Tuy đã nghe rõ từng lời căn dặn của Liễu Hận nhưng Hạ Lan trong dạ vẫn nghi ngờ.
Điều đó khiến Hạ Lan lập tức lâm vào thế bất lợi, Tri Bất Nguyên lao đến :
– Nữ nhân dẫu sao cũng là nữ nhân! Hạ Lan nàng hãy ngoan ngoãn hầu hạ ta nào.
Miệng cười nói, tay Tri Bất Nguyên vươn đến, dùng kiếm định chế trụ huyệt đạo Hạ Lan.
Liễu Hận thất vọng vì Hạ Lan do quá nghi ngờ nên chậm thực hiện ý định của chàng. Trước tình thế cấp bách chàng đành phải mạo hiểm hất kiếm.
Choang!
Đầu kiếm của Tri Bất Nguyên lập tức bị cái hất kiếm của Liễu Hận đẩy qua một bên.
Do lực đạo không đủ, không những Liễu Hận phải bị rơi kiếm, mà đầu kiếm của Tri Bất Nguyên tuy không thể chế trụ huyệt đạo của Hạ Lan theo ý muốn nhưng cũng khẽ phạm vào đầu vài bên tả của nàng.
Hành vi của Liễu Hận nếu có làm cho Tri Bất Nguyên động nộ thì sau đó lại làm y hưng phấn. Bởi mũi kiếm sắc bén của y sau cái hất kiếm của Liễu Hận đã vô tình làm phần y phục một bên vai của Hạ Lan phải rách rời và để lộ da thịt.
Tri Bất Nguyên giương đôi mắt cú vọ nhìn chòng chọc vào phần da trắng nõn nà của Hạ Lan.
Đoàn Vi Lịch sợ Tri Bất Nguyên thất thố vội hét lên :
– Tiểu tử đang nhặt lại kiếm kìa, Tri huynh, đừng để y có cơ hội. Đánh!
Tri Bất Nguyên bừng tỉnh đúng lúc :
– Hừ! Lại là ngươi! Lần trước cũng vì ngươi nên ta mất cơ hội chiếm hữu tiểu liễu đầu Xuân Mai. Lần này ngươi đừng hy vọng. Nạp mạng cho ta nào.
Y xuất kiếm đâm thẳng vào Liễu Hận.
Véo…
Liễu Hận tuyệt vọng do thanh kiếm tuy đã được chàng nhặt lại nhưng vẫn cứ nặng chình chịch trong tay chàng.
Tuy nhiên, đúng vào lúc tối hậu hữu kiếm của chàng bất ngờ bật loé lên như một tia chớp.
Véo…
Choang! Choang!
Bị phản công bất ngờ, Tri Bất Nguyên thất thần lùi lại.
Không để lỡ cơ hội, Liễu Hận vội bảo :
– Cô nương mau đỡ tại hạ dậy!
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Tri Bất Nguyên và Đoàn Vi Lịch, Liễu Hận phải nhờ Hạ Lan nâng lên mới có thể đứng thẳng người.
Đoàn Vi Lịch nhanh chân lao đến :
– Tiểu tử vẫn chưa khôi phục chân nguyên! Cơ hội tốt này đừng nên bỏ l! Tiến lên nào, Tri huynh!
Vút!
Vù… vù…
Không chậm Tri Bất Nguyên cũng vũ lộng trường kiếm.
Véo…
Liễu Hận vội quát :
– Nhảy tránh mau!
Chàng vừa quát, Hạ Lan liền hiểu ý. Nàng cặp lấy người Liễu Hận và tung vọt qua một beệ Ầm!
Phập!
Chưởng và kiếm của hai gã kia đều lao thẳng vào cội cây, thay vì đạt kết quả là trừ khử được Liễu Hận.
Quay phắt lại, Tri Bất Nguyên gầm thét vang dội :
– Ngươi phải nhờ đến nữ nhân mà không xấu hổ sao, Liễu Hận? Xem kiếm!
Véo…
Liễu Hận như không quan tâm đến lời lẽ khích bác của họ Tri, chàng thản nhiên bảo Hạ Lan :
– Cô nương mau lùi ra phía sau. Và đừng quên tiếp lực cho tại hạ.
Hạ Lan vội hành động theo và nhanh nhẹn rụt tay khỏi Khí Hải huyệt của Liễu Hận. Điều đó cho biết lần xuất kiếm vừa rồi của chàng là do Hạ Lan thúc đẩy chân khí sang.
Nhận rõ điều đó, Đoàn Vi Lịch vội vả tiến đến, cùng hợp lực với Tri Bất Nguyên :
– Đừng để chúng có dịp tiếp trợ chân nguyên. Tận lực nào.
Vút!
Vù…
Liễu Hận vùng cười lên ngạo nghễ :
– Muộn rồi Đoàn Vi Lịch! Phần của ngươi đây! Đỡ!
Vù…
Ầm!
Với chân nguyên được Hạ Lan kịp thời trút vào huyệt Linh Đài, Liễu Hận buộc Đoàn Vi Lịch phải khựng người trong một thoáng.
Với một thoáng ngắn ngủi đó, Liễu Hận kịp thời hất hữu kiếm, chận đón kiếm chiêu của Tri Bất Nguyên đang cuộn đến :
– Tri cẩu tặc! Đỡ!
Véo…
Choang! Choang!
Chiêu kiếm bị hóa giải Tri Bất Nguyên giận dữ đến tái mặt :
– Loại cuồng cẩu này, không giết không được! Đoàn huynh mau lo mặt hậu, phía chính diện để cho Tri mỗ! Đỡ!
Véo…
Nghe thế Đoàn Vi Lịch vội vàng ra phía sau Liễu Hận.
Y chưa kịp dùng đấu pháp tiền hậu cùng giáp công như Tri Bất Nguyên mách bảo, phải thất kinh khi nghe Liễu Hận nạt ngang :
– Bước qua bên tả, mau!
Hạ Lan lập tức cùng Liễu Hận dịch bộ sang bên tả độ ba bước, vừa đủ tránh kiếm của Tri Bất Nguyên và cũng đủ cho Liễu Hận lao kiếm về phía Đoàn Vi Lịch.
Véo…
Nhìn chiêu kiếm của Liễu Hận xé gió lao đến, Đoàn Vi Lịch tự biết khó thể ứng phó vội bỏ dở ý định.
Không chậm Liễu Hận lại hô hoán :
– Đuổi theo gã họ Đoàn!
Hạ Lan vẫn luôn áp sát chưởng tay vào huyệt Linh Đài của Liễu Hận và cả hai cứ liền kề như vậy bám theo họ Đoàn.
Vút!
Đoàn Vi Lịch phẫn nộ rút kiếm :
– Được lắm! Để xem kiếm pháp của ngươi hay của ta lợi hại! Đỡ!
Véo…
Nào ngờ, việc đuổi theo Đoàn Vi Lịch chỉ là mưu mẹo của Liễu Hận.
Ngay khi Đoàn Vi Lịch quyết cùng chàng chạm kiếm, chàng bất ngờ lao thoát khỏi vòng tay đang áp sát của Hạ Lan.
Vụt!
Chàng lao về phía Tri Bất Nguyên với cả người lẫn chiêu kiếm cực kỳ nhanh chuẩn.
Véo…
Quá bất ngờ đối với Tri Bất Nguyên, y hối hả vung kiếm trong tâm trạng hoang mang.
Véo…
Choang!
Y bị rơi kiếm nhưng vẫn không thoát khỏi hiểm cảnh.
Liễu Hận vẫn giữ nguyên thức kiếm cuộn vào y.
Véo…
Đoàn Vi Lịch bất ngờ hô hoán đề tỉnh :
– Tiểu tử xuất chiêu nhưng không có lực đạo. Tri huynh chớ hốt hoảng.
Tuy nửa tin nửa ngờ nhưng Tri Bất Nguyên cũng đánh bừa một chưởng :
– Đỡ!
Vù…
Cũng tin chắc vào lời Đoàn Vi Lịch vừa nói, Hạ Lan ngấm ngầm trách Liễu Hận quá mạo hiểm nhưng cũng vội lao đến ứng cứu chàng :
– Tri Bất Nguyên! Đỡ!
Vù…
Ầm!
Hạ Lan ứng cứu kịp lúc. Chưởng kình của Tri Bất Nguyên tuy bị ngọn chưởng cấp bách của Hạ Lan hóa giải, nhưng với chút ít dư lực còn lại đã làm cho Liễu Hận phải loạng choạng ngã lùi.
Hạ Lan càng thêm kinh tâm khi nghe từ phía sau có tiếng gầm thịnh nộ của Đoàn Vi Lịch :
– Cuồng tiểu tử phải nạp mạng!
Vút!
Véo… Véo…
Tiếng khinh thân và tiếng kiếm kình của Đoàn Vi Lịch cuộn đến với khí thế thật hung hiểm, Hạ Lan chẳng biết làm cách nào hơn đành phải ôm bừa Liễu Hận và nhảy đại về một phía.
Vút!
Bất ngờ Tri Bất Nguyên sau lần hoang mang kịp bừng tỉnh.
Y lao theo với một ngọn chưởng đủ thập thành :
– Chết!
Vù…
Đang bị Hạ Lan ôm chặt, Liễu Hận bật gào lên :
– Hãy tiếp trợ chân khí! Đánh!
Miệng thì gào, tả thủ của chàng cũng hất ra.
May thay, Hạ Lan tuy đang bấn loạn nhưng cũng kịp làm theo ý định của chàng.
Nàng cấp thời vận lực, trút sang người Liễu Hận.
Vù…
Ầm!
Hữu kiếm của Liễu Hận cũng theo đó hất ngược ra phía sau.
– Trúng!
Véo…
Vẫn là chiêu kiếm vừa nhanh vừa chuẩn xác như thuở nào, cử động của chàng nhờ đó kịp bức Đoàn Vi Lịch lùi lại, khi y định âm thầm ám toán từ phía sau.
Lúc này đây, tuy Hạ Lan đang đứng dán sát người vào lòng Liễu Hận, nhưng do tình thế bức bách, Liễu Hận nào dám bảo nàng lùi ra.
Dùng tay tả vòng qua người Hạ Lan, Liễu Hận khẽ bảo :
– Tình thế nào, cô nương đừng nên gián đoạn việc tiếp trợ chân khí cho tại hạ.
Hãy để mặc tại hạ đối phó với lũ mặt người dạ thú.
Hạ Lan tuy đang đỏ mặt vì nhận ra tư thế như đôi tình lữ giữa nàng và Liễu Hận, nhưng nàng cũng phải thừa nhận Liễu Hận nhận định đúng.
Nàng đành đứng yên. Ngoài việc phó mặc việc giao đấu cho Liễu Hận, nàng chỉ biết liên tục tiếp trợ chân nguyên cho chàng mà thôi.
Liễu Hận nhận thấy chân lực nội thể của nàng đang cuồn cuộn trút sang, chàng lập tức xuất kiếm :
– Xem kiếm nào, lũ cuồng cẩu!
Véo… Véo…
Chiêu kiếm được Liễu Hận thi triển với tất cả phẫn nộ, khiến mức độ lợi hại vượt ngoài sự ước lượng của Đoàn Vi Lịch và Tri Bất Nguyên.
Cả hai tuy vung kiếm đón đỡ, một ở phía trước và một ở phía sau, nhưng do vừa đánh vừa giữ kẽ nên hầu như là chỉ đánh cầm chừng và chiếu lệ.
Thoạt đầu, Liễu Hận ngỡ bọn chúng xảo quyệt cố tình đánh như vậy để chờ khi nguồn chân nguyên của Hạ Lan tiếp trợ cho chàng rồi sẽ đến lúc cạn kiệt.
Chàng cùng lo ngại điều này nên cứ tận lực bình sanh ra chiêu, mong hạ thủ sớm bọn chúng chừng nào tốt chừng ấy.
Nhưng ở chàng đang có một trở ngại khiến ý đồ của chàng khó đạt kết quả.
Chân lực chàng đang thi triển thành từng thức kiếm là do Hạ Lan truyền qua, chàng không thể tách rời khỏi Hạ Lan nếu không muốn lập lại hành động mạo hiểm vừa rồi suýt đưa chàng đến chỗ nạp mạng.
Chàng di chuyển dĩ nhiên đưa Hạ Lan cùng di chuyển và vì thế ngoài kiếm chiêu vẫn linh hoạt như thuở nào, cước bộ của chàng không thể có mức độ nhanh như ý chàng muốn.
Điều này làm cho mọi kiếm chiêu tối hậu nhằm hạ sát hoặc Tri Bất Nguyên hoặc Đoàn Vi Lịch của chàng phải mất đi tác dụng. Cả hai đã nhanh chóng dịch bộ lẩn tránh khi biết chàng sắp hạ chiêu cuối cùng.
Cầm cự mãi và vẫn thấy thái độ giữ kẽ ở cả hai vẫn còn, Liễu Hận động tâm.
Chàng bắt đầu để tâm dò xét thái độ của cả hai.
Và chỉ sau một vài lần xuất lực kế tiếp, Liễu Hận không thể không nhận ra ý đồ thật sự của hai gã Thiếu trang chủ.
Chàng ngấm ngầm khinh bỉ bọn chúng :
– “Hóa ra bọn chúng đều sợ những chiêu kiếm thật sự nhanh của ta! Sợ như vậy nên cả hai đều giữ kẽ, không tên nào muốn tận lực giao chiến. Nói đúng hơn, tên nào cũng ngấm ngầm chờ ta hạ thủ tên còn lại và nhân đó y sẽ tìm cách ám toán khi ta bất phòng. Hừ! Bằng hữu như chúng thật đáng xấu hổ.”
Để kiếm chứng nhận định này, Liễu Hận vờ dồn mọi nỗ lực vào việc hạ sát Đoàn Vi Lịch :
– Xem kiếm!
Véo…
Đoàn Vi Lịch đương nhiên phải xuất lực đón đỡ và tìm cách dịch bộ thật nhanh nếu phát hiện ở chàng có ý đồ thi triển chiêu tối hậu.
Chàng vẫn bám theo, bằng cách đưa Hạ Lan cùng đi. Đồng thời chàng vờ gầm vang dội :
– Lần này đố ngươi thoát! Đỡ!
Véo…
Chàng quá quyết liệt khiến Đoàn Vi Lịch bối rối. Tuy thế, ở phía sau vẫn không thấy Tri Bất Nguyên lăn xả vào cho dù chàng thừa biết Tri Bất Nguyên vẫn đang bám theo và luôn giữ một khoảng cách an toàn.
Đó là vì y sợ Liễu Hận bất ngờ quay lại và cũng vì không muốn phải nạp mạng, tạo cơ hội cho Đoàn Vi Lịch có dịp hạ thủ Liễu Hận. Và đúng hơn là Tri Bất Nguyên đang lẳng lặng chờ thời cơ. Chỉ cần Liễu Hận quá mải mê, do hạ sát họ Đoàn, y sẽ chớp lấy thời cơ hạ thủ chàng, bất chấp sinh mạng của Đoàn Vi Lịch vì không người tiếp cứu sẽ bị chàng hạ sát.
Càng nghĩ càng giận cho hành vi quá ti tiện của bọn chúng, chúng đạp lên nhau mà sống, cầu đạt mục đích bất chấp phương tiện, không kể đến tình bằng hữu, Liễu Hận bất ngờ quay ngược lại, quyết đoạt mạng Tri Bất Nguyên.
– Đỡ!
Véo…
Choang!
Chàng ra chiêu quá nhanh, khiến Tri Bất Nguyên phải chậm chân khi tức tối hồi bộ. Vì thế Tri Bất Nguyên phải rơi kiếm.
Chàng điểm một nụ cười khinh bỉ :
– Ngươi kém thế sao? Đỡ!
Véo…
Vút!
Đúng như chàng nghĩ, khi thấy thời cơ không còn, ngược lại khả năng mất mạng đang hiển hiện, Tri Bất Nguyên còn ý nghĩ nào khác ngoài việc xoay mình bỏ chạy?
Việc đào tẩu của họ Tri cũng làm cho Đoàn Vi Lịch thất kinh khiếp sợ.
Y không chờ Liễu Hận phát chiêu cũng tung thân đi mất.
Vút!
Chàng nhìn theo chúng, ngẩng mặt cười dài :
– Ha… ha… ha…
Tràng cười của chàng với ý đồ làm cho Tri Bất Nguyên và Đoàn Vi Lịch phải thêm kinh hãi, không dám nghĩ đến việc lẻn quay trở lại, không ngờ đã làm cho Hạ Lan giật mình.
Hạ Lan ngơ ngác nhìn quanh, phát hiện bọn Tri Bất Nguyên đã đi mất. Nàng vội dịch người lùi khỏi Liễu Hận.
Nguồn chân nguyên đang được Hạ Lan tiếp trợ, cũng bởi hành động này lập tức biến khỏi người Liễu Hận.
Hoàn toàn hụt hẫng, Liễu Hận như người thoát lực, ngã khuỵu xuống.
Cuống quít vì không lường được hậu quả này, Hạ Lan vội tiến đến áp chưởng tay vào Linh Đài huyệt của chàng.
Hạ Lan vừa trút chân khí sang, lập tức có tiếng người hô hoán :
– Không được!
Tuy nhiên, phần vì tiếng kêu được phát đi bằng thanh âm xa lạ, phần do Hạ Lan chỉ muốn Liễu Hận nhanh chóng tỉnh lại nên khi nghe tiếng kêu nọ vang đến tai thì Hạ Lan đã nhả kình vào nội thể của Liễu Hận rồi.
Ọe!
Liễu Hận bất ngờ thổ huyết và toàn thân và lập tức bất động.
Thất kinh, Hạ Lan vội thu tay về và ngơ ngác đưa mắt nhìn thảm trạng không hiểu sao lại xảy đến cho Liễu Hận.
Hạ Lan như quên đi chủ nhân của lời hô hoán, đã kêu nàng không được truyền chân khí cho Liễu Hận.
Hạ Lan chỉ nhớ đến lúc nhân vật nọ thật sự xuất hiện cạnh nàng với câu chất vấn có phần gay gắt :
– Sao cô nương truyền lực cho y?
Bị hỏi một cách bất ngờ, Hạ Lan đang trong tâm trạng của người có lỗi vội giải thích và quên mất rằng người vừa hỏi nàng là một nhân vật hoàn toàn xa lạ :
– Tiểu nữ thấy y sắp ngất, đó là hậu quả của nội thương chưa kịp điều trị. Việc truyền lực chẳng lẽ là sai trái sao?
Nhân vật nọ càng thêm gay gắt :
– Đừng nói là sai trái. Hành động thiếu suy xét của cô nương có thể khiến y phải mất mạng nữa là khác. Hừ! Xem ra, hoặc cô nương là hạng đổi ân thành oán, hoặc cô nương quá xuẩn động vô tình đã hại y?
Bị mắng oan, Hạ Lan như người trong cơn mê bỗng bừng tỉnh :
– Tiểu nữ nghĩ…! Mà này, các hạ là ai? Quen biết ra sao với Liễu Hận? Các hạ biết gì về ta để chưa gì bảo ta là hạng người đổi ân thành oán, cố ý hãm hại y?
Nhân vật nọ cười lạt :
– Nếu nói về quen biết, có lẽ Từ Kim này quen biết Liễu Hận còn hớm hơn cô nương nhiều. Việc cô nương vô tình hay cố ý hãm hại y, ta hy vọng cô nương phải giải thích minh bạch. Bằng không…
Hạ Lan lập tức có phản ứng :
– Bằng không thì thế nào? Các hạ đừng nghĩ chỉ dựa vào một câu nó của các hạ, Hạ Lan ta có thể tin các hạ là người quen biết với y. Hừ!
Tiếng hừ lạnh của Hạ Lan ngay khi nàng dứt lời khiến Từ Kim có một thoáng ngập ngừng. Từ Kim sau đó mới hỏi :
– Cô nương nghi ngờ lời ta nói ư?
Hạ Lan nhìn sang Từ Kim dò xét :
– Đúng! Ta không thể không nghi ngờ lời nói của các hạ.
Từ Kim có ý giận :
– Tại sao? Nếu cô nương giải thích được nguyên do, ta sẽ không truy cứu lời nhận định hồ đồ của cô nương. Ngược lại, nhất định ta sẽ cho cô nương một bài học.
Hạ Lan vẫn không có vẻ gì lo sợ trước lời dọa nạt của đối phương :
– Hừ! Các hạ muốn nghe giải thích ư? Được! Vậy các hạ nói thử xem việc các hạ xuất hiện kịp lúc như thế này là vô tình hay cố ý?
Từ Kim dao động :
– Cô nương sao lại hỏi ta câu này?
– Ta hỏi vì ta nghi ngờ thành ý của các hạ. Nếu các hạ có thể xuất hiện kịp lúc thì tại sao lúc ta và Liễu Hận lâm nguy, các hạ không hiện thân ứng cứu?
Từ Kim chống chế :
– Ta chỉ tình cờ đi ngang qua. Lúc ta đến đã thấy hai gã kia lo tháo chạy.
– Hừ! Các hạ nói hai chữ tình cờ nghe ra thật miễn cưỡng. Nơi này cách bìa rừng ít lắm cũng là ba mươi trượng, một người nếu tình cờ đi ngang qua như các hạ nói, làm thế nào có thể nghe được từng tiếng động với một khoảng cách xa như vậy? Hay các hạ cho các hạ có bản lãnh thông thiên triệt địa? Hoặc có biết tài nghe xạ nghìn dặm gọi là Lục Nhĩ Thông?
Từ Kim thật sự bối rối và tìm cách lẩn tránh lời giải thích :
– Tùy cô nương vậy. Tin cũng được, không tin cũng được. Nhưng theo ta, trước hết hãy tìm cách chữa trị cho Liễu Hận.
Dứt lời, Từ Kim khom người định xem xét thương thế cho Liễu Hận.
Hạ Lan bật quát :
– Không được chạm vào! Bằng không, các hạ đừng trách ta phải thất lễ!
Từ Kim giật mình đứng lên, đưa mắt nhìn Hạ Lan :
– Trừ phi các hạ giải thích rõ giữa các hạ và Liễu Hận có liên quan như thế nào, may ra ta có thể tin và sẽ chấp thuận ý đồ của các hạ, cho đó là thành ý thật sự.
Từ Kim phẫn nộ :
– Sinh mạng của y đang như chỉ mành treo chuông, cô nương càng quyết liệt càng khiến y mau đi đến chỗ chết?
Hạ Lan nghe thế lo sợ :
– Sao các hạ biết?
Từ Kim không kềm nén được, bật ra tiếng thở dài :
– Nói đúng ra, tại hạ đến đã lâu. Nhưng với những gì tại hạ nhìn thấy, tại hạ nghĩ người cần cứu là cô nương. Tại hạ làm sao dám nghĩ rằng giữa y và cô nương lại có sự hợp lực một cách kỳ lạ như vậy. Hà… hà… hà…
Nghe Từ Kim nhắc đến chuyện vừa rồi, Hạ Lan đỏ mặt khi tự mường tượng đến cảnh này, là nữ nhân nhưng lại lộ liễu đứng trong vòng tay ôm ấp của Liễu Hận. Hạ Lan lí nhí giải thích :
– Ta phải truyền lực cho y, giúp y thi triển kiếm pháp kháng cự lại hai gã mặt người dạ thú.
Từ Kim khẽ gật đầu :
– Ngay khi cô nương tự ý rời khỏi y, cô nương thì vô sự còn y thì chấp nhận ngã vật ra, tại hạ mới hiểu trước đó tại hạ đã nghĩ lầm. Chỉ có điều…
Từ Kim buông lửng lời nói, đưa mắt ngắm nhìn Hạ Lan từ đầu cho đến chân :
– Cô nương cũng là người luyện võ, việc cô nương đang truyền lực lại bất ngờ thu hồi, đó là điều đại kỵ, không lẽ cô nương không biết.
Hạ Lan tròn mắt :
– Ta… ta…
Từ Kim đưa mắt nhìn Liễu Hận, vẫn đang nằm bất động :
– Đã thế, sau đó cô nương lại hấp tấp trút chân khí vào y. Dù đó có là thành ý, việc cô nương làm vô tình tạo một áp lực đột ngột, đả kích toàn bộ kinh mạch của y.
Hậu quả thật khó lường.
Hạ Lan càng nghe càng kinh hãi. Vì thế, nàng hoàn toàn quên việc Từ Kim chưa hề giải thích mối quen biết giữa y và Liễu Hận. Và nàng vẫn cứ bất động mặc nhiên chấp nhận việc Từ Kim đang làm.
Từ Kim từ từ khom người, chuẩn bị xem qua thương thế cho Liễu Hận.
Một tiếng quát lanh lảnh chợt vang lên, khiến Từ Kim và Hạ Lan cùng giật mình bàng hoàng :
– Dừng tay!
Phát hiện nhân vật đang xuất hiện là một mỹ phụ trung niên xa lạ, Từ Kim đưa cao hữu chưởng với câu quát hỏi :
– Phương giá là ai? Xuất hiện với ý đồ gì?
Hạ Lan thì khác. Đang hoảng hốt nàng đổi sang vui mừng.
Hạ Lan vội ngăn Từ Kim lại :
– Các hạ chớ hàm hồ. Đây là…
Mỹ phụ trung niên ra hiệu, bảo Hạ Lan đừng nói, mắt vẫn xạ nhìn Từ Kim :
– Câu ngươi vừa hỏi, phải để ta hỏi ngươi mới đúng. Ngươi quen biết thế nào với tiểu tử kia?
Thái độ của Hạ Lan, cho dù lời nói của nàng đột ngột bị bỏ lửng, cũng đủ cho Từ Kim tin rằng giữa mỹ phụ trung niên và Hạ Lan phải có mối liên hệ. Từ Kim đáp :
– Như tại hạ vừa giải thích với vị cô nương này.
Mỹ phụ trung niên cười lạnh, ngắt ngang lời đang nói của Từ Kim :
– Những gì vừa xảy ra, ta kịp đến và kịp nghe tất cả. Nhưng ngươi nào có lời nói nào gọi là giải thích? Hừ! Bây giờ ngươi giải thích cũng không muộn. Nào, ngươi nói đi, ngươi quen biết thế nào với tiểu tử?
Hạ Lan lúc bấy giờ mới nhớ lại. Nàng tỏ ra cảnh giác, đưa mắt nhìn Từ Kim :
– Phải đấy! Nếu các hạ không giải thích rõ, đừng mong gì chạm được vào người Liễu Hận.
Từ Kim càng hiểu rõ hơn cảnh ngộ bản thân. Một mình y đang phải đối phó với hai nhân vật chắc chắn là người cùng một phe. Từ Kim lên tiếng với sắc mặt thật miễn cưỡng :
– Được! Vì lo cho sinh mạng Liễu Hận, tại hạ đành phải nói tất cả vậy!
Từ Kim liền thuật lại chuyện đã xảy ra tại Vô Mộc Giác, nơi Liễu Hận đã cùng y góp một phần sức lực vào việc trừ khử tận gốc rễ Ngũ Kỳ giáo.
Sau cùng, Từ Kim nói thêm :
– Sự quen biết giữa tại hạ và Liễu Hận tuy chỉ có như thế. Nhưng, tại hạ nghĩ, tại hạ có đủ tư cách để tìm hiểu và lo phương chữa trị cho y. Phương giá nghĩ thế nàỏ Từ Kim hỏi như thế vì đang khi thuật lại những gì đã xảy ra tại Vô Mộc Giác, y không thể không nhìn thấy sắc mặt của mỹ phụ trung niên luôn thay đổi.
Quả nhiên, nhận định của Từ Kim là không lầm. Ngay khi Từ Kim dứt lời, mỹ phụ trung niên bất ngờ hỏi :
– Ngươi vừa nói giữa tiểu tử và Ngũ Kỳ giáo có mối thâm thù đại hận?
Từ Kim thản nhiên đáp :
– Đó là những gì tại hạ được Liễu Hận nói cho biết. Còn nguyên nhân như thế nào, phương giá đừng hỏi, vì tại hạ không thể nào đáp ứng được.
Mỹ phụ trung niên dò xét nhìn Từ Kim :
– Ngươi không biết gì về xuất xứ cũng như lai lịch của Liễu tiểu tử?
Từ Kim lộ vẻ khó chịu :
– Tại hạ không biết. Chủ ý của phương giá là thế nào? Cho hay không cho tại hạ xem qua thương thế của Liễu Hận?
Mỹ phụ trung niên chớp mắt :
– Liệu ngươi có đủ bản lãnh để giúp một người bị thương tổn Bát Đại Kinh Mạch như tiểu tử được phục hồi không?
Từ Kim thất sắc :
– Phương giá muốn nói đó là điều đang xảy đến cho Liễu Hận?
Mỹ phụ trung niên gật đầu :
– Không sai! Qua những gì đã xảy ra và với hiện trạng ngay trước mặt, Liễu tiểu tử quả là đang trong tình trạng này.
– Còn phương giá? Phương giá có thể giúp y không?
Mỹ phụ trung niên chậm rãi lắc đầu :
– Ta sẽ tận lực nhưng khó thể nói chắc kết quả.
Từ Kim thật sự lo ngại :
– Có nghĩa là phương giá vô năng?
– Gần đúng!
– Gần đúng?
– Phải! Chỉ là gần đúng thôi! Vì ta nghĩ ta có một biện pháp là…
Đang nói, đột nhiên mỹ phụ trung niên dừng lời, khiến Từ Kim hoang mang :
– Sao phương giá không nói nữa?
Nhìn Từ Kim, mỹ phụ trung niên bảo :
– Tựu trung là ta hãy còn một biện pháp khả dĩ đưa đến kết quả, nhưng ta không thể cho ngươi biết.
– Tại sao? Do phương giá không tin chắc vào biện pháp đó ư?
– Nói như vậy cũng đúng!
Từ Kim lộ vẻ khẩn trương :
– Nếu vậy, sao phương giá không giao y cho tại hạ đem đi?
– Đem đi? Để làm gì?
– Tại hạ biết một người có năng lực giúp y khôi phục.
– Ai?
– Minh chủ Kiếm minh.
Mỹ phụ trung niên kinh ngạc :
– Kiếm minh? Danh xưng này từ đâu mà có? Ta chưa nghe bao giờ.
Từ Kim giải thích :
– Sau sự biến ở Vô Mộc Giác, Võ Lâm Kiếm Hội vẫn tiến hành. Kết quả, quần hùng thiện dụng kiếm đều tán thành việc lập một Kiếm minh và Minh chủ của Kiếm minh chính là…
Đưa tay ngăn lại, mỹ phụ trung niên hỏi :
– Khoan đã! Ta chưa cần biết Minh chủ của Kiếm minh là ai vội. Điều ta đang muốn biết là tôn chỉ hoặc ý đồ của Kiếm minh. Không lẽ các thuộc hạ các phái như Võ Đang, Côn Luân, Hoa Sơn và Nga My cũng gia nhập Kiếm minh? Họ dễ dàng từ bỏ môn phái của họ như thế sao?
Từ Kim đành phải giải thích :
– Tôn chỉ của Kiếm minh là muốn giúp mọi người có nhiều cơ hội trao đổi và tham khảo về kiếm pháp lẫn nhau. Từ đó mà suy, những nhân vật gia nhập Kiếm minh không bắt buộc phải ly khai môn phái xuất xứ của họ. Họ đồng thời là người của Côn Luân, chẳng hạn và cũng là người của Kiếm minh.
Mỹ phụ trung niên bĩu môi :
– Vị tất Kiếm minh thật sự có thiện ý như ngươi nói. Mà thôi! Ngươi thử nói xem Minh chủ của Kiếm minh là ai, xem có đủ bản lãnh giải cứu tiểu tử như ngươi nói không?
Tuy khó chịu vì lời nhận định hầu như quá vội của đối phương, nhưng do cần phải cứu mạng cho Liễu Hận, Từ Kim đành nén nhịn và đáp lời :
– Bắc Tung Sơn, Luân Hồi Ngũ Tuyệt Kiếm Đinh Nhất Hải chính là Minh chủ Kiếm minh.
Mỹ phụ trung niên vừa nghe xong tính danh này bỗng gật đầu thán phục :
– Nếu là Bắc Tung Sơn, ta có thể tin vào nhân cách của lão và Kiếm minh thật sự có thiện ý.
Không hề chờ đợi sự thay đổi thái độ như thế này, Từ Kim phấn chấn :
– Nói vậy, tại hạ có thể đưa Liễu Hận đi?
Mỹ phụ trung niên thở dài :
– Đó là ta chỉ đề cập đến nhân cách đáng tin cậy của Bắc Tung Sơn. Ngoài ra, việc lão có thể cứu mạng được cho Liễu tiểu tử hay không, ta khó thể nói chắc.
– Phương giá không tin vào tại hạ?
– Không phải không tin. Nhưng nếu Bắc Tung Sơn cũng bó tay như ta thì sao?
Lộ vẻ khó khăn, Từ Kim bối rối :
– Tại hạ chưa nghĩ đến điểm này. Nhưng biết đâu Minh chủ Kiếm minh thật sự có năng lực?
Nhìn xa xăm một lúc, sau đó Mỹ phụ trung niên chợt bảo :
– Hay là thế này vậy. Y đã ở đây và thương thế của y là do ta phần nào, hãy để ta thử chữa trị cho y đã. Nếu không được ngươi vẫn có thể đưa y đi.
Từ Kim kinh ngạc :
– Phương giá nói thương thế của Liễu Hận là do phương giá?
Hạ Lan mải đứng nghe, vì sợ Từ Kim có điều ngộ nhận, nàng vội lên tiếng :
– Thật ra thương thế của y là do ta. Các hạ cứ nghe ta nói sẽ rõ.
Hạ Lan vắn tắt thuật lại sự nhầm lẫn tai hại của nàng, đưa đến kết quả bi thảm cho Liễu Hận.
Nghe xong, Từ Kim dù không muốn cũng phải nổi giận :
– Y đã bảo không phải y hạ độc, sao cô nương không cho y cơ hội chứng minh, đã vội quật chưởng vào y? Cô nương có biết y chưa từng luyện nội công không? Hừ! Đã vậy, cô nương còn hành hạ y, khiến y không có dịp phục hồi thương thế. Tại hạ thật…
Mỹ phụ trung niên chợt gắt :
– Đủ rồi! Trên đời này có ai lại không một lần nhầm lẫn. Quan trọng là sau đó có biết phục thiện hay không. Nếu ngươi không còn gì để nói, sao không lẳng lặng chờ xem ta có thể cứu mạng y?
Qua trang phục và thái độ của Mỹ phụ trung niên, ra dáng vị tôn sư một phái, Từ Kim đành nhẫn nhịn chịu đựng. Cho dù trong thâm tâm của y đang thật sự bất bình về sự nhầm lẫn khó thể tha thứ của Hạ Lan và của Mỹ phụ trung niên nọ.
Đưa mắt nhìn quanh và nhìn lại Từ Kim có ý dò xét, Mỹ phụ trung niên sau cùng buông người ngồi xuống nền đất rừng, bên cạnh Liễu Hận, bất chấp xiêm y vì thế có thể bị dơ bẩn.
Hiểu ý, Hạ Lan lên tiếng :
– Cửu Ma Ma yên tâm. Hạ Lan nhất định không để điều bất trắc xảy ra.
Từ Kim nghe thế cũng hiểu :
– Nếu phương giá ngại, không muốn đưa y đến nơi nào tốt hơn để chữa trị, xin cứ yên tâm động thủ. Bất luận thế nào, tại hạ chỉ có thể là bằng hữu, không phải địch nhân với những thủ đoạn ám toán lén lút.
Mỹ phụ trung niên cười nhẹ nhõm :
– Hy vọng lời nói này của ngươi là thật tâm. Hạ Lan, ta trông cậy ở ngươi đó.
Dù đã nghe lời đề quyết của Từ Kim, Hạ Lan ngay sau đó vẫn phập phòng phòng bị. Vì khi có ai đó cần phải vận công để điều trị thương thế cho ai khác, điều tối kỵ là bị để tam nhân gây kinh động.
Mỹ phụ trung niên lo sợ cũng phải và Hạ Lan vì thế cũng phải thận trọng cảnh giác.
Để tránh mọi nghi kỵ, Từ Kim nhẹ bước ra xa và luôn đưa mắt dõi nhìn từng động tác của Mỹ phụ trung niên.
Y chỉ yên tâm khi thấy ở Mỹ phụ trung niên là sự cẩn trọng của người đang có phận sự cứu mạng một người khác.
Điều đó chứng minh Mỹ phụ trung niên đang thật lòng muốn giải cứu cho Liễu Hận.