Hoàng Nhan Đoạt Phách

Chương 54 - Đang Đêm Ra Lệnh Đánh Từ Đường

trước
tiếp

Thú Tâm Ông cả mừng nói:

– Hay lắm! Cái đó chứng minh họ Cao nói toàn sự thực. Đi đi thôi! Việc này không nên chậm trễ. Trời sắp tối càng tiện cho cuộc hành động của bọn ta.

Lão nói rồi cất bước đi trước.

Thiên Sát Ông Cáp Minh Niên đẩy bàn ra đứng dậy theo.

Chỉ một mình Tuyệt Tình Ông Tân Chiến Tương vẫn ngồi trơ như phỗng đá không nhúc nhích.

Thú Tâm Ông ngạc nhiên hỏi:

– Lão Tam! Vụ này ra làm sao? Dù lão không tin lời họ Cao, chẳng lẽ chính mắt Tiền hộ pháp đã trông thấy lẽ cũng không tin ư?

Tuyệt Tình Ông Tân Chiến Tương khẹt mũi hắng dặng đáp:

– Ai bão lão phu không tin?

Thú Tâm Ông lấy làm kỳ hỏi:

– Lão Tam đã tin mà sao lại còn…

Tuyệt Tình Ông lạnh lùng ngắt lời:

– Họ Cao đi mua rượu rồi không trở về, lão tửu quỷ chẳng sai người đi điều tra, lại ngồi trong từ đường chửi bới. Cuộc biểu diễn này chỉ có hai vị cho là hay, còn lão phu thấy nhạt lắm, chẳng muốn đi làm trò chút nào.

Lãnh ma và Cáp ma bất giác ngơ ngác nhìn nhau.

Lệnh Hồ Bình đang nóng lòng chẳng có kế gì cản trở Lãnh ma và Cát ma hành động, bây giờ gặp cơ hội, dĩ nhiên không chịu bỏ qua.

Chàng gật đầu nói:

– Vụ này phải tinh tế hơn mới được.

Thú Tâm Ông ngần ngừ quay lại hỏi:

– Lão đệ cũng nhận ra có chuyện giả trá hay sao?

Lệnh Hồ Bình cố ý trầm ngâm đáp:

– Nếu sự hoài nghi lúc ban đầu của tiểu đệ là đúng thì cảnh tượng Tiền hộ pháp ngó thấy khiến cho người ta chẳng thể không tin là cạm bẫy…

Thú Tâm Ông nhăn tít cặp lông mày hỏi:

– Theo ý lão đệ thì nên làm thế nào?

Lệnh Hồ Bình mỉm cười đáp:

– Tiểu đệ trước hết hãy cho ba vị biết một tin hay.

Thú Tâm Ông ngạc nhiên hỏi:

– Có tin gì hay?

Lệnh Hồ Bình ung dung đáp:

– Chuyến này bất luận đối phương có mấy vị Kỳ Sĩ tới đây và dùng bất cứ một phương pháp nào dẫn dụ chúng ta vào bẫy, không dám thẳng thắn giao phong, đủ biết mấy vị Kỳ Sĩ rất úy kỵ uy danh ba vị. Chỉ cần chúng ta giữ vững trận cước, chẳng sớm thì muộn sẽ được thấy tình trạng, thảm bại của họ.

Ba lão ma đầu nghe chàng nói đều phồng mũi gật đầu không ngớt.

Lệnh Hồ Bình đã tìm đúng lúc đưa chúng lên cao.

Tam ma trong đầu óc chẳng nghĩ gì nữa. Họ bất cần bọn Kỳ Sĩ đến Thái Nguyên mấy người hay chỉ có một Bính Dần kỳ sĩ.

Thiên Sát Ông Cáp Minh Niên ngẫm nghĩ rồi ngửng đầu lên hỏi:

– Tuy nói là thế, nhưng cứ giữ thế căng trì mãi cũng không phải biện pháp hay. Theo nhận xét của Lãnh đệ thì chúng ta có kể gì bức bách đối phương phải chường mặt ra không?

Lệnh Hồ Bình đáp:

– Dĩ nhiên có nhiều phương pháp.

Thiên Sát Ông hỏi:

– Phương pháp gì?

Lệnh Hồ Bình đáp:

– Nếu không cần lưu ý đến chuyện lưỡng bại câu thương thì chúng ta cứ đi tấn công ngay, nhưng hành động như vậy là hạ sách, trừ trường hợp bất đắc dĩ mới phải dùng tới. Địa vị của chúng ta hiện nay ở trong bản bang cũng như ở ngoài đều chiếm ưu thế, dĩ nhiên không nên đi vào đường này.

Thiên Sát Ông gật đầu nói:

– Phải rồi! Nếu dùng đến thủ đoạn tối hậu này thì chúng ta vừa đến đây là động thủ liền, hà tất phải đợi đến bây giờ.

Lệnh Hồ Bình bụng bảo dạ:

– Nếu ta mong các ngươi làm như vậy thật thì ta lại không nói thế. Ha ha! Bản công tử tam phen tứ thứ tìm cách cản trở để rồi các ngươi sẽ đi vào con đường thất bại.

Thú Tâm Ông hỏi xen vào:

– Ngoài cách đó còn cách nào nữa?

Lệnh Hồ Bình nhìn ra cửa đại sảnh hạ thấp giọng xuống nói:

– Phương pháp thứ hai là chúng ta có thể lợi dụng một số anh em ở phân đà hỗn chiến. Mấy người chúng ta phân tán ra bốn mặt ngấm ngầm quan sát, tùy cơ hành động. Tứ Kỳ Sĩ không lộ diện, chúng ta cũng đừng ra mặt.

Thú Tâm Ông lộ vẻ đồng ý nói:

– Đúng lắm! Như vậy là kế lưỡng toàn.

Lệnh Hồ Bình cười thầm trong bụng:

– Phương pháp thứ hai ta nói thực ra cũng chỉ là phương pháp trước hóa thân. Ta diễn tả một cách khác đi, lão ma lại cho là biện pháp lưỡng toàn.

Dĩ nhiên chàng không mong Tam Ma hành động theo kiến nghị này, chàng liền thủng thẳng nói tiếp:

– Có điều như vậy vẫn không tránh khỏi cục diện lưỡng bại câu thương, nên tiểu đệ nghĩ kỹ lại nhận ra chưa phải là biện pháp tối hảo.

Chàng cố ý dừng lại một chút, nhấn mạnh:

– Biện pháp hay nhất vẫn là chủ ý đầu tiên: dùng tình thế chủ động, dùng bất biến ứng vạn biến.

Thiên Sát Ông chớp mắt hỏi:

– Cứ ngồi đây chờ đợi hay sao?

Lệnh Hồ Bình đáp:

– Có thể nói như vậy, nhưng không phải một cách tiêu cực như lão gia tưởng.

Thiên Sát Ông ngơ ngác hỏi:

– Lão đệ nói vậy là nghĩa làm sao?

Lệnh Hồ Bình trỏ vào Bạch Cốt Xoa Phương Vân Phi, Truy Mạng Tiêu Tiền Đại Lai, Nhạ Bất Đắc Thi Tam Giải, đáp:

– Ba vị này chia làm ba tốp, mỗi vị dẫn một anh em ở phân đà luân lưu giám thị từ đường. Hễ thấy động tĩnh gì lập tức trở về báo cáo.

Thú Tâm Ông gật đầu nói:

– Dùng biện pháp này cũng được.

Lệnh Hồ Bình lại nói:

– Nhất cử nhất động bên kia đều không thoát khỏi tai mắt chúng ta. Chúng ta nhân cơ hội này bồi dưỡng sức lực, ngồi chờ biến diễn tùy cơ hành động.

Chàng nói xong, quay lại nhìn Tuyệt Tình Ông tươi cười hỏi:

– Tương lão nhận xét chủ ý này thế nào?

Tuyệt Tình Ông uể oải gật đầu.

Nhưng như vậy cũng tỏ ra lão đồng tình rồi. Trong Tam ma, Tuyệt Tình lão ma đứng ở sau chót nhưng khi quyết định một việc trọng đại, lão lại là người được chú ý hơn hết. Hễ lão gật đầu, là mọi việc đều thành nhất định.

Tiếp theo Lệnh Hồ Bình làm bộ rất sốt sắng. Chàng cùng Truy Mạng Tiêu Tiền Đại Lai nghiên cứu địa hình xung quanh nhà từ đường, lại lấy giấy bút vẽ bản sơ đồ thiết lập vị trí cho những người đến dòm ngó.

Đồng thời chàng giải thích tại sao ba tên hộ pháp phải đưa thêm một anh em trong phân đà đi theo. Công việc chủ yếu của mấy người anh em này là liên lạc, báo tin. Mỗi tốp hai người lại ẩn mình hai chỗ, cùng nhau ước định ám hiệu bằng thủ thế. Khi gặp tình hình biến hóa thì một người về báo cáo, còn người kia vẫn ẩn mình nguyên chỗ. Dù xẩy ra việc bất trắc cũng tránh khỏi hai người cùng gặp tai họa.

Ba tên Lam y hộ pháp lãnh mạng lệnh rồi lập tức chia nhau đi lựa người trợ thủ.

Bên này bốn vị đại Cẩm y hộ pháp, lại bày thịnh tiệc tiếp tục ăn uống thỏa thích.

Lệnh Hồ Bình bề ngoài cười nói ung dung mà trong lòng vẫn còn có chỗ nghi nan. Chàng nghĩ thầm:

– Cho đến bây giờ Bính Dần kỳ sĩ vẫn chưa giao việc gì cho ta. Ta muốn coi vị đại Kỳ Sĩ này diễn tuồng ra sao.

Trời đã tối đen, phân đà chúa Hạt Nhãn Phán Quan Tô Quan Tổ lựa cho ba Lam y hộ pháp mỗi vị một tên trợ thủ xong cả rồi.

Tốp thứ nhất xuất phát là Nha Bất Đắc Chi Tam Giải đem theo tên bang đồ Triệu Kim Tiêu.

Sang canh hai, Truy Mạng Tiêu Tiền Đại Lai đưa một tên bang đồ Thái Trường Phúc đi thay thế.

Tốp sau cùng từ canh tư đến canh năm do Bạch Cốt Xoa Phương Vân Phi cùng tên bang đồ Trương Trung Bảng đảm trách.

Sau cùng tốp thứ nhất xuất phát, tốp thứ hai và tốp thứ ba vào hậu viện nghỉ ngơi dưỡng thần để chờ đến phiên mình mới ra đi.

Hạt Nhãn Phán Quan Tô Quan Tổ đi một lúc rồi đột ngột từ ngoài đại sảnh lật đật tiến vào.

Hắn chạy đến bên Tuyệt Tình Ông ghé tai nói nhỏ mấy câu.

Tuyệt Tình Ông Tân Chiến Tương nghe xong biến sắc ngồi nhỏm dậy chẳng nói năng gì, đi theo Hạt Nhãn Phán Quan Tô Quan Tổ ra đại sảnh.

Hành động úp mở của Hạt Nhãn Phán Quan Tô Quan Tổ chẳng những khiến cho Lệnh Hồ Bình rất đỗi hoài nghi mà cả Lãnh ma cùng Cáp ma cũng ngơ ngác.

Bốn người trong đại sảnh đều là Cẩm y hộ pháp sao lại có việc chỉ cho một mình Tuyệt Tình Ông biết, mà không cho ba vị kia hay? Nếu đây là do sự tuyển lựa đặc biệt của Phân đà chúa thì chính hắn phải rước lấy mọi phiền não, hay là hắn không muốn tiếp tục làm Phân đà chúa nữa??

Thiên Sát Ông Cáp Minh Niên cười khạch một tiếng nói:

– Lão phu đã coi gã họ Tô chẳng thuận mắt chút nào từ trước mà để gã làm chủ phân đà Thái Nguyên này… ha ha. Lão phu trở về tổng đà sẽ điều tra kỹ coi lúc ban đầu người tiến cử gã là ai? Chà chà! Lão phu không tin rằng trong vụ này lại có tệ đoan.

Thú Tâm Ông Lãnh Bắc Đẩu chau mày nói theo:

– Cha họ Tô còn chưa đáng kể, ngay lão tam của chúng ta cũng chẳng ra trò gì. Bất luận gã họ Tô có việc báo cáo với lão, lão cũng chẳng nên câm miệng một mình ra đi. Đối với một tên phân đà chúa nhỏ mọn mà để gã càn rỡ như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?

Lệnh Hồ Bình chợt động tâm, chợt nhớ tới Dạ Tẩu Thiên Hộ Cao Trung Hán ở trong phòng cuối phía sau. Chàng tự nhủ:

– Phải chăng Dạ Tẩu Thiên Hộ đi mất rồi?

Nhưng chàng nghĩ lại thấy sự phỏng đoán này không đứng vững, vì Dạ Tẩu Thiên Hộ có trốn mất cũng chẳng là một việc trọng đại. Hạt Nhãn Phán Quan Tô Quan Tổ đến báo cáo thì đó là trách nhiệm của hắn, chẳng có lý do gì để Tuyệt Tình lão ma phải quan tâm.

Do đó có thể đoán ra Hạt Nhãn Phán Quan Tô Quan Tổ đã báo cáo một vụ cơ mật trọng đại.

Việc trọng đại đó là việc gì? Nó cơ mật đến đâu mà chỉ để cho một mình Tuyệt Tình lão ma hay biết? Sao lại phải dấu ba vị Cẩm y hộ pháp kia?

Trong tòa đại sảnh bao phủ một bầu không khí ngờ vực khó chịu. Ba vị hộ pháp hai già một trẻ đều nẩy ra tâm sự bất đồng. Lẳng lặng ngồi uống rượu. Đột nhiên hai ngọn đèn dầu treo ở cửa đại sảnh lấp loáng, một bóng người áo xám vọt vào như chim én, đem theo luồng gió lạnh.

Người này hạ xuống như một mớ bông, chẳng phát ra một chút thanh âm nào.

Chính là Tuyệt Tình lão ma Tân Chiêm Tương.

Tuyệt Tình Ông không nhìn phía trong, lại hướng mặt ra ngoài. Bộ mặt xanh lè của lão lạnh như băng đã lộ sát khí coi gớm khiếp.

Ngoại trừ Lệnh Hồ Bình, Lãnh ma và Cáp ma lúc này vẽ mặt cũng khó coi.

Hai lão chẳng nói nửa lời, nhìn chằm chặp vào mặt Tuyệt Tình lão ma, hiển nhiên để chờ lão này lên tiếng trước.

Tuyệt Tình lão ma đứng vững lại nói dằn từng tiếng:

– Bang chúa đến rồi.

Lệnh Hồ Bình bất giác hồi hộp trong lòng. Chàng đã đoán trúng, vị Long Hổ bang chúa thần bí kia quả nhiên vẫn ở Thái Nguyên chứ chưa bỏ đi.

Trái lại, Lãnh ma và Cáp ma nghe Tuyệt Tình lão ma nói vậy vẻ mặt hòa hoãn trở

lại.

Thú Tâm Ông Lãnh Bắc Đầu gật đầu nói để mình nghe:

– Thảo nào… té ra…

Thiên Sát Ông Cáp Minh Niên cất tiếng hỏi:

– Y đã đến đây sao lại không vào?

Tuyệt Tình Ông đáp:

– Y bảo có người đang cùng y chơi trò bịt mắt bắt dê, y không muốn để đối phương biết y đã tới đây.

Thú Tâm Ông lại hỏi:

– Y còn nói gì nữa không?

Tuyệt Tình Ông trầm giọng đáp:

– Y bảo chúng ta đều mắc bẫy.

Thiên Sát Ông sửng sốt hỏi:

– Mắc bẫy ư? Mắc bẫy ai mới được chứ?

Nếu Lệnh Hồ Bình là người khác thì lúc này chẳng thể trấn tỉnh tâm thần, đã lộ vẻ hoang mang thất thố rồi.

Đúng thế, trong tòa phân đà này, những nhân vật đủ tư cách tham dự đại để chỉ lèo tèo có mấy người. Những người hiện diện ngoài ba lão ma đầu và ba tên Lam y hộ pháp, trừ phi Lãng Đãng công tử thì còn ai nữa?

Nhưng Lệnh Hồ Bình lại không nghĩ thế. Trong đầu óc chàng chỉ lo một việc là lúc Tuyệt Tình lão ma chạy vào, thái độ không lịch sự với chàng như vậy mới phải.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng lập tức đoán ra lời nói của Tuyệt Tình Ông tất trỏ vào chuyện khác.

Chàng cho là mình chưa hề bị hiềm nghi thì tội gì làm kẻ ngu muội, mình lại tự sát đâm mình?

Quả nhiên chàng đã đoán trúng, Thiên Sát Ông hỏi vậy, Tuyệt Tình Ông hắng dặng một tiếng cười lạt đáp:

– Còn mắc bẫy ai nữa? Chính mình lại mắc bẫy mình.

Thú Tâm Ông trợn mắt lên hỏi:

– Mình mắc bẫy mình là nghĩa làm sao?

Tuyệt Tình Ông cười lạt đáp:

– Vì chúng ta đã được tin tức hoàn toàn xác thực. Trong nhà từ đường đó toàn là đệ tử Cái Bang và một tên Hồ Lô Tẩu, Bính Dần kỳ sĩ cũng không ở trong đám này…

Lão lại hắng dặng nói tiếp:

– Vậy mà chúng ta nghi thần nghi quỷ, cứ do dự hoài không hạ quyết tâm.

Thiên Sát Ông buột miệng nói:

– Đó là…

Lão định nói đó là chủ ý của lão, nhưng lão nghĩ lại có thể khiến đối phương khó chịu nên dừng lại.

Lão liền đổi giọng:

– Bây giờ mình đi ngay cũng chưa muộn.

Tuyệt Tình Ông lắc đầu đáp:

– Bang chúa đã dặn: đã lỡ cơ hội lần đầu chờ lại một thời gian.

Thú Tâm Ông hỏi:

– Chờ đến bao giờ?

Tuyệt Tình Ông đáp:

– Sau cùng bang chúa bảo: chờ đến lúc trời sáng, nếu tình hình không có gì biến đổi thì chúng ta chia thành bốn đường theo phương pháp một đường sáng ba đường tối, đến nhà từ đường rồi theo chủ ý của lão nhi, tức là chặt bảy tám cái đầu của bọn khiếu hóa.

Thiên Sát Ông hỏi:

– Bang chúa có chỉ thị phân phối nhân thủ như thế nào không?

Tuyệt Tình Ông đáp:

– Bang chúa chỉ thị: về phía chính diện do Lệnh Hồ lão đệ hướng dẫn Tô phân đà chúa và những đệ tử đắc lực trong bang đến tấn công. Phương hộ pháp, Tiền hộ pháp, Chi hộ pháp hiệp trợ ba người chúng ta chia thành ba đường ngấm ngầm bao vây, chuẩn bị cản trở Thượng Quan Lượng nếu hắn ló mặt ra.

Lệnh Hồ Bình nghe nói tưởng chừng trái tim chùn xuống.

Chàng không biết Bính Dần kỳ sĩ mưu kế ra sao, giả tỷ vị đại Kỳ Sĩ này đã sắp đặt kế hoạch, lão có tính đến Long Hổ bang chúa tiến vào không?

Chàng đã yêu cầu Tam Ma án binh bất động, chỉ phái người đi thám thính không hạ thủ. Lúc ban đầu chàng đã được như nguyện, nhưng bây giờ thì sao?

Sáng sớm mai tất xảy trường huyết chiến, bất luận cách nào cũng không thể tránh được vì đây là khẩu dụ của bang chúa, kẻ làm hộ pháp không ai dám trái lệnh.

Bính Dần kỳ sĩ có tính đến sẽ xảy cuộc chiến này không?

Lão tính đến rồi thì ứng phó bằng cách nào?

Lệnh Hồ Bình nóng lòng như lửa đốt. Chàng hận mình chẳng thể chạy đến từ đường của Tiết gia để hỏi Bính Dần kỳ sĩ cho biết rõ.

Bỗng nghe Thiên Sát Ông tựa hồ sực nhớ ra điều gì, nhìn Tuyệt Tình Ông hỏi:

– Lần này mấy người trong tứ Kỳ Sĩ đến Thái Nguyên, bang chúa có điều tra được không?

Tuyệt Tình Ông đáp:

– Điều tra rõ rồi.

Thiên Sát Ông hỏi:

– Đến mấy người?

Tuyệt Tình Ông đáp:

– Một người.

Thiên Sát Ông vừa kinh ngạc vừa mừng thầm hỏi:

– Ủa! Chỉ một mình Bính Dần kỳ sĩ thôi ư? Còn ba bên nữa không đến hay sao?

Tuyệt Tình Ông đáp:

– Nếu không thế thì sao y lại bảo chúng ta mắc lừa?

Lệnh Hồ Bình lại xao xuyến trong lòng.

Long Hổ bang chúa điều tra rất rõ tình hình bên nhà từ đường họ Tiết. Về điểm này Bính Dần kỳ sĩ đã biết chưa?

Lệnh Hồ Bình càng nghĩ càng lo. Chàng lại nhớ tới Dạ Tẩu Thiên Hộ ở buồng củi phía sau. Bây giờ chỉ còn cách tả Dạ Tẩu Thiên Hộ ra để y về cảnh báo, đưa tin đến nhà từ đường họ Tiết.

Chàng chưa kịp hành động lại một việc bất ngờ xảy ra. Phân đà chúa Hạt Nhãn Phán Quan Tô Quan Tổ từ nhà đại sảnh chạy vào nói:

– Dạ Tẩu Thiên Hộ Cao Trung Hán đã đi mất rồi.

Hắn nói câu này, vẻ mặt sợ hãi vô cùng. Hắn yên trí nhất định bị Tam ma quở trách, không ngờ ba lão thản nhiên như không.

Thú Tâm Ông vẫy tay nói:

– Biết rồi! Phân đà chúa hãy sai hâm rượu và kiếm mấy món ăn đem vào đây.

Thiên Sát Ông và Tuyệt Tình Ông lờ đi như không nghe thấy.

Lệnh Hồ Bình ngấm ngầm thở dài, than thầm:

– Hỏng rồi! Mọi đường dây đều bị cắt đứt. Chỉ còn cách ngồi chờ cho hết đêm để sáng mai trở đao liều mạng một trận.

Rượu uống nhiều rồi, Tam Ma bắt đầu điều tức dưỡng thần.

Lệnh Hồ Bình cũng dẹp bỏ tạp niệm ngồi tỉnh tọa, ngầm vận huyền công, tu luyện chân nguyên.

Vì không muốn để lộ tin tức sáng sớm mai khởi công cuộc đại tấn công, nên sau canh hai, Truy Mạng Tiêu Tiền Đại Lai vẫn dẫn người đến nhà từ đường của Tiết gia để thay thế Chi Tam Giải.

Sau một lúc, Chi Tam Giải trở về báo cáo bên từ đường vẫn chẳng có gì thay đổi.

Tam Ma nghe báo cáo rất lấy làm hoan hỉ.

Hết canh ba, Bạch Cốt Xoa Phương Vân Phi lại xuất phát đổi phiên cho Truy Mạng Tiêu Tiền Đại Lai.

Trong nhà đại sảnh ngoại trừ bốn vị Cẩm y hộ pháp, cơ hồ chẳng một ai hay sắp có cuộc đại tấn công.

Sang canh năm, trong phân đà đột nhiên biến thành náo nhiệt.

Thú Tâm Ông Lãnh Bắc Đẩu một mình đi ra đầu tiên vì phó thủ của lão là Bạch Cốt Xoa Phương Vân Phi còn ở bên từ đường. Lão đến ngăn chận bọn đệ tử Cái Bang rút lui.

Kế tiếp Thiên Sát Ông lão ma đầu, Truy Mạng Tiêu Tiền Đại Lai, Tuyệt Tình lão ma dẫn Nhạ Bất Đắc Chi Tam Giải lục tục xuất phát.

Hai lão ma này mai phục ở rừng bách hạ bên đường.

Còn mặt trước dành cho Lệnh Hồ Bình thống lỉnh bang đồ đến tấn công.

Tam Ma đi rồi đến lượt Lệnh Hồ Bình điều binh khiển tướng.

Hạt Nhãn Phán Quan Tô Quan Tổ đem ba chục tên bang đồ triệu tập vào nhà đại sảnh để chờ nghe lệnh Lãng Đãng công tử.

Lệnh Hồ Bình thấy tên nào cũng nai nịt gọn gàng, lưng đeo binh khí, đằng đằng sát khí, không khỏi chau mày.

Chàng cũng biết bọn này võ công chẳng lấy làm gì cao minh nhưng đối với bọn đệ tử tam cấp ở Cái Bang cũng dư sức.

Đệ tử Cái Bang chuyên luyện quyền cước. Còn về binh khí chẳng qua là những cây trượng trúc, côn gỗ mà thôi.

Trượng trúc, côn gỗ thì đối địch với đại đao sắc bén làm sao được? Trước khi trời sáng, đêm càng tối mò. Nếu khai diễn cuộc hỗn chiến, thanh bảo kiếm của Lệnh Hồ Bình chẳng thể chiếu cố được nhiều người.

Chàng liền quyết định bớt được tên nào hay tên đấy. Lúc giáp chiến chàng trở lại chân tướng, chẳng còn úy kỵ gì nữa.

Quyết định chủ ý rồi, chàng lập tức phái hai tên Triệu Kim Tiêu và Thái Tường Phúc chia nhau đi theo Truy Mạng Tiêu Tiền Đại Lai và Nhạ Bất Đắc rồi nói:

– Hai người quen đường để chúng dẫn độ là đủ rồi.

Hạt Nhãn Phán Quan Tô Quan Tổ ngạc nhiên hỏi:

– Hộ tòa chỉ đem hai tên thôi ư?

Lệnh Hồ Bình đáp:

– Cả phân đà chúa nữa.

Hạt Nhãn Phán Quan Tô Quan Tổ nói:

– Cái đó tiểu nhân biết rồi.

Lệnh Hồ Bình hỏi:

– Bên đó còn điều chi Phân đà chúa biết không?

Hạt Nhãn Phán Quan Tô Quan Tổ đáp:

– Bọn hóa tử bên đó cũng không ít hơn bên mình. Nếu không đưa nhiều người đi…

Lệnh Hồ Bình ngắt lời:

– Thì làm sao?

Hạt Nhãn Phán Quan Tô Quan Tổ không dám nói nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.