– Có biến xảy ra ư, thiếu hiệp?
Phát hiện Bàng Điểu cuối cùng cũng thuyết phục được Diệp Mạc, chàng vội đáp lời :
– Đúng vậy! Nhưng tiền bối cứ tùy tiện! Đừng lưu lại đây, và cũng đừng lo cho vãn bối.
Vô Danh Tẩu Bàng Điểu đáp ứng nhanh :
– Nếu vậy, chờ ta đưa Đô Pháp ra ngoài rồi sẽ liệu tính. Cáo biệt!
Vút! Vút!
Nhìn họ bỏ đi, chàng tuy có hơi ngẩn người nhưng không vì thế mà trách họ.
Chẳng phải họ còn có chuyện của họ và việc đang xảy đến là do chàng tự đề xuất, tự gây ra?
Khẽ mỉm cười, chàng tung người lướt đi!
Vút!
Lạ quá, những tòa ngang dãy dọc ở Luận Kiếm quán sao đêm nay cho đến giờ vẫn yên tĩnh?
Không tìm được tung tích của nhân vật ở Thanh động. Chàng nghĩ lão có thể đã đi thoát nên cũng muốn bỏ đi!
Chàng lao ra chính điện!
Thật là bất ngờ, chàng lại nhìn thấy nhân vật nọ với tình thế hết sức nguy ngập!
Vây quanh nhân vật nọ là hai lớp người đứng thành vòng tròn! Tất cả đều thủ kiếm nhìn vào nhân vật nọ vẫn đứng lặng yên ở chính giữa.
Nhân vật nọ thủ kiếm bên tay tả. Vì là tay không thuận nên cho đến giờ nhân vật nọ vẫn chưa dám khởi phát thế công!
Có lẽ Đinh Nhất Hải đã nghĩ lại, không muốn đoạt mạng nhân vật đó nữa! Lão đang đứng ngoài, miệng tươi cười, chờ đến lúc nhân vật nọ tự nhận ra tình thế và tự ý bỏ cuộc!
Bên cạnh Đinh Nhất Hải, đứng ở hai bên là hai nhân vật lạ mặt! Và hai nhân vật này tuy chàng chưa nhìn thấy bao giờ nhưng qua thần thái đĩnh đạc của họ chàng thừa biết họ đều là cao thủ vào hàng tuyệt đỉnh!
Chàng đứng lui vào một góc khuất nhìn diễn biến trước mặt và suy nghĩ thật lao lung!
Tình thế này, nếu chàng muốn ứng cứu và giúp nhân vật nọ chạy thoát, chỉ còn cách mạo hiểm lăn xả vào!
Tuy vậy, chính vì sự hiện diện của hai nhân vật lạ mặt kia. Thân thủ cao thâm như thế nào chưa rõ, chàng vì thế phải lưỡng lự!
Bất ngờ chàng nghe Đinh Nhất Hải phát thoại :
– Ngươi đừng trông chờ vào gã Xích Phát Kim Diện kia nữa vô ích! Bây giờ ngươi chỉ có hai con đường để chọn lựa! Một là thuận theo ta, ngoan ngoãn lưu lại như bao lâu nay ngươi đã lưu lại! Hai là, người của Ngũ Mai kiếm trang và Bát Quái kiếm trang sẽ phanh thây ngươi, nhân vật duy nhất của Quỷ Kiếm môn còn sót lại!
Chàng nghe thế, nửa mừng nửa lo! Mừng vì lão vừa để lộ nhân vật nọ chính là Đại kiếm sĩ Trang Vô Nhận. Lo vì lão phen này kể như đã có chủ định, sẽ không buông tha nếu nhân vật nọ không kịp thay đổi thái độ!
Đang chưa biết phải làm gì, Liễu Hận chợt hoang mang khi cùng một lúc nghe đủ bốn tràng cười từ bốn hướng vang đến :
– Ha… ha… ha…
– Ha… ha… ha…
Trong đó có một câu nói vô tình để lộ ý đồ :
– Ha… ha… ha…! Quỷ Kiếm môn còn người sống sót thật ư?
Vút! Vút!
Bốn nhân vật xuất hiện! Họ chính là Chưởng môn của bốn kiếm phái: Võ Đang, Nga My, Hoa Sơn và Côn Luân. Và câu nói kia là của Cổ Vấn, Chưởng môn của phái Côn Luân.
Sự xuất hiện của bốn vị Chưởng môn nhân khiến chàng tăng cao sự cảnh giác.
Nhờ đó, chàng không thể không nhìn thấy sự thay đổi thần sắc một cách kỳ lạ của cả thảy tám nhân vật!
Đại kiếm sĩ Trang Vô Nhận giận dữ xạ mắt nhìn bốn vị Chưởng môn nhân.
Đinh Nhất Hải tuy cũng nhìn bọn Chưởng môn nhân nhưng là cái nhìn lo ngại.
Hai vị Chưởng môn của hai phái Võ Đang và Hoa Sơn thì kinh dị nhìn Trang Vô Nhận.
Hai vị Chưởng môn còn lại thì phẫn hận nhìn hai nhân vật lạ mặt đang đứng hai bên Đinh Nhất Hải.
Và sau cùng hai nhân vật này lại ngạo mạn nhìn trả lại hai vị Chưởng môn Côn Luân và Nga My những cái nhìn thách thức!
Toàn trường vì thế phải phẳng lặng như tờ! Và đây là sự phẳng lặng tất yếu để báo trước một điều gì đó thật trọng đại sắp xảy ra!
Sự trọng đại đó lập tức bùng nổ! Khởi phát từ Trang Vô Nhận!
Đại kiếm sĩ Trang Vô Nhận gầm lên phẫn nộ :
– Tứ kiếm phái! Bọn đã hủy diệt Quỷ Kiếm môn! Mười năm qua, Trang Vô Nhận ta luôn chờ đợi đến lúc này! A…! Giết! Ta phải giết tất cả bọn ngươi để báo thù rửa hận!
Sự việc càng thêm bùng nổ khi Cổ Vấn cũng gầm lên :
– Bạch Cốt Kiếm! Bổn Chưởng môn tìm ngươi đã lâu rồi! Ngươi phải nạp mạng!
Chưởng môn Nga My phái cũng gào lên bi phẫn :
– Ngươi cũng vậy, Thái Tuế Diêm La! Ngươi phải chết để đền mạng cho sư phụ ta!
Vừa gầm gào, cả hai vừa động thân lao đến chỗ Đinh Nhất Hải đang đứng giữa hai nhân vật lạ mặt nọ!
Hai nhân vật nọ chính là đối phương của hai vị Chưởng môn, họ liền có phản ứng!
Một trong họ, chợt rút ra một thanh quái kiếm và cười sằng sặc :
– Cổ Vấn! Bạch Cốt Kiếm ta khiếp sợ ngươi sao?
Nhân vật còn lại vội lao đến đón đầu Chưởng môn Nga My phái :
– Nào ngươi lại đây! Sư phụ ngươi vẫn chờ ngươi ở dưới tuyền đài! Ngươi mau xuống đó với lão! Ha… ha… ha…
Hai nhân vật lạ maăt đã bị hai vị Chưởng môn cầm chân, đây quả là cơ hội tốt cho Liễu Hận.
Chàng lao ra.
Vút!
Chàng gầm lên đánh động cho Trang Vô Nhận biết sự hiện diện của chàng :
– Còn chờ gì nữa? Đánh!
Vù…
Chàng phát kình! Và đối tượng của chàng chính là lão thất phu Đinh Nhất Hải.
Ào… Ào…
Đinh Nhất Hải nếu đang thất kinh vì diễn biến đang phát sinh ngoài ý muốn thì còn thất kinh nhiều hơn trước sự xuất hiện không nên có của chàng, Xích Phát Kim Diện Đoạn Hồn Đinh.
Lão vũ lộng hữu kiếm, phát động tả kình :
– Xích Phát Kim Diện! Đỡ! Đỡ!
Véo…
Vù…
Trang Vô Nhận phấn khích hùng tâm, tả thủ loang kiếm :
– Kẻ nào dám ngăn ta, kẻ đó phải chết!
Véo… Véo…
Điều động bọn thuộc hạ là Đoàn Vi Hưng, lo phất tay làm hiệu :
– Vây chặt ác ma Quỷ Kiếm môn! Đánh!
Bọn chúng nhất tề loang kiếm, khí thế kinh thiên động địa!
Chính lúc đó, Vô Danh Tẩu không hiểu sao đã quay lại :
– Đoàn Vi Hưng! Nạp mạng!
Véo…
Đoàn Vi Hưng thất kinh, kêu :
– Lão là ai? Sao… Đỡ!
Véo…
Toàn trường lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn với đủ mọi thanh âm vang lên chát chúa.
Ầm! Ầm!
Choang! Choang!
Keng… Keng…
Và đủ tiếng gầm thét với đủ tâm trạng cũng vang lên :
– Ôi chao! Hự!
– A… A…
– Đỡ!
– Nạp mạng!
Trong lúc đó, Liễu Hận và Đinh Nhất Hải cũng đã hai lượt chạm kình! Và kẻ thất thế chính là lão Đinh!
Lão lùi từng bước.
Chàng hung hăng tiến lên từng bước.
Cuối cùng chàng nghe Trang Vô Nhận gào lên phẫn uất :
– Đài Phong, tên đạo trưởng lỗ mũi trâu vô sỉ! Ta quyết liều mạng với ngươi!
Đưa mắt nhìn, chàng phát hiện tuy có Vô Danh Tẩu ngăn cản được Đoàn Vi Hưng, nhưng do Chưởng môn Võ Đang phái và Hoa Sơn phái đã lao vào nên Trang Vô Nhận thật sự phải lâm cảnh khốn đốn.
Lo cho Trang Vô Nhận, chàng đành phải buông bỏ lão họ Đinh để tận lực lao đi!
Vút!
Chàng hất kình, xô bật vị Chưởng môn Võ Đang phái có đạo hiệu là Đài Phong.
– Lui lại nào!
Ầm!
Phát hiện Trang Vô Nhận ngay khi thoát hiểm vẫn hùng hổ lao vào Đài Phong đạo nhân, chàng lớn tiếng nhắc nhở :
– Quân tử báo thù mười năm vẫn chưa muộn! Mau chạy đi!
Trang Vô Nhận vẫn quyết liệt lăn xả, ném cho chàng một câu :
– Hủy diệt Quỷ Kiếm môn, ta đâu thể buông tha cho tên đạo sĩ thối Đài Phong? Đỡ!
Véo…
Đây là lần thứ hai Liễu Hận nghe Trang Vô Nhận đề quyết Đài Phong đạo trưởng là kẻ đã góp phần hủy diệt Quỷ Kiếm môn. Chàng bừng bừng lửa giận.
Nhưng kịp nghĩ lại, chàng vừa muốn bảo lưu diện mạo chàng đang dùng – không thuận tiện nếu chàng muốn báo thù rửa hận cho Quỷ Kiếm môn, Chàng vừa muốn bảo toàn tánh mạng cho Trang Vô Nhận đang kiệt sức dần dần. Chàng đành dùng chưởng, đẩy lùi hết đợt tiến công này đến đợt tiến công khác của lũ thuộc hạ Ngũ Mai kiếm trang.
– Bọn ngươi muốn chết thật ư? Đỡ!
Vù…
Ào… Ào…
Ầm!
Nhân cơ hội đó, Đinh Nhất Hải len lén lao đến chỗ Trang Vô Nhận :
– Ngươi phải chết!
Véo…
Phát hiện hành vi đê tiện của lão, Liễu Hận vội lao đến!
Vút!
Nhưng chàng chưa lao đến nơi, bất ngờ nghe có những tiếng hô hoán từ xa vang đến :
– Sư phụ! Lão quái nhân ở Hắc động đang hung hãn phá động!
Kinh nghi, chàng đưa mắt nhìn!
Hai gã vừa hớt hải chạy đến vừa hô hoán chính là hai gã chàng đã gặp tại Hồi Nhạn sơn! Chúng là đệ tử của Đinh Nhất Hải, trước kia có phận sự canh giữ Tử Kim mê động và là bọn đã bị chàng phát hiện đang uy hiếp Viên Tử Quân chỉ vì muốn chiếm đoạt Linh Chi thảo!
Nghe tin lão quái ở Hắc động có hành vi như vậy, Đinh Nhất Hải bất ngờ tung người lao đi!
Vút!
Trang Vô Nhận nhờ đó thoát nạn, lập tức xoay kiếm ngăn đỡ chiêu kiếm ám toán của Đài Phong đạo trưởng :
– Ác đạo! Xem kiếm!
Choang!
Soạt!
Do tả kiếm là tay không thuận và do phát chiêu chậm hơn so với Chưởng môn Võ Đang phái, Trang Vô Nhận tuy còn giữ được kiếm nhưng bờ vai tả phải bị trúng kiếm!
Phát hiện điều này, chàng lập tức lao đến :
– Chớ đắc ý vội! Đỡ!
Vù…
Ầm! Hự!
Chưởng môn phái Võ Đang, Đài Phong đạo trưởng bị trúng kình, phải loạng choạng thối lui!
Nhân cơ hội, chàng tiến đến kịp đỡ lấy thân hình Trang Vô Nhận đang lảo đảo.
Xốc lão lên lưng, chàng băng mình lướt đi!
Vút!
Lao ngang chỗ Vô Danh Tẩu, chàng quát :
– Chạy được rồi! Họ Đoàn kia, đỡ!
Vù…
Đoàn Vi Hưng đang giao đấu ngang ngửa với Vô Danh Tẩu, phát hiện có ngọn kình uy mãnh đang cuộn đến, vội đảo người lẩn tránh!
Vút!
Vù…
Vô Danh Tẩu được dịp, vội lao đi!
Nhưng Vô Danh Tẩu không bỏ chạy như chàng vừa bảo!
Nhìn lão chạy vào trong, chàng vội đuổi theo lão!
Vút!
Đuổi kịp, chàng khẽ hỏi :
– Tiền bối muốn giải cứu Hoàng Tùng?
Vô Danh Tẩu gật đầu, thừa nhận :
– Đúng vậy! Ta…
Vô Danh Tẩu chưa dứt lời, bất ngờ ở phía đối diện có hai nhân vật lao đến.
Kịp thấy trước, chàng kéo lão Vô Danh Tẩu qua một bên :
– Có người đang đến!
Chàng vừa hành động xong, hai nhân vật nọ với khinh thân pháp thật thượng thặng lao vượt ngang!
Vút! Vút!
Vô Danh Tẩu thất sắc :
– Họ là ai? Công phu quả vô thượng!
Không đáp, chàng chợt bảo lão :
– Tiền bối muốn cứu Hoàng Tùng thì nên hành động thật khẩn trương. Sau đó chớ nên lưu lại!
Vô Danh Tẩu kinh ngạc :
– Còn thiếu hiệp? Thiếu hiệp muốn lưu lại sao?
Chàng gật đầu :
– Không sai! Vãn bối nghĩ đã đến lúc vãn bối xuất đầu lộ diện bằng diện mạo thật rồi!
Vừa nói, chàng vừa tự ý bôi bỏ lớp dị dung!
Nhìn chàng, Vô Danh Tẩu đoán được phần nào ý định nên hỏi, lúc đưa tay chỉ Trang Vô Nhận :
– Thiếu hiệp chỉ quan tâm đến vị này, phải chăng thiếu hiệp cũng là người Quỷ Kiếm môn?
Chàng đành thú nhận :
– Không sai! Ở ngoài kia đều là thù nhân của vãn bối! Vãn bối phải báo thù!
Vô Danh Tẩu gật đầu :
– Nếu vậy, chúng ta tạm chia tay! Đại ân lần này, ta sẽ…
Chàng xua tay :
– Bất tất! Tiền bối đi nhanh đi!
Không nói gì, Vô Danh Tẩu chỉ nhìn chàng rồi lặng lẽ lao đi!
Vút!
Trang Vô Nhận chợt lên tiếng :
– Ngươi là người Quỷ Kiếm môn thật ư?
Chàng chưa kịp đáp, phát hiện có tiếng động khả nghi liền quát khẽ :
– Ai?
Có tiếng nữ nhân đáp lại :
– Thiếu môn chủ! Ta đây!
Chàng kinh ngạc :
– Tam thúc mẫu?
Mẫu thân của Viên Tử Quân xuất hiện với vẻ mặt hốt hoảng :
– Thiếu môn chủ có nhìn thấy Tử Quân?
Chàng kinh hoảng :
– Tử Quân…
Âm thanh của chàng phải bị bỏ dở giữa chừng, do tiếng kêu kinh ngạc của Trang Vô Nhận vang lên :
– Tam muội vừa gọi ai là Thiếu môn chủ?
Vị phu nhân biến sắc nhìn Trang Vô Nhận :
– Các hạ là ai? Sao gọi ta như vậy?
Chàng vội xen lời :
– Tam thúc mẫu! Đây là Đại kiếm sĩ Trang Vô Nhận!
Vị phu nhân ngơ ngác :
– Trang đại huynh còn sống? Hóa ra Tử Quân đã giải thoát được cho Trang đại huynh?
Chàng kinh nghi :
– Tam thúc mẫu nói vậy. Không lẽ Tử Quân đã lẻn vào Luận Kiếm quán?
Vị phu nhân hoang mang :
– Chẳng phải Tử Quân đã giải nguy cho…
Chàng thở hắt ra :
– Không phải! Là do tiểu điệt! Tiểu điệt nào nhìn thấy Tử Quân?
Vị phu nhân thất kinh :
– Nguy tai! Đã ba ngày Tử Quân không quay lại tìm ta…
Chàng tỉnh ngộ, vội đặt Trang Vô Nhận xuống :
– Tam thúc mẫu hãy chăm sóc cho Đại thúc thúc! Tiểu điệt lập tức đi tìm Tử Quân!
Chàng dứt lời, định lao đi thì bị vị phu nhân gọi lại :
– Chậm đã, Thiếu môn chủ!
Chàng cau mày :
– Còn việc gì nữa ư?
Vị phu nhân bối rối :
– Nếu Tử Quân chưa bị lộ tung tích, y chính là Từ Kim!
Chàng sững sờ :
– Từ Kim? Từ Kim là do Tử Quân cải dạng?
Vị phu nhân vừa gật đầu, chàng căn dặn họ thật khẩn trương :
– Được rồi! Tử Quân sẽ do tiểu điệt lo liệu! Ngay bây giờ Tam thúc mẫu hãy lén đưa Trang đại thúc thoát đi! Nhị vị nên đến nơi này để hội diện với gia mẫu!
Chàng chỉ điểm cho họ lối đi đến Thánh địa Ngũ Kỳ giáo, nơi mẫu thân chàng đang bị bọn Thánh Kỳ giáo lưu giữ!
Do ai cũng vội, chàng thì vội tìm Tử Quân, hai nhân vật kia do được tin Môn chủ phu nhân vẫn còn nên vội cho việc hội diện, chàng vừa dứt lời liền lao đi!
Vút!
Đang chạy đi và chưa biết chạy về phía nào, chàng chợt nghe có tiếng chấn kình âm âm vọng đến!
Kinh nghi, theo âm thanh, chàng tìm đến gian địa đạo có mấu chốt cơ quan mang sắc màu bạch.
Tiếng chấn kình vẫn từ dưới vang lên.
Chàng không chậm trễ, vội lao vào!
Ở đây, không chỉ có một gian thạch thất như chàng đã thấy ở nơi giam giữ Diệp Mạc và Trang Vô Nhận! Trái lại có tất cả ba gian thạch thất!
Gian ngoài cùng được bỏ trống vì người lưu ngụ ở gian này có lẽ đã bỏ đi!
Ở hai gian kế tiếp, chàng phát hiện Vô Danh Tẩu và Hoàng Tùng đang cật lực giao chiến với hai gã đại hán.
Cả hai đang khốn đốn với Toái Bia chưởng của đối phương. Điều đó cho thấy hai gã đại hán này cũng là đệ tử của lão Đinh Nhất Hải như hai gã khi nãy!
Chàng phẫn nộ định giúp Vô Danh Tẩu và Hoàng Tùng! Bất ngờ có tiếng Vô Danh Tẩu kêu :
– Thiếu hiệp đến đúng lúc lắm! Hãy vào trong diệt trừ tên dâm tặc!
Nghe đến hai chữ dâm tặc, chàng như bị chấn động khi nghĩ đến Viên Tử Quân.
Chàng lao nhanh vào trong theo sự chỉ điểm của Vô Danh Tẩu.
Vút!
Chàng gầm lên một tiếng kinh thiên động địa :
– Đoàn Vi Lịch! Ngươi phải c… h… ế… t…!
Vù…
Nghe tiếng gầm, bàn tay nhơ nhuốc của Đoàn Vi Lịch đang sờ soạng khắp người Viên Tử Quân lập tức giật nảy lên như bị bỏng lửa!
Y quay lại và hồn phi phách tán khi phát hiện Liễu Hận đang quật bủa vào y một ngọn kình bài sơn đảo hải!
Để tự cứu mạng, theo bản năng y đưa tay chộp kiếm.
Nhưng ngọn kình của chàng đến quá nhanh, trước lúc tay chạm được vào kiếm.
Ầm!
Oa!
Y nhảy bật lên và bị dư kình của Liễu Hận quật vào vách thạch thất bằng đá cứng.
Chàng nhanh nhẹn giải khai huyệt đạo cho Viên Tử Quân.
Cử động được, nói được, Viên Tử Quân với đôi mắt ngầu đỏ khẽ gào lên :
– Thiếu môn chủ!
Chàng khẽ gật đầu và vội vàng quay mặt đi để nàng có dịp thuận tiện chỉnh trang y phục vốn đã bị dâm tặc Đoàn Vi Lịch làm cho xộc xệch!
Chàng vừa quay đi, Viên Tử Quân bất ngờ bật thét :
– Súc sinh! Ngươi không thể dễ chết như thế!
Véo…
Chàng cả kinh vội quay lại!
Và chàng cảm thấy ghê người khi nhìn thấy Viên Tử Quân nhặt kiếm của Đoàn Vi Lịch và dùng nó để loạn kiếm phân thây chính chủ nhân của nó!
Phập! Phập! Phập!
Biết nàng đang lúc ần trút hận, Liễu Hận dù không đành lòng nhưng không dám lên tiếng hoặc ra tay ngăn cản nàng.
Lúc đó, tiếng kêu thất thanh của Vô Danh Tẩu Bàng Điểu chợt vọng vào :
– A…! Độc chưởng!
Chàng giật nảy mình với nhiều nghi vấn bất ngờ lướt qua tâm trí! Chàng tung người lao ra!
Vút!
Và, một ngọn kiếm bất chợt bay thẳng vào chàng với khí thế thật lanh lẹ.
Vụt!
Đưa mắt lượt nhìn, chàng phát hiện Vô Danh Tẩu đã mất kiếm và hai tay thì ôm ngực lảo đảo!
Biết đó là thanh kiếm của Vô Danh Tẩu vừa bị một chưởng kình chấn bay, chàng vội vươn tay chộp lấy thanh kiếm vô chủ!
Có kiếm trong tay, chàng như có được sự hưng phấn vô tả!
Chàng nhanh tốc lao đến, ngay lúc gã nọ định hạ sát thủ với Vô Danh Tẩu :
– Dừng tay!
Véo…
Gã nọ không thể không dừng cho dù chỉ còn một sát na nữa chưởng của y sẽ đoạt mạng Vô Danh Tẩu. Bởi mũi kiếm của chàng đang chí vào huyệt Hầu Lộ của y!
Gã thất sắc và toàn thân rúng động.
– Ngươi là… là…
Chàng dằn giọng :
– Liễu Hận! Đào Liễu Hận!
Gã càng thêm khiếp đảm :
– Ngươi định… định…
Chàng cười lạnh :
– Ta chỉ muốn ngươi đáp lại một câu thôi! Vỏn vẹn một câu thôi!
Gã hoàn toàn líu lưỡi :
– Đ… ư… ợ… c…!
Chàng hít dài một hơi thanh khí :
– Độc chưởng! Phải chăng là do sư phụ ngươi, Đinh Nhất Hải truyền thụ?
Gã run bắn khắp người :
– Ph…phải!
Từ đôi mục quang của chàng chợt bắn xạ một tia mắt chất chứa toàn phẫn hận :
– Đáng chết!
– Ngươi…
Phập!
Thu kiếm về, chàng chực nhớ vừa rồi thay vì buông tha cho y nhưng do quá phẫn hận chàng đã để nỗi phẫn hận trào dâng khiến vô tình đã giết y!
Tuy vậy, chỉ sau một thoáng nuối tiếc ngắn ngủi chàng vẫn nghĩ :
– “Y có chết cũng đáng! Hừ! Hạng ác ma như Đinh Nhất Hải không thể không trảm thảo trừ căn!”
Đưa mắt nhìn lên, Hoàng Tùng đang khốn đốn vì Độc chưởng được gã còn lại thi triển, sự phẫn hận lại đến với chàng.
Chàng tung người lướt đến :
– Nạp mạng!
Véo…
Bung! Phập!
Sự kết thúc chóng vánh của chúng khiến Hoàng Tùng bàng hoàng ngơ ngác.
Không muốn giải thích, cũng chẳng muốn phí lời, chàng đưa tay chỉ vào Vô Danh Tẩu :
– Chất độc của Độc chưởng rất dễ giải trừ! Các hạ mau đưa lão nhân đi tìm giải dược. Nhưng hãy nhớ rằng, hậu quả của Độc chưởng là bị thất tán võ công. Các hạ cần chăm sóc thật cẩn thận.
Không để Hoàng Tùng kịp phản ứng, chàng đưa mắt nhìn Vô Danh Tẩu :
– Nếu thật sự hữu duyên, chúng ta rồi sẽ có ngày gặp nhau! Cáo biệt!
Lúc đó, Viên Tử Quân hung hăng cầm kiếm lao đi, khiến chàng phải vội vàng bám theo hỗ trợ.
Vút!