. Tiểu Miêu hai mắt long lanh nhìn chàng :
– Thế đại ca có vui lòng đưa Miêu Nhi đi cùng không?
Thừa Ân đôi mắt vụt sáng như sao run giọng hỏi lại :
– Miêu Nhi…Miêu Nhi muốn đi với đại ca?
– Nếu đại ca thấy không tiện thì thôi vậy.
– Không… không phải thế! – Thừa Ân xua tay rối rít – Có gì mà không tiện.
Tiểu Miêu mỉm cười như hoa nở. Nàng chợt khóc chợt cười, tâm trạng thật không sao hiểu nổi. Nàng vui vẻ nói :
– Thế thì chúng ta lên đường thôi.
– Nhưng… còn chuyện nhà của nàng? Miêu Nhi không muốn về nhà sao?
Tiểu Miêu sa sầm nét mặt lạnh lùng hỏi :
– Đại ca muốn Miêu Nhi về nhà hay đi với đại ca?
Chàng lại ấp úng :
– Ta… ta…
Tiểu Miêu tức giận giậm chân thình thịch :
– Ta… ta cái gì? Việc nhà của người ta ai cần đại ca lo.
Thừa Ân đã sợ nàng giận dỗi nên vội nói :
– Thôi thôi… ta không hỏi nữa. Chỉ cần Tiểu Miêu nhi đi với đại ca là được.
Chàng quay lại gọi Trương Tử Thông. Lão lùn ụt ịt đi tới trong như heo mọi. Lão ranh mãnh nhìn hai người :
– Thế nào, giải quyết chuyện “nhà” xong chưa?
Tiểu Miêu lườm mắt nhìn lão :
– Tiền bối chớ nói đùa.
– Ha ha… lão phu lại cứ thích đùa. Nha đầu, ngươi đi với bọn ta chứ?
Không ngờ lão đoán trúng phóc tâm tư của Tiểu Miêu khiến nàng thẹn thùng không biết chui vào đâu cho khỏi.
Trương Tử Thông khoái chí cười ha hả một lúc rồi vỗ vai Thừa Ân hỏi :
– Tiểu huynh đệ! Ngươi muốn về đâu, lão phu sẽ đưa đi một chuyến, coi như đáp lại mối thâm tình của ngươi.
– Vãn bối xin đa tạ trước. Tiền bối là người lịch duyệt giang hồ, có lẽ biết đến Linh Sơn Chính Nghĩa bang mất bao nhiêu thời gian?
– Lão phu đương nhiên là biết. Từ đây đến Linh Sơn đường xa ngàn dặm, phải mất mười mấy hai mươi ngày mới đến nơi.
Thừa Ân thở dài :
– Hỏng rồi!
– Ngươi nói cái gì hỏng rồi?
– Chuyện này rất dài dòng, để lên xe vãn bối sẽ kể cho tiền bối nghe. Bây giờ vãn bối muốn đi Yến Lăng, Thanh Long tiêu cục một chuyến, không biết phải mất bao nhiêu thời gian?
Trương Tử Thông trả lời ngay :
– Nhanh thì bảy ngày, chậm thì mười ngày.
Thời gian chính thức chỉ còn lại bốn ngày, nhưng Thừa Ân hy vọng nếu Chính Nghĩa bang có phát động cuộc tấn công cũng phải tốn một ít ngày chuẩn bị này nọ, nếu chàng đến Thanh Long tiêu cục sớm cho người ta biết tin thì may ra có thể cứu vãn được tình thế.
Trong lòng đã có tính toán, chàng liền hối thúc Trương Tử Thông đưa chàng và Tiểu Miêu đến Thanh Long tiêu cục. Trên đường đi, chàng kể lại sự việc Đàm Chấn Hưng nhờ vả chàng thế nào. Trương Tử Thông trước đó đã có một khoảng thời gian theo dõi chàng nên lão cũng biết chút ít câu chuyện.
Lão nói :
– Chính Nghĩa bang xưa nay vẫn tự xưng là đại bang Chính Nghĩa, dưới chân núi Linh Sơn, thay mặt Minh chủ võ lâm, không ngờ lần này vì Lang Nha bí lục mà hành sự bá đạo như thế. Tuy nhiên, lão phu đoán chúng không dám ra tay hạ sát toàn gia Thanh Long tiêu cục đâu. Chính Nghĩa bang mà công khai làm việc đó còn gì là thanh danh nữa.
– Vãn bối cũng mong được như thế.