Thượng Ngươn Kiếm Pháp

Chương 15 - Trên Đoạn Hồn Sơn

trước
tiếp

Liễu lão tặc bị như vậy cũng đáng tội lão gây ra.

Vàng Vàng vừa nói, vừa liếc trộm Thiên Hải.

Buông một tiếng thở dài, Thiên Hải hỏi:

– Lão Liễu đã hại bao nhiêu người?

– Nhiều lắm. May mà Chu huynh không uống chén thuốc đó. Nếu huynh uống thì giờ đã làm phân bón cho những tán cây đại thọ trong hoa viên của lão.

Thiên Hải dừng bước, quay lại sang nhìn dã tiểu đồng Vàng Vàng:

– Ngươi biết chuyện lão Liễu làm, sao không báo quan, mà lại nhắm mắt làm ngơ để cho lão đi hại bấy nhiêu người.

Gã tiểu đồng nghe Thiên Hải nói, mặt biến sắc, co rút người lại. Y ngập ngừng đáp lời:

– Chu huynh mới đến không biết thôi. Chứ lão Liễu đã gầy dựng được vây cánh khắp mọi nơi trong trấn HỒ Nam. Tay phải, lão đã mua chuộc tổng trấn HỒ Nam, tay trái thì có Hắc kỳ lân trại chủ Lương Thế Lượm. Vàng Vàng đối mặt với lão thì chẳng còn đất dung thây, huống chi còn gia đình nữa.

Thiên Hải “hừ” nhạt một tiếng, rồi rảo bước đi tiếp. Vừa đi, chàng vừa nói:

– Người có được lão Liễu chia phần không?

Vàng Vàng ngập ngừng một lúc rồi mới nói:

– Thỉnh thoảng, lão Liễu co cho Vàng Vàng ít bạc vụn để mua sắm riêng.

– Vậy là ngươi cùng một giuộc với lão Liễu rồi.

– Dù không muốn cũng phải muốn mà thôi. Vàng Vàng là tôi tớ sao dám cãi lệnh chủ nhân Thiên Hải lườm gã. Chàng đổi giọng từ tốn nói:

– Phải lão Liễu thấy ta có quá nhiều ngân lượng nên nảy lòng tham định chiếm đoạt?

– Không phải riêng mình chu huynh đâu. CÓ cơ hội là lão Liễu thực hiện ngay kế sách giết người đoạt của. Lão chẳng hề chùn tay với ai cả.

– Lão Liễu hám ngân lượng đến độ mất cả nhân tính vậy à?

– Thì phải vậy thôi. Lão có tới ba bà ái thiếp, mà người nào cũng vung ngân lượng quá tay.

Thiên Hải buông một tiếng thở dài, buột miệng nói:

– xét ra, lão cũng tội nghiệp.

Thiên Hải dừng bước, quay lại Vàng Vàng:

– Ngươi hẳn biết chuyện của Dương Yến Thượng đại phu chứ? Ngươi không nói ta vẫn có thể đoán ra.

– Vàng Vàng biết không có gì qua được mắt của thiếu gia.

Vàng Vàng ngẩng mặt nhìn về phía đỉnh đoạn Hồn sơn, chậm rãi nói:

– Trước đây, trấn HỒ Nam xuất hiện dịch bịnh, may mắn có Dương đại phu đế đúng lúc Người đã lập tiệm thuốc chữa trị cho bá tánh. Dương đại phu vốn là người không màng kim lượng, nên chủ yếu lấy của người giàu, dùng kim ngân đó mua dược thảo.

– Chính vì thế mà Liễu lão đã hại Dương đại phu?

– Ơ Lão Liễu bấy giờ cũng là một con bịnh như bao người khác. Lão may mắn được Dương đại phu cứu chữa. Sau khi lành bịnh, lão nảy sinh ý định dụng Dương đại phu để làm giàu.

Thiên Hải chau mày:

– Lão làm giàu bất chính như thế nào?

– Một mặt, Liễu Nghi liên kết với trại chủ lục lâm HỒ Nam Hắc kỳ lân Lương Thế Lượm bắt Dương đại phu, mặt khác tự mở tiệm thuốc, bố cáo trong thiên hạ mình là đệ tử được Dương đại phu truyền cho y thuật.

– Ta hiểu rồi. Lão dùng thuốc của Dương đại phu để làm giàu cho bàn thân mình.

Vàng Vàng gật đầu.

Thiên Hải hỏi:

– Bấy nhiêu đó không vừa túi tham của lão Liễu hay sao, mà lão lại còn muốn hãn hại những người khác để đoạt ngân lượng?

– Ðối với lão Liễu thì bao nhiêu kim lượng cũng không đủ.

– Lão gian trá như thế, nên ông trời mới trừng phạt lão phải bị đui hai con mắt, mặt mày biến thành quỷ sứ.

Vàng Vàng nhướn mày nói:

– Ðâu có ông trời nào, chính thiếu gia hại lão đó.

– Ờ Thì ngươi cứ xem ta như ông trời, có được không?

Gã tiểu đồng khúm núm:

– Dạ dạ… Thiếu gia là ông trời.

Hai người tiếp tục rảo bước đi tiếp. Vừa đi họ vừa nói chuyện với nhau. Thiên Hải hỏi Vàng Vàng:

– Ta hỏi thật ngươi nhé.

– Thiếu gia cứ hỏi. Ðiều gì biết, tiểu đồng nhất nhất không dám giấu giếm thiếu gia.

– Giả như Dương đại phu truyền lại y thuật cho ngươi, thì ngươi có giồng như lão Liễu không?

Vàng Vàng lắc đầu nguầy nguậy:

– Vàng Vàng không dám nằm mơ đến điều đó đâu. Nhưng nếu như Dương đại phu truyền lại y thật thì Vàng Vàng sẽ theo bước Dương đại phu.

– Tại sao ngươi không theo chân lão Liễu. Lão có cái đầu rất nhạy bén với kim ngân đấy Vàng Vàng nhăn nhó, buông luôn một câu:

– ác giả ác báo. Lão Liễu thất nhân thất đức, lấy y đạo để kiếm ngân lượng, xem thường mạng sống người khác nên ông trời mới xui quẩy lão mới gặp thiếu gia.

Thiên Hải bật cười sang sảng. Chàng vừa cười, vừa nói:

– Kẻ dụng y thuật không được phép có tà tâm. CÓ như thế thì ông trời mới cho hưởng.

– Thiếu gia dạy rất đúng.

Hai người cứ nói chuyện về y đức, cho đến khi đặt chân đến địa phận Ðoạn Hồn sơn lúc nào không biết. Từ một chòi canh một gã lục lâm bước ra cản đường Thiên Hải và Vàng Vàng.

Y gắt giọng quát:

– Hai ngươi đi đâu?

Mặt Thiên Hải thoáng chốc đanh lại, nhưng Vàng Vàng đã lên tiếng trước.

– Ðại ca không nhận ra tiểu đồng Vàng Vàng ư?

Gã lục lâm nhìn Vàng Vàng mỉm cười:

– Sao ta không nhận ra ngươi.

Y nhìn qua Thiên Hải:

– Gã này là ai?

– Lão nhân gia muốn đưa Chu thiếu gia lên Ðoạn Hồn sơn ra mắt trại chủ.

Gã lục lâm cười nhếch môi:

– Lão nhân gia của ngươi hẳn có tặng phẩm cho trại chủ?

– Tất nhiên là phải có rồi. Ðây đã thành cái lệ kia mà.

Vàng Vàng lấy luôn nén bạc vụn mà Thiên Hải đã tặng nhét vào tay gã lục lâm. Y vừa trao nén bạc vừa nói:

– Ðây là phần của Vàng Vàng gởi huynh uống rượu.

Gã nhìn nén bạc vụn, nhướn mày nói:

– Chỉ có bấy nhiêu thôi à?

Thiên Hải lấy một nén bạc nguyên đặt vào tay gã:

– Ðây là phần của tại hạ tặng cho huynh để được lên Ðoạn Hồn sơn diện kiến Lương Trại chủ.

Gã nhín nén bạc của Thiên Hải, gật đầu:

– CÓ thế chứ.

Gã nhét nén bạc vào thắt lưng, rồi quay lại vào chói gác, Thiên Hải nhìn qua Vàng Vàng:

– Dưới trướng Lương trại chủ, Ðoạn Hồn sơn biến thành sào huyệt của một lũ cướp cạn Như thế này thì đâu phải là hành động của anh hùng hảo hán.

Thiên Hải nói xong, rảo bước tiến thẳng theo con đường khúc khuỷu tiến lên Ðoạn Hồn sơn. Dọc đường, hai người bắt gặp được một lão trượng dáng gầy gò đang gùi chiếc giỏ tre sau lưng.

Vàng Vàng nhận ra ngay vị lão trượng đó. reo lên:

– Dương đại phu… Dương đại phu đây mà.

Dương Yên Thượng dừng bước nhìn lại. Ðôi mắt tinh anh của lão nheo lại nhìn Vàng Vàng một lúc, rồi từ tốn nói:

– Ngươi có phải là tên tiểu đồng Vàng Vàng Ở nhà Liễu Nghi không?

– Chính Vàng Vàng đây.

Dương Yên Thượng lắc đầu:

– Ðởi người như khói sóng trên sông chỉ phù du trong chốc lát. Ngươi về nói lại với Liễu Nghi rằng, đừng có làm chuyện thất đức nữa. Trời sẽ phạt lão đó. Y đạo là con đường cứu người, chứ không phải để hại người.

– Vàng Vàng chắc không còn cơ hội nói với lão Liễu nữa rồi.

– Sao vậy?

– Lão đã bị trời phạt rồi.

Vàng Vàng chi Thiên Hải, thuật lại mọi chuyện. Dương Yên Thượng đại phu buông tiếng thở dài:

– Lão phu đã nói với lão Liễu rồi, lưới trời lồng lộng nhưng khó thoát lắm. Lão có ngày cũng bị trời trừng phạt mà.

Dương Yên Thượng nhìn lại Thiên Hải:

– Chu thiếu hiệp đã trừng phạt lão Liễu rồi. Sao còn lên Ðoạn Hồn sơn để làm gì?

Thiên Hải ôm quyền nói:

– Vãn bối lên Ðoạn Hồn sơn để đưa tiên sinh trở lại trấn HỒ Nam mà cứu nhân độ thế.

Dương Yên Thượng tròn mắt, khoát tay.

– Chuyện này không được đâu.

Thiên Hải hỏi:

– Tiên sinh! Sao lại không được?

– Lão phu phải Ở lại đây, trước là tránh cho bá tánh HỒ Nam khỏi sự phẫn nộ của Lương trại chủ, thứ hai, tại Ðoạn Hồn sơn này có nhiều thảo dược quý, lạ kỳ mà lão phải khảo cứu. Sau này còn có cơ hội lưu lại hậu thế.

– Nhưng chẳng lẽ Dương tiên sinh cứ phải chịu cảnh tù đày của Lương trại chủ sao?

– Lão phu già rồi, đâu ngại gì những cảnh cực nhọc như thế này.

– Dương đại phu cao niên. Lương trại chủ phải kính trọng mới đúng chứ.

Dương đại phu lắc đầu:

– Ở đời có người này, người khác, lão phu chẳng trách ai cả, chỉ mong sao mọi người được bình yên.

– Vãn sinh sẽ thay đổi lại ngọn Ðoạn Hồn sơn này.

Thiên Hải nhìn lại Vàng Vàng:

– Ngươi muốn học y thuật của Dương tiên sinh, hẳn biết lễ nghĩa tôn sư trọng đạo chứ?

– Dạ biết…

– Ngươi nói biết mà sao cứ đứng phỗng thế.

– Ơ Vậy Vàng Vàng phải làm gì ạ?

– Thế mà ngươi nói biết.

Thiên Hải thốt dứt câu, cùng với một cái vỗ tay vào đầu Vàng Vàng.

– Nghe bổn sư gia giảng huấn nè. Ðạo tôn sư là thấy sư phụ làm việc nặng, mình phải làm thay. Ngươi không thất Dương tiên sinh gùi cái chõng tre đó à?

– Vàng Vàng thấy.

Vàng Vàng quay lại.

– Tiên sính! Ðể cho Vàng Vàng giúp tiên sinh.

Dương Yên Thượng khoát tay.

– Lão phu gùi được mà.

Thiên Hải nói:

– Tiên sinh hãy để cho Vàng Vàng gùi. Y muốn thụ huấn y thuật của tiên sinh, thì trước hết phải biết lễ nghi sư phụ chứ?

Thiên Hải vỗ lên đầu Vàng Vàng.

– Ngươi nghe rõ đây. Ðạo tôn sư theo Kinh Thi đó là quân- sư- phụ. Trên là vua, kế là thầy, sau đó mới đến cha. Ngươi hiểu rồi chứ?

– Vàng Vàng hiểu.

– Hiểu thì phải làm cho tròn đấy.

Thiên Hải nói xong, bước ta sau lưng Dương Yên Thượng, gỡ giỏ tre đầy những lá thuốc khoác lên lưng Vàng Vàng. Chàng vừa khoác giỏ tre vào lưng Vàng Vàng, vừa nói:

– Bài học đầu tiên, thiếu gia thay Dương tiên sinh huấn thị ngươi là bài học tôn sư đó.

– Vàng Vàng ghi tâm lời dạy của thiếu gia.

Thiên Hải nhìn Vàng Vàng, mỉm cười.

Ba người theo con đường mòn tiếp tục lên đỉnh Ðoạn Hồn sơn.

Thiên Hải nói với Dương Yên Thượng:

– Tiên sinh thấy trại chủ Lương Thế Lượm là người như thế nào?

Dương đại phu vuốt râu nói:

– Lương Thế Lượm là một người lỗ mãng, vừa hám quyền, vừa hám sắc lại hám danh, nhưng trời phú cho y được thần lực hơn người. Chính vì thế mà y mới tự xưng là Hắc kỳ lân trại chủ.

– Thần lự hơn người là y có sức mạnh hơn những kẻ khác.

Dương đại phu gật đầu. Lão nhìn lại Thiên Hải:

– Dáng vẻ của thiếu hiệp không phải là người có thần lực, mà giống một nho sinh yếu đuối Lão phu thiết nghĩ, thiếu hiệp không nên lên Ðoạn Hồn sơn đối mặt với Hắc Kỳ lân trại chủ. Y rất nóng nảy chẳng hề nghe lời thiếu hiệp đâu.

Thiên Hải nhún vai:

– vãn bối không lên cũng không được. Bởi lúc này vãn bối rất cần Dương đại phu.

– Thiếu hiệp cần lão phu?

Thiên Hải gật đầu:

– Vãn bối bị trúng hàn khí kỳ lạ, nên đôi lúc thần thức mụ mẫm, xương sống như có hàn khí, tâm thần bất định, nao nao, khí huyết không bình thường.

Dương đại phu nhìn sắc mặt Thiên Hải. Lão mím môi khẽ gật đầu.

– Thiếu hiệp có muốn lão phu trị bịnh cho người không?

– Tất nhiên là muốn, nhưng trước tiên phải gặp Hắc kỳ lân trại chủ đã. Cái gì làm trước, vãn bối sẽ làm rồi mới lo đến chuyện sau.

Ba người bước đến cống trại đã nghe tiếng cười sang sảng phát ra từ gian đại lều, tọa lạc ngay chính giữa những khu trại nhỏ vây quanh.

Vàng Vàng nói:

– Thiếu gia! ÐÓ là tiếng cười của Hắc kỳ lân trại chủ Lương Thế lượm.

Thiên Hải nhìn qua Dương đại phu. Chàng chợt thấy lão khẽ lắc đầu.

Thiên Hải hỏi:

– Tại sao tiên sinh lắc đầu?

Buông tiếng thở dài, Dương đại phu nói:

– Hắc kỳ lân Lương Thế Lượm không biết giữ gìn thần lực trời ban, thì chẳng bao lâu y tự hại mình.

Vàng Vàng nghe Dương đại phu nói, liền lên tiếng.

– Sợ y chưa kịp tự hại thần thì trời đã trừng phạt gã.

Y vừa nói, vừa nhìn Thiên Hải.

Thiên Hải nhìn Vàng Vàng và Dương đại phu.

– Tiên sinh và Vàng Vàng cứ đứng đây, để tại hạ vào gặp Lương trại chủ.

Không để cho Dương đại phu cản mình, Thiên Hải bỏ đi thẳng một mạch đến trước gian đại lều của Hắc kỳ lân Lương Thế Lượm. Ðặt ngay trước cửa lều là con kỳ lân bằng đá đem mun, đang nhe nanh,, múa vuốt như thể muốn xông đến bất cứ người nào muốn xộc vào lều.

Thiên Hải vén rèm toan bước vào trong lều thì bọn lâu la từ các gian khác túa ra. Bọn lâu la thét lên:

– Ðứng lại!

Thiên Hải chẳng màng đến tiếng thét đó mà cứ bước thẳng vào trong lều. Khi đã vào trong lều rồi, mặt Thiên Hải đanh hẳn lại, bởi cảnh nhớp nhúa bên trong.

Hắc kỳ lân Lương Thế Lượm cởi trần trùng trục, phơi những khối thịt u nần cùng chiếc ngực phẳng lỳ rộng quá khổ có hai khối thịt nhô ra, gã chỉ bận mỗi chiếc váy nữ nhân chung quanh gã đầy những thức ăn và bầu rượu bừa bộn. Hai bên gã là hai mỹ nhân trần truồng, phơi tất cả những chỗ cần phải che giấu.

Sự xuất hiện đột ngột của Thiên Hải khiến cho hai mỹ nữ của Lương Thế Lượm khoanh tròn tay như thể muốn che vùng ngực đẩy đà nhong nhỏng.

Hắc kỳ lân trợn đôi mắt ti hí nhìn thẳng Thiên Hải. CỔ họng gã gừ gừ như tiếng mèo đi hoang, mãi một lúc mới gầm lên.

– Tên súc sinh nào đây?

Vừa nghe Hắc kỳ lân chửi mình, Thiên Hải đã đỏ mặt, buông luôn một câu chửi đáp:

– ông nội ngươi thì có.

Nghe Thiên Hải chửi, Hắc kỳ lân Lương Thế lượm đỏ bừng mặt.

Thiên Hải khoát tay:

– Bổn thiếu gia không phải là ông nội của trại chủ, mà là khắc tinh của trại chủ thì đúng hơn. Bổn thiếu gia đâu muốn làm ông nội của Lương trại chủ, bởi lẽ ta đâu có đứa cháu nào đen đúa như ngươi.

Lương Thế lượm quắt mắt.

– Tên súc sinh này muốn chết! Ai dám sai ngươi đến vuốt râu hùm?

– Bổn thiếu gia không thấy ngươi giống con hùm, mà giống con heo mọi thì đúng hơn.

Nghe thêm câu này nữa, Hắc kỳ lân Lương Thế lượm đập tay xuống bàn.

Rầm…

Chiếc bàn gãy vụn bởi thần lực kỳ tuyệt của Hắc kỳ lân Lương Thế lượm.

Y đứng phắt dậy, dằn giọng nói.

– Tiểu tử! Ngươi là ai mà dám xông vào đây bỡn cợt với bổn trại chủ?

– Ngươi có điếc không mà chẳng nghe Thiên Hải nói. Bổn thiếu gia chỉ mới nhìn thấy bộ tướng của ngươi đã thấy nao nao phát ghét rồi.

Thiên Hải thốt ra câu nói đó, bởi cảm thấy nao nao trong lòng. Sự bực bội, cùng cảm giác như thể có lửa đốt trong đan điền chàng lại trỗi lên.

Hắc kỳ lân nghiến răng quát.

– Phương Phương! Hắng Hằng! Lấy đại đao cho ta.

Thiên Hải khoát tay:

– Khoan! Ngươi đừng vội vã như thế, chờ bổn thiếu gia ra ngoài đã. Ngươi sai hai vị cô nương kia, trong lúc họ trần như nhộng khiến bổn thiếu gia chướng mắt lắm.

Thiên Hải khoát tay như đuổi ruồi:

– Bổn thiếu gia không thích nhìn thân thể hai ả Phương Phương, Hằng Hằng của ngươi đâu.

Thiên Hải khạc nước bọt phun xuống đất.

– Ta tởm lắm!

Nghe chàng nói, sắc diện của hai ả mỹ nữ Phương Phương và Hằng Hằng đỏ như quả gấc chín. Cả hai bất giác tru tréo lên.

– Ngươi là ai chứ, mà chửi…

Thiên Hải cướp lời hai người.

– Tại hạ là lão nhân gia của hai người.

Hằng Hằng nhăn nhó, quay lại Hắc kỳ lân Lương thế Lượm. Nàng vuốt vùng ngực phẳng lì đang thở gấp vì tức giận, nhỏng nhảnh nói:

– Trại chủ! Hắn chửi thiếp kìa. Trại chủ trừng phạt hắn đi.

Thiên Hải cười khảy nói:

– Nghe nàng nói, thấy nàng ve vuốt, ái chà, nếu bổn thiếu gia lập kỹ lâu. Người đầu tiên sẽ tuyển là nàng đó. Nàng đúng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

Hằng Hằng chớp mắt nhìn Thiên Hải. ánh mắt sắc sảo, ướt át đưa tình của nàng dịu hẳn xuống.

– Hằng Hằng đẹp lắm ư?

– Rất đẹp đáng giá một tô mì…

Mặt Hằng đỏ gấc. Nàng chỉ Thiên Hải…

– Ngươi… Ngươi muốn chết…

Nàng quay lại Hắc kỳ lân Lương Thế lượm.

– Trại chủ! Giết hắn đi.

Thiên Hải nói:

– Bổn thiếu gia sợ hắn không đủ thần lực. Theo Dương đại phu nói, Hắc kỳ lân Lương trại chủ chỉ có đủ tí thần lực phục vụ cho hai ả hồ ly mà thôi.

Trong khi Thiên Hải nói thì Hắc kỳ lân Lương Thế Lượm nghiến răng ken két. Gã chưa từng bao giờ rơi vào cảnh ngộ này. Kể từ lúc lập trại đến giờ, tất cả mọi người đều răm rắp trước gã, thế mà hôm nay bỗng dưng có một người xấc xược chẳng xem gã ra gì Ðiều đó chỉ khiến cho Lương trại chủ tức giận, đến độ muốn phát nổ hai con ngươi khi nhìn Thiên Hải.

Thiên Hải nhún vai:

– Bổn thiếu gia chờ Lương trại chủ bên ngoài. Ta mong ngươi chứng minh mình là con kỳ lân đầu đen, chứ không phải là con heo mọi, chỉ được việc ăn chơi, trăng hoa.

Thiên Hải nói xong, chắp tay sau lưng, quay bước ra ngoài.

Hắc kỳ lân gầm lên:

– Chúng bây không được để cho hắn thoát, chờ ta ra lấy cái thủ cấp của gã đem vào uống rượu.

Thiên Hải nhìn lại.

– Bổn thiếu gia chỉ sợ trại chủ nói thì được, nhưng gan thì nhỏ bé quá đó.

Thiên Hải đứng ngay trước cửa lều của Lương Thế Lượm chờ gã. Từ trong lều, Lương Thế lượm cầm đại đao bước ra. ánh mắt ti hí của gã hằn hằn sát khí.

Y nhìn Thiên Hải gằn giọng nói.

– Tiểu tử! Bố ngươi đến nơi rồi.

– Chưa chắc bố của ai. Hắc kỳ lân trại chủ nên biết một điều, bổn thiếu gia một mình lên Ðoạn Hồn sơn với mục đích chiếm trại của trại chủ thì không phải là kẻ tầm thường đâu – Chiếm trại của ta?

– Không sai.

– Ngươi có đủ bản lĩnh đó không.

– Thừa.

– Nếu ngươi muốn chiếm trại của bổn trại chủ, thì trước tiên phải bước qua xác của Lương mỗ trước.

– Tại hạ chẳng e dè đâu.

Hắc kỳ lân Lương Thế lượm rít giọng nói:

– Tiểu tử! Người đang tự đi tìm cái chết cho mình.

Thiên Hải nhìn Hắc kỳ lân. Chàng rít một luồng chân khí, cố nén sự buồn bực, nao nao trong lòng rồi nghiến giọng nói:

– Lương trại chủ! Bổn thiếu gia cho trại chủ một cơ hội.

– Cơ hội gì?

– Kiếm pháp của bổn thiếu gia rất tàn nhẫn và vô tâm. Một khi bổn thiếu gia thi triển thì không thể kìm chế được kiếm pháp, chính vì thế mới cảnh cáo trước với trại chủ.

Thiên Hải thở hắt ra rồi nói tiếp.

– Ngay lúc này, nếu trại chủ chịu buông đao cải tà qui chính, giải giới trại Ðoạn Hồn sơn thì có thể được sống. Ðây là thành ý của bổn thiếu gia, muốn trại chủ có cơ hội được sống đó.

Nghe Thiên Hải nói, Hắc kỳ lân Lương Thế Lượm bật ra tràng cười sang sảng. Gã vừa cười, vừa chỉ Thiên Hải:

– Ngươi sợ chết rồi ư? Tên xúc sinh kia! Bổn trại chủ muốn lấy thủ cấp của ngươi để nhắm rượu, nên đâu thể nhận cái cơ hội của ngươi. Ngược lại bổn trại chủ cho ngươi một cơ hội chết tốt, đó là quỳ xuống để bổn trại chủ chặt đầu ngươi.

Thiên hải mím môi lắc đầu. Chàng cao giọng nói:

– các người nghe bổn thiếu gia nói đây. Mọt khi Lương trại chủ chết bởi tay thiếu gia thì bôn thiếu gia sẽ là trại chủ đấy. Ai không tuân thì sẽ được chết như Lương trại chủ.

Thiên Hải quay lại gã lục lâm đứng sau lưng mình.

– Túc hạ! Cho ta mượn tạm thanh kiếm của ngươi được chứ.

Gã lục lâm lưỡng lự.

Hắc kỳ lân lên tiếng:

– Ðưa cho tên súc sinh đó mượn, để xem kiếm pháp gã cao thâm đến mức nào, mà đòi chiếm trại của Hắc kỳ lân Lương Thế Lượm.

Ðược lời của Lương Thế luợm, gã lục mói thải kiếm cho Thiên Hải.

Lương Thế lượm nhìn Thiên Hải, nói:

– Với lưỡi kiếm tầm thường đó thì tiểu tử đang tự đào mồ chôn mình đấy.

– Thanh kiếm này thôi đủ tống tiễn Lương trại chủ. Trại chủ đã sẵn sàng về chầu diêm chúa chưa?

– Tiểu tử! Bổn trại chủ đã sẵn sàng đưa ngươi về a tỳ rồi đó.

– Thiên Hải thất lễ nhé.

Lời còn đọng lại trên miệng Thiên Hải thì kiếm chiêu đã phát ra. Kiếm kéo theo người thì đúng hơn. Cả một vùng ánh kiếm đầy đặc xuất hiện khi Thiên Hải phát tác chiêu thức. Chàng nhu thể không làm chủ được mình, mỗi khi thi triển Thượng Ngươn kiếm pháp. Màn ảnh kiếm chụp tới Hắc kỳ lân Lương Thế Lượm, mà dạ không kịp thi triển đao pháp đón đỡ.

Lục lâm trên Ðoạn Hồn nhai chỉ chớp thất màn ảnh kiếm chụp xuống thân pháp của trại chủ, rồi cả hai người như chìm hẳn vào vùng ánh kiếm đó, mà chẳng hề có tiếng đao kiếm chạm vào nhau. ảnh kiếm trùng trùng điệp điệp không ngừng lan rộng ra, rồi phủ lên cả con kỳ lân bằng đá.

Chát…

ánh kiếm vụt tắt, Thiên Hải quỳ một chân dưới đất. Trên cục trường, lưỡi kiếm đã bị gãy thành ba khúc, con kỳ lân bằng đá bị chém đứt hẳn một lỗ tai. không ai thấy bóng dáng Hắc kỳ lân Lương Thế Lượm đâu, những tưởng y chui tọt xuống đất.

Mọi người ngơ ngẩn nhưng khi nhìn kỹ, thấy máu đỏ thẫm phạm vi năm trượng tròn.

Trên phạm vi đó là xương thịt cùng y trang của họ Lương. Thế pháp của gã đã bị kiếm pháp Thượng Ngươn băm thành những cục nhỏ đúng nửa bàn tay. Ngọn đại đao rơi ngay đúng chỗ dấu chân của Lương trại chủ.

Tâm thức Thiên Hải tối sầm với những âm thanh ù ù. Mắt chàng nhảy đom đóm, đan điền như thể có lửa nung, kinh mạch nhộn nhào. Phải cố gắng lắm, Thiên Hải mới không phun ra một vòi máu.

Trong khi Thiên Hải phải rít chân khí, đè nén những biến động trong nội thể mình thì bọn lục lâm cứ đứng ngây ra nhìn. Cái chết của Lương trại chủ, khiến chẳng còn ai giữ được tâm thức. HỌ như bị ác quỷ tước lấy cái thần để biến thành những pho tượng bất động.

Thời gia trôi qua đủ cháy tàn một tuần nhang thì Thiên Hải mới có thể đứng lên.

Chàng ngửa mặt cất tiếng hú lanh lảnh để phát tán uất khí trong nội thể mình.

Tiếng hú của Thiên Hải khiến cho bọn lục lâm đồng loạt quỳ xuống thần phục.

Tất cả đồng loạt xướng lên:

– Tân trại chủ Vạn thọ vô cương.

– Tân trại chủ Vạn thọ vô cương.

– Tân trại chủ Vạn thọ vô cương.

ooo.

Thiên Hải vừa bước vào gian đại lều thì Dương Yên Thượng lên tiếng:

– Chu thiếu hiệp! Sao không tận dụng cơ hội này để làm trại chủ sơn trại Ðoạn Hồn sơn này?

Thiên Hải bước lên ngồi đối mặt với Dương Yên Thượng.

– Tại hạ đã giải tán trại lục lâm, vì muốn dành ngọn Ðoạn Hồn sơn này cho Dương tiên sinh.

– Cho lão phu?

Dương Yên Thượng lắc đầu:

– Lão phu đâu thể làm trại chủ lục lâm.

Lão chìa hai bàn tay đến trước:

– Lão phu chỉ muốn hành y đạo mà thôi.

– Vãn bối biết tâm tính của tiên sinh. Chính vì biết tiên sinh thích hành y đạo, nên mới dành cả ngọn Ðoạn Hồn sơn này cho tiên sinh đó.

– Nghĩa là sao?

– Tiên sinh há chẳng phải nói với vãn sinh, trên Ðoạn Hồn sơn này có rất nhiều thảo dược kỳ bí mà người phải khảo cứu.

Thiên Hải mỉm cười:

– Chỉ cần tiên sinh đổi tên ngọn sơn này lại thì được rồi. Chỉ sợ tiên sinh sống một mình buồn tẻ thôi.

– Lão phu đã nhận gã tiểu đồng Vàng Vàng.

– thế thì tốt quá.

Dương Yên Thượng nhìn Thiên Hải, từ tốn nói:

– Kiếm pháp của thiếu hiệp quá ư tàn nhẫn, lão phu sợ…

Thiên Hải buông một tiếng thở dài.

Dương Yên Thượng nhìn mặt Thiên Hải:

– Sắc diện của thiếu hiệp rất ư là suy nhược. Thiếu hiệp hãy đưa tay cho lão phu bắt mạch.

Thiên Hải buông một tiếng thở dài rồi chìa tay đến trước. Chàng từ tốn thuật lại những cảm giác của mình khi thi triển kiếm pháp Thượng Ngươn.

Dương đại phu vừa nghe Thiên Hải nói, vừa đặt tay bắt mạch cho chàng. Mặt Dương đại phu càng lúc càng căng thẳng tột cùng, thậm chí trán lão xuất hạn mồ hôi.

Buông một tiếng thở dài, Dương Yên Thượng chau mày nói.

– Kỳ lạ thật!

Thiên Hải hỏi:

– Tiên sinh đã phát hiện được những gì à?

Dương đại phu nhìn lên Thiên Hải. Lão ngập ngừng một lúc rồi nói:

– Chu thiếu hiệp chẳng bị trúng phong hàn gì hết.

– Thế vãn bối bị gì?

Buông một tiếng thở dài, Dương đại phu từ tốn nói:

– Nhất thời lão phu chưa thể đoán ra, nhưng có một điều lão phu biết…

Lão bỏ lửng câu nói, đứng lên.

Thiên Hải nhìn lão nói:

– CÓ gì tiên sinh cứ nói.

Nhìn Thiên Hải, Dương đại phu, chậm rãi nói:

– Nếu thiếu hiệp tiếp tục sử dụng kiếm pháp Thượng Ngươn, thì chỉ trong vài con trăng nữa, thiếu hiệp tự khắc bị cuồng tâm. Thiếu hiệp sẽ chẳng còn làm chủ được mình, chẳng phân biệt được đâu là thiện đâu là ác, mà chỉ duy nhất muốn thi triển kiếm pháp đó để lấy mạng người mà thôi.

– CÓ chuyện đó ư?

– Hiện giờ thì kinh mạch của thiếu hiệp đã hoàn toàn bị đảo lộn.

Lão buông một tiếng thở dài:

– Cho dù thiếu hiệp không sử dụng kiếm pháp Thượng Ngươn thì cũng chỉ sống không quá một năm. Khí kiếm tà quái kia sẽ làm kinh mạch thiếu hiệp đứt đoạn và sau đó là tẩu hỏa nhập ma. Thiếu hiệp vừa cuồng trí vừa tàn phế.

– Vãn sinh sẽ sống như thế nào?

– Lão phu cũng không biết nữa. Nhưng có thể nói, thiếu hiệp có cuộc sống vô cùng khốn đốn Nếu còn sống thì thiếu hiệp sống chẳng ra sống, chết chẳng ra chết.

– Người chẳng ra người, ma chẳng ra ma?

Dương Yên Thượng gật đầu.

– Tiên sinh nói đi. Vãn sinh còn cách gì để cứu vãn được tình thế này?

– Người truyền thụ kiếm pháp cho thiếu hiệp là ai, thì người đó có thể hóa giải tà kiếm trong nội thể của thiếu hiệp.

Thiên Hải lắc đầu:

– Vãn sinh khó tìm được người đó.

– Sao không tìm được?

– CÓ lẽ người đó đã chết.

Dương Yên Thượng thở ra.

Thiên Hải nói:

– Dương tiên sinh là một thần y hẳn còn cách khác chứ?

– Thiếu hiệp luyện tà kiếm nên ra nông nỗi này, còn y thuật của lão phu chỉ dùng để cứu người. NÓ chỉ có công dụng trị bịnh chứ không chuyên về võ công.

– Vậy là vãn sinh chẳng còn cách nào ư?

– võ Công thì phải do võ công hóa giải. Nhưng…

– Tiên sinh! Nhưng sao…

Buông một tiếng thở dài, Dương Yên Thượng vuốt râu nói:

– Lão phu chỉ có thể giúp cho thiếu hiệp một thời gian, không để cho khí kiếm tà quái kia công phá tâm thức và kinh mạch, đặng thiếu hiệp tìm kỳ duyên mà hóa giải tà kiếm nội thể. Chỉ có kỳ duyên mới khả dĩ giúp được thiếu hiệp.

– Thế cũng được, còn hơn vãn sinh bị kiếm pháp Thượng Ngươn chi phối tâm thức, để trở thành một kẻ đa sát ác nhân.

– Thiếu hiệp lòng dạ bao dung độ lượng, nên khả dĩ còn kiềm chế mình đến ngày hôm nay. Nếu như người luyện tà kiếm Thượng Ngươn là kẻ có tâm ác độc thì đã biến thành người cuồng sát từ lâu rồi.

– Nếu không may mắn gặp được Dương tiên sinh, thì Thiên Hải không biết lúc này mình như thế nào?

Dương Yên Thượng thở dài, vuốt râu nói:

– Lão phu chỉ làm theo y đức của người hành y thuật. Nếu không có thiếu hiệp thi lão phu cũng chỉ là người vô dụng trên ngọn Ðoạn Hồn sơn này.

Thiên Hải mỉm cười.

– Người có từ tâm như tiên sinh, ông trời không bao giờ phụ.

Yên Thượng vuốt râu nhìn Thiên Hải với tay lấy bầu rượu, dốc ngược vào miệng, tu luôn một hơi dài.

Thấy Thiên Hải như vậy, Dương Yên Thượng nói:

– Thiếu hiệp đừng chán nản. Ai cũng có số có phần, lão phu sẽ hết sức vì thiếu hiệp.

– Ða tạ tiên sinh.

– Ngay bây giờ, lão phu sẽ đi tìm thảo dược để cất thuốc cho thiếu hiệp dùng. Hy vọng những thứ thảo dược mà lão chế tác ra sẽ có ích cho thiếu hiệp.

Dương Yên Thượng nói xong, rảo bước ra ngoài. Chiếc lưng của lão như còng xuống trong ánh mắt Thiên Hải.

Thiên Hải dốc thêm một ngụm rượu nữa. Chàng không ngờ Diệp Cát Quần lại trao cho mình kiếm phổ bá đạo tàn khốc như vậy.

Bóp bầu rượu, Thiên Hải nhẩm nói:

– Diệp Cát Quần! Sao lại hại Thiên Hải khốn đốn như thế này chứ? Bây giờ Thiên Hải biết tìm tôn giá Ờ đâu.

Thiên Hải lưu lại Ðoạn Hồn nhai đúng một tuần trăng để cho Dương Yên Thượng dụng y thuật hóa giải phần nào tà khí trong nội thể mình.

Bình minh vừa ló dạng thì Dương Yên Thượng bước vào lều cùng với gã tiểu đồng Vàng Vàng. Trên tay lão là chiếc tịnh bình lam ngọc. Lão đặt tịnh bình xuống trước mặt Thiên Hải.

– Thiếu hiệp! Lão phu đã bào chế xong “Não hoàn đơn”. Thiếu hiệp có thể dùng Não hoàn đơn để điều hòa khí huyết trong nội thể. CÓ như vậy thì tam thức của người mới khả dĩ được thông thoát, không bị tà kiếm chi phối.

Thiên Hải đón lấy chiếc tịnh bình.

– Vãn sinh vô cùng biết ơn Dương tiên sinh.

– Thiếu hiệp khách sáo với lão phu rồi. Việc của lão phu làm là việc nhỏ, còn việc của thiếu hiệp làm là mới là đại đức để lại cho bá tánh trong trấn HỒ Nam.

– Tiên sinh quá khen, khiến cho Thiên Hải hổ thẹn.

Dương Yên Thượng vuốt râu ngắm chàng, rồi từ tốn nói:

– Lão phu có điều này muốn nói với thiếu hiệp.

– Tiên sinh cứ chỉ giáo.

– Chỉ những lúc cần thiết lắm, thiếu hiệp mới dụng đến tà kiếm. Vì mỗi khi dụng tà kiếm thì thời khắc tẩu hỏa nhập ma của thiếu hiệp sẽ đến gần hơn.

– Vãn sinh sẽ ghi nhớ lời chỉ huấn của tiên sinh.

– Thứ hai, lão phu muốn nói với thiếu hiệp…

Thiên Hải gật đầu lắng nghe.

Dương Yên Thượng nghiêm giọng nói:

– Theo lão phu thì thiếu hiệp nên đến Thiếu Lâm một chuyến. Lão phu nghĩ những cao tăng trên Thiếu Lâm tự có thể hóa giải tà kiếm trong nội thể tâm thức của thiếu hiệp. Trên Thiếu Lâm có những kỳ thư rất có ích cho thiếu hiệp như Dịch cân kinh của Ðạt Ma sư tổ.

– Vãn bối cũng đang muốn đến Thiếu Lâm.

– Ðã vậy thì thiếu hiệp mau sớm lên đường. Lão phu cầu chúc thiếu hiệp bình an.

– CÓ Não thần đơn của tiên sinh, vãn bối yên tâm rồi. Vãn bối lên đường ngay bây giờ để đến Thiếu Lâm.

– Thiếu hiệp bảo trọng.

– Tiên sinh bảo trọng.

Thiên Hải nhìn Vàng Vàng.

– Vàng Vàng! Ngươi vẫn còn nhớ bài học tôn sư trọng đạo chứ.

– Dạ. Vàng Vàng không bao giờ quên.

– Ðược lắm. Bổn thiếu gia mong ngươi giữ đạo thầy trò để học được y thuật của Dương tiên sinh đặng cứu nhân độ thế sau này, xứng là một nam tử hán đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa.

– Vàng Vàng ghi nhớ lời huấn thị của thiếu gia.

Thiên Hải ôm quyền xá Dương Yên Thượng:

– Vãn sinh cáo từ – Thiếu hiệp bảo trọng. Nếu như không gặp được kỳ duyên may mắn thì cứ quay lại đây Lão phu lúc nào cũng chờ thiếu hiệp.

Thiên Hải nhẹ gật đầu.

– Ða tạ thịnh tâm ưu ái của tiên sinh.

Thiên Hải rời Ðoạn Hồn sơn mà trong lòng nặng trĩu. Chàng không ngờ mình lại rơi vào tình cảnh này. Buông một tiếng thở dài, Thiên Hải nghĩ thầm:

“Chết thì chết, cớ gì mình phải ưu tư. Nhưng trước khi chết, hoặc trở thành phế nhân, cuồng tâm loạn thần trí mình phải biết lai lịch của mình, và vì sao Bảo mẫu cô cô lại muốn giết mình? Cuộc đời mình có những uẩn khúc gì?”.

Thiên Hải sửa lại túi vải rảo bước đi nhanh hơn. Chàng vừa đi, vừa nghĩ thầm:

“Mình sẽ không sử dụng đến kiếm pháp Thượng Ngươn nữa. Nếu gặp chuyện rắc rối, chỉ sử dụng ba chiêu thức mà thánh cô đã truyền thụ. Như vậy, chắc tốt hơn cho mình”.

Ý niệm đó lướt qua tâm thức Thiên Hải thì bất giác lại có cảm giác nao nao kỳ lạ.

Cảm giác kia thôi thúc chàng phải thi triển kiếm pháp tà quái, mà chàng khó lòng cưỡng lại được.

Thiên Hải lắc đầu. Trút một hoàn Não thần đơn, cho vào miệng nhai nuốt. Ðan điền Thiên Hải ấm dần với cảm giác thật dễ chịu. cảm giác ấy lan nhanh, khiến cho tâm thức nhanh chóng trở lại bình thường, thậm chí có phần sáng suốt hơn.

Thiên Hải nhìn lọ tịnh.

– Y thuật của Dương tiên sinh đúng là thần dược. Người như Dương tiên sinh mới đáng mặt làm thần y, chứ đâu như gã lang băm ba vợ Liễu Nghi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.