Cữu Chưởng Huyền Công

Chương 32 - Tấu Khúc Giao Tình Trên Giang Hồ

trước
tiếp

Dù đã quá canh Ngọ, Di Hoa cung chìm trong sự tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng khiến ngỡ như Di Hoa Cung rơi vào khoảng không gian chết, chỉ duy nhất gian biệt phòng của Di Hoa tiên tử còn ánh sáng hắt ra.

Trong gian biệt phòng đó, Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất uống hết tách trà này lại đến tách trà khác. Thỉnh thoảng Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất lại đứng lên bước đến vòm cửa sổ nhìn về phía tòa biệt lầu xa xa.

Ngô Tự đẩy cửa bước vào.

Nghe tiếng chân Di Hoa tiên tử quay lại:

– Ngô huynh…

Ngô Tự bước đến trước mặt Di Hoa tiên tử. Y vuốt râu nói:

– Nàng chờ ta?

Di Hoa tiên tử gật đầu.

– Lão quỷ Thượng Quan Lân như thế nào?

Ngô Tự mỉm cười, vuốt râu nói:

– Tất cả đúng như ta dự tính. Bây giờ ta và Thượng Quan Đại Phu tiên sinh đã chung một thuyền với nhau. Còn một chuyện phải làm nữa, chúng ta đã có thể nghĩ đến chuyện Tử Thành.

Di Hoa tiên tử mỉm cười, nắm tay Ngô Tự nói:

– Huynh nói còn chuyện gì nữa?

– Gã tiểu tử Khắc Vị Phong.

Di Hoa tiên tử cười khảy rồi nói:

– Thủ cấp của gã tiểu tử Khắc Vị Phong thì đâu có gì là khó.

– Không khó nhưng lúc này Khắc Vị Phong đang ở trong tay Di Tuyết Hân, đại sứ thần Đại Liêu quốc. Thượng Quan lão quỷ muốn chúng ta hành sự phải cẩn trọng.

Di Hoa tiên tử mỉm cười, nũng nịu nói:

– Huynh không cần phải tìm đến chỗ của đại sứ thần Liêu Quốc làm gì. Mà gã tiểu tử Khắc Vị Phong không sớm thì muộn cũng sẽ quay về Thiên Vân trang thôi.

– Ta muốn đón gã ở Thiên Vân trang.

– Có cần muội theo huynh không?

– Ồ không.

Ngô Tự bước đến tràng kỷ ngồi xuống. Di Hoa tiên tử bưng trà đem đến đặt vào tay y. Nàng ngồi xuống toan cởi giày cho Ngô Tự nhưng lão đã cản lại.

– Không cần đâu.

– Huynh còn định đi đâu nữa?

– Nàng ngồi xuống đây.

Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất ngồi xuống bên Ngô Tự. Lão nhấp một ngụm trà như thể để thấm hai cánh môi rồi từ tốn nói:

– Đêm nay ta không ngủ lại đây.

Đôi chân mày Di Hoa tiên tử nhíu lại:

– Ngô huynh đi đâu?

– Quay về Thiên Vân trang.

– Nhưng bây giờ đã quá nửa đêm rồi sao huynh không đợi sáng sớm hẵng lên đường.

Ngô Tự cười khẩy vuốt râu nói:

– Chỗ này đâu phải dành cho thánh chủ võ lâm. Chỗ của ta không phải ở đây. Huynh đã đến trong bí mật thì phải ra đi trong bí mật.

Y uống cạn chung trà nóng, rồi nhìn Di Hoa tiên tử, từ tốn nói:

– Ta có chuyện muốn nàng giúp.

– Tất cả những gì huynh muốn, muội đều làm không chút nề hà. Ngô huynh cần muội giúp gì nào?

Ngô Tự đứng lên bước đến bàn chuốc trà đầy chén. Lão nhấp một ngụm rồi quay lại tràng kỷ ngồi xuống bên Di Hoa tiên tử.

Lão nhìn Di Hoa tiên tử từ tốn nói:

– Ta rất ngại nói ra điều này.

– Giữa Dư Thất Thất và huynh đâu có điều gì ngại ngùng.

– Ta không sợ điều gì cả nhưng điều này thì ta phải ngại nói ra với nàng.

– Dư Thất Thất làm tất cả vì huynh mà.

Ngô Tự điểm nụ cười mỉm, rồi vuốt râu giả lả nói:

– Dư Thất Thất… chuyện nàng cầu xin ta để cho hiền điệt Hàn Tuấn đảm đương vào chỗ của Kim Tiền bang chủ Cát Hinh cai quản luôn cả đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu, ta đã phái bốn vị hộ pháp đường đem lịnh bài thánh chủ lịnh cho tên tiểu tử Cát Thiếu Tường rồi. Hàn Tuấn hiền điệt có thể đến Trung Châu tiếp nhận chức vị thay Cát Thiếu Tường.

Di Hoa tiên tử nhún người, nhỏ nhẹ nói:

– Muội thay Hàn Tuấn cảm tạ Ngô huynh.

Ngô Tự nhìn Di Hoa tiên tử vuốt râu nói:

– Không cần đâu… nàng vì ta thì ta cũng phải vì nàng. Ta nhờ nàng giúp một việc này. Hy vọng nàng sẽ giúp ta.

– Huynh chưa nói, làm sao muội giúp huynh được.

Ngô Tự lưỡng lự rồi nói:

– Ta nhờ nàng thay ta đêm nay bồi tiếp Thượng Quan Đại Phu.

Di Hoa tiên tử tròn mắt nhìn Ngô Tự:

– Ngô huynh…

Ngô Tự đặt tay lên vai Di Hoa tiên tử. Lão từ tốn nói:

– Ta biết chuyện này khiến cho nàng khó xử, nhưng nàng đã bồi tiếp lão như thượng khách rồi, không thể rút lại được. Huống chi sắp tới đây chúng ta vẫn còn cần đến Thượng Quan Đại Phu.

Ngô Tự buông tiếng thở dài:

– Ta không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận. Bởi Thượng Quan Đại Phu lão quỷ đã gợi với ta. Ta không thể từ chối được. Nếu từ chối chẳng khác nào nói cho lão biết mối quan hệ gắn bó giữa ta và nàng.

Di Hoa tiên tử nói:

– Di Hoa cung của muội đâu thiếu người bồi tiếp lão quỷ đó.

– Ta biết… Di Hoa cung không thiếu người bồi tiếp lão quỷ háo sắc và dâm đãng kia. Nhưng ta còn biết cả sở thích của lão nữa.

Buông một tiếng thở dài, Ngô Tự nói:

– Nói cách nào đó, Thượng Quan lão quỷ chỉ muốn chọn những con ong chúa chứ không thích những con vò vẽ tầm thường. Dù sao thì lão cũng đã từng là nhị ca của ta đó.

Ngô Tự nắm tay Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất.

– Với lại ta cũng muốn…

Lão bỏ lửng câu nói giữa chừng.

Di Hoa tiên tử cướp lời Ngô Tự.

– Dư Thất Thất là vật làm tin dành cho Thượng Quan lão quỷ.

– Đó là ý của nàng, còn ta thì khác.

– Vậy huynh nghĩ gì?

– Ta muốn nàng ở bên Thượng Quan Đại Phu để có thể cho ta biết lão quỷ đó có những dự tính gì. Chúng ta cần lão và ngược lại lão cũng cần chúng ta.

Di Hoa tiên tử buông tiếng thở dài:

– Muội đã hiểu ý huynh rồi.

Ngô Tự gượng cười, vuốt râu nói:

– Nàng giúp ta chứ?

– Nếu như muội có cách gì khiến Thượng Quan lão quỷ chọn một người khác có được không?

Ngô Tự miễn cưỡng gật đầu.

– Tùy nàng vậy… nhưng ta hy vọng có nàng đại nghiệp mới có thể thành tựu mỹ mãn.

Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất nhìn Ngô Tự. Tiếp nhận ánh mắt của Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất, Ngô Tự không khỏi bẽn lẽn thẹn thùng. Buông một tiếng thở ra y miễn cưỡng nói:

– Ta không có ý nào khác đâu, ngoại trừ ……

Y bỏ lửng câu nói giữa chừng. Di Hoa tiên tử liền tiếp lời lão:

– Huynh không có ý gì khác ngoại trừ bá nghiệp võ lâm và hơn thế nữa, huynh làm tất cả, bất kể mọi thủ đoạn để thực hiện bá nghiệp đó.

Ngô Tự nắm tay Di Hoa tiên tử, lão nhìn vào mắt nàng, ôn nhu nói:

– Trên bầu trời, ngày thì có nhật quang, đêm có nguyệt quang. Nàng muốn ta là nguyệt quang hay là nhật quang.

– Dư Thất Thất muốn huynh phải là nhật quang rồi.

Ngô Tự mỉm cười, vuốt râu nói:

– Vậy ta có thể yên tâm quay về Thiên Vân trang.

Y nói rồi nằm bàn tay Di Hoa tiên tử.

– Dư Thất Thất… nàng hiểu ta chứ.

– Nếu sau này Ngô huynh không ngoảnh mặt với Di Hoa Cung.

– Ta không bao giờ ngoảnh mặt với nàng, cho dù có tựu thành bá nghiệp.

Di Hoa tiên tử nép đầu vào ngực Ngô Tự:

– Muội sợ một ngày nào đó, người ta thay lòng đổi dạ.

– Dư Thất Thất đừng nói bậy.

Ngô Tự đẩy Dư Thất Thất ra khỏi mình, nhìn nàng. Miệng y điểm nụ cười nhỏ nhẹ nói:

– Ta phải đi đây… nàng bảo trọng.

– Huynh không cần phải lo cho Dư Thất Thất. Ở bên cạnh Thượng Quan Đại Phu đâu còn người nào đủ bản lãnh hại được Dư Thất Thất.

Ngô Tự cau mày:

– Nàng cũng nên cẩn thận với Thượng Quan lão quỷ. Lão vốn là kẻ gian trá không thể tin tưởng được.

Nàng gượng điểm nụ cười mỉm, từ tốn nói:

– Huynh biết như vậy thế mà vẫn muốn Dư Thất Thất bồi tiếp Thượng Quan lão quỷ.

– Ta…

Buông tiếng thở dài, Ngô Tự nhìn Di Hoa tiên tử:

– Bá nghiệp tựu thành, ta sẽ bồi đáp cho nàng.

Nói rồi, Ngô Tự rời bước khỏi gian biệt phòng của Di Hoa tiên tử. Ngô Tự đi rồi, Dư Thất Thất mới bước đến ô cửa sổ. Nàng nhìn ra ngoài khoảng không gian tĩnh lặng bên ngoài. Tất cả thật vắng lặng, vẻ vắng lặng đó bất giác tạo ra trong nàng cái gì đó thật trống vắng và niềm u uẩn lạ thường.

Nàng bâng quơ nghĩ thầm: “Thật ra ta ở khoảng nào trong cuộc đởi Ngô Tự huynh?”

Ý niệm đó lướt qua nàng buông tiếng thở dài. Cùng với tiếng thở dài đó, nàng nhận ra sự đơn độc của mình trong cõi đời này.

Có tiếng gõ cửa, buộc Dư Thất Thất Di Hoa tiên tử phải quay lại. Nàng biết tiếng gõ cửa đó của ai, nhưng vẫn lên tiếng hỏi:

– Ai?

Giọng của Thượng Quan Đại Phu cất lên.

– Ta đến viếng nàng.

– Dư Thất Thất cũng đang chờ Thượng Quan tiên sinh.

Thượng Quan Đại Phu đẩy cửa bước vào, rồi đóng lại. Lão chấp tay sau lưng ngắm nhìn Di Hoa tiên tử. Hai người đối mặt nhìn nhau. Trên mặt vị tiên sinh lẫy lừng danh tiếng Trung Nguyên điểm nụ cười mỉm, lão từ tốn nói:

– Quá canh ngọ, ta đến viếng cung chủ… Cung chủ không ngạc nhiên ư?

– Tiên sinh là thượng khách của Di Hoa Cung, lại là người danh tiếng thì ai cũng mong tiên sinh đến thăm… Dư Thất Thất cũng như những người khác thôi.

Nàng bước đến chiếc ngai, bưng bầu trà chuốc ra chén rồi nhìn lại Thượng Quan Đại Phu.

– Mời tiên sinh.

Thượng Quan Đại Phu bước đến chiếc ngai đối diện ngồi xuống. Lão đón lấy chén trà nhìn Dư Thất Thất. Miệng lão vẫn điểm nụ cười mỉm như thể muốn ban phát cho Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất một điều gì đó.

Nhận nụ cười mỉm trên miệng của Thượng Quan Đại Phu bất giác đôi lưỡng quyền của Dư Thất Thất nóng bừng mà không sao kiềm chế được sự thay đổi đó.

Nàng chuốc tiếp một chén trà khác để khỏa lấp sự thẹn thùng đang biểu lộ trên chân diện mình.

Nàng vừa chuốc trà vừa nói:

– Dư Thất Thất không ngờ, ai quá vãng đến đây thăm Dư Thất Thất trong thời khắc này.

– Còn ta thì biết nàng không có ý định bồi tiếp ta.

Dư Thất Thất ngồi xuống chiếc ngai quay sang đối mặt với Thượng Quan Đại Phu. Tay nàng cầm chung trà mà cứ cảm thấy nó trống không với sự ngượng ngùng.

Dư Thất Thất giả lả nói:

– Sao tiên sinh lại nói vậy?

Lão đặt chén trà xuống bàn, nhìn Dư Thất Thất, từ tốn hỏi:

– Ta biết đến biệt phòng của cung chủ trong thời khắc này là mạo phạm nhưng ta vẫn đến.

Nàng rào ngay lời nói của Thượng Quan Đại Phu.

– Dư Thất Thất cũng vậy. Phận nữ nhân tiếp một người khác giới trong thời khắc quá canh ngọ là không đúng. Nhưng với Thượng Quan tiên sinh, Dư Thất Thất không nề hà gì.

Nghe nàng thốt ra câu nói này, Thượng Quan Đại Phu phá lên cười khanh khách. Lão vừa cười vừa nói:

– Xem ra ta và nàng rất hiểu nhau. Dù chỉ mới gặp qua, nhưng ta đã nhận ra Di Hoa tiên tử chính là hồng nhan tri kỷ mà ta đi tìm trong cuộc đời này.

Di Hoa tiên tử giả lả cười rồi đáp lời:

– Tiên sinh quá khen Dư Thất Thất rồi. Lời ngợi khen của tiên sinh khiến Dư Thất Thất phải hổ thẹn. Nàng ngưng lời nhìn Thượng Quan Đại Phu rồi từ tốn nói tiếp:

– Cho dù Dư Thất Thất là chủ nhân Di Hoa cung, là Di Hoa cung chủ, nhưng phận cũng thuộc giới võ lâm giang hồ. Đâu đáng làm hồng nhan tri kỷ của Thượng Quan tiên sinh.

Thượng Quan Đại Phu vuốt râu, khẽ lắc đầu. Lão nhìn Dư Thất Thất, ôn nhu nói:

– Nàng thốt ra lời nói đó đã có ngăn cách ta với nàng. Hay nàng cho rằng trên thế gian này chỉ có võ lâm thánh chủ Ngô Tự mới xứng đáng là chân anh hùng hảo hán, xứng đáng là người tri kỷ với nàng. Còn ta chỉ là kẻ tầm thường của giới võ lâm.

Dư Thất Thất lắc đầu.

– Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất thật không có ý nghĩ đó. Huống chi Ngô Tự huynh cũng đã nói trước, tiên sinh sẽ đến thăm Dư Thất Thất.

Thượng Quan Đại Phu đứng lên, lão bưng theo chung trà nóng. Nhìn Dư Thất Thất, Thượng Quan Đại Phu từ tốn nói:

– Thật tâm mà nói, ta đến đây là vì chuyện đó.

Lão lại điểm nụ cười mỉm, rồi tiếp:

– Cung chủ uống với ta một chén trà.

Hai người cùng nhấp một ngụm trà như thể để làm ướt đôi môi mình. Dư Thất Thất đặt chén trà xuống bàn, nhìn Thượng Quan Đại Phu.

Lão nhướng mày, đáp lại ánh mắt của nàng.

Dư Thất Thất miễn cưỡng hỏi:

– Tiên sinh đến thăm Dư Thất Thất vì chuyện gì?

– Nàng đang giả lả lẩn tránh sự thật nếu không muốn nói là không thành thật với ta.

Dư Thất Thất chau mày. Nàng gượng cười giả lả nói:

– Dư Thất Thất không hiểu ý tiên sinh.

Thượng Quan Đại Phu thả bước đến bên lọ lục bình có trang hoàng bằng những cánh hoa mẫu đơn. Lão chấp tay sau lưng ngắm những cánh hoa mẫu đơn trong lọ lục bình, vừa ngắm vừa nói:

– Những cánh hoa trong lọ lục bình này đẹp quá… nhưng chỉ tiếc người ta không biết chiêm ngưỡng và trân trọng nó. Phàm những kẻ không biết chiêm ngưỡng và trân trọng hoa thì sau khi dụng hoa rồi sẽ quẳng chúng đi. Đó là những kẻ thô lỗ và tiện nhân.

Lão nói rồi quay lại nhìn Dư Thất Thất. Chân diện nàng ửng hồng. Mặc dù trong biệt phòng của Dư Thất Thất chỉ có một giá bạch lạp nhưng ánh sáng cũng đủ soi nét thẹn thùng trên chân diện nàng.

Thượng Quan Đại Phu tất nhiên nhận ra nét thẹn thùng trên mặt Di Hoa tiên tử. Lão vuốt chòm râu đen nhẵn, ôn nhu nói:

– Ta nói như thế… cung chủ nghĩ xem… lời nói của ta có gì sai không nào?

Giọng nói của Thượng Quan Đại Phu rất ôn nhu từ tốn, nhưng Dư Thất Thất lại cảm nhận chân diện nóng bừng.

Nàng từ từ thở ra rồi hỏi ngược lại Thượng Quan Đại Phu:

– Lời nói cao minh của tiên sinh khiến cho Dư Thất Thất phải bối rối và lung túng. Bởi Dư Thất Thất không thể hiểu sâu sa những ẩn ý trong lời nói đó.

Nàng vừa hỏi lão vừa bưng chung trà từ từ đứng lên.

Thượng Quan Đại Phu mỉm cười từ tốn nói:

– Nàng không hiểu ý của ta à?

– Tiên sinh có thể nói cho Dư Thất Thất biết được rõ hơn không?

Thượng Quan Đại Phu bước đến trước mặt Dư Thất Thất:

– Ta muốn nói về võ lâm thánh chủ Ngô Tự đó.

Chân diện Dư Thất Thất đỏ bừng. Nàng miễn cưỡng nói:

– Ngô huynh rất ngưỡng mộ huynh.

– Ngược lại, ta không ngưỡng mộ y chút nào.

Đôi chân mày lá liễu được tỉa cẩn thận và sắc của Di Hoa tiên tử hơi nhíu lại. Cái nhíu mày của nàng không qua được mắt của Thượng Quan Đại Phu.

Lão điểm nụ cười mỉm, nhìn nàng nói:

– Ta thốt ra câu nói đó có lẽ đã mạo phạm tới võ lâm thánh chủ. Nhưng ta không thể che đậy suy nghĩ của mình trước Di Hoa cung chủ.

Lão đặt chén trà xuống bàn nhìn nàng nói tiếp:

– Vì sao ta xem thường võ lâm thánh chủ Ngô Tự… hẳn nàng đã biết nguyên do nào chứ?

Di Hoa tiên tử im lặng, nàng có vẻ suy nghĩ rồi nói:

– Bởi Ngô huynh là người không biết chiêm ngưỡng hoa và thậm chí không biết trân trọng hoa.

Thượng Quan Đại Phu vỗ tay hai ba cái. Lão vừa vỗ tay vừa giả lả cười rồi nói:

– Rất đúng…

Lão nhìn nàng:

– Ta những tưởng đâu Di Hoa tiên tử không nhận thức được điều đó chứ. Nhưng cuối cùng thì nàng cũng đã nghiệm ra.

Thượng Quan Đại Phu vuốt râu, nhướng mày, rồi điểm nụ cười mỉm như ban phát cho Di Hoa tiên tử. Lão ôn nhu nói:

– Thật ra Di Hoa tiên tử thức đêm nay không phải để đón Thượng Quan Đại Phu đến thăm nàng mà ngược lại đón Ngô Tự quay về với mình. Nhưng cuối cùng, nàng đã thất vọng. Một sự thất vọng mà nàng không ngờ đến. Một sự thất vọng khiến cho nàng trở nên trống vắng và cô độc, bởi vì khi Ngô Tự đến thì buộc nàng phải bồi tiếp ta.

Chân diện Di Hoa tiên tử nóng bừng khi nghe lời nói này của Thượng Quan Đại Phu.

Nàng miễn cưỡng nói:

– Ngô huynh biết Thượng Quan tiên sinh muốn đến viếng Dư Thất Thất. Huynh ấy lại không muốn để cho tiên sinh thất vọng về sự đón tiếp của mình.

Thượng Quan Đại Phu nhún vai, quay bước lại bên chiếc bàn có lọ lục bình cắm những cánh hoa mẫu đơn, ôn nhu nói như nói với chúng:

– Nàng quá sùng bái Ngô Tự võ lâm thánh chủ cho nên không nhìn thấy bản chất trong con người hắn. Ngược lại ta biết Ngô Tự đang nghĩ gì, suy tính gì?

Thượng Quan Đại Phu nhìn lại Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất:

– Ta quả là có tỏ ý đến viếng thăm nàng với Ngô Tự… nhưng ý của ta không phải như hắn nghĩ.

– Thế tiên sinh nghĩ gì?

Nàng vừa nói vừa bước đến bên Thượng Quan Đại Phu. Di Hoa tiên tử buông tiếng thở dài, rồi nói tiếp:

– Dư Thất Thất muốn tiên sinh chỉ giáo bằng tất cả sự chân thành của mình.

Thượng Quan Đại Phu nhón tay rút lấy một cành hoa mẫu đơn trong lọ lục bình rồi nhìn lại Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất. Lão từ tốn nói:

– Ta tỏ ý với Ngô Tự để xem y xử nàng như thế nào?

Lão buông một tiếng thở dài, nói tiếp:

– Y đã bán đứng nàng.

Buông một tiếng thở dài nữa, Thượng Quan Đại Phu nhìn Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất từ tốn nói:

– Võ lâm thánh chủ Ngô Tự dùng người chứ không dùng tình. Y đâu xứng đáng nhận được những gì mà nàng đã hy sinh và trao cho y. Ta nói điều này có lẽ xúc phạm đến mối giao hảo vừa mới tạo lập giữa ta và Ngô Tự nhưng không nói không được.

Di Hoa tiên tử cúi đầu nhìn xuống mũi hài mình.

Thượng Quan Đại Phu nắm lấy tay nàng, đặt nhánh mẫu đơn vào trong tay. Lão nhìn vào mắt Di Hoa tiên tử:

– Ta để cho nàng thấy cái chất thật của Ngô Tự, đặng nói với nàng một điều hệ trọng.

Di Hoa tiên tử bặm hai cánh môi.

– Tiên sinh có tin Dư Thất Thất không?

– Hãy xem cánh hoa này là sự ngưỡng mộ và hoài vọng của ta đặt vào nàng.

Nàng buông tiếng thở dài rồi nói:

– Tiên sinh muốn nói gì với Dư Thất Thất.

– Nếu Ngô Tự là võ lâm thánh chủ tại sao Di Hoa tiên tử lại không là thánh mẫu nương nương?

Nàng nhướng cao đôi chân mày lá liễu:

– Tiên sinh…

Thượng Quan Đại Phu nắm lấy bàn tay Dư Thất Thất:

– Nàng có quyền quyết định cho số phận của mình. Nàng đã từng là hồng nhan kỳ tài của võ lâm Trung Nguyên. Rất cũng có thể trở thành thánh mẫu võ lâm chứ không phải là cánh hoa trong tay người ta. Để rồi người ta tận dụng nó, sử dụng nó sau đó thì đem quẳng nó đi.

Thượng Quan Đại Phu buông tay Dư Thất Thất… vuốt râu điểm nụ cười mỉm, lão nói tiếp:

– Nếu hôm nay, Ngô Tự có thể buộc nàng bồi tiếp Thượng Quan Đại Phu thì sau khi tựu thành bá nghiệp võ lâm… ta nghĩ nàng sẽ được y ban phát đảm đương mỗi cái chức vị ma ma của đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu. Thậm chí y có thể phủi bỏ tất cả những gì nàng đã làm cho y và hơn thế nữa…

Y bỏ ngang câu nói giữa chừng nhìn Di Hoa tiên tử.

Thượng Quan Đại Phu vuốt râu nói:

– Đừng làm con thiêu thân để Ngô Tự đốt cháy nàng khi nàng có cơ hội làm chủ võ lâm.

Di Hoa tiên tử bặm môi suy nghĩ rồi nói:

– Tiên sinh muốn Dư Thất Thất làm gì?

Thượng Quan Đại Phu điểm một nụ cười mỉm rồi nói:

– Thánh mẫu võ lâm.

Nghe Thượng Quan Đại Phu thốt ra câu nói này cánh hoa trong tay Di Hoa tiên tử chợt run nhẹ.

Thượng Quan Đại Phu nhìn nàng:

– Giờ thì nàng đã hiểu ta rồi chứ?

Dư Thất Thất gật đầu.

– Dư Thất Thất đã hiểu nhiệt tâm của tiên sinh đối với Dư Thất Thất.

– Nàng đừng gọi ta với hai từ tiên sinh… hãy gọi ta là Thượng Quan huynh cũng giống như đã từng gọi võ lâm thánh chủ Ngô Tự.

Dư Thất Thất lưỡng lự rồi nói:

– Thượng Quan huynh.

Nghe nàng nói câu này, Thượng Quan Đại Phu điểm nụ cười mỉm thật nhu hòa ban phát cho nàng.

Di Hoa tiên tử tiếp nhận nụ cười ban phát của Thượng Quan Đại Phu.

Nàng nhỏ nhẹ nói:

– Thượng Quan huynh đã chọn Dư Thất Thất sau này làm thánh mẫu võ lâm. Dư Thất Thất phải làm gì để đáp lại nhiệt tình của Thượng Quan huynh?

– Một câu hỏi rất hay. Nàng muốn làm gì cho ta à?

Dư Thất Thất gật đầu.

Thượng Quan Đại Phu vuốt râu nói:

– Ta chọn nàng sau này làm thánh mẫu võ lâm bởi vì nàng là đóa kỳ hoa có một không hai trong giới võ lâm giang hồ. Còn nàng muốn làm gì cho ta à. Ta chỉ muốn nàng trở thành Thiên Minh thánh mẫu của Thiên Minh giáo

Lão nói rồi mỉm cười với Di Hoa tiên tử:

– Nàng đồng ý với huynh chứ?

– Chỉ sợ Dư Thất Thất sẽ làm Thượng Quan huynh thất vọng.

Thượng Quan Đại Phu vuốt râu, lắc đầu:

– Huynh chỉ sợ Dư Thất Thất không nhận lời. Còn khi ta đã chọn thì nhất định không lầm người.

– Sao Thượng Quan huynh tin Dư Thất Thất… và khẳng định mình chọn không lầm người.

– Bởi vì Thượng Quan Đại Phu dụng tình chứ không dụng người. Nếu có đại nghiệp thì đại nghiệp và của ta là của nàng, ngược lại nghiệp của nàng là nghiệp của ta.

Lão nhìn lại lọ lục bình với những cánh hoa mẫu đơn bâng quơ nói:

– Huynh không dành riêng cho mình cái gì cả, mà huynh vì bá tánh và tất cả những bằng hũu trong cuộc đời mình.

– Bây giờ Dư Thất Thất mới hiểu anh hùng đại trượng phu là như thế nào?

Thượng Quan Đại Phu nhìn lại nàng:

– Câu nói này của muội khiến Thượng Quan huynh phải lúng túng đó.

Dư Thất Thất sẽ lấy lại Ngọc Kỳ Lân và Bức Họa Da Dê trong tay Ngô Tự cho huynh.

Thượng Quan Đại Phu nhướng mày nhìn Dư Thất Thất nói:

– Dư Thất Thất… có lẽ muội nghĩ Thượng Quan Đại Phu chọn muội vào chức vị thánh mẫu Thiên Minh giáo để lợi dụng muội lấy lại Ngọc Kỳ Lân và Bức Họa Da Dê trong tay Ngô Tự?

Dư Thất Thất lắc đầu:

– Dư Thất Thất không có ý niệm đó.

– Không có ý nghĩ kia sao lại thốt ra lời nói vừa rồi?

– Muội nghĩ phải làm cái gì đó đáp lại cho Thượng Quan huynh.

Thượng Quan Đại Phu cười khẩy rồi nói:

– À… mà ta không muốn Dư Thất Thất đoạt lại Ngọc Kỳ Lân và Bức Họa Da Dê trong tay Ngô Tự đâu. Ta đã có Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất bầu bạn là đủ rồi. Nàng không cần nghĩ đến chuyện phải đoạt lại Ngọc Kỳ Lân và Bức Họa Da Dê.

– Vì sao?

– Cho dù Ngô Tự có Ngọc Kỳ Lân và Bức Họa Da Dê kia, thậm chí có luôn cả Long Kiếm lẫn Phụng Tiên thì cũng không thể đặt chân đến Tử Thành.

Dư Thất Thất cau mày hỏi:

– Dư Thất Thất tò mò… muốn Thượng Quan huynh cho biết rõ hơn à?

Thượng Quan Đại Phu nhìn vào mắt nàng.

– Bức Họa Da Dê chẳng bao giờ dẫn Ngô Tự đến Tử Thành cả. Ngọc Kỳ Lân là thật còn Bức Họa Da Dê kia chỉ là một nửa thôi.

Thượng Quan Đại Phu chỉ vào ngực mình.

– Chỉ có Thượng Quan huynh mới có thể đến được Tử Thành.

Lão nói rồi quay lưng lại Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất.

Lão tự cởi bỏ ngoại y, rồi lật nội y lên, từ tốn nói:

– Chỉ có Dư Thất Thất, ta mới cho biết bí mật này.

Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất thấy trên lưng Thượng Quan Đại Phu là một bức bản đồ được xăm rất tỉ mỉ và cẩn thận. Nếu nàng không được báo trước có lẽ khó mà phát hiện ra bức bản đồ đó.

Thượng Quan Đại Phu vận lại trang phục. Lão quay lại nhìn nàng từ tốn nói:

– Một ngày không xa, Ngô Tự sẽ tự tay dâng Ngọc Kỳ Lân cho Thượng Quan huynh.

Dư Thất Thất nhìn Thượng Quan Đại Phu.

– Thượng Quan huynh đã cho Dư Thất Thất biết bí mật của huynh… Dư Thất Thất không biết lấy gì để đáp tạ nhiệt tâm của Thượng Quan huynh.

– Nếu ta có đòi hỏi ở Dư Thất Thất thì chỉ mỗi một sự đòi hỏi duy nhất.

Dư Thất Thất buột miệng hỏi:

– Huynh đòi hỏi gì ở Dư Thất Thất?

Nàng thốt ra câu hỏi đó mà cảm nhận chân diện mình nóng bừng khiến càng cảm thấy thẹn thùng e lệ. Tất nhiên vẻ e thẹn thùng của nàng không qua được ánh mắt sáng ngời của Thượng Quan Đại Phu. Lão vuốt râu, ôn nhu nói:

– Thượng Quan huynh đòi hỏi ở Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất uy vệ của một Thiên Minh thánh mẫu.

Nàng sững sờ với lời nói này của Thượng Quan Đại Phu mà buột miệng nói:

– Thượng Quan huynh.

Thượng Quan Đại Phu mỉm cười từ tốn nói:

– Ngoài sự đòi hỏi đó ra, ta không đòi hỏi thêm gì đâu.

Lão quay lại nhìn lọ lục bình và những cánh hoa mẫu đơn nói tiếp:

– Dư Thất Thất muội tặng cho ta một cánh hoa mẫu đơn trong phòng muội nhé.

Nàng nhón tay rút một cánh hoa mẫu đơn, lưỡng lự rồi nói:

– Muội chỉ sợ cánh hoa này không xứng trong tay Thượng Quan huynh.

– Rất xứng đấy.

Lão mỉm cười vào mắt Dư Thất Thất, rất ôn nhu nói:

– Đêm nay thật tĩnh lặng và rất hoan hỷ đối với Thượng Quan Đại Phu. Bởi những gì Thượng Quan Đại Phu muốn nói đã nói cả với Dư Thất Thất rồi. Huynh cũng không muốn làm phiền Dư Thất Thất phải mất ngủ trong đêm nay. Ta cáo từ vậy.

Dư Thất Thất bối rối nói:

– Thượng Quan huynh chưa uống cạn chén trà của muội mà. Với lại trà cũng đã nguội. Hay để Dư Thất Thất pha bình trà khác cho Thượng Quan huynh.

Thượng Quan Đại Phu mỉm cười, ôn nhu nói:

– Đã có cánh hoa này thay cho chung trà của Dư Thất Thất… đã đủ cho huynh rồi.

Lão lại điểm nụ cười ban phát cho Di Hoa tiên tử.

– Ta phải quay về thư phòng của mình đây, nên nhớ Di Hoa tiên tử là Thiên Minh thánh mẫu.

Nàng bẽn lẽn im lặng.

Thượng Quan Đại Phu nhìn nàng một lần nữa rồi mới quay bước.

Lão vừa dợm bước thì Dư Thất Thất gọi lại:

– Thượng Quan huynh.

Thượng Quan Đại Phu quay lại nhìn nàng.

Thượng Quan Đại Phu chưa kịp lên tiếng hỏi nàng thì bất ngờ Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất sát vào lòng lão. Nàng áp chặt hai cánh môi vào đôi môi Thượng Quan Đại Phu với tất cả sự nhiệt huyết đầy chất dung tình nồng cháy.

Nụ hôn nóng bỏng của Di Hoa tiên tử như thể có một hợp lực mãnh liệt, một sức quyến rũ dục tình đã buộc Thượng Quan Đại Phu phải đáp lại bằng cả nhiệt tình mà nàng đã gửi vào nụ hôn đó.

Bốn cánh môi dán chặt lấy nhau và người nàng dán sát vào người Thượng Quan Đại Phu, trong khi đôi ngọc thủ bấu lấy lưng lão. Nàng như thể muốn thân pháp mình hòa ngay vào thân pháp của Thượng Quan Đại Phu để hòa làm một.

Nhiệt tình nồng cháy nóng bỏng của Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất được Thượng Quan Đại Phu đáp lại ngay cũng bằng chính sự trao gởi của nàng. Tay lão vòng ngay tiếu yêu của nàng, xiết chặt hơn vào người mình.

Thượng Quan Đại Phu tiên sinh đúng là một lão già từng trải trong tình trường đầy khoái cảm nhục dục. Lão biết cảm xúc của Dư Thất Thất lúc này như thế nào. Thậm chí biết tâm trạng nàng bây giờ ra sao để khơi dậy lửa dục tình ngồn ngộn.

Đôi tay lão vuốt ve vòng tiếu yêu của nàng và môi thì ngốn ngấu cánh hoa hàm tiếu của Dư Thất Thất đặng nàng có thể biểu lộ tất cả những đòi hỏi đang trỗi dậy trong nàng.

Đêm tĩnh lặng đủ để làm nền cho những hơi thở dồn dập của Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất. Nàng có lẽ đã trút tất cả tình của mình lên nụ hôn gởi cho Thượng Quan Đại Phu, nên khi nụ hôn nồng cháy kết thúc thì chân diện như được tiếp thêm một thứ sức sống cuồng tình.

Dư Thất Thất nhỏ nhẹ nói:

– Dư Thất Thất không muốn cho Thượng Quan Đại Phu rời khỏi đây đâu.

Những gì Thượng Quan Đại Phu nói với Di Hoa tiên tử đều lọt vào thính nhĩ của Vị Phong. Và khi hai người vầy cuộc mây mưa hoan lạc trên tràng kỷ thì Vị Phong mới rời chỗ nấp sau bức bình phong, tiến ra.

Bước chân của chàng nhẹ nhàng tợ bước chân mèo, tuyệt nhiên chẳng tạo ra tiếng động gì. Vị Phong bước đến bên tràng kỷ, chàng nhìn Thượng Quan Đại Phu đang trườn lên thể pháp của Di Hoa tiên tử với những động tác giao tình dồn dập.

Vị Phong nghĩ thầm: “Cái số của ta hẳn cứ phải chứng kiến lão quỷ ôn dịch này đi tìm cảm giác khoái lạc cho bản thân lão sao?”

Mặc dù nghĩ vậy nhưng chàng vẫn phải chú nhãn nhìn vào lưng Thượng Quan Đại Phu. Một lớp mồ hôi rịn ra trên lưng vị Thượng Quan Đại Phu nức tiếng giang hồ. Lớp mồ hôi đã làm cho bức họa đồ trên lưng lão hằn rõ từng nét.

Vị Phong thâu tóm lấy bức họa đồ kia vào nhãn quang của mình.

Chàng vừa ghi nhớ những đường nét trên lưng Thượng Quan Đại Phu vừa nghĩ thầm: “Bổn thiếu gia không muốn nhìn lão quỷ, nhưng ta không còn sự lựa chọn nào khác.”

Sau khi đã ghi nhận được tấm họa đồ dẫn đến Tử Thành trên lưng Thượng Quan Đại Phu, chàng mới gom tất cả y phục của lão và cả Di Hoa tiên tử đem ra giữa gian biệt phòng.

Vị Phong cầm lầy giá bạch lạp.

Chàng làm tất cả mọi sự chuẩn bị mà hai kẻ đang vầy cuộc mây mưa vẫn chưa phát hiện gì. Làm sao họ phát hiện được hành vi của Khắc Vị Phong khi đã bị dìm xuống dòng xoáy nhục tình.

Chàng định nhãn nhìn về phía tràng kỷ, rồi châm lửa đốt y phục của Thượng Quan Đại Phu và cả Di Hoa tiên tử.

Mớ trang phục cuả Thượng Quan Đại Phu và Di Hoa tiên tử bùng lên như một nhúm mồi lửa, lại thêm giá bạch lạp được Vị Phong quẳng vào tấm rèm che ngang tràng kỷ. Lửa bùng cháy. Đến lúc đó, Thượng Quan Đại Phu lẫn Di Hoa tiên tử mới phát hiện ra sự biến. Hai người lao ra khỏi tràng kỷ mà trên người chẳng có lấy một mảnh vải che thân.

Thượng Quan Đại Phu đỏ mặt thẹn thùng, buột miệng nói:

– Quỷ tiểu tử… lại là ngươi.

Vị Phong chấp tay sau lưng, đống trang phục như một bếp lửa lớn ngăn cách chàng với Thượng Quan Đại Phu và Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất.

Vị Phong hừ nhạt rồi nói:

– Thượng Quan tiên sinh ngạc nhiên lắm à? Lão hẳn chẳng ngờ cứ mỗi lần lão giao tình chiếm hữu thể xác nữ nhân thì Đạo vương lại xuất hiện.

Chàng cười khẩy rồi nói tiếp:

– Xem hai người kìa… Người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm.

Chân diện Thượng Quan Đại Phu đỏ tía. Lão vừa thẹn vừa ngượng trong tình cảnh này.

Lão rít giọng nói:

– Quỷ tiểu tử… gươi…

Vị Phong khoát tay nói:

– Lão tặc đừng tức giận. Lão có tức giận thì không thể để thân thể trần truồng tô hô thế kia mà xông ra đánh bổn thiếu gia.

Thượng Quan Đại Phu thở hồng hộc bởi cơn phẫn uất dồn lên đầu.

– Ngươi… Lão phu giết ngươi.

– Ý đó của lão bổn thiếu gia biết rồi. Lão đâu thể cho bổn thiếu gia sinh lộ được. Hơn thế nữa giữa bổn thiếu gia và lão có oan cừu. Và chỉ có một kẻ tồn sinh thôi. Hôm nay bổn thiếu gia làm nhơ lão, chỉ vì muốn cho quần hùng biết, vị Phật sống mà mọi người ngưỡng mộ cũng là kẻ tầm thường, nếu không muốn nói là cực kỳ tầm thường. Lão có thể che đậy thân thể mình trong bộ gấm y đạo mạo, nho nhã thì nay phải phơi sự trần truồng dung tục đó ra ngoài. Ngày mai lão sẽ còn phải phơi cả cái bộ mặt gian trá đê tiện nữa.

Thượng Quan Đại Phu lấy tấm chăn phủ lên người mình mà không màng đến sự lõa lồ của Di Hoa tiên tử.

Thấy lão chẳng màng đến Di Hoa tiên tử, Khắc Vị Phong nói:

– Thượng Quan tiên sinh, cổ nhân có câu cuộc đời này ví như một tấm chăn nếu mình kín thì kẻ khác hở. Tiên sinh không nên ích kỷ giành cả tấm chăn cho riêng mình mà để cung chủ nương nương lõa lồ như vậy. Tiên sinh làm như vậy, hóa ra những lời nói của tiên sinh chỉ là những lời gian trá với cung chủ nương nương sao?

Nghe Vị Phong thốt câu này, Thượng Quan Đại Phu càng sượng chín cả người. Chân diện lão đằng đằng sát khí.

Vẻ phẫn uất của lão khiến cho Vị Phong đắc ý vô cùng.

Thượng Quan Đại Phu rít giọng nói:

– Tiểu tử… Ai bày cho ngươi cái trò này?

Câu nói của Thượng Quan Đại Phu khiến trong thần thức của Khắc Vị Phong loé lên một ánh chớp. Chàng nhớ lại những lời nói của lão Cốc đã chỉ huấn mà nghĩ thầm: “Lấy độc trị độc, lấy gian trá đáp lại sự gian trá.”

Cùng với ý niệm đó, chàng thản nhiên đáp lại lời lão:

– Thượng Quan tiên sinh muốn biết thì bổn thiếu gia cũng chẳng giấu làm gì. Bổn thiếu gia dựng tấn hài kịch này thay võ lâm thánh chủ Ngô Tự cảnh báo Thượng Quan tiên sinh đó.

Mặt Thượng Quan Đại Phu sa sầm.

Vị Phong mỉm cười nói tiếp:

– Tiên sinh đừng giận dữ mà mất khôn nhé. Tiên sinh tưởng đâu chỉ có mình là kẻ thông tuệ, trí lực hơn người nhưng tiên sinh đâu biết rằng, cao nhân tất hữu cao nhân trị. Lần đầu bổn thiếu gia đã cho tiên sinh ngửi xú khí của mình và bây giờ thì cho mọi người chứng kiến thân thể của tiên sinh. Một thân thể già nua bởi nhục tình.

Sắc diện Thượng Quan Đại Phu tái hẳn đi.

– Quỷ tiểu tử… Ngươi…

Lão muốn thóa mạ Khắc Vị Phong nhưng khốn nỗi cổ họng như có cái gì đó chẹn lại không thể thốt ra lời nào.

Vị Phong phá lên cười. Chàng vừa cười vừa nói:

– Thượng Quan tiên sinh chẳng lẽ cứ để thánh mẫu Thiên Minh giáo phơi thân thể ra thế này ư? Quần hùng sắp kéo đến rồi đó. Để quần hùng chứng kiến thể pháp của Thiên Minh thánh mẫu, e rằng sau này Thiên Minh thánh mẫu khó đảm đương những gì tiên sinh giao phó đó.

Dư Thất Thất nóng bừng mặt khi buộc phải nghe câu nói này của Vị Phong. Nàng miễn cưỡng nói:

– Khắc Vị Phong… Ngô Tự muốn ngươi bức nhục bổn cung?

– Đúng thì sao nào? Có như vậy thì cung chủ mới không thể trở thành thánh mẫu Thiên Minh giáo được.

Chàng vừa nói rồi phá lên cười:

– Mọi người sẽ được chứng kiến thấy giáo chủ Thiên Minh giáo và thánh mẫu Thiên Minh giáo. Nực cười thật.

Mồ hôi rịn ra trên trán Thượng Quan Đại Phu và Di Hoa tiên tử. Lão muốn nói nhưng nghẹn cứng họng.

Vị Phong nhướng mày nói tiếp:

– Nếu hai vị để cho quần hùng thấy cảnh tượng này không chừng là thiên hạ sẽ không cho hai vị là giáo chủ Thiên Minh giáo hay thánh mẫu Thiên Minh giáo mà lại gọi hai người là giáo chủ truồng giáo và thánh mẫu truồng giáo.

Lời nói xỏ xiên này của Khắc Vị Phong chẳng khác nào dầu đổ vào ngọn lửa phẫn nộ trong tâm tưởng của Thượng Quan Đại Phu. Lão gầm lên.

– Bổn nhân không lấy mạng ngươi. Thề không đứng trong trời đất.

Thượng Quan Đại Phu nói rồi rống lớn, bất kể đến tình trạng khó coi của mình mà lướt qua đống trang phục đang bốc cháy, phát động chưởng công vỗ thẳng tới Khắc Vị Phong.

Đã chuẩn bị trước tình huống phải đối mặt với chưởng công của Thượng Quan Đại Phu, Khắc Vị Phong liền thi triển Vô Ảnh cước để lần tránh.

Chàng vừa tránh chưởng công của Thượng Quan tiên sinh vừa thét lớn:

– Cứu người… cứu người… chữa cháy.

Đạo chưởng khí của Thượng Quan Đại Phu công hụt Vị Phong vô tình vỗ cửa biệt phòng.

– Ầm…

Cánh cửa biệt phòng bật tung ra Thượng Quan Đại Phu sửng sốt khi nhận ra quần hùng đã có mặt bên ngoài biệt phòng. Quần hùng toan xông vào chữa cháy nhưng thấy Thượng Quan Đại Phu lẫn Di Hoa tiên tử trong tình huống lạ lẫm đó thì sững ra như bị trời trồng. Thượng Quan Đại Phu bối rối thét lớn:

– Các ngươi không được vào.

Vị Phong thi triển Vô Ảnh cước lướt ra khỏi biệt phòng của Dư Thất Thất bằng lối cửa sổ.

Chàng lao ra khỏi cửa sổ quay lại nói với Thượng Quan Đại Phu:

– Giáo chủ truồng giáo không cho vào chữa cháy thì tòa Di Hoa cung biến thành ngọn đuốc đó.

Ngôn phong giễu cợt của chàng càng khiến cho Thượng Quan Đại Phu phẫn uất.

Lão lắc vai thi triển khinh công lướt theo Khắc Vị Phong.

Vị Phong chớp thấy Thượng Quan Đại Phu rượt theo mình, liền thi triển Vô Ảnh cước, thoát đi. Bây giờ thì chàng hoàn toàn tin tưởng vào bộ pháp thần kỳ mà mình đã luyện thành trên đỉnh Vọng Phong nên không chút ngại ngùng trước Thượng Quan Đại Phu.

Chàng chạy quanh tòa Di Hoa cung, để buộc Thượng Quan Đại Phu phải phơi tình trạng thân thể kỳ quặc của lão ra trước mặt quần hùng. Quần hùng cứ ngơ ra với hiện trạng có một không hai này.

Thượng Quan Đại Phu vỗ tiếp một chưởng về phía Vị Phong nhưng lại công hụt, đến bây giờ mới nghiệm ra mục đích của Khắc Vị Phong. Lão cũng phát hiện ra thân pháp đặc dị, kỳ ảo của chàng.

Thượng Quan Đại Phu dừng bước.

Vị Phong cũng dừng bước theo. Chàng quay lại đối mặt với Thượng Quan Đại Phu.

Vị Phong xoa tay nói:

– Sao… Thượng Quan tiên sinh không rượt bổn thiếu gia nữa. Sợ rơi mất tấm chăn duy nhất trên người tiên sinh à?

Mặt đỏ rần và nóng bừng, nhưng lão chẳng tìm đâu ra câu nói nào chống chế.

Khắc Vị Phong cười khẩy rồi nói tiếp:

– Bổn thiếu gia không cần nói nhiều… Hẳn mọi người ở đây đều nhận ra Thượng Quan tiên sinh là người như thế nào rồi đó.

Chàng ôm quyền hướng về Thượng Quan Đại Phu.

– Bổn thiếu gia cáo từ giáo chủ truồng giáo.

Thượng Quan Đại Phu đứng đực ra như chôn xuống đất. Lão những tưởng cả một chậu nước sôi sùng sục đang đổ từ trên đầu xuống tận chân mình.

Vị Phong quay bước rồi thi triển Vô Ảnh cước. Đến lúc nầy quần hùng mới phát hiện ra chàng.

Vạn Mã bang chủ thét lớn:

– Gã chính là Đạo vương Khắc Vị Phong… giết gã.

Vừa nói, Vạn Mã bang chủ Dự Chí Lộc đạp mạnh chân thi triển khinh công rượt theo Vị Phong. Gã ruợt được mười trượng thì phải dừng bước bởi nhân dạng Vị Phong như tan biến vào bóng tối, chẳng để lại dấu tích gì.

Dự Chí Lộc làm sao phát hiện được Khắc Vị Phong một khi chàng đã đào thoát. Họ Dự đảo mắt nhìn quanh, rồi như sực nhớ điều gì, quay lại hiện trường thì cả Di Hoa cung đã biến thành ngọn lửa khổng lồ.

Dự Chí Lộc vồn vã nói:

– Thượng Quan tiên sinh đâu rồi? Đâu rồi?

Di Hoa công tử Hàn Tuấn nhìn lại Dự Chí Lộc. Đôi chân mày gã nhíu lại biểu lộ sự bất nhẫn với Dự Chí Lộc.

Y thở hắt ra rồi nói:

– Lão đã đi rồi. Đừng có tìm nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.