Thì ra, Dư Vân nghe thấy tiếng nói của hai người, biết chúng định vào trong động giở trò dâm ô, trong lòng tức giận vô cùng, liền lẻn đến trước mặt chúng. Hai nam nữ đó không kịp phòng bị, chỉ kêu được một tiếng “ối cha” đã bị Dư Vân điểm trúng yếu huyệt ngã lăn tức thì.
Lúc ấy, Dư Vân mới nhìn rõ mặt hai người, tên đàn ông mặt mũi thanh tú và thiếu nữ tư sắc cũng khá đẹp.
Lúc ấy, Phó Uyển và Thanh Nhi cũng chạy ra cửa động xem. Dư Vân trông thấy rõ mặt Phó Uyển, nhận thấy nàng đẹp hơn trước nhiều quá, nên cứ đưa mắt liếc nhìn luôn luôn.
Phó Uyển thấy chàng nhìn như vậy, xấu hổ vô cùng, tỏ vẻ tức giận hết sức, Thanh Nhi cũng đôi mắt lóng lánh, cứ ngắm nhìn Dư Vân luôn.
Thấy thái độ của hai chị em nọ như vậy, Dư Vân cả cười và nói:
– Việc của hai người lão đã giúp đỡ cho rồi. Lão đã bảo ăn thức ăn của hai người thì thể nào cũng phải cảm tạ…
Nói tới đó, chàng bỗng biến sắc mặt, túm hai người đang nằm dưới đất lên và vội nói:
– Lại có người tới đấy, chúng ta mau vào trong kia đi.
Tuy hai chị em chưa nghe thấy tiếng động gì cả, nhưng tin tưởng lời nói của Dư Vân, liền cùng rút vào trong động tức thì. Có phải Dư Vân sợ hãi như thế không? Không phải, chàng chỉ sợ hiện thân ra, tất khiến tà đảng đặc biệt chú ý tới thì phiền lắm. Vì Khấu Kỳ và Lý Thiếu Lăng đã làm cho chàng khó chịu lắm rồi, nay lại gây thêm phiền phức nữa thì sau này nửa bước cũng khó đi.
Ba người vừa núp vào chỗ kín đáo, đã nghe thấy tiếng chân ngoài cửa động rồi. Có người lớn tiếng gọi:
– Từ sư đệ, Yến sư muội. Sư phụ có việc kêu hai người đấy.
Lát lâu không thấy trả lời, người đó lại lẩm bẩm nói:
– Lạ thật, vừa rồi đã trông thấy hai người đi về phía này, tại sao lại không thấy bóng vía thế này? Hay là họ đã vào trong thành chăng?
Tiếp theo đó, người ấy lại gọi thêm hai tiếng nữa, rồi mới quay mình đi nơi khác.
Lúc ấy, Dư Vân lại điểm huyệt cho thiếu nữ nọ tàn tật nhưng lại giải huyệt mê man cho, rồi vừa cười vừa nói:
– Nếu muốn biết Thái A Kiếm hiện đang để đâu, chỉ hỏi thiếu nữ này sẽ rõ liền. Lão đây chưa no còn phải ăn một tí nữa.
Nói xong, chàng cứ tự nhiên ngồi ăn lấy ăn để.
Thiếu nữ nọ đã từ từ tỉnh lại, cảm thấy khắp thân mình mẩy đau đớn, khó chịu vô cùng, mở mắt ra trông thấy một thiếu nữ giận dữ nhìn mình, còn một đứa bé lên bảy, lên tám đứng cạnh đó, liền cáu kỉnh hỏi:
– Các ngươi giở độc thủ ngầm như thế này để làm gì? Muốn cái gì?
Phó Uyển cười nhạt một tiếng rồi hỏi:
– Chẳng làm gì và cũng chả muốn gì cả, chỉ muốn biết thanh bảo kiếm Thái A, hiện giờ Bát Thủ Thiên Tôn cất giấu ở đâu, ta sẽ tha cho cô khỏi chết liền.
Tên nữ phỉ đồ tự biết đã lọt vào tay người, nếu không nói ra sẽ bị đau khổ thêm, thở dài một tiếng và nói:
– Từ khi sư phụ tôi được thanh kiếm Thái A tới giờ, lúc nào cũng đeo bên cạnh người. Hiện gia sư đang luyện Tý Ngọ Huyền Công ở trong tịnh thất, tầng thứ sáu của bảo tháp, tại phía sau chùa, các ngươi đi mà kiếm lấy.
Lúc ấy, Dư Vân mới lên tiếng:
– Thanh Nhi, em dùng ngón tay điểm vào kinh mạch thứ ba ở cạnh yết hầu về phía bên phải, để cho hai tên nam nữ này được làm uyên ương trong giấc mơ vĩnh viễn.
Thanh Nhi nghe thấy chàng bảo như vậy, cả mừng, biết chàng dạy mình cách điểm huyệt đây. Nhưng tên nữ phỉ kia thì biến hẳn thần sắc, giọng run run nơi:
– Xin… đừng… có…
Nàng nói chưa dứt lời, Thanh Nhi đã thò tay điểm vào cạnh yết hầu rồi. Chỉ còn nghe thấy tiếng đờm ở cổ kéo lên, nàng nọ uể oải chết liền.
Thanh Nhi lại điểm huyệt nốt tên nam phỉ, thế là tên nọ hồn du địa phủ tức thì.
Phó Uyển định kéo tay Thanh Nhi lại không cho giết người như thế, nhưng đã muộn mất rồi, cũng đành vậy, chỉ lườm Dư Vân ra vẻ oán trách thôi.
Thấy Dư Vân cứ ngơ đi, nàng bực mình kéo tay Thanh Nhi đi ra, vừa đi vừa nói:
– Em Thanh này, chúng ta đi vào phía sau chùa lên trên bảo tháp, hỏi tên Bát Thủ Thiên Tôn đòi lại thanh kiếm đi.
Nói xong, hai người sắp đi ra ngoài động, Dư Vân bỗng khẽ quát gọi:
– Hãy khoan, hai người ỷ thị có Cửu Cung Âm Dương Chính Phản Bộ Pháp và kiếm pháp Bạch Viên mà dám hoành hành hay sao? Hãy nghe lời lão đây, tối hôm nay mới nên đi lên trên bảo tháp, lúc ấy lão sẽ giúp cho một tay, cam đoan lấy lại được thanh kiếm đó và cũng nhân dịp diệt trừ cả tên ma đầu Bát Thủ Thiên Tôn đi, như vậy lại còn trả thù được cho cha mẹ hai người nữa.
Phó Uyển, Phó Thanh nghe thấy chàng nói như vậy, đều giật mình kinh hãi và thầm nghĩ:
– Sao việc của mình, y lại biết rõ thế?
Càng nghĩ Phó Uyển càng sinh nghi, chỉ sợ người nọ cố làm quen với mình, để thừa cơ lấy trộm thanh bảo kiếm Thái A, rồi chạy biến dạng, thì mình biết đi đâu mà tìm kiếm được?
Như vậy có phải là nguyện vọng bấy lâu nay trở thành hỏng không? Nàng sầm nét mặt lại, quát lớn:
– Chẳng hay người là ai thế? Sao lại biết rõ gia sự của bổn cô nương như vậy? Nói mau, bằng không cô nương đây sẽ không nể nang nữa đâu!
Lúc ấy, Thanh Nhi cũng rút cây phán quan bút lấy được của Tích Sơn Nhị Điểu ra, trợn tròn đôi mắt nhỏ, chỉ đợi lệnh của chị là nhảy lại tấn công liền.
Dư Vân ha hả cười và nói:
– Sao mà hai em nhỏ nóng tánh thế! Hảo ý của lão chớ có điều gì đã làm cho cô và cậu nhỏ bực mình đâu? Hãy theo lão ra ngoài động, lão sẽ cho biết lão là ai.
Nói xong chàng vươn vai một cái, chỉ thấy một luồng gió mát lướt qua, đã biến mất thân hình rồi, Phó Uyển thấy người nọ đã ra tới ngoài động rồi, thân pháp nhanh nhẹn không kém gì Ngôn đại ca, người yêu lý tưởng của mình, liền kéo Thanh Nhi chạy ra ngoài động ngay.
Hai chị em ra tới ngoài động, thấy Dư Vân đang khoanh tay mỉm cười, Phó Uyển lại quát lớn một tiếng mới hỏi:
– Ngươi là ai? Có nói mau không?
Dư Vân vẫn mỉm cười đáp:
– Uyển cô nương, tới lúc này cô vẫn chưa biết tôi là ai hay sao?
Lúc này, Dư Vân trở lại giọng nam nói. Phó Uyển nghe thấy giọng nói quen quen, hình như đã nghe thấy ở đâu, không sao nhớ ra được, đôi mắt lóng lánh ngắm nhìn mặt Dư Vân, tỏ vẻ hồ nghi, không hiểu? Thanh Nhi cũng ngơ ngác như chị.
Dư Vân thấy hai chị em Phó Uyển vẫn chưa nhận ra liền giơ tay lên, từ từ lột mặt nạ ra, vừa cười vừa nói:
– Các người thử nhìn kỹ xem, tôi là ai đây?
Thanh Nhi trông thấy mặt chàng trước, sung sướng quá mức, nhảy chồm lên hai tay ôm choàng lấy cổ Dư Vân, cứ lắc lư, mồm kêu lia lịa nói:
– Ngôn đại ca, Ngôn đại ca…
Phó Uyển mừng rỡ vô cùng, không sao gượng nổi, hai tay nắm luôn tay chàng, vừa cười vừa nói:
– Ngôn đại ca, thật là… Nói sớm cho người ta hay có hơn biết bao không? Cứ bắt người ta lo ngại mãi…
Trong nữa năm qua, quả thật đêm nào nàng cũng nằm mơ thấy chàng, đã chảy biết bao giọt lệ thầm. Ngày hôm nay gặp thấy, mừng rỡ quá đỗi, nàng không hề nghĩ ngợi gì cả, nắm lấy tay chàng, rồi càng nắm càng siết chặt tay lại.
Dư Vân trợn mắt ngắm nhìn mặt Phó Uyển, chỉ mỉm cười suông thôi.
Phó Uyển hai má đỏ bừng, bổng cảm thấy hai tay mình đang nắm chặt tay chàng, vội rụt ngay lại lườm chàng một cái. Dư Vân quay sang nhìn Thanh Nhi vừa cười vừa nói:
– Con khỉ con, bây giờ mi đã biết lão già đây là ai chưa?
Thanh Nhi buông hai tay ra nhảy nhót nói:
– Ngôn đại ca, anh không biết xấu hổ tí nào. Lần trước anh tự xưng là đại thúc, bây giờ tự gọi mình là lão già nữa. Nếu quả thật anh già nua như vậy chị tôi khi nào còn tưởng nhớ tới anh nữa.
Phó Uyển vội quát mắng:
– Thanh Nhi, em còn nói bậy như vậy…
Nói tới đó, nàng không sao nói tiếp được, vì tâm sự của mình đã bị Thanh Nhi nói toạc ra rồi.
Dư Vân nghe thấy Thanh Nhi nói như vậy, trong lòng náo nức, tự cảm thấy tình nghiệp khó bề trả nổi, thở dài ngầm một cái, liếc nhìn thấy Phó Uyển cúi gằm mặt xuống tận cổ, hai tai đỏ hồng, vẻ xấu hổ yểu điệu như vậy lại khiến chàng động lòng yêu, đành nói rằng:
– Chúng ta vào trong động trò chuyện vậy.
Nói xong, chàng liền dắt Thanh Nhi đi vào trong động, Uyển cô nương theo sau bước vào.
Ba người ngồi xuống dưới đất, Dư Vân vừa cười vừa hỏi Uyển cô nương rằng:
– Phó đại hiệp vẫn mạnh giỏi đấy chứ. Tôi rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao Phó đại hiệp lại yên trí để cho hai người mạo hiểm tới nơi đây? Sao Phó đại hiệp lại…
Uyển cô nương lườm Dư Vân một cái, rồi lại cúi đầu không nói gì cả.
Thanh Nhi cười một cách ngây thơ, và nói:
– Ngôn đại ca, anh không biết chị em chúng tôi nói dối ông, bảo đi lên Bắc Kinh du ngoạn, thuận đường tới thăm đại ca, và xin phép tới trước tất thể nào cũng phải trở về nhà.
Thoạt tiên ông chúng tôi không chịu, sau này chị em chúng tôi xin mãi, ông mới cho phép.
Dư Vân “ồ” lên một tiếng, thì ra như thế đấy, lại hỏi tiếp:
– Tại sao hai người biết Thái A Kiếm đang trong tay Bát Thủ Thiên Tôn thế?
Uyển cô nương tới lúc này mới lên tiếng đáp:
– Trước khi chúng tôi đi bộ nữa tháng, Trại Hoa Đà Ngụy gia gia không hiểu lượm được tin đó từ đâu, bảo Thái A Kiếm hiện đang ở trong tay Bát Thủ Thiên Tôn Ngao Hóa, mà hiện giờ Ngao Hóa đang ở trong chùa Chấn Phong tại ngoại thành Thái Nguyên, khuyên ông chúng tôi đi lấy về, ngờ đâu ông tôi làm thinh mà còn nói thanh kiếm ấy là lợi khí của thần thánh sử dụng, chỉ người có đức mới được dùng.
Ông tôi đã già nua rồi, hà tất mang tai họa vào thân làm gì? Bát Thủ Thiên Tôn là người không có đạo đức, sẽ bị chết vì thanh bảo kiếm ấy ngay. Vì vậy ông tôi không muốn nghĩ đến thanh Thái A Kiếm này nữa.
Tôi nghe thấy ông nói như vậy, liền vội tới đây, nhưng tự biết xin thẳng đi tất nhiên ông tôi không chịu cho đi đâu, đành phải nói dối mới được đi như thế này.
Dư Vân cả cười rồi nói:
– Hai người thật táo gan thật, may mà gặp được tôi, bằng không, hai cái mạng nho nhỏ này bị toi dễ như chơi ngay.
Trong nữa năm nay, Dư Vân giả bộ làm thư sinh trung niên, giọng nói phải làm già hơn, quen đi rồi cứ thị mình là kẻ già mãi, nên mới nói với hai chị em Uyển Nhi cũng như người lớn dạy bảo con nít vậy.
Uyển cô nương hờn giận nũng nịu trách:
– Ngôn đại ca, cứ cái điệu kẻ cả già nua, lấy lời lẽ người lớn dọa nạt trẻ con mãi thế này, tôi không nói chuyện với anh nữa đâu.
Dư Vân vội nói:
– Thôi được, tôi không ỷ lão như thế nữa. Tối hôm nay tôi sẽ giúp ngầm hai người lấy lại thanh kiếm nhé? Nhưng có một điều kiện hai người phải tuân theo mới được, tức là sau khi lấy lại được thanh bảo kiếm, hai chị em phải cùng về nhà ngay, để ông không mong chờ nhé?
Uyển cô nương vừa cười vừa nói:
– Theo anh cùng đi về có phải là hơn không?
Dư Vân nghe nói hoảng lên, vội đáp:
– Tôi đi với hai người sao được? Tôi có việc cần phải làm cho xong mới được. Xong việc tôi sẽ quay trở về đằng nhà ở một thời gian ngắn. Nếu không chịu nghe lời tôi, thì tùy ý hai người muốn làm sao thì làm.
Thấy chàng kinh hoảng như vậy, Uyển cô nương bật buồn cười rồi nói:
– Được rồi, chúng tôi nghe theo lời anh dặn, hà tất phải kinh hoảng như thế làm gì? Nhưng anh cũng phải theo đúng lời nói mà hành động đấy nhé?
Dư Vân thấy nàng đã chịu nghe lời mình rồi, trong lòng mới khoan thai, vừa cười vừa nói:
– Tôi, lão gia đây có bao giờ lừa dối hai người đâu?
Thanh Nhi vỗ tay kêu la:
– Ngôn đại ca, anh lại giở cái trò lão gia đấy, lão gia đây ra rồi. Chẳng hay năm nay anh bao nhiêu tuổi thế?
Dư Vân nghiêm nét mặt hỏi:
– Hai chị em có biết Trấn Phong Tự ở đâu không?
Uyển cô nương thấy chàng hỏi vậy, liền cả cười nói:
– Thảo nào, anh cứ giả bộ thư sinh ngô nghê, ngốc nghếch mãi có khác, quả nhiên anh có ngô nghê thật.
Nàng nói xong giơ tay chỉ một cái rồi nói tiếp:
– Ở ngay trên kia kìa.
Dư Vân ngửng đầu lên nhìn, nghĩ thầm:
– Chẳng lẽ ở trên núi kia chăng? Sao lúc ta tới không thấy nhỉ?
Nghĩ đoạn, chàng đứng dậy đeo mặt nạ vào rồi nói:
– Hai người ngồi yên ở đây, tôi đi ra một lát sẽ trở vào ngay.
Chàng nói xong, chỉ thoáng một cái đã ra khỏi cửa động rồi, ngửng đầu lên nhìn, thì ra trên cái Phong Động là sườn núi cao chót vót, và dài chừng trăm trượng. Trên sườn núi đó trồng rất nhiều cây thông cao chọc trời, nhìn thật kỹ mới trông thấy mây và rừng thông có một góc tường đỏ ẩn hiện, mới hiểu tại sao lúc mình tới không phát hiện bên trên có chùa Trấn Phong là thế.
Chàng lại trở vào trong động. Thấy chàng quay trở vào, Uyển cô nương liền hỏi chàng trong nửa năm nay đi đâu và ở những chỗ nào? Và tại sao lại phải đeo mặt nạ giả bộ thư sinh trung niên nghèo xác xơ như vậy?
Khi nào Dư Vân chịu nói sự thật cho nàng hay, bịa chuyện nam, bắc nói liên miên một hồi, và chỉ nói tới Thái Nguyên đây là có một người bạn nhờ tầm kẻ thù hộ, xong việc lại quay trở về Bắc Kinh ngay.
Trong nửa năm nay Dư Vân đã ăn nói khôn ngoan hơn trước nhiều, nên hai chị em Phó Uyên đều tin là thật, nghe ngẩn cả người ra.
Chờ mãi mới tới canh hai, ba người cùng dắt tay nhau ra ngoài đồng, thấy lạnh hơn bên trong nhiều. Dưới ánh sao, ba người chạy thẳng lên núi. Dư Vân bổng ngừng lại nói:
– Hai chị em cứ việc đi lên đi, tên ma đầu Bát Thủ chưa luyện công xong, không thể lộ diện được, nếu gặp những người khác thì cứ giở bộ pháp Cửu Cung Âm Dương Chính Phản của tôi dạy cho, là sẽ yên ổn qua được ngay. Nếu nghe thấy tôi huýt hai tiếng còi tức là không lấy được bảo kiếm, hai người đừng có lưu luyến gì nữa, phải lập tức xuống núi, đến trước Phong Động mà gặp tôi.
Uyển cô nương và Thanh Nhi từ khi được Dư Vân dạy cho mấy môn võ, khinh công và võ công tiến nhanh vô cùng, chỉ nhảy một cái đã đi xa được ba bốn trượng rồi, nhún vai mấy cái đã ra xa hơn hai mươi trượng.
Thật ra thì Dư Vân vẫn đi cạnh hai người như ẩn mình trong bụi cây đó thôi, thấy Phó Uyển tiến bộ như vậy trong lòng cũng mừng thầm.
Đường núi này càng đi càng dốc, hai chị em đi một hơi lên thẳng tới giữa núi đã thấy hơi thấm mệt, mới ngừng lại giây lát để nghỉ chân và điều vận lại hơi sức, đang định tiếp tục lên nữa bỗng thấy trên đầu có tiếng người quát hỏi:
– Ai thế? Đêm khuya thế này dám xông lên núi vậy để làm gì?
Vừa dứt câu đó lại có một tiếng:
– Đánh.
Bổng thấy trên không có hai vật sáng như sao sa ném xuống đầu hai chị em. Uyển cô nương thất kinh đang định giơ kiếm gạt đỡ, bổng thấy hai vật như sao sa đó rơi tréo sang đập vào mỏm đá tung tóe đom đóm lửa ra, lai nghe thấy một tiếng kêu “hự” ở xung quanh mình phát ra. Nàng lại trông thấy một cái bóng đen lăn long lóc rơi xuống dưới chân núi, một lúc sau tiếng thét thê thảm từ dưới chân núi đưa lên ai nghe thấy cũng phải sởn lòng rùng mình.
Nàng biết ngay là Ngôn đại ca ra tay giúp mình, trong lòng khoan khoái vô cùng, tay vẫn dắt Thanh Nhi, chân vẫn không ngừng cứ thế lên thẳng đỉnh núi.
Suốt dọc đường nghe thấy tiếng người kêu la “hự”, tiếng thét dưới chân núi và trông thấy những bóng đen hết cái này tới cái nọ lăn long lóc xuống dưới chân núi. Nhờ có Dư Vân giúp đỡ cho hai chị em Uyển cô nương nên không hề bị cản trở, lên thẳng một mạch tới đỉnh núi.
Khi lên tới đỉnh núi Uyển cô nương trông thấy một cái bóng đen ở phía trước xông tới.
Người ấy múa song chưởng vừa tiến tới đánh, miệng vừa quát lớn:
– Xuống đi!
Uyển cô nương thấy song chưởng của kẻ địch nhanh vô cùng không tiện giơ tay lên đỡ liền nhảy trái sang bên để tránh và quát bảo em rằng:
– Em Thanh hãy cẩn thận!
Thanh Nhi ở phía sau vừa cười vừa đáp:
– Chị cứ yên trí, chúng không làm gì nổi Thanh Nhi đâu!
Thì ra Thanh Nhi thấy kẻ giặc đánh trộm liền nổi giận múa hai tay nhảy lên điểm luôn bút phán quan vào lưng kẻ địch. Tên giặc nọ cũng là một tay hảo thủ trong chùa, thấy chưởng đánh ra mà thân hình của đối phương đã mất dạng liền. Bổng nghe phía sau lưng có gió lạnh thổi tới biết là nguy tai vội quay lại định bắt lấy đôi phán quan bút của Phó Thanh.
Phó Thanh tuy tuổi còn trẻ nhưng rất khôn ngoan lanh lợi, biết trước kẻ địch thế nào cũng quay lai cướp bút của mình, vội rẻ đôi bút sang hai bên rồi lại hợp lại vào một nơi, dùng thế Nhị Long Đoạt Châu điểm nhanh vào hai mắt của đối thủ.
Thế này nhanh vô cùng, tên giặc không ngờ đối thủ bé nhỏ như vậy mà đổi miếng nhanh đến thế muốn tránh cũng đã không kịp, đành phải nhảy sang bên nhưng chân chưa đứng vững đã nghe thấy tiếng quát lanh lảnh, thì một luồng gió đâm tới ngực liền, tên giặc ấy ráng mím môi lại, nhảy về chỗ cũ mới tránh khỏi thế kiếm của Uyển cô nương đâm vào giữa ngực.
Vì thế kiếm đó nhanh quá, y chỉ có thể tránh cho khỏi chết chứ đùi y đã bị chém băng mất một miếng thịt rồi, đau đến suýt chết ngất được, chỉ kêu “hự” một tiếng, thân hình đã rơi bổ xuống. Uyển cô nương nhanh tay bồi thêm một nhát kiếm, thế là tên nọ đi đời nhà ma!
Giết xong tên giặc, hai chị em nhảy nhót hai ba cái nữa đã tới bãi đất hoang trước chùa. Lúc ấy bốn bề tối đen như mực, gió lạnh thổi buốt xương, Uyển cô nương khẽ hỏi
Thanh Nhi rằng:
– Vừa hồi nãy chúng ta nghe thấy tiếng chuông gõ dồn dập, sao bây giờ lại yên lặng như thế?
Thanh Nhi là con nghé mới ra đời, không biết sợ hãi liền đáp:
– Mặc chúng, đã có Ngôn đại ca trợ giúp chúng ta, còn sợ gì nữa? Hãy để Thanh Nhi mở đường cho chị.
Nói đoạn, Thanh Nhi xông ngay vào trong chùa, Phó Uyển kéo lại khẽ quát:
– Thanh Nhi, em chớ có liều lĩnh như vậy. Nhỡ thất thế bị bắt hay bị thương thì chị biết nói sao với ông chứ?
Bỗng có tiếng cười nhạt rất bén nhọn xa xa đưa tới, Uyển cô nương nghe thấy thất kinh nhìn kỹ về phía có tiếng cười, đã thấy trên bãi đất hoang có một bọn người đứng đông nghẹt. Vì không có ánh đèn và ánh trăng nên không biết rõ là ma quỉ hay là người thật.
Mấy ngọn đèn Khổng Minh trong chùa bị gió thổi phất phới, thỉnh thoảng chiếu chút ánh sáng ra bên ngoài. Bọn phỉ đồ kia tựa như u hồn đã hiện ra trước mặt chị em Phó Uyển. Dưới ánh sáng đèn, sắc mặt tên nào, tên nấy vàng khè trông rất rùng rợn.
Phó Uyển thấy người đứng đầu là kẻ ngày hôm nay đã nói dối mình là Bát Thủ Thiên Tôn đi vắng chưa về và cũng là chủ trì chùa Thanh Phong tên là Trí Không. Chỉ nghe thấy Trí Không nói:
– A di đà Phật! Dĩ nhiên là hai tiểu thí chủ quay trở lại. Thiết tưởng nơi Thanh Phong Tự chúng tôi là cửa Phật thanh tịnh, sao tiểu thí chủ lại nửa đêm khuya xông vào núi chém giết nhiều người bị thương, bị chết như thế này? Không sợ Phật Tổ giáng tội cho hay sao?
Uyển cô nương kiêu ngạo đáp:
– Tuy đêm khuya chúng tôi lên núi, nhưng có phải định kiếm đại sư đâu mà thủ hạ của quí chùa cứ đánh trộm, đánh lén chúng tôi mãi để làm gì? Hình như bọn họ chỉ muốn giết chết chị em chúng tôi mới hả dạ, như vậy chúng tôi không ra tay tự vệ sao được, vì lẽ đó cho nên tôi có giết chết thêm vài người nữa hay đả thương nhiều thêm nữa cũng không oán trách chúng tôi được.
Trí Không hòa thượng giọng cười the thé, và nói:
– Nữ thí chủ ăn nói khôn ngoan lắm, nhưng phải biết rằng, giết người thì phải đền mạng, nợ tiền thì phải trả lãi. Hai người không thể thoát được, nhưng chuyện đó bần tăng tạm gác sang bên, hãy hỏi Nữ thí chủ đêm khuya định lên chùa Thanh Phong này làm gì?
Trí Không hòa thượng lộ hung quang nhìn thẳng vào mặt Uyển cô nương để nghe câu đáp.
Uyển cô nương cả cười một hồi, giơ tay lên vuốt tóc và nói:
– Đại sư đã biết còn hỏi làm gì? Xưa nay người đi tu không hề nói dối ai, nếu bổn cô nương đây không khôn ngoan tí chút thì có phải là bị đại sư nói dối rồi không? Bát Thủ Thiên Tôn hiện giờ chả ở trên tầng tháp thứ sáu đang luyện Tý Ngọ Huyền Công là gì?
Trí Không nghe nàng nói như vậy thì thất kinh lùi lại hai bước, biến sắc mặt quát hỏi:
– Tại sao… mi… lại biết rõ như vậy hả?
Trí Không vừa nói xong, bổng ở phía sau có giọng lạnh lùng nói tiếp:
– Trí Không sư đệ đối phó với hai đứa nhỏ này hà tất phải tốn hao hơi sức, hãy bắt chúng nó trước đã.
Nói xong tên nọ đã xông lên phía trước, Uyển cô nương thấy người đó là một đại hán vạm vỡ cao lớn, đôi mắt ba góc, lóng lánh lộ hung quang, tay cầm hai cái lao bằng sắt. Lúc ấy Thanh Nhi không sao nhịn được cầm bút phán quan lên, tới trước mặt đại hán vừa cười vừa nói:
– Tên này ngu xuẩn, đần độn như vậy mà dám ra bêu xấu hay sao? Để tiểu gia cho ngươi về âm phủ cho rồi.
Đại hán nọ xưa nay vẫn kiêu ngạo, tự đắc, không coi ai vào đâu, ngoài sư phụ y là Bát Thủ Thiên Tôn ra, không hề chịu nghe lời ai khuyên bảo nửa câu, thì có bao giờ chịu để cho Phó Thanh ăn nói vô lễ với mình như vậy, bèn hét lớn lên một tiếng như hổ gầm và lớn tiếng nói:
– Con chó con kia, mày muốn chết phải không?
Vừa nói y liền múa song sóc đập bổ vào đầu Thanh Nhi. Thanh Nhi biết khí giới của đại hán nọ sức mạnh và nặng vô cùng, muốn thắng nổi phải dùng đến thân pháp lanh lẹ và khôn ngoan của mình mới được. Chờ cho song sóc sắp đâm xuống, Phó Thanh thoáng một cái đã lẻn ra phía sau đại hán rồi.
Đại hán nọ bổng thấy mất dạng Thanh Nhi, song sóc đánh hụt, thân hình sắp ngã về phía trước, biết ngay là nguy tai đã đến, vội nhảy thẳng ra phía trước hơn một trượng, đến khi quay đầu trở lại nhìn thì Thanh Nhi đang cầm song bút, miệng cười khúc khích đứng ngay trước mặt y rồi.
Trí Không thấy vậy cũng phải châu mày vì thấy thân pháp của Phó Thanh kỳ lạ quá, đủ thấy y với chị y không phải là những tay tầm thường, nhưng không biết hai chị em y tới kiếm sư tôn mình có việc gì. Chỉ còn một hai tiếng đồng hồ nữa sư tôn mình đã luyện xong, nếu không nghĩ cách níu chúng lại thì hỏng hết sự tu luyện của thầy mình…
Lúc ấy Trí Không thấy đại hán nọ bị Thanh Nhi làm cho quay chong chóng.
Đại hán nọ tên là Mạc Hồ, nhị đệ tử của Bát Thủ Thiên Tôn Ngao Hóa, biệt hiệu là Trấn Sơn Thần, võ công cũng khá, đêm hôm nay cũng vì y quá khinh địch nên mới bị Thanh Nhi dùng thân pháp quái dị bỡn cợt như vậy.
Lúc này Mạc Hồ trông thấy các sư đệ đều nhìn cả về phía mình nên xấu hổ vô cùng, bèn nghĩ thầm:
– Mình chỉ vì quá nóng mà bị thất thế như vậy, nhưng sự được thua của mình rất
thường, nếu lầm lỡ việc tu luyện của sư tôn mới là tai hại, chỉ còn một vài tiếng đồng hồ nữa sư tôn mình đã hoàn thành công quả, nếu để cho địch quấy nhiễu làm cho sư tôn phân tâm rồi tẩu hỏa nhập ma, vì vậy sư tôn mới sai thất sư đệ Trí Không canh phòng bên ngoài, nếu có cường địch hãy dùng lời lẽ tử tế mà ngăn cản lại. Trước kia ta cứ cho sư tôn cưng Trí Không sư đệ làm ta ghen hờn, nay lâm sự mới phải chịu, y quả là người lão luyện và trầm tĩnh hơn mình.
Y càng nghĩ càng nóng lòng sốt ruột, lại thấy Thanh Nhi tỏ vẽ khinh miệt mình, y liền nghiến răng, mím môi tấn công luôn một hơi bảy tám thế, Thanh Nhi thấy kẻ địch nông nổi như vậy thì trong lòng hớn hở vô cùng, liền giở môn Chung Kỳ Phục Ma Tam Thập Lục Đả ra múa đôi phán quan bút cứ nhằm các yếu huyệt của Mạc Hồ mà tấn công.
Trí Không đứng cạnh nói với các sư đệ rằng:
– Đôi phán quan út của thằng nhỏ này giống như thủ pháp của Tích Sơn Nhị Điểu, nhưng còn quái dị hơn nữa, chắc nó có liên quan gì đến Tích Sơn Nhị Điểu cũng nên.
Bên cạnh Trí Không có người khác nói:
– Tiểu đệ cũng nghĩ như vậy, nhưng trong lúc sư tôn mình đang đi tới mức quan trọng này mà chúng nó đến quấy nhiễu tôn sư, chắc có dụng ý gì khác, chớ không phải Tích Sơn Nhị Điểu sai nó tới có việc gì nói với sư tôn mình đâu.
Trí Không ngẫm nghĩ giây lát, liền đáp:
– Dù sao, trước hết chúng ta phải giữ chúng lại đã, qua được giờ nào hay giờ nấy. Cố nhân đã dạy: “Tiễu sự bất nhẫn tắc loạn đại mưu”. Sư tôn đã nghiêm cấm lúc này ra tay đấu với chúng. Hai đứa nhỏ này dám tới đây chắc phải có gì ỷ thị nên chúng nó mới dám như vậy. Có lẽ phía sau chúng nó còn có những người lớn khác cũng nên. Nhưng dù sao ta cũng phải cố ổn định cho chúng nó ở lại đây thì hơn.
Bỗng nhiên phía sau có tiếng người tiếp lời nói:
– Này Trí Không sư huynh! Chẳng lẽ mười mấy nhân mạng của bổn sư chúng ta đã bị chúng nó giết chết và đánh cho bị thương như vậy mà cả bọn chúng ta cũng đành chịu để yên cho hai đứa tiểu yêu này hay sao?
Trí Không nghe nói như vậy bèn chậm rãi đáp:
– Cửu sư đệ há chẳng biết nợ máu thì phải đền máu, chẳng những như vậy mà còn phải tính đến cả vốn lẫn lời nữa chứ? Chúng nó làm sao thoát khỏi những bàn tay của chúng ta mà sư đệ lại phải nóng nảy như vậy? Nhưng mà lúc này nếu để cho sư tôn của chúng ta bị tẩu hỏa nhập ma thì đệ có chịu nổi trách nhiệm này không?
Lúc ấy, Phó Uyển cầm kiếm đứng sừng sững ở giữa đấu trường cứ nhìn chòng chọc vào Thanh Nhi, thấy em sử dụng Cửu Cung Chính Phản Âm Dương Bộ Pháp và Chung Kỳ Phục Ma Tam Thập Lục Đả rất thuần thuộc, hớn hở cả mừng, vả lại thấy Thanh Nhi chỉ dùng có hai thế ấy mà đả khiến Mạc Hồ cuống quít cả chân tay rồi. Như vậy đã thấy võ học của Dư Vân quả thật là thần diệu không lường. Sau nàng lại thấy Thanh Nhi quay phía nào, Mạc Hồ cứ phải quay theo về phía đó, không sao nhịn được cười.
Từ khi Uyển cô nương nước vào quảng trường trước chùa tới giờ, đi được hơn nửa tiếng rồi, nàng nghĩ thầm:
– Thế này cũng hay. Mục đích của mình là lấy lại Thái A Kiếm, chớ không phải tới đây để xung đột với bọn chúng. Quý hồ cứ giữ chúng ở cả đây để Ngôn đại ca tự tiện hành động là xong.
Trí Không thấy Trấn Sơn Hổ Mạc Hồ bị Thanh Nhi đùa giỡn đến nỗi khó coi quá, lo ngại vô cùng.
Mấy tên sư huynh, đệ đứng cạnh chỉ muốn nhảy vào giúp sức, nhưng đều bị Trí Không ngăn cấm cả. Vì hòa thượng nọ thấy Thanh Nhi không có ý giết Mạc Hồ, trái lại thời gian càng kéo dài bao nhiêu, càng có lợi cho bên mình, thì cứ để nhị sư huynh quây quẩn như vậy, lại có thể cho nhị sư huynh một bài học để từ nay trở đi đừng có tự phụ như trước nữa và để cho đối phương khỏi nghi ngờ. Trí Không liền tiến lên, chấp tay chào Phó Uyển vừa cười vừa nói:
– Nữ thí chủ, quả thật gia sư hiện đang tu luyện Tý Ngọ Huyền Công ở tầng trên bảo tháp. Lúc này đang là lúc khẩn trương nhất, bắt buộc bần tăng phải nói dối hai vị thí chủ để khỏi làm lỡ việc tu luyện của gia sư thôi, xin nữ thí chủ lượng thứ cho.
Thấy Trí Không nói như vậy, Phó Uyển biết là tên nọ định giữ chị em mình ở lại để chờ sư phụ y tu luyện xong là xuống đây đối phó với mình…
Nghĩ tới đó, nàng bỗng nghe thấy trên không có hai tiếng còi rít lên như tiếng hạc kêu vậy, biết là Dư Vân đã thành công rồi, trong lòng mừng thầm, nhưng mặt vẫn như thường, mỉm cười nói:
– Đại sư nói như vậy mà tôi còn không tin thì thật vô lễ quá. Sự thật chị em tôi lên đây chỉ muốn hỏi lệnh sư một việc xưa kia, có thế thôi. Nếu lệnh sư có ở chùa thì mai chị em chúng tôi trở lại vậy, có điều gì không nên, không phải, mong đại sư tha thứ cho.
Nói xong, nàng lên tiếng gọi:
– Em Thanh, chúng ta đi thôi.
Phó Thanh cũng nghe thấy tiếng còi của Dư Vân rồi, nay thấy chị gọi, liền thâu tay ngay, nhảy về bên cạnh chị.
Rồi hai chị em chắp tay chào Trí Không, cùng vui vẻ chạy xuống núi.
Trí Không cũng nghe thấy tiếng còi, cứ tưởng là hạc kêu, không để ý tới, thấy chị em Phó Uyển đi rồi, mới thở nhẹ một cái, cả mấy người sư huynh đệ đứng cạnh đó cũng vậy.
Còn Trấn Sơn Hổ Mạc Hồ mỏi mệt đến mất hết tinh thần, hai chân mềm nhũn, thấy kẻ địch đi khỏi, ngã ngồi phịch xuống liền, lâu lắm không đứng dậy được, mồm cứ nói luôn:
– Thằng nhỏ ấy lợi hại thật!
Trí Không liền sai người xuống tận chân núi nhặt mấy xác chết đem chôn rồi nói:
– Theo chỗ tôi tính toán thì chỉ còn hai tiếng nữa là sư tôn hoàn thành công quả rồi.
Ngày mai hai đứa nhỏ còn tới đây nữa, thế nào cũng bị đánh chết dưới chưởng Tý Ngọ Huyền Công của sư tôn chúng ta không sai.
Ngờ đâu, Bát Thủ Thiên Tôn không những bị người ta cướp mất Thái A Bảo Kiếm mà còn bị đánh chết ở trong bảo tháp là khác nữa.
Xưa nay Bát Thủ Thiên Tôn vẫn cấm nhặt không cho các đệ tử được tự tiện lên trên bảo tháp, lúc nào cần gọi tới sẽ gõ một tiếng khánh nhỏ, các đệ tử mới được lên hầu.
Các đệ tử chờ bảy tám tiếng đồng hồ vẫn không thấy sư tôn cho gọi, và cũng không thấy sư phụ xuống dưới tháp, Trí Không mới sinh nghi, liền đánh liều leo lên trên tháp xem, mới hay Bát Thủ Thiên Tôn chết đã lâu rồi, và Thái A Kiếm cũng mất luôn. Lúc này y mới biết đã bị mắc hỡm hai đứa nhỏ rồi, liền cho người xuống núi tìm kiếm.
Nhưng y có biết đâu, lúc này hai chị em Phó Uyển đã ở ngoài xa năm sáu trăm dặm rồi.
Hãy nói, hai chị em Phó Uyển chạy xuống núi, đã thấy Dư Vân đang ở trước Phong Động, tay cầm sẵn thanh kiếm Thái A đợi chờ.
Chàng thấy hai chị em họ đã xuống, liền khẽ quát:
– Đi thôi!
Ba người trở về khách sạn của Dư Vân trọ tại nội thành, lúc ấy đã canh tư rồi. Ba người nhảy qua tường vào, trong khách sạn mọi người đang say ngủ, nên không một ai hay biết gì cả.
Dư Vân lấy đá lửa ra đánh, châm vào cuộn giấy chỉ thìu (giấy bản cuốn tròn khi châm cháy có thể thổi bốc lửa lên như cái đóm vậy), rồi thổi lên châm vào ngọn đèn trong phòng sáng tỏ liền.
Dư Vân khẽ bấm cái chốt ở kiếm Thái A, lò xo bật mạnh ra một cái, một tiếng kêu rú lên như rồng ngâm vậy, mãi mãi không dứt, rồi từ từ kéo lưỡi kiếm ra khỏi bao, chỉ thấy hào quang như điện, lưỡi kiếm từ đầu chí đuôi dài chừng ba thước sáu tấc, bao kiếm có tua mã vĩ dài hai tấc.
Khi kiếm đã ra khỏi bao, ánh sáng đèn cũng phải tối sầm lại, Dư Vân tặc lưỡi khen ngợi và nói:
– Quả nhiên là kiếm tốt thật.
Chàng đưa kiếm cho Uyển cô nương và nói tiếp:
– Lợi khí thần vật này, quả đẹp vô cùng. Thảo nào cô chịu khó lặn lội xa xôi ngàn dặm tìm kiếm, bây giờ nguyện vọng của cô đã đạt rồi. Khi trời sáng tỏ, cô và Thanh Nhi phải đi ngay nhé.
Uyển cô nương đỡ thanh kiếm, vái chào cảm tạ và hỏi Dư Vân về tình hình lúc cướp ra sao?
Thì ra, lúc Dư Vân lên trên núi, liền chia tay với chị em Phó Uyển, nhưng sự thật chàng có xa cách hai người bao giờ đâu. Chàng nhảy vào trong bụi cây, rồi từ cây này sang cây nọ, cứ đi trên cao theo cạnh chị em Phó Uyển, bổng chàng trông thấy có mười mấy cái bóng chạy tới. Tên phỉ đồ đi đầu đã gặp nàng, liền lấy ám khí ra ném luôn, chàng phải dùng tay gạt hộ ám khí đó, rồi đứng trên cây xem hai chị em đối phó với giặc ra sao?
Chàng thấy hai chị em chỉ đánh hai ba thế đã giải quyết xong bọn giặc, liền lúc ấy chuông trong chùa đã vang lên, chàng nghĩ thầm:
– Nếu bây giờ tất cả sư trong chùa ùa ra thì chị em nàng địch sao nỗi?
Nghĩ tới đó, chàng nhảy xổ xuống đánh bọn giặc, những tên giặc canh gác đó cứ cách ba trượng lại có một tên ngồi gác ở trên lối đi.
Nhưng chúng có ngờ đâu phía sau lưng lại có người tới đánh lén như vậy, nên tên nào tên nấy đều bị chàng đánh và vứt xuống dưới chân núi tức thì.
Đáng lẽ Dư Vân xuất thân cửa Phật phải cải giới mới phải, nhưng chàng lại có ý niệm khác người là: giết thêm một kẻ ác là gây thêm một thiện quả. Lúc chưa xuống núi chàng đã trồng một cuộc sát giới vô biên cho ngày nay rồi.
Sau này khi hạ sơn, trong mười năm trời, chàng đã giết không biết bao nhiêu nhân vật hắc đạo trong giang hồ. Đó là số trời đã định, nên chàng mới có ý niệm như thế?
Hãy nói Dư Vân quét sạch hết quân mai phục canh gác rồi, hai tay vỗ mạnh một cái, đã nhảy lên trên đỉnh cây, rồi chuyền từ cây này sang cây nọ mà đi thẳng lên trên đỉnh núi, và ngừng chân trên cây thông cổ thụ ở trước cửa chùa ngắm xem hai chị em Phó Uyển đối phó với mấy người trong chùa ra sao?
Chàng thấy Thanh Nhi sử dụng Cửu Cung Âm Dương Chính Phản Thân Pháp quái lạ của mình dạy cho, để đối địch với Mạc Hồ, bất cứ Mạc Hồ giở thế võ tinh diệu đến thế nào,
Thanh Nhi chỉ khẽ len mình một cái, là tránh khỏi ngay, linh hoạt vô cùng, trong lòng rất làm an ủi hết sức, lại thấy Trí Không với các sư huynh đệ đứng cạnh đó xem, chớ không định ra tay đối địch với Phó Uyển biết ngay chúng định tâm kéo dài thời gian, để cho gia sư của chúng đủ thời giờ luyện thành công môn võ học siêu quần.
Nghĩ ngợi giây phút, chàng lén mình chạy luôn vào phía sau chùa. Chàng đoán trong, ngoài chùa và trước mặt bảo tháp thể nào cũng có năng thủ ẩn núp một nơi mai phục, chỉ hơi nghĩ ngợi một chút, liền quyết định ra kế hoạch để hành sự ngay và thị có Huyền Thiên Thất Tinh Bộ Pháp quái dị khó lường, bất cứ sao bọn người mai phục cũng không thể nào trông thấy rõ hình bóng của mình được.
Dư Vân lướt xuống phía sau chùa, bổng thấy một cái bóng đen thập thò đằng sau cây cổ thụ, hình như không phát giác mình đi qua, nên chàng yên tâm chạy thẳng tới trước bảo tháp, ngửng đầu lên nhìn thấy tháp cao bảy tầng, chót vót tới tận từng mây, mỗi một tầng, chỗ mái hiên có treo ba ngọn đèn gió, ánh sáng lờ mờ trông thật rùng rợn, riêng tầng thứ ba là không có ánh sáng đèn chiếu ra và tầng nào cũng vậy, đều có năng thủ (người giỏi võ) đứng trên hiên, lưng dựa tường, trong bóng tối không có bóng trăng, khó mà biết được các tầng có người đứng canh gác như vậy. Nhưng với đôi mắt của Dư Vân khác người, liếc trông một cái là thấy liền.
Dư Vân liếc nhìn xung quanh, thấy trước sau bảo tháp có những mấy chục chòi canh ngầm, trong lòng cũng phải hơi kinh hoảng nghĩ thầm:
– Họ bố trí như thế này, nếu phải người khác, có khác gì đưa dê vào miệng hùm không? Nhưng dù sao chúng cũng không thể làm khó dễ được ta.
Nghĩ xong, chàng bỗng lướt một cái, đã lẻn tới phía sau một chòi canh gần đó nhất, vội giơ hai ngón tay ra điểm luôn huyệt ngủ của tên nọ, lại sang chòi canh thứ hai cũng điểm huyệt như vậy, động tác nhanh nhẹn vô cùng, hình bóng phảng phất như bóng ma, ngay cả ban ngày chưa chắc đã trông thấy rõ hình bóng của chàng, huống chi là ban đêm không có ánh trăng này?
Chỉ trong chốc lát, chàng đã điểm huyệt hết tất cả những tên gác chòi canh ở xung quanh bảo tháp, chỉ còn lại những tên đứng trên mái hiên các tầng trên là khó ra tay thôi, tất nhiên chàng muốn chế ngự chúng cũng không khó khăn gì cả, nhưng chàng không muốn có một tiếng động nào, và cũng không muốn để lộ cho một ai hay biết là mình ra tay cả.
Chàng nghĩ mãi không ra được một cách hoàn hảo nào, bỗng ngửng đầu lên trông thấy một cành cổ thụ cách đỉnh tháp chừng mười lăm, mười sáu trượng, đang rung động ở trên không, liền nghĩ:
– Sao ta ngu thế, từ cành cây này nhảy sang bên đỉnh tháp có phải đỡ tốn công không?
Chàng quyết định xong, liền lén tới cạnh cây cổ thụ, để ý xem có người mai phục ở trên cây không? Thấy không có điều gì khả nghi rồi, chàng vẫy hai tay một cái, người đã vọt lên cao bảy tám trượng, rồi mượn cành cây bên trên lấy sức nhún vai nhảy cái thứ hai, cứ nhún nhảy bảy tám cái đã lên tới cành cây chìa ra gần đỉnh tháp rồi.
Khinh công tuyệt đỉnh như chàng, trong võ lâm ngày nay khó có người thứ hai như vậy. Dư Vân đứng trên cành cây như đóng đinh vào vậy, tha hồ cành cây lắc lư thân hình chàng cũng lắc lư theo, ổn định như thường.
Chỉ thấy chàng hít hơi mạnh một cái, hai chân nhún cành cây trĩu xuống chờ cành cây bật trở lên, liền mượn sức bật lại đó, bắn thân hình lên cao hơn mười trượng, chờ lúc hết đà thân hình rơi xuống, co ngay chân tay lại, lộn luôn hai vòng, rồi lại giơ thẳng chân tay ra, như một con chim ưng bay lượn trên không, lướt quanh đỉnh tháp ba vòng từ từ giáng xuống, hai tay dính vào cái hồ lô trên chót đỉnh, đây chính là Thiên Sơn Tuyệt Kỷ Thất Cầm Thân Pháp thật là tài khéo tới chốn tột mức!
Dư Vân cúi xuống, hai chân móc lấy mái hiên, đầu dốc ngược, hai tay dính sát tường, như là con mối (thằn lằn hay thạch sùng) chui luôn vào tầng thứ bảy, thấy bên trong không có một bóng người nào, tối om như mực.
Chàng thấy cửa cầu thang đi xuống tầng thứ sáu bị lấp bằng một tấm sắt dày, liền dùng Kim Cương Chỉ, giơ hai ngón tay từ từ cắm vào tấm sắt dày hơn hai tấc ấy, tựa như cái khoan, khoan thủng hai lỗ vậy, rồi móc hai ngón tay lại định kéo lên, nhưng lại lắc đầu rút hai ngón tay ra, móc trong lưng lấy thanh dao găm Linh Tề ra, đâm luôn vào lỗ hổng, từ từ cắt thành một cái vòng, trực kính hơn hai thước, rồi khẽ nâng miếng sắt tròn đã cắt lên, thế là lộ ra một cái lỗ, bổng thấy một chút ánh sáng ở trên vách lấp lóe, không chần chừ chờ đợi gì, thân hình sa xuống liền, cứ sát vách mà tiến, đã trông thấy Bát Thủ Thiên Tôn đang ngồi xếp bằng tròn trên cái thảm, hai mắt nhắm nghiền, gân mặt cứ xúc động luôn luôn, hai chưởng đang giữ thế đẩy thẳng ra.
Tới khi nhìn thật kỹ, chàng kinh hoảng vô cùng, vì thấy khắp người Bát Thủ Thiên Tôn đều mọc lông trắng dài gần cả thước, che lấp cả mắt mũi. Nếu ai không biết tưởng y là con vượn hóa thân chứ không phải là người.
Dư Vân định nhanh tay dùng Hiên Viên Thập Bát Giải chế ngự luôn Bát Thủ Thiên Tôn, nhưng vì chưa trông thấy Thái A Kiếm để đâu nên vẫn trù trừ chưa hạ thủ vội, vì chàng sợ Thái A Kiếm cất giấu nơi khác, lại phải tốn công tìm kiếm, có phải mất nhiều thời giờ không?
Lúc ấy đột nhiên cổ họng của Bát Thủ Thiên Tôn có tiếng kêu như bò rống phát ra, các khớp xương trong người đều có tiếng kêu “cạch cạch”, song chưởng giơ lên.
Nhờ có mấy cái động tác của Bát Thủ Thiên Tôn vừa cử động, Dư Vân mới thấy tà áo của y kéo lên, bên trong có bao kiếm lộ ra! Chàng hớn hở mừng thầm, biết Bát Thủ Thiên Tôn luyện tới lúc này đã tới mức Thủy Hỏa Tương Tế (nước và lửa giúp đỡ lẫn nhau) và công hành sắp hoàn thành tới nơi, nếu không ra tay ngay thì hết cơ hội may mắn này.
Chàng định ra tay đột kích, bỗng thấy Bát Thủ Thiên Tôn mở to đôi mắt, mặt mũi tươi tỉnh, thoáng thấy Dư Vân đứng cạnh, giật mình kinh hãi hai tay nhanh như chớp nhằm địch thủ đánh luôn.
Nếu y giở hết kình khí (hơi sức mạnh) ra, chỉ sợ hai tầng tháp bên trên bị Tý Ngọ Huyền Công rung đổ mất.
Dư Vân ra tay nhanh vô cùng, đã điểm trúng Khí Lộ huyệt của đối phương rồi. Lúc ấy, Bát Thủ Thiên Tôn mới ra tay tới lưng chừng, đã thấy bên ngực phải vừa lạnh buốt, vừa tê tái rồi; chân khí chạy ngược trở lại, máu trong huyết quản cứ sôi sùng sục, hai cánh tay như bóng cao su xì hơi, nặng trĩu xuống không sao nâng lên được, tiếp theo là cả người run lẩy bẩy như cái lò xo vậy.
Thấy mình đã bị người kiềm chế rồi, Bát Thù Thiên Tôn đôi mắt ảm đạm không có thần, nhìn thẳng vào mặt Dư Vân.
Phải biết, Hiên Viên Thập Bát Giải lại được gọi là Thập Bát Chế Long Thủ, là một môn võ công tuyệt học ghi trong Hiên Viên Kinh. Trong đời này, mấy ai có thể giải nổi thủ pháp kỳ ảo ấy được. Dư Vân lại ra tay nhanh như chớp nhoáng như vậy, nếu không thế chàng đã bị Bát Thủ Thiên Tôn hạ thủ trước rồi.
Từ khi hạ sơn tới giờ, Dư Vân đều theo lời dạy bảo của sư phụ Minh Lượng là địch chưa ra tay mình đã ra tay trước, nên chưa hề thất thủ bao giờ, còn điều Minh Lương đại sư khuyên đừng có sát phạt nhiều có tổn thương thiên đạo thì chàng không sao tuân theo được.
Đó cũng tại sát nghiệp của chàng quá nặng, nhân lực không sao hóa giải được, chỉ có ứng thiên mệnh mà tận nhân sự, có thế thôi.
Lúc ấy, Bát Thủ Thiên Tôn thở dài một tiếng rất não nùng, nhìn Dư Vân chân tay co rúm lại và nói:
– Ta Ngao Hóa bình sanh giết người rất nhiều và không để cho nạn nhân biết tại sao mà chết cả, thì bây giờ tới ta cũng vậy, quả thật tuần hoàn báo ứng có khác! Ta với ngài xưa nay không có hiềm thù với nhau, nhưng ngài tới đây để làm gì ta cũng có thể đoán ra được. Thái A Kiếm ở dưới vạt áo này đây, ngài cứ tự tiện đến lấy đi.
Tiếng nói càng lúc càng nhỏ dần, y lại cố hít mạnh một hơi, nói tiếp:
– Môn hạ đệ tử của tôi rất nhiều, thiện ác đều có, chỉ mong ngài…
Nói tới đó, y đã nhắm nghiền mắt lại và tắt thở rồi. Dư Vân thấy vậy cũng phải thở dài một tiếng, rồi lật vạt áo Bát Thủ Thiên Tôn lên rút thanh bảo kiếm ra xem xét qua loa, liền đeo lên trên vai, lại theo đường lối cũ, nhảy lên trên đỉnh tháp, và sang bên cành cây cổ thụ mà xuống.
Chàng ngừng chân trên cành cây, nhìn bảo tháp ngẩn người ra, giây lát chàng cảm thấy phen này tới đây lấy lại Thái A Bảo Kiếm cho Phó Uyển, đã ra tay lén lút, giết chết Bát Thủ Thiên Tôn như vậy thật không quang minh chính đại chút nào! Và còn quá độc ác là khác nữa!
Chàng tự khiển trách một hồi rồi mới nhảy xuống dưới đất giải huyệt cho tất cả những tên bị điểm huyệt hồi nãy rồi sau đó mới tới trước chùa xem chị em Phó Uyển đang làm gì?
Chàng thấy Phó Uyển cô nương vẫn đứng nguyên chỗ cũ, Trí Không cũng chưa định ra tay đánh, hai bên đều đứng yên cả đó, chỉ có Thanh Nhi đang đùa giỡn với Trấn Sơn Hổ Mạc Hồ, đùa đến nỗi Mạc Hồ tức giận kêu la luôn mồm.
Chàng cũng phải cười thầm, Thanh Nhi người thì bé nhỏ mà to gan đến thế, sau này tất sẽ trở nên một khắc ma tinh của giang hồ.
Đêm khuya gió càng lạnh, chàng không muốn kéo thời gian ra nữa, vội vàng vừa chạy vừa huýt hai tiếng còi, để cho hai chị em nọ nghe thấy mà rút lui.
Dư Vân đoán chắc chị em Phó Uyển thể nào cũng nghe thấy tiếng còi của mình rồi, liền quay mình trở lại chốn cũ, trong đêm khuya tựa như một con hạc bay từ trên không lướt xuống, tới trước cửa Phong Động liền hạ thân đứng sững trên bãi cỏ, không có một chút tiếng động nào.
Một lát sau, quả nhiên hai chị em Phó Uyển đã tới nơi hội họp, cả ba cùng tiến thẳng về phía thành Thái Nguyên.
Dư Vân kể lại chuyện lấy bảo kiếm cho hai chị em nghe xong, vuốt ve Thái A Kiếm một hồi không nỡ rời tay, liền vừa cười vừa nói:
– Tâm nguyện của Uyển cô nương tối nay đã được rồi, sau này thể nào cũng sẽ trở nên một hiệp nữ trong võ lâm. Bây giờ tôi xin chúc mừng cô nương trước.
Phó Uyển bĩu môi làm mặt xấu, rồi cúi đầu khẽ cười, lại ngửng đầu lườm một cái. Thấy vậy, Dư Vân cũng phải động lòng yêu đương, nhưng phải vội trấn tĩnh lại tâm trí ngay, và nói rằng:
– Hai chị em cứ chờ đợi ở đây, tôi đi ra ngoài kia một lát sẽ trở lại liền. Tôi sẽ xếp đặt cách đi về cho.
Nói xong, chàng chỉ thoáng cái đã rời khỏi khách sạn tới giữa phố rồi, gió đêm lạnh như cắt, nhưng nhãn lực của chàng rất tốt, tuy ở trong bóng tối giơ tay ra không trông thấy năm ngón, nhưng trong mười trượng, bất cứ chim chóc hay thú dữ chạy qua cũng không sao tránh khỏi được tầm mắt của chàng.
Lúc ấy, chàng đi bộ pháp như người thường thôi, chân cao chân thấp, đi được một tiếng đồng hồ, bỗng nghe thấy phía trước có tiếng động đưa tới, chàng ngừng chân giây lát, lại tiếp tục đi. “Soẹt” một tiếng, một cái bóng đen từ phía trước lướt tới, khẽ rơi xuống trước mặt cản lối đi. Nhìn kỹ, Dư Vân mới hay là một người ăn xin già, quần áo rách rưới, lưng đeo ba cái dây thừng kết bằng cỏ nhỏ, hai mắt cứ nhìn mình tròng trọc, không nói nữa lời.
Dư Vân cười thầm và nghĩ:
– Ta đang muốn kiếm đệ tử Cái Bang, thì vừa may lão này lại tới. Cũng hay, ta đỡ phải tốn công đi một phen.
Nghĩ đoạn, chàng cũng không nói năng gì cả, cứ nhìn lão ăn xin mỉm cười, lẳng lặng nghe xem đối phương có nói gì không.
Lão ăn xin đứng lặng yên giây lát, thấy Dư Vân không sợ hãi mình, cũng phải kinh ngạc thầm nghĩ:
– Tên đồ hủ nghèo này cũng can đảm đấy, chứ bộ mặt của Tam Tuyệt Quái Khất Mạnh Trọng Kha này thì trong tỉnh Sơn Tây này ai mà chẳng hay biết. Thanh Phong Bang thế lực lớn như thế mà còn không dám chạm đến ta. Nếu đêm nay ta không dọa được tên đồ hủ này rút lui, thì cũng quái lạ thật. Xem bộ pháp của y như người thường thôi, tất nhiên không phải là nhân vật võ lâm rồi. Hèn chi y không biết ta cũng phải.
Nghĩ tới đó, lão ăn xin nhấp nháy đôi mắt rồi hỏi:
– Ngài đêm khuya thế này mà đi đường một mình như vậy, có ý định thế nào?
Dư Vân nghe nói cả cười, liền đáp:
– Còn lão thì sao?
Ý chàng là tại sao anh lại đi đêm một mình như thế?
Tam Tuyệt Quái Khất Mạnh Trọng Kha nghe thấy Dư Vân hỏi như vậy, sầm nét mặt lại, rồi nói:
– Lão ăn xin ban ngày không dám trông thấy người nên phải ban đêm đi chơi phố như vậy, còn ngươi, thầy đồ hủ có giường không ngủ, đêm khuya lạnh lùng như thế này mà đi du hồ ở ngoài phố chắc cũng không phải hiền lành gì đây.
Dư Vân ha hả cười đáp:
– Thì ra ngươi muốn hỏi lão vấn đề đó phải không? Dù có nói cho ngươi biết cũng không sao, chuyện này giản dị lắm, lão gia ở trong kinh thành Long Đường ra đây vừa mới tới nơi, lão gia này muốn điều tra xem trong Cái Bang có tên nào có hành vi phi pháp không?
Hay là ngươi đã làm việc gì xấu xa nên mới sợ hãi như vậy?
Tam Tuyệt Quái Khất trợn mắt nhìn, cười quái dị vài tiếng rồi đáp:
– Sợ à? Lão gia từ nhỡ đến giờ chưa biết chữ sợ là gì cả, không ngờ mi, một tên đồ hủ lại dám dùng lời lẽ xảo trá dọa nạt lão gia đây. Hừ! Thần Long Đường của Cái Bang là nơi mi có thể tới được hay sao? Nếu đêm nay mi không chịu nói sự thật, lão gia nhất định không tha thứ cho đâu.
Dư Vân châu mày nghĩ ngợi:
– Thảo nào đại ca Thương Tỷ thường nói, môn hạ của Cái Bang kẻ xấu, người tốt đều có cả và những tay hay sinh sự phi lý lại càng nhiều nữa, nhưng dù sao chúng cũng không dám phản kháng, qui luật của môn phái như vậy ta thử lấy lệnh phù ra thử xem.
Nghĩ đoạn chàng thò tay vào túi cầm thẻ đồng tía Thần Long Dư Hổ Lệnh rồi vừa cười vừa nói:
– Xem ngươi ăn nói có vẻ tự phụ lắm, chắc cũng không phải là những kẻ tầm thường, ngươi thử nói danh hiệu ra có bao nhiêu đạo hạnh lớn để ta còn xét xem có đáng ra tay không?
Tam Tuyệt Quái Khất Mạnh Trọng Kha cười một cách kiêu ngạo và đáp:
– Tên đồ hủ kia, hãy lắng tai mà nghe, đừng có sợ mất hết cả hồn vía đấy nhé. Lão gia đây là Mạnh Trọng Kha, ngoại hiệu là Tam Tuyệt Quái Khất, vậy mi còn muốn nói gì nữa hay không?
Dư Vân tỏ ra khinh thường mỉm cười hỏi:
– Phỉ hiệu này nghe cũng kinh người đấy, nhưng thế nào gọi là Tam Tuyệt?
Mạnh Trọng Kha trợn mắt đáp:
– Gì hả, chưa nghe thấy tên ta hay sao? Để lão gia cho mi hay, bản lĩnh của lão gia đây có ba tuyệt là: Tâm Tuyệt, Thủ Tuyệt và Tuyệt Kỷ, tuyệt này bởi lão gia luyện thành môn Tuyệt Hổ Chưởng cho nên người ta mới gọi lão là Tam Tuyệt.
Dư Vân thấy Mạnh Kha nói như vậy cũng biết võ nghệ y rất cao, nhưng từ khi mình ra giang hồ tới giờ chưa hề giao đấu với môn hạ của Cái Bang bao giờ, liền vừa cười vừa nói:
– Tuyệt Hổ Chưởng!
Lắc đầu mấy cái chàng mới tiếp:
– Chưởng pháp này lão gia chưa nghe thấy ai nói tới cả. Mi thử ra tay đánh mấy chiêu xem nào.
Tam Tuyệt Quái Khất hơi giận đáp:
– Tên đồ hủ nghèo này muốn chết chắc? Thử gì chứ thử cái này rất nguy hiểm đó. Thôi được, nếu lão không lộ vài thế tuyệt kỷ thì mi lại bảo lão già đây là người hẹp lượng.
Nói tới đó, y liền hét lớn một tiếng:
– Coi thế!
Y giơ hữu chưởng ra, năm ngón tay cong cong như cái móc giống hệt Hổ Chưởng nhằm vào hông trái Dư Vân mà cào tới nhanh như điện, như gió mà không có một tí tiếng gió nào kèm theo cả.
Dư Vân cũng phải khen thầm. Công lực của Tam Tuyệt Quái Khất thật là hiếm có, liền co chân trái lên. Lúc ấy, chưởng của Quái Khất ra tới lưng chừng hóa cào thành bắt, thuận thế định nắm chặt lấy Uyển Mạch huyệt ở cánh tay tả của Dư Vân. Thấy bắt được cổ tay của đối phương một cách dễ dàng như vậy, y ngẩn người ra nghĩ thầm:
– Chẳng lẽ tên đồ hủ này không biết một chút võ công thật chăng? Khi nào ta lại ra tay đánh với một tên văn nhân trói gà không đặng này.
Y chưa nghĩ xong đã thấy những ngón tay bắt vào cổ tay của Dư Vân có một sức mạnh hất trở lại kỳ cương vô cùng, và lại cảm thấy tê tái nữa, vội rút ngay hữu chưởng lại.
Dư Vân tay phải đã nhắm hữu chưởng của Tam Tuyệt Quái Khất chém tới.
Cũng may Quái Khất rụt tay nhanh, bằng không cả một cánh tay phải đó đã bị chặt gãy rồi.
Tam Tuyệt Quái Khất kinh ngạc la lớn một tiếng “Ủa”, tay trái liền nhằm tay phải của Dư Vân vừa chặt hụt mình, cào luôn. Thế là hai người chưa hề di động thân mình một chút nào cả mà đã tấn công nhau bảy, tám chiêu liền rồi.
Dư Vân sử dụng Kim Cương Tản Thủ chưởng pháp rất bình thường, nhưng bên trong tinh xảo vô cùng, oai lực lại càng kinh người nữa. Lúc này Tam Tuyệt Quái Khất càng kinh ngạc vô cùng nghĩ thầm:
– Tuyệt Hổ Chưởng của mình giở ra tuy không phải là tuyệt học chí cổ lăng kim, nhưng võ lâm hiện thời chỉ có vài ba người là có thể hóa giải được, còn thì những người khác muốn tránh cũng khó mà tránh nổi. Không ngờ tên đồ thủ này chỉ dùng thủ pháp Kim Cương Tản Thủ tầm thường mà giở liền bảy, tám chiêu của ta thật là quái lạ.
Nghĩ đoạn y vội lùi lại tám bước, quát lớn hỏi:
– Mi là ai?
Dư Vân cả cười và đáp:
– Ngươi đã chịu thua rồi phải không?
Nghe chàng nói vậy, Tam Tuyệt Quái Khất Mạnh Trọng Kha giận đến dựng ngược tóc lên, la lớn nói:
– Mi nói gì hả? Lão gia đây đã thua chiêu nào đâu!
Nói xong, Quái Khất sử dụng cả song chưởng nhanh như gió tấn công tới, chỉ trong nháy mắt đã thay đổi ba chiêu liền đều nhắm những bộ vị khác nhau mà cào tới.
Nếu người có võ công hơi kém một tí, không biết đâu mà tránh những thế võ kỳ lạ đó, không chết cũng phải bị thương nặng, đây là một thế võ quái lạ trong chín thế Cổ Tuyệt Hổ Chưởng. Dư Vân mỉm cười, chờ song chưởng của đối phương sắp tấn công tới gần người, chỉ giơ hai chưởng lên bên trong mà sử dụng Tiểu Thiên Tinh chưởng lực đỡ luôn, chỉ nghe thấy “Bùng” một tiếng.
Tam Tuyệt Quái Khất đã loạng choạng bật luôn ba bốn bước rồi mà Dư Vân vẫn đứng vững như tượng đồng. Quái Khất ngơ ngác biến sắc mặt.
Dư Vân ngẩng đầu lên nhìn tới thấy bên phía đông đã sắp sáng tỏ liền nghĩ thầm:
– Trời sắp sáng tỏ rồi, ta cũng nên ngưng tay đừng đùa nữa.
Liền chìa Tía Đồng Thần Long Lệnh ra và nói:
– Mong Mạnh Bang đầu chớ vì chuyện vừa xảy ra đây mà nổi giận. Hãy coi cái này thì biết tôi là ai.
Tam Tuyệt Quái Khất giật mình trợn mắt lên nhìn, vội biến sắc, mặt trở thành vẻ cung kính nhưng vẫn chưa chịu quỳ lạy, chỉ buông xuôi tay hỏi:
– Thì ra ngài cầm Tía Đồng Thần Long Lệnh, một phù lệnh tôn sùng chí thượng của bổn môn. Theo qui điều của bổn môn, ai cầm lệnh phù này tức là đại diện Trưởng Lão của bổn môn, muốn sai khiến gì, muốn ra lệnh chém giết Mạnh mỗ cũng phải tuân theo, nếu ngài cho rằng việc vừa rồi có điều chi bất mãn, xin cứ xử phạt Mạnh mỗ, nhưng lão ăn xin này chưa được biết rõ là Thần Long Lệnh này có tất cả tám cái, bốn cái làm bằng đồng tía, bốn Trưởng Lão của bổn môn, mỗi người giữ một cái, khi đưa lệnh này ra thì dù là Bang chủ cũng phải tuân theo mệnh lệnh, còn bốn cái nữa làm bằng sắt Diến Điện do Bang chủ cầm giữ, có việc lớn là đưa phù lệnh sắt Diến Điện đó ra, trong hai mươi năm nay chưa thấy vị nào sử dụng tới Tía Đồng phù lệnh này, trong điều lệ của bổn môn, tuy có một điều là ai cầm phù lệnh này tức đại biểu Trưởng Lão bổn môn, nhưng Trưởng Lão không bao giờ cho ai mượn phù lệnh này cả.
Năm năm trước đây, Tứ Trưởng Lão chết vì bệnh hoạn, thẻ Tía Đồng có trao lại cho Cửu Chỉ trưởng lão, tháng trước lão ăn xin ở Thiểm Nam có gặp Cửu Chỉ trưởng lão, thì
Trưởng Lão nói:
– Thẻ Đồng Tía của Tứ Trưởng Lão đã trao cho Tạ đại hiệp rồi và từ nay Tạ đại hiệp tức là Tứ Trưởng Lão. Chẳng hay ngài là Tạ Trưởng Lão đấy phải không? Nhưng hình dáng và tuổi tác không giống Cửu Chỉ trưởng lão nói. Xin thứ lỗi cho lão ăn xin này hỏi một cách đường đột như vậy.
Dư Vân mỉm cười bỏ phù lệnh Đồng Tía vào túi rồi khẽ giở mặt nạ ra. Tam Tuyệt Quái Khất Mạnh Trọng Kha vội quỳ một chân xuống và nói:
– Tứ Trưởng Lão giá lâm, phân đường chủ tỉnh Sơn Tây, Mạnh Trọng Kha xin lãnh tội.
Dư Vân hai tay đỡ Quái Khất, vừa cười, vừa nói:
– Mạnh đường chủ không có tội gì cả, tôi đang có việc định nhờ Mạnh đường chủ giúp cho, chẳng hay Mạnh đường chủ có nhận lời không?
Tam Tuyệt Quái Khất Mạnh Trọng Kha cung kính đáp:
– Sao Tứ Trưởng Lão lại nói thế! Có điều gì sai bảo, dù ra sống vào chết tiểu nhân cũng không dám chối từ.
Dư Vân liền kể chuyện giúp cháu một người bạn giết chết Bát Thủ Thiên Tôn và cướp lại thanh bảo kiếm Thái A, vì còn việc cần phải ở lại Thái Nguyên làm cho xong nên định nhờ môn hạ của Cái Bang hộ tống hai chị em nàng Phó Uyển trở về huyện Xương Bình.
Tam Tuyệt Quái Khất “Ồ” một tiếng, rồi nói:
– Thảo nào, phải công lực như Trưởng Lão mới cướp lại được Thái A Kiếm đó, chớ người khác thì làm sao mà địch nổi Bát Thủ Thiên Tôn. Thái A Kiếm là lợi khí thần vật, người trong võ lâm ai cũng muốn cướp được, nay Tứ Trưởng Lão sai khiến tiểu nhân hộ tống chị em Phó tiểu thư rất dễ, riêng có thanh bảo kiếm đó cần phải cất giấu một cách kín đáo chớ không giữa đường sẽ mang họa vào thân.
Dư Vân gật đầu khen phải. Lúc đó mặt trời đã sáng tỏ, chàng vội nói:
– Mạnh đường chủ hãy theo tôi tới đây!
Nói xong chàng đi trước dẫn đường. Tam Tuyệt Quái Khất theo sau. Về tới khách sạn, chàng liền giới thiệu hai chị em Phó Uyển cho Tam Tuyệt Quái Khất, rồi vừa cười vừa nói:
– Bây giờ phải lên đường ngay, phiền Mạnh đường chủ hộ tống cho!
Tam Tuyệt Quái Khất vái lạy và đáp:
– Tiểu nhân xin tuân lệnh! Mời Phó cô nương, Phó tiểu hiệp lên đường ngay. Tốt hơn hết, Phó cô nương nên phủ miếng the đen che mặt và Thái A Kiếm cũng nên lấy vải gói lại trong yên ngựa, như vậy mới khỏi kinh hiểm.
Dư Vân gật đầu và nói:
– Ý kiến này rất hay, suốt dọc đường, mong Mạnh đường chủ tùy cơ mà ứng biến.
Thấy phải từ biệt Dư Vân đến nơi, hai chị em tỏ vẻ quyến luyến. Uyển cô nương mắt đỏ ngầu như muốn khóc, cả Thanh Nhi cũng vậy. Dư Vân cũng ứa nước mắt mà gượng cười nói:
– Các người không nên như vậy. Xong việc tôi sẽ tới đằng nhà ít bữa. Có lẽ cuối tháng giêng tới là tôi tới huyện Xương Bình đó, và tôi sẽ tặng cho mỗi người một món quà.
Uyển cô nương nuốt nước mắt gượng cười, Thanh Nhi cố gắng lắm mới nói được:
– Ngôn đại ca đừng nói dối chúng em nhé!
Dư Vân nhìn ra cửa sổ rồi nói:
– Trưa lắm rồi, hai người mau lên đường đi!
Tam Tuyệt Quái Khất dẫn đường đi trước, vừa ra khỏi cửa lại quay trở lại vái chào Dư Vân và nói:
– Tiểu nhân sẽ phái tám cao thủ của bổn bang hộ tống. Lát nữa tiểu nhân quay trở lại có một việc, mong Tứ Trưởng Lão làm chủ cho.
Dư Vân vừa cười vừa đáp:
– Được! Cứ đưa chị em họ lên đường trước đã!
Tam Tuyệt Quái Khất liền dẫn hai chị em Uyển Nhi đi.
Dư Vân liền ngả lưng lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Nửa giờ sau, Tam Tuyệt Quái Khất quay trở lại.
Dư Vân liền hỏi:
– Mạnh đường chủ có biết ở ngoại ô Thái Nguyên có nơi nào có thể ẩn núp kín đáo, hãy đưa tôi đi ở tại đó một thời gian.
Nói đoạn chàng liền rỉ tai Mạnh Trọng Kha nói vài lời nữa. Tam Tuyệt Quái Khất ngẫm nghĩ giây lát và nói:
– Ngoại thành Thái Nguyên đây có một từ đường gọi là Tấn Từ, là một nơi danh thắng, có rất nhiều người tới du ngoạn, nhưng vào mùa đông giá lạnh này thì không có ai dám tới đó cả, thanh tĩnh vô cùng, Tứ Trưởng Lão có thể ở tạm chỗ đó được. Đạo nhân trông coi Tấn Từ này là bạn chí thân của tiểu nhân, Trưởng Lão muốn hành sự như thế nào cũng không có ai cản trở hết.
Dư Vân cười nói:
– Phiền Mạnh đường chủ dẫn tôi đi ngay. À, vừa rồi Mạnh đường chủ có bảo rằng có một việc gì định nhờ tôi làm chủ thì hãy nói ngay bây giờ đi!
Ngẫm nghĩ một lát, Mạnh Trọng Kha mới nói:
– Để tiểu nhân đưa Trưởng Lão tới đó đã, rồi thì tiểu nhân bẩm cùng Trưởng Lão sau.
Dư Vân gật đầu nói:
– Cũng được. Mạnh đường chủ hãy ra ngoài đợi, tôi trả tiền phòng xong, chúng ta cùng đi ngay.