Yên Chi Bảo Đao

Chương 24 - Hồng Tụ Đao Quyết

trước
tiếp

Phùng Viên gật đầu nói :

– Không sai!

Hà Lăng Phong nói tiếp :

– Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta chỉ còn có thể sống được mười hai canh giờ. Trong khoảng thời gian này, chúng ta phải một mặt tìm cách thoát thân, một mặt phải để ý nhớ kỹ sự huyền diệu của Hồng Tụ đao quyết. Hai công việc này tốt nhất là chia ra hai người phụ trách. Còn người còn lại có thể ở lại đây, nếu có thể không nhúc nhích thì đừng nhúc nhích. Ở đây nhất định sẽ ấm áp hơn bên trong Băng cung, nên người lưu lại đây không cần phải uống thuốc, để tiết kiệm bớt một hoàn thuốc cho hai người kia kéo dài thời gian hoạt động thêm chút nữa.

Phùng Viên nói :

– Lão đệ là người thông minh nhớ mau, đương nhiên đảm trách việc nhớ lại Hồng Tụ đao quyết. Còn việc tìm kiếm cách thoát thân do ta đảm nhận.

Phí Minh Châu liền lên tiếng :

– Nữ nhân vốn có tánh kỹ lưỡng cẩn thận, hay là việc nghĩ cách thoát thân hãy để cho tiểu muội đảm nhận. Phùng đại ca hãy nghỉ ngơi.

Phùng Viên cắt ngang nói :

– Không được. Cô nương là nữ nhi nên phải nghỉ ngơi mới đúng. Tất cả những việc này, nên để cho bọn nam nhân chúng ta làm.

Hà Lăng Phong nói :

– Hai người không cần phải tranh giành, công việc tìm lối ra tương đối vất vả, nên người ở lại không cần phải uống thuốc, mà chỉ cần vận công chống lại cái lạnh. Như vậy cũng đã không phải dễ dàng rồi.

Phùng Viên nói :

– Không cần phải làm như vậy. Tiểu Châu Tử vẫn có thể uống thuốc, hoàn thuốc của ta có thể tiết kiệm lại. Có thể tìm được lối ra hay không, ta nghĩ chỉ cần sáu canh giờ đã đủ lắm rồi.

Hà Lăng Phong nói :

– Đây là chuyện quan hệ đến việc sống còn, không thể chỉ dựa vào sự phán đoán là được. Theo lý mà nói để nhớ được Hồng Tụ đao quyết không cần phải dùng đến sáu canh giờ. Việc mà cần nhiều thời gian và tâm huyết nhất, chính là tìm kiếm lối ra. Nếu như không thể còn sống để trở ra, như vậy cho dù có học được Hồng Tụ đao quyết cũng chẳng có ích lợi gì. Theo như tiểu đệ thấy toàn bộ số thuốc này nên để cho Phùng đại ca uống mới phải.

Phí Minh Châu gượng cười nói :

– Chúng ta chỉ còn có một khoảng thời gian sống ngắn ngủi. Nếu như cứ ở đây tranh luận mãi quả thật chẳng đáng tí nào. Ít ra chúng ta nên xem tình hình trong Băng cung này trước mới được. Hai vị thấy muội nói như vậy có đúng hay không?

Phùng Viên nói :

– Đúng vậy! Cho dù có chết, cũng không thề ngồi yên để đợi cái chết được.

Cả ba người đều không ai chịu uống thuốc liền men theo hang động tiến về phía trước.

Những đám sương mù trắng đục kia mỗi lúc một gần hơn, khí lạnh càng lúc càng lạnh thêm.

Đi được một nửa sơn động, ba người đã cảm thấy toàn thân lạnh cứng. Hơi thở vừa thở ra liền biến thành băng ngay.

Cả ba liền lập tức đề tụ chân khí chống lại cái lạnh kinh hồn.

Khi đi gần đến cửa sơn động hai mắt mọi người gần như lạnh đến nỗi không còn chuyển động được nữa.

Nhưng mà ngay lúc ấy, kỳ tích đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Nơi đây là một hang động nằm ở giữa lòng một ngọn núi độ cao chừng mười trượng, nhưng vuông rộng đến ba bốn chục trượng, giống như một cái chén úp ngược xuống.

Trong hang động không có ánh đèn nhưng lại sáng rực như ban ngày. Bởi vì toàn hang động đều kết thành băng dày đến cả trượng. Bên trong một sơn động cao hơn năm thước ở phía đối diện đang phát ra ánh lửa chói lòa.

Ánh lửa chiếu lên những tảng băng, giống như chiếu vào những tấm gương lớn ở trong phòng kính. Ánh sáng bị sự phản xạ lại của những tảng băng hình thành một thế giới lưu ly trong suốt. Cảnh tượng này không những kỳ quái, mà còn đẹp lạ đến nỗi khiến cho người ta hoa cả mắt.

Cái gì gọi là Thiên hạ vô địch Hồng Tụ đao quyết, chính là ở trong tòa cung điện bằng thủy tinh trong suốt, lấp lánh huyền ảo này.

Nhưng mà đó không phải là đao phổ, cũng không phải là những tấm bích họa, mà là các kiểu chiêu thức do người thật múa.

Toàn bộ đao quyết chỉ có chín thi thể người thật. Tuy những thi thể kia đã có trên mấy trăm năm, nhưng được một lớp băng bao bọc bên ngoài nên không những không thối rửa, mà còn được bảo vệ nguyên vẹn và sống động như thật.

Ngoài chín thi thể ở giữa ra, còn có hơn hai mươi thi thể rải rác xung quanh các nơi trong sơn động. Có thi thể đang ngồi xếp bằng, tập trung nhìn chín thi thể ở giữa. Hiển nhiên người này đang chú ý nhìn những tuyệt kỹ đao pháp. Có thi thể nằm co người lại giống như không chịu nổi cái đói và lạnh ở đây. Có thi thể trừng to hai mắt giận dữ cơ hồ như không cam tâm chịu chết. Cũng có thi thể thần sắc rất an nhiên tự tại, giống như chết rất mãn nguyện, vì đã nhìn thấy được Hồng Tụ đao quyết vậy.

Những thi hài này hiển nhiên đều là những cao thủ võ lâm vì muốn tìm tuyệt thế đao pháp mà đến đây. Trong số đó cũng có bảy huynh đệ họ Dương của Thiên Ba phủ.

Bọn Phùng Viên đứng chết trân trước cửa Băng cung mắt nhìn cảnh tượng này mà cơ hồ như ngây như dại. Bọn họ đều há hốc miệng, mở to mắt ra đứng nhìn, mà quên cả mình đang đứng ở đâu.

Đột nhiên Hà Lăng Phong sực nhớ lại liền lên tiếng nói :

– Mau nhắm mắt lại, lui ra ngay!

Tiếng quát của Hà Lăng Phong đã làm cho Phùng Viên và Phí Minh Châu sực tỉnh lại. Cả bọn liền lập tức quay trở về chỗ vừa rồi.

Cả ba người vội nhắm mắt lại điều khí ngay, một lát sau Phùng Viên mới lắc đầu thở dài nói :

– Nguy hiểm! Thật nguy hiểm.

Phí Minh Châu nói :

– Đây quả thật là cảnh tượng có một không hai. Cộng thêm những chiêu thức đao pháp vô cùng kỳ diệu khiến cho tiểu muội lo nhìn mà quên cả vận khí ngự hàn. Vừa rồi nếu không phải Hà đại ca kịp thời nhắc nhở, có lẽ tiểu muội đã bị băng cứng ở trong đây.

Hà Lăng Phong nghiêm sắc mặt nói :

– Những thi hài đó cũng chính là vì như thế mà mới chết trong Băng cung. Một người nếu như gặp phải cảnh tượng kỳ lạ như vậy, thường thường sẽ bị mê hoặc ngay. Đợi đến khi phát giác ra, thì toàn thân đã bị đông cứng, căn bản không cơ hội để tìm kiếm lối ra.

Phùng Viên gật đầu nói :

– May mà chúng ta ba người cùng vào một lượt, nếu như đơn độc chỉ có một người chắc e rằng khó mà thoát chết.

Hà Lăng Phong mỉm cười nói :

– Có kinh nghiệm lần này, chúng ta càng có cơ hội sống sót hơn.

Phí Minh Châu ngạc nhiên hỏi :

– Tại sao?

Hà Lăng Phong không trả lời, lấy từ trong người ra ba hoàn thuốc, tự uống một viên. Sau đó mang hai viên còn lại trao cho Phùng Viên, nói :

– Hai người hãy đợi ở đây một lát, tiểu đệ sẽ quay lại ngay.

Phí Minh Châu liền hỏi :

– Hà đại ca định đi đâu?

Hà Lăng Phong không trả lời, xoay mình bước vào trong Băng cung.

Không bao lâu Hà Lăng Phong đã trở ra. Trên tay chàng có xách một chiếc túi. Khi mở chiếc túi ra, bên trong có rất nhiều lương khô và mười mấy hoàn thuốc.

Lương khó có một số đã bị biến chất không thể dùng được. Còn số thuốc kia hoàn toàn giống như hoàn thuốc mà Phó lão lão đã cho bọn họ và vẫn còn sử dụng được.

Phí Minh Châu trố mắt ngạc nhiên hỏi :

– Hà đại ca lấy được những thứ này từ đâu vậy?

Hà Lăng Phong cười nói :

– Nhìn cảnh tượng vừa rồi đã khiến cho tại hạ nghĩ ra một việc. Đó là trên người những tử thi ở trong Băng cung nhất định đều có lương khô và thuốc ngự hàn. Nhưng khi bước vào trong Băng cung mọi người đều cho rằng dựa vào công lực của mình có thể chống chọi được sáu canh giờ nên không cần uống thuốc trước. Đợi đến khi toàn thân cứng đơ thì đã không còn kịp để uống thuốc. Cho nên khi tại hạ vào trong ấy tìm kiếm, quả nhiên lương khô và thuốc đều vẫn chưa hề bị động đến. Có được số lương thực và thuốc này chúng ta có thể sống được ít nhất là ba bốn ngày.

Phí Minh Châu mừng quýnh vội kiểm tra kỹ lại. Lương khô còn sáu bảy phần vẫn có thể ăn được. Còn số thuốc tổng cộng có mười ba viên, đủ để mỗi người uống thêm bốn viên nữa.

Thêm được bốn ngày, có lẽ có thể lìm được lối ra. Tự nhiên ba người họ đều cảm thấy trong lòng tự tin hơn.

Phùng Viên lên tiếng nói :

– Bây giờ mọi người phải hành động như thế nào?

Hà Lăng Phong nói :

– Nếu như lão đại ca không phản đối, hay là để tiểu đệ phân công việc cho mọi người. Đại ca cảm thấy thế nào?

Phùng Viên cười nói :

– Được ta nghe theo lời của lão đệ.

Hà Lăng Phòng nói :

– Lời của tiểu đệ vẫn giống như vừa rồi. Tiểu đệ sẽ có nhiệm vụ nhớ những chiêu thức của Hồng Tụ đao quyết, lão đại ca phụ trách việc tìm đường ra, còn Phí cô nương ở lại đây canh giữ số đồ đạc này. Nhưng mà có mấy việc mọi người cần phải tuân thủ.

Phùng Viên nói :

– Đó là những việc gì? Lão đệ cứ nói ra.

Hà Lăng Phong nói :

– Thứ nhất, mọi người phải tập trung vào công việc của mình, không được phân tâm chú ý đến những chuyện khác. Ví dụ như đại ca có nhiệm vụ tìm kiếm lối thoát thân thì tuyệt đối không được chú ý đến chiêu thức của đao pháp.

Phùng Viên nói :

– Được, việc này ta nhất định làm được.

Hà Lăng Phong nói tiếp :

– Thứ hai, vì để bảo tồn thể lực, mọi người phải uống thuốc cho đúng giờ, kể cả Phí cô nương. Cứ cách ba canh giờ chúng ta ăn một lần và sau sáu canh giờ thì uống thuốc một lần, tuyệt đối không được ở trong Băng cung quá lâu. Mỗi lần đến giờ, Phí cô nương gọi bọn tại hạ ra khỏi Băng cung nghỉ ngơi một lát.

Phí Minh Châu cũng gật đầu đồng ý.

Sau khi ăn no xong, Phùng Viên và Hà Lăng Phong liền bước vào trong Băng cung. Sau ba canh giờ, bọn họ quay trở ra dùng lương khô, nhưng sắc mặt có vẻ rất trầm trọng.

Theo như lời Hà Lăng Phong nói, Hồng Tụ đao quyết tuy chỉ có chín chiêu thức, thế nhưng mỗi chiêu thức đều cực kỳ tinh diệu, ẩn chứa rất nhiều sự biến hóa. Chỉ đơn thuần nhớ những chiêu thức, việc đó không có gì là khó. Để hiểu hết sự biến hóa của nó, mỗi chiêu thức phải mất ít nhất ba canh giờ.

Bởi vậy Hà Lăng Phong quyết định, trước tiên là nhớ những chiêu thức của nó. Nếu sau này có thể thoát được ra ngoài chàng sẽ từ từ nghiên cứu sự biến hóa của mỗi chiêu thức sau.

Cho dù là vậy trong ba canh giờ chàng cũng chỉ nhớ được có bốn chiêu thức mà thôi.

Còn về phần Phùng Viên, trong ba canh giờ tìm kiếm, lối ra gần như hoàn toàn không có.

Trong Băng cung toàn là băng dày cứng. Lối thông đạo duy nhất có thể tiến về trước chính là hầm lửa phía sơn động bên kia của Băng cung.

Hầm lửa kia cao chừng năm thước, nhưng không ai biết nó sâu và dài đến bao nhiêu.

Lửa dữ ở trong động phun ra liên lục không ngừng nghỉ. Giữa hầm lửa và Băng cung có một cái hồ nhỏ. Nước trong hồ cũng một bên lạnh, một bên nóng.

Phùng Viên đã thử lấy một nén bạc thảy vào trong bên trong hầm lửa. Kết quả nén bạc vừa rơi vào trong hầm lửa đã chảy ra thành nước ngay.

Hà Lăng Phong nghe thấy tình hình của lão như vậy, chỉ biết an ủi nói rằng :

– Lão đại ca không nên nản lòng. Nếu lối ra dễ tìm được như vậy, trong Băng cung sẽ không có nhiều tử thi đến thế và Hồng Tụ đao quyết sớm được truyền ra bên ngoài rồi. Lão đại ca cứ việc từ từ tìm kiếm tiếp, nhớ để ý đến những nơi ít chú ý nhất. Nếu như số mạng chúng ta chưa hết, thế nào cũng tìm ra được lối thoát. Còn số mạng của chúng ta đến đây để chấm dứt, như vậy có chết cũng không thấy đáng tiếc.

Phùng Viên lắc lắc đầu vẻ chán nản.

Phí Minh Châu xen vào nói :

– Phùng đại ca đã kiểm tra quan sát hết tình hình ở bên trong, bây giờ cũng nên ở lại đây nghỉ ngơi, từ từ suy nghĩ xem có cách gì mới để thoát thân không? Còn việc tìm kiếm tiếp tục hãy để cho tiểu muội. Dẫu sao hai người vẫn tốt hơn một.

Hà Lăng Phong trầm ngâm một hồi nói :

– Như vậy cũng được. Nhưng làm gì thì làm cũng phải chừa lại một người ở đây, để nhắc nhớ hai người kia. Đợi sau khi tiểu đệ nhớ hết những chiêu thức của Hồng Tụ đao quyết, mọi người sẽ tập trung vào tìm kiếm lối ra. Như vậy có lẽ sẽ mau hơn.

Lại ba canh giờ nữa trôi qua. Phí Minh Châu cũng chẳng có tin tức gì mới.

Nhưng Hà Lăng Phong ngược lại phấn khởi nói :

– Hoàn thuốc này quả thật không vô ích. Cuối cùng tiểu đệ cũng đã có thu hoạch.

Phí Minh Châu hỏi :

– Hà đại ca có thu hoạch mới lạ gì?

Hà Lăng Phong nói :

– Phùng đại ca, không phải đại ca đã từng nói rằng năm đó Hồng y Huệ Nương đã đánh bại Đao Thánh, trước sau tổng cộng tám lần. Hơn nữa tám chiêu đao pháp của Đao Thánh chính là độc môn tuyệt kỹ Phá Vân bát đại thức của Thiên Ba phủ ngày đó sao?

Phùng Viên nói :

– Không sai!

Hà Lăng Phong nói :

– Nếu là như vậy, đao pháp của Hồng y Huệ Nương lưu truyền lại, cũng chỉ có bát thức mà thôi. Nhưng ở bên trong Băng cung ngược lại có đến chín chiêu thức.

Phùng Viên “ồ” một tiếng nói :

– Điều này ta cũng cảm thấy hơi kỳ quái, tại sao lại dư ra thêm một chiêu thức?

Hà Lăng Phong cười nói :

– Ban đầu tiểu đệ cũng cảm thấy quái lạ, cho nên đặc biệt chú ý đến chiêu thức cuối cùng này. Hóa ra chiêu thức cuối cùng này chính là toàn bộ tinh hoa Đao pháp của Hồng y Huệ Nương, cũng chính là tuyệt học mà cả đời Hồ Nhất Đao suy nghĩ không ra.

Phùng Viên ngạc nhiên nói :

– Hồ Nhất Đao liên tiếp bị bại trận tám lần, tất nhiên cũng muốn tìm ra bí quyết để khắc chế đao pháp của Hồng y huệ Nương. Thế nhưng cả đời của Hồ Nhất Đao vẫn không tìm ra. Vậy mà Hồng y Huệ Nương lại có thể tìm rã được chiêu thức, phá giải Hồng Tụ đao quyết của mình.

Phùng Viên thất kinh tiếp :

– Chẳng lẽ đó chính là chiêu thức thứ chín?

Hà Lăng Phong nói :

– Đúng vậy, đó chính là chiêu thức thứ chín. Thật ra chúng ta chỉ cần luyện tập thành thục chiêu thức này, là có thể dễ dàng phá giải dưới Hồng Tụ đao quyết mà không cần phải học tuyệt thế đao pháp của Mê cốc.

Phùng Viên ngạc nhiên một hồi rồi như chợt hiểu ra điều gì, liền lên tiếng nói :

– Hèn gì Đường Tiểu Tiên và Đồng lão lão tìm đủ mọi cách để lấy cho bằng được thanh Yên Chi bảo đao. Thì ra là nguyên nhân này.

Hà Lăng Phong nói :

– Nếu biết trước là như vậy, tiểu đệ chỉ cần nhớ chiêu thức này, tám chiêu còn lại đều không quan trọng.

Phùng Viên nói :

– Lão đệ đâu thể nói như vậy được. Hồng Tụ đao quyết mỗi chiêu thức đều là tinh hoa của đao pháp trong thiên hạ. Riêng chiêu thức thứ chín kia chỉ có thể phá giải Hồng Tụ đao quyết mà hoàn toàn không phải chiêu thức để công kẻ địch.

Hai người càng nói càng hứng thú chỉ có Phí Minh Châu đứng bên cạnh uể oái nói tiếp lời :

– Công địch cũng được mà phá giải Hồng Tụ đao quyết cũng được. Giả sử như không thể ra được khỏi chỗ này, như vậy thì có ích lợi gì?

Hà Lăng Phong mỉm cười nói :

– Biện pháp là do người nghĩ ra. Hồng Tụ đao quyết mà còn có thể phá giải được. Một tòa Băng cung nhỏ như vậy, chẳng lẽ nghĩ không ra cách phá giải hay sao?

Nói thì nói vậy, nhưng tình hình thực tế không đơn giản như mọi người nghĩ.

Hà Lăng Phong đã luyện thành thục toàn bộ chín chiêu của Hồng Tụ đao quyết, thế mà Phùng Viên và Phí Minh Châu vẫn chưa tìm ra được lối thoát thân.

Thậm chí Hà Lăng Phong đã tham gia vào việc tìm kiếm nhưng mọi việc vẫn chưa có tiến triển tốt.

Lương khô và thuốc đã cạn dần, thời gian chầm chậm trôi qua, gần như trong Băng cung không chỗ nào là không có dấu chân của họ, thế nhưng bọn họ vẫn chưa có phát hiện gì mới cả. Ngoài hướng cửa thông qua huyệt động hầm lửa, cả tòa Băng cung không hề có một khe hở và tuyệt đối không có lối ra thứ ba nào cả.

Cửa Băng cung đã bị khóa không thể nào trở lại được. Lối thoát duy nhất lúc này chỉ có hầm lửa đang cháy rực phía bên kia huyệt động.

Ngọn lửa kia từ trong lòng đất phát ra vĩnh viễn không bao giờ tắt. Cho dù có dùng nước tưới vào hay là dùng băng đậy lên, cũng không hề có hiệu quả.

Thậm chí Hà Lăng Phong đã mang một thi hài ra bỏ vào trong hầm lửa thử.

Chỉ trong khoảng nháy mắt, toàn bộ tử thi liền bị cháy rụi thành than.

Vì để tiết kiệm lương khô và thuốc, ba người đành phải thay phiên nhau tìm kiếm. Hơn nữa bọn họ còn kéo dài thời gian ăn ra. Người không đi tìm kiếm thì ngồi yên vận nội công chống lại cái lạnh, nhưng rốt cuộc vẫn thúc thủ vô sách.

Thời gian qua đi, thuốc ngự hàn chỉ còn lại có bốn viên.

Hà Lăng Phong đã hết cách đành phải ngừng ngay việc tìm kiếm lại. Ba người cùng dựa sát vào trong sơn động, một mặt vừa vận công chống lạnh, một mặt vừa ngồi nghĩ cách thoát thân.

Tiếp theo là lương thực đã hết.

Người ta thường nói khi bụng đói sẽ khó kháng cự lại cái lạnh hơn. Sau khi hết lương thực, ba người bọn họ tự nhiên cảm thấy khí lạnh bên trong Băng cung dường như mỗi lúc một lạnh hơn.

Cả ba người họ ngồi co người lại nhưng vẫn cảm thấy toàn thân lạnh như băng.

Đột nhiên Hà Lăng Phong vùng đứng dậy nói :

– Chúng ta thật là khờ, cứ ngồi trơ ra ở đây có lợi ích gì? Vậy tại sao không đi tắm nước nóng cơ chứ?

– Đi tắm?

Phùng Viên và Phí Minh Châu không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn chàng vẻ vô cùng ngạc nhiên không hiểu.

Hà Lăng Phong mỉm cười thản nhiên nói :

– Bộ hai người quên rồi sao? ở đây tuy lạnh nhưng nửa phần hồ bên cạnh hầm lửa kia nước vẫn nóng.

Phùng Viên thở dài một tiếng nói :

– Lão đệ đừng bao giờ làm chuyện khờ dại như vậy. Lão đệ rõ ràng biết rõ, hồ nước kia nửa bên lạnh và nửa bên nóng. Bên lạnh có thể đông cứng người lại, còn bên nóng đủ để làm nóng chết người.

Hà Lăng Phong nói :

– Ngồi ở đây sớm muộn gì cũng chết. Dẫu sao chết lạnh cũng không bằng chết nóng.

Nói đoạn chàng hít sâu vào một hơi, cất bước vào trong Băng cung.

Phùng Viên vội đứng lên nói :

– Khoan đã, ta còn có lời muốn nói.

Hà Lăng Phong ngoái đầu lại nói :

– Lão đại ca không cần phải nói. Cứ ngồi như vậy trước sau gì rồi cũng sẽ chết. Sau khì tiểu đệ đi rồi, hai người còn được bốn hoàn thuốc, ít nhất có thể sống thêm được mười hai canh giờ nữa.

Nói xong, chàng tiếp tục bước vào bên trong.

Nhưng động tác của Phùng Viên nhanh hơn Hà Lăng Phong nhiều. Lão ta vừa đứng dậy đã vội nhảy bổ nhào lên người chàng.

Phí Minh Châu giọng đã hơi run :

– Bây giờ là lúc nào mà hai người còn đánh nhau như vậy. Tốt nhất là nên chừa lại một chút sức lực để lo nghĩ cách thoát thân.

Phùng Viên dùng thân mình đè lên trên người Hà Lăng Phong nói :

– Tuy rằng cuối cùng rồi cũng sẽ chết, nhưng nếu sống thì chúng ta cùng sống, còn chết tất cả mọi người cùng chết. Sáu canh giờ hay là mười hai canh giờ có gì là khác biệt? Tiểu Châu Tử, hãy lấy thuốc ra chúng ta mỗi người uống một viên, cùng nhau trải qua sáu canh giờ sau cùng.

Phí Minh Châu liền lấy ra ba viên thuốc. Phùng Viên nhét vào miệng Hà Lăng Phong một viên, tự mình và Phí Minh Châu mỗi người uống một viên. Sau đó lão mới buông Hà Lăng Phong ra.

Sau khi viên thuốc vào trong bụng mọi người cảm thấy hơi ấm lại một chút.

Hà Lăng Phong gượng cười lắc đầu nói :

– Lão đại ca, người hà tất phải làm như vậy.

Nói đến đây nước mắt chàng liền tuôn trào.

Phùng Viên nói :

– Khóc gì chứ? Bộ không sợ Tiểu Châu Tử cười ngươi sao?

Hà Lăng Phong nước mắt như mưa, nghẹn ngào nói :

– Tiểu đệ không phải vì sợ chết mà khóc. Chỉ vì cảnh tượng vừa rồi khiến cho tiểu đệ đột nhiên nhớ đến mẫu thân. Khi tiểu đệ còn nhỏ tính tình rất bướng bỉnh. Nhớ có một lần tiểu đệ bị bệnh, mẫu thân kêu uống thuốc nhưng tiểu đệ nhất định không chịu uống. Mẫu thân liền bắt ép tiểu đệ phải uống, cảnh tượng giống y như vừa rồi. Kết quả thuốc đổ hết ra đất, còn mẫu thân bị tiểu đệ đá cho một cái…

Đây là nhưng chuyện sinh động thuở thiếu thời nghĩ lại càng khiến cho người ta cảm thấy buồn cười. Nhưng không biết tại sao Phùng Viên và Phí Minh Châu lại không thể nào cười được.

Hà Lăng Phong tiếp tục nói :

– Khi còn nhỏ, tiểu đệ vốn là một thằng bé rất tinh nghịch. Mẫu thân thường bất lực trước tiểu đệ. Có một lần, có người hàng xóm đem một viên thủy tinh minh châu ra bán để lấy tiền mua quan tài chôn cất người thân. Lúc đó mẫu thân của tiểu đệ rất thích viên thủy tinh minh châu kia, nhưng không đủ sức mua nó. Khi ấy tiểu đệ đang đứng bên cạnh, liền lên tiếng nói mẫu thân! Viên thủy tinh minh châu này có gì đâu hiếm lạ. Đợi sau này hài nhi lớn lên có nhiều tiền, sẽ mua một cái quan tài bằng thủy tinh cho mẫu thân…

Chưa nói hết câu, đột nhiên Hà Lăng Phong nhảy lên phóng như bay vào trong Băng cung.

Phùng Viên và Phí Minh Châu sợ chàng làm bậy, nên cũng lập tức phóng người đuổi theo.

Lúc này thuốc chống hàn đã phát tán, vì vậy vào trong Băng cung cũng không cảm thấy lạnh.

Hà Lăng Phong chạy thẳng một mạch đến hồ nước phía bên hầm lửa mới dừng lại, trừng to hai mắt ra. Hóa ra có hai thi thể nằm cạnh bên hồ.

Hai thi thể một già một trẻ, rất có thể họ là hai phụ tử. Người trẻ tuổi nằm ngửa trên một tảng băng cao khoảng hai thước, còn người kia đang đứng cúi người bên hồ ở tư thế hai tay bụm lại.

Phùng Viên và Phí Minh Châu vừa chạy đến đều không khỏi sửng sốt ngạc nhiên.

Hà Lăng Phong bỗng nhiên thấp giọng nói :

– Hai vị nhìn xem, tư thế hai người này chết rất là kỳ lạ, đúng vậy không?

Phùng Viên nói :

– Không sai. Tuy có hơi quái lạ nhưng không biết có ý nghĩa gì?

Hà Lăng Phong nói :

– Đại ca thử đoán xem bọn họ đang làm gì vậy?

Phùng Viên suy nghĩ một hồi nói :

– Có thể là đứa con đã bị đông cứng, người cha định dùng nước nóng đề tưới lên người. Nhưng ngay cả chính mình cũng không chịu nổi vì vậy đã chết ngay bên hồ.

Hà Lăng Phong gật đầu nói :

– Đúng vậy. Người này quả thật đang định cứu hài nhi mình, bởi vì đứa hài nhi kia bị chết cóng hoàn toàn là do người này tính toán sai.

Phùng Viên thất kinh nói :

– Tại sao lão đệ biết?

Hà Lăng Phong nói :

– Hai vị thử nhìn kỹ lại xem. Ở đây có hai chỗ đáng để chú ý. Một là tảng băng bao lấy đứa hài nhi kia vốn không có ở chỗ này. Hai là đôi tay của người kia đã bị bỏng nặng, như vậy đủ chứng tỏ người đó đang định dùng tay bụm nước nóng, chứ không phải nước lạnh.

Phùng Viên nói :

– Nhưng như vậy có ý nghĩa gì?

Hà Lăng Phong nói :

– Tiểu đệ nghĩ bọn họ có lẽ đã tìm ra được cách thoát thân. Nhưng vì một sơ sót nhỏ nào đó, nên đành phải bỏ mạng ở đây.

Phùng Viên và Phí Minh Châu giật bắn người đồng thanh kêu lớn :

– Là cách gì?

Hà Lăng Phong quan sát lại hiện trường một lần nữa rồi nói :

– Giấu người bên trong tảng băng.

– Giấu người trong tảng băng?

Phùng Viên như chợt hiểu ra liền nói :

– Ý lão đệ muốn nói để người vào ở giữa tảng băng, để tiện vượt qua hầm lửa.

Hà Lăng Phong nói :

– Đúng vậy. Nhìn cảnh tượng này giống như chiếc quan tài bằng thủy tinh mà tiểu đệ mới nói vừa rồi, cũng chỉ có duy nhất cách này, mới mong có thể không bị lửa dữ thiêu cháy.

Phí Minh Châu mừng rỡ liền nói lớn :

– Vậy chúng ta cũng làm thử xem…

Phùng Viên liền đưa tay ra ngăn cản nhưng mắt vẫn nhìn Hà Lăng Phong nói :

– Lão đệ có nhìn ra được nguyên nhân thất bại của họ không?

Hà Lăng Phong gật gật đầu nói :

– Trước tiên bọn họ dùng nước lạnh để tạo thành tảng băng, cho đứa hài nhi nằm trong rồi người cha tiếp tục tưới nước lạnh lên trên. Bởi vì trong Băng cung cực lạnh, nên có thể tạo thành lớp băng dày xung quanh đứa hài nhi kia. Thế nhưng, bọn họ đã quên mất đi một việc, đó là sau khi kết thành băng, tảng băng này đã dính chặt với lớp băng bên dưới thành một khối, không cách chi di động được. Trong lúc lúng túng, người cha đã nghĩ ra cách dùng nước nóng tưới lên tảng băng để nó tan chảy ra. Bởi vì lẽ đó nên hai tay người cha đã bị thương nặng, cuối cùng thì tắt thở bên bờ hồ.

Phùng Viên vừa nghe vừa gật đầu lia lịa nói :

– Có lẽ vì công lực của người con quá thấp kém nên không thể nín thở quá lâu được. Bởi vậy người con đã bị chết ngạt ở bên trong.

Hà Lăng Phong nói :

– Nếu muốn tảng băng không bị kết dính với lớp băng bên dưới, chúng ta có thể lót ở bên dưới một lớp vải trước khi tạo thành tảng băng. Nhưng biện pháp vẫn có hai khuyết điểm không thể giải quyết.

Phùng Viên hỏi :

– Hai khuyết điểm đó là gì?

Hà Lăng Phong nói :

– Trước tiên là biện pháp này quá ư là mạo hiểm. Bởi vì bên trong hầm lửa dài bao nhiêu không có ai biết được. Nếu như đoạn đường quá dài, sau khi tảng băng tan hết như vậy cũng sẽ chết.

Phùng Viên nói :

– Nếu như không còn cách vẹn toàn nào khác chúng ta cũng đành phải mạo hiểm một phen. Còn khuyết điểm thứ hai là gì?

Hà Lăng Phong nói :

– Nếu dùng biện pháp này phải hy sinh một người ở lại. Hơn nữa bên trong hầm lửa bằng phẳng hay là khúc khuỷu, đều nhờ vào vận may cả.

Phùng Viên ngửa mặt lên thở dài một tiếng, nói :

– Tuy cách này không vẹn toàn, nhưng lại là biện pháp duy nhất có thể thoát được ra ngoài vì vậy không thể nào không mạo hiểm được. Còn về việc hy sinh một người hãy để cho ta đảm nhận. Dẫu sao một người chết vẫn tốt hơn là ba.

Hà Lăng Phong nói :

– Như vậy không thể được. Đại ca là chủ nhân của Thiên Tuế phủ, đâu thể hy sinh như vậy được. Việc này nên để tiểu đệ đảm trách mới phải.

Phùng Viên liền nói :

– Người ở lại nội lực phải tương đối thâm hậu mới có thể đẩy được tảng băng vượt qua hầm lửa. Nội lực của lão đệ sao bằng ta mà tranh giành ở lại?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.