Thượng Ngươn Kiếm Pháp

Chương 23 - Họa Kiếp Trùng Trùng

trước
tiếp

Uống cạn một cân rượu, Thiên Hải toan đứng lên rời tửu điếm thì một gã tiểu cái bang bước vào. Y tiến thẳng đến trước mặt Thiên Hải, nhìn chàng rồi nói:

– Ðại ca có phải là Chu Thiên Hải, vừa trên núi Thiếu lâm xuống?

Thiên Hải gật đầu.

Gã tiểu cái bang liền nhét vào tay chàng một mảnh vải:

– CÓ người trao cho đại ca vật này.

Thiên Hải mỉm cười:

– Ða tạ tiểu huynh đệ.

Thiên Hải vừa nói, vừa lấy một nén bạc vụn nhét vào tay gã:

– Chút quà mọn, ta gởi cho tiểu huynh đệ dùng cơm.

– Ða tạ đại ca.

Gã tiểu cái bang nhận nén bạc vụn lủi nhanh. Thiên Hải mở miếng lụa, miếng lụa tỏa ra mùi phấn hương nồng nồng, thứ phấn hương mà chàng đã quen mùi, vốn chỉ có Ở nhận g kỹ lâu.

Thiên Hải cau mày nghĩ thầm:

“Minh Nguyệt gởi ám hiệu cho mình ư?” Chàng đọc dòng chữ nguệch ngoạc trên miếng lụa:

“Ta chờ ngươi Ở ngôi miếu Thần Hoàng. – Bất Giới hòa thượng. .

Thiên Hải vo miếng lụa cho vào ngực áo. Chàng nghĩ thầm:

“Hẳn Bất Giới hòa thượng biết hung thủ tạo ra sát kiếp trên Thiếu Lâm nên mới muốn gặp mình.” Thiên Hải gọi một vò rượu năm cân, cùng thức ăn khô rồi rời tửu điếm. Chàng không mấy khó khăn để nhận ra ngôi miếu mà Bất Giới hòa thượng hẹn với mình.

Thiên Hải vừa đặt chân đến tam cấp thì đã nghe tiếng cười khùng khục của Bất Giới hòa thượng cất lên. Bất Giới hòa thượng vừa cười vừa nói:

– Lão phu sợ tiểu tử không dám đến gặp lão chứ.

– Tại hạ đang muốn gặp tiền bối đây.

– Ngươi không muốn gặp ta thì ta cũng sẽ tìm ngươi mà. Thà gặp nhau một lần thì hơn.

Thiên Hải bước vào cổ miếu Thần Hoàng.

Bất Giới hòa thượng Tuệ Thông ngồi chễm chệ trước bệ thờ Thần Hoàng, trước mặt lão là vò rượu năm cân, cùng những thức ăn ngon vẫn chưa động đũa.

Thiên Hải nhìn Bất Giới hòa thượng:

– Tiền bối chờ vãn bối đến để đối ẩm?

– Ðúng. Lão phu chờ ngươi.

Thiên Hải ôm vò rượu cùng số thức ăn khô đến ngồi trước mặt Bất Giới hòa thượng.

Chàng bày rượu và thức ăn của mình, rồi nhìn Tuệ Thông:

– Vãn bối cũng góp phần với tiền bối.

– Ta không chê đâu.

Thiên Hải mở vò rượu của mình chuốc ra hai chiếc chén:

– Mời lão tiền bối.

Hai người nâng chén cùng uống. Bất Giới hòa thượng đặt chén rượu xuống bàn, nhìn Thiên Hải, vuốt chòm tóc lõa xõa rối bời, nói:

– Hai mươi năm nay, ta mới được uống rượu lại. Ngon thật là ngon.

Lão nói xong, liền với tay bê cả vò rượu, ngửa cổ tu ừng ư như người quá khát nước.

Lão đặt vò rượu xuống trước mặt, lấy tay chùi miệng:

– Ngon thật là ngon!

Lão nhìn Thiên Hải:

– Ðáng ra, khi xuống Thiếu Lâm tự thì ta phải đi uống rượu ngay cho đã thèm mới phải, nhưng ta vẫn nhịn thèm mà đợi tiểu tử.

– Ða tạ tiền bối đã có lòng với vãn bối.

– Hê! Tiểu tử đừng khách sáo. Ta chờ ngươi đối ẩm, bởi có chủ đích từ trước.

Thiên Hải mỉm cười, nhún vai:

– Chủ đích của tiền bối là đối ẩm với vãn bối?

– Ngoài chuyện đó ra, ta còn mục đích khác nữa.

Thiên Hải với tay lấy lại vò rượu. Chàng dốc ngược vò rượu, tu luôn một hơi dài. Bất Giới hòa thượng nhìn Thiên Hải uống mà chắt lưỡi, nói:

– Ngươi cũng là một con ma men.

Thiên Hải đặt vò rượu xuống, rồi từ tốn đáp lời:

– Vãn bối không phải là con ma men đâu, chỉ vì muốn uống bù thôi.

Bất Giới hòa thượng chau mày nói:

– Uống bù là sao?

– Sau hai mươi năm, tiền bối mới được uống rượu trong trạng thái sảng khoái tự do.

Còn vãn bối, sợ chút nữa đây mình chẳng còn cơ hội nào uống rượu, nên phải uống bù.

– Sao ngươi nói vậy? Sao mà chẳng còn cơ hội?

– Dưới a tỳ sợ không có rượu.

Bất Giới hòa thượng Tuệ Thông vỗ trán mình:

– Ta hiểu rồi…

Lão nhìn Thiên Hải:

– Ngươi hiểu mục đích sau của lão phu?

– Hiểu nên mới uống bù chứ!

Thiên Hải nâng vò rượu chìa đến trước:

– Mời lão tiền bối!

Bất Giới hòa thượng mở nắp vò rượu của lão, rồi bưng lên nói:

– Mời!

Hai người tu ừng ực. Ðặt vò rượu xuống sàn cổ miến, Tuệ Thông Bất Giới hòa thượng nói:

– Tiểu tử biết bữa tiệc này của lão phu dùng để tiễn ngươi ư?

– Nghe tiền bối nói, vãn bối có thể đoán ra.

Bất Giới hòa thượng gật đầu:

– Tiểu tử biết mục đích của lão phu, sao còn dẫn sáng đến làm gì?

– Tiểu bối há chả nói: Thà gặp một lần còn hơn không.

– đúng, đúng. Thà gặp một lần còn hơn không.

Lão lại bưng bầu rượu, tu tiếp một hơi dài nữa rồi đặt xuống, nhìn Thiên Hải:

– Lão phu sợ ngươi chạy trốn. Nhưng ngươi đã đến khiến cho lão phu rất khâm phục ngươi. Lão phu cho ngươi một cơ hội.

Thiên Hải từ tốn hỏi:

– Tiền bối cho vãn bối cơ hội gì?

– Trước Thần Hoàng cổ miếu này, ngươi thề xóa bỏ những lời hứa của ta với ngươi.

Bấy giờ, ta và ngươi xem nhau như bằng hữu, chẳng còn gì để gieo oán cả.

– Nếu Thiên Hải hủy lời giao ước với tiền bối, tiền bối sẽ làm gì với Thiếu Lâm tự?

– ÐÓ là chuyện riêng của lão.

– Tiền bối không nói, Thiên Hải vẫn có thể đoán biết. Tiền bối sẽ quay lại Thiếu Lâm hành xử Giác Chân đại sư?

– Ðúng. Ta thề sẽ lột da đầu lão hòa thượng thúi đó. Chỉ vì lão mà vì lão mà Tuệ Thông này bị giam suốt hai mươi năm trong cổ động. CÓ hận không chứ?

– Tiền bối đừng quên người cũng xuất thân từ Thiếu Lâm tự.

– Thì đã sao nào? Cái hận hai mươi năm bị giam trong cổ động không trả được.

Thiên Hải nhướn mày:

– Không trả thì đã sao nào?

Bất Giới hòa thượng bưng vò rượu, tu luôn một hơi dài rồi đặt xuống, nhìn Thiên Hải:

– Ngươi có biết ta hận như thế nào không?

– Không có lửa sao có khói. Hẳn tiền bối xuất gia đầu phật mà không giữ giới quy Thiếu Lâm, nên mới bị Giác Chân Phương trượng trừng phạt. Nếu như người giữ giới thì đâu đến nỗi bị giam vào cổ động.

– Ngươi… ngươi…

– Hê! Pháp danh Bất Giới đã nói cho vãn bối biết tiền bối không phải là người có căn tu rồi.

Bất Giới hòa thượng đập tay xuống sàn:

– Không nói nữa. Bây giờ có chịu xóa lời giao ước giữa ta với ngươi không?

– Nếu vãn bối không xóa lời giao ước đó thì sao?

– Ðây là bữa tiệc tống tiễn ngươi. Hẳn ngươi không quên lời nói của lão phu trong cổ động chứ?

– Vãn bối làm sao quên được. Lời nói của tiền bối vẫn còn văng vẳng bên tai vãn bối.

Nhưng lúc này Phương trượng đại sư Giác Chân đang gặp kiếp họa, vãn bối đâu muốn người bị dồn thêm vào bước đường cùng.

– Thế là ngươi đã quyết định đi tìm Diêm chúa. Lão phu nói thật cho ngươi biết, Chẳng qua ta có chút cảm tình với ngươi nên mới cho ngươi cơ hội này. Chứ nếu không, lão phu đã giết quách ngươi rồi trở lại Thiếu Lâm cũng được.

Thiên Hải buông tiếng thở dài:

– Nếu không muốn gặp tiền bối thì tại hạ chẳng thèm đến ngôi cổ miếu Thần Hoàng này để tiền bối cho cơ hội được sống hay là chết. Vãn bối mà đi thì tiền bối không bắt kịp đâu.

– Ngươi đến đây vì muốn gặp ta ư?

Thiên Hải gật đầu, nhìn thẳng vào mặt Bất Giới hòa thượng Tuệ Thông:

– Vãn bối không nghi ngờ cho tiền bối, nhưng gặp tiền bối để muốn hỏi tiền bối một chuyện.

– Chuyện gì?

– Trên Thiếu Lâm tự vừa xảy ra một cuộc huyết sát tàn nhẫn, trong lúc vãn bối và Giác Chân đại sư đang còn Ở trong cổ động.

Tuệ Thông nhướn mày:

– Sao Thiếu Lâm bị cảnh huyết sát à?

Thiên Hải gật đầu:

– Tiền bối rời cổ động trước, hẳn biết hung thủ tạo ra kiếp sát đó là ai?

Tuệ Thông sa sầm mặt, lắc đầu:

– Ta không biết.

– Chẳng lẽ người ta sát tử chư tăng Thiếu Lâm ngay trước mặt tiền bối mà tiền bối lại không biết ư?

– Tiểu tử! Ngươi sai rồi.

– Vãn bối sai chỗ nào?

– Ta vì giữ giao ước với ngươi mà chọn tiểu lộ phía sau núi Thiên Sơn để ra đi, nên chẳng biết gì cả.

Lão bưng vò rượu uống tiếp một hơi dài rồi đặt xuống, nhìn Thiên Hải, nói tiếp:

– Chẳng phải ta sợ bọn trọc Thiếu Lâm đó đâu, chẳng qua vì muốn giữ giao ước với ngươi mà thôi.

Thiên Hải buông một tiếng thở dài:

– Vãn bối những tưởng tiền bối biết…

Buông một tiếng thở dài nữa, Thiên Hải nói tiếp:

– Nếu không hóa giải được oan nghiệp này, vãn bối không thể nào nhìn mặt Giác Chân đại sư, nhất là gã Tri Giới hòa thượng.

– Sao, lão hòa thượng thúi Giác Chân bị oan à?

Thiên Hải gật đầu, nói:

– Tri Giới hòa thượng dựa vào cuộc huyết sát các trữ tăng Thiếu Lâm mà đổ tất cả lên đầu Phương trượng đại sư Giác Chân. Y muốn đoạt chức vị Phương trượng của Giác Chân đại sư.

Bất Giới hòa thượng nghe xong bật cười sằng sặc. Lão vừa cười, vừa nói:

– Lão Tri Giới hòa thượng nói ai tạo ra sát nghiệp thì lão phu đây còn tin. Chứ nói hòa thượng thúi kia giết người thì thà có trời sập, lão phu còn tin, chứ tuyệt nhiên không tin lão hòa thượng Giác Chân giết người.

Thiên Hải phấn khích nói:

– Tiền bối có thể làm chứng cho Giác Chân đại sư.

Bất Giới hòa thượng nhường cao đôi chân mày nhạt phếch, tưởng chừng hai con ngươi của lão chực lọt ra khỏi hốc mắt. Lão chỉ vào người, nhìn Thiên Hải nói:

– Tiểu tử nói ta làm chứng cho lão hòa thượng thúi Giác Chân đó à? Nực cười quá…

Lão “hừ” nhạt một tiếng:

– Ta không lột da lão thì thôi, cớ gì phải làm chứng cho lão?

Y bưng vò rượu dốc tu ừng ực, rồi cất tiếng cười sang sảng:

– ông trời có mắt, trả hận giùm cho Tuệ Thông này. Lão hại ta, giờ thì người ta hại lão Lão phu đây tìm rượu ngon, gái đẹp lên Thiếu Lâm khoản đãi gã Tri Giới hòa thượng mới đúng. Ta sẽ được nhìn lão hòa thượng thúi Giác Chân ôm mối hận này trong cổ động. Chắc lão đau khổ lắm… đau khổ hơn cả lão phu. Một con kiến, lão không dám giết, thế mà bị Tri Giới hòa thượng vu cho là kẻ giết người, lại giết chư huynh đệ củ a mình…

Bất Giới hòa thượng ôm vò rượu đứng lên:

– Thích quá đi mất… ông trời có mắt… ông trời có mắt.

Thiên Hải nhìn Bất Giới hòa thượng, buông một tiếng thở dài, từ tốn nói:

– Giác Chân đại sư dù gì cũng là đại sư huynh của tiền bối.

– Hắn mà là đại sư huynh của ta à… Hắn đã giam ta vào cổ động, ngươi biết chứ?

– Chỉ vì tiền bối phạm giới quy.

– Phạm giới quy…

Bất Giới hòa thượng “hừ” nhạt một tiếng, rồi nói:

– Ta phạm giới quy thì đã sao nào? Chẳng qua lúc đó ta chẳng kìm chế được chữ tình trong mình mà… mà…

Thiên Hải mỉm cười nói:

– Mà phạm giới quy, phải không? Không biết tiền bối đã phạm giới quy gì mà phải bị giam vào cổ động?

– Ơ Ơ!

– Hẳn là phạm giới tối ky, nên mới bị Giác Chân đại sư phạt nặng như vậy.

Dung diện của Bất Giới hòa thượng đỏ gắt. Lão gắt giọng nạt:

– Ta phạm giới một lần thì lão phạm giới mười lần. Lão đã từng vào kỹ lâu, đến nỗi được kỹ nữ tặng trâm thì sao nào? Hừ! Lão đáng bị trừng phạt hơn Tuệ Thông này. Ta có phạm giới thì cũng phạm giới với một thiếu nữ đàng hoàng. Còn lão thì chui tọt vào lầu xanh. Ai nặng hơn ai?

Thiên Hải lắc đầu:

– Vãn bối chỉ một chút nhầm lẫn, hiểu sai cho Phương trượng Giác Chân. Tiền bối đừng đem câu chuyện thêu dệt của vãn bối mà trút thêm vào Giác Chân đại sư sự Ô uế của mình.

Bất Giới hòa thượng “hừ” nhạt một tiếng, rồi nói:

– Cho dù lão hòa thượng thúi đó có quang minh chính đại thì cũng đã bị trừng phạt bởi ông trời rồi.

– Vãn bối sẽ giải oan cho Giác Chân đại sư mà không cần đến tiền bối.

Nốc một hơi, Bất Giới hòa thượng nhìn lại Thiên Hải:

– Ngươi dùng cách gì để giải oan cho lão nào?

Thiên Hải lấy đóa hoa mẫu đơn trắng toát thảy xuống sàn:

– đoá hoa mẫu đơn này có liên quan đến gã hung thủ tạo dựng sát nghiệp trên Thiếu Lâm.

Bất Giới nhìn đóa hoa mẫu đơn không chớp mắt. Thiên Hải nheo mày, bởi cảm nhận sự phản ứng mãnh liệt trong ánh mắt của Bất Giới hòa thượng. Thậm chí, Tuệ Thông Bất Giới hòa thượng không kìm chế được mình, nên hai tay nắm chặt rồi mà cứ run bần bật.

Thiên Hải nghĩ thầm:

“Bất Giới hòa thượng sao lại có phản ứng xúc động khi thấy đóa hoa mẫu đơn? Lão hẳn có liên hệ gì với đóa hoa mẫu đơn này.” Bất Giới hòa thượng nhìn Thiên Hải:

– Tiểu tử! Ngươi lấy đóa hoa mẫu đơn này Ở đâu?

– Trên miệng lão già giả dạng Giác Chân đại sư. Vãn bối nghĩ, hung thủ đã để lại đóa hoa mẫu đơn này. Nhưng chẳng biết với mục đích gì?

Lời của chàng vừa dứt trên hai cánh môi thì Bất Giới hòa thượng Tuệ Thông đã vươn tay thộp lấy đóa hoa mẫu đơn. Lão chẳng nói một lời cáo biệt với Chu Thiên Hải, mà thi triển luôn thuật “Mê tông bộ”, loáng một cái đã băng ra ngoài cửa ngôi miếu Thần Hoàng.

Hành động bất ngờ của Bất Giới hòa thượng Tuệ Thông khiến cho Thiên Hải không khỏi hoài nghi lão có mối quan hệ với hung thủ này, nên Tuệ Thông Bất Giới hòa thượng vừa thoát ra ngoài cổ miếu thì Thiên Hải cũng thi triển thuật “Phi ma độn hình” bám theo sau. Với thuật “Phi ma độn hình”, cùng với nội lực đã có được do Giác Chân đại sư và Bất Giới hòa thượng truyền thụ trong cổ động, nên có thể Thiên Hải giờ ví như một bóng ma vô thường quỷ dị, khó ai phát hiện được. Chàng bám ngay theo sau Bất Giới hòa thượng, mặc dù lão là kỳ tài của Thiếu Lâm nhưng vẫn không phát hiện ra. Thiên Hải còn lạ lẫm một điều nữa, mặc dù chàng vận động nội lực thi triển thuật “Phi ma độn hình”, đáng lý ra nội lực phải hao tổn, nhưng ngược lại càng lúc càng sung mãn. ÐÓ chính là hiệu năng Dịch cân kinh mà Giác Chân đại sư đã truyền thụ cho chàng. Duy có một điều khiến chàng khó chịu, đó là lâu lâu trong đầu lại có những âm thanh u u như sóng gầm, cùng với cảm giác nao nao bực bội.

Bất Giới hòa thượng thi triển thuật Mê tông bộ chạy miết, đến khi gặp một thảo trang hoang vắng mới dừng bước. Lão đứng ngoài thảo trang nhìn vào trong, như thể tìm người nào đó. Lão chần chừ như thể cố định tâm định thần, đặng đối mặt với một cao thủ kỳ tuyệt, rồi chậm rãi tiến vào thảo trang.

Tuệ Thông Bất Giới hòa thượng rít một luồng chân khí căng phồng ngực, rồi cất tiếng gọi lớn:

– Mộc Thanh Thanh! Ta biết nàng đang Ở đây. Tuệ Thông hòa thượng đến tìm nàng đây Bất Giới hòa thượng vừa réo gọi, vừa tiến thẳng về phía gian thảo xá cất bên góc hoa viên đã bỏ phế lâu ngày rợp đầy cỏ dại. Quanh thảo xá trồng đầy những khóm hoa mẫu đơn đã lão hóa và xơ xác vì thiếu sự chăm sóc.

Bất Giới hòa thượng bước vào gian thảo xá.

– Mộc Thanh Thanh… Tuệ Thông đã quay lại với nàng đây.

Bất Giới hòa thượng cau mày nhìn về phía trước. Ðập vào mắt lão hòa thượng Bất Giới là bệ thờ có tấm bài vị khắc dòng danh tự:

“Mẫu đơn tiên tử Mộc Thanh Thanh”.

Trên bệ thờ là những đóa hoa mẫu đơn còn tươi nguyên.

Bất Giới hòa thượng bước vào gian thảo xá, tiến thẳng đến trước bệ thờ.

– Thanh Thanh! Không thể nào như vậy được. Ta đã về với nàng đây. Nàng đừng trốn ta. Ta biết nàng không chết đâu.

Bất Giới hòa thượng đặt đóa hoa mẫu đơn đã lấy của Thiên Hải để lên bàn, rồi nói:

– Nàng hận Tuệ Thông này, phải không? Nàng hãy xuất hiện đi, rồi muốn trừng trị Tuệ Thông này sao cũng được. Hai mươi năm bị giam trong cổ động, ta luôn nhớ đến nàng. Thanh Thanh! Nàng hãy xuất hiện đi!

Tuệ Thông Bất Giới hòa thượng đứng mãi trước bệ thờ. Lão đâu thể nào ngờ được, sau lưng lão, Thiên Hải đang chú nhãn quan sát, không bỏ qua cử chỉ nào của hòa thượng phá giới Thiếu Lâm.

Tuệ Thông buông một tiếng thở dài:

– Thanh Thanh! Ta biết nàng chưa chết. Hãy xuất hiện đi. Hai mươi năm qua, ta chưa bao giờ quên nàng. Thanh Thanh! Nàng phải hiểu ta… Tuệ Thông không phải là kẻ phụ tình đâu Ta thất hẹn, chỉ vì lão hòa thượng thúi Giác Chân trừng phạt, giam vào cổ động thôi.

Bất Giới hòa thượng vỗ vào ngực mình:

– Thanh Thanh! Nàng phải tin ta… Ta vẫn yêu thương nàng như hôm nào và rất muốn gặp nàng.

Nghe Bất Giới hòa thượng Tuệ Thông nói, bất giác Thiên Hải buông một tiếng thở dài vì ý nghĩ:

“Không ngờ hòa thượng mà cũng yêu. Lão vướng vòng tình ái, chẳng biết xuất gia đầu phật để làm gì? .

Tiếng thở ra của Thiên Hải vô hình trung đập vào thính nhĩ của Bất Giới hòa thượng nên lão quay lại một cách thình lình, rồi nói:

– Thanh Thanh! Nàng đó ư?

Biết Bất Giới hòa thượng đã phát hiện ra sự có mặt của mình, Thiên Hải bước vào thảo xá. Chàng nhìn Bất Giới hòa thượng nói:

– Chẳng có ai là Thanh Thanh, mà chỉ có vãn bối thôi.

– Ngươi à?

Tuệ Thông Bất Giới hòa thượng vừa ngỡ ngàng, vừa ngạc nhiên với sự xuất hiện của Thiên Hải. Lão buột miệng hỏi:

– Tiểu tử! Ngươi bám theo ta?

Thiên Hải gật đầu nói:

– Ðúng. Vãn bối bám theo tiền bối, bởi hành động quá ly kỳ của tiền bối.

– Ly kỳ sao?

Thiên Hải định nhãn nhìn Tuệ Thông Bất Giới hòa thượng:

– Tiền bối hẳn nhận biết chủ nhân của đóa hoa mẫu đơn. Mà vị chủ nhân của đóa hoa mẫu đơn kia chính là hung thủ tạo ra sát nghiệp trên Thiếu Lâm tự.

Thiên Hải nghiêm giọng:

– Tiền bối hãy nói thật cho vãn bối biết đi…

Tuệ Thông đại sư nhăn mặt:

– Tiểu tử! Ngươi biết nhiều quá!

Thiên Hải liếc nhanh về phía bệ thờ, nghiêm giọng nói:

– Hung thủ nhuộm máu Thiếu Lâm có phải là Mẫu đơn tiên tử Mộc Thanh Thanh?

Bất Giới hòa thượng Tuệ Thông “hừ” nhạt một tiếng?

– Thì đã sao nào?

– Vì sao Mộc Thanh Thanh lại sát tử các cao tăng Thiếu Lâm, nguyên cớ đó hẳn tiền bối biết. Nếu biết thì vãn bối cung thỉnh tiền bối quay lại Thiếu Lâm tự, giải oan cho Giác Chân Phương trượng đại sư. CÓ như vậy mới công bằng.

Tuệ Thông Bất Giới hòa thượng bật cười giòn giã, rồi nói:

– Ðược rồi! Tiểu tử thúi! Lão phu giải oan cho lão hòa thượng thúi Giác Chân bằng thủ cấp của ngươi.

Lời nói như vừa cạn trên miệng Tuệ Thông Bất Giới hòa thượng thì lão chớp động chiêu công.

Bất Giới hòa thượng Tuệ Thông đúng là kỳ tài của Thiếu Lâm tự, lão chỉ lắc vai đã liền thủ công ra bốn thức La Hán quyền phổ với nội lực mãnh liệt siêu phàm, có thể lấy mạng đối phương trong chớp mắt chỉ bằng một thức quyền.

Ðã chuẩn bị đề phòng từ trước, nên vừa thấy Tuệ Thông chớp động thân pháp, Thiên Hải liền thi triển thuật “Phi ma độn hình” tránh né. Mặc dù không trúng quyền ảnh của Tuệ Thông Bất Giới hòa thượng, nhưng quyền phong của lão tạo ra cũng tạo sự rát bỏng khi sượt qua hông Thiên Hải.

Với thuật “Phi ma độn hình”, Thiên Hải tránh né được bốn thoi quyền La Hán liên hoàn của đối phương, khiến cho Tuệ Thông ngơ ngác. Lão buột miệng nói:

– Tiểu tử! Ngươi cũng là một hảo cao thủ, thảo nào mới không sợ chết bám theo lão phu.

Công hụt Thiên Hải bốn thoi quyền, Bất Giới hòa thượng thi triển thuật sư tử rống phối hợp với Giáng Long thập bát chưởng.

Tiếng rống của lão hòa thượng Bất Giới cất lên làm cho đầu óc Thiên Hải xây xẩm thì nội lực của Thiên Hải liền tạo ra màn kiếm khí Thượng Ngươn hộ thể mà không biết.

Tiếng sư tử rống còn tạo ra âm thanh đì đùng tợ tiếng sấm dội vào thính nhĩ của Thiên Hải thì Tuệ Thông đại sư đã vỗ hai đạo phách không chưởng Giáng Long thập bát thức công thẳng trực diện vào vùng thượng đẳng. Lão hòa thượng Bất Giới Tuệ Thông đã có chủ đích từ trước, nên dụng đến chín thành công lực. Với hai đạo phách không chưởng Giáng Long thập bát thức, Tuệ Thông Bất Giới hòa thượng quyết lấy mạng Chu Thiên Hải để bảo toàn bí mật mà chàng đã phát hiện.

Hai đạo phách không chưởng Giáng Long thập bát thức vỗ thẳng vào vùng thượng đẳng của Thiên Hải.

âm…

Thiên Hải hứng trọn hai đạo phách không chưởng đó, thân ảnh tợ một cánh diều đứt dây bị cuốn phăng về sau, bắn ra khỏi cửa thảo xá bởi một đạo bạo phong khốc liệt.

Cũng chính hai đạo phách không chưởng Giáng Long thập bát thức của Tuệ Thông tạo ra, khiến cho màn kiếm khí Thượng Ngươn phát huy uy lực của nó.

Hai đạo kiếm khí vụt xẹt ra, chém cả về phía Bất Giới hòa thượng. Lão hòa thượng Bất Giới không ngờ sự thể diễn biến thần kỳ như vậy nên không khỏi lúng túng. Lão chỉ kịp quay thân tránh được một luồng kiếm khí, còn luồng kiếm khí thứ hai buộc phải dùng hữu chưởng lên đỡ.

Phập.

Hữu chưởng của Bất Giới hòa thượng bị đao kiếm khí Thượng Ngươn chém lìa ra khỏi bả vai rơi phịch xuống đất. Cái đau đều thấu tận óc, nhưng lão vẫn nghiến răng tự điểm huyệt phong bế huyệt đạo cầm máu, rồi lướt ra ngoài tệ xá.

Tuệ Thông Bất Giới hòa thượng thấy Thiên Hải nằm duỗi dài dưới đất, lão xăm xăm bước về phía chàng.

Ðối với Chu Thiên Hải, dù chàng đã được màn kiếm khí Thượng Ngươn hộ thể không chết bởi hai đạo phách không chưởng Giáng Long thập bát thức của Tuệ Thông Bất Giới hòa thượng, nhưng cũng bị nội thương khá trầm trọng, bởi lẽ không chủ động vận công đề khí. Thấy Tuệ Thông Bất Giới xăm xăm tiến về phía mình với một bên tay bị đứt, ánh mắt hằn sát khí, Thiên Hải chòi tay gượng ngồi lên.

Bất Giới hòa thượng vận công lực dồn vào tả chưởng còn lại định tung một chưởng sau cùng, kết thúc mạng sống của Thiên Hải.

Thiên Hải gằn giọng:

– Tiền bối định sát nhân diệt khẩu ư?

Lão rít giọng đáp lời chàng:

– Tiểu tử phải chết!

Chàng nhìn Tuệ Thông Bất Giới hòa thượng, từ tốn nói:

– Vãn bối biết mình chết chắc rồi, nhưng trước khi chết, muốn biết vì nguyên cớ nào mình chết chứ. Phải chăng tiền bối muốn bao che cho hung thủ sát tử cao tăng Thiếu Lâm tự. Mộc Thanh Thanh Mẫu đơn tiên tử là gì của tiền bối?

Buông một tiếng thở dài, Tuệ Thông nói:

– Mộc Thanh Thanh là nương tử của ta.

Mặt Thiên Hải đanh lại:

– Tiền bối là một hòa thượng mà có nương tử à? Nương tử của tiền bối lại sát hại các huynh đệ của tiền bối. Thiên Hải lấy làm lạ đó.

Thiên Hải vừa nói, vừa âm thầm vận hành “Dịch cân kinh” điều hòa kinh mạch, khống chế nội thương. Xảo thuật của chàng không để lộ ra ngoài cho Bất Giới hòa thượng biết.

Bất Giới hòa thượng buông tiếng thở dài rồi nói:

– Chắc có lẽ Mộc Thanh Thanh nghĩ ta là kẻ vô tình nên mới lên Thiếu Lâm tự, tạo sát nghiệp cho Thiếu Lâm.

– Hóa ra là vậy. Tiền bối gián tiếp đã tạo ra sát nghiệp cho Thiếu Lâm. Ðể che dấu sự thật và bao che cho hung thủ, tiền bối mới quyết định sát nhân diệt khẩu.

Tuệ Thông Bất Giới hòa thượng nạt:

– Tiểu tử im đi! Ngươi chẳng biết gì cả, chỉ thấy một mà không thấy hết.

– Vãn bối không thấy mới tò mò hỏi tiền bối. Thà được giải tỏa sự tò mò của mình rồi chết, còn hơn làm ma cứ thắc mắc hoài. Không khéo khó mà siêu thoát, mà biến thành oan hồn cứ lởn vởn theo chân tiền bối, mà điều đó thì Thiên Hải không muốn đâu.

Tuệ Thông Bất Giới hòa thượng nghiêm giọng nói:

– Ta nói ra sự thật rồi lấy mạng tiểu tử. Tiểu tử không ân hận chứ?

– Ðược đó CÓ như vậy, vãn bối chết mới nhắm mắt.

– Tiểu tử nghe đây. Hai mươi năm trước, ta xuống Thiếu Lâm, đến thảo trang này thì gặp Mộc Thanh Thanh. Nàng rất đẹp…

Thiên Hải cướp lời Bất Giới hòa thượng:

– Nhan sắc Mộc Thanh Thanh đẹp đến độ làm xiêu lòng vị cao tăng Thiếu Lâm tự?

– Ðúng. Ta đã xiêu lòng vì sắc đẹp siêu phàm thoát tục của nàng.

– Nghe tiền bối nói, mà vãn bối nghĩ trên thế gian này chẳng còn nữ nhan sắc nào, ngoại trừ Mộc Thanh Thanh.

– Với ta thì như vậy đó.

– Thế sao tiền bối không hoàn tụ c để trọn duyên với nàng?

– Ta phải buộc chọn giữa hai con đường.

Thiên Hải tròn mắt:

– Vậy ư? Vậy đó là hai con đường nào?

– Nếu ta hoàn tục thì chẳng có cơ hội quay lại Thiếu Lâm tự để thụ huấn tuyệt học của phật môn. Còn như Ở lại Thiếu Lâm tự thì ta mất Mộc Thanh Thanh, điều đó thì ta không muốn.

Thiên Hải nhăn mặt nghĩ thầm:

“Lão tham quá. Hai thứ thì chọn một, đằng này lão muốn cả hai.” Thiên Hải nghĩ vậy, liền hỏi:

– Trong hai con đường đó, tiền bối phải chọn một chứ?

Tuệ Thông đại sư ngập ngừng rồi lắc đầu:

– Ta chọn cả hai.

Thiên Hải há hốc miệng, thảng thốt hỏi:

– Làm cách gì mà tiền bối chọn cả hai được?

Mặt Tuệ Thông hòa thượng đỏ gay rồi dịu lại. Lão buông một tiếng thở dài:

– Tiểu tử! Ngươi đằng nào cũng chết, ta chẳng thèm giấu ngươi làm gì nữa.

– Vãn bối muốn nghe sự thật từ tiền bối.

Bất Giới hòa thượng Tuệ Thông nhìn Thiên Hải, lão lưỡng lự:

– Ta… ta… Ở… vào một đêm mưa, ta quay lại thảo trang và không kìm chế mình…

Bất Giới hòa thượng Tuệ Thông buông một tiếng thở dài rồi nói:

– Ðã không kìm chế sắc đẹp của nàng nên… nên đã phạm giới.

Thiên Hải cười khảy nói:

– Tiền bối yên nên mới phạm giới, Mộc Thanh Thanh hẳn cũng yêu tiền bối?

– Nàng cũng yêu ta, nhưng… chưa muốn… chưa muốn trao thân.

Thiên Hải tròn mắt nhìn Tuệ Thông Bất Giới hòa thượng:

– Nàng không muốn trao thân cho tiền bối?

Tuệ Thông gật đầu:

– Nàng muốn ta hoàn tục, nhưng…

– Vãn bối hiểu rồi.

– Ngươi hiểu gì?

Thiên Hải cười mỉm:

– Cơm cháo gì tiền bối cũng muốn ăn hết, hẳn chuyện này đến tai Giác Chân Phương trượng, nên Giác Chân đại sư mới giam tiền bối vào cổ động.

– Cớ gì lão hòa thượng thúi đó giam ta, để ta lỡ hẹn với Mộc Thanh Thanh. Nếu lão hòa thượng thúi Giác Chân kia không giam ta thì Mộc Thanh Thanh đâu gây ra sát nghiệp này.

Lão ngưng nói, buông tiếng thở dài:

– Giờ thì ngươi đã hiểu tất cả rồi. Ta giết ngươi để chuộc tội với Mộc Thanh Thanh.

Ngươi hẳn không hận ta?

Thiên Hải hỏi:

– Tiền bối có chắc lấy mạng vãn bối rồi thì giữ mãi được bí mật này không? Vãn bối e tiền bối đã không giữ được bí mật, còn bị dằn vặt bởi những chuyện mình đã làm. Hay nhất là tiền bối hãy quay về Thiếu Lâm tự, để chứng minh cho Giác Chân Phương trượng. Ðiều đó sẽ có lợi cho tiền bối hơn.

Bất Giới hòa thượng trừng mắt nạt:

– Tiểu tử! Chuyện này lộ ra, Thiếu Lâm để yên cho Mộc Thanh Thanh à?

– Vãn bối tin Ở cửa phật từ bi không nỡ bức tử Mộc Thanh Thanh đâu. Nếu tiền bối sợ thì thay Mộc Thanh Thanh nhận tội hình.

Bất Giới hòa thượng Tuệ Thông thét lên:

– Không. Hai mươi năm bị giam trong cổ động đủ để trả nợ cho bọn trọc Thiếu Lâm rồi. Còn bây giờ, ta chỉ cần giết ngươi thì mọi chuyện chẳng còn ai biết nữa.

Bất Giới hòa thượng nói dứt câu, thẳng tay phát tác chưởng kình vỗ xuống Thiên Hải.

Thấy lão phát tác chưởng kình, cùng lúc Thiên Hải tạm thời điều hòa xong kinh mạch, có chút nội lực nơi đan điền, liền thi triển thuật “Phi ma độn hình”, vừa nói:

– Tiền bối không thể lấy mạng vãn bối được đâu.

Thiên Hải thoát đi nhanh ngoài sự tiên liệu của Tuệ Thông hòa thượng, nên chưởng kình của lão bổ xuống khóm hoa mẫu đơn.

âm…

Dồn công lực đánh ra chưởng kình lần này, cốt để sát tử Thiên Hải, bả vai phải bị động, một vòi máu phún ra khiến cho Tuệ Thông xây xẩm mặt mày, lảo đảo thố lui hai Mặc dù dùng thuật “Phi ma độn hình” tránh khỏi chưởng kình của Tuệ Thông đại sư, nhưng nội lực của Thiên Hải cũng nhanh chóng cạn kiệt. Nếu chàng không muốn như cành cây khô thì phải vận công điều tức, khống chế nội thương để bảo toàn kinh mạch.

Tuệ Thông hòa thượng gượng trụ cước pháp, nhìn Thiên Hải gằn giọng nói:

– Tiểu tử! Ngươi không thoát khỏi sát nghiệp của ta đâu.

Tuệ Thông Bất Giới hòa thượng vừa nói, vừa lững thững bước chậm chạp về phía Thiên Hải. Thiên Hải nghĩ thầm:

“Lão hòa thượng Bất Giới này quyết lấy mạng mình để bảo toàn bí mật cho tình nhân, hẳn lão muốn mình chết chung với lão nên bất kể đến sự sống chết. Nếu mình chết thì đâu còn ai hóa giải nghiệp oan cho Giác Chân đại sư. Mình chết cùng với lão Tuệ Thông Bất Giới này, thật là một cái chết vô nghĩa.” Ý niệm đó thôi thúc Thiên Hải phải đào thoát, chàng nhìn Tuệ Thông Bất Giới hòa thượng:

– Tiền bối định chết chung với vãn bối à?

– Chỉ cần Mộc Thanh Thanh bình an thì ta chết cũng chẳng ân hận.

Câu nói này của Bất Giới hòa thượng thốt ra, càng khẳng định Thiên Hải đã nghĩ đúng. Chàng “hừ” nhạt một tiếng:

– Vãn bối đâu muốn chết cùng lão tiền bối.

Chàng nói xong, quay bước thi triển thuật “Phi ma độn hình”. Tuệ Thông thoáng thấy Thiên Hải động thân, đoán ra ngay chàng muốn đào thoát, liền thét lên một tiếng thật lớn, thi triển Mê tông bộ, dồn hết công lực đánh ra một đạo chưởng kình chí tử.

áp lực chưởng kình ập đến sau lưng khiến Thiên Hải giật mình. Chàng nghiến răng lao về phía trước. Mặc dù Thiên Hải phản ứng nhanh nhưng vẫn nhận đạo chưởng phách không của Tuệ Thông vào lưng.

âm…

Ðạo chưởng kình của Tuệ Thông hòa thượng đẩy chàng đi luôn mười trượng đi theo đà chạy. Thiên Hải có cảm giác vừa bị trúng một quả búa nặng ngàn cân vào đúng lưng, đầu ù mắt hoa, phun thẳng tới trước một vòi máu. Chàng chới với, nhưng vẫn cắn răng thi triển thuật “Phi ma độn hình” để đào thoát.

Phát tác đạo chưởng kình với tất cả nội lực bình sinh, Bất Giới hòa thượng tựa ngọn đèn cạn dầu, lảo đảo ngồi bệt xuống đất. Lão cố gượng đứng lên, nhưng không sao nhấc mình đứng lên được.

Lão nhìn theo Thiên Hải nhẩm nói:

– Tiểu tử! Ngươi phải chết… Ngươi phải chết… Ngươi chết tại vì ngươi mà thôi.

Trong tâm Bất Giới hòa thượng Tuệ Thông muốn rượt theo truy sát Thiên Hải, nhưng khốn nỗi lực bất đồng tâm nên phải ngồi kiết đà vận công điều tức. Cho dù nội lực của lão có cao thâm hơn Thiên Hải, nhưng lại bị mất máu quá nhiều, nên cũng không thể nào truy bức được chàng.

Bất Giới hòa thượng buông một tiếng thở dài nhìn theo bóng Thiên Hải đang lắc lư, cố chạy thoát. Lão nhẩm nói:

– Thiên Hải! Ngươi muốn gì thì cứ lấy mạng ta, đừng có tiết lộ bí mật này với Thiếu Lâm tự. Ta van xin ngươi… van xin ngươi…

Lão nói đến đây thì ngất lịm.

Phía bên kia, Thiên Hải chạy được hai mươi trượng cũng cảm nhận lực cạn hơi cùng.

Chàng ngã sấp đến trước, úp mặt lên khóm mẫu đơn rồi ngất lịm chẳng còn biết gì nữa.

Trong tình thế thập tử nhất sinh, Thiên Hải mơ mơ màng màng thấy Xảo Nhi hiện ra trong tầm tay mình, chàng buột miệng gọi tên nàng:

– Xảo Nhi… Xảo Nhi! Huynh đây nè…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.