Thần Võ Bí Kíp

Chương 3 - Hoa Ngôn Cầu Thoát Nạn Xảo Kế Giữ Nghìn Vàng

trước
tiếp

Tiểu Hổ Tử ra mắt Mạc đại tẩu. Sau đó không biết ba người bàn tán với nhau ra sao, Tiểu Hổ Tử được Mạc đại tẩu dẫn tới tư dinh của Lý Bạch Vạn vì không hiểu căn cứ vào đâu Ô lão đại một mực quả quyết ông ngoại của Lãn Cẩu Tử chính là Lý Bạch Vạn trong thành Hoàng Cương. Tiểu Hổ Tử được Mạc đại tẩu đưa đi tắm rửa sạch sẽ thay đổi xiêm áo, y biến thành một công tử rất tuấn tú và theo Mạc đại tẩu đến trước cửa đại môn dinh thự Lý Bạch Vạn.

Mạc đại tẩu gặp một lão nhân béo tròn ngay trước cổng đại dinh, lão nhìn thấy Tiểu Hổ Tử liền xoa đầy y khen ngợi:

– Hảo tiểu tử, trông tiểu tử này xinh đẹp uá, Mạc đại tẩu, đây là công tử con cái nhà ai thế ?

Mạc đại tẩu mỉm cười :

– Nhị gia, nếu lão thích đứa bé này thì thật là phúc cho nó.

Câu trả lời của Mạc đại tẩu tựa hồ không đúng vào câu hỏi của lão nhị gia nhưng hình như hai người ngầm ra hiệu gì đó cho nhau bằng những dấu hiệu mà Tiểu Hổ Tử không hiểu rõ. Bỗng Mạc đại tẩu hỏi:

– Nhị gia, trước đây vài ngày ta có nghe phu nhân nói cần tìm một người bạn cho tiểu công tử, có đúng không ?

Lão béo tròn gật đầu :

– Đúng, té ra Mạc đại tẩu dẫn đứa bé này đến đây cho thất phu nhân đấy ư ? Đứa bé tên gì vậy ?

Hình như đã có sắp đặt sẵn, Mạc đại tẩu đáp:

– Nó họ Chu tên là Thiên Cát, tiểu danh là Hổ Tử.

Lão nhị gia cười ha hả:

– Thì ra nó cũng họ Chu như ta, chi bằng hãy cho ta nhận làm con nuôi để dễ bề tiến cử với phu nhân.

Tiểu Hổ Tử là người rất cơ trí, tuy biết rõ mười mươi đây là sắp đặt của Mạc đại tẩu, y vẫn chân thành gọi to:

– Dưỡng phụ, con xin bái tạ.

Chu nhị gia này là đệ đệ của vợ thứ bảy của Lý Bạch Vạn. Lý Bạch Vạn có tất cả chín người vợ sinh hạ tổng cộng mười tám người con gái, chỉ có duy nhất thất phu nhân (vợ thứ bảy) là sinh được một mụn con trai nên được họ Lý rất quý mến, do đó tuy là vợ thứ bảy nhưng thất phu nhân có quyền hạn lấn áp tất cả các phu nhân khác của Lý Bạch Vạn. Chu nhị gia nhân đó cũng được thêm vây cánh trở thành người tổng quản nắm hết quyền hành trong phủ nhà họ Lý.

Tòa nhà của thất phu nhân có lẽ là tòa nhà lớn nhất trong Lý phủ, Chu nhị gia dẫn Mạc đại tẩu và Tiểu Hổ Tử vào ra mắt thất phu nhân và công tử Xuân Sinh. Từ đó Tiểu Hổ Tử được ở lại trong Lý phủ làm bạn cùng vui đùa với Xuân Sinh và vì y nhận lão làm dưỡng phụ nên y và Xuân Sinh coi như anh em họ Tiểu Hổ Tử vốn là thằng nhỏ sinh nhai bằng cách đi ăn xin hơn năm năm nay nên kinh nghiệm đối phó với Xuân Sinh công tử chẳng có gì khó. Trong vòng hai tháng ở trong Lý phủ, y đã thu phục được cảm tình của Xuân Sinh công tử và toàn bộ ngoài trong Lý phủ. Đương nhiên cũng vị vậy mà sinh hoạt của Tiểu Hổ Tử cũng thập phần sung sướng.

Một ngày nọ Tiểu Hổ Tử và Xuân Sinh công tử cùng mất tích.

Tin này chẳng những khiến Lý phủ hoảng hốt mà còn chấn động khắp thành Hoàng Cương. Lý Bạch Vạn treo giải thưởng một vạn lượng bạc cho bất cứ ai tìm ra hai đứa bé.

Cùng ngày hôm đó Mạc đại tẩu tìm đến Lý phủ than khóc vì không nghe tin gì của Tiểu Hổ Tử bỗng nghe gia nhân dẫn Tiểu Hổ Tử trở về. Thất phu nhân vội đón Tiểu Hổ Tử :

– Chúng ta không trách con đây, hãy nói mau cho ta biết, Xuân Sinh bây giờ đang ở đâu ?

Tiểu Hổ Tử ngần ngừ đáp:

– Xuân Sinh huynh bi….. bị tặc nhân bắt mất rồi…

Mạc đại tẩu quát lớn:

– Nói nhảm, vì sao ngươi không bị tặc nhân bắt mà chỉ có một mình Xuân Sinh bị bắt ?

Tiểu Hổ Tử sợ hãi:

– Con… con cũng bị chúng bắt nhưng sau đó chúng thả con về để gửi theo tờ giấy này…

Thất phu nhân vội hỏi:

– Giấy viết gì ? Mau đưa cho cô cô xem nào.

Tiểu Hổ Tử đưa ra một tờ giấy nhàu nát. Thất phu nhân nhìn qua chỉ thấy viết một dòng chữ:

“Chuộc mạng bằng ba mươi vạn lượng bạc, cần tiền hay cần mạng sống?

Hãy tùy tiện trả lời.”.

Thất phu nhân thở dài :

– Hãy mời lão gia tới đây, chúng ta sẽ trả tiền cho chúng. Thực ra không cần ai đi mời, Lý Bạch Vạn cũng đã bước vào, Thất phu nhân đưa tờ giấy cho Lý Bạch Vạn :

– Chúng đòi tiền chuộc Xuân Sinh là ba mươi vạn lượng, hãy chuẩn bị tiền đi chuộc con chúng ta.

Lý Bạch Vạn cau mày:

– Đòi tới ba mươi vạn lượng cơ à ?

Thất phu nhân nhìn vẻ mặt tiếc rẻ của Lý Bạch Vạn liền nổi giận:

– Ông tiếc tiền khư khư giữ bên mình làm gì, nếu con chúng ta bị giết chết ai sẽ hưởng tiền bạc ấy ?

Mạc đại tẩu bỗng hỏi:

– Chúng sai ngươi về báo tin rồi làm sao ngươi có cách trả lời chúng ?

Tiểu Hổ Tử đáp:

– Chúng ta không cần tìm chúng, tự chúng sẽ sai người đến đây nhận câu trả lời…

Nói xong quay lại Lý Bạch Vạn:

– Lão gia, chúng chỉ yêu cầu lão giả trả lời một câu là có chuộc mạng con hay không?

Thất phu nhân vội vàng cướp lời:

– Chuộc, chuộc, chúng ta quyết định chuộc mạng.

Lý Bạch Vạn đương nhiên không biết sao hơn đành thở dài:

– Ba mươi vạn lượng bạc, được, ta bằng lòng chuộc mạng con!

Sự việc vừa quyết định xong, bên ngoài bỗng nhiên có một a hoàn chạy vào cấp báo:

– Lão gia, ngoài cửa có một cỗ xe ngựa vừa đến nói rằng chờ câu trả lời của Tiểu Hổ Tử, xin lão gia định đoạt.

Lý Bạch Vạn tức giận quát:

– Ác tặc lớn gan thật, dám đến đây chọc giận ta.

Tiểu Hổ Tử khóc thét lên:

– Không, không, con không ra đâu !

Mạc đại tẩu nộ khí xung thiên vỗ mạnh xuống bàn:

– Chúng ta cấp báo cho quan quân bắt giữ cỗ xe ấy lại.

Chu nhị gia vội nói:

– Không được, chúng ta báo quan làm sao giữ được mạng sống Xuân Sinh ?

Thất phu nhân nói tiếp:

– Tính mạng Xuân Sinh là quan trọng hơn hết, đừng dụng gì đến chúng.

Dứt lời Thất phu nhân kéo tay Tiểu Hổ Tử cùng ra ngoài cửa. Bên ngoài trời đã tối hẳn nên không thấy rõ tên đại hán đánh xe ngựa sắc diện ra sao. Chỉ nghe hắn ra lệnh:

– Đưa Tiểu Hổ Tử lên xe, còn tất cả chạy vào, trong vòng bảy ngày phải giao đủ số tiền ba mươi vạn lượng ở bên sông, nếu không cứ đến đó mà vớt xác Xuân Sinh công tử.

Thất phu nhân hoảng sợ ríu cả lưỡi:

– Vâng, vâng. Trong vòng bảy ngày chúng tôi xin giao ba mươi vạn lượng tại địa điểm ấy.

Chiếc xe quay một vòng lăn bánh chạy luôn. Trong khoang xe đã có sẵn Mạc đại tẩu và Ngô đại gia. Cả hai cười ha hả:

– Lần này công việc thành công phần lớn là nhờ Tiểu Hổ Tử, ngươi sẽ được chia một phần xứng đáng…

Tiểu Hổ Tử vội hỏi:

– Xuân Sinh công tử ở đâu rồi ?

Mạc đại tẩu đáp:

– Đang đợi ở cánh rừng trước mặt.

Cỗ xe chạy ước độ hơn hai giờ đến một vùng rất xa lạ liền dừng lại. Đã thấy ba người Liêu Trường Phát, Lãn Cẩu Tử và Xuân Sinh chờ sẵn ở đấy. Nơi này chỉ là một sơn động nồng nặc mùi rêu phong ẩm mốc. Lý Xuân Sinh vừa nhìn thấy Tiểu Hổ Tử bước xuống xe liền reo to:

– Tiểu Hổ Tử, cha ta đã giao tiền cho họ chưa ?

Y gật đầu đáp:

– Rồi.

Lý Xuân Sinh vui mừng:

– Vậy ta về nhà được rồi chứ ?

Vừa dứt lời bỗng một tiếng cười lạnh lùng nổi lên:

– Ngươi đừng hòng trở về.

Tiểu Hổ Tử quay lại, chỉ thấy Ngô đại gia nhìn trừng trừng rất hiểm ác. Y kêu lên:

– Ngô đại gia, chúng ta đã hứa với người ta khi nhận được tiền sẽ thả Xuân Sinh về rồi mà.

Ngô đại thúc cười rất nham hiểm:

– Để nó trở về Hoàng Cương chúng ta làm sao còn sống ở đó được nữa ?

Tiểu Hổ Tử nói:

– Chúng ta đã có nhiều tiền, cần gì phải về Hoàng Cương nữa ?

Y vừa nói câu ấy bỗng nghe Lý Xuân Sinh kinh ngạc hỏi:

– Tiểu Hổ Tử, ngươi…

Ngô đại gia không đợi Tiểu Hổ Tử đáp, liền cướp lời nói:

– Đúng đó, Tiểu Hổ Tử cùng với chúng ta là một bọn, sở dĩ y đến nhà họ Lý vì ở đó có rất nhiều tiền.

Câu nói của hắn khiến Lý Xuân Sinh không dám tin ở tai mình, y mở to mắt nhìn Tiểu Hổ Tử:

– Lời ấy của hắn có phải là thật không?

Tiểu Hổ Tử không thể phủ nhận, ấp úng đáp:

– Xuân Sinh, xin tha thứ cho ta.

Lý Xuân Sinh kinh ngạc kêu to một tiếng, lùi lại một bước, chỉ tay vào mặt Tiểu Hổ Tử:

– Té ra ngươi là thứ mặt người dạ thú…

Ngô đại gia cười ha hả:

– Tiểu Hổ Tử, ngươi thấy không, nếu chúng ta thả nó về, ngày sau làm sao ăn ngủ cho yên ?

Ô lão đại từ trên xe nhảy xuống hét lớn:

– Lời của Ngô đại gia thật có lý. Chúng ta không thể thả nó về, để lão tử đưa nó đi gặp Diêm Vương cho yên tâm.

Thân pháp hắn vượt tới Lý Xuân Sinh, Tiểu Hổ Tử không ngờ bọn này lại quá ác độc, vừa lấy tiền lại vừa giết người ta, bất giác hối hận trong lòng, không sợ hãi gì nữa quát lên một tiếng chận đầu Ô lão đại:

– Ô lão đại, các ngươi không nên táng tận lương tâm như thế !

Ô lão đại quét một chưởng xô Tiểu Hổ Tử ngã lăn mấy vòng, cười hăng hắc:

– Lương tâm là cái quái gì, lương tâm đáng giá mấy đồng tiền. Họ Lý kia, ngươi chớ oán gì chúng ta độc ác…

Hắn giơ chưởng lên nhắm vào đầu Lý Xuân Sinh. Tiểu Hổ Tử hét lớn:

– Ô lão đại, đừng giết ỵ..

Thân hình Tiểu Hổ Tử bắn tới lăn xả vào Ô lão đại. Ô lão đại không ngờ Tiểu Hổ Tử lại liều như thế, chưởng chưa phát y đã nhào tới, thân hình hắn né qua khiến Tiểu Hổ Tử vọt lướt qua người hắn. Trong khoảnh khắc ấy, Lý Xuân Sinh đã chạy tuốt vào trong rừng cây. Ô lão đại lạnh lẽo cười một tiếng dọa:

– Tiểu tử, ngươi nhắm có chạy thoát không?

Hắn cất bước đuổi theo, hữu chưởng vừa nhấc lên rít một tiếng nhắm sau lưng Lý Xuân Sinh đập tới. Thật là kỳ quái, đột nhiên thân hình Lý Xuân Sinh mất hẳn trọng tâm ngã chúi xuống đất chỉ trong gang tấc đã tránh được chưởng thế của Ô lão đại.

Ô lão đại đã xuất thủ hai lần mà chưa giết được Lý Xuân Sinh, lòng hắn lấy làm oán giận co thẳng chân định đá y một cái… Hắn vừa đỡ chân phải lên bỗng thấy như bị ai đánh vào một cái, bao nhiêu lực tiêu tan hết không thể đá tới được nữa. Hắn định thu chân lại nhưng chân hắn không tuân theo ý muốn của hắn. Hắn kinh hoảng kêu lên:

– Nguy rồi, ta bị tên tiểu quỷ ám toán rồi…

Chưa hết câu, thân hình hắn đột nhiên bắn vọt lên văng ra xa hai trượng ngã vật xuống đất không nghe tiếng kêu gì nữa. Cùng lúc ấy trong rừng cây chỉ thấy bóng người lay động rồi xuất hiện hai người, một người kéo Lý Xuân Sinh từ dưới đất đỡ dậy, còn một người bước từng bước đến gần Ngô đại gia.

Ngô đại gia thấy tình hình không xong bèn quay sang nói với Mạc đại tẩu :

– Mạc đại tẩu, ngươi hãy chận bọn chúng để ta lấy xe ngựa chạy trước nhé !

Hắn chuyển thân nhảy lên xe ngựa, chưa kịp giơ roi quất ngựa lên bỗng có cảm giác đau nhói, trước mắt bóng người lướt qua, roi ngựa đã bị cướp mất. Bên tai hắn chỉ nghe một tiếng quát:

– Cút đi cho ta !

Hắn bị một luồng kình lực đập tới, luồng kình lực rất kỳ dị hất tung Ngô đại gia xuống khỏi xe lăn hai vòng mới gượng đứng dậy được. Hắn vừa đứng yên chung quanh đã xuất hiện bảy tám bóng người. Lúc ấy, Tiểu Hổ Tử cũng đã bò lên đưa mắt quan sát những người mới đến, thì ra trong bọn ấy có Tứ nhãn điền kê Thôi Phúc Sinh của Cái Bang, y vui mừng kêu to:

– Thôi đại thúc đến thật đúng lúc.

Thôi Phúc Sinh quát to:

– Ngươi là người nào ?

Tiểu Hổ Tử vui mừng đáp:

– Thôi đại thúc, cháu là Tiểu Hổ Tử đây nè.

Tứ nhãn điền kê Thôi Phúc Sinh vẫy tay:

– Chuẩn bị đưa tên này về phân đàn của ta !

Tiểu Hổ Tử chưa kịp nghe rõ câu nói của Thôi Phúc Sinh, trước mắt đã có bóng người lướt tới, chính là Trương Thế Xương. Tiểu Hổ Tử buột miệng kêu:

– Trương đại ca ơi!

Trương Thế Xương nghiêm nét mặt:

– Tiểu Hổ Tử, ngươi đừng oán Trương đại ca nhé !

Chớp nhoáng hắn xuất chỉ điểm huyệt Tiểu Hổ Tử, y chỉ thấy toàn thân cứng đờ không thể cử động được nữa và cũng không thể nói thành tiếng được. Trương Thế Xương vươn tay ôm Tiểu Hổ Tử đến bên cạnh Thôi Phúc Sinh. Lúc ấy Ngô đại gia và Mạc đại tẩu cũng đã bị môn hạ của Thôi Phúc Sinh xuất thủ chế ngự điểm huyệt ngã xuống đất. Chỉ có Liêu Trường Phát và Lãn Cẩu Tử là không bị bắt và đang bị tra hỏi gì đó gần đó. Thôi Phúc Sinh dặn bọn đệ tử :

– Các ngươi đem bọn Liêu Trường Phát giao cho quan quân ở Hoàng Cương, sau đó đem trở lại phân đà, lão phu sẽ đem Tiểu Hổ Tử về phân đà trước.

Nói rồi quay lại Trương Thế Xương:

– Thế Xương, chúng ta đi trước một bước.

Trương Thế Xương vác Tiểu Hổ Tử lên vai, Tiểu Hổ Tử chỉ thấy hốt nhiên hai thân ảnh phi vọt lên rồi vùng vụt chạy như bay, y nằm trên vai Trương Thế Xương, chỉ nghe gió rít hai bên tai, hai hàng cây vùn vụt lùi lại phía sau chẳng khác nào đang cưỡi trên lưng ngựa cực kỳ mau lẹ.

Trên đường đi Tứ nhãn điền kê Thôi Phúc Sinh và Trương Thế Xương không hề trao đổi với nhau một câu khiến Tiểu Hổ Tử không sao dự đoán được số phận của của mình, rất tiếc y không thể nói năng nên không dò hỏi được gì hơn. Y tự nghĩ thầm:

“Ôi ! Nếu ta mở miệng nói được thì hay biết mấy. Bình thường Trương đại ca đối với ta rất tốt, nhất định huynh sẽ nói cho ta nghẹ..” Trong lúc y suy nghĩ thân hình y như lướt trên không trung.

Đột nhiên tốc độ phi hành của Trương Thế Xương chậm dần, cảnh vật chung quanh đã cho Tiểu Hổ Tử biết, y đã về tới khu vườn rau của Thôi Phúc Sinh. Ngay lúc ấy, Hồ Tiêu hấp tấp chạy đến bẩm báo:

– Thôi đại thúc, phân đà chủ có dặn gọi đại thúc mang Tiểu Hổ Tử đến phân đà ngay.

Tứ nhãn điền kê Thôi Phúc Sinh đón Tiểu Hổ Tử trên vai Trương Thế Xương rồi cũng vác trên vai chuyển thân nhắm hướng phân đà. Khi hai người đến phân đà trời cũng vừa sáng rõ. Thôi Phúc Sinh bỏ Tiểu Hổ Tử xuống dẫn vào trong đại sảnh. Tiểu Hổ Tử đưa mắt lấm lét nhìn chung quanh, chỉ hận mặt đất không có lỗ để chui xuống.

Lúc ấy trong sảnh, ngoài phần đà chủ Bạch Kiên và Triệu Đình Gia ra còn có hai vị khách, một chính là vị đại cô nương mỹ lệ mà y hằng mong ước. Thôi Phúc Sinh ôm quyền vái Bạch Kiên :

– Thuộc hạ xin tham kiến phân đà chủ.

Bạch Kiên hơi nhún mình:

– Thôi huynh gian khổ quá. Đến đây ta giới thiệu huynh đệ với hai vị quý khách ở cửa Lãnh Nam Bình kiều vừa đến.

Hơi dừng lại một chút, họ Bạch chỉ vào một hán tử khoảng trên ba mươi tuổi, nói:

– Vị này là môn hạ của Đỗ lão gia, là Vương nhị hiệp đó.

Tứ nhãn điền kê Thôi Phúc Sinh ôm quyền xá:

– Tại hạ Thôi Phúc Sinh, rất hân hạnh ra mắt.

Tiểu Hổ Tử nghe tên gã họ Vương ấy mới biết gã đi cùng với đại cô nương mỹ lệ kia. Vương nhị hiệp Vương Trạch Long đứng dậy:

– Không dám, không dám.

Tiếp theo Bạch Kiên giới thiệu đến vị đại cô nương mỹ lệ.

– Vị Thiệu cô nương này nổi danh khắp thiên hạ chính là “Thiên hương ngọc phụng” mỹ lệ nhất đời…

Danh tiếng của “Thiên hương ngọc phụng” hiển nhiên còn hơn cả Vương nhị hiệp, nét mặt Thôi Phúc Sinh hân hoan hẳn lên, khẽ “a” một tiếng, ôm quyền kính cẩn:

– Thì ra là Thiệu nữ hiệp, tại hạ không ăn mặc chỉnh tề, xin cam thất lễ.

Miệng Thiệu Vân Anh hơi mỉm cười, nhún người làm lễ:

– Thôi đại hiệp, xin đừng khách sáo.

Sau khi ra mắt Vương Trạch Long và Thiệu Vân Anh, Thôi Phúc Sinh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Triệu Đình Giai. Bạch Kiên quay sang Tiểu Hổ Tử :

– Thôi huynh, còn tên Tiểu Hổ Tử này sai phạm những gì ?

Thôi Phúc Sinh đáp:

– Y phạm tội trốn tới Hoàng Cương, âm mưu với bọn côn đồ cướp đoạt vàng bạc của người nên thuộc hạ tóm y về đây để đà chủ định đoạt.

Bạch Kiên hơi chuyển thân sang một thiếu niên mặc áo hoa đứng cạnh gật đầu ra hiệu, thiếu niên liền bước đến sau lưng Tiểu Hổ Tử vỗ nhẹ một chưởng vào lưng y, y có cảm giác thân thể nhẹ hẳn đi, lưỡi cũng linh hoạt tức thì. Y định mở miệng nói liền thấy Bạch Kiên nghiêm mặt:

– Tiểu Hổ Tử, ngươi còn nhớ lần trước ta dặn ngươi những gì không ?

Lúc này Tiểu Hổ Tử thẹn đỏ mặt tía tai chỉ biết cúi gằm mặt:

– Dạ nhớ.

Bạch Kiên nói:

– Vậy ngươi hãy nhắc lại cho tất cả cùng nghe.

Tiểu Hổ Tử len lén nhìn Thiệu Vân Anh, chỉ thấy sắc diện nàng buồn bã như thất vọng về y. Y ngấm ngầm thở dài nghĩ thầm:

“Chắc cô nương ấy buồn vì ta lắm, lần trước ta đã làm lỡ chuyện của nàng, bây giờ lại xảy ra chuyện này, chắc nàng cho rằng ta chỉ là một tên không đáng tín nhiệm. Ôi, tạ..” Tiểu Hổ Tử tuy chỉ là một tên ăn xin nhưng căn bản y vẫn ngấm ngầm có ý thức phản kháng chống đối, ý thức ấy khiến y rất tự tôn, vừa thở dài xong y liền ưỡn ngực nói:

– Lúc trước đà chủ nói:

“Trước đây chúng ta nể mặt Đỗ lão gia thu ngươi làm môn hạ, chỉ cần ngươi gắng sức cầu tiền, mai kia sẽ thành kẻ hơn người. Còn nếu ngươi không hối cải, cứ học theo thói hư hỏng của sư phụ ngươi chẳng lý gì đến đạo nghĩa tất sẽ bị hình phạt nghiêm khắc. Hy vọng ngươi cố sửa đổi tâm tính, gắng làm người tốt.” Trí nhớ y quả rất tốt, nhớ không sót một chữ. Bạch Kiên gật đầu :

– Thế ngươi làm được không ?

Tiểu Hổ Tử đáp:

– Thưa không.

– Vì sao ngươi không làm được ?

Tiểu Hổ Tử cãi thầm trong bụng:

“Vì các người đâu có chịu dạy dỗ ta gì đâu.” Đương nhiên y chỉ dám cãi trong bụng như vậy chứ ngoài miệng y lại trả lời khác.

– Vì cháu không muốn làm một tên ăn mày nữa.

Bạch Kiên cười ha hả:

– Do đó ngươi với âm mưu bậy bạ với bọn Mạc đại tẩu làm chuyện đáng hổ thẹn kia chứ gì ?

Tiểu Hổ Tử bị hắn cười thẹn quá hóa giận:

– Lão kia tiền nhiều đến độ không biết, chúng cháu chia của lão chút ít đâu có gì là quá đáng.

Mặt Bạch Kiên nghiêm hẳn lại:

– Nói bậy, người ta gian khổ mới dành dụm được tài sản, các ngươi khi không đòi chia phần, ngươi có biết điều ấy đã phạm với giới luật của bản bang chăng ?

Tiểu Hổ Tử cãi:

– Chẳng ai nói gì với cháu, làm sao cháu biết được ?

Đột nhiên Vương nhị hiệp nọ đanh sắc mặt:

– Nói nhảm nói nhí, ta hỏi ngươi, ngươi có thừa nhận ngươi bắt người đòi chuộc tiền không?

Tiểu Hổ Tử gân cổ:

– Ta không thừa nhận thì sao ?

Vương nhị hiệp gằn giọng:

– Rồi cũng phải thừa nhận.

Tiểu Hổ Tử đáp:

– Thừa nhận hay không thừa nhận chẳng khác gì nhau, các người muốn làm gì thì làm.

Vương nhị hiệp quay mặt lại hướng Bạch Kiên, ôm quyền nói:

– Bạch đà chủ, y nói vậy là đã thừa nhận, ngu huynh muội không thể không tuân theo quy cũ giang hồ che chở cho y được. Tất cả xin giao phó cho quý bang xử xét y.

Bạch Kiên hơi nhún người trả lễ:

– Vương nhị hiệp nói quá lời, bổn bang chưa chính thức nhận y vào bang, mọi hành vi của y chưa bị môn quy của bổn bang ước thúc, nhưng chính vì chuyện này bổn bang rất tiếc không thể thu nhận y làm đệ tử, đành phụ sự gởi gấm của Đỗ lão gia. Xin nhờ nhị vị chuyển lời và xin lượng thứ.

Vương nhị hiệp nói:

– Sự thực là Tiểu Hổ Tử có phạm lỗi nên chúng tôi dám trách cứ quý bang, sau khi ngu huynh muội trở về Nam Bình kiều sẽ trình bày rõ ràng với gia sư, nhưng vì tên tiểu tử này tuổi còn quá trẻ, tuy có phạm lỗi nhưng là lần đầu, xin đà chủ tha thứ cho y một lần.

Bạch Kiên gật đầu:

– Vương nhị hiệp nói cũng phải…

Đà chủ quay lại phía Triệu Đình Giai:

– Đình Giai, ngươi nghĩ xem nên xử trí tiểu tử ấy ra sao ?

Triệu Đình Giai trầm ngâm một lúc mới đáp:

– Đại ca đem y đến nơi xưởng mộc để y học nghề được không?

Bạch Kiên không gật đầu vội, quay sang hỏi Vương nhị hiệp và Thiệu Vân Anh:

– Xưởng mộc ở lẫn lộn với dân chúng quanh đây, học được nghề ấy cũng là điều tốt.

Chưa nói hết câu, Tiểu Hổ Tử đã xen vào:

– Cháu không học nghề mộc!

Bạch Kiên hỏi:

– Chứ ngươi thích học cái gì ?

Tiểu Hổ Tử đáp:

– Đó là chuyện của cháu, các người không cần phải lo, các người không dung nạp cháu, xin cứ để mặc cháu được không !

Bạch Kiên thở dài :

– Đó chỉ vì lòng tốt của Vương nhị hiệp đây.

Tiểu Hổ Tử lắc đầu :

– Cháu biết thế, nhưng cháu đã có cách riêng của cháu.

Hốt nhiên Thiệu Vân Anh kêu “ái chà” một tiếng :

– Tiểu Hổ Tử, cách riêng của ngươi là cách gì, nói cho ta nghe nào.

Tiểu Hổ Tử thẹn đỏ mặt, đối với ai y có thể giận ghét nhưng đối với cô nương Thiệu Vân Anh này y không thể giận ghét, y nhẹ đáp:

– Đại cô, cháu tự biết cách kiếm ăn mà.

Thiệu Vân Anh nói:

– Nhưng ngươi không được làm bậy nữa chứ ?

– Vâng, cháu không dám làm bậy nữa.

Thiệu Vân Anh quay sang Vương Trạch Long :

– Nhị ca, mỗi người có chí riêng, muội thấy cứ mặc cho y tự kiếm ăn.

Vương Trạch Long đáp:

– Y chẳng có nghề ngỗng gì cả, kiếm ăn bằng cách nào ?

Tiểu Hổ Tử đáp:

– Cùng lắm cháu cứ đi ăn xin cũng được.

Bạch Kiên mỉm cười :

– Tiểu Hổ Tử, ngươi làm khất cái ở quê hương ngươi thì được, Cái Bang chúng ta không màng tới, nhưng nếu ngươi muốn làm khất cái ở đây là phải theo quy cũ của bản bang đó.

Tiểu Hổ Tử hỏi:

– Nói thế cháu không thể làm hành khất ở ngoài quê hương ư ?

Bạch Kiên gật đầu :

– Chính là như vậy !

Tiểu Hổ Tử nhún vai:

– Vậy thì cháu làm hành khất ở nơi khác cũng được.

Thiệu Vân Anh khẽ cau đôi lông mày đẹp:

– Tiểu Hổ Tử, ngươi đã nghĩ kỹ chưa ? Nếu thật ngươi không thích làm thợ mộc, chúng ta cũng còn cách khác nữa.

Tiểu Hổ Tử lắc đầu quầy quậy:

– Đại cô, đa tạ mỹ ý của đại cô, cháu đã có định ý rồi.

Thiệu Vân Anh chuyển thân nhìn lướt qua Vương Trạch Long và Bạch Kiên :

– Nhị ca, tiểu muội nghĩ cứ để cho y tự ý rời khỏi đây cũng được.

Vương Trạch Long hỏi:

– Anh muội, như vậy chúng ta biết thưa lại với sư phụ ra sao ?

Thiệu Vân Anh đáp:

– Điều ấy để tiểu muội phụ trách bẩm báo…

Hơi dừng lại, nàng quay sang Bạch Kiên :

– Bạch đại hiệp, quý bang có bằng lòng để cho Tiểu Hổ Tử ra đi ?

Bạch Kiên đáp:

– Y có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Thiệu Vân Anh bước tới một bước cúi đầu bảo y:

– Tiểu Hổ Tử, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường nhé !

Nàng đưa Tiểu Hổ Tử ra khỏi phân đà Cái Bang. Y thi lễ với nàng định quay đi thì nàng gọi y lại:

– Tiểu Hổ Tử, ngươi hãy nói thật với đại cô, ngươi đã có chủ ý gì ? Bây giờ ngươi chuẩn bị đi tới đâu ?

Tiểu Hổ Tử nhìn ánh mắt nàng quan thiết với y, tự biết nếu không nói thật quả là đắc tội với nàng, liền cười ngượng ngập:

– Đại cô, cháu không dám dấu đại, cháu định đến Hoàng Cương, vì ở đó cháu có một bà mẹ nuôi rất tốt, cháu tìm bà xem sao.

Thiệu Vân Anh gật đầu :

– Không biết mẹ nuôi của ngươi là người nào nhưng ngươi có ý ấy cũng hay, đại cô sẽ thành toàn cho ngươi.

Nói xong đưa tay vào áo lấy ra hai nén mười lượng vàng đặt vào tay Tiểu Hổ Tử :

– Ngươi đến Hoàng Cương sẽ có lúc phải dùng đến tiền, đại cô mang theo có chút ít, ngươi hãy cầm lấy đi.

Lú này cái mà Tiểu Hổ Tử cần nhất không phải là tiền nhưng y vẫn có thói quen chìa tay nhận lấy, vả chăng y cũng chẳng biết khách sáo là gì, thực thà cất luôn số vàng của Thiệu Vân Anh :

– Đa tạ đại cô Thiệu Vân Anh thở dài nhè nhẹ:

– Tiểu Hổ Tử, Tiểu Hổ Tử, bất hạnh của ngươi đều do ta ra cả, nhắc tới ta thật thẹn với ngươi. Chúng ta sẽ chia tay ở đây, không biết ngươi có ưng nghe một lời khuyên của ta ?

– Đại cô, xin đừng nói như thế, đại ân đại đức của đại cô. Tiểu Hổ Tử này quyết không thể quên. Đại cô có gì muốn dạy bảo xin cứ nói mau.

Thiệu Vân Anh nói:

– Người ta sinh ra ở đời những chuyện vinh hoa phú quí bất quá chỉ như mây khói thoảng qua mà thôi không nên quá sức cầu tìm làm gì, do đó chúng ta làm người là phải lập chí làm chuyện ích lợi cho nhân quần để không phụ trời đã ban cho ta tài trí thông minh, và đối với phụ mẫu cũng không uổng công sinh thành…

Nàng lại thở dài nhè nhẹ, tiếp lời:

– Tiểu Hổ Tử, hiện nay tuổi ngươi còn quá trẻ, làm điều gì cũng nên cố cầu tiến, đừng bỏ uổng thiên phú của ngươi.

Lúc ấy Tiểu Hổ Tử chẳng hiểu ý nghĩa sâu sắc gì cả, nhưng rất cảm động vì thái độ thành khẩn của nàng cố nhớ kỹ từng lời nói nàng :

– Đại cô, Tiểu Hổ Tử hứa vĩnh viễn nhớ lời dạy của đại cô.

Thiệu Vân Anh tươi nét mặt:

– Tiểu Hổ Tử, ngươi nhớ lời của ta, phải nhất định làm cho được nhé.

– Cháu nhất định làm bằng được.

Thiệu Vân Anh hơi trầm tư một chút, bỗng nói:

Tiểu Hổ Tử, mau đi, đại cô sẽ mua tặng ngươi vài vật để làm kỹ niệm.

Thiệu Vân Anh dẫn Tiểu Hổ Tử đến một cửa hàng kim khí, mua tặng y một miếng Ngân bài, một vòng xích nho nhỏ, cuối cùng, nàng rút chiếc ngọc thoa trên tóc xuống vận công lực viết mấy chữ trên miếng Ngân bài trao cho Tiểu Hổ Tử :

– Tiểu Hổ Tử, ngươi có biết đọc chữ không ?

Y ngượng đỏ chín mặt:

– Cháu chẳng đọc được chữ nào.

Thiệu Vân Anh ái ngại vỗ vai y:

– Sau này ngươi nhất định phải cố học chữ, học xong rồi ngươi sẽ tự biết đại cô dặn ngươi gì trong này nhé. Bây giờ để ta bảo nhờ Ngũ ca của ta đưa ngươi đến Hoàng Cương nhé.

Nàng dẫn y đến đầu phố, quả nhiên đã thấy Lý Phi Bằng ngồi trên một chiếc xe ngựa chờ sẵn ở đó. Nàng dặn dò nho nhỏ điều gì đó với Lý ngũ ca của nàng rồi đẩy y lên xe. Xe ra roi chạy liền. Đến Hoàng Cương, Tiểu Hổ Tử bảo với Lý Phi Bằng:

– Lý đại thúc có thể đưa cháu đến nhà dưỡng mẫu của cháu không?

Lý Phi Bằng đáp:

– Dưỡng mẫu của ngươi khi bị nhốt trên nha đường nhà cửa đã bị tịch thu rồi còn đến làm gì ?

– Thế còn bốn tỷ tỷ con của dưỡng mẫu có sao không?

– Họ đều được một người cứu thoát.

– Người nào thế ?

Lý Phi Bằng miễn cưỡng đáp:

– Là bằng hữu của ta.

Tiểu Hổ Tử buột miệng:

– Thế cháu muốn gặp họ được không?

Lý Phi Bằng mỉm cười:

– Ta cũng đang định dẫn ngươi đến gặp họ đây.

Tiểu Hổ Tử nhoẻn miệng cười:

– Thế sao đại thúc chưa chịu nói ngay ?

– Ngươi vội vàng hỏi tới hỏi lui, ta làm sao nói kịp ?

Lý Phi Bằng này, ngoài thủ đoạn khá độc hiểm lúc ban đầu ra, sau đó đối với Tiểu Hổ Tử chẳng có điều gì đáng trách, dần dần Tiểu Hổ Tử chẳng còn chút gì oán hận hắn nữa. Vả chăng, khi xưa sư phụ Tam Cước Miêu đối với y cũng chẳng hay đẹp gì, ngoài sử dụng y vào việc đi xin tiền để phụng dưỡng cho lão, chẳng dạy cho y được một tí gì tốt đẹp nên dần dần y thấy Lý đại thúc đối với y còn tốt hơn nhiều. Lý Phi Bằng dẫn y đến cuối cùng một con hẻm, ở đó có một cánh cửa lớn, hắn xuống xe gõ liền bốn tiếng. Cánh cổng tự động mở ra, Lý Phi Bằng dẫn Tiểu Hổ Tử đi vào trong, băng qua một cái sân lớn đến một tòa đại sảnh, tòa đại sảnh này tuy không lớn bằng đại sảnh ở nhà Lý Bạch Vạn nhưng trần thiết không kém phần rực rỡ hoa lệ. Ngay cửa đại sảnh là một lão nhân tóc trắng phơ nghênh đón Lý Phi Bằng:

– Lão nô xin tham kiến ngũ gia.

Lý Phi Bằng xua tay:

– Không cần đa lễ, viên ngoại của các ngươi về chưa ?

Lão nhân đáp:

– Thưa chưa, nhưng có lẽ cũng sắp về. Xin mời ngũ gia vào.

Lý Phi Bằng tiến vào đại sảnh, lão nhân dâng liền trà thơm lên. Lý Phi Bằng mỉm cười:

– Phùng Hải, đây là Tiểu Hổ Tử, y đang muốn gặp bốn cô con gái của Mạc đại tẩu lắm, ngươi hãy dẫn y đi gặp họ đi !

Tiểu Hổ Tử vội vàng nhún thân làm lễ ra mắt lão nhân:

– Xin phiền lão nhân gia một chút.

Tiểu Hổ Tử đã từng ở trong nhà Lý Bạch Vạn hai tháng nên cũng học đòi được chút ít lễ mạo hoa dạng. Lão nhân mỉm cười:

– Đừng khách sáo, hãy theo ta.

Tiểu Hổ Tử theo chân lão nhân ra khỏi đại sảnh, đi tới một tòa biệt viện, chỉ nghe lão nhân gọi một tiếng:

– Bốn vị cô nương, các cô nhìn xem đây là ai ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.